MÃI MÃI BÊN NHAU
Chapter 1
Vừa bước vào nhà Ý Như đã thấy không khí nặng nề bao trùm. Ba mẹ ngồi mỗi người một góc, không ai nói chuyện với ai cả. Thấy Ý Như bước vào, mẹ cô liền ngoắc cô lại bảo
- Ý Như, ngồi xuống đây với mẹ.
Ý Như đi lại bên mẹ, cô không biết có chuyện gì đang xảy ra, cô hết nhìn cha rồi nhìn mẹ, mẹ cô nắm lấy tay cô nói
- Ý Như nè, ba mẹ có chuyện rất quan trọng muốn con giúp đỡ.
Ý Như thấy được sự trầm trọng trong câu chuyện này, vì từ trước đến nay ngoài cô nhờ ba mẹ ra, có bao giờ ba mẹ nhờ vã gì Ý Như đâu.
- Có gì mẹ cứ nói ra đi, nếu giúp được con sẽ giúp.
Lúc này ông Thái mới lên tiếng
- Chuyện này cha không muốn ép con, con có quyền lựa chọn.
Ý Như một lần nữa lên tiếng
- Xin cha mẹ cứ nói.
Bà Thái nhìn chồng rồi nói với con
- Con còn nhớ chú Trung chứ!
Ý Như gật đầu:
- Là bạn thân của cha má.
Bà Thái thở dài lắc đầu
- Một người bạn thân mà không có còn tốt hơn. Ông ta đã lấy hết tiền của công ty đi rồi. Bây giờ công ty rất cần tiền để qua giai đoạn này.
Ý Như nhíu mày hỏi
- Con không có nhiều tiền, nhưng cũng có một ít, nếu ba mẹ cần đến…
Bà Thái xua tay
- Không không, số tiền con có, và cả căn nhà này cũng không thể nào bù đắp vào được. Chúng ta cần một số tiền lớn hơn nữa và có người đã chịu giúp với một điều kiện.
Ý Như mở tròn mắt, không ngờ trên thế gian này cũng còn người tốt muốn giúp cho ba mẹ cô.
- Ai vậy mẹ?
Ông Thái cướp lời vợ
- Đó là ông Tùng, bạn rất thân của ông nội con. Ngày xưa họ có hứa với nhau sẽ gã con của mình nếu sinh ra một gái một trai, nhưng ông nội sinh ra ba, còn ông Tùng cũng sinh ra một người con trai là bác Phong. Sau đó họ rời khỏi Sài Gòn và đi nơi khác làm ăn. Mấy chục năm sau nghe nói họ sanh muộn được một cô con gái nhưng lúc đó cha đã lấy mẹ. Bây giờ cả gia đình họ về lại Sài Gòn mở công ty đá quí rất lớn. Họ có một đứa cháu trai, muốn làm sui với chúng ta.
Ý Như chỉ vào mình và mẹ cô gật đầu.
- Không được, ngay cả mặt mũi của anh ta ra sao con còn không biết nữa. Còn cách nào nữa không?
Ông bà Thái lắc đầu.
- Chúng ta chỉ còn cách này nữa thôi. Con nghĩ thử coi có ai chịu cho chúng ta mượn một số tiền lớn như vậy.
Ý Như không biết phải nói làm sao với ba mẹ cô nữa. Nếu không giúp thì có thể ba cô sẽ ngồi tù và gia đình cô sẽ mất tất cả. Nhưng nếu đồng ý, đó là chuyện hạnh phúc suốt đời của cô. Thấy con phân vân nên ông Thái nói:
- Ba đã nói rồi, con có thể từ chối, không ai ép con cả. Chúng ta sẽ tìm cách khác vậy.
Ý Như biết ba mình nói vậy thôi chứ còn cách nào khác nữa, Ý Như đứng dậy nói:
- Ba mẹ cho con vài ngày để suy nghĩ được không?
Ông bà Thái đồng ý.
- Con cứ suy nghĩ đi.
- Xin phép ba mẹ.
Ý Như lê từng bước lên lầu. Cô tưởng hôm nay sẽ có cơ hội nói cho ba mẹ mình biết rằng cô vừa đậu thủ khoa và sẽ có một khóa học bổng bên Úc, nhưng bây giờ thì đành gạt nó qua một bên.
Ý Như vùi mình lên giường thở dài. Cô phải nói làm sao với Nam đây, anh sẽ cho rằng cô giả dối và sẽ không tha thứ cho cô. Nhưng Ý Như không làm khác được, vì cô có thể tìm người khác như Nam, nhưng ba mẹ chỉ có một. Ngày mai cô sẽ nói cho ba mẹ biết rằng mình đồng ý cho ba mẹ vui lòng. Ý Như thở dài rồi chìm vào giấc ngủ.
Chapter 2
Lễ cưới được tổ chức lớn nhất trong nước vì không lớn sao được, đó là ngày đám cưới của đứa cháu đích tôn của dòng họ Hoàng. Đám cưới này ông Tùng là vui nhất, vì thằng cháu quậy phá của ông rồi cũng có người cột chân nó lại. Mà lại là đứa cháu của ông bạn thân của ông Tùng nữa. Ông Tùng nói với Thanh:
- Đến đời cháu thì chúng ta cũng được làm sui gia, thật là không uổng công.
Ông Thanh cũng nói:
- Hi vọng chúng nó cho chúng ta vài đứa cháu là được rồi.
Hai ông khoái chí cụng ly với nhau. Chỉ có cô dâu với chú rễ là không được vui. Cả hai đều đang suy nghĩ về một việc gì đó. Nụ cười của hai người thật gượng gạo.
Cuối cùng thì tiệc cưới cũng xong, Ý Như phải đi về với gia đình chồng. Bà Thái ôm con nước mắt chảy dài, dặn dò đủ thứ
- Về bên đó nhớ nghe lời nha con, không được bướng đó. Có gì không biết thì phải hỏi.
Ông Tùng đứng kế bên nói
- Con đừng lo sẽ không ai dám ăn hiếp đứa cháu dâu này đâu. Cũng đã khuya rồi chúng ta đi thôi.
Ý Như chui vào xe ngồi kế chồng của mình. Nói là chồng nhưng cô cũng chưa nhìn kỹ mặt chồng mình như thế nào. Chỉ biết tên của chồng cô là Hoàng Phong Thiên. Ý Như len lén nhìn qua thì thấy Phong Thiên cũng đang nhìn mình, cô bối rối quay mặt đi, cô nhìn ngoài trời, mọi người vẫn lái xe qua lại tấp nập, cô hi vọng rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn ngày hôm nay.
Xe dừng lại trước một biệt thự thật lớn và sang trọng. Cái cửa sắt khổng lồ từ từ mở ra cho xe chạy vào. Ý Như không biết có bao
nhiêu người ở ngôi biệt thự này nữa, nhưng chắc có lẽ phải đông lắm, nếu không thì sẽ rất trống vắng vì nó quá to lớn. Nhà của Ý Như không phải là nhỏ, nhưng so với ngôi biệt thự này thì chẳng thấm vào đâu. Ý Như bước theo chân ba mẹ chồng của mình. Đi đến phòng khách thì ông Phong nói
- Thiên con đưa vợ mình lên phòng đi, giờ cũng đã khuya rồi.
Rồi ông quay sang hỏi mấy người giúp việc
- Cô út về chưa?
Bà Bảy người giúp việc già nhất ở đây nói
- Dạ thưa ông chủ, sáng giờ không thấy cô hai đâu hết
Ông Phong bực bội, nhưng vợ ông xoa dịu
- Thôi anh à, hôm nay là ngày vui của con, anh đừng có giận dữ
Ông Phong bực bội gắt
- Thiệt không hiểu nổi, đám cưới của cháu mà cũng không chịu về, bỏ đi đâu mất tiêu
Ông Phong vừa nói xong, thì Ý Như nghe một giọng nói vang lên
- Anh hai giận quá mau già đó!
Ông Phong quay lại, bực tức lúc này như càng bùng lên
- Em nói cho anh biết đi, sao giờ này mới về. Hôm nay là đám cưới của Phong Thiên mà em cũng không ở nhà.
Tùng Linh nắm cánh tay anh hai mình nhỏ nhẹ
- Không phải là em không có muốn về, nhưng trên đường có nhiều tai nạn xảy ra, chiếc xe của em phải nhích từng chút một, nên em không về kịp.
Bực tức trong lòng ông Phong như được xoa dịu. Dẫu sao Tùng Linh cũng là đứa em gái duy nhất của ông. Nói là cô của Phong Thiên nhưng thật ra Tùng Linh chỉ lớn hơn Phong Thiên vài tuổi vì Tùng Linh là con của người đàn bà bên ngoài của cha ông. Khi Tùng Linh vừa tròn 8 tuổi thì mẹ cô đem đến cho cha anh nuôi, vì bà bệnh nặng không thể nuôi được nữa. Vài tháng sau mẹ Tùng Linh qua đời và Tùng Linh rất hận cha vì nghĩ rằng ông để mẹ con cô cực khổ nên mẹ mới chết. Đó là lý do vì sao từ nhỏ Tùng Linh đã không gần gũi với cha mình và cũng một phần ông quá nghiêm khắc với cô. Tùng Linh là do một tay ông Phong, vợ ông và bà bảy nuôi lớn. Vì do được nuông chiều quá nên cô bướng bỉnh, nhưng được cái Tùng Linh rất yêu thương anh chị mình và cô rất giỏi. Thằng con ông thường nói út cái gì cũng giỏi. Đúng thật là như vậy. Vì Tùng Linh bây giờ đã có công ty riêng của cô, và nó đang phát triển rất nhanh. Ông nhìn em gái mình rồi lắc đầu
- Em làm sao thì làm đi, chút xíu cha vô thì em nói chuyện với cha
Tùng Linh không muốn đối đầu với cha mình. Cô định năn nỉ anh trai thì cô nghe tiếng xe của ông Tùng đổ dồn phía trước cỗng, Tùng Linh nói với anh
- Em lên ngủ trước đây, anh giúp em nhé
Nói rồi cô bỏ chạy một nước,
ông Phong chỉ biết nhìn theo lắc đầu. Thấy vậy nên Phong Thiên và Ý Như về phòng của mình. Ông Tùng từ ngoài bước vào hỏi
- Cha mới nghe tiếng của Tùng Linh đây mà, nó đâu rồi?
Ông Phong đi lại dìu cha ngồi xuống ghế nói
- Em con hôm nay có chuyện đột xuất nên không về kịp đám cưới của Phong Thiên, xin cha đừng có giận.
Ông Tùng bực mình mắng
- Con với cái, lúc nào cũng cãi lời cha, không biết khi nào nó mới ngoan ngoãn đây. Tìm một nơi nào đó gã phức đi cho rồi. Thật khổ.
Bà Phong cười với cha chồng
- Cha đừng lo, Tùng Linh nhà mình nhiều người muốn cưới lắm. Chỉ là em nó chưa chịu thôi. Bây giờ con đưa cha vào trong nghỉ nhé, có gì mai rồi nói.
Hai vợ chồng dìu ông Tùng đứng dậy, trong lòng vẫn bực tức nên ông nói
- Cũng tại hai đứa con, cưng chiều nó quá đó. Hết con rồi đến cháu. Đứa nào cũng muốn làm cho ông vỡ tim mà chết.
Còn Ý Như vừa về đến nhà chồng, lần đầu tiên thấy cô út. Cô của Phong Thiên thật là trẻ, trẻ hơn sức tưởng tượng của cô rất nhiều. Cô có nghe mẹ cô nhắc sơ về Tùng Linh, nhưng cô không ngờ, Tùng Linh khác xa trí tưởng tượng của cô.
Ý Như đi vào phòng được dành riêng cho cô và Phong Thiên. Ý Như nhìn quanh, cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Đúng lúc đó thì Phong Thiên đi vào
- Em đi tắm đi, rồi chúng ta nói chuyện.
Ý Như làm theo như cái máy, cô rất cần phải tắm, vì nguyên ngày hôm nay cô rất mệt. Nên cô chỉ muốn tắm và ngủ. Đợi Ý Như vào phòng tắm rồi, Phong Thiên chạy qua phòng Tùng Linh, anh gọi nhỏ
- Út ơi út mở cửa cho Thiên.
Tiếng Tùng Linh ở trong vọng ra
- Cửa không khóa, vào đi!
Phong Thiên bước vào và khóa cửa lại, Tùng Linh nhíu mày hỏi
- Hôm nay cưới vợ sao không về phòng đi, qua phòng út làm gì?
Phong Thiên chúm hai tay vào nhau năn nỉ
- Út giúp Thiên đi út, Nguyệt Nga đang giận Thiên đó, Thiên nói tối nay sẽ tới, út giúp dùm Thiên.
Tùng Linh trợn mắt
- Thiên nói thiệt không đó? Có vợ rồi mà không bỏ bồ? Út không giúp đâu.
Phong Thiên tiếp tục năn nỉ
- Giúp Thiên đi, Thiên không yêu cô ta, nhưng phải nghe lời ông nội, út biết ông nội mà, ông nói muốn ai dám cãi. Chỉ có út dám thôi.
Tùng Linh liếc cháu, cái thằng ăn với nói, làm như Tùng Linh bất hiếu lắm vậy.
- Nhưng cho dù muốn giúp, út giúp thế nào đây?
Phong Thiên mừng rỡ
- Út qua phòng Thiên ngủ tối nay đi. Lỡ sáng mai mẹ có lên thì thấy
hai người trên gường sẽ không nghi ngờ, nghen út
Tùng Linh lắc đầu
- Rồi út phải nói sao với vợ của con?
Phong Thiên trấn an.
Út đừng lo, con sẽ nói cho cổ nghe ngay bây giờ, út giúp Thiên nhen
Phong Thiên định đi thì Tùng Linh kéo áo anh lại
- Con có thấy mình tàn nhẫn lắm không? Đêm tân hôn của người ta con nói con đi với bồ
Phong Thiên cười nói
- Út ơi là út, cô ta cũng đâu có yêu con, cô ta cưới Thiên vì cha của cô ta bị người ta gạt tiền công ty. Út khỏi lo.
Tùng Linh đa nghi nhìn Phong Thiên
- Sao Thiên biết?
Phong Thiên đắc ý
- Vì Thiên đã điều tra, cô ta còn có một người yêu nữa kìa. Nên út khỏi lo gì cả. Giúp Thiên nhen.
Tùng Linh nhìn theo thằng cháu lắc đầu. Cô lớn hơn Phong Thiên có 4 tuổi nên không cho Phong Thiên gọi cô xưng con. Chỉ được gọi út và xưng tên thôi. Tùng Linh cầm cái gối của mình bước sang phòng Phong Thiên. Cô không biết rằng đêm nay đã thay đổi cuộc đời của 3 người.
Còn Ý Như, cô đợi Phong Thiên lâu quá nên ngủ lúc nào không hay, nữa đêm thức giấc tưởng ở nhà nên Ý Như quay qua tìm gối ôm. Tìm được rồi cô ôm thật chặt mà không biết mình đang ôm Tùng Linh. Sáng thức dậy, Ý Như vừa mở mắt thì thấy Tùng Linh đang nhìn mình. Ý Như giơ tay chặn ngực. Cô không ôm Tùng Linh nữa mà nhích ra xa một chút.
- Xin lỗi út.
Vẫn gương mặt lạnh lùng Tùng Linh không nói gì. Cô nhắm mắt lại. Nghe tiếng thở đều đều của Tùng Linh Ý Như biết rằng cô đã ngủ rồi, Ý Như ngắm Tùng Linh. Hồi tối có nhìn thấy, nhưng Ý Như chưa kịp nhìn kỹ. Giờ trong giấc ngủ, Tùng Linh như một thiên thần. Chóp mũi thanh cao và đôi môi trái tim thật khêu gợi. Sao Ý Như lại nghe rạo rực. Cảm giác mới mẽ lan tràn trong tim cô, một ý nghĩ thoáng qua đầu làm Ý Như rùng mình, cũng may lúc đó có tiếng gõ cửa.
- Phong Thiên, Ý Như, các con dậy chưa xuống ông nội kêu kìa.
Tùng Linh thức giấc còn Ý Như định bước xuống gường thì Tùng Linh kéo tay Ý Như lại nói nhỏ
- Như lại mở cửa đi, nói là Thiên còn ngủ chút nữa sẽ xuống.
Ý Như gật đầu rồi vội vã xuống giường mở cửa, còn Tùng Linh thì lấy mền trùm lại.
- Chào mẹ!
Bà Phong nhìn vô thấy vậy tưởng Phong Thiên còn ngủ, bà nói với con dâu.
- Con để chồng con ngủ một chút nữa rồi hai đứa xuống gặp ông nội. Thôi mẹ xuống dưới làm đồ ăn sáng cho ba con đây.
Đợi bà Phong đi rồi Ý Như đóng cửa phòng lại và quay lại giường, lúc này Tùng Linh mới giở mền ra, cô thở hắt. Đúng là mệt quá. Cái thằng cháu này của cô rồi cũng sẽ bị cô đập cho một trận. Ý Như nhìn Tùng Linh lúng túng không biết nói gì thì cánh cửa sổ mở làm cả hai giật mình. Phong Thiên từ ngoài chui vào nhìn Tùng Linh và Ý Như cười tươi.
Tùng Linh chỉ cái giường kêu cả hai lại ngồi. Cô nói với Phong Thiên và Ý Như
- Bây giờ chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ ràng.
Phong Thiên nhìn Tùng Linh ngạc nhiên
- Nói chuyện rõ ràng gì út?
Ý Như cũng nhìn Tùng Linh như không hiểu, Tùng Linh ký vào đầu Phong Thiên nghe cái chốc.
- Con đi đâu giờ mới về, hồi tối ai ngủ với vợ con, chuyện này không thể để như vậy hoài được. Phải có cách giải quyết chứ.
Phong Thiên gãi đầu nhìn Ý Như như muốn xin lỗi
- Nhưng bây giờ giải quyết như thế nào đây út?
Tùng Linh nói không chớp mắt
- Bỏ cô gái kia rồi về ăn ở đàng hoàng với vợ của Thiên chứ sao.
Cả Phong Thiên và Ý Như không hẹn đồng kêu lên
- Không được!
Phong Thiên nhìn Ý Như ngạc nhiên, anh thì còn có lý do, nhưng tại sao Ý Như lại không đồng ý? Phong Thiên chợt nhớ lại là Ý Như đã có người bạn trai trước khi lấy anh làm chồng. Chắc đó là lý do. Ý Như nhìn hai người rồi nói
- Hay là vầy đi, anh Phong Thiên cứ sống theo ý thích của mình, chúng ta tuy là vợ chồng nhưng không phải là vợ chồng. Chỉ khi nào có mặt người lớn thì mình đóng kịch cho họ xem thôi. Như vậy có được không?
Tùng Linh lắc đầu
- Không được, như vậy còn tương lai của Ý Như thì sao?
Phong Thiên không để Ý Như trả lời liền nói
- Ý Như cũng đã có bạn trai rồi mà.
Ý Như xua tay
- Không có, đã chia tay rồi.
Phong Thiên nhìn Ý Như làm cô đỏ mặt, rồi anh liếc sang Tùng Linh nói
- Mới có 1 đêm mà sao Thiên nghi quá?!
Tùng Linh quay sang nhìn Thiên, ánh mắt đó cho Thiên biết rằng anh cần ăn nói nghiêm chỉnh lại.
- Thiên biết lỗi rồi, út giúp Thiên đi
Tùng Linh suy nghĩ một hồi rồi nói
- Thôi như vậy đi, Thiên cứ lo cho cái cô bồ của Thiên. Còn chuyện Ý Như thì hãy để cho út. Mai này nếu tìm được ai rồi thì cũng phải cho út biết, rồi lúc đó ta sẽ tính chuyện đó sau. Từ nay trở đi, trước mặt người lớn thì hai đứa cứ đóng kịch là vợ chồng. Cố gắng xin ông nội cho ra riêng ở. Có gì thì cũng dễ dàng hơn. Sau này mà Thiên có tình cảm hay lạng quạng gì đó đến Ý Như thì biết tay út. Bây giờ út cho Thiên suy nghĩ đó. Một là bỏ bồ mà lo cho vợ. Hai thì dừng có nghĩ đến nữa.