Vòng tay ấm.. Truyện đồng tính nữ
Tôi nhớ tôi từng ôm lấy ai đó
Tôi nhớ ai đó cũng từng ôm lấy tôi
Một vòng tay rất ấm và dịu dàng….
Nhưng tất cả, đã mãi trôi xa……
Vòng tay ấm của tôi, người rút cục là ai?!
“ Nhi!! Con sao vậy?!”
“ Mẹ không thấy ư?!”
“ Thấy gì con?!”
Mẹ tôi không thấy được. Từ nhỏ đến lớn, hình như cũng không ai thấy được. Tôi còn nhớ, mình từng rất ngây thơ đi hỏi từng người lại từng người một là có thấy không? có cảm nhận thấy giống tôi không. Nhưng họ đều lắc đầu, thậm chí còn có người cười nhạo tôi bị khùng
Tôi từng nghĩ có lẽ tôi bị khùng thiệt. Mẹ tôi cũng từng đưa tôi đi khám vì những hành động của mình năm tôi năm tuổi, nhưng kết quả cho thấy tôi hoàn toàn bỉnh thường. Mẹ nhìn tôi đau khổ, mẹ tưởng tôi bị điên. Và kể từ lúc đó, tôi không bao giờ hỏi người ta có thấy không nữa. Nhưng ngày hôm nay, việc đó lại một lần nữa diễn ra
Tôi luôn cảm nhận thấy có người ôm lấy mình
Một vòng tay rất ấm áp luôn đưa ra ôm lấy tôi. Từ nhỏ đã như vậy, kể từ lúc tôi nhận thức được sự việc tới giờ thì điều đó… hay người đó đã xuất hiện và ôm lấy tôi. Tôi từng nghĩ rằng là mẹ ôm lấy tôi khi ngủ, nhưng không phải, khi tôi ngủ riêng tôi vẫn có cảm giác người đó ở đâu đây
Khi tôi khóc vì mỗi đêm xa mẹ, người đó luôn ôm tôi vào lòng dỗ dành
Khi tôi khóc khi phải đi học ngày đầu tiên, người đó đã nắm lấy tay tôi, dẫn tôi vào lớp
Khi tôi khóc vì bị bạn bè bắt nạt, thì những giọt nước mắt không bao giờ rơi xuống vì đã có người đó gạt lệ cho tôi
Khi tôi đi lạc, thì cho dù tôi ở đâu, cánh tay ấm áp ấy luôn kéo tôi trở về nhà an toàn
Và khi tôi lạnh hay đau lòng, vòng tay ấy luôn siết chặt, ôm tôi vào lòng…
Người ta không tin lời tôi nói, tôi không cần. Người ta luôn nói tôi ngu ngốc nhưng tôi không quan tâm. Trong tâm tôi chỉ để ý đến mình người đó, vòng tay ấm của tôi. Người bạn vô hình mà tôi luôn gọi là Ka. Ka có thể là ma, Ka có thể là quỷ, nhưng đối với tôi, Ka là thiên thần của riêng tôi, chỉ của riêng tôi mà thôi
Tôi không biết Ka là gì, cũng không biết Ka tại sao lại ở bên tô, nhưng tôi cũng không quan tâm làm gì. Bởi vì có Ka tôi có thể cảm nhận thấy những yên bình trong lòng mình.
Khi tôi 14, tôi đã lớn, tôi đã có thể hiểu được mọi chuyện và tôi cũng phạm phải sai lầm lớn như bao người, như khi họ trưởng thành hơn và ngu ngốc hơn. Hình như dần dần tôi ngu ngốc đến mất dường như không quan tâm đến sự có mặt của Ka ở bên cạnh mình nữa
Tôi không còn nói chuyện một mình với mình Ka nữa, tôi có bạn
Tôi không còn khóc nữa, tôi đã mạnh mẽ và tôi có người yêu để dựa vào
Buổi tối, tôi không cần Ka ôm vào lòng. Tôi có mền, tôi có thể tự ôm lấy mình….
xem tiếp tại đây nhé
Tôi nhớ tôi từng ôm lấy ai đó
Tôi nhớ ai đó cũng từng ôm lấy tôi
Một vòng tay rất ấm và dịu dàng….
Nhưng tất cả, đã mãi trôi xa……
Vòng tay ấm của tôi, người rút cục là ai?!
“ Nhi!! Con sao vậy?!”
“ Mẹ không thấy ư?!”
“ Thấy gì con?!”
Mẹ tôi không thấy được. Từ nhỏ đến lớn, hình như cũng không ai thấy được. Tôi còn nhớ, mình từng rất ngây thơ đi hỏi từng người lại từng người một là có thấy không? có cảm nhận thấy giống tôi không. Nhưng họ đều lắc đầu, thậm chí còn có người cười nhạo tôi bị khùng
Tôi từng nghĩ có lẽ tôi bị khùng thiệt. Mẹ tôi cũng từng đưa tôi đi khám vì những hành động của mình năm tôi năm tuổi, nhưng kết quả cho thấy tôi hoàn toàn bỉnh thường. Mẹ nhìn tôi đau khổ, mẹ tưởng tôi bị điên. Và kể từ lúc đó, tôi không bao giờ hỏi người ta có thấy không nữa. Nhưng ngày hôm nay, việc đó lại một lần nữa diễn ra
Tôi luôn cảm nhận thấy có người ôm lấy mình
Một vòng tay rất ấm áp luôn đưa ra ôm lấy tôi. Từ nhỏ đã như vậy, kể từ lúc tôi nhận thức được sự việc tới giờ thì điều đó… hay người đó đã xuất hiện và ôm lấy tôi. Tôi từng nghĩ rằng là mẹ ôm lấy tôi khi ngủ, nhưng không phải, khi tôi ngủ riêng tôi vẫn có cảm giác người đó ở đâu đây
Khi tôi khóc vì mỗi đêm xa mẹ, người đó luôn ôm tôi vào lòng dỗ dành
Khi tôi khóc khi phải đi học ngày đầu tiên, người đó đã nắm lấy tay tôi, dẫn tôi vào lớp
Khi tôi khóc vì bị bạn bè bắt nạt, thì những giọt nước mắt không bao giờ rơi xuống vì đã có người đó gạt lệ cho tôi
Khi tôi đi lạc, thì cho dù tôi ở đâu, cánh tay ấm áp ấy luôn kéo tôi trở về nhà an toàn
Và khi tôi lạnh hay đau lòng, vòng tay ấy luôn siết chặt, ôm tôi vào lòng…
Người ta không tin lời tôi nói, tôi không cần. Người ta luôn nói tôi ngu ngốc nhưng tôi không quan tâm. Trong tâm tôi chỉ để ý đến mình người đó, vòng tay ấm của tôi. Người bạn vô hình mà tôi luôn gọi là Ka. Ka có thể là ma, Ka có thể là quỷ, nhưng đối với tôi, Ka là thiên thần của riêng tôi, chỉ của riêng tôi mà thôi
Tôi không biết Ka là gì, cũng không biết Ka tại sao lại ở bên tô, nhưng tôi cũng không quan tâm làm gì. Bởi vì có Ka tôi có thể cảm nhận thấy những yên bình trong lòng mình.
Khi tôi 14, tôi đã lớn, tôi đã có thể hiểu được mọi chuyện và tôi cũng phạm phải sai lầm lớn như bao người, như khi họ trưởng thành hơn và ngu ngốc hơn. Hình như dần dần tôi ngu ngốc đến mất dường như không quan tâm đến sự có mặt của Ka ở bên cạnh mình nữa
Tôi không còn nói chuyện một mình với mình Ka nữa, tôi có bạn
Tôi không còn khóc nữa, tôi đã mạnh mẽ và tôi có người yêu để dựa vào
Buổi tối, tôi không cần Ka ôm vào lòng. Tôi có mền, tôi có thể tự ôm lấy mình….
xem tiếp tại đây nhé