DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện gay có hình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện gay có hình. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

Lên trên mạng kiếm truyện gay đọc thì thấy truyện này cũng khá là hot mời các bạn cùng đọc nha






Từng giây phút,khi em đã trao anh nụ cười
Và ánh mắt sáng trong khi em nhìn anh
Lặng nhìn lá thao thức nhớ em từng đêm
Nơi trái tim anh luôn mong về người
Người yêu ơi em có biết:
Rồi chợt anh dừng lại ko hát nữa. nó hình như cũng thuộc bài " Xin lỗi anh yêu em" này nên hát tiếp lời anh,
Một ngày anh sẽ đến bên em trao em...
Rồi anh ôm nó vào lòng, môi anh chạm môi nó, hai đôi môi cháy bỏng trong một đêm mưa, nó bất ngờ chợt mún phản khan nhưng rồi lại bị chinh phục bởi cái ấm áp của nụ hôn ấy. Cái nụ hôn mang một chút zì đó nhút nhát của lần đầu tiên, một chút zì đó mạnh bạo của tuổi trẻ và ko phải một chút mà là nhìu, rất nhìu tình cảm của anh dành cho nó. Rồi anh buông nó ra, cả hai ngượng ngùng im lặng một hồi lâu, nó mới khẽ nói:
- mưa lạnh thiệt anh há.
- Ừh, lạnh. Nhóc nè !!!
- Phải chi có cái zì đó hay...ai đó để sưởi ấm ha.
- Nhóc nè.
- Ơ dạ.
- Anh...
- Anh sao ?
- Anh có thể "sưỡi ấm" cho nhóc đc á
- Ý anh là sao.-nó vờ hỏi
Anh cốc đầu nó 1 cái rõ đau rồi ôm nó thật chặt, anh nói :"Ngốc à, anh yêu em lắm."
Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức nó không thể tưỡng tượng. Đêm đó về, nó ko tài nào ngủ đc, nó nghĩ về ank, nghĩ về một tương lai tươi sáng cho cả hai, nó bít cái xã hội này còn cổ hủ lắm, còn phong kiến lắm, ko đc tân tiến như các nước ai kia, chấp nhận nó và ank. Nhưng thôi, hãy hạnh phúc, khi mình còn có thể - nó tự nhủ, rồi ngủ thiếp đi lúc nào ko hay biết.
Kể từ đêm hôm đó, ank và nó dường như ko thể sống thiếu nhau đc, tuy học trái buổi, hôm nào nó có học thêm buổi sáng ank cũng đến sớm chở nó đi học, nó thì khi học xong cũng ko wên tạt ngang wan' trà mua 1 ly rồi vào trường đưa cho ank, ank vẫn hay trêu nó gọi đây là trà sữa tình iu, nó thì khư khư bảo đây là tiền xe ôm. Tối thi thoảng cả hai đi ăn, hôm thì kem, hôm thì chè, hôm lại phở đi riết thấy gần như hết cả cái thị xã Tân an nhỏ bé nhưng mỗi hôm là một cảm zác hoàn toàn khác nhau, ko bao zờ chán, chỉ có iu thêm thôi. Nhưng đôi lúc, bất đồng ý kiến giữa nó và ank cũng có xảy ra, đôi khi vì một lý do bé tẹo [ tranh nhau một cây kẹo mút ] hai đứa cũng po-xì nhau... vài phút. Rồi ank lun là người làm lành trước, ank lun bình tĩnh hơn, bít nó còn con nít lắm [ mặc zù ank ko zám nói ]. Tuy thế, nó lun là người đưa ra cách zải quyết hay nhất, không phải là mua thêm 1 cây, không phải là chia đôi, mà là một nụ hôn mùi kẹo, ngọt, ngọt lắm không phải ngọt kẹo mà là vị ngọt của đôi môi.
Tuần tới, trường tổ chức du lịch sinh thái Vườn Xoài, và dĩ nhiên, 2 kẻ đang mang trên mình những mũi tên của thần Cupid cũng đi , cả hai quyết định " dành trọn một ngày cho nhau". Ank xin đi cùng xe với nó, dĩ nhiên với danh nghĩa ank hai, tụi bạn nó thì tí tóe cả lên, đứa thì bảo :" Thằng đó như thế sao ank 2 nó lại đẹp zai thế, hình như sáng thấy đi NOUVO nữa, 2 ank em mà sao 1 chời 1 zực zạ chòi." Có đứa còn đòi nó mần-mai cho ank 2 nó nữa, ank và nó chỉ cười ko nói zì. Nhưng có ai bít đâu là 2 con người đang ngồi đây, ko hề cùng zòng máu, mà là 2 con tim đang cùng nhịp đập. Trên xe, dĩ nhiên là ngồi chung 1 băng ghế, ank hỏi nó:
- Có ói hok đó nhóc.
- Xí, em đâu íu tới mức đó đâu, đi xe có 1 tí mà.
Anh cười, mặt xanh mét nhìn nó, rồi nói:
- Em hok ói thì tốt, nhưng mà...ọe
- Ank Nghĩa, ank Nghĩa.
Nói rồi, ank 1 tay vịn vai nó, 1 tay cầm... 1 cái bọc mủ, ói wa' chài lun. Thấy mặt ank xanh xao, nó lo lắm nhưng cũng ko nhịn đc cười.
- Cứ lo cho người ta, thân mình thì hok lo.
- Hì, ank ko wen đi xe buz.
- Còn cười nữa, à phải mà, ank là công tử nhà zàu toàn đi xe máy lạnh hok mà.
- Ừh thì.
- Thôi ăn miếng xoài chua, bớt bùn nôn.
- Xoài hả, đâu ra ?
- Em mua chứ ai, hok lẽ chôm.
- Chà, đem theo đầy đủ zữ ta.
- Đâu có nhiu, 1 kí xoài, 1 kí ổi, 1 kí me thái, 2 chai Pep-si 1 lít rưỡi, 2 hộp cơm, hai hộp sin-gum, 1 mớ thuốc tầm-xàm-bá-láp. Hết gòi.
- Làm như em đi bụi hổng bằng, sao đem nhìu zữ zậy.
- Công nhận ngốc thiệt. Tách đoàn đi riêng phải tự lo, ai cho ăn ké mà ăn. - nó vừa nói, zượt chỏ vào người ank 1 cái.
- Chài, ank đi đem theo mỗi 1 chai nước suối, 1 cái máy nghe nhạc, hết.
- Ank thì wen đc chìu chuộn rồi, như hoàng tử hok bằng.
- Thế mốt em làm bạn trai của hoàng tữ á, vinh hạnh hok...
Ank vừa nói, choàng tay wa khoát lên vai nó, nó cười cố vùng thoát khỏi tay ank nhưng rồi lại thôi. Đường còn xa nên nó dựa vào ank và thiếp đi. Hôm nay, sẽ là một kỉ niệm đáng nhớ của ank và nó.
Xe lăn bánh thiệt là nhanh, mới chốc đã tới Vườn Xoài, ank gọi nó dậy. Cả lớp xuống xe, đang bàn tính chuyện đi chơi như nào, đi đâu, chỉ có ank là nó lẻn đi riêng. Vào cổng rồi đi một đoạn xa, trời thì nắng, ank và nó chỉ có một cái nón, ank nhường cho nó, :
- Nè nhóc, đội nón đi.
- Thôi! Hoàng tử đội đi, ko thôi đen Mẫu hậu la hạ thần chết.- nó bĩu môi
- A, dám ghẹo ank hả.
- Ai dám ghẹo ank, chỉ có ank ghẹo người ta á.
Rồi ank đội cái nón lên đầu cho nó, khoát vai nhau, 2 người tiếp tục đi vòng quanh. Đến chuồng đà điểu, nó một mực đòi ank cưỡi đà điểu cho nó xem. Chìu ý nó, ank mua 1 vé rồi vào. Con đà điểu to hơn cả ank, nhìn cực hung zữ [ hơn cả Hoàng tử của nó - nó trêu ank thế ]. Cái bụng to chình ình, cái cổ cao lêu nghêu nhưng pé tẹo, ank phải nhờ 2 chú nhân viên mới trèo lên đc con đà điểu ấy. Trèo lên xong, ank thở phào nhẹ nhõm nhưng ank đâu bít tới lúc này mới là lúc wan trọng, nó từ sau với sự hướng dẫn của 2 chú nhân viên, vỗ vào đít con chym khủng long đó, ank níu chặt cánh của chú chym tội nghiệp, trông buồn cười wa'. Con đà điểu vụt chạy như bay, ank loay hoay tìm cách xoay sở, may là trước lúc cưỡi các ank nhân viên có hướng dẫn trước nhưng vì là lần đầu nên cũng hơi khó. Bỗng nhiên đang ngon trớn, con đà điểu sì-tóp một cách bất ngờ, ank ngã lộn nhào, lao về phía trước, wa cả đầu con đà điểu, nó cười to chảy cả nước mắt, nhưng sau ank nằm im re.
Sợ wa' nó vội chạy tới bên ank, gọi lớn :" ank Nghĩa, sao vậy ank Nghĩa ơi! Ank mà có sao thì em..." chưa dứt lời ank kéo nó vật xuống cát, nằm đè lên người nó, đặt lên môi nó một nụ hôn đủ nhanh và cũng đủ mạnh để chặn câu nói nó sắp thốt ra . Rồi ank nói :" em sẽ sao nè." Nó làm mặt quạo :" ờ thì ank mà có sao thì em sẽ ... sẽ kiếm người khác làm pồ. Còn ko bít kéo em lên nữa." ank khẽ cười với nó, kéo nó dậy, phủi sạch cát hộ nó rồi ra khỏi chuồng đà điểu. Chẳng mấy chốc đã trưa, đảo vòng vòng chuồng thú, nào là gấu, thỏ, beo, hổ, ôi nhìu wa' chài lun, xem xong ank và nó tìm một bải cỏ đẹp mát mẻ, ăn cơm trưa. Nó theo chủ nghĩa cực kì tiết kiệm, ank hỏi sao ko tìm cái nhà hàng nào vào ăn tạm, dù zì thì chỉ đi chơi có một lần, đâu tốn nhiu đâu. Nó nhứt quyết phản đối, nếu mà chê cơm nó làm thì ank cứ đi ăn một mình. Chìu ý nó một lần nữa, cả 2 ăn cơm hộp. Tuy là con trai nhưng nó hơi bị khéo tay, 2 hộp đc trang trí rất là synh, nhưng chả bít ngon hay zở - ank lại trêu nó. 1 ít cơm trắng, hai cái trứng chiên làm đôi mắt, một lát sườn làm cái miệng xinh xinh, vài lát dưa leo làm lổ tai, 2 miếng dưa hấu đỏ làm cặp má hồng. Hộp của ank thì ko có sườn, thay bằng sườn là 1 cái đùi gà. Chả thấy ank khen còn chê là tác phầm nghệ thuật zì mà chẳng có tóc. Tuy vậy, nó ko zận ank mà lại cười. Ăn xong 2 ank em quyết định mướn 1 chiếc xe đạp, chạy đi chơi. Vì chỉ còn một chiếc xe nên nó phải chịu thiệt, ngồi lên sườn xe ank thì chở nó. Đi 1 tẹo gặp lũ bạn, tuy chỉ chạy xớt wa nhưng nó có thể nghe tụi nó bàn tán về ank và nó.
Ngày hôm đó trôi wa thật nhanh, trên xe nó thiếp đi trên vai ank, mệt lắm, nóng lắm, tê vai lắm nhưng ank vẫn chỉ nhìn nó cười mà thôi. Đôi má, đôi môi, song mũi, tất cả nhưng zì trên gương mặt nó làm cho ank cảm thấy nóng, nó ngủ trông cứ như một thiên thần, nêu ko chung xe với tụi bạn, nó đã nằm gọn trong bàn tay ank. Gần về đến trường nó, ank vội nhìn quanh rồi quyết định đánh thức nó bằng một nụ hôn. Choàng tỉnh vì tiếng ồn xung quanh, thấy mặt ank đang kề sát mặt nó, vừa run lại vừa thấy ngồ ngộ, nó bèn nghĩ ra cách trêu ank là sẽ vờ ngũ tiếp, xem ank làm zì nó. Khi môi ank nhẹ đưa chạm vào môi nó. Biết đc ý định của ank, nó khẽ cười, nhân lúc ank đang thất thế, nó tự dưng lại trở thành người chủ động, nó ghì chặt lấy môi ank, cắn nhẹ. Giật mình trước phản ứng của nó, ank nhéo nhẹ mũi nó, nó la oai oái, nhưng rồi cả hai lại nhìn nhau cười khúc khích.
Một thời zan zài sau chuyến đi chơi, ank và nó vẫn hay gặp nhau, lúc trước thì mỗi ngày tệ lắm một lần, ko gặp mặt thì nói chuyện, ko nói chuyện thì chat, ko chat thì phone tâm sự. nhưng zạo này ank bận học ghê lắm, nó cũng thế nên cả hai khoảng vài ba ngày. Có những đêm học bài tối khuya, mệt lắm nhưng khi nhận đc những zòng tin nhắn của nó, ank lại cười hạnh phúc :"xã ank, chăm học vào, chăm làm bài tập vào, chăm ăn, chăm ngủ để sau này còn chăm-nom cho xã em nữa nha, nhớ xã ank nhìu." "học thì tốt, nhưng xã ank nhớ zữ zìn sức phẻ nha, iu nắm nè." Kết quả là năm đó, ank đâu trường ĐHKT, nó thì vào mười hai. Ank lên Tp rồi, chỉ còn mình nó ở lại. hôm lên thăm trường mới, ank chở nó theo, ank tường thuật về trường mới của mình cho nó nghe, có vẻ hăng say lắm. ank rất thích học kiến trúc, ank mê vẽ từ bé, nó cũng thấy mừng là ank đã đặt đc ước mơ, nhưng nó lại thấy bùn vì từ nay sẽ ko còn đc gặp ank thường xuyên như trước nữa. nhưng không như thế, vào cuối tuần, ank vẫn zành thời zan cho nó, ở bên nó.
Đc nữa năm trôi wa, một hôm nó nhận đc điện thoại của ank, vui mừng nó bắt máy:
- A lô, xã ank hả?
- A lô, chào cháu, bác là mẹ Nghĩa, bác muốn nói chuyện với cháu.
- Dạ . . . cháu . . . cháu chào bác. - nó luống cuống
- Bác không biết zữa cháu và con trai bác có chuyện zì xảy ra, mong cháu hãy buông tha nó, nó không thể tuần nào cũng đi mấy chục cây số về đây để thăm cháu, thậm chí ko thèm ghé wa nhà, mà chỉ là để thăm cháu. Nhưng cháu là ai, là một thằng con trai, cháu có biết, ba nó mất từ khi nó đang học lớp một, cháu đâu biết một mình vừa nuôi nấng hai đứa con vừa xoay sở ba bốn cái cửa hàng kinh doanh là chuyện khó cỡ nào. Thế nên bác chỉ mong sao con trai bác sau này, có một gia đình hạnh phúc, một gia đình bình thường như bao gia đình khác, có một người vợ đúng nghĩa vợ. mong cháu hỉu và hãy tránh xa con trai bác, cám ơn cháu đã nghe bác nói.
- Nhưng mà, nhưng mà bác ơi, cháu và ank Nghĩa iu nhau thật lòng mà. Bác ơi...
Tút tút. . . . . . .
Nó zường như vừa trải wa một cơn ác mộng ko có đường ra, mọi thứ tối đen wank nó, nó cảm thấy mắt nó hình như cay bắt đầu biểu tình, cay, cay wa', nó ước zì có một cơn mưa thật to, che đi những zòng nước mắt.
Nó cảm thấy lạc lõng, cảm thấy nhớ ank rất nhìu, sau cuộc điện thoại đó, nó dường như không còn là nó của trước kia nữa. nó ít nói, những lúc bên ank nó rất ít khi cười, đôi lúc chỉ mĩm cười thôi cũng đã là quá nhìu, nó không nói cho ank nghe vì sợ ank sẽ có síc míc với mẹ ank. Rồi nó bảo ank đừng về thăm nó hàng tuần nữa, thay và đó hãy về thăm gia đình của mình. Lúc đầu ank bảo thà thăm nó chứ ank không muốn gặp mặt mẹ ank, nhưng rồi sau đó nó cũng khuyên đc ank. Rồi từ một tuần, hai tuần, 3 tuần rồi vài tháng nó và ank mới gặp nhau, khoãng cách 2 người dần như xa tít. Lúc nào ank cũng than vãn là có chuyện buồn nhưng nó hỏi thì ank không nói. Âm thầm điều tra nó biết, mẹ ank cấm 2 đứa wa lại, mẹ ank đốt hết ảnh của nó và ank, vướt đi cái nhẫn mà hồi ý nó tặng cho ank, ank dường như đã zận lắm. mấy nhà hàng xóm bảo lúc nào cũng nghe tiếng cãi vã của hai mẹ con, có cả tiếng chữi rủa.
Một hôm, ank hẹn gặp nó tại nhà nó, đến nơi trông ánh mắt thất thần của ank, nó sợ lắm, sợ một cái zì đó không tốt đẹp đang diễn ra, ank ôm nó vào lòng, tựa vào vai nó, ank khóc :
- mẹ ank, bà đã uống thuốc ngủ tự vẫn khi ank cương quyết đi gặp em.
- Thế . . . bà. . . có sao không ank. - người nó run bần bật, nói lắp bắp.
- Cũng may là thằng em ank nó phát hiện sớm, đưa bà vào viện rồi.
- Vậy . . .ank, ank sao không vào viện chăm sóc bác đi
- Nhóc à, bây giờ nó lẽ là lúc yếu đuối nhất trong cuộc đời ank, ank đã khóc, đây là lần đầu tiên ank khóc, ank không biết zải quyết thế nào đây, ank sợ, sợ sau này bà ấy lại tự tử nữa, ank sợ mất bà ấy, nhưng ank lại sợ phải mất em. Ank không muốn mất em, ngay lúc này, hơn bất kì lúc nào, ank yêu em lắm, ank thà đánh mất chính mình chứ ko mún đánh mất em.
- Em, em hĩu mà, em cũng yêu ank nữa, thôi chở em vào viện thăm bác đi.
Ank lau nước mắt, chở nó vào bệnh viện, thấy nó bước vào, mẹ ank bắt đầu ném đồ đạc vào nó, chữi rũa, dùng những từ ngữ rất nặng nề :" sao mày còn vác mặt đến đây hả, mún tao chết mày mới chịu phải không, cút ra khỏi đây ngay đồ đồng tính, đồ biến thái, đồ kinh tỡm." ank không nói với bà lời nào, nắm tay nó rồi dắt nó đi, những tiếng chữi rủa vẫn còn văng vẵng đến cuối hành lang. nó không cho ank đi với nó, nó bắt ank vào chăm sóc mẹ ank, nó lặng lẽ ra về.
Một ý nghĩ bi quan chợt vụt lên trong đầu nó, nhưng suy nghĩ nhìu lắm, khóc nhìu lăm làm cho nó vơi bớt cái cảm giác tội lỗi, nó đã có một quyết định có lẽ sẽ làm thay đỗi tất cả, thay đổi nó, thay đổi cả ank và tình cảm của 2 đứa.
con nua minh se cap nhat tip
Lên trên mạng kiếm truyện gay đọc thì thấy truyện này cũng khá là hot mời các bạn cùng đọc nha





tác giả: CHA'NG 2583
{{{{{{{{{{{{{{{{{{{[AI K THIX BOY'S LOVE THI BACK DI}}}}}}}}}}}}}}}}}}]]]]]]
Những giọt nắng gay gắt chảy dài trên mấy con đường nhựa làm hắt lên cái oi bức ko lẫn vào đâu đc của một ngày hè. Hôm nay nóng thật, nói thế chứ ngày nào chả nóng như ngày nào, phải chi có một cơn mưa thoáng wa quét sạch mọi cái khó chịu, nó nghĩ thế. Nó là một thằng nhóc còn con nít lắm, hồi còn bé nó từng là thủ lĩnh của lũ con trai trong xóm, cả bọn khi còn bé vẫn thường cởi truồn tắm mưa, nghĩ lại mà ngượng cả người. Nhưng bây giờ nó đã ra giáng thanh niên rồi, năm sau là vào 11 rồi còn zì, ở cái tuỗi này thay vỉ hè đc nghĩ ngơi, tụ họp vui chơi cùng za đình thay vào đó nó phải lao đầu " chạy xô"-đúng theo mẹ nó cắt nghĩa là "học them bồi dưỡng trí não", từ sang đến tối, mún kiếm 1 ngày nghĩ cũng là hơi bị khó. Nhưng không, ngày mai là ngày chủ nhật, các thầy đi học thay sách, nó đc nghĩ...ye ye...bao nhiu ý nghĩ dồn về trong đầu nó, này nhé, sang ngủ thật muộn nè, dây thì rủ cái Hà đi ăn sáng, chìu thì onL 1 tẹo giãi trí mà, tối đi zạo công viên chơi thú nhún keke [ thật đúng là con nít ]...
"ôi không." Nó thét lên, mọi ý nghĩ trong đầu dường như tan biến hết khi nó chợt nhớ lại lời hứa hôm thứ bảy...
- này nhóc, chủ nhật rảnh mà phải ko-nhỏ hỏi nó
- đã bảo đừng gọi bằng nhóc mà >"<-nó cằn nhằn
- ừk, thế ông rảnh ko- nhỏ bụm miệng cười rồi hỏi
- rảnh! Chi á.
- Wa dạy tui làm Hóa nhá!!!
- Nhưng mà-nó suy nghĩ
- Đi mà, đi mà- nhỏ nài nỉ
- Thôi đc- nó buộc miệng
" thế đấy, mày sẽ mất toi cái ngày nghĩ wi' zá để dạy kèm nhỏ Ái học, za sự cơ đấy!!!" tôi tự nói với mình
Thế là sáng chủ nhật nó chợt bừng tỉnh sau 1 giấc mộng đẹp đến khó tin, nhìn vào cái đồng hồ...ôi trời 8h rồi...vì sợ nhỏ zận, nó lật đật chạy vào wc đánh răng, rửa mặt, tắm 1 phát, vận ngay cáo áo phông trắng đen mà nhỏ tặng hôm sinh nhật nó vời chiếc quần ngố sọc ca-rô nêu, sợi zây nịch rộng bản màu trắng, cái Hà tặng ( ôi toàn hàng tặng ), chải chải vuốt vuốt cái mái tóc xù xì, chợt dừng lại ngắm mình trong gương, trông hơi bị đc há
Ngay sau đó, nó chay nhanh tốc kì mà theo lũ nhóc trong xóm là "bắn tốc độ" kaka . Mười lăm phút sau nó bấm chuông cửa nhà nhỏ, "chờ một tẹo" zọng lí rí phát ra từ sau khung cữa sắt, rồi nhỏ bước ra mở cửa, nó thẫn thờ, nhỏ bận một bộ đồ ngũ, ừk đúng hiệu đồ ngủ, áo 2 dây, quần ngắn wa' nữa đùi, cà đều màu trắng và đềy những chấm bi màu hồng , tóc tai rồi bời như vừa trải wa một cuộc ẩu đả. Nó bật cười, thấy nó, nhỏ vội đóng cửa lại chạy biến đâu mất. 5p, 10p, 15p, ôi lâu wa', nhỏ này làm zì đêy. Rồi nhỏ bước ra, mở cửa cho nó, đầu tóc trông tươm tất hơn 1 tý , nhỏ xin lỗi nó vì đã để nó chờ, và vì hôm nay chủ nhật nên nhỏ ngũ hơi trễ, từ miệng nhỏ toát ra một mùi bạc hà ngây ngất cùng với một nụ cười duyên hết chỗ chê, ai có thể zận nhỏ đc chứ hjx hjx. Vì là bạn than của nhỏ từ thời tầm bé tới zờ nên nó wa' wen với cái phong cách hậu đâu đến đáng iu của nhỏ. Nhỏ mời nó mật thỏi kẹo gôm rồi cả hai cùng lên phòng khách nhà nhỏ đề học. Nhỏ này ngốc thật, có tí công thức mà cũng ko nhớ, hở 1 tý lại wên, thôi đành vậy, đã chỉ thì chỉ cho trot. Trưa đó, nó về nhà ăn cơm, lại way lại nhà nhỏ, học đến tầm 4h. Nhỏ nhờ chở ra ngân hàng gần nhà để kiểm tra lại cái thẻ Ây-ty-eM, tiện đường nên nó nhận lời.
Trong lúc nhỏ vào trong, nó ngồi ngoài chờ, " zõ ngốc, làm zì mà lâu thế" nó thì thầm, gần 15 phút rồi, chìu rồi sao trời vẫn còn nóng thế, nhìn dòng xe wa lại mà hoa cả mắt, có một vài người nhìn nó, một số cười với nó, một số bĩu môi, còn một số khác lại nhăn mặt, thiệt là khó hĩu. Bổng ngoài tiệm bánh mì cạnh Ngân hang vang lên một zọng nói trầm :" cô ơi, năm 0 nóng." Nó thấy lạ nên way lại nhìn, thì ra là một chàng trai trẻ, mua 5 ổ bánh mì không, nó chợt cười vì cách gọi rất ư là lạ của cậu chàng. Chợt ánh mắt anh nhìn nó rồi cũng mĩm cười, nụ cười đó, có lẽ ko bao giờ nó có thể quên đc, nhìn kĩ hơn, anh khá điển trai, gương mặt thon dài, da trắng mắt to, anh mặc một chiếc sơ mi đen dài tay, quần cụt sọc ca-rô loại giống nó nhưng thay vì những sọc nâu của nó thì là những sọc màu xanh nước biển, anh chạy một chiếc Nouvo màu đen mới cáu, bùn cười nhất là anh đội một cái mũ bảo hiểm kỉu lưỡi trai màu hồng ,trông shynh chết đc.
Sau khi trả tiền bánh anh vội phóng xe đi nhưng cũng ko quên để lại cho nó một nụ cười chết người.Chả kịp chào hỏi zì, nó chỉ kịp nhìn thấy cái biển số xe của anh là 62L-T7-2583.
Chàng 2583, nó tạm gọi anh như thế. Nó bừng tỉnh khi có một zọng nói rất to hét vào tai nó :"chạy đi ông tướng, làm zì mà ngẩn người ra vậy." nó cười với nhỏ một cái nhưng mặt thì bí xị, trên đường về nhà nó kể cho nhỏ nghe về anh, nhỏ true nó :"có mơ mới đc gặp lại chàng trong mộng của mày." Nó lườm nhỏ một cái rõ ra mặt.
Rồi 3 tháng hè thấm thoát trôi wa, đã đến ngày tựu trường. Trong buổi lễ khai zảng, nó vô tình bắt gặp đc anh-chàng 2583 của nó, ank đang ngồi cùng một đám con trai, trò chuyện rất hòa đồng, chắc là bạn anh. Thấy anh có thêu tên trên áo chữ màu Tím nên nó chắc là anh đang học lớp 12 ( vì trong trường nó mỗi khối 1 mầu khác nhau: 10-màu Xanh, 11-màu đỏ, 12-màu Tím). Anh lần này khác hẳn chàng 2583 dạo trước, trông bảnh bao hơn, trí thức hơn với một cặp kính cận . anh đang say sưa trò chuyện với bạn cùng lứa, chắc mấy tháng hè mới gặp nhau, và nó đoán là có lẽ anh sẽ ko biết đc có một người đang nhìn anh, nhìn bằng một ánh mắt khác hẵn mọi ánh mắt trên đời, ánh mắt của một kẻ đang iu. Mãi nhìn, trông báo vào lớp đã điểm, lật đật nhìn lại dòng chữ thêu trên áo của anh : Huỳnh Trung Nghĩa-A2,
ừk. chắc nó sẽ ko bao zờ wên đc cái tên này, và nó cũng đâu bít đc chính cái tên này sẽ làm cuộc đời nó thay đổi trong một ngày ko xa...
Trường nó có một diễn đàn nên nó cũng hay vào đó để tìm bạn, nó lấy nick là nick-nem mà nó đặt cho anh, chàng 2583.
Học kì một đầy đau thương và thất bại, đầu năm bị gọi lên chả-bài 5, 6 bận toàn điểm liệt, bùn nhất là nhà trường phân khối 12 và 11 học trái buổi, nên ý định tìm hĩu chàng 2583 của nó cũng tan bín...hix hix. Một hôm, nó nhận đc một mess từ 1 nick lạ hoắt trên 4rum là boyvn_a2 với nội zung :"Hi! Cái nick của bạn ngộ wa', dãy số 2583 có ý nghĩa zì với bạn zạ, làm wen ha!!!" lần đầu tiên trên 4rum có người hỏi nó câu đó, một dãy số, có thể là ngày sinh, có thể là ... là cái zì đó có ý nghĩa với 1 ai đó như dãy 2583 đối với nó. Sau một zài lần trò chuyện, nó gần như bị chinh phục bởi cách nói chuyện cực tâm tý của gã ta, nó cảm thấy mến gã lắm, nhưng bùn một nỗi là gã chưa lần nào chịu cho nó coi mặt, cũng như cho bít tên of gã. Rồi một hôm:
- Nhóc lên lâu chưa. Gã hỏi
- Mới lên đc cỡ 2 tiếng à >"<. Nó láu lỉnh trả lời
- Chài, mới lên đc có 2 tiếng à, ít wa' ha, hôm nay trời trong xank, zó trong lành, mây trong sang, nắng trong suốt,..
- Hjx mún zì nói y có cần phải long zòng như thế hok.
- ờ thì mún rủ em đi uống nước, đc hok
- Ếy chết, nhỡ ank bắt cóc em rồi sao.
- Trời, dữ vậy ai zám bắt cóc.
- Cái anh này, ai dữ, mà uống ở đâu?
- Trà sữa gần trường, ok hén
- Ò, giờ tới liển hả ><'
- Thời zan là vàng bạc mà tới đi anh đợi.
- Nhưng làm sao nhận ra ank, ank ki-bo đó zờ hok cho coi mặt, cả tên cũng ko...lỡ em nhận nhầm người, chết á
- Tùy duyên, thấy anh nào trẻ trẻ, đẹp trai là ank á
- Chời, tự tin dữ hén.
- Nói chơi chứ ank mặt 1 cái áo sơ-mì đen tay zài, quần ngố, còn nhóc
- Ba lổ, mi ni zíp
-
- Giỡn á đừng nghĩ thiệt nha, áo thun trắng
- Ok, ko gặp ko về
Nó có bít đâu là hôm nay, một ngày định mệnh với nó.
Thế rồi anh out yahoo, nó cảm thấy cái miêu tả của anh về bộ quần áo dường như zống một ai đó trong tiềm thức của nó, nhưng nó chẵng nhớ đc là ai, thôi đành vậy. Nó nhanh như bay, tút lại mình rồi chạy ra trà sữa. vào quán, chả có ma nào, trừ "chị" chủ quán [ nó bị buột phải gọi bằng chị, dù "bả" bằng tủi mẹ nó]. Lựa chọn một cái bàn sạch sẽ, sang sủa và có thể wan sát đc xung quanh, nó ngồi xuống. sao gã này lâu wa', hay là hứa lèo rồi - nó nghĩ thế. Chợt nhìn ra cửa nó thế một chiếc NOUVO đen, trông rất wen, vì hiếu kì nó ra xem thử... nó như đứng khựng lại trong vài zây biển số của chiếc xe ý là 62L-T7-2583 bỗng từ đâu có tiếng gọi nó :"Hey! Nhóc anh ở đây."
Quay đầu lại nhìn, nó cứ ngỡ là mơ, đó, người đó, cái người vừa gọi nó chính là chàng 2583 trong truyền thuyết, ý lộn trong mơ của nó, cũng bộ đồ y ngày anh gặp nó, nụ cười đầu tiên. Từ phía sau quán trà sữa đi ra.
- anh từ đâu chui ra vậy.
- tới nãy zờ, hok thấy em đâu nên anh vào thăm thú cái wc.
- Trời, nhưng mà ank.... Anh là
- Chàng 2583 của em đây. Anh nháy mắt với nó 1 cái rõ yêu
Nó dường như đã wên là nó đã bộc bạch hết tâm trạng của mình cho anh bít như thế nào, cứ ngỡ một người xa lạ, cứ ngỡ anh ko cho nó bít tên là vì 1 lí do zì zì đó, nhưng nó ko ngờ nó đã tự nói với anh là nó iu chàng 2583-chính là anh đó, ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Ngượng ngùng, nó đỏ cả mặt, nhưng rồi nó đấm vào vai ngực ank 1 cái rồi nói
- Người lớn zì mà chơi kì wa', kỉu như ank người ta gọi là lợi dụng á. Đánh cho chết lun.
- Đánh zì nhẹ wa' sao chết đc, ank có lợi dụng zì đâu, nếu nói ngay từ đầu thì làm zì bất ngờ nữa...
- Ghét, giận lun. Cái đồ ăn hiếp con nít.
- Thôi mà, giận anh rồi thì anh bít chơi với ai.
- Anh đẹp trai mà kiếm cô nàng...hay anh chàng nào mà chơi cùng, giận ròi.
- Thôi, lên xe anh chở đi chơi, hết giận nha.
- Hok,po-xì.
Bất chấp nó lắc đầu, anh nắm tay nó kéo ra xe, đội lên đầu nó cái MBH màu hồng - cái mà anh đội hồi lần đầu tiên gặp nó, còn anh thì đội cái màu xanh. Anh nói :" Hai cái MBH này là 1 cặp á.". Tuy miệng nói ko chịu. nhưng trong lòng nó lại có một cảm giác rất hạnh phúc, nó cười. Cả 2 lên xe, anh nói với "chị" chủ quán :" Cho gửi xe, trà sữa tính sau, nha chị gái-xí-đú." Rồi anh nhấn ga, lau tới trước, chậm 1 giây nữa thì nó và anh đã ăn ngay 1 ca nước lạnh của bả. Lưng anh rộng lắm, ấm nữa, nó tựa vào lưng anh, một lúc sau anh chạy chậm lai. Nó ngại nên ngồi thẳng dậy, anh lấy 1 tay nắm tay nó, kéo sát vào anh :" ngồi sát vào, ko thì ngã đấy nhóc."
Nó và anh chạy đc một quảng thì trời mưa, cả hai nấp vào một mái hiên nhà trú mưa. Bỗng ank cao hứng hát lên:
Dường như là anh đã yêu từ lần đầu khi anh gặp người
Một tình yêu như thắp sáng tâm hồn
Luôn thấp thoáng trong tim hình bóng ai
"Anh hát hay wa', ai mà diễm phúc đc anh yêu vậy." Nó nói nhưng anh lờ đi và hát tiếp
Dù cho em mãi chốn xa
Từng ngày dài anh vẫn đợi chờ
Bầu trời khuya ngàn sao sáng lung linh
Luôn thao thức nhớ em từng đêm


                                                                                                                                Sưu tầm



Lại 1 truyện gay cảm động nữa mình sưu tầm được trên mạng mời các bạn cùng đọc





-Àh..anh đang thíc 1 người..nhưng ko biết người đó có thíc anh ko nữa..-Anh vừa nói mà tự nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi.tôi thoáng giật mình vì tưởng nhầm ảnh thíc mình chăng???..ko..ko đời nào..tôi tự diềm tĩnh lại mình...bởi vì đó ko phải là sư6 thật được....
-Thế người đó tên gì?
-Hì..từ từ rồi em cũng sẽ biết thôi..nhưng..người đó cũng ở chung xóm với mình đó..hjhj
Trời...sét đánh ngang tai...tui dường như cứng người lại khi nghe anh nói như thế..hic..tôi bắt đầu suy xét lại xem ai là người trong xóm này màk được anh để mắt xanh đến..nếu nói về GAY trong xóm này không phải là nhiều..nhưng tôi là người dễ sương và đẹp nhất[...hình như hơi tự tin quá thì phải=.=...nhưng sự thật là vậy màk...ai chối bỏ được]
Nói gì thì nói chứ nếu nói về con gái thì trong xóm này nhiều quá trời..màk đẹp nữa mới đau chứ..bởi vậy năm nào trong xóm tôi cũng có đám cưới hết..Nhưng...tôi chợt nhớ ra một người...
Chị ta tên Hương...cháu của cô HƯơng người Huế, chị ta bằng tuổi anh Huy..công nhận phải nói chị ta đẹp biết mấy,phải nói 2 nhữ thôi:"rất đẹp". Không phải tôi ưu ái nghĩ đến chị ta vì chị ta đẹp đâu, màk bởi vì dạo này tôi nghe mọi người trong xóm dạo này đồn ầm lên là chị Hương thích anh Huy và anh ta cũng thích chị..hic..mỗi lần tôi nghe vậy..tôi tức lắm nhưng cũng chẳng biết phải làm gì..bởi vì tôi đâu có là gì của người ta đâu..
-Em nghe nói..anh với chị Hương đang thích nhau hả?
-Thật ra thì..chị Hương thích anh thật..còn anh..thì..
Ào..cái gì vậy nèk trời, tôi dường như hơi bàng hoàng khi tự nhiên người tôi ướt đẫm nước và..có bốc lên một cái mùi gì đó hôi hôi thì phải.hửi hửi trên tay áo..và..AAAAAAAA''''''..."AI TẠT NƯỚC ĐẦM MƯƠNG VÀO NGƯỜI TÔI THẾ NÀY???"
-Hí hí hí...em xin lỗi anh Lang...em lỡ tay chứ không có ý..anh bỏ wa nha...với lại ai biểu anh ngồi một đống đó chi..cản tầm nhìn của em chứ bộ...hoho
Coi cái bộ dạng của nó kìa trời, vừa nói vừa cười tay che miệng một cách gian xảo...đố đứa nào tin nó nói thật là chỉ có chết..nói đ1ung hơn là nó cố tình=.=

-Ya!!! Con quỷ cái kia..mày nghĩ sao màk tạt thứ nước dơ bẩn vào người ông thế hả??? Mi to gan quá rồi..-tôi vừa nói, àh ko..phải nói là rống hét thì đúng hơn vào mặt con nhỏ..bực hết chỗ nói.

Tôi vừa định chạy lại túm đầu nó đánh nó một trận thì ai dè nó đã nhanh chân chạy trước mất rồi..[hajz..cứ đợi đó đi con..ông mày sẽ báo thù]
Nhưng lúc đó anh nắm lấy tay tôi và bảo thôi bỏ đi, dù gì cũng là con nít thôi màk, chấp nhất gì tụi nó. Tôi thấy anh nói cũng phải nên thôi bỏ qua.

-Èo, người em hôi qu1a, em đi tắm đi..hihi

Khi nghe anh nói như thế lúc đó tôi cũng mới để ý, người tôi nó hôi như cú ấy..huhu..Tôi vô trong phòng lấy bộ đồ ra rồi vô trong phòng tắm, sau khi cởi đồ ra rồi bật vòi sen, một làn nước lạnh ào lên lớp da của tôi thật là dễ chịu.Bỗng nhiên có cái gì đó chạm vào lưng tôi, tôi hơi rùng mình , không lẽ là có ma(sau khi tôi viết truyện thì sau này mới nghe mẹ nói ngôi nhà tôi ở lúc trước có ma, và mẹ cũng đã từng gặp mấy lần, hjc..ghê wá)
Bỗng nhiên một tiếng nói cất lên làm tôi nỗi cả da gà.

-Nhók tắm mình ên ko sợ ma sao?...keke..muốn anh tấm chung ko?

-Thôi đi ba..a kì wá ah..đi ra giùm cái đi ba

-keke...ấy chà chà..ko biết có ai nhớ hồi nhỏ tự tiện kiss tôi chưa kìa..giờ thì phải trả chứ=.=
Lại 1 truyện gay cảm động nữa mình sưu tầm được trên mạng mời các bạn cùng đọc






 Huy liền nắm tay nhóck và..dường như có một dòng điện qua tay nhóck vậy...hoảng hồn nhóck liền giật tay lại và cuối đầu ngượng ngùng..Huy thấy lạ nên xoay qua liền hỏi:"Nhóck không cho anh nắm tay thì làm sao anh dẫn nhóck qua dường được",chắc có lẽ anh đang nghĩ tôi là một đứa trẻ nhút nhát đây mà.
Mà thôi, tôi làm liều luôn,lần này tôi chủ đông nắm lấy tay anh và kéo anh qua đường, có lẽ anh cũng hơi nhạc nhiên vì hành động kì quặc của tôi.[xì..rốt cuộc là ai dẫn ai qua đường đây...hajz...rõ khổ=.=].


Khi qua đến nhà anh rồi thì tôi cũng hơi ngờ ngợ..nhà a không to lắm,nói đúng hơn là nhỏ hơn nhà tôi nhiều nhưng nhìn chung thì nó cũng được, không phải gọi là tồi tàn lắm.Đi vào nhà anh thì thấy hai đứa con gái đang ngồi chơi bán đồ hàng, tôi nhìn chúng thì hình như nhỏ tuổi hơn tôi, tôi nhìn kĩ thì thấy chúng xin đẹp thật.
-Con nhỏ này tên la Huỳnh, còn đây la Huyền, là em của Huỳnh,.hj..chúng nó đều là em của anh hết đó.em qua làm quen với tụi nó đi.
Đúng là con nít thiệt, chỉ nói chuyện có mấy câu thôi mà tui với 2 đức nhóck ấy đã thân với nhau như là hàng xóm lâu năm rồi ấy.Tôi cũng ngồi chơi bán đồ hàng chung với 2 nhóck ấy. Bỗng lát sau bé Huỳnh reo lên:
-Anh Hai xuống đây chơi chung với tụi em đi, tụi mình chơi trò gia đình đi.
Tôi lo chơi với tụi nó mà cũng quên để ý xem "anh đẹp trai" đó đang làm gì. Thì ra anh đang ngồi "nấu cháo" điện thoại với bạn vừa xong.
-Ừk..Hai ra liền..
Vừa nói dứt câu là anh đã ra tới.Anh ngồi kế tôi và cho tôi một đống kẹo như lời anh hứa hồi nãy[oppa...yêu a quá...i like candy *.*].Lúc này anh mới lên tiếng
-Rồi, kêu Hai ra đây có gì không mấy cô nương???
-Hai chơi trò gia đình với tụi em đi...[vừa nói vừa làm bộ dạng nhõng nhẽo..đúng là..con gái=.=]
-Trời..rồi...phân vai làm sao???..[anh hơi bối rối vì trò chơi đáng ghét của cô em]
-Thì..anh Hai làm ba đi..rồi...để coi[xì..cô nàng bày đặt dăm chiêu suy nghĩ giống người lớn kìa]...àh..hay Lang làm mẹ nha..rồi 2 đứa em làm con cho...được hum Hai,Lang???
-Trời..[tôi và anh cùng đồng thời hét lên]
-Không được..Hai với Lang đây là con trai mà..sao mà được cơ chứ..[anh kịch liệt phản đối]
-Thôi mà Hai...chìu 2 đứa em đi mà...với lại..chắc Lang cũng đồng ý mà..
TRỜI...Cái con bé này chưa hỏi ý mình mà tự nhiện quyết định thay luôn kìa..[ý..mà cũng được..làm vợ của anh cũng được mà...hjhj]
Tôi không nói gì..chỉ cười cho qua lệ....(gian xảo thấy gớm).
Cuối cùng thì anh cũng đành chịu thua 2 con em quỷ quái của anh. Chúng tôi chơi với nhau rất vui, đặt biệt là tôi,tuy đây chỉ là trò chơi nhưng nếu như thành sự thật thì tôi mong là ..tôi sẽ trở thành vợ của anh.
Có lẽ tôi sẽ vẫn chìm trong mộng tưởng nếu như tôi không nghe Huỳnh thốt ra một câu mà làm tôi và Huy chới với...
-Nèk..vợ chồng gì mà không âu yếm nhau gì hết dạ..hay là Hai với Lang kiss nhau đi..hjhj.
-Ya..Cái con này hôm nay ăn gan trời hay sao ấy..nói năn lung tung..[huhu..sao dạ..anh hum muốn kis e sao=.=]
-Thôi mà Hai..lỡ chơi rồi thì chơi cho trót..chứ lưng chừng ngán lắm...=.=..[được đó Huỳnh..tấn công tiếp tục đi em]..
-Nhưng mà...
Anh chưa kịp nói hết câu thì tôi đã chồm tới và đặt đôi môi bé bỏng của mình lên đôi môi anh. Tôi dường như được bây lên thiên đàng ấy, đôi mắt tôi khép hờ nhưng cũng đủ thấy rõ anh hơi bất ngờ..nhưng tôi không vì thế mà kết thúc vội..tôi để đôi môi ấy chừng vài phút sau rồi mới chấm dứt.
Anh nhìn tôi chằm chằm nhưng anh không nói gì..nhưng thật sự tôi biết..anh và tôi có một cảm giác khó tả cứ bồn chồn trong cơ thể mình..đối với suy nghĩ của anh như thế nào thì tôi không biết. Nhưng đối với tôi..tôi đã nhận biết một rằng..
Tôi đã..thích anh..và cũng chính nụ hôn đó..chính là bước khởi đầu cho một tình yêu đau khổ của tôi...


Chapter 2


-wow...mới tần tuổi con nít thôi mà đã biết yêu là gì rồi sao^^..ghê wá nha..

-hì..có lẽ Phi sẽ nghĩ tôi là con nít có tình cảm nhất thời..nhưng thật sự không phải vậy đâu..để kể tiếp nèk..

Tôi đã sống những ngày tháng đó trôi qua cùng với thời gian...từng ngày từng ngày một, tôi vẫn thường xuyên qua nhà anh chơi. Lúc tôi học lớp 7 như bao người khác..tôi đã dậy thì...và tôi đã khẳng định được bản thân mình một cách chính chắn hơn..và tôi biết tôi yêu anh "hàng xóm" của mình,tôi nhớ có một lần vì trời mưa to,nhà tôi bị nước đầm mương bên hông nhà dâng cao..ôi cha mạ ơi..thứ nước gì mà vừa đen vừa hôi,nó ngập lên láng ở trong nhà, thật là khó chịu>"<..Lúc tạnh mưa tôi và mẹ phải cằm những cái thao ra mà tát thứ nước này bỏ, phải nói là mệt ơi là mệt,dường như tôi đã duối sức rồi, tôi vừa định ngồi bẹp xuống lan can thì bỗng có một bàn tay nắm lấy vai tôi và nhất lên, tôi giật mình và xoay người lại..thì..chẳng phải ai khác mà đó chính là anh..

-Mệt rồi phải không???hjhj...a với bé Huỳnh nghe lời mẹ anh qua phụ dì Lan và em tát nước nè...chứ hai mẹ con một mình sao mà tát hết được chứ ..hjhj..

-Phải đó anh Lang..sẵn có gì tụi mình nhịch nước lun..hoho-coi con bé hí hửng kìa trùi..

[trời..thứ nước này nhìn thấy mà muốn ối chứ ở đó mà nghịch..với lại bây giờ cũng đã lớn rồi..cũng 13,14 tuổi rồi..chứ nhỏ nhít gì đâu..thôi..đành cười trừ cho qua chuyện><]

Mẹ tôi và bé Huỳnh tát nước phía sâu nhà, còn tôi và Huy thì tát nước phía trước nhà..hajz..tôi không biết t6oi vì tôi thể chất yếu hay sao mà tát được chục thao nước là ngồi nghỉ rồi..

-Nhóck sao thế..mới có chút xíu mà đã mệt rồi sao??? sao bottom quá zi nhóck???>.<

-hả?.."bô đùm" gì?..không hiểu...

-Àh không gì...anh..nói "vẩn vơ" ấy mà..;))

Tôi không nói gì...tại vì có hiểu đâu=.=..hjhj...tôi ngồi thẩn thờ nhìn anh tát nước, nhìn kĩ lại thì mới thấy,anh...đẹp trai hơn hồi nhỏ nhiều, thân hình thì đã có cơ bắp, anh để tóc dài đẹp y như hàn quốc vậy ấy..nhìn menly ghê..hjhj..Tôi cũng đang tự hỏi mình hiện giờ không biết anh đã có người yêu chưa nhỉ...năm nay a cũng 17 or 18t rồi còn gì, với lại anh đẹp trai như thế thì chẳng lẽ không có..tôi định hỏi anh..nhưng sợ ngại..mà không hỏi thì thấy trong lòng cứ bồn chồn khó chịu lắm..thế là:

- Anh Huy nèk..anh...

-Sao nhóck?^^

-Anh...anh có người yêu chưa?- cuối cùng tôi cũng đã nói ra..nhưng ngay sau đó thì đầu tôi hơ hơi cuối xuống...[mắc cỡ ấy màk>.<]

-Sao...sao..tự nhiên nhóck lại hỏi thế?-có lẽ anh hơi ngạc nhiên về câu hỏi của tôi..nhưng vài giây sau đó anh đã bình thường trở lại...chắc anh đang nghĩ anh em với nhau thì hỏi thăm với nhau như vậy là chuyện thường thôi..

-Thì anh cứ trả lời đi..em chỉ thắc mắc thôi mà..=.=[anh không trả lời thì càng làm cho trôi hồi hộp]

-Ờ thì...

-Sao thế? sao không nói dạ?..người ta thích anh hay anh thích người ta? Hay là cả hai đang thích nhau?

-Thật ra thì..cũng đúng cả hai...

-Như thế có nghĩa là sao?[tự nhiên trong lòng tôi bồn chồn lên một nỗi lo lắng..đó là..tôi sợ mất anh..tính ra tôi chưa yêu thầm ai mà lâu như vậy..tính ra tôi cũng yêu thầm a cũng 10 năm rồi]


                                                                                                                Sưu tầm

Lại 1 truyện gay cảm động nữa mình sưu tầm được trên mạng mời các bạn cùng đọc






Tác giả: Daniel Nguyen.
(Vì lần đầu viết truyện nên có gì chỉ bảo nhoa..Trong  truyện có vài chỗ mình đệm tiếng anh vô nhoa..cho giống cách nói chiện của nhân vật ấy màk..nếu bạn nào đọc không hiểu thì chịu khó tra từ điển giùm mình nhoa...thanks các bạn)
trong truyện có vài kí hiệu nên nói sơ qua cho các bạn biết:
( ....)- suy nghĩ của tác giả
[.....]- suy nghĩ của các nhân vật
Start.------
Chapter 1
Nhìn giờ trên chiếc điện thoại di động, mới đó mà đã 3h30 rồi, nhưng bầu trời thì không biết vì sao lại mau tối và lạnh đến như vậy,..hj..nơi xứ Mỹ này thật là lạ,cái gì nó cũng đều khác lạ so với Vietnam nơi tôi từng sống: nào là món ăn,cách sống,việc học..etc..nhưng đặc biệt là thời tiết..mùa đông nó rất lạnh..nó lạnh như tâm hồn của tôi hiện giờ,cô đơn,trống trãi..Phi là con gái nhưng lại là bạn thân nhất của tôi.Chúng tôi ngày nào cũng đi bộ về chung sau những giờ tan học.Thật là vui khi hôm nay có tuyết, tôi và Phi mừng lắm,trên đường đi Phi mới nói:
-Ê Lang, hay hôm nay tụi mình chơi xích đu đi, kế nhà Pé Thảo ấy.
-Hajz..trời lạnh như vậy mà chơi cái nổi gì, về nhà chát chích với "trai" coi bộ sướng hơn.>.<
-Hứk..cái tật mê trai vẫn không bỏ..không lẽ không nhích ra chút ít thời gian đi chơi với best friend không được sao..hjhj
-Thôi sợ bà luôn đóa..đi thì đi..
Vì park này thuộc sở hữu của trường tiểu học nên lúc ra về mấy đứa nhóc tuông ào cả ra..Tôi và Phi đều thích con nít cả,công nhận mấy đức con nít Mỹ dễ thương thiệt,làn da trắng và mịn màng,màu tóc vàng hoe..etc..>.<..nhìn thì đã muốn nuôi rồi..hjhj....Vì là winter nên trời mau tối và đa số các trẻ em đã đi về..park không có ai cả..chì có tôi và Phi.Chúng tôi bỏ cặp xuống nền đất và lại xích đu ngồi..Đu đưa được mấy cái thì Phi mới hỏi:
-Sao..dạo này Lang mình ghê nhoa.."kua" được model nữa kìa..hjhj
-Hì..vui vẻ gì..toàn là quen nhau trên mạng không àh.
-Oh..mà tui thấy ông cặp tà lưa luôn..thế quên được nhiêu người thế?
-130 người...bao gồm top & bot
-TRỜI...sao nhiều thế..
-......
-Màk nói thật..trước khi quen ông..tui đâu có thấy sa đọa đến mức độ đó đâu..ông add nick người ta cho nhiều vô..nhưng chưa chắc ông yêu người ta thật lòng..right?
-Ừk..có lẽ vậy..thật sự màk nói tui làm vậy cũng chỉ muốn vung đắp sư cô đơn củ mình thôi...hic...
-Àh..quen ông bấy lâu màk tui chưa bao giờ được biết người màk ông yêu nhất là ai nhỉ..tui thấy ông toàn là lăng nhăng không àh.."you're player"..
-Hajz..i know..sorry about that..àh..cậu muốn nghe chuyện về người đầu tiên mà mình yêu thiệt ko?
-Ừk..kể đi..(hí hửng thấy ghê...làm như trúng số không bằng>.<)
-Chuyện có lẽ..nên kể sơ qua từ lúc tui 6 tuổi..tuy còn nhỏ nhưng tui đã biết mình la Gay..vì tui chỉ có tình cảm với con trai thôi..vì ba tui là người Hàn Quốc nên khi tui được sinh ra, gia đình tui sẽ di dân sang Korea sinh sống nhưng buồn 1 cái là ba tui đã mất..tui va mẹ tui vẫn có thể được đi chứ..nhưng sợ một mình nơi xứ người sẽ khó khăn lắm..nên ông bà ngoại khuyên mẹ tui là "hãy ở Vietnam đi..rồi có gì ba má sẽ bảo lãnh con qua Mỹ..ở Mỹ sẽ tố hơn so với Hàn Quốc con àh"..Thế là mẹ nghe lời ông bà ngoại tui..2 mẹ con tui ở Phước Long(Bình Phước thì phải..không nhớ nữa) nhưng vì lục đục chuyện gia đình  với cô chú nên chuyển về Cần Thơ ở Xóm Chài..nhưng được mấy năm thì lại đi về Sóc Trăng(quê ngoại mình) và sống cho đến lúc tui 16 tuổi..và ở đó tui đã gặp được một người......con trai............NGƯỜI ĐÓ ......TÊN LÀ HUY!!!............

Tôi nắm  chặt tay mẹ và lay nhẹ mà nói:
-Sao mình không ở Cần Thơ mà về đây sống vậy mẹ???
-Ở đây cũng tốt chứ con, dù gì thì ở đây cũng có nhiều bà con bên ngoại hơn so với sống ở Cần Thơ con àh..Thôi,con ở đó chơi đi..để mẹ và mợ tư với cậu Lợi dọn dẹp nhà mới rồi vào ở..
Đập vào mắt tôi là môt ngôi nhà rất to, tuy nó không có lầu nhưng chiều ngang ngôi nhà hơn cả chục thước chứ chẳng chơi,nó có sân nữa chứ, nhìn bề ngoài thì ngôi nhà tạm ổn và có thể vào sống được..nhưng..cha mẹ ơi, khi tiến vào bên trong thì nó chảng khác nào là một ngôi nhà hoang, trên vách tường, trên trần nhà, trong phòng ngủ nữa..toàn la mạng nhện và bụi bặm..eo..
Tôi vì còn nhỏ nên mẹ bảo là ra ngoài trước chơi đi, trong nhà để người lớn làm được rồi,tôi cũng vâng lời mẹ ra ngoài chơi.Tôi thấy xung quanh nhà tôi hàng xóm khá nhiều đấy chứ,nhưng hình như có vẻ nhà tôi to nhất thì phải(tự tin hơi quá.hjhj>.<).
Bỗng nhiên có vài người đến nhìn tôi chăm chăm và bắt chuyện với tôi, tôi nghì thầm trong đầu chắc sau này họ sẽ là hàng xóm của tôi.Một người phụ nữ hơi thấp hơn mẹ tôi, nước da ngâm đen,nhìn khuôn mặt có vẻ lớn hơn mẹ tôi  vài tuổi,bà ta tiến đến và hỏi tôi:
-Chào con, con tên gì?
-Con tên là Lang.
-Lang?..hjhj..tên con giống con gái nhỉ..chỉ khác la có chữ G ở phía sau thôi.
-...Dạ...(tôi quá quen việc này rồi, hầu như ai gặp tôi cũng đều nói như vậy hết).
-Còn dì tên là Hằng.
Một người phụ nữ khác thì hơi cao hơn và có mái tóc xoăn hỏi tôi:
-Con mới dọn đến ni sống hả?
-Dạ.hjhj..(thì ra dì này người Huế).
-Dì tên là Hương.
-Con nhiêu tuổi?
-Dạ con 6 tuổi.
Dì Hằng liền lên tiếng:
-Àh..Nhìn xéo qua phía bên kia là nhà dì,dì có 1 cậu con trai với 2 đứa con gái, hay con qua bên đó chơi với chúng nó di, dì vô chào hỏi mẹ con rồi xem có cần giúp gì không,hjhj, dù gì sao này cũng là hàng xóm với nhau cả mà.
Tôi ấp a ấp úng nói:
-Dạ ....thôi..
-Sao dạ con? Con qua đó chơi đi,hầu như con cái của mấy gia đình trong xóm này đều cỡ con không hà.
-Không phải, ý của con là...con không dám băng qua đường môt mình...hic(6 tuổi màk ko dám qua đườg ..hoho)
-Àh, thôi để dì kêu con dì dẫn con qua he,nó hơn con 3 tuổi, xong rồi dì vào nhà con...HUY ÀH!!!
Từ phía bên kia đường là 1 cậu con trai chạy lại nơi mẹ cậu ta gọi. Anh ta đứng trước mặt tôi, dường như tôi bị hoa mắt do ánh nắng chói chang của buổi ban chiều chăng?..Không phải..mà là tôi chưa từng thấy ai đẹo như a ta, a ta cao hơn tôi một cái đầu, màu mắt và màu tóc đen huyền như tôi hằng khao khát mà chẳng có được( tôi là con lai nên tóc nâu và mắt nâu) hjhj cho giống như mọi người ấy mà..a có kiểu tóc giống như tôi, không thấy ngôi kẻ tóc ở đâu cả, tóc phùng lên như ổ quạ ấy,nhìn anh đắm đuối mà trong đầu tôi lại nghĩ lên một ý nghĩ táo bạo[ước gì lớn lên mình cưới a này nhỉ???]..(cha mẹ ơi..con nít quỷ)...
-Chào nhóck, anh tên là Huy..cưng tên gì??? Sao..cưng nhìn a dữ vậy? [anh lên tiếng làm em giật cả mình,wê chết đi được>.<]
-Àh, e.e..tên là..là..Lang..tại thấy..a đẹp trai..nên mới nhìn chứ bộ..hic hic..(èo..con nít gì đâu màk mít ước thế..tự nhiên khóc àh).
-Ấy chết, a xin lỗi nhóck, đừng khóc..qua nhà a chơi ..a cho nhóck ăn kẹo he...nhóck "dễ sương" quá hà..hjhj..
[hì hì..nhiều người khen e dễ sương rồi nhưng không biết sao đối với anh em lại cảm thấy lạ đến như thế..chắc e thích..bậy bậy..mình còn nhỏ..không nên nghĩ bậy bạ..con nít dễ sương là chuyện đương nhiên hjhj]..(xì..tự mình suy nghĩ đã rồi tự mình chửi mình=.=).



                                                                                                               Sưu tầm

Lang thang trên mạng tìm đọc được truyện gay khá hay lên chia sẻ cho mọi người cùng đọc







anh đã giấu em chuyện này lâu rồi, thực ra anh…. Anh….. ( Hải không dám nhìn thẳng vào mắt Na)
- Thực ra anh sao?? ( Na tò mò)
- Anh không phải là trai! Không phải như ban đầu tác giả giới thiệu đâu! Anh là gái đó! Mọi ngừơi trong làng thấy anh và em yêu nhau nên đã không nỡ chia rẻ chúng ta!
- Chuyện đó sao? Em hơi giận khi anh nói ra như vậy đấy! ( Na quay mặt đi)
- Anh xin lỗi, anh chỉ muốn làm cho em vui mà thui!
- Bây giờ anh có thấy em vui không?
- Anh xin lỗi!
- Bây giờ xin lỗi thì đuợc cái gì nữa đâu!
- Na ah! ( tiếng gọi tên na nghe thật buồn)
- Gì vậy anh?
- Tối nay em cho anh được không?
- Cho….
- Uhm, cho anh nha! Anh yêu em thật mà! Anh không muốn tên chồng gì đó đụng vào em!

Na im lặng không nói lời nào, Na buồn lắm, sao Hải không nói với Na sớm hơn thì sẽ hay hơn, đến lúc Na cất bước lên xe Hoa thì na mới biết đuợc sự thật chứ. Hải nhìn thấy ánh mắt buồn đó của Na, Hải nắm lấy hai tay của Na đặt một nụ hôn như cảm ơn Na, bàn tay rờ đến khuôn mặt trắng hồng của Na, từ từ hải trao nụ hôn cho Na, Na cũng đáp trả. Bàn tay của Hải đã chạm vào từng nút áo của Na, lúc đó Na không cho phép Hải làm tiếp.

- Không được! Dừng lại!
- Tại sao?
- Em không thể em xin lỗi!

Vừa dứt hết câu, Na bỏ Hải lại một mình, hải và na cả hai cùng đau đấy chứ đâu phải riêng gì một mình na

Ở dứoi nông thôn xa xôi kia, có một cô gái dân quê, chân chất, cả làng ai cũng yêu quý cô, cô vừa tốt nghiệp phổ thong vì gia đình không còn đủ đìêu kiện cho cô học nữa, nên cô phải ra chợ buôn bán rau cải phụ mẹ. hiện tại cô đang có ngừoi yêu, một chàng trai lớn hơn cô 2 tuổi, hai ngừoi đang rất là yêu nhau.
Cô gái đuợc nhắc đến có tên là Na, còn chàng trai kia tên là Hải. Na đang buôn bán rau ở ngoài chợ, bổng dưng ông hoàng sơn xuất hiện làm cho Na không biết ngừoi đàn ông có khuôn mặt phúc hậu kia là ai.

Ông nhờ cô bé dẫn ông về gặp mẹ của cô. Na ngoan ngoãn dẫn ông về nhà. Cuộc gặp mặt của ông và mẹ Na, làm cho Na thấy lạ, mẹ của Na rất vui khi gặp ông. Thì ra ông và mẹ của Na, đã từng là ngừơi yêu của nhau , nhưng vì lí do gì đó nên mẹ Na không tiến đến hôn nhân với ông được.

- Chào bà! Bà vẫn khỏe chứ!
- Tui vẫn khỏe mà! Nhìn Ông có vẻ rất khá!
- Hì hì… uhm. Hum nay tôi đến thăm bà là một chuyện, còn một chuyện nữa tôi muốn nói với bà.
- Chuyện gì vậy ông nói đi sao ông cứ ấp úng hoài vậy?
- Bà còn nhớ hùi đó chúng ta hứa hẹn gì không? Khi chúng ta không nên duyên vợ chồng!
- Tui nhớ chứ!
- Vậy hôm nay chúng ta thực hiện lời hứa đó chứ!
- Uhm, tôi sẽ thực hiện mà!
- Cảm ơn bà nhiều lắm! cảm ơn bà đã cho con gái của bà lấy đứa con truởng của tôi!
- Na àh? ( giọng ngừoi mẹ trầm đi rõ)
- Đây là bác Sơn, ngừoi mà mẹ đã kể cho con nghe, nhờ bác ấy giúp đỡ mà mẹ con mình mới có đuợc ngày hôm nay đó con.
- Là bác sao?
- Uhm, bác đây!
- Mà có chuyện gì mà hôm nay bác đến tìm mẹ con vậy?
- Con sẽ lấy con truởng của bác sơn, con sẽ làm vợ cho con của bác!
- Sao? Làm vợ?
Wow một đề nghị hết sức táo bạo của ông Sơn, sao ông ta lại làm vậy nhỉ? Con truởng của ông chính là Thiên Kì chứ ai? Thiên Kì có đồng ý cuộc hôn nhân này không? Mặc dù Thiên Kì như một ngừơi con trai vậy. Chắc Thiên Kì sẽ đồng ý thôi, tại vì cô rất thương ba của mình mà. Chắc có thể ông hiểu đuợc con của mình sẽ yêu ai sau này, ông không muốn con mình phải khổ, nên ông sẽ chọn vợ cho con mình là một ngừơi
hiền ngoan.

- Mẹ! con phải lấy con bác Sơn làm chồng sao?
- Uhm! Người chồng của con khá đặc biệt!
- Sao đặc biệt vậy mẹ?
- Vậy nha! Tôi về chừng 2 ngày sau tôi sẽ cho ngừơi đón mẹ con bà lên nhà tôi!
- Dạ! Anh về!

Na rất buồn khi nghe được tin này, bao nhiêu cô gái ở dứơi quê nghe đến lấy chồng là ai cũng vui mừng khôn siết, Na phải lấy thôi vì không còn lựa chọn nào cả, vì Bác Sơn từng là ân nhân cứu mẹ con Na, khi cha Na mất nợ nầng chồng chất mà cha để lại cho hai mẹ con, lúc đó Bác Sơn xuất hiện trả hết nợ, cho Na và mẹ cuộc sống yên Bình.
Tối đó Na hẹn gặp Hải:

- Hải! em có chuyện muốn nói với anh!
- Anh cũng có chuyện muốn nói với em!
- Vậy anh nói truớc đi!
- Thôi em nói truớc đi!
- Vậy em nói! Em sắp đi lấy chồng!
- Sao? Lấy chồng sao??? Chúng ta đang yêu nhau mà!
- Em biết đìêu đó, nhưng vì chữ hiếu nên em phải làm vậy thôi!
- Anh không đồng ý đâu!
- Anh đừng buồn em mà! ( Na nắm lấy tay của Hải) anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?
- ờ …. Anh …. Anh….
- Sao anh ấp úng? Anh giấu em chuyện gì phải không?
- Uhm, Anh xin lỗi, anh đã giấu em chuyện này lâu rồi, thực ra anh…. Anh….. ( Hải không dám nhìn thẳng vào mắt Na)
- Thực ra anh sao?? ( Na tò mò)
- Anh không phải là trai! Không phải như ban đầu tác giả giới thiệu đâu! Anh là gái đó! Mọi ngừơi trong làng thấy anh và em yêu nhau nên đã không nỡ chia rẻ chúng ta!
- Chuyện đó sao? Em hơi giận khi anh nói ra như vậy đấy! ( Na quay mặt đi)
- Anh xin lỗi, anh chỉ muốn làm cho em vui mà thui!
- Bây giờ anh có thấy em vui không?
- Anh xin lỗi!
- Bây giờ xin lỗi thì đuợc cái gì nữa đâu!
- Na ah! ( tiếng gọi tên na nghe thật buồn)
- Gì vậy anh?
- Tối nay em cho anh được không?
- Cho….
- Uhm, cho anh nha! Anh yêu em thật mà! Anh không muốn tên chồng gì đó đụng vào em!

Na im lặng không nói lời nào, Na buồn lắm, sao Hải không nói với Na sớm hơn thì sẽ hay hơn, đến lúc Na cất bước lên xe Hoa thì na mới biết đuợc sự thật chứ. Hải nhìn thấy ánh mắt buồn đó của Na, Hải nắm lấy hai tay của Na đặt một nụ hôn như cảm ơn Na, bàn tay rờ đến khuôn mặt trắng hồng của Na, từ từ hải trao nụ hôn cho Na, Na cũng đáp trả. Bàn tay của Hải đã chạm vào từng nút áo của Na, lúc đó Na không cho phép Hải làm tiếp.

- Không được! Dừng lại!
- Tại sao?
- Em không thể em xin lỗi!

Vừa dứt hết câu, Na bỏ Hải lại một mình, hải và na cả hai cùng đau đấy chứ đâu phải riêng gì một mình na

Thế là cuộc gặp gỡ hai bên gia đình cũng đến, vào buổi chìêu trong lành không nắng, cả nhà hồi hộp không biết người kết hôn với Thiên Kì ba chọn là ai, rồi tiếng chuông cửa cũng vang lên, báo hiệu mẹ và Na đã đến.

Mẹ và Na đuợc quản gia dẫn vào nhà, Ông Sơn rất vui mừng đối đãi rất ư là nồng hậu. Na thì rất e thẹn với những thứ xung quanh mà cô nhìn thấy, cô cảm giác y như mình đang buớc vào một lâu đài vậy, Na đi ngó khắp căn nhà và rồi Na đã vô tình đụng trúng ngay Thiên Kì mà không biết.

- Xin lỗi! tôi xin lỗi!
- Ah không sao?
- Con ra rồi sao thiên kì, cả nhà đang đợi con đấy!
- Dạ! con chào cô!
- Con là con truởng của bác sơn àh?
- Dạ !
- Nhìn con có vẻ chững chạc quá nhỉ ? đây là Na con gái cô ! con nghĩ sao nếu na sẽ là vợ của con !

Thiên Kì hơi sock khi nghe lời đề nghị trực tiếp như vậy, ánh mắt Thiên Kì lìên nhìn sang qua na, quả thật cô ta đúng chất quê, với chiếc áo bà ba đơn sơ, tay xách giỏ đệm, Na nhìn Thiên Kì với ánh mắt van xin như « đừng lấy tôi làm vợ », nhưng Thiên Kì biết phải làm sao bây giờ.

- Dạ chuyện này cô để con từ từ tính đã, vì con và Na chỉ mới gặp nhau chưa biết gì về nhau nên……
- Ah chuyện đó hả ? hog sao lấy nhau rồi tụi con tìm hỉêu nhau cũng đuợc mà !
- Àh hay la mẹ con bà ở đây chơi đi để cho chúng nó tìm hỉêu nhau !

Ba của Thiên Kì đã có ý như thế nên mẹ Na khó mà từ chối được, Thiên Kì hơi ngại vì chưa bao giờ cô phải rơi vào trạng thái sắp đặt hôn nhân của mình như thế này.
Buổi tối hôm đó Thiên Kì xin phép mời Na ra ngoài đi uống nước.

- Sao anh lại mời tôi ra uống nước chứ ?
- Đừng gọi tôi là anh ! cứ gọi tôi là Thiên Kì !
- Nhưng mà anh lớn tuổi hơn tôi mà !
- Tôi không phải là trai ! tôi là gái ! nhưng tính cách và đầu óc của tôi là trai !
- Vậy là Thiên Kì giống bạn của tôi !
- Bạn thân àh !
- Cũng không hẵn là bạn ! là người tình !
- Àh thì ra là vậy ? cô còn yêu người đó không ?
- Còn rất nhiều !
- Sao cô lại đồng ý theo mẹ lên đây chứ ?
- Vì chữ hiếu nên tôi phải làm thôi ! chứ tôi cũng không vui vẻ gì !
- Có lẽ chúng ta cùng chung một lý tưởng ! hay là cô làm vợ tôi đi !
- Làm vợ Thiên Kì sao ? nhưng mà……
- Chúng ta sẽ sống với nhau một năm thôi rồi li dị !
- Nhưng mà…….. Thiên Kì không đuợc…… đụng vào người tôi !
- Àh ! chuyện đó là đương nhiên òi ! chúng ta nên làm hợp đồng hôn nhân với nhau ! như thế sẽ không có ai bắt lổi nhau đuợc !
- Uhm, Anh nói có lý !
- Tôi đã bảo đừng xưng tôi là anh rồi mà !
- Xin lỗi tại vì nhìn cô như con trai vậy ? không nhận ra đuợc nên kiu anh cho quen miệng, thui cho tôi kiu cô là anh đi, như thế xưng hô hay hơn !
- Thui , tôi không quen cái đó lắm, Cứ gọi là Thiên Kì là đuợc rồi !
- Thiên Kì thật khác với người tình của tôi ?
- Khác sao chứ ?
- Người ấy thích tôi kêu bằng anh hơn !
- Mỗi người mỗi tánh khác nhau.
- Vậy là nếu tôi có quen ai, yêu ai hay Thiên Kì yêu ai quen ai, là việc của mỗi người không ai đụng chạm đến ai.
- Chúng ta khi lấy nhau phải tỏ vẻ hạnh phúc thì ba tôi và mẹ cô mới an lòng được.
- Ok.

                                                                                                                               (Sưu tầm)

Lang thang trên mạng tìm đọc được truyện gay khá hay lên chia sẻ cho mọi người cùng đọc




Tác giả: Caca
Tình trạng : Hoàn tất
Tuổi : 16+

Trong một biệt thự sang trọng, có một ngừơi cha và 3 đứa con. Đứa con gái lớn nhất của ông tên là Thiên Kì, đứa con thứ 3 của ông là đứa con trai tên là Mạc Du, con gái Út của ông tên là Thiên Kim. Ông là một giám đốc chuyên về sẩn xuất Sôcola, các con của ông đều làm việc trong công ty của ông. Ông tên là Hoàng Sơn.

Thiên Kì là con gái lớn của ông, ông rất hài lòng về đứa con của mình, cô rất mạnh mẽ, quyết đóan, trầm tính, cô không giống như cô con gái út của ông, khác một trời một vực, con gái út của cô nữ tính bao nhiêu thì con gái lớn lại nam tính bấy nhiêu, Thiên Kì luôn khoắc trên mình những bộ vest lịch lãm, không bao giờ thấy cô ta mặc chiếc quần jean hay áo thun gì cả. Những bộ vest Thiên Kì mặc không có thùng thình, nó sát theo dáng ngừoi của cô, trông rất đẹp và menly. Cuộc sống của cô Thiên Kì rất bình thuờng, thậm chí lại đuợc quan tâm gần gũi hết mực. Thiên Kì chưa từng yêu ai cả, cả nam lẫn nữ. Thiên Kì là một ngừoi có trách nhiệm trong công việc. Thiên Kì hơi nóng tính và có chút lạnh nhạt. ba đã nhắc nhỡ nhìêu lần nhưng Thiên Kì không bỏ đuợc cái tính đó.

Mạc Du đứa em trai , là một ngừoi cực kì hào hoa. Có biết bao nhiêu cô gái theo đuổi mà cũng không đá động đuợc gì Mạc Du cả, , Mạc Du thầm yêu một cô gái , người con gái đó không yêu Mạc Du, mà yêu một ngừoi khác.

Thiên Kim đứa em út, nó là đứa đuợc bao nhiêu đàn ông theo đuổi đến tận nhà, phải gọi là bao nhiêu vệ tinh theo đuổi, ngày nào nó cũng nhận đuợc bao nhiêu là hoa và gấu bông. Thiên Kim hơi ham vui với đám đông mà thui. Chứ nó cũng là đứa con ngoan trong nhà.

Còn Hoàng Sơn ông là một giám đốc tốt bụng. tất cả các nhân viên trên dứoi đều kính nể ông. Gia đình đình của ông có một cuộc sống hạnh phúc.

Trong một căn phòng ấm cúng cả nhà họp nhau nói chuyện. Chiếc ghế gia truởng lớn nhất vẫn là chỗ của ông Sơn, ông ngồi đối diện với ba đứa con lớn của mình, ba đứa con đang hồi hộp chờ đợi không biết có chuyện gì mà sao hôm nay ba trịnh trọng quá!

- Ba có chuyện này muốn nói với tụi con!
- Dạ! tụi con nghe thưa ba! ( Thiên Kì trả lời lễ phép)
- Tụi con cũng đã lớn hêt rồi, tụi con cũng đã có chỗ đứng trên xã hội này, không một ai dám chê cừoi hay khinh miệt tụi con! Ba rất vui vì khi thấy tụi con truởng thành! Bây giờ ba chỉ mong tụi con yêu bề gia thất thì cha mới yên lòng hơn!
- Hả? ba muốn tụi con lập gia đình sao? ( cô út hết sức ngạc nhiên)
- Uhm.. ( ông mìm cừoi phúc hậu)
- Nhưng bây giờ tụi con chưa tìm đuợc đối tuợng để tiến tới hôn nhân mà ba! ( đứa em trai nói với giọng hết sức tiếc nuối)
- Ba thấy hai đứa con có rất nhìêu theo mà, không lẽ không có ai tụi con quan tâm đặc biệt sao??
- Uhm, ba nói đúng đó! Con nhuờng cho hai đứa nó lập gia đình truớc đó!
- Chị hai! Sao chị hai nói vậy! chị hai truớc rồi mới đến em chứ! ( Kim đi đến ngồi nũng niệu với Thiên Kì)
- Đúng đó chị hai! Chị hai phải lập gia đình truớc ùi mới đến tụi em! Theo thứ tự từ nhỏ đến lớn! ( đứa em trai cũng ngồi sát rạt với Thiên Kì giống như sự kêu cứu, chỉ có Thiên kì mới làm cho ba vui đuợc thui)
- Nhưng mà…………..
- Sao con?
- Con cũng chưa có đối tuợng!
- Ba đã tìm đối tuợng cho con! Hy vọng con sẽ hạnh phúc!
- Sao? ( Thiên Kì rất ngạc nhiên)
- Ngày mai ngừoi đó sẽ đến đây ra mắt gia đình mình!
- Hả? ( Thiên Kì hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác)

Thế
là một đìêu bất ngờ mang đến cho Thiên Kì quá sức tuởng tuợng, Thiên Kì thật sự không vui gì đâu, nhưng vì ba đã lớn tuổi nên Thiên Kì phải làm cho ba vui tuổi già thui, Thiên Kì không muốn mình là đứa con bất hiếu.

Ở dứoi nông thôn xa xôi kia, có một cô gái dân quê, chân chất, cả làng ai cũng yêu quý cô, cô vừa tốt nghiệp phổ thong vì gia đình không còn đủ đìêu kiện cho cô học nữa, nên cô phải ra chợ buôn bán rau cải phụ mẹ. hiện tại cô đang có ngừoi yêu, một chàng trai lớn hơn cô 2 tuổi, hai ngừoi đang rất là yêu nhau.
Cô gái đuợc nhắc đến có tên là Na, còn chàng trai kia tên là Hải. Na đang buôn bán rau ở ngoài chợ, bổng dưng ông hoàng sơn xuất hiện làm cho Na không biết ngừoi đàn ông có khuôn mặt phúc hậu kia là ai.

Ông nhờ cô bé dẫn ông về gặp mẹ của cô. Na ngoan ngoãn dẫn ông về nhà. Cuộc gặp mặt của ông và mẹ Na, làm cho Na thấy lạ, mẹ của Na rất vui khi gặp ông. Thì ra ông và mẹ của Na, đã từng là ngừơi yêu của nhau , nhưng vì lí do gì đó nên mẹ Na không tiến đến hôn nhân với ông được.

- Chào bà! Bà vẫn khỏe chứ!
- Tui vẫn khỏe mà! Nhìn Ông có vẻ rất khá!
- Hì hì… uhm. Hum nay tôi đến thăm bà là một chuyện, còn một chuyện nữa tôi muốn nói với bà.
- Chuyện gì vậy ông nói đi sao ông cứ ấp úng hoài vậy?
- Bà còn nhớ hùi đó chúng ta hứa hẹn gì không? Khi chúng ta không nên duyên vợ chồng!
- Tui nhớ chứ!
- Vậy hôm nay chúng ta thực hiện lời hứa đó chứ!
- Uhm, tôi sẽ thực hiện mà!
- Cảm ơn bà nhiều lắm! cảm ơn bà đã cho con gái của bà lấy đứa con truởng của tôi!
- Na àh? ( giọng ngừoi mẹ trầm đi rõ)
- Đây là bác Sơn, ngừoi mà mẹ đã kể cho con nghe, nhờ bác ấy giúp đỡ mà mẹ con mình mới có đuợc ngày hôm nay đó con.
- Là bác sao?
- Uhm, bác đây!
- Mà có chuyện gì mà hôm nay bác đến tìm mẹ con vậy?
- Con sẽ lấy con truởng của bác sơn, con sẽ làm vợ cho con của bác!
- Sao? Làm vợ?
Wow một đề nghị hết sức táo bạo của ông Sơn, sao ông ta lại làm vậy nhỉ? Con truởng của ông chính là Thiên Kì chứ ai? Thiên Kì có đồng ý cuộc hôn nhân này không? Mặc dù Thiên Kì như một ngừơi con trai vậy. Chắc Thiên Kì sẽ đồng ý thôi, tại vì cô rất thương ba của mình mà. Chắc có thể ông hiểu đuợc con của mình sẽ yêu ai sau này, ông không muốn con mình phải khổ, nên ông sẽ chọn vợ cho con mình là một ngừơi hiền ngoan.

- Mẹ! con phải lấy con bác Sơn làm chồng sao?
- Uhm! Người chồng của con khá đặc biệt!
- Sao đặc biệt vậy mẹ?
- Vậy nha! Tôi về chừng 2 ngày sau tôi sẽ cho ngừơi đón mẹ con bà lên nhà tôi!
- Dạ! Anh về!

Na rất buồn khi nghe được tin này, bao nhiêu cô gái ở dứơi quê nghe đến lấy chồng là ai cũng vui mừng khôn siết, Na phải lấy thôi vì không còn lựa chọn nào cả, vì Bác Sơn từng là ân nhân cứu mẹ con Na, khi cha Na mất nợ nầng chồng chất mà cha để lại cho hai mẹ con, lúc đó Bác Sơn xuất hiện trả hết nợ, cho Na và mẹ cuộc sống yên Bình.
Tối đó Na hẹn gặp Hải:

- Hải! em có chuyện muốn nói với anh!
- Anh cũng có chuyện muốn nói với em!
- Vậy anh nói truớc đi!
- Thôi em nói truớc đi!
- Vậy em nói! Em sắp đi lấy chồng!
- Sao? Lấy chồng sao??? Chúng ta đang yêu nhau mà!
- Em biết đìêu đó, nhưng vì chữ hiếu nên em phải làm vậy thôi!
- Anh không đồng ý đâu!
- Anh đừng buồn em mà! ( Na nắm lấy tay của Hải) anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?
- ờ …. Anh …. Anh….
- Sao anh ấp úng? Anh giấu em chuyện gì phải không?
- Uhm, Anh xin lỗi,

                                                                                                                      (Sưu tầm)

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

Cùng đọc những truyện gay hot nhất hay nhất nào các bạn !!!







Mảnh giấy màu vàng nghệch ngoặc nét chì, "Em là thế nào nhỉ?", tưởng chừng sau một tràng phô diễn nội tâm, đấy lại là lời khó nói. Tôi nhìn anh, có cảm giác kì lạ...
Điếu thuốc tàn thì người con trai kia đứng dậy, tôi ngồi im nhìn anh đi ra cửa, ngồi lên xe máy và phóng đi. Tiếng xe nổ rất to. Về sau anh nói, đó là khoảnh khắc mất kiểm soát.
Độ năm phút sau khi Dạ Nhật đi, tôi nhận được một tin nhắn, Em có tin vào tình yêu sét đánh? Rất thích em... Sao lại cô đơn như vậy?
Tôi giấu luôn chiếc điện thoại vào tủ, không dám đọc tin nhắn ấy lần thứ hai.
lại gần
Tối nào anh ta cũng tới.
Chào hỏi bằng một nụ cười. Luôn mang đến coca cola, đôi khi có sôcôla, loại của Thụy Sỹ, 70%, mùi vị tuyệt hảo. Dần dà lại thêm rất nhiều thứ tôi thích, truyện tranh, DVD phim nước ngoài, tiểu thuyết nội tâm, khô bò cay xé miệng... Càng về sau càng tự nhiên như ở nhà mình. Dành luôn việc đập đá và rót coca. Rất hay tỏ cử chỉ chăm sóc tôi.
Một lần, tôi để anh ta nằm ở nhà, đội mưa ra tiệm thuê truyện đầu ngõ, lúc về thì thấy anh ta lại đang đọc cuốn sổ ghi chép của tôi. Cũng chẳng nói gì nữa, Dạ Nhật thành người thứ hai đọc được những gì tôi viết, trừ mảnh giấy ghi về ngày thứ bảy kia, tôi đã đem giấu dưới đống quần áo. Suốt buổi, tôi hay đọc truyện tranh, xem phim trên máy tính hoặc vẽ bài tập, anh ngồi lật giở cuốn sổ kia. Có khi vơ đại mảnh giấy, ghi nhanh vài dòng. Anh trả lời cho những thứ tôi viết... Âm thanh là rất hiếm. Hầu như không nói gì với nhau, chỉ lặng lẽ phô bày nội tâm qua những mẫu giấy.
Một người con trai dáng vẻ làm mê người, khí chất hào sảng, phong thái tự tin đến chỗ tôi mỗi đêm. Lặng lẽ đọc tâm tư nơi tôi bằng đôi mắt nhạy cảm. Ra về trong mưa bay buổi khuya, sau đấy luôn có tin nhắn - lúc dịu dàng, lúc mất kiểm soát. Sự việc diễn ra có tính chất của giấc mơ, đôi lúc khiến tôi nghi ngờ. Ban ngày, khi đang đi giữa đường, hoặc ngồi trên lớp, hoặc đang thử gọi điện cho Như, tôi đều tự nhủ, chuyện này thật kỳ lạ. Thứ nhất, tôi chưa đủ mười tám tuổi, hiểu quái gì chuyện yêu đương? Hơn nữa, tôi là con trai, sao lại bị một tên con trai khác theo đuổi? Kỳ quái. Kỳ quái. Nhất thiết phải chấm dứt.
Thế nhưng tối đến, đối diện với người con trai ấy, cùng uống chung coca cola, cùng lặng lẽ,... Không khí ấy, tôi luôn thấy dễ chịu.
Dù không có cảm giác vững trãi, nhưng rất dễ chịu.
...
Một tối, anh bảo, Có muốn ra ngoài không?
Gật đầu. Thế là chúng tôi bắt đầu đi ra ngoài cùng nhau. Quán cà phê dịu dàng toàn con trai, hoặc đi ăn tối, đôi khi đi bộ dọc vẻ hè. Tìm một chỗ có thể lặng lẽ nhìn nhau.
Đôi lúc, hạnh phúc chỉ là như thế. Đi phía sau một người cho bạn cảm giác an toàn, nhìn tấm lưng rộng của anh ta, tự nhủ mình đang được che chở. Bạn và anh ta cùng ngồi bên đường, im lặng trước xe cộ huyên náo, thở se sẻ trong cơn mưa lất phất cuối mùa. Đó là người bạn có thể cho phép anh ta đọc nhật ký của mình, đôi lúc nói những lời xa xôi, hiểu nhau lặng lẽ. Rất hay tỏ vẻ người lớn, bảo Em cứ như một đứa trẻ cô đơn. Một đứa trẻ cô đơn, một đứa trẻ cô đơn, cứ thường xuyên lặp lại như thế. Đó là người con trai ưa vận đồ đen, đôi mắt, nụ cười, lẫn con người anh ta đều rất đẹp, nhưng bạn không cách gì sở hữu. Không biết anh ta từ đâu đến. Qúa khứ có những gì, gia cảnh ra sao. Các mối quan hệ khác thế nào. Không một lời nói chính thức, không có ôm nhau hoặc hôn, quan hệ chỉ dừng lại ở đấy.
Có lần Dạ Nhật hỏi, khuôn mặt làm bộ ngây thơ, Em có muốn tiến xa hơn? Tôi nhìn lãng đi, không nói gì.
Tự biết mình tham lam, ưa đòi hỏi, nhưng cũng lại quá nhát gan, nhiều lo sợ. Rất hoảng loạn trước dự cảm tổn thương.
hoảng / khôi
Đang học thì nhận được tin nhắn của Như, Mình gặp nhau nhé.
Hẹn chỗ và giờ giấc, rồi trốn hai tiết cuối, thẳng thắng đến nói chuyện với cô bạn thân.
Quán cà phê Piano. Ngọc Như mặc áo trắng, tóc cột cao, khuôn mặt trông khác lạ. Vừa uống nước cam vừa nhìn tôi đi lại. Tôi nghĩ rất đau lòng, có lẽ không cần nhiều lời, mọi chuyện đều rõ ràng cả. Hai đứa ngồi đối diện nhau, được một lát thì câu chuyện bắt đầu.
Thích bạn đó rồi à?
Ừ.
Chậc... Bữa ấy sau khi bạn về... Như đã đổi cách xưng hô, thường khi chúng tôi có chuyện nó mới như thế. Hai đứa chỉ toàn nói về bạn...
Tôi chẳng biết nói gì, cứ vậy mà yếu hèn ngồi trước mặt cô gái. Như im lặng một lát, rồi lại nói, giọng buồn lạ lùng. Sao Khôi lúc nào cũng hờ hững vậy?
Tôi ngước lên nhìn nó, Như chống tay một bên má, nhìn ra đường qua lớp cửa kính của quán cà phê. Vẻ mặt khiến tôi vừa khó hiểu vừa đau lòng. Làm gì có chuyện tôi đi hẹn hò với người khác mà lại dẫn bạn theo để cản mũi? Chỉ là trước khi bỏ cuộc muốn thử một chút... Không ngờ bạn chẳng phản ứng gì cả. Chỉ tính nhờ ông kia giả bộ, ai ngờ ổng lại hớt tay trên...
Sau đấy lại quay qua nhìn tôi, và cười, rất nhẹ, Thôi đi, tao chán mày rồi.
Tôi nhìn Như, nghĩ đến một câu xin lỗi nhưng không tài nào thốt lên. Cứ vậy im lặng rất lâu, Như chỉ cười cười, tỏ ra bình thản. Cuối cùng, nó đứng dậy, làm cử chỉ như vuốt tóc tôi, Tôi chưa bao giờ lại gần bạn nổi, bạn luôn phòng thủ như thế... Vậy mà... Tin bạn kia triệt để rồi ha?
Cô gái ra về trước. Tôi ngồi lại rất lâu, cổ họng khô đắng. Quán cà phê cứ phát mãi một bản hòa tấu nhè nhẹ, nghe ra rất nhiều nỗi đau.
Sự dịu dàng. Nỗi buồn của người con gái đọng lại... Và câu nói, dù không chủ tâm, nhưng cũng buộc tôi phải nhớ lại nỗi sợ hãi của bản thân.
...
Buổi chiều, tôi để xe máy ở nhà, đi bộ một quãng đến trạm dừng xe buýt. Rồi vậy, theo hai tuyến xe đến trường Dạ Nhật. Không gọi điện hỏi trước, không định rõ phải tìm anh ta ở trường như thế nào. Chỉ muốn lại đấy, nhìn người tôi yêu vào ban ngày, xác nhận nỗi sợ hãi của tôi.
Tôi đội cái nón lưỡi trai, kéo vành sụp xuống, ngồi bên quán nước đối diện cổng trường. Lặng lẽ quan sát người ra vào, ngậm nhắm nỗi bất an quen thuộc.
Khoảng bốn giờ hơn thì trông thấy Dạ Nhật. Áo sơ mi trắng có sọc xám rất đẹp. Khuôn mặt thường trực nụ cười. Đang dắt xe ra, theo sau là một cô gái.
Trong những câu truyện, người con trai của bạn sẽ có cử chỉ thân mật với cô gái kia, nói những lời tưởng như anh ta chỉ dành riêng cho bạn. Bạn sẽ đau lòng, và tình yêu tan vỡ. Nhưng Dạ Nhật của tôi chỉ đang cho một cô gái đi nhờ xe, việc làm rất bình thường giữa bạn bè với nhau. Vấn đề chỉ là ở kẻ quan sát, đã chợt nghĩ, liệu tất cả có chắc chắn, thế là đến đây xác nhận. Thuần túy là chủ quan, đem nỗi lo sợ của bản thân gán ghép vào sự việc đang diễn ra.
Cũng như rất nhiều chuyện trong quá khứ, khi quá trông mong sẽ có ngày tan vỡ. Dạ Nhật của tôi đang ở bên kia đường, xem chừng rất xa tôi. Lại đang rất tử tế với một người khác ngoài tôi. Mọi buổi đêm dịu dàng kia dường như không có thật, rồi chắc chắn sẽ nát tan, không thể có chuyện lâu bền. Cứ nghĩ vậy, rất chủ quan, thấy mình bị tổn thương. Đem ngay ám thị đó về nhà, trở nên vô cùng xấu tính.
Cuộc sống chỉ nên là như trước kia. Cô độc lặng lẽ nhưng an toàn tuyệt đối. Chỉ cần ngồi bên đường, nhìn người khác qua lại, không phải liên hệ với ai. Không cần kỳ tích xảy ra.
...
Tối ấy, khoảng gần chín giờ mới thấy Dạ Nhật. Anh đến, xách theo một túi lớn có in logo của siêu thị gần đây. Đôi mắt nhìn như có nhiều điều muốn nói.
Viết sẵn ở nhà này, anh nói, đưa ra một trang giấy, tôi thoáng thấy nét chì... Khôi, bữa nay...
Tôi nhìn người con trai đó, không để ý đến cử chỉ quan tâm của anh, cũng chẳng màn đến nụ cười dịu dàng nọ, chỉ chăm chăm thực hiện kế hoạch của mình.
Anh biến ngay đi.
Dạ Nhật nhìn tôi, chẳng nói gì. Chỉ để lại túi đồ và mảnh giấy lên bàn. Xong thì ra về, cử chỉ nhẹ nhàng và dứt khoát. Tôi ngồi quay mặt vào phía bàn, tự nhủ thế là xong. Cái kẻ tự tiện xọc vào cuộc sống của tôi đã được giải quyết. Mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp tại đây...
Rồi thế, nước mắt cứ vậy mà rơi.
Có những khoảnh khắc, không hiểu sao lại yếu hèn như vậy. Chúng ta cứ thích chạy trốn, tự nhủ như thế là an toàn, can đảm tiếp nhận là việc làm sa sỉ, mãi mãi không thích hợp. Luôn thế. Thỏa mãn trong lãng quên...
Mười hai giờ, Như gọi điện đến. Chỉ nói một câu, Khôi ơi, tao không muốn mày lại thế... Tôi nghe, rồi nhìn qua những thứ người con trai kia để lại. Cái túi đựng đầy thức ăn nhanh, đa phần là những thứ tôi thích. Trang giấy kia vẫn là giấy vẽ, giống thứ ở nhà tôi. Mọi hành động đều chu đáo như thế...
"Anh biết nỗi sợ hãi của em.
Lần đầu tiên gặp nhau. Em ngồi trước mặt, điệu bộ tỏ ra ngang tàng, từng tế bào một đều căng ra phòng thủ. Trông thật đáng thương. Hỏi mọi thứ về em từ Như. Cô gái này, lúc em ra về, đã nói Thua rồi... Anh thì muốn bắt đầu.
Anh biết nỗi sợ hãi của em.
Chúng ta đã bên ngay bao lâu? Chưa bao giờ thấy em nhìn anh một cách tin tưởng tuyệt đối. Làm thế nào nhỉ? Hôm nay chỉ muốn nói... Em cứ là con nít cũng được, đằng trước luôn có anh. Đặt tay em vào tay anh, chúng ta có thể truyền hơi ấm cho nhau. Không cần phải nghi ngờ...
Anh biết nỗi sợ hãi của em...
Lại đây."
Bỏ mảnh giấy vào túi, mở cửa đi ra ngõ, rất muốn tìm một hàng kem, nhưng xung quanh chỉ thấy đêm khuya. Bàn tay tôi nắm chặt mảnh giấy trong túi quần, từng câu từng chữ trong đó đều tựa lửa thiêu, mọi tế bào trên cơ thể đang bị đốt cháy. Thật sự cần một que kem, hoặc mưa.
Bước một đoạn trong bóng tối, cuối cùng cũng quay lại. Tôi ngồi trước cửa, nước mắt rơi rất đều đặn. Có thể tưởng tượng ra khuôn mặt mình vào lúc đó, không chút dũng khí, như một đứa trẻ tự mình làm đau... Cho đến gần sáng, vẫn mãi nghĩ về người con trai tôi đã chờ đợi từ lâu nhưng không đủ can đảm tiếp nhận.
Phải. Ngay từ ánh mắt đầu tiên. Như thể đã được định trước. Trong câu truyện của tôi, gặp người định mệnh của tôi trong quán cà phê dịu dàng. Chàng trai bước vào từ cơn mưa, truyền hân hoan cho tôi. Bụi khô nóng trở nên ẩm ướt, tình cảm chúng ta mềm mại như thế. Phải. Ngay từ khoảnh khắc sao băng ấy, đã biết chỉ có thể là anh. Đem tình cảm của anh đặt vào tay tôi, cử chỉ chân thành như quen nhau từ kiếp trước, giờ phút này gặp lại đứa trẻ cô đơn của anh, rất muốn mang nó đi. Tương lai sẽ là thế nào, không cần quan tấm, chỉ muốn nhìn nhau tin tưởng. Dịu dàng như mưa. Người tôi yêu.
Gần bốn giờ, bắt đầu gọi điện cho Dạ Nhật. Giọng con trai trả lời, xong im lặng rất lâu. Nước mắt vẫn chưa khô, tôi nói với anh, Hết coca rồi... Thật tình rất quá đáng. Thế nên bên kia liền tắt máy. Tôi cứ vậy mà ngồi bên cửa, thật sự không biết làm gì. Xung quanh vẫn rất tối. Yên lặng vây bủa...
Được ít lâu thì nghe tiếng xe, ngước lên đã thấy anh gần bên.
Dạ Nhật móc từ túi áo khoác ra một lon coca, khuôn mặt tỏ ra nghiêm nghị, Ở nhà chỉ còn thế này thôi. Tôi cầm lấy lon nước, anh xoay đi, lấy thuốc châm rồi đưa lên miệng. Cử chỉ nhìn nóng vội và có phần bực bội. Tôi nghĩ, rất muốn nói một lời yêu thương với chàng trai trước mặt, nhưng đầu óc cứ nhìn anh mụ mẫm. Rồi thế, chỉ ngồi đó mà cầm lon coca bằng cả hai tay. Dạ Nhật đi đi lại lại, một chốc thì dựa vào tường. Cứ vậy mà im lặng. Được một lát, chừng như hết kiên nhẫn, anh ném tàn thuốc xuống dất, quay qua nhìn tôi, Đã thấy mình vừa ngốc vừa quá đáng chưa?
Tôi gật đầu, đột ngột có mong muốn chạm vào anh.
Đừng có khóc, muốn anh cảm thấy có lỗi chắc? Em cứ quá đáng như thế... Sao lại vội vã mà chạy tới đây nhỉ? Hệt như con nít, mới chưa bao lâu đã thấy khó chìu... Đã nói đừng có khóc. Khỉ thật...
Anh cúi xuống... Cuối cùng chúng tôi cũng ôm nhau. Dạ Nhật nói khẽ, hơi thở dịu dàng, Thôi đi... Thế nhưng cảm giác gần gũi càng khiến nước mắt chảy ra nhiều hơn. Đó là thời khắc quên đi nỗi sợ hãi quen thuộc, xa rời tĩnh lặng. Đột nhiên cho rằng, tất cả tình cảm của chúng ta, cần phải nói nên lời, rung động - ấy là mong muốn, mọi người nhất quyết phải nắm tay, lại gần nhau, thế giới không thể thiếu những nụ hôn... Khóc trên vai người tôi yêu, trong ánh sàng lờ nhờ, có cảm giác tin tưởng ngọt ngào.
Đối diện với bình minh sắp ló, tôi nghe anh nói, Yêu em. Rất dễ dàng đáp lại, Em cũng vậy.
Nói với nhau những lời cổ điển. Hân hoan làm dịu mát... Một chân thành. Một khôi.

---- Hết ----
                                                                                                                     Nguồn Sưu Tầm

Lại là 1 câu chuyện tình yêu của gay đây truyện gay - đọc truyện gay






Summary: Một mối tình đơn phương đầy ngang trái. Hãy từ bỏ, và đến bên em, vì em đã luôn dõi theo anh bấy lâu…
*****
Tôi đã giữ thói quen này bao lâu rồi nhỉ, lặng ngắm nhìn anh thả hồn mình bên ban công vào mỗi buổi tối? Chưa một lần bắt chuyện, dù nhà anh ở ngay cạnh nhà tôi và ban công hai nhà sát nhau. Ở anh có điều gì cuốn hút tôi? Phải chăng là cơ thể cường tráng và đen bóng lấp loáng dưới ánh trăng bạc đã quyến rũ một thằng nhóc èo uột, yếu ớt là tôi. Hay đôi mắt sáng và sắc, vừa lạnh lùng lại vừa dịu dàng, luôn nhìn thẳng vào bầu trời đêm ấy có sức ma mị ám ảnh tâm trí tôi. Có lẽ, anh với tôi, là một niềm ngưỡng mộ, và mơ mộng không tên.
Nhưng mấy hôm nay, tôi nhận ra anh có điều khác lạ. Không có biểu hiện gì rõ rệt nhưng tôi cảm nhận được một nỗi buồn nhuốm phủ trên gương mặt nam tính ấy.
Anh vừa thở dài. Lần đầu tiên tôi thấy anh thở dài, rồi gục đầu xuống ngực, với một vẻ chán chường. Anh mà tôi biết, tuy bình thường không mấy phởn phơ nhưng bầu không khí quanh anh luôn có cảm giác dễ chịu và vui vẻ. Bất giác tim tôi thắt lại, và tôi nghĩ, tôi muốn đến bên anh, muốn biết anh đang sầu não điều gì.
Nhảy qua ban công bên kia thật quá dễ dàng. Ý tôi là dễ ở hành động, chứ không hề dễ ở động lực. Vốn dĩ một tôi nhút nhát đã muốn bắt chuyện với anh từ lâu, mà nào có can đảm. Nhưng giờ, chính tôi cũng phải ngạc nhiên khi nhận ra mình đã đang ở ban công nhà anh rồi. Ban công nhà anh rộng rãi, và thoáng, với một vài chậu hoa, cây cảnh mà thú thật là tôi không biết tên, chỉ thấy dù trông vô cùng bình dị nhưng lại rất đẹp đẽ tươi tắn. Ở ngay trên chỗ anh ngồi, lủng lẳng một giò phong lan (cái này thì tôi biết). Tôi không phủ nhận vẻ đẹp vừa đài các vừa thuần khiết của nó, nhưng vẫn thường lo lắng về độ mong manh của cái dây treo giỏ phong lan ấy. Nhỡ đâu, dây đứt, cái giò lan xinh đẹp ấy lại rơi trúng đầu anh?
Một cách khẽ khàng nhất có thể, mặc dù tôi biết anh chắc chắn đã cảm nhận được sự xuất hiện của cậu nhóc hàng xóm, tôi nhẹ nhàng đến bên và ngồi xuống cạnh anh. Anh nghiêng đầu nhìn tôi, rồi như không có gì thay đổi, lại ngước mắt lên nhìn vầng trăng xuyên qua đám lá cây đang xoà trước ban công. Thật lạ lùng, tôi đã ngồi thế bên anh, rất bình yên, dù chẳng nói năng gì, như một người bạn thân thiết đã lâu năm có thể cảm thấu lẫn nhau mà không cần tới ngôn ngữ.
Nhưng tất nhiên là tôi chưa biết anh buồn phiền điều gì. Tôi tò mò và băn khoăn. Tôi giữ sự tò mò trong yên lặng như vậy được ba hôm.
“Anh có tâm sự gì, nếu muốn, anh có thể nói với em.” Đó là những lời đầu tiên cũng là kết quả của việc dốc toàn bộ sự can đảm để nói với anh. Anh quay nhìn tôi, có một thoảng ngạc nhiên nhưng rất mỏng.
” Cô ấy sắp làm đám cưới, với người con trai mà cô ấy yêu thương”, sau một lát suy ngẫm, anh nói. Giọng trầm nhẹ như gió, nhưng đủ cho tôi biết nguyên nhân nỗi muộn phiền bấy lâu của anh. Anh, thất tình!” Cô ấy đã ở bên tôi từ khi tôi ra đời.” Anh nói như thể nói một mình, như thể anh đã muốn trút nỗi lòng từ lâu. Tôi chỉ im lặng lắng nghe. ” Cô ấy đã luôn chơi đùa cùng tôi, chăm sóc cho tôi, lo lắng quan tâm đến tôi mỗi khi tôi ốm. Cảm giác khi cô ôm tôi thât ấm áp. Tôi luôn nghĩ việc ở bên cô là một lẽ tự nhiên, một điều hiển nhiên, sẽ chẳng bao giờ thay đổi cho tới khi tôi lìa đời. Tôi vui những khi cô cười, buồn những khi cô khóc. Tôi yêu cô, ừ, quái đản và vô vọng, tôi biết… Tôi cũng biết cô rất yêu thương tôi, nhưng, cô không yêu tôi… À, tất nhiên là cô ấy không thể yêu tôi. Tôi cũng không mong gì hơn, ngoài việc sẽ được ở bên cạnh cô mãi mãi. Nhưng sắp rồi, cô ấy sắp xa tôi…”
Gương mặt anh chuyển từ dịu dàng sang buồn bã khi nói về người con gái đó. Tôi biết anh đang nói đến ai. Tôi vẫn thường nhìn thấy cô, trong những lần họ nô giỡn với nhau, hay khi anh thư thái nằm im bên cạnh cô nhìn cô say mê đọc sách dưới ánh nắng. Họ rất thân thiết, tôi vẫn biết, nhưng chưa một lần tôi nghĩ anh lại có với cô thứ tình cảm ngang trái như thế. Tôi không biết phải nói gì với anh, mà có lẽ cũng chẳng nên nói gì. Đôi khi, chỉ cần làm một con mèo Kitty, lắng nghe và thấu hiểu thôi phải không? Tôi đã từng nghe cô gái của tôi nói như thế. Vậy thì, tôi sẽ là một chú mèo Kitty cho anh.
” Lúc này đây, tôi chỉ ước có thể nhảy xuống từ ban công tầng ba này mà chết quách đi cho xong, nhưng đáng buồn là, dù có nhảy, tôi cũng chả thể chết được…”
Tình đơn phương ư, một tình cảm đẹp nhưng đau, tôi nghĩ là mình hiểu thứ cảm giác nhói buốt đó. Có phải là như khi tôi yêu đương đắm đuối một khúc cá rán vàng ươm thơm phức, khúc cá ngay gần tôi, tưởng như trong tầm với, vậy mà lại quá xa vời, và tôi đau khổ biết rằng khúc cá đó sẽ mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về mình.
Lại ngồi cạnh anh, cùng lắng nghe những âm thanh quen thuộc của một buổi tối mùa hè, tôi chợt băn khoăn: anh nghĩ về tôi thế nào? Một thằng nhóc hàng xóm tự nhiên đến kì quái, bỗng dưng đến làm thân với anh? Anh không thấy phiền với sự có mặt của tôi chứ? Có lẽ là không nhỉ, vì từ sau hôm đó, anh đã chủ động nói chuyện với tôi, dù chỉ là những câu chuyện vu vơ như mấy hôm nay trời không mưa, khu phố dạo này ít chuột hơn hẳn trước… Rồi ngày qua ngày, những lần nói chuyện dần dần cởi mở hơn, mở rộng ra nhiều chủ đề hơn, nhưng tuyệt nhiên không nhắc tới mối tình đơn phương của anh nữa. Chúng tôi cũng không bàn những vấn đề như kinh tế, chính trị. Tôi chẳng thèm quan tâm tới những chủ đề đó, vì còn đang bận tâm đến câu hỏi của anh:
” Cậu có hay chơi thể thao không? Tôi thấy cậu quá xanh xao, gầy yếu đấy.”
Tôi hơi ngượng: ” Em từ khi sinh ra đã không được khoẻ, nên em ít vận động. Em… em không biết bơi… Em sợ nước nhất.”
Hình như anh đang cười: ” À bơi, tôi cũng không ưa thích gì môn đó. Nhưng tôi thích điền kinh. Thích nhất là chạy. Chạy thật nhanh. Chạy nước rút. Cậu tin không, tôi có thể đạt tới tốc độ 30 dặm một giờ trên những khoảng cách ngắn. Kết hợp với một số trò chơi vận động khác, nó giúp cơ bắp tôi săn chắc và có một cơ thể khoẻ khoắn.” Anh quay sang tôi, lúc đó đang mải nghển cổ nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ, nói: “Tôi thường chạy vào buổi sáng, nếu thích, cậu có thể chạy cùng tôi.”
Dĩ nhiên là tôi thích, thậm chí là vô cùng sung sướng trước lời đề nghị của anh. Đúng lúc tôi đang định cất lời đồng ý thì đột nhiên, anh xô mạnh tôi ra. “Xoảng.” Tiếng vỡ của giò phong lan làm bằng đất nung ngay ở vị trí tôi vừa ngồi. Tôi giật bắn mình.
“Cậu không sao chứ?”
“Em không sao… Trời ơi, vai anh…” Đến khi tôi định thần lại nhờ câu hỏi quan tâm ân cần của anh, thì tim tôi lại nhói lên. Giò phong lan trước khi vỡ tan do chạm đất, đã va đập vào vai anh, để lại một vết thương, rướm máu. Áy náy và xót xa. Chỉ vì tôi mà anh bị thương. Không suy nghĩ gì thêm được nữa, tôi tiến đến gần anh, đưa lưỡi liếm vết thương trên vai anh.
*****Em đưa lưỡi liếm vết thương trên vai tôi. Chiếc lưỡi mềm, ấm, dịu dàng. Hình như mặt tôi đang nóng. Rất nóng. Nếu không vì tôi quá đen, thì tôi đã đỏ mặt. Tôi vừa cứu em khỏi một vụ tai nạn, có thể nói là vậy, và đây là “phần thưởng” cho sự anh hùng đó của tôi. Thực sự, khi xô em ra và hứng lấy cú rơi của giò phong lan, trong tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rất nhanh, là tôi không thể để em đau .
Em, trắng và gầy, rất nhỏ bé và mong manh. Từ lâu tôi đã biết em vẫn thường nhìn tôi bên ban công mỗi tối. Sao em cứ thích nhìn tôi? Tôi tò mò, nhưng không bao giờ bắt chuyện với em. Một phần vì em cũng im lặng, có lẽ do em nhút nhát. Một phần vì lúc đó tôi còn bận thả hồn theo gió, mải nhớ tới những việc vui vẻ đã làm cùng cô trong ngày. Nhưng rồi em đã chủ động đến bên tôi. Tôi hơi bất ngờ, và thấy lạ hơn vì em không hề hỏi han gì tôi trong mấy hôm, chỉ lặng lẽ ngồi im bên cạnh, mà tôi lại không hề thấy phiền hà. Khi em hỏi tôi có tâm sự gì, tôi ngạc nhiên, sao em biết tôi buồn, càng tự ngạc nhiên về bản thân khi có thể thổ lộ với em chân thành đến thế, như thể cả hai đã thân thiết từ lâu. Em lại lắng nghe, không lời bình luận, như một chú mèo Kitty bé nhỏ luôn luôn thấu hiểu. Có em, nỗi buồn vì sắp xa cô nguôi ngoai phần nào.
*****
Hôm nay, tôi ngồi ngẩn ngơ nhớ tới chiếc lưỡi mềm mại và rất ấm cùng cái đầu nhỏ bé của em nghiêng nghiêng trên vai tôi. Tôi nhớ em có một mùi thơm nhẹ của xà bông, mặc dù tôi lại thoảng thấy như ở em có cả mùi thơm ngọt ngào đam mê của cá rán.
Tôi đang nhớ em, vì hôm nay em lại không xuất hiện. “Lại” là vì đã ba hôm rồi tôi chưa gặp em. Gặp em mỗi buổi tối đã thành thói quen của tôi, nên có lẽ “trống vắng” là cụ thể hoá cảm nghĩ của tôi lúc này. Và lo lắng nữa. Em vốn trông đã rất yếu ớt, không biết mấy hôm nay có phải do em đau ốm gì không. Sự bồn chồn thúc giục tôi, có lẽ, tôi nên qua thăm em. Chỉ cách một bức tường thấp ngăn hai ban công, vậy mà luôn là em sang với tôi chứ chưa từng ngược lại.
Đây là lần đầu tiên, tôi đứng trước cánh cửa mở ra ban công nhà em. Cánh cửa khép hờ, may thật. Tôi khẽ đẩy cửa ra một khoảng, nhẹ nhàng lách vào. Căn phòng không rộng lắm, bày trí đơn giản nhưng sạch sẽ và ấm cúng, như thể phòng con gái. Kia rồi, tôi đã nhìn thấy em, đang nằm một mình cuộn tròn trên tấm nệm nhỏ ở góc phòng. Trông em có vẻ mệt. Nhưng gương mặt mệt mỏi của em pha lẫn cả sự kinh ngạc lẫn vui mừng khi nhận ra tôi. Em nghển cổ một cách khó khăn nhìn tôi:
” Sao anh lại ở đây?”
Tôi dịu dàng dụi nhẹ đầu vào cổ em: “Anh sang thăm em không được à?” Từ hôm tôi cứu em, tôi đã xưng “anh” với em. ” Em đang bệnh phải không, đã được uống thuốc thang gì chưa?”
Em nói trong hơi thở rất nhẹ, khiến tôi không khỏi xót xa trong lòng: ” Em được cho uống thuốc rồi, nhưng em vẫn mệt lắm. Mấy hôm nay em không lết dậy được, em chỉ lo, sẽ chẳng bao giờ được gặp anh nữa thôi…”
” Ồ cậu bé này, sao lại bi quan vậy. Chắc chỉ là cảm mạo thông thường, chẳng qua do cơ thể em quá ốm yếu, sức đề kháng kém nên mới thế. Rồi em sẽ mau chóng khoẻ mạnh lại thôi.”
” Thật vậy sao?” Mắt em lim dim vì dường như em đang buồn ngủ.
” Thật chứ.” Tôi cúi đầu, đặt nhẹ lên mắt em một nụ hôn.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở. Theo bản năng, tôi chạy vụt ra khỏi phòng, không kịp chào em. Nhưng không sao, mai tôi sẽ lại lén sang thăm em, nếu em chưa khỏi ốm. Trước khi phóng về nhà mình, tôi còn kịp nghe tiếng hai cô bé chủ phòng nói chuyện với nhau đầy thích thú:
” Ồ, con mèo Mun nhà hàng xóm tối nào cũng tình tự với bé Bông nhà mình đây mà, hôm nay còn dám sang tận đây cơ à?”
” Ha ha, thế thì gả quách bé Bông cho chàng Mun luôn cho rồi…”
” Ối bà chị tôi, đến cả mấy em mèo mà bà cũng không tha cho vụ Shounen ai nữa à…ặc ặc, ha ha…”
Ừm, họ nói cái gì sô với ai tôi nghe không hiểu lắm, nhưng tôi hiểu từ “gả”. Tốt quá, vậy mai tôi sẽ kiếm ngay một khúc cá rán ngon lành sang cầu hôn em, cậu bé đáng yêu của tôi. Chắc chắn em thích cá hơn là chuột rồi, vì em hiền lành và thanh tao đến thế cơ mà phải không.
Vui vẻ với suy nghĩ đó, tôi phấn khích ” Miaoooo…” một tiếng rõ to trước khi phóng vào nhà, làm nũng với cô chủ nốt cho bõ mấy ngày cuối, trước khi cô đi về nhà chồng.
Miaoooooo!
End.

                                                                                                       Nguồn Sưu tầm

Mới lên mạng đọc được truyện này rất là cảm động lên chia sẻ cho mọi người cùng đọc




Năm ngày trước khi cưới, anh quỳ xuống chân cô bật khóc: "Anh là gay. Ngân ạ, anh là gay. Anh không thể lấy em." Ngân tím tái mặt mày. Thiệp cưới đã gửi. Đành thế, cô vẫn quyết định lấy anh, chàng gay mà cô đã yêu suốt hai năm nay. Cô vẫn lấy anh bởi cô hận anh. Cô không hận vì kẻ mà cô yêu tha thiết là gay, mà vì anh rắp tâm lừa dối cô đến phút cuối cùng. Anh đã làm tất cả để cô nghĩ rằng, anh và cô sinh ra là dành cho nhau. Và phút cuối, anh làm tâm hồn cô nát tan chỉ bằng sự thừa nhận trắng trợn.
Ngay đêm đầu tiên, Ngân đã uống say mèm, nước mắt cô chảy ướt gối. Minh chờ vợ nằm ngay ngắn trên giường rồi lặng lẽ nằm kế bên. Nửa đêm, tỉnh giấc, Ngân quờ quạng tìm kiếm trên thân thể kẻ đã trở thành chồng mình. Toàn thân Minh nóng hổi, anh cố gắng chịu đựng không một chút cảm xúc. Một khoảng lặng sau đó, Ngân mệt nhoài, nằm lặng im, rơi nước mắt. Bất giác, Minh vùng dậy, môi anh tìm môi cô nồng nhiệt. Nóng sực. Cảm giác yêu đương xuất hiện cùng lúc với sự ghê tởm. Nước mắt chồng làm ướt rượi khuôn mặt cô. Ngân cười mỉa mai: "Thằng gay nào cũng giống anh thì hời quá nhỉ". Ngay lập tức, Minh buông cánh tay rệu rã.
Như một trò chơi dành riêng cho những kẻ không bình thường, mỗi ngày qua đi, Ngân luôn dành cho Minh những lời cay nghiệt khi trong lòng rạo rực yêu đương nhất. Hàng trăm lần cô tự nhủ phải bỏ anh ngay, nhưng bỏ anh thì cô sống với ai? Chỉ duy nhất với gã gay ấy, cô mới tìm được cảm xúc yêu đương. Cô yêu anh, yêu điên cuồng và bất chấp tất cả. Kể cả khi biết rõ anh đồng tính, cô vẫn muốn anh làm tình với cô một lần.
Vợ chồng thì phải có ân ái, vậy mà anh không thể nhắm mắt cho tròn trách nhiệm như bao gã đàn ông khác. Trên đời này, đâu chỉ mình cô lấy phải chồng gay. Sao anh lại đối xử với cô như thế, nào có ai ép uổng gì cho cam? Đến giờ, Ngân vẫn cảm nhận được tình yêu anh dành cho cô, vậy hóa ra cảm giác đã phản bội cô? Chồng cô đấy, mỗi đêm vẫn trơ mắt nhìn cô bực dọc, đau đớn, còn cô vẫn không thể đưa tay ký vào tờ ly hôn đã có sẵn chữ ký của anh.
Có hận đến bầm gan tím ruột, cô vẫn chẳng đủ can đảm để quyết định rời xa chồng. Cũng giống như việc chỉ nhìn thấy thân thể chồng, cô đã mụ mị trong ám ảnh và tức tối. Thân thể ấy, cô có cảm tưởng quen thuộc như chính da thịt mình. Chẳng điều gì ngăn cản được cô yêu anh.
Thường thì Ngân trở về nhà muộn hơn Minh. Bởi lẽ, cô sợ cảm giác trở về căn nhà trống trải để rồi tự hỏi, bây giờ chồng mình đang ở đâu, với ai, có trở về nhà hay không. Vì vậy, Ngân luôn luôn liếc nhìn đôi giày của chồng ngay khi bước qua cánh cửa. Rất nhẹ, cô thở phào và buông mình xuống chiếc sofa màu trắng khi thấy đôi giày quen thuộc nằm gọn nơi xó nhà. Chồng cô đang nấu ăn dưới bếp, một cách chăm chỉ và tận tụy.
Hàng trăm lần cô nhìn hình ảnh ấy mà nước mắt giàn giụa. Ngân thèm được ôm chồng từ sau, được lăng xăng phụ anh, được nghe và được kể chuyện với anh. Nhưng Minh chẳng muốn cô phụ giúp điều gì, càng không khiến cô đụng vào thân thể anh. Một sự trừng phạt khốn khổ nhất mà người đàn ông dành cho người đàn bà yêu họ. Ngân mỉm cười chua chát, toàn thân cô mỏi mệt đến rã rời. Ý định tìm lọ dầu nóng để xoa bóp vừa lóe lên thì vai Ngân được đỡ dậy bằng một cánh tay rắn rỏi. Minh lặng im nhúng hai bàn chân cô vào chậu nước ấm áp. Anh là người duy nhất, sau mẹ Ngân, biết rằng cô rất thích cảm giác được vuốt ve bàn chân khi mỏi mệt. Lòng Ngân lại trĩu nặng và đau nhói, cô đạp tung tóe chậu nước:"Này, anh là thằng gay đầy tớ đấy hả?".
Minh sững sờ nhìn vợ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh cúi xuống nắn bóp những ngón chân cô một cách trìu mến, lau chùi sạch sẽ rồi mới thu gọn mọi thứ. Minh không bao giờ qua đêm ở ngoài, nhưng điều ấy chẳng làm vơi đi sự ghen tuông hằn học trong lòng Ngân. Có thể anh ta đã tranh thủ buổi trưa cũng nên. Trong đầu cô không bao giờ thôi ám ảnh về hình ảnh một gã trai ẻo lả nào đó được chồng cô ôm ấp mỗi buổi trưa hay mơ tưởng mỗi đêm.
Cô đay nghiến trong tâm tưởng, ghen tuông trong trái tim và hằn học trong từng hành động. Nhưng cô không rình mò hay thúc ép chồng phải nói ra điều gì. Thà cứ sống trong những giả thuyết do cô đặt ra còn dễ chịu hơn nhiều việc phải chứng kiến tận mắt. Ngân thì không nề nếp như thế. Thật ra là cô cố tình không nề nếp. Thỉnh thoảng cô uống say và ngủ lại đâu đó. Không bao giờ có đàn ông nhưng cô lại thường gọi về trêu ngươi kiểu: "Đêm nay tôi ở khách sạn với một kẻ được gọi là đàn ông, ok?"
Minh không ***g lộn bắt cô về như mong đợi của cô. Anh im lặng, nhưng nếu đêm ấy ba giờ sáng Ngân trở về thì vẫn thấy anh ngồi đợi. Nhiều lần cô tức điên, chỉ cần nhìn thấy thế, cô lại lao ra cửa, nhưng những lúc ấy, anh ôm chặt lấy cô, nhấc bổng vợ đặt lên giường và khóa chặt cửa. Phòng ngủ chẳng có quá nhiều đồ dùng như ngày mới lấy nhau để cô được đập phá. Minh nằm im nhìn vợ ***g lộn, lôi toạc quần áo trên người chồng. Những lúc ấy, Ngân thường nhìn vào thân hình vạm vỡ của anh, cười khùng khục và vuốt ve một cách thô bạo. Sao đời cô khốn nạn như thế?
Đàn ông yêu thương cô đâu ít. Vậy mà cô chẳng bao giờ để tâm đến, hờ hững chối từ để hằng đêm khao khát chồng mình. Minh dửng dưng lắm, nhưng anh không bao giờ thô bạo với cô. Vì lẽ đó mà cô thường không cần phải kìm nén sự hung hãn. Và khi đã thấm mệt, cô lại lặng im nằm gọn trong lòng chồng ngủ lịm. Cô cũng biết, rất nhiều lần Minh tưởng cô đã ngủ, anh hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt và ***g ngực anh hổn hển như bị ai bóp nghẹt.
Đôi khi cô không chịu nổi cái bóng người lặng lẽ cam chịu của Minh, nhưng cũng không thể chịu đựng nếu buổi sáng ngủ dậy, sờ soạng mà không thấy chồng. Nhiều lần Minh dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, cô tỉnh giấc và hoảng loạn tìm kiếm. Khi mắt họ gặp nhau, cả hai cùng lặng im quay đi. Ngân vẫn tin Minh còn yêu cô, yêu theo cách nào đó của riêng anh mà cô không biết được.
Chỉ một lần, Minh nổi nóng và hất Ngân ra khỏi thân thể anh. Đấy là khi Ngân cất lời cay đắng: "Chúng ta sẽ có một đứa con". Vậy mà anh chồm dậy một cách hoảng loạn và dữ dội. Ngân chỉ biết nhìn chồng mà cười ra nước mắt: "Ôi! Một thằng gay đạo đức... Người yêu anh cấm không cho anh làm tình với vợ dù chỉ một lần à?". Minh chẳng nói gì, anh đứng phắt dậy, gần như chạy khỏi phòng. Nhưng Ngân biết, mắt anh vừa trào ra một giọt nước. Anh khóc vì ai? Vì anh, vì cô hay vì gã người tình đáng nguyền rủa nào?
Ngân biết rồi một ngày Minh sẽ bỏ đi. Chính anh đã nói như vậy: "Nếu một lúc nào đó anh đi tìm cuộc sống riêng, xin em hãy chấp nhận điều ấy". Ngân gật đầu lạnh giá. Sẽ thế thôi. Chả lẽ lại lôi anh vào giường và ôm chặt mà khóc, mà chửi đến suốt đời. Ngân mơ hồ biết rằng, ngoài giờ làm việc ở công ty, Minh còn làm việc trong một tổ chức từ thiện phi chính phủ.
Một lần, khi đang ngồi ăn cơm, anh đã nhắc đến việc sẽ làm thủ tục để sang làm việc lâu dài ở châu Phi. Ngân thấy mắt anh nhìn cô tha thiết, chăm chú và đầy lo lắng. Cô thản nhiên vừa ăn vừa nhìn vào chiếc tivi ngoài phòng khách, vẻ hờ hững cố tình. Lòng cô đau đớn nhưng đâu thể nào ngăn cản ý muốn ấy. Chẳng phải lâu nay cô đã biết rất rõ một ngày nào đó anh sẽ ra đi. Từ hôm đó, gương mặt anh thường u buồn và chăm sóc cô kỹ hơn bao giờ hết. Ngân biết rất rõ, thời gian mình sống với chồng chỉ được tính từng ngày, và cái ngày cuối cùng chẳng thể nào cô biết được. Cô hối hả, hoảng loạn trong vỏ bọc của sự dửng dưng, đến quặn thắt.
Nhưng Ngân không biết rằng anh lại bỏ đi vào ngày hôm nay. Kỷ niệm hai năm ngày cưới, Ngân mở cửa, chẳng thấy đôi giày của chồng, cô hoảng loạn tìm kiếm. Ánh mắt cô dừng lại trên mặt bàn, nơi có mảnh giấy là kết quả xét nghiệm và một lá thư anh để lại: "Vợ thương yêu! Anh muốn sống những ngày cuối cùng có ý nghĩa. Hai năm qua, dù đau khổ và nhiều nước mắt, nhưng anh đã thực sự hạnh phúc. Anh biết em sẽ rất đau khổ khi đọc lá thư này, nhưng anh vẫn ước ao giữ cho vợ mình trong sáng để bước tiếp cuộc đời khi vắng anh. Người đàn ông sau này đến với em sẽ thực sự kính trọng vợ anh. Và anh đã rất cố gắng để bảo vệ em, bởi vì anh quá yêu em. Cảm ơn em vì đã luôn bên cạnh anh, chỉ mong em tìm được sự bình yên trong lòng. Anh yêu em, mãi mãi...".
Minh nhiễm HIV. Kết quả này có trước ngày cưới đúng 5 ngày. Chồng cô không phải gay. Anh tìm mọi cách để bảo vệ cô, nhưng anh không biết rằng cô căm thù sự bảo vệ ấy biết chừng nào. Anh để lại cho cô tất cả, trừ anh. Có hàng trăm cách để bảo vệ cô, sao anh lại chọn cách đau đớn đến thế? Ngân khuỵu xuống, vì biết rằng sẽ thật khó tìm thấy chồng. Nhưng không phải là không thể, cô biết tổ chức từ thiện mà Minh tham gia. Cô sẽ không ngồi yên để gặm nhấm sự đơn độc và rời xa chồng vĩnh viễn. Ngân khóc, tức tưởi: "Tại sao anh không phải gay?".
Thà rằng Minh phản bội cô, thà anh là gay và bỏ rơi cô vì một người nào đó. Hai năm trời cô sống trong sự hoài nghi. Sẽ thế thôi, cô sẽ theo anh đến bất cứ đâu. Còn bây giờ, phải tìm ra anh đã.