Góc Tâm Hồn Nhỏ - "Con biết Mẹ đã hi sinh cho con nhiều lắm, con biết cả những nỗi buồn mà con trót làm hằn in trên đôi mắt Mẹ. Nhưng Mẹ ơi, có bao giờ Mẹ trách con không...?"
Mẹ à, con của Mẹ là một cô gái nhạy cảm và ưa viết lách. Con đã viết, viết rất nhiều, viết về bạn bè con, thầy cô con và cả những rung cảm tình đầu nhẹ nhàng, quyến luyến. Thế nhưng chưa một lần con viết về Mẹ - người đáng được tôn vinh nhất trong cuộc đời của con. Mẹ à, Mẹ có trách con không?
Con luôn tự nhận mình sống giàu tình cảm. Nhưng hôm nay ngồi nghĩ lại, cái cảm xúc của con luôn dành cho một ai khác không - phải - Mẹ. Mẹ à, Mẹ có trách con không?
Những ngày lễ, con cũng giống như rất nhiều cô gái khác, đi đến lớp và "mè nheo" đòi các bạn nam tặng quà. Nhưng con đã hối hận vô cùng sau một câu nói tưởng chừng vu vơ: "Đôi khi ta quên Mẹ cũng là phụ nữ". Mắt con nhòe đi sau câu nói ấy. Phải rồi, công sinh thành và dưỡng dục bao năm, đã bao giờ con dành tặng Mẹ một món quà hay đơn giản là một lời cảm ơn đâu. Vậy mà con cứ hay "vòi vĩnh" xin tiền Mẹ để mua quà tặng sinh nhật cho các bạn hay quà mừng vào những dịp tiệc tùng. Con ích kỉ quá, Mẹ nhỉ, Mẹ có trách con không?
Con lại nhớ có những đêm mùa đông, miền Bắc trời rét cắt da cắt thịt, Mẹ một mình ra khỏi nhà từ lúc 3 giờ sáng rồi rong ruổi trên những chuyến hành trình kiếm kế mưu sinh cho cả gia đình. Con say giấc chẳng biết đâu những vất vả hi sinh của Mẹ, Vậy mà con vẫn hay than vãn mình mệt mỏi sau mỗi buổi học để rồi Mẹ lo lắng: "Con có sao không?"
Con chợt ân hận lắm vì những lần con lỡ cãi lời Mẹ. Con trách móc Mẹ đủ điều: trách Mẹ không hiểu con, trách Mẹ không cho con tự do mua thứ này, thứ kia, con chỉ biết trách móc và trách móc và chẳng biết rằng sau những lời nói vô tâm ấy, Mẹ đã buồn biết chừng nào.
Con biết có những lầm lỗi mà con đã gây ra khiến Mẹ phải tổn thương rất nhiều. Mẹ chưa bao giờ khóc trước mọi người nhưng Mẹ biết không, con vẫn thấy những giọt nước mắt ấy lặng lẽ rơi sau cánh cửa phòng, từ khóe mắt Mẹ đã hằn in những dấu vết thời gian.
Mẹ đã hi sinh nhiều như vậy, thế mà con lại trách móc Mẹ, cãi lời Mẹ và vô tâm với Mẹ. Mẹ à, Mẹ có trách con không? Có lẽ chưa bao giờ và sẽ là không bao giờ phải không Mẹ?. Vì con nhận ra, sẽ chẳng có ai bao dung với con vô điều kiện như Mẹ, không một ai Mẹ ạ.
Con và Mẹ vẫn hay bất đồng ý kiến nhưng con biết một điều Mẹ ạ. Rằng Mẹ là lí do lớn nhất và có lẽ duy nhất để con tồn tại trên cuộc đời này. Rằng Mẹ đã cho con sự sống, cho con một cơ thể với trái tim khỏe mạnh, cho con cả một tâm hồn, dạy con biết yêu thương, chia sẻ và quan tâm...
Con biết Mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho con. Nhưng Mẹ biết không, Mẹ không thể bên con mãi mãi. Con sẽ phải tự bước đi trên đôi chân của mình. Vì thế, hãy để con lựa chọn, Mẹ à. Hãy để con sống hết mình với tuổi trẻ, với đam mê của con, dù con đường đó có chông gai như thế nào, dù con có thất bại. Con không sợ, vì con có Mẹ, vì Mẹ là niềm an ủi lớn nhất dành cho con.
Và rồi con muốn nói - lời nói mà bản thân con cùng bao nhiêu người con khác đã rất nhiều lần định nói với người Mẹ của mình nhưng lại không thể nói : Con yêu Mẹ!. Mẹ hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà con đã gây ra, Mẹ à, có bao giờ Mẹ trách con không?