truyện les học sinh, truyện les giáo viên, truyện les mới nhất , doc truyen les, truyen les hay nhat, truyen les full, truyện của les, truyen tranh les, truyen les moi, truyen les hot
Tôi, 26 tuổi, giáo viên tiểu học, đang trên con đường đi tìm giới tính của chính mình.
Bạn bè đều không tin vào sự thay đổi của tôi, họ nói: "Đồng tính là bẩm sinh, không thể thay đổi được, không thể tẩy não được, mày đừng hành hạ bản thân mày theo kiểu ép xác đấy nữa, tao sẽ giới thiệu cho mày mấy em Les tao quen, chất lắm". Nhưng mặc kệ họ và những niềm tin của họ, vì tôi đã thay đổi từ trong sâu thẳm suy nghĩ và tâm hồn mình. Ngay sau đây, tôi sẽ kể cho bạn nghe về hành trình ấy, hành trình tôi đi tìm lại chính mình, và cũng là hành trình trong suốt bao nhiêu năm qua đã khiến tôi tin rằng "mình không phải là con gái".
Từ 21 tuổi trở về trước, lúc nào tôi cũng sống với cảm giác lo lắng, sợ hãi căng thẳng vì phải mang trong mình một bí mật không tiết lộ được với ai. Cuộc đời tôi lúc đó là một nỗi buồn không tên, một bóng tối sầu thảm lúc nào cũng đeo đẳng trong từng suy nghĩ, từng lời nói, từng hành động. Bởi tôi là một Lesbian (đồng tính nữ), tôi nghĩ rằng tôi bẩm sinh đã là một người như thế, không bệnh tật, không di truyền, không có lý do gì cả, nó đã nằm trong linh hồn tôi từ lúc tôi được sinh ra trên cõi đời này, và tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ có được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống này.
Năm 9 tuổi tôi đã biết thích các bạn gái cùng lớp. Năm học nào trôi qua, tôi đều thầm thương trộm nhớ một bạn gái nào đó. Lần đầu tiên biết yêu, cũng lại là thầm yêu một bạn gái trong trường. Những ngày tháng được ở bên cạnh để yêu thương và chăm sóc cô ấy là những ngày tháng tuyệt vời nhất, dù chỉ có mình tôi đang yêu.
19 tuổi, lần đầu tiên tôi có người yêu, một cô gái tôi rất yêu và tôi rất hạnh phúc vì cô ấy cũng yêu tôi theo đúng cách tôi thích. Mối quan hệ này kéo dài được 2 năm, có lẽ đó là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất, và cũng chính là khoảng thời gian tôi đau đớn nhất, vì yêu... Thời gian trôi, tôi trải qua nhiều mối quan hệ khác, con trai cũng có, con gái cũng có. Rất nhiều. Trong tất cả quãng thời gian đó, tôi rất đàn ông, ăn mặc như con trai, hành xử như con trai và cũng đáng tự hào một chút, tôi ga-lăng nổi tiếng (đôi khi tôi còn suy nghĩ: không biết bố có ga-lăng bằng mình không nữa?).
Với câu chuyện này, tôi chắc chắn rằng ai cũng sẽ nghĩ "con bé này les bẩm sinh", tôi cũng từng nghĩ thế trong suốt 21 năm, không những thế tôi còn có một niềm tin vững mạnh vào điều đó. Rồi một biến cố lớn xảy ra trong cuộc đời tôi, để tôi nhận ra "Ồ, hình như mọi việc không như mình nghĩ, hình như không hẳn mình là Les", và thế là tôi bắt đầu hành trình tìm lại giới tính, dài và gian khổ, rất đau đớn nhưng... Bạn biết rồi đấy, năm nay tôi 26 tuổi, là một giáo viên tiểu học, bây giờ tôi đã không còn thích con gái theo cách trước đây nữa. Ý tôi là tôi không còn muốn yêu họ như một người con trai yêu một người con gái, tôi cũng không còn ham muốn được quan hệ với con gái từ rất lâu rồi. Tôi bắt đầu thích con trai nhiều hơn, có những rung động thật sự với họ và bắt đầu tin rằng mình sẽ rất hạnh phúc với gia đình của mình, với người đàn ông mình yêu và những đứa con xinh xắn.
Và đây là cuộc đời tôi.
Nhà nằm ở khu vực được xem là "bãi đáp" của con nghiện và gái mại dâm, tôi biết đến phim sex từ rất sớm, khoảng 4 tuổi. Lúc đó tôi đã xem nhiều phim sex đến nỗi từ 5 tuổi đến tận bây giờ tôi không còn nhu cầu xem lại chúng nữa, vì tôi đã biết hết rồi. Đây là lý do đầu tiên. Và đó cũng là khoảng thời gian tôi bắt đầu bị lạm dụng. Tôi bắt đầu bị lạm dụng từ năm tôi 4 tuổi, bị lạm dụng bởi chính những người hàng xóm xung quanh nhà mình, già có, trẻ có. Chính vì tôi đã biết về sex quá sớm nên tôi đã rất bình tĩnh, khi bị giở trò đồi bại tôi cũng không sợ. Có lẽ chính vì thế nên tôi đã không nghĩ và không biết rằng mình nên tìm cách tránh những chuyện đó. Nó kéo dài liên tục cho đến khi tôi 15 tuổi. Khủng hoảng thay, người đó là bố của bạn thân tôi. Cả một quá trình dài như vậy nên tôi vô thức chấp nhận những điều này như một cách thể hiện tình cảm, rất kỳ quái.
Tôi chưa từng bao giờ bị cưỡng bức thật sự, nhưng tất cả những sự xâm hại đã để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng đến tâm hồn và thể xác tôi. Tôi còn nhớ mãi lần bị xâm hại khi tôi 14 tuổi, bởi một bảo vệ trường cấp 2. Hồi đó, trường tôi có nhiều bảo vệ, mỗi bố lại có những đứa con cưng riêng. Được các bố bảo vệ quý là rất sướng vì đi muộn vẫn được vào trường, có chỗ gửi xe đạp riêng mà không cần vé, đôi khi còn được xin điểm cho nữa. Tôi là một trong số những đứa con cưng đó, tôi rất thích và tôi cũng rất quý bố bảo vệ.
Mới đầu, sự yêu quý thể hiện bằng cách thơm hít, tôi không thích nhưng vì sự "không sợ" được rèn luyện từ bé nên tôi cũng không phản ứng gì, cùng với thời gian thì mức độ cũng được nâng cấp, tôi bắt đầu bị sờ ngực và tôi đã không phản ứng gì hơn ngoài việc tỏ ra khó chịu. Ông ta cho tôi tiền và tôi cũng "không sợ", coi mọi chuyện như bình thường. Cho đến một ngày, sau giờ học buổi chiều, ông rủ tôi đi khóa cửa các lớp. Chuyện gì phải đến, cũng đã đến, tôi đứng đó trong một góc tường, sốc nặng và bất lực để ông dầy vò khắp cơ thể tôi bằng miệng, bằng tay vô cùng thô bạo.
Đến tận sau này khi gặp bác sĩ tâm lý tôi mới biết rằng hậu quả của sự việc hôm đó đã ảnh hưởng đến tôi to lớn thế nào. Đây là những gì bác sĩ đã nói: "Em không nhận ra thôi, cú chấn động tâm lý đó lớn đến nỗi cơ thể em đã phản ứng dữ dội lại bằng cách đóng gần hết các cảm giác". À thì ra là thế, đó chính là lý do vì sao cơ thể tôi lại vô cảm đến vậy, tôi không có nhiều máu buồn, tôi không dễ bị kích thích về mặt cơ thể, ngay cả khi xem những đoạn phim nóng bỏng khiến người khác phải đỏ mặt. Tôi cũng chỉ có rất ít cảm giác khi quan hệ với con trai. Chính vì thế tôi đã tìm đến con gái. Đồng thời, tôi mất niềm tin vào đàn ông và tôi không tin một ai trong số họ. Tôi đã có một lý do để tin mình là les bẩm sinh...
Tôi nghĩ tôi yêu phụ nữ, mà tôi yêu họ thật, nhưng đấy là khi tôi chưa biết tại sao tôi lại yêu họ nhiều đến thế.
Tôi lớn lên cùng với một bí mật như vậy, nhưng tôi đã không nhận ra rằng tôi có một nỗi sợ vô hình từ trong tâm thức: "tôi sợ đàn ông", tôi sợ sự thô bạo của họ đến từ ấn tượng rất xấu trong cuộc đời thơ ấu của mình. Tôi không nhận ra điều đó cho đến khi cách đây mấy tháng, bạn tôi mua một chiếc xe đạp mới rất đẹp, và tôi muốn mượn đi thử. Tôi bắt đầu đạp xe trên triền đê, rất vui rất thích, cho đến khi tôi nhìn thấy trên đoạn đường mình sắp đi qua có 3 người đàn ông, họ đang làm gì đó, dù ngay sau tôi là một đám các cô đang cắt cỏ và phía đường chính ở trên thì đang có rất nhiều xe đi lại.
Tôi sợ, tim đập rất nhanh, óc tôi căng ra nghĩ đến tất cả những tình huống có thể xảy đến: "Liệu họ có trêu mình ác ý không?", "liệu họ có cướp không?", "liệu họ có cười những điệu cười thô bỉ khi mình đi qua không?", "liệu họ có làm gì khiến mình đau không?" ... "mình sợ lắm". Nhưng tôi vẫn cứ trấn an mình và đi tiếp, tôi đi qua họ và hóa ra họ đang mắc mồi để câu cá, chẳng ai trong số họ thèm để ý gì đến những việc xung quanh. Tôi đi thêm một đoạn ngắn nữa và tôi lại nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi đang đi bộ ngược chiều với mình, một nỗi sợ lại dấy lên, và thế là tôi ngay lập tức quay đầu xe đạp về nơi bạn tôi đang làm việc.
Tôi đã nhận ra tôi vẫn sợ, dù tôi đã gặp bác sĩ tâm lý để hóa giải những câu chuyện sàm sỡ, xâm hại và lạm dụng từ khi tôi 4 đến 15 tuổi. Nhưng những chấn động vẫn thoang thoảng còn đó, và tôi sẽ vẫn phải tiếp tục đối mặt với nó, nhưng ít nhất tôi đã biết rằng mình sẽ phải làm gì, ít nhất tôi biết mình từng đánh đồng một nhóm người xấu xa nhỏ với một nhóm lớn những người đàn ông tốt trên đời. Trước đây, khi chưa nhận ra điều đó, tôi chỉ vô thức tránh xa những nơi có nhiều đàn ông, tôi nghĩ tôi ghét đàn ông, thế là đủ. Tôi càng tin rằng mình chỉ yêu phụ nữ, chỉ có thể yêu được phụ nữ mà thôi, tôi sẽ không thể yêu được một người đàn ông nào hết.
Tôi nghĩ tôi yêu phụ nữ, mà tôi yêu họ thật, nhưng đấy là khi tôi chưa biết tại sao tôi lại yêu họ nhiều đến thế. Gia đình tôi ngày xưa rất nghèo, bố mẹ đi làm suốt, từ nhỏ tôi đã hay ở với bà nội và chơi một mình. Đến tận bây giờ tôi vẫn hay kể rằng "tuổi thơ của tôi là cái tủ bát và bà nội". Tôi yêu mẹ lắm. Tôi nhớ mẹ lắm nhưng biết làm sao được, mẹ vẫn phải đi làm thôi. Rồi càng lớn thì mẹ tôi lại bận rộn nhiều hơn, càng ít thời gian dành cho tôi hơn và thế là tôi đã phải trải qua tuổi dậy thì của mình hoàn toàn cô đơn, lạc lõng và đau khổ với những tình cảm đơn phương của mình.
Tôi và mẹ chỉ bắt đầu gần lại với nhau hơn khi tôi đã đi học ở xa, mỗi khi tôi về nhà thì hai mẹ con bắt đầu nói chuyện với nhau như những người lớn, dù cũng hơi muộn nhưng tôi rất thích. Tôi vẫn nhớ y nguyên khoảng thời gian đó. Mẹ là người bạn của tôi. Rồi mẹ mất, tôi cảm giác như mình không còn gì để mất. Tôi rơi vào vực thẳm không có lối thoát và tôi đã như thế trong suốt 3 năm tiếp theo.
Tại sao tôi lại kể ra câu chuyện này, lý do là vì, sau này khi tôi đã yêu thương những người con gái đủ sâu sắc và đủ nhiều thì tôi chợt nhận ra "không phải tôi yêu phụ nữ bẩm sinh" mà tôi tìm đến họ như đang tìm lại cảm giác yêu thương mà mẹ dành cho tôi.
Theo lý thuyết Năm ngôn ngữ yêu thương của Gary Chapman, thì con người có 5 cách yêu thương người khác và được người khác yêu thương đó là: những lời động viên yêu thương, những món quà, những khoảng thời gian dành cho nhau, sự giúp đỡ tận tụy và những cử chỉ âu yếm. Cũng phải cám ơn bác Gary Chapman, vì nhờ việc mình đọc được lý thuyết này mà mình mới nhận ra "À, mình thích được dành thời gian với những người mình yêu thường và mình cũng thích được cho và nhận những hành động âu yếm". Cũng chính vì tôi nhận ra điều này nên tôi cũng đã nhận ra "hóa ra ngày xưa mình yêu mẹ, mong mẹ nhiều đến thế, mình muốn được dành nhiều thời gian với mẹ, mình muốn được mẹ ôm thơm nhiều lắm", nhưng ngôn ngữ yêu thương của mẹ tôi lại là sự chăm sóc tận tụy. Chính vì vậy nên mẹ rất yêu tôi và tôi rất yêu mẹ nhưng tôi ít khi cảm nhận được tình cảm của mẹ.
Tôi có một người bạn từng nói rằng "cái gì mình thiếu thì mình sẽ dễ có xu hướng trở nên thái quá về nó", điều này đúng với tôi. Tôi quá thiếu những cái ôm thơm từ mẹ, dù mẹ tôi đã dành rất nhiều thời gian cho tôi, nhưng mẹ lại đột ngột ra đi làm tôi có một cảm giác thiếu thốn đến mức thê thảm cái nhu cầu được ở bên cạnh mẹ. Nỗi đau quá to lớn từ việc tôi mất mẹ tôi. Tất cả những sự lý giải này tôi chỉ mới tìm ra được trong thời gian gần đây để giải thích việc tại sao tôi muốn gần phụ nữ đến thế, yêu phụ nữ đến thế và tôi cần được họ âu yếm tôi nhiều đến thế. Và cũng may rằng tôi tìm ra tất cả những lý do này để tôi nhận ra rằng tôi tìm đến những người con gái khác, yêu họ là để tôi có được lại cái cảm giác yêu thương an toàn mà tôi đã từng có với mẹ tôi.
Trước đây, tôi rất thích quan hệ tình dục với phụ nữ, tôi đã làm việc đó rất nhiều. Ngay cả sau này, khi tôi không còn yêu phụ nữ theo mối quan hệ nam nữ yêu nhau, thì thi thoảng, đối với những người con gái tôi rất thân, tôi rất quý, yêu thương đến mức bản thân mình còn cảm thấy không biết phải làm gì để thể hiện được tình cảm này đây, tự nhiên tôi lại mơ hồ có một cảm giác tôi muốn quan hệ tình dục với họ.
Tôi tưởng tượng điều đó trong đầu mình, nhưng trong những thước phim tưởng tượng đó, tôi chỉ luôn tưởng tượng ra những cảnh mình giúp các bạn ý được thỏa mãn. Rồi cũng đến một lúc chính tôi cũng cảm thấy khó chịu với những suy nghĩ, với những cảnh tượng do chính mình tạo ra và tôi bắt đầu với câu hỏi "tại sao mình lại nghĩ như thế nhỉ?" và rất nhiều các câu hỏi tại sao khác.
Đã có lúc tôi tưởng như bế tắc. Tôi phải tìm kiếm sự trợ giúp của các bạn mình, những người bạn làm trong lĩnh vực tâm lý và huấn luyện tinh thần. Cám ơn vô cùng sự kiên nhẫn cũng như sự giúp đỡ tận tình của họ, tôi đã nhận ra rằng: "Hóa ra không hẳn là mình thích quan hệ với con gái, đơn giản chỉ vì mình đã tiếp xúc với phim sex quá sớm và đầu óc non nớt của mình đã vô tình cài đặt thông tin sex là hình thái cao nhất để thể hiện tình yêu thương - trong - mọi - mối - quan - hệ".
Sau khi nhận ra điều này, quả thật tôi đã giảm hẳn nhu cầu tình dục, và nhu cầu này đối với các bạn gái hầu như không còn gì. Tôi có thể khẳng định như vậy bởi sau đó không quá lâu, một em gái trẻ rất nữ tính, thông minh, xinh đẹp và quyến rũ nói thích tôi. Tôi biết, em cũng biết là tôi găp nhiều khó khăn trong tình dục. Em nhắn cho tôi một tin nhắn: "Em muốn làm việc đó với chị để chị có được những cảm giác mà chị xứng đáng được có". Ngay khi tôi nhận được tin nhắn này, tôi có cảm giác chính xác được gọi là nóng lạnh, vì tôi lạnh buốt sống lưng, rồi ngay sau đó là nóng bừng lên cả người, thở gấp, mất bình tĩnh và toát mồ hôi. Tôi vô cùng bối rối. Điều đó đã chứng minh cho tôi thấy, hình như tôi đã tin mạnh mẽ vào một điều gì đó rất sai lầm trong gần 20 năm cuộc đời tôi.
Khi các bạn đọc những dòng này, có lẽ các bạn sẽ nghĩ nó đơn giản, đối với ai đó thì có thể, nhưng với tôi thì hoàn toàn không. Câu chuyện này được viết ra với mong muốn có thể nhắn nhủ với các bạn rằng: "Tôi từng tin tôi là một người đồng tính bẩm sinh, nhưng đến một ngày khi tôi tự hỏi bản thân về giới tính của mình, thì tôi nhận ra niềm tin của tôi không hẳn đã mạnh mẽ như tôi từng nghĩ."
Năm nay tôi 26 tuổi, tôi có một quá khứ không êm đềm cho lắm, nhưng những nỗi đau trong quá khứ sẽ không thể ngăn cản tôi cảm thấy hạnh phúc trong hiện tại vì tôi biết tôi là một người con gái rất bình thường. Tất cả những điều tôi cần làm bây giờ chỉ là "tôi cần thay đổi những nếp suy nghĩ và hành động đã từng hình thành và đã trở nên quá quen thuộc với tôi trong suốt ngần ấy năm cuộc đời", thế thôi.
Nhìn vào hành trình của mình, tôi muốn trở thành giáo viên, vì tôi muốn câu chuyện này của mình sẽ đến được với càng nhiều bạn trẻ càng tốt, để có rất nhiều bạn sẽ dám đối diện lại với quá khứ của mình; và để nhận ra "tôi không phải người đồng tính bẩm sinh, tôi đang trên con đường chiến đấu để tìm lại được giới tính thật của mình. Đó là một hành trình dù chông gai nhưng rất thú vị."
xem thêm truyện les "Mãi yêu chị em nhé"
Tôi, 26 tuổi, giáo viên tiểu học, đang trên con đường đi tìm giới tính của chính mình.
Bạn bè đều không tin vào sự thay đổi của tôi, họ nói: "Đồng tính là bẩm sinh, không thể thay đổi được, không thể tẩy não được, mày đừng hành hạ bản thân mày theo kiểu ép xác đấy nữa, tao sẽ giới thiệu cho mày mấy em Les tao quen, chất lắm". Nhưng mặc kệ họ và những niềm tin của họ, vì tôi đã thay đổi từ trong sâu thẳm suy nghĩ và tâm hồn mình. Ngay sau đây, tôi sẽ kể cho bạn nghe về hành trình ấy, hành trình tôi đi tìm lại chính mình, và cũng là hành trình trong suốt bao nhiêu năm qua đã khiến tôi tin rằng "mình không phải là con gái".
Từ 21 tuổi trở về trước, lúc nào tôi cũng sống với cảm giác lo lắng, sợ hãi căng thẳng vì phải mang trong mình một bí mật không tiết lộ được với ai. Cuộc đời tôi lúc đó là một nỗi buồn không tên, một bóng tối sầu thảm lúc nào cũng đeo đẳng trong từng suy nghĩ, từng lời nói, từng hành động. Bởi tôi là một Lesbian (đồng tính nữ), tôi nghĩ rằng tôi bẩm sinh đã là một người như thế, không bệnh tật, không di truyền, không có lý do gì cả, nó đã nằm trong linh hồn tôi từ lúc tôi được sinh ra trên cõi đời này, và tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ có được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống này.
Năm 9 tuổi tôi đã biết thích các bạn gái cùng lớp. Năm học nào trôi qua, tôi đều thầm thương trộm nhớ một bạn gái nào đó. Lần đầu tiên biết yêu, cũng lại là thầm yêu một bạn gái trong trường. Những ngày tháng được ở bên cạnh để yêu thương và chăm sóc cô ấy là những ngày tháng tuyệt vời nhất, dù chỉ có mình tôi đang yêu.
19 tuổi, lần đầu tiên tôi có người yêu, một cô gái tôi rất yêu và tôi rất hạnh phúc vì cô ấy cũng yêu tôi theo đúng cách tôi thích. Mối quan hệ này kéo dài được 2 năm, có lẽ đó là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất, và cũng chính là khoảng thời gian tôi đau đớn nhất, vì yêu... Thời gian trôi, tôi trải qua nhiều mối quan hệ khác, con trai cũng có, con gái cũng có. Rất nhiều. Trong tất cả quãng thời gian đó, tôi rất đàn ông, ăn mặc như con trai, hành xử như con trai và cũng đáng tự hào một chút, tôi ga-lăng nổi tiếng (đôi khi tôi còn suy nghĩ: không biết bố có ga-lăng bằng mình không nữa?).
Với câu chuyện này, tôi chắc chắn rằng ai cũng sẽ nghĩ "con bé này les bẩm sinh", tôi cũng từng nghĩ thế trong suốt 21 năm, không những thế tôi còn có một niềm tin vững mạnh vào điều đó. Rồi một biến cố lớn xảy ra trong cuộc đời tôi, để tôi nhận ra "Ồ, hình như mọi việc không như mình nghĩ, hình như không hẳn mình là Les", và thế là tôi bắt đầu hành trình tìm lại giới tính, dài và gian khổ, rất đau đớn nhưng... Bạn biết rồi đấy, năm nay tôi 26 tuổi, là một giáo viên tiểu học, bây giờ tôi đã không còn thích con gái theo cách trước đây nữa. Ý tôi là tôi không còn muốn yêu họ như một người con trai yêu một người con gái, tôi cũng không còn ham muốn được quan hệ với con gái từ rất lâu rồi. Tôi bắt đầu thích con trai nhiều hơn, có những rung động thật sự với họ và bắt đầu tin rằng mình sẽ rất hạnh phúc với gia đình của mình, với người đàn ông mình yêu và những đứa con xinh xắn.
Và đây là cuộc đời tôi.
Nhà nằm ở khu vực được xem là "bãi đáp" của con nghiện và gái mại dâm, tôi biết đến phim sex từ rất sớm, khoảng 4 tuổi. Lúc đó tôi đã xem nhiều phim sex đến nỗi từ 5 tuổi đến tận bây giờ tôi không còn nhu cầu xem lại chúng nữa, vì tôi đã biết hết rồi. Đây là lý do đầu tiên. Và đó cũng là khoảng thời gian tôi bắt đầu bị lạm dụng. Tôi bắt đầu bị lạm dụng từ năm tôi 4 tuổi, bị lạm dụng bởi chính những người hàng xóm xung quanh nhà mình, già có, trẻ có. Chính vì tôi đã biết về sex quá sớm nên tôi đã rất bình tĩnh, khi bị giở trò đồi bại tôi cũng không sợ. Có lẽ chính vì thế nên tôi đã không nghĩ và không biết rằng mình nên tìm cách tránh những chuyện đó. Nó kéo dài liên tục cho đến khi tôi 15 tuổi. Khủng hoảng thay, người đó là bố của bạn thân tôi. Cả một quá trình dài như vậy nên tôi vô thức chấp nhận những điều này như một cách thể hiện tình cảm, rất kỳ quái.
Tôi chưa từng bao giờ bị cưỡng bức thật sự, nhưng tất cả những sự xâm hại đã để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng đến tâm hồn và thể xác tôi. Tôi còn nhớ mãi lần bị xâm hại khi tôi 14 tuổi, bởi một bảo vệ trường cấp 2. Hồi đó, trường tôi có nhiều bảo vệ, mỗi bố lại có những đứa con cưng riêng. Được các bố bảo vệ quý là rất sướng vì đi muộn vẫn được vào trường, có chỗ gửi xe đạp riêng mà không cần vé, đôi khi còn được xin điểm cho nữa. Tôi là một trong số những đứa con cưng đó, tôi rất thích và tôi cũng rất quý bố bảo vệ.
Mới đầu, sự yêu quý thể hiện bằng cách thơm hít, tôi không thích nhưng vì sự "không sợ" được rèn luyện từ bé nên tôi cũng không phản ứng gì, cùng với thời gian thì mức độ cũng được nâng cấp, tôi bắt đầu bị sờ ngực và tôi đã không phản ứng gì hơn ngoài việc tỏ ra khó chịu. Ông ta cho tôi tiền và tôi cũng "không sợ", coi mọi chuyện như bình thường. Cho đến một ngày, sau giờ học buổi chiều, ông rủ tôi đi khóa cửa các lớp. Chuyện gì phải đến, cũng đã đến, tôi đứng đó trong một góc tường, sốc nặng và bất lực để ông dầy vò khắp cơ thể tôi bằng miệng, bằng tay vô cùng thô bạo.
Đến tận sau này khi gặp bác sĩ tâm lý tôi mới biết rằng hậu quả của sự việc hôm đó đã ảnh hưởng đến tôi to lớn thế nào. Đây là những gì bác sĩ đã nói: "Em không nhận ra thôi, cú chấn động tâm lý đó lớn đến nỗi cơ thể em đã phản ứng dữ dội lại bằng cách đóng gần hết các cảm giác". À thì ra là thế, đó chính là lý do vì sao cơ thể tôi lại vô cảm đến vậy, tôi không có nhiều máu buồn, tôi không dễ bị kích thích về mặt cơ thể, ngay cả khi xem những đoạn phim nóng bỏng khiến người khác phải đỏ mặt. Tôi cũng chỉ có rất ít cảm giác khi quan hệ với con trai. Chính vì thế tôi đã tìm đến con gái. Đồng thời, tôi mất niềm tin vào đàn ông và tôi không tin một ai trong số họ. Tôi đã có một lý do để tin mình là les bẩm sinh...
Tôi nghĩ tôi yêu phụ nữ, mà tôi yêu họ thật, nhưng đấy là khi tôi chưa biết tại sao tôi lại yêu họ nhiều đến thế.
Tôi lớn lên cùng với một bí mật như vậy, nhưng tôi đã không nhận ra rằng tôi có một nỗi sợ vô hình từ trong tâm thức: "tôi sợ đàn ông", tôi sợ sự thô bạo của họ đến từ ấn tượng rất xấu trong cuộc đời thơ ấu của mình. Tôi không nhận ra điều đó cho đến khi cách đây mấy tháng, bạn tôi mua một chiếc xe đạp mới rất đẹp, và tôi muốn mượn đi thử. Tôi bắt đầu đạp xe trên triền đê, rất vui rất thích, cho đến khi tôi nhìn thấy trên đoạn đường mình sắp đi qua có 3 người đàn ông, họ đang làm gì đó, dù ngay sau tôi là một đám các cô đang cắt cỏ và phía đường chính ở trên thì đang có rất nhiều xe đi lại.
Tôi sợ, tim đập rất nhanh, óc tôi căng ra nghĩ đến tất cả những tình huống có thể xảy đến: "Liệu họ có trêu mình ác ý không?", "liệu họ có cướp không?", "liệu họ có cười những điệu cười thô bỉ khi mình đi qua không?", "liệu họ có làm gì khiến mình đau không?" ... "mình sợ lắm". Nhưng tôi vẫn cứ trấn an mình và đi tiếp, tôi đi qua họ và hóa ra họ đang mắc mồi để câu cá, chẳng ai trong số họ thèm để ý gì đến những việc xung quanh. Tôi đi thêm một đoạn ngắn nữa và tôi lại nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi đang đi bộ ngược chiều với mình, một nỗi sợ lại dấy lên, và thế là tôi ngay lập tức quay đầu xe đạp về nơi bạn tôi đang làm việc.
Tôi đã nhận ra tôi vẫn sợ, dù tôi đã gặp bác sĩ tâm lý để hóa giải những câu chuyện sàm sỡ, xâm hại và lạm dụng từ khi tôi 4 đến 15 tuổi. Nhưng những chấn động vẫn thoang thoảng còn đó, và tôi sẽ vẫn phải tiếp tục đối mặt với nó, nhưng ít nhất tôi đã biết rằng mình sẽ phải làm gì, ít nhất tôi biết mình từng đánh đồng một nhóm người xấu xa nhỏ với một nhóm lớn những người đàn ông tốt trên đời. Trước đây, khi chưa nhận ra điều đó, tôi chỉ vô thức tránh xa những nơi có nhiều đàn ông, tôi nghĩ tôi ghét đàn ông, thế là đủ. Tôi càng tin rằng mình chỉ yêu phụ nữ, chỉ có thể yêu được phụ nữ mà thôi, tôi sẽ không thể yêu được một người đàn ông nào hết.
Tôi nghĩ tôi yêu phụ nữ, mà tôi yêu họ thật, nhưng đấy là khi tôi chưa biết tại sao tôi lại yêu họ nhiều đến thế. Gia đình tôi ngày xưa rất nghèo, bố mẹ đi làm suốt, từ nhỏ tôi đã hay ở với bà nội và chơi một mình. Đến tận bây giờ tôi vẫn hay kể rằng "tuổi thơ của tôi là cái tủ bát và bà nội". Tôi yêu mẹ lắm. Tôi nhớ mẹ lắm nhưng biết làm sao được, mẹ vẫn phải đi làm thôi. Rồi càng lớn thì mẹ tôi lại bận rộn nhiều hơn, càng ít thời gian dành cho tôi hơn và thế là tôi đã phải trải qua tuổi dậy thì của mình hoàn toàn cô đơn, lạc lõng và đau khổ với những tình cảm đơn phương của mình.
Tôi và mẹ chỉ bắt đầu gần lại với nhau hơn khi tôi đã đi học ở xa, mỗi khi tôi về nhà thì hai mẹ con bắt đầu nói chuyện với nhau như những người lớn, dù cũng hơi muộn nhưng tôi rất thích. Tôi vẫn nhớ y nguyên khoảng thời gian đó. Mẹ là người bạn của tôi. Rồi mẹ mất, tôi cảm giác như mình không còn gì để mất. Tôi rơi vào vực thẳm không có lối thoát và tôi đã như thế trong suốt 3 năm tiếp theo.
Tại sao tôi lại kể ra câu chuyện này, lý do là vì, sau này khi tôi đã yêu thương những người con gái đủ sâu sắc và đủ nhiều thì tôi chợt nhận ra "không phải tôi yêu phụ nữ bẩm sinh" mà tôi tìm đến họ như đang tìm lại cảm giác yêu thương mà mẹ dành cho tôi.
Theo lý thuyết Năm ngôn ngữ yêu thương của Gary Chapman, thì con người có 5 cách yêu thương người khác và được người khác yêu thương đó là: những lời động viên yêu thương, những món quà, những khoảng thời gian dành cho nhau, sự giúp đỡ tận tụy và những cử chỉ âu yếm. Cũng phải cám ơn bác Gary Chapman, vì nhờ việc mình đọc được lý thuyết này mà mình mới nhận ra "À, mình thích được dành thời gian với những người mình yêu thường và mình cũng thích được cho và nhận những hành động âu yếm". Cũng chính vì tôi nhận ra điều này nên tôi cũng đã nhận ra "hóa ra ngày xưa mình yêu mẹ, mong mẹ nhiều đến thế, mình muốn được dành nhiều thời gian với mẹ, mình muốn được mẹ ôm thơm nhiều lắm", nhưng ngôn ngữ yêu thương của mẹ tôi lại là sự chăm sóc tận tụy. Chính vì vậy nên mẹ rất yêu tôi và tôi rất yêu mẹ nhưng tôi ít khi cảm nhận được tình cảm của mẹ.
Tôi có một người bạn từng nói rằng "cái gì mình thiếu thì mình sẽ dễ có xu hướng trở nên thái quá về nó", điều này đúng với tôi. Tôi quá thiếu những cái ôm thơm từ mẹ, dù mẹ tôi đã dành rất nhiều thời gian cho tôi, nhưng mẹ lại đột ngột ra đi làm tôi có một cảm giác thiếu thốn đến mức thê thảm cái nhu cầu được ở bên cạnh mẹ. Nỗi đau quá to lớn từ việc tôi mất mẹ tôi. Tất cả những sự lý giải này tôi chỉ mới tìm ra được trong thời gian gần đây để giải thích việc tại sao tôi muốn gần phụ nữ đến thế, yêu phụ nữ đến thế và tôi cần được họ âu yếm tôi nhiều đến thế. Và cũng may rằng tôi tìm ra tất cả những lý do này để tôi nhận ra rằng tôi tìm đến những người con gái khác, yêu họ là để tôi có được lại cái cảm giác yêu thương an toàn mà tôi đã từng có với mẹ tôi.
Trước đây, tôi rất thích quan hệ tình dục với phụ nữ, tôi đã làm việc đó rất nhiều. Ngay cả sau này, khi tôi không còn yêu phụ nữ theo mối quan hệ nam nữ yêu nhau, thì thi thoảng, đối với những người con gái tôi rất thân, tôi rất quý, yêu thương đến mức bản thân mình còn cảm thấy không biết phải làm gì để thể hiện được tình cảm này đây, tự nhiên tôi lại mơ hồ có một cảm giác tôi muốn quan hệ tình dục với họ.
Tôi tưởng tượng điều đó trong đầu mình, nhưng trong những thước phim tưởng tượng đó, tôi chỉ luôn tưởng tượng ra những cảnh mình giúp các bạn ý được thỏa mãn. Rồi cũng đến một lúc chính tôi cũng cảm thấy khó chịu với những suy nghĩ, với những cảnh tượng do chính mình tạo ra và tôi bắt đầu với câu hỏi "tại sao mình lại nghĩ như thế nhỉ?" và rất nhiều các câu hỏi tại sao khác.
Đã có lúc tôi tưởng như bế tắc. Tôi phải tìm kiếm sự trợ giúp của các bạn mình, những người bạn làm trong lĩnh vực tâm lý và huấn luyện tinh thần. Cám ơn vô cùng sự kiên nhẫn cũng như sự giúp đỡ tận tình của họ, tôi đã nhận ra rằng: "Hóa ra không hẳn là mình thích quan hệ với con gái, đơn giản chỉ vì mình đã tiếp xúc với phim sex quá sớm và đầu óc non nớt của mình đã vô tình cài đặt thông tin sex là hình thái cao nhất để thể hiện tình yêu thương - trong - mọi - mối - quan - hệ".
Sau khi nhận ra điều này, quả thật tôi đã giảm hẳn nhu cầu tình dục, và nhu cầu này đối với các bạn gái hầu như không còn gì. Tôi có thể khẳng định như vậy bởi sau đó không quá lâu, một em gái trẻ rất nữ tính, thông minh, xinh đẹp và quyến rũ nói thích tôi. Tôi biết, em cũng biết là tôi găp nhiều khó khăn trong tình dục. Em nhắn cho tôi một tin nhắn: "Em muốn làm việc đó với chị để chị có được những cảm giác mà chị xứng đáng được có". Ngay khi tôi nhận được tin nhắn này, tôi có cảm giác chính xác được gọi là nóng lạnh, vì tôi lạnh buốt sống lưng, rồi ngay sau đó là nóng bừng lên cả người, thở gấp, mất bình tĩnh và toát mồ hôi. Tôi vô cùng bối rối. Điều đó đã chứng minh cho tôi thấy, hình như tôi đã tin mạnh mẽ vào một điều gì đó rất sai lầm trong gần 20 năm cuộc đời tôi.
Khi các bạn đọc những dòng này, có lẽ các bạn sẽ nghĩ nó đơn giản, đối với ai đó thì có thể, nhưng với tôi thì hoàn toàn không. Câu chuyện này được viết ra với mong muốn có thể nhắn nhủ với các bạn rằng: "Tôi từng tin tôi là một người đồng tính bẩm sinh, nhưng đến một ngày khi tôi tự hỏi bản thân về giới tính của mình, thì tôi nhận ra niềm tin của tôi không hẳn đã mạnh mẽ như tôi từng nghĩ."
Năm nay tôi 26 tuổi, tôi có một quá khứ không êm đềm cho lắm, nhưng những nỗi đau trong quá khứ sẽ không thể ngăn cản tôi cảm thấy hạnh phúc trong hiện tại vì tôi biết tôi là một người con gái rất bình thường. Tất cả những điều tôi cần làm bây giờ chỉ là "tôi cần thay đổi những nếp suy nghĩ và hành động đã từng hình thành và đã trở nên quá quen thuộc với tôi trong suốt ngần ấy năm cuộc đời", thế thôi.
Nhìn vào hành trình của mình, tôi muốn trở thành giáo viên, vì tôi muốn câu chuyện này của mình sẽ đến được với càng nhiều bạn trẻ càng tốt, để có rất nhiều bạn sẽ dám đối diện lại với quá khứ của mình; và để nhận ra "tôi không phải người đồng tính bẩm sinh, tôi đang trên con đường chiến đấu để tìm lại được giới tính thật của mình. Đó là một hành trình dù chông gai nhưng rất thú vị."
xem thêm truyện les "Mãi yêu chị em nhé"