DMCA.com Protection Status

Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013


Góc Tâm Hồn Nhỏ - "Tôi có câu chuyện riêng không liên quan gì mấy đến bộ phim. Tôi thích tặng hoa cúc cho người mà tôi yêu quý. Mỗi khi như thế, sợ người ta không biết mình là ai, tôi lại tự tay quấn len cùng màu bọc hết cành hoa lại, như một gói quà mùa đông xinh xắn. Làm nhiều lần như thế, đến độ hễ nhìn thấy hoa cúc bọc len, mọi người biết ngay chính là hoa từ tay tôi… Ngẫm lại, tôi thấy mình may mắn hơn anh bạn Park trong phim “Hoa cúc dại”…"
hoa cuc dai Tình yêu không lời
Tôi cứ thầm ước mình có thể nói chuyện với cô hoạ sỹ Hye Young rằng “Cô thấy không… tình yêu đâu có cần phải nói gì…” Cứ như kiểu Park đã gửi hoa cúc cho cô hằng ngày, lặng lẽ, âm thầm. Ánh mắt anh nhìn cô từ xa, dù là qua ô cửa sổ trên cao, dù là đứng từ xa dõi nhìn về, hay dù là qua ống ngắm của cây súng – công cụ “lao động” của anh ấy, thì anh ấy vẫn nhìn cô nồng nàn như thế… Nồng nàn như những màu sắc rực lên từ bức tranh của cô – một cánh đồng hoa cúc tràn ngập tình yêu thương… Anh ấy, Park, có thế nào đi nữa, cũng sẽ làm cho bao người xem phim ngộ ra rằng, khi yêu, chẳng nhất thiết phải gào lên cho cả thế gian cùng biết. Chẳng nhất thiết phải cho chính người mình yêu được biết. Chẳng nhất thiết cho đi là phải nhận lại bất cứ thứ gì cho kỳ được.

… Cứ như kiểu anh cảnh sát Jeong-Woo đến rồi đi, cũng lặng lẽ y như vậy. Tình yêu bắt đầu từ sự ngẫu nhiên? Muôn đời là thế… Nếu mọi sự đều do sắp đặt, lẽ nào người ta lại phải đau khổ vì yêu nhau… rồi chia tay nhau… Anh ấy, khi đã không thể nói mình không phải là kẻ đã mang hoa cúc đến cho Hye Young vào mỗi 4 giờ 15 chiều, cũng không hẳn là anh ấy đã hèn hạ, không thành thật, không xứng đáng… Cứ ngẫm lại mà xem. Cứ cho là Jeong Woo đã lợi dụng ý nghĩa thiêng liêng của những chậu hoa cúc trong lòng Hye Young, nhưng anh ấy không hề chủ đích, và cuối cùng thì tình yêu của cô hoạ sỹ giành cho anh cảnh sát không hề mờ ảo khó nhận diện như những cánh hoa kia. Hãy đề cao anh ấy. Một khuôn mặt lạnh. Một cách biểu hiện tình yêu riêng biệt. Dù sao, còn hơn bao người đã dùng yêu đương như một trò chơi của số phận. Còn hơn là tầm gửi trái tim mình nép vào trong tình yêu có thật của người kia, để rồi tan nát hết khi nhận ra sự thật…

… Cứ như kiểu của chính cô, Hye Yong của tôi ạ! Cả bộ phim, diễn viên nữ hầu như không nói được lời nào. Tình yêu cứ thế trào ra từ ánh mắt. Không nói, nhưng tình yêu thì đong đầy trong đấy. Chẳng trách rời rạp chiếu phim, nhiều người nhìn nhau phì cười vì bắt gặp ngấn lệ trên mắt nhau. Cùng khóc à? Ừ thì… tình yêu mà… Đạo diễn Lưu Vỹ Cường vẽ ra được một tình yêu tay ba lãng mạn, vừa làm mềm rũ lòng người xem, vừa đâm vào tim họ những đau buồn tưởng là đã đi qua hết. Ba người họ yêu nhau. Có thế nào cũng xứng đáng cho nhau, vì nhau. Có thế nào cũng còn hơn rất nhiều những nhạt nhẽo na ná tình yêu bên ngoài. Và nhất là, khi choàng tay ôm cổ Park, Hye Young chắc chắn biết trước rồi viên đạn cũng sẽ xuyên qua mình, nhưng cô ấy có chần chừ đâu… Sao tôi sợ hãi và buồn lòng quá cho những chần chừ và dừng lại của những người tỉnh táo thái quá trong tình cảm…

Park có nói… Những bông hoa có thể đem lại tình yêu giữa con người với nhau. Như những bông cúc làm tên sát thủ yêu cô hoạ sỹ, như cô hoạ sỹ yêu anh cảnh sát… Và những bông hoa cũng có thể mang lại cái chết. Như viên đạn cướp đi mạng sống của Jeong Woo, rồi Hye Young, và cả Park nữa. Anh ấy chết mất một tình yêu quá đẹp… Tự dưng tôi có những kiên tưởng không mấy tập trung và rất… ngoài lề. Những bông hoa là tình yêu. Tình yêu có thể đem lại tình yêu. Đem lại niềm tin, sự chịu đựng lẫn khả năng hy sinh phi thường của con người. Mà tình yêu cũng có thể đem lại cái chết. Khi tình yêu bị biến dạng, cái chết sinh học là cái chết ít đau đớn nhất…

Một chi tiết thú vị… Khi Jeong ra đi, Park ngồi vào chỗ cho Hye Young vẽ, nhưng cô vẫn vẽ ra khuôn mặt của Jeong. Chợt nhớ đến câu hát “Một khi đã trót vương vấn, nhìn đâu cũng ra hình anh…” Nỗi ám ảnh khôn nguôi về hình bóng của người yêu trong tim. Mỗi khi nhìn thấy bức tranh hoa cúc trên phim, tôi như nhìn tận mắt thấy tình yêu của cô hoạ sỹ ấy. Rồi có khi cũng ước ao… Như khi tôi viết điều này điều nọ, cũng sẽ có người nhận ra hết tình yêu của tôi… Khi cô ấy không nói nữa, tôi thấy mình cũng nghẹn ngào. Nói về diễn xuất, tôi cũng mong bất cứ diễn viên nào cũng có thể làm được như thế. Sự biểu cảm toát lên từ ba nhân vật chính với ba sắc thái hoàn toàn khác nhau. Cô hoạ sỹ yêu ngọt ngào nhưng mãnh liệt. Tên sát thủ xem vậy mà yêu rất dịu dàng. Anh cảnh sát lại bọc tình yêu của mình trong sự lạnh lùng. Cả ba đều rất kiệm lời. Có lẽ “nói” được nhiều điều nhất trong phim chính là những bông hoa cúc. Hoa cúc kể được câu chuyện bên cánh đồng. Kể được sự gặp nhau tình cờ giữa Amsterdam của ba người bọn họ. Kể lại được sự đến rồi đi của số phận. Kể được cả lời nói “Cảm ơn em đã cho anh được gặp em…”

Bộ phim cuốn theo hai chiều. Sự lãng mạn cao độ và các chi tiết hành động hết sức…xi-nê. Cả hai đều không có gì mới mẻ. Người ta có thể kể lại những mô-tuyp tương tự như thế trong những bộ phim khác. Thậm chí kết cục cũng không mấy bất ngờ. Phong cách diễn xuất của Jun Ji Huyn và Jung Woo Sung không có gì mới hơn so với chính họ. Cơ mà ai xem cũng thấy. Tôi nghĩ rồi nếu như chính tôi làm phim, tôi sẽ học đầu tiên cái cách lãng mạn một cách rất… viễn tưởng trong phim này. Viễn tưởng nhưng không giả tạo, gượng ép. Không bị nhão nhoét ra. Ai bảo lãng mạn là phung phí. Tôi thấy quá nhiều rồi những không-lãng-mạn trong cuộc sống, bóp chết khả năng sống ngu ngốc một cách đáng yêu của con người trong tình cảm… Sẽ không còn gì hơn là đi xem phim lãng mạn để nuôi lại trong mình cách trong sáng khi yêu thương lẫn nhau. Chỉ vậy mà thôi…

 Quay trở lại câu chuyện của chính tôi về hoa cúc. Tôi rất tin. Rằng những ai đã nhận được bó hoa cúc bọc len cùng màu của tôi, rồi thì sẽ không thể quên được tôi đâu… Những bông hoa không hề có giá trị lâu bền để tượng trưng vĩnh viễn cho tình cảm. Nhưng nó có thể giúp tôi nhắn gửi về những yêu thương hiện tại và quá khứ của tôi rằng: Hãy sống cho thật xứng đáng với tình cảm của nhau. Cố gắng như vậy để biết rằng, dù không nói gì, tình yêu vẫn còn ở đó…