DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tiểu thư và nông dân (full). Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tiểu thư và nông dân (full). Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Em ngẩn đầu dậy nhìn tôi thật lâu, bàn tay em sờ khắp khuôn mặt của tôi, chạm nhẹ đôi má đã nhợt nhòa, đôi môi đã tím lại. Em hôn nhẹ trên tráng, đôi mắt, sóng mũi, đôi má và dừng lại thật lâu ở môi. Linh hồn tôi nóng lên cứ như lửa đang chuẩn bị thêu đốt nó. Em tháo sợi dây chuyền trên cổ mà tôi đã tặng cho em vào chính ngày tôi và em phải xa cách nhau, em đeo vào cổ của tôi, ngay lúc đó linh hồn của tôi hiện hữu sợi dây chuyền trên người, nó phát sáng lạ thường, một ánh sáng màu xanh tuyệt đẹp, ánh sáng đó được kết nối với sợi dây chuyền trên thân xác của tôi. Tôi được kéo và hút gần lại hơn với cái xác của mình.
 
“tit…. tit ….” - máy nhịp tim bắt đầu nhảy sóng không còn một đường thẳng như lúc đầu, còn tôi bắt đầu cảm thấy sức nóng của thân nhiệt, mùi thuốc của phòng mổ. Ánh sáng lọt qua đôi mắt của tôi đang mở dần, hình ảnh bắt đầu rõ dần.
“Bác sĩ ơi … tim anh ấy đập lại rồi” - Quỳnh chạy ào ra la thật lớn đến mức cả bệnh viện có thể nghe thấy.
Trân vui đến mức từ đang cười rất tươi chuyển sang khóc rất to, ôm tôi thật thật chặt, bây giờ thì nói được điều gì nửa, chỉ là niềm hạnh phúc dân trào mà không có điều gì có thể diễn tả thành lời, chỉ có trái tim có thể cảm nhận trọn vẹn được điều đó. Bác sĩ chạy đến nhanh nhất có thể.
“Bác sĩ ơi … chúng ta mới có một người hiến máu vào ngân hàng, cùng với loại máu của bệnh nhân”
“Truyền cho bệnh nhân mau lên”

Điều kì diệu mà không ai có thể giải thích được, cả bản thân tôi cũng không hiểu điều kì diệu đó. Tôi thầm cảm ơn bề trên đã cho tôi được sống, được bảo vệ em, được yêu thương và sẽ sống hết mình cho cuộc sống này thật ý nghĩa. Cuộc phẩu thuật đã thành công, vết thương của tôi cũng mau lành, sức khỏe nhanh chóng hồi phục sau hai tuần ở bệnh viện.

Ngày tôi xuất viện cũng chính là ngày mở phiên tòa xử án. Chúng tôi có mặt đầy đủ trên phiên tòa. Luật sư đã đưa hết bằng chứng mà Jack đã dàn dựng sắp đặt hại ông chủ tịch, được xác nhận qua tất cả lời khai của các đàn em của Jack, kèm theo cuộn video cùng với lời thú tội qua cuộn băng ghi âm mà luật sư đã ghi âm được.

“Bằng chứng đã có đầy đủ. Việc hãm hại vu oan, chiếm đoạt tài sản của ông chủ tịch, buông bán vũ khái trái phép, bắt cóc người trái phép, đánh đập , hành hạ người khác, cố ý giết người. Bị kết tội chung thân. Còn những bị cáo liên quan còn lại mức tù từ 3-5 năm. Còn chủ tịch sẽ được thả khoang hồng”

Ông chủ được tháo còng tay, ông quay lại với nước mắt đã đầy trên gương mặt. Ông chủ bước ra khỏi phiên tòa bước đến chúng tôi, tôi và em cũng tiến gần hơn. Em hạnh phúc khi thấy ba của mình đã được thả, công lý đã được lấy lại. Em ôm chầm lấy người cha của mình bây lâu xa cách. Tôi đứng mỉm cười khi thấy em và ba hạnh phúc như vậy. Ông chủ bước đến gần tôi

“vết thương của con thế nào rồi?” - ông chủ mỉm cười
“dạ, con đã lành và cũng khoe thưa ông chủ”
“ta đã nghe luật sư kể hết mọi chuyện rồi, ta xin lỗi con” - ông chủ rơi những giọt nước mắt và ôm chầm lấy tôi thật chặt. Tôi cũng xúc động không kém - “chúng ta về nhà nào”

Phiên tòa kết thúc, mọi thứ đã tốt đẹp hơn xưa rất nhiều. Và chúng tôi cũng đã chuẩn bị một bữa ăn gia đình thật ấm cúng khi rước ông chủ về nhà lại.
“Ba khoang vào nhà đã” - lúc này ông chủ đang đứng trước cửa nhà
“Sao vậy?” - ông chủ tỏ ra khó hiểu
“Ba phải đi qua cái lò than này để xã xui, cho xui cháy hết, cái hên tràn  về” - Trân vui vẻ nói
“Ah …” - ông chủ cười gật đầu

Ông chủ bước qua nó thì mọi người cùng vỗ tay thật là to. Và chúng tôi cũng cùng nhau bước qua cái lò than đó luôn, cũng xã hết cái xui đi. Bữa ăn gia đình có mặt đầy đủ không thể thiếu ba đứa em của tôi và đặc biệt hai người bạn cùng nhau sát cánh bên chúng tôi khi khó khăn nhất. Chúng tôi cùng nhau kể lại quá trình khi giải thoát Trân, rồi sau đó những ngày trốn khỏi đàn em của Jack, kể rất rât nhiều. Ai cũng vui vẻ cũng cười thật to, thật lớn.

“Ta có chuyện này muốn nói” - ông chủ nói
“dạ chuyện gì vậy ba?” - Trân hỏi
“Hai Khỏe này! Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, ta cũng nhận ra rất nhiều điều khi ngồi ở trong trại giam, ta đã nghĩ thông suốt mọi thứ, ta không có quyền gì để ngăn cản hạnh phúc giữa con và con gái của ta cả, con đã vì con gái ta, vì ta mà làm tất cả, không màn đến mạng sống của mình, bất chấp biển lửa để có thể cứu ta.” - lúc này không gian im lặng để tập trung về phía ông chủ - “Ta muốn tác hợp cho con và Trân, con cũng sẽ trở thành con của ta, ta cũng sẽ có thêm một người con nửa. Ta muốn dạy cho con tất cả những gì kinh nghiệm của ta, để con có thể thay thế ta , cùng với Trân chăm sóc công ty của ta. Những đứa em của con sẽ ở trên đây, sẽ được ăn học đầy đủ không còn như xưa nửa”
“HOAN HÔ BÁC! CON LÀ CON THÍCH BÁC LẮM AH” - Khanh vì quá vui mừng nên đã đứng lên nói thật to - “CHÚNG TA CÙNG NHAU CẠN LY VỀ SỰ KIỆN HOÀNH TRÁNG NÀY ĐI”
“con cám ơn bác đã đồng ý cho con và Trân được sống , được yêu thương nhau”
“e hèm … gì mà bác, từ giờ trở đi phải gọi là ba”
“tụi con có được gọi bác là ba không?” - pé út nó nói giọng sợ sệt
“hì hì … cháu lại đây” - pé út đến và được ông chủ bế lên đùi ngồi - “đương nhiên là được chứ, tụi con ta xem như con của ta hết, về già ta sẽ được an ủi tuổi già hơn, và đến bây giờ ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn , khi có thể làm cho mẹ của Trân mỉm cười ở suối vàng rồi”
Và đó là câu chuyện của tôi đấy các bạn ah :) Bốn năm sau tôi đã tốt nghiệp trường đại học kinh tế, hiện tại tôi đang học cách điều hành công ty của ba Trân! Trân thì cũng bước vào đại học rồi, cuối cùng hạnh phúc của tôi và Trân cũng đã được chấp nhận, các bạn cũng đã thấy rồi đó để có được hạnh phúc của mình, chúng tôi đã trải qua rất nhiều thử thách, đầy nước mắt
.Khi có được hạnh phúc sẽ rất khó, nhưng để xây dựng nó sẽ còn khó hơn. Cố gắng lên nhé!
The End.
________________________________________________________________________
Caca rất vui khi đã xây dựng một câu chuyện dài như thế này và được mọi người ủng hộ rất nhiệt tình. Viết xong truyện này rồi, thì Caca cũng bắt đầu làm đồ án ra trường rồi, nên cũng không có nhiều thời gian để viết câu truyện khác để cho các đọc giả :D
Caca không hứa là thời gian nào, nhưng sẽ mong có thể gặp lại các bạn sớm vào thời gian sắp tới, khi xong đồ án sẽ có những câu chuyện thú vị hơn. Cám ơn các bạn rất nhiều, chúc các bạn thật nhiều sức khỏe, cuộc sống luôn vui vẻ dù nó có như thế nào đi nửa.
Thân Chào!

xem toàn bộ truyện les tiều thư và nông dân nhé

Lúc này tôi nghe tiếng mọi người gọi tên của tôi, tôi không phân biệt được ai đang gọi tôi, giọng nam giọng nữ cứ xen lẫn vào nhau, hình ảnh bắt đầu mờ nhòa, cảm giác mọi người lây tôi thật mạnh để tôi tỉnh dậy, cảm giác có ai đó đang nhấc bổng người tôi lên đặt lên tấm nệm, rồi có người đẩy tôi đưa tôi đi đâu đó thật nhanh, mắt tôi cứ lim dim khi thấy mập mờ hình ảnh của Trân, Quỳnh và Khanh. Tôi cảm thấy đau nhói ở bụng rất nhiều, đau đến mức tôi nghĩ mình sẽ không chịu nổi và vượt qua cơn đau đớn này. Có một ánh sáng mạnh đập vào mắt của tôi, tôi như người mất đi cảm giác, sao bây giờ tôi không còn thấy đau nửa.

Cảm giác của tôi bây giờ rất rất lạ, cảm giác thân thể mình nhẹ như tựa lông hồng, thậm chí nó có thể bay lên khỏi mặt đất. Và tôi đang bắt đầu bay lên thật nhẹ nhàng, tôi bước đến góc tường khi quay lưng lại thì thấy các bác sĩ nháo nhào,. Coi mắt của tôi, cứ như đang cố gắng cứu sống tôi vậy. CỨU SÔNG? Tôi chết rồi ư? không thể nào? sao tôi có thể chết được chứ! Cái quái gì đang diễn ra vậy nè.

“Thưa bác sĩ bệnh nhân đang bị giảm nhịp tim?”
“Mau dùng điện để kích tim của bệnh nhân mau lên” - thân thể của tôi giật nảy lên khi hai bác sĩ cho hai vật gì đó chạm vào người tôi - “tăng lên 200” - thân thể tôi giật thêm một lần nửa
“Bác sĩ ơi bệnh nhân mất máu khá nhiều”
“Anh đến ngân hàng máu lấy máu đến đây”
“Dạ!”

Hình như tôi chưa chết mà tôi đang sắp chết! Trời ơi!  Tôi đến gần cơ thể của mình, muốn nhập vào lại nhưng có lực gì đó cứ đẩy tôi ra khỏi thân thể của tôi.

“Bác sĩ ơi … máu A của anh ấy hết rồi”
“Sao! tôi sẽ ra nói với người nhà của anh ấy”

Mọi người ở bên trong cố gắng giữ cho nhịp tôi đập. Tôi nhìn máy đo tim nhịp tim của tôi đập rất yếu, tôi lấy tay đập cái máy nhưng bàn tay của tôi lại xuyên qua nó. Tôi cảm thấy bất bình tỉnh trước tình hình như thế này. Tôi thấy Trân chạy ào vào bên trong, nước mắt dàn dụa, Trân nhìn tôi nằm trên bàn mổ với trái tim đang đập yếu dần yếu dần đi.

“Xin hãy cứu anh ấy, bác sĩ hãy lấy máu của tôi mà truyền cho anh ấy” - Trân cầm lấy tay của mình đưa trước mặt bác sĩ.
“Chúng tôi sẽ đo huyết áp của cô rồi mới tiến hành lấy máu được”
Trân được đưa vào phòng đưa huyết áp. Chỉ năm phút sau, tôi nghe tiếng la hét của Trân phát ra từ căn phòng đó.
“Lấy máu của tôi đi, tôi van bác sĩ” - Trân quỳ xuống cầu xin
“tôi không thể lấy được, huyết áp của cô hiện tại bị thấp hơn, nếu lấy cô sẽ bị nguy hiểm”
“Tôi muốn đổi mạng của mình cho anh ấy”
“chúng tôi không thể làm như vậy được” - người bác sĩ nhìn tôi nằm trên giường và nhìn lấy Trân - “như vậy khác nào chúng tôi gián tiếp giết chết cô” - người bác sĩ khụy xuống để đỡ Trân đứng dậy.

“Bác sĩ ơi … tim của anh ấy ngừng đập” - người trợ giúp bác sĩ nói lớn
“Mau dùng máy trợ tim mau lên” - người bác sĩ đứng dậy dùng hai thứ máy có mặt kim loại xoa chất gì lên đó, sau đó ấn vào ngực của tôi, xung điện truyền vào người tôi giật nẩy người lên. Lần thứ nhất máy đo nhịp tim của tôi là một đường thẳng, lần thứ hai cũng như vậy… và lần thứ ba. Căn phòng lúc này im lặng, bác sĩ lắc đầu, tay buông xui vì không thể cứu tôi thêm được nửa. Linh hồn tôi đứng trơ ra đó, tôi chết rồi sao? không thể như vậy được? tôi không thể để em lại trên thế gian này một mình như vậy được. Tôi cố gắng chui vào lại thân xác của mình nhưng có lực đẩy cực mạnh, đẩy tôi ra khỏi thân xác đó.
Lúc này mọi người cùng ào vào phòng mổ bất chấp sự can ngăn của y tá. Họ thấy tôi được phủ bằng tấm vải trắng, Khanh bụm miệng không khỏi xúc động khi thấy tôi nằm đó, Quỳnh chạy đến chỉ biết ôm lấy Trân, cả hai cùng khóc. Còn tôi đến gần bên họ tôi cố gắng hét lên rằng “Anh nè Trân, em nhìn thấy anh không?” nhưng sao không ai nghe tôi nói gì hết? sao không ai nhìn thấy tôi. Tôi bây giờ đã trở thành người vô hình mất rồi, tôi khóc cho chính bản thân tôi, sao tôi không được tồn tại ở thế giới này thêm lâu nửa, để tôi có thể chăm sóc lo lắng yêu thương em chứ.

Trân đứng dậy lau nước mắt, hít thở thật sâu, đối diện với sự thật tôi không còn trên đời này nửa, em bước đến tôi chỉ vài bước nhưng sao thấy nặng nề quá, em mở tấm khăn trắng đang phủ mặt của tôi. Gương mặt của tôi đang tái dần, tái dần đi.

“Trần Thanh” - em đang gọi tên của tôi, tay em nắm lấy bàn tay của tôi, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay em truyền qua bàn tay tôi - “ Anh đang ngủ phải không? Anh thức dậy đi, anh hứa anh luôn ở bên cạnh em mà, sao bây giờ anh lại thất hứa như vậy chứ, em ghét nhất trên đời này là những người thất hứa anh biết không? hix hix … em nói mà anh không trả lời em, sao anh cứ nằm ngủ hoài vậy?” giọt nước mắt của em rơi trên má của tôi. Tôi đứng bên có thể cảm nhận được nước mắt, tôi lấy tay chạm vào giọt nước mắt đó, giọt nước mắt đang ở trên ngón tay của tôi.

“Anh tỉnh lại đi, em tin ba sẽ không phản đối chúng ta nửa đâu, đừng vì điều đó mà bỏ em lại đây một mình chứ, anh phải tiếp tục làm gia sư cho em nửa, anh phải chỉ em cưỡi trâu, em muốn đi thả diều ở dưới quê của anh….”.Em ngồi cạnh tôi nắm chặt lấy bàn tay của tôi, cuối gầu đầu trên giường khóc rất nhiều. Căn phòng bây giờ chỉ có nước mắt của em, của tôi và của mọi người. Hạnh phúc mỏng manh thế sao? Khi ngày đầu chúng ta gặp nhau có vẻ như không hợp nhau, nhưng lại có duyên với nhau, chúng ta cùng nhau trải qua những cảm xúc đặc biệt, xuất phát từ trái tim mỏng manh, cùng nhau vượt qua thử thách, khó khăn. Tưởng chừng như chúng ta có thể vượt qua tất cả để có thể đến bên nhau, giờ đây chúng ta chia cắt mỗi người ở một thế giới riêng biệt, không thể nhìn thấy nhau, không thể nói với nhau những lời yêu thương chân thành từ tận trái tim. Giờ đây chỉ giữ cho nhau một khoảng lặng, một nơi cất giữ kỉ niệm, cất giữ tâm hồn đã tổn thương, cất giữ tình yêu vĩnh cửu.

Tôi biết tôi có đến gần bên cạnh em thế nào, em cũng không hề biết tôi đang hiện hữu bên em, nhưng tôi vẫn muốn nói điều gì đó, để trái tim tôi không đau như thế này. Tôi đến gần em và ôm lấy em, tôi cảm nhận được hơi ấm từ thân thể của em.

“Em đừng khóc nửa em nhé, anh vẫn mãi ở bên cạnh em dù anh có chết đi, anh vẫn luôn ở bên em, bảo vệ em, mách bảo em. Anh đã làm mọi cách để có thể về bên cạnh em, hiện hữu bằng một con người bằng da bằng thịt, để em có thể ôm lấy anh thật chặt khi em buồn hay vui, để anh có thể nói chuyện với em, em có thể nghe được giọng nói thật sự của anh,có lẽ chúng ta chỉ có duyên với nhau mà không có nợ. Nhưng dù thế nào đi chăng nửa, anh vẫn muốn em hãy vượt qua chuyện của anh, hãy vui vẻ lên, thấy em vui vẻ trở lại thì anh mới cảm thấy ấm lòng được. Và sau này sẽ có người tốt hơn anh, sẽ yêu thương em nhiều hơn cả anh đã yêu thương em. Hãy sống thật tốt em nhé”

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

“tại sao mày cười? cười cái gì mà cười” - khanh nói
“bị thương mà còn nói lớn nửa sao? tụi bây biết là tụi bây đang ở đâu không hả?”
“ở trong một cái động buôn bán vũ khí” - Trân trả lời
“chính xác! rất là thông minh”


“tại sao anh muốn hãm hại ba tôi” - Trân nói
“ai biểu ông ta giàu và có một cô con gái xinh đẹp làm gì? nhưn bây giờ ta hết hứng thú với cô rồi, ta chỉ cần tiền thôi, nhưng muốn có tiền chỉ còn cách đó mà thôi”
“thăng chó, mày không xứng đáng để làm một con chó nửa”
“ông ta thật ngây thơ, ông ta đúng là người tốt bụng thật đó, chính tao hại ông ta đó, chính tao cướp đoạt tài sản bằng cách đưa ông ấy vào tù đó, nếu như cô chịu làm vợ tôi thì ba cô đâu có vào tù” - hắn lắc đầu

“BÂY GIỜ CHÍNH MÀY SẼ PHẢI VÀO TÙ” - tiếng nói quen thuộc vang dội, người bước ra trong đám lính của hắn chính là luật sư
“Luật sư ông đây rồi!” - tôi mừng rỡ khi thấy ông ta
“mày đang nói vớ vẫn gì vậy hả? không phải mày chết rồi sao” - Jack la lớn
“đây sẽ là bằng chứng trước tòa” - Luật sư đưa chiếc máy ghi âm ra “ông ta thật ngây thơ, ông ta đúng là người tốt bụng thật đó, chính tao hại ông ta đó, chính tao cướp đoạt tài sản bằng cách đưa ông ấy vào tù đó, nếu như cô chịu làm vợ tôi thì ba cô đâu có vào tù”

“Tao không chết dễ dàng như vậy đâu! cái video tao giữ bên người chỉ là bản nháp, tôi đã sai người âm thầm đem nó đến cảnh sát rồi, cộng đến cái này nửa thì đủ cho mày ngồi tù suốt đời, cố ý đánh cắp tài sản, buon bán vũ khí, bắt cóc, âm mưu giết người, nhiêu đó thôi cũng đủ sống trong tù cho đến già”

“GIẾT SẠCH GIẾT HẾT CHO TAO” - hai con mắt đỏ ngầu của hắn khi hắn bị đưa vào bước đường cùng, chỉ có bốn tên đứng gần hắn là nhúc nhích còn lại đứng yên “TỤI BÂY ĐIẾC HAY SAO MÀ KHÔNG LÊN XỬ HẢ? TỤI BÂY ĐIẾC HẾT RỒI HẢ?”

“xin lỗi, người của mày bị bắt hết rồi! đang đứng đây là người của tao!” - khi luật sư nói xong thì một kẻ cao lớn đứng ra nhìn tôi
“nhớ tôi không anh bạn?” - anh ta mở mắt kính ra và tôi nhớ ra rồi, người đã bắt đánh Khanh và … người đã cho tôi đấu một mình….
“thì ra là anh….” - tôi hết sức ngạc nhiên
“chúng tôi bây giờ không như xưa nửa, đến đây và giúp các bạn, người luật sư đó là anh trai của tôi”
“tao hiểu rồi! không ngờ tao lại có ngày này, nhưng trước sau gì thì tao cũng phải ngồi tù, nên tao nghĩ tao nên giết mày, vì mày xuất hiện mọi thứ của tao coi như mất hết” - hắn nhìn tôi với ánh mắt căm thù.

Hắn và bốn tên móc dao găm quánh nhau với những tên đàn em, em của luật sư. Tất cả gần như bị hạ gục dưới tay của Jack. Bốn đàn em của Jack không thể đánh lại em của Luật Sư, mọi chiêu đánh và tung ra đều bị một chiêu một của em luật sư là gục tại chỗ. Jack và em luật sư đánh nhau bằng những cú đấm liên hoàn, Jack có vẻ nhanh tay hơn nên đã chém liên tục lên cánh tay của em Luật Sư. Tôi  chạy đến và giúp, một cú dọng từ đầu Jack dọng xuống, hắn đứng dậy xoa đầu.

“Hôm nay là ngày chết của tao và mày” - trên tay hắn vẫn còn dao găm, hắn quơ dao găm trước người tôi, tôi nhảy về phía sau để né, nhưng bị trầy sướt nhẹ.
“đau không?” - hắn hỏi tôi
“đưa mọi người ra khỏi đây ngay” - tôi hét để mọi người đi ra ngoài
“JACK ANH ĐÃ BỊ BAO VÂY, HÃY THẢ DAO XUỐNG VÀ RA ĐẦU HÀNG, CHÚNG TÔI SẼ XEM XÉT VÀ KHOANG HỒNG CHO ANH” - tiếng loa vọng vào, cảnh sát đã bao vây đầy khu vực này.
“hahah… cánh sát tới rồi ah”
“nhanh đi! đi ra ngoài hết đi” - tôi hét
“mày nghĩ ra ngoài được không?” - hắn móc súng từ trong túi áo của mình ra,’ đứa nào ra tao bắn nát sọ” - hăn dơ khẩu súng lên trời bắn ba phát chỉ thiên, rồi bắn bẻ nát đồ đạt xung quanh.  - “chỉ cần như thế này thôi thì tụi bây chết hết! rồi tao cung sẽ chết, tao không muốn ngồi trong cái nhà tù hôi hám đó, dơ bẩn, như cái cầu tiêu vậy”

“bây giờ mày có súng trên tay rồi, sao không bắn luôn đi, suy nghĩ gì nửa” - tôi nói với hắn
“bộ mày muốn chết là chết hả? đâu dễ vậy, tao thích cho tụi bây hồi hộp khi cái chết gần kề, vậy mới thú vị”
“vậy sao?” - tôi nghĩ là tôi sẽ nói chuyện với hắn để hắn không tập trung, tôi sẽ liều chết đối diện với hắn để cho mọi người được an toàn. Tôi nhìn mọi người đưa mắt hướng ra cửa, hàm ý kêu mọi người phải tận dụng hết mức có thể để ra khỏi đây.
“chứ gì nửa?” - hắn cười
“tại sao anh lại thích tiền như vậy?” - tôi bước tới gần hắn
“tiền ai mà không thích, tao muốn là người giàu có nhất thế giới này”
“tại sao không làm ăn liêm chính mà đi bằng con đường tội lỗi thế này”
“ngu quá! liêm chính thì được bao nhiêu tiền, tao cung muốn mọi người phải nể sợ tao, biết chưa” - tôi đang có một khoảng cách khá thuận lợi
“vậy thì …..” - tôi nhào đến ôm chặt hắn và kiềm chế khẩu súng của hắn - “chạy đi, chạy nhanh lên”
“Anh Thanh” - Trân hét lên cả Quỳnh, Khanh, luật sư kéo thật nhanh để có thể ra ngoài.
“Mày dám lừa tao” - Jack cựa quậy đưa khẩu súng bắn lung tung, tôi cảm nhận được cái nóng cấn ngay vào bụng -”mày chết tơi nơi rồi”
“Dù có chết tao cung phải bảo vệ những ng tao yêu thương”
“ĐÙNG”

Viên đạn soắn sâu vào bụng của tôi, nó như đốt cơ thể của tôi ra hàng trăm trăm mảnh, tôi buôn Jack ngã nhào xuống đất, tay tôi đưa xuống bụng thì máu chảy ra rất nhiều, họng tôi cứng lại chỉ có thể kêu ú ớ ú ơ … không phát ra thành lời.

“AAAAAAAAAAAAAAAA” - Jack la rất lớn tôi không biết chuyện gì xảy ra với hắn, hắn nằm sắp xuống đất khi thấy hai con dao găm cắm thẳng vào bắp chúi và đùi, hai con dao đó do em của Luật Sư đâm hắn. Em luật sư lấy hết sức đứng dậy, lấy súng chỉa thằng vảo mặt hắn, lúc này xung quanh tôi là một vùng mờ, tôi nghe bước chân chạy rầm rầm… tôi nghe tiếng kêu của Trân gọi tên tôi liên tục …..
______________________________
Chap này khá dài vì để bù lại cho khoảng thời gian tuần trước. Chúc đọc giả đọc vui vẻ ^^

xem toàn bộ truyện les tiều thư và nông dân nhé

Điện thoại hét mà bên tai tôi nghe rõ mồn một. Thang máy cứ đi lên từ từ nhảy số cho đến tầng 10, hắn bước ra trước còn tôi theo bước phía sau, rẻ vào tolet để không bị chú ý đến. Hắn bước vào căn phòng cuối cùng của dãy.

“Mày làm cái quái gì mà lâu quá vậy hả?” - một tên nát hắn
“Dạ tại hơi đông nên phải chờ”
“vào lẹ đi, tao đói lắm rồi”

Có lẽ căn phòng đó là đầy khả nghi nhất. Tôi liền gọi điện thoại cho Khanh

“Tình hình sao rồi?”
“Jack đi vào một căn phòng lớn, hình như là hắn ta đi họp thì phải, cũng có rất nhiều người vào trong đó”
“uhm… cứ theo dõi hắn, hình như phát hiện được chỗ chúng nó bắt Quỳnh và Trân rồi, nhưng cũng chưa chắc nửa, cần phải đến kiểm tra xem”
“ok, cẩn thận nha đại ca”

Lúc này tôi cũng khá hồi hộp, nhưng việc hồi hộp bây giờ thì chẳng có gì quan trọng. Tôi đến trước cửa , tay đưa lên cũng hơi chần chừ. Tôi gõ cửa

“Có chuyện gì vậy?” - hắn mở cửa giọng nói có vẻ bực mình
“dạ, tôi đến dọn dẹp ah” - hắn nhìn vào trong
“hôm nay khỏi” - hắn từ chối
“bình thường tôi cũng hay làm mà”
“đã nói khỏi, biến đi” - hắn nói cứ như là muốn đánh tôi, điều đó cũng làm cho tôi chắc chắn rồi Quỳnh và Trâm đang ở trong đó, tôi nghe tiếng kêu âm thanh cứ ứ ứ.
“ủa? có chuyện gì trong đó sao?” - tôi chồm chồm ngó vào trong
“không phải chuyện của mày” - hắn đẩy mạnh làm tôi té nhào xuống đất -” đi chỗ khác” - hắn trừng mắt rồi đóng xầm cửa lại.

Trước khi vào nhà vệ sinh, tôi thấy chiếc xe đẩy thức ăn đậu ở bên ngoài, trong tôi nhảy ra ý định. Vừa bước vào trong thì thấy anh chàng phục vụ đang rửa tay, tôi đến gần làm bộ rửa tay sau đó nhân lúc anh ta không để ý tôi đánh một cú ngay ót thì anh ta ngất xỉu.
“Xin lỗi nhé anh bạn! tôi thật sự không muốn đâu”
Lại thêm một lần nửa, tôi lột đồ của anh ta ra, mặc lại đồ lao công cho anh ấy. Tôi chỉnh chu trang phục lại, lấy điện thoại gọi cho Khanh lên tầng 10, gặp tôi trước cửa thang máy.
“Anh kiếm bộ đồ này ở đâu vậy?” - Khanh thấy tôi và ngạc nhiên
“Cũng là cách cũ thôi” - tôi cười -”bây giờ chúng ta sẽ đột nhập vào căn phòng cuối, vì nó là đáng ngờ nhất, khi nảy anh nói vào làm vệ sinh thì chúng nó từ chối”
“uhm… vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?”
“em sẽ chui vào ngồi trong xe đẩy, có lớp khăn che rồi, anh sẽ mang đồ ăn tới, nói là sếp Jack kêu người mang tới”
“ok! tiến hành”

Khanh vội chui xuống xe đẩy, lớp khăn đã che, tôi đẩy chiếc xe đẩy thức ăn đứng trước cửa chờ và gõ cửa.

“Chuyện gì nửa vậy?” - hắn mở cửa
“dạ! sếp Jack kêu em mang đồ ăn lên”
“uhm… vậy thì vào đi”  - lúc vào bên trong tôi thấy có một tấm vải trắng chắn ngang giữa phòng, trong phòng có bốn tên.
“Đem thức ăn xong rồi đi nhanh dùm cho”
“công nhận đại ca Jack lo cho tụi mình ghê anh em” - chúng nó cười to, nhưng để kiếm tra cho chắc ăn tôi làm rớt hủ muối tiêu dưới đất, khom xuống dưới nhặt thì thấy bốn bàn chân, tôi nhận ra được Quỳnh và Trân đang ở sau lớp vải trắng đó.
“xong rồi thì cút đi” - tụi nó hùa nhau nói - “để tao gọi cho đại ca cám ơn đại ca đã, alo đại ca hả? cám ơn đã cho người đem thức ăn cho tụi em”
“mày nói cái gì? tao không kêu ai đem lên hết”
“xin lỗi nhé” - tôi cười thật tươi khi nhìn chúng nó, rút tấm khăn trải xe đẩy thật nhanh, trùm đầu tên bự con nhất, dùng chân đá hắn bay thẳng vào tường, Khanh nhảy ra chiếc xe đấy, dùng chân đạp xe đẩy cho tên thứ hai. Hai tên còn lại rút dao găm nhào tới, dao hướng thẳng vào mặt chúng tôi nhích qua bên trái, tôi giữ tay bẻ gảy tay nó, dùng chân đá khụy chân phải của hắn, cho một cú ngay càm. Khanh xử tên tiếp theo xoay người vật ngã xuống đất, tiếp tục bẻ tay cầm dao.  Khanh nhanh kéo chiếc vải trắng thì lộ ra Quỳnh và Trân, ánh mắt cả hai sáng rỡ khi thấy tôi và Khanh, Khanh lột miếng băng keo dán miệng của cả hai ra.
Lúc này tôi phải xử lý tên bự con nhất, hắn đứng dậy vức tấm màn ra khỏi người, cơn thịnh nộ của hắn bây giờ còn cao hơn cả tòa nhà này! Hắn nhào đến ôm lấy tôi rồi nện vào bụng tôi liên tục, Khanh chạy đến ôm đầu của hắn, dùng tay đánh lên đầu của hắn liên tục. Hắn đau điến buông tôi rơi xuống đất. Hắn rút hai con dao găm bên người ra.

“Lại gặp tui bây! tao nghĩ tụi bây đã bị chết cháy rồi chứ”
“nhờ hiền lành nên trời thương đó” - Khanh trả lời
“mày dám đánh đầu của tao, tao sẽ giết mày” - hắn nhào tới Khanh như con hổ đói, tôi không kịp ngăn hắn lại, hắn đã đâm ngay cánh tay của Khanh một nhát dao.
“Khanh” - lúc này Quỳnh và Trân kêu lên nghe thảm thiết
Tôi đến ôm người của hắn giật hắn về phía sau, tôi thấy cánh cửa sổ đang mở, đành phải liều thôi, nếu không hắn cũng sẽ giết cả lũ. Sức lực cuối cùng của tôi cũng kéo hắn đến gần cửa sổ, dù hắn có chống cự đến đâu. Tôi chỉ có thể kiềm hắn được đến khúc đó mà thôi, hắn quay lai tay bốp cổ tôi đến ngẹt thở, tôi cố cửa quậy, một tay hắn cầm dao chỉa thẳng vào mặt của tôi. Dù thế nào thì tôi cũng phải sống, tôi cũng phải sống. Tôi dùng tay nắm chặt cổ tay của hắn, hắn buông dao rớt xuống đất, khi chiếc dao rớt xuống đất thì lúc đó bản thân tôi cũng mất cân bằng, tay trái của tôi bốp cổ của hắn, mặt hắn đỏ nổi gân xanh trên mặt.Cân bằng không còn giữ được nửa, tôi và hắn cùng lọt ra ngoài cửa sổ. Tôi bám ngược hai tay vào thành cửa, còn hắn thì rơi tự do xuống đất, độ cao cũng khá cao, có lẽ hắn cũng chết mất rồi. Tôi không thể nào chịu lâu hơn được nửa, tư thế ngược thế này. Lúc này có ba bàn tay đưa xuống kéo tôi lên từ vực thẳm cái chết. Tôi leo vào lại cửa sổ.

“phù… tưởng chết rồi chứ” - tôi thở nhẹ nhõm, Trân chạy đến ôm lấy tôi khóc nức nỡ. cuối cùng tôi cũng cứu được em rồi, bây giờ tìm cách ra khỏi đây thôi. Quỳnh rất lo cho Khanh vì tay chảy khá nhiều máu, Quỳnh xé áo những tên kia để có vải mà cầm máu. Khanh tự tay rút con dao ra khỏi cánh tay của mình, rất là đau.
“chúng ta đi thôi” - cả bốn chúng tôi nhìn nhau gật đầu.
Chúng tôi bước đi nhẹ nhàng rồi vào thang máy bấm nút cho thang máy đi xuống. Khi đến tầng 4 thì thang máy mở cửa ra, chúng tôi bước ra thì gặp lũ đàn em của Jack và Jack. Cả bốn chúng tôi co dò lên mà chạy, trên đoạn đường đi tới cầu thang thoát hiểm gặp gì là xô đó, chậu bông, lao công, mọi thứ. Chạy đến cầu thang thoát hiểm, khi chúng tôi chạy đến tầng hai thì chúng đang ở tầng ba. Đang chạy cả Quỳnh và Trân tháo giày cao gót ra chạy cho nhanh, tránh đi việc nguy hiểm.

Khi chúng tôi ra được đến sảnh chính thì bị Jack và đồng bọn của hắn bao vây.

“Chạy đi đâu!” - Jack cười lớn
“mày sẽ phải trả giá những gì mày làm?” - tôi khẳng định
“trả giá! hahaha……”

xem toàn bộ truyện les tiều thư và nông dân nhé

Căn nhà đã bị thiêu rụi không còn gì, tôi sực nhớ khi bỏ trốn còn có Luật Sư đi chung mà, vậy Luật Sư đâu??? Tôi và Khanh nhìn nhau như hai đứa có chung một câu hỏi. Chúng tôi dặt ra nghi vấn một là bị giết hai là ông ta trốn thoát được.
 
“Có khi nào ông ấy…?” - Khanh nhìn tôi dò hỏi
“đừng nghĩ bậy! ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu?” - tôi lo lắng cũng không kém
“ông ta có mệnh hề gì thì việc lật tẩy Jack sẽ vô cùng khó khăn”
“chúng ta thử tìm ông ấy xung quanh xem”

Tôi và Khanh chia nhau đi tìm ông luật sư ấy, tìm trong đám cỏ cao vút, không bỏ xót một căn nhà bị đập phá nào.

“Ông ta đâu rồi?” - Khanh nhăn nhó hỏi tôi
“Tìm hoài mà vẫn không thấy! có khi nào ông ta bị chúng nó bắt nhưng không cho ra mặt không?” - tôi đoán
“thử tìm một lần nửa xem, nếu không có em sẽ nhờ vài người khác tìm  giúp chúng ta” - Khanh chóng nạnh, chúng tôi chia nhau đi tìm thêm một lần nừa, vẫn không thấy ông ấy đâu.

Chúng tôi quay về nhà của Khanh sau cuộc tìm kiếm không thấy luật sư đâu cả. Cả hai đều lo lắng cho Quỳnh và Trân.

“Bây giờ chúng ta sẽ đối phó với cái tên đó như thế nào đây? cuộn băng thì luật sư giữ, mà luật sư giờ cũng mất tích” - tôi đi qua đi lại tay liên tục đập vào tráng
“bây giờ nghĩ cũng không được gì đâu, hành động thôi, sáng ngày mai chúng ta sẽ theo dõi lại vết tích cũ, rồi đi theo chúng nó đột nhập vào bên trong” - Khanh đứng dậy nhìn tôi và nói
“uhm… dù có chết cũng phải chiến đấu! Cám ơn em đã theo Đại Hai này tới đây”
“không có gì đâu! chúng ta như anh em với nhau mà” - cả tôi và Khanh nắm tay thật chặt thể hiện sự kiên quyết không ngừng.

Đúng vào sáng mai chúng tôi đã cải trang biến thành lũ loi nhoi quậy phá nhằm đánh lạc hướng chúng nó, ăn mặc có vẻ chẳng giống ai, chúng tôi tự kiếm những hình xâm trên mạng rồi lấy viết vẽ lại cứ như là chúng tôi xâm chúng lên da vậy, đã vậy còn phải đeo những thứ linh tinh trên người, nón thì đội ngược về sau, đội lệch sang trái. Nhìn vào ai cũng nghĩ chúng tôi là những đứa con hư hỏng, phá làng phá xóm. Chú ý quá nhiều thì thành ra chẳng có gì để mà chú ý. Bám theo những gì lúc trước chúng tôi theo dõi thì chúng tôi gặp một tên khá quen mặt, nhớ rồi tên đó dã bị chúng tôi bắt. Thấy hắn đi vào con đường trong chợ, chúng tôi bám sát theo, rồi lại quẹo thêm một ngõ nửa, hắn đang làm cái gì mà cứ quẹo hết hẻm này ròi đén hẻm kia. Hắn đi đang đi tự dưng đứng lại, tôi và Khanh vôi núp không để hắn phát hiện. Hắn ngó tới ngó lui sau đó tiếp tục đi tiếp. Tôi và Khanh thở vào nhẹ nhõm.

Đi hết đường chúng tôi ra một con đường lớn, toàn là nhà cao tầng. Chúng tôi theo dõi hắn đi vào căn nhà cao tầng cao nhất. Có thể đây chính là công ty mà Jack làm việc, đâu ai nghĩ rằng đứng đầu của một công ty lớn như vậy là một tên trùm buôn bán vũ khí.

“Hắn vào tòa nhà rồi, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?” - Khanh hỏi tôi
“với hình thù bây giờ chúng ta không thể vào tòa nhà đó được” - tôi lấy tay xoa càm
“chúng ta sẽ là nhân viên của tòa nhà đó thì sẽ vào được thôi” - Khanh mở to mắt nhìn tôi
“đúng vậy” - tôi đập tay lại với nhau
“làm bảo vệ khu đó, chắc đi lại sẽ dể dàng hơn”
“không được đâu! làm bảo vệ sẽ rất dể nhận ra chúng ta” - tôi cản
“chứ không làm bảo vệ thì làm gì?”
“làm lao công”
“lao công” - Khanh nhăn mặt khi nghe đến hai từ lao công
“lao công sẽ là người ít có ai để ý nhất, em có thể đi lại tùy ý mà không bị dòm ngó” - tôi phân tích
“uh… anh nói cũng có lý, vậy quần áo và thẻ nửa? làm sao chúng ta có nó đây?”
“chúng ta sẽ thuê lại tất cả những thứ đó từ người lao công bên trong công ty, lúc họ nghĩ trưa chúng ta sẽ đến gặp họ, trả cho họ một số tiền nhất định nào đó, hơn số tiền họ làm trong công ty” - tôi phân tích
“liệu họ có chịu không?” - Khanh sợ
“chúng ta cứ thử, nếu không được thì tính cách khác”
“ok”

Chúng tôi chờ đến giờ nghĩ trưa khi các nhân viên đi ra ngoài, đối diện công ty có một quán ăn khá rộng, tôi đoán nơi đó dành cho các nhân viên phục vụ buổi trưa. Lúc này chúng tôi phải cải trang thêm một lần nửa, tránh sự chú ý của chúng nó. Tụi đàn em của Jack cũng dùng cơm tại đây, chúng nó được ăn trong một khu vực khác, có vẻ đồ ăn của chúng nhiều hơn và ngon hơn những người ở đây. Khu ăn được chia theo từng khu, cứ như chia theo cấp bậc trong công ty vậy! chưa thấy cái công ty nào như cái công ty này cả.

Chúng tôi đến khu vực dành cho những người lao động chân tay, có hỏi vài người nhưng đa số không ai đồng ý cho chúng tôi mượn thẻ.

“Chết rồi từ nảy giờ mình đi gần hết rồi mà không ai cho chúng ta mượn cả” - Khanh quýnh cả lên
“vẫn còn mà chúng ta cứ đi hỏi tiếp đi”

Chúng tôi vẫn hy vọng sẽ có người cho chúng tôi mượn.

“Chú ơi … chú có thể cho con mượn thẻ nhân viên được không?”
“Để làm gì?” - người đàn ông nhìn chúng tôi dò hỏi
“dạ… chúng con muốn thử việc ở công ty đó ah”
“thử việc thì xin việc trực tiếp chứ làm gìh phai mượn thẻ người khác”
“dạ tại tụi con cũng có chuyện khó nói”
“nhưng các cậu làm gì ai biết được, công ty phát hiện đuổi việc chúng tôi thì sao?”
“dạ .. dạ…” - thật sự nghe đến câu này cũng thấy khó xử

Cả buổi trưa chúng tôi đến hỏi ai cũng từ chối.
“Làm sao đây đại hai???” - Khanh hỏi tôi
“liều thôi!” - tôi nhìn Khanh và nói
“Liều????”

Chúng tôi vào toa lét núp sẳn, thạt may toa lét bây giờ cũng đang vắng. Khi nhân viên của công ty Jack bước vào thì chúng tôi sẽ dùng một vật nặng đánh vào đầu cho xỉu, hay vọng không gây thương tích gì cho họ, bắt buộc chúng tôi phải làm như vậy thôi, cầu trời phật phù hộ cho chúng tôi và cả họ. Tôi và Khanh lột hết đồ của hai chàng thanh niên xấu số, lấy thẻ, đeo khẩu trang bao tay, rồi trà trộn vào nhân viên đi vào công ty. Cứ đến nơi là quẹt thẻ rồi vào, mọi thứ có vẻ trót lọt, tôi và Khanh dùng ám hiệu để nhận biết nhau. Hai đứa chia từng khu vực để dò la xem hắn giấu Trân và Quỳnh ở đâu. Khi tôi đang lau sàn nhà thì nghe giọng nói quen quen, tôi lén nhìn thì thấy Jack vừa đi vừa nói chuyện, có vài đứa lính đi theo. Rồi họ đi lên thang máy.

“Alo! Khanh có đó không?”
“Em đây! Phát hiện được gì rồi hả?”
“Đối tượng đang lên tầng 10”
“ok”

Khi tôi vào thang máy, cánh cửa thang máy đóng lại, rồi mở ra. Tôi phát hiện đó là tên bị chúng tôi bắt cóc. Hắn bước vào nhìn tôi tay sách theo mấy hộp cơm, hắn đứng vừa hút gió vừa hát nghêu ngao, có vẻ hắn đang yêu đời lắm đây. Tiếng chuông điện thoại reo

“Dạ em nghe nè đại ca”
“mày làm cái gi mà lâu quá vậy hả?”
“dạ em đang lên đại ca”
“nhanh đi”
“dạ em biết rồi”
xem toàn bộ truyện les tiều thư và nông dân nhé


“Tụi bây đưa hai đứa con gái này lên xe” - chúng tuân lệnh xách Trân và Quỳnh lên vai, còn tôi và Khanh đau như cắt khi nhìn thấy người yêu thương của mình bị bắt đi, vô dụng không bảo vệ được họ - “còn tụi nó, trói thật chặt tụi nó lại, treo lên trên kia” - hắn đưa mắt nhìn lên trên có thanh sắt ngang



Hắn trói tay chúng tôi lại treo lủng lẳng ở trên cao. Hai cánh tay dính chặt với thanh sắt phía trên, thật là đau khi trọng tâm dồn vào hai cánh tay với thân thể treo lủng lẳng như thế kia.
“Thích tư thế này không?” - tên đánh tôi ở dưới quê hắn thích thú khi nhìn chúng tôi treo lên cao như vậy
“nó làm gi với mày thì giờ cho mày làm lại với tụi nó đó” - hắn ngồi đối diện với chúng tôi
“cám ơn anh Jack” - hắn thích thú - “tụi bây làm gì với tao hả? tao sẽ bắt tụi bây chịu gấp trăm lần”- ánh mắt của hắn khao khát sự trả thù - “mày đưa cho tao sợ dây nịt”

“Chát … chát …” - hắn dùng dây nịt quắt vào da thịt của tôi và Khanh, đau đớn không siết cứ như bị xé ra từng mảnh từng mảnh, hắn đánh như chúng tôi là tù nhân của hắn vậy, hắn đánh liên tục không ngớt tay, kèm theo những câu chửi rủa nặng nề.
“Đánh vậy được rồi” - hắn ra lệnh
“Dạ”
“Bây giờ tao có việc phải đi rồi, cũng không có thời gian ở đây mà chơi với hai đứa mày, ah mà trước khi đi thì tao nên làm điều gì đó nhỉ?”
“Đốt nát chỗ này đi anh”
“uhm.. hay đấy! tụi bây đem xăng vào tưới hết cái chỗ này đi”

Cả tôi và Khanh nhìn nhau phải cố gắng thoát ra khỏi chỗ này nếu hai đứa chết thì sẽ không ai có thể vạch trần được bộ mặt của hắn. Chúng tưới xăng lên cánh cửa, lên những tấm gỗ, chúng không chừa một chỗ hở nào.

“Dạ xong rồi đại ca”
“Chúc tụi bây sang một thế giới khác tốt đẹp hơn thế giới này! Bye bye!”

Chúng rút đi từ từ, một tên khác châm lửa, lửa nhanh chóng bén và đi theo đường xăng, chạy lên các đồ vật lửa chảy bập bùng bập bùng, xung quanh bắt đầu nóng dần lên. Tôi và Khanh đưa ánh mắt nhìn ngọn lửa, nó di chuyển với tốc độ cực nhanh.

“Làm gì bây giờ” - tôi rối hết cả lên - “lửa càng lúc càng cháy to hơn”
“anh bình tĩnh đi” - Khanh đang cố trấn an tôi, Khanh nghĩ ra được điều gì đó, cố sức đu hết người lên thanh sắt, dùng răng để mở trói cho tay của mình.
“mở được không?” - tôi quan sát
“em đang cố đây” - Khanh dùng răng rị sợi dây thừng đang trói ở tay - “ nó cột chặt quá, kiểu này chắc gảy hết răng”

Tôi cũng đu lên thanh sắt giống Khanh, nhưng có vẻ tôi nặng hơn Khanh thì phải, việc đu lên không phải dể dàng với tôi. Tôi phải lấy trớn đến lần thứ ba mới đu lên được, dây thừng của tôi không hiểu sao,cắn một chút thì nó đã bung ra. Tay tôi buông một cách vô thức, chưng kẹp lại thật chặc ở phía trên, đu ngược lại bám chặt trên thanh sắt, tôi giúp Khanh cởi trói. Thật là may mắn, bây giờ hai đứa đang ở trên cao, bám nhau đưa xuống đất từ từ. Ngọn lửa đã bao vây nơi đây, một lối thoát khó mà tìm ra được. Chúng tôi như những con gà sắp được nấu chính trong vòng lửa lớn thế này.Dáo dát nhìn khăp xung quanh có cái gì có thể dập lửa được không, chúng tôi tìm được những khăn giẻ lau, cố gắng đập lửa nhưng rồi cũng bén vào khăn. Thật may mắn cho cả hai chúng tôi có một thùng nước lớn ở đằng góc, lửa cũng chưa đến đó. Chúc tôi lôi thùng nước đó ra đổ ngay chỗ có thể thoát khỏi nhanh nhất và tránh bị phỏng. Khi đổ nước xuống, lửa dịu đi chúng tôi liền phóng ra bên ngoài, chạy thật nhanh. Chúng tôi dừng lại quay lại nhìn căn nhà phực lửa cháy rụi. Nhìn nó thật khủng khiếp, nếu không tôi và Khanh đã chết cháy trong đó rồi. Bây giờ tôi và Khanh phải tìm cách cứu Trân và Quỳnh ra khỏi tay của Jack.
Hì hì ... sorry các bạn nhiều nhiều.... vì thi cử nên chậm trể, ngày mai Caca còn thi tiếp nửa, nhưng cũng cố gắng viết để post cho mọi người ^^.. mọi người đọc vui vẻ hen!


xem toàn bộ truyện les tiều thư và nông dân nhé


Mọi ý kiến đóng góp hoặc gửi truyện mới xin lên hệ : dnha07t1a@gmail.com
Vào buổi trưa nóng bức với nhiệt độ trong ngày cao khá cao lên đến 38 độ C. Chúng nó nhăn nhó dưới cái nắng gắt của buổi trưa, mồ hôi chảy ròng ròng trên người cứ như vừa mới được tắm xong. Chúng mệt mỏi, bức bối trong cái nắng, chúng tôi ở bên trong với cái nóng oi bức còn không chịu nổi, chúng nó không biết ra sao. nhưng chỉ cách đó thì chúng mới nói ra những gì đã làm với ba của Trân.
 
“Tụi bay thấy thời tiết thế nào?” -  Khanh đến vừa nói vừa cầm chai nước tuông vào miệng, cả ba tên nhìn thèm thuồng - “Khát nước không?” - cả ba tên gật đàu lia lịa
“nếu tụi bây nói ra tụi tao sẽ cho tụi bay nước uống!” - tôi nói với chúng
“tụi tao thà uống nước bọt chứ không nói ra”
“chắc không?” - Quỳnh nheo một mắt nhìn chúng
“chắc” - ba tên đồng loạt nói
“ờ … thé thì nước nước bọt đi” - Quỳnh nói - “nè! đem nước đá ra đây đi, rồi còn đồ ăn nửa, ở trong hầm quá”

Thế là chúng tôi mặc kệ chúng, bày biện thức ăn thật hấp dẫn, đò uống mát lạnh và để máy cái thùng đá ở phía trước, để xem chúng có chịu nỏi khi tháy chúng tôi uống nước thỏa thích , ăn thật no, chúng thì nhịn đói nhịn khát cũng vài ngày rồi.

“Cách này liệu chúng có nói cho chúng ta biết không? - trân nói nhỏ với tôi
“A tin là chúng sẽ không chịu nỏi đâu, khi thấy chúng ta như thế này” - tôi cười
“chúng không chịu nỏi đâu Trân yên tâm đi” - Quỳnh đến đụng vai

Chúng tôi ăn uống vui vẻ thoải mái, hưởng thụ những gì đang có, lâu lau cũng ngó xem chúng đang làm gì, chúng đang chăm chú nhìn những món ăn và những ly nước đá mát lạnh. Lúc này Khanh cầm chai nước ngọt được đông lạnh tiến gàn đến phía chúng nó.

“Tụi bay hay thật!” - Khanh mở chai nước ngọt , ánh mắt của chúng nhìn chăm chăm vào chai nước, Khanh đưa chai nước lên miệng tuông ực ực, rồi láy tay chùi mép - “trời nắng nóng, uống cái này thật là đã, ực ực …. “ - Khi thấy Khanh quay lưng bước đi
“Này!”- tên đại ca gọi
“có chuyện gì?” - Khanh nhướng một mắt nhìn hắn
“cho tao một chút nước tao sẽ nói cách tụi tao đã làm với ông chủ tụi bây” - lúc này mọi người tiến gần đến chúng
“mày có giữ lời hứa không?” - Lúc này tôi đến gần hắn
“làm sao mà tụi tao tin mày được?” - Khanh chêm vào
“nói ra đi rồi tụi tao sẽ cho mày nước uống và thức ăn” - Quỳnh cầm chai nước và đĩa thức ăn.
“khát quá, nóng quá” - hai tên đệ tử của hắn miệng không ngừng nói
“được rồi! cho ta một chút nước để có sức mà kể chứ?” - đôi mắt hắn van xin chúng tôi, chúng tôi nhìn nhau lưỡng lự.
“có chắc là tụi tao cho mày uống nước thì mày kể chứ, làm sao tao tin được ba đứa bây đây?” - tôi nhìn ba tên và nói
“bây giờ tụi bây không cho tao uống nước, tao cũng không thể kể cho tụi bây nghe được, giang hồ chữ tín luôn hàng đầu mà” - tên đại ca nói
“thôi được rồi! tôi sẽ cho các người uống một ngụm nước thôi” - Trân nói
“Trân! em đừng tin chúng quá!” - Khanh can lại
“không sao đâu!” - Trân vẫn làm theo ý của mình - “nước đây” - Trân đến cho chúng uống , cả ba tên đúng là như chết khát, uống hốp liên tục.
“nè đủ rồi” - Khanh giật lại -”tụi bây kể việc tụi bây đã làm đi”
“hahaha….. “ - hắn cười nhạo - “ xin lỗi tao quên rồi” - cùng lúc đó hai tên kia đồng thanh cười theo
“thằng khốn” - tôi đập thẳng vào mặt hắn
“tao có chết cũng không khai đã làm gì? chỉ cần nay mai thôi,, anh Jack sẽ tìm tụi tao và sẽ phá nát cái chỗ này, cảm ơn cô tiểu thư nhẹ dạ tin người, thương người nửa”

Khi hắn vừa dứt lời là tôi và Khanh đã nện cho hắn vài đấm vào mặt.
“Dừng lại” - một giọng nói vang lên
“Ai vậy?” - Quỳnh nói và nhìn xung quanh
“Ai vừa nói vạy?” - tôi nhìn dáo dát xung quanh, trước mặt tôi có những tên mặc áo
đen xuất hiện, bước ra giữa chính là Jack.
“là tao đây” - trên miệng hắn đang ngậm một điếu thuốc, hắn thẩy điếu thuốc xuống chân rồi dùng chân dậm cho điếu thuốc tắt.
“sao mày lại biết tụi tao ở đây?” - Khanh to mắt ngạc nhiên
“chuyện đó không quan trọng! Quan trọng là tao biết tụi bây đang bắt người của tao” - hắn nhìn về phía ba tên đang bị trói - “tụi bây cởi trói ba đứa kia ra” - hắn ra lệnh.
“ai cho tụi bây tự tiện vậy? tụi bây có biết ở đây là đâu không?” - Tôi tiến lên phía trước
“ở đây là mặt đất, sao mày nói chuyện ngu vậy?” - hắn trả lời còn đàn em của hắn thì ôm bụng cười
“ở đây là địa bàn của bọn tao, tao muốn tụi bây rời khỏi đây” - Khanh phản ứng gây gắc
“trước khi rời khỏi đây thì tao cũng phải chơi một chút đã”

Hắn vừa dứt câu thì tất cả đàn em của hắn xông thẳng vào chúng tôi, chúng tôi không kịp trở tay những đàn em của Khanh nhanh chóng bị hạ gục dưới tay mấy tên này, còn ba tên kia thì được cởi trói bởi đàn em của Jack. Tất cả gần như hỗn loạn ở nơi đây.

“Em và Quỳnh trốn đi” - tôi nói
“không được … hắn sẽ giết anh mất’ - em không muốn đi
“nếu em ở đây thì hắn sẽ dể dàng bắt em, Quỳnh, luật sư ba người mau đi đi”
“chạy mau đi!” - Khanh nói trong khi hạ gục những tên khác.

Tôi chạy đến giúp Khanh đánh những tên còn lại, chẳng biết từ đâu ra chúng quá đông, tôi dùng chân đạp đá thẳng vào bụng những tên khác, tay liên tục đấm và đấm. Khanh kẹp cổ một tên lấy tên đó làm bìa chắn cho mình rồi hất tung nó ra. Đánh một hồi cả tôi và Khanh đều thấm mệt.

“Hay quá” - hắn đứng vỗ tay - “phim hành động coi trực tiếp thế này mới sướng, tụi bây mệt chưa?”
“dù thế nào mày cũng phải trả giá cho những việc mày làm” - tôi nói thật lớn
“haiz…. sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn to miệng”
“dù có chết cũng sẽ chiến đấu với mày” - Khanh nói
“Haiz… chỉ còn hai tuần nửa là kì thi đại học diễn ra, thật là uổng tiền khi ông chủ bỏ tiền cho mày học mà mày không đi thi”
“đó là chuyện riêng của tao, mày không có quyền nói gì cả” - tôi xù lông nhím khi hắn nói như vậy
“để coi tụi bây có còn lớn tiếng với tao được không? Tụi bây đem tụi nó ra đây”
“Trân, Quỳnh “ - tôi với Khanh trố mắt thật to khi bây giờ hắn đã bắt được Trân và Quỳnh, cả hai đều bị trói và nhét giẻ vào miệng.
“Ây da da…” - hắn tiến gần lại Trân và Quỳnh - “nếu em ngoan ngoãn không bỏ trốn thì anh đâu có phải trói em như bây giờ?” - hắn vuốt nhẹ lên má của Trân, Trân quay phắt mặt qua bên kia - “còn bạn em thì cũng can đảm đấy!” - Hắn nhìn về “phía Quỳnh.
“Mày không được làm gì họ” - lúc này chúng tôi chỉ lo lắng cho cả hai mà không để ý gì đến những đàn em của hắn xung quanh, giây phút lơ đãng chúng tôi đã bị chụp từ ở phía sau, chúng ôm cổ, bẻ tay của tôi và Khanh. Dù có có vùng vẫy cũng không thể nào thoát ra được.


xem toàn bộ truyện les tiều thư và nông dân nhé


Mọi ý kiến đóng góp hoặc gửi truyện mới xin lên hệ : dnha07t1a@gmail.com
Mời các bạn đọc tiếp truyện les "tiểu thư và nông dân"
Về đến căn cứ mà chúng tôi đã lập sẵn, vác chúng xuống xe, chúng khá to con việc khiên chúng lên xuống cũng khá mệt, chúng vẫn còn ngủ say như chết. Chúng tôi cở trói sau đó, cho chúng ngồi trên chiếc ghế tựa mà chúng tôi chuẩn bị sẵn, chúng từng đứa lại, trói thêm một vòng thật chặt xung quanh chúng.


“Phù” - tôi thở phào , phủi tay - “thế là xong! cuối cùng cũng bắt được chúng!”
“Bây giờ mình sẽ làm gì với chung đây Hai Khỏe?” - Khanh hỏi tôi
“Đương nhiên là sẽ hỏi chúng về việc chúng hại ông chủ như thế nào?” - tôi nhìn chúng nó như muốn giết chúng nó.
“Bây giờ chúng ta ra ngoài để chúng nó ở đây! Sáng ngày mai chúng ta sẽ hỏi chúng!” - Quỳnh nói
“Quỳnh cho chúng đến hai liều thuốc ngủ! Mai chúng có tỉnh dậy nổi không?” - Trân nói
“uhm… giờ thấy hai liều cũng hơi nhiều đấy” - tôi chơt nghĩ
“không sao đâu! cùng lắm thì chúng ngủ nhiều lắm là hai ngày thôi” - Khanh nói

Lúc này chúng tôi đã tập trung tại một căn phòng. Người Luật Sư Tâm vào gặp chúng tôi.
“Hôm nay tôi đã đến trại giam và gặp ông chủ”
“Ba con thế nào rồi luật sư?” - Trân lo lắng
“ba của con vẫn ổn, ông ta khá ngạc nhiên khi gặp tôi” - người luật sư kể lại quá trình vào trại giam gặp ba của Trân.

Tại trại giam.

“Chào ông!” - người luật sư chào ông chủ
“Chào! Ông là ai?”
“Tôi là luật sư của ông!”
“Luật sư??? Ai đã mời ông làm luật sư cho tôi?”
“Chính là con gái của ông với một người nửa”
“con gái của tôi! ông biết con gái của tôi ở đâu sao?”
“tại sao ông lại hỏi tôi như vậy?”
“Vì con gái tôi đã bỏ nhà đi” - nét mặt của ông chủ rất buồn - “con gái tôi có khỏe không?”
“cô ta vẫn khỏe, ông đừng quá lo lắng, qua sự việc tôi thấy ông là người bị hại”
“đúng vậy! tôi bị hại, tôi không biết gì về những món hàng lậu đó lại nằm trong các món hàng của tôi”
“ông có nghi ngờ ai đã hại ông không?” - người luật sư hỏi
“tôi không biết là ai?”
“người mà ông tin tưởng giao hết mọi việc?”
“Jack sao? Jack ư… “ - ông chủ lẩm bẩm
“hình như ông biết điều gì đó”
“Jack là người tôi tin tưởng, Jack sẽ là con rể tương lai của tôi, lý do gì nó lại hại tôi chứ?”
“theo tôi được biết, con gái ông không hề tin tưởng cậu ấy, con gái ông khẳng định rằng chính cậu ta đã hại ông” - lúc này ông chủ im lặng và suy nghĩ những gì đã diễn biến ra trong đầu của ông ấy -”đây là đoạn clip ngắn mà con gái ông đã cùng bạn bè của mình đã ghi lại”

Ông chủ không tin vào mắt mình thấy! Nó như một cú gián xuống đầu của ông!
“Tôi hiểu rồi! Thằng khốn nạn” - ông chủ đập mạnh tay xuống bàn
“ông đừng kích động! Ông hãy kể lại quá trình trước khi xảy ra vụ việc đưa hàng lậu lên trên xe, căn cứ vào đó tôi sẽ điều tra thêm để sớm minh oan cho ông”
“Được! tôi sẽ kể hết mọi việc”
“Trước khi tôi bị bắt là khoảng 1 tháng, tôi cùng Jack đi gặp một khách hàng khá tầm cỡ, ông ta muốn được hợp tác với tôi, ông ta là do Jack giới thiệu. Jack bảo đã có làm ăn với ông khách hàng này rồi, ông khách hàng muốn hợp tác làm ăn với tôi nên đã giới thiệu. Tôi rất tin Jack nên việc giấy tờ tôi đã kêu cậu ta kiểm tra sau đó tôi chỉ việc kí vào , cũng không nhìn qua một chữ nào trong hợp đồng”

“Ông thật là bất cẩn” - người luật sư lắc đầu
“uhm… bởi vì tôi xem nó như con rể của mình!”
“hình như con gái của ông yêu người khác chứ không phải cậu ta thì phải?”
“uhm...đúng vậy yêu một người khác, nó đã bỏ trốn cùng người đó”
“haiz… người yêu của con gái ông thì đang giúp ông thoát khỏi nơi đây, càng sớm càng tốt, tôi không biết lý do gì ông lại cấm cảng như vậy?”
“người con gái tôi yêu là một đứa con gái”
“con gái sao??” - người luật sư ngạc nhiên -”vậy mà tôi cứ tưởng là một chàng trai đó chứ, nhưng thấy cậu ta cũng xứng đáng để gọi hai tiếng “đàn ông””
“tôi cũng không biết! sự việc kí hợp đồng đó ban đầu có vẻ thuận lợi, nhưng từ khi con gái tôi bỏ trốn thì công ty của tôi bắt đầu rơi vào tình huống khó xử, nào là nhân viên nghĩ việc không có một lý do nào, khách hàng hối thúc, dẫn đến đền hợp đồng…. và cuối cùng là chuyện này”
“tôi nghĩ do cậu ta không có được con gái của ông nên đã tìm mọi cách để làm ông ra thế này”
“thằng chó chết! Tôi sẽ giết nó khi thấy mặt nó”
“ông cứ bình tỉnh! Ngoài những việc trên ông còn giao cho hắn làm gì nửa không?” – ông chủ suy nghĩ và cố gắng nhớ đã giao phó cho Jack những gì, sau đó ông lắc đầu
“uhm.. hình như chỉ có như vậy thôi, ngoài ra tôi không giao phó cho Jack việc gì cả?”
“ông cố nhớ thử xem, có liên quan gì đến tài sản của ông không?”
“không! Tài sản tôi cũng đã để lại một tờ di chúc cho con gái của tôi, phòng hờ tôi có chuyện gì? Không hề liên quan đến Jack”
“uhm.. thôi được rồi! Tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu ông ra”

Đó là câu chuyện mà luật sư đã kể lại toàn bộ cho mọi người cùng nghe.
“Trời ơi! Sao bác ấy có thể tin người một cách mù quán như vậy chứ?” – Khánh tức tối
“uhm... vì bác ẩy nghĩ Jack sẽ là con rể tương lai của bác ấy mà”
“khi thấy em đòi đi du học, ba đã rất rất vui, ba lại càng vui hơn khi thấy em thân và vui vẻ với Jack” –Trân nhún vai –“ai lại nghĩ một người có học thức như Jack lại làm những chuyện như vậy chứ?” – Trân lắc đầu
“Bây giờ không như hồi xưa đâu cháu ah! Không phải du côn là có thể trở thành trùm xã hội đen đâu cháu! Du côn thì chỉ biết đánh nhau, còn du côn cộng với học thức cao thì sẽ biết điều khiển phát triển một cách như thế nào, để không bị phát hiện và hoạt động mạnh mẽ. Không phải học thức cao là người đàng hoàn đâu” – người luật sư nói
“Thành phần vậy cũng hiếm ha” – Tôi nói
“uhm thành phần hiếm như vậy chỉ có một mình hắn thôi” - Khanh nói
“bây giờ chúng ta phải chờ chúng tỉnh dậy , hỏi tội chúng!”

Sau hai ngày chúng tôi đã cho chúng ngủ đã giấc rồi, thì đến lúc này không cho chúng ngủ tiếp được nửa. Những người bạn của Khanh dùng xô nước tạt trên đầu của chúng nó tạt xuống, xô thứ ba thì tụi nó mới mở mắt tỉnh dậy. Điều đàu tiên của chúng làm là cựa quậy hết sức khi không hiểu tại sao mình bị trói, có mặt ở một nơi như thế này.

“Tụi bây làm cái chó gì vậy? Thả tao ra?” - tên đánh tôi la hét ầm ỉ, hắn đưa mắt nhìn ai đã làm điều này
“ủa? sao chún ta bị trói vậy nè?” - hai tên đàn em của hắn cũng ngỡ ngàng như hắn
“ngủ ngon không?” - tôi đứng trước mặt hắn
“thì ra là mày! Thằng nông dân, đúng hơn là một con nông dân nghèo mạt, chả ra cái thá gì” - “BỐP” - nấm đấm của tôi dọng thẳng vào mặt hắn
“mày nói chuyện có lễ độ chút đi, nếu không muốn bị đập”
“Phụt” - hắn nhả nước bọt xuống đất như một sự khinh bỉ , lúc này không càn tôi ra tay, bọn em của Khanh đã bay vào thục vào bụng hắn liên tục.
“Dừng lại” - tôi ra lệnh
“Tụi bây muốn gì?” - hắn hét lên
“Tụi tao muốn biết chính  mày và thằng Jack đã hại ông chủ như thé nào?”
“hứ …. tụi bây nghĩ tụi bay có thể làm cho tao nói được ah”
“tụi tao sẽ làm mọi cách để cho mày phải khai hết” - Khanh tiến gần, kề sát mặt với hắn.
“cứ làm gì mà tụi bây có thể” - hắn cười nửa miệng
“đập nó” - Khanh ra lệnh cho đàn em của mình, dù bị đánh rất nhiều hắn không khai dù chỉ một lời.
“tụi bây đánh tao cũng như gãi ngứa cho tao thôi”
“Vậy thì tụi tao sẽ có cách khác” - tôi nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù, lấy vòi nước sịt thẳng vào mặt của chúng, ướt từ đầu đến chân, nước cứ phun thẳng tung tóe.
“Mày đang làm cái oái gì vậy hả?” - hắn cố gắng nói mở mắt khi tay tôi vẫn đang cầm vòi nước.
“nếu mày chịu nói ra những gì tụi bay đã làm thì tao sẽ ngưng xịt nước”
“hahah…. ọc ọc …sặc sặc”- vì hắn cười nên toàn bộ nước tôi xịt ra đều chui tọt vào miệng của hắn.
“thôi đi anh” - Trân nói và nhìn hắn
“hừ ..” - nước tắt tôi thảy vòi nước xuống đất
“tao cho tụi bây biết dù thế nào thì tao cũng sẽ không khai những gì tao làm với ba của con bé đó, tụi bây nên nhớ nếu như những ngày sắp tới đại ca Jack không thấy tao thì bọn đàn em tụi nó sẽ tìm ra tao và tụi bây cũng không có đường quay về đâu”

Khi hắn nói điều đó thật sự chúng tôi đã quên mất đi điều này, nhưng không vào hang cọp thì sao giết được cọp, theo lao rồi thì phóng theo lao luôn.

“bốp” - cú đấm của Khanh bay thẳng vào mặt của nó - “xin lỗi! tụi tao cóc sợ, đừng có hù”
“tụi bây không được đánh đại ca của bọn tao” - tên đàn em hắn lên tiếng
“bịch … bốp… bịch,,,” - “tao đánh nè” - Khanh nói -” đánh luôn tụi bây chứ đừng có đánh đại ca tao, tụi bây tao sẽ giao cho công an giải quyết, đừng có hòng mà tụi tao thả ra”
“Ring...ring… reng… reng…” - điện thoại của tên bự nhất reng lên, chúng tôi nhìn thấy để rằng Anh Jack, chúng tôi có một chút hồi hộp, cuộc gọi lần thứ nhất rồi đến lần thứ ba. Rồi im bặt.
“hahaha…” - hắn cười ngạo - “sợ xanh mặt rồi hả? tao tin rằng chỉ ngày mai thôi, anh Jack sẽ phái người tìm tao, còn chỗ này của tụi bây thế nào cũng sẽ bị đốt trụi, đốt sạch” - gương mặt hắn bầm tím, ướt sũng, hắn cũng biết đau và cảm thấy bắt đầu lạnh.
“tụi bây! khinh cái đám chó này ra ngoài trời, cho sương đêm xuống,để tao thử xem sức khỏe của tụi bây có chịu đựng được với khí hậu trời như vậy không? Và tụi bây sẽ ở ngoài nắng vào ngày mai nửa”

Chúng nó được khinh ra ngoài giữa trời đêm lạnh buốt, những đàn em của Khanh thay phiên túc trực canh tụi nó và tránh sự xâm nhập của những kẻ lạ mặt.

xem toàn bộ truyện les tiều thư và nông dân nhé


Mọi ý kiến đóng góp hoặc gửi truyện mới xin lên hệ : dnha07t1a@gmail.com

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

Những ngày đó chúng tôi đều theo dõi tin tức vụ buôn bán vũ khí lậu của ông chủ, trong khi chúng tôi tìm đến luật sư, việc theo dõi chúng nó kế hoạch sẽ dời lại vài ngày, nếu gấp gáp quá sẽ không ổn, một mình chúng tôi cũng không thể ra mặt được.

Chúng tôi nhờ đến luật sư thành phố để bào chữa cho ông. Ban đầu chúng tôi nhờ đến thì ai cũng từ chối, dù chúng tôi có trả giá cao như thế nào, có lẽ đây là một dụ án khó mà cải lại được với vật chứng hiện tại. Và chúng tôi tìm đến một văn phòng luật khác, nhìn nó không hoành tráng bằng những cái kia nhưng đây là hy vọng cuối cùng của chúng tôi.
"Xin chào! Tôi có thể giúp được gì cho anh chị! Tôi là Luật Sư Tâm?" - người luật sư bát tay cùng chúng tôi
"Dạ! chúng tôi muốn anh làm luật sư bào chữa cho vụ việc tàn trữ vũ khí lần này"
"Ah! tôi có biết và mấy ngày nay cũng theo dõi việc đó"
"Chúng tôi là người bị hại, xin ông giúp chúng tôi" - tôi cầu xin luật sư -" chúng tôi đã tìm kiếm những luật sư khác, họ không nhận vụ này, dù có van xin họ đến đâu"
"Mọi người có chứng cứ hay bất kì manh mối gì để chứng minh ông chủ các người vô tội không?"
"chúng tôi chưa có gì " - Trân trả lời với vẻ mặt buồn bã
"nếu không có những thứ đó thì sẽ vô vọng không cứu được ông chủ các người ra đâu"
"chúng tôi sắp bắt đầu theo dõi chúng, nếu như hôm nay tìm được luật sư" - Khanh nói
"Tôi sẽ giúp các các bạn, các bạn và tôi sẽ cùng hợp tác, tìm ra manh mối để lật đổ vụ án lần này" - Luật Sư Tâm đã nhận lời giúp chúng tôi
Và những ngày sau đó chúng tôi cật lực theo dõi, chúng tôi biết được chúng thường đi đến đâu, lúc nào cũng đi chung với nhau, mất gần cả tuần lễ chúng tôi mới xác định được chúng thường xuyên ở một quán nhậu gần bờ kè, gần như tối 7h chúng đều tụ tập uống rượu, sau đó đến 11h đêm chúng lại vào vũ trường. Chúng khá cọc dễ gây sự với bất cứ ai đụng hay va vào chúng, còn ban ngày chúng ở một chỗ khá biệt lập, nơi đó là nơi các đồng bọn của Jack tập luyện đánh đấm với nhau, cờ bạc, gái gú, rượu chè. Mọi thứ được ghi lại bằng máy quay phim nhỏ.
Và chúng tôi quay được một đoạn clip khá quan trọng, nó có thể sẽ là chìa khóa để phá vỡ vụ án lần này.
“Sao rồi?” – Quỳnh nhìn tôi và Khanh
“Mới quay được một đoạn đối thoại của chúng, liên quan đến ông chủ của chúng ta” – Tôi trả lời
“Đâu? mở lên xem nào” – người luật sư giục
Rồi tôi kết nối chiếc máy quay với chiếc TV.
“hahaha....” – tên đánh tôi cười lớn cứ như hắn vừa hả dạ một chuyện gì đó – “ Yo.... Yo ...”
“công nhận anh thật là tài giỏi?” – tên ngồi bên phải hắn nói
“chứ sao? Tao là đại ca tụi bay thì tao phải giỏi thôi” – hắn tự mãn thật đấy
“anh đã để trót lọt những vũ khí vào mớ hàng của hắn ta thật tài tình” – tên bên trái nói
“uhm... đơn giản là hắn ta quá tin anh Jack của chúng ta đó thôi, gần như tin tưởng tuyệt đối, nên việc kiểm tra hàng hóa, hắn đều giao cho anh Jack....”
“sao mà ông ta có thể tin tuyệt đối như vậy được nhỉ?” – tên bên phải nói
“đơn giản ông ta nghĩ, Jack sẽ trở thành con rể của ông ta, con gái của ông ta không biết điều, trốn thoát, thế là ...XONG! hahaha” – hắn cười nhạo
“nghe nói con gái của ông ta thương một đứa con gái có ngoại hình như một thằng con trai”
“uhm... tao còn bị lừa với dáng vẻ bên ngoài của ả? Ta đánh ả đó không còn gì? Thật là sướng tay”
“thì ra những món hàng có chứa súng trong thùng, khi đại ca kêu tụi em đưa hàng lên xe”
“uhm.. được chuẩn bị sẵn hết rồi, nhờ vậy mà tao với tụi bây được thưởng cũng kha khá đó thôi” – nói xong là chúng cụng nhau uống bia, rồi đến chọc ghẹo các cô gái, nhìn chúng chẳng khác gì bầy súc sinh.
"sắp tới chúng ta có nhiệm vụ nào không đại ca?" - tên bên phải rót bia và hỏi
"uhm... có đó, tìm cho ra con gái của ông ta đem về cho anh Jack , bằng mọi cách phải dụ cô ta đưa hết tất cả tài sản để thả ba của cô ta ra"
"biết tìm ở đâu đại ca?"
"tao cũng chưa biết nửa, nhưng tao nghĩ tốt nhất là nên thăm dò những nhà người thân của cô ta, bạn bè của cô ta"
"có khi nào có tài sản rồi anh Jack có để cho ba và cô ta yên?"
"haha.. mày cũng khá là thông mình, theo tao anh Jack sẽ giết ba của nó, sau đó chiếm đoạt nó, và thảy nó cho chúng ta, nó cũng khá là xinh đẹp, cũng khá là hấp dẫn không thua gì ở những đứa quán bar đâu. hahhaha...."
"vậy tên người yêu của cô ta thì sao đại ca?" - tên bên trai nói
"chết chứ sao? không có đất cho nó sống đâu? còn không thì cho nó liệt toàn thân, haha... uống nào!"
"Yo... đại ca... chúng ta sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình, và chúng ta sẽ được thưởng hậu hỷ"
Coi xong đoạn clip, tôi tức giận không kiềm được bản thân mình
"LŨ CHÓ CHẾT" - tôi dọng tay vào tường
"anh bình tỉnh lại , anh nóng thì cũng không làm gì được đâu" - Quỳnh nói
"chúng nó sẽ .... sẽ ...." - Trân sợ hãi co rúm cả người lại
"không sao đâu! có anh và mọi người sẽ bảo vệ cho em" - tôi đến và ôm lấy em
"chúng có vẻ đang chuẩn bị kế hoạch bắt cóc Trân" - Người luật sư nói - "bay giờ chúng ta đã có bằng chứng" - người luật sự lấy chiếc máy quay phim chép vào laptop của mình.
"Liệu việc để cho chúng phát hiện Trân làm mồi nhử cho chúng, có nguy hiểm quá không?" - Quỳnh có vẻ không ủng hộ việc này
"chúng ta cần suy nghĩ lại, nếu chúng phát hiện thế nào chúng cũng sẽ gọi đồng bọn" - Khanh nhìn tôi và Trân nói.
"uhm..." - tôi im lặng và suy nghĩ
"không! dù thế nào chúng ta cũng phải bắt chúng để chúng khai ra mọi thứ" - Trân nói
"không được đâu em, chúng đang tìm em, chúng thấy em là như mèo thấy mỡ, rất rất nguy hiểm không được đâu" - tôi cản em
"chứ bây giờ còn cách nào để có thể đưa ba em ra khỏi tù chứ?" - chúng tôi đều im lặng khi nghe Trân nói điều đó ra. Bây giơ chúng tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn cách đó - "tại sao mọi người đều im lặng, sự thật chúng ta đâu còn cách nào ngoài cách đó"
"KHÔNG, em không đi đâu cả, anh sẽ chính là người dụ chúng" - tôi đứng phắt dậy nhìn thẳng vào mắt em.
"có lẽ nên để cho anh chàng này đi" - người Luật Sư đồng tình - "nếu hắn có bắt được anh ta đi chăng nửa, cũng sẽ không làm gì được, nếu hắn có được cháu thì mọi chuyện sẽ như theo ý của hắn"
"nhưng mà ...."
"không nhưng gì cả, , anh có kế hoạch như thế này" - trong đầu tôi lóe lên một kế hoạch có thể đánh úp chúng - "chúng ta sẽ thuê quán nhậu mà chúng thường xuyên lui tới, dụ chúng uống thật say, để khả năng chóng chọi của hắn giảm đi, chúng ta sẽ dùng lưới bắt lấy chúng như bắt láy cá vậy, sau đó chụp thuốc mê, và đưa đếm địa điểm chúng ta đã sắp đặt"
"Được đấy! như vậy nguy hiểm sẽ bớt đi, lúc đó xung quanh sẽ toàn là người của chúng ta, chúng có muốn chống cự cũng không được" - Khanh đồng ý với kế hoạch của tôi.
"Hãy tin anh!" - tôi nhìn thẳng vào em " anh sẽ không sao? anh hứa anh sẽ gặp lại em mà, em và Quỳnh cùng với những người bạn của Khanh có mặt ở địa điểm trước, như thế sẽ an toàn cho em"
Như thế chúng tôi đã thống nhất là thay đổi kế hoạch, vì chúng tôi không muốn đưa Trân vào vòng nguy hiểm quá như vậy! Đúng như kế hoạch buổi tối hôm sau chúng tôi đã dàn dựng mọi thứ một cách hoàn hảo, những người anh em của Khanh vào vai quần chúng, Khanh và một người bạn khác vào vai người bán hàng,. Chúng đã đến, tất cả đều nhắm vào chúng.
"chủ quán đâu ra đây coi" - đàn em của hắn lên tiến
"dạ ra liền" - Khanh chạy ra tiếp
"hôm nay có gì ngon không?"
"dạ có! món mì xào ốc dát! quán mới đưa món này vào"
"đại ca thấy sao?" - nó hỏi ý
"uhm.. cứ đem ra đi, cho một kết bia 333 luôn"
"dạ có liền"
Chúng có vẻ thích ăn nhậu nhỉ? chúng tôi cho mấy em xinh đẹp ra để dụ dỗ hắn.
"Ê ... chủ quán... mấy em này ở đâu ra vậy?" - đàn em hắn hỏi Khanh
"Dạ! tại em thấy mấy anh uống ở đây thường xuyên , là khách thân thiết với quán em, nên hôm nay muốn cho mấy em để phục vụ tốt hơn, quán em hôm nay sẽ không tính tiền các anh, các anh cứ ăn nhậu thoải mai" - Khanh khá nhiệt huyết nên chúng không lấy một chút nghi ngờ
"oh! được! mốt ta sẽ dẫn thêm mấy thằng em đến ủng hộ quán chú, quán chú làm ăn vậy ta thấy được đó" - tên đại ca tỏ vẻ khá hài lòng
chúng tôi làm đồ ăn cho chúng, tất cả các món đầu chúng tôi không bỏ gì vào cho chúng. Đến món cuối cùng chúng tôi đã bỏ vào hai liều thuốc ngủ cho chúng, chúng mặc nhiên ăn nhậu, khoái chí khi có ba cô em ngồi xung quanh, chúng đùa giỡn một cách dê già, dê trẻ, ôm ấp, sờ mông, sờ ngực. Những cô gái đó cũng được chúng tôi thuê từ các cô gái đứng đường mà thôi.
"hôm nay vui quá tụi bây! được nhậu miễn phí, được có gái để ôm" - hắn say thật rồi - "yo .... yo ....uống tiếp đi anh ... uống nhiều vào nè" - cả ba tên bị ép uống đến gần say, nhìn lại cũng hai kết bia, đô của chúng cũng khá cao, với hai liều thuốc ngủ được đưa vào bia thì kì này chúng chỉ có chết mà thôi. Không có sức mạnh như chúng thì phải sử dụng mưu kế mà thôi.
Một lát sau ba tên nằm gục trên bàn ngủ như chết, chẳng biết trời đất mây gió là gì. Chúng tôi đứng dậy quan sát chúng, đụng chúng, đạp chúng xuống đất, chúng vẫn nằm yên ngủ một cách ngon lành. Xe cũng đã chuẩn bị, trói hết tất cả chúng lại, chất lên xe hàng thì cũng không ai để ý. Chúng tôi đã chở chúng địa điểm mà chúng tôi đã chọn, nơi để bắt chúng khai ra mọi thứ.

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

MÃI MÃI BÊN NHAU



Chapter 1

Vừa bước vào nhà Ý Như đã thấy không khí nặng nề bao trùm. Ba mẹ ngồi mỗi người một góc, không ai nói chuyện với ai cả. Thấy Ý Như bước vào, mẹ cô liền ngoắc cô lại bảo

- Ý Như, ngồi xuống đây với mẹ.

Ý Như đi lại bên mẹ, cô không biết có chuyện gì đang xảy ra, cô hết nhìn cha rồi nhìn mẹ, mẹ cô nắm lấy tay cô nói

- Ý Như nè, ba mẹ có chuyện rất quan trọng muốn con giúp đỡ.

Ý Như thấy được sự trầm trọng trong câu chuyện này, vì từ trước đến nay ngoài cô nhờ ba mẹ ra, có bao giờ ba mẹ nhờ vã gì Ý Như đâu.

- Có gì mẹ cứ nói ra đi, nếu giúp được con sẽ giúp.

Lúc này ông Thái mới lên tiếng

- Chuyện này cha không muốn ép con, con có quyền lựa chọn.

Ý Như một lần nữa lên tiếng

- Xin cha mẹ cứ nói.

Bà Thái nhìn chồng rồi nói với con

- Con còn nhớ chú Trung chứ!

Ý Như gật đầu:

- Là bạn thân của cha má.

Bà Thái thở dài lắc đầu

- Một người bạn thân mà không có còn tốt hơn. Ông ta đã lấy hết tiền của công ty đi rồi. Bây giờ công ty rất cần tiền để qua giai đoạn này.

Ý Như nhíu mày hỏi

- Con không có nhiều tiền, nhưng cũng có một ít, nếu ba mẹ cần đến…

Bà Thái xua tay
- Không không, số tiền con có, và cả căn nhà này cũng không thể nào bù đắp vào được. Chúng ta cần một số tiền lớn hơn nữa và có người đã chịu giúp với một điều kiện.

Ý Như mở tròn mắt, không ngờ trên thế gian này cũng còn người tốt muốn giúp cho ba mẹ cô.

- Ai vậy mẹ?

Ông Thái cướp lời vợ

- Đó là ông Tùng, bạn rất thân của ông nội con. Ngày xưa họ có hứa với nhau sẽ gã con của mình nếu sinh ra một gái một trai, nhưng ông nội sinh ra ba, còn ông Tùng cũng sinh ra một người con trai là bác Phong. Sau đó họ rời khỏi Sài Gòn và đi nơi khác làm ăn. Mấy chục năm sau nghe nói họ sanh muộn được một cô con gái nhưng lúc đó cha đã lấy mẹ. Bây giờ cả gia đình họ về lại Sài Gòn mở công ty đá quí rất lớn. Họ có một đứa cháu trai, muốn làm sui với chúng ta.

Ý Như chỉ vào mình và mẹ cô gật đầu.

- Không được, ngay cả mặt mũi của anh ta ra sao con còn không biết nữa. Còn cách nào nữa không?

Ông bà Thái lắc đầu.

- Chúng ta chỉ còn cách này nữa thôi. Con nghĩ thử coi có ai chịu cho chúng ta mượn một số tiền lớn như vậy.

Ý Như không biết phải nói làm sao với ba mẹ cô nữa. Nếu không giúp thì có thể ba cô sẽ ngồi tù và gia đình cô sẽ mất tất cả. Nhưng nếu đồng ý, đó là chuyện hạnh phúc suốt đời của cô. Thấy con phân vân nên ông Thái nói:

- Ba đã nói rồi, con có thể từ chối, không ai ép con cả. Chúng ta sẽ tìm cách khác vậy.

Ý Như biết ba mình nói vậy thôi chứ còn cách nào khác nữa, Ý Như đứng dậy nói:

- Ba mẹ cho con vài ngày để suy nghĩ được không?

Ông bà Thái đồng ý.

- Con cứ suy nghĩ đi.
- Xin phép ba mẹ.

Ý Như lê từng bước lên lầu. Cô tưởng hôm nay sẽ có cơ hội nói cho ba mẹ mình biết rằng cô vừa đậu thủ khoa và sẽ có một khóa học bổng bên Úc, nhưng bây giờ thì đành gạt nó qua một bên.
Ý Như vùi mình lên giường thở dài. Cô phải nói làm sao với Nam đây, anh sẽ cho rằng cô giả dối và sẽ không tha thứ cho cô. Nhưng Ý Như không làm khác được, vì cô có thể tìm người khác như Nam, nhưng ba mẹ chỉ có một. Ngày mai cô sẽ nói cho ba mẹ biết rằng mình đồng ý cho ba mẹ vui lòng. Ý Như thở dài rồi chìm vào giấc ngủ.

Chapter 2

Lễ cưới được tổ chức lớn nhất trong nước vì không lớn sao được, đó là ngày đám cưới của đứa cháu đích tôn của dòng họ Hoàng. Đám cưới này ông Tùng là vui nhất, vì thằng cháu quậy phá của ông rồi cũng có người cột chân nó lại. Mà lại là đứa cháu của ông bạn thân của ông Tùng nữa. Ông Tùng nói với Thanh:

- Đến đời cháu thì chúng ta cũng được làm sui gia, thật là không uổng công.

Ông Thanh cũng nói:

- Hi vọng chúng nó cho chúng ta vài đứa cháu là được rồi.

Hai ông khoái chí cụng ly với nhau. Chỉ có cô dâu với chú rễ là không được vui. Cả hai đều đang suy nghĩ về một việc gì đó. Nụ cười của hai người thật gượng gạo.

Cuối cùng thì tiệc cưới cũng xong, Ý Như phải đi về với gia đình chồng. Bà Thái ôm con nước mắt chảy dài, dặn dò đủ thứ

- Về bên đó nhớ nghe lời nha con, không được bướng đó. Có gì không biết thì phải hỏi.

Ông Tùng đứng kế bên nói

- Con đừng lo sẽ không ai dám ăn hiếp đứa cháu dâu này đâu. Cũng đã khuya rồi chúng ta đi thôi.

Ý Như chui vào xe ngồi kế chồng của mình. Nói là chồng nhưng cô cũng chưa nhìn kỹ mặt chồng mình như thế nào. Chỉ biết tên của chồng cô là Hoàng Phong Thiên. Ý Như len lén nhìn qua thì thấy Phong Thiên cũng đang nhìn mình, cô bối rối quay mặt đi, cô nhìn ngoài trời, mọi người vẫn lái xe qua lại tấp nập, cô hi vọng rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn ngày hôm nay.

Xe dừng lại trước một biệt thự thật lớn và sang trọng. Cái cửa sắt khổng lồ từ từ mở ra cho xe chạy vào. Ý Như không biết có bao nhiêu người ở ngôi biệt thự này nữa, nhưng chắc có lẽ phải đông lắm, nếu không thì sẽ rất trống vắng vì nó quá to lớn. Nhà của Ý Như không phải là nhỏ, nhưng so với ngôi biệt thự này thì chẳng thấm vào đâu. Ý Như bước theo chân ba mẹ chồng của mình. Đi đến phòng khách thì ông Phong nói

- Thiên con đưa vợ mình lên phòng đi, giờ cũng đã khuya rồi.
Rồi ông quay sang hỏi mấy người giúp việc
- Cô út về chưa?

Bà Bảy người giúp việc già nhất ở đây nói

- Dạ thưa ông chủ, sáng giờ không thấy cô hai đâu hết

Ông Phong bực bội, nhưng vợ ông xoa dịu

- Thôi anh à, hôm nay là ngày vui của con, anh đừng có giận dữ

Ông Phong bực bội gắt

- Thiệt không hiểu nổi, đám cưới của cháu mà cũng không chịu về, bỏ đi đâu mất tiêu

Ông Phong vừa nói xong, thì Ý Như nghe một giọng nói vang lên

- Anh hai giận quá mau già đó!

Ông Phong quay lại, bực tức lúc này như càng bùng lên

- Em nói cho anh biết đi, sao giờ này mới về. Hôm nay là đám cưới của Phong Thiên mà em cũng không ở nhà.

Tùng Linh nắm cánh tay anh hai mình nhỏ nhẹ

- Không phải là em không có muốn về, nhưng trên đường có nhiều tai nạn xảy ra, chiếc xe của em phải nhích từng chút một, nên em không về kịp.

Bực tức trong lòng ông Phong như được xoa dịu. Dẫu sao Tùng Linh cũng là đứa em gái duy nhất của ông. Nói là cô của Phong Thiên nhưng thật ra Tùng Linh chỉ lớn hơn Phong Thiên vài tuổi vì Tùng Linh là con của người đàn bà bên ngoài của cha ông. Khi Tùng Linh vừa tròn 8 tuổi thì mẹ cô đem đến cho cha anh nuôi, vì bà bệnh nặng không thể nuôi được nữa. Vài tháng sau mẹ Tùng Linh qua đời và Tùng Linh rất hận cha vì nghĩ rằng ông để mẹ con cô cực khổ nên mẹ mới chết. Đó là lý do vì sao từ nhỏ Tùng Linh đã không gần gũi với cha mình và cũng một phần ông quá nghiêm khắc với cô. Tùng Linh là do một tay ông Phong, vợ ông và bà bảy nuôi lớn. Vì do được nuông chiều quá nên cô bướng bỉnh, nhưng được cái Tùng Linh rất yêu thương anh chị mình và cô rất giỏi. Thằng con ông thường nói út cái gì cũng giỏi. Đúng thật là như vậy. Vì Tùng Linh bây giờ đã có công ty riêng của cô, và nó đang phát triển rất nhanh. Ông nhìn em gái mình rồi lắc đầu

- Em làm sao thì làm đi, chút xíu cha vô thì em nói chuyện với cha

Tùng Linh không muốn đối đầu với cha mình. Cô định năn nỉ anh trai thì cô nghe tiếng xe của ông Tùng đổ dồn phía trước cỗng, Tùng Linh nói với anh
- Em lên ngủ trước đây, anh giúp em nhé

Nói rồi cô bỏ chạy một nước, ông Phong chỉ biết nhìn theo lắc đầu. Thấy vậy nên Phong Thiên và Ý Như về phòng của mình. Ông Tùng từ ngoài bước vào hỏi

- Cha mới nghe tiếng của Tùng Linh đây mà, nó đâu rồi?

Ông Phong đi lại dìu cha ngồi xuống ghế nói

- Em con hôm nay có chuyện đột xuất nên không về kịp đám cưới của Phong Thiên, xin cha đừng có giận.

Ông Tùng bực mình mắng

- Con với cái, lúc nào cũng cãi lời cha, không biết khi nào nó mới ngoan ngoãn đây. Tìm một nơi nào đó gã phức đi cho rồi. Thật khổ.

Bà Phong cười với cha chồng

- Cha đừng lo, Tùng Linh nhà mình nhiều người muốn cưới lắm. Chỉ là em nó chưa chịu thôi. Bây giờ con đưa cha vào trong nghỉ nhé, có gì mai rồi nói.

Hai vợ chồng dìu ông Tùng đứng dậy, trong lòng vẫn bực tức nên ông nói

- Cũng tại hai đứa con, cưng chiều nó quá đó. Hết con rồi đến cháu. Đứa nào cũng muốn làm cho ông vỡ tim mà chết.

Còn Ý Như vừa về đến nhà chồng, lần đầu tiên thấy cô út. Cô của Phong Thiên thật là trẻ, trẻ hơn sức tưởng tượng của cô rất nhiều. Cô có nghe mẹ cô nhắc sơ về Tùng Linh, nhưng cô không ngờ, Tùng Linh khác xa trí tưởng tượng của cô.
Ý Như đi vào phòng được dành riêng cho cô và Phong Thiên. Ý Như nhìn quanh, cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Đúng lúc đó thì Phong Thiên đi vào

- Em đi tắm đi, rồi chúng ta nói chuyện.

Ý Như làm theo như cái máy, cô rất cần phải tắm, vì nguyên ngày hôm nay cô rất mệt. Nên cô chỉ muốn tắm và ngủ. Đợi Ý Như vào phòng tắm rồi, Phong Thiên chạy qua phòng Tùng Linh, anh gọi nhỏ

- Út ơi út mở cửa cho Thiên.

Tiếng Tùng Linh ở trong vọng ra

- Cửa không khóa, vào đi!

Phong Thiên bước vào và khóa cửa lại, Tùng Linh nhíu mày hỏi

- Hôm nay cưới vợ sao không về phòng đi, qua phòng út làm gì?

Phong Thiên chúm hai tay vào nhau năn nỉ

- Út giúp Thiên đi út, Nguyệt Nga đang giận Thiên đó, Thiên nói tối nay sẽ tới, út giúp dùm Thiên.

Tùng Linh trợn mắt

- Thiên nói thiệt không đó? Có vợ rồi mà không bỏ bồ? Út không giúp đâu.

Phong Thiên tiếp tục năn nỉ

- Giúp Thiên đi, Thiên không yêu cô ta, nhưng phải nghe lời ông nội, út biết ông nội mà, ông nói muốn ai dám cãi. Chỉ có út dám thôi.

Tùng Linh liếc cháu, cái thằng ăn với nói, làm như Tùng Linh bất hiếu lắm vậy.

- Nhưng cho dù muốn giúp, út giúp thế nào đây?

Phong Thiên mừng rỡ

- Út qua phòng Thiên ngủ tối nay đi. Lỡ sáng mai mẹ có lên thì thấy hai người trên gường sẽ không nghi ngờ, nghen út

Tùng Linh lắc đầu

- Rồi út phải nói sao với vợ của con?

Phong Thiên trấn an.

Út đừng lo, con sẽ nói cho cổ nghe ngay bây giờ, út giúp Thiên nhen

Phong Thiên định đi thì Tùng Linh kéo áo anh lại

- Con có thấy mình tàn nhẫn lắm không? Đêm tân hôn của người ta con nói con đi với bồ

Phong Thiên cười nói

- Út ơi là út, cô ta cũng đâu có yêu con, cô ta cưới Thiên vì cha của cô ta bị người ta gạt tiền công ty. Út khỏi lo.

Tùng Linh đa nghi nhìn Phong Thiên

- Sao Thiên biết?
Phong Thiên đắc ý

- Vì Thiên đã điều tra, cô ta còn có một người yêu nữa kìa. Nên út khỏi lo gì cả. Giúp Thiên nhen.

Tùng Linh nhìn theo thằng cháu lắc đầu. Cô lớn hơn Phong Thiên có 4 tuổi nên không cho Phong Thiên gọi cô xưng con. Chỉ được gọi út và xưng tên thôi. Tùng Linh cầm cái gối của mình bước sang phòng Phong Thiên. Cô không biết rằng đêm nay đã thay đổi cuộc đời của 3 người.

Còn Ý Như, cô đợi Phong Thiên lâu quá nên ngủ lúc nào không hay, nữa đêm thức giấc tưởng ở nhà nên Ý Như quay qua tìm gối ôm. Tìm được rồi cô ôm thật chặt mà không biết mình đang ôm Tùng Linh. Sáng thức dậy, Ý Như vừa mở mắt thì thấy Tùng Linh đang nhìn mình. Ý Như giơ tay chặn ngực. Cô không ôm Tùng Linh nữa mà nhích ra xa một chút.

- Xin lỗi út.

Vẫn gương mặt lạnh lùng Tùng Linh không nói gì. Cô nhắm mắt lại. Nghe tiếng thở đều đều của Tùng Linh Ý Như biết rằng cô đã ngủ rồi, Ý Như ngắm Tùng Linh. Hồi tối có nhìn thấy, nhưng Ý Như chưa kịp nhìn kỹ. Giờ trong giấc ngủ, Tùng Linh như một thiên thần. Chóp mũi thanh cao và đôi môi trái tim thật khêu gợi. Sao Ý Như lại nghe rạo rực. Cảm giác mới mẽ lan tràn trong tim cô, một ý nghĩ thoáng qua đầu làm Ý Như rùng mình, cũng may lúc đó có tiếng gõ cửa.

- Phong Thiên, Ý Như, các con dậy chưa xuống ông nội kêu kìa.

Tùng Linh thức giấc còn Ý Như định bước xuống gường thì Tùng Linh kéo tay Ý Như lại nói nhỏ

- Như lại mở cửa đi, nói là Thiên còn ngủ chút nữa sẽ xuống.

Ý Như gật đầu rồi vội vã xuống giường mở cửa, còn Tùng Linh thì lấy mền trùm lại.

- Chào mẹ!

Bà Phong nhìn vô thấy vậy tưởng Phong Thiên còn ngủ, bà nói với con dâu.

- Con để chồng con ngủ một chút nữa rồi hai đứa xuống gặp ông nội. Thôi mẹ xuống dưới làm đồ ăn sáng cho ba con đây.

Đợi bà Phong đi rồi Ý Như đóng cửa phòng lại và quay lại giường, lúc này Tùng Linh mới giở mền ra, cô thở hắt. Đúng là mệt quá. Cái thằng cháu này của cô rồi cũng sẽ bị cô đập cho một trận. Ý Như nhìn Tùng Linh lúng túng không biết nói gì thì cánh cửa sổ mở làm cả hai giật mình. Phong Thiên từ ngoài chui vào nhìn Tùng Linh và Ý Như cười tươi.

Tùng Linh chỉ cái giường kêu cả hai lại ngồi. Cô nói với Phong Thiên và Ý Như

- Bây giờ chúng ta cần phải nói chuyện cho rõ ràng.

Phong Thiên nhìn Tùng Linh ngạc nhiên

- Nói chuyện rõ ràng gì út?

Ý Như cũng nhìn Tùng Linh như không hiểu, Tùng Linh ký vào đầu Phong Thiên nghe cái chốc.

- Con đi đâu giờ mới về, hồi tối ai ngủ với vợ con, chuyện này không thể để như vậy hoài được. Phải có cách giải quyết chứ.

Phong Thiên gãi đầu nhìn Ý Như như muốn xin lỗi

- Nhưng bây giờ giải quyết như thế nào đây út?

Tùng Linh nói không chớp mắt

- Bỏ cô gái kia rồi về ăn ở đàng hoàng với vợ của Thiên chứ sao.

Cả Phong Thiên và Ý Như không hẹn đồng kêu lên

- Không được!

Phong Thiên nhìn Ý Như ngạc nhiên, anh thì còn có lý do, nhưng tại sao Ý Như lại không đồng ý? Phong Thiên chợt nhớ lại là Ý Như đã có người bạn trai trước khi lấy anh làm chồng. Chắc đó là lý do. Ý Như nhìn hai người rồi nói

- Hay là vầy đi, anh Phong Thiên cứ sống theo ý thích của mình, chúng ta tuy là vợ chồng nhưng không phải là vợ chồng. Chỉ khi nào có mặt người lớn thì mình đóng kịch cho họ xem thôi. Như vậy có được không?

Tùng Linh lắc đầu

- Không được, như vậy còn tương lai của Ý Như thì sao?

Phong Thiên không để Ý Như trả lời liền nói

- Ý Như cũng đã có bạn trai rồi mà.

Ý Như xua tay

- Không có, đã chia tay rồi.

Phong Thiên nhìn Ý Như làm cô đỏ mặt, rồi anh liếc sang Tùng Linh nói

- Mới có 1 đêm mà sao Thiên nghi quá?!

Tùng Linh quay sang nhìn Thiên, ánh mắt đó cho Thiên biết rằng anh cần ăn nói nghiêm chỉnh lại.

- Thiên biết lỗi rồi, út giúp Thiên đi

Tùng Linh suy nghĩ một hồi rồi nói

- Thôi như vậy đi, Thiên cứ lo cho cái cô bồ của Thiên. Còn chuyện Ý Như thì hãy để cho út. Mai này nếu tìm được ai rồi thì cũng phải cho út biết, rồi lúc đó ta sẽ tính chuyện đó sau. Từ nay trở đi, trước mặt người lớn thì hai đứa cứ đóng kịch là vợ chồng. Cố gắng xin ông nội cho ra riêng ở. Có gì thì cũng dễ dàng hơn. Sau này mà Thiên có tình cảm hay lạng quạng gì đó đến Ý Như thì biết tay út. Bây giờ út cho Thiên suy nghĩ đó. Một là bỏ bồ mà lo cho vợ. Hai thì dừng có nghĩ đến nữa.
Chúng tôi về nhà an toàn.
“Chết vali của em, quần áo của em ở sân bay hết rồi?” - tôi chợt nhớ ra
“hihi… không có gì trong đó đâu”

“là sao?”- tôi nhìn ngơ ngác
“quần áo của Trân đã được đưa về nhà rồi”- Quỳnh nói - “lúc sang bàn tính ké hoạch, em cũng đã láy đò của Trân, mọi thứ cần thiết, em qua nói là lấy một số đồ đạc nên cũng không ai kiểm tra hét”
“em thong minh thật đó” - tôi khen Quỳnh
“em lúc nào mà chả thông minh, thôi tụi em đưa hai người đến cửa phòng thôi, để cho hai người riêng tư, chắc cả hai sẽ có rất nhiều điều muốn nói với nhau” - Quỳnh và Khanh đi xuống cầu thang, tôi với em vào phòng.
“cuối cùng hai đứa cũng được ở bên nhau rồi” - Trân nhìn tôi cười
“uhm…” - tôi ôm lấy em thật chặt, tay tôi luồn qua mái tóc của em, cảm nhận em gần hơn -”em ốm đi nhiêu lắm em biết không?” - đôi má của em gầy hóp đi nhiều
“anh cũng vậy đó” - bàn tay em chạm vào gương mặt của tôi, tôi quay sang hôn lên bàn tay của em. Tôi cuối xuống tìm đôi môi của em, em đáp trả nhẹ nhàng, tay em choàng cổ tôi, tôi siết eo của em thật chặt. Mọi thứ bay giờ tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm em bên cạnh tôi mà thôi.

Những ngày sống cùng với em thật hạnh phúc, chúng tôi không bước ra ngoài, vì sợ đàn em của Jack sẽ tìm ra chúng tôi. Hôm nay chúng tôi cùng ngồi lại xem tivi, xem ngay đài tin tức thời sự trong ngày.

“hôm nay chúng tôi nhận được tin tức, ông chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước ta phải ra tòa về việc tàn trữ vũ khí trái phép, xuất nhập khẩu trong và ngoài nước, sự việc được phát hien vào tói đêm qua, khi kiểm tra hàng xuất nhập khẩu, chúng tôi phát hiện như trên, chúng tôi sẽ điều tra và làm rõ sự việc”

Chúng tôi chỉ biết trố mắt nhìn khi TV quay những vũ khí được chất chứa trong xe hàng của ông chủ, mỗi chiếc xe hàng gồm có khoảng vài thùng súng các loại, đạn. Chúng tôi không tin vào mắt của mình được, chúng tôi nhìn thấy ông chủ bị còng tay đưa lên xe cảnh sát, với các nhà báo vây quanh ông.
“xin cho hỏi ông buôn bán vũ khí thật sao?”
“hay là ông bị ai hại cho đến nông nổi này?”
“công ty của ông đã hơn 20 năm đứng trên thương trường, việc này theo ông sẽ giải thích thế nào?
“có một nguồn thông tin cho biết, ông đưa con gái ông du học để tránh việc đang xảy ra?”
“có người nói rằng con gái ông không đi du học mà bỏ trốn theo người yêu của cô ấy”

Nhưng câu hỏi cứ ò ạt liên tục. Cho đến khi ông chủ lên xe cảnh sát, nhìn cảnh đó chúng tôi không thể kiềm lòng được. Tôi tắt lấy TV, lúc này tất cả im lặng ánh mắt đều hướng vè Trân, chúng tôi biết Trân bây giờ phải rát là khó chóng chọi với dư luận, với việc ba của mình bị hại cho đến phải vào tù.

Trân đứng dậy thật mạnh ròi bước nhanh lên phòng, tôi chạy theo thì thấy em khóc rát lớn, tiếng khóc của em có thể nghe thấy ở dưới nhà.
“Trân… em bình tỉnh lại đi, đừng kích động” - tôi đén vịnh vai của Trân
“Buông em ra! làm sao mà bình tỉnh được khi ba em bị hại phải ngồi tù như vạy được chứ”
“Anh biết em đau và buồn như thế nào, thật sự tụi em không nghĩ hắn ra tay sớm như vậy”
“Anh im đi! nếu em chịu ngoan ngoãn đi du học thì ba em sẽ không vào tù”
“Trước sau gì Jack cũng sẽ hại ba của em, không cách này thì cũng cách khác, em có biết Jack có thế lực mạnh như thế nào không? để cứu em ra khỏi vòng tay của hắn, tụi anh phải vất vả thế nào em biết không?”
“vậy thì tụi anh cứu ba em ra đi, ba em lớn tuổi rồi, không thể chịu đựng trong tù như vậy được, ba em vô tội”
“Anh biết! Trân ah” - tôi ôm em thật chặt, em đánh tôi liên tục không dừng, tôi biết chỉ có cách này mới làm cho em bình tỉnh lại được, em không đánh tôi nửa, ôm tôi khóc thật to như một đứa trẻ. Lòng tôi cũng đau sót khi biết được tin dữ như vậy.

Những ngày kế tiếp trôi qua em không ăn gì khi tôi mang lên cho em. Em chỉ uống nước, tôi phải ép rất nhiều em mới ăn được vài muỗn cơm rồi buông, tình trạng mà cứ kéo dài hoài như vậy thì làm sao có thể đối đầu với Jack đây. Đến ngày thứ năm tôi thật sự không chịu nổi khi thấy em như vậy, tôi đã phát điên lên.

“em đừng có như vậy được không?” - tôi quát ánh mắt em nhìn tôi như không hiểu vì sao tôi lại nổi nóng như vậy -” em không ăn gì gần cả tuần nay rồi, em tính như vậy suốt đời hả?”
“nhưng anh nghĩ sao em có thể ăn ngon ngủ yên khi ba đang ở trong tù”
“ăn để có sức mà đấu với Jack, em  có hiểu cái vấn đề đó không, nếu em cảm tháy không muốn ăn nửa thì thôi, anh sẽ không mang thức ăn lên, cũng sẽ không kêu em ăn đâu, em muốn làm gì thì làm” - tôi giận bỏ đi đóng cánh cửa sầm lại, đem đồ ăn vào nhà bếp và hết sức bực mình.

“cô áy lại không ăn nửa hả anh?” - Quỳnh nhìn vào mâm thức ăn
“uhm.. chẳng chịu ăn, ăn như mèo hửi, tức quá đi mà” -tôi đập tay lên bàn
“cô ấy đang bị khủng hoảng mà anh”
“cũng phải ăn một chén cơm đẻ cầm cự, cái này gần như em xem đó, đem lên rồi đem xuống y nguyên, anh sẽ không làm đồ ăn cho Trân nửa, khi nào Trân thấy đói thì tự xuống dưới mà ăn”

Quỳnh nhìn Khanh, rồi cả hai cùng lắc đầu. Quỳnh ngó lên và rồi đi vào phòng chắc là đẻ nói chuyện với Trân, chấn an cô ấy. Tôi giận thì giận, buổi tối ai cũng ngồi ăn , em thì không xuống, tôi cứ chồm người tới ngó xem, Trân có xuống không! Hết bữa cơm vẫn không thấy động tỉnh gì.

“Công nhận cô áy cứng đầu thật chứ”
“Anh bình tỉnh nào”
“không biết như thế nào mới chịu ăn đây”
“con gái cần sự nhẹ nhàng, anh đừng nóng như vậy, nhiều khi Trân mắc cỡ, ngại khong xuống, anh vỗ ngọt Trân chút đi” - Quỳnh khều tay tôi - “anh lên kêu Trân xuống đi, đi đi mà”
“rồi anh biết rồi” - tôi nhăn nhăn
“anh không có nhăn, anh mà nhăn là cô ấy sẽ chết vì đói đó”
“như thế này phải không?” - tôi nhăn răng ra cười
“uhm… phải luôn như thế”

Đứng trước cửa phòng tôi còn hơi lưng chừng khi mở cánh cửa, tôi hit một hơi thật sâu vào, rồi mở cửa thật nhẹ bước vào trong, thấy em đang ngồi ở bên cạnh giường buồn bã. Mắt sưng lên vì khóc, tóc em rủ rượi, cứ như tôi đang ngồi kế bên một bức tượng vậy. Tôi nắm lấy bàn tay của em.

“Anh xin lỗi vì sáng nay anh lớn tiếng với em, em xuống ăn gì đi, một chút cũng được” - em chỉ lắc đầu - “hay là em uống sữa nha, anh xuống pha sữa cho em uống”. Tôi ngồi xuống thấp hơn em - “Trân ah! em hãy nhìn anh nè, anh biết bây giờ em sẽ không muốn làm gì cả, giai đoạn này anh và em phải thật mạnh mẽ, như vậy mới cứu được ba em. Hãy tin anh, anh cùng với mọi người sẽ cứu ba em. Bây giờ em xuống dưới nhà, ăn một chút gì nha” - tôi nắm chặt tay em, ánh mắt nhìn em tha thiết, em mếu nhìn tôi rồi gật đầu. Tôi ngồi phắt dậy tay ôm lấy em. Rồi sau đó em và tôi đi xuống bếp.
“Cuối cùng cũng chịu xuống rồi ha” - Quỳnh chọc
“Tình yêu có khác ha!” - Khanh gật đầu công nhận
“Em ngồi đi, anh làm đồ ăn cho em” - tôi vui vẻ vào bếp làm thật nhanh - “xong rồi nè!” - tôi đem ra bàn và đặt xuống mùi hương thơm ngát cả phòng bếp.
“thơm quá” - em kề mũi gần chiếc dĩa hủ tiểu hài sản tôi đã làm cho em
“mày sướng ghê!” - Quỳnh bĩu môi
“mốt em nhịn đói đi, rồi anh cũng làm cho em ăn” - Khanh khoái chí
“thôi không cần! tốt quá!” - quỳnh khoanh tay liếc xéo Khanh
“Em ăn đi, ăn từ từ thôi, nóng lắm đó” - tôi ngồi gần em
“dạ”

Nhìn em ăn uống lại tôi cảm thấy thật vui, em ăn hết không giống như những ngày trước. Nhìn em không còn xanh xao như trước kia nửa, do được tôi bồi bổ chăm sóc đặc biệt.

Buổi tối ở phòng khách.
“Anh muốn nói chuyện với mọi người về việc Ba của Trân” -lúc này mọi người vây lại với nhau tập trung nhìn vào hướng tôi
“Anh có cách gì sao?” - Trân hỏi một cách hối thúc
“uhm… anh chưa nghĩ ra cách gì em à”
“bốn người chúng ta không lẽ không chóng lại một mình hắn được sao?” - Khanh nói
“hắn vừa nguy hiểm, đồng bọn của hắn cũng không ít?” - Quỳnh tiếp lời
“đúng rồi, việc mà tụi anh giao cho em là vào công ty của Jack…” - tôi nói
“em xin lỗi… em đã cố gắng tìm mọi cách để có thể vào công ty của hắn ,kiếm được chút manh mối nào đó, nhưng em không thể tìm kiếm được gì cả”
“có lẽ chúng ta phải dụ cợp ra rừng thôi” - ánh mắt tôi cho mọi người thấy rằng tôi đang có kế hoạch nào đó cho cuộc chiến lần này.
“dụ cợp ra khỏi hang thì đúng hơn” - Quỳnh sửa lại lời tôi nói
“dụ cợp là dụ làm sao anh?” - Trân hỏi tôi
“sư huynh dạo này dùng từ cao siu quá, đệ khó hiểu quá”
“đơn giản là chúng ta sẽ phải khá liều lĩnh một chút, nhưng lần này cần Khanh rất nhiều, nhất là những bạn bè của em, những ai giỏi võ thì càng tốt, và phải lanh lẹ xử lý tình huống bất ngờ xảy ra”
“dạ được, huynh cứ nói đi, cỡ nào đệ cũng sẽ giúp mà”
“uhm… anh nghĩ chúng ta trước tiên là phải dụ bọn đàn em của Jack, bắt chúng nó khai hết mọi thứ mà chúng biết”
“tụi nó dữ lắm đó anh” - Quỳnh ngáng ngẫm
“chúng ta phải sử dụng mưu kế thôi” - tôi dự lưng vào ghế
“anh nói rõ hơn đi” - Trân nôn nóng
“chúng ta sẽ theo dõi chúng, để biết chúng thường hoạt động ở đâu, sau đó chúng ta sẽ ra mặt để chúng thấy chúng ta, phải đuổi theo bắt chúng ta, đơn giản Jack cũng đang tìm chúng ta, chúng ta sẽ cài bẫy cho bạn của Khanh, một số đông dồn chúng vào góc kẹt. Tìm một nơi nào đó bí mật, bắt chúng phải khai hết tất cả, chúng ta sẽ điều tra thử xem chúng có nhân thân nào không? đôi khi chính điều đó sẽ là điểm yếu của bọn chúng”
“nghe có vẻ được đấy” - Khanh đồng tình với kế hoạch tôi vừa đưa ra
“có quá nguy hiểm không? lỡ chúng không đi vài đứa, đi cả bầy thì tính làm sao?” - Quỳnh đưa ra tình huống khó khăn
“anh nghĩ chúng chỉ đi ba đứa, cái thằng đánh anh ở dưới quê và hai đứa nửa” - tôi khẳng định

Khi nghe nói chỉ có ba tên thì Quỳnh và Trân cũng bớt lo lắng đi. Vẫn như trước kế hoạch lần này phải được tính kỉ càng hơn, vì lần này Trân phải ra mặt để cho chúng nó thấy và đuổi theo. Tôi sẽ là người giúp em chạy thoát khi cố tính cho chúng phát hiện, chúng tôi có ba ngày để chuẩn bị thật kỉ càng, không được sơ hỡ dù chỉ là một chút.
Trên đường đi về nhà tôi ghé vào tiệm tạp hóa mua vài thứ cần thiết, lúc trở ra tôi liền thấy cái tên đã đánh tôi ở dưới quê, đi cùng một đàn em, tôi vội tránh để chúng không thấy. Tôi đi theo sau, không bị chúng phát hiện. Chúng rẻ vào một con hẻm tối, hình như có người đang chờ chúng. Tôi tiến gần hơn để quan sát và nghe xem chúng đang làm gì.
 
“Của anh đây” - hắn giao chiếc vali đen
“Đủ hết chứ?” - tên kia hỏi
“Làm ăn thì chữ tín phải có, yên tâm đi, đủ hết”
“uh…” - tên kia đặt chiếc vali trên tay kẻ bên trái của hắn, hắn mở vali ra kiểm tra, hắn có vẻ khá chăm chú. Hắn đưa tay vào vali lấy ra một khẩu súng, hắn bắt đầu xem rồi nạp đạn rồi tháo đạn ra. - “tốt, còn đây là tiền hàng” - bên kia đưa cho tên bên đây hai chiếc vali tiền.
“Oh! hy vọng chúng ta sẽ làm ăn với nhau dài dài” - hắn vừa nói vừa kiểm tra.

Chúng nó buôn bán vũ khí lậu sao, chiếc xe hơi từ xa đi đến dừng ngay trước hẻm, cửa kính được kéo xuống và tôi nhận ra đó là gương mặt của Jack, tôi không thể nào mà quên được gương mặt của hắn. Tên đánh tôi đã nhanh chân phóng lên xe cùng với Jack. Khi tôi về đến nhà tôi đã kể hết những gì tôi thấy cho Quỳnh nghe. Lúc đó có Khanh đến thăm tôi.

“Cái tên đó thật là nguy hiểm” - Quỳnh nhăn mặt
“Chúng vó vẻ hoạt động khá lâu vậy mà cảnh sát không phát hiện ra sao?” - Khanh tức giận
“Uhm… nhưng anh đang suy nghĩ, tại sao Jack cứ muốn chiếm lấy Trân, nhưng trong lòng hắn không hề yêu cô ấy” - tôi suy nghĩ
“Có thể hắn muốn nhan sắc của Trân” - Quỳnh nghĩ
“Trên đời này thiếu gì gái đẹp, hắn có thể mua bao nhiêu con chẳng được” - Khanh nói
“uhm.. khanh nói khá là có lý …” - tôi đồng ý với Khanh
“Có khì nào…” - Quỳnh nhận ra điều gì đó
“Sao?” - cả tôi và Khanh đồng thanh
“Hắn muốn dùng Trân để hắn có được số tài sản kết xù của ba Trân”
“Nếu vậy …. chúng ta phải ngăn hắn lại thôi” - tôi phản ứng
“nhưng làm sao chúng ta có thể thuyết phục được bác ấy đây!” - Khanh nói
“chúng ta nói cho bác ấy biết” - tôi nói
“không dễ như vậy đâu, anh và Trân như vậy rồi, sợ không biết bác ấy có muốn nhìn anh không nửa, với lại bác ấy là người lớn, không dể dàng tin vào những gì ta nói đâu, nếu không có bằng chứng”
“Thế thì hết cách rồi!” - Khanh yểu xỉu
“Vậy Trân sẽ như thế nào đây?” - tôi lo lắng
“Chúng ta cần một kế hoạch hoàn hảo, để đưa Trân ra khỏi nhà, giúp bác ấy nhận ra rằng đang làm ăn với một tên khá là nguy hiểm” - Khanh nảy sinh ý
“Kế hoạch làm sao?” - tôi và Quỳnh đều sốt ruột
“Mọi người cứ làm theo cách của em” - Khanh nói và chúng tôi súm lại, bàn tính đưa ra thời gian cụ thể để thực hiện kế hoạch đầu tiên là đưa Trân ra khỏi nhà, sau đó sẽ tính đến việc giúp bác trai sau.

Đầu tiên Quỳnh sẽ gặp Trân và nói kế hoạch giải thoát, bằng cách nói với Trân rằng hối thúc ba của mình  về việc đi du học, đang có một khóa học nào đó mà Trân rất thích, nếu không qua vào thời gian này, sẽ bỏ lỡ mất nó. Bịa ra rằng Trân không còn yêu tôi nửa, như thế có vẻ tính thuyết phục sẽ cao hơn. Và chúng tôi cảm thấy rất mừng vì chưa đầy ba ngày Trân đã báo với chúng tôi rằng ba cô ấy đã đồng ý.

Kế hoạch tiếp theo là Trân phải tiếp xúc với Jack thường xuyên hơn, đóng kịch rằng Trân đang mến dần Jack, đã trách lầm Jack trong khoảng thời gian kia. Bằng cách đi chơi với hắn nhiều hơn, nhắn tin trò chuyện cùng hắn. Mời hắn về nhà vui vẻ, tốt nhất là để cho ba của Trân thấy được cô ấy thay đổi và trở về với một cuộc sống bình thường. Đồng thời Trân phải làm cách nào đó, để Jack dẫn Trân vào công ty của Jack, Trân phải có nhiệm vụ vào văn phòng của Jack tìm những tài liệu mật có thể.

Còn chúng tôi tìm đến hãng taxi thuê khoảng hai mươi chiếc xe, để khi trên đường đưa ra sân bay, chúng tôi sẽ làm một cuộc hỗn loạn để nhằm cho Trân xuống xe một cách nhanh nhất.Chúng tôi tìm đến những người chạy xe ôm, thuê khoảng hai mươi chiếc, để dàn cảnh đánh nhau trên đường đi. Cần một số người đóng vai ăn xin để cản trở những tên đồng bọn đi theo sau.

Và quan trọng nhất là cần một người vào nhà để làm bể bánh xe trong nhà, nếu như có thêm một chiếc xe của Jack đến thì cần một đám nhóc quậy phá, vẽ bậy, xịt nước, xịt sơn, chọi trứng. Như thế bắt buộc phải đi bằng taxi mà chúng tôi đã chờ sẵn.

Sau hai tuần lễ chúng tôi đã lên kế hoạch hoàn chỉnh hy vọng là không có bị chướng ngại nào cho việc giải thoát lần này. Đúng 5h sáng chúng tôi đã có mặt. Kế hoạch sẽ bắt đầu vào lúc 6h. Vì khi buổi sáng 6h là sẽ có người đến giao thịt bò cho những chú chó bạc-rê, những con chó được nhốt trong chuồng, kế bên chuồng là hai chiếc xe hơi đang đậu. Và tôi sẽ cải trang vào như người cho chúng nó ăn. Sáu giờ, tôi rời khỏi xe và đi đến trước cỗng nhấn chuông và vô cùng hồi hộp. Người vệ sĩ mơ cửa
“Mày là ai?” - hắn nhìn tôi chăm chăm
“Dạ! Đến đưa thịt cho mấy con chó bạc-rê”
“Cái ông già đâu rồi?”
“Dạ, ông ấy bị bệnh nên cửa hàng điều tôi đến đưa thịt” - hắn nhìn vào ngực trái có thêu tên và cửa hàng
“Vào đi”

Thế là qua một ải, hắn đi vào cũng không quan tâm đến tôi, thật là may mắn. Tôi đến chuồng thì chúng nó sủa ầm ỉ, nhưng khi quăn thức ăn vào thì chúng im và ngoạm lấy những miếng thịt lớn. Còn tôi thì dùng cái kim thật nhọn đâm vào chiếc bánh xe hơi, có vẻ hơi khó khăn đối với tôi, nó có vẻ khá cứng nhưng tôi vẫn cố gắng. Chiếc thứ nhất và chiếc thứ hai, nhìn chúng có vẻ không có gì biến đổi, nhưng tôi tin khi chúng lăn xe thì bánh xe thế nào cũng sẽ bị bể chắc. Làm xong tôi đánh nhanh rút gọn và rời khỏi căn biệt thự lớn. Quay trở lại xe.

“Bước 1 hoàn tất” - tôi nói với Quỳnh và Khanh.
“Bước 2. Đúng 8h sẽ là giờ khởi hành ra sân bay” - Quỳnh nói

Chúng tôi chờ đến 8h thì như kế hoạch, hai chiếc xe hơi trong nhà có lẽ chúng không xử dụng được. Vì tôi thấy khi chiếc xe lăn bánh ra ngoài thì chúng thấy bánh xe bị bể, lúc đó một chiếc xe hơi màu quen thuộc đến đậu trước cổng. Jack bước xuống xe, ôm lấy tươi cười với Trân, còn tôi thì nổi máu ghen dù tôi biết chỉ là Trân đang đóng kịch.

“Có người đang ghen thì phải?”  - Khanh vừa nói vừa cười
“cái thằng này!” - tôi đánh vào vai Khanh
“thôi đi hai ông tướng, tập trung đối tượng, chứ ở đó mà giỡn” - Quỳnh nghiêm giọng nên hai chúng tôi cũng không giỡn nửa, vì cũng khá căng thẳng đùa với nhau mấy câu để giảm bớt.

Chúng tôi tiếp tục tập trung vào Trân và Jack, cảm giác như họ đang tìm cách giải quyết cho đến giờ kịp ra sân bay. Jack mở cửa xe cho Trân bước vào, lúc này Quỳnh gọi điện thoại ra hiệu cho bọn trẻ đển quậy phá chiếc xe của Jack. Chúng khá là đông tôi nghĩ chắc cũng khoảng mười đứa. Chúng bắt đầu với trò dí nhau xung quanh chiếc xe, giống như cái trò bắt dí mà đứa con nít nào cũng chơi, chiếc xe bây giờ là địa hình của chúng nó, lấy súng nước nhau chí chóe, dính trên đầu xe và kính xe cũng khá nhiều. Những vệ sĩ cố gắng giữ chúng lại, nhưng tiếc là hết tốp này đến tốp khác đến, với trò ném bột năng thì chiếc xe hơi của Jack, thành một bãi chiến trên xe, lũ con nít đúng là cực phá, leo lên cả xe dẫm lên,chân chúng toàn bùn đất, nhiêu đó thôi cũng thấy là ko thể đi với chiếc xe dơ như vậy. Thế là chúng rút lui khi thấy chiếc xe không còn gì để trây trét. Jack thì nổi điên khi thấy chiếc xe của mình, đành phải kêu một chiếc taxi bên đường để đưa Trân ra sân bay. Vậy là bước 2 kế hoạch đã thành công.
Chiếc xe taxi ở bên kia chạy qua khi đàn em Jack qua đường, bây giờ nó đã đậu trước cổng. Vali của em đã được đưa vào trong cốp xe, Jack cũng vào trong xe cùng với em. Xe taxi lăn bánh, chúng tôi bám sát theo sau.

“Bây giờ chúng ta qua thêm một ngã tư nửa, thì sẽ có chuyện xảy ra như chúng ta sắp đặt” - Quỳnh nói chắc chắn. Vừa qua ngã tư một chút mọi thứ đã sẵn sàng, một người chạy chiếc xe honda tốc độ hơi nhanh chạy vượt qua chiếc taxi, lúc này một chiếc xe khác qua đường đụng phải. Chiếc taxi thắng lại, chúng tôi ở phía sau quan sát. Hai chiếc xe đụng nhau gây lộn, chắn hết cả đường, những chiếc xe khác cũng chạy đến dựng xe chắn hết đường đi. Lúc này tôi thấy một tên đàn em của hắn mở cửa bước xuống xe trông ngóng tình hinh, hắn thò đầu vào nói cái gì đó, chiếc xe taxi lùi lại và đi bằng con đường khác. Coi bộ tình hình có vẻ khó khăn hơn, chiếc taxi tắp vào cây xăng đổ xăng, tài xế đi vào nhà vệ sinh.

“Alo, tài xế taxi 207 đây”
“Sao rồi chú?”
“Tình hình là không thể để Trân rời khỏi taxi khi hai tên đó không chịu rời xe”
“Chuyển sang kế hoạch B”
“ok”

Vậy là chiếc taxi đi thẳng đến sân bay, chúng tôi bám sát phía sau. Jack, Trân và tên đàn em của hắn cũng rời khỏi xe, vali cũng được lấy xuống. Kế hoạch B của chúng tôi là Trân sẽ nói là đi vào nhà vệ sinh, thời gian đó chính là lúc chúng tôi sẽ đón em ở một khu vực trong sân bay. Và chỉ trong thời gian ngắn em đã xuất hiện, tôi vội mở cửa xe chiếc taxi để cho em vào, chúng tôi rút khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Khi vừa gặp em, cả tôi và em nhìn nhau rồi trao cho nhau nụ hôn nhung nhớ, cả tháng nay tôi không gặp em, em ốm hơn rồi, nhìn xanh xao hơn. Bàn tay tôi ôm trọn gương mặt của em, hôn lấy tráng, ôm em thật chặt vào lòng của mình.

“Hú hú … kế hoạch thành công tuyệt đối” - Khanh mừng vì Trân đang ở trên xe cùng chúng tôi.
“Cảm ơn hai em rất rất nhiều” - tôi nói như muốn khóc
“có gì đâu! hai người ở bên nhau như vậy là tụi em vui rồi” - Quỳnh quay xuống - “coi bộ tối nay sẽ rất rất là vui đó nha.
“Cảm ơn hai người nhiều nha” - Trân cười và nói
Tôi chỉ biết ôm lấy em cho đến khi về nhà, hạnh phúc trong tôi đã được trở lại. Và tôi biết khi em ở bên cạnh tôi, thì chính là lúc tôi đang đối đầu với một tên trùm buôn bán vũ khí. Tôi sẽ bằng mọi cách để bảo vệ em.