DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn hay nhất. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện ngắn hay nhất. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

truyện ngắn hay và cảm động nhất về tình cha con
Có một người cha nghèo đã quở mắng đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà màu vàng.

Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một chiếc hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, cô bé mang chiếc hộp đến và nói với cha: "Con tặng cha".
Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra thấy cái hộp trống rỗng.
Ông mắng đứa con gái. Cô bé ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng: "Cha ơi, đó đâu phải là chiếc hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn để tặng cha mà!"
Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy cô con gái bé nhỏ cầu xin con tha thứ.
Ðứa con gái nhỏ sau đó không bao lâu qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau người cha vẫn giữ khư khư chiếc hộp giấy bên cạnh mình. Mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà cô con gái bé bỏng của ông dã thổi vào chiếc hộp.
Trong cuộc sống, chúng ta sẽ và đã nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái chúng ta, từ bè bạn, từ gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được những tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế.

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

"Anh đừng xoá tin nhắn này đi nhé! Em....là một người rất thích anh. Em sẽ chỉ nhắn tin thôi, mỗi ngày chỉ một tin. Anh không trả lờicũng được. Vậy nên anh đừng xoá tin nhắn này nhé!"



Anh khá bất ngờ khi nhận được tin nhắn này. Bình thường những cô gái muốn tấn công anh thì rất nhiều nhưng anh chưa thấy kiểu tấn công trẻ con như thế này bao giờ.
Nhưng bất ngờ cũng có nhiều kiểu, kiểu của anh là chỉ bất ngờ trong 5 giây. Bất ngờvậy chứ không có nghĩa là sẽ quan tâm đến nó.
Một cô gái mà chỉ dám đứng từ xa nhìn người mình yêu và chỉ có can đảm để nhắn tin giấu mặt thì cũng chỉ là một cô gái một là nhút nhát, hiền lành quá; hai là quá tự ti, thiếu bản lĩnh. Mà cả hai dạng này anh đều không có hứng thú.
Là một kỹ sư xuất thân từ trường xây dựng nhưng anh không có vẻ khô cứng của một con người làm kỹ thuật mà lại có dáng vẻ đào hoa của một chàng công tử.
Mà thực ra thì anh đích thực là một công tử còn gì. Từ nhỏ đã lớn lên trong sung sướng,được hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất. Là con trai độc nhất trong gia đình, con giám đốc công ty.....con đường tương lai đã không có gì phải suy nghĩ.
Bên cạnh đó, anh lại còn được thừa hưởng nét đẹp trai của bố nên từ khi học cấp 3 anh đã có rất nhiều mối quan hệ - những mối quan hệ rất thoải mái và không phải suy nghĩ nhiều. Thường thì con gái chủ động đến với anh nhưng cũng thỉnh thoảngcó vài cô gái xinh đẹp tỏ vẻ kiêu ngạo để anh đến chinh phục họ. Nói chung là anh chưa bao giờ phải suy nghĩ về chuyện bạn gái.
Nói anh tự tin vào bản thân cũng đúng ....màthực chất là còn có phần tự kiêu nữa......nhấtlà trong chuyện yêu đương.....
----------------------------
"Hôm nay anh đi làm có bị ướt không vậy? Tự nhiên trời mưa to quá nhỉ? Em đang ngồi bên cửa sổ ngắm mưa đây! Chẳng nhìnthấy gì cả! Chỉ là một màu đen thui thôi. Nhưng em vẫn thấy hay!"
Một cô gái mà chỉ dám đứng từ xa nhìn người mình yêu và chỉ có can đảm để nhắn tin giấu mặt (ảnh minh họa)
Giống hôm qua. Một tin nhắn được gửi đến và cũng vào lúc 11h. Là số máy đó!
Anh nhìn qua và nghĩ :" Cô gái này đúng là hơi có vấn đề rồi đó. Nhìn mưa tối thui mà thấy hay, đường bẩn chết được, hỏng cả bộ đồ mới của mình...."
Và anh tiếp tục làm việc. Không trả lời tin nhắn. Không phải là quá đáng. Anh chỉ thực hiện điều mà cô nói..
"Hôm nay tâm trạng anh có tốt không? Hômnay em thấy không vui chút nào cả! Tại có vài chuyện làm em bực mình. Nhưng sau khikéo miệng ra, lè lưỡi rồi nhìn vào gương emthấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Hôm trước em xem phim thấy vậy nên bắt chước.Chỉ không ngờ nó có hiệu quả. Nếu khi nào thấy không vui anh hãy thử xem sao nhé"
11h. Đây là tin nhắn thứ năm. Ngày thứ năm.
Nhưng thật trùng hợp. Hôm nay anh đang vô cùng bực mình đây.
Sáng nay vừa cãi nhau với sếp về chuyên môn.
Dạo này công ty đã nhiều việc lại càng nhiềuhơn vì mới có vài nhân viên mới vào làm việc. Phải hướng dẫn họ. Ai bận thì cũng hay cáu. Và trong nghề này thì việc tranh luận về nghiệp vụ chỉ là chuyện cơm bữa.
Nhưng sao mọi người lại cứ quá để tâm đếncái "chức" con trai giám đốc của anh thế nhỉ? Thái độ cứ như là không phải anh đúng nhưng vì anh là con giám đốc nên anhđúng.
Điều đó làm anh càng bực mình hơn....thấy khó chịu trong người nữa...
Lấy tay kéo miệng xuống, lè lưỡi rồi nhìn vào gương. Cái gì vậy??? Chắc mệt quá điên rồi "Mình mà cũng có lúc ngớ ngẩn vậy à?" _anh thầm nghĩ và thấy buồn cười mình quá.
Nhưng đúng là tâm trạng đã đỡ hơn một chút...
Đây là tin nhắn thứ năm. Ngày thứ năm (ảnhminh họa)
------------------------------------
"Hôm nay là ngày Ngưu Lang - Chức Nữ gặp nhau theo truyền thuyết của Trung Quốc đấy! Anh có thấy đó là một tình yêu đẹp không? Em thì không thích câu chuyện này chút nào?Cả năm chỉ có thể gặp nhau được có một lần! Đau khổ chết được. Nhưng dù sao em vẫn chúc họ sẽ hạnh phúc"
Đúng là ngớ ngẩn thật. Truyền thuyết mà cứlàm như thật vậy! Anh vô tình mỉm cười lúc đọc tin nhắn mà bản thân cũng không biết.
Đây là tin nhắn thức 10 và lần nào cũng là vào 11h đêm. Anh vẫn không hề nhắn tin lại.
---------------
Đã 2 ngày không có tin nhắn. Hôm nay là ngày thứ 3. Bây giờ là 10h45p.
"Không nhắn càng tốt! Đỡ có người làm phiền. Nhưng mà con nhỏ này bất lịch sự quá! Tự tiện nhắn tin cho người khác, giờ lại tự tiện không nhắn. Ít ra cũng phải báo cho người ta chứ..."
Nếu tính đúng ra thì hôm nay đã là hôm thứ16 rồi...
"Mà kể ra thì mình đúng là đào hoa thật. Trong số nhân viên mới lại có người thích mình. Con nhỏ đó cứ nhìn trộm mình suốt. Có lẽ tưởng mình không biết. Trông con nhỏ đó nhút nhát quá. Chẳng dám nói điều gì. Nhưng trà mà cô ta pha thì cũng ngon đó chứ...."
Anh miên man nghĩ...
Tít...tít... có tin nhắn
Anh cầm lấy máy xem:
"Chắc anh đang thấy thoải mái vì em không còn làm phiền nữa đúng không? Xin lỗi nha nhưng em không làm anh vui lâu được rồi. Hai ngày rồi em cứ uống thuốc cảm vào là lại buồn ngủ và ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy đã 1h sáng rồi. Không nhắn tin được cho anh làm em thấy buồn lắm nên hôm nay phải chờ nhắn tin cho anh xong mới dám uống thuốc. Hì hì"
Vậy là cô ấy bị cảm. Lại còn làm mặt cười nữa! Không hiểu sao anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được tin nhắn này....
Nếu tính đúng ra thì hôm nay đã là hôm thứ16 rồi... (ảnh minh họa)
-------------------
"Hôm nay là sinh nhật anh đúng không? Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé! Anh có điều ước nào muốn thực hiện không? Em sẽ ướcnguyện cùng anh. Hai người dù sao vẫn hơn một người mà.
Anh hãy luôn thật hạnh phúc nhé"
11h và là tin nhắn thứ 25.
Hôm nay là sinh nhật anh. Nếu không phải đang vướng vào công việc phải hoàn thành sớm thì giờ này anh đang say sưa với lũ bạnrồi. Chắc không nhận nổi tin nhắn này đâu.
Hôm nay là sinh nhật anh. Sáng nay anh thấy có một chậu hoa trên bàn cùng với lời thiếp chúc sinh nhật. Thật ra anh không phải người lãng mạn, yêu hoa nhưng anh vẫn thấy khá vui. Chắc là của cô gái đồng nghiệp mới. Sáng nào cô cũng pha cho anh một ly trà đào rất thơm.
Bây giờ thì việc nhận được tin nhắn hàng ngày vào lúc 11h tối đã trở thành một thói quen của anh. Nhưng đôi lúc anh cũng cảm thấy lạ. Tại sao cô gái đó lại có đủ kiên nhẫnđể nhắn tin cho anh hàng ngày mà không cần một lần hồi đáp.
Bây giờ thì việc nhận được tin nhắn hàng ngày vào lúc 11h tối đã trở thành một thói quen của anh (ảnh minh họa)
Tình cảm của cô ấy dành cho anh nhiều vậy à? Hay chỉ là một trò chơi tâm lý, cô ấy đang chờ anh tự chui vào chiếc lồng tình cảm mà cô ấy giăng sẵn.
Nhưng tự đáy lòng anh vẫn cảm nhận được những tin nhắn của cô ấy là rất thật lòng. Làtình cảm của cô ấy. Không muốn thừa nhận những nó làm anh thấy vui và ấm lòng, cũnggiống như ly trà đào buổi sáng vậy......
Anh cầm máy và sau một hồi lượng lự anh bấm lại "Cảm ơn"
Chờ 5p rồi 10p vẫn không có hồi âm.
-----------------------------------
Mong ước một tình yêu...
"Hôm qua anh nhắn tin lại làm em vui đến không ngủ nổi . Sáng ra em đã đánh vỡ mộtcái cốc rồi. Người cứ lâng lâng như trên mây. Em phải cảm ơn anh mới đúng. Vậy là anh vẫn đọc tin nhắn của em. Nhưng vì đã hứa mỗi ngày chỉ gửi một tin nhắn nên em không dám gửi lại. Em là người đặt ra quy định mà. Phải biết giữ lời chứ.."
Tin nhắn thứ 26. Không rõ là cô ấy nói thật hay chơi. Có phải vui vậy không? Nghe hơi cường điệu quá đó.Nhưng anh vẫn cảm thấy vui vui...
Hôm qua anh nhắn tin lại làm em vui đến không ngủ nổi (ảnh minh họa)
Nhưng rồi anh lại thấy tò mò. Cô gái này là ai vậy? Nghe thì có vẻ biết rất rõ về anh. Biếtcả những việc anh đang làm và gặp phải. Cô ấy theo sát anh vậy à? Có khi nào là người anh quen không?
Anh suy nghĩ và chợt à lên...Hay cô ấy chính là cô gái trà đào??? Là cô gái nhút nhát đó...
Chuyện đời lạ thật đấy. Sao giờ anh cứ phải suy nghĩ về cô ấy trong khi trước đó anh đã từng không thèm coi người gửi tin nhắn đóra kí lô nào???
-------------------------------------
"Hôm nay trời nắng quá nhỉ? Anh mà phải ra công trình thì nhớ đội mũ với nhé. Đầu em đang đau chỉ vì tội ngại đội mũ đây. Nhưng tối nay sao rất sáng. Thời tiết về đêmthật dễ chịu...."
Tin nhắn thứ 33. Anh thấy lo cho cô. "Cô ấy không sao chứ?"
Anh đã vô thức nhắn lại: "Cô cũng nhớ lần sau phải đội mũ đấy. Uống thuốc rồi ngủ đi."
Khác với lần trước , 5p sau có tin nhắn trả lời
"Bây giờ em đang đau đầu quá nên không nhớ gì cả. Em chỉ nhắn thêm một tin này nữa thôi. Em thấy đỡ đau nhiều rồi! Cảm ơn anh nha!!!"
Thật là một cô gái kì lạ.
Đã hơn một tháng rồi.....
"Nếu cô gái này chính là cô nàng trà đào nhút nhát không dám ngẩng mặt lên khi nóichuyện với mình thì sao nhỉ?? Dám là cô ấy lắm!Vậy Mình có ích kỉ quá không nhỉ khi không yêu cô ấy nhưng vẫn nhận tình cảm của cô ấy như vậy? Nhưng thực sự cô gái này không phải mẫu người của mình. Chỉ là mình thích sự nhẹ nhàng và ấm áp này thôi.Có lẽ cô ấy cũng biết điều đó. Cô ấy hiểu mình như vậy mà."
Anh tự trấn an mình như vậy.
----------------------
Từ lúc biết rằng cô nàng này chính là cô nàng nhắn tin cho anh, anh hay để ý đến cô (ảnh minh họa)
Dạo này anh đang cặp kè với một cô nàng đẹp nhất nhì công ty. Cô nàng có một vẻ đẹp bốc lửa, rất nhiều kẻ nhìn anh với ánh mắt ghen tỵ. Tất nhiên anh cũng phải bỏ chút công sức. Tất nhiên anh đang rất vênh váo.......
Hôm nay ở cơ quan anh giáp mặt với cô nàng trà đào đó. Lần đầu tiên nhìn kĩ mới thấy cô ấy có đôi mắt rất sáng rất đẹp nhưng bị mớ tóc che mất. Chắc là cô ấy vẫn chưa biết là anh đã phát hiện ra đâu nhỉ? Chính là cô ấy rồi. Cô ấy lại dùng chính điện thoại của mình nữa chứ. Hơi ngây thơ đó. Chắc không nghĩ anh sẽ để tâm tìm xem ai là người nhắn tin....
Từ lúc biết rằng cô nàng này chính là cô nàng nhắn tin cho anh, anh hay để ý đến cô.Cô là một người luôn nhiệt tình giúp đỡ mọingười, làm việc cũng rất có trách nhiệm, chỉ mỗi tội nhát quá, thường không dám nhìn thẳng vào mắt người khác và cũng chẳng bao giờ to tiếng với ai. Những cô gái như vậy thời này hiếm lắm à.
Nhưng chỉ mang lại cảm giác tội nghiệp choanh thôi. Những cô gái yêu đuối không có sức tấn công lẫn phòng vệ. Sống ở thời này dễ bị thiệt thòi lắm.....
"Anh có đang làm việc không vậy. Em đang ngồi nhìn trăng và nghĩ ngợi vẩn vơ. Em thấy Hằng Nga ở trên cung trăng chắc là rất cô đơn. Cả chú Cuội nữa...Dù được ở một nơirất đẹp nhưng cô đơn vậy thì vẫn buồn lắm.... Anh có nghĩ vậy không?"
Tin nhắn thứ 45. Cô nàng này đúng là một người hay mơ mộng. Toàn nghĩ ngợi vẩn vơ....
Nhưng nụ cười của cô ấy cũng dễ thương lắm........sáng nay anh đã thấy cô ấy cười.
Cô ta không biết rằng anh đã biết. Cảm giác này cũng hay nhỉ? Anh là người nắm đằng chuôi ....
Anh không thích làm người bị động đâu......
Cô nàng này đúng là một người hay mơ mộng. Toàn nghĩ ngợi vẩn vơ.... (ảnh minh họa)
Trà đào cho người yêu dấu...
Sáng nay có chuyện động trời. Cô nàng trà đào nhút nhát đó lại dám to tiếng, người mà cô ấy to tiếng lại chính là người đang cặp kè với anh. Nghe bảo hai người to tiếngvới nhau trong nhà vệ sinh nữ. Lúc anh đi đến chỉ thấy cô nàng bỏ đi , không khóc như anh tưởng, chỉ là một gương mặt kiên quyết, nhìn thẳng vào mặt anh.....
Chẳng hiểu có chuyện gì. Hỏi thì cô nàng đó chỉ nói" Con nhỏ đó yêu anh đấy. Thật là...không biết thân phận của mình"
Tự nhiên anh cảm thấy bực mình kinh khủng! Cô ta thì hiểu gì về cô ấy mà nói vậy chứ?
"Em cũng xem lại mình đi."
Không hiểu sao anh lại đứng về phía cô nàng nhút nhát đó. Anh không tin rằng cô ấy lại gây sự nếu không có lý dó. Một niềm tin vô cớ nhỉ?
Hay do hàng ngày anh đều quan sát cô ấy....anh cũng đâu có hiểu được gì mấy về cô ấy. Nhưng anh lại có thể khẳng định được.....
"Tình yêu là gì nhỉ? Em nghĩ là người trong cuộc cũng không thể hiểu nổi đâu nhỉ? Có phải bất kì Ai cũng mong có được một tình yêu thực sự, một tình yêu cho cuộc đời mình? Có phải vậy không? Hay chỉ mình em nghĩ vậy? Hay rốt cuộc tình yêu chỉ là sự trao đổi và lựa chọn phù hợp"
Tin nhắn thứ 50. Tâm trạng của cô nàng đang không tốt. Đang băn khoăn. Thực sự thì chính anh cũng không hiểu rõ lắm về tình yêu. Anh muốn nhắn lại cho cô điều gì đó nhưng lại không tìm được câu nào để nói.
------------------------
Bây giờ anh đang cảm thấy bực mình kinh khủng đây? Sao cô ta có thể làm vậy chứ nhỉ? Cái này có gọi là phản bội không nhỉ? Là giả dối nữa.....
Sao lại có thể hàng ngày nhắn tin với một người, nói là thích người đó nhưng ban ngày lại cứ kè kè và cười nói với một người khác. Dạo này có một anh chàng cứ suốt ngày đi bên cô nàng trà đào. Một anh chàngkính cận. Là một kiểu người hoàn toàn khácvới anh. Chắc là một người tốt...người trong công ty thì nói hai người đó rất hợp nhau...
Hay do hàng ngày anh đều quan sát cô ấy (ảnh minh họa)
Anh đã chia tay với cô nàng hấp dẫn đó mà lý do chính là vì cô nàng trà đào đó đấy. Biếtkhông hả? Tại anh cứ bênh vực cô ấy nên hai bên cãi nhau và chấm dứt
Đương nhiên anh biết cô nàng bốc lửa đó không yêu gì anh, thậm chí còn nói xấu anh(nghe nói hôm trước hai người cãi nhau vì vậy) anh cũng chẳng yêu gì cô ta nhưng dù sao cũng bị mất người cặp kè.
Vậy nên cô nàng trà đào đó phải chịu trách nhiệm chứ...
Sao cô ta có thể như vậy chứ hả...
Cô ta vẫn pha trà cho anh nhưng hôm nay anh thấy nó đắng và chát quá... Là vì cô ấy không để tình cảm vào đó à. Hay đã chia tình cảm đó cho anh chàng kia rồi...
11h... ngày thứ 55
"Anh à? Em sẽ gửi cho anh một tin nhắn nàynữa thôi. Đã làm phiền anh lâu nay rồi. Em làmột cô gái nhút nhát. Không biết thể hiện tình cảm của mình. Em muốn thay đổi... Không rõ rằng anh có nhận và đọc tin nhắn của em không nhưng em vẫn cảm ơn anh nhiều lắm. Cảm ơn vì đã nhận những tin nhắn này..."
Cái gì vậy? Đúng là cô nàng này đã có ngườiquan tâm đến rồi, đã yêu anh chàng kia rồi....
Hừ... kệ cô ta chứ, ai thèm quan tâm cô ta làm sao... Không có người làm phiền... tốt quá. Anh sẽ lại quen những cô nàng xinh đẹp và không phải bênh vực cô ta nữa.
Nhưng sao anh thấy trống rỗng quá. Trong lòng trống rỗng và trái tim cũng trống rỗng
Hình ảnh của một cô gái rụt rè, nhút nhát nhưng lại rát kiên quyết khi bảo vệ anh cứ hiện ra trước mắt anh...
Sẽ không còn người hỏi han, an ủi và động viên nữa... Anh cũng không thích những lời nói đó dành cho người khác... anh không muốn ai khác ngoài anh nhận được sự ấm áp và dịu nhẹ đấy của cô ấy
Có lẽ đây là sự trừng phạt cho sự ích kỷ của anh khi đã nhận được nhiều tình cảm mà không đáp lại dù chỉ một chút...
Trừng phạt vì đã cảm thấy thích thú khi thấycô ấy quan tâm đến mình... thích thú khi nhìn tình cảm của cô ấy trong bóng tối...
-----------------
"Anh à? Em sẽ gửi cho anh một tin nhắn nàynữa thôi (ảnh minh họa)
Đi làm... đụng mặt cô ấy, cả anh chàng đó nữa... Cô ấy cười chào anh...Cô ấy cười chào anh???... Nhìn thẳng vào mắt anh...
Cô ấy đã thay đổi rồi... không còn nhút nhát nữa... đây là do tình yêu à? Hay do cô ấy không quan tâm anh nữa nên không ngại với anh nữa....
Cô ấy đã lựa chọn người phù hợp chứ không phải một tình yêu đơn phương vô vọng... Vậy cũng đúng thôi...
Dù sao thì cô ấy cũng không phải mẫu người của anh...
Dù sao thì cô ấy cũng không hợp với anh...
Dù sao thì anh cũng không hợp với cô ấy
Dù sao anh cũng không... yêu cô ấy...
Dù sao tình cảm cô ấy dành cho anh cũng chỉ vậy mà thôi...
Uống ly trà đào, cô ấy vẫn pha cho anh... nhưng lại không thuộc về anh nữa...
Anh suy nghĩ gì vậy...
Anh là một kẻ nhát gan...
Anh thấy buồn... sao không dám nhận là mình đang buồn...
Có lẽ là do anh kiêu ngạo
Anh thấy mình bị mất một vật thật sự quý giá nhưng anh không nói được câu gì...
Anh đã nhận được nhiều tình cảm nhưng lạikhông dám đáp trả...
Trong lòng anh là gì vậy...cảm giác tiếc nuối...cảm giác ghen tuông... cảm giác hụt hẫng... tất cả mọi cảm giác cứ hoà quyện lại tạo thành sự đau đớn...
Và anh đã nhận ra mình cũng có yêu cô ấy... có yêu cô ấy...
Đã muộn chưa nhỉ???
Anh không muốn thấy cảnh cô ấy ở trong vòng tay kẻ khác...
Anh muốn hàng ngày vẫn nhận được những lời nói động viên nhưng câu chia sẻ của cô ấy.
Cô ấy với anh dường như rất xa xôi rất cáchbiệt mà giờ sao thật gần gũi thân thương. Hoá ra là như vậy, hoá ra là cô ấy đã ở trongtim anh rất lâu rồi, anh đã dõi theo cô rất lâu rồi nhưng lại cứ bướng bỉnh không chịuthừa nhận.
Dù sao tình cảm cô ấy dành cho anh cũng chỉ vậy mà thôi... (ảnh minh họa)
Không phù hợp thì sao chứ?
Khác nhau thì sao chứ?
Một kẻ đào hoa thì sao?
Anh vẫn chỉ là một kẻ ngốc nghếch trong tình yêu!!!
Anh chạy như bay đi tìm cô ấy... không thấy...
Gọi điện thoại... không có người nhấc máy...
Cuối cùng anh đã thấy cô
Cô đang ở kia... đứng nói chuyện với mọi người ...
Anh chẳng suy nghĩ được nhiều nữa... cảm giác tình cảm của cô sẽ không còn thuộc về anh làm anh không nhìn thấy gì ngoài cô...
Anh chạy lại và ... ôm cô trước những ánh mắt và cái miệng đang há hốc ra...
Anh không còn quan tâm... Anh mặc kệ ... và nhận thấy cảm giác này sao quen thuộc vậy nhỉ?
Như đã là như vậy, đáng ra phải như vậy từ lâu lắm rồi...
"Thật không công bằng!!! Em là người bắt đầu và là người đặt ra những quy tắc thì ít nhất người kết thúc phải là anh. Đừng tự ý kết thúc mọi thứ như vậy chứ."
Cô ngạc nhiên trong vòng tay ôm chặt của anh..
Cô ngỡ ngàng trong vòng tay anh...
Ngỡ ngàng...
Nhưng rồi cô cũng mỉm cười ôm lại anh...
Một nụ cười thật hạnh phúc...
Cô hiểu tình cảm của mình đã được đáp trả, theo một cách thật ấm áp.
Nhéo mình một cái để biết rằng đây là sự thật chứ không phải là mơ.
Như đã là như vậy, đáng ra phải như vậy từ lâu lắm rồi... (ảnh minh họa)
Cô hỏi lại:
"Sao anh biết đó là em? Em không nhớ mìnhcó nhắn gì về bản thân mình"
"Đừng nghĩ anh là kẻ ngốc chứ? Xin lỗi vì đãbắt em chờ đợi quá lâu. Xin lỗi vì đã bắt em trao quá nhiều tình cảm mà không đáp trả" - anh nói trong sự hối hận...
Cô cười:
"Em vốn không cần đáp trả mà? Nhưng dù sao được đáp trả thì hạnh phúc hơn rất nhiều"
Anh ngập tràn trong hạnh phúc khi cảm nhận được vòng tay ôm lấy mình của cô, nhưng vẫn lo lắng (không ngờ một kẻ như anh cũng có ngày phải lo lắng về tình địch của mình):
"Thế anh chàng kính cận thì sao?"
Cô ngạc nhiên:
"Ai? À. Em đã từ chối anh ấy lâu rồi mà. Sao anh lại nhắc đến anh ấy. Nhưng cũng phải cảm ơn anh ấy. Nhờ anh ấy động viên mà Em đã quyết định sống khác, em sẽ không giấu mặt nhắn tin cho anh nữa. Tình cảm cũng phải nỗ lực mới có. Em đã quyết định đối mặt nói rõ tình cảm với anh. Và có lẽ đâylà phần thưởng!!! Một phần thưởng quá tuyệt."
Cô cười nụ cười rạng rỡ... nụ cười mà anh chỉ muốn cô dành riêng cho mình...
"Hoá ra là vậy... nên cô ấy mới nói là tin nhắncuối ... làm anh hiểu nhầm... nhưng nhờ vậy anh mới hiểu được tình cảm của mình... vậy cũng đáng...
Ôm cô trong vòng tay anh còn nghe thoang thoảng mùi hương ngọt nhẹ của ly trà quenthuộc. Nó không đậm như trà chanh, khôngnồng như cà phê nhưng vẫn có thể khiến người ta thích thú.
Vậy là cuối cùng anh cũng tìm được điều anh muốn tìm...đó là ly trà đào này...Vậy ra tình yêu và hạnh phúc cũng giản dị thôi nhỉ?"
----------------------
Nhưng dù đang lâng lâng trong cảm giác sung sướng thì anh cũng nghe thấy tiếng aiđang nói:
"Này! Biết hai người đang hạnh phúc nhưng xung quanh nhiều người lắm đó, ngày càng nhiều hơn nữa... có hôn thì hôn luôn đi... nói chuyện hoài...
CHỈ CẦN 5 PHÚT THÔI , TÔI HỨA BẠN SẼ PHẢI KHÓC 1.


 Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần. Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó: "Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa". Vì sợ anh làm hại nó nên mẹcấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống... Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trúthết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi. Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: "Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?". Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: "Đến đây cầm tay em một tí này". Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: "Không... không cầm... truyền bệnh, truyền bệnh". Hôm đómợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi. 2. Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi chỗ khác. Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: "Ăn... ăn... em ăn đi". Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc. Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: "Anh, anh". Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: "Anh". Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó. 3. Từ nhỏ nó đã bịngười ta gọi là "em thằng ngốc". Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó. Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên - là anh trai nó. Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: "Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc". Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần. Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: "Đánh... đánh con, đừng đánh em". Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: "Ăn... ăn, em ăn đi". Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấnquýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó. Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt. 4. Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa. Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh emnó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu. Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: "Đẹp không? Có hợp không?". Anh nó gật đầu, ngoác miệng cười. Nó viết lên giấy hai chữ "huynh đệ" rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành "đệ huynh". Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh. 5. Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà. Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: "Nói chuyện với anh con mấy câu này". Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: "Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó". Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: "Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thậtnhiều quà". Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn. Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét. Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: "Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này". Thế nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa. Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng: "Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa". Bố mẹ nó úp mặt khóc... Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ "huynh đệ". Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết "đệ huynh".
truyện ngắn hay và buồn
.....HỌ ĐÃ SỐNG VỚI NHAU MỘT THỜI GIAN KHÁ LÂU...

Họ dọn đến sống chung với nhau. Khi lần đầu tiên bờ môi của anh chạm vào môi cô, cô sẽ thầm hứa cả đời này sẽ chỉ yêu mình anh và bên anh mãi. Rồi cô chun mũi vẻ nũng nịu hỏi anh : " Thế anh sẽ yêu em bao lâu?" Anh khẽ véo mũi cô rồi cũng hóm hỉnh hỏi lại : " Thế em nghĩ là sẽ bao lâu?". Cô làm bộ ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời rất ngây thơ:" Thế thì cả đời đi, cả đời này anh sẽ không được thích cô gái khác nữa"; " Ừhm, anh sẽ không thích ai nữa!".- Anh mỉm cười gật đầu. Cô lại cong môi lên nguýt dài:"Không dc, em không tin. Chúng ta móc tay đi, nếu anh làm trái lời lúc đó em sẽ giết anh". Anh trả lời với vẻ thành thât nhất: "Được thôi, giả sử một ngày nào đó anh phản bội em. Em sẽ giết anh.....".

Và như vậy, họ ở bên nhau 3 năm dài. Họ yêu nhau thắm thiết và đậm sâu. Nhưng trời vốn không chiều lòng người. rốt cuộc rồi thì tai họa cũng giáng xuống đôi tình nhân ấy. Mải mê với vòng way cuộc sống, người con trai cũng dần dần dành ít thời gian cho người yêu hơn. Tình cảm ngày một nhạt. Anh không còn yêu chiều cô gái như trc nữa. Cô dường như cũng cảm nhận dc điều đó, nên cố tìm hiểu vấn đề. Nhưng chàng trai không nói ra nguyên nhân vì sao khoảng cách giữa họ lại ngày một xa như vậy. đến một ngày kia, anh dẫn một cô gái vô cùng xinh đẹp và gợi cảm. Anh giới thiệu đó là bạn gái mình. Cô không có phản ứng gì, chỉ lặng người ngồi đó, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh. Bởi cô sợ anh sẽ thấy cô khóc, và cô vẫn tin rằng anh còn yêu cô. Lúc này, người con trai lại lên tiếng, giọng lạnh lùng khô khốc : " Tối nay em cứ ở lại đây, ngày mai thì chuyển ra ngoài đi, tối nay hai bọn anh sẽ ra ngoài ngủ trọ.". dứt lời, hai người họ khuất sau cửa : " đợi một chút !". cuối cùng cô cũng lên tiếng." Chị có thể ra ngoài một lát không? Em muốn nói chuyện riêng với anh ấy một lúc!". Người con gái gật đầu...

"Tại sao vậy?". cô lên tíếng, phá vỡ sự im lặng đáng sợ. " không yêu nữa, thì chẵng cần thiết phải có lí do." Anh đáp cộc lốc rồi bước đi. Không để cho cô một cơ hội nào nữa. nước mắt của cô gái cuối cùng cũng trào ra ướt sũng bờ mi. Cô dằn lòng mình không được khóc, nhưng lại không làm được thế.

Rất lâu sau đó, khi cô gặp lại anh, là trong bệnh viện. Hai người họ đều tiều tuỵ đi trong thấy, nhưng thần thái lại hoàn toàn khác nhau. Cô vì đau lòng, vì nhớ anh mà đầu óc mụ mị, không chịu ăn uống nên bị đau dạ dày. Còn anh sao cũng lại xuất hiện ở tại bệnh viện này? Cô vẫn còn yêu anh tha thiết, cảm thấy bất an nên lặng lẽ dõi theo anh ..." bệnh nhận này nếu không tìm thấy một trái tim thích hợp đễ làm phẫi thuật, thì chúng tôi cũng rất khó duy trì cuộc sống của anh ta!". Những lời bác sĩ vừa nói khiến cô gái thất thần, chân cô như hoá đá, khắp người cô không sao cử động dc, chỉ có những giọt nc mắt nóng ấm là đang tuôn trào khoé mi. lần thứ 1 cô khóc vì anh. Nhưng nỗi đau lần này còn lớn hơn nhiều so với lần trc.Sau một ngày khóc sưng mắt, cô đi đến quyết định cuối cùng :" Em muốn gặp anh ấy một lát có dc không? cầu xin chị hãy cho em 1cơ hội". Cô van nài trong điện thoại, người con gái nọ trả lời cộc lốc. :" dc thôi! ở đâu? Tôi sẽ chuyển lời". " ở nơi gặp nhau lần đầu tiên". tắt máy điện thoại rồi, cô vội vã thay quần áo ra ngoài. người con trai đến nơi đã hẹn. nhưng chờ rất lâu mà anh không thấy cô đến. càng chờ, anh càng thấy sốt ruột.Cuối cùng, cô vẫn không đến.Anh quay hững trong sự hụt hẫng và thất vọng. Bóng anh nằm trọn trong mắt yêu thương của cô gái từ xa. Cô đứng dõi theo anh, dằn lòng mình không dược lên tiếng...Mấy ngày sau đó,người con trai bận rộn chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật ghép tim của mình. Anh phấn khởi nói với người con gái nọ:" Nếu thành công, việc đầu tiên em làm là tìm cô gái ấy để nói sự thật". người con gái mỉm cười đầy thông cảm:" Hi vọng cô ấy sẻ hiểu và không từ chối cậu!".

Cuộc phẫu thuật wả đã thành công. Vừa tỉnh dậy, người con trai vội cầm điện thoại và gọi cho cô gái. Nhưng một lần, 2 lần , rồi rất nhiều lần, rồi nhiều lần, điện thoại của cô đều không có ai nghe, anh rầu rĩ :" chắc là cô ấy giận em thật rồi". người con gái an ủi : " chắc là không đâu, có thể cô ấy có việc bận." Bác sĩ bứơc vào cắt ngang cuộc nói chuyện của họ. " cậu thật may mắn. Hôm wa có một cô gái, đã để lại chúc thư chỉ rõ đích danh sẽ hiến tim cho cậu. Chắc cô ấy dự liệu mình sẽ không wa khỏi nên đã viêt chúc thư". " vì sao cô ấy chết vậy?" . " vì tai nạn giao thông. thật đáng tíêc, một cô gái xinh xắn. nhưng nghe lái xe nói, hình như cô ấy cố tình lao vào xe anh ta thì phải." vị bác sĩ nhún vai tỏ vẽ thương tiếc. " tôi muốn nhìn thấy người đã cứu tôi dc không?". Bác sĩ do dự một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.

Họ bước vào căn phòng lạnh lẽo. Giây phút nhìn thấy bức ảnh của người hiến tim đặt ngay ngắn trong hộc tường, người con trai đờ đẫn như có một luồng điện chạy qua. Trái tim anh thắt lại như bị một bàn tay bóp chặt. anh lao đến ôm bức ảnh vào lòng và gào thét:" Trời ơi tại sao lại như vậy? không thể như vậy dc! Em đang lừa dối anh phải không? chị, chị hãy nói đi, em đang nằm mơ phải không? Không thể nào như vậy dc ". Người con gái lay mạnh anh trong nc mắt.:" cậu tỉnh lại đi, nếu không vì cậu thì người con gái ấy sẽ không đến nỗi này. Cô ấy đã dùng sinh mệnh của mình để yêu cậu!". Anh thẫn thờ nhìn gương mặt thân thương của cô gái trong ảnh, ánh mắt cô nhìn anh thật dịu dàng, nơi khoé miệng vẫn đọng một nụ cười tươi tắn. bên trong hộc tường còn một trang giấy gấp ngay ngắn, Đó là bức thư cô viết cho anh : " Anh thân yêu, mong anh đừng trách em anh nhé! Em thật sự rất yêu anh. Ngày hôm đó, em đã đến công viên như đã hẹn, nhưng em không xuất hiện.Em đứng ở rất xa nhìn anh. Em muốn hình ảnh của anh sẽ đọng lại mãi trong kí ức của em. Em muốn kiếp sau chúng ta vẫn có thể ở bên nhau. Mặc dù anh đã không thực hiện lời hứa, nhưng em không trách anh. Bởi vì em yêu anh rất nhiều. Cho dù anh không còn yêu em nữa, thì trái tim của em cũng sẽ ở trong anh cả cuộc đời này. Lời hứa đó, đến kiếp sau chúng ta sẽ thực hiện dc không? Mong anh sẽ sống hạnh phúc !". Nước mắt của chàng trai làm loang lổ màu mực trên giấy." không! Em yêu à, không có em làm sao anh sống hạnh phúc dc? Em hãy trở về với anh đi, anh sai rồi. Từ trc tới giờ anh chỉ yêu có mình em thôi ! em hãy về với anh đi." Tiếng khóc và tiếng thét tuyệt vọng của chàng trai vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo. anh không biết rằng có một linh hồn cũng đang ngồi gục bên anh, khóc cùng anh. Linh hồn mỉm cười rạng rỡ " thì ra anh vẫn còn yêu em, vẫn luôn yêu em" . Linh hồn choàng tay ôm lấy người con trai nhưng lại ôm xuyên wa người anh, vòng tay hụt hẫng rơi vào không trung....
Ngoài trời, mưa lâm thâm. Chàng trai vẫn khóc và linh hồn cũng khóc.........
đọc truyện tình cảm teen cực hay và cảm động trên Ola, truyện dành cho lứa tuổi teen đang yêu, mời các bạn đón xem
Bỗng nó trố mắt khi thấy dòng chữ :
” TAO THÁCH THẰNG NÀO TÁN ĐƯƠC TAO, TAO LẠY CẢ NHÀ NÓ “.
Đấy là ME của một đứa con gái ( bá đạo quá @@ ).
- phải cho con này biết tay ( nó nghĩ thầm ).

- ê, con dở người kia.

- đứa nào đấy? Sút chết cha mày giờ. Ai dở người?
- sax. con gái mà ăn nói thế àk? Khiếp quá @@.
- thíx thế đấy, sao? Ý kiến àk?
- tao thấy mày viết ME bá đạo qúa nên hỏi thử thôi.
- thế tóm lại là mày muốn gì?
- tao muốn tán mày : ).
- sax. Tán tao ák? Thế mày có xe ko?
- ko
- có tiền ko?
- ko
- hôhô, thế mà cũng đòi tán tao ák? Next đi thằng r2.
@@!
5 phút sau. . ko thấy nó Rep lại, nhỏ thấy hơi hối hận : nó tự ái rùi àh? Chắc là giận thật rùi. Mà nói chuyện với thằng này hài phết. Quyết định pm.
- ê thằng kia!! Đi đâu rùi?
Vẫn ko thấy nó Rep lại.
- giận rùi àk?
. . im lặng. .
- cho tao xin lỗi, lúc nãy hơi quá lời. Quay lại nói chuyện đi.
3 giây sau. .
- cái gì thế mày? tao Vừa mới đi ia? Xong. Mà mày bảo cái gì cơ? xin lỗi tao hả?
- ax, tiên sư cái thằng vô duyên. Lúc nãy nhắn nhầm thôi, tao gửi cho đứa khác cer. Đừng tưởng bở nhá.
- ôi vãi!! Thế thôi tao đi ia? Tiếp đây.
- ê ê! Quay lại, tao xin lỗi mày!! Được chưa?
- xí, xin lỗi là xong vậy thì đẻ ra công an mà ăn kít àk?
- thế bây giờ mày muốn cái zề?
- thì nãy tao nói rồi mà, tao muốn tán mày.
- miẹ, mất cả hứng. Tao ko thích.
- ôi, đau bụng quá, nhà vệ sinh đâu rùi nhỉ?
- ê ê, quay lại đây ngay !! Tao chưa nói hết mà.
- hề hề, tự nhiên hết đau bụng rùi. Mày định nói gì?
- mày thíx tao àk?
- xí, ko dám. nhà em nghèo lắm, ko đủ khả năng đâu.
- sút chết cha mày giờ. Lúc nãy đùa thui. Hìhì.
- hì cái lì tì phì. Mà R2 là cái gì hả mày?
- hơ hơ. . . Là. . Là . . Là rắc rối. Hề hề @@!
- ồh thế hả? Thế thì nói luôn là rắc rối đi còn bày đặt.
- xì, bỏ qua đi. Mà quên chưa hỏi mày bao nhiêu tuổi?
- dạ. Em sinh năm 94 chị ạk.
- èo, thế hơn tao 1 tuổi àk?
- thế mày phải tao bằng anh chứ.
- mơ đi nhá. Hơn có 1 tuổi mà bắt ng tar gọi bằng anh.
- ôi tao lạy mày!! @@.
- thế mày có muốn tán tao ko?
- đổi ý rồi, hehe.
- sax. Thế thôi tao out đây, bye.
- hé, đùa xíu thui mà. Hề hề.
- tát chết cha mày giờ. Thế thì bây tao cho mày 3 ngày, nếu mày tán được tao thì tao yêu mày luôn. Ok?
- ok.
- thế mày định tán tao thế nào đây?
- ơ cái con hâm này. Tán thế nào là việc của tao chứ. Bây giờ mày gọi tao là ck còn tao gọi mày là vk nhá. Tao thấy mấy đứa yêu nhau chúng nó toàn gọi thế àk.
- ok, miễn sao trong 3 ngày mày làm tao đổ là được, bây giờ tính luôn. Hehe
- ax, đổ cái ổ, con gái con đứa nói chuyện vô duyên.
- quen rồi. Hề hề
- vk ơi.
- cái gì hả ck?
- hề hề, gọi là vk – ck nghe hay nhỉ? .
- Uk, ck ngố.
- có mày ngố ý.
- sút chết giờ, gọi là vk chứ.
- ừk ừk, xin lỗi vk tao quên mất. Thế mai có đi học ko vk?
- ko, được nghỉ cả tuần cơ.
- mà quên chưa hỏi vk ở đâu?
- tao ở ND nè ck.
- hả???
- cái gì thế?
- tao cũng ND nèk vk.
- sax. Mà ở chỗ nào ND?
- có bít trường Đại học công nghiệp ko?
- biết, Nhà tao gần đấy mà. Thế mày cũng ở đấy hả ck?
- uk, he he. Thế mai đi chơi ko vk?
- uk, mai được nghỉ mà, Hì.
- thế sáng mai tao qua đón vk nhá.
- uk, tao đợi ck.
======================
Hai đứa ngồi chém gió rất lâu mà quên cả giờ giấc. Hình như là thíx nhau rồi thì phải.
Thôi ko nghĩ ngợi lung tung nữa, hại não lắm @@.

Ngày thứ 2. .
8h30..
- dậy chưa vk?
- @@ dậy lâu rùi.
- mà nhà vk ở khu nào?- hỏi làm gì?
- thì tao đến đón vk đi chơi.
- thôi tao lạy ck, papa tao mà biết tao đi với ck chắc ổng cho tao dzô chùa luôn mất.
- hix, tao muốn đi chơi với vk mà. Đi mà vk.
- đừng nhõng nhẽo nữa, như con nít ý. tí 9h ra cổng trường đón tao nha ck. Đến muộn tao đi với thằng khác đừng có trách.
- bít rùi, hehe.
9h15 tại cổng trường.
- đâu rùi ck? Mày định cho tao leo cây àk?
- đây đây, thấy vk rùi. Tao đang đứng ở gốc cây nè, ra đây.
- èo, sao nhìn mặt mày ngu thế hả ck? @@
- lúc nãy bị mấy thằng đuổi, may mà chạy nhanh ko thì. .
Nhỏ phì cười làm nó cười theo.
- thế bây giờ đi đâu hả ck?
- đi chơi đu quay đi. Tao thíx đu quay lắm vk ạk.
- @@ sax, mày mấy tuổi rùi mà còn đu quay hả ck? Thôi đi ăn kem đi, tao biết quán này ngon lắm.
Nhỏ cầm tay nó 2 đứa vừa đi vừa cười nói vui vẻ, thi thoảng lại đá xoáy nhau @@ làm những người đi đường nhìn vào cũng thấy hạnh phúc.
Dừng lại ở một quán cafe nhỏ trên đường Phạm Ngũ Lão, 2 đứa bước vào. Nhỏ tự chọn cho 2 đứa một bàn, bàn này nằm ở trung tâm của quán có thể nhìn ra ngoài đường.
- 2 em dùng gì? – chị chủ quán gọi.
- kìa vk, chọn đi. Mày nói kem ở đây ngon lắm mà.
Chị chủ quán phì cười làm nhỏ xấu hổ.
- cho em kem dâu đi chị, còn thằng kia kệ cha nó.
- @@ ế ế, thế chị cho em kem dâu luôn hì hì.
Chị chủ quán cười rồi quay đi.
- lúc nãy mày định cho tao nhịn àk vk? Ác thế?
- cho chừa đi, ra đường xưng hô như thế người tar cười cho thối mũi.
- kệ, tao thíx thế, hì hì.
Chị chủ quán đặt 2 ly kem lên bàn rồi trở lại.
- vk này.
- sao hả ck?
- há miệng ra.
- làm gì?
- thì cứ há ra.
nói xong nó xúc một phần kem của mình đút cho nhỏ.
- ngon ko vk?
- ngon lắm ck ạh – nhỏ cười mũm mĩm.
- thế ngày nào tao cũng đưa vk đi ăn kem nhá, hì hì .
- mày muốn tao rụng hết răng àh ck? Ăn vừa phải thui chứ.
- uk, miễn vk vui là được hì hì.
Nhìn 2 đứa vừa ăn kem vừa cuời vừa trêu đùa làm chị chủ quán và mấy người khách phải bật cười. Đúng là chưa thấy ai dễ thương như hai đứa này…
- ck ơi, thằng kia đẹp trai quá @@.
- xí, thế thì yêu nó luôn đi.
- mày ghen hả ck?
- dạ thôi, ko dám đâu ạk. Xí.
- sút chết giờ, lại thái độ hả? Chết này.
- á, sao lúc nào mày cũng bắt nạt tao thế hả vk?
- đáng đời. He he.
- vk này.
- gì hả ck?
- tao hỏi thật nhá.
- nói đi.
- từ trước đến giờ mày đã yêu đứa nào chưa?
Câu hỏi của nó làm nhỏ bối rối.
- rùi. .
- thế sao ko yêu nữa?
- thì ko hợp tính. Mà thôi nói chuyện khác đi, nghe oải quá.
- thế tao hỏi cái này mày đừng giận nhá.
- ukm, hỏi đi.
- thế ngày mày tắm mấy lần?
- @@ á á, cái thằng ck ngố này. Cái đấy mà cũng hỏi được, mày chết với tao. Đứng lại.
- háhá, thì vk kêu tao nói chuyện khác mà. Hề hề. Giận rùi àk?
- ai thèm giận, hứz
- lêu lêu, vk ơi đừng giận nữa, ck xin lỗi.
Nhỏ phì cười.
- người ta đang nhìn kìa, xí hổ chết.
- hì hì, vk cười rùi.
- ck ơi
- gì vk?
- tại sao mày lại thíx tao?
- tao cũng ko biết, chắc là nói chuyện hợp nhau, với lại tao thích cái tính trẻ con của vk.
- vậy nếu như mai tao chết đi thì ck có yêu đứa khác ko?
- chắc là có chứ. Mà từ mai mày đừng hỏi thế nữa nha vk. Nghe pùn quá.
- uk, tao xin lỗi ck.
- thế vk thíx nhất mùa gì?
- mùa thu
- sao lại thíx mùa thu?
- thì nghe xong bài Thu Cuối của YanBi thì thíx thui chứ có gì đâu ^^.
- sax. Thế mà cũng nói.
- thế ck thíx mùa gì?
- ck thíx mùa đông vì muà đông được đắp chăn bông ngủ nướng thíx lắm ^^
- @@, đúng là đồ heo lười. Chỉ ăn với ngủ thôi.
Đi một đoạn thì 2 đứa tạt vào cửa hàng bán quà lưu niệm.
- ui, con gấu này dễ thương quá nè ck.
- uk, nhưng ko dễ thương bằng vk Hì hì.
- xí, chỉ giỏi nịnh.
- @@ tao nói thật mà, vậy vk có thíx ko? Tao tặng vk đấy.
- hí, cám un ck.
Chợt nhỏ dừng lại
- ck ơi, đôi vòng này đẹp quá nèk.
- xí, xấu mù. Cho cũng ko thèm.
Quay sang nhìn đồng hồ đã gần 10h, nó giục. .
- Muộn rùi, đi về thui vk.
- ukm, muộn rồi.
Nhỏ quay bước đi mắt vẫn ngoái nhìn lại đôi vòng lúc nãy.
- đến đây thôi, ck về đi ko papa tao thấy.
- ukm, vk ngủ ngon nhé
- ck cũng thế.
Hai đứa quay mặt bước đi, nó thì trong lòng rất vui còn trên gương mặt nhỏ thì thoáng chút buồn…


Tập 2 & Phần Kết Thúc

** **

Ngày thứ 3. . .
Hôm nay nó dậy muộn hơn mọi ngày, việc đầu tiên là lên Ola xem nhỏ có onl ko.
Chắc nhỏ vẫn đang ngủ – nó nghĩ vậy.
Bước ra cửa hít thở ko khí trong lành vậy.
Đánh răng rửa mặt ăn sáng xong nhìn đồng hồ đã gần 10h, nó gọi cho nhỏ thì nhỏ tắt máy. Chắc nhỏ đã quyết định rồi. Nó hụt hẫng.
Chưa bao giờ nó buồn như hôm nay. Rảo bước trên những con phố cũ ánh nắng chói chang làm nó khó chịu.
- haiz, thôi quay về ngủ giấc nữa.
Nằm trằn trọc trên giường nó nghĩ về nhỏ. Ko biết giờ này nhỏ đang làm gì nhỉ?
Cứ mông lung suy nghĩ nó ko để ý bên ngoài trời đã tối.
Bước xuống giường với cái áo khoác nó khoả cửa phòng rồi đi ra đường.
Những ánh đèn đường ảm đạm làm nó thêm buồn.
Chợt nó dừng lại ở hàng lưu niệm tối qua mà 2 đứa đã đến. Nó nhớ tối qua nhỏ kêu thích đôi vòng tay ý. Ko biết nó có gì đặc biệt làm nhỏ thíx nhỉ?
Cầm đôi vòng trên tay, nó sững sờ.
Như hiểu ra điều gì đó, nó chạy một mạch tới nhà nhỏ, hỏi thăm thì được biết nhỏ vừa mới đi ra ngoài.
Nó lao ra đường, kia rồi, cái hình ảnh quen thuộc, là nhỏ. nó chạy đến.
- vk, sao hôm nay vk ko lên Ola, điện thoại thì tắt máy làm tao lo quá.
- uk, hôm nay tao bận ck ạk. Mà hôm nay là ngày cuối cùng ck nhỉ?
- ukm, nhớ mà, đi theo ck.
- đi đâu?
- thì cứ đi.
Nó đưa tay với taxi, mở cửa xe nó thì thầm gì đó vào tai ông tài xế mà nhỏ ko nghe thấy.
- lên xe đi vk
- mà mày đưa tao đi đâu hả ck?
- ko đưa đi Trung Quốc đâu mà lo, lên đi.
Xe bắt đầu lăn bánh, đi được một đoạn thì đến nơi.
2 đứa xuống xe, chiếc xe quay đầu rồi mất hút trong bóng tối. nó cầm tay nhỏ
- đi vào đây vk.
- cái gì thế này sao mày đưa tao ra nghĩa trang hả ck.
- hờ hờ, tao muốn làm 1 việc
- việc gì?
- thế vk nghĩ một nơi vắng vẻ yên tĩnh chỉ có vk và ck thì làm gì là thích hợp.
Nói xong nó tiến về phía nhỏ.
- đừng có lại gần đây ko tao hét lên đấy, ko ngờ con người mày lại xấu xa như vậy, uổng công tao đã yêu mày.
Nó giật lấy tay nhỏ, nhỏ vừa giãy giụa vừa khóc.
- ê vk, mày làm sao thế?
- tao xin mày, tha cho tao đi.
- sax, mày nói cái gì thế hả vk? Đưa tay đây.
Nó cầm lấy tay nhỏ đeo chiếc vòng vào tay nhỏ.
- mày làm gì thế ? - tao tỏ tình với vk mà, tao chọn chỗ này được không vk? Hềhề, vắng vẻ. Yên tĩnh chỉ có tao với vk.
- này thì yên tĩnh này, ck làm tao hết hồn.
- á, làm gì mà phải...
hết hồn. Mà sáng nay vk giận tao àk?
- uk, giận lắm.
- uk, hiểu rồi. Thì ra vk thíx cái vòng đấy vì nó khắc tên của tao và vk, hì hì. Vậy vk có yêu tao ko?
- ko
. . 1 phút im lặng. .
- uk, tao biết mà, một thằng như ck đâu xứng để vk yêu.
Nó quay bước đi chợt có một vòng tay ôm nó từ phía sau ( ma àk? @@ ).
- tao ko yêu ck mà là rất yêu, yêu từ cái lúc gặp nhau trên ola cơ, yêu cái kiểu nói chuyện con nít của ck TAO YÊU MÀY CK NGỐ AK.
- á .á ,bé mồm thôi vk. Tao cũng yêu vk. Hỳhỳ, ko xa nhau nữa nhé.
- ukm
- vk ơi
- sao ck?
- đằng sau vk có con ma kìa.
- đâu đâu? @@
- ck đùa đấy haha.
- á á ck ngố dám trêu vk, đứng lại….

- ck ơi.
- sao hả vk?
- tao yêu mày. ♥
- tao cũng yêu vk. Thế có đẻ ko vk?
- sút chết cha mày giờ, đã cưới đâu mà đẻ.
- tao tưởng đẻ xong mới cưới. Ngày trước đẻ tao xong mama vs papa mới cưới mà.
- @@” tao lạy ck.
- hì, tao đùa đấy. Mà vk này.
- sao hả ck?
- mai tao phải đi làm, mà dạo này nhiều việc lắm, chắc tao ít gặp vk hơn.
Buồn. . .
- hok sao đâu, công việc mà ck, hì. Ck mà léng phéng vs con nào là chít vs tao đấy.
- @@ thích ăn đấm àk? tao chỉ léng phéng vs vk thôi.
- ck ngoan. Giữ gìn sức khoẻ, ck mà ốm là tao bỏ ck luôn đấy.
- sax.. Dạ ck biết rồi …
Thế là những cuộc đi chơi, những tin nhắn dần ít đi. Còn nó, ko biết do áp lực công việc hay đua đòi bạn bè mà nó bắt đầu hút thuốc, nói trắng ra là nó nghiện thuốc lá.
Tối thứ 7, nó trở về nhà trong tâm trạng mệt mỏi, châm điếu thuốc phì phèo rồi lên Ola.
- Buzz!!
- hi, vk.
- hix, nhớ ck quá, mún nhìn cái mặt ngu của ck quá àk.
- =.-!, tao cũng nhớ vk lắm.
- mai có rảnh ko ck?
- mai đi làm rùi. Sao hả vk?
- hok có gì, hì hì.
- vk ngố, mai là chủ nhật mà, haha.
- á, ck dám lừa tao, giận, Ứ chơi vs ck nữa.
- híc. Định rủ vk đi chơi mà vk giận mất rùi, chắc vk ko đi đâu nhỉ?
- á á, hết giận rùi, hì, ck ngố đáng iu ai mà dám giận.
- @@ thay đổi nhanh thế? Mai 8h tao đón vk nhá.
- ok, hì hì…
8h15 sáng CN…
- ck đâu rùi?
- đằng sau nè vk.
- @@!
- vk đợi lâu chưa?
- từ 6h sáng cơ.
- uầy, sao ko gọi tao?
- tao đùa đấy, hềhề.
- con vk ngố này, cốc chít giờ. Thế đi đâu bây giờ hả vk?
- đi ăn kem đi ck.
- èo, mới sáng ra đã ăn kem, hok sợ sâu răng àk?
- sâu cái đầu ck ế.
- vk mà sún là tao ứ yêu nữa đâu đấy. Đi nào vk.
Nó cầm tay nhỏ bước đi, vẫn con đường ấy, quán cafê và cái bàn ngày nào như dành riêng cho 2 đứa. Chị chủ quán và mọi người đều đã quen, nhìn thấy 2 đứa mọi người đều nở nụ cười vui vẻ.
- 2 em dùng gì? – chị chủ quán gọi.
- kem dâu chị ạh – 2 đứa đồng thanh.
Chị chủ quán bưng ra 2 ly kem đặt lên bàn.
- 2 em ngon miệng.
- cảm ơn chị.
Nó đẩy ly kem sang cho nhỏ rồi móc bao thuốc trong túi ra châm rồi rít một hơi dài.
- ck hút thuốc đấy àk?
- uk, tại đi làm buồn quá nên…
- ck, bỏ thuốc lá đi.
- thế bây giờ bắt vk bỏ ck thì vk có dám ko? Ck hứa hết điếu này rùi ck bỏ, hì.
- ck hứa rùi nhá.
- uk, ck hứa mà.
- ck, há miệng ra nào.. Ầm nào, ngon ko?
- ngon lắm vk ui. ^^
2 đứa cười tít mắt làm mấy người khách phải phì cười.
- vk này.
- sao hả ck?
- nếu như có một ngày tao phải xa cuộc đời này, phải xa vk thì vk sẽ thế nào?
Lặng. . .
- chắc tao ko sống nổi ck ak.
- vậy vk có khóc ko?
- ko.
- tại sao lại ko?
- ck đừng hỏi nữa được ko? – mắt nhỏ rưng rưng.
- tao… Tao xin lỗi vk, tao ko hỏi nữa.
Ko gian im lặng, những cơn mưa mùa thu bắt đầu rơi trên những mái nhà, cả khu phố trắng xoá một màu mưa, cái cảm giác buồn tê tái uà về…
Dạo này nó phải làm tăng ca, công việc bộn bề, nó hút thuốc nhiều hơn, hết điếu này đến điếu khác, nó quên lời hứa với nhỏ rồi.
Tối hôm nay trở về nhà đã hơn 9h, nó ko ăn uống gì, nằm bịch xuống giường với bao thuốc rồi lên Ola.
Nhỏ đang onl. . Nó pm.
- vk ngố chưa ngủ àk?
. . Im lặng. .
Một File Media được gửi đến. . Là ảnh nhỏ chụp những lúc hai đứa đi chơi. Nhìn ngộ ghê.
- hí, đẹp ko hả ck?
- đẹp đấy, mai ck in rùi gửi cho vk nha.
- hì, hum nay làm mệt ko ck?
- mệt, nhưng gặp vk lại thấy khoẻ rùi. Hì hì.
- hứ, xạo, ck phải giữ gìn sức khoẻ đấy, ngủ sớm đi mai mà đi làm.
Nó cười, tay vẫn cầm điều thuốc đưa lên miệng kéo một hơi dài. Bỗng đầu nó choáng váng ngực đau nhói, nó ôm ngực rồi bò lại chỗ cốc nước, chắc là bị trúng gió thôi – nó nghĩ thế.
Uống hết cốc nước thấy cũng đỡ hẳn, nó yên tâm chat với nhỏ nhưng nhỏ đã off từ lúc nào.
Sáng hôm sau. . .
Trong công ty quy định ko được hút thuốc lá nên nó phải trốn vào nhà vệ sinh để hút.
Điếu đầu tiên chưa thấm vào đâu, nó châm tiếp điếu thứ 2 thì ngực nó đau nhói Lại cảm giác giống tối qua nhưng lần này đau dữ dội hơn nhiều, hoa mắt, lảo đảo nó gục xuống trước bồn rửa mặt.
Khi tỉnh dậy nó thấy mình đang ở bệnh viện.
- sao tôi lại ở đây thế này? Tôi bị ốm àk?
những người làm cùng đưa nó đến đây ko ai nói một câu nào, họ chỉ biết quay đi, gương mặt thoáng buồn bỏ mặc những câu hỏi của nó.
Nó chạy đến phòng bác sỹ trưởng khoa để hỏi cho rõ. Vị bác sỹ đăm chiêu nhìn nó, ông thở dài.
- cậu bị ung thư phổi giai đoạn II.

Phần cuối.
Bác sỹ cho nó hay. . Nó bị ung thư phổi giai đoạn II.
Cả trời đất như sụp xuống, tay nó run lên, nó suy sụp, ko lời nào tả được tâm trạng của nó lúc này.
Bác sỹ khuyên nó nên nằm lại bệnh viện có thể nó sẽ sống thêm được vài ngày nhưng nó gạt phắt đi, sống như thế ko bằng chết.
Trở về nhà, nó tự nép mình vào góc, nó khóc, nước mắt của một thằng con trai, nó không khóc vì nó sắp chết, nó ko sợ chết, nhưng gia đình nó, nhất là nhỏ, nhỏ sẽ thế nào đây??
với tay lấy quyển sổ, nó viết, hai hàng nước mắt chảy dài…
Reng. . Reng. .
- ck àk, bây giờ ck có rảh hok?
- vk ngố àk, ck mệt lắm, ck muốn ngủ.
- híc, giờ này mà ck còn ngủ được àk? Hay là ck ghét vk?
- ck.. Mệt thật mà… Ck ngủ đây. . .
Phụt. . .
Máu. . . Nó thổ huyết, buông điện thoại nó ngả người trong ko gian, 2 mắt nhắm nghiền. . . nó ngủ rồi, nó sẽ ko tỉnh nữa. . .
- ck, ck sao thế? ck nghe máy đi. ..
Chắc ck ngố đang trêu mình đây đây mà – nhỏ nghĩ thế.
Đến phòng nó nhỏ chạy xộc vào.. .
- ck ơi, hum nay zui quá, dậy đi, vk đưa ck đến chỗ này.
Im lặng. . .
- ck sao thế. . ??
Ko có tiếng trả lời. . .
Máu. . .
- ck đang ngủ àk? Vk đến rùi nèk, đưa vk đi ăn kem đi ck, vk muốn ăn kem.
Im lặng. . .
- ck sao thế? Trả lời vk đi chứ. Sao ck ngủ mãi vậy. Dậy đi ck, đưa vk đi ăn kem.
Từng tiếng nấc nghẹn đến thắt tim. Nhỏ ôm nó vào lòng. Cuốn sổ cùng mấy tầm hình rơi xuống, trong đấy là những gì nó viết. . .
ngày. . Tháng. . Năm. .
Hôm nay đi chơi với vk ngố vui quá, vk cười tít mắt, chắc là thíx mình rồi. …
ngày. . Tháng. . Năm.
Cuối cùng thì mình cũng tán được vk ngố rùi, mất bao nhiêu thời gian mới tán được đấy. . .
ngày. . tháng. . năm.
Vk ngố àk, ck xin lỗi, ck sai rồi, ck ko nghe lời vk, ck vẫn hút thuốc nèk, vk phạt ck đi. . .
Vk đã nói là sẽ ko khóc rùi đấy nhá. Hì hì, trời cũng lạnh rồi vk nhớ mặc áo ấm vào nhá.. Thôi, viết đến đây thôi, ck mệt quá, ck ngủ đây. . .
- ck đừng ngủ nữa, ck tỉnh tại đi sao ck ngủ lâu vậy? Sao người ck lạnh thế này? để vk sưởi ấm cho ck nha. Ck ngủ một lúc thôi ck nha, ck còn phải đưa vk đi ăn kem nữa đấy. . .
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ, mím chặt môi kìm nén nỗi đau, nhỏ khóc ko ra tiếng. . .
Bước trên con phố cũ ngày xưa nhỏ và nó từng đi qua, ký ức ùa về nhỏ bước đến cái quán cafe cũ. . . Vẫn là cái bàn ấy nhưng giờ chỉ còn có mình nhỏ.
Gọi 2 ly kem nhỏ đặt một ly về phía đối diện.
- ck àk. Kem dâu ck thíx nè, ck ăn đi. . .
- để vk đút cho ck nha. . .
- ck ko thíx àk? Vậy để vk ăn nha..
Mọi người xung quanh chỉ biết lắc đầu thở dài, như hiểu ra chuyện nên ko ai lên tiếng.
- ck à, nhìn vk ăn này.
Đưa thìa kem vào miệng, nhỏ mếu máo, hai hàng nước mắt đẫm lệ, nhỏ lao ra khỏi quán như người mất hồn.
Trong vô thức nhỏ thấy nó đang đứng ở bên kia đường, nhỏ chạy vụt sang mà ko biết đằng sau có một chiếc xe máy đang lao tới. . RẦM. .
- có người bị tai nạn kìa. .- tiếng bà bán nước gần đấy.
Nhỏ được đưa đến bệnh viện, sau một hồi ngất đi cuối cùng nhỏ đã tỉnh. Lao ra khỏi giường bệnh nhỏ gào thét tên nó như một người điên.
Bác sỹ cho biết vùng đầu nhỏ bị tổn thương nặng có lẽ đã gây ảnh hướng tới tâm lý, bố mẹ nhỏ chỉ biết khóc khi người ta đưa nhỏ vào khoa tâm thần.
Họ nói nhỏ bị điên. Ko, nhỏ ko điên, họ đâu hiểu được nỗi đau mà nhỏ phải chịu. . .
Bữa cơm chiều hôm ấy nhỏ tỏ ra tỉnh táo hơn, giấu chiếc thìa sắt vào
áo, nhỏ trốn vào một góc khuất mở tấm hình mà 2 đứa chụp chung, nhỏ cười trong nước mắt…
Mây đen kéo đến, tiếng sét ầm ầm như xé tan bầu trời. . .
Xoẹt. . .
Kèm theo tiếng sét là những giọt máu đỏ phun ra.
Cơn mưa cuối thu rơi ào ào như .. Mưa hoà chung vào máu và nước mắt.
Sáng hôm sau, người ta thấy xác một người con gái đang ôm chặt tấm hình, cổ tay đã khô máu, đôi môi nở một nụ cười .
Nhỏ đi rồi, nhỏ đang rất hạnh phúc, ở nơi đó nhỏ và nó đang cầm tay nhau bước đi
trên đồng cỏ xanh, đến miền đất hạnh phúc.