DMCA.com Protection Status

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014


Giấc ngủ với tôi khá ngon, có lẽ do đi xe quá mệt. Sáng 9h có một chú xe ôm chở tôi đi đến chỗ tôi làm việc, trên đường đi tôi bị choán ngợp với xe cộ quá đông, những tòa nhà cao tầng, những người tây, trông họ cao
quá và bự con. Và tôi dừng lại trước một quán trà sữa khá nhỏ nhắn, nhưng rất đông khách, tôi nhìn quán và nhìn lên trên nó có thêm 2 lầu nửa. Tôi bước vào cứ nhìn nhìn ngó ngó xung quanh, vì mọi thứ với tôi đều lạ lẵm. Và mọi người cũng nhìn tôii một cách lạ lăm, sau đó che miệng cười. Tôi thì không biết họ nhìn tôi sao cười, nhưng tôi cũng không quan tâm, tôi nhìn xung quanh một chút thì có một ông chủ bước ra, ông ta nhìn khá trẻ tôi đoán chừng 25 hay 27 tuôi gì
đó.

“Này” - ông ta gọi tôi
“Dạ, chú kêu con” - tôi ngoan ngoãn chạy lại
“uhm... con lên đây xin việc làm phải không?” - chú mỉm cười
“dạ đúng rồi!”  - tôi háo hức
“con tên gì ?”
“dạ dưới quê người ta hay gọi con là Hai Khỏe”
“Hai Khỏe ah! Chú tên là Quốc, vậy tên thậtcủa con ” - chú nhìn tôi
“Dạ tên thật của con là Trần Thanh”
“uhm! ơ day gọi tên cho nó dể xưng hô, chú gọi con là Thanh ha”
“Dạ, chú gọi con là gì cũng được” - tôi mừng khi gặp được ông chủ khá thân thiện
“Hôm nay sẽ là ngày làm việc đầu tiên của con”
“Dạ, con làm gì bây giờ ah”
“Ah! Liên ah! Lấy cho chú  con Gấu vàng ra đây” - một cô bé đưa cho tôi bộ đồ con Gấu vàng “ con hãy mặc nó vào, ra đằng trước đứng làm những hành động dể thương, để khách tới đông hơn”
“Dạ con làm việc ngay”

Tôi nhanh chóng mặt bộ đồ con Gấu vào người, nó nóng thật và nặng nửa, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức cho những ngày làm việc đầu tiên của mình. Tôi đứng ở trước cửa Trà Sữa làm những trò nhí nhố đáng yêu, các khách vào quán trà sửa tôi đều chạy đến bắt tay sau đó vẩy tay thân thiện. Khi không có khách tôi phải đứng nhảy múa ở trước quán.  Khi khách ra về họ chào tôi những cái chào thân thiện nhất, có những đứa bé khá nhỏ chúng chạy tới ôm tôi, tôi được một số người chụp hình chung. Cả một buổi sáng làm việc không ngừng nghĩ đến gần giữa trưa, tôi mới được tháo bộ đồ gấu vàng đó ra.

Khi tháo ra người tôi đổ mồ hôi rất nhiều, thấm mệt. Tôi dùng cơm trưa cùng với những người làm ở quán trà sữa, họ thân thiện và họ nói ông chủ ở đây rất tốt. không bao giờ đối xử tệ với ai cả, nhưng ông chủ cũng rất nghiêm khắc, nếu sai ông chủ sẽ phạt rất nặng. Do buổi sáng làm việc hết sức nên tôi dùng cơm rất là ngon, nghĩ ngơi một lát tôi sẽ tiêp tục làm con gấu vàng để đón chào khách.

Một ngày làm việc năng nổ, tôi thấy ông chủ không nói gì cả, nên tôi nghĩ chắc là ổn. Nhưng rồi tôi lại nghĩ ra một chuyện và tôi đã nói chuyện với ông chủ .

“Thưa chú” - tôi đến và hơi khoanh tay
“gì vậy con, hì hì … không cần phải như vậy đâu, ngồi xuống nói chuyện nào”
“dạ, chú có thể cho con ở trong quán trà sửa, ngủ ở đây không? giống như là ban ngày con làm việc ở đây, tối con ngủ ở đây sẽ trông tiệm cho chú, vì lương con phải gửi về cho mấy đứa em đi học nên …”
“Ah! được thôi :). Tiền nè con...”
“Ủa? con mới làm việc mới ngày đầu tiên mà chú …”
“uhm... ta biết, con lấy mà đi mua mền gối để ngủ chứ. Bây giờ con chưa biết ở đâu bán, thì bay giờ con ngủ tạm hôm nay đi, mai con nhờ mấy anh chị trong quán giúp con đi mua đồ”

“dạ con cám ơn chú” - tôi mừng rỡ
Cuối cùng ngày làm việc của tôi cũng kết thúc, tôi dọn dẹp  mọi thứ thật gòn gàng, bây giờ nơi này sẽ là nhà của tôi. Bây giờ chưa có gối hay mền, tôi đành phải nằm ở những chiếc ghế xếp nệm lại với nhau, ít nhất nó thoải mái hơn chiếc giường ơ  dưới quê, lúc này làm tôi nhớ đến nhưng buổi tối khi ở dưới quê cùng lũ em, tôi hay đọc truyện cho bé út nghe, chúng tôi cười giỡn  đên mệt. Thấy trống trải và nhớ tụi nhỏ rất nhiều. Đêm thứ hai ở thành phố hôm nay không dể ngủ, tôi lăn qua lăn lại. Rồi cũng chợp mắt được một lúc,, theo thói quen của một người nông dân là luôn dậy sớm.

Tôi thức dậy vệ sinh cá nhân và bắt đầu dọn ghế, lau sàn mọi thứ thật tươm tất. Tôi được biết 8h sáng quán trà sữa mới  mở cửa. Tôi làm xong hết và nhìn đồng hồ là 7h sáng, còn một tiếng nửa thì mới được mở cửa. Tôi ngồi ở góc bàn nhìn xung quanh quan sát, khoảng 15p thì có một anh nhân viên vào khi thấy mọi thứ đã được dọn ra khá tươm tất.

“Em làm hết hả Thanh?” - anh ta ngạc nhiên nhìn xung quanh
“Dạ, em dọn bàn ghế và làm mọi thứ hết rồi”
“Một mình em làm hết” - anh ta hỏi lại thêm một lần nửa
“Dạ” - tôi mỉm cười
“uhm, ông chủ sẽ rất hài lòng về em đó Thanh ah”
“Dạ” - tôi cười tít mắt

Đến giờ quán phải mở cửa, tôi tiếp tục mặc bộ đồ con gấu vàng nhảy múa làm trò ở trước quán. Khi tôi đang đứng làm trò hề như thế thì ở đâu đó có một chiếc xe honda khá đẹp, người lái nó là một thằng học sinh có chở theo một cô gái phía sau, cô bé đó chắc cũng bằng tuổi tên đó, cả hai đều mặc đồng phục nhìn cũng khá xinh. Cô bé leo xuống xe nhìn tôi chăm chú, tôi lắc đầu qua lại và đưa tay ra bắt, cô ta cũng bắt lại tay của tôi.

Cùng lúc đó trong quán có người chạy ra đón hai người đó
“Chào tiểu thư và cậu Bình”
“uhm” - cậu bé vẻ mặt có vẻ đắc chí
“em làm gì vậy? sao không vào đi cứ đứng nhìn con Gấu đó hoài vậy” - cậu ta khó chịu
“con Gấu vàng dể thương thì em nhìn” - cô ta trả lời
“lát nửa anh sẽ mua cho em con Gấu vàng, vào đi” - cậu ta lôi cô ta vào quán.

Tôi cảm thấy khó hiểu nhưng thôi chuyện của người ta cũng không nên hiểu làm gì, tập trung công việc của mình và làm tốt nó sẽ hay hơn. Khoảng nửa tiếng sau thì anh nhân viên trong quán gọi tôi vào. KHi vào quán cô ta và cậu Bình cứ nhìn chằm chằm tôi

“Em thế anh khoảng 2 tiếng thôi được không? Anh phải vào bệnh viện thăm mẹ của anh”
“Vậy còn ai sẽ là con gấu ngoài kia”
“Anh có xin phép ông chủ rồi, ông chủ đồng ý để em thế anh”
“Dạ”

Tôi cởi bộ đồ con Gấu vàng ra , và mặc đồ của nhân viên phục vụ quán trà sửa. Đó là một chiếc thun có cổ vàng, một chiếc quần tây  nâu. Đội cái nón có hình con Gấu. Quần áo khá dể thương cho một nhân viên phục vụ. Tôi ra góc đứng để khi có ai kêu nước hay them gì tôi sẽ vào trong nói cho người bên trong làm.

“Anh ơi” - một cô bé đeo kính cận gọi tôi
“Dạ, em muốn dùng gì”
“Anh lấy cho em một dĩa khoai tây chiên, một ly hồng trà”

“Anh ơi” - một cậu nhóc đeo khăn quàn đỏ gọi tôi
“Anh cho em một ly cacao sữa nha anh”

“Anh ơi” - một cô bé tròn tròn gọi tôi
“anh lấy cho em một cá viên chiên, khoai tây chiên, bò viên một ly trà sữa trân châu”
“Ê...eeeeeeeeeeeeee” - cái giọng kêu người khác thật khó nghe
“Anh kêu tôi” - tôi lấy tay chỉ vào mình
“Chứ kêu ai?” - Bình đáp - “Lấy mấy món như thế này, ghi ra hết rồi, làm theo thôi”
“Dạ”
“Ý … “- cô gái ngồi kế bên Bình nhìn tôi
“Gì vậy?” - Bình nói
“hình như em gặp anh ở đâu rồi phải không?” - cô ta nhớ ra điều gì đó
“dạ chắc không có, cô nhầm ai đó rồi”
“nhìn anh quen lắm” - cô ta nhìn tôi chằm chằm
“Trân! Anh không thích vậy đâu nha”
“Anh im đi, sao sáng giờ anh cứ nạt nộ em hoài vậy hả? em là người yêu của anh chứ không phải là gì mà anh có quyền nạt nộ” - cô ta hét lên khiến cả quán ai cũng nhìn về phía họ
“Tôi xin phép” - tôi nhanh chóng rút khỏi chỗ đó tránh đủ thứ chuyện về sau.
“Có chuỵen gì vậy Thanh” -một nhân viên nói chuyen với tôi
“Em không biết nửa, cô gái kia nói là quen em, nhưng em không biết cô ấy là ai”
“Haiz... tiểu Thư và cậu Bình là khách quen ở đây, họ cãi nhau ở đây hoài ah, chán thật. Nhưng thôi không sao đâu lát nửa họ đi học thôi”
“Dạ”

Khoảng chừng 30p sau thì họ rời khỏi quán trà sửa. Bình nắm tay cô ta kéo mạnh cô ta ra khỏi quán.
“Ủa? họ ngày nào cũng tới quán hả chị”
“uhm, họ ngày nào cũng tới hết. Nhưng họ ham chơi lắm, con nhà có tiền mà, dễ hư lắm”
“Ah! Thì ra là vậy!”
“Thôi nghĩ trưa đi em, rồi chiều làm việc tiếp, em ăn gì chị mua luôn cho”
“Dạ, em ăn gì cũng được”
“Uhm”
Chiều hôm đó tôi đứng ở bên ngoài làm con gấu vàng nhảy múa, thì lúc đó tất cả các học sinh cấp 2 đi bộ về trên vỉa hè, chúng đi qua nhìn tôi cười khá dể thương, đưa tay ra chào tôi nửa. Tôi đáp lại những hành động dể thương, nhưng từ xa tôi thấy ai quen quen đang đi tới. Ah tôi đã biết là ai rồi, cái cô hôm bửa đi chung với cậu Bình gì gì đó. Thấy cô ta đi bộ không đi chung với cái tên đó nửa, vẻ mặt có vẻ không vui, đúng hơn là khó chịu. Hình như sau lưng cô ta có ai đang đi đằng sau, ah! tôi cũng nhận ra đó là cậu Bình. Thì ra hai người đang giận nhau thì phải.

Cô ta đi thẳng vào bên trong với vẻ mặt hầm hố của một tiểu thư, còn cậu Bình gồ ga phóng lên chỗ để xe mém tý nửa cậu ta đâm thẳng vào một cậu học sinh. Cậu ta nghiếng răng và văng tục trong miệng “đậu má” . Dùng chân đá thật mạnh vào chiếc xe của mình, cậu ta đá khá mạnh nên ôm chân  của mình nhảy lò cò vì đau. Sau đó cậu ta xông thẳng vào quán lôi cô ta ra.

Cả hai làm náo loạn ở quán trà sửa, mọi người xung quanh đứng gần lại xem có chuyện gì xảy ra, càng lúc càng đông hơn.

“Anh buôn tôi ra” - cô ta chống cự
“tôi không buôn, cô phải đi với tôi” - cậu ta la hét
‘“Tôi nói tôi không đi, anh có điếc không” - cô ta hét lớn, khiến mọi người xào xáo
“Tôi nói tôi không đi, tôi đã nói với anh rồi, tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với anh hết, anh là đồ dối trá, đồ đàn ông đê tiện, mạt hạn”
“mẹ.... mày nói đủ chưa? tao nói mày đi với tao mày có nghe không?” - cậu ta xừng xộ
“KHÔNG! ANH NÓI ANH THƯƠNG TÔI, RỒI ANH ĐI CẶP KÈ VỚI CON DUYÊN, TÔI BẮT QUẢ TAN TẠI TRẬN CÒN CHỐI NỬA HẢ, TÔI KHÔNG MUỐN QUAN HỆ VỚI ANH NỬA”
“mày …. “- ánh mắt của hắn đầy sự căm phẳn, hắn dơ tay lên để tán cô ấy
“dừng lại” - tôi chụp ngay bàn tay của hắn lại trong bồ đồ con gấu vàng
“mày là ai, là anh hùng gấu ah, chuyện riêng của tao, biến ngay” - hắn chỉ tay trước mặt tôi
“có chuyện gì thì hai người đi đâu đó giải quyết, đừng đứng trước quán chúng tôi mà làm ầm như vậy” - tôi nói nhỏ nhẹ với hắn
“hahaha... tao thích làm ầm như vậy đấy, thì sao??? mày cha tao ah” - Khi hắn đưa cú đấm từ trên xuống thì có một bàn tay đã giữ hắn lại.

“con với cái, mày không có chuyện gì ngoài đi la cà ngoài đường, gây chuyện ah” - thì ra là cha của cậu ta
“cha …. cha tới hồi nào vậy cha?” - cậu ta tái mét
“đi về nhà, tao sẽ cho mày mục roi mây” - cha cậu ấy nắm lỗ tai của cậu ấy kéo mạnh về phía chiếc xe hơi - “lính lái chiếc xe đó về nhà, còn mày từ giờ trở đi sẽ có người đưa đón mày, không để cho mày như thế này nửa”

Cậu ta đi mọi thứ có vẻ im ắng hơn một chút, tôi nhìn thấy cô ta khóc khá nhiều, và ôm lấy cổ tay đỏ ao của mình, chắc cô ta đau lắm.

“cô không sao chứ?” - tôi hỏi thăm trong bộ dạng con gấu vàng
“đau quá, đỏ hết cả tay rồi” - cô ta bốp nhẹ cổ tay của mình
“cô đợi một chút, tôi đi lấy dầu cho cô”
nhưng khi tôi đi vào lấy chai dầu và đi ra, thì có một chiếc xe hơi đen tấp vào, có hai chàng vệ sĩ cao lớn đưa cô ta vào xe. Tôi nghĩ “tiểu thư có khác nhỉ? đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo”

Lúc tôi đi vào thì những anh chị nhân viên nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, tôi tháo đồ con gấu vàng ra và nói chuyện cùng với họ.

p>“Ủa? sao mọi người nhìn em dữ vậy?”
“anh chị lo cho em thôi, tại cậu bình đó sẽ không để em yên đâu”
“Ủa? em đâu làm gì cậu ta”
“nhưng em xen vào chuyện riêng tư của cậu ta, làm cậu ta bẻ mặt, cậu ta có thể kiếm ai đó để trả thù em đó”
“thiệt như vậy sao? nhưng cô ta bị cậu ấy lôi mạnh đi mà, em thấy tội nên em vào em can thôi” - tôi thở dài
“uhm... hay là em xin ông chủ nghĩ đi, vài ngày để tránh việc phiền phức”
“không được đâu, em nghĩ em sẽ bị trừ lương mất, nhưng nếu vậy, việc em gây ra em sẽ chịu trách nhiệm”
“uhm... nhớ cẩn thận”

Và trời cũng tối mọi người ra về, tôi nghĩ chắc những ngày tiếp theo của tôi sẽ không quá tồi tệ đâu. Ngày thứ nhất, thứ hai, thứ ba từ khi vụ câu Bình và tiểu thư đó có xích mích lớn với nhau, ngày nào trôi qua với tôi cũng đầy sự đề phòng và áp lực. Tôi không biết lúc nào chúng sẽ xuất hiện và đánh tôi, và tôi cũng không biết là chúng có đông hay không. Nhưng qua một tuần vẫn không thấy gì nên tôi nghĩ chắc chúng đã bỏ qua cho tôi.

Vào gần cuối tuần ông chủ sai tôi đi phát những tờ rơi gần đó, cho mọi người biết nhiều thêm về quán trà sữa, khi tôi đang đứng phát tờ rơi thì bỗng dưng có một người chạy tới giật hết những tờ rơi trên tay của tôi, tôi hoảng hồn và dí theo cái tên đã lấy đi những tờ rơi tôi đang phát. Hắn khá cao to, nhưng khi tôi quẹo theo hắn vào con hẻm thì tôi thấy cậu Bình và khoảng năm tên ở phía sau cậu ta, đang thủ thế, và tôi đoán được chuyện gì sẽ xảy ra đối với tôi. Tôi co chân lên chạy, chúng đuổi theo tôi tôi  chạy băng qua đường làm cho giao thông hỗn loạn, chúng chia ra thành hai nhóm để bắt cho được tôi. Nhưng khi tôi chạy sơ xuất bị vắp chân té xuống đất, tôi lò mò đứng dậy thì xung quanh tôi đã bị bao vây bởi chúng.

Chúng đánh tôi hết sức có thể, dùng chân đạp, dùng tay đánh. Tôi chỉ biết nằm dưới đất co quắp hết người, tay ôm lấy đầu thật chặt. Chúng đánh tôi khoảng 20p rồi chúng bỏ đi.

“mày! đừng bao giờ xen vào chuyện của người khác biết chưa?” - cậu bình đap lên người tôi và nói “mày mà còn xen vào chuyện của tao thì tao sẽ không tha cho mày đâu”

Nói xong thì chúng bỏ đi, một tên cầm những tờ rơi tung lên trời và cả đám cười một cách đắc chí, thân thể tôi đau vì những cú đạp cú đá vào bụng, vào lưng. Khi tôi không chịu nổi nửa, Bình nắm lấy áo của tôi và cho tôi một đánh vào mặt thật đau, gò má của tôi cũng bầm lên. Tôi bò dậy nhặt lại những tờ rơi mà chung đã quăn lên trời. Những người xung quanh không ai dám căn hay ngăn chúng, họ giúp tôi nhặt lại và hỏi tôi ở đâu và đưa về. Tôi cảm ơn họ khi họ đưa tôi về lại quán trà sữa.

Ông chủ và các anh chị nhân viên hoảng hồn khi thấy tôi bị thương tích đầy mình, những tờ rơi thì bị dơ nhăn nhúm lại hết.

“con có sao không?” - ông chủ hỏi thăm - “ai đánh con ra thế này?”
“Cậu Bình đánh em đúng không?” - một chị lên tiếng, tôi chỉ biết gật đầu, mọi người vừa lắc đầu vừa thở dài.
“con sẽ không sao đâu, nó sẽ không tìm lại đâu”
“sao biết được chú, cái loại như nó....”
“theo chú biết là vậy, khi nó đã đánh hay làm gì rồi nó sẽ không đánh nưa, trừ khi con tiếp tục phá nó hay xen vào chuyện của nó”
“cầu mong hai người đó đừng đến quán mình nửa, lúc nào cũng làm rầm rộ”
“bác khuyên con, ở đây không dễ sống đâu, phức tạp lắm”
“dạ”
“tụi con lấy muối đắp tay chân cho em nó đi, sáng mai sẽ đỡ hơn nếu con không đắp muối”

Trước khi mọi người về, mọi người có dăn dò tôi và nói mai họ qua sớm để giúp tôi dọn cửa hàng. Tôi đi cà nhắc ngồi trên chiếc nệm mỏng đặt ở dưới đất, tự lấy muối đắp. Thật ê ẩm thật là đau.
Ông chủ nói đúng những ngày sau đó tôi không còn thấy chúng xuất hiện nửa, có lẻ chúng đã để cho tôi yên. Haiz… vết thương của tôi cũng đã hơn 1 tuần mấy rồi mà nó vẫn chưa hết nhức và đau. Mới lên thành phố chưa đầy môt tuần lễ mà đã như thế này rồi, những ngày tiếp theo của tôi sẽ như thế nào đây, tôi cũng may mắn khi được làm việc cho một ông chủ khá tốt bụng. Các nhân viên ở đây ai cũng đối xử tốt với tôi như người trong nhà, có thể họ thấy tôi hoàn cảnh nghèo khổ được cái chăm chỉ làm việc và luôn giúp đỡ mọi người khi mọi người có việc.
Cả tuần đó tôi chỉ làm những việc bưng bê, có người làm thay con gấu vàng cho tôi. Tôi cũng không thấy tiểu thư và cậu Bình tới quán trà sữa nửa, có thể họ bị cấm túc ở nhà khi chuyện xảy ra tuần vừa rồi. Và tối hôm đó khi tôi đang lau cửa kính thì tôi thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở bến đậu xe bus đối diện, tôi nhận ra người đó là ai rồi là cô tiểu thư hôm nọ. Không biết cô ta làm gì mà ngồi đó một mình, cô ta vẫn đang mặc đồng phục ở trường, cô ta không về nhà sao? Sao lại ngồi đó nhỉ? Tôi thấy cô ta đứng dậy và bước qua đường, cô ta đang tiến tới gần quán trà sửa này.

Khi cô ta tới gần thì tôi lại trốn, cô ta đưa mặt thật sát vào cửa kính, cô ta đang tìm kiếm gì đó. Sau đó cô ta vẻ mặt thất vọng và bỏ đi. Tôi cũng tò mò và mở cửa ra.
Cô ta dừng bước và quay lại, cô ta nhìn thấy tôi sau đó đi lại và hỏi :

“quán còn mở cửa không vậy?”
“đóng cửa rồi thưa cô”
“đóng cửa sao anh đứng đây làm gì?” – cô ta nhìn tôi – “hình như tôi gặp anh ở đâu rồi thì phải, tôi nhớ là vậy, đây có thể là lần thứ 3 tôi gặp anh, ah ,,,, ah …. Tôi nhớ rồi, anh chính là người nông dân đã cho tôi mượn đồ để thay đây mà”
“hả?” - bản thân tôi cũng bất ngờ nhưng khi nhìn kỉ lại thì tôi đã nhớ ra người con gái tiểu thư này là ai rồi, với cách ăn nói thể hiện không sai vào đâu được. – “giờ tôi mới nhận ra là cô”
“tính đứng ở đây tới sang luôn sao? Không mời tôi vào quán ah” – cô ta chỉ tay vào quán
“nhưng quán đóng cửa rồi” – tôi nói
“thì có sao đâu, tôi uống tôi trả tiền làm gì ghê vậy”

“ý tôi không phải vậy” – tôi chưa kịp nói hết câu thì cô ta đã tự đi vào quán
“này…” – tôi không ngăn cô ta lại kịp, cô ta đi khá nhanh
“mở đèn lên đi tối quá” – cô ta nói như ra lệnh
“uhm, để tôi mở”
“đưa menu ra đi, tôi thấy cái nào được tôi ăn”
“nhưng mà … tôi chưa biết cách pha trà sữa, đồ ăn ở đây mấy món này lạ quá tôi cũng không biết chế biến làm sao cả”
“ủa? gì kì vậy? nhân viên quán mà sao không biết làm gì hết vậy? cùi vậy”
“cùi là sao?” – tôi không hiểu
“là dỡ ẹt đó , có vậy cũng không biết”

“ah! Tôi hiểu rồi, nhưng tôi chỉ mới lên đây làm khoảng một tuần thôi, công việc của tôi là làm con gấu vàng đứng ở trước quán chào khách thôi, và làm như dọn dẹp bưng bê thôi”
“uhm, hiểu rồi. Biết nấu mì gói không?”
“uh, biết”
“vậy đi nấu cho tôi đi”
“ủa? sao tôi phải đi nấu”
“tôi trả tiền được chưa? khổ ghê”
“uhm vậy tôi đi liền, tiền này tôi sẽ tính vào cái đơn tiền cho quán”
“đi đi nói nhiều quá” – cô ta phủi tay

tôi chui vào bếp bắt nước sôi và nấu cho cô ta một tô mì gói, mắt tôi cứ nhìn cô ta ở phía trước, tôi thấy cô ta có vẻ thích quán trà sữa này lắm thì phải.
Cô ấy ăn khá từ tốn giống như những tiểu thư tôi thấy ở trên phim. Cô ta ăn một lát rồi nhìn tôi

‘sao mặt anh bị bầm vậy? “
“uhm, mới bị đánh cách đây một tuần”
“ủa? mới lên đây sống không đầy một tuần mà bị đánh rồi sao? bộ gây chuyện với bọn du côn sao?”
“tôi không có gây chuyện”
“chư sao bị đanh nặng thế này” - cô ta lấy tay đụng vào mặt của tôi
“tại vì tôi can cô và cậu bình hôm tuần rồi nên xảy ra nông nổi như vậy”
“hả? “ - cô ta ngạc nhiên - “anh là con gấu vàng sao?”
“uhm... thì đó là công việc của tôi mà”
“hèn chi … tôi thấy tên Bình ở trong lớp cũng lũ bạn của nó kể chuyện đánh nhau vừa rồi rất hý hửng, xin lỗi anh”
“uhm... thôi có gì đâu, ít ra cái tên đó không đánh tôi lần nửa”
“tiền nè” - cô ta đưa tôi tờ 500k
“gì vậy???” - tôi mở to mắt nhìn cô ta
“bồi thường thuốc men, vì tôi anh bị đánh coi như hai đứa huề không nợ ai,, tôi ghét phải mang ơn người khác lắm”

“nhưng tôi không có thói quen khi giúp đỡ ai đó thì nhan tiền, tôi không quen với như vậy? ủa? thành phố khi giúp đỡ người khác là người khác trả tiền ah?” - tôi hỏi
“500k này anh lấy đi, dùng nó cho việc mua thuốc còn dư thì cất phòng thân, coi như tôi giúp lại anh”
“uhm... nếu vậy thì tôi nhận” - tôi lấy tờ 500k cất vào trong túi balo.
“anh bao nhiêu tuổi rồi?” - cô ta tiếp tục ăn
“tôi 22 tuổi, còn cô bao nhiêu”
“tôi chỉ mới học lớp 10 thôi” - lúc này tôi mới nhìn vào phù hiệu của cô ta
“hình như cô tên là Trân phải không? tôi nhớ vậy”
“còn anh là hai khỏe”
“hì hì … uhm, đó là tên dân làng thường gọi, bây giờ ở trên đây người ta gọi tôi là Thanh”
“Ah! nghe sao con gái quá vậy!” - cô ta chọc
“ờ thì ..” - tôi sợ cô ấy phát hện -” tôi thấy tên đó gái trai gì cũng được mà”
“tôi giỡn thôi, chứ trong trường tôi, nhiều đứa con trai cũng tên Thanh, ủa? anh học tới lớp mấy rồi? tôi đoán chắc lớp 3 -4 gì nghĩ phải ko?”
“không tôi học hết lơp 12”
“HẢ” - cô ta kinh ngạc
“cô làm gì mà bất ngờ quá vậy”

“uhm, tôi nghĩ ở dưới quê khó khăn nên hiếm ai học hết lớp 12” - cô ta uống nước và nói
“uhm, cô nói cũng đúng, nhưng tôi là một trong số hiếm đó”
“Haiz... sắp thi cuối năm chán ơi là chán”
“Ủa? sao vậy? học thì phải thi mà”
“tôi học không giỏi, nên thi sẽ không tốt nên chán”
“Ah thì ra là vậy, vậy thì cô cố gắng đi, than vãn không được gì đâu, cô ngủ ỡ chỗ của tôi nè, tôi ngủ ở trên ghế đằng kia, sáng tôi thức sớm, khoảng 5h. Tôi sẽ gọi cô dậy và cô phải ra khỏi quán, tôi không muốn có phiền phức với ông chủ”
“Nghe rồi, không cần phải căn dặn tôi như đứa con nít đâu”
“hì hì … dù gì cô cũng nhỏ hơn tôi cũng khá nhiều mà :D “ - tôi cười
“Hai.... phiền phức”
Bốn giờ sang chuông đồng hồ kêu. Tôi thức dậy như một thói quen, vương vai và ngáp, khi nhìn sang bên tay trái của mình thấy “cô tiểu thư” cọ quậy, trùm mềm khi bị tiếng chuông đồng hồ báo thức “quấy rầy” giấc ngủ ngon của cô ta. Tôi nghĩ chắc phải cho cô ta nướng them một chút trong thời gian tôi làm vệ sinh cá nhân. Mọi thứ tôi làm rất lẹ không đến 15p là tôi đã mặc quần áo gọn gang rồi, còn cô tiểu thư kia vẫn còn nằm đó trùm mềm.

“Dậy nào cô tiểu thư” – tôi gọi cô ta vẫn cứ trùm mềm và nằm trong đó – “Tiểu thư, cô mà không dậy tôi sẽ tháo mền ra khỏi người cô đó” – tôi vẫn không thấy cô ta phản ứng khi tôi nói như vậy, tôi quyết định lấy chiếc mền ra. Cô ta ngủ ngon thật đấy, nhìn cô ta cứ như cô ta đang ngủ ở nhà cô ta vậy. Có lẽ hết cách rồi tôi phải dung cách truyền thống mỗi lần tôi bắt những đứa em của tôi phải dậy sớm, bằng cách nhún một cái khan và lau mặt chúng, thay vì tôi phải làm với tụi nhỏ , thì tôi làm với cô tiểu thư đang ngủ nướng này thôi.

“Dậy đi!” – tôi lấy khan lau mặt cho cô ta, cô ta giật mình vì có nước thấm vào mắt của mình,cô ta mở mắt khá nhanh, vì cách đó khá tốt và không bao lực.
“Này! Ai mượn anh lau mặt cho tôi hả? có biết tôi đang ngủ hay không vậy?”
“Tôi biết cô đang ngủ, nhưng cô phải dậy chuẩn bị và ra khỏi quán, đêm qua chúng ta đã nhất trí rồi mà”
“Haiz… rồi rồi … dậy thì dậy, mà mấy giờ rồi vậy?” – cô ta ngáp và nói
“ah! 4h30 sáng” – tôi nhìn đồng và nói
“Cái gì????? 4h30 sáng!!!!!!” – cô ta há hóc
“Sao cô ngạc nhiên quá vậy? Tôi thấy bình thường mà”

“Sao mà bình thường được chứ? Tôi chưa bao giờ phải thức sớm như vậy cả, từ nhó tới lớn. Tôi luôn dậy vào 6h sang hoặc trể hơn nếu ngày đó tôi đi học, nếu tôi ở nhà là 9h sang tôi mới dậy”
“Ôi trời ơi! Nướng gì mà kinh khủn vậy, cô khác với tôi quá!”
“Đương nhiên rồi, làm sao tôi có thể giống anh được chứ”
“Ủa? con gái thành phố luôn dậy trể hả?” – tôi nhìn cô ta và hỏi
“Haiz…. Tức chết đi được” – cô ta đập gối
“Ê ê …. Tôi có cái gối ah! Cô làm hư lấy gì tôi ngủ”
“Kệ anh …” – cô ta tức giận bỏ vào nhà tắm và sửa soạn.

Tôi ở ngoài chờ và dọn dẹp mọi thứ trước khi mở quán, 4h30 – 5h30 cô ta mới xong việc vệ sinh cá nhân. Nhưng giờ này để cho cô ta đi thì hơi sớm, sang 5h30 con đường ngoài quán vẫn còn ít người qua lại, tôi cũng không đành kêu cô ta đi ra khỏi quán.

“Tiểu Thư” – tôi gọi cô ta khi cô ta đang mở cửa bước ra
“Gì vậy?”
“Cô ở lại một chút đi, bên ngoài thấy vẫn còn ít người, khoảng tầm 6h cô hãy đi”
“Tôi muốn đi để khỏi thấy cái mặt của anh” – cô ta nói xong mở cửa bước ra khỏi quán.

Tôi chỉ biết nhìn cô ta mà lắc đầu , trong đầu tôi nghĩ “con gái thành phố ai cũng như cô ta sao?”, Tôi dọn lại mền gối thật gọn gang, khi tôi xếp tấm mền thì thấy một cây viết khá đẹp, tôi thấy nó bên ngoài được bọc lớp gì đó bạc bạc trắng, khá sang, rớt ra từ trong cái mền của tôi. Tôi tự hỏi nó từ đâu ra. Chắc cây viết này là của cô tiểu thư kia, tôi cất nó chờ hôm nào đó khi cô ta ghé lại tôi sẽ trả cho cô ấy.
Tối hôm đó khi tôi dọn dẹp xong mọi thứ thì thấy cô ta đang đứng ở ngoài cửa kính nhìn vô, cô ta nhìn thấy tôi và gõ cửa. Tôi đi ra mở cửa cô ấy bước vào và hỏi liền tôi.

“này! anh có thấy cây viết của tôi không?”
“Cây viết màu bạc bạc hả?”
“uhm! nó đó, anh giữ hả, trả cho tôi đi”
“uhm, để tôi đi lấy” - cô ta đi xuống bàn ngồi với vẻ mặt buồn chán - “nè” tôi đưa cho cô ây
“hết hồn tưởng nó mất rồi chứ” - cô ta mừng khi thấy cây viết mà chẳng thèm cám ơn tôi lấy một câu
“nó chỉ là cây viết thôi mà, làm gì mà cô phải mừng dữ vậy?”
“nó không phải là cây viết bình thường”
“ah! bạn trai cô tặng chứ gì, tính ra cô thương hắn ta dữ”
“KHÔNG PHẢI, hắn không đáng để cho tôi thương yêu” - cô ta phản ứng làm tôi giật cả mình - “anh có biết cây viết này được làm bằng vàng không hả?”
“vàng, đó giờ tôi chưa thay vàng nào màu trắng cả”
“uhm, quê mùa như anh mà biết cái gì” - cô ta nhìn tôi , tôi nhíu mày - “ nó là cây viết kỉ niệm của ba tôi để lại cho tôi”
“Ah! hiểu rồi, xin lỗi vì hồi nảy nói cô vậy”
“thôi được rồi, cám ơn vì giữ cây viết dùm tôi”
“Ờ không có gì, ít ra cô cũng lịch sự hơn ban đầu mà tôi gặp”  - cô ta phản ứng bằng ánh mắt sẹt lửa
“Tôi ngồi đây chut được không? lát nửa có người đến đây rước tôi”
“UHm, cứ tự nhiên thôi” - tôi nhún vai

Tôi và cô ta cũng chẳng thèm nói với nhau lời nào, tôi thấy cô ta cứ ôm cây viết ngắm mãi, cô ta nhìn nó như đặt hết cả yêu thương vào nó. Uhm, có thể nó liên quan đến kỉ niệm gì của cô ta và ba của cô ấy. Tôi cũng muốn hỏi thăm cô ấy nhưng xen vào chuyện gia đình của người khác thì quá vô duyên. Nên tôi đã bỏ ý định đó.

Vài phút sau một chiếc xe hợi đậu đằng trước cửa, có người đến rước cô ta đi. Họ nhìn có vẻ hình sự quá , không biết cô ta đang gặp chuyện gì nhỉ? Tôi chỉ biết đứng ngoài cửa nhìn họ đi thật xa. Sau đó về cái nệm nhỏ bé của mình và đánh một giấc tới sáng.

…...................
MOT THÁNG SAU

Kể từ ngày cô ta được người đưa đi tôi không còn thấy cô ta đến quán trà sữa, công việc của tôi vẫn là một con gấu vàng đứng tiếp khách. Nhưng ngày hôm đó ông chủ gọi tôi vào và nói chuyện.

“con ngồi đi” - ông chủ tươi cười
“dạ ông chủ gọi con có gì không ah?”
“hì hì … một tháng con làm việc ở đây thấy sao?”
“dạ, con thấy rất vui làm cũng không có mệt nhọc gì lắm. ở đây anh chị và ông chủ đối xử với con rất lớn”
“uhm... con biết hôm nay là ngày gì không?”
“dạ thì cũng là một ngày bình thường, con vẫn phải làm việc và mọi người cũng vậy”
“hà hà … con thật ngây thơ đó Hai Khỏe ah”
“dạ. ý bác là sao?”
“không lẽ con làm việc mà không nghĩ đến ngày mình được lãnh lương”
lúc này tôi mới nhớ ra rằng tôi đã làm việc ở đây một tháng rồi, đúng môt tháng và hôm nay tôi được lãnh lương. “Dạ dạ …” tôi cười rất tươi

“Con mà quên là ta lấy luôn đó” - ông chủ cười - “ đây là tháng lương đầu tiên của con là 3trieu”
“3tr” - tôi như hét lên - “ với tôi đó là số tiền lớn, nó đủ cho tôi trang trải ở đây và gửi về cho lũ em học hành”
“con sẽ không cần phải làm con gấu nửa”
“sao ông chủ? con con làm gì sai mà ông chủ muốn đuổi con đi, con có sai chỗ nào thì ông chủ cứ la cứ phạt nhưng đừng đuổi việc con” - tôi xanh mặt khi nghe ông chủ nói vậy
“con làm rất tốt, ta không có gì phải phiền hà hết”
“nhưng sao con không được làm con gấu nửa”
“vì … ta sẽ cho con làm công việc khác với mức lương cao hơn” - ông chủ cười đắc chí
“thật hả ông chủ” - tôi vui mừng
“uhm. ta nói thật mà, vì ta thấy con rất siêng năng và chăm chỉ, nên ta đã quyết như vậy
“dạ, vậy công việc mới của con là gì”
“con sẽ là người pha chế trà sữa”
“pha chế trà sữa”
“uhm! con sẽ được học nó từ ta”

Tôi hạnh phúc và ngạc nhiên khi thấy tôi được ông chủ tin tưởng đến vậy, tôi sẽ chăm chỉ cố gắng làm việc để không phụ lòng tốt của ông chủ đối với tôi. Buổi tối hôm đó ông đã chỉ cho tôi cách pha chế đơn giản nhất, ông bảo tôi phải học thêm một thời gian nửa thì tôi mới có thể đứng ra pha chế cho khách uống được. Lý do quán trà sữa đông khách đó chính là hương vị đặc biệt ở mỗi ly trà sữa, phong cách của quán và nhân viên phục vụ.  Đó là tin mừng với bản thân tôi và cả đứa em. Tôi đã gửi phân nửa số tiền cho mấy đứa em của tôi, khuyên chúng học hành chăm ngoan, nghe lời thằng ba. Tôi sẽ sớm nhanh về thăm chúng.

Tôi luôn hoàn thành tốt những gì mà ông chủ đã dạy cho tôi. Tôi tìm kiếm nhưng cách pha chế và học hỏi thêm từ ông chủ. Có những lúc tôi làm sai bị ông chủ la va trách phạt. Điều đó làm tăng thêm độ quyết tâm của tôi, và tôi bắt đầu yêu trà sữa từ lúc nào cũng không biết.
Và một ngày nọ ông chủ nói chuyện với tôi , tại căn nhà của ông chủ.

“Nghĩ một lát đi con lát nửa rồi làm tiếp” - ông chủ nghỉ tay và lại bàn ngồi
“dạ”
“con học trà sữa cảm thấy thế nào?”
“con thấy thích nó, mùi vị của trà sữa nó rất lạ, ở dưới quê con chưa biết về nó, nay được biết nó, được thử nó và còn được pha chế nó”
“con học đến lớp mấy con nghĩ vậy Hai Khỏe?”
“Dạ, 12”
“12, cũng khá đó chứ, sao con không học tiếp đại học, tương lai của con sẽ được mở rộng nhiều hơn”
“Dạ tại ba mẹ con mất sớm, một mình con phải lo cho ba đứa em ăn học ,nên không có khả năng để đi học tiếp tục”

“uhm.... “ - ông chủ im lặng suy nghĩ tôi không biết ông chủ đang nghĩ gì có vẻ nó khá nghiêm trọng - “ta có ý này, ta sẽ cho con đi học và ôn thi để thi đại học”
“dạ??” - tôi không biết mình có nghe lầm không -” nhưng con …. “
“đừng ngại, xem như ta cho con mượn, khi con đi làm trả ta sau cũng được, còn không có gì ta có thể trừ vào lương của con một chút, xem như con trả từ từ, khi nào trả xong thì thôi”
“bác không sợ con sẽ giật của bác sao?”
“hì hì … ta tin con” - ông chủ mỉm cười

Vài ngày sau ông chủ đưa tiền cho tôi đóng tiền tại trung tâm ôn thi đại học. Và tiền để mua sách vỡ, lâu lắm rồi tôi mới đụng đến trang vỡ trắng thế này, nó làm tôi nhớ những ngày học ở dưới quê, ngồi trên lưng trâu ôm cuốn tập học bài, ngồi cùng lũ ban ngồi dưới gốc đa tán lá rộng cùng học bài cùng vui đùa. Tôi đang ở một nhà sách nhỏ ở trong thành phố, tôi tìm những cuốn tập có giá trị nhỏ nhất, những cây viết nhỏ nhất. Khi đang lựa mấy cây viết và cuốn tập thì tôi đụng trúng một người

“Ây da! đi đứng kiểu gì vậy?” - cô gái la lên
“dạ, tôi xin lỗi xin lỗi” - tôi quay lại nhìn xin lỗi liên tục và nhận ra người tôi đụng chính là Trân. Tiểu thư mà cách đây một tháng tôi không thấy cô ta nửa
“Ủa? sao lại là anh?”
“Ờ …. tôi đi mua tập vỡ để đi học”
“Đi học! bộ cướp ngân hàng hay sao mà có tiền học vậy” - cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới
“Tôi không có làm bậy! ông chủ giúp tôi học thôi!”
“Ah! ông chủ quán trà sữa tốt lắm đấy! ráng mà học đừng phụ lòng ông chủ”
“Uhm tôi biết rồi! ủa? sao cô biết ông ta rõ quá vậy! “ - tôi thắc mắc
“thì ông chủ đó là bạn thân của ba tôi”
“cô cũng mua sách vỡ ah!”
“uhm, học với chả hành chán quá!” - cô ta than thở - “nào là Toán Lý Hóa muốn khùng lên” - cô ta có vẻ bức xúc khi bị mấy môn tự nhiên chen ep
“tôi nghĩ nó học không khó lắm đâu” - tôi khuyên cô ấy
“anh biết gì mà nói”
“ủa? nhưng sao cả tháng nay khong thấy cô ghé quán trà sữa nửa”
“ah! Tôi dọn nhà rồi chuyện gia đình tôi, nên tôi không qua đó vậy thôi”
“ah ra vậy”
“Thôi đi tính tiền rồi đi về” - cô ta nói
“tôi cũng vậy”

Lúc ra tính tiền thì tôi nhường cho cô ta tính trước.

“Của em là 50k”
“dạ chị đợi chút” - tôi thấy cô ta cứ lục lục và lầm bầm -”ủa? đâu rồi? cái bốp đâu rồi”
“ủa sao vậy?” tôi hỏi
“chết rồi, tôi để quên bốp ở nhà mất rồi, trời ơi! cái ngày gì ah” - cô nhăn nhó
“cô kiếm kỉ lại xem”
“kếm muốn nát rồi, không có, bực quá đi” - lúc đó tôi kiểm tra lại xem đồ mình mua của mình và cô ta có đủ tien không , cũng may tất cả vẫn đủ.
“tôi cho cô mượn”
“KHÔNG” - cô ta phản ứng gay gắt
“sao cô lớn tiếng với tôi quá vậy” - tôi thấy lòng tốt của mình bị xúc phạm
“mặt tôi như vầy đi mượn tiền của anh hả? không bao giờ”
“nhưng nếu cô không trả tiền sao cô lấy sách”
“hừ … tiền đâu” - cô ta đổi ý
“nè” - tôi đưa

Khi tính tiền xong cô ta bước vào chiếc xe hơi.

“Này! có 50k không!”
“dạ có thưa tiểu thư” - tài xế trả lời
“đưa tôi trả cho tên này, tôi mua đồ quên mang theo bốp” - tài xế đưa tiền cho cô ta.
“trả cho anh, coi như không ai nợ ai”

Cô ta bước vào xe, tôi nhìn cô ta với ánh mắt cũng không quá ngạc nhiên lắm. Vì tính cách và thái độ mấy lần tiếp xúc cũng đã thấy, nhưng tôi nghĩ không lẽ đối vói tất cả mọi người cô ta đều làm như vậy ah! Cứ như là mụ phù thủy vậy. Thật là quá đáng.

May mắn của tôi là trung tâm ôn thi đại học nằm gần ở quán tra sữa, tôi đi bộ ra đó chỉ mất khoảng 15p là đã đến trường. Khi tôi đến trung tâm cùng lúc đó có một chiếc xe hơi khá sang trọng đậu tại trường, tôi thấy các sinh viên ở đây đưa mắt nhìn chiếc xe hơi đó, người bước xuống xe là cô ta. Sao tôi đi đâu cũng thấy cô ta thế này, người khác nhìn cô ta với vẻ mặt ngưỡng mộ, có thể do nhà cô ta giàu chăng, ơ không … hôm nay nhìn kỉ cô ta cũng khá đẹp. Cô ta vào lớp có hai vệ sị đi theo sau lưng... tôi nghĩ có khi nào cô ta tắm cũng có nguời đứng canh không?

Cô ta đi ngang qua trước mặt tôi sau đó đi lùi lại. nhìn tôi với ánh mắt khá kiêu căng.

“Ah! anh học cùng trung tâm với tôi ah!”
“Uhm....”
“anh có học chung lớp tôi không vậy!” - tôi đơ mặt nhìn cô ấy - “quên! anh đang ôn thi đại học, còn tôi thì đang học lớp 10. bye!” - cô ta vẫy tay và tiếp tục đi.
Sau đó tôi phải nhận từ xung quanh bao nhiêu ánh mắt nhìn tôi, tôi chỉ biết đi thẳng vào lớp và xuống dưới góc bàn ngồi, trong lớp cũng nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Cũng không hiểu chuyện gì.