Sau cơn hoảng loạn vì má tôi bị tai biến, gia đình tôi đã bình tâm trở lại. Má tôi đã dần hồi phục và được đưa vào Khoa Nội bệnh viện để được theo dõi và tiếp tục điều trị. Các anh chị phải đi làm, còn tôi là con gái út, nên được phân công lãnh phần cơm nước và chăm sóc cho má.
- Các anh chị khôn quá hén!
- Tụi tao đi làm cả ngày, giờ đâu mà đi chợ nấu cơm cho má?
- Nhưng em đang học 12, lại chuẩn bị luyện thi nữa, nặng lắm chứ bộ!
- Thì mày mang bài vở vào bệnh viện học luôn, càng tiện chứ sao!
- Ứ… ứ…!
- Ráng đi, rồi tụi tao bồi dưỡng đặc biệt cho!
Nhưng rồi tôi cũng phải chăm sóc cho má, vì biết các anh chị đều bận rộn và ai cũng cưng tôi nhất nhà, đặc biệt là má tôi. Má tôi đã tỉnh táo, nhưng tay chân còn yếu lắm, chưa tự ăn uống được. Các anh chị cũng thay phiên nhau chăm sóc cho má, nhưng tôi vẫn là nhân vật chính, lo lắng hàng ngày. Trong số những điều dưỡng viên trực phòng má tôi, có một chị được má tôi rất mến. Nghe má tôi hay khen ngợi, tôi tò mò muốn được gặp chị một lần xem sao!
………
- Thầy ơi! Tạm ngưng mai học tiếp nghen thầy!
- Năm cuối rồi, các em ráng cố gắng chút nữa đi, kẻo không kịp chương trình đấy!
Cả lớp lại chăm chú làm bài luyện thi, còn tôi, cứ nhấp nha nhấp nhổm vì đã không còn kịp nấu cơm cho má. Tan học, tôi phóng như bay vào bệnh viện, định bụng hỏi má muốn ăn gì thì mua luôn cho má ăn tạm.
Không ngờ, má tôi đang được một chị điều dưỡng bón cơm!
- Chào em! Hôm nay em phải học thêm nhiều bài nên trễ giờ phải không?
Tôi đỏ mặt, gật đầu, lúng túng như bị bắt quả tang phạm lỗi.
- Bác nhờ chị mua cơm dùm khi thấy trễ, đoán là em bận học, thấy em chưa đến nên chị giúp bác ăn cơm luôn. Thôi nhường lại cho em nè! Con chào bác, bác ráng ăn cho mau khỏe!
Dọn dẹp xong, tôi rụt rè đến phòng trực. Chị đang ngồi say sưa với một chồng hồ sơ, sổ sách. Dáng nghiêng nghiêng hiền hậu, khuôn mặt trái xoan dễ mến. Nhớ mắt chị nhìn tôi hồi nảy, in như ánh mắt của má tôi, tôi mạnh dạn bước vào. Thoáng thấy tôi, chị buông cây viết xuống, hỏi ngay:
- Má em có gì không?
- Dạ không! Em chỉ muốn…
- Vậy em ngồi xuống ghế đi!
- Dạ!
- Nào bây giờ có gì em cứ nói đi, đừng ngại!
- Em chỉ muốn cám ơn chị đã giúp má em thay em…
- Không có gì đâu, bình thường chị vẫn vậy thôi, không riêng gì má em.
- Má em thường khen chị hoài!
Chị mĩm cười, hé lộ hàm răng trắng thật đều, nhưng tôi vẫn nhận thấy một thoáng buồn trong mắt chị.
- Mẹ chị mất trong khi chị mãi mê với nghề kế toán, không chăm sóc mẹ chu đáo, tuy mẹ không trách, nhưng chị cảm thấy mình có lỗi. Nên sau đó chị đổi sang nghề này, chăm sóc những người bệnh tật, neo đơn, tạm coi như chăm sóc cho mẹ khi xưa, thế thôi em à!...
......
- Má ơi! Con đã chọn được một nghề cho tương lai rồi!
- Cha bay! Má biết con muốn dễ thương như cô ấy phải không?
- Con nói thật mà! Má ghẹo con hoài!
dovaden2010