Hãy nói em nghe, chúng ta đang nhớ nhau mà, có phải không? Và khi đó định mệnh sẽ lại mỉm cười cho những ai biết chờ đợi và thật tâm. Để nhớ nhung nhau không trở thành một loại phế phẩm hoài niệm.
Tình yêu tuổi trẻ, những kí ức thơm nồng ấm áp. Một khi đã trôi qua, một khi đã níu giữ, thì sự trống trải, tiếc thương chẳng còn đủ chật chội bằng nhớ nhung, bằng hoài niệm.
Thế giới của em chất chứa đủ những ước mơ ngọt lành, là yêu thương ngập ngụa nhưng nghi hồ và đắng đót.
Anh sợ ràng buộc, sợ bị nắm giữ bởi những mối quan hệ rõ ràng. Trong chuyện tình cảm, anh luôn dành một sự mơ hồ vốn dĩ.
Em đã đi qua đủ đầy những dư vị của thương yêu, của thăng trầm cảm xúc. Để rồi lí trí làm chủ rất tốt trái tim yêu thương. Đi qua hết bao nhớ thương vụn vặt, để nỗi buồn cứ thế đặc quánh lại, chai sạn mà sâu sắc.
Người như anh, dễ rung động nhưng tình cảm khó có thể tồn tại dài lâu và đậm sâu là điều gì đó gần xa khó với.
Vì vậy mà, tình cảm của chúng ta, của hai con người luôn ái ngại trao đi yêu thương bao giờ cũng đối xứng nhau như vậy, đắn đo và cẩn trọng. Và nỗi nhớ cũng vì đó mà dè dặt né tránh nhau gửi gắm. Để đến khi đâu đó đã là điểm tận cùng, mới nhìn thấu tâm can nhau đến rõ.
Đôi khi có những thứ được giữ kín đến tận ngàn sau. Anh giỏi im lặng và bình thản. Em cố chấp chịu đựng và kìm nén dài lâu.
Anh biết không, có những nhớ nhung cùng với sự tan biến cũng dần trở nên trống trơn. Là cảm giác mơ hồ nhớ, mơ hồ quên, là chênh vênh hay mộng tưởng. Nhưng qua thời gian, tất cả chỉ còn lại sự trống rỗng và tĩnh mịch.
Vậy nên, hãy nói là chúng ta nhớ nhau đi. Để nỗi nhớ sẽ là điều viên mãn được gìn giữ trong tâm can nhau kín kẽ, bền vững và chân thành.
Chẳng có đủ lí do để buông bỏ, nhưng cũng không đủ bản lĩnh để giành giật hay rời xa.
Anh hiểu gì về trạng thái lơ lửng không? Khi đó anh sẽ rơi vào cảm giác như ở lưng chừng trời, ngất ngưỡng cũng không, sâu thẳm cũng không. Và anh sẽ chẳng thể nào thoát ra được, khó có thể thoát ra được. Lúc ấy, điều duy nhất mà anh phải làm đó chính là chịu đựng, tuyệt nhiên không phải là chấp nhận.
Chẳng điều gì có thể làm nên sự vĩnh hằng.
Cuộc đời vốn dĩ chẳng dài rộng, dẫu có đi hết sự nhớ nhung trong nhau mà không nói ra, mà không giãi bày thì tất cả chỉ còn có thể là tan biến. Sự vĩnh hằng đó, nếu có thì cũng chỉ là tan biến mà thôi.
Anh đã bao giờ nghe nhắc về định mệnh chưa? Đó là cách để cho người mình yêu cơ hội.
Hãy nói em nghe, chúng ta đang nhớ nhau mà, có phải không? Và khi đó định mệnh sẽ lại mỉm cười cho những ai biết chờ đợi và thật tâm. Để nhớ nhung nhau không trở thành một loại phế phẩm hoài niệm.
Tình cảm, vốn dĩ chẳng đủ nhiều để rồi nhớ thương âm thầm né tránh nhau trong hư ảo.
Bày tỏ là khuất phục, là nhớ nhung vượt khỏi mức chịu đựng vốn có. Thế rồi chẳng cam tâm mà nói ra, chỉ cam tâm giữ gìn và bình lặng. Để yêu thương đôi khi vượt ra khỏi chính tầm với mà mình có thể nắm lấy được.
Vậy thì, chỉ lần này thôi, nói rằng ta cần có nhau đi. Một lần này thôi.
Anh, em, chúng ta. Liệu có bao lần đủ cảm thông mà thấu hiểu cho nhau trong im lặng?
Nhân tình thế thái, âu cũng chỉ là giới hạn yêu thương. Ai rồi cũng phải cùng nhau đi hết trọn mùa yêu. Dù ngắn, dù dài. Vẫn là một mùa yêu.
Nhớ thương!
Còn nhớ là còn thương. Liệu có đủ can đảm mà rời xa?
Vì tình cảm đã từng tràn trề và mãnh liệt như thế. Nên trong tiếc thương, nhớ mong mới dần nảy nở như một đóa hoa rực rỡ.
Sẽ mạnh mẽ được đến bao lâu khi yêu thương vẫn vẹn nguyên ở ngực trái, đặt tay lên tim mình, bất giác lắng nghe sự thổn thức cồn cào và dữ dội.
Yêu thương, một khi đã dần nảy nở như một đóa hoa, thì dù có can ngăn cũng vô ích, chẳng cần mục đích và lí do. Chỉ cần đủ nhớ thương, đủ chân thành mà chờ đợi.
Dù có đắng lòng hay mặn môi thì nhớ thương là thứ chẳng thể nào chối bỏ được.
Vậy ra những con người nhớ nhung nhau trong câm lặng, như anh và như em, đến bao giờ mới thôi thổn thức về nhau?
Thế nên, thật thà thôi. Hãy nói đi, chúng ta đang nhớ nhau mà, có phải không?