Anh viết lá thư này gửi em, gửi cả những hạnh phúc của tương lai vào em. Và rằng anh biết, cuộc sống này sẽ không ai định nghĩ được, cũng như không ai co thể tính toán gần đúng đến con số ép-si-lon cấu trúc của nó. Nhưng anh biết: Đã là cuộc sống, phải có tình yêu.
Anh là một chàng trai 22 tuổi. Và anh chưa được gặp em. Nhưng anh nghĩ, em là là một người phụ nữ chăm chỉ, và yêu thương anh. Vì tình yêu cần sự yêu thương, và sự yêu thương chính là con đường dẫn đến hạnh phúc..
Hôm nay, bình minh vừa lên, mặt trời bắt đầu rồi. Anh đã thức dậy đây!! Anh mở cửa sổ, hít thở một ít không khí trong lành. Và rồi anh lại nghĩ về em. Anh nghĩ đến ước mơ ngày hôm qua, khi anh và em đi giữa con phố dài ồn ào, náo nhiệt. Anh và em nói chuyện, trao đổi với nhau về chuyện công việc của anh, của em. Đó là những ấm ức mà em và anh cần được giải tỏa. Và rồi, anh và em lại định hướng cho con đường tương lai của mình. Anh và em lại cùng hì vọng, em à.
Hôm nay, anh bắt đầu nghĩ đến chuyện phải tìm kiếm một công việc cho mình. Điều mà những sinh viên mới ra trường như anh cần nhất. Anh dự định sẽ học thêm nữa, vì anh nghĩ điều đó là cần thiết với anh.
Và anh lại nghĩ đến em, người bạn gái ở tương lai của anh. Điều đó có nghĩa là em không hiện hữu, em chỉ xuất hiện ở một góc khuất nào đó trong tâm hồn anh, mờ nhạt, không xác định. Em là ai? Anh vẫn luôn tự hỏi, và luôn kiếm tìm cho mình. Và hôm nay, anh vẫn nghĩ đến em, một người đàn ông dù mạnh mẽ vẫn cảm thấy thiếu mất 1 nữa khi không có một điểm tựa để nhớ, để tin, và để yêu. Bất chợt anh nghĩ đến vài dòng thơ của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh:
“Nếu ví dầu không có chúng tôi đây,Bất chợt, chiều hôm nay, anh lục lọi trong trí nhớ mình nhiều việc để làm. Anh cảm thấy cuộc sống này có rất nhiều điều thú vị. Những công việc mà mọi người đang làm, và anh đang làm, những nơi mà anh đã đi qua, nhưng con người mà anh đã gặp. Anh tìm thấy từ ánh mắt của họ một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống: Từ anh công nhân bước ra khỏi công trường, vội về với gia đình. Ông giám đốc bước ra khỏi công ty, leo lên xe hơi và đến một nơi nào đó. Và ở bên kia, cô nhan viên xinh đẹp bước lên chiếc xe mà anh chàng người yêu đang chờ.
Thì cuộc sống có còn là cuộc sống.
Ai sẽ mang đến cho các anh những vui, buồn, hạnh phúc
Sẵng sàng đón rước các anh sau những thất bại, nhọc nhằn.
Nếu thế giới này chỉ có đàn ông
Thì các anh cũng không còn biết yêu, biết ghét
Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẵng làm nên gì hết
Thế giới sẽ giá nua, và sẽ lụi tàn…”
Tất cả họ, dù mang tâm trạng buồn, vui, căng thẳng, hạnh phúc…vẫn giống như anh, rất yêu quý cuộc sống này. Bởi rằng, nếu như chúng ta không tồn tại, chúng ta sẽ không có gì cả, chúng ta vẫn không biết gì cả, chung ta vẫn không cảm nhận đước gì cả, em à!!
Anh chào em, người con gái ở tương lai!!