Với tôi, nó giống như cái nhìn về dòng tâm sự của người đó
Sẽ ra sao nếu em biết anh chỉ là les…?
Nhớ về em…
“Đừng yêu anh! Đừng bao giờ yêu anh!”
Làm sao em có thể hiểu được cảm giác của anh khi phải nói ra câu nói đó?
Câu chuyện về một tomboy đã vô tình trở thành les lúc nào không hay.
Cô quen biết người đó rất vô tình, lại rất hữu duyên mà người ta gọi là quen xa, quen ảo, để rồi cuối cùng lại thành ra yêu xa, yêu ảo. Để rồi cô tặc lưỡi: đời thật nhảm!
Tại sao nhảm?
Là bởi vì đời đã khiến cô phải ngã vào tình yêu, đã khiến cô phải bị gây thương nhớ, cũng đã khiến cô phải dằn vặt đến đau khổ.
Càng nhảm hơn khi cứ lần lượt từng cái status mang đầy tâm trạng kh.ốn khổ về cuộc tình ảo ảo mà xa xa mù mịt của cô được tung ra.
Nhảm hơn bao giờ hết khi người cô yêu là một đứa con gái mà cô thậm chí còn chẳng biết mặt.
Ừ thì yêu xa yêu ảo nó là như thế. Nhưng buồn cười thay nó lại là yêu, lại khiến cô da diết mong nhớ và vạn lần đau xót khi nghĩ về hoàn cảnh của mình.
Cô tự nhận thấy mình là một người mạnh mẽ, thế mà…một ngày kia, khi cảm xúc choán lấy tâm can cô, cô đã bỏ đi cái lòng tự trọng của mình để xin lấy những lời khuyên từ người khác. Để rồi cái cô nhận lại được vốn dĩ là những cái mà cô đã biết.
“Sẽ không có một cái kết đẹp đâu bạn!”
“Bạn nghĩ cô ấy sẽ tha thứ và hiểu cho bạn khi biết thực chất bạn chỉ là les và đang trong vai một tên con trai để lừa dối người ta sao?”
“Dừng lại đi, sẽ tốt cho cả hai.”
“Bạn tự tin sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc sao? Khi mà bạn chỉ là đang lừa dối cô ấy?
Nếu là mình thì bạn cũng sẽ không bao giờ còn có cơ hội dù chỉ là làm bạn.”
Tại sao nhỉ? Cô biết thừa sẽ chỉ có thế. Vậy tại sao vẫn cố mang ra cho thiên hạ đàm tiếu? Tại sao à? Chỉ đơn giản là cô muốn có chút hi vọng, muốn dù chỉ là một người thôi có thể ủng hộ cô, có thể hiểu cho cảm giác của cô.
Nhưng tất cả đều chẳng ai tin cô là như thế, ai cũng phủ định cô là con gái. Ừ, sinh ra cô đâu có phải là les. Nhưng biết sao được đây, cô tự biết được tình cảm của mình là chân thành và thật sự. Một kẻ vốn ích kỉ và chỉ khóc khi bản thân chịu đau đớn về thể xác cuối cùng cũng đã khóc khi nghĩ về tương lai của bản thân. Khóc khi người ta ngăn cấm tình cảm của cô, khóc khi người đó nói cũng yêu cô, và càng khóc thảm hơn khi cô phải nói người đó đừng yêu cô.
“Chúng ta sẽ mãi là anh em tốt nhỉ?”
“Chứ còn không?”
Cô cũng chẳng biết người đó có đang đau như mình không, cô càng không thể biết được người đó có thật lòng yêu cô. Cái mà cô cảm nhận được chỉ là cảm giác bình yên mỗi lúc cô hóa thân thành con trai nói chuyện với người đó. Tuy chỉ là cãi vã, trêu tức nhưng lại vô cùng thoải mái và an tâm.
Chưa khi nào giữa hai người lại có một khoảng lặng nghiêm túc như vậy. Cô nói dù có thế nào thì người đó cũng đừng bao giờ yêu cô, cô là một kẻ xấu xa, một tên con trai không đáng để ai đó đặt niềm tin và tình cảm, và cô rất mong người đó cứ nghĩ về cô như thế và hãy coi cô là một người anh trai thôi.
Phải nói thế nào nhỉ? Cô đã từng có một ước mơ rất xa xôi và rất đẹp đẽ. Cô sẽ đặt một cái status thật ý nghĩa, có những lời yêu thương nhẹ nhàng cùng một bản nhạc cứ ngân vang câu nói “Only wanna be with you~”. Đó hẳn sẽ là màn tỏ tình rất ấn tượng dành cho người cô yêu, mọi người hẳn sẽ phát ghen tỵ với người đó. Và rồi một chuyện tình hạnh phúc sẽ bắt đầu! Nhưng thật trớ trêu mọi thứ đều như ngăn cấm cô làm điều đó.
Cô nói mình tự tin với tình cảm của mình, cũng tự tin sẽ khiến người đó được hạnh phúc suốt quãng thời gian yêu nhau nhưng chẳng một ai tin hết, tất cả đều nói cô phải dừng lại. Và rồi cô cũng đã chần chừ, do dự và suy nghĩ thật nhiều. Dù cả hai có yêu nhau nhiều như thế nào, dù sau này biết được sự thật cô không phải con trai thì không chỉ là người đó tuyệt vọng, đau đớn, hụt hẫng, tức giận mà cho dù người đó có tha thứ đi chăng nữa thì hai người vẫn chỉ là hai thế giới khác nhau không thể nào giao hòa. Gia đình cô phản đối, vượt qua được thì gia đình người đó cũng phản đối. Bạn bè cô phản đối, vượt qua được thì bạn bè người đó sẽ chấp nhận sao? Rồi chính người đó cũng sẽ khó lòng chấp nhận mình bị lừa dối, rồi những rào cản sẽ cản trở và người đó có thể vượt qua như cô sao? Và vì người đó phân vân cô cũng không thể dứt khoát làm theo quyết định trái tim.
“Đọc những lời comment của mọi người mình đã khóc rất nhiều, mà những người bạn của mình mà biết được điều này thì thật là khó xử. ^^
Mình cũng đã nghĩ thật nhiều về quyết định của mình. Ừ, đúng là thật khó để có thể tạo cho mình một cái kết đẹp.
Mình yêu cô ấy nhiều, vì thế mình rất sợ cô ấy phải đau lòng. Thà để bây giờ mình từ chối cô ấy, coi cô ấy như em gái nỗi đau sẽ đỡ hơn là sau này khi biết được sự thật về con người mình có lẽ tất cả sẽ chấm dứt trong đau đớn.”
Đã nói như thế, cô đã quyết tâm như thế. Vậy mà cái trái tim cứng đầu của cô lại cứ dẫn lối cô đi vào ngõ cụt không lối thoát.
Hàng ngày cô vẫn chờ đợi người ấy, chờ để được nói chuyện, được cãi vã, được trêu chọc nhau. Chờ để được cảm thấy mình đang tìm kiếm hạnh phúc chứ không phải nỗi đau.
Người ta lại nói cô điên, lại mắng cô là kẻ nói lời để đấy. Ừ, cô đã quyết tâm thế nào? Nhưng làm được sao? Khó lắm đấy… Một năm có phải là nhiều không nhỉ? Nhưng cô thấy nó thật ý nghĩa, vì nó cho thấy mối quan hệ của hai người không phải là chóng vánh, nó chính là điểm tựa giúp cô không thấy mình đang làm những điều vô nghĩa.
Mông lung quá…
Ngày hôm nay cô bỗng nghĩ ngợi đủ thứ, vừa háo hức vừa lo sợ. Cô thật rất muốn được làm những điều mà cô luôn hằng mong muốn làm với người đó. Những điều thật giản đơn thôi.
Năm sau cô sẽ thi Đại học, rồi cô sẽ chờ người đó. Cô rất muốn được cùng người đó nắm tay nhau đi dạo quanh thành phố, được vui chơi và ăn uống như một đôi thực sự. Rồi tối tối đạp xe trên đường. Thật bình yên! Thật hạnh phúc!
Thế mà chẳng ai hiểu cho cảm nhận của cô hết, còn nói cô ăn nói linh tinh nữa chứ. Thấy ghét ghét mấy đứa đó.
Cô ngồi chống tay suy nghĩ mà cười thích thú, ngày đó sẽ thật là vui sướng biết bao! ^^~
Nhưng cô và người đó cách nhau rất xa, cô tự hỏi liệu người đó có ra ngoài Bắc mà thi để được cùng với cô? Liệu người đó có thể bỏ gia đình bạn bè ra một nơi xa lạ chỉ để gặp và làm những điều giản đơn với một người suốt bao nhiêu năm lừa dối?
Một mơ ước thật nhỏ nhoi nhưng với cô sao nó thật quá khó?
Từng ngày trôi qua là từng ngày cô dằn vặt đủ thứ.
Có lần cô muốn hỏi người ấy rằng người ấy nghĩ sao khi một người con gái giả trai để đi tán tỉnh một cô gái, rồi kết quả hai người yêu nhau? Muốn hỏi nhưng lại chẳng dám hỏi. Lúc định hỏi thì người đó lại chẳng chịu lắng nghe vì những giận hờn vô cớ. Nhưng nếu câu trả lời từ người đó càng khiến cô thêm đau lòng và tuyệt vọng thì phải làm thế nào?
Cái câu hỏi cô cứ luôn dằn vặt vì nó.
“Sẽ ra sao nếu em biết anh chỉ là les…?”
Cô dằn vặt vì nó, nhưng cô nào có dám nói ra. Cô quyết tâm che giấu bí mật đó để rồi cứ tự mình làm mình tổn thương bởi câu hỏi đó.
Có rất nhiều lối thoát cho câu chuyện này, nhưng cô lại chẳng thể nhìn thấy lối thoát nào cả. Đầu óc mê mẩn trong cái gọi là tình yêu làm thị lực cô mờ ảo…
Cô vẫn chẳng biết rút cuộc thì mình đang làm cái gì nữa? Không nói là yêu những cũng chẳng buông tha cho người đó.
Tình cảm của cả hai có phai nhạt dần theo thời gian? Hay lại cứ ngày một phát triển dần?
Nếu không dứt khoát liệu chuyện gì sẽ xảy ra???
Sẽ ra sao…?
Sẽ ra sao…?
Một câu chuyện không có hồi kết.
Bởi chính chủ nhân của câu chuyện đó cũng chưa biết được cuộc đời và chuyện tình của mình sẽ đi về đâu.
Chính tôi cũng không dám viết tiếp cái kết cho câu chuyện đó, bởi tôi tôn trọng suy nghĩ và quyết định của người đó.
Mong một cái kết đẹp.
--------D.K--------
Sẽ ra sao nếu em biết anh chỉ là les…?
Nhớ về em…
“Đừng yêu anh! Đừng bao giờ yêu anh!”
Làm sao em có thể hiểu được cảm giác của anh khi phải nói ra câu nói đó?
Câu chuyện về một tomboy đã vô tình trở thành les lúc nào không hay.
Cô quen biết người đó rất vô tình, lại rất hữu duyên mà người ta gọi là quen xa, quen ảo, để rồi cuối cùng lại thành ra yêu xa, yêu ảo. Để rồi cô tặc lưỡi: đời thật nhảm!
Tại sao nhảm?
Là bởi vì đời đã khiến cô phải ngã vào tình yêu, đã khiến cô phải bị gây thương nhớ, cũng đã khiến cô phải dằn vặt đến đau khổ.
Càng nhảm hơn khi cứ lần lượt từng cái status mang đầy tâm trạng kh.ốn khổ về cuộc tình ảo ảo mà xa xa mù mịt của cô được tung ra.
Nhảm hơn bao giờ hết khi người cô yêu là một đứa con gái mà cô thậm chí còn chẳng biết mặt.
Ừ thì yêu xa yêu ảo nó là như thế. Nhưng buồn cười thay nó lại là yêu, lại khiến cô da diết mong nhớ và vạn lần đau xót khi nghĩ về hoàn cảnh của mình.
Cô tự nhận thấy mình là một người mạnh mẽ, thế mà…một ngày kia, khi cảm xúc choán lấy tâm can cô, cô đã bỏ đi cái lòng tự trọng của mình để xin lấy những lời khuyên từ người khác. Để rồi cái cô nhận lại được vốn dĩ là những cái mà cô đã biết.
“Sẽ không có một cái kết đẹp đâu bạn!”
“Bạn nghĩ cô ấy sẽ tha thứ và hiểu cho bạn khi biết thực chất bạn chỉ là les và đang trong vai một tên con trai để lừa dối người ta sao?”
“Dừng lại đi, sẽ tốt cho cả hai.”
“Bạn tự tin sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc sao? Khi mà bạn chỉ là đang lừa dối cô ấy?
Nếu là mình thì bạn cũng sẽ không bao giờ còn có cơ hội dù chỉ là làm bạn.”
Tại sao nhỉ? Cô biết thừa sẽ chỉ có thế. Vậy tại sao vẫn cố mang ra cho thiên hạ đàm tiếu? Tại sao à? Chỉ đơn giản là cô muốn có chút hi vọng, muốn dù chỉ là một người thôi có thể ủng hộ cô, có thể hiểu cho cảm giác của cô.
Nhưng tất cả đều chẳng ai tin cô là như thế, ai cũng phủ định cô là con gái. Ừ, sinh ra cô đâu có phải là les. Nhưng biết sao được đây, cô tự biết được tình cảm của mình là chân thành và thật sự. Một kẻ vốn ích kỉ và chỉ khóc khi bản thân chịu đau đớn về thể xác cuối cùng cũng đã khóc khi nghĩ về tương lai của bản thân. Khóc khi người ta ngăn cấm tình cảm của cô, khóc khi người đó nói cũng yêu cô, và càng khóc thảm hơn khi cô phải nói người đó đừng yêu cô.
“Chúng ta sẽ mãi là anh em tốt nhỉ?”
“Chứ còn không?”
Cô cũng chẳng biết người đó có đang đau như mình không, cô càng không thể biết được người đó có thật lòng yêu cô. Cái mà cô cảm nhận được chỉ là cảm giác bình yên mỗi lúc cô hóa thân thành con trai nói chuyện với người đó. Tuy chỉ là cãi vã, trêu tức nhưng lại vô cùng thoải mái và an tâm.
Chưa khi nào giữa hai người lại có một khoảng lặng nghiêm túc như vậy. Cô nói dù có thế nào thì người đó cũng đừng bao giờ yêu cô, cô là một kẻ xấu xa, một tên con trai không đáng để ai đó đặt niềm tin và tình cảm, và cô rất mong người đó cứ nghĩ về cô như thế và hãy coi cô là một người anh trai thôi.
Phải nói thế nào nhỉ? Cô đã từng có một ước mơ rất xa xôi và rất đẹp đẽ. Cô sẽ đặt một cái status thật ý nghĩa, có những lời yêu thương nhẹ nhàng cùng một bản nhạc cứ ngân vang câu nói “Only wanna be with you~”. Đó hẳn sẽ là màn tỏ tình rất ấn tượng dành cho người cô yêu, mọi người hẳn sẽ phát ghen tỵ với người đó. Và rồi một chuyện tình hạnh phúc sẽ bắt đầu! Nhưng thật trớ trêu mọi thứ đều như ngăn cấm cô làm điều đó.
Cô nói mình tự tin với tình cảm của mình, cũng tự tin sẽ khiến người đó được hạnh phúc suốt quãng thời gian yêu nhau nhưng chẳng một ai tin hết, tất cả đều nói cô phải dừng lại. Và rồi cô cũng đã chần chừ, do dự và suy nghĩ thật nhiều. Dù cả hai có yêu nhau nhiều như thế nào, dù sau này biết được sự thật cô không phải con trai thì không chỉ là người đó tuyệt vọng, đau đớn, hụt hẫng, tức giận mà cho dù người đó có tha thứ đi chăng nữa thì hai người vẫn chỉ là hai thế giới khác nhau không thể nào giao hòa. Gia đình cô phản đối, vượt qua được thì gia đình người đó cũng phản đối. Bạn bè cô phản đối, vượt qua được thì bạn bè người đó sẽ chấp nhận sao? Rồi chính người đó cũng sẽ khó lòng chấp nhận mình bị lừa dối, rồi những rào cản sẽ cản trở và người đó có thể vượt qua như cô sao? Và vì người đó phân vân cô cũng không thể dứt khoát làm theo quyết định trái tim.
“Đọc những lời comment của mọi người mình đã khóc rất nhiều, mà những người bạn của mình mà biết được điều này thì thật là khó xử. ^^
Mình cũng đã nghĩ thật nhiều về quyết định của mình. Ừ, đúng là thật khó để có thể tạo cho mình một cái kết đẹp.
Mình yêu cô ấy nhiều, vì thế mình rất sợ cô ấy phải đau lòng. Thà để bây giờ mình từ chối cô ấy, coi cô ấy như em gái nỗi đau sẽ đỡ hơn là sau này khi biết được sự thật về con người mình có lẽ tất cả sẽ chấm dứt trong đau đớn.”
Đã nói như thế, cô đã quyết tâm như thế. Vậy mà cái trái tim cứng đầu của cô lại cứ dẫn lối cô đi vào ngõ cụt không lối thoát.
Hàng ngày cô vẫn chờ đợi người ấy, chờ để được nói chuyện, được cãi vã, được trêu chọc nhau. Chờ để được cảm thấy mình đang tìm kiếm hạnh phúc chứ không phải nỗi đau.
Người ta lại nói cô điên, lại mắng cô là kẻ nói lời để đấy. Ừ, cô đã quyết tâm thế nào? Nhưng làm được sao? Khó lắm đấy… Một năm có phải là nhiều không nhỉ? Nhưng cô thấy nó thật ý nghĩa, vì nó cho thấy mối quan hệ của hai người không phải là chóng vánh, nó chính là điểm tựa giúp cô không thấy mình đang làm những điều vô nghĩa.
Mông lung quá…
Ngày hôm nay cô bỗng nghĩ ngợi đủ thứ, vừa háo hức vừa lo sợ. Cô thật rất muốn được làm những điều mà cô luôn hằng mong muốn làm với người đó. Những điều thật giản đơn thôi.
Năm sau cô sẽ thi Đại học, rồi cô sẽ chờ người đó. Cô rất muốn được cùng người đó nắm tay nhau đi dạo quanh thành phố, được vui chơi và ăn uống như một đôi thực sự. Rồi tối tối đạp xe trên đường. Thật bình yên! Thật hạnh phúc!
Thế mà chẳng ai hiểu cho cảm nhận của cô hết, còn nói cô ăn nói linh tinh nữa chứ. Thấy ghét ghét mấy đứa đó.
Cô ngồi chống tay suy nghĩ mà cười thích thú, ngày đó sẽ thật là vui sướng biết bao! ^^~
Nhưng cô và người đó cách nhau rất xa, cô tự hỏi liệu người đó có ra ngoài Bắc mà thi để được cùng với cô? Liệu người đó có thể bỏ gia đình bạn bè ra một nơi xa lạ chỉ để gặp và làm những điều giản đơn với một người suốt bao nhiêu năm lừa dối?
Một mơ ước thật nhỏ nhoi nhưng với cô sao nó thật quá khó?
Từng ngày trôi qua là từng ngày cô dằn vặt đủ thứ.
Có lần cô muốn hỏi người ấy rằng người ấy nghĩ sao khi một người con gái giả trai để đi tán tỉnh một cô gái, rồi kết quả hai người yêu nhau? Muốn hỏi nhưng lại chẳng dám hỏi. Lúc định hỏi thì người đó lại chẳng chịu lắng nghe vì những giận hờn vô cớ. Nhưng nếu câu trả lời từ người đó càng khiến cô thêm đau lòng và tuyệt vọng thì phải làm thế nào?
Cái câu hỏi cô cứ luôn dằn vặt vì nó.
“Sẽ ra sao nếu em biết anh chỉ là les…?”
Cô dằn vặt vì nó, nhưng cô nào có dám nói ra. Cô quyết tâm che giấu bí mật đó để rồi cứ tự mình làm mình tổn thương bởi câu hỏi đó.
Có rất nhiều lối thoát cho câu chuyện này, nhưng cô lại chẳng thể nhìn thấy lối thoát nào cả. Đầu óc mê mẩn trong cái gọi là tình yêu làm thị lực cô mờ ảo…
Cô vẫn chẳng biết rút cuộc thì mình đang làm cái gì nữa? Không nói là yêu những cũng chẳng buông tha cho người đó.
Tình cảm của cả hai có phai nhạt dần theo thời gian? Hay lại cứ ngày một phát triển dần?
Nếu không dứt khoát liệu chuyện gì sẽ xảy ra???
Sẽ ra sao…?
Sẽ ra sao…?
Một câu chuyện không có hồi kết.
Bởi chính chủ nhân của câu chuyện đó cũng chưa biết được cuộc đời và chuyện tình của mình sẽ đi về đâu.
Chính tôi cũng không dám viết tiếp cái kết cho câu chuyện đó, bởi tôi tôn trọng suy nghĩ và quyết định của người đó.
Mong một cái kết đẹp.
--------D.K--------