truyện les nữ học sinh và cô giáo
Giới thiệu nhân vật chính :
Yuri Nguyễn : nữ , 16 tuuổi.Học sinh THPT chuyên Xã Hội Nhân Văn,chuyên ban C,lớp chuyên Văn.Tính
tình tuy điềm đạm ít nói nhưng rất quan Bell đến mọi người,sống tình cảm,rất Bell lý tuy còn nhỏ nhưng rất sâu sắc.Thích đọc sách,nghiên cứu văn học ! Thích nấu ăn nhưng lại không thích ăn.Nấu ngon nhất là món spaghetti. ( ngoại hình : cao 1m58 nặng 48kg,không mập không ốm,không cao không thấp.Khuôn mặt không xấu không đẹp nhưng có duyên,bị cận,tóc dài để mái ngố xéo ) – chưa có người yêu và chưa từng quen ai cũng chưa từng rung động !
Bell Nguyễn : 26 tuổi,cô giáo dạy tiếng Anh,trước đây tốt nghiệp ĐH.Sư Phạm khoa Anh Văn giờ thì vừa dạy vừa học lấy bằng Thạc Sĩ.Tính tình : khá hoạt bát,than thiện và rất ham học,rất thích đọc sách. ( ngoại hình : cao 1m62 nặng 45kg,cao nhưng hơi ốm.Khuôn mặt hơi xương xương,tóc không dài lắm nhưng không phải tóc ngắn không để mái ) – đã từng có người yêu nhưng hiện giờ thì không !
Tina Huỳnh : 35 tuổi,cô giáo dạy Hóa trường THPT chuyên Xã Hội Nhân Văn.Rất thương học sinh,luôn che chở bảo vệ cho học sinh.Hơi lười,thích đọc truyện,rất thích ăn nhưng không thích nấu ăn ! ( ngoại hình : cao 1m55 nặng 39kg,ốm cực kỳ ốm chỉ có da bộc xương,tóc uốn,nhuộm màu hạt dẻ,để mái ngang ) – có người yêu nhưng chưa lập gia đình !
Apple Nguyễn : 16 tuổi,bạn thân của Yuri.Khá là bãnh trai,học cùng lớp với Yuri.( ngoại hình : cao 1m80,nặng 78kg,cao đô con bãnh bao ) – cũng như Yuri chưa từng yêu ai cũng chưa từng quen ai !
Chương 1 : Lớp 10 CV 1
( chú giải : 10 CV 1,tức là 10 Chuyên Văn 1,trường này có 2 lớp 10 chuyên văn 1 lớp của chuyên ban C 1 lớp của chuyên ban D ).
Hôm nay là ngày đầu tiên nhận lớp cũng là ngày đầu tiên bước vào cổng trường cấp 3 Yuri đã đậu được trường nguyện vọng 1 của mình,Bell trạng khá là phấn khởi.Mọi người đều lạ lẫm không ai quen ai cả.Yuri cũng khá là bình thường như bao học sinh khác không có vẻ gì là nổi bật.Mọi người đều hồi hợp không biết cô giáo chủ nhiệm là người như thế nào.Chợt,cả lớp đứng dậy,cô đã vào lớp,cô ra hiệu mọi người ngồi xuống!
Cô Tina : “chào các em,chào mừng các em đến với trường THPT chuyên XHNV và chúc mừng các em đã có mặt ở lớp 10 CV 1.Cô tên Tina,35 tuổi và cô sẽ chủ nhiệm các em năm học này,ngắn thì là hết học kỳ 1 dài thì là hết năm” !
Apple : “thưa cô,cô chưa nói là cô dạy môn gì ?” – tỏ vẻ thắc mắc .
Yuri : “tất nhiên chủ nhiệm lớp chuyên Văn sẽ dạy Văn rồi,đúng không cô” ?
Cả lớp : ờh đúng rồi có vậy cũng hỏi !
Yuri : “Apple có thấy câu hỏi của Apple quá ư là ngớ ngẩn không ? bao nhiêu năm tính tình vẫn như vậy lên cấp 3 rồi không thay đổi được chút nào” – nói với Apple.
Apple : “tui thấy tui hỏi cũng hợp lý chứ bộ” ! – chống càm tỏ vẻ ngây ngô !
Cô Tina : “lẽ ra chủ nhiệm lớp chuyên Văn phải là giáo viên dạy Văn,nhưng do trường trục trặc về nhân sự nên cô chủ nhiệm các em,cô dạy Hóa,Văn – Hóa cũng hợp mà đúng không”! – cô cười !
Yuri có vẻ hơi thất vọng ! Vì Yuri thích cô Văn chủ nhiệm hơn.
Sinh hoạt lớp đầu năm kết thúc và vẫn như thường năm Yuri nắm giữ vị trí Lớp Trưởng,còn Apple hả 9 năm liền vẫn giữ vai trò bạn thân của lớp trưởng.
Các tiết học vẫn diễn ra bình thường,riêng cô giáo dạy Toán và Yuri có 1 chút xích mích ! Cô Toán thì thích nghe lời xua nịnh,còn Yuri thì vốn là người thằng thắn.Thực chất cô dạy Toán là người bất tài,vô dụng nhưng vì có quen biết nên vô được trường.
Giờ ra chơi
Sms của cô Tina gửi cho Yuri : “em ra hành lang phòng giáo viên gặp cô có chút việc”.
Yuri đến nơi cô đã ngồi chờ sẵn.
Yuri giọng ôn tồn nhỏ nhẹ : “dạ cô gọi em” !
Cô Tina điệm đạm : “em ngồi đi,biết cô gọi em ra có chuyện gì không” ?
Yuri : “dạ có lẽ là do phụ huynh của em không đi họp kỳ họp phụ huynh đầu năm” .
Cô Tina : “cho cô 1 lý do” .
Yuri : “dạ,ba mẹ em mất từ lúc em mới sinh ra,em sống một mình”.
Cô Tina ngạc nhiên và có 1 chút xúc động : “sống một mình ? rồi ai nuôi em ?”
Yuri : “dạ,lúc me còn nhỏ thì có 1 nhà hảo Bell trợ cấp cho em.mướn người nuôi em,nhưng năm em lên lớp 8 thì nhà hảo Bell đó bị phá sản và không còn khả năng trợ cấp cho em nữa.Em cho mướn nhà và thuê 1 phòng trọ nhỏ để ở.Em lấy tiền cho mướn nhà để trang trãi cho cuộc sống.”
Cô Tina : “em có nghị lức lắm cô bé,cô hiểu rồi…” cô Tina trầm ngâm không biết nói gì nữa,cô ấy quá đỗi ngạc nhiên,làm sao 1 cô bé sống một mình không ai trông nom mà lại không hư hỏng,không ăn chơi đua đòi….
Yuri : “tới giờ vào học,em vô lớp được không cô” ?
Cô Tina : “àh,ờh…em vô đi,học tốt nhé” !
Chương 2 : Cây ngay không sợ chết đứng !
Cả lớp bàn tán :
“bài của lớp Trưởng làm đúng mà bà cô chấm sai,cho 0 điểm”.
“bã cứ bắt làm theo cách của bã,mà cách của bã lãng xẹt làm cho dài dòng,học sinh giỏi ai làm cách đó,lớp trưởng là vậy cũng đúng mà,tự dưng không đúng ý bã,bã nói sai cho người ta không điểm”
“thì tại lớp trưởng thường ngày thẳng tính quá,hay sửa sai bã,bã quê,với có nhiều bài Toán khó tụi nó làm kô được hỏi bã,bã giải cũng không ra mà lớp trưởng giải ra,đăm ra bã ghét”
“bởi vậy,người có tài thường bị tiểu nhân ghét”
“ờh,bã mà đì lớp trưởng kiểu này có nước cuối năm con nhỏ ở lại lớp chứ lên sao nổi mày ha”
Apple nói với Yuri : “tui nghĩ là you nên nói chuyện này với cô chủ nhiệm,chứ nói với bà cô Toán bã cũng không chấp nhận đâu.chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu,hồi bữa trả bài rõ rang đọc đúng bã kêu đọc sai cho 0 điểm,bài kiểm tra 15’ có nôp rồi nhưng khi phát ra bã lại nói không có,bã nói you chưa nộp cũng 0 điểm,giờ tới kiểm tra 1 tiết làm đúng mà bã kêu sai cũng 0 điểm…bã rõ ràng là đang đì you còn gì”.
Yuri : “ừm,có lẽ tui phải nhờ cô chủ nhiệm thôi”.
Yuri gửi sms cho cô chủ nhiệm : “ cuối giờ học em gặp cô ở chỗ cũ được không,em có chuyện muốn nói”.
Cô chủ nhiệm reply : “ ừm,cô chờ em”.
Cô chủ nhiệm : “em chờ cô lâu chưa ? cô thay bộ áo dài ra nên hơi trễ”.
Yuri : “dạ không sao,chuyện em muốn nói là cô Toán ……………….”
………………..
Cô chủ nhiệm : “cô hiểu rồi,cô cũng nghĩ sẽ có chuyện vì tính em quá thẳng thắn mà cô Toán thì … đưa bài kiểm tra cho cô,cô sẽ nói chuyện này với ban giám hiệu,chứ không thì kết quả này em ở lại lớp vì môn Toán mất.Cô luôn tin tưởng em,luôn đứng về phía em,yên Bell nhé cô bé”.
Ngày hôm sau trong phòng hiệu phó :
Cô Hiệu Phó : “ tại sao khi nhận được bài kiểm tra em không nói với cô Toán ngay ?”
( hỏi như vậy là tại bà cô Toán nói Yuri viết thêm vô bài kiểm tra sau khi phát ra )
Yuri điềm tĩnh trả lời : “ thưa cô,khi mình đã chắc một điều gì đó là đúng nhưng 1 ngày nào đó có ai đó nói rằng điều đó sai thì hoặc là người đó nó bừa hoặc đó là cái mới mình chưa biết,một khi không xác định được là người đó nói sai hay cái đó là cái mới mình chưa biết thì em không thể nào đem bài kiểm tra lên để tranh luận với cô được,như vậy là hỗn”!
Cô Hiệu Phó có vẻ hài long về câu trả lời : “vậy tại sao khi xác định được là mình đúng em không nói với cô Toán mà đi nói với cô Chủ Nhiệm” ?
Yuri : “dạ vì cô Toán không thích em vì em có tình thẳng thắn nhưng cô thì ……”
Cuộc họp kết thúc,Cô Hiệu Phó và các thầy cô Tổ Toán khác đã được Yuri thuyết phục bằng lý lẽ “thép” của mình.
Cô Hiệu Phó nói với cô Chủ Nhiệm : “còn nhỏ mà đã ăn nói khéo léo như vậy rồi,không hổ danh là học sinh lớp chuyên Văn.cô bé này làm Luật Sư chắc có tương lai lắm” !
Cô chủ Nhiệm : “dạ,em cũng nghĩ vậy”.
Cô Hiệu Phó : “lúc nãy em nói tên đầy đủ của cô bé đó là gì ấy nhỉ” ?
Cô Chủ Nhiệm : “dạ là Yuri Nguyễn” .
Cô Hiệu Phó : “thì ra là cô bé đã 4 năm giành giải quán quân Lý Luận Hùng Biện Ngữ Văn cấp 2 toàn thành phố đó sao.Đúng là danh bất hư truyền”.
Cô Hiệu Phó : “àh quên,lớp em sẽ được đổi giáo viên dạy Toán”.
Cô Chủ Nhiệm : “dạ,em cám ơn cô” !
Chương 3 : Rung động với cô Chủ Nhiệm
Giờ tan học trời mưa như trút nước,Yuri có mang áo mưa nhưng để ngoài xe chạy ra lấy thì ướt hết.Tiết thật không mang theo dù.
Cô dạy Văn : “không mang áo mưa hả Yuri” ?
Yuri chưa kịp trả lời cô dạy Văn lại tiếp : “ vậy thì em phải đợi hết mưa rồi về đó nha,dầm mưa bệnh không ai đi thi học sinh giỏi Văn cho cô là em đền đó” ( quan Bell chưa,cục cưng của cô Văn đó ).
Yuri tính nói cô có dù không cho em mượn thì cô Văn đã đi vào phòng Học Vụ.
Chờ lâu quá mưa không tạnh tính chạy đại cho rồi,tự nhiên có một người nắm tay Yuri lại.Yuri quay qua thì thấy cô Chủ Nhiệm : “nè,tính dầm mưa về hả,em mà bệnh rồi thì lấy ai làm lớp trưởng cho cô đây !”
Yuri : “dạ không có,em để áo mưa ngoài xe nhưng em lại không có dù”.
Cô chủ nhiệm : “cô có nè,cô và em cùng đi,ủa nhưng sao tay em nóng quá vậy” ?
Yuri,giờ mới phát hiện này giờ cô nắm tay mình,bỗng dưng mặt đỏ bừng : “dạ tay em lúc nào cũng nóng vậy mà cô”.
Cô chủ nhiệm : “sao mặt em đỏ vậy,có sao hông” ?
Yuri không biết nói sao : “dạ chắc trời nắng nóng quá đó cô,em không sao”!
Cô chủ nhiệm : “trời,em sao vậy,trời đang mưa to mà em,lạnh quá nè,làm gì có nắng mà nóng em” .
( nhà vô địch lý luận hùng biện ngữ văn tự dưng hôm nay sao vậy ta ? – tác giả )
Tự nhiên Cô chủ nhiệm xích lại gần Yuri,đưa sát mặt lại mặt Yuri.Yuri hồi hợp tự nghĩ : sao vậy,sao tự nhiên tiến lại gần chi vậy,mình làm gì đây ta,sao tự nhiên run quá nè.Rồi cô áp sát…………má của cô vào trán Yuri.Tim Yuri đập thình thịch !
Cô chủ nhiệm : “ủa,đâu có nóng đâu,đâu có sốt”!
Yuri thầm nói : trời ơi,lấy tay sờ được rồi,có cần phải áp má vào mặt mình như vậy không,làm hết hồn.
Cô chủ nhiệm : “thôi cô cũng ra lấy xe cô che dù cho em ra nè”.
Yuri : “dạ,em cám ơn cô”
(che dù đi dưới mưa,lãng mạn như phim hàn quốc,híhí – cái này là tác giả tự nói )
Buổi tối ở nhà Yuri
Yuri : sao lại có cảm giác đó ta,khó hiểu quá,có phải cô tính hôn mình nhưng ngại quá nên thôi.hay là thật sự cô muốn xem mình có sốt không.nhưng tự nhiên sao tim mình đập nhanh,mặt nóng bừng,chắc là lúc đó mình đỏ mặt lắm nên cô mới hỏi sao mà đỏ mặt.không lẽ mình rung động với cô.không hiểu nữa,thôi đi ngủ!
Thứ 7 Giờ Hóa
Cô giáo dạy thế : “hôm nay cô chủ nhiệm của các em bị bệnh,cô dạy thay”
Tối thứ 7
Yuri gửi sms cho cô chủ nhiệm : “cô sao vậy ? nghe nói cô bị bệnh,ngày mai em qua thăm cô được không?”
Cô chủ nhiệm sms Yuri : “ừa,được em qua đi”.
Yuri sms cô chủ nhiệm : “cô có xem phim bằng chứng thép không ? nó phá án bằng các phương pháp hóa học hay lắm,có lien quan đến môn Hóa của cô đó,em có đĩa nếu cô chưa xem mai em mang qua 2 cô trò mình xem”.
Cô chủ nhiệm sms Yuri : “ừa,em mang qua đi,nghe thú vị lắm”!
Yuri sms cô chủ nhiệm : “dạ,sang mai gặp lại,cô ngủ ngon” !
Cô chủ nhiệm sms Yuri : “ngủ ngon bé yêu”!
Yuri : sao gọi mình là bé yêu ta,nghe thấy vui lắm.Không biết ngoài mình ra cô có gọi ai như vậy nữa không.Chắc là đối với ai cô cũng vậy thôi.Đừng mơ tưởng lung tung nữa.Haiz!
Sáng chủ nhật
Cô chủ nhiệm : “em tới rồi hả,ủa mua gì vậy,qua thăm cô là được rồi,khách sáo vậy” ?
Yuri : “dạ , em mua đồ nấu cháo cho cô ăn” !
Cô chủ nhiệm mỉa mai : “biết … nấu …. hông …. vậy” ?
Yuri cười nói : “hũm,em nấu ăn là số 1 đó” !
Cô chủ nhiệm,bếp đằng kia kìa : “có cần cô giúp gì hông” ?
Yuri : “hừm…không cần đâu,cô chỉ việc ăn thiệt là ngon miệng cho em vui thôi” !
Cô chủ nhiệm cười : “hùm,vậy thì quá tốt”.
Yuri vừa vo gạo vừa hỏi : “cô bị bệnh gì vậy,em thấy cô hay bênh lắm”!
Cô chủ nhiệm : “ừh,cô già rồi mà,bệnh vặt ấy”!
Yuri cười đùa : “thì ra cô cũng biết cô già!”
Cô chủ nhiệm : “chà Lớp Trưởng bình thường oai nghiêm,điềm đạm bữa nay lạ nha,bữa nay bắt đầu biết chọc tui rồi đó”!
Yuri : “hì,em muốn cô vui thôi.Nói vậy thôi chứ cô đâu có già mới có 35 mà”.
Bản thân Yuri cũng không hiểu tại sao ở cạnh cô nó lại nói nhiều và cười nhiều đến như vậy mà lại có cảm giác gì đó vui vui,lâng lâng trong long.Nó cảm thấy ấm áp như một gia đình vậy.Nó cứ lầm tưởng tình cảm của nó dành cho cô là tình cảm cô trò hay nhiều hơn có lẽ là một người mẹ,một người mẹ mà nó ao ước bấy lâu.Nhưng nó đâu biết rằng từ cái giây phút cô nắm tay nó trong buổi chiều mưa ấy,nó đã lỡ yêu cô mất rồi !
Cô chủ nhiệm : “em bỏ gì vô cháo mà thơm quá vậy” ?
Yuri cười : “cô tính học nghề hả,bí quyết riêng không chỉ cô đâu”!
Cô chủ nhiệm : “ hỏi thôi,chứ cô có thích nấu nướng gì đâu,cô nấu cũng tệ lắm,có ăn là giỏi thôi” !
Yuri : “em với cô khác nhau rồi,em thích nấu thôi,không thích ăn,hihi” !
Cô chủ nhiệm : “thiệt hông vậy,vậy mai mốt qua nhà cô đi,nấu cho cô ăn”.
Yuri : “chỉ sợ cô chê đồ ăn của em và chê em phiền thôi”.
Cô chủ nhiệm : “hông có đâu,cô dễ nuôi lắm”.
Yuri : “vậy sao ốm nhôm vậy ?”
Cô chủ nhiệm : “không biết nữa,ăn nhiều nhưng không biết tại sao ốm”.
……………………………………..
Yuri : “Xong rồi,giờ mình bật đĩa phim lên,vừa coi vừa ăn nha cô”!
Cô chủ nhiệm : “ừa,được đó,đưa đĩa đây cô mở cho”.
Yuri nhìn xung quanh ngôi nhà,nhỏ xíu mà cũng không gọn gàng cho lắm,chắc có lẽ là cô bạn rộn.Chợt Yuri dừng chân lại ở kệ để giầy.
Yuri : “nhà cô tính luôn cô là 2 người đúng không”?
Cô chủ nhiệm : “ừh,sao em biết” ?
Yuri : “ người sống chung với cô là Yuri niên,khoảng hai mươi mấy tuổi đúng không”?
Cô chủ nhiệm : “trời,sao biết hay vậy”?
Yuri : “đơn giản mà,nhìn kệ để giày là biết,có nhiều đôi giày của phụ nữ,nhưng đều cùng 1 kích cỡ và kiểu dáng cũng na ná nhau,tức là hoặc là cùng 1 người hoặc là có 2 người cùng sở thích cùng 1 kích cỡ chân,nhưng thường trường hợp này rơi vào 1 người nhiều hơn.Còn có them 2 đôi giày bata của nam,và 1 đôi dép lào cũng cùng cỡ,vậy là lại của 1 người,nhìn kiểu dáng và màu sắc có thể đoán là Yuri niên vì nó rất trẻ trung!”
Cô chủ nhiệm : “không hổ danh là Lớp Trưởng lớp chuyên Văn,lý luận rất hay.Cô ở chung với em trai cô,nó dưới quê lên thi đại học” !
Yuri : “hì,cám ơn cô quá khen”.
Ăn xong
Yuri : “xà bông rửa chén ở đâu vậy cô” ?
Cô chủ nhiệm : “thôi để đó đi,cô rửa”.
Yuri : “có mấy cái àh,em rửa cho,cô đừng xem em là khách em buồn lắm”.
Cô chủ nhiệm : “thôi mình cùng rửa” !
Rửa chén xong
Cô chủ nhiệm : “mưa lớn vậy sao em về?”
Yuri : “em có áo mưa mà”.
Cô chủ nhiệm : “ nhưng mưa lớn đường trơn trợt,em còn bị cận nữa,nước mưa tạt vô thấy đường đâu mà chạy”.
Yuri : “ nhưng em ở lại thì phiền cô quá”!
Cô chủ nhiệm : “mới nãy nói đừng xem em là khách mà bây giờ lại nói là sợ phiền cô là sao,giờ mới 12h trưa chứ mấy,em ở lại nhà cô ngủ trưa đi,tỉnh dậy hết mưa rồi về”!
Yuri ( mừng ơi là mừng ) : “dạ”!
Yuri : “sao có 1 cái mền vậy cô” ?
Cô chủ nhiệm : “ thì cô ngủ 1 mình,1 cái chứ mấy cái” !
Yuri : “vậy mền đâu em đắp?”
Cô chủ nhiệm : “ thì đắp chung với cô” !
Cô chủ nhiệm : “ em nằm xích vô,nằm xa vậy sao cô đắp mền được,trời đang mưa lạnh mà” !
Yuri : “dạ” !
Yuri : “cô ơi” !
Cô chủ nhiệm : “gì vậy em” ?
Yuri : “không có gối ôm em ngủ không được” !
Cô chủ nhiệm : “nhiều chuyện quá,vậy ôm cô đi” !
Yuri ( mừng,cười tủm tỉm ) để tay choàng qua eo cô,gác chân qua người cô.Cô nắm tay Yuri vừa mân mê mấy ngón tay vừa nói chuyện.Xong rồi một hồi cô quay qua,choàng tay qua eo Yuri,2 người ôm nhau ngủ,mặc kệ ngoài kia trời mưa,Yuri thì ước mưa đừng tạnh (hihi).
Yuri : “mưa tạnh rồi,em về nha” !
Cô chủ nhiệm : “ừm,em về đi,đi đường cẩn thận,đường xa đó,về tới nhà nhớ nhắn tin cho cô biết” !
Yuri sms cho cô chủ nhiệm : “báo cáo với cô là tới nhà rồi,hìhì!”
Cô chủ nhiệm sms Yuri : “vậy thì lo học bài đi,mai đi học đó,cô đi soạn bài đây,cháo ngon lắm,cám ơn bé yêu” !
Nó cảm thấy thật là sung sướng khi cô gọi nó là bé yêu.Hôm nay cô đã ôm nó ngủ đấy,hạnh phúc làm sao! Nó cảm thấy nhớ nhớ,nhớ cảm giác ấy lắm,cảm giác được nầm trong long cô giữa trời mưa lạnh giá,ấm hơn lò sưởi ! Phải chăng đó là cảm giác của những kẻ đang yêu !
Đều đặn,chủ nhật tuần nào cũng vậy nó cũng qua nhà cô chơi.Cùng cô đi chợ,nấu ăn,ăn cơm,rồi ôm nhau ngủ.Nó cảm thấy thật hạnh phúc.Có bữa thì nấu mì ý spaghetti,có bữa thì cơm gà Osaka cơ bữa thì mì trọn Hiroshima,có bữa thì mì xào mã lai….Đối với nó “cooking is a joy cook for who I love eat is a happiness – nấu ăn là một niềm vui nấu cho người mình yêu thương ăn là một niềm hạnh phúc
Chương 4 : Cô chưa từng bao giờ yêu em !
Nhạc chuông reo lên bài Right here waiting for you,màn hình hiển thị tên “ Cô chủ nhiệm” nó bắt máy : “dạ,em nghe nè cô” !
Cô chủ nhiệm : “mai em đừng qua nha”!
Yuri : “sao vậy cô”.
Cô chủ nhiệm : “mai cô đi biển với bạn”.
Yuri giọng hơi buồn : “bạn trai cô hỡ” ?
Cô chủ nhiệm : “không phải bạn trai” !
Yuri mừng rỡ.
Cô chủ nhiệm : “người yêu thôi àh” – cười !
Yuri im lặng ! Thì ra cô có bạn trai rồi sao,vậy mà mình cứ tưởng bỡ.Vậy là những lời nói yêu thương đó,cử chỉ quan Bell đó chỉ là tình cảm của 1 người cô dành cho 1 đứa học trò tội nghiệp ư ? Cô thương hại em sao ? Thì ra là vậy.
Yuri : “dạ vậy thôi,em chào cô” !
Nó đọc lại những tin nhắn yêu thương cô đã gửi cho nó,cảm thấy đau lòng . Nó mở nhạc lên nghe,bài Điều tự nhiên nhất của Phạm Quỳnh Anh http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=0xlO3hHY1s : “lúc em hiểu mình yêu anh tim em quặn đau,cũng chỉ vì người đã có riêng khung trời phía trước…..tình yêu đó có những lúc lòng mong nói ra bao điều,rằng em đã,đã trónhớ anh thật nhiều,trái tim này người có thấu,nỗi đau này người có hay ….. đành chôn giấu những ký ức vào sau kín trong Bell hồn…..” bất giác nước mắt nó rơi ra,khóc,khóc thật nhiều.Khóc ướt cả gối,nó mệt lã người,chìm vào giấc ngủ.Trong giấc mơ,nó mơ thấy những ngày chủ nhật hạnh phúc bên cô,mơ thấy cô nói yêu nó,mơ thấy cô ôm nó trong vòng tay ấm áp của cô…rồi nó tỉnh giấc,quơ lấy cái phone nhắn tin cho cô : “cô ơi,em nhớ cô quá” ! 5 phút,10 phút,20 phút,40 phút……..tới 12h đêm không có tin nhắn reply.
Nó tự nhủ : “cũng phải,chắc là giờ này cô đang ấm áp bên ai đó,hơi đâu reply sms của mình”. Nghĩ rồi lại nghĩ rồi lại nhớ,rồi lại khóc.Khóc rồi lại nhớ rồi lại khóc.Cứ vậy nó thẩn thờ khóc tới sáng , khan hết tiếng , nói không ra hơi.
Nó quyết định phải nói ra cho cô biết,thà đau một lần rồi thôi,để sau này không phải hối hận.
Nó đã nói,nói ra tất cả,nó không dám nói trước mặt cô,chỉ cần mở lời là nó lại khóc,nó gửi email cho cô.2 ngày sau nó nhận được trong điện thoại một tin nhắn của cô.
“thôi được rồi,không giỡn nữa,cô giận đó nha” !
Trời,nó lại khóc,tình cảm của mình như trò chơi sao,nó nào có đùa giỡn,cô có biết nó đã khóc bao nhiêu không ? làm sao cô mới hiểu. Hụt hẫng,làm gì bây giờ.Biết bao nhiêu lần nó tự tay delete số điện thoại của cô trong danh bạ rồi vô thức lại tự tay save lại.Muốn quên mà cứ nhớ.
Thứ 2 giờ ra chơi
Nó đừng nhìn cô từ hành lang cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó,rất vui,chắc là người yêu rồi.Nó tự nhủ : “có khi nào trong phút giây cô chợt nhớ đến em,em thì vẫn thế,vẫn yêu cô như ngày nào vẫn là người yêu cô trong âm thầm mà thôi”.
Nó vẫn đi học chính khóa ở trường,còn học thêm thì nó nghĩ.Nó nghĩ học anh văn ở trung Bell 2 buổi rồi.Học anh văn ngày nào nó cũng ăn bánh paparoti.Trước thì nó ăn 2 cái,sau thì không biết sao nó ăn chỉ 1 cái,1 cái còn lại để cho cô Bell dạy nó.Chắc có lẽ nó thấy cô dạy nhiệt tình nên cũng quý mến.Mấy nay nó không đi học anh văn,cũng không ăn bánh paparoti nữa.Bell trạng đâu mà ăn !
Chương 5 : Lẽ nào cô yêu em
Sáng thứ 7
Nhạc chuông điện thoại reo nhưng nó để chế độ im lặng nên không nghe.
Thì ra là cô Bell gọi,chắc là cổ gọi hỏi thăm sao mình nghĩ học.
Sms cho cô Bell : “sorry cô nhé,em không nghe đỗ chuông,vì em có chuyện buồn nên không có Bell trạng đi học,cám ơn cô đã quan Bell”.
Nhạc chuông reo lên,cô Bell gọi lại : “ có chuyện gì buồn vậy bé Yuri”
Yuri : cười không nói gì,ho vài tiếng.
Cô Bell : “bệnh rồi hả,nghe ho nè” !
Yuri cười : “buồn quá sinh bệnh đó,không gì đâu cô” !
Cô Bell : “rang giữ sức khỏe,cô mong em đi học lại” !
Yuri : “em cám ơn cô”.
Cô Bell : “chừng nào em đi học lại được” ?
Yuri : “dạ,chắc có lẽ là tuần sau” !
Cô Bell, : “ừm,tuần sau lận àh,vậy thì mất bài nhiều lắm,nhưng thôi sức khỏe của em quan trọng hơn”.
…………………………
Điện thoại của Apple : “you sao vậy,tui gọi điện mà bị kẹt máy”.
Yuri : “ừh,nãy cô Bell gọi hỏi thăm”.
Apple : “ ủa? cô Bell nào” ?
Yuri : “cô Bell dạy tiếng anh trong trung Bell của tui,người Việt”.
Apple : “làm gì mà quan Bell vậy,mấy trung Bell kia nghĩ nó cho nghĩ luôn chứ làm gì có dụ gọi điện hỏi thăm” !
Yuri : “ờh,tui cũng không biết.”
Apple : “ tui thấy kỳ lắm đó.mà thôi you hết buồn chưa” ?
Yuri : “thấy đau lòng lắm,nhưng phải cố quên thôi” !
Apple : “ừm,cố lên,rồi sẽ tìm được người mình yêu thôi”!
………………………..
Nó ngẫm nghĩ lại lời của Apple,cũng không hiểu sao cô Bell lại quan Bell nó vậy.Chắc có lẽ là do người ta rãnh rỗi nên nhớ tới mình thôi,đừng tưởng bở làm gì ! Không hiểu sao tự nhiên nó lại muốn đến lớp học anh văn,vì lo sợ mất bài hay là vì ……………… cô Bell ?
Trên bàn của cô Bell có 1 cái bánh Paparoti với lời nhắn : “cám ơn sự quan Bell của cô,you make me happy” !
Cô Bell : “ rất vui khi thấy em trở lại,em làm cô hơi ngạc nhiên cứ tưởng tuần sau cô cứ đi học cơ đấy”.
Yuri cười.
Giảng bài một hồi Cô Bell hỏi : “ em thấy tốt hơn chưa” ?
Yuri : “em cũng ổn”.
Giảng bài một lúc,cô nghe nó ho : “uống thuốc chưa em”.
Yuri : “dạ em uống rồi”.
Cô Bell : “ừm”!
Tối về nhà
Sms cho cô Bell : “cám ơn cô một lần nữa nhé,thật sự em rất vui vì cô đã quan Bell em”.
Cô Bell sms cho Yuriir : “Cô cũng cám ơn em,bánh rất ngon” !
Sms cho cô Bell : “cô thích là được rồi”.
Cô Bell sms cho Yuri : “sao em thức khuya vậy ? đang làm gì vậy ?”
Yuri sms cho Cô Bell : “em thức khuya lắm,em đang online”.
Cô Bell sms cho Yuri : “ em có nick không ? cho cô nhé”.
Màn hình desktop :
Buzz ! cô đây !
Hi,cô !
Lúc nãy em nói có chuyện buồn,chuyện gì vậy kể cô nghe được không ?
Kể cô nghe được,nhưng nói thế này thì khó mà nói hết lời.
Okey,vậy bữa nào uống coffee kể cô nghe nha !
Dạ,được !
………………………..
Chat tới 12h đêm.
Nói chuyện xã giao với cô Bell,tự nhiên nỗi đau của nó được xoa dịu đi phần nào.
Sáng Chủ Nhật
Yuri : cô ơi,chủ nhật em không nấu ăn cho cô,vậy cô ăn cùng ai,bây giờ cô làm gì ? có nhớ em không cô,em nhớ cô lắm.em bệnh vậy mà cô cũng không hỏi thăm được câu nào.sao cô vô Bell với em quá.em yêu cô nhiều vậy mà cô không nhận ra sao.người ta có yêu cô hơn em không ? có yêu cô như em không ? em sao cô toàn Bell toàn ý yêu người ta không để ý gì đến em. Phải rồi hơn em người có có danh vọng,có địa vị và hơn hẳn em người ta là một người đàn ông thực thụ,đó là điều cô cần đúng không cô ?
Apple : “làm gì vậy,tui đứng đây 10’ rồi mà you không hay àh? Lại nghĩ về cô chủ nhiệm àh”
Yuri : “ừm,chủ nhật you không đi đâu sao” ?
Apple : “không,qua nhà you chơi thôi.Tối qua online nói chuyện với ai màpm tui lâu vậy” ?
Yuri : “cô Bell”
Apple : “nói gì lâu vậy”.
Yuri : “nói chuyện xã giao thôi rồi cổ mời tui đi uống coffee,chắc mời lịch sự thôi đó mà”.
…………………….Yuri kể nội Tina cuộc nói chuyện.
Apple : “cô Bell này có vẻ quan Bell you đó,tôi nghĩ không phải mời lơ đâu,có lẽ….”
Yuri : “thôi ông đừng nói bậy,người ta là giáo viên mà” .
Apple : “mắc gì,giáo viên thì giáo viên chứ.” !
Thứ 6 tuần sau
Sms của cô Bell : “bé Yuri,tối này học xong có làm gì hông,đi uống coffee với cô nha,hồi bữa hứa rồi đó”.
Sms Yuri : “dạ được,học xong em đợi cô”.
Tại một quán coffee khá sang trọng
Cô Bell : “sao em không nói gì vậy” ?
Yuri : “cô hẹn em ra mà,em phải để cho cô nói chứ”.
Cô Bell : “nhưng cô thích nghe em nói”.Bất chợt cô nắm lấy tay Yuri.
Cô Bell : “sao tay em nóng quá vậy” ?
Yuri nhớ lại lần cô chủ nhiệm nắm tay nó lúc trời mưa cũng hỏi câu ấy,lòng chợt nhói đau.
Cô Bell : “sao vậy,nghe cô nói gì không” ?
Yuri : “dạ,tay em lúc nào cũng vậy mà,không hiểu sao người em lúc nào cũng ấm ấm”.
Cô Bell : “cô thích ai như vậy,ở gần người đó có cảm giác thật ấm áp”.
Yuri : là cảm giác đó,tại sao lại có cảm giác đó thêm một lần nữa,cảm giác với cô chủ nhiệm bây giờ là cảm giác với cô Bell.Không lẽ mình đa tình vậy sao,dễ yêu vậy sao ? Hay đây là món quà thượng đế bù đấp cho mình.Nhưng nghĩ cũng lạ,cô giáo mà lại chủ động làm quen kết thân với học sinh.
Cô Bell : “ Yuri có bạn trai chưa” ?
Yuri : “chưa từng có”!
Cô Bell : “sao vậy” ?
Yuri : “em chưa thích yêu ai với lại em cũng chỉ là học sinh cấp 3” .
Cô Bell : “ừm,cũng đúng Yuri còn nhỏ mà” .
Yuri : “em nghĩ là cô có bạn trai rồi” !
Cô Bell : “đã từng,nhưng bây giờ thì không”.
Yuri : “ cô sống với ai ” ?
Cô Bell : “một mình cô thôi,ba mẹ cô cho cô ra ở riêng và cô thích vậy” !
Yuri : “em cũng vậy” !
…………………………………2 cô trò kể cho nhau nghe về mình.
Cô Bell : “ vẫn còn sớm hay mình ra công viên chơi nha” !
Yuri : “công viên” ?
Cô Bell : “ sao em không thích hả” ?
Yuri : “àh không,đi thôi” !
Ngồi xuống ghế đá
Cô Bell : “cô nắm tay em được không” ?
Yuri nắm lấy tay cô.
Cô Bell : “bàn tay mềm như vậy chắc không làm việc gì nặng đâu ha”.
Yuri : “dạ,cũng làm những việc bình thường thôi”. – cười.
Cô Bell : “khi buồn em thường làm gì” ?
Yuri : “em thích nhìn xa,nhìn thật xa,để hy vọng một điều gì đó tốt đẹp sẽ tới”.
Cô Bell : “em khá là thú vị”.
Yuri có hay đâu là từ giây phút này cô Bell đã yêu Yuri rồi,yêu đôi mắt nghị lực kiên cường nhưng thấp thoáng nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt ấy và cô muốn là người được chia sẽ,bên cạnh Yuri những khi Yuri cần…Nhưng cô không biết có nên nói ra không,là một giáo viên dạy tiếng Anh thường xuyên tiếp xúc với văn hóa các nước phương Tây cô không lấy gì hụt hẫng khi phát hiện ra mình có tình cảm với một cô gái nhưng còn Yuri,Yuri thì sao ? Liệu Yuri có khinh thường cô không ? Có xa lánh cô không ?
Nói chuyện với cô Bell,Yuri thấy nỗi xót xa trong lòng mình vơi đi phần nào nhưng tại sao người ngồi bên cạnh Yuri bây giờ không phải là cô Tina !
Chương 6 : Cô yêu em mất rồi,Yuri àh !
Một ngày đẹp trời tại nhà cô BellCô Bell : “món spaghetti của em ngon lắm đó” !
Yuri : “cám ơn cô,quá khen”.
Cô Bell : “tối nay em ngủ lại nhà cô nha” !
Yuri : “nhưng em chưa tắm rửa gì hết” !
Cô Bell : “lấy đồ cô mặc,còn đồ của em bỏ vô máy giặt rồi sấy,sáng mai là khô rồi” !
Yuri : “ừm….nhưng mà…..” !
Cô Bell : “đồ nội y chứ gì ! không sao có có mấy bộ mua chưa mặc,em lấy mà mặc,em với cô cùng size mà” !
Yuri : “dạ,vậy được,dù gì giờ về nhà cũng có một mình buồn lắm” !
Cô Bell : “giờ mình xem phim đi ha,phim con gái ông chủ vườn thuốc,em xem chưa” ?
Yuri : “dạ chưa” !
(con gái ông chủ vườn thuốc kể về 2 cô gái yêu nhau).
Cô Bell : “vừa xem cô vừa hỏi,em nghĩ gì về chuyện girl and girl yêu nhau”.
Yuri điềm nhiên : “em thấy bình thường,không gì cả,Việt Nam là cái nước cổ hũ” !
Cô Bell mừng rỡ : “phải,cô cũng thấy vậy”.
………………………………..
Cô Bell : “cô đi tắm nha,em ngồi chơi đi” !
Yuri : “dạ” !
Tắm xong
Cô Bell : “cô muốn nói một điều…”
Yuri : “cô thích em” ?
Cô Bell : “sao em biết” ?
Yuri : “em xin lỗi,lúc nãy vô tình cuốn nhật ký của cô để trên bàn em không biết”.
Cô Bell : “vì sống một mình nên cô cũng không giấu nhật ký”.
Yuri : “em cũng như cô nhưng em lại không ……… có …….. cảm giác đó với cô”.
Cô Bell : “cô có thể biết đó là ai không” ?
Yuri : “là cô chủ nhiệm của em,nhưng em cũng không chắc”.
Cô Bell : “ừm cô hiểu”.
……………………………………….
Sau ngày đó Yuri và Cô Bell cũng bình thường,Yuri vẫn mua bánh Paparoti cho cô ăn.Còn với cô chủ nhiệm thì hình như Yuri không thân như trước nữa,có tuần qua nhà cô có tuần không.
Chương 7 : Nụ hôn của Cô Chủ Nhiệm
Sms của cô chủ nhiệm gửi cho Yuri : “lâu rồi sao em không qua nhà cô chơi vậy” ?
Yuri reply : “em nghĩ cô không cần nữa” !
Cô reply : “sao lại nghĩ vậy,mai qua nấu đồ ăn cho cô ăn nha,qua sớm đi,đi chợ với cô luôn” !
Yuri reply : “dạ mai em sẽ qua” !
Cô reply : “ừa,ngoan,bye bé yêu” !
Ở nhà cô chủ nhiệm
Cô : “em qua rồi hả,để xe đó đi đi chợ với cô luôn”.
Lúc ngủ trưa
Cô : “ủa,sao hôm nay không ôm cô nữa” ?
Yuri : “em nghĩ là cô không thích” ?
Cô vòng tay qua eo Yuri,gác chân qua người Yuri.Yuri nắm lấy cánh tay cô đang để trên eo Yuri,ý cho cô biết Yuri cũng muốn ôm cô.
Cô : “đừng nghĩ nhiều quá cô bé àh”.
Yuri nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Cô : “trời,cái này phải để cô hôn em mới đúng” !
Cô hôn lên trán Yuri 1 cái,và mỉm cười,vuốt tóc nó.
Khác với cảm giác ở bên cạnh cô Bell,cảm giác bên cạnh cô chủ nhiệm thật là ấm ấp.Nó thích cảm giác đó và nó yêu thân hình nhỏ nhỏ xương xương của cô.Chỉ cần thấy cô ốm đi một chút là nó lại thương cô hơn một chút.Thấy cô ho 1 cái là nó xót tới ruột gan,ngày nào cô vắng tiết là nó bỏ cả buổi học….vậy đó mà cô luôn hững hờ với nó,xem tình cảm của nó như một trò đùa vớ vẩn.
Lúc cô thức dậy nó còn chưa dậy,cô xoay qua,vuốt tóc nó,kề sát mặt lại người nó,trán cô đụng trán nó,mũi cô đụng mũi nó,môi cô chạm môi nó và một cách nhẹ nhàng,cô hôn lên môi nó.Trong giấc mơ,nó mơ thấy cô đang hôn nó,giấc mơ rất thật,nhưng nó đâu biết rằng giấc mơ ấy là có thật.
Cô (thầm nghĩ) : Bé Yuri àh,bé ghét cô lắm đúng không,vì cô hờ hững với bé,làm lơ tình cảm của bé.Nhưng bé có biết là cô cũng rất đau khổ không ? Từ ngày bé xuất hiện cuộc sống của cô có nhiều màu sắc hơn và cũng bị xáo trộn lên.Cô nhận ra cảm xúc của cô đối với bé,cảm xúc mà cô chưa từng có với một người đàn ông nào. Bé nghĩ cô có bạn trai rồi ưh ? Đó chỉ là lý do cô bịa ra để bé có thể có 1 lý do để quên cô đi. Không phải cô không yêu bé,mà vì yêu bé nên cô muốn những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với bé.Cô hơn bé những 20 tuổi. Cô dã 35 đã sống được nữa đời người,nhưng còn bé thì khác,bé chỉ mới 16t một khoảng tương lai còn dài,dài lắm cô bé àh. Rồi khi bé 30 lúc đó cô đã 49,50 lúc đó bé là một người thành đạt và lúc đó bé sẽ chê cô,chê bà già này,phải không ? Bé có biết cô xót xa thế nào khi nhìn bé bệnh mà không dám hỏi thăm,khi nhớ bé lắm mà không dám gọi điện không dám nhắn tin,cô không thể cho bé một hy vọng nào,cô không muốn bé thật vọng . Nhiều lúc muốn ôm bé vào lòng muốn nói ra hết tất cả nhưng không thể,lý trí không cho phép cô làm vậy,lương Bell nhà giáo không cho phép cô làm vậy với học trò của mình. Vậy nên cô chỉ còn cách chôn chặt tình cảm trong lòng ! Rồi một ngày bé già như cô,bé sẽ hiểu !
Chương 8 : Sự xuất hiện của Hoàng Dĩnh
( Hoàng Dĩnh : con trai cô dạy Văn của Yuri.Cao 1m78,nặng 70kg.tính tình điềm đạm ít nói.có sở thích như Yuri và thích con gái biết nấu ăn.Đang là sinh viên năm đầu ĐH Y Dược ).
Phòng giáo viên
Cô Văn : “àh,cô Tina cô biết chuyện gì chưa ” ?
Cô Tina : “dạ,chuyện gì cô” ?
Cô Văn : “học sinh nữ tên Bell lớp em và cô giáo chủ nhiệm lớp 12CV2 yêu nhau”.
Cô Tina : “có chuyện đó sao chị,sáng nay em không có tiết nên không lên trường” !
Cô Văn : “phụ huynh vô,làm ầm ĩ cả lên,nói cô giáo quyến rũ,dụ dỗ con bà ta,còn con bé thì khóc xướt mướt nói rằng chính nó là người theo đuổi cô giáo trước,không ai cám dỗ nó cả,nó nói yêu cô giáo thật lòng….còn cô giáo thì chỉ biết khóc…không nói được lời nào”.
Cô Tina : “vậy Hiệu Trưởng tính xử sao cô” ?
Cô Văn : “cô không biết nữa,nhưng chắc là cho thôi việc thôi,vì trước giờ chuyện thầy giáo yêu nữ sinh đã bị phản đối gay gắt,cô giáo yêu nam sinh càng không thể chấp nhận,còn đằng này cô giáo yêu nữ sinh,cho dù nhà trường có chấp nhận xã hội cũng không chấp nhận.cô thì cô không kỳ thị nhưng cô cũng phản đối việc này,cô dạy Văn mà,điều này là đi trái lại với thuần phong mỹ túc của các nước Đông Á.Rồi họ cũng không có kết cục tốt đâu” !
Nghe đến đây,cô Tina nghẹn đắng cổ họng,và thầm nghĩ mình đã chọn con đường đúng !
Cô Văn : “em xuống lớp nhắn em Yuri ra chơi lên văn phòng gặp cô Văn nha” !
Cô Tina : “dạ” !
……………………………..
Giờ học Hóa
Yuri : “sao cô có vẻ hơi buồn”.
Cô chủ nhiệm : “em thấy sao” ?
Yuri : “cãi nhau với bạn trai đúng hông” ? – vừa nói vừa cười.
Cô chủ nhiệm : “ừm,vậy mà cũng biết hay thiệt đó” – gượng gạo.
Yuri thầm nghĩ : người ta làm cô buồn vậy mà cô cũng yêu người ta.em lúc nào cũng làm cô vui,cũng muốn cô vui sao cô không để ý đến,tại sao hắn ta có phúc mà không biết hưởng…..
Cô chủ nhiệm : “cô Văn nhắn em ra chơi xuống gặp cổ”.
Yuri : “dạ,em cám ơn cô” .
Giờ ra chơi
Yuri : “dạ,cô gọi em”.
Cô Văn : “ừm,cô có 1 xấp lại liệu về cuộc thi Văn sắp tới,cô muốn đưa em đọc mà lại quên mang theo,chiều em có rãnh ghé nhà cô,lấy xấp tài liệu rồi sẵn cô với em cùng trao đổi.Vài ngày tới cô đi công tác,không có ở trường”.
Yuri : “dạ,chiều học xong em theo cô về nhà”.
…………………………….
Tại nhà cô Văn
Yuri : “dạ,em chào thầy” ! ( thầy : chồng của cô Văn,làm bác sĩ Bell lý,tạm gọi là ông Hoàng )
Ông Hoàng : “chào em” !
Hoàng Dĩnh : “chào em” !
Yuri : “dạ,em chào anh” !
Trao đổi với cô Văn …………………..
Yuri : “dạ,xin phép cô với thầy em về sớm đi học,em còn phải đi học anh văn” !
Cô Văn : “ừm,em về đi” !
Dĩnh : “để anh dắt xe cho em” !
Yuri : “dạ,cám ơn anh” !
………………………………….
Vẫn như thường ngày,mua bánh paparoti cho cô Anh và cũng nói chuyện bình thường.Sau đó thì đi uống coffee với cô Anh.
…………………………………….
Nhà cô Văn.
Hoàng Dĩnh : “mẹ ơi bé nãy tên gì vậy mẹ” ?
Cô Văn : “Yuri,học sinh lớp mẹ” !
Hoàng Dĩnh : “học giỏi hông mẹ” ?
Cô Văn : “kêu con ngày thường đọc báo,đọc tin tức không chịu đọc.Người ta là 4 năm liền quán quân giải Lý Luận Hùng Biện Ngữ Văn của hs cấp 2,năm nay là đối thủ nặng ký của khối cấp 3 đó,lớp 12 cũng phải nể đôi chút”.
Dĩnh : “có bạn trai chưa mẹ” ?
Cô Văn : “cái đó sao mẹ biết được,mà nó không giống những đứa teen girl kia,nó nghiêm túc,chững chạc lắm”.
Dĩnh : “vậy mẹ hỏi dùm con đi” !
Cô Văn : “sao bữa nay con quan Bell tới học trò của mẹ vậy? đừng nói con thích con bé ấy nha” !
Dĩnh : “thì có sao đâu mẹ,chứ con thấy mẹ cũng có vẻ thích bé Yuri mà đúng hông” ?
Cô Văn : “ừm,được rồi,tôi sẽ giúp anh,được chưa” ?
Dĩnh : “dạ,cám ơn mẹ” !
…………………………………………���.
Chủ nhật ở nhà cô Chủ nhiệm
Cô : “dạo này học hành lơ là quá nha Yuri nha” !
Yuri : “dạ,em cũng vậy mà cô,đâu có lơ là” ?
Cô : “nói nghe đi,còn cãi nữa”.
Yuri : “cô sao vậy ? có chuyện gì không vui ?”
Cô : “không có” !
Yuri : “nếu như cô không vui cứ trút giận lên người em,em không giận đâu,cô không muốn Bell sự với em,em không biết cô buồn chuyện gì nhưng cô cứ đỗ hết lên người em,ít ra em cũng có thể chia sẽ một chút với cô” !
Cô chủ nhiệm,mắt long lanh,như sắp khóc.Làm sao thì em mới ghét cô !
Điện thoại Yuri reo,cô Văn gọi.
Yuri : “dạ,em nghe thưa cô” !
Cô Văn : “tối em qua nhà cô ăn tối được không,có vấn đề về một số tác phẩm muốn bàn với em” !
Yuri : “dạ được,mấy giờ thưa cô” !
Cô Văn : “7 giờ nha em” !
Yuri : “dạ” !
Cô chủ nhiệm : “cám ơn em đã dành tình cảm cho cô nhiều như vậy” !
Yuri : “vì em là học trò của cô mà” !
…………………………………………���……….
Ở nhà cô Văn
Sau khi ăn tối và bàn về vài tác phẩm xong.Cô Văn nói chuyện riêng với Yuri.
Cô Văn : “Yuri àh,em thấy Dĩnh con trai cô thế nào” ?
Yuri : “dạ,sao cô lại hỏi em vậy” ?
Cô Văn : “ừm,thật ra là Dĩnh có Bell sự với cô là nó muốn kết thân với em.Nhưng không biết mở lời thế nào.Con trai cô nhìn nó vậy thôi chứ còn non nớt lắm,không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm.Ăn nói cư xử vụn về,không biết làm con gái vui.Không biết lấy lòng ai cả.Nhưng nó rất đàng hoàng và chân thành.Nếu