DMCA.com Protection Status

Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014

Les đâu có gì sai, sinh ra đã thế rồi thì làm được gì? Sao phải kì thị, phải giấu diếm như vậy chứ. Les, không thể có được tình yêu ư?

Sao lại có chuyện nam tính ở chỗ này? Cách nói chuyện của nó lộ rõ thế sao. Ảnh minh họa: Internet.


Khói thuốc lan tỏa dần dần bao quanh lấy khuôn mặt nó, lâu rồi nó mới lại động đến điếu thuốc. Thèm thật, thèm cái cảm giác ngửi thấy hương khói nồng nồng, thèm cái cảm giác ấm áp nơi cuống họng. Nó muốn thuốc lá khiến nó suy nghĩ nhiều hơn một chút. Tựa người vào khung cửa sổ, đêm đập vào mắt. Vài ánh đèn sáng như từng quả cầu bay lơ lửng trước mặt nó, nối dài, giá như có thêm hơi rượu, nó sẽ nghĩ rằng mình đang được thưởng thức một dãy đèn lồng rực rỡ, mang theo hương sắc của tình yêu. Nó đang băn khoăn, bối rối, không biết mình đang đứng ở đâu, liệu có phải là đang ở trên một bờ vực, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể làm nó ngã xuống, rồi ở sâu dưới đó, chẳng thể nào bước lên được nữa. Đốm lửa trên tay nó vẫn sáng lập lòe, nốt điều này thôi…

Tiếng buzz từ máy tính đã lôi nó ra khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình.

- Anh, nói chuyện với em chút đi.

- Ừm. Hôm nay em có gì vui?

- Cũng chả có gì anh ạ, em đi học ngồi ngủ gật, chờ mãi mới đến tối để chat với anh. Ngay từ đầu em gặp anh, em đã thấy anh rất nam tính, nên thích nói chuyện với anh như nói chuyện với một người con trai ý ^^.

- Thì cũng đang gọi anh bằng anh đây còn gì. Anh đẹp trai tài giỏi, ai mà không thích nhỉ? Em cũng thích anh chứ gì?

- Thôi mà, để em nói đi. Em nói thật anh đừng giận.

- Sao?

- Em nghĩ anh bị les.

- Ừm.

- Ớ, em không nói đùa đâu mà.

- Thì anh có bảo em đùa đâu.

- Anh bị thật đấy à?

- Chả biết.

- Đừng đùa thế chứ. Anh làm trắc nghiệm em gửi

Nó chong chong nhìn vào mấy câu hỏi, hay thật, cứ làm đúng với sai, có với không mà cũng ra được giới tính cơ đấy. Nó cười thầm cô bé mới quen, hôm đầu tiên gặp nhau là cái ngày nó ăn mặc nữ tính nhất quả đất cơ mà nhỉ? Sao lại có chuyện nam tính ở chỗ này? Cách nói chuyện của nó lộ rõ thế sao. Vừa nhấn nút send, nó vừa băn khoăn, sao con bé lại thấy điều như thế nhỉ, mới quen nó đâu có kể chuyện nhiều. Sao lại có cảm nhận như vậy ?

- Tèn tén ten, kết quả đây.

- Sao em ?

- Nghi ngờ anh thuộc dạng les butch. Anh thấy mình có gì lạ khi ở bên con gái không ?

- Ừ, có. Mà thế thì có sao ?

- Em nói nghiêm túc mà, anh đi khám đi.

- Để đấy, khám xét gì.

- Sao anh lại thế nhỉ, em quan tâm tới anh thật mà anh cứ đùa. Không thèm nói chuyện với anh nữa.

Nick Yahoo tắt vụt ánh sáng, nhanh đến mức nó chưa kịp chào một câu. Sao con bé lại giận nhỉ? Nó les hay không liên quan gì đến con bé đây. Hay là…

Con bé đã làm nó suy nghĩ, hai năm nay, nó gắn bó với con gái một cách khác thường và những cảm xúc cũng thật khác thường. Les à, nó từng nghĩ đến điều đó nhưng không dám khẳng định, mọi người cũng chỉ bảo nó cá tính quá thôi, còn sự thật thì chẳng ai tin là nó les cả. Vì nó chơi với cả con trai lẫn con gái mà.

Mân mê bàn phím máy tính, những lời của con bé vừa nãy khiến nó không thể ngủ được. Bất giác, nó đánh ba chữ cái lên cái ô nho nhỏ của google. Hơn sáu triệu kết quả, nó cau mày, nhiều người quan tâm tới chuyện này như thế sao? Những thứ cảm xúc giống như hai năm nay nó có, không nhiều người nói ra, những thứ cảm xúc nó nói ra kiểu đùa nửa vời để lấp liếp, để mọi người trêu đùa mà không ai nghĩ rằng cảm xúc ấy là thật, đều có ở trên mạng này. Không biết bao nhiêu lần nó tim nó đập nhanh vì nhìn thấy đôi má ửng hồng của đứa bạn, không biết bao nhiêu lần nó phải quay mặt đi chỗ khác vì một đứa ngang nhiên thay quần áo trong phòng. Ham muốn được miên man đôi bàn tay trên gò má, nơi môi hồng nhỏ xinh, đã bao nhiêu lần nó muốn ôm hôn một cô bé trong thang máy, ngại đông người nên lại thôi. Nó đã nghĩ mình điên rồi, điên vì những thứ bất bình thường như thế, điên vì những hình ảnh dung tục lần lượt xuất hiện trong đầu nó. Đôi lần nó rít lên với mình: Khỉ thật, không một thằng đàn ông nào làm mình có hứng được hay sao?

les-874531-1371166095_500x0.jpg
không biết bao nhiêu lần nó phải quay mặt đi chỗ khác vì một đứa bạn ngang nhiên thay quần áo trong phòng. Ảnh minh họa: Internet.

Trước kia, từng có một người nói yêu nó và nó cũng yêu người ấy nhưng tình yêu đó có bao nhiêu phần trăm là thật thì nó cũng không biết nữa, nó chỉ thấy vui khi được quan tâm, được đưa đón, được tiếng là có người yêu. Còn nó chưa từng có cảm giác của những ham muốn hay những lần nghẹn thở vì trái tim chết đứng khi được hôn. Hôn không cảm giác, thậm chí nó còn thấy rờn rợn. Nó tự nhủ vì mới thôi chưa quen nhưng bao nhiêu lần cũng vậy. Nó không cảm nhận được những gì mà người ta vẫn nói yêu nhau thì như thế. Anh không thể làm cho nó thật sự yêu hoặc nó không thể yêu bất cứ người con trai nào cả. Rồi cũng đến ngày anh nói lời chia tay, chẳng phải vì nó quan tâm đến anh không đủ, chẳng phải vì anh đã có người thay thế. "Em quá mạnh mẽ để anh có thể yêu em", câu nói này đã ghim chặt vào trong trí nhớ của nó. Yếu đuối mới có thể yêu được hay sao ?

Chia tay rồi, nó không quá đau khổ, chỉ thấy tiếc vì đã mất đi một người thật sự quan tâm đến mình. Có lẽ, cuộc đời này bất chợt gặp và yêu nó là điều anh làm anh khổ hơn là sung sướng. Nó không thể đem lại cho anh thứ tình cảm mà anh cần. Nó hy vọng rằng anh sẽ hạnh phúc với một người con gái thự sự.

Nó không có cảm giác với con trai, chỉ có thứ cảm giác muốn được che chở, yêu thương, quan tâm tới những người con gái. Nó muốn mình có thể là bờ vai để người ấy được dựa vào mà khóc mỗi khi gặp chuyện buồn, được làm chiếc gối êm êm, xoa nhẹ lên mái tóc người con gái mỗi khi người ấy dựa lên đùi nó mà ngủ. Những lúc ấy ánh mắt nó toát lên thứ cảm xúc kì lạ, có lẽ chỉ những người nhạy cảm mới thấy được mà thôi.

Nó đã suy nghĩ rất nhiều, nó không dám nói những thứ kì lạ nó cảm thấy mỗi khi tiếp xúc với một người con gái mà nó thầm quý mến cho người trong gia đình nghe, nó sợ. Nó không dám nói những gì nó đang nghĩ về mình cho bạn nghe, nó sợ. Nỗi sợ của nó đeo đẳng trong cả những giấc mơ, có những hôm nó choàng dậy, mồ hôi đầm đìa, nó sợ rằng trong mơ nó sẽ nói lời yêu với một người con gái.

Một cái nick vẫn còn sáng, nó chào hỏi rồi đi ngủ. Bất chợt, tay nó gõ lên những dòng kì lạ.

- Nếu em có vấn đề về giới tính, chị còn chơi với em không ?

- Còn chứ. Sao hỏi thế, lại suy nghĩ gì à ?

- Ừm, sợ rằng em bị les thật. Mọi người xa lánh em mất.

- Đừng nghĩ linh tinh, chị chơi với em từ đầu, chị biết em thế nào nên vẫn chơi với em, không xa lánh đâu. Sợ thế thật thì đi khám đi, cứ nghĩ linh tinh thì ngủ sao được.

Nó ậm ừ chúc ngủ ngon rồi tắt máy đi ngủ. Nó đang là người con gái quá mạnh mẽ và chịu những rung động vì tiếp xúc với quá nhiều con gái hay thật sự là một đứa les mà bây giờ mới phát hiện ra?

***
- Chào buổi sáng anh.

- Ừm, tưởng không chơi với anh nữa?

- Vẫn chat chứ, hì hì.

- Anh bảo này. Là les thì đỡ phải đau khổ vì con trai em nhờ, đã thế muốn làm gì con gái nhà người ta cũng chả ai bảo gì.

- Anh suy nghĩ hay nhỉ, làm gì có cái chuyện như thế. Anh biết người les thật sự người ta khổ như thế nào không? Bây giờ quá nhiều người giả làm les, tập làm les, ngứa mắt lắm anh ạ, như thể muốn nổi tiếng lắm ý, đùa vui trên nỗi đau của người khác. Anh đừng có mà như thế. Em không thích

- Làm gì mà em nóng thế.

- Em cứ nói như thế đấy, anh suy nghĩ đi. Em thương anh, em không muốn anh học theo những trào lưu như thế.

- Em thương anh à, thế em cũng les à?

- …

Nick con bé lại tắt. Mơ hồ có điều gì đó chạm vào sâu trong lòng nó, một sự hẫng hụt vì câu hỏi không có câu trả lời, hay vì một thứ cảm nhận khác, thật khác như những người đồng cảnh ngộ không cần nói mà vẫn hiểu được với nhau ?

Bẵng đi hai ngày, con bé không hề lên mạng. Nó bắt đầu thấy lo lắng, con bé giận nó lâu thật vậy sao? Mò mẫm điện thoại, nó nhắn cho con bé.

- Chuyện hôm trước anh xin lỗi, không nên đùa em như thế. Sao em không lên mạng, em bận quá à?

- Vâng. Em bận quá. Trời lạnh, anh giữ sức khỏe.

- Mấy hôm nay không thấy em, buồn quá trời. Ốm tương tư đây nè!

- Mua thuốc đến nhà cho nhé.

- Thôi, anh sẽ tự khỏi nhanh ý mà.

- Vâng. Hôn anh.

Hôn anh? Câu này sao lạ mà quen. Một chút rung cảm đang nhẹ nhàng lướt qua nó, nó và con bé này…

***
- Em ôm anh nhé!

- Ừm, lạnh thì ôm đi.

Khi đôi bàn tay của con bé níu chặt lấy nó, nó thấy mặt mình ửng đỏ, có chút gì đó ngường ngượng, lại có gì vui sướng lắm, như cái cảm giác được người mình yêu ôm chặt trong mùa đông giá rét mà người ta từng nói. Nó thấy hơi thở nhịp nhàng của con bé khi con bé áp chặt vào lưng nó, nó thấy tim mình cũng đập rộn ràng. Một cảm giác liệu có là bắt đầu yêu.

Kể từ ngày đi chơi ấy, nó và con bé tâm sự với nhau nhiều hơn, đi với nhau gắn bó hơn và những cái nắm tay cũng chẳng còn ngại ngùng. Nó thấy những cảm xúc mới lạ, khác hẳn lúc ở bên người con trai ngày nào. Vẫn là chăm sóc, vẫn là quan tâm nhưng sao lại khác đến thế. Tưởng như nó đã quên hết những lo sợ của mình bấy lâu nay, quên hết những băn khoăn trăn trở ngày nào, nó đang đắm chìm trong hạnh phúc, trong vòng tay với một con bé vô cùng đáng yêu. Thời gian cứ thế trôi đi, nó và con bé ở bên nhau cho đến khi con bé biến mất. Hoàn toàn.

***
Nó tìm con bé, mải miết, tìm khắp những chốn thân quen. Yahoo của con bé chẳng bao giờ còn sáng, Facebook cũng đã đóng rồi. Bạn bè con bé, có đứa bảo gia đình con bé chuyển đi theo bố công tác, có đứa bảo nó đi du học. Nó giật mình, từ trước đến giờ chưa bao giờ nó tới tận nhà con bé, chỉ là đứng ở đầu phố đợi nhau. Nó đã để một người mình yêu thương bỏ lại nó. Nó đã làm gì sai ?

Nó đắm mình vào một góc tối, bao trùm quanh đó là làn khói thuốc, trong đầu nó lẩn quẩn những kỉ niệm của hai đứa, những kỉ niệm mà chẳng thể kể ra với ai cả. Nó đã cố quên đi, sao lại vẫn còn nhớ. Nó đã ngăn không cho nước mắt mình rơi xuống, vậy mà sao từng giọt một vẫn trôi dần xuống má, lạnh và đắng ngắt.

Nó vùng dậy, mở máy tính, nó muốn xóa hết đi những bức ảnh hai đứa từng chụp, xóa hết những gì có liên quan tới con bé, xóa hết, để nó không còn nhớ về một người bỏ rơi nó như vậy. Ngồi nhìn từng bức ảnh của hai đứa, nó không nỡ xóa, nhưng lại không thể không xóa. Nhắm mắt, ctrl all + delete. Màn hình trắng xóa, nó ước gì ngăn tình cảm của mình trắng xóa, chẳng còn gì để đau thương, chẳng còn gì để nhung nhớ.

"Ting", mail mới hiện ra khi mắt nó đang mờ mờ những dòng chữ đã từng là yêu thương.

"Em xin lỗi vì đã biến mất mà không một lời từ biệt như vậy, anh cũng hãy quên em đi, quên những gì chúng mình đã có, cố gắng trở về làm một người con gái bình thường đi anh, anh đang bấp bênh không xác định được hướng đi cho mình thôi. Nghe em, đi gặp bác sĩ tâm lí đi. Les khổ lắm anh ạ, không thể nói ra, không thể bày tỏ tình cảm của mình với một người con gái bình thường, không thể không nhận được những lời phỉ báng, những lời than "tởm" mẹ em xem được ảnh của em và anh trên máy tính, mẹ khóc lóc, chì chiết mãi. Bố em không chấp nhận có đứa con có vấn đề như em. Cả nhà quyết định đưa em ra nước ngoài để học và điều trị tâm lí, cũng không biết có tác dụng gì không nữa nhưng nhất quyết không để ai khác trong đại gia đình biết được sự thật về em. Quên em đi, quên cả những cảm xúc kì lạ của anh đi. Hạn chế tiếp xúc với con gái anh ạ, đừng dày vò, dằn vặt mình anh nhé. Thương anh! Đừng đợi ngày em trở về".

Bất động, nó muốn gào thét nhưng sao cổ họng nghẹn đắng chẳng thể nào thốt lên được thành lời. Nước mắt lại rơi rồi. Hạnh phúc sao có thể ngắn ngủi đến vậy? Les đâu có gì sai, sinh ra đã thế rồi thì làm được gì? Sao phải kì thị, phải giấu diếm như vậy chứ. Les, không thể có được tình yêu ư?

Littlebird