Sau 2 ngày …
Khi tôi đi học về thì có một chiếc xe đen đứng ở trước cổng trường đang chờ tôi, chiếc xe đó tôi nhìn cũng biết là của tiểu thư rồi, nhưng lần này không còn gì gọi là sợ hãi hay hồi hộp nửa, họ cũng không phải vào tận trong trường và đưa tôi lên xe. Tôi và cô áy học xong thì ra về cùng nhau, và cùng về nhà của cô ấy.
Nhưng về đến nhà nhìn cô ta có vẻ gì đó uể oải, thế là tôi hỏi thăm.
“Tiểu thư sao vậy?”
“Chán chứ sao?”
“ý tôi là tại sao tiểu thư chán ây?”
Cô ta đưa cho tôi bài kiểm tra giữa học kì của cô ta cho tôi xem, môn Toán, Lý, Hóa ba môn đó của cô ta đều dưới điểm 5.
“Haiz… hỏi sao mà không chán chứ?”
“Ah thì ra là vậy? cô học không được tốt”
“Cứ kiểu này từ đấy đên cuối năm bị ở lại lớp thì quê lắm” - nhìn cô ta nói co vẻ chán nản và cũng không thiếu phần lo lắng.
“Thì tiểu thư cứ làm bài tập từ từ, không hiểu chỗ nào thì hỏi thầy, rồi sẽ tiến bộ hơn thôi”
“Haiz… nhìn vào đóng vỡ là buồn ngủ rồi, làm sao mà làm bài tập nổi được chứ” - cô ta nằm dài trên bộ ghế salon và nói
“Vậy là do cô lười nên bài mới thấp thế này”
“không phải tôi lười, mà là tôi không hiểu nên mới như vậy?”
“Rồi lười cộng học kém nên bài điểm thấp” - cô ta nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn - “rồi rồi… tôi không nói nửa”
Cô tả bỏ đi lên lầu và nói “ này! rữa chén và lau nhà đi, làm xong rồi lên phòng tôi”
“không có thời gian hả?” - tôi hỏi
“làm chừng nào xong thì thôi”
“hì hì … hôm nay tiểu thư thật là tốt”
Thế là công việc người giúp việc của tôi cũng đỡ phần áp lực, làm thoải mai hơn, nhưng cũng không quá lâu để cho cô ta chờ đợi. Chưa đầy 1 tiếng đồng hồ tôi đã có mặt ở phòng của tiểu thư.
“cốc cốc ..”- tôi gõ cửa “ tiểu thư ơi! mở cửa”
“vào đi không có khóa”
Thế là tôi bước vào phòng nhưng không thấy tiểu thư đâu, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Cái mà tôi thấy chính là ánh sáng phát ra từ phòng tắm của tiểu thư, nhìn vào chỉ thấy cai gì đó mờ mờ, vì kính khá đục nên chỉ thấy gì đó mờ mờ mà thôi. Tôi nhận ra đó là gì nên mặt cũng khá đỏ, và ngồi xuống giường chờ tiểu thư đi ra.
Cô ta vừa bước ra là tôi đã nghe mùi hương tràn ngập căn phòng, thật thơm, thật dịu dàng và cũng không kém phần quyến rũ. Tôi quay sang thì thấy cô ta chỉ quấn cái khăn trắng thật lớn ở thân thể mình, toc xõa ướt bờ vai, tim tôi đập nhanh vì chưa bao giờ tôi rơi vào tình huống như thế này, tôi đỏ mặt bừng bùng quanh nhanh mặt ra hướng khác.
“Tôi xin phép tiểu thư ra ngoài” - tôi đứng dậy
“Đứng im đó, ai cho anh đi ra ngoài hả?”
“Ra ngoài để cho tiểu thư mặc đồ vào?”
“Không cần ra ngoài tôi cũng có thể mặc đồ được, quay lại đây đi”
“Tôi không thể?”
“Tôi bảo anh quay lại cơ mà” - cô ta bước tới nắm vai tôi quay lại, tôi liền nhắm mắt để không nhìn thấy gì.
Cái mà tôi cảm nhận là cô ta đứng rất gần tôi, làm cả thân thể tôi run lên cầm cầm, tôi không biết cô ta nói tôi làm bạn trai của cô ta mà như thế này, chắc tôi đã không nhận lời.
“Cô mạc quần áo vào đi, tôi sẽ mở mắt ra”
“UHm, thì mặc, nhưng đứng yên vị trí đó đi”
“uhm, tôi sẽ nhắm mắt chờ đến khi nào cô mặc vào hết thì thôi” - vừa nói vừa nhắm mắt, vừa nói xong thì tôi cảm giác như chiếc khăn trắng rớt xuống vì nó trúng vào chân tôi, tôi cuối đầu xuống mở hý hý mắt thì thấy cái khăn trắng rơt xuong đất, lộ bàn chân của cô ta, hì hì … cô ta đang làm động tác mặc quần áo vào tôi cũng thấy an tâm.
“Tôi mặc đồ vào rồi”
“Hì hì … như thế thì tôi mới mở mắt ra dc” - tôi mở mắt thì thấy cô ta đang ngồi xếp bằng ở trên giường và đang cầm cuốn truyện doremon đọc. “tiểu thư kêu tôi lên phòng có gì không?”
“xong rồi!”
“là sao?” - tôi không hiểu gì cả
“chỉ là kiểm tra xem anh có thuộc loại dâm dê phụ nữ không thôi?”
“HẢ?” - tôi mở mắt thật to nhìn cô ta và cứng đơ hết cả người
“uhm, ở bên ngoài có người canh gác nếu anh làm gì tôi thì anh chỉ có chết thôi, anh xuống dưới làm gì làm đi, tôi đọc truyện tý rồi ngủ, ah lát nửa khoảng 4h chiều nhớ gọi tôi dậy, để đi siêu thị mua một số đồ, cho tôi và cho anh”
Thế là tôi bước ra ngoài gãi đầu chẳng biết cô ta đang nghi gì, nhưng nhìn đồng hồ thì bây giờ chỉ mới 2h .,... có lẽ tôi cũng nên nghi ngơi, 4h tôi cũng sẽ gọi cô ta dậy.
Gần đến 4h tôi đã thức dậy thì cô ta bước xuống lầu.
“Đi thôi, còn nằm đó ngủ đồ lười biếng” - tôi cau mày rồi đấy khi cô ta nói tôi như vậy
“Biet rồi thưa tiểu thư”
Siêu thị cách ngôi nhà cũng khá xa, nên chúng tôi đi bằng xe hơi của cô ta. Ngồi trên xe tôi cũng hơi thắc mắc là ba mẹ của cô ta đâu? Không lẽ cô ta ở một mình với những vệ sĩ sao? Nhưng tôi nghĩ cũng không nên nhiều chuyện như vậy, nhưng nếu ở một mình thì khá buồn đó nhỉ?
Đến siêu thị mắt tôi mở thật to khi nhìn những gian hàng quần áo, chúng thật đẹp thật lung linh (tôi đang nhìn quần áo nam) cái mà thu hút tôi nhất chính là đồ vest trắng đen, kèm theo cái nơ đen. Nhìn nó mà tôi cứ tưởng tượng rằng tôi đang mặc nó, đi vào một nhà hàng sang trọng. Nhưng sự tưởng tượng của tôi đã bị phá vỡ khi cô ta nói
“Nông dân làm gì vậy mà cứ đứng ngơ ra vậy?”
“Quần áo ở đây đẹp thật đấy”
“Có phải đi mua quần áo ở đây đâu mà nhìn?”
“Ua? Tiểu thư sẽ mua gì?”
“Đi mua đồ ăn cái đã, tủ lạnh hết thức ăn rồi”
“Ah…. đi liền”
“Lại đằng kia lấy cái xe đẩy đi, mua cũng nhiều đấy”
“uhm..”
Tiểu thư đi phía trươc còn tôi đẩy xe đi phía sau, nhìn tiểu thư lúc đi mua thức ăn ở siêu thị hình như bớt dữ dằn hơn những ngày bình thường, nhìn phía sau tiểu thư có vẻ gì đó thu hút tôi, cũng dể thương nhưng cứ đằng trước là tiểu thư cứ thế mà cho tôi là “osin”. Lấy rau, thịt cá…. có lẽ chắc cũng gần ngập cái xe đẩy rồi, tiểu thư đi qua hàng sữa mua một thùng sữa, rồi qua hàng kẹo lấy một bịch kẹo lớn.
Tiểu Thư khá thích thú khi nhìn thấy bịch kẹo yêu thích của mình, oh oh …. tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt của tiểu thư, khá đáng yêu đó chứ . Tôi mỉm cười nhìn tiểu thư, ra tính tiền hơi lâu vì tiểu thư mua khá nhiều, hai bịch lớn và hai bịch nhỏ, tôi là người phải ôm hết đống đó, còn tiểu thư thì tung tăng đi đằng trước và chả quan tâm là tôi khó khăn thế nào để xách những bich đồ đó. Hai cánh tay thì đầy,hai bịch nhỏ thì cả hai tay thì ôm, một tay thì móc cả hai bịch. Ra tới xe anh tài xế thấy tôi liền phụ đưa vào cốp xe. Nhìn cô ta có vẻ thích thú khi được hành hạ tôi nhỉ? Tay của tôi thì đỏ ẩn lên khi xách khá nhiều đồ
“hì hì … “ - tôi lên xe cô ta quay nhanh qua nhìn tôi cười, rất tỉnh và dể thương
“sao tiểu thư lại cười, hành hạ tôi quá mà” - tôi đưa miệng qua một bên và nhiếu mày.
“Uhm… đúng đó. hehe…. “
“Két …” - chiếc xe thắng gấp làm cho tôi và tiểu thư chúi ra trước, đầu của tiểu thư trúng vào cái ghế phía trước “u đầu”, còn tôi thì không sao, nhìn tiểu thư tôi ngồi người tủm tỉm.
“Ê thấy người ta u đầu mà cười hả?”
“ hehe… thì cười người ta giờ người ta cười lại thôi mà”
“Nè… anh chạy xe kiểu gì vậy?” - tiểu thư nói với anh tài xế
“Xin lỗi tiểu thư tại đằng trước có thằng chạy xe ẩu nên tôi dừng lại hơi gấp, tiểu thư không sao chứ ah”
“thôi được rồi, đi tiếp đi” - trông cô ta khá hình sự
“tiểu thư không sao chứ” - tôi nhìn vào cái cục u trên tráng của cô ta
“ui da… sưng một cục rồi” - cô ta dùng ta rờ vào tráng
“để tôi xem thử coi” - tôi dùng tay chạm vào tráng của tiểu thư
“nhẹ nhẹ thôi” - cô ta nói trước khi tôi chạm vào tráng, tôi chạm vào một cách nhẹ nhàng nhất
“hì hì … không sao đâu, sưng nhẹ thôi ah, lát nửa về nhà tôi sẽ sức thuốc cho tiểu thư”
Chiếc xe dừng lại một chỗ khá sang trọng, vì lúc tới là đã có người mở cửa cho chúng tôi xuống xe, họ ăn mặc khá lịch sự.Bước vào tôi thấy thật trang hoàng, cứ như vào cung điện, đó là nơi mua sắm dành cho những người có tiền.
“Nè… đi theo tôi” - tiểu thư đưa tôi đến đồ của nam, tôi nhìn mà cảm thấy thích, đồ khá đẹp, áo sơ mi, áo thun , giày dép, quần tay và jean. “Anh thích cái nào thì lấy vài bộ đi”
“Cô mua cho tôi sao?” - tôi hỏi
“Uhm… thì anh sẽ là bạn trai của tôi nên quần áo nó cũng phải khác chứ”
“Hì hì … “- tôi đi xung quanh nhìn những chiếc áo thun mới toanh, nhưng nhìn thấy giá của nó thì … “tôi không mua đâu” - tôi nói với tiểu thư
“Ủa? sao vậy? anh chê đồ xấu nên không mua ah” - tiểu thư nhăn mặt
“không phải … tiền nhiều lắm, một cái áo mà hơn 500k, làm sao tôi có thể mua đươc”
“Anh lộn xộn quá… để tôi chọn luôn cho anh đồ vậy? mắc công anh nhìn giá rồi chọn lung tung hết”
Tiểu thư chọn cho tôi một chiếc áo sơ mi sọc màu nâu nhạt cùng với chiếc quần jean màu xanh.
“Anh vào bên kia thay đồ đi” - tôi đi vào phòng thay đồ, khi thay bộ đồ xong nhìn tôi khác hẳn, tôi cũng có vẻ thích, bước ra cho tiểu thư xem.
“Cũng được, nhưng anh thử cái áo màu xanh dương đậm này đi” - tiểu thư đưa cho tôi.
Thế là tôi thay cũng khá nhiều áo sơ mi áo thun, quần jean, quần shot. Thay liên tục thế là tiểu thư lấy cho tôi một mớ quần áo hai quần jean, hai quần shot, khoảng 6 cái áo thun, tiểu thư không dừng lại ở đó mà ghé qua đồ lót của nam và lựa luôn cho tôi.
“Thôi tiểu thư được rồi, cái này cũng phải lựa sao?” - tôi hơi ngại
“Uhm… có gì đâu” - tiểu thư đáp khá tỉnh
“Người ta nhìn kìa” - tôi ra dấu
“Bình thường” - tiểu thư vẫn tiếp tục lựa. “cái này có vẻ hợp với anh đây” - tiểu thư đưa quần lót vào chỗ ấy của tôi, mặt tôi đỏ bừng dùng tay đẩy ra.
“thôi mà tiểu thư”
“người ta có nhìn thì anh cũng ko cần phải sợ, gì người ta nghĩ một người bạn gái chăm sóc cho người bạn trai của mình thôi” - cô ta bỏ đồ lót vào giỏ sách rồi ra quầy tính tiền, trên tay tôi đang cầm những cái giỏ quần áo mà tiểu thư mới vừa mua cho tôi, lúc tính tiền tôi chỉ biết quay mặt đi chỗ khác.
“Tiểu thư ơi như vậy là được rồi?” - trên tay tôi một đóng giỏ
“Chưa xong đâu, qua cửa hàng giày dép đi, hình như nó nằm ở tầng trên, tôi đi trước đây, anh ráng mà đi theo sau đi.” - thế là tiểu thư bỏ tôi lại phía sau, tôi phải rất cẩn thận để đồ đạc không bị rơi xuống đất, đã vậy còn phải sách chúng lên lầu, lần đầu tiên tôi đi thang cuốn, tôi đứng mãi mà nhìn cái thang chạy lên, muốn dat chân lên thì lại rút về, tôi đứng lay hoay khoảng 5p thì tôi mới lên được an toàn. Cảm giác chân không đi mà vẫn đến được nơi nhìn cũng thật hay.Lo mai mê nhìn xung quanh khi đến phía trên chân tôi hụt thế là tôi ngã nhào phía trước, cùng với những túi sách rớt xuống đất.
Ai cũng chú ý tới tôi, tiểu thư thì đứng quay lại nhìn tôi rồi cười sau đó làm vẻ mặt nghiệm túc “đứng dậy đi, còn ngồi đó nữa” , tôi nhăn mặt và láy hoáy sắp đồ quần áo vào trong giỏ. Đến tiệm giày tôi ngồi bệt xuống cái ghế nệm vì phải đi rất nhiều, tay chân tôi muốn đứt ra làm đôi.
“lại đây thử giầy nè, ngồi một đóng đó nữa” - tiểu thư nói với tôi
“tiểu thư ơi,,,, cho tôi nghĩ một chút đi, giờ này gần 8h tối rồi, tôi đói quá”
“mang giày đi rồi lát cho ăn” - tiểu thư cười mỉm có hàm ý gì thế nhỉ? tôi nghe giống như tôi là thú cưng của tiểu thư vậy, nhưng nghĩ lại cô ta mua cho tôi nhiều đồ quá, không biết có tính vào tiền nợ rồi tăng thêm ngày ở đợ của tôi không.
9h tối thế là chúng tôi về lại căn biệt thự, bụng tôi được lắp đầy đồ ăn rồi. Tôi được vào căn phòng của tiểu thư. Quần áo của tôi được bày khắp giường, tiểu thư bắt đầu nói về quần áo phải mặc như thế nào để làm bạn trai của tiểu thư vào bữa tiệc sinh nhật của cô bạn. Vì quá mệt nên tôi ngồi ngủ gục từ lúc nào cũng không biết, tiếng của tiểu thư dần dần nhỏ dần tôi chiềm vào giấc ngủ ngon lành.
Buổi sáng thức dậy thì tôi thấy mình đang ở trong căn phòng tiểu thư, dưới đất, với cái gối được kê trên đầu cộng thêm chiếc mền được đắp lên người. Mà tại sao tôi lại ngủ trong phòng của tiểu thư nhỉ? Ah tôi nhớ rồi, vì hôm qua phải nghe lời chỉ bảo cộng thêm sự mệt mõi nên tôi đã ngủ thiếp đi.
Tôi vẫn thức dậy sớm vì đó là một thói quen từ nhỏ của tôi, dọn dẹp chỗ mình ngủ để nó ngay ngắn vào góc tường. Đứng dậy thì thấy tiểu thư vẫn còn đang ngon giấc, tôi mỉm cười nhẹ rồi bước thật nhẹ đi ra ngoài và chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư.
Bữa sáng cho tiểu thư chỉ là bánh mì ốp la, kèm theo hai cây xúc xích. Lúc này tôi nghĩ hồi tôi còn dưới quê sáng ra chỉ còn cơm nguội mà ăn thôi, chứ làm gì mà được bổ dưỡng như thế này. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong hết, nhìn đồng hồ cũng đã là 6h rồi. Tôi đem lên cho tiểu thư ăn sáng xong là tới giờ cô ấy phải đi học ở trường rồi.
Tôi đi lên cầu thang, bước đến của phòng mở nhẹ , đem đồ ăn sáng lên cho tiểu thư. Tôi để đồ ăn sáng trên bàn đối diện chiếc giường mà tiểu thư đang nằm. Tôi đên lay nhẹ người của tiểu thư.
“Tiểu thư ơi, ăn sáng sắp đến giờ đi học rồi”
“Tôi muốn ngủ thêm một chút nữa” - tiểu thư dùng mền phủ đầu mình lại, tôi cười và lắc đầu sau đó đi vào phòng tắm lấy cái khăn nhún nước đi ra lau mặt cho tiểu thư để tỉnh ngủ.
“TRỜI ƠI, ANH LÀM GÌ VẬY?” - hai con mắt tiểu thư nhìn tôi thật to
“hì hì… chắc tỉnh ngủ rồi, dậy ăn sáng và đi học kìa”
“Hừ… “ - gương mặt của tiểu thư khó chịu nhìn tôi khi tôi không cho ngủ nướng, tôi bước đến bưng đồ ăn sáng cho tiểu thư và bước ra khỏi phòng, với cái cười trêu chọc một chút, tiểu thư dơ nắm đấm lên cứ như đang hù dọa tôi vậy.
Tôi trở về căn phòng của mình, trên tay cầm một mớ đồ mới mà tiểu thư đã mua cho mình. Tôi cất nó vào tủ, vì đồ này chỉ dùng khi tôi tham dự buổi tiệc sinh nhật của bạn tiểu thư thôi. Tôi thầm nghĩ liệu mình có thể diễn tốt với vai trò một người yêu không? Mà tôi chưa biết yêu là như thế nào? đối xử với người yêu của mình ra sao? Chắc là sẽ có những cử chỉ thân mật nhẹ nhàng chăng? Chắc tôi sẽ tập từ bây giờ.
Đồng hồ điểm 6h45 thì tôi xuống dưới nhà cùng lúc với tiểu thư. Tôi mỉm cười nhưng tiểu thư không cười lại chắc có lẽ hận tôi do tôi làm cô ấy thức giấc, sau đó cô ấy đưa cho tôi một chiếc hộp quà nó khá nhỏ cầm đúng lòng bàn tay.
“Tặng anh đấy!”
“Ủa? sao lại tặng quà cho tôi, hôm nay đâu phải sinh nhật tôi đâu”
“Thắc mắc gì? cứ nhận đi, tôi đi học trễ giờ rồi, đi thôi”
Tôi nhận món quà của tiểu thư mà không hiểu tai sao mình được nhận. Chiếc xe lăn bánh ra khỏi biệt thự, hôm nay tôi đưa tiểu thư đi học.
“Tiểu thư có quên gì không?”
“Quên gì là quên gì chứ” - tiểu thư trả lời với cây kẹo mút trong mút
“Sách vỡ, bút viết” - tôi cười và nói, tiểu thư mở chiếc cặp của mình ra kiểm tra
“UHm, không quên gì cả, có đầy đủ”
“Uh, vậy được rồi”
Chiếc xe dừng ở trước cổng trường, tôi chạy xuống thật nhanh để mở cửa, bình thường đây là công việc của tài xế nhưng hôm nay tôi dành làm, để tập làm người yêu của tiểu thư cho thật xuất sắc.
“Cám ơn” - tiểu thư nhìn tôi rồi bước thẳng vào trường, còn tôi thì cười thật tươi với tiểu thư. Sau đó xe đưa tôi về quán trà sữa.
Khi tôi đang trực buổi trưa tại quán trà sữa thì bóng dáng của tiểu thư bước vào. Tôi mỉm cười và chào đón tiểu thư.
“Chào tiểu thư, hôm nay học mệt không?” - tôi quan tâm như mình là người yêu của tiểu thư
“mệt sao không mệt! mà còn bực bội nữa, đã vậy còn bị 1 điểm khi lên bảng kiểm tra toán nữa”
“Ủa? sao vậy? Tiểu thư không biết làm hả?”
“Uhm… khó quá làm sao mà làm” - tiểu thư nhăn nhó
“Thôi tiểu thư dùng món gì tôi đem ra sau đó sẽ xem thử bài mà tiểu thư bị 1d”
“Thôi! ăn xong là phải vào lớp liền rồi, không có được nghĩ trưa đâu. bị thầy phạt bắt ở lại học công thức để làm toán”
“Ah rồi”
Tôi vào trong đưa thực đơn mà tiểu thư đã gọi. Tiểu thư ăn xong là đi ngay lập tức.
Buổi tối 8h là quán đóng cửa, tôi dọn dẹp tươm tất xong mọi thứ. Lúc này mới nhớ ra rằng hồi sáng tiểu thư có tặng cho tôi một món quà, tôi liền mở nó ra một cách cẩn thận, tôi ngạc nhiên khi mở ra đó chính là chiếc điện thoại di động cảm ứng, hình như nó là chiếc điện thoại mới nhất hiện nay thì phải nó có tên là iphone 5s. Tôi cầm nó cũng không biết mở làm sao và như thế nào? Bỗng dưng điện thoại reo lên thấy “tiểu thư xinh đẹp đang gọi …” tôi lọng ngọng cầm cái điện thoại xoay tới xoay lui, nhìn thấy mũi tên tôi làm theo hướng dẫn.
“Alo”
“làm cái gì mà bắt máy lâu quá vậy?” - giọng của tiểu thư
“Tôi không biết xài nên bắt máy hơi lâu”
“Haiz…. có cuốn sách hướng dẫn đó, tôi ghi lại tiếng việt thật dễ hiểu để cho anh xài quen dần với nó, dù gì cũng chưa tới một tuần nữa là đi dự sinh nhật bạn tôi rồi đó”
“Ah.. tôi hiểu rồi” - tôi cầm cuốn sách hướng dẫn.
“Chán quá!” - tiểu thư than vãn
“Ủa? sao chán, giờ này cô ở nhà mà”
“Ai nói .. đang ở trên trường học trả bài đây này, tuần sau tôi phải kiểm tra một tiết đó”
“Hì hì … như vậy cũng tốt cho tiểu thư mà”
“Tốt cái gì mà tốt” - tiểu thư la um trong cái điện thoại.
“Hay là tôi qua trường của tiểu thư ngồi chơi với tiểu thư ha”
“Uhm… được đó! nhưng anh đâu biết trường tôi nằm ở đâu mà tới”
“Thì tiểu thư cho tôi địa chỉ tôi sẽ hỏi người ta rồi đến đó”
“uhm ok … địa chỉ là …”
Tôi tắt điện thoại và đi bộ tới trường của tiểu thư, tôi cũng hỏi những người xung quanh và trường của tiểu thư cũng gần đây thôi, đi bộ khoảng 10p là đã tới :). Không biết tiểu thư đang ở lớp học nào, nhưng tôi vừa bước vào thì chú bảo vệ đã chặn đường tôi.
“này, anh đi đâu vậy?”
“dạ, con vào đưa đồ cho tiểu thư” - tôi trả lời hơi sợ sệt
“ah..” - hình như bác ấy biết tiểu thư thì phải -” có phai cô bé bị bắt ở lại học bài và trả bài không?”
“dạ đúng rồi”
“uhm.. vậy cho anh vào”
“bác ơi bác chỉ cho con lớp của tiểu thư ở đâu không?”
“ah.. lên lầu 2 nhìn qua tay phải, phòng thứ ba”
“dạ con cám ơn”
Tôi đi theo sự hướng dẫn của bác bảo vệ, lên tới nơi khi tôi vừa rẽ phải thì nghe tiếng thất thanh.
“Trân ơi là Trân, tại sao con không tập trung làm bài, mà ngồi cứ nghĩ đâu đâu vậy? con có biết là con học lớp 10 rồi không hả? Tuần sau là kiểm tra một tiết mà giờ con cũng không tập trung, thầy hết cách với con rồi đó”
“dạ… con …” - tôi nghe tiếng tiểu thư đáp lại
“Thôi! con làm bài số 2 nửa thôi, những bài khác thầy cho con từ từ về nhà làm, nhưng trước khi kiểm tra một tiết là phải nộp hết tất cả bài tập cho thầy”
“Oh..” - tình hình có vẻ căn thẳng nhỉ? tôi bước tới lớp học đứng ở ngoài cửa chào tiểu thư
“Con là ai vậy?” - thầy vừa thấy tôi liền hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị
“dạ con là bạn của Trân”
“uhm… con vào đây ngồi đi nhưng phải đợi trân làm xong câu 2 thì mới được về” - lúc này thầy đưa ánh mắt nhìn Trân.
“Dạ” tôi nhẹ nhàng cuối đầu bước vào chào thầy rồi bước lại chỗ ngồi của tiểu thư
“Chết tôi rồi” - tiểu thư bí xị
“sao vậy tiểu thư” - tôi hơi lo lắng
“tôi không có biết làm, kiểu này khỏi về nhà cho mà xem”
“sao tiểu thư không nhờ thầy giảng”
“nhờ rồi, thầy cho một bài mẫu ở trên bản thầy giảng và giải, thầy cho tôi bài tương tự nhưng tôi làm không có được” - lúc này tôi đưa mắt nhìn lên bảng, nhìn cách giải của chúng sau đó nhìn vào đề toán của tiểu thư. Cũng phải mất 5 phút, tôi mới nhớ lại kiến thức toán lớp 10 để chỉ cho tiểu thư.
“AH… tôi sẽ chỉ cho tiểu thư làm, tôi biết làm rồi, dựa trên bài thầy đã giải”
“Thế hả? chỉ nhanh đi còn về nửa”
“chỉ từ từ , chỉ nhanh sao hiểu, muốn ngủ ở trường hả?” - còn bắt bẻ nữa tên nông dân kia, tiểu thư vừa nói xong đưa tay lên đánh vào vai tôi nhẹ, thầy ở trên nhìn xuống hai đứa, hai đứa tự hiểu và im lặng.
“Không có khó đâu, tập trung nè, sẽ chỉ từng bước”
Tôi cố gắng truyền đạt cho tiểu thư hiểu bài toán đó phải làm cái gì trước, tính cái gì trước, tại sao phải tính nó, tôi nghĩ làm bước nào xong tôi sẽ kiểm tra lại một lần nửa. Thật may mắn là tiểu thư có thể tiếp thu những gì tôi nói, không tiếp thu được thì tôi cũng bó tay mà thôi.
“Tiểu thư hiểu chưa?”
“UHm… hiểu rồi”
“bây giờ tiểu thư làm lại khôg nhìn lại bài cũ”
“ok” - giọng nói rất dứt khoác, chưa đầy 5p tiểu thư đã làm xong câu hai, tiểu thư rất vui và chạy thật nhanh đưa bài cho thầy xem.
“Uhm...tốt, đúng rồi. coi bộ anh chàng ngồi kế em có thể giúp em trong việc học tập đấy” - lúc này tiểu thư quay sang nhìn tôi cười thật tươi, nhưng cũng có chút giỡn là chề môi, tôi cũng cười đáp lại.
“dạ”- tiểu thư đáp” giờ em có thể về được rồi đúng k/hông thầy”
“uhm.. mà khoan. Anh chàng chỉ bài cho con tên là gì?”
“ah hắn tên là nông dân” - tiểu thư trả lời tỉnh queo
“hả?”
“dạ con tên là Trần Thanh” - tôi nhíu mày với tiểu thư
“uhm… thôi hai đứa về đi”
Khi tôi đang trực buổi trưa tại quán trà sữa thì bóng dáng của tiểu thư bước vào. Tôi mỉm cười và chào đón tiểu thư.
“Chào tiểu thư, hôm nay học mệt không?” - tôi quan tâm như mình là người yêu của tiểu thư
“mệt sao không mệt! mà còn bực bội nữa, đã vậy còn bị 1 điểm khi lên bảng kiểm tra toán nữa”
“Ủa? sao vậy? Tiểu thư không biết làm hả?”
“Uhm… khó quá làm sao mà làm” - tiểu thư nhăn nhó
“Thôi tiểu thư dùng món gì tôi đem ra sau đó sẽ xem thử bài mà tiểu thư bị 1d”
“Thôi! ăn xong là phải vào lớp liền rồi, không có được nghĩ trưa đâu. bị thầy phạt bắt ở lại học công thức để làm toán”
“Ah rồi”
Tôi vào trong đưa thực đơn mà tiểu thư đã gọi. Tiểu thư ăn xong là đi ngay lập tức.
Buổi tối 8h là quán đóng cửa, tôi dọn dẹp tươm tất xong mọi thứ. Lúc này mới nhớ ra rằng hồi sáng tiểu thư có tặng cho tôi một món quà, tôi liền mở nó ra một cách cẩn thận, tôi ngạc nhiên khi mở ra đó chính là chiếc điện thoại di động cảm ứng, hình như nó là chiếc điện thoại mới nhất hiện nay thì phải nó có tên là iphone 5s. Tôi cầm nó cũng không biết mở làm sao và như thế nào? Bỗng dưng điện thoại reo lên thấy “tiểu thư xinh đẹp đang gọi …” tôi lọng ngọng cầm cái điện thoại xoay tới xoay lui, nhìn thấy mũi tên tôi làm theo hướng dẫn.
“Alo”
“làm cái gì mà bắt máy lâu quá vậy?” - giọng của tiểu thư
“Tôi không biết xài nên bắt máy hơi lâu”
“Haiz…. có cuốn sách hướng dẫn đó, tôi ghi lại tiếng việt thật dễ hiểu để cho anh xài quen dần với nó, dù gì cũng chưa tới một tuần nữa là đi dự sinh nhật bạn tôi rồi đó”
“Ah.. tôi hiểu rồi” - tôi cầm cuốn sách hướng dẫn.
“Chán quá!” - tiểu thư than vãn
“Ủa? sao chán, giờ này cô ở nhà mà”
“Ai nói .. đang ở trên trường học trả bài đây này, tuần sau tôi phải kiểm tra một tiết đó”
“Hì hì … như vậy cũng tốt cho tiểu thư mà”
“Tốt cái gì mà tốt” - tiểu thư la um trong cái điện thoại.
“Hay là tôi qua trường của tiểu thư ngồi chơi với tiểu thư ha”
“Uhm… được đó! nhưng anh đâu biết trường tôi nằm ở đâu mà tới”
“Thì tiểu thư cho tôi địa chỉ tôi sẽ hỏi người ta rồi đến đó”
“uhm ok … địa chỉ là …”
Tôi tắt điện thoại và đi bộ tới trường của tiểu thư, tôi cũng hỏi những người xung quanh và trường của tiểu thư cũng gần đây thôi, đi bộ khoảng 10p là đã tới :). Không biết tiểu thư đang ở lớp học nào, nhưng tôi vừa bước vào thì chú bảo vệ đã chặn đường tôi.
“này, anh đi đâu vậy?”
“dạ, con vào đưa đồ cho tiểu thư” - tôi trả lời hơi sợ sệt
“ah..” - hình như bác ấy biết tiểu thư thì phải -” có phai cô bé bị bắt ở lại học bài và trả bài không?”
“dạ đúng rồi”
“uhm.. vậy cho anh vào”
“bác ơi bác chỉ cho con lớp của tiểu thư ở đâu không?”
“ah.. lên lầu 2 nhìn qua tay phải, phòng thứ ba”
“dạ con cám ơn”
Tôi đi theo sự hướng dẫn của bác bảo vệ, lên tới nơi khi tôi vừa rẽ phải thì nghe tiếng thất thanh.
“Trân ơi là Trân, tại sao con không tập trung làm bài, mà ngồi cứ nghĩ đâu đâu vậy? con có biết là con học lớp 10 rồi không hả? Tuần sau là kiểm tra một tiết mà giờ con cũng không tập trung, thầy hết cách với con rồi đó”
“dạ… con …” - tôi nghe tiếng tiểu thư đáp lại
“Thôi! con làm bài số 2 nửa thôi, những bài khác thầy cho con từ từ về nhà làm, nhưng trước khi kiểm tra một tiết là phải nộp hết tất cả bài tập cho thầy”
“Oh..” - tình hình có vẻ căn thẳng nhỉ? tôi bước tới lớp học đứng ở ngoài cửa chào tiểu thư
“Con là ai vậy?” - thầy vừa thấy tôi liền hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị
“dạ con là bạn của Trân”
“uhm… con vào đây ngồi đi nhưng phải đợi trân làm xong câu 2 thì mới được về” - lúc này thầy đưa ánh mắt nhìn Trân.
“Dạ” tôi nhẹ nhàng cuối đầu bước vào chào thầy rồi bước lại chỗ ngồi của tiểu thư
“Chết tôi rồi” - tiểu thư bí xị
“sao vậy tiểu thư” - tôi hơi lo lắng
“tôi không có biết làm, kiểu này khỏi về nhà cho mà xem”
“sao tiểu thư không nhờ thầy giảng”
“nhờ rồi, thầy cho một bài mẫu ở trên bản thầy giảng và giải, thầy cho tôi bài tương tự nhưng tôi làm không có được” - lúc này tôi đưa mắt nhìn lên bảng, nhìn cách giải của chúng sau đó nhìn vào đề toán của tiểu thư. Cũng phải mất 5 phút, tôi mới nhớ lại kiến thức toán lớp 10 để chỉ cho tiểu thư.
“AH… tôi sẽ chỉ cho tiểu thư làm, tôi biết làm rồi, dựa trên bài thầy đã giải”
“Thế hả? chỉ nhanh đi còn về nửa”
“chỉ từ từ , chỉ nhanh sao hiểu, muốn ngủ ở trường hả?” - còn bắt bẻ nữa tên nông dân kia, tiểu thư vừa nói xong đưa tay lên đánh vào vai tôi nhẹ, thầy ở trên nhìn xuống hai đứa, hai đứa tự hiểu và im lặng.
“Không có khó đâu, tập trung nè, sẽ chỉ từng bước”
Tôi cố gắng truyền đạt cho tiểu thư hiểu bài toán đó phải làm cái gì trước, tính cái gì trước, tại sao phải tính nó, tôi nghĩ làm bước nào xong tôi sẽ kiểm tra lại một lần nửa. Thật may mắn là tiểu thư có thể tiếp thu những gì tôi nói, không tiếp thu được thì tôi cũng bó tay mà thôi.
“Tiểu thư hiểu chưa?”
“UHm… hiểu rồi”
“bây giờ tiểu thư làm lại khôg nhìn lại bài cũ”
“ok” - giọng nói rất dứt khoác, chưa đầy 5p tiểu thư đã làm xong câu hai, tiểu thư rất vui và chạy thật nhanh đưa bài cho thầy xem.
“Uhm...tốt, đúng rồi. coi bộ anh chàng ngồi kế em có thể giúp em trong việc học tập đấy” - lúc này tiểu thư quay sang nhìn tôi cười thật tươi, nhưng cũng có chút giỡn là chề môi, tôi cũng cười đáp lại.
“dạ”- tiểu thư đáp” giờ em có thể về được rồi đúng k/hông thầy”
“uhm.. mà khoan. Anh chàng chỉ bài cho con tên là gì?”
“ah hắn tên là nông dân” - tiểu thư trả lời tỉnh queo
“hả?”
“dạ con tên là Trần Thanh” - tôi nhíu mày với tiểu thư
“uhm… thôi hai đứa về đi”
Trước khi về nhà tiểu thư có ghé qua một quán càfe nhỏ để dùng buổi tối ở đó. Tôi bước vào với không gian lạ lẵm đầy vẻ sang trọng. Tôi nhìn xung quanh đi vào một chút thì có nhân viên đến dắt chúng tôi tới bàn ngồi.
“Mời quý khách ngồi” - anh nhân viên thân thiện - “còn đây là menu”
“Uhm… anh ăn gì gọi đi” - tiểu thư mỉm cười
“UHm.. để tôi xem…”
“Ah… anh có thể đi khi nào gọi món xong tôi sẽ kêu anh lại”- lúc này ánh mắt của tôi nhìn tiểu thư
“Anh đừng có nhìn giá cả nữa” - tiểu thư nói còn tôi thì ngạc nhiên sao cô ấy lại biết tôi nhìn giá chứ, thật sự những món ở đây mắc thiệt đó.
“Nè… chúng ta xưng hô là anh em đi cho quen với việc anh đóng giả làm bạn trai của tôi”
“UHm.. vâng thưa tiểu thư”
“Trước tiên em sẽ dạy cho anh cách phục vụ một người bạn gái mình như thế nào, anh đứng dậy đi” - tôi làm theo lời của tiểu thư “ anh đi vòng qua sau lưng của em đây là cách khi mới bước vào nhà hàng anh sẽ đưa ghế ra mời người phụ nữ ngồi, khi phụ nữ đứng vào vị trí anh đẩy chiếc ghế tới, sau đó người phụ nữ ngồi xuống, lúc đó anh mới ngồi vào vị trí của mình.”
“Ah… tôi hiểu rồi” - tôi gật đầu
“nè.. xưng là anh chứ không phải là tôi, anh nghe chưa?”
“hì hì .. anh hiểu rồi” - tôi gãi đầu
“thôi anh về chỗ đi kêu món ăn ra mình sẽ tiếp tục”
Một lát sau món ăn đã được dọn ra bàn
“Wow ngon quá” - tôi lập tức cầm chén và đũa định gắp thức ăn nhưng có một đôi đũa khác chen vào
“như vậy là không được… mất lịch sự quá, bạn trai của em là phải lịch sự, dù đồ ăn có ngon hay gì đi nữa cũng phải từ từ nhẹ nhàng, nhưng trước khi ăn là anh phải gắp đồ ăn cho em trước vì thể hiện tính ga lăng và yêu thương bạn gái mình”
“Ah… anh hiểu rồi”
“Khi anh thấy món ăn dọn ra thì anh nhìn tổng quát, sau đó chọn món em thich rồi sau đó mới gắp phần cho anh, anh thực hành đi” - cô ấy nói xong là tôi làm y như lời của tiểu thư dặn.
“Hehe… tốt tốt…” - cô ây cười khi nghĩ rằng dạy cho mình như thế là tiếp thu rất nhanh.
Thế là tôi cùng tiểu thư dùng bữa và sau đó đi về nhà. Đồng hồ chỉ điểm 10h khuya.
“10h rồi hả ta?” - tôi nhìn đồng hồ và nói
“Haiz… phải giải quyết hết bài tập mới được ngủ, chán ơi là chán” - tiểu thư uể oải bước lên cầu thang vừa đi vửa nói
“Đem tập vỡ xuống phòng khách ngồi làm bài với anh nè, có gì không hiểu anh sẽ chỉ cho em”
“uhm.. ha… đúng rồi ha…” - thế là tiểu thư chạy tót lên cầu thang để chuẩn bị
Còn phần tôi thì bước vào căn phòng mà tiểu thư đã dành riêng cho tôi, tôi nằm xuống giường nghĩ lưng một lát, khi tôi mờ tủ quần áo thì rất là bất ngờ vì quần áo ở đâu ra mà nhiều thế này, xoay qua thì thấy những đôi giày, nhìn qua thì thấy đồng hồ, mắt kính, có cả nước hoa. Ah … tiểu thư chuẩn bị cho bạn trai thật là chu đáo. Thôi có lẽ tôi nên tắm và thay đồ, đem sách vỡ xuống dưới lầu để còn học và ôn bài nửa.
Khi tôi đem tập vỡ xuống dưới phòng khách thì vẫn chưa thấy tiểu thư xuất hiện, không biết làm gì ở trên đó mà lâu như vậy. Thôi mặc kệ tôi làm bài trước vậy, khi tôi hoàn thành xong hai bài tập thì tôi thấy tiểu thư từ trên lầu đi xuống, một tay thì đang ôm con cá heo một tay thì ôm chồng tập đi xuống. Tôi nhìn mà nghĩ không biết tiểu thư xuống dưới đây học bài hay là ngủ.
“Hí hí … anh đợi em có lâu không?”
“Cũng không biết lâu không nữa, vì tập trung làm bài nên cũng không để ý lắm”
Lúc này tiểu thư ngồi xuống bên cạnh tôi, mở sách mở tập ra, sau đó lấy hết viết ở trong bóp viết bài ra bàn, đủ thứ màu, thước gôm tùm lum. Hình như tôi đang bị chiếm không gian thì phải. Coi cái vẻ mặt của tiểu thư hý hứng bày bộn lung tung trên bàn, tôi thì rất ghét bị xâm phạm “đất đai” thế này. Tiểu thư lay hoay làm bài sau đó đưa mắt nhìn tôi.
“Ủa? sao anh không làm bài đi mà nhìn em hoài vậy?”
“Sao mà làm?” - tôi đưa mắt nhìn đóng bừa bộn trên bàn
“Ah ah … “- tiểu thư nhìn là hiểu tại sao tôi dừng làm bài “ ai kêu anh không chịu nói làm gì”
“Không chịu nói gì chứ? em lấn hết đất thì lấy gì anh làm bài hả?”
“nè… trả chỗ nè làm thấy ghê” - tiểu thư le lưỡi
Thế là tôi có chỗ để làm bài rồi không bị lấn áp bởi tiểu thư nửa, không gian làm bài giữa đêm thật tỉnh lặng, quả thật bỏ một thời gian bây giờ ôn lại chương trình 12 và ôn thi đại học với tôi thật là căng, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để học rồi sẽ lo cho ba đứa em nhỏ của tôi, không biết mấy tháng nay chúng thế nào, tôi lo học và làm việc cũng ít gửi thư hỏi thăm chúng, không biết chúng có giận tôi không nhỉ? tôi đưa mắt nhìn xung quanh suy nghĩ chuyện gia đình nhỏ của tôi .
“Nông dân chỉ em bài này đi” - tiểu thư gọi tôi
“Ah.. bài nào?” - tôi đưa mắt nhìn sang cuốn tập
“bài này nè… căn căn gì này…” - tôi cầm lấy cuốn tập của tiểu thư xem, ngồi giải thử ra nháp xem như thế nào, tiểu thư cũng tập trung coi tôi giải đó chứ, tôi nhìn qua sau đó mỉm cười nhẹ, chắc tiểu thư không thấy đâu nhỉ? Sau một lát tôi giải hết kết quả cuối cùng đúng, thế là tôi giảng cho tiểu thư từng bước, cái mặt hý hửng khi hiểu được bài và chăm chú làm bài của tiểu thư trông thật đáng yêu làm sao.
Tôi đi xuống bếp kiếm gì đó làm cho cả hai ăn, thôi nấu mì gói cho gọn, tôi lục trong tủ lạnh có thịt bò và hải sản, thế là làm hai tô mì hấp dẫn và nóng hổi bưng lên trên phòng khách.
“Wow đồ ăn” - tiểu thư quăn tập và nhào tới tô mì
“Trời .. cứ như là chết đói không bằng” - tôi cười
“Em đói lắm rồi” - Tiểu thư dành phần của mình và ăn rất ngon lành
“Từ từ thôi, nóng đó” - tôi dặn
“công nhận đói đồ dỡ ăn cũng thành ngon” - tiểu thư nói rất tỉnh
“Ê .. ý em là chê anh nấu ăn dỡ hả?” - tôi chưa kip gắp một đũa thì quay qua nói
“hì hì … không có” - tiếp tục ăn
“uhm,,, ăn xong làm bài tiếp đó nhà chứ không có ngủ ah”
“Biết òi …”
Một lúc sau cả tôi và tiểu thư đều đã no nê tôi nhìn thấy tiểu thư ngáp coi bộ sẽ không chóng chọi việc ăn no rồi buồn ngủ, mà tôi nhìn đồng hồ cũng đã 1h sáng rồi. Tôi dọn xuống bếp rữa sạch sẽ rôi đi lên, vẫn thấy tiểu thư vẫn chăm chỉ làm bài. Nhưng chỉ được một lát khi tôi quay sang thì tiểu thư đã nằm gục ở trên bàn tay vẫn cầm viết, tôi nhìn mà mỉm cười , tôi nghĩ chắc sợ bị điểm kém nên chăm học như vậy đây. Tôi bước vào phòng của mình đem cái mền ra và khoác lên cho tiểu thư, để khỏi lạnh trong đêm. Tôi vẫn tiếp tục làm bài và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Khi tôi đi học về thì có một chiếc xe đen đứng ở trước cổng trường đang chờ tôi, chiếc xe đó tôi nhìn cũng biết là của tiểu thư rồi, nhưng lần này không còn gì gọi là sợ hãi hay hồi hộp nửa, họ cũng không phải vào tận trong trường và đưa tôi lên xe. Tôi và cô áy học xong thì ra về cùng nhau, và cùng về nhà của cô ấy.
Nhưng về đến nhà nhìn cô ta có vẻ gì đó uể oải, thế là tôi hỏi thăm.
“Tiểu thư sao vậy?”
“Chán chứ sao?”
“ý tôi là tại sao tiểu thư chán ây?”
Cô ta đưa cho tôi bài kiểm tra giữa học kì của cô ta cho tôi xem, môn Toán, Lý, Hóa ba môn đó của cô ta đều dưới điểm 5.
“Haiz… hỏi sao mà không chán chứ?”
“Ah thì ra là vậy? cô học không được tốt”
“Cứ kiểu này từ đấy đên cuối năm bị ở lại lớp thì quê lắm” - nhìn cô ta nói co vẻ chán nản và cũng không thiếu phần lo lắng.
“Thì tiểu thư cứ làm bài tập từ từ, không hiểu chỗ nào thì hỏi thầy, rồi sẽ tiến bộ hơn thôi”
“Haiz… nhìn vào đóng vỡ là buồn ngủ rồi, làm sao mà làm bài tập nổi được chứ” - cô ta nằm dài trên bộ ghế salon và nói
“Vậy là do cô lười nên bài mới thấp thế này”
“không phải tôi lười, mà là tôi không hiểu nên mới như vậy?”
“Rồi lười cộng học kém nên bài điểm thấp” - cô ta nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn - “rồi rồi… tôi không nói nửa”
Cô tả bỏ đi lên lầu và nói “ này! rữa chén và lau nhà đi, làm xong rồi lên phòng tôi”
“không có thời gian hả?” - tôi hỏi
“làm chừng nào xong thì thôi”
“hì hì … hôm nay tiểu thư thật là tốt”
Thế là công việc người giúp việc của tôi cũng đỡ phần áp lực, làm thoải mai hơn, nhưng cũng không quá lâu để cho cô ta chờ đợi. Chưa đầy 1 tiếng đồng hồ tôi đã có mặt ở phòng của tiểu thư.
“cốc cốc ..”- tôi gõ cửa “ tiểu thư ơi! mở cửa”
“vào đi không có khóa”
Thế là tôi bước vào phòng nhưng không thấy tiểu thư đâu, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại. Cái mà tôi thấy chính là ánh sáng phát ra từ phòng tắm của tiểu thư, nhìn vào chỉ thấy cai gì đó mờ mờ, vì kính khá đục nên chỉ thấy gì đó mờ mờ mà thôi. Tôi nhận ra đó là gì nên mặt cũng khá đỏ, và ngồi xuống giường chờ tiểu thư đi ra.
Cô ta vừa bước ra là tôi đã nghe mùi hương tràn ngập căn phòng, thật thơm, thật dịu dàng và cũng không kém phần quyến rũ. Tôi quay sang thì thấy cô ta chỉ quấn cái khăn trắng thật lớn ở thân thể mình, toc xõa ướt bờ vai, tim tôi đập nhanh vì chưa bao giờ tôi rơi vào tình huống như thế này, tôi đỏ mặt bừng bùng quanh nhanh mặt ra hướng khác.
“Tôi xin phép tiểu thư ra ngoài” - tôi đứng dậy
“Đứng im đó, ai cho anh đi ra ngoài hả?”
“Ra ngoài để cho tiểu thư mặc đồ vào?”
“Không cần ra ngoài tôi cũng có thể mặc đồ được, quay lại đây đi”
“Tôi không thể?”
“Tôi bảo anh quay lại cơ mà” - cô ta bước tới nắm vai tôi quay lại, tôi liền nhắm mắt để không nhìn thấy gì.
Cái mà tôi cảm nhận là cô ta đứng rất gần tôi, làm cả thân thể tôi run lên cầm cầm, tôi không biết cô ta nói tôi làm bạn trai của cô ta mà như thế này, chắc tôi đã không nhận lời.
“Cô mạc quần áo vào đi, tôi sẽ mở mắt ra”
“UHm, thì mặc, nhưng đứng yên vị trí đó đi”
“uhm, tôi sẽ nhắm mắt chờ đến khi nào cô mặc vào hết thì thôi” - vừa nói vừa nhắm mắt, vừa nói xong thì tôi cảm giác như chiếc khăn trắng rớt xuống vì nó trúng vào chân tôi, tôi cuối đầu xuống mở hý hý mắt thì thấy cái khăn trắng rơt xuong đất, lộ bàn chân của cô ta, hì hì … cô ta đang làm động tác mặc quần áo vào tôi cũng thấy an tâm.
“Tôi mặc đồ vào rồi”
“Hì hì … như thế thì tôi mới mở mắt ra dc” - tôi mở mắt thì thấy cô ta đang ngồi xếp bằng ở trên giường và đang cầm cuốn truyện doremon đọc. “tiểu thư kêu tôi lên phòng có gì không?”
“xong rồi!”
“là sao?” - tôi không hiểu gì cả
“chỉ là kiểm tra xem anh có thuộc loại dâm dê phụ nữ không thôi?”
“HẢ?” - tôi mở mắt thật to nhìn cô ta và cứng đơ hết cả người
“uhm, ở bên ngoài có người canh gác nếu anh làm gì tôi thì anh chỉ có chết thôi, anh xuống dưới làm gì làm đi, tôi đọc truyện tý rồi ngủ, ah lát nửa khoảng 4h chiều nhớ gọi tôi dậy, để đi siêu thị mua một số đồ, cho tôi và cho anh”
Thế là tôi bước ra ngoài gãi đầu chẳng biết cô ta đang nghi gì, nhưng nhìn đồng hồ thì bây giờ chỉ mới 2h .,... có lẽ tôi cũng nên nghi ngơi, 4h tôi cũng sẽ gọi cô ta dậy.
Gần đến 4h tôi đã thức dậy thì cô ta bước xuống lầu.
“Đi thôi, còn nằm đó ngủ đồ lười biếng” - tôi cau mày rồi đấy khi cô ta nói tôi như vậy
“Biet rồi thưa tiểu thư”
Siêu thị cách ngôi nhà cũng khá xa, nên chúng tôi đi bằng xe hơi của cô ta. Ngồi trên xe tôi cũng hơi thắc mắc là ba mẹ của cô ta đâu? Không lẽ cô ta ở một mình với những vệ sĩ sao? Nhưng tôi nghĩ cũng không nên nhiều chuyện như vậy, nhưng nếu ở một mình thì khá buồn đó nhỉ?
Đến siêu thị mắt tôi mở thật to khi nhìn những gian hàng quần áo, chúng thật đẹp thật lung linh (tôi đang nhìn quần áo nam) cái mà thu hút tôi nhất chính là đồ vest trắng đen, kèm theo cái nơ đen. Nhìn nó mà tôi cứ tưởng tượng rằng tôi đang mặc nó, đi vào một nhà hàng sang trọng. Nhưng sự tưởng tượng của tôi đã bị phá vỡ khi cô ta nói
“Nông dân làm gì vậy mà cứ đứng ngơ ra vậy?”
“Quần áo ở đây đẹp thật đấy”
“Có phải đi mua quần áo ở đây đâu mà nhìn?”
“Ua? Tiểu thư sẽ mua gì?”
“Đi mua đồ ăn cái đã, tủ lạnh hết thức ăn rồi”
“Ah…. đi liền”
“Lại đằng kia lấy cái xe đẩy đi, mua cũng nhiều đấy”
“uhm..”
Tiểu thư đi phía trươc còn tôi đẩy xe đi phía sau, nhìn tiểu thư lúc đi mua thức ăn ở siêu thị hình như bớt dữ dằn hơn những ngày bình thường, nhìn phía sau tiểu thư có vẻ gì đó thu hút tôi, cũng dể thương nhưng cứ đằng trước là tiểu thư cứ thế mà cho tôi là “osin”. Lấy rau, thịt cá…. có lẽ chắc cũng gần ngập cái xe đẩy rồi, tiểu thư đi qua hàng sữa mua một thùng sữa, rồi qua hàng kẹo lấy một bịch kẹo lớn.
Tiểu Thư khá thích thú khi nhìn thấy bịch kẹo yêu thích của mình, oh oh …. tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt của tiểu thư, khá đáng yêu đó chứ . Tôi mỉm cười nhìn tiểu thư, ra tính tiền hơi lâu vì tiểu thư mua khá nhiều, hai bịch lớn và hai bịch nhỏ, tôi là người phải ôm hết đống đó, còn tiểu thư thì tung tăng đi đằng trước và chả quan tâm là tôi khó khăn thế nào để xách những bich đồ đó. Hai cánh tay thì đầy,hai bịch nhỏ thì cả hai tay thì ôm, một tay thì móc cả hai bịch. Ra tới xe anh tài xế thấy tôi liền phụ đưa vào cốp xe. Nhìn cô ta có vẻ thích thú khi được hành hạ tôi nhỉ? Tay của tôi thì đỏ ẩn lên khi xách khá nhiều đồ
“hì hì … “ - tôi lên xe cô ta quay nhanh qua nhìn tôi cười, rất tỉnh và dể thương
“sao tiểu thư lại cười, hành hạ tôi quá mà” - tôi đưa miệng qua một bên và nhiếu mày.
“Uhm… đúng đó. hehe…. “
“Két …” - chiếc xe thắng gấp làm cho tôi và tiểu thư chúi ra trước, đầu của tiểu thư trúng vào cái ghế phía trước “u đầu”, còn tôi thì không sao, nhìn tiểu thư tôi ngồi người tủm tỉm.
“Ê thấy người ta u đầu mà cười hả?”
“ hehe… thì cười người ta giờ người ta cười lại thôi mà”
“Nè… anh chạy xe kiểu gì vậy?” - tiểu thư nói với anh tài xế
“Xin lỗi tiểu thư tại đằng trước có thằng chạy xe ẩu nên tôi dừng lại hơi gấp, tiểu thư không sao chứ ah”
“thôi được rồi, đi tiếp đi” - trông cô ta khá hình sự
“tiểu thư không sao chứ” - tôi nhìn vào cái cục u trên tráng của cô ta
“ui da… sưng một cục rồi” - cô ta dùng ta rờ vào tráng
“để tôi xem thử coi” - tôi dùng tay chạm vào tráng của tiểu thư
“nhẹ nhẹ thôi” - cô ta nói trước khi tôi chạm vào tráng, tôi chạm vào một cách nhẹ nhàng nhất
“hì hì … không sao đâu, sưng nhẹ thôi ah, lát nửa về nhà tôi sẽ sức thuốc cho tiểu thư”
Chiếc xe dừng lại một chỗ khá sang trọng, vì lúc tới là đã có người mở cửa cho chúng tôi xuống xe, họ ăn mặc khá lịch sự.Bước vào tôi thấy thật trang hoàng, cứ như vào cung điện, đó là nơi mua sắm dành cho những người có tiền.
“Nè… đi theo tôi” - tiểu thư đưa tôi đến đồ của nam, tôi nhìn mà cảm thấy thích, đồ khá đẹp, áo sơ mi, áo thun , giày dép, quần tay và jean. “Anh thích cái nào thì lấy vài bộ đi”
“Cô mua cho tôi sao?” - tôi hỏi
“Uhm… thì anh sẽ là bạn trai của tôi nên quần áo nó cũng phải khác chứ”
“Hì hì … “- tôi đi xung quanh nhìn những chiếc áo thun mới toanh, nhưng nhìn thấy giá của nó thì … “tôi không mua đâu” - tôi nói với tiểu thư
“Ủa? sao vậy? anh chê đồ xấu nên không mua ah” - tiểu thư nhăn mặt
“không phải … tiền nhiều lắm, một cái áo mà hơn 500k, làm sao tôi có thể mua đươc”
“Anh lộn xộn quá… để tôi chọn luôn cho anh đồ vậy? mắc công anh nhìn giá rồi chọn lung tung hết”
Tiểu thư chọn cho tôi một chiếc áo sơ mi sọc màu nâu nhạt cùng với chiếc quần jean màu xanh.
“Anh vào bên kia thay đồ đi” - tôi đi vào phòng thay đồ, khi thay bộ đồ xong nhìn tôi khác hẳn, tôi cũng có vẻ thích, bước ra cho tiểu thư xem.
“Cũng được, nhưng anh thử cái áo màu xanh dương đậm này đi” - tiểu thư đưa cho tôi.
Thế là tôi thay cũng khá nhiều áo sơ mi áo thun, quần jean, quần shot. Thay liên tục thế là tiểu thư lấy cho tôi một mớ quần áo hai quần jean, hai quần shot, khoảng 6 cái áo thun, tiểu thư không dừng lại ở đó mà ghé qua đồ lót của nam và lựa luôn cho tôi.
“Thôi tiểu thư được rồi, cái này cũng phải lựa sao?” - tôi hơi ngại
“Uhm… có gì đâu” - tiểu thư đáp khá tỉnh
“Người ta nhìn kìa” - tôi ra dấu
“Bình thường” - tiểu thư vẫn tiếp tục lựa. “cái này có vẻ hợp với anh đây” - tiểu thư đưa quần lót vào chỗ ấy của tôi, mặt tôi đỏ bừng dùng tay đẩy ra.
“thôi mà tiểu thư”
“người ta có nhìn thì anh cũng ko cần phải sợ, gì người ta nghĩ một người bạn gái chăm sóc cho người bạn trai của mình thôi” - cô ta bỏ đồ lót vào giỏ sách rồi ra quầy tính tiền, trên tay tôi đang cầm những cái giỏ quần áo mà tiểu thư mới vừa mua cho tôi, lúc tính tiền tôi chỉ biết quay mặt đi chỗ khác.
“Tiểu thư ơi như vậy là được rồi?” - trên tay tôi một đóng giỏ
“Chưa xong đâu, qua cửa hàng giày dép đi, hình như nó nằm ở tầng trên, tôi đi trước đây, anh ráng mà đi theo sau đi.” - thế là tiểu thư bỏ tôi lại phía sau, tôi phải rất cẩn thận để đồ đạc không bị rơi xuống đất, đã vậy còn phải sách chúng lên lầu, lần đầu tiên tôi đi thang cuốn, tôi đứng mãi mà nhìn cái thang chạy lên, muốn dat chân lên thì lại rút về, tôi đứng lay hoay khoảng 5p thì tôi mới lên được an toàn. Cảm giác chân không đi mà vẫn đến được nơi nhìn cũng thật hay.Lo mai mê nhìn xung quanh khi đến phía trên chân tôi hụt thế là tôi ngã nhào phía trước, cùng với những túi sách rớt xuống đất.
Ai cũng chú ý tới tôi, tiểu thư thì đứng quay lại nhìn tôi rồi cười sau đó làm vẻ mặt nghiệm túc “đứng dậy đi, còn ngồi đó nữa” , tôi nhăn mặt và láy hoáy sắp đồ quần áo vào trong giỏ. Đến tiệm giày tôi ngồi bệt xuống cái ghế nệm vì phải đi rất nhiều, tay chân tôi muốn đứt ra làm đôi.
“lại đây thử giầy nè, ngồi một đóng đó nữa” - tiểu thư nói với tôi
“tiểu thư ơi,,,, cho tôi nghĩ một chút đi, giờ này gần 8h tối rồi, tôi đói quá”
“mang giày đi rồi lát cho ăn” - tiểu thư cười mỉm có hàm ý gì thế nhỉ? tôi nghe giống như tôi là thú cưng của tiểu thư vậy, nhưng nghĩ lại cô ta mua cho tôi nhiều đồ quá, không biết có tính vào tiền nợ rồi tăng thêm ngày ở đợ của tôi không.
9h tối thế là chúng tôi về lại căn biệt thự, bụng tôi được lắp đầy đồ ăn rồi. Tôi được vào căn phòng của tiểu thư. Quần áo của tôi được bày khắp giường, tiểu thư bắt đầu nói về quần áo phải mặc như thế nào để làm bạn trai của tiểu thư vào bữa tiệc sinh nhật của cô bạn. Vì quá mệt nên tôi ngồi ngủ gục từ lúc nào cũng không biết, tiếng của tiểu thư dần dần nhỏ dần tôi chiềm vào giấc ngủ ngon lành.
Buổi sáng thức dậy thì tôi thấy mình đang ở trong căn phòng tiểu thư, dưới đất, với cái gối được kê trên đầu cộng thêm chiếc mền được đắp lên người. Mà tại sao tôi lại ngủ trong phòng của tiểu thư nhỉ? Ah tôi nhớ rồi, vì hôm qua phải nghe lời chỉ bảo cộng thêm sự mệt mõi nên tôi đã ngủ thiếp đi.
Tôi vẫn thức dậy sớm vì đó là một thói quen từ nhỏ của tôi, dọn dẹp chỗ mình ngủ để nó ngay ngắn vào góc tường. Đứng dậy thì thấy tiểu thư vẫn còn đang ngon giấc, tôi mỉm cười nhẹ rồi bước thật nhẹ đi ra ngoài và chuẩn bị bữa sáng cho tiểu thư.
Bữa sáng cho tiểu thư chỉ là bánh mì ốp la, kèm theo hai cây xúc xích. Lúc này tôi nghĩ hồi tôi còn dưới quê sáng ra chỉ còn cơm nguội mà ăn thôi, chứ làm gì mà được bổ dưỡng như thế này. Tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong hết, nhìn đồng hồ cũng đã là 6h rồi. Tôi đem lên cho tiểu thư ăn sáng xong là tới giờ cô ấy phải đi học ở trường rồi.
Tôi đi lên cầu thang, bước đến của phòng mở nhẹ , đem đồ ăn sáng lên cho tiểu thư. Tôi để đồ ăn sáng trên bàn đối diện chiếc giường mà tiểu thư đang nằm. Tôi đên lay nhẹ người của tiểu thư.
“Tiểu thư ơi, ăn sáng sắp đến giờ đi học rồi”
“Tôi muốn ngủ thêm một chút nữa” - tiểu thư dùng mền phủ đầu mình lại, tôi cười và lắc đầu sau đó đi vào phòng tắm lấy cái khăn nhún nước đi ra lau mặt cho tiểu thư để tỉnh ngủ.
“TRỜI ƠI, ANH LÀM GÌ VẬY?” - hai con mắt tiểu thư nhìn tôi thật to
“hì hì… chắc tỉnh ngủ rồi, dậy ăn sáng và đi học kìa”
“Hừ… “ - gương mặt của tiểu thư khó chịu nhìn tôi khi tôi không cho ngủ nướng, tôi bước đến bưng đồ ăn sáng cho tiểu thư và bước ra khỏi phòng, với cái cười trêu chọc một chút, tiểu thư dơ nắm đấm lên cứ như đang hù dọa tôi vậy.
Tôi trở về căn phòng của mình, trên tay cầm một mớ đồ mới mà tiểu thư đã mua cho mình. Tôi cất nó vào tủ, vì đồ này chỉ dùng khi tôi tham dự buổi tiệc sinh nhật của bạn tiểu thư thôi. Tôi thầm nghĩ liệu mình có thể diễn tốt với vai trò một người yêu không? Mà tôi chưa biết yêu là như thế nào? đối xử với người yêu của mình ra sao? Chắc là sẽ có những cử chỉ thân mật nhẹ nhàng chăng? Chắc tôi sẽ tập từ bây giờ.
Đồng hồ điểm 6h45 thì tôi xuống dưới nhà cùng lúc với tiểu thư. Tôi mỉm cười nhưng tiểu thư không cười lại chắc có lẽ hận tôi do tôi làm cô ấy thức giấc, sau đó cô ấy đưa cho tôi một chiếc hộp quà nó khá nhỏ cầm đúng lòng bàn tay.
“Tặng anh đấy!”
“Ủa? sao lại tặng quà cho tôi, hôm nay đâu phải sinh nhật tôi đâu”
“Thắc mắc gì? cứ nhận đi, tôi đi học trễ giờ rồi, đi thôi”
Tôi nhận món quà của tiểu thư mà không hiểu tai sao mình được nhận. Chiếc xe lăn bánh ra khỏi biệt thự, hôm nay tôi đưa tiểu thư đi học.
“Tiểu thư có quên gì không?”
“Quên gì là quên gì chứ” - tiểu thư trả lời với cây kẹo mút trong mút
“Sách vỡ, bút viết” - tôi cười và nói, tiểu thư mở chiếc cặp của mình ra kiểm tra
“UHm, không quên gì cả, có đầy đủ”
“Uh, vậy được rồi”
Chiếc xe dừng ở trước cổng trường, tôi chạy xuống thật nhanh để mở cửa, bình thường đây là công việc của tài xế nhưng hôm nay tôi dành làm, để tập làm người yêu của tiểu thư cho thật xuất sắc.
“Cám ơn” - tiểu thư nhìn tôi rồi bước thẳng vào trường, còn tôi thì cười thật tươi với tiểu thư. Sau đó xe đưa tôi về quán trà sữa.
Khi tôi đang trực buổi trưa tại quán trà sữa thì bóng dáng của tiểu thư bước vào. Tôi mỉm cười và chào đón tiểu thư.
“Chào tiểu thư, hôm nay học mệt không?” - tôi quan tâm như mình là người yêu của tiểu thư
“mệt sao không mệt! mà còn bực bội nữa, đã vậy còn bị 1 điểm khi lên bảng kiểm tra toán nữa”
“Ủa? sao vậy? Tiểu thư không biết làm hả?”
“Uhm… khó quá làm sao mà làm” - tiểu thư nhăn nhó
“Thôi tiểu thư dùng món gì tôi đem ra sau đó sẽ xem thử bài mà tiểu thư bị 1d”
“Thôi! ăn xong là phải vào lớp liền rồi, không có được nghĩ trưa đâu. bị thầy phạt bắt ở lại học công thức để làm toán”
“Ah rồi”
Tôi vào trong đưa thực đơn mà tiểu thư đã gọi. Tiểu thư ăn xong là đi ngay lập tức.
Buổi tối 8h là quán đóng cửa, tôi dọn dẹp tươm tất xong mọi thứ. Lúc này mới nhớ ra rằng hồi sáng tiểu thư có tặng cho tôi một món quà, tôi liền mở nó ra một cách cẩn thận, tôi ngạc nhiên khi mở ra đó chính là chiếc điện thoại di động cảm ứng, hình như nó là chiếc điện thoại mới nhất hiện nay thì phải nó có tên là iphone 5s. Tôi cầm nó cũng không biết mở làm sao và như thế nào? Bỗng dưng điện thoại reo lên thấy “tiểu thư xinh đẹp đang gọi …” tôi lọng ngọng cầm cái điện thoại xoay tới xoay lui, nhìn thấy mũi tên tôi làm theo hướng dẫn.
“Alo”
“làm cái gì mà bắt máy lâu quá vậy?” - giọng của tiểu thư
“Tôi không biết xài nên bắt máy hơi lâu”
“Haiz…. có cuốn sách hướng dẫn đó, tôi ghi lại tiếng việt thật dễ hiểu để cho anh xài quen dần với nó, dù gì cũng chưa tới một tuần nữa là đi dự sinh nhật bạn tôi rồi đó”
“Ah.. tôi hiểu rồi” - tôi cầm cuốn sách hướng dẫn.
“Chán quá!” - tiểu thư than vãn
“Ủa? sao chán, giờ này cô ở nhà mà”
“Ai nói .. đang ở trên trường học trả bài đây này, tuần sau tôi phải kiểm tra một tiết đó”
“Hì hì … như vậy cũng tốt cho tiểu thư mà”
“Tốt cái gì mà tốt” - tiểu thư la um trong cái điện thoại.
“Hay là tôi qua trường của tiểu thư ngồi chơi với tiểu thư ha”
“Uhm… được đó! nhưng anh đâu biết trường tôi nằm ở đâu mà tới”
“Thì tiểu thư cho tôi địa chỉ tôi sẽ hỏi người ta rồi đến đó”
“uhm ok … địa chỉ là …”
Tôi tắt điện thoại và đi bộ tới trường của tiểu thư, tôi cũng hỏi những người xung quanh và trường của tiểu thư cũng gần đây thôi, đi bộ khoảng 10p là đã tới :). Không biết tiểu thư đang ở lớp học nào, nhưng tôi vừa bước vào thì chú bảo vệ đã chặn đường tôi.
“này, anh đi đâu vậy?”
“dạ, con vào đưa đồ cho tiểu thư” - tôi trả lời hơi sợ sệt
“ah..” - hình như bác ấy biết tiểu thư thì phải -” có phai cô bé bị bắt ở lại học bài và trả bài không?”
“dạ đúng rồi”
“uhm.. vậy cho anh vào”
“bác ơi bác chỉ cho con lớp của tiểu thư ở đâu không?”
“ah.. lên lầu 2 nhìn qua tay phải, phòng thứ ba”
“dạ con cám ơn”
Tôi đi theo sự hướng dẫn của bác bảo vệ, lên tới nơi khi tôi vừa rẽ phải thì nghe tiếng thất thanh.
“Trân ơi là Trân, tại sao con không tập trung làm bài, mà ngồi cứ nghĩ đâu đâu vậy? con có biết là con học lớp 10 rồi không hả? Tuần sau là kiểm tra một tiết mà giờ con cũng không tập trung, thầy hết cách với con rồi đó”
“dạ… con …” - tôi nghe tiếng tiểu thư đáp lại
“Thôi! con làm bài số 2 nửa thôi, những bài khác thầy cho con từ từ về nhà làm, nhưng trước khi kiểm tra một tiết là phải nộp hết tất cả bài tập cho thầy”
“Oh..” - tình hình có vẻ căn thẳng nhỉ? tôi bước tới lớp học đứng ở ngoài cửa chào tiểu thư
“Con là ai vậy?” - thầy vừa thấy tôi liền hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị
“dạ con là bạn của Trân”
“uhm… con vào đây ngồi đi nhưng phải đợi trân làm xong câu 2 thì mới được về” - lúc này thầy đưa ánh mắt nhìn Trân.
“Dạ” tôi nhẹ nhàng cuối đầu bước vào chào thầy rồi bước lại chỗ ngồi của tiểu thư
“Chết tôi rồi” - tiểu thư bí xị
“sao vậy tiểu thư” - tôi hơi lo lắng
“tôi không có biết làm, kiểu này khỏi về nhà cho mà xem”
“sao tiểu thư không nhờ thầy giảng”
“nhờ rồi, thầy cho một bài mẫu ở trên bản thầy giảng và giải, thầy cho tôi bài tương tự nhưng tôi làm không có được” - lúc này tôi đưa mắt nhìn lên bảng, nhìn cách giải của chúng sau đó nhìn vào đề toán của tiểu thư. Cũng phải mất 5 phút, tôi mới nhớ lại kiến thức toán lớp 10 để chỉ cho tiểu thư.
“AH… tôi sẽ chỉ cho tiểu thư làm, tôi biết làm rồi, dựa trên bài thầy đã giải”
“Thế hả? chỉ nhanh đi còn về nửa”
“chỉ từ từ , chỉ nhanh sao hiểu, muốn ngủ ở trường hả?” - còn bắt bẻ nữa tên nông dân kia, tiểu thư vừa nói xong đưa tay lên đánh vào vai tôi nhẹ, thầy ở trên nhìn xuống hai đứa, hai đứa tự hiểu và im lặng.
“Không có khó đâu, tập trung nè, sẽ chỉ từng bước”
Tôi cố gắng truyền đạt cho tiểu thư hiểu bài toán đó phải làm cái gì trước, tính cái gì trước, tại sao phải tính nó, tôi nghĩ làm bước nào xong tôi sẽ kiểm tra lại một lần nửa. Thật may mắn là tiểu thư có thể tiếp thu những gì tôi nói, không tiếp thu được thì tôi cũng bó tay mà thôi.
“Tiểu thư hiểu chưa?”
“UHm… hiểu rồi”
“bây giờ tiểu thư làm lại khôg nhìn lại bài cũ”
“ok” - giọng nói rất dứt khoác, chưa đầy 5p tiểu thư đã làm xong câu hai, tiểu thư rất vui và chạy thật nhanh đưa bài cho thầy xem.
“Uhm...tốt, đúng rồi. coi bộ anh chàng ngồi kế em có thể giúp em trong việc học tập đấy” - lúc này tiểu thư quay sang nhìn tôi cười thật tươi, nhưng cũng có chút giỡn là chề môi, tôi cũng cười đáp lại.
“dạ”- tiểu thư đáp” giờ em có thể về được rồi đúng k/hông thầy”
“uhm.. mà khoan. Anh chàng chỉ bài cho con tên là gì?”
“ah hắn tên là nông dân” - tiểu thư trả lời tỉnh queo
“hả?”
“dạ con tên là Trần Thanh” - tôi nhíu mày với tiểu thư
“uhm… thôi hai đứa về đi”
Khi tôi đang trực buổi trưa tại quán trà sữa thì bóng dáng của tiểu thư bước vào. Tôi mỉm cười và chào đón tiểu thư.
“Chào tiểu thư, hôm nay học mệt không?” - tôi quan tâm như mình là người yêu của tiểu thư
“mệt sao không mệt! mà còn bực bội nữa, đã vậy còn bị 1 điểm khi lên bảng kiểm tra toán nữa”
“Ủa? sao vậy? Tiểu thư không biết làm hả?”
“Uhm… khó quá làm sao mà làm” - tiểu thư nhăn nhó
“Thôi tiểu thư dùng món gì tôi đem ra sau đó sẽ xem thử bài mà tiểu thư bị 1d”
“Thôi! ăn xong là phải vào lớp liền rồi, không có được nghĩ trưa đâu. bị thầy phạt bắt ở lại học công thức để làm toán”
“Ah rồi”
Tôi vào trong đưa thực đơn mà tiểu thư đã gọi. Tiểu thư ăn xong là đi ngay lập tức.
Buổi tối 8h là quán đóng cửa, tôi dọn dẹp tươm tất xong mọi thứ. Lúc này mới nhớ ra rằng hồi sáng tiểu thư có tặng cho tôi một món quà, tôi liền mở nó ra một cách cẩn thận, tôi ngạc nhiên khi mở ra đó chính là chiếc điện thoại di động cảm ứng, hình như nó là chiếc điện thoại mới nhất hiện nay thì phải nó có tên là iphone 5s. Tôi cầm nó cũng không biết mở làm sao và như thế nào? Bỗng dưng điện thoại reo lên thấy “tiểu thư xinh đẹp đang gọi …” tôi lọng ngọng cầm cái điện thoại xoay tới xoay lui, nhìn thấy mũi tên tôi làm theo hướng dẫn.
“Alo”
“làm cái gì mà bắt máy lâu quá vậy?” - giọng của tiểu thư
“Tôi không biết xài nên bắt máy hơi lâu”
“Haiz…. có cuốn sách hướng dẫn đó, tôi ghi lại tiếng việt thật dễ hiểu để cho anh xài quen dần với nó, dù gì cũng chưa tới một tuần nữa là đi dự sinh nhật bạn tôi rồi đó”
“Ah.. tôi hiểu rồi” - tôi cầm cuốn sách hướng dẫn.
“Chán quá!” - tiểu thư than vãn
“Ủa? sao chán, giờ này cô ở nhà mà”
“Ai nói .. đang ở trên trường học trả bài đây này, tuần sau tôi phải kiểm tra một tiết đó”
“Hì hì … như vậy cũng tốt cho tiểu thư mà”
“Tốt cái gì mà tốt” - tiểu thư la um trong cái điện thoại.
“Hay là tôi qua trường của tiểu thư ngồi chơi với tiểu thư ha”
“Uhm… được đó! nhưng anh đâu biết trường tôi nằm ở đâu mà tới”
“Thì tiểu thư cho tôi địa chỉ tôi sẽ hỏi người ta rồi đến đó”
“uhm ok … địa chỉ là …”
Tôi tắt điện thoại và đi bộ tới trường của tiểu thư, tôi cũng hỏi những người xung quanh và trường của tiểu thư cũng gần đây thôi, đi bộ khoảng 10p là đã tới :). Không biết tiểu thư đang ở lớp học nào, nhưng tôi vừa bước vào thì chú bảo vệ đã chặn đường tôi.
“này, anh đi đâu vậy?”
“dạ, con vào đưa đồ cho tiểu thư” - tôi trả lời hơi sợ sệt
“ah..” - hình như bác ấy biết tiểu thư thì phải -” có phai cô bé bị bắt ở lại học bài và trả bài không?”
“dạ đúng rồi”
“uhm.. vậy cho anh vào”
“bác ơi bác chỉ cho con lớp của tiểu thư ở đâu không?”
“ah.. lên lầu 2 nhìn qua tay phải, phòng thứ ba”
“dạ con cám ơn”
Tôi đi theo sự hướng dẫn của bác bảo vệ, lên tới nơi khi tôi vừa rẽ phải thì nghe tiếng thất thanh.
“Trân ơi là Trân, tại sao con không tập trung làm bài, mà ngồi cứ nghĩ đâu đâu vậy? con có biết là con học lớp 10 rồi không hả? Tuần sau là kiểm tra một tiết mà giờ con cũng không tập trung, thầy hết cách với con rồi đó”
“dạ… con …” - tôi nghe tiếng tiểu thư đáp lại
“Thôi! con làm bài số 2 nửa thôi, những bài khác thầy cho con từ từ về nhà làm, nhưng trước khi kiểm tra một tiết là phải nộp hết tất cả bài tập cho thầy”
“Oh..” - tình hình có vẻ căn thẳng nhỉ? tôi bước tới lớp học đứng ở ngoài cửa chào tiểu thư
“Con là ai vậy?” - thầy vừa thấy tôi liền hỏi với vẻ mặt nghiêm nghị
“dạ con là bạn của Trân”
“uhm… con vào đây ngồi đi nhưng phải đợi trân làm xong câu 2 thì mới được về” - lúc này thầy đưa ánh mắt nhìn Trân.
“Dạ” tôi nhẹ nhàng cuối đầu bước vào chào thầy rồi bước lại chỗ ngồi của tiểu thư
“Chết tôi rồi” - tiểu thư bí xị
“sao vậy tiểu thư” - tôi hơi lo lắng
“tôi không có biết làm, kiểu này khỏi về nhà cho mà xem”
“sao tiểu thư không nhờ thầy giảng”
“nhờ rồi, thầy cho một bài mẫu ở trên bản thầy giảng và giải, thầy cho tôi bài tương tự nhưng tôi làm không có được” - lúc này tôi đưa mắt nhìn lên bảng, nhìn cách giải của chúng sau đó nhìn vào đề toán của tiểu thư. Cũng phải mất 5 phút, tôi mới nhớ lại kiến thức toán lớp 10 để chỉ cho tiểu thư.
“AH… tôi sẽ chỉ cho tiểu thư làm, tôi biết làm rồi, dựa trên bài thầy đã giải”
“Thế hả? chỉ nhanh đi còn về nửa”
“chỉ từ từ , chỉ nhanh sao hiểu, muốn ngủ ở trường hả?” - còn bắt bẻ nữa tên nông dân kia, tiểu thư vừa nói xong đưa tay lên đánh vào vai tôi nhẹ, thầy ở trên nhìn xuống hai đứa, hai đứa tự hiểu và im lặng.
“Không có khó đâu, tập trung nè, sẽ chỉ từng bước”
Tôi cố gắng truyền đạt cho tiểu thư hiểu bài toán đó phải làm cái gì trước, tính cái gì trước, tại sao phải tính nó, tôi nghĩ làm bước nào xong tôi sẽ kiểm tra lại một lần nửa. Thật may mắn là tiểu thư có thể tiếp thu những gì tôi nói, không tiếp thu được thì tôi cũng bó tay mà thôi.
“Tiểu thư hiểu chưa?”
“UHm… hiểu rồi”
“bây giờ tiểu thư làm lại khôg nhìn lại bài cũ”
“ok” - giọng nói rất dứt khoác, chưa đầy 5p tiểu thư đã làm xong câu hai, tiểu thư rất vui và chạy thật nhanh đưa bài cho thầy xem.
“Uhm...tốt, đúng rồi. coi bộ anh chàng ngồi kế em có thể giúp em trong việc học tập đấy” - lúc này tiểu thư quay sang nhìn tôi cười thật tươi, nhưng cũng có chút giỡn là chề môi, tôi cũng cười đáp lại.
“dạ”- tiểu thư đáp” giờ em có thể về được rồi đúng k/hông thầy”
“uhm.. mà khoan. Anh chàng chỉ bài cho con tên là gì?”
“ah hắn tên là nông dân” - tiểu thư trả lời tỉnh queo
“hả?”
“dạ con tên là Trần Thanh” - tôi nhíu mày với tiểu thư
“uhm… thôi hai đứa về đi”
Trước khi về nhà tiểu thư có ghé qua một quán càfe nhỏ để dùng buổi tối ở đó. Tôi bước vào với không gian lạ lẵm đầy vẻ sang trọng. Tôi nhìn xung quanh đi vào một chút thì có nhân viên đến dắt chúng tôi tới bàn ngồi.
“Mời quý khách ngồi” - anh nhân viên thân thiện - “còn đây là menu”
“Uhm… anh ăn gì gọi đi” - tiểu thư mỉm cười
“UHm.. để tôi xem…”
“Ah… anh có thể đi khi nào gọi món xong tôi sẽ kêu anh lại”- lúc này ánh mắt của tôi nhìn tiểu thư
“Anh đừng có nhìn giá cả nữa” - tiểu thư nói còn tôi thì ngạc nhiên sao cô ấy lại biết tôi nhìn giá chứ, thật sự những món ở đây mắc thiệt đó.
“Nè… chúng ta xưng hô là anh em đi cho quen với việc anh đóng giả làm bạn trai của tôi”
“UHm.. vâng thưa tiểu thư”
“Trước tiên em sẽ dạy cho anh cách phục vụ một người bạn gái mình như thế nào, anh đứng dậy đi” - tôi làm theo lời của tiểu thư “ anh đi vòng qua sau lưng của em đây là cách khi mới bước vào nhà hàng anh sẽ đưa ghế ra mời người phụ nữ ngồi, khi phụ nữ đứng vào vị trí anh đẩy chiếc ghế tới, sau đó người phụ nữ ngồi xuống, lúc đó anh mới ngồi vào vị trí của mình.”
“Ah… tôi hiểu rồi” - tôi gật đầu
“nè.. xưng là anh chứ không phải là tôi, anh nghe chưa?”
“hì hì .. anh hiểu rồi” - tôi gãi đầu
“thôi anh về chỗ đi kêu món ăn ra mình sẽ tiếp tục”
Một lát sau món ăn đã được dọn ra bàn
“Wow ngon quá” - tôi lập tức cầm chén và đũa định gắp thức ăn nhưng có một đôi đũa khác chen vào
“như vậy là không được… mất lịch sự quá, bạn trai của em là phải lịch sự, dù đồ ăn có ngon hay gì đi nữa cũng phải từ từ nhẹ nhàng, nhưng trước khi ăn là anh phải gắp đồ ăn cho em trước vì thể hiện tính ga lăng và yêu thương bạn gái mình”
“Ah… anh hiểu rồi”
“Khi anh thấy món ăn dọn ra thì anh nhìn tổng quát, sau đó chọn món em thich rồi sau đó mới gắp phần cho anh, anh thực hành đi” - cô ấy nói xong là tôi làm y như lời của tiểu thư dặn.
“Hehe… tốt tốt…” - cô ây cười khi nghĩ rằng dạy cho mình như thế là tiếp thu rất nhanh.
Thế là tôi cùng tiểu thư dùng bữa và sau đó đi về nhà. Đồng hồ chỉ điểm 10h khuya.
“10h rồi hả ta?” - tôi nhìn đồng hồ và nói
“Haiz… phải giải quyết hết bài tập mới được ngủ, chán ơi là chán” - tiểu thư uể oải bước lên cầu thang vừa đi vửa nói
“Đem tập vỡ xuống phòng khách ngồi làm bài với anh nè, có gì không hiểu anh sẽ chỉ cho em”
“uhm.. ha… đúng rồi ha…” - thế là tiểu thư chạy tót lên cầu thang để chuẩn bị
Còn phần tôi thì bước vào căn phòng mà tiểu thư đã dành riêng cho tôi, tôi nằm xuống giường nghĩ lưng một lát, khi tôi mờ tủ quần áo thì rất là bất ngờ vì quần áo ở đâu ra mà nhiều thế này, xoay qua thì thấy những đôi giày, nhìn qua thì thấy đồng hồ, mắt kính, có cả nước hoa. Ah … tiểu thư chuẩn bị cho bạn trai thật là chu đáo. Thôi có lẽ tôi nên tắm và thay đồ, đem sách vỡ xuống dưới lầu để còn học và ôn bài nửa.
Khi tôi đem tập vỡ xuống dưới phòng khách thì vẫn chưa thấy tiểu thư xuất hiện, không biết làm gì ở trên đó mà lâu như vậy. Thôi mặc kệ tôi làm bài trước vậy, khi tôi hoàn thành xong hai bài tập thì tôi thấy tiểu thư từ trên lầu đi xuống, một tay thì đang ôm con cá heo một tay thì ôm chồng tập đi xuống. Tôi nhìn mà nghĩ không biết tiểu thư xuống dưới đây học bài hay là ngủ.
“Hí hí … anh đợi em có lâu không?”
“Cũng không biết lâu không nữa, vì tập trung làm bài nên cũng không để ý lắm”
Lúc này tiểu thư ngồi xuống bên cạnh tôi, mở sách mở tập ra, sau đó lấy hết viết ở trong bóp viết bài ra bàn, đủ thứ màu, thước gôm tùm lum. Hình như tôi đang bị chiếm không gian thì phải. Coi cái vẻ mặt của tiểu thư hý hứng bày bộn lung tung trên bàn, tôi thì rất ghét bị xâm phạm “đất đai” thế này. Tiểu thư lay hoay làm bài sau đó đưa mắt nhìn tôi.
“Ủa? sao anh không làm bài đi mà nhìn em hoài vậy?”
“Sao mà làm?” - tôi đưa mắt nhìn đóng bừa bộn trên bàn
“Ah ah … “- tiểu thư nhìn là hiểu tại sao tôi dừng làm bài “ ai kêu anh không chịu nói làm gì”
“Không chịu nói gì chứ? em lấn hết đất thì lấy gì anh làm bài hả?”
“nè… trả chỗ nè làm thấy ghê” - tiểu thư le lưỡi
Thế là tôi có chỗ để làm bài rồi không bị lấn áp bởi tiểu thư nửa, không gian làm bài giữa đêm thật tỉnh lặng, quả thật bỏ một thời gian bây giờ ôn lại chương trình 12 và ôn thi đại học với tôi thật là căng, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để học rồi sẽ lo cho ba đứa em nhỏ của tôi, không biết mấy tháng nay chúng thế nào, tôi lo học và làm việc cũng ít gửi thư hỏi thăm chúng, không biết chúng có giận tôi không nhỉ? tôi đưa mắt nhìn xung quanh suy nghĩ chuyện gia đình nhỏ của tôi .
“Nông dân chỉ em bài này đi” - tiểu thư gọi tôi
“Ah.. bài nào?” - tôi đưa mắt nhìn sang cuốn tập
“bài này nè… căn căn gì này…” - tôi cầm lấy cuốn tập của tiểu thư xem, ngồi giải thử ra nháp xem như thế nào, tiểu thư cũng tập trung coi tôi giải đó chứ, tôi nhìn qua sau đó mỉm cười nhẹ, chắc tiểu thư không thấy đâu nhỉ? Sau một lát tôi giải hết kết quả cuối cùng đúng, thế là tôi giảng cho tiểu thư từng bước, cái mặt hý hửng khi hiểu được bài và chăm chú làm bài của tiểu thư trông thật đáng yêu làm sao.
Tôi đi xuống bếp kiếm gì đó làm cho cả hai ăn, thôi nấu mì gói cho gọn, tôi lục trong tủ lạnh có thịt bò và hải sản, thế là làm hai tô mì hấp dẫn và nóng hổi bưng lên trên phòng khách.
“Wow đồ ăn” - tiểu thư quăn tập và nhào tới tô mì
“Trời .. cứ như là chết đói không bằng” - tôi cười
“Em đói lắm rồi” - Tiểu thư dành phần của mình và ăn rất ngon lành
“Từ từ thôi, nóng đó” - tôi dặn
“công nhận đói đồ dỡ ăn cũng thành ngon” - tiểu thư nói rất tỉnh
“Ê .. ý em là chê anh nấu ăn dỡ hả?” - tôi chưa kip gắp một đũa thì quay qua nói
“hì hì … không có” - tiếp tục ăn
“uhm,,, ăn xong làm bài tiếp đó nhà chứ không có ngủ ah”
“Biết òi …”
Một lúc sau cả tôi và tiểu thư đều đã no nê tôi nhìn thấy tiểu thư ngáp coi bộ sẽ không chóng chọi việc ăn no rồi buồn ngủ, mà tôi nhìn đồng hồ cũng đã 1h sáng rồi. Tôi dọn xuống bếp rữa sạch sẽ rôi đi lên, vẫn thấy tiểu thư vẫn chăm chỉ làm bài. Nhưng chỉ được một lát khi tôi quay sang thì tiểu thư đã nằm gục ở trên bàn tay vẫn cầm viết, tôi nhìn mà mỉm cười , tôi nghĩ chắc sợ bị điểm kém nên chăm học như vậy đây. Tôi bước vào phòng của mình đem cái mền ra và khoác lên cho tiểu thư, để khỏi lạnh trong đêm. Tôi vẫn tiếp tục làm bài và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.