DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện gay wattpad. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện gay wattpad. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

nó biết đã làm mất điểm với người mà nó thích -Dạ,....dạ....dạ...em...emm......em......... - thằng Tân bóng liên tục lúng túng -Nếu em muốn làm bạn với anh, thì đừng đánh trẻ nữa, anh rất yêu trẻ con nên anh không thể nào chấp nhận được việc này -Dạ.....dạ...ạ...em xin lỗi anh - thằng Tân bóng vừa ngạc
nhiên vừa nói với vẻ sợ sệt Lần đầu tiên thằng Tân bóng biết sợ một ai đó, với ba mẹ nó, nó còn chưa xem ra gì là khác, như thế có thể hiểu anh đẹp trai của nó có uy lực thế nào đối với trái tim nó. -Không đâu, đừng xin lỗi anh, xin lỗi đứa bé này nè.. Nó liền quay sang, nhìn mặt thằng bé đó một cách ân hận rồi nói -Xin lỗi mày Thằng bé đó, bỗng dưng vui trở lại .liền nở nụ cười Cả đám liền vui vẻ trở lại, anh đẹp trai đó cũng nở một nụ cười khiến cả đám phải ngất ngây -Như vậy là được rồi, - anh vui vẻ cười Thằng bé hồi nãy nói với anh, tay nắm lấy tay anh lắc lư -Anh cho em ăn kẹo đi! Cả đám nghe vậy cũng ùa theo đòi ăn kẹo. vì cả đám ít khi nào cầm được bánh kẹo để ăn, nhà bọn nó nghèo, ba mẹ đều là người lao động cực nhọc Anh vẫn vui vẻ -Hùh..được rồi..nhưng bây giờ trong nhà anh không có kẹo Cả đám tỏ ra thất vọng,đứa thì bĩu môi, đứa thì lắc đầu -Nhưng không sao, tối nay đi,chút nữa anh đi mua, tối nay lại nhà anh anh cho Cả đám vui vẻ đồng ý và hứa sẽ tối nay chắc chắn lại đến Trước khi về một đứa bé gái còn nói -Anh ơi! anh đẹp trai quá à. Anh nghe vậy liền cười một cái rồi xoa xoa đầu, anh cười thật tươi, một nụ cười thật sự...thật sự hốt hồn người khác. -Anh cười cũng đẹp nữa giống như mấy anh trong phim vậy đó -Cảm ơn em, thôi mấy em về đi Nó đứng trong nhà ngó ra đường đi nãy giờ đã trông thấy hết, nó cảm thấy vui lắm khi chứng kiến được cảnh anh ôm đứa bé vào lòng , dỗ dành bảo đừng khóc, nó mới biết anh ấy rất yêu trẻ con, nó dường như muốn xúc động trước hành động cao đẹp của anh. Và triệu chứng trái tim nó lại đến, cứ rung rầm rầm khiến nó vô cùng thắc mắc.... Buổi chiều khỏang 2 giờ, nó đang ngồi lặt rau ở sau bếp Bỗng dưng thằng Nu bên nhà vào. -Ủa, sao mày vào nhà tao được Nu?- nó hỏi -Trời! nhà mày có ai khóa đâu mà không vô được, giao nhà cho mày riết rồi có ngày trộm đạo nhà mày hết. - thằng Nu ngồi xuống lặt rau tiếp -Tại tao quên đó mà! -Ê! dạo này tao thấy mày ở nhà vài vậy? - thằng Nu hỏi -Ờ thì tao mệt trong người, ba mẹ cho tao nghĩ ở nhà -Làm biếng thì có! - thằng Nu bĩu môi -Sao mày biết? hí hí - Nó cười hớn hở -Cái triệu chứng này tao cũng có mà, hè hè Một lát sau -Ê Nu -gì? -Ờ...tối nay cái anh....cái anh...bên nhà
tao nè -Sao hả? -Đãi kẹo cho tụi thằng tân bóng ó! -Trời, zậy hả, thằng bóng này lụ khụ vậy mà hay thiệt, dính rồi hả? -Đâu có, hồi sáng nó bị một trận.....- Nó khóai chí Nó kể lại câu chuyện cho thằng Nu nghe, thằng Nu tỏ vẻ khóai chí -há há....zừa zừa cho thằng đó...mà anh ấy cũng thương con nít quá he! -Ùm, anh nói luôn mà ảnh nói an rât thương con nít ó. -Ừ! anh này chắc là người tốt rồi. - thằng Nu nói -Đúng rồi, anh ấy rất là dễ thương và tốt bụng -Ê! - thằng Nu khìu -Gì? -Dạo này tao thấy mày hơi quan tâm tới cái nhà bên đây rồi đó nha. Nó hơi lúng túng -Có gì đâu, hàng xóm mà..như mày nói đó. Tao chỉ vô tình nhìn thấy thôi! -Vậy sao? - thằng Nu ra vẻ nghi ngờ thằng bạn mình Một lát sau: -Ê! tối nay mày qua bên nhà anh đó chơi đi, lấy kẹo ăn, hì hì - nó nói -Tất nhiên rồi, mày cũng vậy mà -Không, tối nay tao không qua đâu! - nó lắc tay -Sao dạ, mày mới nói.....mày? -Thôi, tao bận rồi. Nó nói vậy nhưng trong lòng không phải vậy, nó rất muốn qau nhưng nó sợ...sợ cái gì đó. Nó rất muốn gặp anh ấy, nó rất muốn được trò chuyện cùng anh. Tối đến, như mọi hôm, nó ăn cơm xong, phụ mẹ dọn dẹp rồi chạy ra cổng thì thấy cả đám đã nhí nhố đứng trước nhà anh. Nhà anh cũng có một thảm cỏ, cũng có một khỏang đường rộng đủ để tụi nó tấp nập mà đứng đợi. Ít lâu sau anh đẹp trai của nó ra, nó lại bị run run khi thấy anh lần nữa, nó vội chạy vào nhà nấp ngay cái cửa quen thuộc..đẻ đứng nghe nghe và nhìn cho rõ những hành động của anh, nó nhìn thấy anh mở cổng bước ra, thân hình anh thật cao to, mặc một chiếc quần jean, cái áo thun mỏng mỏng..trông thật dễ thương và vô cùng đẹp trai, đẹp trai nhất trong mắt nó..nó cũng không thể nào quên được ánh mắt dịu dàng và gương mặt trắng sáng của anh. -Mấy em đến đúng hẹn quá hen? - Anh cầm nguyên bọc kẹo to tướng ra Cả đám réo rít leo chào anh. Anh nở nụ cười thật tươi rồi phát kẹo cho nguyên đám.Chưa kịp đưa tới tay, cả đám đã giựt từ tay anh nhưng anh vẫn vui vẻ như không có gì. Cả đám liền tranh giành với nhau,xé kẹo ra, vỏ kẹo nghe xẹt xẹt, xong tụi nó ăn tóm tắt khen ngon. Cả đám vừa ăn xong thì thằng Nu ra - trời ơi, phần em đâu anh? Cả đám hướng về thằng Nu, Anh đẹp trai ấy gãi đầu - Sao em không ra sớm, anh quên em mất anh - Thôi, em thấy anh kì lắm nhe. Cho mấy đưá này không cho em, em ghanh tỵ rồi đó - Thôi anh xin lỗi em nha Nu, thật sự...... - Thôi em giỡn mà, hôm nào cho em lại 1 bọc là được rồi - thằng Nu vui vẻ cắt ngang lời anh Anh ấy vẫn cười một nụ cười đẹp và nói - Vậy tốt quá Rồi cả đám
cùng nhau nói chuyện cùng anh, không khí rất vui vẻ. Anh ấy rất thân thiện, cởi mở như một người hàng xóm từ lâu Nó, Nó đứng trong đấy, vẫn cánh cửa đấy mà ngó ra, trong bụng cứ cồn cào lên, Nó rất muốn ra chung vui cùng mọi người nhưng Nó sợ cái gì đó không nói ra lời được. - Sấp nhỏ đâu, về ngủ - Chưa đầy 8h mẹ mấy đứa xóm trên kêu réo về ngủ Tụi nó đứa nào đứa nấy nhanh chóng chào anh rồi chạy về vì sợ mẹ la - Thưa anh em về - Những câu nói được phát ra thằng Nu tỏ ra bất ngờ vì nguyên đám này hôm nay sao ngoan quá, mọi thường bọn này rất cà-lanh, không ngoan ngõan như thế này đâu, phải chăng anh ấy có ma lực? - Mấy em về ngủ sớm nha! - Anh cười và nói Nó trong cánh cửa nhìn theo tiếng chân chạy lẹp bẹp của tụi xóm trên và tiếp tục dõi theo trước sân nhà anh, còn lại thằng bạn nó - Nu và anh ấy - Ờ hé, anh tên gì? - thằng Nu hỏi - Anh tên Tú! - Ờ! Anh chắc học đại học phải không? - Ừ! Anh năm cuối đó, năm sau anh ra trường rồi, hì hì - Anh giỏi thiệt, thời buổi bây giờ kiếm một người đậu đại học không phải chuyện dễ - Ừ...đúng rồi..mà trông em am hiểu vấn đề này quá chứ, trông còn nhỏ vậy mà biết hay ghê - Anh cười - Trời! em đọc báo vài chứ gì! Hì hì Bỗng dưng thằng Nu nhớ ra thằng bạn mình -Nho hôm nay sao không ra chơi ?!!. Nếu vậy thì thằng Nu sắn dịp bắt chuyện dùm nó luôn - Anh Tú - Gì em? - Anh không làm quen với hang xóm kế bên à?- Tay thằng Nu chỉ chỉ về phái bên tay trái nhà Nho Nó trong cánh cửa nghe được liền chớp mắt liên tục, tim đập thình thịch - Ờ...anh có thấy cái cô chú bên nhà một lần...nhưng hình như là dân lao động - Ủa vậy anh không thích dân lao động hả? - Sao em hỏi kỳ vậy, anh rất cảm thông. Ai mà chẳng là con người hả em? Nó: " Ừ đúng rồi đó anh, nghèo đâu phải cái tội" - lời thì thầm trong cánh cửa nó thốt ra - Hì hì, em cũng nghĩ vậy tại em cũng nghèo mà - Nu! Em học lớp mấy rồi? - Anh bất chợt hỏi câu hỏi Ánh mắt thằng Nu buồn mien man và chính nó trong cánh cửa cũng vậy, 2 đứa buồn lắm - Em còn được đi học nữa đâu mà hỏi anh!- thằng Nu buồn - Sao vậy em? - Anh ấy chau mày thắc mắc - Nhà em ba mất sớm, chỉ còn lại mẹ. Mẹ thì quần quật suốt ngày cầm mấy tờ vé số đi bán, em thì thỉnh thỏang đi bán báo dạo kiếm thêm tiền, hơ...tiền đâu mà học anh - thằng Nu buồn thăm thẳm Anh nghe xong thở dài, cảm thấy tội nghiệp thằng Nu - Không ngờ, xóm này có mấy nhóc nhỏ có hòan cảnh tội nghiệp vậy! - Nhưng em không cần ai thương hại - thằng Nu ngước mặt nhìn anh - Sao em nói vậy? - Mẹ em nói, thà nghèo chứ không cần ai thương hại cả? Anh bỗng nhìn thằng Nu với ánh mắt nhân
ái hơn, anh thò mắt nhìn xuống bộ đồ Nu mặc thì quả thật cũ kĩ, chân mang dép lào. Một lát sau, thằng Nu nhớ lại - Em có thằng bạn nhà bên đây nè, nó muốn làm bạn hàng xóm với anh đó. Nó lại nghe được thằng Nu quảng cáo về mình nên mồ hôi một lần nữa cứ tuôn ra. - Bên đây hả, sao anh chưa thấy mặt. - Anh chỉ tay vào nhà Nho - Ừ. Tại nó thỉnh thỏang đi bán với ba mẹ nó hòai à. - Bán gì Nu? - Mẹ nó thì bán bánh bò, ba nó thì bán dừa xiêm. - Ờ...Vậy để hôm nào anh làm quen thêm một hàng xóm mới này há. Nó nghe được câu này tim nó đập mạnh hơn, thở phào nhẹ nhỏm nó nói : " Hé hé...hay quá, cảm ơn mày nhiều Nu ơi, tao yêu mày nhất, hì hì" - Nó tên là Nho, dễ thương không anh? - Tên Nho, tên giống trái cây quá. Nghe là dễ thương rồi. - Nó khen anh đẹp trai lắm đó. -thằng Nu vô hồn - Hả? " thằng Nu chết tiệt, mày làm cái gì nói hơi bị hố rồi đó, về đi..lẹ đi xấu hổ quá" - những lời trong long nó đang nói trong kẹt cửa - Mà đúng là anh đẹp trai thật đó, diễn viên cũng không sánh bằng! - Cảm ơn em - Anh cười - Anh như vậy chắc nhiều bạn gái lắm ha? - Anh..........- Anh chưa dứt lời Anh chưa nói dứt câu thì ba anh trong nhà vọng ra: " Tú ơi và giúp ba cái này con...." - Thôi anh và trước nha, hôm nào anh em mình nói chuyện tiếp - Dạ - thằng Nu vui vẻ chào anh Nó trong cánh cửa mím môi, trong theo từng bước đi của anh vào nhà, không để bỏ sót một chi tiết nào Đợi đến khi anh vào nhà, thì nó chạy ra đánh nhẹ vào tay thằng Nu một cái - Ê! Mày có bị khùng không? - Trời Nho?! - thằng Nu bất ngờ - Sao mày đánh tao? -thằng Nu hỏi - Mày ba xạo vừa thôi, tao khen ảnh hồi nào? thằng Nu nhìn khắp người nó chao đảo rồi nói: - Nãy giờ mày nghe hết rồi hả? đứng ở đâu vậy sao tao không thấy..Ừ mà mày không phải lúc nào cũng khen ảnh đẹp trai và dễ thương hả! - Ở ngay mép cửa. tại thấy mày nói ngon chớn quá, tao đứng luôn - Vậy sao mày không ra? -thằng Nu hỏi - Tao không thích- nó chống nạnh - Tao thấy mày kì kì nha Nho- thằng Nu liếc mắt - Kì gì, nhãm quá. Nó tính quay đi vào nhà, nhưng trước khi đi, nó còn nói với nu một câu: - Dù gì cũng cảm ơn mày nha, cảm ơn vì đã giới thiệu tao cho cái anh đẹp trai đó Nó quay bước đi vào nhà, thằng Nu lầm bầm - Thấy chưa, vậy mà nói không khen người ta đẹp trai Sáng mấy hôm sau 3 ngày. - Hôm nay phải đi bán rồi, không lẽ bị bệnh hòai, bị nghi ngờ là chết - Nó lầm bầm trong lúc đánh răng Nhanh chóng nó thay quần áo, ăn xong nó lén lén chạy ra đằng cổng thăm dò xem anh đẹp trai
ấy đi học chưa, nó canh me mãi mà chưa thấy anh ấy ra. - Nho! - mẹ nó khìu đầu nó - Dạ...dạ....dạ.... - Nó hết hồn quay lại - Sao không lo dọn dẹp tiếp ba mày rồi đi bán, làm cái gì mà xà quằn ở trước cổng hòai vậy? - Dạ dạ - Nó chạy vào bếp Dọn dẹp phụ ba nó xong, nó lại lén lút thập thò chạy ra cổng để xem anh đẹp trai của nó một lần nữa : " sau lâu ra vậy? Anh này ngũ nướng hay gì đó" Vô tình ba nó ở đằng sau đi tới nghe thấy nó lầm bầm nên hỏi: - Anh nào nướng" - Dạ con nướng - Nó trả lời trong vô thức khi giật mình - Nướng cái gì?- Ba nó lại thắc mắc - Thôi thôi con phụ ba lấy xe dừa ra Nó lại một lần nữa chạy vào nhà Đến khi 15 phút sau nó và ba mẹ đẩy xe dừa ra thì: - Nho! bữa nay đi bán với ai mày? - Mẹ nó hỏi - Đi với mẹ - Nó nhanh nhẹn trả lời - Sao không đi với ba mày? - Mẹ nó hỏi - Hôi...đi với ba mệt qúa à! - Thôi cho nó đi với bà đi, đi với tôi nó lầm bầm nắng noi gì đó tôi mệt lắm - Ba nó khóac tay - Mệt thằng này quá, mai mốt cho đi Ở ĐỢ cho rồi - Mẹ nó nhăn mặt - Không, con không đi ở đợ, chỉ ở với ba mẹ. hì hì Vừa nói dứt câu thì anh đẹp trai của nó trong nhà bước ra cổng, nó giật mình hồi hộp chạy vào nhà lần nữa - Nho...mày đi đâu vậy? - Mẹ nó hỏi - Thằng này sao sao đó bà, hay là nó chưa hết bệnh - Ba nó nói - Hơ!... Nó trong nhà liếc mắt ra, thấy anh đẹp trai của nó đi qua nên nhanh chóng khóa cửa chạy ra. Và cả 3 người lên đường kiếm tiền vì miếng cơm manh áo nhỏ nhoi hằng ngày. Buổi chiều khỏang 5 giờ, 2 mẹ con đã đi bán về. Trong xề bánh bò chỉ còn ế lại 3 cái bánh. Nó đã thấm mệt, chân nó đi khập khiểng như vô hồn, cái đầu lắc lư, cứ suy nghĩ đâu đâu. - Mẹ ơi! Con đuối quá- Nó than thở - Trời, mày làm như tao khỏe lắm - Mẹ nó nói - ước gì khỏi đi như thế này, mà có tiền hé ta - Nó chấp tay nhắm mắt nguyện cầu - Có đó, có 1 cách - Mẹ nó nói - Cách gì mẹ? - Ngồi một chổ ăn xin - Mẹ nó chỉa tay vào đầu nó - Ây da! - Nól a Đúng lúc đó, cũng gần tới nhà. Tú đang trên đường lội bộ về, vô tình thấy bánh bò 2 mẹ con bánh nên ghé vào mua về cho bà Nội: - Cô ơi! Cho con một cái bánh bò - Tú nói - Rồi rồi, từ từ - mẹ nó nói Nó chợt quay qua thì TRỜI ƠI anh đẹp trai của nó đang đứng trước mặt, tim nó lên tiếng thình thịch thình thịch. Nó cứ trố mắt ra chết 1 chỗ. Mẹ nó thì lo gấp bánh cho Tú - thôi còn 3 cái lấy dùm tôi luôn đi cậu, tôi để rẽ cho! - Mẹ nó giao tiếp Anh không ngại ngùng tỏ ra vui lòng: - Dạ, cũng được, nhưng con sẽ trả tiền 3 cái ,khỏi bớt đâu cô. - Ờ...ờ...đợi
cô chút Khi 3 cái bánh được đưa vào bọc thì anh nói - Bao nhiêu tiền cô? - Nho! lấy tiền cho mẹ - Mẹ nó đang chùi cái mâm cho sạch Nó bất thần, lơ đãng chăm chú nhìn anh rồi nói - Khỏi đi anh...!!!!!..... Anh và mẹ nó : - Ơ????!!!! Mẹ nó khỏ vào đầu nó một cái. Nó chợt tỉnh hồn trở lại, nó lấy tay che miệng vì không biết mình vừa làm gì, rồi mẹ nó quay sang nói với anh - 6000Đ con! - Dạ đây. - Anh trả tiền cho mẹ nó và nở một nụ cười Anh quay đi, mẹ nó nói: - Mày khùng hả Nho? - Dạ....con....con.....- Nó nhăn mặt - Thiệt hết nói nổi mày...... Tối về tại nhà Nó , trong lúc ăn cơm Nó vẫn chưa hết bàng hòang về cái chuyện hồi chiều thì mẹ nó kể lại hết mọi chuyện cho ba Nó nghe - Cái thằng nà riết rồi khùng hay sao á?! - Ba nó nói - Ừ! Sang sớm thì ra trước cổng ngồi, tối cũng ra ngỏai ngồi, một hồi chắc ra nữa nè. - Mẹ nó cầm đủa nói - Con có bị gì đâu hà, tại hồi chiều con...con... - Nó thanh minh cho mình nhưng vẫn không tìm được lý do - Ừ...không bị gì đâu, khùng thì có - Mẹ nó la - Thôi ăn cơm đi bà - Ba nó can ngăn Nhanh chóng nó ăn xong, nó bõ đủa chạy vào phòng. Nó đóng cửa một cái rầm, nằm một đống lên cái giường cũ kĩ kêu cọt kẹt - Chết rồi, mẹ cũng nói đúng...sao dạo này mình lạ quá hà. Sao vậy ta? - Nó tự nói một mình Không lâu sau, chợt thằng Nu kế bên nhà chạy qua kêu nó trước cổng rùm beng. Mẹ nó trong nhà ra: - Kiếm thằng Nho chi hả Nu? - dạ..ra nói chuyện chơi thôi mà - thằng Nu vui vẻ Mẹ nó ra vẻ hơi bí ẩn - Hổm rày có chuyện gì không mà thằng Nho thấy nó lạ quá mày? - Mẹ nó hỏi thằng Nu - Hả, hả....con có thấy cái gì lạ đâu - thằng Nu gãi đầu - Có, hổm rày nó kỳ lắm. Nó trong phòng nghe tiếng quen thuộc của thằng bạn mình nên chạy ra - Kiếm tao có gì không Nu? - Nó chạy ào ra - Kiếm mày nói chuyện chơi chứ gì mày?! - Hên à, bữa nay không ra ngồi trước cổng một mình nữa à! - Mẹ nó nói Nói xong mẹ nó đi vào nhà. Hai đứa ngồi trước cổng cùng nói chuyện. nó cứ mím môi nói - Dạo này tao sao sao á, cứ nghĩ về....... - Nghĩ về ai? - thằng Nu tò mò - Ờ...không có gì đâu. Tóm lại là hổm rày trạng thái tao bất thường lắm - Hay là mày đi bán về mệt quá - thằng Nu hỏi - Không có, mệt là khác, mất hồn là khác. - Thôi mệt, mày rắc rối quá à - thằng Nu nói Một lát sau: - Ê ! Nho - thằng Nu khìu - Gì? - Dạo này tao thấy mẹ tao cứ xĩu lên xĩu xuống vài hà mày, không biết có bị sao không nữa - thằng Nu nói - Ủa, dì bị bệnh hả? - Ừ, chắc đi bộ nhiều
quá - thằng Nu gục đầu - Tội nghiệp mẹ mày, nhưng mẹ tao có thua kém gì đâu. Mẹ tao vừa lội bộ vừa đội nguyên mâm bánh bò lên đầu nữa kìa - Nó nói - Thì mẹ mày khỏe hơn mẹ tao - thằng Nu nói - Thôi! Kêu dì nghĩ vài ngày cho khỏe đi, mẹ tao hễ mệt trong người là nghĩ à. Tại mẹ tao nói, có dấu hiệu bị bệnh mà không nghĩ thì sẽ đi mua thuốc uống, mà mua thuốc uống thay vì lấy tiền đó, mua đồ bổ về cả nhà ăn không sướng sao. - Trời, mẹ mày tính tóan ghê.- thằng Nu lắc đầu Khỏang vài phút sau: - Ê! Nu hồi chiều tao......... -nó bang khuâng - Mày sao! - thằng Nu hỏi Chưa nói dứt câu thì nó đã thấy anh đẹp trai của nó từ trong nhà bên bước ra, nó chợt giật mình đứng dậy - Tao đi nha - Nó gấp gáp mang dép vào - Đi đâu mậy? - thằng Nu níu tay nó lại Thằng Nu quay sang thì biết anh ấy đang bước ra cổng - À, anh Tú thằng Nu siết chắc tay nó kéo xuống, nói - Ở đây đi, khùng hả, đi đâu vậy? Cuối cùng nó đã không thể chạy vào mép cánh cửa quen thuộc mà nó hay nấp, nó đành phải ở lại với thằng bạn nó, tim nó lại đập lien hồi - Chào anh! - thằng Nu chào Nó cũng lí tí khẽ gật đầu chào nhưng đứng phía sau lưng thằng Nu nên anh không thấy được - Chào em, Nu - anh vui vẻ chào Nó cứ mãi miết đứng sau lưng thằng Nu , thằng Nu khó chịu đẩy nó lên trên. Chẳng mấy chốc nó đã đứng trước mặt anh, nó lại mím môi. - Ơ...ơ...ơ....chào....chào anh... - Nó lí tí - Bạn em đó anh - thằng Nu chỉ vào nó cho anh xem - À....anh nhớ rồi, hồi chiều em này bán bánh cho anh nè. - Anh tỏ vẻ ngạc nhiên - Ơ...ờ....đúng òi...em đó - Nó lại lí tí - Nhà em bên đây hả? vậy mà anh không biết - Anh chỉ tay vào nhà nó - Dạ,.... - Nó nói nho nhỏ - Vậy có them một hang xóm nữa rồi - Anh chuẩn bị bắt tay với nó Nó nhìn thấy tay anh chìa ra để bắt tay làm quen với nó, thì nó lại mím môi, vô hồn nói - Được bắt tay nữa hả? - Hả? -Anh trố mắt ngạc nhiên Nó chợt tỉnh người lại - Ờ ờ....thì...hàng....hàng..xóm - Nó lí tí cuối đầu bắt lấy tay Khi mới bắt đầu chạm lấy tay anh, tay nó như chạm điện cứ muốn rút ra mãi..nhưng cuối cùng nó vẫn để như vậy. Cái cảm giác ban đầu được bắt tay với anh khiến nó phải xao xuyến, nó thấy vui lắm Nó chợt ngẩng đầu lên thì thấy anh nở một nụ cười thật đẹp trước mặt nó, nó lại xao xuyến vì từ trước nó chỉ lén nhìn anh cười ở đằng xa, không thấy rõ được. một nụ cười thật gần, nó đã thấy đẹp nét đẹp của anh gần hơn. Trong trí óc của nó bây giờ chắc chắn đã khắc sâu gương mặt của anh. - Em tên gì? - anh hỏi - Em tên Nho - Nó bắt đầu bình tĩnh trả lời
nghiêm túc hơn, không để tình trạng "lạc lối" lại diễn ra - Anh tên Tú Cuối cùng nó cũng đã biết tên anh. - À thì ra là người mà Nu nói- Anh gãi đầu - Dạ em đó - Nó đã nở một nụ cười đầu tiên với anh Thằng Nu đi lên, nói: - Vậy là anh em mình trở thành hàng xóm rồi - Ừ, hì hì - Anh cười Cả 3 đứng trò chuyện, không khí hẳn ra vui vẻ. Anh đã không phân biệt hay kì thị với những người nghèo mà hòa đồng vui vẻ lắm - À! Bánh bò mà nhà em bán, ngon lắm. Bà nội anh thích lắm - Dạ...không phải đâu...bánh đó mẹ em đi lấy của người ta về bán lại ó - Nó nói - À. Thì ra là vậy . mà em biết nấu bánh bò không ? -anh hỏi nó - Biết chứ, nhưng mẹ không cho làm thôi. Cái gì em làm cũng được hết, hì hì - nó cười Một lát sau: - Nhà anh có bà Nội nữa hả? - thằng Nu hỏi - Ừ..anh sống với ba mẹ, với bà nội thôi à. Ba mẹ anh rất là dễ thương. Bà Nội anh thì rất thương anh nên anh cũng thương bà Nội lắm. - Ờ! Anh sướng he - Nó nói - Hì hì - Nho còn đi học không? - Anh hỏi Nó ra vẻ buồn và ấp úng : - Em nghĩ rồi anh ơi, nhà nghèo mà tiền đâu mà học chứ - Cái chân nó ngọa nguậy vào cái chân kia - Tội nghiệp mấy em quá - Anh nói - Nhưng không sao, sau này lỡ tụi em giàu lên chừng đó học cái gì mà chẳng được - thằng Nu hài hước nói - Hả, mày nằm mơ hả. Làm gì mà giàu nổi - Nó cũng vui vẻ chọc thằng Nu - Thì lỡ trúng vé số rồi sao mậy? - thằng Nu cười - Hì hì - anh đẹp trai của nó cũng cười Một lát sau, - Anh học ngành gì? - thằng Nu hỏi - Anh học quản trị - Anh trả lời - Anh đẹp trai giỏi ghê ! - nó vô tư - Em mới gọi anh là cái gì? - Anh thắc mắc Nó ấp úng, mím môi . Thằng Nu nó nhanh miệng nói - Nó kêu anh là anh đẹp trai không à, tại nó thấy anh đẹp trai lắm đó. Hé hé - thằng Nu cười - Trời - anh cười - Sao mày xạo quá dạ? - Nó thì thầm vào tai thằng Nu - Trời, chẳng phải mày thường nhắc anh Tú...rồi khen ảnh đẹp trai hả? - thằng Nu cố tình la lớn chọc nó - Ờ...thì..... - Nó ấp úng - Thôi, không có gì đâu. Nếu Nho thích gọi anh như vậy thì cứ gọi, anh cũng thích mà hì hì- Anh cũng vui vẻ cười - dạ, em cũng gọi "anh đẹp trai " quen miệng rồi - Nó hí hửng - Ủa, em gọi anh hồi nào? - Anh thắc mắc Nó biết mình đã bị hố, vì nó thường gọi "anh đẹp trai " khi mỗi lần nó gặp anh, nó nói trong trí óc nó. Từ từ đó đã trở thành thói quen của nó . - Dạ.....dạ.... - nó ngập ngừng - Dạ....nó hay gọi ANH ĐẸP TRAI>>>>ANH ĐẸP TRAI trong giấc mơ đó anh ạ. Há há há há -thằng Nu chọc nó, thằng Nu cười toe tóet
và la lớn - mày? --- Nó bậm môi Buổi tối hôm đó tại phòng nó ngủ Hình ảnh anh đẹp trai của nó lại hiên lên trước mặt nó, trí óc nó cứ lưu mãi gương mặt đó. Và cái làm nó vui hơn hết là hôm nay nó được " chính thức" làm quen và nói chuyện với anh. Nó vui lắm, nghĩ đến cái cảm giác đó, nó tựa như mình đang bay lên cung trăng.Được bắt tay anh, được nhìn thật gần nụ cười và gương mặt điển trai của anh, nó sánh đó là điều thật sa xĩ, tựa như được gặp mặt và bắt tay với nghệ sỹ nổi tiếng. "Hạnh phúc quá" - nó hay nói trong giấc ngủ Sáng hôm sau, Mẹ của Tú đi ra đường. Bà đi đến một quán cà phê nhỏ trong hẻm. Bà ngồi xuống và bà chủ quán chạy ra hỏi: - Chị dùng gì? - Ờ...cho em ly sữa tươi đi chị - Bà vui vẻ nói Một lát sau, bà chủ quán cầm ly sữa tươi ra. Bà chủ quán nói: - Nhìn chị lạ quá, chắc từ chổ khác tới hả? - Dạ, đúng rồi chị. Em mới dọn lại, nhà em ở đằng kia kìa - Mẹ Tú chỉ tay về ngôi nhà của mình - À,thì ra là nhà đó ,mới dọn lại em biết mà - Bà chủ qúan nói - À vậy thì hay quá, chị ơi giúp em cái này nhé? - Mẹ Tú nói tiếp - Ờ...chị nói đi - Thật ra, em đang đi tìm người giúp việc. Tại nhà em có một bà lão già yếu rồi, em và ông xã thì đi làm tối ngày, có thằng con trai thì cũng đi học. Nhà cửa không ai chăm nôm hết. - À. Tìm người giúp việc phải không? - Dạ. - mẹ Tú ân cần - Kiếm người giúp việc trong cái xóm này đâu phải khó, được rồi để tôi kiếm giùm cho - Thiệt không chị, vậy hay quá - mẹ Tú mừng rỡ - Ờ..khỏang 2 ngày nữa được không? - Bà chủ quán hỏi - Được ..được chị - Vậy khỏang 2 ngày nữa tui lại báo cho chị hay, mà tiêu chuẩn của chị đặt ra là gì? - Ờ thì...làm việc tốt. Giỏi giắn, biết chăm nôm nhà cửa và bà lão là được rồi! - Mẹ tú nói - Ờ...dễ ẹt hà, để đó tui lo, ở đây hô một cái là nhiều lắm. Nhưng tin cậy lắm, bảo đảm luôn. - Vậy thì tốt rồi cảm ơn chị. Có gì em hậu đãi sau nha. Tại nhà nó Nó đang lượm khượm đẩy xe dừa xiêm của ba nó ra chuẩn bị đi bán thi anh đẹp trai của nó từ trong nhà bước ra Anh đi học, thấy nó khó khăn đẩy xe vậy anh chạy tới giúp - Để anh tiếp cho - Anh chạy tới Nó quay qua thì thấy Tú đang tiếp sức mình - Cảm ơn anh đẹp trai nha! Hì hì - Nó cười - Đâu có chi em. Thôi anh đi học đây - Dạ, cảm ơn anh chào anh Nó cứ mãi mê nhìn theo gót chân anh đi học trên đường , cho tới khi nào anh đi ra tới ngòai ngỏ hẻm khuất bóng thì mới chịu thôi. - Lên đường thôi - Ba nó đằng sau đi tới Nó biết nó sắp phải đi bán
và la lớn - mày? --- Nó bậm môi Buổi tối hôm đó tại phòng nó ngủ Hình ảnh anh đẹp trai của nó lại hiên lên trước mặt nó, trí óc nó cứ lưu mãi gương mặt đó. Và cái làm nó vui hơn hết là hôm nay nó được " chính thức" làm quen và nói chuyện với anh. Nó vui lắm, nghĩ đến cái cảm giác đó, nó tựa như mình đang bay lên cung trăng.Được bắt tay anh, được nhìn thật gần nụ cười và gương mặt điển trai của anh, nó sánh đó là điều thật sa xĩ, tựa như được gặp mặt và bắt tay với nghệ sỹ nổi tiếng. "Hạnh phúc quá" - nó hay nói trong giấc ngủ Sáng hôm sau, Mẹ của Tú đi ra đường. Bà đi đến một quán cà phê nhỏ trong hẻm. Bà ngồi xuống và bà chủ quán chạy ra hỏi: - Chị dùng gì? - Ờ...cho em ly sữa tươi đi chị - Bà vui vẻ nói Một lát sau, bà chủ quán cầm ly sữa tươi ra. Bà chủ quán nói: - Nhìn chị lạ quá, chắc từ chổ khác tới hả? - Dạ, đúng rồi chị. Em mới dọn lại, nhà em ở đằng kia kìa - Mẹ Tú chỉ tay về ngôi nhà của mình - À,thì ra là nhà đó ,mới dọn lại em biết mà - Bà chủ qúan nói - À vậy thì hay quá, chị ơi giúp em cái này nhé? - Mẹ Tú nói tiếp - Ờ...chị nói đi - Thật ra, em đang đi tìm người giúp việc. Tại nhà em có một bà lão già yếu rồi, em và ông xã thì đi làm tối ngày, có thằng con trai thì cũng đi học. Nhà cửa không ai chăm nôm hết. - À. Tìm người giúp việc phải không? - Dạ. - mẹ Tú ân cần - Kiếm người giúp việc trong cái xóm này đâu phải khó, được rồi để tôi kiếm giùm cho - Thiệt không chị, vậy hay quá - mẹ Tú mừng rỡ - Ờ..khỏang 2 ngày nữa được không? - Bà chủ quán hỏi - Được ..được chị - Vậy khỏang 2 ngày nữa tui lại báo cho chị hay, mà tiêu chuẩn của chị đặt ra là gì? - Ờ thì...làm việc tốt. Giỏi giắn, biết chăm nôm nhà cửa và bà lão là được rồi! - Mẹ tú nói - Ờ...dễ ẹt hà, để đó tui lo, ở đây hô một cái là nhiều lắm. Nhưng tin cậy lắm, bảo đảm luôn. - Vậy thì tốt rồi cảm ơn chị. Có gì em hậu đãi sau nha. Tại nhà nó Nó đang lượm khượm đẩy xe dừa xiêm của ba nó ra chuẩn bị đi bán thi anh đẹp trai của nó từ trong nhà bước ra Anh đi học, thấy nó khó khăn đẩy xe vậy anh chạy tới giúp - Để anh tiếp cho - Anh chạy tới Nó quay qua thì thấy Tú đang tiếp sức mình - Cảm ơn anh đẹp trai nha! Hì hì - Nó cười - Đâu có chi em. Thôi anh đi học đây - Dạ, cảm ơn anh chào anh Nó cứ mãi mê nhìn theo gót chân anh đi học trên đường , cho tới khi nào anh đi ra tới ngòai ngỏ hẻm khuất bóng thì mới chịu thôi. - Lên đường thôi - Ba nó đằng sau đi tới Nó biết nó sắp phải đi bán
đẹp quá, em tên Tân - Tân tỏ ra nịn nọt - Nhà em ở đằng kia kìa - Tân chỉ về hướng nhà mình - À...anh biết rồi - Khanh nói - Có gì anh lại kêu " Tân "là em có mặt liền, hé hé- Nó cười lộ liễu - OK! Anh sẽ đến . Thôi tụi anh đi đây. Bye em yêu Thằng Tân nghe được từ " Em yêu" mà thấy sướng rợn người. Cả đám đã đi , Tân cũng về nhà. Nhưng ánh mắt của Tân cũng mãi hướng về phía Khanh đi cho đỡ "ghiền". Hòang hôn chiều rĩ tai nhau bay đi, để lại một đêm tối buông xuống. nó và ba mẹ nó đi bán về đã thấm mệt. Nó thay vì tắm rữa rồi ra ăn cơm, nhưng hôm nay lạ lắm ,vừa về tới nhà nó chỉ muốn nằm trên giường mãi, chắc có lẽ nó đã quá mệt. Đến khi: - Nho ơi! Thằng quỷ xuống ăn cơm mày! - Giọng mẹ nó từ sau bếp vang vọng vào phòng nó - Dạ...d...ạ.... - Giọng nó vang ra nhưng có vẻ mệt mõi lắm Nó từng từng bước đi xuống bếp, dáng người đi mệt mõi - Dọn cơm phụ tiếp coi, về tới không đi tắm rửa mà nằm trong phòng hòai - Mẹ nó la - Con mệt mà mẹ - Giọng nó uể oải - Thôi xúm lại một tay một chân ăn cơm lẹ đi, tui đói lắm rồi đây nè - Ba nó nói - Dạ Nó vào nhắc ra nguyên một chảo cá sặc kho còn dư của ngày hôm qua, một rổ rau tươi. Còn mẹ nó thì dọn ra một chén chao ớt. Bửa cơm tối của nhà nó thật đơn sơ, thật đạm bạc. Nó thiết nghĩ : " Bao giờ mới được ăn heo quay đây " Bỗng dưng ở ngòai cổng vang lên tiếng của thằng Nu : - Nho ơi! Ra đây chơi - Cửa không có khóa, mày vô đi - Giọng nó vọng ra Thóang chút thằng Nu đã vào nhà, mẹ Nho nói: - Sao đây, tính rủ thằng Nho đi đâu nữa?- Mẹ nó hỏi thằng Nu - Dạ, ra cổng đứng nói chuyện chơi thôi mà - thằng Nu gãi đầu - Kệ tụi nó đi bà, hỏi chi vậy - Ba nó lên tiếng - Mày đợi tao chút, tao ăn xong rồi nè - Nó nhanh chóng ăn cho hết cơm Hai đứa đang ngồi trước cổng nhà: - Ê! Sao hôm nay tao thấy mày mệt mỏi quá vậy Nho? - thằng Nu hỏi - Ừ..tao thấy mệt quá - Nó lắc đầu - Ừ, tao biết mày sợ nắng nhưng chịu thôi, biết làm sao hơn - Thì tao đang cố gắng. - Nó lắc đầu - Ê..không lẽ suốt đời, số phận mình cứ mãi như vậy sao mày? - Nó tiếp tục hỏi - Hôm trước tao có nói, thế nào trời thương cũng sẽ gặp được điều may mắn mà mày - thằng Nu cười nói - Hi vọng vậy, chứ bây giờ có cách gì làm cho mình giàu lên đâu, phải biết cố gắng thôi - Nó nói tràn ngập tự tin 2 đứa hôm nay ngồi khá buồn hiu, cứ chống tay lên cằm mãi, đến khi: - Ờ! Để tao qua rủ anh Tú ra nói chuyện chơi he? - thằng Nu nói Nó bắt đầu đỏ mặt lên, nó mím môi một cái rồi nhanh chóng nói với thằng bạn của mình: - Chi vậy thôi thôi, đừng kêu ảnh ra. - Mày sao dạ, cứ mỗi
lần tao nhắc tới ảnh ...cái mày kỳ cục lắm nha - thằng Nu thắc mắc - Có gì đâu - Nó quay sang chổ khác mà trả lời - Không lẽ, mày ghét ảnh hả Nho? - thằng Nu khìu vai nó hỏi - Hông, hông có à nha. Tự nhiên ghét ảnh làm gì, đồ khùng . Mà mày tưởng ảnh rảnh lắm hả, đâu có sẳn mà cho mày kêu - Sao không rảnh? - thằng Nu cãi Thằng Nu chưa kịp kêu, thì anh đẹp trai của nó đã từ trong nhà mở cửa bước ra. Nó quay sang thấy, vẻ mặt mừng rở hẳn lên, dường như mọi sự mệt nhọc của nó không còn nữa, đã thật sự tan biến hết rồi. Nhưng nó bỗng kìm chế lại cảm xúc của mình, và luôn tự hỏi con tim : " Mày sao vậy, sao cứ run run sợ sợ hòai vậy? " - Ủa? 2 em làm gì ngồi đây - Tú hỏi - Dạ, 2 đứa em ngồi chơi đó mà- thằng Nu đứng dậy trả lời - Ờ! Cho anh ngồi với được không? - Tú nở nụ cười hỏi Chết rồi, nó lại thấy nụ cười của anh nữa rồi, tim nó cứ run run lên nữa rồi. Nó chợt lấy tay đưa lên ngực để dằn lại con tim mình - đó là triệu chứng mới của nó từ khi gặp được Tú - Anh ngồi đi - thằng Nu chỉ tay vào chổ ngồi cạnh Nho. Anh đã ngồi xuống cạnh nó, tim nó chợt run run hơn nữa, nó cố lấy tay lên ngực để siết chặt con tim mình. Rồi nó chợt nghe một mùi hương tỏa ra từ người anh, ôi! Thật là thơm và dễ chịu, một mùi hương mà khiến nó phải ngất ngây. Chợt anh thấy nó cứ lấy tay đè lên ngực mình nên hỏi: - Em sao vậy Nho? Nó chợt tỉnh hồn trở lại và nói - Dạ, dạ không có gì hết - Nó mệt đó anh - thằng Nu kế bên nói - Mệt hả, em có sao không? - anh đẹp trai của nó hỏi - Cám ơn anh đẹp trai nha, em không sao! - nó cười Một lát sau: - Anh cũng rảnh he, tối nào cũng ra nói chuyện với tụi em hết - Nó đã bình tĩnh trở lại hỏi anh - Ừ, buổi tối anh ít đi lắm.Thường tối anh hay đi dạo đâu đó hay nói chuyện với bạn bè thôi. Hồi ở nhà kia anh cũng thường vậy. - Ờ, ra là vậy. Ủa, mà nhà kia là nhà nào anh? - Nó hỏi tiếp - À, nhà cũ của anh đó mà. - Mà sao gia đình anh lại dọn về đây hả? - thằng Nu kế bên hỏi - Thì ba mẹ anh bán nhà đó, mua lại nhà này. Nhà đó trong cái hẻm hơi ồn ào. Ba mẹ anh không thích với bà Nội cũng vậy. tuy ở đó lâu rồi nhưng dần dần nó ồn ào lên. - À, ra là vậy! -thằng Nu gật gù Một lát sau Tú nhớ ra: - À, Tân đâu 2 em - Hả - thằng Nu và nó đồng thanh ngạc nhiên - Ờ, là sao anh - Nó hỏi - Ờ..hồi trưa Tân có lại kiếm anh để nói chuyện, nhưng anh nói tối nay lại, tại lúc đó anh đang xem bài. - Cái thằng đó riết rồi trơ trẻn thấy phát ớn - thằng Nu giọng quạo nói - Là sao em ? - Anh hỏi Nu - Tại anh không biết đó thôi, cái thằng đó cả xóm này ai cũng biết nó. Nó
mê trai lắm, không chừng nó mê anh rồi đó - thằng Nu nói - Em giỡn hả Nu? - anh ngạc nhiên - Thiệt chứ bộ, thằng đó nó không phải là con trai bình thường, nó bị bóng đó anh. Nó chuyên gia đi quen với mấy thằng đẹp trai. Mẹ nó la nó hòai, nói nó có ngày bị người ta hại lại tại cái thứ như nó dễ dụ lắm, nhưng mà nó không nghe. - Ờ , mà 2 em có chơi thân với Tân không?- Anh hỏi - Có chơi nhưng tụi em ghét nó lắm - Nó quay sang nói với anh - Mà ngộ thiệt, sao hôm nay nó không xuống ta?? - thằng Nu thắc mắc Sáng hôm sau: Mẹ nó đang cầm chổi quét sân, la lói om xòm: - Riết rồi cái xóm này ăn ở dơ quá, tối ngày đi xã rác nhà người ta không à, coi nè, rác rếnh tùm lum Tiếng la om xòm của mẹ nó đã khiến cho nó không tài nào mà ngủ tiếp được, buộc nó phải chạy ra sau bếp. Đang quét, bỗng dưng bà chủ quán cà phê mà hôm trước mẹ Tú nhờ đi kiếm người giúp việc đến trò chuyện với mẹ nó: - Quét sân sớm vậy chị hai? - Bà chủ quán vui vẻ hỏi - Ừ, cái tụi nào xả rác quá trời trước sân nhà tui,phải quét chứ để không chịu nổi - Mẹ nó lắc đầu - Ừ, riết rồi cái xóm này ở dơ quá chị he? Vài giây sau, bà chủ quán hỏi: - Chị hai - Gì? - Chị có muốn đi làm người giúp việc không? - Ba chủ quán hỏi - Trời, sao chị hỏi vậy? - Thì hồi đó tui thấy chị cũng từng đi làm người giúp việc cho người ta chứ bộ - Bà chủ quán nói tiếp Đúng là mẹ nó ngày xưa đi phụ việc cho người ta, nhưng sau này chuyển nghề đi bán bánh bò bánh tiêu, mẹ nó nói: - Cái xóm này hết người rồi hay sao mà chị đi kiếm tui? - Ừ, cái xóm này tui đi hỏi mà người ta đi làm mấy chổ khác hết rồi, còn nữa đâu? - Hơ...- mẹ nó thở dài - Chị đi làm đi, bà chủ nhà này trả tiền cao lắm đó - Bà chủ quán ra vẻ mời gọi nồng hậu - Với lại em thấy chị bán mấy cái bánh bò nắng noi quá, có lời lãi bao nhiêu tiền đâu, đi làm nhà này ở trong mát mà lương cao nữa - Bà chủ quán nói tiếp Nói tới đây, mẹ Nó dừng chổi quét hẳn mà bắt đầu suy nghĩ: - Nhà nào mà trả lương cao vậy chị? - Mẹ nó hỏi - Còn nhà nào nữa, nhà kế bên chị nè - Bà chủ quán chỉ tay vào nhà Tú Mẹ nó bắt đầu nhìn theo hướng tay của bà chủ quán vào ngôi nhà đó. Mẹ nó thiết nghĩ ở bấy lâu nay mà không để ý tới nhà kế bên này nữa. -Sao chị có làm không? Để em còn báo cho người ta biết nữa? - Thôi để tui suy nghĩ cái đã rồi mai trả lời cho. Mà nè, công việc cụ thể sao hả? - Thì công việc là dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, chăm
sóc cho bà lão trong nhà nữa - Nhà đó đông người không chị? - Chị khỏi sợ cực, nhà đó có bốn người à, 2 vợ chồng, 1 bà lão, 1 thằng con trai. - Rồi rồi, để tui bàn với ông nhà tui coi - Vậy nha, sớm sớm nha chị. Buổi tối tại nhà Nó trong lúc ăn cơm: Mẹ nó đã bắt đầu nghĩ tới cái việc mà bà chủ quán nói, mẹ nó trong lúc ăn cơm với nó và ba nó thì nói: - Ông, tui đi làm người giúp việc cho người ta à? - Mẹ nó nói với ba nó Nó trố mắt ra nhìn mẹ nó - Sao, đi ở đợ hả? - Ba nó nói - Cái gì mà ở đợ, thời buổi này mà còn xài từ đó. Tui đi giúp việc nhà cho người ta - Thôi thôi, dẹp dùm tui, đi bán bánh là được rồi, làm ơn đừng có quay lại nghề cuc- ba nó lấy đủa xua xua - Thì tui cũng muốn có thêm thu nhập thôi, chứ tui với ông làm như vậy hòai biết bao giờ mới có dư dã chứ. - Thôi mẹ ơi, đừng có đi làm. Nghề đó mệt lắm. đừng làm nhe mẹ - Nó thấy thương mẹ nó nên nói - Tổ cha mày, bài đặt....- Mẹ nó chỉ nó - Đi làm nhà bên này sướng muốn chết, lương nghe đâu tới hàng triệu lận đó, mà làm trong mát, phụ việc không à - Mẹ nó vừa nói vừa chỉ tay vào nhà kế bên Nó thấy mẹ mình chỉa tay vào nhà kế bên, nên lại một lần nữa trố mắt ra nhìn và liên tục mím môi, ngạc nhiên - Mẹ nói nhà nào? - Nhà kế bên đây nè - Mẹ nó tiếp tục chỉ Đến đây nó mới biết đó là của anh đẹp trai nó. Nó tỏ ra nôn nóng hơn, rạo rực hơn. - Ủa, sao con không biết ta - Sao mày biết được. - Sao ông? - Mẹ nó hỏi ba nó Ba nó cứ ngập ngừng vì lời mẹ nó nói rất đúng, cứ 2 công việc bán bánh và bán dừa thế này không biết khi nào mới dư dã. Dường như ba nó cũng bị hoa mắt bởi món tiền hàng triệu béo bỡ kia Ba nó chưa kịp nói thì nó nhanh nhẹn nhảy vào nói - Con làm ! - Cái gì? - Ba mẹ nó đồng thanh ngạc nhiên. - Con làm cho mẹ, mẹ cứ đi bán bánh bình thường đi, khỏi phải phân vân gì hết, hehe - Nó tỏ ra vui sướng - Mày tưởng làm việc nhà dễ lắm à? - Mẹ nó nói - Đúng rồi, lạng quạng là bị người ta chửi - Ba nó nói - Không sao đâu, con có quen cái anh đẹp trai bên nhà đó - Nó vui vẻ - Anh đẹp trai? - Ba mẹ nó lại trố mắt ngạc nhiên - Dạ, ba mẹ cho con làm đi con rất muốn làm để phụ tiếp ba mẹ - Nó cứ vui vẻ mà quên mất ăn cơm - Mà mày biết làm không? Nấu nướng, dọn dẹp, chăm sóc bà lão gì đó nữa - Mẹ nó nói - Trời, mấy cái đó mẹ dạy con làm hằng ngày, con biết hết mà. Con quen rồi. Con làm nha. - nó cứ khăng khăng - Nhưng mà không biết người ta
có chịu nhận không đây - Mẹ nó nói tiếp - Được mà...được mà mẹ - Nó nhỏng nhẽo - Sao hôm nay mày khác thường quá vậy,mới nói nghề đó cực lắm mà bây giờ.......??? - Con giỡn đó mà, có gì đâu mà cực. Con làm được hết...Nhe mẹ....? - Nó đung đẩy tay mẹ nó - Giờ sao ông? - Mẹ nó nhìn ba nó - Thì cho nó làm đi, lỡ làm không được thì bị đuổi thôi chớ có gì đâu - Ba nó nói - Nhưng không biết người ta thấy nó còn nhỏ, có chịu nhận làm không đây nè? - Mẹ nó nói - Thì ngày mai hỏi người ta - Ba nó lại lên tiếng Một lâu sau, mẹ nó lại hỏi nó lại một câu chắc cú: - Mà thật sự mày muốn làm không? Có làm nổi không? Tao vơi ba mày khonog có ép à nha. - Nổi mà, con muốn làm mà....không sao đâu - nó vui vẻ cười - Rồi, tao cho mày làm - Mẹ nó khóac tay - Oh! Ye - Nó vui sướng Mẹ nó rĩ tai vào ba nó: - Cái thằng này ngộ ông!. Người ta sợ đi ở đợ muốn chết, còn nó thì mong muốn như vậy. Chắc có vấn đề, hay nó thương tui với ông thiệt. - Nó cũng lớn rồi, biết suy nghĩ. Chắc là vậy . Bà cứ để nó làm đi, lỡ bị đuổi thì cũng không mất mác gì đâu - Ba nó thì thầm đáp - Ừ Còn nó thì lo trổm trẻn ăn cơm một cách vui vẻ, hớn hở, miệng lúc nào cũng cười tươi. Ba mẹ nó đã đóan trúng một ý thôi, ngòai ra vào làm việc nhà Tú vì nó muốn được gặp Tú mỗi ngày, tiếp cận và nói chuyện nhiều hơn với Tú, có thể xem mọi họat động của Tú, và có thể......nhìn Tú mỗi ngày. Nghĩ đến đó bao nhiêu đó thôi, nó đã thấy phát sướng, vui hẳn lên.... Sang hôm sau........ Sáng hôm sau, mẹ nó ra ngoài sân quét thì bà chủ quán lại: - Sao chị, được không hả ? - Trời, chị đi đâu mà sớm quá đây làm tôi giật mình - Mẹ nó quay sang nói - Ờ, chuyện là vậy nè: Tui thì đi làm không được rồi, tại già yếu rồi hay sao đó mà thấy uể ỏai - Mẹ nó nói dối - Nên tui cho thằng con tui đi làm được không? - Mẹ nó nói tiếp - Con chị ? Thằng Nho đó hả - Bà chủ quán trố mắt ra nhìn ngạc nhiên - Sao hả, được không? Tui thấy công việc đó nó làm được, hằng ngày làm hòai à! - Mẹ nó bảo - Ừ..em cũng biết thằng Nho nó cũng giỏi. Nhưng sợ tay chân nó táy máy làm không ra việc thôi, với lại thấy nó còn con nít lắm - Bà chủ quán ra vẻ phiền hà - Được mà chị, nó giỏi lắm đó, ở nhà mọi việc một tay nó làm hết. Một hồi lâu, bà chủ quán gật gù khẽ chậm chạp: - Thôi được rồi, để em hỏi ý kiến bà chủ sao cái đã rồi báo cho chị hay, vậy ha! - Ôi trời cảm ơn
NGÔI NHÀ ĐÓ...... ......... CÓ ANH ĐẸP TRAI Một buổi sáng thật mát mẻ và tươi đẹp , nó từ từ thức dậy, chạy đến cửa sổ để tung 2 cánh cửa ra như mọi ngày!

Đôi mắt nó thật thơ ngây, thật hồn
nhiên đón ngày mới cũng như là một ngày nữa nó phải...đi kiếm sống cùng ba mẹ. Rồi nó mím môi, lắc lư cái đầu cười một cái, hứng một cơn gió từ cửa sổ lần cuối cùng để chạy ra sau bếp với ba mẹ. Chưa quên! nó phải đi xếp lại cái mềm cũ kĩ mà có lẽ đã xài mấy chục năm, vén cái mùng lên, xếp gối ngăn nắp đặt lên chiếc giường kêu kọt kẹt, trong căn phòng mà ba mẹ nó dành riêng cho nó, rồi mới chạy ra. Tại nhà bếp: Nó nhìn chung quanh căn bếp nghèo nàn, có đầy mạng nhện, bếp lửa bằng củi, khói bay mịt mù đen đúa, tường nhà xây may mắn lắm mới trón trén được chút xi măng, ở dưới bếp ôi là tòan củi và củi. Nó bĩu môi một cái như một cách quen thuộc mà mọi ngày đó điều thấy. Bỗng mẹ nó kêu: - Thằng kia! lại phụ 1 tay dọn cơm rồi đi làm, đứng đừ đó làm cái gì hả? Nó gãi gãi đầu cười một cái: - Dạ, biết rồi mẹ. Cả 3 người leo lên chiếc giường ( hay còn gọi là cái dạt ) cũ kĩ để ăn cơm. Trong lúc ăn, mẹ nó vừa cầm một nắm rau nhúc vừa nói: - Bữa nay thằng Nho đẩy xe cho ba mày bán nhe, ba mày ổng bị trật chân rồi! Nó nhìn xuống chân ba nó, băng bó một cái bông băng trắng tát nhìn thấy nó ngượng ngượng: - Con biết rồi mẹ, ủa vậy bữa nay con không đi bán với mẹ hả - nó vẫn vô tư như mọi ngày. - Khỏi! mày đi tiếp ba mày đi! - Ok. - Nó cười hì hửng - Cái gì? - Mẹ nó thắc mắc - hì hì, con mới học được từ thằng Nu á, ok nghĩa là được rồi đó mẹ - Mày tối ngày theo cái thằng đó vài nha! - Mẹ nó chỉa chỉa đủa - Kệ nó bà..bạn bè với nhau mà làm như là..thằng Nu chơi từ lớn đến bé còn gì - Ba nó nói - Tui chỉ nói vậy thôi ông làm gì dữ vậy. ăn lẹ đi rồi còn đi bán nữa! - Mẹ nó chấm rau nhút với nước tương và nói Ăn xong cả nhà nó khóa cửa lại, mẹ nó bưng nguyên mâm bánh bò bánh tiêu đội lên đầu chuẩn bị đi bán, ba nó cặm cụi dắt chiếc xe ba gác với một đống dừa tươi ra chuẩn bị đi luôn. Trước khi đi ,mẹ nó nói: - Ông coi khỏang 2 giờ cho thằng Nho về nấu cơm đi, đi theo nguyên ngày ngày nào nó cũng than đen da nó, nắng gắt gì đó - Tui biết mà thằng này nó có tật làm biếng thì có!, ngày nào mà chẳng tới 2h là nó về mất tiêu - Ba nó leo lên xe ba gác nói Nó vò vò đầu một cách e thẹn nói: - Con về để nấu cơm mà, rửa chén quét nhà nữa chứ! - Nó ráng giữ cái làn da trắng trắng
gì của nó đó mà, làm như con gái vậy đó - Mẹ nó khóac khóac tay - Mẹ kì quá à! Con hồi đó tới giờ sợ nắng thấy bà luôn! - Nó cười Ba mẹ nó cười một cái rồi nó liền lên phía trước xe dùng sức của một thằng con trai để kéo nguyên một xe dừa đi bán. Mẹ nó cũng dần dần đi khuất để bán. Đến buổi trưa, 2 cha con ngồi ở cái gốc cây còng ở ngã ba đường để nghĩ,đây là nơi rất thân quen với nó vì cách vài ngày nó đều cùng cha ăn cơm nghĩ một chút ở đây,nắng gắt làm mồ hôi nó ra nhiều, mặt nó nhăn nhăn, lấy ta phớt ngang trán để lau mồ hôi. Sau đó, nó nhìn thấy ba nó chân nhấc nhấc đi lại xe dừa đẻ lấy 2 phần cơm mang theo từ nhà để ăn. Đến nới ba nó ngồi xuống đưa nó một phần cơm - Ăn nè! - Dạ - Nó cầm phần cơm Một phần cơm của 2 cha con đều như nhau, đều có 2 miếng tàu hủ, nửa con cá biển, một vài cọng rau luộc. Bữa cơm nghèo nàn đã lại thân thuộc hơn bao giờ vì trong nhà nó chưa từng hề xuất hiện một....miếng thịt heo quay... Ba nó nhìn nó thấy đổ nhiều mồ hôi, biết nó ghét nắng và làn da trắng non của nó không chịu nổi được,rồi ông cũng nhìn sang xe dừa bán cũng đã gần hết nên ông nói: - Thôi, mày về đi, về mà lo làm cơm cho má mày ăn Nó vừa đặt phần cơm xuống thì nghe nói, nó mừng rỡ hơn bao giờ hết nhưng nhìn lại cái chân ba nó, nó thấy xót xót nên nói - Thôi, chân ba đau, để con phụ ba Ba nói sặc sụa,môi chề ra nói: - Mày khách sáo từ hồi nào vậy? Biết thương cha mày sao? - Vậy thôi con về! Vừa nói dứt câu nó đã chạy tóat vào ngã ba về nhà một cách nhanh chóng - Cái thằng này - Ba nó lắc đầu Trên đường về, nó với bộ đồ mới mới vì nó rất kĩ lưỡng về đồ đạt. Ba mẹ mua đồ mới cho nó là nó phải suy nghĩ tốn bao nhiêu trái dừa, tốn bao nhiêu cái bánh bò bánh tiêu, nghĩ tới nó rất trân trọng nên nó không hề để một vết bẩn nào bám lên người nó cả. Có khi đi bán bánh bò với mẹ người ta đều kinh ngạc nói: " Trời, đi bán bánh hay mua bánh mà ăn mặc đẹp vậy'' Nó vui lắm vì nó được về sớm. tay nó vơ qua vơ lại, hát vu vơ bài " Ước gì". Rồi nó gặp thằng Nu kế bên đang vu vơ bức lá mai nên chạy lại hỏi - Ủa? hôm nay mày đi làm về sớm vậy? - Ừ! tao mới về, mà mày cũng về sớm quá he? - Nu nói - Hé hé! ba tao cho tao về sớm mày ơi, sướng sướng. - Nó lắc lư cái đầu Thằng Nu đập đầu nó một cái - Làm gì đánh tao? - Nó vò vò đầu - Mày nha! trốn về vài. không nhờ cậy gì hết à! - Kệ tao, mày cũng vậy thôi. hé hé - Thôi! vô nhà nấu cơm với tao, đi mày! - Nho bảo - Ừ,
vô thì vô. - Ê! khoan. Tao có mua cho mày cái bánh xì-nách nè - Nu đưa ra - Trời! bữa nay mày đãi, bữa sau tao đãi mày - Nó cười - Thôi đi vô ông già! Tại Nhà Bếp Nu thì lặt rau muống, còn Nho thì đang làm con cá lóc chủân bị nấu canh chua. Nu nói - Bữa nay nhà mày sướng, được ăn canh chua cá lóc - Hé hé, lâu lâu mới có mày ơi, mày không thấy mọi bữa rau nhút, mồng tơi,nhãn lồng,rau má tòan tập hay sao.....chút tao mút cho mày miếng mày ơi - Được ó được ó - Nu cười - Mày...là cái đồ ham ăn.... Một lúc sau cả hai đang bắt cái nồi cơm lên thì Nu nói - Ê mày ơi! uổng ghê vậy đó! tự nhiên nguyên xóm tụi mình nghĩ học, thôi bây giừo tụi mình đang cầm viết á! - Trời! chứ mày thấy nguyên cái xóm này, ai có nhiều tiền đâu mà cho tụi nó đi học, mà cũng ít mà chỉ tao, mày, thằng Tân, con Nhi. con Linh, thằng Á..hết òi - Mà tao mún đi học quá à, mà không biết mẹ tao bán xôi biết chừng nào mới có tiền cho tao đi học nữa Bỗng dưng Nho nhớ lại: ngày cuối cùng nó nghĩ học, cã lớp ùa theo nan nĩ nó tiếp tục đi học, cô giáo nó cũng khuyên nó đi học nhưng...nó không thể....không thể được vì nhà nó nghèo, ba mẹ phải đi làm biết sao đây. Ngày hôm đó, là ngày nó phải rời xa sách vở, bút viết và cả những vòng tay bè bạn để vào đời khi tuổi giữa 14. Đêm đó nó về nằm ì trên giường mà khóc, ba má nó chỉ biết đứng ở ngoài mà nghe tiếng nó rên rĩ, kêu la thảm thiết của nó....rất muốn được đi học Tự nhiên Nu cắt đứt mạch hồi tưởng của nó: - Wây! mày làm gì dạ? - Đâu có gì đâu? hì hì - Nó cười vậy nhưng trên mắt của nó đã xuất hiện dòng lệ sắp tuôn trào Nu biết nhắc đến chuyện buồn nên tìm chuyện khác để nói, rồi Nu nhớ ra một chuyện: - Nho! - Gì? - Cái nhà kế bên mày á, nghe nói đâu ngày mai người ta dọn về ở á - hả? cái nhà mới xây xong bên đây ó hả? -Nó chỉ chỉ tay về phía bên nhà no - Ừ! - Sao mày biết? - Trời, hồi sáng người ta lại nói chuyện tao nghe...hehe Nó nghĩ thầm, ừ hổm rầy mình quên qua coi cái nhà mới cất xong hén, bận quá mình không để ý, ngày mai là người ta dọn òi, tối tối chạy qua coi thử! - Ê! vậy mày có thêm hàng xóm òi đó - Ừ! cầu là một người bạn thật dễ thương - Ừ Ừ....mày làm quen đi, có gì cho tao hay .he he he - Biết rồi - Ê mày! - Nu kêu - Gì nữa! - Thế nào ngày mai thằng Tân bóng cũng mò mò tới à! - Sao mày biết? - Trời nó chuyên gia thấy trai đẹp là xốp xốp lại liền à,
thằng đó ghê quá mày - Trời, cái tật khó bỏ mày ơi. Thằng đó tao thấy hết thuốc chữa! - Ừ - Ủa? sao mày biết là nhà đó có trai đẹp - Thì tao đóan vậy thôi, dù có hay không thì ngày mai thằng Tân cũng mò tới à - Trời! - Gòy sao dạ? - Không có gì! Bữa tối ba mẹ nó về, cả 2 người đã đứ đừ mệt. Nó liền chạy ra bưng cái mâm bánh vô tiếp mẹ ,rồi chạy ra phụ ba đẩy xe dừa vào Tại nhà bếp: - Ba mẹ mệt lắm he! - Sao không mệt mậy? - Mẹ nó nói - hì hì Nó chạy lại bếp nhanh chóng dọn đồ ăn ra cho ba mẹ ăn, nó chợt nhìn thấy vẻ mặt hốc hác,gầy mòn của mẹ nó, tóc mẹ nó phủ đầy trán, bay bay, lấm tấm vài sợi tóc bạc...Còn ba nó thì da đã ngâm đen, mặt bơ phờ....nó cảm thấy thương lắm...Đó cũng chính là lý do tại sao nó phải nghĩ học. Ăn xong, nó nhanh chóng dọn dẹp chén bát đi rửa, thu xếp quần áo cho mẹ giặt...mọi việc đã nhanh chóng kết thúc, nó thở nhẹ phào. Nó chợt nhớ tới ngôi nhà bên cạnh, liền tò mò chạy ra xem. Vẫn như cũ ngôi nhà vẫn không có ánh sáng, vẫn chưa có người ở nhưng từ ngày mai sẽ khác. Từ ngày mai nó sẽ có một nguồn sáng, sẽ có tiếng cười nói, sẽ có người người qua qua lại lại, và nó cũng sẽ có thêm một hàng xóm mới. Nghĩ đến đó, nó đã mừng rỡ lên rồi... Nó vào nhà tắt đèn, đóng cửa và kết thúc một ngày mệt mõi bằng giấc ngủ. Một buổi sáng lại đến, như thường ngày nó vẫn mò ra cái cửa để đón lấy cơn gió đầu ngày mắt mẽ và tuyệt vời. Nó cũng kịp hứng được cái ánh nắng ban mai từ ông mặt trời ban tặng. nó chợt thấy thằng Tân bóng đứng trước cửa nhà mới xây, nó liền tò mò chạy ra - Ê Tân, mày làm gì mà sáng sớm chạy tới đây òi? - Nó chóng nạnh hai tay ngang hông nói Thằng Tân giật mình nói - Í trời ơi, hết hồn à - Tay nó đặt lên ngực nói - Thì tao chạy đây coi hàng xóm mới thôi mà - Trời, nhưng mà người ta chưa dọn lại bây giờ mà - Ai biết được chớ , xí...lỡ có trai đẹp rồi sao, hí hí! - Bó tay mày luôn - Kệ tao đi, hì hí.... Thằng Nu từ bên nhà chạy qua vừa ngáp vừa nói - Mày vừa phải thôi Tân, ham trai gì thấy ớn, mới có 6h à - Nó chỉ vào đầu thằng Tân nổi tiếng là "bóng" của xóm - kệ tao, chĩa tay vô đầu tao đau chết được dạ. huhu - Tân nũng nịu - Trời, giống con rắn chưa, õng ẹo thấy ớn. Ê! bữa nay mẹ mày chưa đi bán xà bông sao? - Chưa! hihi. Nói thiệt nha. Bã không dám đi đâu, bã đi mà không có tao là bán ế chêt luôn ó. Hé hé - Nó cười - Ghê chưa! - Nu và Nho đồng thanh nói
- Tao bó tay mày thiệt, từ xóm trên mà đi xuống dưới đây, đúng là nhiều chuyện thấy sợ. - Nho nói - Đã nói kệ mình cơ....cơ... hé hé - Nó cứ õng ẹo Từ trong nhà giọng mẹ Nho vang ra: - Cái gì mà um xùm vậy, thằng Nho vô chuẩn bị đi bán nè! - Dạ, con biết rồi - Nó đáp - Đi kìa cưng, hé hé - Tân chọc - Biết rồi mày - nó đáp Trước khi quay lưng vào nhà nó còn nói với Nu: - Chắc tới chiều tao mới về, chắc chiều về mới gặp được bạn hàng xóm mới mày ơi, mày có đi bán với mẹ mày không? - Ừ, có. Chút tao đi - Ùm Nói xong nó và Nu chạy về nhà mỗi đứa. Thằng Tân vẫn cứ đứng đó đợi. Tới khi Nho với ba mẹ đi làm thì thằng Tân vẫn cứ đứng đó đợi đến tận 8h vì cái tật mê trai vô hạn của nó, nó nhìn thấy chiếc xe tải, nó mừng rỡ và chắc chắn là chủ nhà mới này...Xe tải chạy tới nhà mới rồi nó trố mắt vào nhìn, ông tài xế nhìn trợn mắt vào nó thì nó hết hồn la lên: - Í, quỷ à! - Khùng hả mậy? - Ông tài xế chửi nó Thế là chiếc xe cứ chạy tiếp tục vào cuối con đường Thằng Tân bóng đã bắt đầu nãn, nó định về nhưng.... Tới tận 8h30 thì bắt đầu có thêm chiếc xe tải vào con đường này, nó mừng rỡ, nó cầu mong sẽ là chủ nhân của nhà này. Và rồi nó đã cầu mong được, đó chính là người của nhà mới xây. Họ xuống xe, lấy vali, đồ đạc vào. Ban đầu thằng Tân nó chỉ thấy 1 ông anh phụ khiêng đồ, sau đó là các thiết bị: Tivi, tủ lạnh, máy lạnh, máy giặt, máy tính, bàn ghế,dụng cụ.....được chở vào, nó tò mò không biết ai sẽ bước ra xe...rồi cuối cùng cũng là mấy người phụ khiêng đồ. Nó thấy hụt hẫn quá nên nãn lòng, định đi về nhưng mà thấy một chiếc taxi quẹo vào con đường này nên tiếp tục kiên nhẫn chờ. Bước xuống xe đầu tiên là một ông cậu khoảng ngoài 50 tay cầm lấy tay của một bà lão đã khỏang 70 và người bước ra nữa là một người đàn bà chạc tuổi ông cậu, nó biểt chắc hai người là vợ chông....cả 3 đã bước vào nhà với những nụ cười câu nói - Mẹ đi cẩn thận - Người đàn ông nói - Nhà cũng khá đẹp đó - Bà lão nói - Từ từ thôi mẹ - Người đàn bà nói Nó thấy thất vọng lắm vì không có một ai mà nó thầm mong cả nên đỏng đa đỏng đảnh đi về. Bỗng nhiên nó nghe tiếng nói từ người phụ nữ: - Tú ơi, lấy túi xách cho mẹ con Nghe vậy nó tò mò nán thêm chút nữa thì nó phát hiện trong xe taxi còn một người nữa. đó là một chàng trai, nó mừng rỡ, nó cuống cuồng lên chạy đến taxi để nhìn Chàng trai tay cầm túi xách, mặc áo Đại
Học Cần Thơ với gương mặt đẹp như thiên thần, đẹp hơn cả các diễn viên nước ngoài nổi tiếng, tim nó đập mạnh, nó che miệng lại, nó nhúng nhúng cái chân cụt ngũn của nó. Chàng trai đó thấy Tân lạ lạ liền trau mày nhăn mặt khi thấy những hành động kì lạ, rồi đi ngang qua một cách khó hiểu. Rồi chàng trai đi vòng qua xe taxi bước đi đưa túi xách cho người phụ nữ. Nó nhìn thấy dáng đi của chàng trai tim càng đập mạnh hơn, những bước đi mạnh mẽ, cao ráo, rất rrất dễ thương... Nó vui quá, nó chạy về nhà cái đầu lắc lư, tay vẫn che miệng, nhún nhún chạy về nhà một cách vui vẻ!!!!.......... Chàng trai đó tên Tú là sinh viên trường Đại Học Cần Thơ. Từ lúc thằng Tân bóng thấy được chàng trai cạnh bên nhà Nho, về cứ ôm mặt ngồi trước cửa nhà mà cười hí hửng, vẫn cứ như ngày nào, tụi nhóc con trong xóm vẫn cứ đi ngang nhà Tân, rồi thấy Tân đang cười trước nhà nên hùa nhau mà chọc: - Bóng bóng bang bang đi bán...xà bông! Tân nghe vậy nhưng không lấy làm lạ vì mỗi ngày đều nghe được những âm thanh " trời đánh" như thế này,Tân vẫn cứ thản nhiên mà ngồi cười mặc cho lũ nhóc con đó trêu chọc. Đến khi Tân gặp được Nho đang cầm phụ mẹ lúc đi bán về thì..Tân vẫy vẫy cái tay một cách sốt sắn và kêu: - Nho! Nho..... Nó đang đi lơn tơn, một cách hồn nhiên thì bắt được tiếng gọi động trời của thằng Tân thì chạy lại: - Mày làm gì mà kêu tao dữ vậy, tao sợ giọng của mày lắm á? - Nó thở hỗn hễnh - Mày mệt lắm hả Nho? - tân hỏi - Chuyện thừa! mày thấy bữa nay tao đi bán với mẹ được đến 5h chiều cũng là điều kỷ lục rồi đó - nó tiếp tục thở - Ừ. tội nghiệp mày ghê nhoa!!! Nó thấy vẻ mặt thằng Tân vui vui nên hỏi: -Ê! mày làm gì cười vài dạ? Thằng Tân cười múm mím rồi nói: - Hay tin gì chưa? - chưa, cái gì?- Nó lắc đầu - Cạnh nhà mày á, hí hí....há há!!!! - Tân cười khóai chí Nó sốt sắn hỏi: - Hả?..Người ta dọn lại rồi hả? - Ùm ùm ùm, hé hé! - Rồi sao, có em bé dễ thương không,hay đứa nào dễ mến không hả? - Khồng, chỉ có.... - Chỉ có gì, nói lẹ coi - Nó sốt sắn - Chỉ có anh đẹp trai. hé hé - Tân che miệng cười, tay chân õng ẹo Nó không lấy làm hết hồn, mà còn tỏ ra thất vọng - Vậy mà tao tưởng có em bé cho tao chọc chứ, hay là có một đứa bạn nào bằng tuổi tao thiệt là dễ thương cho tao làm quen... - Nó thở dài Thằng Tân lấy làm ngạc nhiên nói: - Ủa, anh đó không được sao? mà đẹp trai lắm mầy ơi, đẹp trai cực kì luôn! Nó vẫn cứ bình thường - Đẹp trai thì sao chứ! Tao cho mày đó - Xí....khỏi mày, mày coi tao cua anh đẹp
trai đó nè Mẹ Nó từ từ phía sau đi tới, đặt cái mâm xuống và tháo nón lá trên đầu nói - Mày chạy đi đâu dữ vậy Nho, ma đuổi mày hả? Nó luyên thuyên, gãi đầu nói - Thằng quỹ Tân kêu con nè, tưởng có gì quan trọng chớ, ai ngờ nó nói chuyện trai đẹp của nó Mẹ nó chĩa tay vào đầu thằng Tân và nói - Mày tối ngày, nói mấy chuyện này với nó làm cái gì? - Người ta chỉ muốn báo tin hàng xóm....... - Thôi đi, mệt quá - Nó cắt giọng của Tân Nó chạy vào con đường về nhà - Nho!....mầy không đợi tao hả? - Mẹ nó kêu vọng xa Nó vẫn chạy về nhà, Mẹ nó quay vô thằng Tân - Tân! mầy bán tao chai xà bông bồ kết coi, loại 6000đ á! Thằng Tân nó chống nạnh - Trời ơi trời ơi....lên 7000đ rồi thím ơi! - Thôi bán cho tao 6000d thôi, hàng xóm không mà! - Mẹ nó nan nĩ - Thôi ,con bán cho thím 6,500đ nè, thôi về mẹ con là con chết - Tân đưa cho mẹ Nó chai dầu gội bồ kết nhỏ nhỏ dài dài Nó đang đi về nhà, vẻ mặt bực bội, rồi lầm bầm..." Thằng đó đúng là mê trai vô hạn mà, tối ngày mò mò nhà người ta, nó mà lén phén mình chặt nó ra 5 khúc cho mà coi" Nó đi gần tới nhà thì bỗng nhiên nó gặp được một người vừa đi qua mắt nó, mắt nó lòe lọet, cảm thấy nhói nhói, trong đầu nó không nghĩ được cái gì, tim nó bắt đầu đập nhanh và liên tục. Nó nhắm môi lại một cái rồi quay lại nhìn sau lưng người đó. Đó chính là người hàng xóm cạnh bên nhà nó " Trời! đẹp trai quá, sao lại có người đẹp trai vậy chứ! không thể tin được" - Ý nghĩ của nó bắt đầu khi nó bình tĩnh trở lại ''Anh ấy ở đâu vậy, sao mình chưa gặp" - Nó lại suy nghĩ tiếp Mẹ nó về, ba nó về..bắt buộc nó phải đi dọn cơm ăn. Trong lúc dọn cơm nó như người mất hồn, mắt cứ nhướng nhướng, miệng cười mím mím - những hành động không khác gì thằng Tân bóng Ba mẹ nó thấy làm lạ nên đánh vào đầu nó một cái - Mày mơ màng gì hả? - ây da! - Nó xoa xoa cái đầu - con đâu có làm gì đâu! - No luyên thuyên giải thích - Không có gì sao mà cứ như thằng khùng vậy? - Ba nó hỏi - thôi ăn cơm lẹ lên, tao còn đi giặt đồ rồi ngủ sớm nữa, sáng còn kịp đi lấy bánh bán - Mẹ nó nói - con biết rồi Lúc ăn cơm nó lại tiếp tục mơ màng, mắt thiu thiu, niểng cái đầu qua lại. Ba mẹ nó lại thắc mắc nhưng không nói mà chỉ nhìn nó thôi ăn cơm xong, không như mọi bữa nó phụ dọn rữa tiếp mà chạy ra trước cổng nhà mà ngồi Ba mẹ nó cứ cảm thấy nó bị cái gì đó, nhưng thôi làm hết công việc của nó luôn. Mẹ nó nói
- Chắc thằng Nho nó bị bệnh đó ông - Bà nói khi bà đang giặt đồ - Ừ! chắc zậy! - Ba nó đang rửa chén - Thôi ngày mai cho nó ở nhà đi,đi theo nó bệnh nặng hơn thì khổ - Thì vậy đi nó cứ ngồi trước cổng nhà để đợi ai đó, nó cứ lấy 2 cái tay chụm lại rồi đặt cái cằm nó lên. Ngước mặt nhìn theo đón chờ cái gì đó. chợt nó nghĩ ra: " ủa bữa nay thằng Nu đâu rồi ta?" Nó liền chạy qua nhà thằng Nu cách nhà nó vài căn, nó ngó vào nhà và gọi: -nu ơi! Thằng Nu ở trong nhà vọng ra, giọng Nu dường như đang nhai một con cá hay phải chăng một cuộn rau: -ư..ừ......đang....ăn.....cơmmmmmm... Nó đứng khoanh tay mà đợi, đợi lâu quá nó chạy về trước cổng nhà mình ngồi vì biết thế nào Nu cũng chạy qua thôi Một lát sau, Nu chạy qua: -ê! tao nè -Mày ăn cơm gì mà lâu dữ vậy? thằng Nu ngồi xuống bãi cỏ trước bậc thềm cổng nhà nó và nói -Bữa nay mẹ tao mua con cá rô, bự tổ chảng...há há nên tao ăn hơi lâu -Nhà mày có 2 mẹ con mà mua con cá bự dữ he? - Nó hỏi -Thì lâu lâu phải ăn ngon chút mậy một lát sau -Ê! nu - Nó khìu nu -Gì? -hồi chiều tao có gặp một anh rất là đẹp trai, đi ngang nhà tao lúc tao mới vừa về! -Rồi sao? -Thì tại tao thấy hồi đó tới giờ tao ở đây, mà có thấy anh ấy đâu! -Đẹp cỡ nào Nó lưỡng lự hồi lâu -đẹp dữ lắm mày ơi, mắt 2 mí nè, gương mặt rất rất rất là đẹp trai,trắng trẻo giống tao gì nè, hé hé, cao nữa, tướng đi rất giống người mẫu phét-sành gì đó. -Zị hả? - Nu hỏi -ùm! -Mày không thấy cũng đúng! Nó thắc mắc hỏi: -Sao dạ? -Thì cái anh đó chắc chắn là cái anh ở kế nhà mày òi! -Hả? - Nó bất ngờ -Sao mày biết - Nó tiếp tục hỏi -Trời! hồi trưa mẹ tao cho về sớm, tao có chạy qua coi thử nhà mới, gặp cái anh đó. đẹp trai quá trời mày ơi, giống như y chang mày kể -Thiệt hả? - Nó cười -Ùm, ủa sao mày vui dữ dạ? - Nu nói thắc mắc -Ùm thì....mà nói thiệt mày nghe, tao tưởng nhà đó có đứa nào chạc tuổi mình chứ, để tao làm quen ai ngờ -Nhà đó còn 3 người nữa mày! -Ai? - nó tò mò -Thì ba mẹ anh đó, với bà lão nữa Nó nhìn thằng Nu với ánh mắt hí hí -Tao thấy dạo này mầy nhiều chuyện lắm rồi hé Nu -Kệ tao đi! có không nhìn chứ nhìn cái gì! Một lát sau -Mà công nhận anh đó đẹp trai thiệt, đẹp hơn tao nữa - Nó nói Thằng Nu nghe được nên giả vờ mắc ói -Ọe! mày mà đẹp! -Thiệt mà...mấy đứa trong lớp nói tao là hốt-bôi gì đó, mày quên rồi hả? -Ùm,nhưng mà tụi nó chọc mày thôi. hé hé -Mệt mày quá.. -............. -Ê! Nho, vậy mày có
tính làm quen với cái anh đẹp trai đó không?? Nghe hỏi tim nó đập thình thịch, tay nó run run, miệng nó ấp úng -Ừ thì...... -Làm quen hok? -Thì từ từ chứ mậy! - Nó gục đầu xuống -Mày ngại hả? - Nu hỏi -Ngại gì đâu, bình thường mà -Thôi, hàng xóm không mà làm quen có chết ai, tao với mày cùng làm quen vậy! - Nu nói -Ê! như vậy có trơ trẻn không mầy? -khùng, mày quan trọng quá vấn đề òi đó. -Anh đó đẹp trai vậy? hèn gì thằng Tân bóng nó không tơm tớp sao được? - Nó nói -Hả? - Thằng nu giật mình -thì....hồi chiều thằng Tân nó gặp tao, nó nói quá trời về cái anh đẹp trai đó luôn, nó còn nói sẽ cua cho bằng được anh đó -Trời, thằng đó thiệt bó tay. Ê để coi nó cua được không? Người ta đẹp trai vậy gái theo cả đám cả đàn còn không hết, nói chi tới lượt nó - Thằng nu bĩu môi Nghe Nu nói vậy nó thấy buồn buồn mà nghĩ cũng đúng Một lâu sau, 2 đứa thấy anh đẹp trai đó về. Nu thì vẫn bình thường, còn nó thì bỗng dưng mắt sáng rỡ, mồ hôi ra ướt áo lí tí những chấm nhỏ Anh đẹp trai từ từ đi tới, tay đang cầm bấm điện thoại dường như đang nhắn tin với ai thì phải. Đi tới nhà Nó ,bỗng dưng thằng Nho can đảm nhào ra một cách vô tư và nói -Chào anh! Nó lấy làm ngạc nhiên kinh khủng và bất ngờ trước hành động không báo trước của thằng bạn nó. Khi nghe được từ tiếng "chào anh" từ miệng thằng bạn nó thốt ra và thấy anh đẹp trai đó mở to mắt ra nhìn Nu thì nó lia lịa nhanh chóng chạy vào cánh cửa bằng cây,cách cái cổng không xa mà...trốn. Anh đẹp trai đó thấy Nu vô tư và có chút hồn nhiên nên vui vẻ đáp lại -Chào nhóc Nó đứng nép trong cánh của mà cắn môi lại mà trố mắt qua khe cửa nhìn ra -Anh mới chuyển đến đây phải không? - Nu ra vẻ thân thiện -Ừ! đúng rồi - Anh vẫn vui vẻ cười Nó thấy nụ cười của anh cười với Nu ,lập tức lấy tay che miệng vì kinh ngạc tột cùng vì nụ cười thật đẹp, thât trong sáng. Nó nghĩ thầm chắc trên đời này sẽ kiếm không ra người đẹp trai và có nụ cười đẹp như vậy đâu -Em tên là Nu! rất hân hạnh được làm quen với anh -Tên Nu hả? dễ thương vậy? Lại là nó, nó đứng trong tấm cửa mà nghe anh khen tên Nu dễ thương mà cũng muốn chạy ra nói nó tên Nho cũng dễ thương chứ bộ, nhưng nó không ra được, như bị mắc kẹt cái gì đó -Anh mới lại đây, không quen biết ai hết, có gì giúp đỡ anh nhe - Anh vẫn cười và thân thiện -Tất nhiên òi - Nu gãi đầu cười Nu nhớ ra thằng bạn của mình cũng muốn làm quen với anh đẹp trai đó nên giới thiệu luôn -Em còn thằng bạn đây nè - Nu chỉ tay vào bậc thềm cổng nơi 2 đứa nãy ngồi Rồi
Nu trố mắt ra kiếm xung quanh khi không thấy Nho ngồi ở đó nữa. Khi thấy Nu đang dò mắt , đảo tùm lum hướng để kiếm mình thì nó càn khép mình vào trong kẹt cửa hơn Ở ngoài đây, thằng Nu ngại lắm vì giới thiệu mà không có người - Nhóc giỡn vui đấy - Anh đẹp trai đó xoa xoa đầu Nu - Đâu có! em đâu có giỡn - Mặt Nu nhăn nhăn - Thôi, trời tối rồi, nhóc đi ngủ đi, anh vào đây, chào nhóc - Dạ - Mặt Nu buồn buồn Khi thấy anh đẹp trai ấy đi vào nhà đóng cổng lại thì Nu cũng đi về vì tưởng Nó đã đi ngủ Sau một vài phút nó mới bình tĩnh lại trước những gì vừa diễn ra trước mắt nó. Nó lặng lặng đẩy cử ra và bứơc ra cổng nói thầm " Trời! thằng Nu này thiệt hết sức, dám làm quen với anh đẹp trai đó, gặp mình thì dám mới lạ, công nhận thằng này luôn." Sau một hồi lâu " Ủa, sao mình mẫy mình run ,ra mồ hôi hết vậy chứ?...Sao kì vậy nè" Nó lặng bước vào nhà đóng cổng lại, rồi nhướng mắt lên khi nhớ lại rồi tiếc hùi hụi " Hả? trời, biết vậy mình nãy làm quen luôn đi, trời ơi....uổng quá....mày sao vậy Nho...Hời! uổng quá. Mai mốt sao dám làm quen chứ!" -Thằng Nho đâu rồi - Giọng mẹ nó vọng ra Nó chợt tỉnh hồn lại và... - Dạ - Nó bước vào nhà.. Buổi sáng sớm mai nó vẫn thường làm vài động tác cũ: ngắm mặt trời, hứng một chút ánh nắng chan hòa, dịu êm và cả một làn gió mát mẻ nữa chứ! Xong, như mọi ngày nó chạy lại shọt quần áo mà thường ngày nó đi bán với ba mẹ, nhìn vào gương miệng nó chu ra,mặt nó nhăn đùm, nó không ngớt gãi đầu, có lẽ nó đã thấy mệt mõi từ việc mua bán hằng ngày. Nhưng nó là người biết suy nghĩ, nó nghĩ đến cái mệt mõi của ba mẹ nó, rồi đem so sánh với cái mệt mõi của mình, và rồi nó thấy sự mệt mõi của mình không đáng là bao so với ba mẹ nó, ba mẹ nó không được như nó, lúc đi bán lúc được nghĩ. Mà 2 ông bà đi suốt mấy năm trời mà không than vãn. Nó nghĩ đến sự khổ cực của ba mẹ nó, nó mĩm cười một cái trong gương như một cách chấp nhận. Nó liền nheo mắt vào trong gương và cười thật tươi, tay nó co lại, nhúng lên một cái và nói " Ồ - dze! " Nó đi xuống dưới bếp ăn cơm, nó thấy ba mẹ nó đã ăn xong hết rồi nên chạy lại nói: - Sao ba mẹ ăn trước không chờ con! - Chờ mầy cho chết đói hả? - Mẹ nó vừa quét dọn chỗ ăn và nói - Cái thằng gì đâu...sáng nào cũng vậy, bắt 2 ông bà này chờ mỗi mình mầy - Ba nó ngồi xĩa răng - Thì cái tật điệu đà, lề mề của nó đó mà - Mẹ nó nói tiếp Nó míu môi một cái rồi chạy lại cái lò, giỡ cái nắp nồi cơm ra, lấy cái chén múc một muỗng cơm,
rồi nó xoay qua hỏi mẹ nó..nó loay hoay tìm kiếm một thứ gì đó - Ủa, đồ ăn đâu mẹ? - Để chỗ cái đồ úp chén đó mậy! Nó chạy lại và giỡ ra thì thấy nguyên một con cá lóc nhỏ để phần dành riêng cho nó. Nó cũng thừa biết ba mẹ nó tuy nói vậy nhưng thương nó lắm. - Há há há...hôm nay được ăn cá lóc. Đã quá - Nó vừa ăn vừa hí hửng Ba nó xĩa răng một hồi lâu, đội cái nón dính đầy bùn đất lên và nói: - Đi thôi bà! Nó đang ngậm con cá, nghe ba nó nói vậy nên nói - Không...chờ...con..nn ..hả? Mẹ nó nói: - Bữa nay mày ở nhà đi. bệnh thì ở nhà. Đi theo mắc công mang nợ tao nữa à - Con đâu có.......... - Nó vừa nói nửa câu - Thôi trể rồi đi bà - Ba nó cắt ngang - Ở nhà lo dọn dẹp, tiếp nấu cơm dùm tui cái nhe ông con - Mẹ nó vừa đi ra vừa nói - Dạ....- tiếng nói nó kéo dài Nó thấy vui lắm vì hôm nay nó được ở nhà, nó liền cười hí hửng vì thấy tâm hồn mình vui lắm, nó chợt nhớ ra: " Ủa, mình đâu có bị bệnh đâu mà mẹ nói mình bị bệnh ta", nó lại míu môi một cái. Đang ăn bỗng dưng nó nhớ ra...bên nhà mình... có anh đẹp trai.... Sau khi ăn xong nó chạy ra trước cổng nhà đằng trước, nó lắc lư cái đầu lia lịa, mở cổng nhanh chóng, cái tay nó nắm chắt cái cổng, còn cái đầu thì ngó qua nhà kế bên. Mắt nó nhìn lia lịa. Bỗng dưng: - Nho! - tiếng thằng Tân bóng đang đứng trước nhà anh đẹp trai gọi nó Nó giật mình khi nghe tiếng của thằng Tân bóng, nó buông tay ra và té xuống đất. thằng Tân bóng mắt nó chao cháo, tay nó che miệng lại vì bất ngờ, chạy lại đỡ nó lên. - Ê, mày sao vậy? nó ê ẩm cả người không nói được gì, mặt nó nhăn nhăn, dường như nó muốn khóc vì đau. - Cái gì đây, gì mà yếu đuối hơn tui nữa vậy trời! - thằng Tân bóng nó nói Sau một hồi bình tĩnh và bớt đau, nó nói - Mày ở đâu ra vậy? - Giọng nó chua chát - Thì tao đứng ở đây nãy giờ chứ đâu? - Sao tao không thấy? - Mày có nhìn đâu mà thấy - Mà mày làm cái trò gì vậy? - thằng Tân bóng hỏi Nó lưỡng lự hồi lâu, tìm cách quanh co - Ờ thì....sáng sớm tập thể dục vậy đó mà! - Nó lắc lư cái đầu nói - tập thể dục cái kiểu đó đó hả? Tao mới thấy - thằng Tân bóng ngạc nhiên - Có gì đâu mà mày ngạc nhiên vậy chứ, ủa, mà mày đi đâu mà mới sáng sớm vậy? - nó kiếm sang chuyện khác thằng Tân bóng nó cười một cách ỏng ẹo và nói với giọng ngọt sớt, y chang con gái - Đi lại nhà anh đẹp trai này chứ đâu, hí hí Bỗng dưng
thằng Tân nó hỏi Nho - Ê! mày gặp anh đẹp trai tao nói với mày chưa? - Rồi! - Ê! đẹp trai he mày? - Ừ! tạm - Đẹp cực kì chứ tạm cái gì.Ê! mày làm quen với ảnh chưa, cho tao làm quen với? - Rồi thằng Tân bóng nghe nó nói vậy nên háo hức - Ê! tao nan nĩ mày, làm quen cho tao với, chớ tao đứng đây không biết tới khi nào ảnh mới ra nữa nó khoanh tay lại, miệng cười mím mím nói - Mày kêu thằng Nu mà làm quen dùm đi - Thôi! thằng đó gặp tao một hồi là tòan chửi không hà, tao sợ nó mày ơi - Mày cũng sợ nó à? - Ừ! thằng đó hung dữ mày ơi. Một lát sau: thằng Tân bóng nó ra vẽ ngưỡng mộ - Trời ơi! trong mấy anh mà tao quen thì cái anh này là đẹp trai nhất luôn đó, đẹp trai gì mà thấy sợ, đẹp trai một cách đáo để, đẹp không ai bằng, đẹp như thiên thần, ước gì được bên anh ấy suốt đời nhỉ Rồi tự dưng thằng Tân bóng bật cười Nó nhìn dáo dác tòan thân thằng Tân và nói - Ê, đứng yên một chổ được không, làm gì mà ẹo tới ẹo lui giống con rắn vậy? - Kệ tao mày- thằng Tân bóng xĩa tay vào mặt nó - Tao thấy mày dữ lắm á nha, cứ thấy ai đẹp là tơm tớp à! - Kệ tao đi mày ơi, mày nói nhiều quá à - thằng Tân bóng nó thấy khó chịu Thấy thằng Tân bóng "chướng mắt" quá, nó liền chạy vụt vào nhà, nó trước khi đi còn nói một câu cho bỏ ghét - Ráng đợi đi con! ảnh đi học rồi đó, không có ở nhà đâu - Giọng nó thánh thót nó đi vô, thằng Tân bóng nghe vậy tưởng thiệt liền tỏ vẻ thất vọng. Trong nhà thằng Nu nghe thánh thót giọng thằng Tân nên chạy ra - Ê! sáng sớm lại đây làm gì vậy mày? - Ủa, bữa nay mày không đi bán sao? - thằng Tân bóng hỏi - không! mà kệ tao hỏi chi. mày đi đâu sớm dzậy? - Ừ! thì tao đi lại nhà anh đẹp trai này không được hả? - Tay thằng Tân chỉ vào nhà anh đẹp trai - Hức! nói ra thấy mắc ói dạ, tối ngày trai trai, chưa biết người tao ra sao mà bày đặt đẹp với trai...- thằng Nu bĩu môi - Ừ! tao thấy rồi mày ơi! ảnh đẹp trai, cái mặt hiền lắm...chứ không hung dữ như ai kia- thằng Tân đâm chọt - Ai mậy? - thằng Nu dơ tay nói - Tự hiểu! - thằng Tân bóng mặt nghênh ngang Một hồi lâu, thằng Tân bóng nhớ ra lời Nho nói nên hỏi thằng Nu - Ê! Nu, mày làm quen với cái anh đẹp trai này rồi hả? - Mày hỏi chi, hỏi vài vậy? - thằng Nu khó chịu - Thì hồi nãy thằng Nho nó nói chứ bộ! thằng Nu ngạc nhiên: - Ủa, thằng Nho nó không đi bán với mẹ nó hả? - Chắc không, thấy ba mẹ nó đi bán từ sớm òi. thằng Tân bóng nó lắc lư cái tay thằng Nu nói - Mày trả lời đi chứ, có làm quen với ảnh chưa? - Rồi! thằng
Tân mừng rỡ - Zị hả, giới tihệu tao luôn đi Trong nhà anh đẹp trai đi ra, tay cầm chiếc cặp, mặc áo trường đại học thằng Tân bóng là người thấy anh đi ra trước ai hết nên mừng rỡ qúynh vào vai thằng Nu một cái thật đau và nói - Ê! anh đẹp trai kìa - ây da! mày làm cái gì vậy? - Đẹp trai quá mày ơi!- thằng Tân cuống cuồng lên anh đẹp trai đi ra cổng, khóa cổng lại thì thằng Nu đi tới vui vẻ chào. - Chào anh! anh đẹp trai cười vẻ thân thiện chào lại với Nu - Chào em - Hôm qua kêu em là nhóc bây giờ kêu là em, hí hí - thằng Nu bắt lỗi vui vẻ - Vậy hả? - anh đẹp trai hỏi - Nhưng mà em thích kêu như vậy, kêu nhóc thấy mình trẻ con quá, em lớn rồi mà...hì hì - Ừm,.. Anh thấy thằng Tân đứng kế Nu nên hỏi - Bạn em hả Nu? thằng Nu liếc thằng Tân một cái rồi nói với anh đẹp trai - Dạ, bạn em nó tên là Tân, người ta thường gọi nó là thằng Tân bo..ó..nn..g thằng Tân nó thấy vậy nên chỉnh trang lại, vuốt tóc cười mĩm chi một cái ,nói một cách e thẹn: - Chào anh ạ! em tên Tân - Chào em - anh ấy chào nó thằng Nu nói: - Nó chờ anh sáng giờ rồi đó, bây giờ mới toại nguyện. anh đẹp trai đó ngạc nhiên hỏi - Chờ anh làm gì? thằng Tân bóng nói liền thanh minh - Ờ! đâu có, thằng này nó xạo - Thiệt mà!- thằng Nu nổi gân máu lên nói - 2 em giỡn vui quá! - Em nói thiệt mà! -thằng Nu nói - Không có -thằng Tân nói - Thôi anh đi học đây! bye 2 em Nói xong anh đẹp trai đó đi về phía trước. 2 đứa ở đây cự cãi um xùm - Ê! mày tráo trở dữ vậy? rõ ràng sáng giờ mày chờ ảnh ở đây mà nói gì kì vậy hả? -thằng Nu kí đầu một cái và nói - Ây da! mày nói vậy, ảnh biết được ảnh nói tao mê trai òi sao? - thằng Tân nó ỏng ẹo - Chứ còn gì nữa, cái thứ mê trai - Mệt, mày đứng đây mà chờ ảnh đi học về, tao vô chơi với thằng Nho sướng hơn - Còn lâu,....- thằng Tân nói xong, nó chạy về nhà Tại Nhà Nho, 2 đứa đang tách trái ổi ra ăn - Mày làm gì mà tao nghe âm ĩ tiếng mày ở ngỏai vậy Nu? - nó hỏi - Trời! thằng Tân bóng đó mà, thằng đó thấy cái anh đẹp trai gì đó, mê quá trời luôn rồi - thằng Nu lắc đầu Nó nhìn Nu ngạc nhiên hỏi: - Hả? anh đẹp trai đó mới ra hả? - ùm! sao dạ? - Không có gì! Nó đang thấy tiếc vì nó không được gặp anh đẹp trai đó, đáng lẽ ra nó phải được gặp anh đẹp trai đó để bù đắp lại cái té hồi nãy do thằng tân gây ra. Nó đã dần dần bị anh đẹp trai đó mê hoặc thì phải.... - Mày đang nghĩ gì dạ, ờ hé....hồi tối mày đi đâu dạ, tao đang định làm quen cho mày cái mày
đi đâu mất tiêu - Nu hỏi - Đi trốn chứ đi đâu, tao thấy mày mạnh dạng quá trời á, tao sợ mày luôn. - Mày khùng quá à, cứ thỏai mái...hé hé - thằng Nu nhai ổi nói Đang ăn ổi với thằng Nu mà ánh mắt nó cứ hướng về đâu đâu, trông chờ cái gì đó, trong đầu nó thì cứ hiện lại mờ mờ ảo ảo hình dáng của cái anh đẹp trai mà nó đã gặp 2 lần, gương mặt thật đẹp và trắng sáng khiến nó không thể nào quên được, dường như nó đã thích anh ấy?.....???...... Ngày hôm sau, vẫn như vậy ánh mắt của nó ngày càng đăm chiêu, càng suy nghĩ và nhớ về anh đẹp trai của nó, cũng có đôi lúc miệng nó nở một nụ cười thật tươi. Thay vì như mọi hôm, nó thức dậy là chạy ào xuống nhà bếp để ăn cơm cùng ba mẹ nó, nhưng hôm nay thì không. Nó chỉ muốn ngồi trước nhà nó để trông chờ một người mà nó rất muốn gặp mỗi ngày. -Nho! - Mẹ nó khìu vào nó khi nó ngồi chống cằm trước thềm nhà Nó quýnh quáng giật mình, tỉnh hồn trở lại -Dạ! -Sao không vô ăn cơm để còn đi bán nữa mày! - Mẹ nó thúc giục Nó bâng khuâng không biết phải làm sao khi nghe từ sắp đi bán, nó thực sự không muốn đi, nó sợ cái ánh nắng gay gắt, sợ cái mồ hôi chết tiệt, sợ cái mệt nhọc ấp đủ đầy vào cơ thể của nó và nó càng sợ...không được gặp cái anh đẹp trai . Nó chợt nghĩ ra: -ơ! mẹ ơi con còn mệt mõi lắm, chắc con đi không nổi, mẹ ho con ở nhà nha. - Nó thật lém lĩnh Mẹ nó không hề nghi ngờ nó, mẹ nó tưởng rằng nó còn hết bệnh nên: -Ừ! vậy thì vô nhà đóng cửa nghĩ đi, ngồi ở ngòai này làm cái gì, trúng gió rồi sao. Chiều tao về kêu ba mày mua cho vài lần thuốc uống. Nó nghe vậy liền tỏ ra mừng vội -Dạ, cảm ơn mẹ! Thế là nó chui vào phòng nó, đợi đến khi ba mẹ nó đi bán mất tiu, thì nó lò đầu ra, vẫn như cái tật nó phải mím môi lại một cái. Nó mở cổng ra, nhìn trước nhìn sau, nó bước chân ra khỏi sân nhà, bước qua thảm cỏ, nó nhắm mắt lại cầu nguyện trước khi thò đầu qua nhà anh đẹp trai để nhìn: " Cầu trời cho anh đẹp trai đó có ở nhà, cho con nhìn được một cái" Xong, nó lén lút thò cái đầu qua nhà bên, thì lời nguyện của nó đã thành hiện thực, anh đẹp trai của nó đang ở nhà. Mắt nó chớp chớp liên tục khi thấy anh đẹp trai của nó đang vuốt ve một chú mèo trắng thật dễ thương. Sau đó, mồ hôi nó liên tục chảy ra không phải do nắng nóng, mà do nó hồi hộp và....sợ cái gì đó, có thể là sợ bị anh ấy phát hiện. Tim nó càng đập mạnh hơn khi chàng trai ấy ngồi trước nhà, cứ chăm chú vuốt ve chú mèo, anh ấy để con mèo
ngay giữa đôi chân mình, cúi mặt xuống liên tục vuốt, chú mèo đó thật ngoan, cứ nằm yên để cho cậu chủ nó vuốt ve thật thích. Nó suy ra "ước gì mình được làm mèo, mình sẽ nằm suốt ngày cho anh ấy vuốt hihi...mệt này quá Nho ơi! suy nghĩ bậy bạ, chết cha sao mình lại nghĩ như vậy, thật là ngốc...." Khung cảnh đó khiến trái tim nó lại lần nữa rung rinh " hôm nay chủ nhật, chắc anh ấy không có đi học thì phải, mà sao tim mình cứ đập vài vậy ta" Sau đó, bỗng dưng nó thấy nguyên đám từ xóm trên chạy xuống, con nít có, con gái chạt tuổi nó cũng có, và cả....thằng Tân bóng cũng có. Nó lúynh quýnh chạy vào nhà, nếp sau cánh cửa để xem chuyện gì, nguyên đám càng kéo tới gần rồi từ từ dừng lại trước nhà nó, mà hình như không phải nguyên đám dừng lại trước nhà anh đẹp trai của nó. " Trời, tụi nó đi đâu mà đông vậy, kéo lại nhà anh đẹp trai đó làm gì vậy ta" -Thấy chưa, anh ấy kìa, anh ấy đang chơi với con mèo ó - thằng Tân bóng lấy tay xua xua vào chỗ anh ngồi Cả đám hơn một chục đứa liền ồ lên Một đứa con gái nó -Mày đồn không sai chút nào, anh ấy đẹp trai thiệt ó -Trời ơi! đẹp trai thiệt ó - Một đứa con gái khác cũng nói theo Mấy đứa con nít 6 ,7 tuổi cũng ùa theo nhí nhố. thằng Tân bóng lên tiếng: -Ê! ê....nói nghe nghe chưa, chỉ xem cho biết theo, chớ đụng vào, anh ấy là của tao, tao đặt cọc òi -Ủa, đặt cọc cái gì? - Một đứa con gái hỏi -Mày ngu quá Linh, thì tóm lại tao là người phát hiện ra anh ấy đầu tiên, có nghĩa đó là quyền sở hửu của tao, hiểu chưa! hứ - thằng Tân bóng nó như mọi ngày vừa nói vừa õng ẹo -mày nằm mơ đi con.. - thằng con nít 6 tuổi nói Cả đám cười ầm lên, thằng Tân bóng quát: -Mày nói bậy nói bạ, tao tát vào mồm thối mày bay giờ -Mày ngon thử coi!- thằng con nít nói thằng Tân bóng không ngần ngại, nó ghét nhất những lời thách thức nên tát vào mặt thằng nhóc con đó một cái Anh đẹp trai ấy trong nhà vô tình nhìn thấy nên xót xa bõ chú mèo con ra khỏi vòng tay của mình chạy ra nói Cả đám trố mắt ra, khi thấy anh ấy đi ra -Em làm gì đó, sao đánh bé này chứ! - Anh nói với thằng Tân -Em có sao không? - Anh nâng niu vào má của đứa bé, khi đứa bé khóc òa Anh liên tục giỗ giành, anh bảo đứa bé đừng khóc, và anh không ngại ôm đứa bé đó vào lòng, lấy tay dỗ dành vào lưng thật nhẹ nhàng " nín đi, nín đi nhe, không sao đâu, nín nhe" Sau một hồi lâu thằng bé đó mới chịu nín Anh ra vẻ bực bội, hỏi Tân -Sao em lại đánh bé? thằng Tân bóng tỏ vẻ sợ sệt, miệng nó run run vì