DMCA.com Protection Status

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

-Mày bị sao vậy?

-Mày ko thấy sao còn hỏi.

-Ai ném cái thứ kinh tởm này vào người mày vậy hả?

-Đừng hỏi nhiều nữa. Mày lấy cái áo khác cho tao đi.

-Mày đi tắm đi rời ra đay tao lấy cho.
 
Ko trả lời Gia Lâm bước vào phòng tắm sau một hồi tẩy rửa kì cọ cùng các loại xà bông,dầu thơm để khử mùi Gia Lâm bước ra rồi lấy bộ đồ mà Trang Anh treo vào mặc bước ra với bộ đồ mới Gia Lâm bước ra cửa đinh đi mà ko để ý đến Trang Anh đang ngồi đó nhưng Trang Anh lên tiếng:

-Này mày định đi luôn sao ko cho tao biết lí do khiến mày ra nông nỗi này hả?

-..........-Gia Lâm ko trả lời

-Gia Lâm à!Mày đừng như vậy nữa được ko hả tao ko thích nhìn mày như vậy .Nếu còn coi tao là bạn thì mày hãy ngồi xuống đó một lát còn ko thì để tao đưa hết số áo tao thiết kế cho mày rồi mày đừng bao giờ tìm tao nữa.

ko biết có phải vì sợ lời đe dọa đó ko mà Gia Lâm way lại ngồi xuống ghế.

-Nói đi tại sao mày bị như thế này?

-Tao gặp một thân chủ khó chịu.Tao ko sao mày đừng lo

-Tao có nói tao lo đâu nhưng Gia Lâm này mày có biết tao buồn mày lắm ko?

Gia Lâm ngước mắt nhìn Trang Anh như muốn nói"Tại sao vậy?".Hiểu được ánh mắt đó nên Tang Anh nói:

-Tao ko thích thấy mày như lúc này mày trỏ lại như xưa được ko?

-.............-Gia Lâm ko trả lời

-Nếu điều đó quá khó thì mày hãy làm điều này cho tao được ko?

Nói rồi Trang Anh đưa tay gỡ mắt kiếng của Gia Lâm xuống rồi tiếp tục nói:

-Tao nhớ đôi mắt hiếu động với hàng lông mi dài cùng nụ cười vô tư của mày.Mày có thể cho tao thấy nó ko? -

Gia Lâm ngạc nhiên trước yêu cầu của Trang Anh.Trong nhóm bạn Tảng Anh là người trầm tính nhất trái ngược với Gia Lâm lại rất hiếu động hay nói cười nhưng ko hiểu tại sao họ lại thân nhau như vậy có gì cũng nói cho nhau nghe bộ áo vét Gia Lâm mặc là do Trang Anh thiết kế riêng cho Gia Lâm để tiện khi làm nhiệm vụ.Có lẽ chính vì tình bạn đó mà Gia Lâm suy nghĩ rất lâu trước yêu cầu của Trang Anh.

-Thôi muộn rồi tao đang làm việc tao đi đây.

-Mày lại trốn nữa hả?Thôi được rồi mày đi đi.

Gia Lâm đeo kiếng rồi bước đi bỏ mặc Trang Anh đang ngồi buồn khi ko được Gia Lâm thực hiên yêu cầu.GiA Lâm bước ra xe rồi rồ ga chạy gương mặt thất vọng của Trang Anh làm cho Gia Lâm phải suy nghĩ "chẳng lẽ Gia Lâm lúc này đáng ghét lắm sao?bộ mặt này khó ưa đến như thế à?".Gia Lâm chạy xe lòng vòng để giải tỏa khỏi sự mỏi mệt.Chiếc xe dững lại trước cửa nhà Thiên Trúc khi trời về chiều,bước vào trong nhà Gia Lâm thấy Thiên Trúc đang tiễn bạn về và cả bọn lại phá cười lên khi nhìn Gia Lâm.Tiễn bạn xong Thiên Trúc bước đến gần Gia Lâm rồi nói:
-Wow ...Anh thay đồ rồi sao.Anh đi đâu suốt từ trưa nay vậy làm tụi tôi tìm hoài ko có ai để chọi trứng nên buồn quá.Mà anh cũng khỏe nghê chạy trong siêu thị suốt từ sáng mà ko thấy mệt sao mà còn đi cho đến bây6 giờ...Thế nào?Anh có chịu đựng được tôi ko nếu ko thì anh có thể rút lui tôi ko cười anh đâu những người trước anh đều như vậy mà.

-...........-Gia Lâm vẫn im lặng

-Thôi anh nghỉ ngơi đi để còn lấy sức mà "bảo vệ" tôi.Tối nay tôi sẽ ko đi đâu để anh có thể tịnh dưỡng...hahahaha

Thiên Trúc way bước đi cùng tràng cười kinh khủng chứng tỏ cô đang rất thích thú với những gì cô mang lại cho Gia Lâm và Gia Lâm cũng trở về phòng mình vì thật sự việc lấy đồ vào buổi sáng đã làm cho Gia Lâm mệt cùng với tiếng nói của bàn chân. [hr]



Một ngày mới lại bắt đầu những tia nắng sớm mai đánh thức Gia Lâm ,bước xuống giường bàn chân Gia Lâm vẫn còn tê nhưng ko thể ngủ nữa Gia Lâm tiến về phòng vệ sinh lấy nước rửa măt cho tỉnh táo để có thể bắt đầu 1 ngày làm việc mới.Bước xuống phòng khách hôm nay Thiên Trúc ko dậy sớm nữa xuống nhà bép lấy 1 tách cà phê và tận hưởng buổi sáng trong lành, uống hết tách cà phê thì Gia Lâm thấy sảng khoái đứng dậy vươn vai mà ko biết Thiên Trúc đang đứng ở đằng sau:

-Wow...Hôm nay anh có vẻ khỏe khoắn nhỉ .Chắc đêm wa ngủ ngon phải ko?

Way người lại Gia Lâm cúi đầu chào Thiên Trúc nói tiếp:

-Trời sáng nay đẹp thật ko khí trong lành.Một ngày như thế này thì nên làm gì nhỉ?

Nói rồi Thiên Trúc ngồi xuống ghế ngẩng đầu nhắm mắt tận hưởng buổi sáng mát mẻ.Tất cả những hành động tự nhiên của Thiên Trúc đều lọt vào mắt Gia Lâm(tất nhiên rồi đứng ngay bên cạnh mà) mặt Gia Lâm chợt đỏ lên.Là 1 cô gái khá rành rọt trong tình trường nên Thiên Trúc thừa biết tâm trạng Gia Lâm lúc này nên cô mỉm cười way lại nhìn Gia Lâm rồi đứng lên bước vào bếp ăn sáng bỏ mặc Gia Lâm đứng đó tự điều chỉnh nhiệt độ cơ thể và tâm lý.Khi đã chắc chắn mình đã trở lại bình thường Gia Lâm bước xuống bếp lên tiếng hỏi:

-Hôm nay cô chủ có đi đâu ko để tôi chuẩn bị xe?
-Buổi sáng thì ko nhưng buổi tối thì có -Thiên Trúc vừa nói vừa cười khi nhắc đến buổi tối với nụ cười bí ận ko biết là vui hay buồn chắc vui thì đúng hơn và nụ cười đó làm cho Gia Lâm cảnh giác.Ăn xong Thiên Trúc đứng dậy đi ra ngoài vườn Gia Lâm đi theo sau sau khi đi 1 vòng trong vườn Thiên Trúc ngồi xuống ghế rồi nói với Gia Lâm:

-Anh lên phòng lấy cho tôi sách vở mua hôm wa để tôi bọc sắp đi học rồi.,tiện thể lấy cho tôi ly nước hoa wả.

Gia Lâm leo lên lầu lấy đồ rồi kêu bà Hai đem nước cho Thiên Trúc mang đống sách vở xuống đặt lên bàn.Thiên Trúc bắt đầu bọc vở nhìn cô làm khó có thể nghĩ những cuốn vở là do cô bọc chúng cô cẩn thận từng chi tiết,những cuốn vở cô bọc trong tật đẹp với từng nếp gấp bản tay nhò nhắn,dịu dàng làm thoăn thoắt một lúc sau đã bọc xong hết.Gia Lâm ko khỏi ngạc nhiên vì ko Gia Lâm ko thể làm như vậy do có bao giờ bọc vở đaư toàn để mẹ với em gái bọc cho thôi(lười hết chỗ nói),cứ tưởng cơ nàng này chỉ biết ăn chơi và đuổi vệ sĩ thôi chứ còn việc bọc vở này để cho Như làm ai dè....Đặt chồng vở cân thận Thiên Trúc uống ngụm nước rồi lại cầm bút để viết nhãn vở,một lần nữa Gia Lâm lại bất ngờ vể Thiên Trúc cô viết chữ khá đẹp đặc biệt là cái tên"Dương Thiên Trúc"của cô viết rất cầu kỳ,khi viết xong cô dưa đầu vào ghế thở dài rối ngước mắt lên nhìn Gia Lâm hỏi cộng thêm nụ cười xinh lung linh:

-Đẹp hông?

Khuôn mặt Thiên Trúc lúc đó cực kỳ dễ thương khiến Gia Lâm rơi vào tình trạng khó kiểm soát và bối rối trước câu hỏi của Thiên Trúc làm Gia Lâm chợt nghĩ:"Cô nàng này lạ thật khi thì đanh đá lúc thì ngây thơ hết sức".Đợi mãi ko thấy Gia Lâm trả lời Thiên Trúc nheo mắt hỏi lại:

-Anh có nghe tôi hỏi ko?

Gia Lâm giật mình rồi nhẹ nhàng gật đầu.Thiên Trúc mỉm cười đắc ý:

-Tất nhiên rồi Dương tiểu thư đã ra tay thì đẹp là cái chắc .Được rồi anh mang lên phòng đi.

Rồi cô chạy đến ngồi xuống ghế sa lông bật ti vi xem.Thế đấy buổi sáng hôm đó trôi wa nhe nhàng ko có gì căng thẳng vì điều thú vị đã được để dành cho buổi tối-thời gian để Thiên Trúc tiếp tục bày trò thách thức Gia Lâm.Chắc chàng vệ sĩ sẽ tội nghiệp lắm đây [hr]



Chương4


Tiếng chuông đong hồ vang lên điểm 8h.Thiên Trúc leo lên xe đến chỗ hẹn với Thúy,trong xe Gia Lâm ngó lên trời hm6 nay trời có sap nhung sao chúng lại yếu ớt nháp nháy thế kia phải chang chúng dự báo trước điêu kinh khủng sẽ đến với Gia Lâm tối nay."Kit" Nhật thắng xe,chiếc xe dừng lại trước một vũ trường có tiếng trong thành phố.Bước vào trong vừa thấy Thiên Trúc ten gác cổng đã cười với cô,Thiên Trúc gật đầu rồi tiến vào phía trong theo sau là Gia Lâm.Tiến đến phía bàn ở tận sâu phía trong Thiên Trúc được chào đón với tràng hò reo của đám bạn.Ngồ xuống ghế cô tu luôn 1 chai bia,tiếng nhạc trong đay quá to dường như mốn bóp nát trái tim nhing74 người ở trong này,với những cô chiêu cậu ấm thì đó là bình thường nhưng nếu mới vào lần đầu chắc người ta sẽ có cảm giác muốn thủng màng nhĩ,rất may trước đây Gia Lâm cũng đã từng ở trong môi trường này nên ko có cảm giác đó.Uống xong chai bia Thiên Trúc way sang nói nhỏ với Thúy :
-Mày có mang đi ko?

-Mày yên tâm nó ở trong túi xách của tao.Mày đỉnh làm gì nữa hả?Chơi hắn tiếp hả?

-Mày ko cần biết,đưa đây cho tao.

Thúy với lấy túi xách rồi lấy ra 1 lọ nhỏ có chứa chất lỏng trong đó.Thiên Trúc đón lấy rồi kêu thêm bia và mồi.Rồi cả bọn cùng uống.dúng lúc đó nhạc bỗng sôi động lên Thúy keu mọi người ra sàn rồi họ cùng lắc theo điệu nhạc như muốn rũ hết ưu phiền mà những người như họ thì có gì mà ưu phiền họ ko thễ nghĩ mà có nghĩ thì cũng như ko rằng trong khi họ vui chơi ở đây thì ở ngoài kia có biết bao người đang vật lôn với cuộc sống,số tiền của họ bỏ ra có thể cứu giúp được bao nhiêu người nghèo,bao trẻ em giúp cho họ có bữa ăn trong cuộc đời nghèo khổ của họ.

Nhảy 1 lúc xem chừng đã mệt bọn nhà giàu lại đi vào rồi đưa ly lên uống.Lúc này trong đầu Thiên Trúc đang phác họa trò đùa cho dành cho Gia Lâm mà cái lọ lúc nãy cùng rượu bia và mồi nhậu sẽ giúp cô.

Đang đứng ở cạnh 1 cài ghế có thể wan sát Thiên Trúc thì Thý chạy đến nói với Gia Lâm:

-Anh vào đưa Thiên Trúc về đi nó say lắm rồi đi muốn té mà vẫn đói nhảy.

Nghe tới đó Gia Lâm chạy vội đến dìu Thiên Trúc nhưng cô có vẻ ko đứng vững nên Gia Lâm đành phải cõng,Thiên Trúc vừa ngồi lên vai thì mùi bia đã xộc đến cánh mũi Gia Lâm.Khi đã thấy Thiên Trúc nằm vững thì Gia Lâm đứng dậy còn Thiên Trúc cô way đầu lại nhìn Thúy rồi cười ranh mãnh
Cõng Thiên Trúc ra ngoài Gia Lâm gọi điện cho Nhật:

-Cậu mang xe ra cổng trước chúng ta về thôi. Cô chủ say rồi

Đang nói chuyện thì bất ngờ Thiên Trúc từ phía sau ngã vào Gia Lâm rồi nói:

-Ai bảo tôi say...Bây giờ toi ko muốn về tôi muốn đi dạo.

-Nhưng bây giờ muộn rồi tôi sợ cô chủ sẽ trúng gió mất...Chúng ta nên về thôi ạ

-Anh muốn thì đi về một mình đi
Nói rồi Thiên Trúc bước đi với dáng xiêu vẹo của người say rượu, chân nọ đá chân kia khiến cô suýt té.Thấy vậy Gia Lâm chạy vội đến rồi nói khẽ:

-Để tôi đi với cô chủ vậy.

Nói rồi Gia Lâm đưa tay đỡ Thiên Trúc rồi cả hai cùng đi nhưng được một lúc Thiên Trúc lại gây chuyện:

-Anh đỡ tôi như vậy người ta tưởng tôi què thì sao?...Anh buông ra

Thiên Trúc lấy tay đẩy mạnh làn Gia Lâm suýt té rồi cô lại bước đi,Gia Lâm sau khi lấy dc thăng bằng lai chạy theo Thiên Trúc.Bỗng Thiên Trúc ngừng chân lại,trước mặt cô là một công viên, ko bết hôm nay là ngày gì mà lại đông như âậy, đèn mở sáng cả 1 góc trời.Thiên Trúc lao đảo bước vô cô đi hết chỗ này đến chỗ khác,Gia Lâm đi đằng sau ko dám đến gần vì sợ Thiên Trúc lại xô ra.Rồi cả hai đến nơi tập trung đông người nhất,ko biết ngày gì mà đong người thế dường như người đi đường đều tập trung hết ở đây vậy."Đến lúc hành động rồi đây"-Thiên Trúc nghĩ thầm trong đầu,rồi bất ngờ cô quay lại bá vào cổ Gia Lam rồi khóc:

-Anh đừng bỏ em mà ...em biết lỗi rồi....Chuung1 ta làm lại từ đầu anh nhé

Hành động nhanh như chớp của Thiên trúc khiến Gia Lam ko thể tránh né và mắt Gia âm trợn tròn ngạc nhiên,sau 1,2 giay định hình Gia Lâm vội đẩy Thiên Trúc ra rồi nói:

-Cô...Cô...làm..gì vậy?

Theo thói wen tò mò-một món quà cũng là 1 hình phạt của thượng đế dành cho- mọi người đều hướng mắt nhìn về phía họ.Như đúng với kế hoạch sau khi bị đẩy ra sẽ gay sự chú ý nên Thiên Trúc bắt đầu làm tới, cô lại lao đến ôm Gia Lâm và nói:

-Chúng ta vẫn có thể mà anh...Em sẽ cố gắng...Em đâu thua gì cô ấy..hic hic

Lỗ tai Gia Lâm lùng bùng khi nghe Thiên Trúc nói."Cái gì đang xảy ra vậy.Cô ta nói gì vậy"Gia Lâm nghĩ bụng.Thấy Gia Lâm như bất động Thiên Trúc khóc lớn tiếng rồi lến trong giỏ xách lo nước lúc nãy Thúy đưa lén hơ lên mắt tức thì nước mắt cô chảy liên tục:

-Chẵng lẽ anh quên những giây phút ta vui vẻ bên nhau rồi sao?...Khi ấy anh nói anh chỉ yêu em thôi mà sao bây giờ anh lại như vậy chẵng lẽ khi anh đã lấy đi tất cả của em thì anh lại bỏ đi sao?

-Cô đang lẩm bẩm gì đó hả? -Lúc này Gia Lâm đã định hình lại và âẩy Thiên TRÚC ra- Tôi với cô đã làm gì với nhau.Cú đẩy có lẽ hơi mạnh đối với 1 người yếu ớt như Thiên Trúc nên cô đã té xuống đất.Đến lúc này tiếng xôn xao bỗng phát lên:

-Trời ơi!Đúng là đồ bạc tình lấy hết đời con nhà người ta rồi phủi tay.

-Nhìn mặt thế kia mà lại...
-Tội nghiệp cô gái yêu ngay thằng mất dạy

-Chắc lại tham giàu đây mà...mấy thằng như vây đem ra cho 1 nhát cho đẹp đời

Những lời nói ấy cứ quanh quẩn bên tai Lâm làm Gia Lâm muốn bỏ chạy đang định way chân chạy thì Gia Lâm chợt nhớ đến Thiên Trúc đang nằm dưới đất sau cú đẩy với bổn phận của 1 vệ sĩ Gia Lâm ko thể bỏ Thiên Trúc 1 mình nên vội chạy đến:

-Cô chủ ko sao chứ?Chúng ta về thôi

-Anh sẽ ko bỏ em chứ-Thiên Trúc vẫn hỏi

Biết rằng nếu từ chối thì mọi chuyện sẽ rùm beng lên nên Gia Lâm nói bừa:

-Không anh sẽ ko bỏ em đâu,chúng ta sẽ làm lại em nhé.

Nói rồi Gia Lâm dùi Thiên Trúc đứng dậy rời khỏi công viên.Lúc này dt Gia Lâm reo lên thì ra là Nhật gọi:

-Đang đâu vậy anh đang đứng ở cửa mà có thấy đâu.

-Anh chạy ra công viên đi em đang ở đó

Mấy phút sau chiếc xe chạy tới Nhật xuống xe đưa giúp Thiên Trúc lên xe rồi cho xe chạy.Về đến nhà ,Gia Lâm bế Thên Trúc lên phòng ko quên nói với bà 2 pha cốc nc mật ong mang lên phòng.Vừa đặt Thiên Trúc lên giường thì cô giúp việc chạy đến, Gia Lâm bước ra khỏi phòng để cô ta làm việc.Bước vào phòng mình Gia Lâm ngả lưng xuống giường rồi suy nghĩ những điều vừa xảy ra:

-Thì ra hôm nay cô ta thất tình hèn chi sáng nay mình thấy cô ta hơi lạ.Kể ra cũng tội nghiệp nhưng người như cô ta mà cũng bị đá sao ai mà có bản lãnh quá vậy"

Đang thắc mắc về người nào đó đã đá Thiên Trúc thì cửa phòng Gia Lâm có ai đó keu cửa.Gia Lâm vội chạy ra mở cửa:

-Anh wa bên canh cô chủ giúp em được ko em đi thay nước

Thì ra là cô bé giúp việc,Gia Lâm gật đầu rồi bước tới phòng Thiên Trúc.Đang định bước vào cổng phòng thì Gia Lâm nghe có tiếng nói chuyện

-Mày ko biết mặt hắn lúc đó đâu dần thối ra ...Tao phải công nhân lọ hương hành mày cho tao hiệu nghiệm thật mới đưa lên một chút là nc mắt chảy ra quá trời...hahaha ...Hắn sẽ còn gặp nhiều khó khăn nếu ko chụi rút...Mà tao công nhận tải đóng kịch của tao tăng lên rõ đến môi người cũng nghĩ hắn là 1 tên Sở Khanh.

Trời ạ Gia Lâm ko thể tin dc thì ra những gì vừa rồi là 1 trò đùa của Thiên Trúc thế mà lúc nãy lại còn tội nghiệp cho cô ta nữa.Gia Lâm way chân bước về phòng mình ngồi phịch xuống giường khuôn mặt đầy vẻ tức giận

-Mình mất cảnh guác lại bị cô ta chơi khăm..Trời ơi tức quá Gia Lâm lần sau mày phải nhìn kĩ vào ko thì lại bị lừa đó-Gia Lâm nói lớn.



Chương 5



Đêm đó Gia Lâm vừa ngủ vừa tức vì lại tiếp tục bị Thiên Trúc chơi xỏ, sáng thức dậy với nỗi bực mình còn đầy trong người.Bước ra khỏi phòng Gia Lâm ko wên đưa ánh mắt tức giận vào phòng Thiên Trúc như muốn trút sự bực bội xuống con người đang ở trong căn phòng đó.Nhưng Gia Lâm đã lầm vì Thiên Trúc ko hề có ở trong phòng mà cô đang ngồi vẫn chiếc ghế nơi cô thường thưởng thức quang cảnh yên bình của một buổi sáng nhưng hôm nay cô ko phải ngồi để