Góc Tâm Hồn Nhỏ - Em yêu ơi! Em có biết được rằng, giờ đây anh đang phải sống trong những ngày, những tháng cô đơn, đau buồn nhất của cuộc đời anh! Giờ đây, em là ai? Anh là ai? Anh đã chẳng thể nào nhận ra được nổi nữa. Anh dường như đã buông thả của sống của anh, và cứ thế, cứ thế… Anh lại khóc rất lâu.
Mỗi tối anh chỉ biết tự giam mình vào bóng tối một mình. Em à! Anh thấy lòng anh đau đớn như thể ngàn kim tựa vào nơi trái tim anh. Trên thế gian này, có những điều, những thứ chẳng bao giờ anh có thể hiểu được và vả chăng cả em cũng chẳng thể hiểu hết về anh? Mỗi ngày với anh thật buồn làm sao! Nhưng anh cũng chẳng thể hiểu được vì sao anh lại trở nên như thế? Em nói rằng giờ anh là kẻ lạnh lùng? Em ơi! Điều đó trở nên từ khi nào vậy em? Vì giờ đây, chính bản thân anh cũng chẳng thể nào hiểu được mình nỗi nữa rồi!
Mỗi sáng khi anh thức dậy, không hiểu vì sao anh lại thấy nhớ em, nhớ em hơn những gì anh đã từng nhớ, anh ước giá như em có thể xuất hiện trước mặt anh, để anh được chạy đến ôm lấy em thật chặc vào lòng và sẽ hỏi vì sao ta lại phải xa nhau trong lặng im như vậy?
Anh vẫn nhớ rằng em đã từng thũ thĩ bên anh và nói rằng “anh là một chàng trai bình dân, hiền lành hơn tất cả trên đời, anh không rượu chè, hút thuốc, không thích đi tay ga, không thích xài những chiếc điện thoại cảm ứng đắt tiền. Vâng! Anh giản đơn lắm em à! Bởi vì anh thích như vậy và sẽ mãi luôn như thế! Dù ở đâu, làm gì Anh cũng đều thích bước đi với những áo sơ mi dài tay vừa đủ thân người cùng những chiếc quần Jean xanh dương sáng nhạt truyền thống ngày xưa…”. Anh trẻ con lắm phải không em? Em ơi! Em có nghe?
Em còn nhớ không? Những lúc anh buồn, anh điều mở những bản nhạc Hongkong lời Anh mà anh rất thích. Nghe xong anh quay sang và ôm em thật dịu dành, và anh bật…khóc! Thời khắc đó, anh sẽ chẳng bao giờ quên. Nhưng giờ đây khi lòng anh đau đớn, những bài hát Just a Fantasy, Love Is Only Just a Dream, Please Don’t Leave Me của anh lại vang lên, chỉ có điều, giờ anh đã chẳng còn có em kề bên nữa, chẳng có bờ vai để anh tựa lúc anh lệ sầu. Em yêu của anh ơi! Em có nghe thấy những gì anh nói chăng?
Anh đã cố gắng để có thể quên em, nhưng càng quên thì anh lại càng thấy nhớ! Cuộc sống hiện tại của anh là những nỗi cô đơn, buồn đau đến tuyệt vọng. Anh từng tự hào vì anh có nhiều nguời yêu thương và anh cũng đã từng yêu rất nhiều, nhưng em mãi là người anh nhớ và yêu nhất trên thế gian này. Xuân này em đã lại thêm tuổi và anh, tuổi cũng đã gần 23. Thời gian chẳng thể nào đứng yên lại phải không em? Những ngày tháng hạnh phúc, vui vẽ nhất cũa anh đã mãi đi qua, chỉ còn anh lặng lẽ một mình nơi bóng tối.
Em ơi! Nếu như thế gian này không có nỗi buồn, nỗi phiền muộn và chỉ có anh và em thì thật hạnh phúc làm sao! Em nhỉ?, mỗi sáng sớm anh sẽ dắt tay em dạo buớc trên những cáng đồng thơm mát, chiều về ta sẽ cùng nắm dưới thảm cỏ xanh và vui đùa với bầy chó con, nhưng em ơi! đó mãi chỉ là những ước mơ, và những ước đó chẳng bao giờ tồn tại trên cuộc đời của anh.
Đành thôi vậy, Dẫu biết thế gian luôn có bao điều thay đổi và cuộc đời cũng không như mơ uớc của anh, nhưng anh vẫn thầm mong về tình yêu duy nhất! Và tình yêu ấy chính là em em đấy em yêu! Dù không có anh thì em phải luôn sống thật tốt và luôn lạc quan, yêu đời em nhé! Xin đừng giống như anh…anh! Tạm biết em! Chim Bồ câu nhỏ! Với anh “tình yêu chỉ như một giấc mơ…”
(01889548991 gửi mylove…)
GocTamHon.org (via Nguyễn Hồng Thanh)