Góc Tâm Hồn Nhỏ - 7h30, điện thoại reng… Mặc vội cái quần dài, tọt tọt chạy qua mượn chiếc xe đạp của mấy cô bé phòng bên. 3 chân bốn cẳng đạp… 5 phút sau, có mặt ở ngoài đường lớn. Vẫn nụ cười quen thuộc:
- Cu cậu vẫn khỏe đấy chứ! Dạo này ren ít về quê. Mẹ bây trông lắm.
- ….
Tay cầm quà, mắt nhìn theo ánh đèn hậu đang mờ dần mà mong đến ngày được cùng chú về quê…
Về đến phòng, chưa mở ra nhưng cũng có thể đoán là gì rồi. Vẫn là nó, thấy nhớ mẹ vô vàng. Giờ nhớ lại lúc trước mà ghét và giận mình vô cùng. Ngày ấy, ngày mới chuyển qua ở chung với bọn bạn trong lớp, may mắn là được ở cùng với mấy đứa học giỏi mà còn được xài ké máy tính của tụi nó nữa. Chưa kể mỗi lần tụi nó về quê thì đem ra vô vàng thứ. Khi là vịt hầm, sườn xào, không thì bánh trái… No say và sung sướng làm sao, tíu tít khoe cho mẹ nữa.
Một hôm, có điện thoại của cô Thắm hàng xóm, biết là mẹ gọi nhờ. Chắc là vì mấy tuần rày mình không về quê nên mẹ lo đây mà. Nhận điện thoại xong, mừng khôn siết. Mẹ gửi quà, mẹ nhờ chú Phi – chồng cô T đem ra dùm, vì tiện đường chú đi làm. Hehe. Nhưng niềm vui ấy bị đánh sập khi nhận được quà của mẹ. Toàn là rau: rau khoai, rau muống và mồng tơi với thêm vài cái trứng. Nhớ đến bọn bạn trong phòng mà chẳng dám đêm về phòng. Chỉ sợ chúng nó cười chê, thôi thà mình không có lại hay hơn. Quyết định một hồi, bỏ tới thùng rác nhưng sợ mang tội rồi cũng đem về.
-Cái chi, rau àh.
Nghe như thằng T đang mỉa mai mình. Thấy tức và giận mẹ lắm. Nghĩ sao mà lại gửi những thứ này cho mình chứ. Ấm ức cả đêm. Mấy ngày sau, cũng chính mình đem vứt hơn một nữa số rau đó…
…
Sau đó hơn 1 tuần, về quê. Thấy con về mẹ mừng lắm, đi chợ còn mua thêm đồ ăn vặt nữa. Cứ như cái hồi tiểu học vậy. 2 ngày thong thả ở chốn thanh bình của làng quê thì lại phải xách gói đi. Mình đi thì đơn giản chỉ xách balo và bỏ mấy 2 cái quần đùi nữa là xong. Đơn giản là vậy. Nhưng với mẹ lại khác, con đi mẹ buồn vì nhà lại vắng, đã vậy mẹ còn chạy ngược xui vay tiền hang xóm để đưa cho con ra lại Đn. Dù là sắp tới giờ đi làm mướn cho người ta nhưng mẹ vẫn tranh thủ ra bấm nhanh mấy ngọn rau khoai ở mảnh vườn nhỏ bên hè, rồi vội vàng nhặt mớ rau muống bà Năm mới cho. Rồi tất cả được gói gọn gang vào tờ lá chuối. Cầm trên tay thấy nghẹn ngào, thấy cay nơi khóe mắt… Con xin lỗi.
Mớ rau của mẹ. Suốt đời này con chẳng bao giờ quên…
- Cu cậu vẫn khỏe đấy chứ! Dạo này ren ít về quê. Mẹ bây trông lắm.
- ….
Tay cầm quà, mắt nhìn theo ánh đèn hậu đang mờ dần mà mong đến ngày được cùng chú về quê…
Về đến phòng, chưa mở ra nhưng cũng có thể đoán là gì rồi. Vẫn là nó, thấy nhớ mẹ vô vàng. Giờ nhớ lại lúc trước mà ghét và giận mình vô cùng. Ngày ấy, ngày mới chuyển qua ở chung với bọn bạn trong lớp, may mắn là được ở cùng với mấy đứa học giỏi mà còn được xài ké máy tính của tụi nó nữa. Chưa kể mỗi lần tụi nó về quê thì đem ra vô vàng thứ. Khi là vịt hầm, sườn xào, không thì bánh trái… No say và sung sướng làm sao, tíu tít khoe cho mẹ nữa.
Một hôm, có điện thoại của cô Thắm hàng xóm, biết là mẹ gọi nhờ. Chắc là vì mấy tuần rày mình không về quê nên mẹ lo đây mà. Nhận điện thoại xong, mừng khôn siết. Mẹ gửi quà, mẹ nhờ chú Phi – chồng cô T đem ra dùm, vì tiện đường chú đi làm. Hehe. Nhưng niềm vui ấy bị đánh sập khi nhận được quà của mẹ. Toàn là rau: rau khoai, rau muống và mồng tơi với thêm vài cái trứng. Nhớ đến bọn bạn trong phòng mà chẳng dám đêm về phòng. Chỉ sợ chúng nó cười chê, thôi thà mình không có lại hay hơn. Quyết định một hồi, bỏ tới thùng rác nhưng sợ mang tội rồi cũng đem về.
-Cái chi, rau àh.
Nghe như thằng T đang mỉa mai mình. Thấy tức và giận mẹ lắm. Nghĩ sao mà lại gửi những thứ này cho mình chứ. Ấm ức cả đêm. Mấy ngày sau, cũng chính mình đem vứt hơn một nữa số rau đó…
…
Sau đó hơn 1 tuần, về quê. Thấy con về mẹ mừng lắm, đi chợ còn mua thêm đồ ăn vặt nữa. Cứ như cái hồi tiểu học vậy. 2 ngày thong thả ở chốn thanh bình của làng quê thì lại phải xách gói đi. Mình đi thì đơn giản chỉ xách balo và bỏ mấy 2 cái quần đùi nữa là xong. Đơn giản là vậy. Nhưng với mẹ lại khác, con đi mẹ buồn vì nhà lại vắng, đã vậy mẹ còn chạy ngược xui vay tiền hang xóm để đưa cho con ra lại Đn. Dù là sắp tới giờ đi làm mướn cho người ta nhưng mẹ vẫn tranh thủ ra bấm nhanh mấy ngọn rau khoai ở mảnh vườn nhỏ bên hè, rồi vội vàng nhặt mớ rau muống bà Năm mới cho. Rồi tất cả được gói gọn gang vào tờ lá chuối. Cầm trên tay thấy nghẹn ngào, thấy cay nơi khóe mắt… Con xin lỗi.
Mớ rau của mẹ. Suốt đời này con chẳng bao giờ quên…