Chuyện tình tuổi học trò
Bài viết được trích từ mục Tâm Sự của Vườn ươm tâm hồn.
Một bạn trai đã gửi gắm rất nhiều tâm tư, tình cảm của mình vào bài viết này. Vườn ươm tâm hồn xin trích đăng lại bài viết này và chúc cho chuyện tình của các bạn mãi đẹp như thuở học trò thật trong sáng và nhiều mộng mơ.
Lúc nhỏ, mình cứ khăng khăng đòi đi tu và sống như một thầy tu, không ăn thịt, không sát sanh và cũng không nghĩ tới chuyện lấy vợ. Mình nghĩ đó là một sự ràng buộc và chẳng có gì thú vị khi yêu một người con gái. Người ta nói: "ghét của nào trời trao của nấy", ở đây cũng không phải ghét mà chỉ là không muốn nhưng cái gì tới cũng sẽ tới...
Từng được mọi người biết tới bởi một số tính đặc biệt, trong đó có nhát gái. Hi, cho tới năm lớp 9 thì mình chưa dám nhìn thằng vào mắt một cô gái nào (trừ bạn học đã quen lâu) và luôn nổi mặt đỏ lên vì ngại. Rồi khi lên tới cấp 3, mặc dù cũng chưa nghĩ tới mình sẽ yêu ai nhưng cũng cảm thấy thích nói chuyện với các bạn về chủ đề yêu và từ lúc nào mình trở thành một cái cây ngồi nghe người khác tâm sự về chuyện tình của họ, đôi khi lại cho họ một lời khuyên và tư vấn theo cách mình nghĩ. Rồi từ đó, hết nam đến nữ, mình được họ tin tưởng và quý như một người bạn thân, có lẽ họ cũng cho mình biết yêu là như thế nào và trải qua như thế nào. Một kinh nghiệm hiếm có phải không các bạn :)
Năm lớp 10, kế lớp mình có một cặp song sinh nữ HL khá đặc biệt, họ giống nhau là chuyện bình thường nhưng họ được cùng được học lớp chọn ban A như mình và có vẻ rất thông minh nhanh nhẹn. Biết thế thôi chứ cũng không quan tâm lắm.
Qua tới lớp 11, họ vẫn học phòng kế lớp mình, lúc này mình biết thêm rằng họ ngoài học giỏi, đẹp gái lại có giọng hát rất hay và thùy mị hơn người khác, bởi chưa bao giờ mình nghe họ chửi ai một câu nặng, khi giận thì họ im lặng và thường kể cho nhau nghe rồi thôi. Mình cũng quý điều đó mà bắt đầu để ý thêm về họ… Vào một ngày đặc biệt khoảng giữa kì 1 năm ấy, có một anh bạn chung lớp mời mình cùng 8 người bạn nữa vào phụ đám cưới cho chị gái.
Nữ thì bưng lễ, nam thì tiếp tân, kể cũng vui, nhưng vui hơn khi anh chàng nói có hai cô nàng đó cũng đi. Hờ hờ, nghĩ chưa được tiếp xúc nói chuyện lần nào nên đây là dịp mình làm quen đây, nhưng cũng chẳng tính toán gì chuyện yêu đương. Sau đợt đó 10 đứa trở thành nhóm bạn thân, cùng học cùng chơi và cùng tâm sự. Có 6 cô gái thì 4 cô kia lúc nắng lúc mưa, giận dỗi rồi đủ thứ trò với người khác, còn hai chị em họ thì cứ bình thường, phải nói hiền không hiền nhưng suy nghĩ chín chắn hơn. Tính cách mình cũng vốn thế nên có vẻ hợp chơi với nhau, giống như nhóm nhỏ nữa trong 10 đứa và ngày kia mình được gọi là sư huynh như một kiểu anh em…
Hai chị em giống nhau, nếu thích thì cũng chẳng biết theo cô nào đâu, nhưng chắc trời ghép đôi như định sẵn. Chị em họ có những lúc không có xe đi học, trước từng đạp xe sau không quen đạp nữa và cũng chẳng muốn đi bus vì lý do gì đó, vậy nên họ thường quá giang đi và về. Vì 3 huynh mụi chơi thân nên mình thường được cô em nhờ chở. Mà mình trong lớp cũng có vài ba cô để ý nên hay bị chọc, lúc đầu ngại riết nhờn luôn, tụi nó nghĩ mình tim sắt, thành ra khi thường xuyên chở cô bé ấy ai cũng nghĩ là mình đã biết yêu, tụi nó lại trở nên sôi nổi hơn.
Nhưng cũng thấy có những cảm giác lạ từ những ngày đi chung ấy, bữa nào không gặp mặt thì thấy bồn chồn, mà lớp thì sát bên nhưng không dám qua chơi vì ngại. Một ngày mình vẽ một bức tranh một cô gái mặc áo dài tặng cho họ (tính vẽ 2 nhưng vì khó mà vẽ giống y nét cũ được nên thôi) nhưng cũng chẳng biết đưa ai, ra chơi tặng nhanh cho cô chị như một cách giấm dúi ánh mắt bạn bè xung quanh. Ra về lại chở cô em như thường lệ và mình cũng hỏi thấy tranh đẹp không, nhưng cô ấy trả lời kiểu nghĩ ngợi: “Đ tặng cho H mà”. Mình đính chính lại rằng tặng cả 2 và đó là món quà đầu tiên tặng họ…
Nói về cái nhóm 10 đứa, ngày đó sôi nổi hẳn lên, nhiều người biết đến trong các hoạt động, văn nghệ và học nhóm sau mỗi giờ tan học (ôi nhớ quá). Và trong số đó mình nhớ nhất là bài “Tình thơ” tốp ca hát múa luôn, đứng kế chị em họ, mấy đứa soạn kịch bản ra có đoạn múa là tay người này đặt vai người kia đi qua đi lại.
Lúc ấy mình đứng giữa, và giẫy nẩy lên và không muốn tập nữa vì trước giờ có bao giờ đụng vào người con gái đâu, nếu các bạn đọc lại được cái này chắc cười dữ lắm đây. Nhưng sau một hồi động viên mình cũng “tập” được và biểu diễn tiết mục ấy giải lớn hẳn hoi. Cái chính không phải là ở đó mà tối hôm chở L (em) về, cô ấy mở điện thoại lên bài gì đó một giọng nữ rất nhí nhảnh, mình nhớ mang máng vài chữ là “anh như là ánh sao… đưa em lên trời cao…” gì đó và L hát theo nữa, lúc này mới chợt nghĩ tới một mối tình thực sự cho mình và không ai khác chính là cô ấy. Không kể chắc cô ấy không nhớ cái này đâu nhưng những thứ đánh dấu mốc quan trọng thế mình đâu quên được, hi.
Rồi từ đó mình chăm chỉ thường xuyên hơn trong việc giúp đỡ chị em họ học và thường xuyên nhắn tin hơn. Nhưng cho tới khi hè giao giữa lớp 11 và 12, chị em họ về ĐN làm và QT thăm quê. Họ cắt liên lạc hay mất liên lạc sao đó mà cả tháng trời không trả lời điện thoại, mình một phần giận một phần buồn rồi mình không liên lạc nữa. Tưởng quên đi chuyện tình cảm nhưng đầu năm lớp 12, vào học lại rồi thì cũng gặp. Trớ trêu hơn là học 2 dãy khác nhau và bị ngăn cách bới một cái sân rộng và một dãy khác, đâm ra lâu lâu gửi xe mới gặp. Mình không thèm hỏi số điện thoại nữa nhưng họ cũng chẳng nói gì, đến một bữa gặp mới trách H là đổi số rồi sao lâu không gặp, thế là H cho lại số, cũng tính chẳng lấy làm gì nhưng lưỡng lự sao vẫn móc điện thoại ra bấm.
Trưa hôm sau, chợt nhận được tin nhắn chị em họ gửi qua (không rõ là ai nên cứ gọi chung thui) đố mình giải một đống dấu sao và gợi ý là 14, 20, 13 và liên quan tới những ngày đặc biệt trong năm nhưng không phải ngày, giải trong 30s nữa chứ. Ui trời khó không thấy đường luôn, mà cũng cắm đầu giải, hi giải tùm lum đáp án mà bị sai hết, họ cũng chẳng giải mà chỉ kêu tới ngày đó thì nói cho nghe, các bạn biết không qua 2 năm rồi, tức là qua ngày đó rồi mà chưa thấy nói, thỉnh thoảng có nhắc lại sợ họ quên. Hỏi thăm bạn bè chẳng ai giải ra, có nhỏ bạn nói số 14 nghĩa là bên nhau trọn đời, eo ơi chẳng biết đùa hay thiệt mà mình cũng nghĩ 14 tức là ngày valentine, thành ra lại đút đầu vào tình yêu. Tới cách đây khoảng 6 tháng mình đã giải ra, kết quả thật khó tưởng tượng, chẳng liên quan ngày nghiếc gì cả. Hi để các bạn giải cho vui.
Mình cũng lãng mạn chút xíu, vô tình khám phá được vùng đồi rất cao và đứng ở trên thấy toàn bộ cảnh một xã luôn. Thế là một sáng nọ, dẫn chị em họ lên xem, có vẻ rất ngạc nhiên về điều đó. Nhưng mình cũng nói rằng tranh thủ thì cứ lên ngắm kẻo sau này cao su gần đó lớn hết thì không còn được xem nữa đâu, và sau hơn 2 năm, nay mình quay về thì tầm nhìn đã khuất hẳn. Thật đáng tiếc về điều đó.
Ukm mà vậy chứ yêu ra yêu mà học thì ra học, ngày đó mình đứng top của trường nên cũng chẳng dám lơ là, thậm chí đôi lúc vì tình mà học còn dữ dội hơn nữa, mục đích để kèm cho họ, hi. Chẳng là họ cũng muốn thi khối A cùng khối của mình thì dễ rồi, nhưng họ sợ rớt tốt nghiệp, thế là cứ lo ôn cho họ mà kiến thức của mình cũng ôn chắc hơn. Năm ấy mình thủ khoa tốt nghiệp của trường, sướng ngất ngây luôn và tiếp tục giúp họ ôn đại học mà cũng chẳng vụ lợi gì cả, lâu lâu được bữa cơm cay của gia đình (ấn tượng khó phai). Miết rồi ăn quen luôn, cứ bữa là ăn, chẳng khác gì thành viên trong nhà. Mặc dù để L học nhưng lâu lâu cũng moi chuyện tình cảm ra tâm sự. Sau bữa chia tay lớp để ai nấy tự ôn thi ĐH, mình chở L về như thường, rồi cũng hỏi tính đi dạo ở đâu xíu không rồi về, L nói đi đâu đó ăn uống đi rồi bữa đó L đãi.
Cuối cùng mình chọn lên lại quả đồi cũ thăm, giống như sắp phải đi xa và không còn gặp lại nó nữa, rồi lên đó tâm sự được một lúc, mình cũng hỏi chuyện luôn, mà từ đó tới giờ mình nghĩ đó chắc là câu tỏ tình trắng trợn nhất mình từng biết: “Nếu được thì sau này L cưới Đ nha”. Hơ hơ, tự nhiên mất hết sự hồn nhiên của mình luôn, mà thay vào đó là một kẻ đang yêu mãnh liệt. Đã vậy cách ngồi còn chẳng giống ai nữa, 2 đứa ngồi trên xe máy, mình ngồi trước và chẳng thấy mặt L luôn, ấy vậy mà mình nói liên hồi luôn và sau đó mới phát hiện cô ấy khóc (khi mình bẻ gương chiếu hậu lại chứ cũng chẳng ngoái lại tí nào). Thiệt đúng là gà mơ. Hi
Trưa đó cố ý chạy thật chậm để mắt cô ấy hết ướt rồi đưa về, đã vậy còn gặp thêm bà thím nữa mới ghê. Xong bữa đó là cứ mấy tối liền đó 2 đứa nhắn tin ít thì 1,2h sáng còn không thì trễ nhất là 4h, đăng kí 3 lần SMS của Viettel mới đủ. Mà nội dung chính thì có gì đâu, mình cứ hỏi xin cưới, còn cô ấy thì chối vì chưa nghĩ tới, vì có bạn trai rùi, nhưng cách vài tin lại cho mình một tin kiểu như “cũng rất mến”, rùi cũng tâm sự suy nghĩ của cô ấy với mình, ui thế thì mình cứ nghĩ giống như là cũng đã yêu mình rồi nhưng chưa đồng ý ra miệng thui, rồi theo đuổi từ đó luôn.
Sau cô ấy cùng chị rớt ĐH NV1 nhưng xét thì đậu, gia đình không cho lên Tp học, nên cô chị học trường tỉnh, còn cô em thì quyết tâm ôn sang năm thi lại, còn mình thì vào ĐH Kinh Tế TP như mong đợi. Sau khi có kết quả, họ buồn 1 mình buồn 10, vì họ chỉ quan tâm tới trường họ đậu thôi, còn mình thì nghĩ tới cả chuyện tình cảm nữa. Ở xa vậy chắc là đứt tơ mất, sau này còn chút hi vọng lóe lên khi L quyết định ở nhà ôn sang năm thi lại, mình nghĩ đó là nghị lực cô ấy và một phần có thể vì mình (đó là mình nghĩ thôi chứ L cũng không nói).
Rồi trên này học thì vẫn cứ học, mình từng nhát như củ đậu nhưng may mắn gặp vài cơ hội và những người đi trước tốt bụng giúp đỡ, rồi cũng trưởng thành lên theo đúng xương cốt người học kinh tế. Còn tình yêu thì mình vẫn hướng chỉ có 1 người mà thôi, chẳng hiểu sức hút tình yêu của mình xuất phát từ đâu nữa, thế là vẫn duy trì được ngọn lửa của mình, lên Tp tiếp xúc nhiều người hơn, nhiều cô gái nhưng mình cũng chỉ coi là bạn bè bình thường và chẳng có cảm xúc bằng khi về gần L. Cô ấy giờ không thi nữa mà cũng may mắn được làm tại quê nhà và công việc rất tốt, mình cũng ủng hộ cô ấy mặc dù cũng muốn L được học gần mình.
Tình đời cũng có lúc thử thách hoặc trêu chọc, cô ấy ở quê thì trai đến hỏi nườm nượp. Mình ở đây thì cũng có những cô gái ngỏ lời thật lòng. Đôi lúc nghĩ mà tủi vì người mình yêu thì không có câu trả lời rõ, còn người không yêu thì đeo theo, rồi từ cảnh mình mà nghĩ tội người khác, mình toàn nói là chưa nghĩ tới hoặc đã có bạn gái rồi không. Nhưng lắm lúc hỏi thăm thì cô ấy cũng chửa yêu ai cả, lại là chút hi vọng nữa.
Năm tháng trôi đi, thấy tình yêu có những lúc im lặng, có lúc lại sôi nổi tám suốt đêm. Nhưng có lẽ chưa có lần nào gọi là giận nhau hoặc nói lời chia tay chia tiếc như người ta. Mà chỉ khuyên nhau hãy đi tìm hạnh phúc khác cho mình, biết đâu sẽ tốt hơn. Ấy vậy mà qua xong mấy lần đó lại càng gần hơn nữa.
Nhiều kỉ niệm khi xa nhau, nhưng nhớ nhất 1 lần bị lừa đau, dù biết lừa nhưng cũng làm to một trận rùi xẹp. L mời về ăn đám cưới, mình hỏi của ai thì lại nói là không phải cưới mình, thì khác nào ý nói cô ấy cưới người khác đúng hok, mình nghĩ với công việc cô ấy như vậy thì cũng có thể lắm. Không tin xong nhắn hỏi cô chị H, thì lại nhận được tin nhắn là đám cưới của L chứ ai, hơ hơ, sốc lắm.
Biết trò đùa này cũng có thể diễn ra mà, rùi nghĩ lại nhà đó còn một anh trai và một chị gái sắp cưới, chắc không phải, thế là chơi liều bấm số bố của hai đứa gọi luôn, sợ một tí nhưng chắc ăn. Té ra gặp anh trai, cuống quá hỏi thăm tí xíu rồi cũng chỉ biết anh không cưới. Chị thì có số mà chị bỏ rồi. Đêm đó mất ngủ, nước mắt trào ra, sáng hôm sau chẳng đi làm nổi luôn. Thế là ngày hôm đó nói cho một trận luôn, dù cũng chẳng phải chửi nhưng trách sao không nói rõ ràng, ấy vậy mà cũng kiên trì nghe mãi sau mới nói là đám cưới chị. Chơi cho một chập nữa rùi dịu xuống. Chắc sau lần đó, cô ấy mới hiểu mình hơn nữa, rồi hai đứa trao đổi thêm về gia đình, sức khỏe, quan tâm hơn trước. Bữa đám cưới mình cũng về, chụp hình với gia đình nhà gái, được chọn làm rể phụ khi đưa dâu nữa, ngó qua ngó lại có mình là đối tượng duy nhất nên tình yêu lại được nuôi tiếp.
Tết về lại gặp, tặng chút quà nhỏ nhưng nội dung ý nghĩa. Mặc dù lên đây học nhưng trước mình cũng có khát vọng muốn được tự lập sớm nên lủi thủi đi làm đủ thứ. Dù không nhiều nhưng cũng là mồ hôi nước mắt của mình, và đó cũng nhờ được ba mẹ rèn luyện từ nhỏ làm nhiều việc để quý trọng đồng tiền. Sau này mới có ý định làm giàu để sớm cưới L về kẻo con gái qua xuân thì bị ép gả mất. Vậy nên trong đám sinh viên quê lên đây học thì mình là trong số ít ốm đi. Xấu trai hơn trước nhưng có thể cô ấy hiểu mình và cũng chẳng chê bai gì.
Có cái nữa là con trai thường tặng quà xịn cho con gái trong những dịp đặc biệt, mình thì cũng giống sinh viên khác thui, có bao nhiêu lo ăn rồi học rồi chi phí ở đây, làm bao nhiêu tích lại thì cũng xài vì không muốn phiền gia đình. Thế nên toàn tặng tranh ảnh, rồi cây cảnh, chẳng biết còn không nhưng tranh ảnh nhiều lắm mà bị dẹp hết rồi, cây thì chết. Nhiều lúc thấy thế buồn nhưng cũng ráng cười, trong khi cô ấy tặng món nào thì mình giữ im món đó, từ đèn cầy trái tim, hình gốm, tới hộp điện tử có 2 con chim hót được…
14/2 vừa rồi cũng tặng cô ấy một hộp kẹo mà nghe nói bỏ cốp xe về hỏng rồi. Nhưng cô ấy cũng vào nhà mình chơi với đám bạn 10 đứa cũ cả ngày mới về, chứng tỏ cũng chẳng có anh nào tặng hoa cô ấy nữa. Sau đó 1 ngày, mình mới biết rằng cô ấy cũng chưa tin mình nhiều, và cũng chẳng chắc là 2 đứa cưới nhau, trong khi mình vẫn luôn khẳng định là kiên trì chỉ có một người yêu thôi. Vậy nên mình quyết tâm làm ăn thành công thật sớm để về thực hiện lời hứa, sau 2 hôm tâm sự nữa L cũng đồng ý 4 năm sau nữa sẽ cưới và 2 đứa đã kể về ước mơ tương lai như thế nào. Giờ mới thực sự là nhận được câu trả lời của tình yêu, dù tương lai ra sao nhưng mình vẫn coi người này là một nửa của mình. Và phấn đấu vì tương lai con cháu nữa…
Bạn nào đọc hết bài tâm sự về chuyện tình của mình thì cũng cho mình cảm ơn vì đã lắng nghe nhé. Và mình có lời nhắn nhủ tới các bạn đang đeo đuổi tình yêu rằng: “Hãy kiên trì theo đuổi điều mình mong muốn, một ngày nào đó cũng sẽ được đáp lại thôi, quan trọng là ở cách ứng xử của mình không quá lỏng không quá chặt và biết kiềm chế những lúc sắp tan vỡ”.
Thân, cảm ơn các bạn