Hôm qua tớ yêu cậu - nhưng hôm nay hết rồi!
Cả lớp rộ lên tin đồn Thùy Lâm thích lớp phó xinh xắn….
Mấy tuần nay, cả trường hầu như ai cũng biết Lâm là les, cái tin sét đánh ngang tai đó làm nhỏ Lâm cảm thấy tâm trạng não nùng. Nó làm mất quyển nhật kí, và nhiều người đã xé nát quyển nhật kí của nó ra để đọc những dòng thân thương mà nó viết cho Thủy, lớp phó học tập của lớp.
Thủy có má lúm đồng tiền cực xinh và đôi mắt bồ câu to tròn đã xinh xắn lại còn học giỏi, nhiều boy trong trường rất hay theo đuổi. Thùy Lâm, có lẽ người ta vẫn không biết gì nếu như không đọc được quyển nhật kí đó. Lâm cũng khá xinh, tóc dài và thường dung đồ màu hồng, mấy ngày trước Lâm còn khóc sướt mướt vì chia tay bạn trai, vậy mà giờ cả trường ai cũng biết Lâm là lesbian thuộc trường phái Sb.
Cô chủ nhiệm nhiều lần nói chuyện riêng với nó rồi cả ngày hôm nay nó bồi hồi ngồi không yên trong lớp học, cô muốn gặp nó giờ ra chơi. Tâm trạng của nó lúc này cứ như lửa đốt, nó muốn thừa nhận nhưng lại sợ những ánh mắt những lời trêu chọc từ bạn bè. Tiết toán mà nó vẫn thích nhất, giờ cứ thấy thời gian trôi qua như nhỏ giọt, mắt cứ đổ dồn về bàn nhỏ Thủy, Thủy hôm nay tóc bính hai chum, ngồi âu yếm với cả thằng Danh lớp trưởng đẹp trai. Nó biết Thủy đang dần xa lánh nó, nó sợ Thủy sẽ xa lánh nó, nhưng dù có lo sợ thì mọi chuyện vẫn đâu vào đấy mà thôi.
Ngoài sân trường, tiếng trống ngân dài như sự chán nản của nó. Thầy dạy toán vừa bước ra khỏi lớp, cả lớp nháo nhào lên, tụm lại thành mấy nhóm cùng nhau bàn tán chuyện của nó, nó chống tay ngao ngán bước ra ngoài cửa, lúc đi qua bàn của Thủy nó vô tình chạm tay vào bàn tay Thủy đang vuốt tóc, Thủy giật mình rút tay lại rồi liếc nó một cách đáng sợ. Nó chỉ kịp quay mặt nói câu xin lỗi rồi chạy nhanh ra cửa, phòng giáo viên lạnh lùng trước mắt, nó bước vào lủi thủi cúi chào, nhưng hình như nhiều giáo viên cũng thì thầm bàn chuyện của nó.
Nó thì thầm trước cô chủ nhiệm:
- Cô gọi em!
Cô chủ nhiệm kéo tà áo dài ngồi xuống rồi nghiêm nghị:
- Em giải thích đi.
- Em phải giải thích những gì?
- Chuyện quyển nhật kí, hãy nói với cô đó chỉ là trò đùa.
Nó im lặng, trong đầu hiện lên những suy nghĩ về ngày mai, nếu nó thừa nhận nghĩa là ngày mai nó sẽ càng nặng nề hơn trước những dò hỏi đáng ghét, rồi cả sự trề bĩu mà Thủy dành cho nó nữa. Nó cũng là một học sinh ưu tú, nó không thể vì những tin đồn mà đánh mất tương lai. Nhưng nó cũng không thể hèn hạ từ chối chính bản thân mình chỉ vì những lời nói của bạn bè. Rồi nó quyết định:
- Thưa cô! Đó là sự thật
- Em nói gì?!...
- Em cũng không muốn, nhưng có lẽ em nên sống với bản thân mình…
- Còn Gia đình em thì sao?
- Sau này em sẽ nhờ cha mẹ đưa đến bệnh viện kiểm tra, còn bây giờ, em muốn sống theo cách mà em cảm thấy thoải mái.
- Em thật là cứng đầu! thôi em về lớp đi, đừng để ảnh hưởng đến Thúy và cả danh tiếng của trường.
- Vâng!
Nó về lớp học, mọi thứ như đang níu nó lại, và cả lớp cũng chẳng ai bênh vực nó, nó thừ ra như một thứ thừa thãi, và cả chuyện nó vô tình chạm vào tay Thủy ban nảy cũng bị Thủy phanh phui xé ra cho to thêm. Nó không ngờ tình cảm thật sự của nó lại vô tình bị Thủy mang ra chà đẹp, đùa giỡn với cả bạn trai và nhiều đứa khác trong lớp.
***
Chiều hôm đó nó về nhà "tút" lại chính mình, nó cắt tóc tomboy, mua sắm 1 số đồ dung của con trai, đổi cả cặp sách, điện thoại và một số đồ dung khác. Ba mẹ nó sửng sốt, hết la mắng rồi lại dò hỏi, hỏi xem nó có thất tình không, nhưng cuối cùng ba nó lại cũng hộ cá tính tomboy mạnh mẽ ba còn hứa sẽ thay màu giấy dán tường cho nó cá tính hơn. Nó hỏi ba về chuyện Les, ba nói rằng:
- Cuộc sống chẳng có ai trọn vẹn cả, ba chỉ muốn con mình hạnh phúc và vui vẻ, kể cả anh trai nó hay nó, dù gì cũng được, chỉ cần đừng phạm pháp. Cuộc sống riêng tư ba nó tôn trọng.
Nó cảm thấy vui hơn một chút, tâm trạng nhẽ nhõm và giấc ngủ cũng mau đến với nó. Buổi sáng, nó bước vào lớp với một con người vừa thật vừa hoàn toàn mới: giày bata đen, áo khoác bóng chày đen trắng, nón bóng chày, ba lô đen cá tính và tóc ngắn cùng với cặp mắt kính xì teen. Mấy thằng con trai mắt tròn, mắt dẹt nhìn nó, mấy đứa con gái tỏ vẻ thích thú chọc ghẹo và những lời nói xấu hình như ít hơn. Riêng Thủy, Thủy vẫn nhìn nó bằng sự ghẻ lạnh, khinh dễ rồi quay sang nói với thằng Danh lớp trưởng điều gì đó, cả hai cười ồ lên.
Dù mọi việc không hẳn đã tốt đẹp, nhưng nó vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Trong giờ học nó tích cực phát biểu và tranh luôn con điểm 10 hóc búa môn Sinh của thằng lớp trưởng. Nó hả hê lắm, ra chơi nó tung tăng xuống căn tin trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người. Nhiều girl cũng ngã nghiêng trước sự lột xác của đó, nhỏ Linh chung lớp tự nhiên chạy đến khoác tay nó rồi chọc ghẹo đủ điều, nó cảm thấy giây phút hiện tại và ngày hôm qua khác nhau quá. Nhỏ Linh kéo nó ra ngồi ngoài ghế đá:
- Cậu đừng buồn nữa nhé!
- Buồn à? Chuyện gì?
- Chuyện Thủy và mấy người trong lớp
Nó cười rồi nói:
- Không phải mấy ngày trước cậu cũng ngồi tụm với họ nói xấu tớ sao?
- Không! Tớ chỉ nghe chứ không có nói.
- ừm.. hình như là vậy
- vì tớ… tớ cũng..cũng
Nó nhìn nhỏ Linh ấp úng rồi hỏi:
- cũng sao?
Nhỏ Linh bất chợt e thẹn, ánh nắng vô tình long lanh trên khóe mắt nhỏ, đôi môi còn ửng hồng vì màu xí muội trông thật đáng yêu:
- tớ là……. fem…
Nó ngạc nhiên, thì ra bên cạnh nó không phải cô đơn và duy nhất, mà vẫn còn có Linh… vậy mà nó không nhận ra. Nó bồi hồi rồi nắm lấy tay Linh:
- cảm ơn cậu!
chỉ vậy thôi rồi nó trở vào lớp, nhỏ Linh cũng lủi thủi bước theo sau lưng nó nhưng nó không dám quay lại nhìn, vì nó lo mình sẽ rung động, cái tuổi 16 đầu đời dễ rung động, mà nhất là những người nhạy cảm như nó nữa…
Trên lớp:
Một đám đàn chị bao vây cửa lớp, nó chen vào trong rồi ngạc nhiên, Thùy ngồi co ro trên bàn, đám hot girl lớp trên đứa thì hâm he đứa thì đập bàn dằn mặt.
- mày tránh xa thằng Danh ra, đừng có lì chai mặt quá đó
- coi chừng tao đánh chết đó, đồ giật bồ!!!
Nhỏ Thủy ngồi im mà không nói, mặt cho nhỏ lớn nhất nhóm giật cái nơ trên đầu xuống, nó xót ruột chạy vào xô nhỏ đó ra:
- tránh ra đi, mấy người làm gì vậy?
một nhỏ trong nhóm trêu:
- a à, con les, con nhỏ yêu thầm con Thủy nè =))
- thì ra là mày, chà chà, tóc tomboy cơ đấy, xem ra bệnh của mày nặng rồi
- con Thủy dành bồ tao, mày không thấy à, nó đang cặp thằng Danh… biết điều thì né đi
Nó vuốt mái tóc ngắn cũn:
- đó là chuyện của mấy bạn, nhưng vì một thằng con trai bựa s.h.i.t mà đánh ghen thì thật là nhục đó. Với lại đừng làm bẩn lớp tôi nhé. Xin mời!
- nói hay lắm, vậy tao sẽ xử con nhỏ này sau, đi thôi!
Cả nhóm bỏ đi, nó cúi xuống dọn mớ đồ bừa bộn trên bàn Thủy, nhưng Thủy đẩy nó ra rồi lớn tiếng:
- mày tránh ra đi, tránh ra!!!
Nó bước về chỗ của mình, mọi thứ đâu cũng vào đấy. Nhỏ Linh đến bên bàn của Thủy:
- cậu quá đáng vừa thôi, Lâm vừa giúp cậu mà cậu nói vậy à?
- Tui không cần, sao mấy người nhiều chuyện quá vậy, về chỗ đi!
Nhỏ Linh bước vào chỗ ngồi rồi với tay đặt lên bàn Lâm cây kẹo mút.
***
Chiều hôm đó, lúc ra về nó cùng Linh dọn lớp nên ra muôn, có lẽ cũng vì vậy mà nó chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng. Cách cổng trường vài trăm mét, nhóm bồ cũ của thằng Danh lớp trưởng cùng với một nhóm côn đồ khác bao vây lấy Thủy, họ xé áo, đánh đập rồi nhục mạ đủ điều, có cả một đứa con gái quay clip… nhỏ Thủy chỉ biết khóc trước … bờ vai và cặp ngực lấp ló trước những mãnh vải áo bị xé toạt ra…
Nó chạy vào đám đông giật lấy cái điện thoại trên tay người ta đập mạnh xuống đất rồi chụp nhanh lấy tháo cái thẻ nhớ ra bẻ gãy… mọi người sững sờ, Thủy cũng vậy.. mấy đứa kia nhào tới đánh nó, đánh luôn cả Thủy, nó chỉ biết ôm lấy Thủy để che những gì đang lộ ra. Thằng Danh chỉ biết đứng nhìn trước những lời dò hỏi, rồi quay mặt bước đi. Thủy gào thét trong tủi nhục và đau đớn:
- Anh!!! Anh nói gì đi chứ!
Thằng Danh cúi mặt quay lại, ấp úng vài câu:
- Xin lỗi, nhưng anh chưa hề nói em là người yêu…
Nhỏ Thủy khóc nấc lên, nó hét lên thất thanh mà cũng chẳng nghe rõ:
- Đồ hèn, thằng hèn, mày không là người yêu thì chiếc nhẫn này là gì hả?!
Thủy giơ chiếc nhẫn bạc mà mấy hôm trước Danh tặng lên, thằng Danh chỉ biết quay đi nắm lấy bàn tay con nhỏ bồ cũ. Mấy đứa trong nhóm nhào vô đánh tiếp, đứa quay phim tức chuyện bị đập điện thoại nên nhào vô dung chai coca uống dỡ đập mạnh, Lâm thấy vậy ôm vội lấy Thủy can ra thì bị chai coca đập vào đầu.
…… Phía trước mọi thứ choáng váng, Lâm chỉ nhìn thấy mặt đấy đang quay cùng với bầu trời… và cả cái gì đó ướt đẫm chảy xuống áo nó màu đỏ tươi, nó chóng mặt rồi ngất đi. Cả nhóm lo sợ bỏ đi hết, nhỏ Thủy chỉ biết ôm Lâm thật chặt, máu chảy ra ướt đẫm chiếc áo.
Linh đứng đằng xa thấy vậy cũng chạy lại… Linh hoảng hốt, tay run run gọi điện cho xe cấp cứu, rồi đẩy Thủy ra…
- Cậu tránh ra đi, cậu hại Lâm rồi thấy chưa?
- Tớ xin lỗi!
Linh cởi áo khoác đưa cho Thủy mặc rồi cùng dìu Lâm lên xe cấp cứu.
***
Lâm bị rách một đường dài trên đầu, khâu 6 mủi kim và cũng đã tạm ổn, nhưng phải nghĩ khá lâu để chuyền máu, ba mẹ Lâm sốt ruột cả mấy ngày liền. Thủy và Linh viết tường trình thì mọi người mới hiểu là vì cứu Thủy nên Lâm bị đánh trúng, cũng may Lâm đã vội bẻ thẻ nhớ của đám người đó, nếu không thì cái clip bây giờ chắc đang hot trên mạng.
Thủy không biết mình đã đúng hay sai, nhưng nhìn Lâm nằm trên giường bệnh Thủy cảm thấy trong lòng xót xa. Nhỏ đến bệnh viện thăm Lâm nhưng lại thấy Linh ở đó từ trước, Linh kê tập vở lên giường vừa chép bài cho Lâm vừa nói chuyện rất vui vẻ. Thủy khẽ gõ cửa rồi bước vào đặt cái áo khoác của Linh lên bàn rồi cười nói:
- Tớ mang áo đến trả cậu nè Linh. Lâm khỏe rồi chứ?
- ừ.. tớ khỏe rồi.
Linh nhanh nhẹn xếp tập vở lại rồi nói:
- hai cậu ngồi chơi nhé… tớ chạy ra mua thêm cháo cho Lâm!
- ừ!
Thủy kéo ghế ngồi cạnh bên Lâm rồi nhìn trong im lặng, Lâm bắt chuyện:
- tớ lo cậu bị sốc, nhưng có lẽ đã đỡ hơn nhiều!
- ừ! Không ngờ Danh tệ như vậy!
Lâm cười nói:
- thôi cậu hãy quên chuyện đó đi rồi tìm một người khác yêu cậu thật lòng ..
- người yêu tớ… không phải là cậu sao?
Lâm im lặng hồi lâu rồi nói:
- ừ! Hôm qua tớ yêu cậu… nhưng hôm nay hết rồi
- tại sao?!
- Vì cậu không giống như tớ, cậu không thuộc về thế giới của tớ đâu.
- Tớ xin lỗi vì những ngày qua đã..
- Cậu không cần phải xin lỗi… tớ hiểu mà.
Thủy nắm lấy tay Lâm, nước mắt rưng rưng nhưng rồi Lâm rút tay lại, cậu ấy quay mặt đi:
- Cậu ra ngoài đi! Tớ muốn nghĩ ngơi.
Thủy bần thần bước ra ngoài, nghẹn lại ở cổ một nỗi niềm khó nói. Thủy chỉ làm theo trái tim và suy nghĩ đơn giản của tuổi mới lớn, nhưng chắc có lẽ Thủy đã làm tổn thương Lâm khá nhiều.
Bồi hồi nhớ lại cảnh tượng Lâm ôm chặt lấy Thủy để che những vết rách dài trên bộ quần áo gần như hở ra hết, rồi cả dòng máu nhẹ nhàng thấm vào bàn tay Thủy. còn Thủy thì cứ trông ngóng 1 câu nói của Danh nhưng rồi thất vọng. Nhớ đến, nước mắt lại trào ra đau đau khổ. Nếu như ngày hôm qua Thủy chịu thông cảm cho Lâm thì hay quá. Thủy bước ra ngoài cũng là lúc Linh mang tô cháo nóng vào phòng bệnh, cảm giác muốn khóc, muốn giành lại những thứ từng thuộc về mình nhưng bây giờ chỉ còn nghẹn ngào không khóc lên được. Thủy đứng ngoài cửa nhìn Lâm và Linh vui vẻ với nhau như niềm ao ước có một thằng con trai yêu mình thật lòng ấy vậy mà tất cả cũng chỉ là của người ta…
---
Lâm đi học lại sau 2 tuần nghĩ ngơi, cả trường chẳng còn ai bàn tán nữa, chỉ có những ánh mắt khâm phục người bạn nghĩa hiệp . Lâm gửi trả chiếc điện thoại mới đền cho người quay clip hôm đó.
Thủy cứ trầm ngâm mãi, thỉnh thoảng lại quay xuống bàn Lâm cười rồi viết giấy gửi cho Lâm. Nhưng Lâm ít trả lời mà cứ lơ đi làm Thủy chạnh lòng. Trưa hôm đó Thủy hẹn Lâm phía sau trường, đối diện nhau Thủy lấy hết can đảm nói với Lâm:
- Lâm… cậu cho tớ một cơ hội nhé!
Lâm ngạc nhiên hỏi:
- Cơ hội gì?
- Tớ muốn thử … yêu cậu
Lâm cười rồi nhìn ra khoảng không lạnh lùng nói:
- Tớ không thích thử… với lại tớ cũng đã hết rồi…hết cảm xúc đối với cậu rồi.
- Tớ biết tớ đáng trách, nhưng cậu có hiểu cái cảm giác mình trần rồi cậu ôm lấy tớ hôm đó… tớ đã thật sự cảm kích…
- ừ.. đó chỉ là cảm kích thôi, nhưng nếu có lỡ làm cậu yêu hoặc thích.. dù một ít thôi thì mong cậu hãy quên tớ đi…tớ xin lỗi
Thủy chạy đến ôm lấy Lâm khóc nấc lên:
- Lâm ơi, làm sao tớ quên được cậu chứ… tại sao cậu hết yêu tớ nhanh như vậy? tại sao cậu lại bỏ rơi tớ ngay lúc tớ đang cần cậu biết bao.. tớ đau lắm…
- Thủy à, thà cậu cứ đau buồn bây giờ đi, rồi cậu sẽ quên và có một gia đình về sau, đừng vì những rung động, đừng vì tình thương của tớ mà đánh mất tương lai… cậu không thuộc thế giới của tớ đâu.
Lâm đấy Thủy ra rồi quay về lớp, Linh đứng ở phía sau… có lẽ đã nhìn thấy. Lâm bước lại cạnh Linh, đặt tay lên má Linh rồi quay về phía Thủy nói:
- Tớ cần người như Linh ở cạnh bên!
Thủy bụm miệng cho tiếng khóc đừng lớn hơn, nhìn họ khoác tay nhau xa dần cuối hành lang ấy mà lòng Thủy xót xa nhiều cảm xúc. Có lẽ là yêu, là ghét, là ganh tỵ… Thủy thấy mình ích kỉ quá.
***
Cuối tuần, Linh và Lâm đi dạo ngoài công viên, họ đã đến với nhau trong im lặng, chỉ giống như đôi bạn thân. Kể từ khi đó họ được ôm lấy nhau, nắm tay nhau trên những con đường dài:
- Cậu vui chứ! Chắc là không còn cô đơn nữa!
- Tớ đã không cảm thấy cô đơn từ cái hôm cậu ngồi với tớ ngoài ghế đá.
Linh đỏ mặt như đang đối diện trước một thằng con trai vậy. Lâm cười bảo:
- Tớ hôn cậu được không?
Linh lại im lặng cúi mặt e thẹn như ngày đầu thừa nhận mình là fem, không chờ đồng ý, Lâm cúi xuống hôn lên gương mặt ửng hồng đáng yêu đó rồi thì thầm:
- Mình yêu nhau nhé!
Linh ôm lấy eo Lâm, nghĩ về vết sẹo chưa lành hẳn trên đầu Lâm rồi tin rằng ở bên Lâm, Linh sẽ được che chở như vậy… dù có bị ai nói gì đi nữa!
chỉ cần mình thật sự yêu và tôn trọng nhau. Một lần thôi.. hạnh phúc sẽ đến. Đừng vội vàng chà đạp rồi gạt bỏ bất cứ thứ gì như Thủy... vì chưa chắc sự lựa chọn của mình là đúng, các bạn nhé !