DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn Bè. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn Bè. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

Góc Tâm Hồn Nhỏ -Kinh thánh cho chúng ta nhiều ví dụ về những người bạn tốt, những người bạn xấu, và chúng ta học được nhiều điều từ cả hai loại người đó.

Một người bạn tốt rất giống như thế này...

... Ruth, người chung thuỷ qua thời gian khắc nghiệt. Khi mẹ chồng cô, Naomi, mất phu quân và cả hai con trai (một trong số đó là chồng của Ruth), Naomi đã quyết định đi xa để đương đầu với nỗi bất hạnh của mình. Bà yêu cầu Ruth ở lại, nhưng cô đã nói: "Đừng buộc con rời khỏi mẹ... Mẹ đi đâu con cũng đi đó, và mẹ ở đâu là nơi con ở đó".

Một người bạn xấu rất giống như thế này...
tetuu-1348600779_480x0.jpg
Minh họa tế tửu, người dâng chén.

... Tế tửu (người dâng chén) của Pharaoh là người không hề biết đến sự cảm kích. Khi ở trong tù với Joseph, cả hai đã trở thành bạn. Joseph hứa hẹn với viên tế tửu rằng anh ta sẽ sớm được ra khỏi tù và được ban tặng một cơ hội mới trong cuộc sống. Nhưng khi tự do, viên tế tửu đã không hề nhớ đến Joseph, anh ta quên mất ông. 

Một người bạn tốt rất giống như thế này...

... Jonathan, người đã làm tất cả mọi việc cho bạn bất chấp cả sự nguy hiểm đến tính mạng mình. Cha của Jonathan, Hoàng đế Saul, ghen tị với David, người bạn tốt nhất của Jonathan. Khi Jonathan nghe được âm mưu của cha muốn giết David, anh đã lập một kế hoạch để cứu bạn mình. Jonathan, đóng giả người bạn thân nhất, và nói với David: "Bất cứ điều gì anh muốn tôi làm, tôi sẽ làm cho anh".

Một người bạn xấu rất giống như thế này...

s
Judas đã phản bội Jesus.
... Judas, kẻ thường xuyên hành động như một người bạn, nhưng lại đặt sở thích của bản thân lên trên hết. Hắn theo Jesus khắp mọi nơi, và thường dối trá về điều đó. Ngay cả khi Jesus bảo Judas đã phản bội ông, Judas quyết liệt nói: "Không hề, không phải con!". Hắn tiếp tục màn kịch của mình tới tận lúc phản bội, bằng việc đặt lên má Jesus một nụ hôn... 

Dưới đây là những cách ngộ nghĩnh (và rẻ tiền) để xây dựng tình bạn

1- Khi chờ ở sân bay

2 - Rửa xe trong một chiều nắng đẹp (nếu bạn không có xe, hãy rửa xe của cha mẹ!)

3 - Đố người khác tham gia nếm các hương vị cola khác nhau (Coke thường và dành cho người ăn kiêng, Pepsi thường và dành cho người ăn kiêng...). Người đoán đúng nhất sẽ là người chiến thắng và bất cứ ai to còi nhất sẽ nhận danh hiệu "được thừa nhận đặc biệt"!

4 - Thu thập tất cả các bức tranh mà bạn bè tặng bạn và xếp thành bộ sưu tập riêng.

5 - Chế tạo thứ gì đó - như mô hình máy bay chẳng hạn. Hoặc nếu bạn là người tham vọng, một cái nhà trên cây cho lũ trẻ hàng xóm.

6- Tham gia hái táo, hoặc quả việt quất, dâu tây hay quả mâm xôi...

7- Đạp xe ra đường. Bất cứ khi nào bạn tìm thấy một địa điểm mát mẻ, trong công viên hay bên cạnh hồ, hãy dừng lại và nghỉ ngơi.

8 - Chơi trò "đoán tên bài hát". Sử dụng một đĩa CD với thời gian cho trước, xem ai có thể đoán tên bài hát nhanh nhất.

9 - Dành một tối ngoài trời để ngắm sao rơi.

10 - Chơi trò bóng rổ - rê và ném bóng bằng tay nghịch với tay viết của bạn.

11 - Mượn một chiếc camera và dành cả ngày để thử làm phim.

12 - Chơi trò ngắm mây. Người đầu tiên tìm thấy những con voi trên bầu trời sẽ chiến thắng.

14 - Đến cửa hàng đồ cũ, mua chiếc áo xấu xí, cổ lỗ nhất (và rẻ nhất) mà bạn có thể tìm thấy, rồi mặc nó để tới nhà hàng có món ăn nhanh ưa thích của bạn.

15 - Tạo một cái diều từ những đồ bỏ đi, sử dụng những thứ vứt lung tung quanh nhà bạn. Nếu nó không bay, ít nhất bạn sẽ có được một trận cười sảng khoái!

15 - Viết một mẩu truyện ngắn, bắt đầu với điều này: "Đó là một đêm tối trời và dông bão, khi Maude già, đang ngồi đan chiếc áo len dài tay cho cô cháu gái, thì...". Hãy nối thêm câu chuyện bằng một câu của mỗi người cho đến khi câu chuyện kết thúc.

16 - Thi pha chế đồ uống, và xem ai làm ra kem trước.

17 - Cùng nhau đặt ra lời kết cho câu này: "Nếu tôi có 1 triệu đôla, tôi sẽ...".

18 - Nhảy qua những hòn đá trên hồ, biển, đầm lầy và vũng bùn - bất cứ thứ gì gần nhà nhất.

19 - Nói với bạn bè rằng bạn quan tâm đến họ biết bao, và thường xuyên lặp lại lời đó. Nói với họ rằng họ đã giúp định hình nên bạn hôm nay. Rồi cảm ơn Chúa đã tặng cho bạn món quà quý nhất của người - tình bạn.
T. An (theo Christianity Today)


Góc Tâm Hồn Nhỏ - Phước thay người nào có tài kết bạn, vì đó là một trong những quà tặng quý nhất của Thượng đế. Món quà này bao gồm nhiều điều hay, nhưng trên hết là khả năng vượt khỏi chính mìnhThomas Hughs

Một trong những hạnh phúc lớn nhất ở đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có một người để gửi gắm những tâm sự thầm kín.
A. Manzoni

Một ngày cho công việc cực nhọc, một giờ cho thể thao, cả cuộc đời cho bạn bè vẫn còn quá ngắn ngủi
Emerson

Có một định mệnh biến chúng ta thành anh em: Không ai đi đường một mình, tất cả những gì ta gửi vào cuộc đời của người khác sẽ quay trở về cuộc đời của ta
Edwin Markham

Có những người bạn gội anh lúc 11 giờ đêm cho anh nghe tiếng hót chim họa mi
Brown

Có tình bạn là có được chiếc chìa khóa mở vào tâm hồn người khác
Edgar Goodspeed

Người bạn chân thực luôn luôn là: Khi bạn lầm lỗi, người đó không nghĩ là bạn thường xuyên làm như vậy
Laurence Peter

Người ta thường cô đơn bởi vì người ta thường chỉ lo xây tường chứ không lo xây dựng những nhịp cầu
Anonymous

Lòng trung thành là điều tốt đẹp nhất bạn có thể đem trao tặng một người: Sự thật, lòng tin cậy, tình bạn và tình yêu đều tùy thuộc vào điều đó cả.
Elvis Presley

Tha thứ đã là tốt. Quên đi lại là tốt hơn.
Epicure

Không người nào có thể tự nhiên trưởng thành trên đời này và có một cuộc sống hoàn hảo mà không có ít nhất một người hiểu mình
Paul Tournier

Cách duy nhất để có bạn bè là chính bản thân mình phải là một người bạn.
Emerson

Anh là kẻ thù ghê gớm của chính anh nếu anh là kẻ hèn nhát; nhưng nếu anh là người dũng cảm, anh lại là người bạn tốt nhất của chính bản thân anh.
Frank

Nếu anh không thể nói với bạn một cách thẳng thắn, công khai, thậm chí gay gắt nữa, tất cả những gì anh nghĩ về bạn, hành vi của bạn hoặc nếu anh không thể nghe bạn nói một sự thật như thế về bản thân anh thì các anh chưa thật sự tin nhau, chưa hiểu nhau, chưa tôn trọng nhau
Gôn-sa-rốp

Khó khăn là một phần của cuộc sống, và nếu bạn không chia sẻ nó, bạn sẽ không mang lạ cho người yêu mến bạn cơ may để yêu bạn nhiều hơn
Dinah Shore

Đừng che giấu tình yêu và sự dịu dàng của mình cho đến khi bạn lìa đời.
Hãy làm cuộc đời bạn tràn đầy sự ngọt ngào. Hãy nói những lời nói thân thương khi bạn còn nghe được và khi tim bạn còn rung động
Henry Beecher

Bạn hãy tin cậy mọi người, họ sẽ trung thành với bạn. Bạn cao thượng với họ, họ sẽ biểu lộ sự cao thượng với bạn
R.Emerson

Đừng bỏ cuộc! Hãy kết giao với những người giàu nghị lực và có kỷ luật. Hãy giao du với những người có cao vọng và luôn sống tích cực
Earvin Johnson

Nếu trái tim bạn là một đóa hoa hồng, miệng bạn sẽ thốt ra những lời ngát hương
Ngạn ngữ Nga

Hãy đối xử với bạn bè như đối xử với những bức tranh, nghĩa là hãy đặt họ ở những góc độ có nhiều ánh sáng nhất
J. Churchil

Nếu ta hiểu biết kẻ khác như chính ta, những hành động đáng trách nhất của họ cũng đáng được tha thứ
Aldré Maurois

Cách hay nhất để giữ bạn bè là không bao giờ mắc nợ họ một tí gì và cũng chẳng bao giờ để họ mắc nợ mình
Paul de Kock

Tình bạn ít ồn ào nhất và khiêm nhường nhất là tình bạn hữu ích nhất
J.Eđison

Ai không có một người bạn chân chính thì người đó không xứng đáng được sống
Democrite

Nếu quy luật đầu tiên của tình bạn là phải vun đắp nó thì quy luật thứ hai là phải độ lượng khi quy luật thứ nhất bị sao nhãng
Vontaire

Những gì bạn đã giúp ta không bằng niềm tin bạn sẽ giúp ta
Epicurus

Bạn bè là người ta có thể nói chuyện mà không cần dùng đến lời nói
E. Presley

Nỗ lực lớn nhất của tình bạn không phải là chỉ thẳng cho bạn thấy khuyết điểm mà là làm cách nào cho bạn thấy được nó.
La Rochfoucauld.

Những người bạn thông minh còn mãi như những cuốn sách tốt nhất của cuộc đời.
Calderon
Bạn bè tốt thanh toán tiền của họ một cách nhanh chóng
Tục ngữ Trung Quốc

Muốn làm người tốt phải tìm bạn tốt
Cổ ngữ



Many people will walk in and out of your life. But only true friends will leave footprints in your heart.Friendship
 
 (c) Kim Anderson Photography
 (Sưu tầm bởi Petalia.org)

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Bao giờ cái lá này mọc thành cây, cây ra hoa, Tớ sẽ thích Cậu…
- Ơ, con Nhỏ Này nói giỡn hay nói chơi đấy…!!!!
***
Hắn 1 thằng con trai thông minh và bản lĩnh, trông mắt mọi người thì Hắn là 1 người đáng để tin tưởng... nhưng chẳng hiểu sao cái số của Hắn vẫn là FA cho tới tận bây giờ khi mà Hắn đã 22, và hình như cái kiếp FA cũng không phải là 1 việc đáng để cho Hắn bận tâm.
Nhỏ, 1 đứa con gái bình thường như bao nhiêu đứa con gái khác và cũng giống như Hắn nhỏ cũng đã sống với cái kiếp FA 22 năm trời, nhưng chỉ là trong mắt mọi người thôi, chứ thật ra là nhỏ vẫn còn đắn đo rất nhiều với cái tình yêu tuổi học trò không đầu không cuối xa lắc xa lơ của nhỏ và chẳng thể hay nói đúng hơn là chẳng dám bắt đầu 1 cái gì đó to tát hơn những cái mà nhỏ coi là tình bạn...
tớ thích cậu
Vào 1 ngày không đẹp trời tí nào, 2 đứa đã đụng mặt nhau ngay tại lớp học av... Cái lớp mà Hắn dù không muốn vẫn phải vác xác đi học mới đủ điều kiện để tốt nghiệp đại học, cái lớp mà dù mưa to gió lớn tới đâu thì nhỏ vẫn phải lộc cộc đạp xe tới để học chỉ để cải thiện cái môn mà nhỏ dở tệ và cũng không để hoang phí khoản tiền không nhỏ mà chị nhỏ đóng vào. Cả 2 đứa vì chính những lí do to tát trên nên cũng chẳng bao giờ muốn ngồi ở bàn đầu, may mà vẫn còn 1 chỗ trống phía cuối lớp... nhanh như cắt có 2 kẻ đâm sầm vào nhau chỉ để giành 1 chỗ ngồi...
Nhưng nhỏ với chiều cao mét rưỡi thì không thể nhanh chân hơn hắn được... Nở 1 nụ cười hiền hoà hi vọng cái chiêu mĩ nhân kế sẽ làm xiêu vẹo lòng hắn (nhưng chỉ nghĩ dậy thôi chứ nhỏ biết cái nhan sắc của nhỏ cũng có hạn), hắn với 1 nụ cười đắc thắng giống như 1 đứa con nít đang hả hê với cái phần quà mình vừa giành được thì cũng chẳng dại gì đi nhường chỗ cho 1 đứa con gái không quen biết.
Nhỏ ấm ức xách cặp lên bàn trên, ngay lúc này nhỏ mới thấy tủi hổ cho cái chân ngắn của mình và ghim sâu cái tức anh ách vào trong lòng... Nhỏ được cái là thù dai và nhớ lâu...
Và cũng vào 1 ngày đẹp trời, 2 đứa lại đụng đầu nhau trong nhà giữ xe của cái trung tâm av. Hắn lật đật với chầu cafe mà lũ bạn 5' lại hối 1 lần, Nhỏ tha thẩn với những suy nghĩ không đâu của mình... xe máy của hắn vô tình đụng trúng và làm ngã chỏng chơ cái xe đạp của nhỏ, nhỏ tức muốn xù lông nhím, còn hắn thì cũng nhanh chóng leo xuống và dựng xe lên cho nhỏ nhưng cái bản mặt lại khôngcảm thấy ăn năn 1 tí nào...
Không 1 lời xin lỗi, Hắn cho xe đi thẳng nhỏ đứng lại và chưa kịp nói lời nào... "Cái đồ xui xẻo, đừng cho ta thấy mi thêm 1 lần nào nữa không thôi mi biết tay ta", Nhỏ lầm bầm... mối thù với hắn lại tăng thêm 1 phần.
***
Trong lớp Nhỏ nói chuyện với tất cả mọi người trừ hắn, hắn cũng chả thèm quan tâm... Nhỏ lúc nào cũng cười, hình như chẳng có chuyện gì làm nhỏ buồn thì phải, có lẽ vì lí do đó nên lúc nào Hắn cũng muốn làm Nhỏ điên lên. 
Đường Sài gòn vào mùa mưa thì siêu cực, trời đang nắng chang chang tự nhiên trời tối thui và mưa ầm ầm, nước ngập lênh láng, và càng cực hơn nhiều khi kẹt xe... Ôi kẹt xe cái lẽ dĩ nhiên ở thành phố, Hắn đang cực nhọc nhích từng bước trong cái thời tiết khôngủng hộ lòng người, rảnh rỗi ngó ngang ngó dọc, rất nhiều người đang cùng tâm trạng với hắn... Bất chợt thấy dáng ai đó quen thuộc...Là Nhỏ đang đứng trú mưa trước hiên nhà người Ta...
Nhỏ đang núp trong 1 góc, cái góc mà để ý thật kỹ mới thấy được nhỏ, Nhỏ đang khóc hay là nước mắt dính vào mắt nhỏ, hắn mở to mắt và cố quan sát thật kĩ, xe hắn dừng hẳn lun, tiếng còi xe phía sau bấm inh ỏi, hắn lật đật tấp hẳn vào lề và đứng quan sát nhỏ từ xa... Uh nhỏ khóc thiệt!!! Cũng chắc biết là vì lí do gì mà Hắn lại đứng đó, tất cả những trò mà Hắn chọc tức Nhỏ vẫn chẳng bao giờ làm Nhỏ khóc được, có phải là tò mò hay vì lí do, vì gì..vì gì...Hắn cũng chịu.
***
Lại 1 ngày trời mưa rả rích, nhưng Nhỏ vẫn phải trùm cái áo mưa và đạp xe đến trung tâm, Hắn chạy xe qua và nguyên vũng nước tạt thẳng vào mặt Nhỏ, quay đầu nhìn lại thấy Nhỏ mà khôngchút hối hận, còn nhe răng  cười... Và nhỏ bắt đầu coi hắn là 1 kẻ thù truyền kiếp.
Mưa to cho tới tận lúc về vẫn không ngớt giọt nào, từng hạt mưa cứ thay nhau đổ lên đôi vai gầy guộc của Nhỏ, Nhỏ lại suy nghĩ, lại buồn.. Cứ mỗi lần thấy mưa kí ức ngủ quên tự lúc nào lại ùa về trong tim, Nhỏ lại thấy nhói đâu nơi lồng ngực... Đã rất lâu lâu lắm rồi...!!!! Nhỏ lại khóc dù khônghề muốn, những giọt nước cứ chực trào nơi khoé mắt.. uh Nhỏ là 1 người rất giỏi giấu giếm cảm xúc của mình, nước mưa hoà lẫn với nước mắt, chẳng hiểu sao Nhỏ lại thích đi trong mưa... hay  vì Nhỏ đã vô tình nghe ở đâu đó 1 câu nói " Trong mưa sẽ không ai thấy Ta đang khóc", màn mưa nhạt nhoà có lẽ là nơi hoàn hảo nhất để che giấu cảm xúc...!!!
Bỗng nhiên cái xe bữa nay dở chứng, không đạp được nữa..Ôi cái cuộc đời này, muốn nản luôn... Nhỏ leo xuống nhìn và tìm kiếm xem có bác sửa xe nào còn kiên nhẫn ngồi chờ sửa xe cho Nhỏ trong màn mưa rả rích này không... 1 tia hi vọng cũng không thấy, Nhỏ ngó lại cái xe của mình với 1 nỗi thất vọng tràn trề... Đoạn đường về nhà bỗng trở nên xa thăm thẳm...
đường về ướt mưa
Hắn đang hoan hỉ với chiến thắng trong trận cầu với lũ bạn hồi chiều.. đang vui mà.. Mưa to chứ to hơn nữa thì cũng chả thấm vào đâu... Chợt thấy Nhỏ đang lay hoay với cái xe, biết là có chuyện, định bụng là sẽ chạy xe qua chọc Nhỏ vài câu thế mà...Cái gì mà chỉ nghĩ thôi thì chỉ có 30% là sự thật, nghĩ 1 đường làm 1 nẻo, Hắn dừng xe, với 1 bộ mặt thân thiện:
- Xe bạn bị sao thế... có cần tui giúp gì không? 
Nhỏ quay mặt sang, kẻ thù truyền kiếp, mặt dù là muốn có người giúp lắm nhưng cái tôi của Nhỏ cũng cao nên liền gạt phăng đi: "Khỏi cần tui tự lo được, cám ơn bạn hén... "
- Trời mưa đấy, tối rồi đấy, đứng đây 1 mình coi chừng xíu nữa có những đứa khôngđàng quàng nó tới hỏi thăm là tiêu đấy... - Hắn đe doạ. 
- Nhưng... - Nhỏ lắp bắp.
- Giờ có 2 giải pháp: 1 là bạn gửi xe tôi sẽ chở bạn về, 2 là bạn giữ xe hộ tui để tui đi tìm chỗ sửa xe cho bạn.
Nhỏ đang suy nghĩ chưa kịp làm gì Hắn đã biến đi đâu mất tiêu...Nhỏ nghĩ bụng: "Chắc là suy nghĩ lại và dông xe chạy lun rùi... Đúng là lũ con trai thành phố chỉ nói cho vui miệng, cảm thấy hụt hẫng chút chút.. nhưng thôi M tự lo đi m àh" Vừa định dắt xe đi, lại thấy hắn xuất hiện.
- Hehe, thôi tui cũng chẳng tin tưởng bạn mấy nên tui tự đi gửi xe của tui rồi, tui cũng nghiên cứu rùi, may là gần đây cũng có 1 bác thương tình  ngồi chờ xe bạn hư rùi sửa đấy! (Nó đâu biết là có người phải năn nỉ ỉ ôi Bác sửa xe)
Lời nói nghe mà chẳng dễ chịu tí nào, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã dằng cái xe từ trong tay của nhỏ.
Ngồi chờ sửa xe mà 2 đứa chả thèm nói với nhau câu nào, Nhỏ định là đến chỗ sửa xe rùi bản hắn về đi nhưng thấy hắn chả chịu bắt chuyện với Nhỏ nên Nhỏ cũng im lun.. kệ muốn làm sao thì làm. Xe vừa sửa xong hắn cũng đứng dậy đi thẳng chưa kịp để Nhỏ nói lời cảm ơn.. Cũng thấy áy náy chút chút.. nhưng thôi giờ về đã tối thui rồi.( Nhỏ cũng đâu hề biết có 1 thằng vẫn lén bám theo sau đợi Nhỏ về tới nhà mới lẳng lặng quay xe về). trời vẫn mưa to, nhưng trong lòng hắn bỗng vui thấy lạ, ccó khi còn vui hơn cả khi hắn ghi được bàn thắng vào lưới đối thù trong trận chung kết bóng đá ở trường.
***
Tối về tha thẩn trên Fb, "vô tình" hắn tìm thấy fb Nhỏ, hắn xem xét khá kĩ: Gia nhập Fb năm 2009 mà bạn bè chưa tới trăm rưỡi, Nhỏ này độ tự kỉ hơi cao, stt, icon comment toàn là mặt cười... Hắn bấm vào nút kết bạn...và chờ trả lời...
Nhỏ, học hành cả ngày, bụng đói meo, tối về còn bị cái vụ xe đạp.. mệt muốn xỉu... Nhỏ nhấp vào chữ đăng, nhưng không phải là trên Fb mà là trên 1 trang mạng xã hội mà chẳng ai biết Nhỏ là ai... Với Nhỏ khi mọi cảm xúc bị che giấu thì có lẽ viết ra là cách thả trôi mọi thứ 1 cách nhẹ nhàng nhất. Nhỏ lang thang vào face, có 1 lời mời kết bạn, cái tên thấy quen quen, vào trang cá nhân: Là Hắn... Nhỏ không đồng ý mà chỉ gửi lại 1 tin nhắn "cám ơn về việc hồi nãy". Xong, nhẹ lòng... Nhỏ tắt máy và đi ngủ.
Hắn ngối chờ cả tối, thấy tin nhắn của nhỏ, đọc xong nhưng lại không thấy lời đồng ý kết bạn... hụt hẫng... nản... 
Những ngày sau đó nữa, mọi chuyện giữa hắn và nhỏ vẫn chẳng có gì là khá khẩm hơn, vẫn là những lời chọc ghẹo từ hắn và những lời xỏ xiên từ Nhỏ... Nhưng Hắn... siêng năng đến lớp av hơn, đến những thằng bạn trong hội của Hắn cũng khá bất ngờ về vấn đề này.
Cãi nhau chán ở lớp, tối về hắn cũng chả để cho nhỏ im, tin nhắn trên fb gửi cho nhỏ liên tục, hỏi thăm thì ít nhưng chủ yếu xỏ xiên nhau là chính, ban đầu Nhỏ cũng mặc kệ chẳng thèm trả lời, sau này nhỏ mới chọt vô vài câu, thường thì hắn nói 1 nhỏ trả lời hắn nói lại, nhỏ im ra, có lẽ cuộc đối thoại lâu nhất của 2 đứa là thế này:
- Hắn: bạn là đứa con gái hay cười nhất mà tui từng gặp.
- Nhỏ: buồn cũng có giải quyết được gì, thà cứ cười cho rồi :D
- Hắn: Bạn là đứa con gái khó chịu nhất mà tui từng gặp..
- Nhỏ: Dậy có lẽ quan hệ của bạn không rộng rồi.
- Hắn: Bạn là đứa con gái khó nói chuyện nhất mà tui từng gặp.
- Nhỏ: Bạn sai rồi.?????
- Hắn: với tôi!!!
- Nhỏ: Tôi cười, tôi nói chuyện với tất cả những người mà tôi coi là bạn.. Bạn thì chưa phải? Nên điều đó là lẽ dĩ nhiên..
- Hắn: Chưa chứ không phải là không thể???
Nhỏ im lặng...
Nhưng lâu dần nó trở thành thói quen thì phải, không có thì sẽ khó chịu, sẽ cảm  thấy thiếu thiếu...Cũng biết vì sao dạo này Nhỏ cũng hay vào fb nhiều hơn... chẳng phải để cập nhật stt mà chỉ lên nhìn ngó, đọc tin nhắn, khôngtrả lời rồi out.
***
Vào 1 ngày trời nắng đẹp, Nhỏ đang thơ thẩn trong cái công viên gần nhà, lơ đễnh, chợt thấy Hắn đang vui vẻ với lũ bạn, Nhỏ tỏ ra cố tỏ ra khôngđể ý nhưng lâu lâu cũng vô tình ngó sang. Ắn uống xong cùng lũ bạn, 1 bài chiến trường, thằng nào thằng đó đứng lên chuẩn bị đi về, Nó để ý thật kỹ, có lẽ chỉ có hắn là nhanh tay quơ mấy cái sản phẩn còn lại quẳng vào thùng rác...
Tối về mỏ Fb, và chấp nhận lời kết bạn của Hắn, nhỏ đâu biết rằng đầu bên kia có 1 đứa tròn xoe mắt không hiểu lí do tại sao...Nhanh như cắt tin nhắn được gửi đến..
- Hắn: Chịu làm bạn với tui rồi àh??
- Nhỏ: uh!
- Hắn: Lí do???
- Nhỏ: thích!
- Hắn: Thích tui rùi hả???
- Nhỏ: Điên hả! Thích làm bạn!!!
- Hắn: haha.. lí do to hơn mục đích...:D
- Nhỏ: kệ thích nghĩ sao thì nghĩ.
 Nhỏ tắt máy, còn Hắn tiếp tục tha thẩn trong tường nhà người bạn mới, Hắn xem xét rất kĩ từng phần trên trang cá nhân, Nhỏ comment của người khác thì nhiều nhưng lại rất ít đăng những stt, lâu lâu mới thấy nhỏ đăng hay chia sẻ 1 cái gì đó, bất chợt Hắn nhấp vào 1 đường link mà nhỏ Chia sẻ từ khá lâu rồi…
“Ngày…tháng…năm… Gửi người của hôm qua…”
Bài đăng khá dài và rất nhiều cảm xúc… Hắn cảm thấy khá thú vị, tuy chỉ là những dòng cảm xúc khá rời rạc về 1 thằng nào đó nhưng người viết có lẽ là dành rất nhiều tình cảm cho cậu ta. Hắn tò mò về tác giả, lần tìm, lục tung mọi thứ, thông tin trang cá nhân bị bỏ trống, cái hắn nhận được chỉ là 1 cái tên kí danh…
Bất chợt Hắn tìm thấy một cái fb là bạn của nhỏ, đọc được 1 dòng stt khá cũ đã được đăng ngay từ lúc mới trang, cái cách viết này cũng cảm thấy quen thuộc lắm, dường như hắn cũng đã đọc được dòng này ở 1 stt nào nó, Hắn ngó lơ, suy nghĩ và cố lục tung bộ óc của mình…  Àh là của Nhỏ, Hắn đối chiếu nhiều stt với những sự kiện trước đó, Hắn cũngkhôngbiết quá nhiều về Nhỏ nhưng hình như cũng trùng khớp… Đúng là Nhỏ rồi.
Thế là Hắn mải miết ngồi đọc tất cả những bài mà Nhỏ đăng, khá nhiều, phần lớn là những cảm xúckhôngđầu,khôngcuối, nhiều hơn nữa là 1 cảm xúc dành cho 1 người nào đó mà Nhỏ gọi là gió hay là yêu thương…Hắn đọc mỏi cả mắt mà vẫn chưa hết, thế là Hắn lưu trang đó vào ghi nhớ máy tính. Nói là đi ngủ nhưng mắt hắn vẫn chẳng thể nào nhắm được, Hắn nghĩ nhiều về Nhỏ, Nhỏ bây giờ trong mắt Hắn hoàn toàn khác hẳn, chẳng phải là 1 cô bé lun mạnh mẽ với nụ cười trên môi, mà là 1 người con gái có khá nhiều tâm sự, nhỏ bé và đơn độc…
nhỏ bé cô đơn
***
Vẫn thói quen cũ ngày nào Hắn cũng gửi tin nhắn cho nhỏ trên fb, riết rồi quen, 2 đứa nói đủ thứ chuyện linh tinh ở trường, ở nhà. Những câu chuyện của 2 đứa chẳng bao giờ liên quan tí gì tới tình cảm, có lẽ chính vì thế mà Nhỏ cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với Hắn. Vả tất nhiên ngày nào Hắn cũng vào blog của Nhỏ để xem những cập nhật, Những câu chuyện mà Nhỏ chẳng bao giờ kể… Những stt của nhỏ ở blog cũng đã zui hơn rất nhiều nhưng đọc vẫn cứ có 1 cái gì đó man mác buồn. Có lần Nhỏ kể cho Hắn nghe về 1 anh chàng suốt ngày bu bu cạnh Nhỏ.
- Hắn: Sao Cậu lại khôngthích anh ta, kể ra thì anh ta cũng khá tốt…
- Nhỏ: Có những thứ, khôngchỉ tốt là được…
- Hắn: Cậu cũng đang FA mà, cứ cho người ta cơ hội thì đã sao…
- Nhỏ: Tớ không thích cho ai đó cơ hội rồi sau đó lại để họ thất vọng, thà không để họ có hi vọng ngay từ đầu!
- Hắn: Tớ không biết cậu có phải là con gái khôngnữa:D
- Nhỏ: hehe.. Uh chính Tớ còn không hiểu Tớ nữa… thui ngủ đây…:D
Nhỏ kết thúc cuộc nói chuyện giữa 2 đứa, mặc dù Hắn và Nhỏ đều biết lí do tại sao Nhỏ từ chối. Nhưng thôi kệ Nhỏ an phận với những hạnh  phúc mình đang có, còn Hắn cũng rất vui vì ít nhất Hắn vẫn còn cơ hội…
Nhiều khi Hắn cũng rất muốn nói với Nhỏ về 1 cái gì đó to lớn hơn nhưng Hắn lại sợ, sợ Nhỏ sẽ lại bỏ chạy khỏi Hắn giống như tất cả thằng con trai có y đồ tiến gần về phía nhỏ.
...
Cái lớp av của 2 đứa cũng thưa dần, ban đầu khá nhiều người đăng kí, nhưng sau đó  khônghiểu sao chỉ có vỏn vẹn mấy người, Nhỏ lên lớp khá sớm và ngóng chờ Hắn, chuông báo vào lớp, rồi hết nửa ca học  vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu, Nhỏ hụt hẫng. Lúc về Nhỏ mở fb thì khôngthấy tin nhắn của hắn, Nhỏ lo lắng, vài ngày sau vẫn thế, vẫn chẳng thấy tin nhắn nào của hắn, Nhỏ càng nghĩ ngợi nhiều hơn. Đưa tay gõ nhẹ bàn phím, nhỏ rụt rè gửi cho Hắn 1 tin nhắn: “ Saokhôngđi học? Cậu có ổn không?” Ngồi cả buổi chờ đợi vẫn chẳng thấy hắn trả lời, Nhỏ lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Ngày hôm sau mới thấy tin nhắn của hắn:
- Hắn: Nhớ Tớ rồi àh????
- Nhỏ: Nhớ cái con khỉ!!!! Bạn bè quan tâm nên hỏi thăm…
- Hắn: Tớ là con khỉ mà… hehe..sorry, mới nẳm bệnh viện, vừa mới bò về tới nhà  sợ có người lo lắng nên phải mò mặt lên đây!!!
- Nhỏ: Ai thèm lo…Sao không tin nhắn cho T , alo vẫn lên mạng dược dậy…khoẻ chưa?
- Hắn: Lên bằng niềm tin àh, thở còn không nổi… may mà vẫn còn sống…
- Nhỏ: Thôi ngủ đi.. Tớ bận rồi…
 Nhỏ kết thúc câu chuyện với Hắn vì không muốn có kẻ đang đau mà phải nghe ngồi nghe mình lải nhải. Hắn tắt máy, đầu đau như búa bổ, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười ngủ 1 cách ngon lành. Nhỏ tự nhiên cảm thấy lòng nhẹ hẳn, Hắn bị đau… nhưng dù sao vẫn còn đùa được..Nhỏ an tâm được phần nào.
***
Một ngày trời mưa, 2 đứa kết thúc buổi học av, Hắn vừa dắt xe ra khỏi cổng, chợt thấy bóng Nhỏ đang ngồi ở nhà chờ xe buýt, tiến lại với ý định là sẽ chở Nhỏ về nhà. Mặc dù là đã thân nhau hơn nhiều nhưng nhỏ vẫn thấy ngại, và từ chối hắn. Hắn cũng  chẳng thèm năn nỉ nhỏ làm gì, Dựng xe xuống và quyết định ngồi chờ xe buýt với nhỏ.
Ngồi chờ xe buýt, Hắn và nhỏ nói đủ trên đời, lâu lâu xỏ xiên nhau vài câu, tiếng cười nói át cả tiếng mưa, Hắn thần uốc trời cứ mưa mãi thế và cái xe buýt kia cũng đừng đến để hắn có thể ngồi bên cạnh nhỏ lâu hơn nữa… Nhỏ kể cho Hắn nghe về cái thời đi học, Hắn lân la hỏi chuyện về tình yêu đầu tiên của Nhỏ, lúc đầu Nhỏ có vẻ lẩn trốn nhưng có lẽ vì lúc mưa, con người lại dễ dàng trút bỏ những tâm sự của mình, nhỏ kể cho hắn nghe về người ta về cái này cái nọ cái kia…  Hắn thấy nhỏ lại rơm rớm nước mắt,  nhỏ quay mặt đi, cố ngăn dòng cảm xúc của mình, lúc sau nhỏ lại cười, 1 nụ cười chẳng biết dành cho ai, cho hắn hay cho những kí ức mà nhỏ cố tình giấu giếm.
Chợt hắn quay sang Nhỏ và nói: "Bờ vai của Tớ tuy nó không đủ rộng nhưng Tớ tin là nó đủ vững vá đủ ấm để cậu tựa vào…"
Nhỏ ngạc nhiên và tròn xoe mắt..
Chưa kịp nói gì, chiếc xe buýt từ xa đã bóp còi ình ỏi, Nhỏ bước lên xe vẫy tay chào tạm biệt Hằn, Hắn thì vẫn lặng lẽ bám theo sau chiếc xe, chờ cho bóng nhỏ khuất hẳn sau dãy nhà trọ, hắn mới quay xe về…
Vừa mở fb lên Hắn đã nhận đc 1 tin nhắn từ nhỏ, tô cơm đang bưng trên tay chưa kịp đút vô miệng miếng nào.
- Nhỏ: cám ơn về chuyện hồi nãy…
- Hắn: Cậu có đang suy nghĩ về ý kiến hay ho của Tớ lúc nãy không?
- Nhỏ: Đang nói chuyện đàng hoàng àh nha, muốn bị chửi nữa hả?
- Hắn: thì Tớ vẫn đang đàng hoàng đấy chứ…
- Nhỏ: Tớ…
- Hắn: Haha..có ai ép đâu mà ấp úng, tớ nói là nói dậy thôi…nói chơi áh…
- Nhỏ: Đồ sao chổi, mai tới lớp tớ xử Cậu…thôi ngủ đây…
  Nhỏ out fb, khôngbiết hắn đùa hay thật nhưng lầu đầu tiên có 1 người nói như thế với nhỏ mà Nhỏ không thẳng thừng từ chối… Nhỏ không biết mình đang nghĩ gì nữa. Còn Hắn thì đang lâng lâng với những cảm xúc trong lòng, quên luôn là cái buồng đói meo của hắn chưa có gì và nó đang biểu tình. Hắn lân la vào blog của Nhỏ, blog đã bị khoá… Hắn hốt hoảng, cố gắng lần mò seach tìm kiếm trên google, nhưng tất cả chỉ là 1 số 0 tròn trĩnh. Rầu quá!!!
buồn tình yêu
***
Đã 4 tháng trôi qua, từ cái ngày hắn vô tình nhắc đến 1 cái gì đó to tát hơn với nhỏ, may mà mọi chuyện vẫn như thế, Nhỏ vẫn hạnh phúc khi nói chuyện hay ở bên cạnh hắn, còn hắn thì vẫn âm thầm quan tâm tới nhỏ. Có những stt Hắn đăng lên và chỉ mong Nhỏ hiểu được, nhưng chẳng biết là Nhỏ đang lảng tránh hay lại vô tình không biết. 2 đứa vẫn chẳng bao giờ nhường nhịn nhau từng lời nói.. có lẽ chính vì thế những câu chuyện của 2 đứa lại kéo dài ra vô tận.
Hôm nay hắn chở Nhỏ vô 1 quán café, bên trong trang trí khá đẹp, trên mỗi bàn đều đặt 1 chậu hoa khác nhau, đủ màu sắc.. Nhỏ thấy lạ vì từ trước tới giờ lúc nào điểm dừng chân của 2 là quán trà sữa vì Nhỏ nói Nhỏ không thích vị của café… Nó quá đắng với Nhỏ. Hắn gọi 1 ly café đen… nhỏ vơ vội cái menu và kêu 1 ly sữa chua… Nhỏ Nhấp thử ly café của hắn, Nó vẫn đắng, chẳng có mùi vị gì, nhỏ nhăn mặt… Nhỏ lập tức nhấp lun 2 muỗng sữa chua của nhỏ cho cái vị đắng đó trôi tuột lun. Nhỏ than vãn:
- Café thì vẫn muôn đời đắng như thế, chẳng thể nào thay đổi được…
Hắn mở lời, 1 câu chẳng hề liên quan tới cái chủ đề mà nhỏ đang nói:
- Đầu óc tớ đang chật kín 1 thứ…
 Nhỏ nhanh nhảu: “Cái gì đưa Tớ chứa bớt cho…
-Tớ cũng định là sẽ giấu giếm những tình cảm của Tớ thật sâu, khôngđể cho cậu biết, nhưng hình như càng lâu thì Nó lại trở nên càng nhiều thì phải, đếm nỗi tim tớ chật kín nó mất rồi...khôngthể nào chứa đựng thêm được nữa, cậu san sẻ Nó với Tớ được không?
- Tớ… - Nhỏ lấp lửng và trong đầu đang nghỉ xem có chuyện gì để lái câu chuyện qua hướng khác…
Hắn tiếp lời: Tớ Thích Cậu được không?
Đầu óc nhỏ rối tung, chẳng biết là nên nói cái gì…bất chợt thấy chậu hoa trên bàn, Nhỏ ngó nghiêng rồi tiện tay ngắt lun 1 cái lá to nhất.
- Cậu có biết câu chuyện lá diêu bông không?
Hắn tròn xe mắt: "Biết , nhưng chuyện này chả có liên quan tí gì tới chuyện Tớ và Cậu cả, đừng có mà cố tình đánh trống lảng, Tớ đang thật lòng đấy, dừng có giỡn, Tớ quánh cho 1 cái bây giờ."
Nhỏ đưa lun cho Hắn cái lá mà Nhỏ đang cầm:
- Bao giờ cái lá này mọc thành cây, cây ra hoa, Tớ sẽ thích Cậu…
- Ơ, con Nhỏ Này nói giỡn hay nói chơi đấy…!!!!
- Thiệt chứ chơi gì…không cậu lên mạng seach xem cái lá này ra hoa đc k?
Hắn lật đật mở google và seach… Những gì Nhỏ nói là sự thật…
- Thế nhé, giờ về thôi, Tớ uống xong rôi.
Hắn vẫn còn đang ngơn ngác với cái lá trên tay. Về nhà, hắn quyết định mua 1 cái chậu nhỏ nhỏ và bỏ nó vào…Tối đó Nhỏ Nhận được tin nhắn của Hắn…
- Hắn: Tớ nhất định sẽ mang chậu hoa đến tặng cho Cậu… Chờ Tớ nhé!!!!
- Nhỏ: Uh.. nhất định Tớ sẽ chờ..hehe
- Hắn: đến già cũng phải chờ đấy nhé!!!!
- Nhỏ: hả???? chơi xấu…
- Hắn: Hứa rồi mà..hehe
Thật ra Nhỏ cũng chẳng có ý định chơi xấu gì hắn, chẳng qua là Nhỏ chỉ muốn có thêm thời gian để suy nghĩ về tình cảm của Nhỏ dành cho hắn, Nhỏ sợ Nhỏ chỉ coi Hắn là 1 người thay thế cho 1 lỗ hổng quá sâu trong tim nhỏ, Nhỏ sợ làm hắn thất vọng… Nhỏ sợ mọi thứ…Cũng từ đó những cuộc nói chuyện của 2 đứa lại có thên chủ đề mới,khôngbiết là ông trời thương tình hay ho duyên số là cáo lá cũng ra cái rễ rồi vài bữa lại mọc mấy cái lá non… Và Hắn lun là người tường thuật trực tiếp cho Nhỏ nghe về sự phát triển của cái cây, Có bữa tự nhiên cái lá héo que, mặt hắn buồn thui… Nhỏ phải chọc hắn vài câu hắn mới chịu cười.
Cái cây cũng lớn dần cùng với sự chăm chút của hắn, Nhỏ cũng dần coi hắn là 1 người quan trọng, Hắn đâu biết rằng blog của Nhỏ đã có thêm những bài viết hắn…và giờ đây dường như nhỏ cũng đang rất háo hức chờ tới ngay cây ra bông, và hắn sẽ đứng trước mặt Nhỏ… Nhỏ cũng nghĩ tới 1 tình huống xấu nhất là cái cậy không thể ra hoa được, Nhưng lúc đó sẽ chẳng cần, Nhỏ sẽ tới bên cạnh Hắn và nói: “ Chẳng cần cây có bông, Tớ vẫn sẽ thích cậu”. Hắn đâu biết rằng từ mấy tuần trước rồi nhỏ đã đăng lên 1 bài viết:
     “ Ngày… tháng … năm… tạm biệt người của Hôm qua nhé!!! Tớ sẽ không chờ Cậu nữa đâu, Tớ phải đi tìm người của hôm nay và người của tương lai Tớ”
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Cuộc sống như vậy thì thật là hạnh phúc và vui vẻ biết nhường nào. Nhưng cứ khi nào mà trái tim biết loạn nhịp là khi ấy mọi thứ sẽ rối tung lên.
***

Qua thật nhiều năm rồi. Hôm nay tôi ngồi đây và bắt đầu cầm cây viết, viết lại những dòng cảm xúc của một thời đã qua. Với tôi đã qua chỉ là việc ám chỉ về mặt thời gian, còn thực sự nó chưa bao giờ xa với tôi. Nó luôn ở rất gần, như thể tôi có thể đạp lên những chiếc lá khô giòn trên sân trường.
lá vàng mùa thu
Khi ấy tôi đang học năm cuối tại một trường chuyên cấp III. Ngôi trường tuy được sửa sang nhưng vẫn mang dáng vẻ cổ kính vì đã được xây dựng hơn 40 năm. Một khuôn viên rộng lớn được bao quanh bởi tường vôi, và có những cái ô vuông cách vị trí mặt đất khoảng 160 cm. Chắc có lẽ để tạo điều kiện cho những học sinh đi trễ có thể nhòm vào trong trường nếu không muốn trình diện cái mặt ở chỗ cổng bảo vệ. Hay là để cho mấy người con trai nghịch ngợm có cơ hội để trèo ra trèo vào với cái bức tường cao khoảng hơn 2m gì đó.
Nếu tôi là họa sĩ, tôi sẽ vẽ ngôi trường tôi giống một bức tranh thủy mạc . Phía trước trường tôi có một dòng sông chảy qua, dòng sông hiền hòa, cũng bên lở bên bồi hẳn hoi. Rồi trước khi đến con đường ngay trước  cổng trường là một khoảng đất thấp hẳn xuống. Tôi chẳng biết nó có phải là đất bồi của dòng sông không nữa. Nhưng cái khoảng đất kéo dài đó chính nó làm tôi thích thú. Những cây dương xỉ mọc tràn khắp bìa nước. Rồi nào là hoa đồng nội, hoa trinh nữ, và những cây cỏ dại khác mà tôi chỉ biết được một cơ số cây thôi. Đó là nơi mà chúng tôi lấy cỏ để trồng vào sân trường. Cũng là nơi chúng tôi lấy lá cây ép vào trang vở. Có khi tôi lấy cả rêu để ép nữa đấy.
Nhờ dòng sông đó mà gió mỗi khi thổi cũng mát rượi hơn là sự tưởng tưởng. Con đường đến trường của tôi thì đẹp miễn chê luôn. Nếu đi đường vòng tôi sẽ đi bộ khoảng 5 phút. Đó là sự thích thú khi đi dưới những tán phượng. Nhìn những gốc cây lớn cỡ đó tôi đoán tuổi của mấy cây đó chắc phải bằng tuổi của bố mẹ tôi rồi. Lớn thật. Những chiếc lá nhỏ màu vàng cứ nhẹ nhàng bay trong gió. Mỗi khi cơn gió nào ùa qua là phải dùng tay để phủi những chiếc lá còn sót lại trên người, trên tóc. Nhưng đấy chỉ là con đường mà tôi sẽ đi qua khi tôi muốn thuê truyện tranh về đọc thôi, hoặc là tôi sẽ đi chợ. Băng qua một cây cầu lớn. Với tôi khi ấy vậy là lớn. Từ xa nhìn nó thật đẹp. Ngày ngày bao nhiêu là xe cộ và các lớp học trò đi qua nó.
Tôi ở trong khu tập thể giáo viên, nó cũng thuộc khuôn viên trường, nhưng được ngăn cách bởi bên ngoài bằng bức tường thành cao hơn cả bức tường của trường và dày hơn, có hẳn bậc để lũ trẻ chúng tôi có thể bám vào và trèo lên. Phía ngoài là những thửa ruộng, được trồng bắp  và đậu phộng.  Bên ngoài là cả một thế giới mới với tôi, có mùi thơm của hương bắp, tôi thích nhìn lúc đậu phộng nở hoa màu vàng, khi bắp trổ bông. Tôi thích nhìn nó lớn lên từ lúc còn nhỏ đến khi người ta thu hoạch chỉ còn trơ lại gốc, với những chiếc lá héo úa và màu đất cằn chuẩn bị được chăm sóc cho đợt sau. Tôi những tưởng như mình là người trồng cây vậy.
Phía áp sát nhất với trường học là một cái hồ ngay trước nhà tôi. Mỗi buổi chiều tôi thường ra cái gốc gạo già, có cái rễ bò ra hẳn hồ đủ chỗ cho 3 người ngồi câu ở đó. Chắc bọn cá không biết tôi thích ngồi ở đó nên hay tới cho nên mỗi lần câu tôi đều câu được rất nhiều. Đôi khi không nỡ làm nó chết tôi lại đem thả vào một cái giếng khơi ở gần đó. May thay cái giếng chẳng ai dùng và nó cũng đủ rộng nếu không chúng lại chết đói vì chẳng có chỗ để ở, chẳng có gì để ăn.
Khi cơn bão đi qua làm mấy cây bạch đàn và xoan bị đổ xuống tôi và mấy nhóc ra đó chơi trò bập bênh. Tôi thích thú nhảy chân sáo mỗi ngày đi học với đôi giày màu hồng, tông xiệt tông với cái ba lô con thỏ màu hồng mà chị tôi mua cho tôi gửi về từ Sài Gòn.
Tôi cũng có một cô bạn thân hẳn hoi, ngồi cạnh tôi ngay trong lớp học. Mỗi khi  tiếng trống ra chơi tôi vẫn hay rủ bạn chạy ùa về nhà để nghe nhạc rap với tôi. Thời đó tôi mới biết đến nhạc rap và tôi thích thú khi chia sẻ với bạn tôi. Bạn ấy lớn hơn tôi nên khi chơi trò oẳn tù xì để xem đứa nào phải cõng đứa nào sang trường, tôi luôn cố gắng để chiến thắng.
Tôi thích thú với cái sân vận động, ở đó có cái xà đơn. Tôi chả bao giờ lên nổi một cái vì tay tôi quá yếu. Nhưng mỗi khi nô đùa với chú chó REX bị nó dồn đến đường cùng tôi cũng đủ tự tin để nhảy lên nắm thật chặt cái xà ngang, nhưng cũng mau chóng bị rớt xuống. Nó lao vào liếm cái mặt của tôi. Tôi ghét nó làm như vậy lắm nên mỗi khi như vậy tôi giả vờ giận giỗi hét lên, dọa không chơi với nó nữa. Nó vừa đứng vừa quẫy đuôi. Chả hiểu nó có biết tiếng người hay là nó ăn mừng chiến tích của nó. Ai bảo nó lớn và khỏe hơn cả tôi.
Cuộc sống như vậy thì thật là hạnh phúc và vui vẻ biết nhường nào. Nhưng cứ khi nào mà trái tim biết loạn nhịp là khi ấy mọi thứ sẽ rối tung lên.
suy nghĩ
***
Một buổi sáng tôi đang kéo cái ghế ra hiên ngồi. Tôi hưởng thụ trong bộ váy mát mẻ, khẽ nheo mắt nhìn xem có phải con cá nào vừa quẫy nước hay là con chim bói cá màu xanh vừa chộp được một em. Trời thu xanh ngát mấy tầng mây. Tiết trời thu thật mê li con gà ri. Tôi mơ sau khi học hết đống sách này tôi sẽ ngồi tập vẽ. Đang khi tôi rất chi là phiêu thì giật mình vì một bộ đồ đen di động ngay trước mặt tôi. Tôi hơi hoảng hốt.
À, là một người đẹp trai. Không phải là học sinh trường này rồi. Tôi ngồi im chẳng dám ho he. Anh ta vừa cẩm báo vừa đọc. Nhìn ghét thế nhỉ? Mặc kệ đi. Nhưng cái sự tò mò của tôi nó vừa thức giấc rồi. Buổi chiều hôm ấy thấy anh chàng đó đi đá banh ở cái sân cỏ mà tôi thích. Chả sao cả. Hôm nay mình đang ngồi câu cá mà. Tôi giả vờ gọi thằng Tũn nhà một giáo viên khác đi ra coi đá banh, kế hoạch câu cá phá sản. Anh này có cái đùi to hơn cả Roberto Carlos, chắc là tại mấy anh kia chân ốm nhòm chứ làm gì mà đá hay hơn cả anh Ro của mình. Hí hí.
Đến giờ đi ăn rồi. Ngày ấy tôi không biết nấu ăn nên đi xuống nhà cô ở dãy sau ăn cùng. Đằng nào cũng thế tôi không phải nấu, chẳng phải rửa chén đĩa, lại có thêm thời gian ''cầy'' nữa. Tôi chợt phát hiện ra anh ta ở ngay dãy sau nhà mình, là cháu của 1 giáo viên ở cùng dãy với tôi. Tôi ở một mình trong cái nhà rộng thêng thang bằng hai căn phòng ghép lại. Kể ra tôi cũng hơi ngạo mạn với những cái gì tôi đang có. Vì tôi thông minh, tôi nỗ lực, tôi được mọi người yêu quý. Và nhất là tôi không chơi thân nhiều với cô của anh ấy. Vì đơn giản cô ấy mới chuyển đến đây. Anh cũng ở một mình nên hình như cũng hay đi ăn cơm ở nhà cô của anh ấy. Thi thoảng lại qua chỗ tôi bị tôi nhìn thấy.

Từ khi anh ta tới, bọn trẻ con thích chơi với anh ta. Ngay cả con nhỏ trùng tên với tôi, ốm nhắt ấy mọi ngày vẫn chạy lại nhéo má béo của tôi giờ cũng đang đá cầu cùng nhau kìa. Ghét quá. Vụ này tôi chịu. Chân tôi bị thủng, tay tôi cũng bị thủng hay sao ấy nên chả đỡ được cái nào.

Tự dưng thấy hận cái gã áo đen gớm.
...

Hôm nay là cơ hội đây. Khu tập thể giáo viên bị cúp điện. Cả lũ kéo ra khỏi nhà đúng lúc hơn 8 giờ. Trăng sáng thì khỏi nói nhé. Tôi lôi kéo đồng minh. Chăng dây chờ đối tượng đi tới và hắt nước lên đầu.

Kế hoạch thành công rực rỡ. Nhưng sau khi tụi nó bỏ chạy còn mình tôi lơ ngơ như gà, tay vẫn cầm cái cốc nước trên tay, và nhất là nơi xảy ra phi vụ ngay trước cửa phòng tôi, thì tôi khó mà chối tội.

Anh hỏi:

- Em làm anh ướt áo à?

Tôi quăng cái cốc vèo một cái, phủi tay.

- Anh có nhìn thấy không mà hỏi em. Rồi chạy vào nhà đóng cửa.

Anh ta đứng tức giận rồi về.

Ai ngờ con nhỏ kia bán đứng tôi, lại còn chuyển tối hậu thư. Cuối tuần này dì anh không có ở đây, không có ai nấu cơm cho anh ăn, đề nghị em bồi thường thiệt hại bằng cách nấu trả anh bữa trưa, nếu không anh sẽ trả thù. Kí tên Killer!

Mèng ơi. Tôi đau đầu quá. May mà con bạn thân yểm trợ. Cuối tuần tôi mời anh, con nhỏ, bạn thân và một người nữa chứng kiến, là đứa em nhà cô tôi. Vậy là lực lượng nghiêng về phe tôi nhé. Tụi tôi ngồi chơi bài quệt nhọ nồi. Tôi lăng xăng đi nấu ăn. Anh yêu cầu tôi nấu đơn giản thôi. Thịt kho, canh rau ngót, cá chỉ vàng khô chiên.

Vậy là tôi chạy ra chợ mua đủ nguyên liệu về, nhưng chế biến thì chắc tôi khóc tiếng miên luôn đi cho nó lành. Kết quả con cá vẫn mang hình dạng của cá nhưng bản chất nó đã thành một dạng khác của carbon rồi.

Sau khi cả hội giải tán, đi rửa mặt. Tôi con gái mà chẳng dùng kem rửa mặt, cuối cùng lại sang phòng anh lấy sữa rửa mặt. Tôi nghĩ thầm, con trai gì mà điệu thế. Eò...
...

Và nếu như chẳng có chủ nhật của tuần sau thì có lẽ tôi và anh không bao giờ thân nhau được.
làm quen

Một buổi sáng tôi ngồi trên bức tường thành cầm tập vở và mơ màng nhìn ra ngoài phía xa xăm, nơi những dãy núi mờ mờ ở rất xa. Phía ấy, có nhà tôi. Tôi vừa học, vừa hát. Cho đến lúc tụi nhỏ trèo hẳn sang phía ngoài để trộm bắp. Tôi kéo con nhỏ lên và té. Từ độ cao hơn 2m tôi tưởng mình sắp die rồi. Máu me be bét ở chân.

Anh ở đâu chạy lại. Bế tôi lên. Lúc ấy tôi rất béo. Anh đưa tôi về phòng rồi bỏ đi đâu. Tôi cà nhắc tìm bông băng. Lát sau anh chạy tới. Tay cầm oxy già, tay cầm bông. Và cả băng nữa. Tôi và anh nhăn nhó tẩy rửa vết thương. Anh nhéo má tôi. Ngô sắc ngố.

Tức thật. Tôi phải cà nhắc đi học. Tự dưng một hôm anh tới lấy xe đạp chở tôi đi. Cho đến khi tôi khỏi hẳn. Tôi đáp trả bằng việc mua bánh mì cho anh buổi sáng, khi thì là xôi, khi thì là bánh tráng nóng hổi. Tôi có thói quen dậy sớm để ôn bài mà.

Cộc cộc cộc... Anh mở cửa mà nước miếng còn dính trên má. Tôi đưa bữa sáng cho anh rồi quay bước đi ngay.

Thì ra anh thi trượt đại học năm nhất nên phải ở lại ôn thi thêm năm nữa. Với cái ngạo mạn của tuổi mới lớn và cái định kiến rằng chỉ có người không thật sự giỏi thì mới thi trượt thôi. Tôi không quá quý mến anh nhưng cũng muốn anh thi đậu năm nay. Tôi rủ anh học cùng. Tôi thích cái cảm giác làm bài thật nhanh, bấm thời gian chạy đua cùng anh rồi cùng ngồi so đáp án. Tôi thích lúc anh cầm cây viết cốc vào đầu tôi , bất kể tôi sai hay đúng, làm nhanh hay làm chậm hơn anh.

Anh và tôi trở thành đôi bạn thân. Nhưng tôi nợ anh cái mà nhiều hơn cả tình bạn thân có thể bù lấp lại. Có buổi tối nọ tôi và anh cùng đi học thêm toán ở nhà thầy. Lúc về tự dưng tôi bị đau bụng dữ dội. Anh nhất quyết đòi cõng tôi trên lưng. Cho tới khi về đến nhà tôi mới phát hiện ra máu của tôi dính đầy áo trắng của anh. Tôi vừa xấu hổ vừa cảm kích anh. Tôi bắt anh nhắm mắt lại, cởi áo đưa tôi.

Sau ngày hôm đó không biết ai là người đã tố tội tôi. Tôi bị la mắng và được yêu cầu chấm dứt mối quan hệ thân thiết với anh. Tôi đi sang ngủ và học tại một phòng rất đẹp trong khu nhà đa năng ngay trong khuôn viên trường, nhưng tôi bị cách anh bởi một bức tường cao. Buổi tối đứng phía bên kia hồ tôi muốn chạy về nhà, rồi do thám xem anh đang như thế nào. Có chiều tôi thấy anh ra ngồi câu cá ở chỗ tôi vẫn thường hay ngồi. Lòng tôi xao xuyến đến lạ. Tôi nhờ con nhỏ đưa cho anh một cuốn lịch cầm tay, lúc ấy trong đó có bài hát Nhớ của Mỹ Tâm và tôi đánh dấu những ngày học thêm của tôi.

Bất ngờ là tôi đi học thêm lớp hóa buổi tối cùng chỗ của anh, nhưng lại bị sếp ngồi phía cuối cùng của lớp còn anh lại ngồi phía trên cùng, tôi nhìn thấy phía lưng anh. Nhìn đến nỗi tôi có thể tạc được. Chúng tôi được đi cùng nhau trên một đoạn đường khoảng 500m về khu tập thể giáo viên. Lúc ấy đèn đường chưa có sáng rực rỡ như bây giờ và xe ô tô thì chạy rất ẩu. Tôi suýt nữa thì bị cuốn vào bánh xe, may thay anh kéo tôi ra kịp. Tôi sợ hãi đến nỗi đôi mắt xanh lên. Còn anh không nói tôi dù là nửa lời. Những người bạn đi cùng ai cũng cảm nhận được cơn giận dữ của anh. Và tôi cũng vậy. Lúc chuẩn bị tôi đi ngang qua phòng anh, anh nói.

- Gặp nhau chút đi.

Tôi sợ hãi.

- Xin lỗi tớ không được phép.

Anh nói.

- Chúng ta chỉ là bạn thôi. Không ai có quyền cấm chúng ta chơi cùng nhau. Tớ rất buồn bực tuần qua khi bạn không về đây nữa. Mỗi ngày đi ngang qua căn phòng luôn khép cửa. Tớ phải hỏi con nhỏ hôm nay cậu mặc gì? Trông cậu như thế nào? Tớ cũng vui khi biết cậu vẫn sống như chưa từng có tớ, nhưng không lẽ một chút thôi cậu không thèm quan tâm tới đứa vẫn ngồi làm bài chung với cậu. Tớ muốn được học bài cùng cậu, có nhiều thứ còn phải tranh cãi nữa. Về nhà ở đi. Tớ không muốn niềm vui chạy trốn khỏi nơi này.

Tôi cứ bước tiếp, làm như bỏ mặc lời nói của anh. Thực ra tôi đang ôn thi đội tuyển quốc gia nên tôi thực sự bận bịu hơn là anh tưởng tượng. Lớp 12 mà đâu có rảnh như lớp 13 của anh. Tôi định nói, nhưng chỉ nghĩ trong đầu.

Tôi chuyển về phòng sau khi đã pass hết số bài mà cô giao. Thấy anh vui hơn. Khi ấy trước nhà tôi có loài hoa tôi vẫn goi là hoa hành vì thân của nó ở dưới giống củ hành, nhìn xa cái lá của nó giống lá hành, nhưng hoa của nó màu hồng, ở trong có nhụy vàng và những tia màu tím xanh. Hương của nó nhẹ nhàng. Khi ấy là mùa nó nở rộ. Tôi thích nhìn những giọt sương đọng lại trên từng cánh hoa buổi sớm.

Rồi những chiều trời bắt đầu chuyển sang đông. Cơn gió mùa làm mọi thứ hiu hắt. Cái khí trời trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết. Mỗi 5 giờ sáng khi ánh đèn cao áp không đủ làm sáng khoảng trời nữa là tôi biết sự băng giá sắp tràn về qua đây.
bắt đầu ngày mới

Một buổi tối nọ nhờ sự sắp đặt của con nhỏ mà tôi được đi ăn chè bưởi cùng anh. Cơn mưa vô duyên ập tới khiến chúng tôi cùng ngồi chờ. Lúc về đi qua cửa hàng hoa anh thấy tôi mải miết nhìn một bông hồng. Anh chạy vào rồi chạy ra.

- Chẳng có một bông hồng nào xứng đáng để tặng cho cậu cả.

Hôm đó, sau cơn mưa làm trời quang hơn một chút, nhưng ánh trăng thì bị nhòe đi. Tôi ngồi trên bậc cửa. Anh cũng ngồi cạnh tôi. Tôi nói vu vơ.

- 100 năm nữa, chẳng biết có ta ở trên đời này còn ngổi ở đây hỏi nhau?

Anh trả lời bằng một câu hỏi.

- 100 năm trước đây không biết có 2 người ngồi đây hỏi 100 năm sau có ai nhớ đến mình?

Tuyệt nhiên rất hợp ý tôi.

Anh hỏi tôi trăng hôm nay hình gì? Đơn giản vì anh cận mà không đeo kính.

Tôi trả lời.

- Hình trái tim. Và tất nhiên tôi chả nói ngoa, rõ ràng nó hơi nhòe mà, không có tròn vành vạnh, cũng chả khuyết.

Anh cầm tay tôi. Đúng là trẻ con thật. Tôi vẽ cho anh một cái đồng hồ chỉ luôn tới 100 năm sau, còn anh vẽ tặng tôi mặt cười. Thuơ học trò ai mà chẳng chơi trò đấy với cây viết.

Rồi trời cũng lạnh thật lạnh. Một buổi chiều tôi thấy có một cái xe hơi đậu gần nhà tôi. Tôi đang chuẩn bị đi học. Thấy anh đi cùng hai người lớn tuổi. Chắc có lẽ là bố mẹ anh. Tôi không chào mà đi qua như chưa từng biết. Hôm đó lòng tôi rối bời. Tôi cố gắng đứng từ lầu 4 mà nhòm về khu tập thể giáo viên. Ghét cây gạo già, ai bảo chắn hết tầm nhìn của tôi.

Lần đầu tiên tôi tham gia đá cầu, không phải vì ham vui mà ở vị trí đó tôi có thể nhìn thấy anh. Anh mang hết đồ chất lên xe. Tại sao anh không hề nói tiếng nào mà rời đi. Hình như anh có cố nhìn lại phía sau nơi tôi đang đứng. Hôm đó tôi thắt bím tóc 2 bên và mặc áo len màu tím.

Tôi trở về phòng thấy gần chỗ bàn học có 1 vật gì đó. Hình như là nhật kí. Nhưng nó đã bị khóa mã. Tôi quan sát thật kĩ và thây dòng này. C- Be- Na- H. Chỉ có tôi mới đủ thông minh để mở nó ra.

Ngày đầu tiên nhìn thấy em...

Ngày thứ 2 bị em té nước...

Ngày thứ 86. Hôm nay được ngồi cùng em ngắm mặt trăng hình trái tim. Được nắm tay em. Được em tặng cho một cái đồng hồ. Anh sẽ giữ nó lâu nhất có thể. Vậy là anh sẽ không rửa tay à? Nhưng nếu tụi bạn anh nó thấy, nó sẽ cười anh mất. Thôi cảm ơn em vì cái đồng hồ anh đã cất vào trái tim rồi.

...

Ngày thứ 95...

Ngày thứ 96. Hôm nay bắt được cái ảnh này của em trên tập vở. Nhìn em cười thật đáng yêu. Gán ảnh của em lên cái máy tính để mỗi lúc học được thấy em cười, ai ngờ dì của anh nhìn thấy hỏi ai đấy? Nên anh gắn ảnh của em vào đây. Nhìn em kìa. Sắp phải xa em rồi. Ngày mai anh phải đi Hà Nội chữa bệnh. Anh bị viêm xoang. Anh sẽ sớm về thôi. Tạm biệt em nhé.

Ngày thứ 97. Hôm nay em ở đâu mà giờ này anh mới được nhìn thấy em. Hôm nay nhìn em đẹp lắm. Những ngày tiếp theo hãy sống thật vui nhé cô bé. Hi vọng anh sẽ làm em buồn khi anh không còn ở đây nữa. Anh vẫn tức em lắm vì lần nào em cũng câu cá giỏi hơn anh. Nhớ nhé. Anh sẽ báo thù em. À, đi học nhớ đi trên vỉa hè nhé. Đừng để khi anh trở về mà em bị xây xát,một tí da cũng không được đâu. Anh nghe nói cách điều trị này rất đau, nhưng anh muốn khỏi để một ngày nào đó có thể cảm nhận hơi thở của em.

... Tôi thấy trống trải đến lạ. Những ngày tiếp theo tôi vẫn chơi cùng cô bạn thân, con nhỏ, chú chó REX và học nữa. Nhưng lòng người buồn như mùa đông vậy.
***

Cho tới một ngày chủ nhật cuối mùa đông. Tôi đang nô đùa với trái banh và REX thì cảm thấy vô vị. Tôi dẫn banh về nhà. Đi ngang qua thấy cái phòng bên nhà mở cửa. Lạ thật. Tôi có hàng xóm mà không hề hay biết. Tuy cái chân của tôi bước qua cửa phòng đó rồi nhưng nửa người trên thì đánh đu lại. Chả biết có phải là tôi quen 3 người này không? Chả biết có phải là anh không? Hay là ai khác.

À há. Tôi làm như chả có chuyện gì. Vẫn học bình thường. Buổi tối hôm đó tôi khao mọi người vì đạt 2 giải nhất trong cuộc thi khoa học trẻ nhà trường. Anh cũng được mời tham dự. Dĩ nhiên rồi. Tụi trẻ con được ăn bim bim, trái lựu và anh thì tách hạt dẻ cho tôi. Một ngày thật vui.

Quãng thời gian đó đẹp lắm. Thi thoảng có chiều tôi và anh lấy xe cào cào đi loanh quanh ( Mẹ tôi bảo con gái mà đi xe cào cào giống con trai? Còn tôi thì muốn như vậy cho nó giống anh). Đi qua hai cây cầu. Anh bảo thế này chắc là 2 đứa đỗ đại học cả. Tôi vui lắm.

Thi thoảng lại qua chỗ bạn anh ấy, cùng là bạn lớp 13. Chúng tôi ngồi ăn uống, hát hò. Lúc về băng qua một đống cát, anh kéo tôi lên một cách mau lẹ. Tôi thích cầm tay anh.

...

Đã đến lúc chúng tôi nhận thành tích thi thử đại học và quyết định thi trường gì. Rất mừng vì cả hai đều thi điểm rất cao.

Anh trở về nhà để chuẩn bị vì giờ này chúng tôi thi tốt nghiệp nên mọi hoạt động học thêm đều dừng lại. Trước khi về anh dán lại nhà cho tôi. Anh lấy giấy fax của bố anh để trang hoàng nhà cho tôi. Sau khi dán xong mới nhận ra nó bị in hình nếu chúng tôi cọ vào. Thế là chúng tôi tha hồ sáng tạo, in bàn tay và bàn chân lên tường. Xong nhìn nhau cười thật đã. Anh nói sau này tôi cứ giữ nụ cười này nhé.

Tạm biệt anh một thời gian dài. Ôi! cứ gặp gỡ rồi lại chia li.

Tôi lại nợ anh thêm một lần nữa, khi mà tôi ngủ quên trong một lần thi. Và anh tơí đập cừa phòng thình thịch. Tôi vội vã ngồi lên xe anh phóng như bay. May quá tôi chỉ đi trễ 5 phút. Tôi chỉ kịp hỏi anh, tại sao anh ấy đã ở đó. Anh chỉ trả lời rằng đó là linh cảm thôi. Chắc có lẽ tôi có thói quen ngủ say sưa mỗi buổi trưa hè mà lộng gió. Hôm đó trời cũng vậy.

Tôi chỉ biết rằng anh đã đậu đại học.

Tôi cứ ngỡ rằng sẽ có cơ hội để cảm ơn anh một lần. Và cũng có cơ hội để nói với anh một lần về việc tôi đã từng thích anh như thế nào. Nhưng với tôi phải có sự nghiệp mới có tất cả.

...

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Khi tôi gặp lại anh thì anh đã sánh buớc bên một người khác.

Tôi cười và bước đi.

Kí ức đẹp là tuổi thơ tôi. Đến nỗi, nỗi buồn cũng chỉ là man mác.

Ngố quá anh ơi. Anh đã lấy băng sửa ống nước để băng chân cho em đấy...

Lần cuối cùng trở về khu tập thể giáo viên, đi lại trên con đường nho nhỏ, ngắm cây gạo thả những bông trắng muốt vào trong gió. Lắng nghe bài hát có câu...bóc từng lớp bụi thời gian...

Tớ chúc cậu hạnh phúc nhé_ anh!
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tôi nhận được cuộc gọi báo tử của Vũ lúc đang gật gù nghe thầy triết học giảng về phần kinh tế tiền tệ. Lần này là từ số máy của mẹ Vũ, nên chắc là không phải đùa.
***
Tôi đành thu dọn sách vở, lấy vẻ mặt cau có nhất có thể lên xin phép thầy về sớm vì lý do "ốm đột xuất". Thầy có vẻ không hài lòng cho lắm, vì tôi là đứa duy nhất hay nói leo và tranh luận với thầy. Nhưng thấy vẻ mặt thảm hại của tôi, thầy đành tặc lưỡi cho về. Tôi chạy nhanh xuống khu để xe rồi chạy ngay về nhà Vũ.
Tờ cáo phó để trước nhà. Mấy cái cờ tang tím ngắt, đúng màu Vũ thích. Cái thằng, chết mà không báo, bực thật.
Tôi vào, chào mẹ Vũ, rồi đến thắp nén nhang. Cái di ảnh đang cười toe toét. Đồ đáng ghét. Mày là đồ đáng ghét. Vũ ạ.
bạn bè
Tôi quen Vũ ở lớp công nghệ thông tin của trường Bách Khoa. Nó và tôi lại cùng tên. Và nó thì luôn luôn có ý kiến với cái tên của tôi. Nguyễn Phước Hoàng Vũ.
Mày đừng nói là mày thuộc dòng tộc Huế đấy nhá?
Tôi gật.
Và mày đang sống trong cái nhà như cái "phủ" ngày xưa?
Tôi gật tiếp. Quả thật, tôi sống trong phủ. Điều này chẳng có gì là lạ ở Huế cả. Nhưng với miền nam này thì nó lạ. Tôi chẳng giải thích được cho Vũ là tại sao tôi lại sống trong đó, chỉ biết rằng khi sinh ra tôi đã ở đó rồi. Nghe đâu đời cố tổ gì đó của tôi là vua quan gì đó thời xưa, đến đời ông nội, đời ba tôi cứ sống trong phủ vậy.
Trong đó chắc nhiều nguyên tắc lắm hả?
Dĩ nhiên. Có nhiều luật từ xưa lắc mà tôi và chị tôi phải chịu. Chưa kể, ba mạ tôi đều là nhà giáo, thế nên có hàng tá quy tắc trong nhà nữa. Cũng may, hai chị em tôi đều ngoan, nên số lần vi phạm những quy tắc đó đếm chưa đầy bàn tay.
Vu vơ vài câu như thế, tôi và Vũ thành thân. Thật ra, mọi chuyện đều do Vũ khởi xướng. Tôi còn ngại vì giọng của mình chả giống ai, nói hoài nói mãi người ta mới nghe ra nên cũng ngại nói, cần lắm thì mới nói vài câu. Vũ con nhà giàu, thông minh, nhưng tính tình lại tỏ ra bất cần, thích đi đây đó hơn là ngồi trong lớp học.
Mày bỏ cái con Core i5 của mày đi, tao nói mẹ tao mua cho mày cái bằng, xong mày đi chơi với tao, học hành làm quái gì cho khổ.
Được vài tuần, Vũ nói với tôi như thế. Nhưng tôi nào có dám. Tôi vẫn cần mẫn với con Core i5 của tôi, hì hục với lập trình. Còn Vũ, từ lúc nào, nó bỏ học, đi đâu đó chẳng rõ, thỉnh thoảng gọi điện hoặc viết mail cho tôi, xả mọi thứ, thế thôi, lại tung tăng đi tiếp.
Tôi cứ yên phận của tôi, học hành đàng hoàng để trở thành lập trình viên, ngoài giờ học đi dạy kèm Toán-Lý-Hóa cho mấy học sinh ôn thi đại học.
***
Vũ dẫn tôi đi bar cho biết. Bar Chill. Nó làm tôi hoa cả mắt. Mọi thứ quá đỗi xa lạ với cái phủ mà tôi gắn bó 18 năm trời. Nghe đâu bar này được vinh danh là công trình đẹp gì đó lên hàng Đông Nam Á thì phải. Các em phục vụ xinh đẹp và niềm nở. Các anh patender thì quá tài trong việc pha chế rượu. Tôi nhìn mà không chớp mắt. Vũ bật cười, bảo tôi gọi đồ uống. Tôi liếc cái menu mà hoảng hồn. Tính nhẩm nhẩm thì chỉ cần tôi gọi một ly rượu và một món ăn nhẹ gì đó thôi cũng bay đứt cả tháng lương của tôi chứ chẳng chơi. Thấy tôi tần ngần, Vũ giật lấy cái menu rồi gọi đồ. Tính tiền hôm đấy, hết veo hơn 10 triệu.
Vũ bảo nhằm nhò gì. Đến bar này mà hết 10 triệu, người ta biết người ta cười vào mũi.
Cứ thế, mỗi lần xuất hiện, Vũ lại dẫn tôi đi một nơi. Tôi thì cứ đi theo. Nhìn ngắm người ta ăn chơi nhảy múa tiêu tiền như nước. Kể cũng vui vui. Chỉ có điều, Vũ chẳng bao giờ cho tôi biết nó đang làm gì ở đâu hay thế nào mà có lắm tiền để tiêu pha như thế. Nó cứ bay nhảy, lúc thì Hà Nội, lúc thì Huế, lúc thì Đà Nẵng, Vũng Tàu, Nha Trang gì gì đó. Tôi chỉ thấy nó gửi cho tôi mấy tấm hình, mail và tin nhắn điện thoại báo nơi nó đang ở. Kể cũng lạ, nó luôn xem tôi là bạn thân, để nó nói, để nó kể. Tôi thì cũng chẳng phiền hà gì, vì cũng nhờ nó mà tôi biết nhiều thứ ở cái nơi Sài Gòn phồn hoa đô hội này. Tôi cứ sống cuộc sống của tôi, với em Core i5 ba mạ mua cho để học. Với tôi, vậy là đủ. À, còn có Vũ nữa.
Giữa những thứ đơn giản mà tôi có, thì còn có một thứ hỗn độn khác, đó Vũ.
Mày là đứa ông trời cho tao, chứ mày mà học ở Huế thì sao tao gặp được mày.. Haizz, tao chẳng có đứa nào đủ thân để tao nói chuyện hết á, may mà có mày, mày im im vậy chứ tao nói gì nghe đó, kể cũng vui.
Tôi thì chẳng biết đó có phải là trời thương trời cho gì hay không, tôi chỉ biết rằng trường Bách Khoa Sài Gòn nó lấy...ít điểm hơn trường ngoài đó. Hơn nữa, có bằng ở Sài Gòn thì về Huế xin việc cũng dễ hơn. Người ta bảo thế. Tôi thì chẳng có tài cán gì cho cam, nên đành chọn cái nào dễ dàng một chút, cần cù bù thông minh vậy. Tôi xin ba mạ cho mình vào Sài Gòn trọ học.
đi học
Mày qua ở nhà tao đi, nhà rộng rinh đó, có ai ở đâu, ở nhà trọ chi cho tốn tiền.
Tôi phớt lờ đề nghị đó của Vũ. Tôi có lòng tự trọng của tôi, tôi không muốn người ta nói tôi thấy người sang bắt quàng làm họ. Vũ biết, nên chẳng đả động gì đến mấy chuyện về nhà cửa hay tiền bạc nữa cả, những lần đi ăn chung nó cũng để tôi trả ...1/3 số tiền (nếu tiền nhiều quá thì 1/4, 1/5 tùy lúc).
Tiền này chẳng phải tao làm ra, nên mày cứ thoải mái, tao xài cho hết chứ để làm gì.
Hình như là vậy thật. Cuộc sống của Vũ có cái gì đó mà tôi chẳng bao giờ hiểu nổi. Chỉ biết là nó xa tầm với của tôi. Vũ cũng chẳng bao giờ kể về ba mẹ nó cả. Hình như là không ở chung nhà, cũng chẳng tha thiết gì đến nó cả, chỉ chu cấp tiền cho nó, mua bằng cấp gì đó cho nó. Thế thôi.
Đến năm học thứ 2 thì Vũ gần như biến mất khỏi Sài Gòn. Thảng hoặc nó về. Gọi điện. Viết mail cho tôi. Chẳng cần tôi nói, chẳng cần tôi trả lời.
Mày ạ! Tại sao cuộc đời khốn nạn và chó má này cứ đeo đẳng tao với mày hoài vậy nhỉ? Hay tao với mày đùa nhây với nó một phen, xem nó có chán mà tha cho tụi mình không? À mà thôi, chỉ có mình tao thôi, mày còn có em Core i5 của mày, tao thì có gì đâu.
Sau đó là cái icon mặt cười, mà nhìn nó là tôi có thể tưởng tượng ra cái vẻ mặt của thằng bạn tôi lúc đó. Tôi trả lời tất cả các mail mà nó gửi. Đại loại cũng chỉ là khuyên nó học hành đàng hoàng. Nó chỉ cười. Vài lần nhắn tin dọa chết, báo hại tôi lại trốn học và cuối cùng là bị nó lôi tọt vào quán bar nào đó uống rượu và nghe nó ca cẩm vớ vẩn về cuộc đời.
Mày ạ, tao cưa được cô gái ấy rồi. Ba dòng máu hẳn hoi nhé! Nhật-Việt-Anh. Cô nàng này mà so với Maria Ozawa thì ăn đứt. Mà thôi, nói với mày cũng như không, mày lại hỏi cô ấy dùng hệ điều hành nào thì chết bỏ...
Nó gọi cho tôi như thế, bảo là đang ở Đà Nẵng. Sau đó gửi cho tôi tấm hình nó với cô gái ba dòng máu kia đang đi tham quan Trần Lê Gia Trang. Tôi đã đến đây một lần, vào năm ngoái khi đi sinh hoạt đoàn (tốn mất hai tháng lương của tôi chứ chẳng chơi, tôi phải dùng tiền ba mạ gửi vào để đóng tiền nhà tháng đó). Cô ấy đẹp thật, nhưng có ăn đứt cái cô Mario gì đó hay không thì tôi chịu. Và có hấp dẫn bằng em Core i5 của tôi hay không thì tôi cũng chả biết.
Cuộc sống cứ bình lặng trôi như thế. Ở một khía cạnh nào đó, Vũ luôn quan tâm đến tôi. Nhưng tôi thì hầu như chẳng có gì để nói với nó cả. Đều là nó thao thao bất tuyệt. Đến rồi đi. Đi rồi đến. Chán thì về. Chán nữa lại đi. Đều đều như thế.
***
Đến năm tôi học thứ 3, bận bịu với chồng đề án, bài vở. Những tin nhắn, những lần gọi của Vũ cũng thưa dần, thay vào đó là mail để tôi muốn đọc lúc nào thì đọc. Tôi thấy lạ là Vũ thích viết mail, và cái nào cái nấy dài dằng dặc. Hay chăng, đúng là nó chẳng có ai để nói nên viết hết ra đó rồi gửi, ít ra cũng vơi được nỗi lòng?
Mấy thằng bạn nhậu của Vũ thỉnh thoảng gọi cho tôi, hỏi Vũ đâu. Tôi cũng thú thật là tôi chẳng biết.
Buồn ta? Tính rủ nó đi bar, có bar mới mở hay lắm.
Bọn này, tôi biết thừa. Rủ Vũ đi là để trả tiền chứ làm quái gì nữa đâu. Mà thằng bạn tôi thì cũng chẳng bận tâm. Cứ đàn đúm ăn chơi thỏa thích. Tiền cứ ra ngân hàng mà lấy, chẳng phải so đo tính toán xem ăn cái nào đừng cái nào như tôi.
Tôi về lại Huế. Mẹ tôi ốm nặng. Chị tôi cùng chồng từ Hà Nội cũng tất tả về. Sau đó tôi lại đến kì thi, lại vò đầu bứt tai thức đêm thức ngày cùng em Core i5 để hoàn thành bài thi cuối khóa. Chẳng có tin gì của Vũ. Tôi cũng chẳng mở mail vì quá bận. Cho đến hôm nay thì nghe tin nó chết. Buồn thật. Không có Vũ thì đời tôi yên bình biết mấy và cũng chán biết mấy. Sao nó lại chết cơ chứ. Nghe bảo nó tự tử. Lao ra đường ban đêm và xe tải cán qua người. Gia đình lấp liếm bằng tai nạn giao thông để nó được mai táng tại nghĩa trang nhà thờ mà tôi chắc rằng ngoài lúc lễ rửa tội và các buổi học giáo lý lúc nhỏ, cả đời Vũ chẳng đặt chân tới bao giờ.
Mẹ nó khóc hết nước mắt. Tới giờ tôi mới thấy mặt mẹ Vũ. Một phụ nữ tầm 40. Trẻ. Đẹp. Nghe đâu từng là người mẫu, hiện giờ đang kinh doanh gì đó. Chẳng thấy ba Vũ đâu. Đám tang chỉ có vài người, đa số là bạn bè ăn nhậu của Vũ, vài người họ hàng bên ngoại.
Vị cha xứ cất giọng cầu nguyện trầm trầm. Ngoài mẹ Vũ ra, chẳng một ai rơi nước mắt. Tôi về, ra đường tàu ngồi, buồn rười rượi. Mai là lễ an táng.
Thú thật, tôi chẳng muốn đi. Tôi chẳng nỡ nhìn người ta đem thằng bạn đáng ghét của tôi vùi vào lòng đất.
lòng đất
Có cuộc gọi, từ số máy của Vũ. Thằng này lại bày trò gì không biết. Người gọi tự xưng là Rika. Tiếng Việt của cô khá rành rọt. Đây chắc là cô gái ba dòng máu mà Vũ nói. Rika muốn gặp tôi. Nhưng sau lễ an táng.
Người ta hỏa thiêu thằng bạn tôi. Cầm lấy tro cốt của Vũ, mẹ Vũ như lịm đi. Tôi phải đỡ bà rồi đưa bà về nhà. Căn nhà Vũ ở rộng thật. Nhưng lạnh lẽo.
Rika gặp tôi chiều sau đó. Đưa cho tôi mấy bức mail và Vũ viết cho tôi lúc tôi đang thi cử tất bật, và một tập hồ sơ.
Mày thay tao làm bạn với Rika trong thời gian cô ấy còn ở Việt Nam nhé. À, tao nói với bố Rika rồi, tốt nghiệp xong, mày có thể xin vào công ty của ông ấy làm. Ráng kiếm cái bằng tiếng Anh đi đã. Mày có tài, Nhật Bản thì cần sự cần cù và thông minh. Mày có thừa mấy thứ đó. Coi như lời xin lỗi của tao với mày đi.
Mail cuối Vũ viết thế. Tập hồ sơ là vài tấm bằng của Vũ. Vũ đăng kí học du học tại chỗ theo chương trình của Hoa Kì. Rồi bằng tiếng Anh, tiếng Nhật. Thằng này giỏi thật, vừa cày được hệ Latin vừa cày được hệ kí tự, tôi vật vã cả năm cũng chưa xong được bằng B tiếng Anh.
Mày đưa cái đống bằng này cho mẹ tao, bảo bà ấy là tao trả bả. Những gì tao làm được cho bả, cho cái đống tiền bả quăng vào mặt tao, tao làm rồi. Còn việc cuối cùng tao muốn nhờ bả, là bả đưa cho mày phần tro cốt của tao, rồi mày đem nó ra sông Hàn, rải xuống đó. Tao không có tiền cho mày qua Ấn Độ để rải tro tao ở sông Hằng đâu, mày đến sông Hàn tạm vậy.
Cái thằng. Nó chết chỉ để trả thù mẹ nó thôi ư?
Rika nhẹ nhàng cho tôi biết, Vũ vừa đi học vừa đi làm từ thiện với một tổ chức phi chính phủ mà Rika là người khởi xướng. Hai người gặp nhau ở trung tâm tiếng Anh và hoạt động từ thiện cùng nhau.
Anh ấy là một người tuyệt vời. Trẻ con rất thích anh ấy.
Rika nói với vẻ trầm ngâm.
Tôi thì tôi giận xanh mặt. Tại sao nó giấu tôi chứ? Tất cả. Ngoại trừ việc nó đi khắp nơi. Nó có coi tôi là bạn không cơ chứ?
À không. Chính xác thì Vũ chia cuộc đời nó làm hai nửa. Tôi giữ một nửa và Rika giữ một nửa. Hai nửa của chúng tôi hợp lại thành con người của Vũ. Thằng này khôn thật. Nó chia cho chúng tôi, chỉ còn lại con số 0 to tướng trong người nó và nó trêu ngươi với đời.
Tôi về. Trong lòng có một chút suy nghĩ về Rika. Cô ấy đúng là đẹp thật. Nửa thùy mị của người Á đông, nửa sắc sảo kiêu hãnh của phương Tây. Và suy nghĩ cả về Vũ nữa. Nó đối xử với cuộc đời theo một cách ngược lại hoàn toàn với những gì mà nó được nhận. Cuộc đời bạc đãi nó bao nhiêu thì nó lại đối xử tốt với cuộc đời bấy nhiêu.
Cát bụi rồi cũng về với cát bụi. Tao sống nhiêu đó đủ rồi mày ạ. Cứ để tao chết rồi vẫn được đi mây về gió. Tao vốn không có gia đình mà...
Tôi buồn. Tự dưng muốn khóc. Tôi thấy thương cho thằng bạn của tôi. Thằng bạn khùng nhất và vĩ đại nhất mà tôi gặp.
Thôi thì...tạm biệt mày! Hẹn gặp lại mày vậy! Lúc đó tao sẽ đấm vào mũi mày! Nhớ đấy!
Lê Thị Thu Thảo
Góc Tâm Hồn Nhỏ - "Tôi tên là An. Mẹ tôi là một con điếm. Cha tôi là một gã khốn nạn. Tôi mong tất cả các bạn chết hết đi."
***
Chim tự do
Đuổi gió!
Đi muôn nơi!
Thở gió ăn sương.
Nào có mệt mỏi.
Chim tự do
Bãy mãi!
Tìm đường về nhà!
...
Nhà là đâu?
Có những tiếng đàn guitar vui tươi vang lên trên một con phố vắng người. Nửa đêm. Đèn đường vàng vọt. Gió lạnh. Mùi hoa sữa. Đôi mắt thẫn thờ. Những âm vang vui tươi. Thằng nhóc ấy tên là An, nó có một câu chuyện để kể. Vì tiếng đàn của nó rất vui tươi nên câu chuyện của nó cũng sẽ rất buồn.
đàn ghita
An không biết mình đến từ đâu hay ai đã sinh ra nó. Chỉ biết rằng, một đêm đông, khi ấy nó mới chừng 4 tuổi thì phải, An đang nằm co quắp bên vệ đường, sắp chết vì lạnh thì có một người phụ nữ tìm thấy nó và đem nó về nuôi. Người phụ nữ ấy là một góa phụ và sống cùng với gia đình khá giả của em gái. Nói là sống cùng, nhưng bọn chúng chỉ coi bà như một ô sin không trả công. Vậy là nghiễm nhiên, nó, đứa con rơi mà con ô sin đó đem về, sẽ là một thằng ô sin không công nữa.
Bọn chúng là từ mà An đặt tên cho lũ người mà nó căm ghét đó. Bà Hiền kể, khi xưa bà Hiền phải bỏ học từ nhỏ để nuôi em gái bà . Và sau này, chính đứa em đó bắt bà sống ở một cái kho để đồ cũ nằm ở giữa nhà vệ sinh tầng một và tầng hai.
Bất chấp tất cả, bà Hiền vẫn làm đủ việc để nuôi nó ăn học đàng hoàng. Và hơn hết, bất chấp tất cả, bà yêu thương nó. Nó cũng yêu thương bà, nhưng An chưa bao giờ coi bà là mẹ - vì sao ư? Bởi vì căm ghét Mẹ vô cùng. Mẹ với nó là một thứ gì đó vô cùng xấu xa, người đã vứt nó ra ngoài đường, người đã đuổi nó đi. Nó ghét, nó hận...
2 tháng trước, bà Hiền mất.
Bà mất vì trụy tim, An nghe người ta nói vậy. Nhưng chỉ mình nó biết sự thật: bà đã bị giết. Bọn chúng đập nát trái tim bà ra. Bọn chúng chỉ an táng tạm bợ cho bà. Không điếu văn, không viếng. Bọn chúng cho bà vào một cái quan tài xấu xí rồi vứt xuống một cái hố, thế là hết.
An suy sụp trong một tuần – nó không ăn, cũng chẳng ngủ. Nhưng trái với vẻ ngoài gầy gò, nó có một trái tim mạnh mẽ vô cùng. Hết tuần thứ nhất, nó đi làm trở lại. Thợ hồ! An phải kiếm đủ tiền để mua quần áo với sách giáo khoa mới. Vì nó sắp nhập học vào lớp 10 rồi. An vốn chưa từng nghe tới chuyện cổ tích, nên nó không chờ đợi bà tiên tốt bụng nào đến giúp đỡ nó cả. Nó phải tự đứng lên.
An vẫn ở sống trong cái kho suốt tháng tám. Bọn chúng chưa dám đuổi An ra khỏi nhà vì sợ bị thiên hạ đàm tiếu không hay. Vậy là bọn chúng nghĩ ra một kế hoạch! Hôm ấy, một buổi tối An vác cái xác mỏi nhừ đói ngấu của nó về 'nhà' (hay về chuồng), mụ đàn bà cay nghiệt đã đợi nó ở cổng.
Bà ta túm lấy tóc nó bằng một tay, tay còn lại cầm một cái nhẫn vàng. Bà ta vừa kéo tóc nó vừa giơ cái nhẫn ra trước mặt nó như một đứa trẻ khoe với mẹ lần đầu tiên nó biết dùng giấy vệ sinh.
"Đồ chó má." Bà ta nói, kèm theo những từ không hay khác "Đồ ăn trộm. Tao cho mày sống trong nhà tao, vậy mà mày trả ơn tao thế đấy. Bớ làng nước ơi, thằng mồ côi mất dạy ăn trộm đồ của tui..."
An vùng lên, ủn bà ta vào tường rồi lao vào trong nhà. Nó leo lên chỗ nhà kho và thu dọn toàn bộ gia tài: 5 bộ quần áo, 2 chục cuốn sách, một cây đàn guitar... Nhưng, hơn 2 chục triệu tiền dành dụm của nó và bà Hiền, đã mất! Máu nóng trong người An bốc lên tận mặt. Lũ người kia nhìn nó bằng ánh mắt khinh khỉnh. "Mất gì sao?" Bọn chúng nói và cười khinh bỉ. An lao tới như một con thú, nó tặng cho mụ đàn bà một quả đấm vào mặt. Bao nhiêu phẫn uất dồn nén chỉ đợi đến lúc đó.. (An rất muốn đập cây đàn vào mặt bà ta, nhưng nó sợ cây đàn bị hỏng).
An cứ đi lang thang mãi trên những cơn phố. Rồi nó dừng lại vào nửa đêm. Đặt cây đàn guitar lên đùi mà gảy những điệu nhạc vui tươi...Chính lúc này đây... Thằng bé 15 tuổi ấy đã thay đổi mãi mãi. Nó bắt đầu nuôi hận thù với thế giới. Nó thật lòng căm ghét tất cả mọi người, bởi vì tất cả mọi người đều căm ghét nó.
An kết thúc bài hát, nó đứng dạy và lại rảo bước đi bằng đôi chân mệt mỏi. Nó tới mộ của bà Hiền, nằm ở đó và thiu thiu ngủ. An không mơ về những hồn ma. Nó mơ về một trận chiến mà nó là kẻ chiến thắng. Nó sẽ sống, nó sẽ đứng lên,
Nó sẽ làm được.
***
Mùa hạ năm ấy trôi qua như thế đó. Cuối cùng thì An cũng tìm được một căn nhà để ở tạm. "Nhà" ở đây là 4 mảng tường mục nát chống đỡ lấy một mái bê tông để che nắng mưa. "Nhà" nằm ở một góc đồng hoang ở một khu đô thị, nên chẳng có ai để ý tới nó. Nơi này rộng rãi thoáng mát hơn cái kho nó từng ở nhiều.
An làm việc quần quật suốt ngày, người nó gầy rạc đi vì thiếu ăn thiếu ngủ. Tay nó chai lại, cứng cáp. Người qua đường chẳng ai them để ý tới một thằng nhóc gầy nhom đang oằn mình kéo cái xe chở đất. Thăng nhóc ấy đang dần trở thành một người đàn ông, quá sớm, quá đau đớn.
Năm học mới cuối cùng cũng tới. Nó sắp xếp để làm việc vào buổi chiều và buổi tối để đi học vào buổi sáng. An học lớp 10a1, lớp chọn của trường vì nó thi đỗ với điểm khá cao. Nó vẫn nhớ ngày đầu tiên tới lớp. Cô giáo chủ nhiệm của nó khá trẻ trung, và dễ thương nữa. Cô cho từng người một đứng lên giới thiệu về bản thân, về gia đình, và ước mơ. An im lặng lắng nghe những gì bạn cùng lớp của nó nói. Mô tuýp thế này "Tôi tên là... Mẹ tôi là... Cha tôi là... Tớ mong muốn ..."
Cuối cùng cũng tới lượt nó.
"Tôi tên là An. Mẹ tôi là một con điếm. Cha tôi là một gã khốn nạn. Tôi mong tất cả các bạn chết hết đi."
nói lời cay độc
Tất nhiên An không bao giờ nói những câu đó. Nó định nói vậy, nhưng nó không nói. An chỉ ngước nhìn một lượt những ánh mắt đang đổ dồn vào nó. Rồi ánh mắt nó dừng lại nơi cô bạn ngồi cạnh. Cô tên là Vi thì phải. Một cái tên đẹp, nó thầm nghĩ. Nó nhìn Vi hồi lâu, Vi cũng nhìn nó, chờ đợi, mắt cô long lanh thật đẹp. Nó không chịu nổi ánh mắt đó. Vậy là nó chạy đi. Nó lao đi. Nó khóc.
Ngày hôm sau An trở lại lớp như chưa có chuyện gì xảy ra. Mọi người ai cũng bản tàn về nó. Họ nghĩ ra đủ thứ chuyện về xuất thân của nó. An chỉ lặng im ngồi ở chỗ của mình và lắng nghe. Nó chẳng quan tâm.
"Cậu tên là gì?"
An giật mình quay sang bên cạnh, Vi đã ngồi cạnh nó từ lúc nào. Trông cô thật thánh thiện trong chiếc áo sơ mi trắng.
"An"
"Tớ là Vi." Cô đáp lại giọng nói sắc lạnh của nó bằng một nụ cười. Sau đó là một quãng thời gian im lặng.
"Hình như tớ đã thấy cậu trước đó rồi. Ở khu đô thị ấy. Nhà tớ ở đó mà."
"Ừ."
"Cậu sống ở đó à?"
"Ừ."
"Khu chung cư nào thế? Biết đâu ta lại ở cạnh nhau?"
"Ta không đâu."
Vi không hỏi gì thêm nữa. Cô hơi có ác cảm với An. Nhưng đó chỉ là cảm xúc thông thường của con người khi bị đối xử lạnh nhạt. Phàn còn lại trong cô lại rất tò mò muốn tìm hiểu cậu bạn mới này. Vi có một trái tim nhân hậu bẩm sinh, cô luôn muốn che chở cho những người kém may mắn hơn mình.
***
Nửa học kỳ một trôi qua êm đềm. Ngày ngày An vẫn tới lớp, sau buổi trưa lại mướt mồ hôi trong những căn nhà xây dở. Ngày ngày, Vi tò mò quan sát cậu bạn ngồi cùng bàn với mình. Cậu ta ăn mặc lôi thôi, quần áo lúc nào cũng nhàu nát, mặt thì lúc nào cũng nhớp nháp, bẩn thỉu. Nhưng cô không ghê tởm An. Vi rất thương An. Mấy lần cô thấy nó kéo những xe gạch trên đường. Mồ hôi chảy dài trên những cặp xương sườn nhỏ bé.
Một buổi sáng, Vi tưởng mình đến sớm nhất lớp thì cô đã thấy An ngồi ở đó, nơi góc phòng học, chệu chạo nhai một ổ bánh mì không và tu nước lã ùng ục. Cô lặng lẽ ngồi xuống bên An rồi chìa ra trước mặt nó một hộp sữa. An gật đầu, vội vã giựt cái ống hút và mút sùn sụt như chưa bao giờ được uống sữa vậy.
Sau hôm đó, An đã có vẻ thân thiện hơn với Vi. Nhưng qua bao nhiêu năm tháng, hay nói đúng hơn là qua bao nhiêu "hộp sữa" Vi và An mới trở thành bạn. Cô bé với trái tim nhân hậu đã đưa An trở lại với con người thực sự của nó: một câu bé ngây thơ... An cười nhiều hơn, hát nhiều hơn. An dẫn cô về tổ ấm của mình. Rồi trong những đêm mùa thu trong trẻo, cả hai ngồi trên đồng cỏ chỉ tay về những ngôi sao trên bầu trời. Nó đánh cho cô nghe những điệu nhạc buồn, nó ngêu ngao hát... Điệu nhạc buồn, tức là nó đang rất vui...
"Sau này cậu sẽ làm gì?"Vi hỏi
"Tớ sẽ là nhà phát mình"
"Khó lắm đó."
"Thì có ai bảo nó dễ dàng đâu?"
"Cậu định phát minh gì."
"Những thứ làm con người bớt đau khổ..." AN cười "Còn cậu sẽ làm gì?"
"Tớ muốn làm họa sĩ. Tớ muốn vẽ... Tớ không muốn học những thứ ngớ ngẩn ở trường chút nào. Nhưng bố mẹ tớ lại muốn tớ làm bác sĩ...Nghề đó kiếm nhiều tiền hơn, lại ổn định hơn. Họ bảo thế... Nhưng tớ muốn vẽ"
"Vậy hãy làm thế đi" An nói "Đừng để bị điều khiển. Cậu biết cậu nên làm gì không? Làm bất cứ thứ gì cậu muốn..."
***
Cuối học kỳ một năm lớp 10, An đứng đầu lớp, còn Vi đứng cuối lớp.
Bố mẹ Vi rất tức giận. Họ mắng cô thậm tệ. Cũng phải thôi, bố mẹ cô đều là công nhân, họ chỉ có một cô con gái rượu, họ không muốn cô làm họa sĩ. "Nghề đó không kiếm ra tiền. Không việc làm ổn định!" Họ quát cô "Mày là con gái, phải nghe lời cha mẹ, về sau không có tiền sống khổ lắm con ơi..."
Bố Vi cũng đã biết chuyện của nó và Vi. Vậy là ông tìm đến tân nơi An ở. "Cháu đừng làm khổ con gái bác nữa" Ông nói. "Hãy để nó tập trung học hành. Hãy tha cho nó đi." An chỉ lắc đầu cười và đưa cho ông một bức vẽ của Vi. Đấy là chân dung nó.
"Cần có một tài năng lớn mới có thể vẽ chân dung một thằng cầu bất cầu bơ mà trông như tài tử điện ảnh thế này." An mỉm cười. Cha Vi không thể tin một thằng nhóc 15 tuổi lại có thể nói câu đó.
Dù sao thì An cũng đã "buông tha" Vi. Nó lại lạnh nhạt với cô và không uống sữa của cô nữa. Nó lại đói, lại mệt, lại quằn mình lao vào kiếm sống và học tập. Nó chẳng quan tâm tới bất kỳ ai, ngoài bản thân nó cả. Vi rất đau lòng khi thấy An đối xử với cô như vậy. Nhưng cô vẫn âm thầm ở bên nó. Cô kể với cả lớp câu chuyện về một cậu bé mồ côi bị đuổi ra ngoài đường, nhai bánh mì với cơm thừa để sống qua ngày.
Tất cả âm thầm giúp An. Những bộ quần áo ấm để mặc đỡ rét qua mùa đông, những cái nhìn thân thiện, những cái khoác vai và những nụ cười. Trên đời không thiếu người tốt! An thầm nghĩ. Những ngày ấy nó sống trong tình bạn và tình thương yêu. Nhưng trái tim nó vẫn còn chai lì lắm...
Hạnh phúc chẳng kéo dài bao lâu...
hạnh phúc mong manh
Quá khứ lại tìm đến An. Bọn chúng không buông tha cho An! Mụ đàn bà bị An tặng một quả đấm vào mặt đó nung náu ý định trả thù nó. Bà ta rất giàu và bà ta chẳng có việc gì để làm cho qua ngày, vì vậy bà ta quyết định hành hạ nó.
Kết thúc năm lớp 10, mùa hè năm ấy, An bỗng nhiên kiếm được việc làm ở một xưởng đúc đồng. Nó tưởng mình may mắn làm, lương tới 5 triệu một tháng, làm 8 tiếng một ngày. Công việc có nó là xúc đồng lỏng cho vào khuôn để đúc. Ngày thứ ba của công việc, mụ đàn bà cay nghiệt thuê một gã công nhân ở đó đổ đồng lỏng vào tay nó. An kêu ré lên, nằm bẹp xuống đất. Nó chỉ mặc quần áo thường ngày, không đồ bảo hộ lao động. Nó nghiến rang, nước mặt chảy ra và cố đi tìm nước để rửa vết thương bỏng rát.
Khi An đang quằn quại trên nền đất, mụ đàn bà xuất hiện. Bà ta cười, đá nó, nhổ nước bọt vào mặt đó, tận hưởng chiến thắng bỉ ổi của mình. An nhịn nhục và cố chạy đến căn hộ của cô chủ nhiệm. Nó chỉ kịp gõ cửa rồi ngã gục xuống...
Vết thương ở tay trái An chẳng bao giờ lành. Nhưng nó vẫn cử động được, An chỉ cần có thế. Nó không bao giờ chơi đàn lại được nữa. Và nó cũng không bao giờ tố cáo người đàn bà kia. Làm thế sẽ vô ích, bà ta có tiền, còn nó chỉ có một cánh tay què...
Những ngày ở bệnh viện, chính Vi là người ở bên nó. An sẽ không bao giờ quên những ngày ấy và những giọt nước mắt lăn trên má cô. "Không có tiền... Không có tiền" Nó nói trong cơn mê sảng. Vi chỉ nắm lấy tay nó mà bật khóc...
***
Nghị lực! Sau khi bình phục, An lại lao động mà kiếm chút thức ăn nuôi cái thân xác gầy guộc của nó. Bạn bè trong lớp cũng giúp nó rất nhiều. Vi đang dần trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp. Cô vẫn nuôi đam mê với nghiệp vẽ, nhưng đồng thời cũng giữ thành tích học khá ở trường để vui lòng cha mẹ... Tình bạn của cả hai lại nối lại, thân thiết hơn bao giờ hết.
"Cậu có đau không?" Vi hỏi khi tháy An nhăn mặt đau đớn và nắn bóp chỗ bỏng ở cánh tay.
"Có. Nhưng tớ ổn. Tớ không sao..."
Một năm học nữa lại dần trôi qua. Với những lần đi thăm quan, những buổi cả lớp vác xe long nhong trên những con đường miền thôn quê... An yêu những ngày tháng ấy. Nó, đã tìm được một gia đình... Nhưng...
Những ngày cuối năm lớp 11, báo chí đưa tin, đất nước đang đứng trước nguy cơ chiến tranh. Kẻ thù xâm lược đang lên kế hoạch xâm chiếm biển đảo của tô quốc ta! An cũng sục sôi khi nghe những tin bay tới từ khắp mọi nẻo đường tổ quốc. Những vụ gây hấn ở biên giới, những vụ tập trận và tuyển quân khắp cả nước,...
"Như các em đã biết, tổ quốc chúng ta lại một lần nữa lâm nguy! Bọn chúng chiếm biển đảo của chúng ta trắng trợn! Chúng ta phải..."
Tai An ù đi. Nó phải... Nó phải đi thôi.
An đăng ký nhập ngũ. Nó khai man tuổi. Nó van xin bác sĩ khám sức khỏe hãy duyệt cho nó để nó có thể nhập ngũ. Một cánh tay què và một trái tim dung cảm. Nó nói, rằng nó không còn người thân nữa, rằng nó không có bố mẹ. Rằng, tuy nó không thể cầm súng, nó có thể ném lựu đạn, nó có thể làm bia đỡ đạn... Nó có thể chết.
Vậy là An đi lính.
"Cậu... Cậu đi đâu cơ?" Vi lắp bắp nói "Còn những ước mơ của cậu thì sao? Sao cậu có thể làm thế... tại sao?" Vi gào lên tức giận.
"Tớ phải tạm gác chúng lại thôi..." An nói, rồi nó chỉ tay lên bầu trời mùa hạ trong trẻo "Tớ sẽ đi theo những cơn gió, tớ sẽ bay... Nhớ con chim ngày nào chúng ta tìm thấy ở góc sân trường không? Tớ không biết nữa... Bỗng nhiên tớ nhớ tới con chim đó. Nó thật tự do."
Vi chạy đi trong nước mắt.
***
Ngày lên đường ra thao trường, bạn bè trong lớp đều tới đông đủ để tiễn An. Duy chỉ thiếu mình Vi. An đã mua tặng cô một đóa violet tím như màu mực. Nhưng nó gần như bị bóp nghẹt trong những cái xiết tay, những tiếng gọi đùa "đồng chí" hay "anh lính trẻ" nghe sao mà thân thương thế. An chưa kịp tìm Vi, thì đã đến giờ khởi hành.
Nó nhẹ đặt đóa hoa Violet dưới một gốc cây phượng, nhưng bông hoa đỏ rực rơi lác đên bên cạnh sắc tím... Đỏ và tím. GIống như An và Vi...
Rồi giờ khởi hành cũng điểm. An lên xe, nhìn chăm chăm qua cửa kính, ngó nghiêm cố tìm kiếm dấu hiệu của Vi. Nó muốn nói lời tạm biệt cô. Lần cuối cùng! Có thể lắm. Nhưng cô đầu rồi...?
An không biết rằng, Vi đã núp sau gốc cây phượng đó khi nó đặt đóa violet xuống. Coo im lặng, nén những tiếng nấc. Và khi cô nghe thấy tiếng xe lăn bánh trên đường. Cô lao ra, cô chạy, cô có thể nhìn thấy đổi mắt màu đen như bầu trời đêm của An đang tìm kiếm cô. Cô gào lên, cô hét lên.
Vi chẳng bao giờ đuổi kịp.
***
30 năm sau...
Chiến tranh đã qua đi từ lâu. Giờ Vi đã là một người mẹ hiền, một họa sĩ nổi tiếng. Cô lấy một người chồng xứng đáng với trái tim của cô. Nhưng không một ngày nào, cô không nhớ về An. Về người bạn của cô năm nào... Người đầu tiên mà cô đã đem lòng yêu thương. Người dạy cho cô biết cách yêu, dạy cho cô mạnh mẽ.
Vi không bao giờ gặp lại cậu bạn nhỏ của mình. Một người bạn chiến đấu cùng An kể lại, rằng nó đã hi sinh anh dũng. Nó ôm lựu đạn mà lao vào kho lương của địch. Nếu không phá được kho lương đó thì chưa chắc quân ta đã thắng được trận chiến đó...
Một đêm mùa thu. Vi trở lại căn nhà của An. Khu đô thị xưa đã bị bom tàn phá, giờ một khu mới đang dần được xây dựng.
Vi ngồi xuống triền cỏ. Cô nằm xuống. Cô tự hỏi, không biết An có nghĩ về cô khi cậu rút ngòi lựu đạn mà lao về phía đoàn xe đó không? Vi không biết rằng, cô, là tất cả những gì An nghĩ trong giây phút ấy.
Chợt Vi nghe thấy một tiếng đàn, một ngón tay lướt lên những cung đàn buồn...
Nhạc buồn, nhưng câu chuyện vẫn buồn
VeryFreeBird

Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

Góc Tâm Hồn Nhỏ - 1. Bạn đã chỉ cho tôi biết ý nghĩa thực sự của tình bạn.

2. Bạn luôn luôn nói những điều mà tôi muốn nghe.

3. Bạn không bao giờ bỏ rơi tôi.

4. Sự chân thật tuyệt đối của bạn đã giúp cho ngọn lửa tình bạn cháy mãi.

5. Tình cảm của bạn làm tôi xúc động, và cảm xúc tuyệt vời ấy sẽ còn mãi.

6. Khi ở bên bạn, tôi mới thật sự là tôi.

7. Tôi có thể nói với bạn bất cứ điều gì và bạn sẽ không chê cười.

8. Mỗi khi nghĩ đến bạn, trong tôi lại đầy ắp những cảm xúc tuyệt vời.

9. Bạn đã làm cho tôi cảm nhận được những điều mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được trước đó.

10. Mỗi khi tôi nhìn bạn, tôi lại thấy hồi hộp lạ thường.

11. Bạn luôn là chủ đề trong những giấc mơ của tôi.

12. Bạn có một khả năng hài hước tuyệt vời.

13. Bạn luôn có những ý tưởng thật lãng mạn và thú vị.

14. Bạn làm những điều tốt đẹp cho tôi hơn là tôi đáng được nhận.

15. Khi bạn và tôi cùng nhau, chúng ta có thể làm được điều kỳ diệu.

16. Bạn và tôi rất "hợp rơ".

17. Bạn luôn có ý nghĩa trong cuộc sống của tôi.

18. Bạn đơn giản và bình dị.

19. Bạn là người đã mở cửa trái tim tôi.

20. Và dĩ nhiên tôi mến bạn vì sự thông minh của bạn.

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Để khi mình không còn trẻ con nữa, thực sự trưởng thành hơn, chín chắn hơn, mình sẽ tự tin gánh trên vai hai chữ ý nghĩa đó.

Có bao giờ bạn cảm thấy lạc lõng và cô đơn…

Có bao giờ bạn bị tổn thương bởi chính người bạn thân của mình…

Nhưng có bao giờ bạn dừng lại và tự hỏi chính mình, liệu bạn cũng đang làm cho người ấy bị tổn thương mà bạn lại không hề biết điều đó…

Bạn luôn coi người đó là bạn thân, và bạn thật hạnh phúc khi nghĩ rằng người đó cũng vậy. Và rồi khi bị tổn thương, bạn nghĩ rằng tất cả suy nghĩ, tình cảm bấy lâu đều từ một phía là bạn thôi. Bạn đau lòng, trái tim như vỡ vụn với suy nghĩ ấy. Nhưng có bao giờ bạn dừng lại và suy nghĩ có phải mình chỉ đứng trên lập trường bản thân để suy xét vấn đề?

Bạn thân à, có lẽ mình chưa suy nghĩ thấu đáo nhỉ, chỉ biết bản thân bị tổn thương và cảm thấy hụt hẫng về điều đó. Mình thực sự đã ngộ nhận. Mình cứ nghĩ mình là bạn thân của bạn, nhưng liệu mình có xứng đáng với hai từ “bạn thân” ấy hay chưa, mình chưa hề nghĩ đến. 

Bạn đang suy nghĩ điều gì, mình chẳng hề biết. Cảm nhận của bạn ra sao, mình cũng chẳng hề biết.

Mình đã quá trẻ con, không suy nghĩ, không đoái hoài đến cảm nhận của bạn. Có thể đó là lý do tại sao bạn giận mình nhưng mình lại chẳng biết lý do tại sao.

Có những lời nói dù vô tình nhưng lại trở nên hữu ý.

Liệu những lời nói vô tư, trẻ con của mình có làm bạn phiền lòng. Mình chưa hề nghĩ đến.

lam-ban-thoi-dung-lam-ban-than-nhe

Liệu mình có làm gì sai, trong khi lại nghĩ mình chẳng làm gì sai cả. Mình thật ích kỷ và trẻ con bạn nhỉ. Mình cũng chưa hề nghĩ đến điều này. 

Khi bạn giận mình, tại sao mình không hỏi lý do. Chỉ biết là giận dỗi vô cớ và lòng tự ái đã khiến mình không nói chuyện với bạn. 

Đáng lý mình phải hỏi bạn tại sao, phải truy bạn đến cùng để bạn nói ra những suy nghĩ trong lòng. Nhưng mình đã không làm cái việc mà người bạn thân đáng lý phải làm.

Và đó là tại sao mình nói mình ngộ nhận.

Hai từ “bạn thân” ấy, mình chưa xứng đáng, bạn à.

Mình vẫn luôn coi bạn là bạn thân.

Nhưng giờ hãy coi nhau là bạn tốt thôi, đừng làm bạn thân nữa nhé.

Dù là bạn thân hay bạn tốt, mình vẫn yêu quý bạn như thế, nhưng khi mâu thuẫn xảy ra và nếu mình bị tổn thương như bây giờ, mình sẽ không buồn nhiều thế này đâu, vì mình không phải bạn thân mà. Và hẳn rồi, bạn cũng sẽ không vì mình mà bị tổn thương nữa, vì chúng ta chỉ là bạn tốt thôi mà…

Nếu là bạn tốt, mình sẽ biết cách dẹp đi cái tôi của mình, dẹp đi cái ngang bướng, dẹp những câu nói mà những người bạn thân thương hay “chọc yêu” nhau. Vì có thể những câu nói đùa ấy sẽ làm bạn đau lòng khi bạn không biết ý nghĩa thực sự của nó. 

Và mình sẽ dễ dàng hơn để giải quyết những rắc rối xảy ra, vì mình là bạn tốt mà. Bạn tốt thì phải tốt với nhau, phải thông cảm cho nhau, phải không bạn.

Vậy nên mình hãy làm bạn tốt thôi bạn nhé.

Để khi mình không còn trẻ con nữa, thực sự trưởng thành hơn, chín chắn hơn, mình sẽ tự tin gánh trên vai hai chữ ý nghĩa đó.
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Bạn thường bảo tôi là kẻ rắc rối, ưa chuyện và...lãng nhách.

Tôi thường bảo bạn là kẻ bướng bỉnh, khô khan và...lãng xẹt.

Chúng ta thường bảo nhau thật điên khùng khi cố giải bài toán: "Nên tiếp tục không?"....Tối qua nghĩ đỏ cả tóc tôi đã tìm ra đáp án rồi đây _ rằng: "Có! Vì chúng ta quan trọng cho nhau! " . Không tin à? tôi chứng minh cho xem này:

1) Chúng ta cùng ngắm nghía bông hoa thủy tinh này vào một ngày rất đặc biệt, nhớ không? Tôi chưa từng chủ động vỗ vai ai, thế mà tôi đã làm điều đó với bạn! Chúng ta cùng từ chối chọn thời gian và địa điểm cho lần hẹn tiếp theo. Nhưng mỗi khi tôi đến thì bạn luôn ở đấy và tôi biết đó không chỉ là sự tình cờ ...

Vì chúng ta quan trọng cho nhau!

2) Chúng ta đều ghét bỏ sự thua cuộc và tôn thờ sự chiến thắng. Chúng ta tin vào khả năng thay đổi người khác của mình đến nỗi không ai dám nghĩ mình là kẻ thua cuộc. Càng không dám nhận mình là người chiến thắng _ bởi đâu có ai muốn hạ gục đối phương! "Đau hắn, tội nghiệp!"

Chà, rắc rối quá hả? Rốt cuộc ai thắng, ai thua? Thôi, rạch ròi mà làm chi khi tay bắt, nick mừng cả rồi, nhỉ!

Túm gọn là thế này, Vì chúng ta quan trọng cho nhau!

3) Tôi ghét ghê cái giọng "đặc sản" của bạn, vùng đất "hiếm người tốt" nơi bạn sinh ra, và cả những sở thích "quái chiêu" bạn có... Trời ạ! tôi không thích tất cả những gì thuộc về bạn _ Thế mà tai tôi vẫn muốn nghe bạn nói thật nhiều, mắt tôi vẫn muốn xem phong cảnh quê bạn và thỉnh thoảng tôi vẫn cười bọn con trai vì họ có những sở thích không giống bạn ?!?

Bạn cũng chẳng ưa bọn con gái nam tính đùng đùng như tôi, lý sự cùn như tôi, "chẳng hiểu gì về điện mà cũng đòi sửa ống nước" như tôi, và cả không biết mắc cỡ như tôi...Thế mà mãi vẫn chưa thấy bạn rời xa tôi, ít nhất là cho đến lúc này!

Quái thế nhỉ?

À, là vì chúng ta quan trọng cho nhau!

4) Người ta thường dùng hai chữ "hiểu nhau" để diễn tả một một mối quan hệ tốt đẹp. Nhưng tôi thì chẳng biết gì về hai chữ ấy cả. Tôi chỉ biết rằng bạn có thể làm tôi cười dù nước mắt đang vòng quanh, bạn gỡ hộ tôi những nút thắt khó chịu tôi mắc phải, bạn lắng nghe tôi ngay cả khi tôi nói những điều nhảm nhí nhất! Bạn làm tôi nhẹ hẫng chỉ bằng một câu nói: "Khi bạn có chuyện tôi thấy như tôi có chuyện vậy!"

Tôi tự hỏi _ tôi có cần cho bạn? Tôi cũng không biết nốt. Chỉ muốn nói với bạn rằng: "Mỗi khi bạn có chuyện tôi cũng thấy như tôi có chuyện vậy! " . Này này, đừng có bảo tôi bắt chước đấy, chỉ vì cảm giác giống nhau thì cách diễn đạt cũng giống nhau thôi.

Và còn vì chúng ta quan trọng cho nhau!

5)
6)
7)
...........

Có ai đó nói rằng, khoảng cách xa nhất không phải là sống và chết, mà là ở gần nhau lại không hiểu nhau.
Còn tôi nói rằng, khoảng cách gần nhất không phải là một đốt ngón tay, mà là nụ cười trong mắt khi nghĩ về nhau.

Thế nên, dẹp cái thời gian và khoảng cách kia sang một bên đi nhé _ Biết vì sao không?

VÌ CHÚNG TA QUAN TRỌNG CHO NHAU!!!

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Những bông hoa tươi thật sự là những tặng vật đáng yêu. Thỉnh thoảng tôi  hái một bó hoa hay một bông hồng thật đẹp để tặng cho người hàng xóm,  bạn bè hay người thân. 

BangTuoc.Net
Một buổi sáng sớm nọ, tôi hái một bó hồng thật đẹp, thơm ngát cho  chính mình. Trong khi đang nghĩ đến những cảm giác êm dịu mà bó hồng đem  lại cho mình, một giọng nói nhẹ nhàng trầm tĩnh trong lòng tôi chợt  vang lên: "Hãy tặng bó hoa cho một người bạn."

Tôi đi vào nhà, rồi cắm hoa vào lọ. Sau đó tôi viết dòng chữ: "Dành cho người bạn của tôi"  lên một mảnh giấy nhỏ xíu. Tôi sang bên đường, đến nhà người hàng xóm  và cũng là một người bạn thân của tôi và đặt bó hoa trước cửa.

Lát sau, bạn tôi gọi điện cảm ơn. Cô nói rằng bó hoa ấy thật sự đã  đem lại niềm hạnh phúc lớn lao. Tối hôm qua, cô và con mình có tranh cãi  với nhau. Trong khi nóng giận, con cuả cô, như thỉnh thoảng các cô cậu  đang ở tuổi vị thành niên vẫn làm, thô lỗ nói với cô rằng: "Mẹ chẳng có  ai là bạn cả."

Thật đáng ngạc nhiên, khi rời nhà đi làm vào buổi sáng hôm sau, cô  đã nhìn thấy, không chỉ một bó hoa tuyệt đẹp, mà cả mảnh giấy ghi dòng  chữ đơn giản: "Dành cho người bạn của tôi."