DMCA.com Protection Status

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

tâm sự của les, tâm sự hay của les
Chắc chắn bạn bè và cả người thân cũng sẽ rất bất ngờ khi biết được một sự thật rằng: Tớ đã từng bị les...


Tớ là con gái chính hiệu 100%, tóc dài, không nghịch ngợm, đôi lúc rất hiền và dễ khóc. Tớ không quá thùy mị nết na nhưng cũng tập hợp đầy đủ các yếu tố để người ngoài nhìn vào có thể bảo là "nữ tính". Thế nên chắc chắn ai cũng sẽ bất ngờ khi biết được một sự thật rằng: Tớ đã từng les...

1. Ấn tượng đầu tiên

Câu chuyện bắt đầu khi tớ vừa mới vào cấp 3. Lúc đấy tớ khá rảnh rỗi, lại cũng muốn làm quen với các bạn mới nữa, nên quyết định đăng ký đi tập bóng rổ. Tuần hai lần tớ ôm bóng lên sân tập của trường chơi với các bạn và các chị trong đội bóng. Lớp tập của tớ rất vui, các bạn bằng tuổi rất dễ thương, và các chị khóa trên luôn chỉ bảo rất nhiệt tình.

Đến một ngày nọ, "người ấy" xuất hiện. Đó là một chị khóa trên hơn tớ một tuổi. Ấn tượng đầu tiên của tớ về chị ấy là nhìn cực kỳ ... đẹp trai, thậm chí đẹp trai hơn rất nhiều người con trai khác tớ đã từng gặp. Chị ấy để tóc ngắn, và mặc đồ theo phong cách rất tomboy. Nếu không được nói trước rằng đây là con gái, thì chắc tớ đã bị nhầm là con trai mất rồi. Có vẻ như không chỉ mỗi mình tớ cảm nhận được điều đấy mà dường như là tất cả lũ con gái của lớp bóng rổ. Chả thế mà chúng nó cứ xúm vào nói chuyện, trêu chọc và gọi chị ấy là "Anh".

Bên cạnh vẻ ngoài rất "manly", chị ấy còn có cá tính y như con trai vậy. Trong giờ nghỉ giải lao, khi hội con gái bọn tớ ngồi tám đủ thứ về chuyện quần áo đầu tóc, thần tượng này ca sĩ kia, chị ý thường đi loanh quanh trêu đùa mọi người hoặc chạy ra một góc sân tập ném bóng, nếu có ai đến bắt chuyện thì ngoài pha trò ra chị ấy chỉ khoái nói về bóng đá, bóng rổ, game online và những thứ bọn con trai thường hay quan tâm. Chả có gì đáng ngạc nhiên khi chị ý được phong cho là "hot boy" của lớp bóng rổ, và ở đâu có chị ý là ở đó vui vẻ ầm ĩ hẳn lên. Tớ bị ấn tượng mạnh bởi cả vẻ bên ngoài lẫn bên trong của chị ấy, và chả biết từ lúc nào, tớ luôn mong sao cho ngày tập đến thật nhanh để được đến chơi bóng rổ với các bạn và được... gặp chị ấy.

2. Phải chăng tớ đã...?

Thể rồi một ngày, tớ tình cờ gặp "hot boy" lớp bóng rổ trên xe buýt. Hóa ra là nhà hai đứa ở gần nhau và đều ở xa trường. Mới đầu chỉ có tớ nhận ra chị ấy thôi, còn chị ấy thì ... mang máng được là thấy tớ ở đâu đó. Bọn tớ bắt chuyện rất vui vẻ, và mặc dù đã cố tỏ ra bình thường, tớ vẫn thấy tim mình đập rôn ràng hết cả lên vì... hồi hộp và sung sướng. Từ đó tớ bắt đầu có một thói quen nữa là... ngóng xem chị ý có tình cờ nhảy lên xe buýt đi học cùng mình không. Nếu hôm nào gặp được thì tớ sẽ sướng đến mức cười suốt cả ngày mất.

Thời gian trôi đi, thấm thoát đã đến giữa năm học. Tớ và chị ý đã thân nhau hơn trước nhiều, thậm chí hai đứa còn hẹn nhau giờ ra bến xe buýt để đi cùng xe đến trường nữa. Lớp bóng rổ vẫn tập đều đặn như thế, chỉ khác một chút là vì sắp sửa có giải đấu nên các chị khóa trên đi tập nhiều hơn, và có một vài người mới. Chả hiểu từ lúc nào mà tớ hay bị trêu là... vợ chồng với chị ý, mặc dù cảm xúc của mình tớ chả nói cho ai biết cả. Có lẽ vì mọi người thường thấy bọn tớ đi đến lớp cùng nhau và tớ hay chạy ra chơi bóng cùng chị ấy trong giờ nghỉ nên mới đùa chăng? Dù sao thì, tớ cũng chả quan tâm. Tất cả những gì tớ biết lúc đó là tớ cực kỳ cực kỳ quý chị ý và luôn muốn ở bên cạnh chị ý nhiều nhất có thể. Còn chị ý thì sao? Cái này, tớ chưa biết...

Một ngày nọ, tớ bỗng dưng không thấy chị ấy đứng ở bến xe buýt chờ mình như bình thường. Cứ tưởng chị ý nghỉ tập nhưng không, khi đến lớp bóng rổ tớ đã thấy chị ấy đang đùa nghịch chơi bóng cùng vài người lạ khác mà tớ đoán là mấy chị khóa trên đến tập cùng để chuẩn bị cho giải đấu. Cảm xúc của tớ lúc đấy là buồn và bị tổn thương ghê gớm. Cả ngày hôm đó mặt mũi tớ bí xị, ngã và ăn bóng vào mặt đến mấy lần. Khi buổi tập kết thúc, tớ đang ngồi thần mặt ra một chỗ vì... đau thì đã thấy "anh" của tớ đi về với mấy chị khóa trên kia rồi. Tớ lặng lẽ đi bộ ra bến xe buýt một mình và tối hôm đó về nhà đã nằm suy nghĩ rất nhiều.

Phải chăng là tớ bị... les? Rõ ràng là tớ có tình cảm với chị ý rồi, thậm chí lại còn... ghen nữa. Nếu nói rằng tớ chỉ quý chị ý thôi thì chắc chắn là chưa đủ. Nhưng làm thế nào đây, cả hai đứa đều là con gái mà. Tớ ... thích chị ý, nhưng chị ý dường như chỉ coi tớ như một người bạn mà thôi, thậm chí còn chả đến mức quá thân nữa, ngày hôm nay đã bỏ rơi tớ như thế cơ mà. Cảm giác khi mình nảy sinh tình cảm với một ai đó nhưng lại hoàn toàn vô vọng trong việc làm cho người ta đáp lại tình cảm của mình khiến tớ buồn vô cùng, đấy là chưa kể còn tự trách bản thân vì đang thích một người cùng giới với mình nữa - điều mà chưa được nhiều người công nhận.

3. Thổ lộ

Suốt một tuần liền tớ ở trong tâm trạng khá là tệ hại. Tớ đi học sớm, đi về muộn, thậm chí bỏ tập bóng để tránh mặt chị ấy. Nói chính xác hơn là tớ chả thèm nói chuyện với tất cả mọi người luôn. Tớ nghĩ là chị ấy sẽ chả để ý đâu, vì chị ấy không thiếu gì bạn bè để chơi và nếu không gặp tớ thì cũng sẽ vẫn bình thường vui vẻ như buổi tập bóng hôm nọ. Thế nhưng do giải đấu sắp đến nên cô giáo yêu cầu bọn tớ phải đi tập đầy đủ. Chán nản, nhưng vì tình yêu với môn bóng rổ, chủ nhật tuần đấy tớ lại lết đến sân tập.

Như đã dự đoán từ trước là chị ý vẫn ở đó và đang cười đùa vui vẻ toe toét. Còn tớ thì tất nhiên là chả có lý do gì để mà vui cả rồi, mặt mũi lại tiu nghỉu, xị xuống như cái bị. Mọi người bắt đầu để ý là tớ không vui, một vài đứa bạn chạy ra hỏi thăm sao buổi trước nghỉ tập còn buổi này thì trông khó chịu thế, ốm à, nhưng tớ chối rồi chạy ra đâu đó ngồi một mình. Nhìn cái cảnh "anh" kia nói chuyện và chơi đùa với mấy chị bạn mà tớ tủi thân quá chừng.

Thế rồi, đúng lúc tớ đang dọn đồ chuẩn bị đi về sau một buổi tập tệ hại thì bỗng có người chạy đến kéo tay tớ rồi hỏi:

"Ê ku, đi ra sân khác tập bóng nữa không?"

Cái giọng quen thuộc làm tớ quay ngoắt lại, chị ý đang đứng ngay cạnh và nhìn thẳng vào mắt tớ, tớ ngượng ngùng quay đi, và có vẻ như chị ý cũng thế. Tớ đồng ý đi tập bóng thêm với mấy chị lớn, dù sao thì cũng chẳng vội về nhà mà, và có "hot boy" đến rủ thì làm sao tớ từ chối được. Khổ nỗi là tâm trạng của tớ vẫn cứ xịt như quả bóng, mặt mũi vẫn cứ hiện lên hai chữ tự kỉ to đùng. Bọn tớ tập đến khi trời tối không nhìn thấy gì nữa, mọi người tản dần về nhà ăn cơm. Cuối cùng còn mỗi tớ với chị ý đi bộ ra bến xe buýt để đi về.

Hai đứa đi cạnh nhau chả nói câu nào. Tớ cứ cúi gằm mặt xuống vì buồn và vì ngại. Cứ như thế được một lúc, thì chị ý mới lên tiếng hỏi tớ làm sao. Tớ lắc đầu bảo không sao, em bình thường, chỉ là hơi mệt chút thôi. Chị ý không tin, lấy tay véo má tớ liên tục rồi dí sát mặt vào nhìn cho rõ, hỏi bằng được là tớ đang gặp vấn đề gì. Bối rối, không kiểm soát được lý trí nữa, thế là sau vài câu hỏi đi hỏi lại của chị ý, tớ đã... phun hết ra những gì tớ nghĩ.

Sau khi nói xong tớ ngượng đến mức không dám nhìn xem phản ứng của chị ý như thế nào nữa. Tất cả những gì tớ biết là chị ý chỉ im lặng, đẩy tớ lên xe buýt trước rồi cứ đứng đấy. Đêm đó về nhà lại là một đêm tớ nằm suy nghĩ lung tung, thế nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm được phần nào, vì đã nói ra tất cả những gì tớ cần nói. Nhưng tớ vẫn băn khoăn lắm, không biết liệu sau này hai đứa chúng tớ sẽ ra sao đây? Biết là tớ có tình cảm như thế rồi, liệu chị ý có chấp nhận tớ không, và có chịu làm bạn với tớ nữa không đây...?
Les thì đâu có gì xấu xa...?

Sau cái ngày mà tớ trong lúc hâm hâm điên điên, đã thổ lộ hết tình cảm của mình cho người kia biết bất chấp việc chị ý và tớ đều là... con gái, tớ cứ nghĩ rằng mọi việc có lẽ đến đấy là chấm hết. Ai mà lại có thể chấp nhận được tớ và sự "ngược đời" của mình. Thế nên hôm sau đi học, tớ vô cùng bất ngờ khi thấy chị ý đã đứng ở bến xe bus từ lúc nào và bước lên xe ngồi cạnh mình. Hai đứa đều ngượng ngùng, không dám nhìn vào mặt nhau và lại càng chả dám nói gì với nhau. Trước khi đến bến xe, chị lẳng lặng vứt cho tớ một... cái phong bì thư to đùng, rồi bước xuống. Tớ đứng sững nhìn theo hồi lâu, rồi sau đó mới tỉnh ra, chạy vội vào trường.

Cả ngày hôm đấy tớ hồi hộp đứng ngồi không yên, nhưng phải nhất quyết chờ đến tối về nhà mới mở thư ra đọc. Đó là một lá thư rất dài và tớ có cảm giác như chị ấy đã viết ra gần như tất cả tâm sự mà mình đã phải giấu kín bấy lâu nay.


Chị ý kể rằng từ bé lớn lên chị đã luôn cảm thấy mình là con trai. Mặc dù cho bố mẹ có đặt cho một cái tên thật là nữ tính, có ép mặc váy, để tóc dài hay bắt cư xử cho ra dáng con gái thì chị ý cũng quyết phản đối bằng được và tự làm theo ý mình. Tất cả họ hàng đều nhìn vào chị ý ái ngại, hàng xóm cũng có người nói ra nói vào, nhưng chị ý mặc kệ.


Bên ngoài nhìn vào thì có thể nhiều người thấy chị ấy "cool", đi đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, được nhiều bạn bè yêu quý và có thể chơi thoải mái với cả con gái lẫn con trai, nhưng thực sự chị ý lại phải sống nội tâm rất nhiều, tự đấu tranh với chính mình rất nhiều và chịu nhiều áp lực cũng như mặc cảm.

Chị ý biết mình "có vấn đề", nhưng luôn cố gắng kiềm chế tình cảm và tỏ ra vô tư lự. Chị đã từng rung động trước một vài người cùng giới, nhưng vì cảm thấy vô vọng và e sợ rằng mình sẽ làm khổ người khác nên đều lặng lẽ giấu giếm cảm xúc và cố gắng quên đi. Chị ý xin lỗi vì đã tránh xa tớ trong thời gian gần đây, hay đã làm tớ buồn, nhưng thực sự thì chị ý chỉ muốn tốt cho tớ mà thôi. Nếu cứ tiếp tục đi cùng nhau, chị ý sợ là hai đứa sẽ... vượt qua nhiều giới hạn cho phép mất.


Lá thư kết thúc bằng những câu nói đi nói lại của chị ý rằng tớ hãy tránh xa chị ấy ra. Nhìn thấy tớ buồn, chị ý cũng buồn nhưng chẳng thể làm gì được. Chị ý muốn dỗ tớ lắm nhưng cứ định đến gần lại thôi, bởi bản thân chị cũng bối rối, không thể lúc nào cũng tỏ ra tươi cười và vô tư được trước mặt tớ...

Đọc xong thư tớ vui buồn lẫn lộn. Buồn khi biết về những điều chị ý phải chịu đựng và vui vì hóa ra chị ý cũng có, ít ra là một chút gì đấy, cảm xúc đối với mình. Dù sao thì lá thư cũng đã khiến tớ hiểu được con người đó nhiều hơn và dường như lại càng muốn gắn bó cùng hơn.

Sau khi suy nghĩ rất nhiều, tớ chủ động gặp chị ấy để nói chuyện thẳng thắn. Tớ, mặc dù ban đầu e sợ vì cho rằng những cảm xúc của mình là không đúng, là ngược lại với những gì mọi người cho phép giờ lại thấy rằng les thì đâu có gì xấu xa. Cũng giống như hiện tượng gay đã trở nên quá phổ biến thời nay, sẽ chẳng có gì sai trái nếu hai người con gái có tình cảm với nhau và muốn ở bên nhau. Miễn là mình tốt, không làm gì xấu với ai và yêu thương hết mình thì không có lý do gì mà mọi người lại không chấp nhận cả. Chị ấy ngồi nghe tớ nói và im lặng rất lâu. Hai đứa cứ như vậy ở trong phòng của chị ấy cả buổi chiều. Thế rồi, chả ai báo trước ai, cứ như thể là đang làm một việc rất bình thường và tự nhiên, hai đứa bọn tớ... hôn nhau.

Tình yêu đồng giới?

Và từ đó, tớ bắt đầu mang trong mình tư tưởng: Mình là một lesbian. Không tự hào, nhưng cũng chẳng việc gì phải xấu hổ. Bọn tớ công khai đi với nhau trước mặt mọi người. Đội bóng rổ, bạn bè cùng lớp của hai đứa và thậm chí là nhiều người trong trường đều biết rõ chúng tớ đang cặp với nhau. Không biết ai đó có nói gì sau lưng không, nhưng trước mặt mọi người, tớ vẫn cảm thấy bình thường, luôn vui vẻ kể về "anh" của tớ giống như một người con trai thực thụ. Thậm chí, khi đi chơi cùng cả một hội bạn, hai đứa chúng tớ vẫn có thể thoải mái ôm ấp nhau và tỏ ra thân mật như một cặp đôi trai gái bình thường.


Chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở đấy, tất nhiên. Trước mặt mọi người đã vậy, đến lúc chỉ còn hai đứa một mình với nhau, tình cảm sẽ được thể hiện ở một mức cao hơn nữa. Cũng giống như ham muốn của bất kỳ những người đang yêu nào, chúng tớ gắn bó thân mật và hài lòng vì đã đáp ứng nhu cầu được yêu thương của nhau.



Thời gian cứ trôi đi, chúng tớ đã cặp với nhau được gần 2 tháng. Tớ cảm thấy hoàn toàn yên ổn và hạnh phúc  ở bên cạnh "người yêu" của mình. Đối với tớ, việc này chẳng khác gì tớ đang yêu một người con trai cả. Thế rồi một ngày nọ, khi bọn tớ đang ở trong phòng cùng nhau thì mẹ chị ý gõ cửa. Chúng tớ cuống cuồng, làm bộ hai đứa bạn gái đang ngồi chơi và buôn chuyện bình thường rồi mở cửa.


Mặc dù mẹ chị ý sau khi đi vào nhìn quanh và hỏi han vài câu cũng đi ra, nhưng qua ánh mắt và điệu bộ của bác, tớ biết là bác có nghi ngờ. Cảm giác bất an từ đó tăng thêm khi sau vài lần tớ với chị ý hay la cà về muộn, mẹ tớ cũng bắt đầu hỏi và tỏ ra không thích lắm mỗi khi thấy chị ý đi bộ cùng tớ về nhà. Việc này được đẩy lên đến đỉnh điểm khi một buổi tối nọ, tớ và mẹ cãi nhau chỉ vì việc mẹ tớ nói chị ý là đứa "pê đê", không bình thường và cấm không cho tớ đi với chị ý nữa.

Tớ hiểu rằng chúng tớ chỉ đang trải qua những vấn đề mà có lẽ bất cứ một cặp yêu nhau đồng giới nào cũng phải gặp. Thường thì những người gay hay les sẽ chống đối lại gia đình và cố gắng sống tự do nhất có thể, nhưng tớ mới 17 tuổi, chưa đủ lớn, chưa tự làm chủ được chính cuộc sống của mình nên tớ không dám đứng lên nói thẳng về những điều này.


Thực sự thì tớ nghĩ rằng thật điên rồ khi phải nói với mẹ là "Con là les" hay làm sao đó. Đôi lúc tớ tự hỏi chính bản thân mình rằng liệu tớ có... les thật không?

Đúng, tớ đang yêu một người con gái, nhưng trong tâm trí tớ luôn nghĩ rằng mình đang yêu một người con trai và thật sự tớ chả có một chút rung động nào trước các bạn nữ cùng giới cả. Tớ vẫn hâm mộ các ca sĩ nam và sẵn sàng gào rú lên với lũ bạn thân khi nhìn thấy một anh đẹp giai nào đó đi trên đường. Vậy thực sự giới tính của tớ là gì đây?

Chuyện chẳng đi đến đâu...

Sau 2 tháng đầu ngọt ngào, tớ bắt đầu cãi nhau thường xuyên với "người yêu". Đầu tiên là về chuyện làm sao để tránh sự theo dõi của gia đình, hẹn gặp nhau ở đâu, chỗ nào, rồi mệt mỏi vì phải nói dối và trốn tránh. Tiếp theo đó là chuyện chị ấy... ghen. Tớ thi thoảng hay đi chơi bóng rổ với mấy thằng bạn trai cùng lớp, đùa nghịch nhắng nhít cùng nhau, chỉ thế thôi mà chị ý nghi ngờ rồi giận dỗi ghê lắm. Tớ nghe nói là người bình thường ghen một, thì người đồng tính còn ghen gấp mười, bởi bên cạnh cảm giác yêu thương bình thường còn có cả sự lo sợ và mặc cảm về bản thân nữa.


Rồi tớ cũng quen luôn với những việc như chị ấy chỉ vì cãi vã với bố mẹ khi đi cắt .. đầu đinh mà đùng đùng bỏ nhà đi, được một hai ngày lại quay về rồi cãi nhau tiếp, nói chuyện với tớ được một vài câu là khóc lóc. Ngột ngạt, gò bó, tớ còn khó chịu hơn khi bỗng nhận thấy "người yêu" của tớ hóa ra lại rất... con gái. Không chỉ nhạy cảm, dễ giận dỗi, hay để ý, hay ghen mà còn khiến tớ cảm thấy không thể dựa dẫm được. Tớ luôn muốn người yêu của mình phải là một ai đấy mạnh mẽ để tớ dựa vào, vì tớ là con gái mà, tớ không hề một người khiến tớ suốt ngày phải lo lắng và cãi cọ như thế này.


Trái ngược với vẻ nam tính bên ngoài, hóa ra chị ý lại là một con người mềm yếu và rất dễ tổn thương. Dần dà, tớ trở nên chán ngán lúc nào không hay. Mặc dù tớ biết là chị ý đã khổ nhiều và cần phải được thông cảm, nhưng rõ ràng những gì đang xảy ra hoàn toàn không phải là những điều tớ mong đợi. Không, thực sự là tớ không muốn yêu kiểu này. Tớ bắt đầu nghĩ chị ý giống một người bạn thân cần tớ chăm sóc hơn là một người yêu.


Chuyện "tình yêu" diễn ra không như mong đợi khiến tớ trở nên dửng dưng hơn và đây chính là lý do để chúng tớ càng cãi nhau nhiều, để chị ý càng ghen tuông và giận dỗi nhiều. Tớ mệt mỏi đến mức chả thèm giải thích nữa. Tớ có cuộc sống riêng của tớ và tớ vẫn đi chơi vô tư với các bạn trai khác bình thường, mặc kệ nếu như chị ý cứ thích làm ầm lên.

Cuối cùng, chuyện gì đến cũng phải đến, tớ đã nảy sinh tình cảm với một bạn trai khác và nhận ra rằng sau tất cả, mình là con gái 100%. Tớ quyết định chấm dứt với chị ấy. Chị ấy có khóc lóc, cầu xin và nói đến thế nào, tớ vẫn giữ nguyên quyết định vì đơn giản là tớ không muốn đi tiếp như thế này. Đúng là tớ đã rung động trước một người con gái, đã vượt qua nhiều giới hạn của tình cảm bạn bè, đã tự nhận với nhiều người rằng mình bị les, nhưng những cảm giác đấy đã hết từ lâu, hoặc thực sự thì tớ không làm sao cả.

Câu chuyện kết thúc rất lặng lẽ. Tớ và chị ấy từ đó không gặp nhau nữa và cũng không ai chủ động giữ liên lạc với ai cả. Tớ biết đã làm chị ấy tổn thương, nhưng nếu như không dừng lại, trong tương lai hai đứa sẽ còn khổ nữa...

****
.... Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi chuyện này xảy ra. Tớ hiện giờ đã có người yêu là con trai và đang rất hạnh phúc. Dù không gặp, nhưng qua người này người kia, tớ biết rằng chị ý cũng đã vài lần thay người yêu mới, tất nhiên đều là con gái cả. Tớ không hề ngạc nhiên, bởi rõ ràng là tớ và chị ý khác nhau. Dẫu vậy, tớ vẫn mong chị ý hạnh phúc và tìm được người có thể thực sự hiểu, thông cảm và đi cạnh mình.

Sau mọi chuyện đã xảy ra, giờ tớ chỉ biết lặng lẽ đứng một chỗ rồi cười trừ khi thi thoảng gặp trên phố hình ảnh một số bạn gái ăn mặc cực kỳ  "tomboy" tay trong tay một bạn gái khác rất tình cảm..

Sau những chuyện đã xảy ra, tớ bỗng nhận thấy rằng dường như có rất nhiều bạn gái rơi vào trường hợp giống tớ, không phải les thực sự nhưng lại rung động trước những người con gái-trông-giống-con-trai. Và cũng chả lạ lùng gì khi thi thoảng tớ vẫn gặp trên phố hình ảnh một số bạn gái ăn mặc cực kỳ  "tomboy" tay trong tay một bạn gái khác rất tình cảm. Rồi đến một ngày gần bỗng nhiên con bạn thân chí cốt của tớ dẫn về một "anh" mang giới tính XX và giới thiệu là người yêu, tớ cũng chỉ biết lặng lẽ đứng một chỗ cười trừ, rồi khi chúng nó quay lưng đi thì lặng lẽ lắc đầu...