DMCA.com Protection Status

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014







Thiên im lặng rất lâu: "Sao bố hỏi con những chuyện như vậy?"
Bố Thiên nói với giọng cứng rắn hơn "Bố là bố nên phải muốn biểt về con mình chứ, nếu đúng là như vậy, con nên thay đổi tính cách đó đi, vì điều này rất lập dị con biết không?"


Thiên nhìn bố hồi lâu và nói: "Con không biết mọi người đang nghĩ gì về con, nhưng dù tình cảm con thế nào thì con cũng không làm gì hại ai, tình cảm con cũng chân thật và không làm gì xấu cả?"

Bố Thiện quát nạt: "Nhưng tình cảm đó rất bệnh hoạn"
Thiên tức giận: "Tại sao bố lại nói với con như vậy, bố không nghĩ rằng tính cách con cũng một phần do Bố mang đến sao?"
Thiên lại nói: "Từ lúc sinh ra, tính cách con rất mạnh mẹ, con thương mẹ nhiều lắm, nhìn mẹ buồn con chỉ muốn là 1 thiên thần mạnh mẽ bên cạnh mẹ, chăm sóc mẹ để mẹ được cười nhiều và hạnh phúc như những người khác..."
Bố Thiên im lặng...Thiên lại nói: "mẹ hiền diệu làm con ấm áp cũng như các bạn cùng phái với con, họ làm trái tim con biết rung động, con muốn được che chở người làm con hạnh phúc."
Bố thiện lại nạt "tại sao con không suy nghĩ mọi người sẽ cười bố khi con như vậy?"

Thiên buồn và nhìn vào mắt bố nói: "Thân thể con do bố mẹ tạo ra, trái tim con ngọt ngào cũng do bố mẹ ban tặng..tính cách con khác thường con cũng không biết giải thích sao, nhưng bố không thể thay đổi được 1 điều đó là con là con bố....mọi người có cười bố thì bố phải chấp nhận như con đã phải chấp nhận bố khi bố bỏ mặt mẹ con...con không thể thay đổi bố được và bố cũng vậy."

Bố Thiên rất buồn nhưng vẩn cố nạt: "Bố cho con ăn học để hãnh diện với người ta chứ không muốn người ta cười bố, năm sau thi tốt nghiệp con hãy đi du học, ở bên nước ngoài có thể con sẽ lo học và không suy nghĩ bậy bạ nữa"

Thiên rất buồn khi nghe điều đó và nói "con sẽ đi như những gì bố muốn, và con sẽ học rất rất tốt để có tương lại cho bản thân con, người duy nhất bên cạnh con và lo cho con hiện giờ là bố nên con nghe theo sự quyết định của bố....nhưng 1 ngày nào đó khi con đường tương lai của con đã có hướng đi thì bố phải biết rằng bố không phải là người quyết định cho tình cảm hay hạnh phúc của con..."

auduongtinh - July 17, 2008 01:24 PM (GMT)
...Tình cảm xuất phát từ trái tim, có nhiều điều không cần thiết phải nói ra thành lời,chỉ cần dùng tâm mà cảm nhận sẽ biết được trái tim đối phương đang nghĩ gì...cũng chính vì vậy mà Thiên và Kim đều cảm nhận tình cảm của đối phương dành cho mình hoàn toàn khác với những người bạn khác...

Chính vì sự quan tâm này đã để mọi người chú ý tình cảm của Thiên dành cho Kim nhiều hơn và cũng không tránh khỏi sự chú ý của cô giáo....vừa lo vừa quan tâm, cô giáo quyết định vài ngày sau gặp và nói chuyện riêng với Bố Thiên về điều này....

Vào một buổi chiều đi học về, sau khi ăn cơm với Bố xong, Bố Thiên hỏi với giọng hơi nghiêm "Bố có gặp cô giáo con nói chuyện, cô nói có thể tình cảm và tính cách con có vấn đề, có đúng vậy không?"

Thiên hơi lo và hỏi lại "Ý bố là sao?"
Bố Thiên hạ giọng: "con có tình cảm đặc biệt với bạn cùng phải không?"
Thiên im lặng rất lâu: "Sao bố hỏi con những chuyện như vậy?"
Bố Thiên nói với giọng cứng rắn hơn "Bố là bố nên phải muốn biểt về con mình chứ, nếu đúng là như vậy, con nên thay đổi tính cách đó đi, vì điều này rất lập dị con biết không?"

Thiên nhìn bố hồi lâu và nói: "Con không biết mọi người đang nghĩ gì về con, nhưng dù tình cảm con thế nào thì con cũng không làm gì hại ai, tình cảm con cũng chân thật và không làm gì xấu cả?"

Bố Thiện quát nạt: "Nhưng tình cảm đó rất bệnh hoạn"
Thiên tức giận: "Tại sao bố lại nói với con như vậy, bố không nghĩ rằng tính cách con cũng một phần do Bố mang đến sao?"
Thiên lại nói: "Từ lúc sinh ra, tính cách con rất mạnh mẹ, con thương mẹ nhiều lắm, nhìn mẹ buồn con chỉ muốn là 1 thiên thần mạnh mẽ bên cạnh mẹ, chăm sóc mẹ để mẹ được cười nhiều và hạnh phúc như những người khác..."
Bố Thiên im lặng...Thiên lại nói: "mẹ hiền diệu làm con ấm áp cũng như các bạn cùng phái với con, họ làm trái tim con biết rung động, con muốn được che chở người làm con hạnh phúc."
Bố thiện lại nạt "tại sao con không suy nghĩ mọi người sẽ cười bố khi con như vậy?"

Thiên buồn và nhìn vào mắt bố nói: "Thân thể con do bố mẹ tạo ra, trái tim con ngọt ngào cũng do bố mẹ ban tặng..tính cách con khác thường con cũng không biết giải thích sao, nhưng bố không thể thay đổi được 1 điều đó là con là con bố....mọi người có cười bố thì bố phải chấp nhận như con đã phải chấp nhận bố khi bố bỏ mặt mẹ con...con không thể thay đổi bố được và bố cũng vậy."

Bố Thiên rất buồn nhưng vẩn cố nạt: "Bố cho con ăn học để hãnh diện với người ta chứ không muốn người ta cười bố, năm sau thi tốt nghiệp con hãy đi du học, ở bên nước ngoài có thể con sẽ lo học và không suy nghĩ bậy bạ nữa"

Thiên rất buồn khi nghe điều đó và nói "con sẽ đi như những gì bố muốn, và con sẽ học rất rất tốt để có tương lại cho bản thân con, người duy nhất bên cạnh con và lo cho con hiện giờ là bố nên con nghe theo sự quyết định của bố....nhưng 1 ngày nào đó khi con đường tương lai của con đã có hướng đi thì bố phải biết rằng bố không phải là người quyết định cho tình cảm hay hạnh phúc của con..."

auduongtinh - July 17, 2008 01:26 PM (GMT)
......Nhưng Thiên không biết rằng lời hứa du học kia đã làm thay đổi con người và tính cách của Bích...Bích ôm ấp ảo mộng là sau này Thiên sẽ dành tất cả thời gian bên mình, lòng danh tị của 1 người đang yêu trở nên mạnh mẽ trong lòng Bích, vì khi yêu có thể người ta trở nên đẹp đẽ cũng có thể làm người ta trở nên thủ đoạn...

Sau khi từ nhà Thiên về nhà Bích điện thoại nói chuyện với Thiên "tớ quen ngày mốt sinh nhật mẹ tớ,chiều mai khi đi học về cậu đi mua đồ với tớ đươc không?Thiên trả lời "uhm được mà"...Bích rất vui trong lòng và rất mong đến ngày mai để được bên Thiên

Và rồi ngày hôm sau khi vào trường học Thiên như mọi khi kiếm Kim để cùng chơi và ăn với nhau, nhưng hôm nay Kim không đi học vì bệnh, Thiên lo lắng quen cả việc có hẹn với Bích chiều hôm nay, Thiên cứ mong hết giờ thật mau để đến thăm Kim...hết giờ học Bích đến gặp Thiên hỏi với tâm trạng vui vẻ: "mình đi đâu mua đồ đẹp đây ta?"

Lúc này Thiên mới nhớ ra hôm qua có hẹn với Bích, nhưng Thiên muốn gặp Kim hơn nên nói "hôm nay tớ không đi được, mai đi nha Kim bệnh rồi tớ muốn gặp Kim"

Bích tức giận: "cậu hứa với tớ rồi mà, đi mua rồi về gặp không được sao?"
Thiên đã lo lắng cho Kim cả buổi học rồi thì làm sao có thể chờ đến khi đi mua đồ về mới đi, Thiên nói: "tớ xin lỗi cậu, mai đi nha, tớ muốn gặp Kim lắm"

Nói xong Thiên chạy thật nhanh lấy xe bỏ Bích lại, tâm trạng lúc này của Bích rất không vui, tâm trạng cáu gát vô cùng và lầm thầm trong miệng "kim kim suốt ngày cứ Kim, hy vọng nó bệnh chết đi cho rồi"

Thiên đến nhà Kim,Kim bệnh nằm bẹp giường trong rất đáng yêu, Thiên hỏi "cậu thấy thế nào?sao bệnh hoài vậy?"
Thấy Thiên đến, Kim nhõng nhẽo "tớ đau đầu lắm, mệt nữa cơ"
Thiên hỏi trong lo lắng "thế cậu ăn gì rồi?uống thuốc chưa hả?
Kim lại nhõng nhẽo "tớ ăn và uống thuốc rồi nhưng sao vẫn thấy nhức êy?"
Thiên nói "tớ lo lắm cứ muốn hết tiết nhanh để đến thăm cậu đấy"
Kim cười "tớ cũng chờ cậu đến đó, tớ thích khi cậu quan tâm"
Kim lại nói "tớ bệnh mà cậu bỏ mặt tớ, tớ không tha cho cậu đâu"
Thiên cười "bệnh mà còn dữ thế ah"

Thiên vui vì Kim cần Thiên, được người mình yêu cần và nhớ đến thật hạnh phúc....Thiên chăm sóc cẩn thận cho Kim như từng chăm sóc ở Vũng tàu, cảm giác thật quen thuộc ấm áp ngày nào...Kim nói "tớ nhớ lúc tớ bệnh cậu từng hứa vẽ tranh cho tớ, cậu còn nhớ không?"

Thiên bất ngờ nhớ ra là mình đã quen lới hứa khi đi vũng tàu với Kim là sẽ vẽ cho Kim, ai dè khi bệnh lại lần nữa Kim mới nhắc mình, Thiên cười "tại cậu không nhắc nên ai mà nhớ"
Kim nói "hứa vẽ cho người ta thì cậu phải nhớ, ở đâu kiểu chờ người ta nhắc thế?"
Thiên lại cười "uhm khi nào hết bệnh tớ vẽ cho"
Kim nói "Thôi tớ đưa hình tớ tối nay cậu về vẽ mai phải đưa tớ đó,chứ ngồi vẽ chân dung mệt và lâu lắm"
Thiên cười chọc "lấy hình nào đẹp đẹp đó, xấu quá tớ vẽ rung tay ah"
Kim nói với giọng điệu chảnh: "tớ đẹp thì tấm nào mà không đẹp"

Kim lấy hình đưa cho Thiên rồi Thiên về để Kim nằm nghĩ.....về đến nhà thay đồ Thiên đã lập tức lấy bút ra vẽ để kịp mai đưa cho Kim...quả thật Kim rất dễ thương, hình chân dung của kim làm Thiên say đắm....có lẽ quá yêu Kim nên Thiên làm việc ngại ngùng đó là hôn lên bức hình đó thật nồng nàn....Thiên vẽ bức tranh Kim cả đêm một cách cẩn thận từng nét và dự định mai sẽ đi mua khung hình đống vào cho đẹp rồi tặng...

auduongtinh - July 17, 2008 01:30 PM (GMT)
..Ngày hôm sau vào lớp Thiên gặp Bích để xin lỗi, Bích vẫn còn tức giận nên không thèm trả lời và đi thẳng vào lớp...

Vì bận cả buổi tối cho bức vẽ của Kim, Thiên đã quên cả việc điện thoại xin lỗi Bích nên Thiên biết Bích rất giận....để xin lỗi trong lúc ngồi học Thiên lấy ra tờ giấy vẽ, vẻ 3 bức tranh nhỏ rất đáng yêu và dễ thương "hình 1 cậu bé cầm hoa quỳ xin lỗi 1 cô bé, hình 2 là hình cô bé giận đá đích cậu bé té xuống nước, hình 3, cậu bé đứng lên bị tuột quần miệng vẫn ngậm cành hoa xin lỗi"...nhận được hình vẽ đáng yêu quá nên Bích không thể không cười...và viết lại tờ giấy trả lại "đáng đời cậu bé bị tuột quần"...

Thiên biết Bích đã hết giận vì đã viết lại như vậy, ra về Thiên đợi Bích và nói "hôm nay mình đi mua đồ, sẳn ghé tớ đi mua khung hình luôn nha"...Kim không biết Thiên mua khung hình cho ai nên cười trả lời 'uhm đi đâu cũng được nè"

Suốt cả buổi chiều Thiên và Bích đi ăn và đi mua đồ rất vui vẻ, Bich vui vô cùng, cảm giác ở bên Thiên nhiều bao nhiêu thì Bích lại càng yêu Thiên bấy nhiêu...đến chỗ bán khung vẽ,Thiên lựa rất kỹ lưỡng, Bích hỏi "cậu mua khung vẽ làm gì vậy?"
Thiên trả lời trong nụ cười "ahm tớ vẽ hình chân dung của Kim tặng Kim, tớ mua khung hình đống tặng sẽ đẹp hơn.

Sắc mặt Bích thay đổi nói trong lòng "lại Kim suốt ngày Kim"
Sau khi mua xong Thiên muốn về nhà lấy hình đống vào và đưa Kim vì hứa hôm sau mang qua, do bệnh nên hôm nay Kim vẫn nằm ở nhà chờ Thiên qua...sẵn chỗ bán khung gần nhà nên Thiên tạt qua nhà để lấy hình rồi chở Bích về mới tạt qua nhà Kim sau.....

Nhưng khi về đến nhà bố Thiên nói "tối nay con phải đi với Bố qua Nội vì ông Bác ở nước ngoài về con phải qua chào, sẳn Bố nói về việc du học của con luôn"

Muốn đêm hình qua cho Kim nhưng bố lại bắt đi..Thiên đành nhở Bích "cậu về chạy xe ngang qua nhà Kim đưa hình dùm cho tớ nha, chắc Kim đang chờ xem hình"

Bích bực bội nhưng đành nói "uhm tớ biết rồi"
Thiên đống hình vào khung rất đẹp, ngồi lau khung hình cẩn thận, khuôn mặt ganh tị của Bích cứ đâm đâm nhìn vào bức hình Kim với bộ mặt tức tối..

Sau khi đưa hình cho Bích xong, Thiên lên lầu điện thoại để Kim biết mà không chờ....trên đường đi Bich rất không vui, đang đi giữa đường Bích lấy khung hình ra nhìn chầm chầm tức giận...đột nhiên Bích lột lấy hình trong khung ra vẽ xé rách từng mãnh nhỏ, đập vỡ cả khung hình, sau đó về nhà thay đồ một hồi sau điện thoại với giọng tiếc nuối "tớ xin lỗi cậu, lúc nãy tớ bỏ khung hình vào cặp, đi nữa đường tớ bị cướp giật cái cặp vì khi nghe điện thoại xong tớ bỏ điện thoại vào cặp"

Thiên nghe như vậy lo cho Bích "cậu không sao chứ"
Bích giả vờ:"tớ không sao, tớ xin lỗi làm mất hình kim"
Thiên nói "không sao đâu, mất thì thôi, tớ sẽ nói lại với Kim"
Bích trả lời giả dối "Kim có giận cậu không?hay để tớ nói dùm cậu"
Thiên nói "không sao đâu, tớ nói được rồi, cậu nghĩ đi ha"

Thật ra Bích chỉ muốn Kim thất vọng không nhận được hình hômnay thôi, tình yêu của Bích dành cho Thiên trở thành sự chiếm hữu, Bích muốn chiếm hữu Thiên, muốn có được điều đáng lẽ không phải của minh

auduongtinh - July 17, 2008 01:34 PM (GMT)
...Sau khi nói chuyện với Bích xong, có lẽ Thiên sợ Kim buồn nên điện thoại "chắc ngày mai cậu mới có thể nhận được hình đó"
Kim hỏi "sao vậy?hình đâu rồi?"
Thien kể chuyện của Bích cho kim nghe, Kim buồn và nói "thôi không sao, bích có bị sao không?"
Thiên nói "không sao đâu, cậu không buồn chứ?"
Kim nói nhõng nhẽo "buồn sao không,tớ chờ cả ngày rồi cơ"
Thiên suy nghĩ một hồi và hỏi "tối nay tớ sẽ qua nhà cậu vẽ cho cậu được không?"
Kim khoái chí "qua đi, qua liền đi"
Thiên nói "để lát tớ qua, tớ đang ở nhà Nội, lát về nhà khi Bố tớ đi rồi tớ sẽ qua"

Về đến nhà là Bố Thiên đi liền, trong suy nghĩ có lẽ Bố có 1 mái ấm khác bên ngoài,từ lúc mẹ Thiên mất nhà của Thiên chỉ là nơi để Thiên ngủ chứ không có 1 tí gì ấm áp, và cũng có thể Bố Thiên biết về Thiên nên lại càng không muốn gần gũi Thiên...

Thiên mang quần áo để qua nhà Kim ngủ, mang đầy đủ cọ vẽ để vẽ, bố mẹ Kim rất hiền, họ cũng biết Thiên và kim là bạn thân nên cũng không nghĩ gì và có thể do họ biết Kim có bạn trai bên Úc nên cũng không lo sơ về tình cảm của con mình....

Khi qua đến nơi Thiên đã thấy Kim đang nói chuyện với anh bạn trai kia, nhưng rất đặc biệt khi thấy Thiên, Kim ngại ngùng ra ngoài cửa sổ mà nói không nói trong phòng như trước đây nữa...chờ một hồi Kim nói chuyện xong, Kim hỏi "cậu có mang đồ theo không?cậu đi tắm thay đồ để thoái mái đi, vẽ từ từ cũng được"

Thiên cũng muốn vậy nên đi tắm, tắm xong mặc đồ ngắn vào thật thoái mái Thiên xếp đồ gọn vào trong túi.....Kim vào trong nhà tắm để rửa mặt, cô nàng đang bôi sữa rữa mặt tự nhiên la lên "cậu để quên đồng hồ trong nhà tắm kia"

Vì Kim đứng ở bồn rửa mặt còn cái đồng hồ thì ở ngay móc máng đồ 2 khoảng cách xa nên Thiên bước vào để lấy đồng hồ...đang loay hoay thì cúp điện, trời thì tối thui, cô nàng Kim kia thì sợ Tối, nhưng Thiên đứng góc kia cũng không thấy Kim, 2 người mò mò tìm nhau vì trong phòng tối không thấy gì hết....khoảng không gian trong nhà tắm khiến 2 người tìm nhau mà đến nổi ôm nhau lúc nào không để ý, không biết vô tình hay cố ý hay có lẽ sợ tối,cả 2 đứng trong nhà tắm và đã ôm nhau....không hiểu sao Thiên không muốn bỏ ra, vờ như trời đang tối để ôm Kim....còn Kim cảm giác thật lạ, tim đập liên hồi, cảm giác ôm Thiên như 1 người con trai đang ôm mình vào lòng...công thêm Thiên lại nói nhẹ nhàng bên tai "cậu sợ lắm không?"

Kim như ấp úng không nói được "không không sợ lắm"
Thiên lại nói với giọng ngại ngùng "tớ ôm cậu 1 tí được không"
câu hỏi kia thật khó trả lời, Kim không nói nên lời chỉ im lăng để Thiên ôm, cảm giác nóng lên trong người thật khó chịu...Kim sờ lại mặt Thiên như trò chơi ở Vũng tàu....Kim sờ vào môi Thiên thật lâu và vì mềm mại làm sao, không biết quán tính hay tự nhiên hay tình cảm giấu kín trong lòng khiến Thiên không kìm chế được... bản năng tự phát của con người làm Thiên hôn Kim....nổi ngạc nhiên bất ngờ khi được hôn làm Kim nghẹn ngào...nhưng không thể nào đẩy Thiên ra được, đôi môi Thiên nồng ấm và mềm mại quá...Thiên chỉ hôn có vài giây tích tắc mà thôi vì sợ Kim giận, nhưng cảm giác của 1 con người về tình ái không ai cưỡng qua được, lần này người hôn lại là Kim....Kim thích cảm giác dục vọng xấu xa kia...cảm giác nóng bỏng của nụ hôn như đốt chết hết mọi ngại ngùng của cả 2...

auduongtinh - July 17, 2008 01:37 PM (GMT)
...Thiên không thể tin rằng có 1 ngày mình được hôn lên đôi môi mềm mại của Kim, Thiên luôn tự hỏi thật ra nụ hôn mà Kim đã hôn là xuất phát từ tình yêu hay chỉ là chớp nhoáng của sự khoái cảm của dục vọng khi được mình hôn...có lẽ quá nên Kim nên Thiên rất sợ mình đang nhận cảm giác ảo....

Lúc đó đèn vẫn chưa có, không gian vẫn tối thui nhưng sao Kim vẫn cảm giác được khuôn mặt của Thiên từ nụ hôn...khi hôn Thiên xong, Kim không biết phải bắt đầu nói gì đây...giữa không gian chỉ có 2 đứa, nụ hôn tuy đã dứt nhưng cơn nóng của nụ hôn vẫn sôi trong cơ thể Kim, Kim thầm nghĩ Thiên có phép thuật không?sao lại thôi miên mình bây giờ thế, sao mình không di chuyển được bước chân ra khỏi nhà tắm...Kim nhỏ nhẹ hỏi "đây là cảm giác gì vậy, tại sao cậu có thể khiến tớ mất tự chủ, tại sao cậu làm tớ không còn biết mình là ai, hay cậu thật sự đã làm phép thôi miên mình"

Thiên cười nhẹ "có phải mình thôi miên cậu thật không?hay là do cậu bất cẩn đã đi vào thế giới của mình mà không ra được..mình cũng đang suy nghĩ, có thể nào cậu chỉ đi lạc vào 1 lạc thôi không, mình ở ngày đây cậu có thấy mình không?"

Kim thầm nhủ "trời ơi mình đã không còn là mình, mình chỉ muốn ôm thiên, muốn Thiên hôn mình đến ngạt thở, sao mình lại dừng hôn chứ, mình sợ hay sao?hay vì nó quá nóng bổng làm con tim mình đã biến đâu rồi?

auduongtinh - July 17, 2008 01:43 PM (GMT)
...Thiên ôm kim một hồi và nói "mình xuống nhà tìm đèn đốt cho sáng đi rồi ngồi nói chuyện được không?" - Thiên biết cứ ôm như vậy hoài Thiên sẽ khó nói chuyện với Kim và Thiên cũng sợ ba mẹ Kim phát hiện khi cả 2 ở trên phòng tối khui khi cúp điện..

Kim đồng ý ...khi đèn được đốt sáng lên, sánh đèn cày mờ mờ làm không gian trong phòng càng thêm lãng mãn, không biết ông trời tạo cơ hội cho Thiên hay đang thử thách Thiên nữa...Thiên và Kim ngồi trên giường nói chuyện. Thiên nhìn vào mắt Kim và hỏi "cậu có thể cho tớ biết cảm giác lúc này của cậu là gì không?'

Kim ngại ngùng "ý cậu hỏi là gì?"
Thiên thành thật nói "thật ra khi hôn cậu, tớ rất hạnh phúc, tớ muốn ôm chặt cậu không bao giờ buông ra, nhưng điều tớ quan tâm đó có phải là tinh cảm thật không?cậu có tình cảm với tớ và cậu thương tớ hay không khi cậu hôn tớ?"
Kim trả lời trong suy nghĩ "tớ tớ cũng không biết, cảm giác đến bất ngờ quá, bất ngờ đến không kịp trở tay, tớ biết đó là cảm giác thật nhưng tớ không biết đó có phải là tình yêu hay không...tớ rất cần thời gian để nắm bắt thứ cảm giác kì lạ kia"

Thiên cười "uhm cậu cũng ngốc như tớ, vì đôi lúc tớ cũng ngu trong cảm xúc lắm" - Thiên nói như vậy là để Kim không bị áp lực về cảm xúc mơ hồn kia
Kim tức giận rất đáng yêu "ơ ơ tớ đâu có ngốc"
Thiên cười trong diệu dàng "cậu ngốc mới đáng yêu chứ?
Kim nhìn Thiên chân thật "cậu chờ tớ được không?tớ sẽ trả lời tình cảm này của cậu để cậu biết đó là gi?vì hiện giờ trong lòng tớ vẫn có 1 người, cậu xuất hiện trong cuộc sống tớ quá ấm áp và bất ngờ, đôi lúc tớ không biết nó là gì nữa"

Thiên nói "Đó là điều tớ lo sợ, tớ sợ cậu nhầm lẫn giữa cảm mến và tình yêu, có thể tớ quan tâm cậu,ở bên cậu hôn cậu làm cậu chưa phân biệt được..nhưng tớ sẽ chờ cậu, tớ vẫn ở bên cậu như tớ ngày nào...dù sau này cậu trả lời thế nào thì cậu vẫn không mất tớ, tớ không muốn cậu đi vào thế giới 1 cách mơ hồ mà không hiểu bản thân có thật muốn như vậy không...tớ yêu cậu hãy biết điểu đó là được rồi"

Kim không thể không nhìn vào mắt Thiên và thầm nghĩ "sao đôi mắt kia thẩm thế,sao mà ngọt ngào chân thật thế"
Kim cười "uhm nhưng dù thế nào, cậu cũng phải ở bên cạnh tớ đó"
Thiên cười "có bao giờ tớ không bên cạnh cậu đâu, cậu ngốc thế không có tớ bên cạnh lỡ cậu bị ai ăn hiếp thì sao"
Kim bị quê trong dễ thương:"nè nè tớ không có ngốc, tớ chỉ chậm trong suy nghĩ tí thôi mà"
Thiên cười "vậy mà còn ráng chống cự nữa"

Kim cười ngượng...cả 2 nói chuyện nhiều điều cả đêm không ngủ, mặc dù cảm giác nóng bỏng kia vẫn còn trong 2 người nhưng dừng lại là điều tốt nhất cho cả hai.

Thiên hỏi "này sau này cậu có ước mơ muốn làm việc gì vậy?"
Kim cười nói "tớ muốn tiếp viên hàng không|"
Thiên cười nhạo "trời tiếp viên hàng không ah?có lộn không vậy?"
Kim tức "vô duyên ước mơ người ta mà lộn gì ở đây huh?"
Thiên cười "uah uah mà sao lại thích công việc đó thế?"
Kim cười khoái chí "tớ thích được du lịch, được đi khắp nơi"
Thiên lại cười "tính cậu thích bay nhảy không gò bó nên thích công việc đó đúng rồi"
Kim cười "uhm ne, còn cậu?"
Thiên nói "tớ thích làm nhà thiết kế thời trang, sau này tớ sẽ học thiết kế"
Kim ngạc nhiên cười hỏi "sao lại thiết kế thời trang thế?sao không làm kiến trúc sư đi,thiết kế nhà cửa cho tớ nè"
Thiên gỏ đầu Kim cười "cậu cũng vô duyên như tớ ấy, tớ thích thiết kế thời gian tự nhiên kêu người ta thiết kế nhà cửa"
Kim lại hỏi "mà sao cậu thích zo?"
Thiên nói với vẻ thích thú "con người có người đẹp người xấu, người ta nói đẹp nhờ vẽ bên ngoài mà, thời trang rất đa dạng, quần áo nè, trang sức nè...tớ thích được học vẽ về trang sức vì trang sức mang nhiều ý nghĩa trong bức vẽ, tớ muốn mang những suy nghĩ của mình để vẽ ra những trang sức đẹp nhất"

cả 2 nói về ước mơ say mê giống như 1 lời hẹn trong lòng sẽ cố gắng thực hiện được khi trưởng thành...Kim đang say mê đột nhiên hỏi ngang Thiên "này cậu, tớ muốn cậu tặng cho tớ 1 món quà mà không bao giờ tớ đánh mất được, vậy thì cậu sẽ tặng gì?"

Thiên suy nghĩ 1 hồi rồi nói "vậy ah, cậu xòe tay ra đi, tớ tặng liền cho?"
Kim ngạc nhiên "ơ ơ tặng liền, cậu mua hồi nào mà tặng?"
Thiên nói "hỏi làm gì cậu cứ xòe tay ra đi"
Kim thích thú xòe tay ra, Thiên bỏ tay vào túi và nắm tay lại như trong tay có cái gì đó rồi để vào lòng bàn tay của Kim, rồi úp tay kim lại..Thiên nói "cậu mở ra đi tớ tặng rồi đó"

Kim càng ngạc nhiên hơn khi trong tay có gì đâu..Kim hỏi trông ngớ ngẩn "tớ có thấy gì đâu?"
Thiên cười "Tớ tặng rồi, tớ tặng cậu không khí đó, vì không khí thì cậu không bao giờ đánh mất được, cậu phải biết rằng không khí ở khắp nơi cũng như tớ ở khắp nơi bên cậu....khi cậu ở bất cứ đâu làm gì, khi buồn cậu hãy nắm tay lại và mở ra như thế sẽ luôn cảm nhận món quà tớ ở khắp nơi...

Kim không biết nói gì, không biết diễn tả cảm động thế nào. Thiên quá ngọt ngào quá lãng mạn, có thể sau này Kim sẽ nhận được rất nhiều quà nhưng Kim biết rằng món quà tình cảm lãng mạn kia chỉ có duy nhất Thiên là có thể nghĩ ra mà tặng cho mình mà thôi...

auduongtinh - July 17, 2008 01:48 PM (GMT)
.... cả 2 đang nói chuyện với tâm trạng vui vẻ tình cảm lắm thì điện thoại Thiên reo lên - người gọi là Bích "cậu đã nói với Kim chưa, tớ lo cậu buồn nên điện thoại cho cậu"

Thiên nói với giọng vui "không sao đâu tớ đang ở nhà Kim, tớ sẽ vẽ lại cho Kim" - hình như lúc này Thiên mới nhớ ra ý định của mỉnh qua nhà Kim tối nay là vẽ hình cho Kim vậy mà nãy giờ cứ lo lãng mạn với Kim suốt...

Bích đổi thái độ - vì cô nàng không ngờ chính mình đã tạo cơ hội cho Thiên qua nhà Kim như vậy "cậu ở nhà Kim tối nay ah?có cần thế không?"
Thiên thì ngây thơ trả lời thành thật "dù gì thì cũng cám ơn tên cướp vì tớ có lý do qua nhà Kim nè, tớ đang rất vui"
Bích tức giận trong lòng nhưng giả vờ vui mừng "thấy cậu vui là tớ vui lắm, không thì tớ lo cậu bị Kim giận"
Thiên cười nhẹ và hỏi "còn cậu, đã đỡ sợ chưa, mất điện thoại và cặp vỡ chắc cậu buồn lắm"

Bích thấy Thiên quan tâm kiếm cớ nhõng nhẽo và cũng muốn kéo dài thời gian nói chuyện "tớ còn sợ đấy, bố mẹ tớ biết chắc tớ sẽ bị la vì bất cẩn,tớ buồn lắm tập vỡ phải chép lại hết"

Thiên thấy cũng 1 phần liên quan đến mình nên hơi lo lắng "chắc không sao đâu mẹ cậu không la đâu vì gặp sự cố mà, còn tập vỡ để tớ chép lại phụ cậu nha"

Nói chuyện say sưa để hỏi thăm Bích thì Thiên cũng quên rằng có 1 cô nàng đang mặt hầm hầm không vui,có lẽ bản tính con gái thường như vậy, thấy Thiên ngồi nói chuyện với con gái khác lâu thế mà quen cả mình đang ngồi đó chờ,lại còn quan tâm nữa chứ thì con gái nào mà không ghen chứ, đặc biệt là người mà mình đang có tình cảm nữa.

Kim nói với giọng nhõng nhẽo "tớ bị sợ hãi, bị mất hết đồ, cậu phải bồi thường cho tớ đó, không tớ buồn tớ bệnh ấy"

Càng nói chuyện Thiên càng thấy Kim đổi giọng, Thiên thầm nghĩ không biết tên cướp lấy đồ của Bich thật sự giúp mình hay hại minh không biết....Thiên nói "Được rồi cậu làm tớ cảm giác như tớ là tội nhân ấy, thôi cậu nghĩ ngơi đi có gì mai gặp nói chuyện sau nha"...

Nói xong Thiên quay sang Kim và nói "Bích điện thoại cho mình về việc bị giật giỏ sách, tội cậu ấy bị mất hết sách vỡ và cả điện thoại nên cậu ấy buồn"

Kim nói chuyện với giọng giận lẫy "Bích tội nghiệp thì cậu qua nhà Bích mà an ủi người ta, chứ ở nhà tớ thì làm sao làm người ta vui được"

Thiên ngạc nhiên khi Kim nói lẫy như vậy "ơ ơ cậu sao thế?tự nhiên nói thế?"
Kim ghét nói "tớ thấy sao nói vậy có gì đâu"
Thiên cười chọc "Bộ an ủi Bích là phải đến tận nhà Bích hả?biết vậy lúc nãy tớ nói vậy với Bích để Bích vui"

Kim càng tức giận "uhm thì bây giờ qua đi nè, ở đây chi rồi thấy tiếc"
Thiên càng thấy Kim thế càng thấy tức cười hơn "này này tớ thấy có mùi khét khét, mùi ghen tị nồng lắm rồi đó"

Kim lại nói lẫy "ai ở không mà ghen với tị"

Thiên thầm nghĩ trong lòng "bản thân mình cũng là con gái mà đôi lúc mình thấy con gái thật khó hiểu, có thể thôi mà cũng ghen"...Thiên dỗ ngọt "Cô nàng Kim yêu dấu ơi, tớ quan tâm Bích đơn giản chỉ là bạn, không hề có gì đâu nè"

Kim im lặng....Thiên nói với giọng chọc "có người giữ trái tim người ta rồi mà ở đó ghen làm gì không biết."

Kim nói với giọng cương quyết "nếu cậu đã đưa tớ trái tim thì nên nhìn cảm giác của tớ, tớ không thích cậu bỏ mặt tớ ngồi 1 gốc mà nói chuyện với Bích lâu thế, có gì thì mai nói không được ah tớ đang ở đây mà"

Kim lại nói tiếp "dù tình cảm trong lòng tớ chưa rõ ràng, tớ cần thời gian nhưng tớ vẫn muốn cậu là của riêng tớ"

Thiên cười nhẹ và nhìn thắng mắt Kim nói "cậu nhìn tớ nè, cậu thấy trong mắt tớ có gì không?"
Kim giận trả lời "không"

Thiên nói "cậu nhìn kỹ thì thấy cậu trong đó mà, nếu cậu đã ở trong mắt tớ rồi thì dù nói chuyện với bất cứ bạn bè nào tớ cũng chỉ thấy cậu thôi mà"

Kim cười khoái nhưng không thèm trả lời....Thiên nói"tớ vui vì cậu biết ghen tị, dù cậu chưa biết có thật sự yêu tớ hay không nhưng cậu có coi trọng sự hiện diện của tớ, biết giữ tớ cho riêng cậu đó thật sự làm tớ hạnh phúc."

Kim nói với giọng chân thật "tớ luôn coi trọng sự hiện diện của cậu, tớ luôn nhìn thấy cậu khi tớ cần thì làm sao tớ không quan tâm cậu được chứ"

auduongtinh - July 17, 2008 01:51 PM (GMT)
...cả 2 huề nhau Thiên nói "tớ quên rằng tớ qua nhà cậu để vẽ hình mà chưa vẽ gì hết"
Kim cười "thôi lười quá bữa khác vẽ đi, bây giờ tối mà ngồi làm mẫu cho cậu vẽ thì mệt lắm, nằm ngũ sướng hơn"....Thiên cười và rồi cả 2 chìm vào giấc ngủ, cả 2 ngủ rất ngon có lẽ vì cảm giác người nằm bên cạnh mình là người mình thương nên bao giờ giấc ngủ cũng tuyệt vời cả.

...Quay sang Bích, sau khi nói chuyện điện thoại với Thiên xong, Bich bỏ tất cả vở hôm nay đi để có dịp cho Thiên giúp mình chép lại bài để bên cạnh Thiên, cả cái căp Bích cũng quăng đi...và Bích còn có ý nghĩ giả bệnh vài ngày để làm Thiên lo lắng mà đến chăm sóc mình....

Quả thật ngày hôm sau Bích không đi học, Thiên biết Bích bệnh nên muốn đến thăm sợ Kim giận nên đến và nói "Bích bệnh rồi, chiều nay tớ qua nhà Bích thăm sẵn giúp cậu ấy chép lại bài, cậu đừng giận tớ ha"

Kim suy nghĩ 1 hồi và đồng ý vì Bích bệnh nên không lý do gì mà Kim lại ngăn cản không cho Thiên đi thăm, Kim rất muốn cùng đi thăm Bích với Thiên nhưng có lẽ Kim sợ mình sẽ ghen bậy bạ không đúng khi thấy Thiên nói chuyện với bích nên quyết định không đi....đồng ý thì đồng ý nhưng Kim vẫn nhắc khéo "đi thăm cậu ấy rồi về sớm đó, không được ở quá lâu đó"

Thiên cười "uhm biết rồi"
Thiên về nhà thay đồ và mang tập vỡ đầy đủ rồi qua thăm Bích, thấy Thiên tới Bích giả vờ nằm trên giường, Thiên hỏi thăm "cậu bệnh sao vậy?đỡ chưa?"

Bích giả vờ nói với giọng bệnh "tớ bị đau đầu mệt lắm"
Thiên lại hỏi "cậu uống thuốc chưa?"

Bích trả lời thật giống người bệnh "tớ bệnh nên không ăn nhiều, nên tớ lười uống thuốc, đầu tớ nhức lắm"

Thiên lại phải chăm sóc như đã từng chăm sóc Kim, Thiên nghĩ "sao mấy cô nàng này cứ bệnh là mình phải chăm sóc vậy, không biết lúc mình bệnh thì sao nữa"

Thiên không biết rằng sự quan tâm chăm sóc cẩn thẩn ngọt ngào của thiên càng làm Bích yêu Thiên nhiều hơn, mắt của Bích không rời khỏi Thiên từng dây từng phút, càng thế Bích càng muốn chiếm hữu Thiên là của mình...

Sau khi uống thuốc xong Thiên lấy tập vỡ ra ngồi chép bài giúp Bích, đột nhiên Bich nói "tớ đi thay đồ, cậu ngồi chép bài đi nha"

Thiên trả lời "uhm"

Nhưng Bích lại thay 1 bộ ngủ thật ngắn và mỏng trong suốt...Thiên giật mình kinh ngạc hỏi "cậu bệnh mà mặc đồ kì vậy, thay bộ khác đi" - tuy là đang hỏi nhưng Thiên không dám nhìn thẳng Bích nói chuyện vì Bích mặc đồ mỏng quá.

Bích trả lời tỉnh bơ "tớ uống thuốc người nóng rần rần, mặc vậy dễ ngủ"

Thiên nuốt nước miếng vì ngại, lần đâu tiên Thiên lại thấy Bích như vậy...Thiên nói "thôi tớ về cho cậu ngủ"

Bích nói "tớ đang bệnh cậu bỏ về thế ah, cậu hứa bồi thường cho tớ khi tớ mất đồ mà, bồi thường thì phải chăm sóc tớ chứ?"

Thiên đành trả lời "thôi cậu nằm cho đỡ mệt đi, tớ ở lại chép xong bài cho cậu rồi về cũng được" - tuy nói chuyện nhưng Thiên mặt cứ cuối xuống hoặc nhìn chỗ khác, Bích đến bên bàn học và làm bộ coi tập viết đến đâu, Bích chỉ muốn làm Thiên nhớ đến Bích đặc biệt theo kiểu kì lạ này, Bích biết rằng Thiên sẽ khó chịu khi thấy như vậy vì Thiên vẫn là con người, là con người thì sẽ có cảm xúc nóng bổng khó chịu...

Tim Thiên đập thình thịch, khi Bích đến quá gần bộ đồ quá mỏng khiến Thiên thấy đồ bên trong của Bích...Bích lại kiếm cớ ngồi sát Thiên...trong đầu Thiên luôn suy nghĩ nếu Kim mà biết mình ở nhà Bích thế này thì Kim sẽ giận mình kinh khủng....cảm giác vừa khó chịu vừa ngại ngùng Thiên nói "thôi tớ về đây, cậu làm tớ không thể chép bài được, rất ngại cậu biết không"

Bích giả vờ giận "cậu về là tớ giận thật đó sau này đừng gặp mặt làm bạn tớ, chép xong rồi về không được ah, cậu phải chép xong mai tớ mới có tập học chứ"...

Thiên chẳng biết làm gì chỉ biết cắm cuối viết cho nhanh để về vì Bích là bạn thân của Thiên, Thiên không hiểu sao Bích lại làm vậy, Thiên đành suy nghĩ theo lời Bích đã nói là nóng do uống thuốc vào thôi để không đánh mất suy nghĩ không tốt về người bạn ngày nào....

Trong suốt thời gian thiên viết bài...Bích thích cảm giác ngồi bên cạnh mà nhìn Thiên, dù không nói gì chỉ nhìn thôi cũng đã vui rồi...

Cuối cùng Thiên cũng chép xong bài và ra về, Bích cũng không nói gì nhiều chỉ tạm biệt với nụ cười tươi thôi....Thiên bước ra khỏi nhà Bích vẫn tâm trạng vừa khó buồn vừa suy nghĩ....nếu như Bích mà làm vậy lần nữa thì chắc chắn Thiên sẽ mất người bạn này...

auduongtinh - July 17, 2008 02:01 PM (GMT)
....Khi Thiên về nhà, Bích điện thoại cho Kim nói chuyện chơi vì họ cũng là bạn nhau "cậu đang làm gì vậy?"
Kim trả lời "tớ đang làm bài, cậu bị bênh bây giờ đỡ chưa?"

Bích nói chuyên giả dối "tớ còn mệt nhưng không sao"
Kim hỏi thăm "cậu nhớ giữ súc khỏe nha"
Bích trả lời "uhm...ah ngày mai cậu đi học về tụi mình đi mua quần áo được không, rũ Thiên đi chung cho vui"
Kim là con gái mà nghe đi mua đồ thì không lý nào từ chối cười thích thú "uhm được đó, tớ cũng thích nhưng cậu phải hết bệnh mới đi được nha"
Bích trả lời "mai là khỏe ah không sao đâu, vậy đi ha, mai gặp nha"

Sau khi nói chuyện với Bích xong, Kim tiếp tục làm bài thì điện thoại lại reng - thì ra là Thiên gọi, vừa vể đến nhà là cậu ta gọi cho Kim liền - Kim cười hỏi "cậu về nhà rồi hả?"
Thiên trả lời "uhm tớ về là điện thoại cho cậu đó, cậu đang làm gì vậy?"
Kim lại nói "tớ đang làm bài, cậu qua nhà Bích lâu thế ah?"
Thiên ngập ngừng suy nghĩ không biết có nên kể chuyện lúc này cho Kim nghe không, nhưng lại nhớ đến chuyện ghen hôm bữa của Kim nên thôi không dám "tại tớ chép bài dùm Bích nên hơi lâu thôi"
Kim trả lời "uhm ne...ahm Bích rủ tớ mai đi mua đồ, tớ cũng muốn đi mua vài thứ, mai câu đi chung nha"

Thiên không hiểu sao Bích rủ bất ngờ thế, nhưng Thiên nghĩ dù gì là bạn bè nên việc đi mua đồ là bình thường không nên suy nghĩ quá nhiều, Thiên đồng ý và nói chuyện 1 lát rồi thôi vì bài vở ngày mai quá nhiều nên cả 2 phải làm bài...

Ngày hôm sau, sau khi tan học cả 3 đi ăn cùng với nhau rất vui vè không hề có chuyện vì...lòng Thiên cũng thấy vui vì cảm giác thoải mái bên cạnh Bích và Kim....Nhưng đến khi đi mua đồ, họ đi vòng vòng chọn đồ thì Bích đến gian hàng bán đồ ngủ, Thiên ngại nên đứng xa bên ngoài gian hàng 1 tí chờ họ...Kim và Bích đang lựa đồ thì Bích hỏi kim "cậu xem cái này đẹp không?màu có đẹp không?"

Vì là con gái với nhau nên kim góp ý rất vui vẻ "uhm đẹp đó trong dễ thương nữa"....rồi Bích chỉ sang bộ đồ ngủ khác và nói "oh bộ này giống bộ tớ mới mua, nhưng màu thì khác,hôm qua tớ mặc thử cho Thiên xem đó"

Kim nhìn bộ đó ngắn ngủn trong suốt vì là đồ ngủ mà, Kim hỏi lại "cậu mặc bộ này hôm qua khi Thiên qua nhà cậu hả?"

Bích trả lời tỉnh bơ "uhm vì uống thuốc vào người tớ nóng, tớ thay đồ này ngủ cho dễ thôi, sẵn cho Thiên góp ý"

Kim nghe đổi sắc mặt, đó chắc là phản xạ tự nhiên của con gái khi đang ghen, Kim không nghĩ gì về Bích vì Kim không biết rằng Bích thích Thiên, chỉ nghĩ Thiên không tốt khi nhìn con gái mặc đồ như vậy mà không ngại vì Thiên cũng như là con trai rồi.

Kim nói cáu gắt "thôi về đi cậu,tớ mệt rồi" - Bích cười trong lòng vì biết được Kim đang rất bực bội, còn Thiên bên ngoài đứng chờ ngây thơ chằng hiểu gì, thấy họ ra nên hỏi với nụ cười "mua xong rồi họ, có đẹp không"

Kim nhìn với ánh mắt như lửa đạn: "đẹp đẹp lắm"
Thiên thấy Kim nhìn mình 1 cách kì lạ mà chẳng hiểu gì, bực bội trong lòng khiến Kim nói "cậu và Bich đi tiếp đi, tớ tự về trước được rồi"
Thiên ngạc nhiên hỏi "sao vậy?"

Kim cáu gắt "không có gì" - Bích biết họ sẽ cần thời gian để gây nhau nên Bích nói "thôi cậu về trước đi, tớ còn mua vài món đồ nữa"

Và rồi cả 2 ra lấy xe, khuôn mặt Kim vẫn hầm hầm không nói gì, hỏi cũng không trả lời, Thiên bực bội dừng ở chỗ không người mà nói chuyện "cậu sao vậy?tự nhiên đang đi vui mà?"

Kim quay sang hỏi "cậu vui ah?tớ thì đang thấy không vui, ah hôm qua ở nhà Bích có gì xảy ra không?"
Thiên ấm úng "có gì xảy ra là sao?"
Kim lại hỏi "thì tớ đang hỏi cậu mà"
Thiên cũng không biết kể sao chỉ trả lời đơn giản "có gì đâu bình thường ah,tớ chép bài xong cho cậu ấy rồi về"

Kim bực bội "hôm qua cậu ấy ngồi chép bài với cậu với bộ đồ ngủ mới mua mỏng thế mà với cậu là bình thường ah?"

Thiên ấp úng không biết nói gì...Kim lại nói "Bích nghĩ cậu là bạn cùng phái là bạn học nên mặc đồ thoải mái trước mặt cậu, nhưng bản thân cậu biết tính cách cậu chẳng khác gì con trai mà, sao cậu lại có thể lợi dụng mà nhìn cậu ấy như vậy mà không nói gì, đáng lẽ cậu phải ngại chứ"

Thiên trả lời ngại ngùng "tớ có ngại mà, tớ có kêu cậu ấy thay đồ nhưng nhà là nhà cậu ấy, cậu ấy mặc gì tớ làm sao cấm được"

Kim trả lời với vẻ mặt giận "cậu ngại mà ngồi chép bài cả buổi xong mới về, chẳng khác nào cậu giả vờ không nói cho Bích biết mình thích con gái để lợi dụng nhìn thân thể cậu ấy"

Thiên cáu gắt "đủ rồi cậu nói lợi dụng là sao?cậu ấy chỉ mặc đồ ngủ mỏng chứ có phải cởi hết đồ ra đâu mà cậu nói tớ nhìn thân thể cậu ấy?cậu ghen nên hóa ra thiếu suy nghĩ ha?"

Kim bực bội hơn nói "chứ không phải thích chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Bích như vậy nên không chịu về ngay từ đâu Bích thay đồ, chẳng lẽ khi cậu ấy ngồi chép bài như vậy cậu không thấy gì, cậu thật tệ"

Thiên cảm giác bực bội "Thật quá đáng, cậu càng nói cậu càng biến tớ như là 1 người sở khanh háo sắc, như làm bộ giấu đi bộ mặt thật bên trong lấy cớ bên cạnh bạn cùng phái mà nhìn thân thể họ vậy"

Kim tức giận "chứ không phải sao"
Thiên cảm giác như đau lắm, đau đây là cách suy nghĩ của Kim dành cho mình, đau vì mình chẳng thể giái thích được gì"

Thiên bực tức nói lẫy "uhm tớ vậy đó, tớ thích nhìn lắm nên tớ mới đến nhà Bích, như vậy đã hợp suy nghĩ cậu chưa? và cậu cũng cẩn thận tớ đi, có thể những lúc qua nhà cậu, ôm cậu hôn cậu, tớ đã nhìn trộm thân thể cậu mà cậu không biết đó, tốt nhất cậu nên tránh xá tớ chút.."

Vì trong lòng vừa giận vừa bực có lẽ là cơn ghen của Kim đang quá cao trào nên nói chuyện đến không suy nghĩ, đồng thời tính sĩ diện không chấp nhận cho bản thân phải thừa nhận mình đang sai, sai khi nói quá lời để phải xin lỗi Thiên...cả 2 gây một hồi Kim tức giận tự đón xe về và dĩ nhiên Thiên cũng vậy....

auduongtinh - July 17, 2008 02:04 PM (GMT)
....Thiên chạy về nhà với tâm trạng bực bội, tức tức trong lòng về phòng quăng gối cho bỏ tức vì đâu làm được gì cô nàng kia nên gối là nạn nhân tội nghiệp thay thế....đang bực bội thì có điện thoại, Bích điện thoại hỏi "cậu đưa Kim về chưa?hồi nãy tớ mua cho cậu 1 món đồ, mai tớ tặng cậu" - Bích biêt thế nào Thiên cũng nghĩ là do mình cố ý nên gọi điện trước với vẻ bình thản như không làm gì sai.

Thiên đang bực đang hỏi với giọng cáu gắt "tại sao tại sao cậu lại nói với Kim về việc hôm qua thế?Kim cứ nghĩ như mình là 1 người rất tệ lắm vậy đó, như tớ là sở khanh vậy đó"

Bích trả lời làm bộ tức giận "này tớ chỉ khen bộ đồ ở trong cửa hàng đẹp giống bộ đồ của tớ đã mua va mặc cho cậu xem thôi, tớ có nói gì sai ah?cậu bị Kim nghĩ là người tệ là do suy nghĩ của Kim dành cho cậu, chứ có phải là do tớ đâu?đừng kiếm cớ lấy tớ ra trút giận chứ....tớ đi mua đồ mà còn nghĩ đến cậu,cậu còn nói với tớ vậy sao?"

Thiên suy nghĩ kỹ thì Bích chằng có làm gì sai, sai là do suy nghĩ của Kim thôi, chứ Bích có mặc gì ở nhà cô ta thì Thiên cũng đâu có quyền góp ý chứ....Thiên thấy Bích đi mua đồ và vẫn nghĩ đến mình và mua cả luôn cho mình nên hơi ngại khi nói chuyện cáu gắt như vậy "tớ xin lỗi, do bực quá thôi, đúng là cậu cũng không nói gì sai, sai là ở Kim thôi.."

Bích cười khoái chí trong lòng vì đã đúng như mình nghĩ họ đã gây một trân, Bích hỏi "thôi thôi đi mà, chắc Kim hiểu lầm thôi, mà bộ Kim thích cậu rồi hả sao ghen vậy?"

Thiên nói với giọng buồn "chẳng biết nữa, cô nàng đó khó hiểu lắm, lúc này lúc nọ"
Bich cười "thôi bỏ qua chuyện này đi, tớ có mua tặng cậu quà thế nào cậu cũng thích"
Thiên chẳng còn tâm trí quan tâm món quà đó là gì, chỉ trả lời qua loa "uhm"
Bích lại nói với giọng chia rẻ "mà tớ thấy Kim cũng kì, đáng lẽ biết cậu lâu rồi thì phải hiểu tính cậu chứ, ai lại nói cậu như thế, có vẻ như coi thường cậu lắm"

Nghe Bích nói khích, lòng Thiên càng bực bội hơn "thôi không nói nữa, tớ đi ngủ đây, càng nghĩ càng mệt"....Bích rất hài lòng về những gì đang xảy ra, và càng thấy thế bích càng muốn suy nghĩ thêm nhiều điều nữa để hy vọng Thiên và Kim ghét nhau đến không gặp nhau.

Và còn Kim, khi về nhà cơn giận kia tuy còn nhưng không còn nóng như lúc nghe Bích kể nữa, ngồi trên giường suy nghĩ thì thấy mình hơi nặng lời, nhưng vẫn ghét vì Thiên giấu không kể cho mình nghe...vừa bực vừa áy náy muốn được hỏi Thiên lại về việc này cho kỹ nhưng lòng tự ái quá cao không muốn tự mình điện thoại trước mà chờ Thiên điện thoại qua xin lỗi rồi tính....chờ cả đêm nhìn điện thoại, cầm lên cầm xuống hoài và 1 tin nhắn hay 1 cú điện thoại cũng không có....cô nàng bực thêm nghĩ "uhm cậu giỏi lắm, có giỏi thì đừng điện thoại và gặp tớ nữa"...

Ngày hôm sau vào trường cả 2 gặp nhau ngay cổng trường, Thiên còn quê và lại cộng thêm lời nói khích của Bich làm Thiên giận Kim luôn, không thèm nói chuyện lơ bỏ cô nàng một cách tuyệt tình....Kim bực vì Thiên không thèm nói chuyện hay xin lỗi mình lại còn lơ nữa chứ, cô nàng ghét hơn....giờ ra chơi Kim cố tình đi với anh chàng thích cô, nhưng cặp mắt vẫn hướng về Thiên coi thế nào, vừa đi vừa đùa giỡn trước mặt để Thiên ghen....Tuy là giận Kim thật nhưng Thiên không thích Kim như vậy, vì nếu cứ mỗi lần gây nhau, Kim lại đi với người khác chọc tức Thiên như vậy thì sẽ làm tổn thương tình cảm của nhau....Thiên không muốn ghét Kim, không muốn trái tim mình đau lòng khi phải nhìn cảnh như....Thiên đến gần Kim và nói "cậu đến đây tớ nói chuyện tí"

Kim cười trong lòng và khoái vì cứ nghĩ mình đã làm đúng và Thiên ghen thật nên ra góc kia nói chuyện với Thiên, nhưng Thiên nói "Cậu đủ rồi, tớ không trò chơi, tớ là con người tớ biết buồn khi nguời tớ yêu hành động trước mặt tớ như vậy để là tớ ghen, tớ không bao giờ xin lỗi khi tớ không làm sai...cậu thích làm gì làm"

Vừa thấy hối hận vừa giận câu nói muốn làm gì thì làm, cứ như vô tình nói lỡ lời "uhm vậy đi, cậu đừng phiền tớ" - nhưng trong lòng Kim lúc này có vè nhói đau, cảm giác tình cảm lúc này thật sự đã đến, đôi mắt cứ như muốn rứa nước ra vì lời nói không muốn quan tâm kia, Kim biết rằng cảm xúc ghen bực bội, nói lẫy đã chứng mình rằng mình đã yêu Thiên thật rồi, yêu đến để ý từng chút của Thiên, yêu đến nói không suy nghĩ khi giận, yêu đến thấy đau trong tim khi cả 2 không bên nhau

auduongtinh - July 17, 2008 02:07 PM (GMT)
....Ra về Bích gặp Thiên và tặng cái nón mà Bích đã mua hôm qua, Thiên nhận và hỏi "sao tự nhiên cậu mua nón cho tớ vậy?"
Bích trả lời "nón giúp che nắng che mưa, tớ muốn nó thay tớ chăm sóc cậu khi nắng mưa để cậu không bị bệnh" - đang bị đau lòng vì Kim thì mặc khác lại nhân sự quan tâm của Bích như thế làm Thiên không tránh khỏi cảm động "uhm cậu tốt với tớ quá, cám ơn cậu"
Bích nói với giọng nhẹ nhàng "tớ chỉ quan tâm mình cậu, cậu là niềm vui của tớ mà"

Thiên không nói gì nữa vì Thiên biết tình cảm của Bích lâu rồi nhưng những lời này Thiên chỉ muốn nghe từ 1 người trong trái tim của mình mà thôi,...Thiên nhận quà và đi về nhà, không gian nhà sao trống vắng quá, thiếu ấm áp thiếu hơi người và cả trong lòng cũng thiếu đi hơi ấm của ai đó...

Thiên đang nằm buồn chán trên phòng thì đột nhiên Bích đến, trên tay cầm 1 đia phim, Thiên hỏi "cậu đến nhà tớ có gì không, hôm nay đâu có ôn tập đâu?"
Bích nói "tớ có phim này hay lắm, tớ mượn của bạn, phim về đồng tính cậu xem không?"

Đang buồn không gì làm cộng thêm Thiên chưa bao giờ xem loại phim này nên đồng ý và ngồi coi với Bích...bộ phim rất ý nghĩa và hay nhưng khi đến cảnh 2 nhân vật chính yêu nhau say đắm và hôn nhau, lúc đầu thì chỉ hôn có 1 tí thì thôi nên Thiên không ngại lắm nhưng rồi còn về sau những cảnh ngày càng nóng bổng, Thiên đỏ mặt vì người coi chung lại là Bích, đặc biệt là Bích cứ nhìn Thiên sau những cảnh hôn nhau đó giống như đang dò tìm xem sắc mặt Thiên thế nào với những cảnh đó...đột nhiên cô nàng hỏi "này cậu thế giới mình trong những chuyện đó thì làm sao nhỉ, có giống trai gái không?"

Câu hỏi như cục đá chọi lên đầu, vì hình như Thiên cũng không biết vấn đề này, trong lòng cứ nghĩ nếu người hỏi mà là Kim chắc sẽ bi quê lắm...Thiên ấp úng nói "tớ cũng không biết"

Bích lại hỏi "khi hôn nhau sẽ thế nào nhỉ?cậu có hôn chưa vậy?"
Bích đặt ra toàn những câu hỏi không thể trả lời, Thiên cáu gắt "coi thì coi phim đi, hỏi tớ làm gì, tớ có hôn ai đâu mà biết"....tự nhiên lúc này Thiên lại nhớ đến Kim...cảm giác bậy bạ nãy sinh trong đầu Thiên khi coi bộ phim mà lại nghĩ về Kim,Thiên thấy khó chịu và nóng trong người...Thiên bực bội vào nhà tắm rửa mặt và tự nói "Thiên ơi là Thiên, mày đang nghĩ bậy bạ gì vậy,đầu óc thật là tồi tệ mà" - Thiên không biết rằng đây là tâm sinh lý bình thường của con người,ai coi những cảnh nóng bổng mà không nhớ đến người mình yêu chứ...

Thiên ngại ngùng chạy đến tắt phim và nói "thôi không xem nữa, cậu xem 1 mình ở nhà đi"
Bích hỏi "sao vậy?tớ đang xem mà, cậu lớn rồi xem mấy cảnh này có gì đâu mà ngại đến thế?"

Thiên lại ngập ngùng "uh thì tớ không thích thế thôi"..
Bích cười "không thích hay quá thích nên không dám coi"

Những câu hỏi và câu nói của Bích hình như đang nói đúng suy nghĩ của Thiên, càng làm thế lại càng làm Thiên ngại ngùng vì hình như mình đang biến thành kể không tốt...Thiên nói "thôi thôi cậu về đi, tớ mệt rồi, tớ không thích gì hết đó, cậu đừng nói bậy bạ"

Bích lại cười "uhm vậy tớ về nha" - Bich chỉ muốn đánh vào những ham muốn bình thường của con người mà Thiên cố không cho nó nổi lên thôi, Bích muốn Thiên hiểu về giới tính mạnh mẽ khi bên cạnh cô nàng và có thể những lời nói của Bích sẽ luôn ở trong đâu Thiên theo phương diện khác của tình cảm.

Đúng như Bích nghĩ, Thiên quả thật suy nghĩ về những câu hỏi đó vì hình như Thiên cũng không biết gì về nó nhiều....Thiên không biết hỏi ai, nên quyết định lên mạng tìm người có kinh nghiệm để giải thích cho Thiên hiểu thêm..

auduongtinh - July 17, 2008 02:12 PM (GMT)
....Thiên lên mạng và nói chuyện với vài người thì càng ngạc nhiên hơn về những gì họ nói, vì dù là thế giới thứ 3 thì trong những chuyện đó vẫn tuyệt vời không thua gì con trai, hỏi để cho biết để giữ trong lòng thôi, để bản thân trưởng thành trong suy nghĩ để không cứng họng khi bi 1 người con gái như Bích hỏi...

Đột nhiên lúc này Thiên nhớ Kim, nhớ theo kiểu nhớ người yêu chứ..lúc này hình như cơn giận tan biến đâu mất rồi...Thiên nhắn tin đại qua cho Kim: "cậu đang làm gì?"
Kim nhắn tin trả lời: "không làm gì hết"
Nhận tin nhắn là biết cô nàng còn giận, Thiên nhắn lại "mình nói chuyện điện thoại được không?"
chờ rất lâu cả hơn nửa tiếng cô nàng mới nhắn qua "uhm"

Vừa vui vừa thấy sao sao vì lòng tự trọng mất đâu rồi, đáng lẽ đang giận mà lại chủ động nói chuyện trước, nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ bản thân Thiên biết rằng không thể nào không nhớ kim, và không thể nào giận kim lâu được.

Thiên điện thoại qua, Kim nói chuyện với giọng còn giận lẫy "cậu gọi tớ có gì không?"
Thiên ậm ờ "ahm thì điện thoại nói chuyện cho vui"
Kim lại lẫy "có gì vui đâu mà nói"
Thiên thầm nghĩ con gái sao mà mệt thế, người ta đã điện thoại qua rồi và vẫn nói chuyện với giọng đó...Thiên nói dỗ ngọt "thôi cậu đừng giận nữa mà, cậu giận tớ buồn không muốn làm gì ăn gì đó"

Kim cười trong lòng nhưng vẫn tiếp tục lẫy "không ăn kệ cậu nói tớ chi vậy?"
Thiên nói "nói để cậu thương, để cậu quan tâm, cậu không quan tâm thì tớ làm sao có nụ cười, tớ nhớ cậu lắm"

Lời nói Thiên sao ngọt ngào quá, Kim thật ra đã vui lắm rồi, khi nhận đựoc tin nhắn của Thiên là Kim đã muốn lập tức nghe tiếng Thiên, nhưng vẫn muốn Thiên chờ, vẫn muốn thiên phải sợ mình, phải năn nì mình để tăng thêm sự quan trọng của mình trong lòng Thiên.

Kim nói quan tâm nhưng vẫn hờn hận "sao không ăn gì đi, bệnh sao?"
Thiên cười "tớ muốn ăn cùng cậu, cậu muốn ăn gì không, tớ mua qua ăn cùng cậu"
Kim thích thú nói với giọng hờn "tớ muốn ăn phở, mua qua đi, qua nhanh đó"

Thiên vui lắm lập tức tắt máy đi mua và qua nhà Kim....vừa thấy cô nàng Thiên đã cười rất tươi còn cô nàng thì vẫn còn tí giận, nhưng trong lòng thì ngược lại.

Thiên nói "ăn xong tớ vẽ cho cậu nha vì tớ vẫn còn nợ cậu hình vẽ"
Kim nói "uhm"

Khi đang ăn, thiên lấy những miếng thịt đưa thêm cho Kim, lấy khăn giấy cho Kim lao miệng,ăn xong gọn dẹp cho sách sẽ cho Kim, kim cảm giác thích khi được Thiên chăm sóc từng chút dù là khi ăn hay làm gi...ăn xong Thiên chuẩn bị vẽ cho Kim

Trước khi vẽ Thiên đến gần Kim nhìn thẳng Kim và nói "tớ xin lỗi cậu, xin lỗi đây là vì làm cậu buồn chứ không phải tớ làm sai vì thật chất tớ không có nhìn Bích hay sở khanh như cậu nghĩ, tớ nhớ cậu nhiểu lắm, nhớ đến quên cả giận cậu, cậu là niềm vui của tớ"

Kim nhìn Thiên nói "tớ cũng xin lỗi, 1 lời xin lỗi đã làm tổn thương cậu vì suy nghĩ của mình, tớ cũng nhớ cậu"

Thiên ôm nhẹ nhàng Kim vào lòng, lúc này Kim thấy ấm áp lắm, thấy trong phòng như nhỏ lại để đủ cho cả 2 mà thôi, cơ thể Thiên làm trái tim kim đập mạnh, cảm giác tình cảm mạnh liệt bên trong làm Kim phải nói ra "cậu này, tớ tớ có cảm giác với cậu rồi"

Thiên hỏi "cảm giác gì?" - Thiên không biết là ngây thơ hay giả vờ ngây thơ để hỏi lại điều mình muốn nghe nữa

Kim nói với giọng rất ngại "tớ cảm giác cần cậu, tớ yêu cậu rồi, rất yêu, yêu đến ghen bậy bạ, yêu đến nói lỡ lời, yêu đến muốn tớ là người có địa vị quan trọng của mình cậu mà thôi"

Thiên cười hạnh phúc, mãn nguyện với câu trả lời mà mình luôn chờ đợi, không biết do hoàn cảnh hay do câu nói của Kim, Thiên đã hành động bạo dạng hôn lên Mắt kim, rồi đến Má và cưối cùng là đôi môi Kim, cảm giác lúc trước lại nổi dậy trong lòng 2 người, nhưng lần này mãnh liệt hơn...nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng bao nhiêu thì lần này mạnh mẽ bấy nhiêu.....họ di chuyển đôi môi mà cũng như đang di chuyển máu đang chảy trong người họ vậy, nó làm họ nóng đến cực độ.....Thiên không còn chịu nổi không còn muốn làm người đàng hoàng nữa, thiên nhìn vào mắt kIm và nói nhẹ "cậu và tớ thử được không?"

Kim cũng trưởng thành và cũng đã từng có bạn trai nên khi nghe thế cũng đã biết Thiên muốn gì, Kim không biết trả lời và cũng không thể trả lời vì bản thân Thiên còn không cưỡng được dục vọng kia thì làm sao Kim cưỡng lại được.

Thiên nhẹ nhàng từng động tác, từng nụ hôn được lập lại, từng hành động cần phải làm theo những điều đã biết, họ hòa quyện vào nhau và thật sự đã quan hệ với nhau, cái quan hệ đầu tiên trong cuộc đời của cả 2, không biết làm có tốt không nhưng Thiên cảm nhận rằng Kim rất hài lòng...vì khi Thiên chạm vào cơ thể mình, Thiên biết lúc đó Kim thế nào, Thiên thấy thế giới lúc đó không còn ai ngoài Thiên nữa, Thiên thực sự có được hạnh phúc.

auduongtinh - July 17, 2008 02:22 PM (GMT)
....Khi ôm Kim vào lòng cảm nhận nồng nàn hơi ấm, trong những phút như vậy Thiên cảm nhận được rằng mình sinh ra là để dành cho Kim vì lúc này Thiên biết rằng chỉ có Kim mới mang lại hơi ấm trong cuộc sống cho mình.

Thiên nói khi đang ôm Kim "lúc này tớ là người yêu của cậu đúng không?có thật thế không?được chạm vào thân thể cậu không biết có phải tớ đang mơ không?"

Kim cười chọc với kiểu quyến rủ "hay để tớ hôn cậu lần nữa xem có phải mơ không?"
Vừa nói dứt lời Kim hônThiên nhẹ nhàng, đã hôn vài lần nhưng sao lần nào cảm giác cũng có vẻ như là cảm giác của lần đầu...Kim hỏi sau khi hôn với nụ cười "sao rồi cậu thấy có phải đang mơ không?"

Thiên cười trong hạnh phúc "tớ thấy còn tuyệt vời hơn mơ ấy"
Kim ôm Thiên thật chặt vào lòng để cảm nhận hơi ấm, để trái tim mình cùng nhịp đập với trái tim của Thiên.

Nhưng càng yêu Kim, càng cảm nhân cuộc sống mình cần Kim thì Thiên lại càng lo lắng, Thiên hỏi Kim nhẹ nhàng "tớ biết hiện giờ cảm giác cậu là thật vì nó làm tớ quá ấm áp, nhưng còn về bạn trai cậu thì sao?hiện giờ tớ đã bước vào cuộc sống của cậu, trong cuộc sống đó vẫn còn sự hiện diện của 1 người đúng không?"

Khi nghe Thiên hỏi Kim như chợt nhớ ra mình đã quen đi 1 người vẫn còn đang tồn tại, vì dù người đó ở rất xa Kim nhưng tròng lòng Kim thật sự có người đó. Kim suy nghĩ thật lâu và ôm thiên nói "tớ tớ vẫn nhớ người đó, vẫn còn tình cảm với người đó nhưng không mãnh liệt như với cậu bây giờ, tớ hãy cho tớ ít thời gian, tớ sẽ giải quyết tình cảm với người đó thật tốt để không làm tổn thương cậu"

Kim không biết rằng Thiên sợ biết bao nhiêu, thiên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được Kim, nhưng khi có rồi lại không muốn có bất cứ điều gi cướp mất Kim đi...Thiên nói trong chân thật "tớ yêu cậu, yêu rất nhiều xin đừng tổn thương tớ"

Có lẽ lúc này Kim cũng không biết nói gì, chỉ biết ôm Thiên mà thôi, Kim cũng hy vọng rằng mình sẽ không làm gì để tổn thương Thiên, vì trái tim Thiên quá mềm yếu và ngọt ngào.

Và hôm sau vì được nghĩ học nên cả 2 đi chơi,đi ăn, đi dạo, đi như 1 cặp tình nhân đang hưởng hạnh phúc bên ngoài, họ trân trọng hạnh phúc bên nhau...khi đang đi bích điện thoại cho Thiên "cậu đang ở đâu vậy?tụi mình đi xem phim đi?"

Thiên trả lời "tớ đang đi chơi cùng Kim"
Bích không ngờ họ lại huề nhau nhanh như vậy, vừa bực vừa tức nhưng vẫn giả vờ "vậy rủ Kim đi coi phim đi, ở nhà tớ buồn quá"

Thiên quay sang hỏi Kim với giọng ngọt ngào "cậu có mệt không?có muốn đi xem phim không?"
Kim đồng ý vì cả 2 đi với nhau cả ngày rồi, thay đổi không khí cũng vui, và rồi họ đứng chờ Bích ở rạp hát - tuy đang quên nhau nhưng cách xưng hô vẫn còn chưa thay đổi được,có lẽ vẫn còn đang ngại và tình cảm này quá mới mẻ khi được bắt đầu...Kim đột nhiên nói "cậu này, tụi mình quen nhau chắc không nên nói Bích biết,tớ ngại với Bích lắm nếu cậu ấy biết tớ quên cậu"

Thiên hỏi "sao lại ngại?"
Kim nói "thì cậu biết là cậu khác ngừoi ta mà"
Thiên cười và nói thành thật "cậu đừng lo, với ai thì cậu còn ngại chứ Bích biết tớ thương cậu từ rất lâu rồi"
kim ngạc nhiên hỏi "ý cậu là Bích biết cậu thích người cùng phái ah?"
Thiên ầm ơ: "uhm biết lâu rồi"

Tự nhiên lúc này cô nàng đổi sắc mặt nói "cậu ấy biết mà vẫn mặt đồ như vậy trước mặt cậu sao?sao lúc đó cậu không nói cho tớ biết để tớ và cậu gây nhau vì cậu ấy khi tớ nghĩ cậu là người tệ hả?

Thiên nói "cậu ấy không cố tình đâu, hôm đó cậu ấy bệnh thật, với lại ở nhà thì chắc cậu ấy thoải mái nên vậy"
Bích giận lẫy "cậu mà như vậy lần nữa tớ không tha cho cậu đâu"

Lúc này bản tính ghen của con gái lại nổi lên trong lòng kim, chỉ ghen vậy thôi chứ Kim vì khi yêu người ta thường ghen dù là chuyện nhỏ hay lớn...Thiên nghĩ chỉ có vậy thôi mà Kim đã nổi đình nổi đám nếu Kim mà biết bích yêu mình thì chắc lúc đó cô nàng sẽ còn hung dữ với mình hơn thế nữa, nên Thiên không dám nói...Kim chỉ ghen vì nghĩ Bích quá thoải mái khi bên Thiên chứ cũng không nghĩ rằng Bích thích Thiên vì người đồng tính không phải ai cũng thích.

và rồi Bích đến, Kim cố tình nắm tay Thiên để Bích biết họ đang quen nhau...Bích thấy thế cố tình cười giả tạo "wow nắm tay rồi hả?các cậu quen nhau rồi ah?"

Kim nhanh miệng trả lời "uhm cậu ấy giờ thuộc về tớ"
Thiên vừa buồn cười vừa lắc đầu vì cô nàng kim kia cứ như con nít sợ ai cướp đồ chơi đi vậy...còn Bích lúc này cơn ghen tức sôi dữ dội trong lòng, suốt buổi phim ngồi coi Thiên không muốn quá ngọt ngào vì cứ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Bích thì sẽ tổn thương tình bạn của cả 2...

Coi xong bộ phim Bích về nhà bực bội buồn bã, mua beer về uống, uống rất nhiều uống đến nổi chỉ muốn được gặp Thiên, uống đến nước mắt cứ rơi vì nhớ Thiên....Sau khi đưa Kim về nhà, Thiên mệt đừ người chỉ muốn nằm ngủ vì hình như Thiên muốn bệnh nhưng không nói cho Kim biết thì nhận được điện thoại của Bích "cậu cậu qua nhà tớ đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu"

Thiên nghe giọng Bích kì lạ cũng hơi lo và hỏi với giọng mệt "cậu sao thế?có gì quan trọng không tớ hơi mệt"

Bích đang say nên cáu gắt "tớ muốn cậu qua nhà tớ, qua liền đi, tớ có chuyện muốn nói, tớ uống nhiểu beer nên qua cậu không được, cậu không qua tớ không tha thứ cho cậu đâu"

Thiên thở dài vừa mệt vừa lo cho Bích nên đồng ý...người Thiên sốt cơ thể lừ đừ, chạy xe mà Thiên cảm khác không có sức lực...cuối cùng rồi cũng đến nhà Bích, nhà Bích cứ như nhà Thiên vậy, vắng vẻ không người ba mẹ Bích thường xuyên không ở nhà nên Bích có vẻ cô đơn.

Chị giúp việc mở cửa cho Thiên và chỉ Thiên lên lầu, lên đến nơi đã thấy Bích ngồi uống beer, căn phòng bừa bộn đồ đạc quăng lung tung...Thiên đến hỏi "cậu sao thế, sao uống nhiều vậy?"

Vừa thấy Thiên, Bich cười nói "cậu đến rồi ah, tớ đang buồn ngồi đây uống với tớ đi"
Thiên mệt nên trả lời "hôm nay tớ mệt, tớ không uống đâu, cậu lên giường nằm đi đừng uống nữa"

Bích quát nạt " uống đi uống với tớ đi, mệt mệt cái gì mà mệt, chắc đi với Kim vui quá nên mệt đúng không?"

Thiên cảm giác được nguyên nhân, chỉ biết lắc đầu và nói "cậu lại sao vậy?đừng uống nữa"

Bích nạt nộ "cậu chỉ biết có Kim, cậu có quan tâm tớ ah?khi cậu buồn thì cần tớ, khi tớ buồn cậu chỉ biết kêu tớ ngừng uống, chứ chẳng biết giúp gì cho tớ, tớ chỉ muốn cậu uống với tớ có vậy thôi mà cậu cũng không làm được vậy mà gọi là bạn của tớ ah?cậu về đi về với Kim của cậu đi"

Lời nói kia làm Thiên cảm giác khó chịu, vì Thiên biết rằng nguyên nhân buồn của Bích là do mình mang đến, cảm giác đau buồn kia do mình tạo ra, Thiên biết sẽ có 1 ngày Bích sẽ tổn thương vì tình cảm dành cho mình mà mình không thể đáp lại....Thiên nhìn buồn nói "cậu đừng như vậy, tớ vẫn quan tâm cậu, Kim là 1 phần cuộc sống của tớ, còn cậu là người bạn tốt của tớ, tình yêu của cậu tớ không đáp lại được nhưng sẳn sàng ở bên cậu như 1 người bạn thật sư"

Bích nói trong cơn say "uhm vậy uống đi, uống đi người bạn kia?"
Thiên chẳng biết làm gì "uhm thì uống, uống hết chỗ này cậu phải ngưng và nằm nghĩ nha"

Bích khoái chí đưa beer cho Thiên, hơi nồng của beer khiến Thiên muốn buồn nôn có lẽ do cơ thể đang bệnh nhưng nếu không uống thì Bích sẽ uống đến chêt mới ngưng, nhìn qua nhìn lại chỉ còn vài lon nên Thiên cũng ráng uống....

Bích cứ rót và uống và mời Thiên cụng ly liên tục, lúc này Thiên không còn thấy rõ nữa, mắt bắt đầu thấy nhiều ánh sao, đang ngồi uống Bích chạy thẳng vào toilet với bộ dạng vừa đi vừa té, càng thế Thiên lại càng lo, cô nàng ói liên tục ói đến mặt trắng bệch...

Thiên nói với giọng cũng như 1 người say "thôi đủ rồi nhưng được rồi đó Bích"

Lúc này cặp mắt của Bích nhìn Thiên thật đáng sợ, cặp mắt đỏ chói vì beer cộng thêm ánh mắt tình cảm chứa trong đó làm Thiên ớn lạnh...Bích chạy đến ôm hôn Thiên dữ dội,Thiên cố đẩy Bích ra, nhưng môi của Bích cứ cố bấu chặt vào môi Thiên cứ muốn cắt đứt môi Thiên...khó khăn lắm Thiên mới đẩy Bích ra và làm Bích ngã té

Tuy là đang bực và giận nhưng nhìn bộ dạng đứng không vững kia của Bích làm Thiên lo hơn, Thiên nói với giọng mệt rất mệt "cậu đủ rồi, ngưng ngay đi tớ rất mệt, cậu làm thế chẳng được gì"

Bích không nói gì nằm bẹp dưới đất, thiên đến gần và đỡ Bích lên giường nằm, lúc này sau Bích nặng kinh khủng chắc do Thiên đã say và mệt cộng thêm Bích đứng ngã ngã nghiêng nghiêng không vững vàng....đến gần giường nằm xuống, lúc này Bích lại mạnh bạo hơn, đè lên người Thiên hôn lần nữa, lần này Bích hôn mạnh hơn, hơn khắp môi rồi đến cổ Thiên, 2 tay của Bích ôm chặt 2 tay Thiên để không cho cử động.

Lúc này cảm giác khó chịu nóng bổng nổi lên bình thường của con người, cảm giác của tỉnh dục công thêm cơn say vì beer, nhưng cảm giác không phải tỉnh yêu mà cảm giác dục vọng khi bị hôn, rất khó chịu rất mệt mỏi rất muốn đứng lên nhưng ngược lại không thể đứng lên.

auduongtinh - July 17, 2008 02:24 PM (GMT)
....Dù đó là gì đi nữa thì Thiên biết rằng Bích đã đi quá giới hạn một cách sai lệch trong tình cảm, tuy không thể tránh khỏi sự xao động mặt trái của dục vọng nhưng Thiên vẫn nói với Bích về suy nghĩ của mình, Thiên đang nói trong tư thế bị hôn "cậu dừng lại được rồi đấy, tớ không muốn nổi giận với cậu vì tớ biết tình cảm của cậu, nhưng tớ muốn cậu biết đây là sự dối trá tình cảm nếu tớ cũng đáp lại tình cảm của cậu theo cách này, tớ không muốn dục vọng của mình đánh mất tình cảm mình dành cho Kim"

Bích bổng dừng lại và ôm Thiên khóc nói "tơ tớ xin lỗi, tớ yêu cậu tớ yêu sự cô đơn của cậu, cậu có biết tớ cũng cô đơn không?tớ cảm giác nổi buồn và niêm vui hòa quyện vào cậu, tớ không biết cách có được cậu bằng cách nào, tớ trở nên ngớ ngẩn ngu si khi đối diện với cậu, tớ cần cậu"

Thiên vẫn để Bích ôm và nói "tình yêu phải có người được người không, Kim đã có được tớ trước cậu, nhưng không có nghĩa cậu mất tớ hoàn toàn, tớ và cậu sẽ sai lầm nếu đi con đường không phụ hợp dành cho nhau"

Bích đến với Thiên theo nhiều cảm giác khác nhau từ hiền lành đến thủ đoạn để chiếm hữu, con người tình cảm luôn khó hiểu, Thiên cũng cảm giác rằng mình cũng sẽ như Bích nếu quá yêu ai đó mà không được đáp lại, nhưng bản thân Thiên không thể làm gì khác ngoài từ chối vì trong tình cảm không có sự thương hại tồn tại,Thiên luôn để mắt đến tình cảm của bích, sợ bích tổn thương, không tức giận khih Bích hạnh động bạo dạng cũng suất phát từ thương hại tình cảm mà không nở vứt bỏ đi Bích, Thiên cũng là người cũng thích được có tri kỉ, cũng thích được có người yêu mình hơn cả bản thân như mình đã yêu Kim vậy, nhưng sự thương hại phải có chỗ dừng, nếu đi quá xa, Thiên sẽ mất tất cả.

auduongtinh - July 17, 2008 02:27 PM (GMT)
..Bích ôm Thiên hồi lâu rồi ngã sang một bên không nằm đè lên người Thiên nũa, Bích ngước lên trần nhà với vẻ suy tư, Bích hỏi Thiên với giọng quan tâm :"tớ hiểu cậu nói rồi, cậu có mệt không?"...nói mà không thấy Thiện trả lời, Bích quay sang nhìn thì thấy Thiên đang nằm mệt đến không nói chuyện, Bích sờ trán thì thấy Thiên đang bị sốt, có lẽ đang bệnh và còn uống beer cộng thêm dằn co nãy giờ với Bích nên Thiên rất mệt, đầu Thiên đau vồ cùng...Bích hỏi với vẻ lo lắng "cậu sốt quá, cậu mệt lắm ah?" - do cứ nhập tâm bày tỏ cảm xúc mạnh liệt mà cô nàng Bích không hề biết rằng Thiênđang bệnh

Thiên không nói gì vì mệt đến không mở lên lời chỉ nằm nhắm mắt, bích lo lắng đến cơn say không còn nữa, chạy vào toilet lấy khăn ước lau mặt để Thiên tỉnh, Bích giật gió tha dầu cẩn thận, sau đó đắpchăn cho Thiên không bị lạnh, nhìn Thiên bệnh nằm mệt mỏi đến đáng thương Bích cảm giác khó chịu trong lòng vì đã không để ý đến thiên bệnh ngày từ đầu khi Thiên qua, Thiên nhắm mắt ngũ, Bích nhẹ nhàng nằm tựa lên vai Thiên và nói thầm trong lòng "Thiên ơi, tớ yêu cậu nhiều lắm, tớ thật tệ khi không để ý cậu bệnh, tớ thỉnh thoảng ước gì cậu không xuất hiện trong cuộc đời tớ để tớ đỡ đau khổ vì không có được cậu trong cuộc sống, tớ trở nên xấu xa vì cậu nhưng lòng tớ không muốn thế...nhưng hôm nay tớ biết rằng dù ở hoàn cảnh nào cậu cũng chỉ luôn nghĩ về Kim, cậu sợ mất Kim khi hành đông sai lầm cùng tớ...nếu cậu thật sự hạnh phúc bên Kim, tớ sẽ không tranh giành cậu nữa mà chỉ ở bên cậu như tớ đã từng trước đây"

Thiên bệnh nhưng vẫn cảm giác tình cảm Bích dành cho mình là chân thật, Thiên nhắm mắt nhưng con tim không có nhắm, nó vẫn còn đập như mọi khi vẫn ngọt ngào như mọi khi nhưng trái tim nó thật hạnh phúc khi có được cả 2 người là Kim và Bích cùng yêu thương

Đang nằm mệt thì Thiên có điện thoại là Kim gọi, Bích vội vàng kêu Thiên dạy "cậu nè, Kim gọi cậu, nghe đi, tớ không dám nghe sợ cậu ấy hiểu lầm"

Thiên ngồi mở mắt dậy trong mệt mỏi và trả lời điện thoại, Kim hỏi "cậu làm gì mà không gọi điện cho tớ vậy?cậu ngủ rồi hả?

Thiên mệt nói "uhm tớ đang ngủ, tớ đi cả ngày nên hơi mệt"
Kim nghĩ chắc Thiên mêt lắm vì giọng Thiên nói không lên hơi và nói "uhm cậu ngủ đi, tớ tưởng cậu đi đâu mà không điện thoại tớ nửa chứ"

Thiên không dám nói là đang ở nhà Bích vì Thiên hiểu tính Kim, nên phải nói dối đang ở nhà và Thiên biết Bích sẽ không nói cho Kim biết vì nếu muốn nói lúc nãy bích đã nghe điện thoại Kim khi Thiên đang ngủ.

Nói điện thoại xong,Thiên chìm vào giấc ngủ, Bích được ông trời cho cơ hội nằm cạnh Thiên tối nay chăm sóc Thiên, được nhìn ngắm Thiên ngủ như là món quà được tặng cho tình yêu đơn phương của mình. tình cảm Bích không sai chỉ có điều Bích đến trể 1 bước sau Kim mà thôi.

Còn về Kim sau khi điện thoại cho Thiên xong cũng định bắt đầu lên giường ngũ thì đột nhiên có điện thoại, thì ra người đó là anh bạn trai của mình, và điều không ngờ là 3 ngày nữa anh ta sẽ về thăm Kim trong kì nghĩ ngày, tâm trạng vừa lo lắng vừa mừng đang dày vò Kim, KIm từng hứa giải quyết tình cảm của mình để trả lời cho Thiên nhưng sao khi nói chuyện với anh bạn trai của mình, cô nàng không nói nên lời, có lẽ Kim vẫn còn yêu anh ta, và không thể nào xác định rõ ràng giữa Thiên và anh ta người nào quan trọng trogn cuộc sống hơn

auduongtinh - July 17, 2008 02:28 PM (GMT)
..Ngủ 1 giấc ở nhà Bích, Thiên khỏe hơn vào ngày hôm sau...khi thức dậy Thiên đã thấy Bích nằm bên cạnh với tư thế không phải là đang nằm bình thường khi ngủ mà là tư thế của người chăm sóc người bệnh, Bích muốnThiên nằm thoải mái nên không muốn nằm kế bên chỉ nằm 1 mép nhỏ thôi để tiện đi lại lấy nước chuồm lên trán.

Nhìn xung quanh nào là dầu và khăn thì Thiên mới biết rằng tối qua Bích rất mệt vì mình - cũng may là được hôm qua và hôm nay đều được nghĩ chứ nếu không Thiên sẽ không dậy sớm nổi để đi học

Thiên sờ nhẹ lên tóc Bích và cười "cô nàng ngốc này thật tội nghiệp"

Vì Thiên chạm vào Bích nên làm làm cô nàng thưc dậy, thấy Thiên dậy liền hỏi thăm "cậu thế nào rồi còn mệt không?cậu ăn gì không?"

Thiên cười "tớ khỏe rồi, cậu ngốc thế sao không nằm ngủ bên tớ tối qua mà nằm như vậy thế?"
Bích cười "tớ có nằm mà cậu đừng"

Thiên nhìn Bích với ánh mắt cảm mến và thầm nhủ "tớ cảm ơn tình cảm của cậu, tớ chỉ biết cảm ơn thôi chứ không thể làm gì được cho cậu"...Thiên nhìn một hồi rối nói "thôi tớ về đây, cậu ngủ thêm đi"

Bích biết Thiên còn phải qua nhà Kim nên chào tạm biệt và dặn dò Thiên hãy giữ sức khoẻ...Thiên về nhà thay đồ, Thiên về nhà mà bố vẫn chưa về có lẽ dù Thiên có bệnh hay ngủ ở ngoài thế nào thì bố cũng không hay biết.

Thiên điện thoại cho Kim trước khi qua để Kim thay đồ, Thiên lúc nào cảm giác cũng phấn khởi mỗi lần được gặp Kim....gặp Kim cả 2 đi ăn, ngồi trên xe nhưng trong lòng Kim luôn không vui, vì Kim không biết có nên cho Thiên biết về chuyện anh bạn trai sẽ về không, có lẽ Kim sợ Thiên biết sẽ ép buộc mình lựa chọn và giải quyết chuyện cả 3 trong khi Kim vẫn chưa chuẩn bị tinh thần và Kim vẫn chưa biết cảm giác mình thế nào sau những ngày tháng xa cách anh bạn trai kia.

Thiên thấy Kim hơi lạ nên hỏi "cậu sao vậy, sao hôm nay im ru thế?"
Kim nói dối "3 ngày nữa gia đình tớ đi về quê ăn tiệc, tớ sẽ nghĩ học 2 ngày, và có lẽ 2 ngày đó mình sẽ không được gặp nhau" - Kim muốn trong 2 ngày kia được cơ hội nói chuyện với anh bạn trai của mình và cũng muốn coi cảm giác của mình có còn với người đó hay khôhg khi bên cạnh người đó mà khôgn có sự hiện diện của Thiên.

Thiên buồn nhưng đành chịu vì Kim đi cùng gia đình nên Thiên đâu làm gì được, Thiên dặn dò đủ điều khi Kim về quê, còn đến 3 ngày nữa Kim mới đi mà Thiên cảm giác như ngày mai đi liền lòng thấy buồn buồn...Thiên nói "2 ngày đó không gặp cậu, tớ sẽ nhớ lắm, không biết tớ sẽ làm gì nữa"
Kim cười nói nhưng trong lòng buồn vì mình đã nói dối: "thì mình vẫn nói chuyện điện thoại mà cò đều là không gặp mặt nhau thôi"

Thiên cười trông ngớ ngẩn đến đáng yêu và nói "uhm ha, tớ quen bên cậu xa vài ngày tớ buồn ây mà"
Kim ôm Thiên vào lòng khi chạy xe, ôm như xin được tha thứ vì nói đã dối, Kim nghĩ "cậu đừng giận tớ, hãy cho tớ thời gian, tớ không cố tình gạt cậu, tớ chỉ không muốn cậu đau lòng và cũng không muốn đưa ra quyết định quá gấp rút khi tớ chưa gặp lại người ấy."

Leyakid - July 18, 2008 09:22 AM (GMT)
ủa truyện còn ko vậy ss Âu :Ha?:
níu còn rất mong dc đọc cho hit xem hết cục ra sao zoi mối tình tay 3...liệu Bích có tìm dc hạnh phúc cho riêng mình hay vẫn theo Thiên như 1 cái bóng...và tình cảm của Kim hướng về ai...? :o(

auduongtinh - July 18, 2008 12:05 PM (GMT)
Bích ôm Thiên hồi lâu rồi ngã sang một bên không nằm đè lên người Thiên nũa, Bích ngước lên trần nhà với vẻ suy tư, Bích hỏi Thiên với giọng quan tâm:

- "tớ hiểu cậu nói rồi, cậu có mệt không?" Nói mà không thấy Thiện trả lời, Bích quay sang nhìn thì thấy Thiên đang nằm mệt đến không nói chuyện. Bích sờ trán thì thấy Thiên đang bị sốt, có lẽ đang bệnh và còn uống beer cộng thêm dằn co nãy giờ với Bích nên Thiên rất mệt, đầu Thiên đau vồ cùng. Bích hỏi với vẻ lo lắng:

- "cậu sốt quá, cậu mệt lắm ah?" - do cứ nhập tâm bày tỏ cảm xúc mạnh liệt mà cô nàng Bích không hề biết rằng Thiên đang bệnh.

Thiên không nói gì vì mệt đến không mở lên lời chỉ nằm nhắm mắt, bích lo lắng đến cơn say không còn nữa, chạy vào toilet lấy khăn ước lau mặt để Thiên tỉnh, Bích giật gió tha dầu cẩn thận, sau đó đắp chăn cho Thiên không bị lạnh, nhìn Thiên bệnh nằm mệt mỏi đến đáng thương Bích cảm giác khó chịu trong lòng vì đã không để ý đến thiên bệnh ngày từ đầu khi Thiên qua, Thiên nhắm mắt ngủ. Bích nhẹ nhàng nằm tựa lên vai Thiên và nói thầm trong lòng "Thiên ơi, tớ yêu cậu nhiều lắm, tớ thật tệ khi không để ý cậu bệnh, tớ thỉnh thoảng ước gì cậu không xuất hiện trong cuộc đời tớ để tớ đỡ đau khổ vì không có được cậu trong cuộc sống, tớ trở nên xấu xa vì cậu nhưng lòng tớ không muốn thế...nhưng hôm nay tớ biết rằng dù ở hoàn cảnh nào cậu cũng chỉ luôn nghĩ về Kim, cậu sợ mất Kim khi hành đông sai lầm cùng tớ...nếu cậu thật sự hạnh phúc bên Kim, tớ sẽ không tranh giành cậu nữa mà chỉ ở bên cậu như tớ đã từng trước đây"

Thiên bệnh nhưng vẫn cảm giác tình cảm Bích dành cho mình là chân thật, Thiên nhắm mắt nhưng con tim không có nhắm, nó vẫn còn đập như mọi khi vẫn ngọt ngào như mọi khi nhưng trái tim nó thật hạnh phúc khi có được cả 2 người là Kim và Bích cùng yêu thương

Đang nằm mệt thì Thiên có điện thoại là Kim gọi, Bích vội vàng kêu Thiên dạy:

- "cậu nè, Kim gọi cậu, nghe đi, tớ không dám nghe sợ cậu ấy hiểu lầm"

Thiên ngồi mở mắt dậy trong mệt mỏi và trả lời điện thoại, Kim hỏi:

- "cậu làm gì mà không gọi điện cho tớ vậy?cậu ngủ rồi hả?

Thiên mệt nói:

- "uhm tớ đang ngủ, tớ đi cả ngày nên hơi mệt"

Kim nghĩ chắc Thiên mêt lắm vì giọng Thiên nói không lên hơi và nói:

- "uhm cậu ngủ đi, tớ tưởng cậu đi đâu mà không điện thoại tớ nửa chứ"

Thiên không dám nói là đang ở nhà Bích vì Thiên hiểu tính Kim, nên phải nói dối đang ở nhà và Thiên biết Bích sẽ không nói cho Kim biết vì nếu muốn nói lúc nãy bích đã nghe điện thoại Kim khi Thiên đang ngủ.

Nói điện thoại xong,Thiên chìm vào giấc ngủ, Bích được ông trời cho cơ hội nằm cạnh Thiên tối nay chăm sóc Thiên, được nhìn ngắm Thiên ngủ như là món quà được tặng cho tình yêu đơn phương của mình. Tình cảm Bích không sai chỉ có điều Bích đến trể 1 bước sau Kim mà thôi.

Còn về Kim sau khi điện thoại cho Thiên xong cũng định bắt đầu lên giường ngũ thì đột nhiên có điện thoại, thì ra người đó là anh bạn trai của mình, và điều không ngờ là 3 ngày nữa anh ta sẽ về thăm Kim trong kì nghĩ ngày, tâm trạng vừa lo lắng vừa mừng đang dày vò Kim, KIm từng hứa giải quyết tình cảm của mình để trả lời cho Thiên nhưng sao khi nói chuyện với anh bạn trai của mình, cô nàng không nói nên lời, có lẽ Kim vẫn còn yêu anh ta, và không thể nào xác định rõ ràng giữa Thiên và anh ta người nào quan trọng trogn cuộc sống hơn

auduongtinh - July 18, 2008 12:09 PM (GMT)
Ngủ 1 giấc ở nhà Bích, Thiên khỏe hơn vào ngày hôm sau. Khi thức dậy Thiên đã thấy Bích nằm bên cạnh với tư thế không phải là đang nằm bình thường khi ngủ mà là tư thế của người chăm sóc người bệnh, Bích muốn Thiên nằm thoải mái nên không muốn nằm kế bên chỉ nằm 1 mép nhỏ thôi để tiện đi lại lấy nước chuồm lên trán.

Nhìn xung quanh nào là dầu và khăn thì Thiên mới biết rằng tối qua Bích rất mệt vì mình - cũng may là được hôm qua và hôm nay đều được nghĩ chứ nếu không Thiên sẽ không dậy sớm nổi để đi học.

Thiên sờ nhẹ lên tóc Bích và cười "cô nàng ngốc này thật tội nghiệp"

Vì Thiên chạm vào Bích nên làm làm cô nàng thưc dậy, thấy Thiên dậy liền hỏi thăm:

- "cậu thế nào rồi còn mệt không? Cậu ăn gì không?"

Thiên cười:

- "tớ khỏe rồi, cậu ngốc thế sao không nằm ngủ bên tớ tối qua mà nằm như vậy thế?"

Bích cười:

- "tớ có nằm mà cậu đừng"

Thiên nhìn Bích với ánh mắt cảm mến và thầm nhủ "tớ cảm ơn tình cảm của cậu, tớ chỉ biết cảm ơn thôi chứ không thể làm gì được cho cậu"...Thiên nhìn một hồi rối nói:

- "thôi tớ về đây, cậu ngủ thêm đi"

Bích biết Thiên còn phải qua nhà Kim nên chào tạm biệt và dặn dò Thiên hãy giữ sức khoẻ...Thiên về nhà thay đồ, Thiên về nhà mà bố vẫn chưa về có lẽ dù Thiên có bệnh hay ngủ ở ngoài thế nào thì bố cũng không hay biết.

Thiên điện thoại cho Kim trước khi qua để Kim thay đồ, Thiên lúc nào cảm giác cũng phấn khởi mỗi lần được gặp Kim....gặp Kim cả 2 đi ăn, ngồi trên xe nhưng trong lòng Kim luôn không vui, vì Kim không biết có nên cho Thiên biết về chuyện anh bạn trai sẽ về không, có lẽ Kim sợ Thiên biết sẽ ép buộc mình lựa chọn và giải quyết chuyện cả 3 trong khi Kim vẫn chưa chuẩn bị tinh thần và Kim vẫn chưa biết cảm giác mình thế nào sau những ngày tháng xa cách anh bạn trai kia.

Thiên thấy Kim hơi lạ nên hỏi:

- "cậu sao vậy, sao hôm nay im ru thế?"

Kim nói dối:

- "3 ngày nữa gia đình tớ đi về quê ăn tiệc, tớ sẽ nghĩ học 2 ngày, và có lẽ 2 ngày đó mình sẽ không được gặp nhau". Kim muốn trong 2 ngày kia được cơ hội nói chuyện với anh bạn trai của mình và cũng muốn coi cảm giác của mình có còn với người đó hay khôhg khi bên cạnh người đó mà khôgn có sự hiện diện của Thiên.

Thiên buồn nhưng đành chịu vì Kim đi cùng gia đình nên Thiên đâu làm gì được, Thiên dặn dò đủ điều khi Kim về quê, còn đến 3 ngày nữa Kim mới đi mà Thiên cảm giác như ngày mai đi liền lòng thấy buồn buồn. Thiên nói:

- "2 ngày đó không gặp cậu, tớ sẽ nhớ lắm, không biết tớ sẽ làm gì nữa"
Kim cười nói nhưng trong lòng buồn vì mình đã nói dối:

-"thì mình vẫn nói chuyện điện thoại mà cò đều là không gặp mặt nhau thôi"

Thiên cười trông ngớ ngẩn đến đáng yêu và nói:

- "uhm ha, tớ quen bên cậu xa vài ngày tớ buồn ây mà"

Kim ôm Thiên vào lòng khi chạy xe, ôm như xin được tha thứ vì nói đã dối, Kim nghĩ "cậu đừng giận tớ, hãy cho tớ thời gian, tớ không cố tình gạt cậu, tớ chỉ không muốn cậu đau lòng và cũng không muốn đưa ra quyết định quá gấp rút khi tớ chưa gặp lại người ấy."

auduongtinh - July 18, 2008 12:18 PM (GMT)
Và rồi 3 ngày sau bạn trai kim thật sự trở về, tên anh ta là Cường, Cường đi chuyến bay về sớm hơn 2 tiếng để làm bất ngờ Kim, gia đình Kim biết rất thích Cường vì Cường rất hiền lành đẹp trai, đặc biệt lại là con nhà khá giả. Cường xuống sân bay về nhà thay đồ đã chạy qua nhà thăm Kim, đã lâu rồi không gặp, nên cả hai không biết đối phương thay đổi thế nào.

Cường đến nhà và mua quà tặng ba mẹ Kim, họ rất vui khi gặp lại Cường,hỏi thăm và cười nói vui vẻ,biết Cường đến lòng Kim thật khó hiểu, cảm giác vừa vui vừa lo, vui vì đã lâu rồi không gặp, lo vì Kim không biết đối diện với tình cảm kia bây giờ thế nào.

Kim xuống lầu gặp Cường, Cường thay đổi nhiều quá, có vẻ chững chạc hơn, cách ăn mặc cũng lịch sự hơn không còn như cậu choai choai ngày nào khi còn ở đây, vẻ đẹp trai vẫn không thay đổi, gặp lại Kim, Cường vui lắm nở nụ cươi thật tươi và không nói gì.

Cả 2 lên phòng Kim nói chuyện,vào phòng Cường lập tức ôm Kim vào lòng trong hạnh phúc và hỏi:

- "e nhớ anh không? Anh thì rất nhớ e"

Kim cũng nhớ Cường nhưng tình cảm không còn nồng nàn như trước, Kim trả lời:

- "e có nhớ a"

Cường lại nói "cảm giác xa e là khó chịu, thời gian rất là lâu, e có biết anh sợ mất e thế nào không?về đây được gặp e, a cảm giác an toàn khi e vẩn còn đây, vẩn không xa a"

Kim chẳng biết nói gì, hình như tình cảm Kim dành cho Cường thật sự đã không còn nhiều, cảm giác Cường ôm không làm Kim ấm áp như Thiên, nhưng Kim biết rằng Cường cũng yêu mình như thiên, Kim là người thay đổi và phản bội tình cảm của cường nên rất thấy có lỗi và không thể nói được nên lời.

Sau khi nói chuyện 1 hồi Cường về nhà và lát lại qua chở Kim đi dạo chơi,Cường sẽ ở lại nhà Kim tối nay để ăn cơm vì mẹ Kim muốn thế, mẹ Kim rất thích Cường làm bạn trai của con gái bà, hôm đó Thiên không điện thoại cho Kim được vì Kim cố tình để điện thoại ở nhà....vừa buồn vừa chờ điện thoại kim thấy thời gian trôi qua rất lâu. Thiên điện thoại cho Bích:

- "cậu đang làm gì vậy, tớ buồn quá"

Bích trả lời:

- "tớ cũng không làm gì, nằm coi phim chơi thôi"

Thiên nói:

- "hay mình đi đâu đó dạo chơi đi, kim về quê rồi tớ buồn quá"

Bích cũng đang buồn không có gì làm nên đồng ý, cả 2 đi dạo và ăn uống, Thiên muốn đi siêu thị mua vài đồ dùng và bánh để ăn ở nhà, cả 2 vào siêu thị đến quầy bán đồ lạnh thì Thiên gặp mẹ Kim, vừa ngỡ ngàng vừa không hiểu nên Thiên đến gần và chào:

- "con chào bác"

Mẹ Kim thấy Thiên và Bích nên cười:

- "hai con cũng đi siêu thị mua đồ hả?"

Thiên lẽ phép:

- "dạ, con mua vài thứ đồ dùng thôi"

Mẹ kim nói:

- "nhà bác có khách nên bác mua nhiều đồ lắm, đang suy nghĩ không biết mua gì để nấu nữa"

Thiên ngạc nhiên:

- "hôm nay nhà bác có tiệc hả bác?"

Mẹ Kim trả lời thành thật:

- "không có tiệc gì đâu con, bạn trai của Kim ở nước ngoài về, lâu quá khôhg gặp bác định nấu gì ăn cho có không khí gia đình thôi ah"

Lời của mẹ Kim như tên cung bắn vào tim Thiên, thì ra Kim đã nói dối mình, người nên về cũng đã về, mối lo lắng trong lòng Thiên bấy lâu nay đã thực sự xuất hiện. Thiên buồn bã chào mẹ Kim.

Bích biết Thiên đang buồn nên đỡ lời:

- "Kim không nói cho cậu biết chắc sợ cậu buồn thôi, cậu đừng suy nghĩ lung tung"

Thiên cười ngượng và nói:

- "uhm chắc thế"

Thiên không còn tâm trí muốn mua gì nữa, cả 2 đi dạo cà buổi mà Thiên không biết đi đâu, không chịu dừng xe, cứ chạy chở bích ngoài đường như người không nhà, không có chỗ để dừng

Lúc này bích cũng chẳng biết làm gì, chẳng biết khuyên sao nữa, chỉ còn biết im lặng ngồi sau để Thiên chở đi khắp nơi.

Đi một hồi cuối cùng Thiên cũng dừng, họ đến nơi có gió mát ngồi, Thiên vẫn im lặng, Bích hỏi:

- "cậu đừng im lặng, nói gì đi, cậu im lặng chán lắm biết không?'

Thiên nói với vẻ buồn:

- "Kim từng hứa sẽ giải quyết chuyện tình cảm với ngừoi bạn trai đó, nhưng khi người đó về Kim lại không nói cho tớ biết, chắc tình cờ hay ý trời mà tớ lại gặp mẹ Kim, có phải ý trời muốn tớ biết rằng Kim đã chọn người bạn trai đó nên mới nói dối không cho tớ biết người đó về không?"

Bích nói với giọng an ủi:

- "cậu đừng đoán bậy bạ, Kim thương cậu nên mới giấu cậu thôi, Kim nói dối nhưng tớ nghĩ thế nào cậu ấy cũng nói sự thật cho cậu biết ah"

Thiên nói:

- "uhm tớ sẽ chờ, chờ cho Kim nói sự thật cho tớ biết, nếu Kim tôn trong tớ thì tớ hy vọng Kim sẽ không gạt tớ điều gì".

Thiên ngồi buồn và lấy điện thoại thử gọi cho Kim nhưng vẫn không ai nghe, cả 2 ngồi 1 hồi rồi đứng lên đi về, đang đi Bích thấy 1 cửa hàng lưu niệm có trưng 1 con cấu rất dể thương, Bích kêu Thiên tấp vào, bích mua con đó và đưa Thiên:

- "tớ tặng cậu nè, tội nghiệp cậu quá mặt mày suốt ngày buồn hoài, chắc tối lại không ngủ được nữa, mang con này về tối ôm ngủ cho ấm áp đi"

Thiên cười giỡn nói:

- "cậu tặng nó để tớ nhớ cậu, ôm nó như ôm cậu hả?"

Tưởng là nói giỡn cho vui ai dè Bích nói:

- "uhm tớ không ôm cậu được thì để nó thay tớ ôm cậu"
Thiên thấy vui vì lúc nào 1 mình cũng có Bích bên cạnh,thấy được tặng quà mà mình không mua gì cho Bích cũng kì nên Thiên kêu Bich đứng ngoài chờ, Thiên vào trong và cũng mua ra 1 con gấu và đưa:

- "tớ thấy cậu cũng hay buồn, tớ tặng cậu, tối ôm nó ngủ đi, tớ cũng không ôm cậu được để nó ôm thay tớ"

Cả 2 nhìn nhau cười rồi lên xe về nhà. Về đến nhà quả thật không gian nhà thật là buồn bã, thiên nằm nghe nhạc và chờ Kim điện thoại.


auduongtinh - July 18, 2008 12:26 PM (GMT)
Kim và cường đi chơi về, mẹ kim đã chuẩn bị đồ ăn sẵn chờ họ về, Kim lên lầu thay đồ và lấy điện thoại ra xem thì thấy nhiều cuộc gọi của Thiên, nên đóng cửa phòng và gọi cho Thiên:

- "cậu đang làm gì vậy? Lúc này tớ để điện thoại im lặng để sac pin nên không biết cậu gọi, cậu đừng buồn nha"

Thiên vui khi Kim điện thoại lại, nhưng trong lòng cảm giác không vui, Thiên chỉ hy vọng ngay bây giờ Kim sẽ nói cho mình biết sự thật, Thiên hỏi:

- "cậu đi về quê chơi vui không?"

Kim im lặng, có lẽ Kim đang ngại ngùng vì bản thân mình đang dối thiên, nhưng trong lòng Kim rất yêu Thiên là sự thật, cảm giác đi cả buổi bên cạnh Cường chỉ như là 1 người bạn lâu rồi không gặp chứ không phải là đối với người yêu, Kim nói:

- "vui lắm, ở đây đông người nữa"

Thiên nghe mà như mất tất cả, mất tư tưởng mất suy nghĩ mất niềm tin vào kim đồng thời sự sợ hãi lại càng mạnh mẽ hơn, Thiên không biết hỏi gì thêm nữa.

Kim hỏi:

- "cậu hôm nay làm gì?có nhớ tớ không?"

Thiên nghĩ thầm "đáng lẽ tớ nên hỏi cậu mới đúng, cậu nhớ tớ không khi đi với người khác", nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ Thiên nào dám hỏi, thiên chỉ trả lời:

- "uhm tớ nhớ lắm"

Kim cảm giác hôm nay Thiên rất lạ, không nói nhiều, không hỏi thăm dặn dò, không có vẻ gì vui trong lời nói, nhưng kim không có nhiều thời gian nói chuyện nên nói:

- "lát nữa tớ sẽ điện thoại lại cho cậu ha, tối 1 chút nha cậu đừng ngủ nhớ tớ chờ"

Thiên biết chắc ai đó đang chờ kim, chắc bữa tiệc gia đình mà mẹ kim đã nói đang chuẩn bị bắt đầu, Thiên rất buồn không dám hỏi, không dám tức giận, chỉ biết chờ đơi, Kim nói đi về quê 2 ngày thì Thiên sẽ chờ 2 ngày, hy vọng sau 2 ngày này Kím sẽ có sự trả lời thành thật với mình.

Ăn xong Cường lên phòng Kim ngồi chơi 1 tí, Cường đến gần bên Kim và hôn nhẹ lên môi Kim 1 cái và nói:

- "hôm nay anh vui lắm, e vẫn đáng yêu như xưa, càng nhìn e, anh càng bị e cuốn hút, nhưng hình như e hơi ngại ngùng khi bên a"

kim lại không nói gì chỉ cười nhẹ, cường định hôn Kim lần nữa,có lẽ nụ hôn này sẽ lâu hơn và tình cảm hơn sau thời gian xa cách, nhưng Kim đã tránh ra....cảm giác lương tâm tội lỗi với Cường khi đã thay đổi và cảm giác đau lòng khi nghĩ đến Thiên càng làm Kim tránh xa Cường hơn...Kim nói:

- "anh về đi trễ rồi có gì mai gặp"

Cường cũng có cảm giác điều gì đó từ Kim nhưng không giải thích được...khi cường vừa về Kim liền lấy điện thoại ra gọi cho Thiên, có lẽ Kim rất nhớ rất muốn nghe tiếng Thiên nhiều thật nhiều:

- "cậu ngủ chưa, đang làm gì vậy?"

Thiên nói với giọng buồn:

- "tớ nằm nghe nhạc và chờ cậu thôi"

Kim cầm điện thoại rất muốn nói với Thiên, muốn Thiên tha thứ vì mình đã nói dối nhưng lời nói dối kia chỉ vì Kim không muốn tổn thương Cường và Thiên thôi...kim buồn và nói:

- "sao tớ nhớ cậu quá, nhớ nụ hôn của cậu, nhớ hơi ấm của cậu, tớ muốn cậu ở bên tớ lúc này"

Thiên vừa vui vừa buồn trong lòng, bản thân không biết những lời Kim nói có phải sự thật không, hay chỉ vì cảm giác tội lỗi mà kim dùng lời ngọt ngào kia, Thiên ước ao mình không biết gì hôm này, có thế Thiên sẽ vui vẻ mà ngọt ngào lại với Kim....Thiên nói với vẻ buồn:

- "tớ không ở xa cậu, tớ luôn bên cậu mà, không khí tớ tặng cậu rồi, thì dù cậu ở đâu cũng sẽ cảm nhận được tớ, cậu không cảm nhận được có lẽ cậu đã ở nơi quá kín nên không khí không tài nào vào được"

Kim nói:

- "tớ cảm nhận được mà, nơi nào tớ cũng thấy cậu, trái tim tớ đưa cậu rồi"

Thiên cảm giác hanh phúc tràn trề vì lời nói dù điều đó thật lòng giả dối nhưng nói từ lời Kim nói ra, còn gì bay bổng hơn, còn gì tuyệt vời hơn khi trái tim Kim đã ở nơi mình

auduongtinh - July 18, 2008 12:35 PM (GMT)
Họ nói chuyện 1 hồi rồi tạm biệt nhau trong thương nhớ, chắc mẹ kim đã quên hay không ấn tượng gì về việc gặp Thiên nên đã không kể gì với Kim, chính điều này mà Kim đã nghĩ rằng thiên không biết mình đã nói dối....

Và rồi 2 ngày trôi qua, Kim đi chơi với Cường mà không thế nói lời chia tay, và 1 điều quan trọng là gia đình Kim rất thích Cường, trong lòng họ nghĩ giữa Cường và Kim sẽ có 1 cuộc tình lâu dài không thay đổi nên Kim lại càng không thể nói sự thật tình cảm với Cường.

Và rồi ngày hôm sau Kim vào trường học và gặp Thiên, Thiên vẫn giả vờ không biết gì hỏi thăm:

- "cậu đi chắc vui lắm hả?"

Kim ngượng ngùng không nói gì, Kim định ra về sẽ nói cho Thiên biết vì Kim chỉ muốn 2 ngày để suy nghỉ cách giải quyết tình cảm với Cường nhưng bản thân Kim không biết cách có lẽ nói với Thiên sẽ giảm bớt đi nổi lo trong lòng...nghĩ là nghĩ vậy nhưng Kim định cuối giờ mới nói với Thiên, nên bây giờ vẫn phải nói dối:

- "uhm đi chơi vui lắm"

Còn Thiên thì ngược lại, đã 2 ngảy trôi qua, gặp lại mình mà Kim vẫn tiếp tục không nói gì mà còn trả lời giả dối nữa, càng làm Thiên trở nên đa nghi hơn bực bội hơn, trong lòng hoài nghi khiến con người trở nên mất lý chí, Thiên lúc này đã có suy nghĩ có lẽ Kim đã lừa dối tình cảm mình thật rồi.

Thiên nhìn Kim nói:

- "uhm vui được rồi"

vừa nói dứt lời thì đã vào học, Kim nghĩ sau giờ về nói chuyện sẽ thích hợp hơn nên nói:

- "ra về cậu chờ tớ đó"... Nhưng chớ chêu thay Cường lại đến trường rước Kim,với khuôn mặt bảnh trai lịch sự Cường đã đập vào mắt các cô nàng trong trường Kim ai cũng nhìn, di nhiên họ sẽ hâm mộ nếu ai là người yêu của Cường mà người đó không ai khác lại là Kim.

Lớp Thiên và Bích ra trước, cả 2 lấy xe đứng chờ Kim vì lớp Kim cô giáo vẫn chưa cho ra, đang đứng chờ thấy Kim ra Thiên định kêu thì Cường đã thấy trước bấm kèn kêu Kim. Kim giật mình tái xanh mặt khi thấy Cường, nhìn từ xa Kim thấy Thiên đứng chờ nhưng không thể nào giải thích lúc này vì Cường đang đứng đó và cũng không thể lên xe Thiên về. Lúc này cảm giác Thiên nhói đau từng chút, Thiên cứ nghĩ Kim cố tình kêu mình chờ đế gặp anh bạn trai của Kim, có ý nghĩa là Kim đã chọn anh ta.

Kim cảm giác khó chịu, cám giác sợ hãi khi đã không kịp nói gì với Thiên, xe Cường chạy ngang qua Thiên mà ánh mắt Kim vẫn hướng về Thiên, nước mắt Thiên như muốn chảy ra, đau từ trong lòng đến khó chịu...Nhìn Thiên đôi mắt như muốn khóc nhìn qua hướng khác mà không nhìn mình Kim đang lo lắng, càng thấy có lỗi chỉ muốn được nói chuyện và ôm Thiên lúc này để xin lỗi.

Bích lo lắng cho thiên khi nhìn thấy Kim như vậy, đôi mắt Thiên như cố cầm nước mắt mà chạy xe 1 mạch rất nhanh để về nhà, Bích chạy theo không kịp nhưng lúc này Thiên cần ở 1 mình đế khóc.

Kim ngồi trên xe Cường trong lòng như lửa thiêu, Kim nói:

- "hôm nay e mệt, anh chở e về nhà đi, có gì mình đi chơi sau"

Cường hỏi:

- "e không sao chứ?"

Kim nói dối:

- "e mệt muốn nắm ngủ thôi ah"

Lo lắng cho Kim nên Cường đành đưa Kim về...về đến nhà tạm biệt Cường,Kim vào nhà lấy điện thoại gọi cho Thiên, nhưng Thiên không bắt máy, cảm giác lo lắng càng nhiều hơn, Kim thay đồ và chạy sang nhà Thiên.

Khi đến nhà Thiên,chị giúp việc mở cửa và đi chợ để kim lên phòng gặp thiên, phòng Thiên bừa bộn hỗn loạn như vừa bị đập phá, nhìn thấy kim lên phòng mình Thiên hỏi với vẻ tức giận nhưng đôi mắt vẫn con rưng rưng vài giọt nước mắt vì tức giận:

- "cậu đến đây làm gì?"

Kim như sợ hãi chạy đến chỗ Thiên muốn ôm Thiên nhưng Thiên đẩy mạnh Kim như người xa lạ, Kim nói với giọng hối hận:

- "tớ tớ xin lỗi, tớ định kể cho cậu biết là bạn trai tớ đã về, tớ định kể khi lúc tan học về, không ngờ Cường lại đến Trường rước tớ".

Thiên cáu gắt:

- "vậy ah, cậu định kể tớ gì?kể rằng trong thời gian về quê cậu ở bên bạn trai ah?kể rằng cậu nói dối tớ suốt 2 ngày này ah"

Kim như bị điện giật đứng im, lời định nói Thiên đã biết từ lâu thì làm sao nói lời xin lỗi đây, cảm giác tội lỗi đè nặng lên người Kim, kim chạy đến ôm Thiên lần nữa và mạnh bạo hơn để thiên không đẩy ra:

- "Tớ xin lỗi, tớ chỉ muốn có thời gian để xác định tình cảm của mình, tớ không mưốn cậu buồn"

cơn giận cứ sôi trong lòng Thiên, Thiên chẳng muốn nghe và chẳng thèm nghe và nói:

- "cậu không cần xin lỗi, cậu có lỗi đâu mà xin, đó là bạn trai cậu, cậu muốn gặp là chuyện của cậu tớ không có quyền can thiệp"

Lời nói Thiên làm Kim nhói đau từng khúc, làm sao để Thiên hiểu đây...Thiên lại nói:

- "cậu giả dối cậu làm trái tim tớ đau đến ngất đi, ngất đi khi biết sự thật,cậu tổn thương lòng tin tớ dành cho cậu quá nhiều". Kim nói trong hối hận:

- "làm sao tớ có thể chuộc lỗi được đây, vì cả cậu và Cường tớ điều không biết làm sao để không làm cả 2 buồn vì tớ là người có lỗi với Cường nhiều lắm khi đã thay đổi tình cảm"

Thiên im lặng trong buồn bã nhưng Thiên biết rằng do mình tức giận vì thấy Kim đi với Cường như vậy nhưng thực tế là bản thân Thiên biết rằng sẽ có ngày như vậy xảy ra vì thật sự Thiên là người thứ 3 trong tình cảm của họ.

Kim lại nói tiếp:

- "khi bên cạnh Cường tớ nhớ cậu nhiều lắm, tớ hối hận ngày từ đầu không nói cho cậu biết nhưng thật lòng khi tớ nghe tin Cường về,tớ chẳng biết làm gì ngoài việc giấu cậu để cậu không buồn...Tớ thật sự yêu cậu nhiều lắm rồi, tuy nhiên còn bố mẹ tớ, nếu họ biết tớ chia tay với Cường có lẽ họ sẽ hỏi và chú ý đến tớ nhiều hơn làm thế tớ sẽ rất khó được ở bên cậu, cậu hiểu cho tớ và hãy tha thứ cho tớ."

Thiên nhìn Kim trong đau buồn, buồn vì thật chất Kim quen mình chỉ có thể lén lút, dù tình cảm Thiên có mãnh mẻ đến đâu yêu Kim đến đâu thì cũng không thể bảo vệ hết mình thật sự cho Kim khi Kim gặp chuyện như vậy, chỉ có thể đứng nhìn mà thôi...Thiên lại gần và ôm Kim vào lòng trong yêu thương:

- "tớ yêu cậu nên mới buồn và ghen như vậy, tớ thật trẻ con đúng không khi không hiểu khó khăn của cậu, tớ đến bên cậu là mong mang lại hạnh phúc cho cậu chứ không muốn nhìn thấy cậu đau lòng"

Được Thiên ôm vào lòng như được tha thứ lòng Kim như ấm lại, nổi sợ hãi về những chuyện sẽ xảy ra sau này chắc không làm Kim lo lắng vì Kim biết rằng dù ở đâu làm gi, Thiên sẽ không bao giờ để mình một mình, Kim nói "cậu không làm tớ đau lòng cậu làm tớ hạnh phúc,khi cậu giận tớ cảm giác nhưng xung quanh tớ không còn gì, cậu chiếm 1 phần trong cuộc sống tớ"

Thiên nói:

- "cậu cũng làm tớ hạnh phúc biết bao cậu biết không, nhưng bây giờ cậu định sẽ thế nào với Cường"

Kim im lặng:

- "hiện giờ tớ cũng chẳng biết làm sao nữa, tớ cần cậu bên cạnh giúp tớ tháo gỡ những chuyện này"

Thiên ôm Kim suy nghĩ rất lâu và nói:

- "tớ có được tình cảm và trái tim cậu là điều may mắn nhất trong cuộc đời tớ, nhưng tớ cũng phải nên nghĩ đến cậu, hiện giờ tớ không thể cho cậu điều gì ngoài tình yêu của tở, tớ chưa thật sự trưởng thành để mang cậu ra khỏi gia đình vậy thì tớ sẽ ở bên cậu như vậy cho đến khi tớ có đủ sức mạnh mang cậu đi thì thôi....về bạn trai của cậu, cậu muốn làm thế nào tùy cậu quyết định chỉ cần cậu hứa rằng đừng lừa dối tớ lần nữađừng rời xa tớ, tớ không ép buộc cậu bây giờ vì cậu cũng chưa truởng thành để đối diện với những áp lực của mỗi người xung quanh, tớ yêu cậu rất yêu cậu"

Kim cảm giác hạnh phúc và may mắn khi có Thiên trong cuộc sống, có lẽ Kim không là người yêu hoàn hảo không biết cách giải quyết chuyện tình cảm, nhưng Kim nguyện dành cho Thiên 1 trái tim ngọt ngào và hạnh phúc, và sẽ chờ đợi sự trưởng thành mà Thiên đã nói để mang mình đi cùng 1 thế giới với Thiên.

Cả hai cảm giác mình thật may mắn khi có đối phương trong cuộc sống, những lời Thiên nói được kim đáp lại tình yêu bằng nụ hôn ngọt ngào tình cảm, nụ hôn chứa đầy sự cám ơn, sự hạnh phúc đồng thời cả sự may mắn khi có nhau.

Và rồi những ngày Cường ở lại việt nam, Thiên và Kim ít gặp nhau chỉ gặp trong trường và điện thoại cho nhau mỗi tối, Thiên cảm thông cho Kim và kim cũng không muốn làm gì cho Thiên phải buồn, mặc dù đi bên cạnh Cường nhưng Kim điều giữ khoảng cách, trái tim luôn hướng về Thiên để đáp lại sự cảm thông và tình cảm mà Thiên dành cho mình.

auduongtinh - July 18, 2008 12:46 PM (GMT)
Vào một ngày kia, trường của Thiên có hội thi văn nghệ vào buổi tối để gây quỹ từ thiện, có bán vé cho các trường và người bên ngoài vào xem để ủng hộ. Lớp Thiên cũng tham gia với các lớp khác đóng kịch và ca hát, Thiên hát rất hay nên cô muốn Thiên hát, tiết mục càng nhiều thì lớp sẽ ủng hộ cho chương trình từ thiện nhiều.

Nhưng lần này cả Cường cũng muốn vào trường Kim xem văn nghệ và ủng hộ, có lẽ Cường khá đẹp trai vẻ bề ngoài và cả xe anh chàng đi, nên hình như sự chú ý của các bạn gái trong trường rất ấn tượng đến anh ta...Kim đi vào cùng với sự ngưỡng mộ của những bạn gái khác khi có bạn trai như thế, nhưng Kim lại sợ duy nhất 1 người đó là Thiên, chỉ sợ Thiên cảm giác không vui khi thấy Cường nhưng Kim rất muốn nghe Thiên hát mà Cường lại muốn đi nên đành phải vậy.

Tuy là nói không sao nhưng dù gì Thiên cũng là người, nhìn người yêu mình bên cạnh 1 người khá ấn tượng đồng thời với sự nhận xét của các bạn cùng lớp "Kim có bạn trai đẹp trai quá ha, sướng thật đó, trong đẹp đôi quá". Càng nghe càng buồn hình như có chút tự ti, ghen cũng có nhưng không nhiều vì rõ ràng Thiên biết sẽ có những điều này xảy ra.

Bích thấy Thiên có vẻ tội nghiệp, Thiên chọn 1 người quá xuất sắc khi Kim thì Thiên phải chịu như vậy, tình yêu được nhận đôi lúc phải có đau khổ, Thiên vượt qua được hay không thì phải coi tình cảm của họ có yêu nhau nhiều hay không, Bích chỉ biết lắc đầu thở dài thôi.

Ánh mắt của Kim luôn nhìn về hướng của Thiên, Kim ra đằng sau hội trường để gặp Thiên 1 lát:

- "cậu có rung không? ráng hát hay nha, tớ rất muốn nghe cậu hát"

Thiên cười trong buồn:

- "uhm cậu nghe nha, tớ hát nhưng lời tớ hát là dành cho cậu, cậu phải luôn nhìn tớ, nhìn trái tim tớ nha"

Kim cười trông đáng yêu:

- "tớ biết mà, tớ luôn nhìn cậu, cậu đừng buồn vì những chuyện khác nha, cậu phải tin tớ"..

chương trình bắt đầu với nhiều tiết mục rất hay, Thiên bên trong hội trường ngồi chờ tiết mục của mình, đang ngồi chờ thì có điện thoại - đó là Bác của Thiên:

- "con đang ở đâu, đến gặp Bác liền đi"

Thiên trả lời:

- "con đang ở trường, hôm nay trường con có chương trình từ thiện, con có tham gia hát nữa nên bây giờ không về được"

Nhưng bác Thiên vẫn nói trong hấp tấp:

- "con ở đó đợi bác đi, hôm nay con không thể hát được vì con cần đi với bác đến nơi này"

Vừa không hiểu vừa ngạc nhiên nhưng Thiên nghĩ có việc quan trọng nên Bác mới nói như vậy, Thiên đến gặp cô để xin về, cô ngạc nhiên nhưng vẫn cho Thiên về,Thiên đến chỗ Bích và nói:

- "tớ phải về vì chắc gia đình tớ có việc nên Bác tớ sẽ đến trường gặp tớ bây giờ, cậu diễn 1 mình nha"

Bích trả lời:

- "uhm có gì nhắn tin tớ biết nha"

Thiên không thể nói Kim biết mình về vì Kim đang ngồi với Cường ở hội trường, Thiên lấy xe đợi bác 1 hồi, Bác Thiên tới với khuôn mặt kì lạ hỏi:

- "con ăn gì chưa?nếu chưa ăn thì bác dẫn đi ăn rồi chở con đến nơi này"

Thiên nói:

- "con chưa đói, mình đi đâu vậy bác?"

Bác Thiên im lặng nhìn thiên và nói:

- "đi đến nơi đi rồi bác giải thích sau"

Thiên đi cùng bác 1 hồi lại dừng ngay 1 bệnh viện, Thiên ngạc nhiên vô cùng và hỏi trước khi vào:

- "sao mình lại đến đây vậy bác"

Bác Thiên trả lời trong buồn:

- "mình vào thăm bố cháu"

Thiên nghe như ai đó đang đánh sau lưng mình, đau vì bất ngờ hỏi:

- "sao vậy, sao lại thăm bố cháu"

Bác Thiên không nói gì dẫn Thiên lên lầu nơi phòng của Bố,ở đó có Nội và các cô chú....thì ra bố Thiên bị bệnh rất nặng, lâu lâu lại nhập viên nên không về, và gần đây bệnh bố Thiên nặng hơn nên mọi người mới cho Thiên biết.

Bác nói:

- "bố cháu bệnh ung thư xương lâu rồi, trước khi mẹ cháu con sống,bố cháu không muốn cháu biết vì sợ cháu buồn từ khi mẹ mất, gia đình thương cháu nên giấu cháu"

Mọi người nhìn Thiên với ánh mắt đau lòng, bố Thiên nằm mệt nhắm mắt, tay đang được vô nước biển và thở oxi, nước mắt Thiên không ngừng chảy, chảy đến kinh ngạc vì không tin vào điều vừa nghe.

Thiên đứng khóc và thầm nghĩ trong đau khổ [i]"đâu là bố mình sao?đây là người thân duy nhất của mình trên thế gian này sao, nếu đúng vậy cớ sao bố lại nằm đó mà không về nhà nằm, nghẹn ngào trong đau khổ, con tim Thiên rứa máu lần nữa sau vết thương tưởng như đã lành từ chuyện mẹ, không ngờ lại chảy máu ra, vết thương này sâu hơn, nhức nhói gấp đôi lần trước"[/i

Nội Thiên gọi:

- "lại đây cháu, có Nội ở đây"

Thiên đến bên Nội, khóc như tức tối thế gian, tức tối số mạng của bản thân, số mạng lại định làm gì với người thân của mình đây, lại định cướp đi bố của mình sao,thế sao không mang mình đi cùng mà để lại mình ở đây chi vậy....Thiên khóc với Nội:

- "Nội mang bố cháu về đi, đừng để bố ở đây, ở đây bố không nhớ đến con đâu, có lẽ bố sẽ bố con lại mà đi nếu không thấy con đó" - lời nói trong tiếng khóc làm cả nhà không kiềm được nước mắt, chẳng ai biết trả lời sau, chẳng ai biết làm gì vì có lẽ họ biết rằng lại 1 lần nữa Thiên phải chấp nhận Thiên sẽ mất đi người thân và sẽ 1 mình mà tiếp tục sống.

Còn về chương trình biểu diễn ở trường, Kim ngồi để đến tiếc mục của Thiên nhưng đã gần hết giờ mà Thiên vẫn chưa ra, kim chẳng hiểu gì và cho đến hết giờ vẫn không thấy Thiên đâu.

Kim chạy vào hội trường gặp Bích hỏi:

- "Thiên đâu rồi cậu?sao không thấy cậu ấy hát?"

Bích nói:

- "Thiên về lâu rồi, hình như nhà Thiên có việc, Thiên về cùng bác Thiên thì phải"

Kim ngạc nhiên lấy điện thoại gọi cho Thiên nhưng không thấy trả lời, càng thế Kim lại càng lo lắng, nhưng đành về nhà với Cường...và Bích cũng vậy, cũng lấy điện thoại ra gọi nhưng vẫn không thấy Thiên bắt máy, Bích chạy ghé sang nhà Thiên để xem thế nào thì Thiên vẫn chưa về nhà.

Thiên đang ở trong bệnh viện cùng mọi người đợi bố dậy.....đợi rất lâu bố mởi dậy được một lát chỉ có thể nhìn Thiên cười mà không thể nói chuyện vì đang thở oxi và rất mệt.

Thiên cố nén những giọt nước mắt muốn rơi ra, cố nén đi những lo âu và đau buồn đang suy nghĩ trong lòng, Bố Thiên không ăn được chỉ vô nước biển, sao lúc này Thiên thấy bố đáng thương quá, Thiên như thấy hối hận khi đã từng ghét bố, không có thời gian ngồi nói chuyện nhiều với bố, bây giờ muốn nói chuyện cũng khó khăn vì bố quá mệt.

Bác sĩ gặp các cô chú nói rằng:

- "nếu qua tối nay bệnh nhân đỡ một chút thì còn đỡ, nhưng không đỡ đi thì sẽ chết bất cứ lúc nào"

Các cô chú chẳng biết nói gì,ai cũng khóc bên ngoài sợ Thiên thấy, họ không biết vào trong sẽ nói cho Thiên và Nội Thiên sao đây?

Họ vào trong phòng thấy Thiên đang ngồi kế bên bố, nắm tay bố nhìn bố trong âu yếm, lúc này Thiên chằng còn nhớ đến ai, Thiên rất muốn nếu bố có đi hãy dẫn mình đi cùng đừng bỏ mình lại như mẹ từng bỏ.

Bác Thiên là người cứng rắn nhất đến gặp Thiên dắt ra ngoài nói riêng, có lẽ Thiên đoán Bác muốn nói gì nhưng vẫn nén sự sợ hãi đi ra ngoài, Bác nói:

- "hy vọng bố con tốt đi trong tối nay, nếu không có lẽ bố con khó qua khỏi"

Nước mắt từ đâu rơi xuống như mưa, có phải do nghe lầm hay tự dối lòng mình, Thiên cố hỏi lại trong nước mắt:

- "ý bác là sao?nghĩa là có thể bố cháu sẽ khỏe đúng không? bố cháu rất giỏi mà"

Bác Thiên rưng rưng nước mắt trả lời:

- "uhm có thể"

Thiên không nói gì nữa bước vào phòng trong nặng nề, căn phòng bố gần đó mà sao đi hoài không đến phòng đó, hay tại thiên sợ vào trong, sợ sẽ đối diện với kết quả tối nay.