Hắn thầm cười chê hắn…
“Thật vớ vẩn!”…
Hắn đang bí rị, không viết nổi một câu nào ra hồn, cho dù là một câu văn vần hay văn xuôi…
Cho dù biết bao cảm xúc vẫn đang ào ạt ùa về khi hắn hồi tưởng lại quá khứ cuộc đời của hắn…
Hắn ngồi vẽ ngệch ngoạc hình một trái tim…
Hắn ngắm nghía hình trái tim…
Hay thật! Trái tim, nhọn hoắc phía dưới như từ một điểm nhỏ nhoi, rồi cong vòng rộng ra hai bên, tiến lên trên, vòng vào gặp nhau ở giữa, thành ra biểu tượng của cảm xúc, của ước mơ…
Chỉ một sự kiện nhỏ bé trong cuộc sống, mà cũng tạo nên cảm xúc dào dạt, mênh mông cho tâm hồn con người, rồi lại được thể hiện bằng biết bao nhiêu tác phẩm văn, thơ, truyện, nhạc, họa, phim ảnh…
Chợt nhớ ý của bloger “linhlinh89”, hắn quay ngược hình trái tim lên trên, bây giờ trái tim thành hình ngọn lửa; ngọn lửa đốt cháy mọi tạp chất; ngọn lửa luôn vươn lên; ngọn lửa Tình Yêu…
Hắn nghịch nghịch, chồng trái tim ngược lên trên trái tim xuôi…
Hắn thấy ngộ ngộ…
Hắn thấy hay hay…
Hắn thấy một chiều tiến lên…
Từ trong cuộc sống…
Cảm xúc con người thăng hoa, mơ ước cao xa, thể hiện qua biết bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật…
Qua quá trình thanh lọc, tinh luyện cảm xúc, mơ ước, thể hiện…
Ngọn lửa tình yêu thương con người, yêu thương vạn vật, yêu thương vũ trụ sẽ đốt cháy mọi dục vọng thấp hèn, đốt cháy mọi lạc loài, đốt cháy mọi vẩn đục…
Dần dần chỉ giữ lại những gì là trong sạch nhất, tinh túy nhất…
Gom lại, đưa con người vươn lên tới đỉnh cao duy nhất là Chân, Thiện, Mỹ…
Rồi…
Hắn thầm cười chê hắn…
“Thật vớ vẩn!”…
dovaden2010