DMCA.com Protection Status

Thứ Hai, 4 tháng 2, 2013

Mai tình cờ nhìn thấy con anh - con bé ngây thơ và trong veo như một cơn gió mát lành. Đột nhiên, có điều gì đó vỡ tan trong không trung. Tan học, cô ngồi thẫn thờ ở bến xe bus, không tin vào những gì đang xảy ra.

6 giờ sáng, một buổi sáng dễ thương. Nắng ào qua giếng trời vàng ươm và óng ả, tràn xuống từng bậc thang gỗ nâu bóng. Ngày nào cũng vậy, cứ giờ này là cô gái đứng dưới khoảng trời xanh này, tập thể dục và yoga nửa tiếng, rồi lò dò đi tắm gội. Sau đó mới ào xuống tầng dưới ăn sáng và chuẩn bị cơm mang đi làm. Có điều hôm nay là chủ nhật, thường thì Mai có chế độ tập nặng hơn và đọc sách căng hơn.
 
Cô đang chạy đua với thời gian cho khóa học cao học ở Ý năm tới. Nhiều lúc Mai đã bật khóc vì sợ mình không thể theo kịp tiến độ. Chỉ còn vài tháng nữa mà cuộc sống thì quá bộn bề - cô gái đang ở trong tình trạng như một người lúc nào cũng cố vùng vẫy mà chỉ nổi được dập dềnh trên mặt sóng. Nhưng mà hôm nay Mai ốm. Sau nửa giờ đánh vật với quyển sách đầy chữ trong khi đầu óc nhất định không chịu hoạt động, Mai biết hôm nay lại là một ngày trật ra khỏi kế hoạch. Cô thở dài, chui vào chăn nằm rên rỉ, ngủ mơ. Giấc mơ nặng nề và mê man như một chuỗi lo lắng dài dằng dặc và ám ảnh.
 
Lớp học buổi chiều, Mai quấn khăn kín mít vào lớp. Mọi người đã nhường hẳn một ghế đầu cho Mai. Các anh chị thương cô sinh viên nhỏ tuổi nhất lớp mà ngày nào cũng quá nửa giờ mới chạy tất tả vào lớp, tóc tai bơ phờ vì chạy hùng hục theo xe bus do giờ làm kết thúc muộn. Ngồi yên vị tại chỗ rồi, Mai quay xuống nhìn anh một cái, nhoẻn cười, biết thế nào anh cũng ghi bài rất kỹ những phần Mai chưa đến.
 
Kể từ lúc Mai đến, anh sẽ lại ngồi không lắng nghe thầy giảng. Hay ho ở lớp Cao học là ở chỗ, học trò phần lớn là các thầy cô giáo trẻ, và anh lại là người học giỏi nhất trong số các thầy cô giáo trẻ này. Sau khi tròn mắt "Xem nào" và giật lấy xếp giấy của anh, Mai lẳng lặng ngồi đọc phần ghi chép ngay ngắn và rõ ràng. Nhưng hôm nay đúng là một ngày mà đầu óc đình trệ, sự mệt mỏi thể chất dễ làm người ta yếu đuối về tinh thần, Mai tự ý vẽ một hình trái tim be bé vào giữa những trang giấy, biết rằng mình đang sai...
 
***
 
Mai đăng ký vào lớp này nhờ tìm hiểu qua các anh chị đi trước. Biết rằng hơi quá sức nhưng nếu cô phấn đấu được kết quả cao cuối kỳ, thầy giáo sẽ viết cho một lá thư giới thiệu đầy sức mạnh. Thế là Mai đăng ký liều, đóng một khoản tiền lớn, và cắp cặp đi học với quyết tâm điên đảo. Ngày đầu tiên vào lớp, suốt ba tiếng đồng hồ, Mai ngồi đơ ở hàng ghế cuối, trân trân nhìn lên bảng đen đã đầy những chữ cái Hi Lạp ngoằn ngoèo, những định lý mang tên những con người kỳ lạ, chẳng hiểu gì. Nhưng vì giấc mơ Ý xa xôi mà cũng gần gũi quá, cô gái tự ép mình đọc sách và nghiên cứu điên cuồng, lúc ấy chỉ biết rằng có một anh học rất giỏi và hay lên hỏi bài thầy giống như Mai.
 
Thực ra Mai hỏi là vì không hiểu còn anh hỏi là để phát triển thêm suy nghĩ. Đến tuần thứ hai, Mai mới phát hiện ra anh có đôi mắt rất hiền, trong và bình yên. Giữa những ma trận nhức đầu, những tích phân hoảng loạn, đôi mắt ấy thi thoảng ngoảnh lại, bắt gặp xuyên qua phòng học ồn ào, như tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng, ấm áp. Rồi như tình cờ, giữa những lúc họ đi chung một đoạn đường, Mai kêu than về sự đói bụng, kể lể về việc kiến thức toán đáng sợ và mệt mỏi, hỏi lan man tất cả những gì chưa hiểu và đã hiểu trong bài học, chỉ để giữ anh cạnh bên, tìm cách giảng giải và mô tả lại bài giảng một cách dễ hiểu. Để giữa lúc anh say mê giảng bài và diễn tả đồ thị ấy, Mai đi bên cạnh, thi thoảng nhìn sang và bắt gặp trong mắt anh lấp lánh niềm yêu toán và sự lãng mạn an yên kỳ lạ. Anh cũng hay đi cùng Mai ra bến xe bus, trò chuyện, hỏi Mai về cuộc sống, ước mơ và gia đình.
 
Có một thứ tình cảm lạ lùng trôi nổi trong không khí, tạo ra thứ không gian dễ chịu và mộng mơ như sương đêm. Anh hay xách đồ hộ Mai để cô buộc lại đôi giầy hay tuột dây, thỉnh thoảng rủ nhau đi ăn một món nào đó. Họ nói đủ thứ chuyện trên đời, về nơi anh sinh ra, về những việc anh muốn làm sau này. Thời gian đó hơi chểnh mảng học hành, nhưng một mầm cây ngọt ngào và xanh mướt đang dần đâm chồi trong tâm hồn cô gái trẻ, tin rằng mình đã tìm thấy điều gì đó đặc biệt vào một buổi sớm mai tinh khiết và ướt sương.
 
Được gần tháng như thế, Mai tình cờ nhìn thấy con anh - con bé ngây thơ, ngơ ngác và trong veo như một cơn gió mát lành. Đột nhiên, có điều gì đó vỡ tan trong không trung. Tan học, cô ngồi thẫn thờ ở bến xe bus, không tin vào những gì đang xảy ra. Lý trí thì chì chiết "Thấy chưa?" Con tim mù lòa thì gào lên "Đừng tin". Cô chống tay lên cằm, nhìn muốn xuyên thủng ánh đèn vàng vọt và chế giễu, xuyên thủng không gian đắng đót và lặng im, rồi cũng chẳng biết mình sẽ phải làm gì. Xe bus hôm đấy trống vắng, anh phụ xe mỉm cười.
 
Radio phát chương trình nhạc tình yêu ngọt lịm, lời hát "you are too good to be true, can’t take my eyes off you..." vang lên trong không gian tĩnh lặng như từng đợt sóng vỗ dập dềnh, dịu dàng nhưng đủ dìm đến ngạt thở một kẻ đang đuối dần. Khung cảnh đó Mai không bao giờ quên, mọi thứ xung quanh như được khắc tạc vào sâu hun hút. Một bạn nam nhịp nhịp chân, một bạn nữ đeo một cái vòng tay họa tiết kỳ lạ. Không gian bé nhỏ phủ một thứ ánh sáng ngọt dịu giống như đã được ủ từ trăm năm trước chỉ đợi những thời điểm kỳ lạ mới đổ tràn ra. Giọng chị phát thanh êm êm, kể về một câu chuyện tình buồn, một chuyện tình tan vỡ, một chuyện tình cô đơn...
 
***
 
Sau những lần lưỡng lự của cả hai bên, tối hôm đó, Mai bắt anh kể hết về gia đình bé nhỏ của anh, về việc anh đã gặp vợ anh như thế nào, về đứa con dễ thương của anh ra sao. Anh khẽ khàng:
 
- Thế em nghĩ là anh đã có gia đình chưa? Hay nó là cháu anh?
 
- Em nghĩ là chưa - Mai dừng lại, tự hỏi lòng mình, rồi vẫn ngập ngừng
 
Anh quay sang nhìn Mai, mắt hấp háy:
 
- Em nghĩ là chưa, hay là em muốn là chưa, hay là em hi vọng là chưa...
 
Mai thật thà nhìn vào mắt anh, chạnh lòng ngơ ngác:
 
- Sao anh ác thế...
 
Anh ngập ngừng:
 
- Nếu có thì sao?
 
- Thì dù em có thích đi cùng anh như thế này...
 
- Em vẫn thích hả?
 
- Không, em sẽ không làm thế nữa. Tại sao phải làm thế...

...

- Anh và vợ anh gặp nhau ở bên Úc, khi cùng đi giao lưu văn hóa. Một năm. Sau đấy về nước, bên nhau thêm mấy năm nữa thì cưới. Một năm sau đó thì có con và một năm sau nữa thì anh có mặt ở đây - anh mỉm cười.

- Con anh dễ thương thật
 
- Vì cả hai bố mẹ đều rất dễ thương
 
- ...
 
- Em đáng yêu... - anh vuốt tóc Mai, thì thầm
 
- ...
 
Mai đặc biệt không động tới việc hỏi tên. Cô sợ hãi những cái tên đó vang lên sẽ in hằn vĩnh viễn như một mũi khoan vào trí óc mình. Hai người nói chuyện rất lâu, thản nhiên, tiếc nuối, nắm tay nhau và thi thoảng nhìn thật sâu vào mắt nhau như không muốn tin vào sự thật này. Có điều, Mai tôn trọng bản thân mình, tôn trọng anh, và sau đó là tôn trọng gia đình anh. Cô biết mình phải từ bỏ. 
 
Sẽ chẳng có ngày mai 1
Sau hôm đó, họ thôi nhìn vào mắt nhau nữa, thôi cả những cái chạm tay. Như một bản khiêu vũ buồn thảm nhả những nốt nhạc cuối cùng mệt mỏi trước khi buông tay, những thanh âm dịu ngọt đọng lại thành một lớp đắng mơ hồ. Cho đến hôm nay, khi lý trí Mai phát ốm và con tim cô đang tô hình một trái tim be bé vào giữa những trang giấy, giữa những dòng viết của anh, Mai thì thầm "em thích anh Minh".
 
***
 
Tan lớp, đang lò dò đi bộ trên vỉa hè gió hun hút, cô đột nhiên dừng lại ở hiệu sách bày la liệt rìa đường. Nhìn người bán hàng trùm khăn kín mít co ro một góc, cô muốn đọc một thứ gì đó xa xôi, viển vông và xa rời thực tại này một chút. Đủ thể loại sách cũ, từ giải trí đến khoa học, người bán hàng chỉ lặng im ngồi một góc như một cái cột già đen đúa. Mai chọn một cuốn bìa ngả màu, và hơi rách "Kẻ kiến tạo giấc mơ". Cô bật cười vì ý nghĩ biết đâu nó hàn gắn được giấc mơ rách nát của mình. Khi cô hỏi giá và lấy ví ra gửi tiền, bà ta mới ngẩng lên, lại gần, đôi mắt nhăn nheo đáng sợ, cái khăn trùm qua đầu đổ bóng đôi mắt tối đen hun hút. Bà lấy tiền và lẳng lặng trở về chỗ ngồi.
 
Ngồi đợi xe bus, Mai cẩn thận lật giở những trang đầu tiên, phần tóm tắt trình bày rằng cuốn sách nói về cách xây dựng một cơn mơ - đánh thức bộ não dậy khi cơ thể đã ngủ say. Mai nhăn mặt, tò mò. Chương một, vẻn vẹn chỉ có vài dòng: "Quy trình thu thập dữ liệu, đây là quy trình mà bạn sẽ góp nhặt những viên gạch, những bao xi măng đầu tiên để làm nguyên liệu sau này".
 
 
Sẽ chẳng có ngày mai 2
 
Hãy chạm tay vào tất cả những gì bạn có thể chạm, cảm nhận cái cảm giác chạm đó, tỉ mẩn ghi cảm giác đó vào trong một thư mục nhớ trong một ngăn tủ nào đó của bộ não. Ví dụ như chỗ bạn ngồi, ghế băng, chân cảm nhận mặt đất, lúc đứng lên cảm nhận sự thay đổi của trọng lực. Ví dụ khi bạn nằm, hãy cảm nhận độ sần sùi, êm mềm của tấm đệm, độ nhún của nó khi bạn ngồi dậy, và độ lạnh của sàn đá bụi bặm khi bạn đặt chân, và trọng tâm của cơ thể thay đổi khi bạn đứng dậy. Ghi tất cả những dữ liệu đó lại, tỉ mẩn chứ đừng vô cảm như thường ngày.
 
Sẽ chẳng có ngày mai 3
 
Hàng ngày người ta cảm môi trường xung quanh mình một cách rất hời hợt và vô tâm. Cảm ánh sáng và màu sắc khó hơn một chút. Nhưng hãy làm người ghi chép tỉ mẩn. Tất cả những bản ghi trong não bộ này của bạn, khi bạn đã nhắm mắt nằm ngủ tắt điện trên giường, sẽ là một cuộn băng để bạn mang ra chiếu lại, sử dụng chúng để đánh thức cảm giác ở tay ở chân ở mắt, nói chung là để xây dựng một thế giới trong cơn mơ. Khi đó, điều đầu tiên, hãy đi làm điều mà mình muốn nhất, trong sâu thẳm, đừng lo, khi đó thứ ngụy biện ban ngày đã ngủ, bạn sẽ tự biết mình muốn nhất điều gì"
 
Xe bus chờ bến, Mai gập sách đứng vội dậy, leo lên xe, ghi nhận cảm giác cái độ trơn ghê ghê của thanh cầm.
 
10 giờ mới về đến nhà, trận ốm làm Mai không ăn nổi hai bát cơm, cô rửa bát qua loa, chuẩn bị cơm cho sáng mai đi làm rồi lại trèo lên giường đắp chăn kín mít. Sự mệt mỏi làm Mai chìm vào giấc ngủ nhanh, nhưng đầu óc cô vẫn mơ màng, vẫn có độ tỉnh táo nhất định, cô vẫn tự đưa ra những dòng suy nghĩ, những câu hỏi, những ý niệm mơ hồ... Đến một lúc, quá lo lắng về việc học hành, nhưng mệt không thể tỉnh dậy nổi, bộ não đưa ra một dòng lệnh kỳ lạ màu xanh: ngồi dậy. Nhưng làm thế nào để ngồi dậy? Một dòng lệnh nữa trôi ra: Cảm nhận tấm đệm. Mai lờ mờ nhớ lại căn phòng, lục lại cảm giác tấm đệm trong kho trí nhớ, và ngồi dậy, cô ngồi dậy thật, cảm giác sức nặng chuyển từ phần lưng lên đôi tay. Nhưng ánh sáng trong phòng mờ ảo quá, mọi thứ cứ vùn vụt trôi. Làm thế nào để đứng dậy? Mai tìm lại cảm giác chân, cảm giác đứng dậy là như thế nào. Và sau một cú chuyển trọng tâm sang chân, cô đứng dậy, chân đất cảm nhận sàn gỗ.
 
Bây giờ, Mai thấy mình đang ở trong một toà nhà tròn, nhiều tầng bậc, tuy nhiên chỉ đơn giản như trò chơi vòng quay ngựa gỗ, không có phòng, không có cửa, tất cả đều nhìn ra bầu trời xanh bao la, và sàn gỗ nâu bóng. Đứng dậy được rồi, Mai tự hỏi mình muốn gì? Thế là cô bắt đầu chạy, bắt đầu đi tìm. Có nhiều hình thù người mờ mờ ảo ảo - họ không hiện rõ, và không nói chuyện được. Mai nghĩ là do bình thường cô cảm nhận về con người chưa tốt, chưa đủ kỹ để họ in vào tâm trí mình. Mai đi tìm anh Minh. Tim Mai bắt đầu đập nhanh, giấc mơ ngắt nhịp nhiều đoạn và không bền vững, Mai vẫn chạy mải miết, chạy vòng quanh, chạy khắp nơi, để tìm một người, trước khi giấc mơ tan biến mất...
 
***
 
Khi không tìm nổi nữa, cô hốt hoảng gọi to "anh Minh! anh Minh!" và cố gắng nghĩ đến gương mặt anh. Từ một góc nào đó của tòa nhà, anh đi tới thật. Nhưng tòa nhà tròn đang quay nhanh hơn, và cô cảm giác mình đang bất ổn hơn. Mai cố gắng bình tâm lại, để mình không tỉnh dậy, mình không thể tỉnh dậy vào lúc này. Khi anh đến trước mặt cô, mỉm cười, nụ cười duyên dáng và nhẹ nhõm. Mai nhìn vào mắt anh, an yên kỳ lạ. Gạt bỏ mọi suy nghĩ, âu lo, gạt bỏ mọi thứ đạo đức xã hội, mọi thứ ngụy biện ban ngày khi cô còn thức, Mai ôm lấy anh. Cô ôm rất chặt. Cả thế giới dừng lại đi, Mai van vỉ. Và cô thổn thức khóc.
 
Đột nhiên Mai mở mắt ra, cô đã tỉnh dậy, mi mắt ướt nhòe. Giữa bóng tối lặng im, cuộn sâu trong chăn, Mai nhận thức rõ ràng rằng mình đã thức giấc. Hình khối của sự thật rõ nét và sắc sảo hơn, âm thanh trong đêm không lùng bùng mà gọn và sắc, hơi lạnh của đêm cũng in rõ lên da. Và anh tan biến rồi!
 
***
Sáng hôm sau, Mai thẫn thờ đi làm, vứt quyển sách ố màu kỳ lạ vào một chỗ. Cô cảm giác lún sâu vào thế giới ảo giác mơ mộng đó sẽ khiến mình hóa điên trong thực tại, trong khi còn biết bao việc phải làm. Thỉnh thoảng nỗi nhớ cuộn trào lên trong lòng Mai, thổn thức và da diết như một bài ca dài dằng dặc và hoang vắng.
 
***
Đến lớp, thầy giáo thông báo buổi học cuối cùng, bao gồm ôn tập, đề thi thử và trò chuyện thân mật định hướng cho các bạn. Không khí ồn ào và sôi nổi, mọi người trò chuyện cởi mở và gần gũi nhau hơn. Vì sau hôm nay, ai cũng có con đường riêng của mình. Cuộc sống sẽ cuốn chúng ta đi theo những ngả chẳng bao giờ được định trước. Kiếp trước phải ngoảnh mặt bao nhiêu lần kiếp này mới được đi qua mặt nhau?

Anh đi ngang chỗ cô gái nhỏ, lặng lẽ ngồi cạnh bên. "Lát đi ăn gì với anh không? Anh mời"
 
***
Quán cà phê nhỏ và ấm cúng. Nhạc du dương. Mai dựa lưng vào tường, ôm lấy chiếc gối nâu. Ánh sáng vàng óng làm đặc lại không gian và mang trở lại cảm giác khắc khoải. Cốc cà phê của anh đặt ngay ngắn trên bàn, Mai cảm giác vị đắng của nó lan tỏa ra và ngấm vào không gian lặng. Sự cô đơn đậu uể oải trên vành cốc, ngay cả lúc anh cầm.
 
- Anh chỉ muốn giúp đỡ em. Em vẫn ổn chứ?
 
Mai quay qua anh, mỉm cười:
 
- Thế anh giảng em chỗ này với.
 
Anh nhấc nhẹ bàn tay Mai ra khỏi trang vở, trong giờ học em đã hí hoáy vẽ chữ lên tay mình:
 
- Gì đây em?
 
- Life is beautiful.
 
Anh cười. Mai liến thoắng, sự liến thoắng vùng vẫy trong im lặng, cố gắng đuổi nỗi cô đơn chập chờn thức giấc và bay đi.
 
- Nhờ đọc bài hôm qua em đã nghĩ ra tên đặt cho con gái mình. Em sẽ đặt tên nó là Khả Vi.
 
Anh hơi ngỡ ngàng:
 
- Khả Vi? Là hàm số lấy đạo hàm được ấy hả?
 
- Ừ - Mai tinh nghịch - Cũng nghĩa là Vi Đáng Yêu
 
- Em ngốc lắm - anh chậm rãi, đôi mắt hấp háy - Làm sao em đã biết được mình sẽ sinh con gái.
 
Mai quay sang nhìn anh, đột nhiên muốn trút hết mọi giận hờn lên đôi mắt và nụ cười bình thản.
 
- Em ghét anh.
 
 
Anh nhìn vào mắt Mai rất lâu, mắt đen và sâu lắng, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Mai vẫn mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cốc cà phê. Cô cảm giác cốc cà phê tỏa ra vị đắng ngắt hơn bao giờ hết, và nỗi cô đơn cứ thế đâm rễ sâu và càng nở rộng hơn trong không trung, quấn chặt vào cái tay cầm. Được một lúc, Mai thở dài, dụi đầu vào lòng anh:
 
- Em sẽ chẳng bao giờ có được anh. Rồi anh sẽ trở về.
 
Anh vẫn chẳng nói gì. Anh vuốt tóc Mai.
 
- Rồi anh sẽ tan biến - Mai ngọ nguậy, dằn dỗi như một con mèo ngoan.
 
Anh vuốt nhẹ lên gò má cô gái nhỏ.
 
Ừ thì sẽ chẳng có ngày mai...