Anh và em bây giờ đã cách xa nhau lắm rồi, không chỉ mỗi khoảng cách địa lý mà cả trái tim, lý trí. Nhưng em vẫn tự hỏi, đã đủ xa để mà phải nghĩ đến rồi thấy nhớ quay quắt không?
Vì khoảng cách không phải là độ xa, mà vì lòng người cho rằng nó xa thì bỗng dưng xa xôi thôi. Xa rồi mà vẫn nhớ nhung có nghĩa là còn yêu thương phải không anh?
Em ở phía trước vừa đi vừa đợi anh !!
Có những lúc hai người cùng nhìn về một hướng, nhưng một người đứng trước và một người đứng sau. Và người đứng trước lãng quên người đứng sau. Đến lúc quay lại thì không còn thấy bóng dáng người kia nữa.
Vậy thì chỉ tại người đứng sau không đuổi theo người đi trước mà thôi. Người đứng sau cũng đâu có biết người đi trước vừa đi vừa đợi, đợi mãi không được nên cứ thế đi thôi, đi rồi hy vọng người ở sau đuổi theo. Nhưng người ở sau thì cứ đứng đó nhìn, đôi khi có gọi với theo, nhưng yếu ớt quá, người đi trước cách xa không thể nghe hoặc có nghe cũng không rõ ràng.
Em là người đi trước, anh là người đứng sau em. Anh biết em ở phía trước mà, phải không? Nhưng sao anh chẳng bao giờ đuổi theo em, bước nhanh hơn cũng được, miễn bắt kịp và níu tay em lại. Tại sao anh không làm?
Lòng kiêu hãnh của em, của một cô gái cho rằng mình phải mạnh mẽ để đương đầu với cuộc sống này đã không cho phép em quay lại nhìn xem anh đã cách em bao xa, để dừng lại chờ anh bước chậm chạp đến bên em. Không thể đâu anh à.
Thế nên, em ở phía trước anh và cũng vừa đi vừa đợi anh. Mệt mỏi quá thì em sẽ dừng lại, cái cớ của sự dừng lại cũng là để đợi anh thôi, nhưng rốt cuộc anh vẫn ở đâu? Ở sau cách em bao xa mà em không thể nghe thấy tiếng anh? Vậy thử hỏi, em dừng lại chờ anh có phải đã trở thành kẻ ngu ngốc lãng phí thời gian cho sự chờ đợi?
Em ở phía trước đấy, em nhìn về tương lai của riêng em. Anh ở sau em và cũng đang nhìn về tương lai của riêng anh. Tương lai của anh, có em không? Còn tương lai của em, anh đang ở cùng sự chờ đợi.
Em không bỏ mặc được những thứ đã tồn tại, đã đi qua cuộc đời em, chính vì vậy mà dù nhiều khi nghĩ về anh khiến em tổn thương, em vẫn cứ không bỏ mặc anh được, và em tiếp tục vừa đi, vừa đợi anh.
Mình đang còn trẻ, sự chờ đợi đôi khi là hạnh phúc phải không anh? Nhưng nếu sau này, khi đã đi một đoạn đường dài, khi em không còn có thể vừa đi vừa đợi anh nữa thì anh hãy cho em biết, anh đang ở đâu, nếu là ở phía sau thì anh đang cách em bao xa. Được không anh?
Bước nhanh hơn anh nhé, vì trước khi cần tình yêu, em cần một người bạn đường đồng hành cùng em vượt qua những khó khăn, thử thách trong cuộc đời này.
Chuyện tình yêu - GreenStar