DMCA.com Protection Status

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013


Góc Tâm Hồn Nhỏ - Ăn Tết với chiếc tivi và bốn bức tường. Các bạn có ngạc nhiên vì điều đó không?



Không phải tôi không đi ra ngoài, không đi chúc tết, nhận lì xì hay gặp gỡ bạn bè đâu nhé. Mà là thời gian đó không chiếm nhiều bằng 80% thời gian ngày Tết, tôi vùi mình ở nhà và loay hoay chuyển kênh trên tivi, để tìm xem những chương trình mà tôi bất chợt nhận thấy: nơi ấy, tôi nhận ra được giá trị của bản thân.

Có thể nói là về quê thì tivi với tôi là bạn, bởi bạn bè tôi hoặc về quê trễ hoặc không ai đi chơi cả. Vì thế tôi chỉ biết nói chuyện với ba mẹ và chủ yếu là chơi với cái tivi. Nhờ vậy mà tôi tình cờ được xem các chương trình như: Hoa cúc trắng, Chắp cánh ước mơ, Điều kì diệu, Bếp yêu thương, Ngôi nhà mơ ước... Mỗi chương trình đem đến một cuộc đời, một câu chuyện với biết bao cay đắng, mồ hôi, nước mắt và hơn hết là nghị lực phi thường.
Những ước mơ cháy bỏng ở các nhân vật trong câu chuyện đó. Họ vươn lên từ cuộc sống cùng cực nhất, cơ hàn nhất để tồn tại với cuộc sống. Họ vẫn không ngừng khao khát được đổi đời, được thoát ra khỏi cái nghèo và nợ nần. Đặc biệt nhất là những bạn nhỏ, chỉ khoảng từ 8 đến 14 tuổi thôi đã phải lao vào kiếm sống phụ cha giúp mẹ gánh lấy cuộc sống không mấy dễ dàng này. Thế nhưng các bạn ấy vẫn cố gắng vượt khó, cố gắng duy trì niềm tin ở những con chữ để nuôi bao ước mơ, hoài bão tươi sáng hơn trong tương lai, tin vào một ngày mai đổi khác.
Cùng cực vẫn không đánh gục được nghị lực và tình yêu của các bâc cha mẹ, luôn mong muốn con mình được sung sướng, hạnh phúc về sau, dù khó khăn mấy cũng vì con mà sống.
Bên cạnh những câu chuyện ấy là những hình ảnh các bạn trẻ chẳng may mắn, lành lặn như bao người khác, nhưng ở họ bùng cháy lên một nghị lực phi thường, cuộc sống muốn họ gục ngã thì họ càng vươn lên chứng mình những điều kì diệu vô cùng ý nghĩa.
Ở đó tôi nhận thấy bản thân mình sao quá yếu đuối và nhỏ bé. Tôi không gọi là có đầy đủ điều kiện, nhưng tôi vẫn được đến trường, đến với thời sinh viên mà không phải lấm lem bụi đường, không phải nếm trải nắng, gió. Vậy mà sao tôi không biết quý trọng những gì mình đang có, bỏ phí quá nhiều thời gian, công sức, tiền bạc và tôi vẫn còn là gánh nặng trên vai ba mẹ đã già yếu.
Tại sao tôi lành lặn như thế này mà lại chưa làm được gì có ích dù chỉ là cho bản thân, gia đình chứ chưa dám nói đến xã hội? Tôi có điều kiện tốt hơn mà sao không giỏi bằng các bạn trẻ ấy? Hay họ luôn có khát khao, hoài bão, còn tôi, tôi có ước mơ gì không hay vẫn vô định hình? Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu khi tôi xem những chương trình ấy.
Tôi chờ hằng ngày để được xem, được khóc, được vui, được buồn cùng những mảnh đời ấy. Và cũng là để cho tôi được thấm thía hơn cuộc sống của tôi, nhận ra giá trị của bản thân mà mình đã để nó ù lì bấy lâu. Để bắt đầu nhem nhóm ước mơ, niềm tin, nghị lực và sống có trách nhiệm hơn với bản thân, gia đình mình.
Cảm ơn lắm cái Tết buồn chán đã mang tôi đến với những chương trình, những thông điệp ý nghĩa, nhờ đó mà tôi còn kịp dừng chân trước khi mình đi sai lối. Tôi đã bắt đầu, còn bạn thì sao?
Nguyễn Thị Linh Tuyền