Vì- Nó- Là- Con- Gái
- Nè chị! Sao chị không đi kiếm cho mình một ông bạn trai đi. Dù sao thì chị cũng đã 20 rồi còn gì?
- Chị đang chờ người chị yêu tỏ tình với chị, nhóc à. Nói ra em cũng không hiểu đâu.
- Ai mà bí mật dữ vây? - Tuy hỏi thế nhưng thật tâm trong lòng nó chẳng muốn biết chút nào. Nó- Yêu- Chị , việc mà nó phải mất một khoảng thời gian khá dài để hiểu ra và chấp nhận. Thật sự điều đó không dễ dàng gì. Vì-Nó-Là-Con-Gái , nó sợ khi nói ra chuyện này với chị, chị sẽ sợ nó, coi nó như là một loài sinh vật lạ. Nó sẽ không còn được ở bên chị nữa, không còn nghe chị tâm sự và quan trọng nhất là không còn nhìn thấy nụ cười của chị dành cho nó nữa. Nụ cười đã làm nó bao phen tưởng mình bị mắc bệnh tim.
- Người này nhóc không biết đâu.- Chị nháy mắt. Vậy là chị thực sự có người yêu rồi sao?
- Nhưng mà sao nhóc cũng không có bạn trai đi, 19 rồi, còn nhỏ gì nữa đâu.
Nó chỉ biết cười trừ.
*******
- Nè, chị biết tình yêu giữa hai người con gái không? - Nó đánh liều hỏi chị.
- Biết chứ.
- Thế chị nghĩ sao?
- Chị à? Cũng bình thường thôi nếu họ thực sự yêu nhau.
- Vậy là chị không kì thị họ à? - Nó hỏi mà lòng vui mừng khôn xiết.
- Không, nhưng chị thấy cái tình yêu đó nó kì kì sao ấy, nhóc à. Mà sao tự nhiên em lại hỏi vậy? Hay là...- Câu trả lời của chị làm lòng nó chùng xuống.
- Không! Tại hai nhỏ bạn của em đang quen nhau nên em hỏi thế thôi.- Nó lấp liếm. Nếu chị đã nghĩ như thế rồi thì mãi mãi nó vẫn sẽ không nói được tình cảm của mình.
******
1 năm sau.
- Nhóc nè! Chị đã có bạn trai rồi đó! Chúc mừng chị đi! - Chị cười tươi.
- Vậy là chị của em không có bị ế. Nhưng ai lại xui vậy ta? - Nó đùa vì thực sự trong lòng nó lúc này đang đau lắm, nó sợ mình sẽ bật khóc trước mặt chị mất.
- Nhóc này, làm như chị xấu lắm không bằng. Anh Phong đó, nhóc cũng biết ảnh mà, phải không?
- Mà nè, nhóc cũng nên tìm bạn trai đi, 20 rồi. Trông nhóc dễ thương vậy chắc khối anh theo phải không?
- Cái đó thì tất nhiên rồi, nhưng mà còn tùy duyên.
- Chà, nhóc nói chuyện cư như mấy cụ già ngày xưa á.
*******
1 năm sau.
- Chị với anh Phong đã chia tay rồi. Ảnh giấu chị quen với một người con gái khác. - chị tựa nhẹ đầu lên vai nó, giọng run run. Chị khóc. Trước nhưng tình huống này thật sự nó chẳng biết mình nên làm gì nữa. Nó sợ nhấy là nhìn thấy con gái khóc mà lại là người nó yêu.
- Khóc sưng mắt luôn rồi kìa. Xấu quá!
- Hả! Thật không? Lấy cho chị mượn cái gương nhanh lên!
- Nhìn chị tức cười thật - Nó cười lớn.
- Gì chứ? Thì ra là nhóc chọc chị à. Có tin chị đánh nhóc không? - Chị chồm lên phía trước vô tình ngã vào người nó. Hình như tim nó đã đập lỗi nhịp mất rồi, ước gì khoảnh khắc này là mãi mãi. Chị ngồi dậy vuốt lại tóc :
- Giỡn với em cũng vui phết nhỉ.
- Chị cười rồi đó nha. Em nói nghe nè đừng vì những tên như thế mà khóc. Không đáng đâu.
- Chà, nhóc của chị hôm nay ăn nói triết lý ghê ta. Mà nhóc đã thích ai chưa?
Nó thực sự đã thích một người, không, phải nói là yêu mới đúng nhưng nó sẽ cố gắng để chôn chặt tình cảm này vào sâu tận đáy lòng.
- Rồi.
- Thế à? Ai mà may mắn được lọt vào mắt xanh của nhóc vậy?
- Người này chị không biết đâu- Chị cười, nó cũng cười.
1 năm sau.
- Chị nhận lời làm bạn gái của Nam rồi.
- Nam nào?
- Anh Nam mà chị nhắc với nhóc hoài đó. Ảnh là người tốt mà lại còn rất yêu chị nữa.
- Thế chị có yêu ảnh không?
- Không biết nữa....chắc là có... - Trái tim nó một lần nữa như bị ai bóp chặt.
- Vậy được rồi.
- Nè, sao bữa nay nhóc nói chuyện lạ vậy?
- Lạ là sao? Em vẫn như thế mà. - Nó cười tươi, nụ cười để làm người khác an tâm dù nó biết là rất gượng gạo.
***
2 năm sau.
Chị 25 tuổi, xinh đẹp và duyên dáng. Đã rất nhiều lần nó muốn chạy đến ôm chị vào lòng nhưng cuối cùng nó cũng không có can đảm làm việc ấy. Vì- nó- là- con- gái nên nó không thể đường hoàng nói lời yêu chị như bao người con trai khác.
- Nhóc, làm dâu phụ cho chị nhé?
- Dâu...dâu phụ?
- Ừ, nhóc xinh thế này làm dâu phụ là nhất rồi.
- Chị.....chị..- Dường như hiểu được nó muốn hỏi gì nên chị đã trả lời :
- Chị đã nhận lời cầu hôn của anh Nam rồi. Lễ cưới sẽ diễn ra trong vòng 3 tháng tới. Chà, chắc sẽ bận bịu lắm đây.
- Thế.....thế....à?
- Ừ! Thế nhóc có chịu không?
- Dạ được. Thôi em trễ hẹn với bạn rồi. Em đi trước đây,
- Nhóc đi đi. Hôm khác ta bàn tiếp nhé.
- Ừ - Nó quay lưng bước đi, cố không cho chị thấy những giọt nước mắt đã ứa ra từ bao giờ. Vậy là chị sắp lấy chồng, một người con trai đúng nghĩa có thể chăm sóc, bảo vệ cho chị. Thế tại sao nó lại cảm thấy đau lòng? Nó yêu chị, việc đó chị sẽ không bao giờ biết đâu, nó sẽ luôn ở cạnh chúc phúc cho chị.
***
Ngày cưới đã đến, chị xinh đẹp, lộng lẫy trong bộ váy cô dâu. Nhìn chị y như một thiên thần, một thiên thần không phải của nó. Hôm nay người nó yêu đi lấy chồng, nó lại làm dâu phụ, còn gì có thể buồn hơn? Nhưng nó sẽ không để chị biết nó buồn đâu, như vậy người ta gọi đó là hy sinh phải không? Không, như vậy người ta gọi đó là hạnh phúc.
Trong phòng cô dâu, chị ôm nhẹ nó vào lòng :
- Nè, sau này nhóc phải tự lo cho mình đó! Có biết không? Không có chị bên cạnh nhóc cũng phải luôn sống tốt nhé và sẵn tìm cho mình một người chồng luôn đi. Vậy thì chị mới an tâm được chứ - Chị mỉm cười rồi buông nhẹ nó ra.
- Em chưa có chuẩn bị tâm lý để lấy chồng đâu.
- Thôi, tùy nhóc nhưng nhớ sớm sớm đấy nhé, đừng đợi chị già rồi mới lấy chồng đó. - Chị cười lớn, nó khẽ mỉm cười trước sự trẻ con của chị.
Chị đang bước vào giáo đường đưa tay mình nắm lấy bàn tay của chú rễ. Nụ cười này bây giờ không còn dành cho nó nữa, bàn tay đó không còn là đưa ra để nắm lấy tay nó, nó đã thực sự mất chị rồi.
- Ở đây có ai phản đối hôn lễ này không? - Tiếng vị cha sứ vang lên, giáo đường im lặng. Nó đang dáo dác nhìn quanh, chờ một ai đó lên tiếng. Tại sao người đó không phải là nó?
- Con đồng ý. - Tiếng của chú rễ, ba từ đó đã lôi nó trở về thực tại.
- Còn cô dâu con có đồng ý lấy chú rễ làm chồng cho dù........?
Chị im lặng......... Nó hồi hộp.......nó đang chờ gì? Một phép lạ chăng.....?
- Con đồng ý.- Mọi thứ xoay quanh, không còn nghe được gì nữa, nó vụt chạy ra ngoài bỏ lại tất cả. Dến lúc này nó mới cảm thấy đau. Nó chẳng thể nào cao thượng được như nó nghĩ.... Nó đau, đau như thể có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim.....
2 năm sau.
- Chị đã có em bé rồi, nhóc à. - Chị xoa nhẹ vào bụng.
- Ồ, vậy sao! Được mấy tháng rồi?
- Chỉ mới hai tháng thôi.
- Chị muốn đó là con trai hay con gái?
- Sao cũng được hết. Chị không quan trọng mấy cái đó.
- Thế chị thích nó là con trai hay con gái?
- Con trai.
- Sao vậy?
- Thì để nó đẹp trai như chồng chị chứ sao.- Chị cười lớn. Trải qua bao nhiêu thời gian mà chị vẫn như thế, chẳng thay đổi chút nào cả.
- Chị đã làm mẹ người ta rồi đó, người lớn chút đi.
- Chà, chà! Chị lớn hơn em đó nha nhóc, dù chỉ có 1 tuổi thôi nhưng vẫn là lớn hơn. Mà em với bạn trai sao rồi? Chừng nào đưa thiệp đây?- Chị nháy mắt.
- Cũng bình thường. Tại công việc của em chưa ổn định lắm nên không thể tính tới chuyện kết hôn được, nhưng sẽ sớm thôi. - Thật ra thì nó có bạn trai gì đâu, trái tim nó bây giờ không còn đủ chỗ để có thể chấp nhận thêm một ai nữa.
***
Hôm nay vừa bước xuống máy bay nó đã đến ngay nhà chị.
- Con bé dễ thương quá em ha!
- Ừ, nó dễ thương y chang em vậy đó.
- Xì, con chị tự nhiên giống em hà. Vô duyên!
- Mà nó không phải là con trai như chị muốn rồi.
- Không sao! Sau này lớn lên nó đẹp như mẹ nó cũng được.
- Chà, hai chị em đang nói chuyện gì mà vui vậy?
- Anh Nam mới đi làm về đó à? - Nó hỏi.
- Ừ, anh mới về. Mệt quá!
- Anh đi tắm trước đi. Em pha nước rồi.
- Cám ơn em - Anh nói rồi hôn nhẹ vào má chị. Trông chị hạnh phúc thế này chắc nó sẽ không bao giờ hối hận vì ngày xưa đã không nói yêu chị.
***
1 năm sau.
- Anh Nam, chị với bé Nhi có ở nhà không?
- Không, họ qua nhà ngoại chơi rồi, chắc cũng sắp về rồi đó em vào nhà đợi không?- Anh nói với giọng lè nhè, hình như anh vừa mới uống rượu.
- Da, cũng được.
- Em ngồi đó đi. Tại hồi trưa có mấy đứa bạn lại chơi, nhậu tí nên nhà hơi bừa bộn. Xin lỗi em nhé!
- Dạ, không sao đâu. - Nó trả lời lí nhí.
- Đợi anh dọn dẹp tí.
- Để em phụ cho.
- Ừ, cám ơn em. - Nó lui cui dọn dẹp mấy chai bia mà không để ý rằng Nam đang đứng đó nhìn nó chằm chằm. Bỗng dưng Nam tiến lại gần.
- Anh làm cái gì vậy? - Nó hốt hoảng khi Nam nắm chặt lấy tay nó.
- Em có biết là anh yêu em không?
- Anh nói cái gì thế hả? Anh là chồng của chị mà. BỎ EM RA!
- Không, anh không bỏ em ra đâu.
- Á, cứu, cứu tôi với. - Nó hét lớn khi anh nắm chặt hai tay nó ép vào tường. Đôi môi anh tìm đến môi nó hôn ngấu nghiến. Nó cố găng vùng vẫy nhưng vô ích. Ôi! Khó thở quá thực sự rất khó thở. Nam lúc này dường như không còn là mình nữa. Anh như một con thú hoang đang vồ lấy một miếng mồi ngon béo bở. BỐP!
- A, ai vậy? - Nam lấy tay sờ đầu đảo mắt ra phía sau tìm người vừa tấn công mình.
- ANH ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?- Chị hét to, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
- Anh xin lỗi, không phải tại anh đâu anh đang say quá mà.
- Anh biến khỏi đây cho tôi.- Chị chỉ tay về phía cửa giọng rất cương quyết.
- Ừ, anh đi. Tạm biệt em.- Rầm, tiếng Namđóng cửa.
- Em có sao không? Chị xin lỗi, chị xin lỗi mà. - Chị ôm tôi vào lòng, rất ấm áp, một cảm giác rất lâu rồi tôi mới tìm lại được.
***
- Bé Nhi càng lớn càng xinh em nhỉ.
- Ừ, bé giống chị đó. Ảnh có về thăm bé Nhi không?
- Không, từ hôm ra tòa đến giờ chị không còn gặp lại ảnh nữa. Thì ra sau khi li di rồi chị lại cảm thấy thanh thản đến thế.
- Tất cả là lỗi của em phải không?
- Không phải đâu. Đó là quyết định của chị. Chị không thể sống với một con người như thế. Thôi đừng nói chuyện này nữa. Mai là sinh nhật em rồi em muốn chị tặng quà gì đây?
- Thôi quà cáp gì. Không cần đâu. Một bữa cơm là được rồi.Hì hì.
Ket...Ket...Rầm....
- Có người băng qua lộ bị xe tông trúng.
- Vậy sao? Có bị thương nặng không.
- Năng lắm! Chắc là không qua khỏi.
- Người đó vừa từ siêu thị đi ra thì gặp phải tên tài xế say rượu, thế là....
- Nạn nhân là nam hay nữ vậy?
- Là nữ..
......
Tiếng bàn tán xôn xao của mọi người làm nó chú ý...Lẽ nào....
- Mọi người làm ơn...- Nó cố gắng chen vào dòng người đang đứng xung quanh để vào trong. Người con gái nằm đó, máu chảy dài từ mặt xuống ướt đẫm cả chiếc áo trắng.
- Chị, chị sao lại thế này? Mở mắt ra nhìn em đi chứ. Ai đó, làm ơn gọi dùm cấp cứu...- Nó gào lên trong sự điên dại.
- Em...em hãy chăm sóc...bé Nhi dùm chị... Cám..ơn em...- Người con gái trút bỏ hơi thở cuối cùng, nằm yên trong tay nó...bất động.
Ngày đám tang chị, họ hàng đều đến đông đủ, ai cũng xót thương cho chị. Vẻ mặt đau buồn còn hằng trên khuôn mặt mọi người. Thì ra tên say rượu đụng chị hôm đó chính là anh Nam, mọi người đều bàng hoàng, sửng sốt khi hay tin, ngoại trừ nó... Nó ngồi đó không biểu lộ buồn phiền cũng không khóc. Nó không khóc là vì không thể khóc hay đã hết nước mắt để khóc rồi.. chỉ đơn giản là ngồi đó..vô cảm. Vậy là chị đã ra đi rồi sao? Chị bỏ nó lại rồi đi như thế à? Chị ác lắm! Chị thực sự ác lắm! Bây giờ điều duy nhất nó có thể làm cho chính là chăm sóc bé Nhi thật tốt, nó sẽ yêu thương con chị như chính chị đã từng...
Hôm nay là ngày cuối cùng nó ở lại căn nhà này, ngày mai nó sẽ cùng bé Nhi rời khỏi Việt Nam, một nơi chứa quá nhiều kỉ niệm. Nó dọn dẹp phòng chị lần cuối trước khi đi. Mùi chị vẫn còn vương vấn đâu đây...nhớ quá! Nó tìm thấy thứ đó, một quyển sổ cũ, da bọc bên ngoài cũng đã phai màu. " Nhật kí của chị đó, cấm nhóc léng phéng tới gần nghe chưa?"- Lới nói của chị lảng vảng quanh tai. Nó khẽ mỉm cười khi nhớ lại khuôn mặt của chị lúc đó như sợ ai phát hiện bí mật. Bây giờ thì nó đã thực sự nhớ chị lắm rồi...Chị hãy quay về đi...
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay, mình vô tình va phải một con nhóc ở sân trường. Cô bé dễ thương thật! Sao bây giờ mình mới gặp nhỉ? Suốt ngày hôm nay, mình cứ nghĩ về cô nhóc ấy hoài, chẳng biết làm gì thế là lại viết ra. Nhật kí này chị viết là dành cho nhóc đó.
Ngày...tháng...năm...
Chị biết nhóc là sinh viên năm nhất. Chị còn điều tra được nhóc đang đi học đàn. Thế là chị cũng lót tót đăng kí đi học. Bây giờ nghĩ lại mới thấy chị ngớ ngẩn thật, nhưng mà như thế mới được gặp nhóc thường xuyên dù chị chẳng biết gặp nhóc để làm gì. Chị muốn làm bạn với nhóc, quen thêm một người bạn thì có gì là xấu, nhóc nhỉ?
Ngày...tháng...năm...
Vậy là chị đã làm quen được với nhóc rồi. Trông nữ tính vậy mà cũng nghịch phết. Chắc khổ với nhóc dài dài rồi.
Ngày...tháng...năm...
Làm sao như thế được chứ? Đúng, không thể nào. Nhưng cái cảm giác ấy..là sao?
Ngày...tháng...năm...
Hình chư chị đã yêu nhóc mất rồi. Làm sao mà nhóc có thể chấp nhận cái tình cảm ấy được chứ? Hai đứa con gái...sao có thể? Có lẽ chị nên im lặng là tốt nhất.
Ngày...tháng...năm...
"Chị đang chờ người chị yêu tỏ tình với chị" Sao chị lại nói câu đó nhỉ? Làm sao mà nhóc có thể tỏ tình với chị được. Vì nhóc là con gái mà, nhóc đâu có yêu chị. Chỉ có chị là đơn phương thôi.
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay, nhóc hỏi chị về tình yêu của hai đứa con gái. Không lẽ nhóc đã biết gì rồi sao? Nhất định không thể để nhóc biết chị yêu nhóc được, như vậy nhóc sẽ sợ chị mất. "Chị thấy cái tình yêu đó nó kì kì sao ấy" câu trả lời mà chị cố gắng nghĩ được trong một phút lúng túng hy vọng không làm nhóc nghi ngờ. Chị buồn quá, nhóc ơi! Chị phải làm sao đây?
Ngày...tháng...năm...
Chị biết muốn quên nhóc chỉ còn một cách thôi. Chị đã chấp nhận Phong rồi. chi nói tin đó với nhóc, nhóc rất vui. Nhóc có biết chị đang đau lòng lắm không? Nhưng thôi, chị đã lựa chọn như thế rồi...
Ngày...tháng...năm...
Chị đã chia tay với Phong. Thật ra việc Phong bắt cá hai tay không phải là nguyên nhân chính khiến chị chia tay ảnh. Chị phát hiện rằng ở bên Phong chị cũng không thể nào quên nhóc được, như vậy thì chị cũng đang bắt cá hai tay rồi còn gì. Sao mà nhóc cứ lảng vảng quanh đầu chị thế này? Cút khỏi mau! Hôm nay, chị cố tình ngã vào người nhóc đó. Nhóc mang lại cho chị một cảm giác mà ở cạnh anh Phong chị không thể nào có được. Chắc là chị đã yêu nhóc hơn nữa rồi.
Ngày...tháng...năm...
Buồn thật! Nhóc nói với chị nhóc đã thích một người rồi. Tim chị lúc đó đau lắm, nhóc ác thật! Nhóc có biết không? Vậy là chị đã hết hy vọng gì rồi... Chưa bắt đầu mà đã có kết thúc...Có lẽ chị với nhóc sẽ không có kết quả gì đâu. Chị không nên mơ mộng nữa.
Ngày...tháng...năm...
Lần này chị nhất đinh phải dứt khoát hơn. Chị đã nhận lới cầu hôn của Nam. Hy vọng anh ấy sẽ làm cho chị quên nhóc. Chị ích kỉ với anh ấy lắm! Có đúng không? Tất cả cũng tại nhóc mà ra thôi...
Ngày...tháng...năm
Hôm nay trong phòng cô dâu, không cầm lòng được nên chị đã ôm nhóc. Chị ước gì thời gian có thể đứng yên tại giây phút đó, nhưng đó cũng chỉ là một điều ước thôi...Nhóc mặc váy trắng rất đẹp, y như một thiên thần, một thiên thần không dành cho chị. "Có ai phản đối hôn lễ này không?" Chị lén nhìn nhóc, nhóc đứng im lặng. Mà cũng phải thôi, làm sao nhóc có thể phản đối được chứ? Đối với nhóc, chị chỉ là một người bạn, hơn nữa là một người chị... làm gì có cái tình cảm kia... Chị vọng tưởng thật."Con đồng ý" Chị đã suy nghĩ rất nhiều trước khi thốt lên ba từ ấy. Vậy là từ đây, chị có thể bắt đầu quên đi tình cảm của mình dành cho nhóc rồi. Chị vui lắm!.. nhóc à...rất vui..
Ngày...tháng...năm...
Cũng lâu rồi chị không viết nhật kí nhỉ? Chị có thai rồi. Chị cho nhóc biết nhóc rất vui, chị cũng thế! Vậy là chị đang mang trong người một sinh mạng nhỏ, nhất đinh chị sẽ yêu thương, chăm sóc nó thật tốt. Thật sự khi nhóc hỏi thì chị thích nó là con gái đấy! Nhưng hy vọng nó đừng dễ thương như nhóc vậy, khổ cho người ta lắm. Chị không muốn nhìn thấy một bản sao thứ hai như mình đâu. À, mà chị cũng nên đổi cách xưng hô chứ nhỉ? Dù sao thì nhóc cũng đã lớn rồi đâu còn như ngày xưa nữa. Nhưng dù sao thì nữa thì em vẫn mãi là nhóc của chị.
Ngày...tháng...năm...
Nam, anh ấy nghĩ thế nào mà dám làm chuyện đó với em hả? Chị quyết định rồi, chị sẽ li dị với Nam.
Ngày...tháng...năm...
Mai là sinh nhật em rồi, chị nhất định sẽ đãi em một bữa, đảm bảo không ngon không lấy tiền đâu. ^^
Bộp.. Quyển nhật kí rơi xuống đất. Mắt nó đã nhòe đi vì lệ. Lần đầu tiên từ khi chị mất, nó khóc..Nước mắt cứ trào mãi ra không thể nào dứng lại được.Trời ơi..giá như..giá như cho thời gian quay trở lại, nó sẽ nói nó yêu chị...Nhưng tất cả đã qua muộn rồi..Chị sẽ mãi mãi không biết được nó yêu chị đến thế nào đâu.
***
18 năm sau...
- Sao ngồi một mình buồn vậy nhóc? Thất tình hử?
- Mẹ này, chọc con hoài. Mà mẹ nói đúng.
- Vậy là thất tình thật hở?
- Không biết cái đó có phải là thất tình không nữa?
- Chà, phức tạp vậy sao? Nói thử cho mẹ nghe xem.
- Con...con đang thích một người, mà anh ấy không có thích con?
- Sao con biết?
- Ảnh đã có bạn gái rồi. Người ta hạnh phúc lắm.
- Thử đi.
- Sao?
- Tỏ tình đi. Không thử sao biết? Có những chuyện không nói con sẽ hối hận cả đời.
- Con sẽ thử. Mà mẹ yêu thầm ai à? - Nhi cười ranh mãnh.. Nó im lặng, cố nén một tiếng thở dài, mắt dõi về phía xa như muốn tìm lại một thứ gì đã mất. Mỗi lần nghĩ về người con gái đó nó lại như thế.
- Ừ, mẹ của con.
End
T_T
- Nè chị! Sao chị không đi kiếm cho mình một ông bạn trai đi. Dù sao thì chị cũng đã 20 rồi còn gì?
- Chị đang chờ người chị yêu tỏ tình với chị, nhóc à. Nói ra em cũng không hiểu đâu.
- Ai mà bí mật dữ vây? - Tuy hỏi thế nhưng thật tâm trong lòng nó chẳng muốn biết chút nào. Nó- Yêu- Chị , việc mà nó phải mất một khoảng thời gian khá dài để hiểu ra và chấp nhận. Thật sự điều đó không dễ dàng gì. Vì-Nó-Là-Con-Gái , nó sợ khi nói ra chuyện này với chị, chị sẽ sợ nó, coi nó như là một loài sinh vật lạ. Nó sẽ không còn được ở bên chị nữa, không còn nghe chị tâm sự và quan trọng nhất là không còn nhìn thấy nụ cười của chị dành cho nó nữa. Nụ cười đã làm nó bao phen tưởng mình bị mắc bệnh tim.
- Người này nhóc không biết đâu.- Chị nháy mắt. Vậy là chị thực sự có người yêu rồi sao?
- Nhưng mà sao nhóc cũng không có bạn trai đi, 19 rồi, còn nhỏ gì nữa đâu.
Nó chỉ biết cười trừ.
*******
- Nè, chị biết tình yêu giữa hai người con gái không? - Nó đánh liều hỏi chị.
- Biết chứ.
- Thế chị nghĩ sao?
- Chị à? Cũng bình thường thôi nếu họ thực sự yêu nhau.
- Vậy là chị không kì thị họ à? - Nó hỏi mà lòng vui mừng khôn xiết.
- Không, nhưng chị thấy cái tình yêu đó nó kì kì sao ấy, nhóc à. Mà sao tự nhiên em lại hỏi vậy? Hay là...- Câu trả lời của chị làm lòng nó chùng xuống.
- Không! Tại hai nhỏ bạn của em đang quen nhau nên em hỏi thế thôi.- Nó lấp liếm. Nếu chị đã nghĩ như thế rồi thì mãi mãi nó vẫn sẽ không nói được tình cảm của mình.
******
1 năm sau.
- Nhóc nè! Chị đã có bạn trai rồi đó! Chúc mừng chị đi! - Chị cười tươi.
- Vậy là chị của em không có bị ế. Nhưng ai lại xui vậy ta? - Nó đùa vì thực sự trong lòng nó lúc này đang đau lắm, nó sợ mình sẽ bật khóc trước mặt chị mất.
- Nhóc này, làm như chị xấu lắm không bằng. Anh Phong đó, nhóc cũng biết ảnh mà, phải không?
- Mà nè, nhóc cũng nên tìm bạn trai đi, 20 rồi. Trông nhóc dễ thương vậy chắc khối anh theo phải không?
- Cái đó thì tất nhiên rồi, nhưng mà còn tùy duyên.
- Chà, nhóc nói chuyện cư như mấy cụ già ngày xưa á.
*******
1 năm sau.
- Chị với anh Phong đã chia tay rồi. Ảnh giấu chị quen với một người con gái khác. - chị tựa nhẹ đầu lên vai nó, giọng run run. Chị khóc. Trước nhưng tình huống này thật sự nó chẳng biết mình nên làm gì nữa. Nó sợ nhấy là nhìn thấy con gái khóc mà lại là người nó yêu.
- Khóc sưng mắt luôn rồi kìa. Xấu quá!
- Hả! Thật không? Lấy cho chị mượn cái gương nhanh lên!
- Nhìn chị tức cười thật - Nó cười lớn.
- Gì chứ? Thì ra là nhóc chọc chị à. Có tin chị đánh nhóc không? - Chị chồm lên phía trước vô tình ngã vào người nó. Hình như tim nó đã đập lỗi nhịp mất rồi, ước gì khoảnh khắc này là mãi mãi. Chị ngồi dậy vuốt lại tóc :
- Giỡn với em cũng vui phết nhỉ.
- Chị cười rồi đó nha. Em nói nghe nè đừng vì những tên như thế mà khóc. Không đáng đâu.
- Chà, nhóc của chị hôm nay ăn nói triết lý ghê ta. Mà nhóc đã thích ai chưa?
Nó thực sự đã thích một người, không, phải nói là yêu mới đúng nhưng nó sẽ cố gắng để chôn chặt tình cảm này vào sâu tận đáy lòng.
- Rồi.
- Thế à? Ai mà may mắn được lọt vào mắt xanh của nhóc vậy?
- Người này chị không biết đâu- Chị cười, nó cũng cười.
1 năm sau.
- Chị nhận lời làm bạn gái của Nam rồi.
- Nam nào?
- Anh Nam mà chị nhắc với nhóc hoài đó. Ảnh là người tốt mà lại còn rất yêu chị nữa.
- Thế chị có yêu ảnh không?
- Không biết nữa....chắc là có... - Trái tim nó một lần nữa như bị ai bóp chặt.
- Vậy được rồi.
- Nè, sao bữa nay nhóc nói chuyện lạ vậy?
- Lạ là sao? Em vẫn như thế mà. - Nó cười tươi, nụ cười để làm người khác an tâm dù nó biết là rất gượng gạo.
***
2 năm sau.
Chị 25 tuổi, xinh đẹp và duyên dáng. Đã rất nhiều lần nó muốn chạy đến ôm chị vào lòng nhưng cuối cùng nó cũng không có can đảm làm việc ấy. Vì- nó- là- con- gái nên nó không thể đường hoàng nói lời yêu chị như bao người con trai khác.
- Nhóc, làm dâu phụ cho chị nhé?
- Dâu...dâu phụ?
- Ừ, nhóc xinh thế này làm dâu phụ là nhất rồi.
- Chị.....chị..- Dường như hiểu được nó muốn hỏi gì nên chị đã trả lời :
- Chị đã nhận lời cầu hôn của anh Nam rồi. Lễ cưới sẽ diễn ra trong vòng 3 tháng tới. Chà, chắc sẽ bận bịu lắm đây.
- Thế.....thế....à?
- Ừ! Thế nhóc có chịu không?
- Dạ được. Thôi em trễ hẹn với bạn rồi. Em đi trước đây,
- Nhóc đi đi. Hôm khác ta bàn tiếp nhé.
- Ừ - Nó quay lưng bước đi, cố không cho chị thấy những giọt nước mắt đã ứa ra từ bao giờ. Vậy là chị sắp lấy chồng, một người con trai đúng nghĩa có thể chăm sóc, bảo vệ cho chị. Thế tại sao nó lại cảm thấy đau lòng? Nó yêu chị, việc đó chị sẽ không bao giờ biết đâu, nó sẽ luôn ở cạnh chúc phúc cho chị.
***
Ngày cưới đã đến, chị xinh đẹp, lộng lẫy trong bộ váy cô dâu. Nhìn chị y như một thiên thần, một thiên thần không phải của nó. Hôm nay người nó yêu đi lấy chồng, nó lại làm dâu phụ, còn gì có thể buồn hơn? Nhưng nó sẽ không để chị biết nó buồn đâu, như vậy người ta gọi đó là hy sinh phải không? Không, như vậy người ta gọi đó là hạnh phúc.
Trong phòng cô dâu, chị ôm nhẹ nó vào lòng :
- Nè, sau này nhóc phải tự lo cho mình đó! Có biết không? Không có chị bên cạnh nhóc cũng phải luôn sống tốt nhé và sẵn tìm cho mình một người chồng luôn đi. Vậy thì chị mới an tâm được chứ - Chị mỉm cười rồi buông nhẹ nó ra.
- Em chưa có chuẩn bị tâm lý để lấy chồng đâu.
- Thôi, tùy nhóc nhưng nhớ sớm sớm đấy nhé, đừng đợi chị già rồi mới lấy chồng đó. - Chị cười lớn, nó khẽ mỉm cười trước sự trẻ con của chị.
Chị đang bước vào giáo đường đưa tay mình nắm lấy bàn tay của chú rễ. Nụ cười này bây giờ không còn dành cho nó nữa, bàn tay đó không còn là đưa ra để nắm lấy tay nó, nó đã thực sự mất chị rồi.
- Ở đây có ai phản đối hôn lễ này không? - Tiếng vị cha sứ vang lên, giáo đường im lặng. Nó đang dáo dác nhìn quanh, chờ một ai đó lên tiếng. Tại sao người đó không phải là nó?
- Con đồng ý. - Tiếng của chú rễ, ba từ đó đã lôi nó trở về thực tại.
- Còn cô dâu con có đồng ý lấy chú rễ làm chồng cho dù........?
Chị im lặng......... Nó hồi hộp.......nó đang chờ gì? Một phép lạ chăng.....?
- Con đồng ý.- Mọi thứ xoay quanh, không còn nghe được gì nữa, nó vụt chạy ra ngoài bỏ lại tất cả. Dến lúc này nó mới cảm thấy đau. Nó chẳng thể nào cao thượng được như nó nghĩ.... Nó đau, đau như thể có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim.....
2 năm sau.
- Chị đã có em bé rồi, nhóc à. - Chị xoa nhẹ vào bụng.
- Ồ, vậy sao! Được mấy tháng rồi?
- Chỉ mới hai tháng thôi.
- Chị muốn đó là con trai hay con gái?
- Sao cũng được hết. Chị không quan trọng mấy cái đó.
- Thế chị thích nó là con trai hay con gái?
- Con trai.
- Sao vậy?
- Thì để nó đẹp trai như chồng chị chứ sao.- Chị cười lớn. Trải qua bao nhiêu thời gian mà chị vẫn như thế, chẳng thay đổi chút nào cả.
- Chị đã làm mẹ người ta rồi đó, người lớn chút đi.
- Chà, chà! Chị lớn hơn em đó nha nhóc, dù chỉ có 1 tuổi thôi nhưng vẫn là lớn hơn. Mà em với bạn trai sao rồi? Chừng nào đưa thiệp đây?- Chị nháy mắt.
- Cũng bình thường. Tại công việc của em chưa ổn định lắm nên không thể tính tới chuyện kết hôn được, nhưng sẽ sớm thôi. - Thật ra thì nó có bạn trai gì đâu, trái tim nó bây giờ không còn đủ chỗ để có thể chấp nhận thêm một ai nữa.
***
Hôm nay vừa bước xuống máy bay nó đã đến ngay nhà chị.
- Con bé dễ thương quá em ha!
- Ừ, nó dễ thương y chang em vậy đó.
- Xì, con chị tự nhiên giống em hà. Vô duyên!
- Mà nó không phải là con trai như chị muốn rồi.
- Không sao! Sau này lớn lên nó đẹp như mẹ nó cũng được.
- Chà, hai chị em đang nói chuyện gì mà vui vậy?
- Anh Nam mới đi làm về đó à? - Nó hỏi.
- Ừ, anh mới về. Mệt quá!
- Anh đi tắm trước đi. Em pha nước rồi.
- Cám ơn em - Anh nói rồi hôn nhẹ vào má chị. Trông chị hạnh phúc thế này chắc nó sẽ không bao giờ hối hận vì ngày xưa đã không nói yêu chị.
***
1 năm sau.
- Anh Nam, chị với bé Nhi có ở nhà không?
- Không, họ qua nhà ngoại chơi rồi, chắc cũng sắp về rồi đó em vào nhà đợi không?- Anh nói với giọng lè nhè, hình như anh vừa mới uống rượu.
- Da, cũng được.
- Em ngồi đó đi. Tại hồi trưa có mấy đứa bạn lại chơi, nhậu tí nên nhà hơi bừa bộn. Xin lỗi em nhé!
- Dạ, không sao đâu. - Nó trả lời lí nhí.
- Đợi anh dọn dẹp tí.
- Để em phụ cho.
- Ừ, cám ơn em. - Nó lui cui dọn dẹp mấy chai bia mà không để ý rằng Nam đang đứng đó nhìn nó chằm chằm. Bỗng dưng Nam tiến lại gần.
- Anh làm cái gì vậy? - Nó hốt hoảng khi Nam nắm chặt lấy tay nó.
- Em có biết là anh yêu em không?
- Anh nói cái gì thế hả? Anh là chồng của chị mà. BỎ EM RA!
- Không, anh không bỏ em ra đâu.
- Á, cứu, cứu tôi với. - Nó hét lớn khi anh nắm chặt hai tay nó ép vào tường. Đôi môi anh tìm đến môi nó hôn ngấu nghiến. Nó cố găng vùng vẫy nhưng vô ích. Ôi! Khó thở quá thực sự rất khó thở. Nam lúc này dường như không còn là mình nữa. Anh như một con thú hoang đang vồ lấy một miếng mồi ngon béo bở. BỐP!
- A, ai vậy? - Nam lấy tay sờ đầu đảo mắt ra phía sau tìm người vừa tấn công mình.
- ANH ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?- Chị hét to, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.
- Anh xin lỗi, không phải tại anh đâu anh đang say quá mà.
- Anh biến khỏi đây cho tôi.- Chị chỉ tay về phía cửa giọng rất cương quyết.
- Ừ, anh đi. Tạm biệt em.- Rầm, tiếng Namđóng cửa.
- Em có sao không? Chị xin lỗi, chị xin lỗi mà. - Chị ôm tôi vào lòng, rất ấm áp, một cảm giác rất lâu rồi tôi mới tìm lại được.
***
- Bé Nhi càng lớn càng xinh em nhỉ.
- Ừ, bé giống chị đó. Ảnh có về thăm bé Nhi không?
- Không, từ hôm ra tòa đến giờ chị không còn gặp lại ảnh nữa. Thì ra sau khi li di rồi chị lại cảm thấy thanh thản đến thế.
- Tất cả là lỗi của em phải không?
- Không phải đâu. Đó là quyết định của chị. Chị không thể sống với một con người như thế. Thôi đừng nói chuyện này nữa. Mai là sinh nhật em rồi em muốn chị tặng quà gì đây?
- Thôi quà cáp gì. Không cần đâu. Một bữa cơm là được rồi.Hì hì.
Ket...Ket...Rầm....
- Có người băng qua lộ bị xe tông trúng.
- Vậy sao? Có bị thương nặng không.
- Năng lắm! Chắc là không qua khỏi.
- Người đó vừa từ siêu thị đi ra thì gặp phải tên tài xế say rượu, thế là....
- Nạn nhân là nam hay nữ vậy?
- Là nữ..
......
Tiếng bàn tán xôn xao của mọi người làm nó chú ý...Lẽ nào....
- Mọi người làm ơn...- Nó cố gắng chen vào dòng người đang đứng xung quanh để vào trong. Người con gái nằm đó, máu chảy dài từ mặt xuống ướt đẫm cả chiếc áo trắng.
- Chị, chị sao lại thế này? Mở mắt ra nhìn em đi chứ. Ai đó, làm ơn gọi dùm cấp cứu...- Nó gào lên trong sự điên dại.
- Em...em hãy chăm sóc...bé Nhi dùm chị... Cám..ơn em...- Người con gái trút bỏ hơi thở cuối cùng, nằm yên trong tay nó...bất động.
Ngày đám tang chị, họ hàng đều đến đông đủ, ai cũng xót thương cho chị. Vẻ mặt đau buồn còn hằng trên khuôn mặt mọi người. Thì ra tên say rượu đụng chị hôm đó chính là anh Nam, mọi người đều bàng hoàng, sửng sốt khi hay tin, ngoại trừ nó... Nó ngồi đó không biểu lộ buồn phiền cũng không khóc. Nó không khóc là vì không thể khóc hay đã hết nước mắt để khóc rồi.. chỉ đơn giản là ngồi đó..vô cảm. Vậy là chị đã ra đi rồi sao? Chị bỏ nó lại rồi đi như thế à? Chị ác lắm! Chị thực sự ác lắm! Bây giờ điều duy nhất nó có thể làm cho chính là chăm sóc bé Nhi thật tốt, nó sẽ yêu thương con chị như chính chị đã từng...
Hôm nay là ngày cuối cùng nó ở lại căn nhà này, ngày mai nó sẽ cùng bé Nhi rời khỏi Việt Nam, một nơi chứa quá nhiều kỉ niệm. Nó dọn dẹp phòng chị lần cuối trước khi đi. Mùi chị vẫn còn vương vấn đâu đây...nhớ quá! Nó tìm thấy thứ đó, một quyển sổ cũ, da bọc bên ngoài cũng đã phai màu. " Nhật kí của chị đó, cấm nhóc léng phéng tới gần nghe chưa?"- Lới nói của chị lảng vảng quanh tai. Nó khẽ mỉm cười khi nhớ lại khuôn mặt của chị lúc đó như sợ ai phát hiện bí mật. Bây giờ thì nó đã thực sự nhớ chị lắm rồi...Chị hãy quay về đi...
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay, mình vô tình va phải một con nhóc ở sân trường. Cô bé dễ thương thật! Sao bây giờ mình mới gặp nhỉ? Suốt ngày hôm nay, mình cứ nghĩ về cô nhóc ấy hoài, chẳng biết làm gì thế là lại viết ra. Nhật kí này chị viết là dành cho nhóc đó.
Ngày...tháng...năm...
Chị biết nhóc là sinh viên năm nhất. Chị còn điều tra được nhóc đang đi học đàn. Thế là chị cũng lót tót đăng kí đi học. Bây giờ nghĩ lại mới thấy chị ngớ ngẩn thật, nhưng mà như thế mới được gặp nhóc thường xuyên dù chị chẳng biết gặp nhóc để làm gì. Chị muốn làm bạn với nhóc, quen thêm một người bạn thì có gì là xấu, nhóc nhỉ?
Ngày...tháng...năm...
Vậy là chị đã làm quen được với nhóc rồi. Trông nữ tính vậy mà cũng nghịch phết. Chắc khổ với nhóc dài dài rồi.
Ngày...tháng...năm...
Làm sao như thế được chứ? Đúng, không thể nào. Nhưng cái cảm giác ấy..là sao?
Ngày...tháng...năm...
Hình chư chị đã yêu nhóc mất rồi. Làm sao mà nhóc có thể chấp nhận cái tình cảm ấy được chứ? Hai đứa con gái...sao có thể? Có lẽ chị nên im lặng là tốt nhất.
Ngày...tháng...năm...
"Chị đang chờ người chị yêu tỏ tình với chị" Sao chị lại nói câu đó nhỉ? Làm sao mà nhóc có thể tỏ tình với chị được. Vì nhóc là con gái mà, nhóc đâu có yêu chị. Chỉ có chị là đơn phương thôi.
Ngày...tháng...năm...
Hôm nay, nhóc hỏi chị về tình yêu của hai đứa con gái. Không lẽ nhóc đã biết gì rồi sao? Nhất định không thể để nhóc biết chị yêu nhóc được, như vậy nhóc sẽ sợ chị mất. "Chị thấy cái tình yêu đó nó kì kì sao ấy" câu trả lời mà chị cố gắng nghĩ được trong một phút lúng túng hy vọng không làm nhóc nghi ngờ. Chị buồn quá, nhóc ơi! Chị phải làm sao đây?
Ngày...tháng...năm...
Chị biết muốn quên nhóc chỉ còn một cách thôi. Chị đã chấp nhận Phong rồi. chi nói tin đó với nhóc, nhóc rất vui. Nhóc có biết chị đang đau lòng lắm không? Nhưng thôi, chị đã lựa chọn như thế rồi...
Ngày...tháng...năm...
Chị đã chia tay với Phong. Thật ra việc Phong bắt cá hai tay không phải là nguyên nhân chính khiến chị chia tay ảnh. Chị phát hiện rằng ở bên Phong chị cũng không thể nào quên nhóc được, như vậy thì chị cũng đang bắt cá hai tay rồi còn gì. Sao mà nhóc cứ lảng vảng quanh đầu chị thế này? Cút khỏi mau! Hôm nay, chị cố tình ngã vào người nhóc đó. Nhóc mang lại cho chị một cảm giác mà ở cạnh anh Phong chị không thể nào có được. Chắc là chị đã yêu nhóc hơn nữa rồi.
Ngày...tháng...năm...
Buồn thật! Nhóc nói với chị nhóc đã thích một người rồi. Tim chị lúc đó đau lắm, nhóc ác thật! Nhóc có biết không? Vậy là chị đã hết hy vọng gì rồi... Chưa bắt đầu mà đã có kết thúc...Có lẽ chị với nhóc sẽ không có kết quả gì đâu. Chị không nên mơ mộng nữa.
Ngày...tháng...năm...
Lần này chị nhất đinh phải dứt khoát hơn. Chị đã nhận lới cầu hôn của Nam. Hy vọng anh ấy sẽ làm cho chị quên nhóc. Chị ích kỉ với anh ấy lắm! Có đúng không? Tất cả cũng tại nhóc mà ra thôi...
Ngày...tháng...năm
Hôm nay trong phòng cô dâu, không cầm lòng được nên chị đã ôm nhóc. Chị ước gì thời gian có thể đứng yên tại giây phút đó, nhưng đó cũng chỉ là một điều ước thôi...Nhóc mặc váy trắng rất đẹp, y như một thiên thần, một thiên thần không dành cho chị. "Có ai phản đối hôn lễ này không?" Chị lén nhìn nhóc, nhóc đứng im lặng. Mà cũng phải thôi, làm sao nhóc có thể phản đối được chứ? Đối với nhóc, chị chỉ là một người bạn, hơn nữa là một người chị... làm gì có cái tình cảm kia... Chị vọng tưởng thật."Con đồng ý" Chị đã suy nghĩ rất nhiều trước khi thốt lên ba từ ấy. Vậy là từ đây, chị có thể bắt đầu quên đi tình cảm của mình dành cho nhóc rồi. Chị vui lắm!.. nhóc à...rất vui..
Ngày...tháng...năm...
Cũng lâu rồi chị không viết nhật kí nhỉ? Chị có thai rồi. Chị cho nhóc biết nhóc rất vui, chị cũng thế! Vậy là chị đang mang trong người một sinh mạng nhỏ, nhất đinh chị sẽ yêu thương, chăm sóc nó thật tốt. Thật sự khi nhóc hỏi thì chị thích nó là con gái đấy! Nhưng hy vọng nó đừng dễ thương như nhóc vậy, khổ cho người ta lắm. Chị không muốn nhìn thấy một bản sao thứ hai như mình đâu. À, mà chị cũng nên đổi cách xưng hô chứ nhỉ? Dù sao thì nhóc cũng đã lớn rồi đâu còn như ngày xưa nữa. Nhưng dù sao thì nữa thì em vẫn mãi là nhóc của chị.
Ngày...tháng...năm...
Nam, anh ấy nghĩ thế nào mà dám làm chuyện đó với em hả? Chị quyết định rồi, chị sẽ li dị với Nam.
Ngày...tháng...năm...
Mai là sinh nhật em rồi, chị nhất định sẽ đãi em một bữa, đảm bảo không ngon không lấy tiền đâu. ^^
Bộp.. Quyển nhật kí rơi xuống đất. Mắt nó đã nhòe đi vì lệ. Lần đầu tiên từ khi chị mất, nó khóc..Nước mắt cứ trào mãi ra không thể nào dứng lại được.Trời ơi..giá như..giá như cho thời gian quay trở lại, nó sẽ nói nó yêu chị...Nhưng tất cả đã qua muộn rồi..Chị sẽ mãi mãi không biết được nó yêu chị đến thế nào đâu.
***
18 năm sau...
- Sao ngồi một mình buồn vậy nhóc? Thất tình hử?
- Mẹ này, chọc con hoài. Mà mẹ nói đúng.
- Vậy là thất tình thật hở?
- Không biết cái đó có phải là thất tình không nữa?
- Chà, phức tạp vậy sao? Nói thử cho mẹ nghe xem.
- Con...con đang thích một người, mà anh ấy không có thích con?
- Sao con biết?
- Ảnh đã có bạn gái rồi. Người ta hạnh phúc lắm.
- Thử đi.
- Sao?
- Tỏ tình đi. Không thử sao biết? Có những chuyện không nói con sẽ hối hận cả đời.
- Con sẽ thử. Mà mẹ yêu thầm ai à? - Nhi cười ranh mãnh.. Nó im lặng, cố nén một tiếng thở dài, mắt dõi về phía xa như muốn tìm lại một thứ gì đã mất. Mỗi lần nghĩ về người con gái đó nó lại như thế.
- Ừ, mẹ của con.
End
T_T