Góc Tâm Hồn Nhỏ -
Đó là buổi sáng trễ nải nhất trong suốt những ngày tháng mà tôi còn nhớ được nhiều điều liên quan đến tuổi trẻ của mình. Nó tệ đến mức khi nghe tin thành phố chuyển mùa, tôi thậm chí còn không mảy may nghĩ đến những chiếc váy hoa và những ngọn đồi. Rồi anh ta gọi điện. Bảo muốn uống một cốc cà phê. Chúng tôi chưa bao giờ thân thiết nên cuộc hẹn được sắp đặt đơn giản và nhanh chóng đến không ngờ.Quảng trường luôn là nơi đẹp nhất cho dù bạn đến đó đơn độc hay với bất cứ ai.
Ở đó, chúng tôi đã coi rẻ mùa xuân. Coi rẻ niềm hạnh phúc ngâm mình trong nắng ấm. Coi rẻ những đám đông rạng rỡ hò hát đi qua. Coi rẻ nỗi buồn của chính mình.
Anh ta thất tình.
Tôi nghĩ mình cũng vậy.
Chúng tôi cầm một cốc giấy lớn đầy cà phê nóng, ngồi ở bậc thềm, và nhìn thấy tình cảm của mình như đám bong bóng xà phòng lũ lượt vỡ tí tách giữa không trung. Nhưng không ai đưa tay ra níu giữ.
Chuyện tình cảm ủ rũ này, hóa ra với một số người có sức tàn phá thật vĩ đại.
Anh ta tâm sự mình là một người nhạt nhẽo. Học tập rồi lao động. Lao động rồi học tập. Một ngày tình cờ, đột nhiên nghĩ bản thân cũng cần phải có tình cảm với ai đấy. Thế là có tình cảm. Hoặc nghĩ rằng mình đã có tình cảm. Cũng hẹn hò, đưa đón, cười đùa, xác thịt. Cho đến ngày cô gái nghĩ cần phải chia tay anh ta. Cô đã xây dựng quá nhiều ảo tưởng cho mối quan hệ giữa hai người và giờ hàng đêm cô chỉ biết khóc vì thất vọng. Cô không thể tiếp tục được nữa.
Hôm đó trời không đổ mưa. Cô gái mở cửa chung cư, kéo lê trên đường sỏi không chỉ đám hành lý mà cả một mớ ân tình rối rắm.
Anh ta đứng ở cửa sổ tầng 8 nhìn xuống. Cảm giác mất mát hiện hữu rõ rệt. Nhưng anh ta không chạy theo cô gái. Vì lúc nắm tay cô, anh thật sự vẫn không thể nào hiểu rõ, ảo tưởng gì đã vỡ ở trong cô?
“Anh là một gã người yêu kém cỏi”.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta và khẳng định.
Anh ta im lặng nghiền ngẫm lời cáo buộc.
“Anh có buồn không ?”
“Cô đang buồn à?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Tất cả ảo tưởng của tôi đã vỡ.”
“Như thế nào?”
“Thực ra ảo tưởng của phụ nữ là những thứ đơn giản lắm. Thậm chí còn hơi ngớ ngẩn. Giống như việc tôi thích tự tay mua trà hoa cúc đóng gói kiểu công nghiệp trong siêu thị và chỉ chọn những hộp được in ấn bằng tiếng Anh. Anh sẽ bảo tôi sính hàng ngoại. Nhưng không phải. Tôi thích cái cảm giác tự bản thân mình hình dung ra ý nghĩa của từ “camomille” hơn là ai đó áp đặt rằng “đây là trà hoa cúc”. Như một kiểu cố chấp trẻ con rằng từ “camomille” nó đẹp và lãng mạn chứ không phàm tục đơn giản như từ “trà hoa cúc”.
Anh ta lục tìm thuốc lá trong túi. Khẽ khàng châm lửa và hỏi tôi có muốn hít một hơi không. Khói thuốc là thứ độc hại. Cả thế giới đều biết rõ điều đó. Tình yêu cũng là một thứ độc hại. Hai phần ba thế giới có đôi ba lần trong đời nghĩ đến điều đó. Nhưng thuốc lá vẫn bán chạy dù có tăng giá. Và ai ai cũng muốn được đắm đuối yêu đương.
Khi anh ta hỏi chuyện. Tôi biết những câu trả lời của mình sẽ khiến anh ta càng thêm hoang mang nhưng như kẻ sắp kiệt sức giữa đại dương, tôi bám lấy những câu hỏi ấy để an ủi chính mình.
“Anh cũng là một gã người yêu ích kỉ. Lẽ ra anh nên chạy theo cô ấy, ôm lấy cô ấy và kéo hành lý trở về. Tôi nghĩ có lẽ đó là tất cả những gì thuộc về ảo tưởng cuối cùng mà cô ấy dành cho anh.”
“Tôi thì chỉ cần những thứ thật đơn giản. Một người có thể bình thản ngồi bên cạnh, lúc cần thiết có thể dựa vào vai nhau ngủ một giấc an lành. Buổi sáng tỉnh dậy, thế giới nhỏ bé lại trở nên tươi trẻ.”
Tôi ngắm nhìn thật kĩ anh ta lần đầu tiên kể từ khi quen biết. Cái mong mỏi đáng thương vừa chia sẻ đó khiến tôi muốn quàng tay qua vai và ôm anh vào lòng một vài phút. Cà phê khiến hụt hẫng trở nên yên ả và đẩy những người xa lạ ngồi sát lại gần nhau hơn. Ít ra là lúc này. Một buổi chiều chậm rãi.
Tôi khẽ khàng đặt tay mình lên tay anh ta. Những ngón tay hơi nham nhám nhưng âm ấm thứ cô đơn trần trụi không tô vẽ. Với những người xa lạ, những người bạn gần như không biết, cảm xúc là thứ ngôn ngữ thật thà và dũng cảm nhất. Bởi vì bạn hoàn toàn vô thức với quá khứ lẫn hiện tại của đối phương.
Tôi yêu một người đàn ông xa lạ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ảo tưởng bắt đầu từ lòng dũng cảm để yên thân mình trong vòng tay một người không quen rõ. Anh ấy kể với tôi về cuốn sách mình đã đọc thời rất trẻ. Đó là một câu chuyện cảm động giản dị. Vào ngày lễ tình nhân, chàng trai bán đi chiếc đồng hồ, thứ quý giá nhất của mình để mua cho cô gái mình yêu chiếc trâm cài tóc. Trong lúc đó, cô gái vì muốn tặng chàng trai sợi dây đeo đồng hồ mà đành lòng cắt đi mái tóc dài của mình. Khi họ nhìn thấy nhau, những món qùa ấy không dùng được nữa nhưng họ đã tìm thấy một thứ khác mà có những người đi cả cuộc đời cũng chưa chắc tìm thấy được. Người yêu tôi thích câu chuyện đó. Anh nghĩ nó chân thành. Và tôi nghĩ mình yêu anh.
Ai cũng muốn nuôi dưỡng một phần tình cảm trong mình. Đi một vòng chộn rộn ầm ĩ, lúc đứng lại hít thở, tình cảm muốn được nuôi dưỡng ngày càng mơ hồ và xa lạ. Thành phố vẫn luôn trẻ. Không phải bởi tuổi đời mà bởi những người sinh sống ở đó, bởi những tòa nhà liên tiếp mọc lên và những nỗi cô đơn có kích cỡ không thể chia sẻ. Thành phố xét cho cùng, cũng chỉ là một địa điểm được chọn lựa để hi vọng và ảo tưởng.
Trời bắt đầu sụp tối. Anh ta bảo tôi đợi một lúc trước khi chia tay ra về và bỏ đi đâu đó. Tôi nhìn thấy một vài người quen đang tụm lại mua bánh rán trên phố. Họ nói cười rộn rã, hơi thở bao thành khói. Một người trong số họ nhìn thấy tôi vẫy tay chào hồ hởi, ra hiệu hỏi tôi có muốn ăn bánh không. Tôi mỉm cười lắc đầu. Trời khẽ khàng trở lạnh, ngâm ngấm. Anh ta quay trở về với một chiếc hộp đựng Velvet cupcake trong tay, bảo tôi ăn nó cho phần tráng miệng buổi tối, vén mớ tóc lòa xòa phủ trên trán tôi. Và chào tạm biệt.
Anh ta quay bước đi về hướng nhà ga. Ánh đèn vàng vọt đuổi theo sau tạo thành một vệt dài chênh chếch. Tôi mở hộp. Một mảnh giấy gấp tư nằm cạnh chiếc cupcake.
“Em hãy ăn nó như ăn sạch nỗi buồn của mình. Buổi sáng mai thức dậy, vươn vai và sẽ lại nhìn nhận chuyện tình cảm của bản thân một cách tích cực.