TÌNH KHÚC HỌC TRÒ
nguồn: sưu tầm từ internet
thể loại: truyện gay học sinh, truyện gay học đường
Tôi và hắn học chung một lớp đã bốn năm nay rồi kể từ hồi học lớp sáu, có nghĩa là năm nay chúng tôi đã học lớp 9 rồi đó. Bốn năm học chung một lớp, tôi và hắn trở thành hai nhân vật nổi như cồn, nổi đến nỗi ngay cả thứ mà người ta vẫn ví von là ... nổi, cũng không thể nổi hơn chúng tôi. Chúng tôi nổi đến nỗi mà bất kì thầy cô nào trong trường cũng biết tên biết mặt. Vâng, hắn tên Thắng còn tôi tên Đăng. Cái tên có chung một vần gợi cho chúng tôi có một điểm gì đó rất tương đồng và gần gũi.
Nhưng...
Các bạn ạ, tên thì như vậy thôi chứ kì thật chúng tôi khác nhau một trời một vực. Hắn, tên Thắng ấy, nước da đen giòn, cơ bắp thì săn lại rắn chắc trông hệt như một con trâu đang thì động đực ( ý lộn : trông hệt như một con trâu đang kì sung sức ). Còn tôi thì khác. Tôi dáng người nhỏ con, nước da trắng trẻo, tuấn tú khôi ngô. Tôi trắng lắm, trắng cứ như một con lợn bị người ta cạo trần truồng nằm khỏa thân trên sân giếng ấy. Chả thế mà khi viết văn tả về người bạn thân trong lớp tên Thắng chết dẫm đã tả tôi như thế này : Trong lớp mình em quý nhất là bạn Đăng. Da bạn ấy trắng như vôi, tóc đen như nhọ nồi và cặp môi đỏ y như hai cục máu. Bạn Đăng khá xinh trai và tuấn tú nhưng mỗi tội bạn ấy gầy quá, nhỏ bé y như một cây củi mục. Đã nhiều lần em khuyên bạn ấy gắng ăn cho thật nhiều nhưng bạn ấy sợ mất eo nên nào có dám ăn chi. Thành ra bây giờ có thể nói chỉ một cơn gió mùa thu thổi qua là cũng có thể cuốn bạn ấy bay đi đến mười vạn tám ngàn dặm... Cái bài văn ấy đã được cô giáo đọc to trước toàn bộ tập thể lớp làm tôi vừa ngượng vừa giận tên Thắng đến bầm tim cháy ruột. Cái tên gì đâu không mà làm văn dở hết mức, không có được như tôi, một kẻ xuất khẩu thành thơ, chỉ lượn lờ là văn chương cũng toèn toẹt toèn toẹt trào tuôn lênh láng. Vâng, ngay buổi chiều ngày hôm ấy để trả thù tên mắc dịch không đội trời chung này tôi đã sản xuất ra cả một bài thơ rồi ném luôn vào mặt hắn:
" Bạn Thắng nhà ta
Trông xa như ma
Nhìn gần hóa quỷ
Ngắm cho thật kĩ
Lại hóa đười ươi
Cái rốn thì lồi
Cái răng thì vổ
Lông mọc lỗ nhỗ
Rớt chảy thề lề
Đẹp trai ê hề
Thắng ơi là Thắng."
Tưởng hắn sẽ giận tôi tối tăm mặt mũi khi đọc bài thơ đó của tôi nào ngờ hắn chỉ mỉm cười, cẩn thận gấp tờ giấy làm bốn rồi đút vào túi áo. Đút xong, hắn quay qua nhìn tôi buông nụ cười đắm đuối. Cái nụ cười của hắn làm tim tôi như tê liệt.
- Này Đăng - Giờ ra chơi hắn bỗng lôi tôi xoành xoạch ra nhà vệ sinh nam và nói - Sao biết hay quá vậy?
- Biết gì? - Tôi vênh mặt hỏi hắn mà trống ngực đập uỳnh uỳnh khi chưa hiểu được tên khốn này kéo tôi ra đây để làm gì nữa.
- Sao Đăng biết rốn mình lồi, lông mình mọc lỗ nhỗ vậy?
Tôi đỏ mặt:
- Thì đoán thế. Trông mặt bắt hình rong là sở trường của tao mà lại.
" Xoẹt! " - Cái khóa quần của hắn ngay lập tức được kéo xuống. Theo phản xạ tôi nhìn xuống ngay. Oái! - Tuy chưa nhìn thấy gì vì bên trong hắn còn một lớp quần xì nữa nhưng điều đó cũng đủ làm máu dê trong người tôi sôi sùng sục, kết quả là làm chín toàn bộ hồng cầu trên mặt tôi, biến nó đỏ gay y như Quan Vân Trường thời hiện đại.
- Mày... mày làm gì thế hả? - Tôi hỏi mà mắt vội vàng đảo đi nơi khác. Chứ không cứ dán mắt vào đó tôi không dám đảm bảo mình sẽ có hành động điên rồ gì.
- Thì mình chứng tỏ cho Đăng biết là rốn của mình không lồi và lông mình không mọc lỗ nhỗ một chút nào hết, để Đăng đừng làm thơ tả sai về mình.
- Đồ... đồ... đồ không biết xấu hổ! - Tôi buông ra một câu chửi thề rồi bỏ ra ngoài, mặc kệ phía sau tiếng cười sằng sặc.
Mà cũng phải công nhận rằng hắn tuy đen nhưng bảnh trai ra phết. Trong lớp tôi và hắn được gọi là hai mĩ nam của lớp đấy. Hắn đẹp đen còn tôi đẹp trắng. Chả thế mà lũ bạn trong lớp thường trêu tôi với hắn là Hắc Bạch Vô Thường.
Về đến nhà mà cái hình ảnh của hắn trong nhà vệ sinh sao cứ đeo đuổi mãi trong cái đầu óc đen tối của tôi. Có lúc tôi tự trách mình sao phải giả vờ thánh thiện làm chi để rồi bỏ lỡ thời cơ ngàn năm có một. Giá mà lúc đó tôi cứng rắn hơn, vênh mặt hơn một chút rồi thách thức hắn:
- Được rồi. Thế thì mày cởi hết ra cho tao xem đi để tao biết lông mày nó như thế nào là không lỗ nhỗ.
Khi ấy vì bị đả kích chắc chắn hắn sẽ không ngần ngại mà tụt sạch sành sanh xuống cho tôi kiểm tra. Nếu điều đó xảy ra thì chẳng phải bây giờ tôi đã có hình ảnh tuyệt vời để mà thả trí nhớ theo từng nhịp tay rồi không cơ chứ? Ôi chao tiếc thật!
- Đăng này, Đăng đỏ mặt ngượng ngịu trông đẹp trai thật đấy - Hôm sau, thấy tôi đang đứng một mình bên hành lang nhìn ra sân trường, hắn đến gần khoác lấy vai tôi và tự nhiên tán tỉnh.
- Tao đẹp từ bé! - Tôi dương dương tự đắc.
- Nhưng cũng phải công nhận rằng lúc ấy trông mặt Đăng đỏ thật nhưng hằn sâu vào trong đó vẫn có cái gì đó rất là dâm dê.
- Bậy!
- Không đúng sao? Ai thì không nói chứ riêng mình là am hiểu Đăng nhiều lắm đấy. - Hắn vừa nói vừa dùng hai tay nắn bóp hai vai tôi, cái cằm hắn còn cạ cạ vào vai tôi nữa chứ. Ôi, phải nói là cái lúc đấy cảm giác trong người tôi thật tuyệt. Nó làm máu trong người tôi nóng lên và tim thì bắt đầu đập lên rồn rập.
" Oái! " - Tôi giật nảy mình khi bàn tay hắn bất thình lình chộp lấy chỗ nhạy cảm nhất trên người tôi. Rất nhanh khi đã cảm nhận được tất cả, hắn rút tay về rồi ghe miệng nói nhỏ vào tai tôi một câu khốn nạn:
- Trời ơi, cứng hết cả lên rồi mà còn chối là không dâm dê. Đồ Sở Khanh Dâm Tặc!
Mặt tôi đỏ như mặt gà chọi. Chưa biết mắng hắn bằng câu gì thì hắn đã cười khà khà và biến mất. Tên khốn nạn! Tên chết dẫm dám dụ dỗ ta sập bẫy. Ôi trời ơi xấu hổ quá! Nhục nhã quá! Bảo bối của tôi ra sức gìn giữ mười sáu năm cuối cùng cũng đã bị tên khốn nạn này chộp lấy không thương tiếc. Mà... mà sao cái bảo bối của mình lại dễ dãi ngóc đầu lên như vậy cơ chứ? Người ta mới chỉ xoa xoa bóp bóp rồi cạ cạ cằm vào vai mình thế mà nó đã... Ôi trời ơi! Đã vậy hôm nay tôi lại chủ quan không mặc quần sịp nữa chứ! Hắn chộp vào một cái chẳng khác gì chộp được toàn bộ luôn. Thật đúng là... chỉ muốn chui ngay xuống đất cho hết tức và hết ngượng.
Từ bữa đó tôi không sao mà dám nhìn mặt hắn nữa. Còn hắn thì lúc nào cũng liếc mắt về phía tôi và cười tủm tỉm cứ như là ghẹo trai nhà lành ấy. ( Dĩ nhiên là tôi cũng " thỉnh thoảng, chút chút " tia hắn nên mới biết hắn nhìn mình như vậy ). Hắn biết tôi xấu hổ và bực tức vì chuyện ấy nên lại càng bám lấy tôi khôn xiết.
- Sở Khanh Dâm Tặc, bài văn này tả thế nào đấy? Lập dàn ý cho mình với đi. - Giờ ra chơi hắn mang luôn giấy bút ra chỗ tôi ngồi và toe toét cười nhờ cậy.
- Mặc xác mày!
- Đi mà, Sở Khanh Dâm Tặc!
" Sở Khanh Dâm Tặc? " - Ừ đúng rồi, từ bữa ấy sao hắn lại dùng luôn cái nick " phơi bút " của tôi ra mà gọi tôi vậy nhỉ? Cái nick cực độc, cực sốc, cực kì " nhìn cái tên nói lên con người" này của tôi tôi đâu có cho ai biết đâu, ngoại trừ bạn bè trên mạng trong cộng đồng " thế giới cao quý " của tôi mới biết. Sao tên này lại biết mà gọi tôi vậy nhỉ?
- Mày gọi tao là gì thế? - Tôi hơi sốc hỏi lại.
- Thì gọi Đăng là Sở Khanh Dâm Tặc.
- Sở Khanh cái đầu mày ấy! Dâm Tặc cái đầu mày ấy!
- Thắng thật không ngờ Đăng hiền lành như vậy mà cũng là Sở Khanh Dâm Tặc.
- Tao... tao... Mày cút đi!
- Ừ, thì cút. Nhưng trước khi cút Dâm Tặc phải làm dàn ý giúp mình bài văn này với. Đăng biết đấy mình rất dốt văn, cô giáo đã cảnh cáo mình nhiều lần rồi. Lần nộp bài này mà dưới trung bình coi như mình chết chắc.
Ừ, hắn nói cũng đúng. Thành tích học văn của hắn không nói ra thì cả lớp cũng biết là tệ đến thế nào. Tôi lại là nhân vật giỏi văn nhất lớp, không giúp hắn, hắn mà bị dưới trung bình thì nói thật tim tôi cũng đau lắm.
- Thôi được rồi, để tao bảo. Thế này nhá, mở bài mày phải miêu tả như thế này. Thân bài mày phải làm nổi bật được ý văn này ra. Còn kết bài...
Nói chung là tôi cố gắng mang hết bản lĩnh văn chương của mình ra để truyền bá lại cho hắn. Thế mà chẳng biết hắn có hiểu gì không nhưng sao tôi cứ thấy cái đầu hắn cứ ghé sát, ghé sát vào mặt tôi, gần gũi đến nỗi tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của hắn phả vào mặt. Khó chịu, tôi quay ngoắt lại thì thật không ngờ môi tôi đã quét vào má hắn một cáo dài ngoằng ngoẵng.
- Ái chà, Đăng dám thơm mình nhá!
Hắn giả bộ trợn mắt sửng sốt làm mặt tôi lại thên đỏ chín như quả cà chua. Chẳng biết nói gì tôi phụng mặt nhịn nhục:
- Tao xin lỗi!
Hắn cười. Cái nụ cười của hắn sao mà đáng ghét, sao mà làm trái tim người khác phải mê mẩn đến thế này hả trời?
- Đăng đúng là Sở Khanh Dâm Tặc không oan một tí nào. Dám thừa nước đục thả câu thơm mình cơ đấy. - Hắn nói nhỏ đủ để một mình tôi nghe.
- Mày im đi! Giờ thì xong rồi đấy, mau cút đi cho tao nhờ!
- Chưa cút được đâu. Bây giờ Đăng mau lấy sách bài tập Đại Số ra cho mình.
- Để làm gì?
Hắn vênh mặt:
- Để mình chấn chỉnh lại việc học của Đăng chứ làm gì nữa? Đăng đã liên tiếp xơi hai con ngỗng béo mườm trong 45 phút kiểm tra Đại Số và Hình Học. Học hành như thế đấy!
Đúng. Đúng là hắn nói không oan. Tôi đúng là giỏi Văn bao nhiêu thì Toán lại càng mù tịt bấy nhiêu. Đã không ít lần cô giáo gọi tôi lên bảng với một bài toán cực kì dễ ấy thế mà tôi cũng phải khoanh tay bó gối đầu hàng. Việc này làm tôi sợ toán như sợ đỉa.
- Việc của tao chả liên quan đến mày. - Tôi nói giọng bất cần.
- Sao lại chả liên quan? Đăng quên là hôm qua cô Nguyệt đã chính thức giao cho mình trách nhiệm hỗ trợ Đăng trong môn Toán hả? Nào! Mau lấy sách vở ra!
Hắn quát tôi y như cha quát con, thầy quát trò, chủ quát chó ấy các bạn ạ. Không làm được gì hơn tôi đành phải lấy sách vở ra theo lời hắn.
- Nào, giờ thì làm phép tính này đi!
Hắn quát rồi viết ra vở tôi dòng số : 1+ 1 = ...
- Mày điên à? - Tôi bực tức.
Hắn vẫn nghiên giọng:
- Đối với học sinh cá biệt thì phải học từ kiến thức cơ bản học lên. Nói! Một cộng một bằng mấy?
- Bằng cái con đầu b...
- Chửi sằng này! - Tôi chưa kịp văng tục thì hắn đã vớ lấy cái hộp bút sắt khảo vào đầu tôi một cú đau điếng. - Cấm trò hỗn với thầy nghe chưa? Nói! Một cộng một bằng mấy?
Tôi ỉu xìu:
- Hai.
Hắn mỉm cười xoa xoa đầu tôi đầy trìu mến:
- Ngoan! Học sinh thông minh của thầy. Nào, bây giờ thì thử làm bài tập này đi!
Tên khốn nạn ấy khốn nạn ơi là khốn nạn các bạn ạ. Hắn cứ phải trêu chọc tôi bằng đủ mọi thứ, chỉ khi nào tôi ngoan ngoãn khuất phục thì hắn mới chỉ bảo tôi một cách đường hoàng mà thôi.
Hôm nay lớp tôi có buổi dã ngoại vì môi trường xanh sạch đẹp. Cô giáo yêu cầu cả lớp tôi đạp xe đạp từ nhà trường đến khu công viên của thị xã với băng rôn khẩu hiệu bảo vệ môi trường. Dĩ nhiên tôi và các bạn trong lớp ai ai cũng háo hức với buổi dã ngoại tuyệt vời này.
- Đăng này - Sắp đến giờ đi thì tên Thắng lại gần tôi, vò đầu bứt tai với vẻ đầy áy náy.
- Gì?
- Xe đạp của mình bục lốp rồi. Mình... mình không có xe đi.
- Thì sao? - Tôi giả vờ hỏi lại chứ trong bụng thừa biết tên khốn này muốn gì.
- Đăng lai mình đi với nhá!
- Việc này... - Tôi giả bộ ậm ừ chứ thật ra tim đang đập thình thịch vì thích thú.
- Đi mà, năn nỉ Đăng đấy.
- Ừ. Thôi cũng được. Nhưng mày phải lai tao đấy. Cái đồ nặng như lợn ai mà lai nổi?
- Ừ. Okê. - Mặt hắn mừng vui y như con nít được quà.
Nhưng đúng lúc đó thì con Lan lớp trưởng lớp tôi từ đâu chạy tới:
- Thắng không có xe đi phải không? Đi cùng với Lan này. Hôm nay chân Lan bị đau không đạp xe nổi.
- Nhưng mình đã đi với Đăng rồi.
Tôi mỉm cười nhìn Lan mà tim như xát ớt:
- Không sao đâu, Thắng cứ đi với Lan đi. Lốp xe mình đang bị non.
Chả biết tôi có nhìn lầm hay không mà khi ấy tôi như chợt thấy mặt tên Thắng buồn hẳn đi. Hắn thích đi chung với tôi đến thế sao?
Buổi dã ngoại hôm ấy đáng lẽ ra đối với tôi là vui vẻ nhưng cứ nhìn tên Thắng chở Lan trên chiếc xe đạp mà sao tôi buồn thế. Mà con Lan dường như thích Thắng từ đời nào rồi thì phải. Nó cứ dựa mặt vào lưng Thắng, hai tay ôm eo Thắng rồi chân đạp chung với Thắng trông tình tứ vô cùng. Hình ảnh ấy làm tim tôi đau thắt.
Bất giác đám con gái nhìn sang, thấy Thắng và Lan tình tứ, chúng buông lời trêu chọc:
- Chúng mày nhìn xem, thằng Thắng với con Lan đẹp đôi ra phết!
Trời không mưa nhưng mắt tôi ươn ướt. Tôi đạp vụt xe lên trên tránh đi hình ảnh đau lòng đó.
Tự dưng điệp khúc của bài hát " Trái tim không bình thường " vang lên trong tâm trí tôi làm tim tôi quặn thắt.
" Nhìn ai vui với ai cho lòng tôi rã rời. Người cho tôi niềm vui bây giờ đây trở thành khói mây. Nuốt nước mắt vào tim cố gượng lên nụ cười mà vì sao tuôn rơi dòng lệ đắng..."
Tôi cố đạp thật nhanh, cố bỏ sau lưng hình ảnh tình tứ của Lan và Thắng, bỏ lại sau lưng tiếng cười đùa vui vẻ của các bạn.
Sau buổi dã ngoại đó dường như Thắng và Lan thân thiết hơn. Thay vì tôi chỉ Thắng làm văn như trước kia thì giờ đây Lan thay tôi làm việc đó. Còn tôi, với sự chỉ bảo của Thắng trong suốt mấy tháng qua lực học toán của tôi đã khá. Tôi không còn phải cần ai kèm cặp.
Mắt tôi buồn hơn. Đã từ rất lâu tôi không còn cười nữa. Giờ ra chơi tôi ra hành lang đứng và nhìn ra phía xa xa, nơi ấy, chỗ gốc phượng, Thắng và Lan đang vui vẻ cười đùa bên từng trang báo.
Từng chiếc lá vàng rơi trên sân trường đầy nắng.
Thắng vẫn liếc nhìn tôi và cười nhưng không phải nụ cười vô tư, tinh nghịch như khi xưa nữa. Dường như thấy tôi buồn, ánh mắt và nụ cười của Thắng cũng buồn đi.
Tôi cuộn mình trong chăn. Từng giọt nước mắt chảy dài xuống má. Ngoài kia gió đông đang phũ phàng gào thét. Mưa! Mưa hay nước mắt của một kẻ si tình?
************************************************************************************************
Những chùm pháo hoa sáng rực tung lên trời bắn ra hàng triệu đốm sáng lung linh huyền ảo. Giao thừa rồi. Năm Qúy Tỵ đã qua, xuân Giáp Ngọ đã về. Cả đất trời đang nô nức đón chào một mùa xuân đầy ấm áp. Còn tôi sao trong lòng tê lạnh?
Gió đông từng cơn ve vuốt thân thể tôi làm tôi run rẩy. Trong bóng đêm với đì đoàng tiếng pháo của giây phút giao thừa, một thằng con trai đơn độc. Nước mắt nó trào ra biết rằng giờ phút này Thắng và Lan đang bên nhau đón chào năm mới.
Ánh đèn chiếc xe bò điên dọi vào mắt tôi chói lóa. Từ trên xe, tiếng Thắng vang lên đầy ấm áp:
- Đăng, lên xe đi! Mình và Đăng sẽ cùng nhau đón giao thừa!
Nước mắt tôi ứa ra nhưng không phải là giọt nước mắt cô đơn lạnh lẽo. Đó là những giọt nước mắt ấm áp, mừng vui và hạnh phúc. Giây phút giao thừa, giây phút mà bất cứ đôi tình nhân nào cũng mong muốn bên nhau thì Thắng vẫn nhớ đến tôi, vẫn mong tôi và vẫn tìm đến tôi, mong cùng với tôi đón chào năm mới.
Tôi mỉm cười hít sâu nước mắt vào tim rồi nhảy lên chiếc bò điên của Thắng. Chẳng cần hỏi Thắng chở tôi đi đâu cũng chẳng cần phải ngại ngùng xấu hổ, tôi thản nhiên quàng tay ôm chặt lấy eo Thắng, ngả đầu vào tấm lưng ấm áp của Thắng mà ngây ngất trong vị men tình.
- Đăng này, năm mới làm người yêu của Thắng nhá! - Thắng bất chợt ngoảnh lại, mỉm cười đầy trìu mến.
- Nhưng còn cái Lan? - Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại một câu thừa thãi.
- Thắng không yêu nó.
- Tại sao?
- Vì Thắng yêu Đăng.
- Thế sao Thắng với nó...
- Thắng xin lỗi! Thắng đã làm Đăng buồn. Tại Thắng muốn xác định cho rõ tình cảm của Đăng dành cho Thắng nên...
- Thắng thật là ác. Làm Đăng...
- Khóc hết nước mắt đúng không?
- Ai bảo thế?
- Sao Đăng gọi Thắng và Đăng tình cảm vậy? Sao không xưng hô mày tao nữa?
Tôi mỉm cười:
- Chẳng biết. Không thích thì không gọi nữa, thế thôi.
- Đăng này!
- Sao?
- Đăng có chịu làm người yêu của Thắng không?
- Chịu luôn.
- Sao chịu dễ dàng thế?
- Vì Đăng sợ mất Thắng nên không dám làm cao.
- Còn nữa.
- Gì?
- Đăng là Sở Khanh Dâm Tặc thật à?
- Ừ. Hỏi làm chi?
- Thì hỏi để Thắng còn chuẩn bị.
- Chuẩn bị gì?
- Chuẩn bị sức lực để đưa Đăng vào nhà nghỉ.
- Dâm tặc!
- Ha ha! Thế chẳng lẽ Đăng không muốn vào nhà nghỉ với Thắng ngay đêm nay à?
- Cái gì? Thắng định chở Đăng đi nhà nghỉ á?
- Ừ. Đăng thấy sao?
- Thôi.
- Sao thôi?
- Thôi, vào nhà nghỉ làm gì cho tón tiền? Mình ra khu sân bóng cũng sạch sẽ và thoáng người mà.
- Trời! - Thắng phì cười - Đăng đúng là đồ Sở Khanh Dâm Tặc. Vậy mà Thắng cứ tưởng Đăng từ chối.
- Ha ha! Từ chối làm sao được? Mình thèm Thắng từ hôm chúng mình ở nhà vệ sinh cơ.
- Đăng đúng là đồ Sở Khanh Dâm Tặc. Chậc! Dâm tặc thế này không biết Thắng có chịu nổi không đây?
- Ai biết? Mà này, sao biết nick facebook của Đăng?
- Thắng muốn tìm nick của Đăng nhưng không dám hỏi, bèn gõ bừa số điện thoại của Đăng ở phần tìm kiếm, ai ngờ nó hiện ra Sở Khanh Dâm Tặc. Thắng sợ hết hồn nhưng khi định thần lại thì lại thấy bộ mặt đáng mến của Đăng.
- Rồi sao?
- Rồi Thắng vào phần thông tin cá nhân xem. Đăng đó, lộ liễu quá đi, dám nói giới tính nam mà lại thích nam giới luôn. Phải nói khi ấy Thắng mừng vui như bắt được vàng ấy. Vui vì Đăng là người giống Thắng.
- Thôi! Dừng!
- Sao vậy Đăng?
- Đến sân bóng rồi mà.
- Ừ ha. Vậy mình làm việc luôn ở đây hả?
- Chứ còn gì nữa. Nhanh lên đi Thắng! Sắp hết giờ hoàng đạo rồi!
- Ừ. Vậy mình làm nha!
- Ui, từ từ thôi Thắng!
- Oa! Trời ơi! Đăng nhỏ người như vậy mà Thắng thật không ngờ...
- Đừng nói nữa! Trời ơi! Nhẹ thôi Thắng! Ôi! Mình thật không ngờ cảm giác của tình yêu lại tuyệt vời đến như vậy! Nhẹ thôi! Nhột! Thắng làm Đăng nhột quá! Kìa! Nhẹ thôi Thắng! Nhẹ thôi!
- Đăng đó, kêu nhẹ thôi mà cứ điên cuồng ngấu nghiến Thắng như vậy thì Thắng nhẹ làm sao được?
- Thôi, ổn rồi! Đăng quen rồi! Thắng! Mạnh lên tí nữa đi! Mạnh nữa đi Thắng!
- Mạnh lắm rồi đó. Đăng, từ từ thôi! Trời ơi!, từ từ và nhẹ nhàng chút đi Đăng! Trời ơi! Đăng thật đúng là đồ Sở Khanh Dâm Tặc!
HẾT
nguồn: sưu tầm từ internet
thể loại: truyện gay học sinh, truyện gay học đường
Tôi và hắn học chung một lớp đã bốn năm nay rồi kể từ hồi học lớp sáu, có nghĩa là năm nay chúng tôi đã học lớp 9 rồi đó. Bốn năm học chung một lớp, tôi và hắn trở thành hai nhân vật nổi như cồn, nổi đến nỗi ngay cả thứ mà người ta vẫn ví von là ... nổi, cũng không thể nổi hơn chúng tôi. Chúng tôi nổi đến nỗi mà bất kì thầy cô nào trong trường cũng biết tên biết mặt. Vâng, hắn tên Thắng còn tôi tên Đăng. Cái tên có chung một vần gợi cho chúng tôi có một điểm gì đó rất tương đồng và gần gũi.
Nhưng...
Các bạn ạ, tên thì như vậy thôi chứ kì thật chúng tôi khác nhau một trời một vực. Hắn, tên Thắng ấy, nước da đen giòn, cơ bắp thì săn lại rắn chắc trông hệt như một con trâu đang thì động đực ( ý lộn : trông hệt như một con trâu đang kì sung sức ). Còn tôi thì khác. Tôi dáng người nhỏ con, nước da trắng trẻo, tuấn tú khôi ngô. Tôi trắng lắm, trắng cứ như một con lợn bị người ta cạo trần truồng nằm khỏa thân trên sân giếng ấy. Chả thế mà khi viết văn tả về người bạn thân trong lớp tên Thắng chết dẫm đã tả tôi như thế này : Trong lớp mình em quý nhất là bạn Đăng. Da bạn ấy trắng như vôi, tóc đen như nhọ nồi và cặp môi đỏ y như hai cục máu. Bạn Đăng khá xinh trai và tuấn tú nhưng mỗi tội bạn ấy gầy quá, nhỏ bé y như một cây củi mục. Đã nhiều lần em khuyên bạn ấy gắng ăn cho thật nhiều nhưng bạn ấy sợ mất eo nên nào có dám ăn chi. Thành ra bây giờ có thể nói chỉ một cơn gió mùa thu thổi qua là cũng có thể cuốn bạn ấy bay đi đến mười vạn tám ngàn dặm... Cái bài văn ấy đã được cô giáo đọc to trước toàn bộ tập thể lớp làm tôi vừa ngượng vừa giận tên Thắng đến bầm tim cháy ruột. Cái tên gì đâu không mà làm văn dở hết mức, không có được như tôi, một kẻ xuất khẩu thành thơ, chỉ lượn lờ là văn chương cũng toèn toẹt toèn toẹt trào tuôn lênh láng. Vâng, ngay buổi chiều ngày hôm ấy để trả thù tên mắc dịch không đội trời chung này tôi đã sản xuất ra cả một bài thơ rồi ném luôn vào mặt hắn:
" Bạn Thắng nhà ta
Trông xa như ma
Nhìn gần hóa quỷ
Ngắm cho thật kĩ
Lại hóa đười ươi
Cái rốn thì lồi
Cái răng thì vổ
Lông mọc lỗ nhỗ
Rớt chảy thề lề
Đẹp trai ê hề
Thắng ơi là Thắng."
Tưởng hắn sẽ giận tôi tối tăm mặt mũi khi đọc bài thơ đó của tôi nào ngờ hắn chỉ mỉm cười, cẩn thận gấp tờ giấy làm bốn rồi đút vào túi áo. Đút xong, hắn quay qua nhìn tôi buông nụ cười đắm đuối. Cái nụ cười của hắn làm tim tôi như tê liệt.
- Này Đăng - Giờ ra chơi hắn bỗng lôi tôi xoành xoạch ra nhà vệ sinh nam và nói - Sao biết hay quá vậy?
- Biết gì? - Tôi vênh mặt hỏi hắn mà trống ngực đập uỳnh uỳnh khi chưa hiểu được tên khốn này kéo tôi ra đây để làm gì nữa.
- Sao Đăng biết rốn mình lồi, lông mình mọc lỗ nhỗ vậy?
Tôi đỏ mặt:
- Thì đoán thế. Trông mặt bắt hình rong là sở trường của tao mà lại.
" Xoẹt! " - Cái khóa quần của hắn ngay lập tức được kéo xuống. Theo phản xạ tôi nhìn xuống ngay. Oái! - Tuy chưa nhìn thấy gì vì bên trong hắn còn một lớp quần xì nữa nhưng điều đó cũng đủ làm máu dê trong người tôi sôi sùng sục, kết quả là làm chín toàn bộ hồng cầu trên mặt tôi, biến nó đỏ gay y như Quan Vân Trường thời hiện đại.
- Mày... mày làm gì thế hả? - Tôi hỏi mà mắt vội vàng đảo đi nơi khác. Chứ không cứ dán mắt vào đó tôi không dám đảm bảo mình sẽ có hành động điên rồ gì.
- Thì mình chứng tỏ cho Đăng biết là rốn của mình không lồi và lông mình không mọc lỗ nhỗ một chút nào hết, để Đăng đừng làm thơ tả sai về mình.
- Đồ... đồ... đồ không biết xấu hổ! - Tôi buông ra một câu chửi thề rồi bỏ ra ngoài, mặc kệ phía sau tiếng cười sằng sặc.
Mà cũng phải công nhận rằng hắn tuy đen nhưng bảnh trai ra phết. Trong lớp tôi và hắn được gọi là hai mĩ nam của lớp đấy. Hắn đẹp đen còn tôi đẹp trắng. Chả thế mà lũ bạn trong lớp thường trêu tôi với hắn là Hắc Bạch Vô Thường.
Về đến nhà mà cái hình ảnh của hắn trong nhà vệ sinh sao cứ đeo đuổi mãi trong cái đầu óc đen tối của tôi. Có lúc tôi tự trách mình sao phải giả vờ thánh thiện làm chi để rồi bỏ lỡ thời cơ ngàn năm có một. Giá mà lúc đó tôi cứng rắn hơn, vênh mặt hơn một chút rồi thách thức hắn:
- Được rồi. Thế thì mày cởi hết ra cho tao xem đi để tao biết lông mày nó như thế nào là không lỗ nhỗ.
Khi ấy vì bị đả kích chắc chắn hắn sẽ không ngần ngại mà tụt sạch sành sanh xuống cho tôi kiểm tra. Nếu điều đó xảy ra thì chẳng phải bây giờ tôi đã có hình ảnh tuyệt vời để mà thả trí nhớ theo từng nhịp tay rồi không cơ chứ? Ôi chao tiếc thật!
- Đăng này, Đăng đỏ mặt ngượng ngịu trông đẹp trai thật đấy - Hôm sau, thấy tôi đang đứng một mình bên hành lang nhìn ra sân trường, hắn đến gần khoác lấy vai tôi và tự nhiên tán tỉnh.
- Tao đẹp từ bé! - Tôi dương dương tự đắc.
- Nhưng cũng phải công nhận rằng lúc ấy trông mặt Đăng đỏ thật nhưng hằn sâu vào trong đó vẫn có cái gì đó rất là dâm dê.
- Bậy!
- Không đúng sao? Ai thì không nói chứ riêng mình là am hiểu Đăng nhiều lắm đấy. - Hắn vừa nói vừa dùng hai tay nắn bóp hai vai tôi, cái cằm hắn còn cạ cạ vào vai tôi nữa chứ. Ôi, phải nói là cái lúc đấy cảm giác trong người tôi thật tuyệt. Nó làm máu trong người tôi nóng lên và tim thì bắt đầu đập lên rồn rập.
" Oái! " - Tôi giật nảy mình khi bàn tay hắn bất thình lình chộp lấy chỗ nhạy cảm nhất trên người tôi. Rất nhanh khi đã cảm nhận được tất cả, hắn rút tay về rồi ghe miệng nói nhỏ vào tai tôi một câu khốn nạn:
- Trời ơi, cứng hết cả lên rồi mà còn chối là không dâm dê. Đồ Sở Khanh Dâm Tặc!
Mặt tôi đỏ như mặt gà chọi. Chưa biết mắng hắn bằng câu gì thì hắn đã cười khà khà và biến mất. Tên khốn nạn! Tên chết dẫm dám dụ dỗ ta sập bẫy. Ôi trời ơi xấu hổ quá! Nhục nhã quá! Bảo bối của tôi ra sức gìn giữ mười sáu năm cuối cùng cũng đã bị tên khốn nạn này chộp lấy không thương tiếc. Mà... mà sao cái bảo bối của mình lại dễ dãi ngóc đầu lên như vậy cơ chứ? Người ta mới chỉ xoa xoa bóp bóp rồi cạ cạ cằm vào vai mình thế mà nó đã... Ôi trời ơi! Đã vậy hôm nay tôi lại chủ quan không mặc quần sịp nữa chứ! Hắn chộp vào một cái chẳng khác gì chộp được toàn bộ luôn. Thật đúng là... chỉ muốn chui ngay xuống đất cho hết tức và hết ngượng.
Từ bữa đó tôi không sao mà dám nhìn mặt hắn nữa. Còn hắn thì lúc nào cũng liếc mắt về phía tôi và cười tủm tỉm cứ như là ghẹo trai nhà lành ấy. ( Dĩ nhiên là tôi cũng " thỉnh thoảng, chút chút " tia hắn nên mới biết hắn nhìn mình như vậy ). Hắn biết tôi xấu hổ và bực tức vì chuyện ấy nên lại càng bám lấy tôi khôn xiết.
- Sở Khanh Dâm Tặc, bài văn này tả thế nào đấy? Lập dàn ý cho mình với đi. - Giờ ra chơi hắn mang luôn giấy bút ra chỗ tôi ngồi và toe toét cười nhờ cậy.
- Mặc xác mày!
- Đi mà, Sở Khanh Dâm Tặc!
" Sở Khanh Dâm Tặc? " - Ừ đúng rồi, từ bữa ấy sao hắn lại dùng luôn cái nick " phơi bút " của tôi ra mà gọi tôi vậy nhỉ? Cái nick cực độc, cực sốc, cực kì " nhìn cái tên nói lên con người" này của tôi tôi đâu có cho ai biết đâu, ngoại trừ bạn bè trên mạng trong cộng đồng " thế giới cao quý " của tôi mới biết. Sao tên này lại biết mà gọi tôi vậy nhỉ?
- Mày gọi tao là gì thế? - Tôi hơi sốc hỏi lại.
- Thì gọi Đăng là Sở Khanh Dâm Tặc.
- Sở Khanh cái đầu mày ấy! Dâm Tặc cái đầu mày ấy!
- Thắng thật không ngờ Đăng hiền lành như vậy mà cũng là Sở Khanh Dâm Tặc.
- Tao... tao... Mày cút đi!
- Ừ, thì cút. Nhưng trước khi cút Dâm Tặc phải làm dàn ý giúp mình bài văn này với. Đăng biết đấy mình rất dốt văn, cô giáo đã cảnh cáo mình nhiều lần rồi. Lần nộp bài này mà dưới trung bình coi như mình chết chắc.
Ừ, hắn nói cũng đúng. Thành tích học văn của hắn không nói ra thì cả lớp cũng biết là tệ đến thế nào. Tôi lại là nhân vật giỏi văn nhất lớp, không giúp hắn, hắn mà bị dưới trung bình thì nói thật tim tôi cũng đau lắm.
- Thôi được rồi, để tao bảo. Thế này nhá, mở bài mày phải miêu tả như thế này. Thân bài mày phải làm nổi bật được ý văn này ra. Còn kết bài...
Nói chung là tôi cố gắng mang hết bản lĩnh văn chương của mình ra để truyền bá lại cho hắn. Thế mà chẳng biết hắn có hiểu gì không nhưng sao tôi cứ thấy cái đầu hắn cứ ghé sát, ghé sát vào mặt tôi, gần gũi đến nỗi tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của hắn phả vào mặt. Khó chịu, tôi quay ngoắt lại thì thật không ngờ môi tôi đã quét vào má hắn một cáo dài ngoằng ngoẵng.
- Ái chà, Đăng dám thơm mình nhá!
Hắn giả bộ trợn mắt sửng sốt làm mặt tôi lại thên đỏ chín như quả cà chua. Chẳng biết nói gì tôi phụng mặt nhịn nhục:
- Tao xin lỗi!
Hắn cười. Cái nụ cười của hắn sao mà đáng ghét, sao mà làm trái tim người khác phải mê mẩn đến thế này hả trời?
- Đăng đúng là Sở Khanh Dâm Tặc không oan một tí nào. Dám thừa nước đục thả câu thơm mình cơ đấy. - Hắn nói nhỏ đủ để một mình tôi nghe.
- Mày im đi! Giờ thì xong rồi đấy, mau cút đi cho tao nhờ!
- Chưa cút được đâu. Bây giờ Đăng mau lấy sách bài tập Đại Số ra cho mình.
- Để làm gì?
Hắn vênh mặt:
- Để mình chấn chỉnh lại việc học của Đăng chứ làm gì nữa? Đăng đã liên tiếp xơi hai con ngỗng béo mườm trong 45 phút kiểm tra Đại Số và Hình Học. Học hành như thế đấy!
Đúng. Đúng là hắn nói không oan. Tôi đúng là giỏi Văn bao nhiêu thì Toán lại càng mù tịt bấy nhiêu. Đã không ít lần cô giáo gọi tôi lên bảng với một bài toán cực kì dễ ấy thế mà tôi cũng phải khoanh tay bó gối đầu hàng. Việc này làm tôi sợ toán như sợ đỉa.
- Việc của tao chả liên quan đến mày. - Tôi nói giọng bất cần.
- Sao lại chả liên quan? Đăng quên là hôm qua cô Nguyệt đã chính thức giao cho mình trách nhiệm hỗ trợ Đăng trong môn Toán hả? Nào! Mau lấy sách vở ra!
Hắn quát tôi y như cha quát con, thầy quát trò, chủ quát chó ấy các bạn ạ. Không làm được gì hơn tôi đành phải lấy sách vở ra theo lời hắn.
- Nào, giờ thì làm phép tính này đi!
Hắn quát rồi viết ra vở tôi dòng số : 1+ 1 = ...
- Mày điên à? - Tôi bực tức.
Hắn vẫn nghiên giọng:
- Đối với học sinh cá biệt thì phải học từ kiến thức cơ bản học lên. Nói! Một cộng một bằng mấy?
- Bằng cái con đầu b...
- Chửi sằng này! - Tôi chưa kịp văng tục thì hắn đã vớ lấy cái hộp bút sắt khảo vào đầu tôi một cú đau điếng. - Cấm trò hỗn với thầy nghe chưa? Nói! Một cộng một bằng mấy?
Tôi ỉu xìu:
- Hai.
Hắn mỉm cười xoa xoa đầu tôi đầy trìu mến:
- Ngoan! Học sinh thông minh của thầy. Nào, bây giờ thì thử làm bài tập này đi!
Tên khốn nạn ấy khốn nạn ơi là khốn nạn các bạn ạ. Hắn cứ phải trêu chọc tôi bằng đủ mọi thứ, chỉ khi nào tôi ngoan ngoãn khuất phục thì hắn mới chỉ bảo tôi một cách đường hoàng mà thôi.
Hôm nay lớp tôi có buổi dã ngoại vì môi trường xanh sạch đẹp. Cô giáo yêu cầu cả lớp tôi đạp xe đạp từ nhà trường đến khu công viên của thị xã với băng rôn khẩu hiệu bảo vệ môi trường. Dĩ nhiên tôi và các bạn trong lớp ai ai cũng háo hức với buổi dã ngoại tuyệt vời này.
- Đăng này - Sắp đến giờ đi thì tên Thắng lại gần tôi, vò đầu bứt tai với vẻ đầy áy náy.
- Gì?
- Xe đạp của mình bục lốp rồi. Mình... mình không có xe đi.
- Thì sao? - Tôi giả vờ hỏi lại chứ trong bụng thừa biết tên khốn này muốn gì.
- Đăng lai mình đi với nhá!
- Việc này... - Tôi giả bộ ậm ừ chứ thật ra tim đang đập thình thịch vì thích thú.
- Đi mà, năn nỉ Đăng đấy.
- Ừ. Thôi cũng được. Nhưng mày phải lai tao đấy. Cái đồ nặng như lợn ai mà lai nổi?
- Ừ. Okê. - Mặt hắn mừng vui y như con nít được quà.
Nhưng đúng lúc đó thì con Lan lớp trưởng lớp tôi từ đâu chạy tới:
- Thắng không có xe đi phải không? Đi cùng với Lan này. Hôm nay chân Lan bị đau không đạp xe nổi.
- Nhưng mình đã đi với Đăng rồi.
Tôi mỉm cười nhìn Lan mà tim như xát ớt:
- Không sao đâu, Thắng cứ đi với Lan đi. Lốp xe mình đang bị non.
Chả biết tôi có nhìn lầm hay không mà khi ấy tôi như chợt thấy mặt tên Thắng buồn hẳn đi. Hắn thích đi chung với tôi đến thế sao?
Buổi dã ngoại hôm ấy đáng lẽ ra đối với tôi là vui vẻ nhưng cứ nhìn tên Thắng chở Lan trên chiếc xe đạp mà sao tôi buồn thế. Mà con Lan dường như thích Thắng từ đời nào rồi thì phải. Nó cứ dựa mặt vào lưng Thắng, hai tay ôm eo Thắng rồi chân đạp chung với Thắng trông tình tứ vô cùng. Hình ảnh ấy làm tim tôi đau thắt.
Bất giác đám con gái nhìn sang, thấy Thắng và Lan tình tứ, chúng buông lời trêu chọc:
- Chúng mày nhìn xem, thằng Thắng với con Lan đẹp đôi ra phết!
Trời không mưa nhưng mắt tôi ươn ướt. Tôi đạp vụt xe lên trên tránh đi hình ảnh đau lòng đó.
Tự dưng điệp khúc của bài hát " Trái tim không bình thường " vang lên trong tâm trí tôi làm tim tôi quặn thắt.
" Nhìn ai vui với ai cho lòng tôi rã rời. Người cho tôi niềm vui bây giờ đây trở thành khói mây. Nuốt nước mắt vào tim cố gượng lên nụ cười mà vì sao tuôn rơi dòng lệ đắng..."
Tôi cố đạp thật nhanh, cố bỏ sau lưng hình ảnh tình tứ của Lan và Thắng, bỏ lại sau lưng tiếng cười đùa vui vẻ của các bạn.
Sau buổi dã ngoại đó dường như Thắng và Lan thân thiết hơn. Thay vì tôi chỉ Thắng làm văn như trước kia thì giờ đây Lan thay tôi làm việc đó. Còn tôi, với sự chỉ bảo của Thắng trong suốt mấy tháng qua lực học toán của tôi đã khá. Tôi không còn phải cần ai kèm cặp.
Mắt tôi buồn hơn. Đã từ rất lâu tôi không còn cười nữa. Giờ ra chơi tôi ra hành lang đứng và nhìn ra phía xa xa, nơi ấy, chỗ gốc phượng, Thắng và Lan đang vui vẻ cười đùa bên từng trang báo.
Từng chiếc lá vàng rơi trên sân trường đầy nắng.
Thắng vẫn liếc nhìn tôi và cười nhưng không phải nụ cười vô tư, tinh nghịch như khi xưa nữa. Dường như thấy tôi buồn, ánh mắt và nụ cười của Thắng cũng buồn đi.
Tôi cuộn mình trong chăn. Từng giọt nước mắt chảy dài xuống má. Ngoài kia gió đông đang phũ phàng gào thét. Mưa! Mưa hay nước mắt của một kẻ si tình?
************************************************************************************************
Những chùm pháo hoa sáng rực tung lên trời bắn ra hàng triệu đốm sáng lung linh huyền ảo. Giao thừa rồi. Năm Qúy Tỵ đã qua, xuân Giáp Ngọ đã về. Cả đất trời đang nô nức đón chào một mùa xuân đầy ấm áp. Còn tôi sao trong lòng tê lạnh?
Gió đông từng cơn ve vuốt thân thể tôi làm tôi run rẩy. Trong bóng đêm với đì đoàng tiếng pháo của giây phút giao thừa, một thằng con trai đơn độc. Nước mắt nó trào ra biết rằng giờ phút này Thắng và Lan đang bên nhau đón chào năm mới.
Ánh đèn chiếc xe bò điên dọi vào mắt tôi chói lóa. Từ trên xe, tiếng Thắng vang lên đầy ấm áp:
- Đăng, lên xe đi! Mình và Đăng sẽ cùng nhau đón giao thừa!
Nước mắt tôi ứa ra nhưng không phải là giọt nước mắt cô đơn lạnh lẽo. Đó là những giọt nước mắt ấm áp, mừng vui và hạnh phúc. Giây phút giao thừa, giây phút mà bất cứ đôi tình nhân nào cũng mong muốn bên nhau thì Thắng vẫn nhớ đến tôi, vẫn mong tôi và vẫn tìm đến tôi, mong cùng với tôi đón chào năm mới.
Tôi mỉm cười hít sâu nước mắt vào tim rồi nhảy lên chiếc bò điên của Thắng. Chẳng cần hỏi Thắng chở tôi đi đâu cũng chẳng cần phải ngại ngùng xấu hổ, tôi thản nhiên quàng tay ôm chặt lấy eo Thắng, ngả đầu vào tấm lưng ấm áp của Thắng mà ngây ngất trong vị men tình.
- Đăng này, năm mới làm người yêu của Thắng nhá! - Thắng bất chợt ngoảnh lại, mỉm cười đầy trìu mến.
- Nhưng còn cái Lan? - Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại một câu thừa thãi.
- Thắng không yêu nó.
- Tại sao?
- Vì Thắng yêu Đăng.
- Thế sao Thắng với nó...
- Thắng xin lỗi! Thắng đã làm Đăng buồn. Tại Thắng muốn xác định cho rõ tình cảm của Đăng dành cho Thắng nên...
- Thắng thật là ác. Làm Đăng...
- Khóc hết nước mắt đúng không?
- Ai bảo thế?
- Sao Đăng gọi Thắng và Đăng tình cảm vậy? Sao không xưng hô mày tao nữa?
Tôi mỉm cười:
- Chẳng biết. Không thích thì không gọi nữa, thế thôi.
- Đăng này!
- Sao?
- Đăng có chịu làm người yêu của Thắng không?
- Chịu luôn.
- Sao chịu dễ dàng thế?
- Vì Đăng sợ mất Thắng nên không dám làm cao.
- Còn nữa.
- Gì?
- Đăng là Sở Khanh Dâm Tặc thật à?
- Ừ. Hỏi làm chi?
- Thì hỏi để Thắng còn chuẩn bị.
- Chuẩn bị gì?
- Chuẩn bị sức lực để đưa Đăng vào nhà nghỉ.
- Dâm tặc!
- Ha ha! Thế chẳng lẽ Đăng không muốn vào nhà nghỉ với Thắng ngay đêm nay à?
- Cái gì? Thắng định chở Đăng đi nhà nghỉ á?
- Ừ. Đăng thấy sao?
- Thôi.
- Sao thôi?
- Thôi, vào nhà nghỉ làm gì cho tón tiền? Mình ra khu sân bóng cũng sạch sẽ và thoáng người mà.
- Trời! - Thắng phì cười - Đăng đúng là đồ Sở Khanh Dâm Tặc. Vậy mà Thắng cứ tưởng Đăng từ chối.
- Ha ha! Từ chối làm sao được? Mình thèm Thắng từ hôm chúng mình ở nhà vệ sinh cơ.
- Đăng đúng là đồ Sở Khanh Dâm Tặc. Chậc! Dâm tặc thế này không biết Thắng có chịu nổi không đây?
- Ai biết? Mà này, sao biết nick facebook của Đăng?
- Thắng muốn tìm nick của Đăng nhưng không dám hỏi, bèn gõ bừa số điện thoại của Đăng ở phần tìm kiếm, ai ngờ nó hiện ra Sở Khanh Dâm Tặc. Thắng sợ hết hồn nhưng khi định thần lại thì lại thấy bộ mặt đáng mến của Đăng.
- Rồi sao?
- Rồi Thắng vào phần thông tin cá nhân xem. Đăng đó, lộ liễu quá đi, dám nói giới tính nam mà lại thích nam giới luôn. Phải nói khi ấy Thắng mừng vui như bắt được vàng ấy. Vui vì Đăng là người giống Thắng.
- Thôi! Dừng!
- Sao vậy Đăng?
- Đến sân bóng rồi mà.
- Ừ ha. Vậy mình làm việc luôn ở đây hả?
- Chứ còn gì nữa. Nhanh lên đi Thắng! Sắp hết giờ hoàng đạo rồi!
- Ừ. Vậy mình làm nha!
- Ui, từ từ thôi Thắng!
- Oa! Trời ơi! Đăng nhỏ người như vậy mà Thắng thật không ngờ...
- Đừng nói nữa! Trời ơi! Nhẹ thôi Thắng! Ôi! Mình thật không ngờ cảm giác của tình yêu lại tuyệt vời đến như vậy! Nhẹ thôi! Nhột! Thắng làm Đăng nhột quá! Kìa! Nhẹ thôi Thắng! Nhẹ thôi!
- Đăng đó, kêu nhẹ thôi mà cứ điên cuồng ngấu nghiến Thắng như vậy thì Thắng nhẹ làm sao được?
- Thôi, ổn rồi! Đăng quen rồi! Thắng! Mạnh lên tí nữa đi! Mạnh nữa đi Thắng!
- Mạnh lắm rồi đó. Đăng, từ từ thôi! Trời ơi!, từ từ và nhẹ nhàng chút đi Đăng! Trời ơi! Đăng thật đúng là đồ Sở Khanh Dâm Tặc!
HẾT