DMCA.com Protection Status

Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013


Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tôi đang tự do bay nhảy vui chơi và không biết giận hờn hay ghen tuông là gì bỗng anh xuất hiện. Lúc đầu tôi chẳng ấn tượng gì với anh hết, anh là nhân viên mới trong công ty tôi. Anh là quay phim, còn tôi là biên tập, mỗi lần có chương trình thì hai đứa đi làm chung rồ về, chỉ thế thôi. Lúc mới vào nghề tôi tự hứa sẽ không yêu người cùng ngành, vì cái nghề này đi sớm về khuya, giờ giấc lại không ổn định, chán lắm. Gia đình muốn tôi quen một anh chàng kỹ sư hay nhân viên ngân hàng, giờ giấc ổn định sẽ tiện chăm sóc tôi, tôi thấy vậy cũng hợp lý nên loại bỏ tất cả các anh chàng cũng ngành theo đuổi tôi. Lúc anh xuất hiện các chị trong phòng tôi lúc nào cũng khen “ anh chàng quay phim mới cao to, đẹp trai nhỉ” nhưng tôi chẳng để ý, mặc kệ vì tôi đã có mục tiêu của mình rồi.

Thế rồi cái bệnh say xe đã hại tôi, cứ ngồi lên xe là tôi đau đầu chỉ muốn dựa vào ai đó thôi. Mỗi lần đi quay chung, anh lại ngồi kế bên cạnh tôi làm tôi ngớ ngẩn chẳng biết làm sao, nếu không có người dựa chắc tôi sẽ ói, mà chẳng lẽ lại đề nghị anh cho tôi dựa, không biết anh sẽ nghĩ tôi như thế nào nhỉ, quyết tâm không dựa anh nữa. Bực mình, đang say xe mà hắn với cô thư ký cứ chọc nhau ồn ào, làm tôi không ngủ được lại nhức đầu nữa, tôi la toáng lên “im lặng một chút được không? Anh không nhìn thấy người khác đang mệt hả?” Rồi anh và cô thư ký nhìn tôi với ánh mắt tròn xoe, nhưng cuối cùng sau câu hét toáng lên thì hắn cũng ngồi im rồi.

Sau lần đó anh ít chọc tôi hẳn, anh chọc tất cả chỉ trừ tôi ra, chắc anh nghĩ tôi là bà già khó tính. Mặc kệ, muốn làm gì cũng được, miễn không ảnh hưởng đến tôi là được. Cứ như vậy khoảng cách giữa tôi và hắn cứ xa dần.

Một lần tôi đi quay cùng hắn đến khuya, uể oải quá, lên xe tôi ói liền. Lúc đó anh nhanh tay đỡ tôi, lấy nước cho tôi uống và đặt đặt tôi dựa vào vai hắn, tôi cảm thấy dễ chịu và thiếp đi hồi nào không biết. Xe chạy đến công ty, anh kêu tôi dậy rồi đề nghị “ hôm nay em mệt rồi, gởi xe lại công ty đi để anh chở em về”. Không hiểu sao tôi lại gắt gỏng lại “ đưa về rồi ngày mai lấy xe đâu đi làm, tui tự về được rồi”. Lúc đó anh nhẹ nhàng quá “anh đưa về, sáng anh qua chở em nhé, em về một mình không an toàn đâu, khuya quá rồi”. Trời cũng đã khuya quá rồi, đường lại vắng nữa đúng là con gái đi về một mình lúc này cũng không an toàn, thôi đành để anh đưa về vậy, có gì mai tính tiếp.

Trên đường về, anh chở tôi vào một quán cháo. Tôi thầm nghĩ, anh cũng tâm lý thật, tôi đang ước mình có một tô cháo thật nóng. Sáng đến công ty, ai cũng trố mắt lên nhìn tôi ngồi trên xe anh, tôi giải thích ngay còn anh chỉ mỉm cười và lặng lẽ đi vào.
Góc Tâm Hồn GocTamHonorg anh da den Anh đã đến
Sau lần ấy anh nhắn tin với tôi nhiều hơn và đòi trả công, tôi hẹn hắn đi cà phê để trả công cho tối hôm đó. Tối nào anh cũng nhắn tin trêu trọc làm tôi tức điên lên và muốn cãi nhau. Thế rồi một ngày anh xin nghỉ việc ở Công ty chuyển công tác chỗ khác, trong lòng tôi cảm thấy trổng trải quá. Có lẽ nào tôi đã yêu anh rồi sao, không phải đâu tôi tự nhủ “ chỉ là thói quen, một thời gian tôi sẽ quên”. Nhưng không phải, tôi cảm thấy nhớ anh vô cùng, nhớ cái tin nhắn trêu trọc mỗi đêm, nhớ mối lần anh mỉm cưới khi thất tôi bước vào công ty. Dường như cái mục tiêu không yêu người cùng ngành của tôi đã tan biến rồi, tôi đã yêu hắn.

Một thời gian sau, hắn quay lại công ty tôi làm việc, vẫn không thay đổi nhưng tôi thì thay đổi, tôi hiền hòa và nói chuyện với anh nhiều hơn. Noel, anh mời tôi đi chơi, cái lạnh thổi vào, tôi nép vào vai, anh hôn thật nhẹ lên trán và ôm tôi vào lòng, tôi không đẩy anh ra và cảm thấy thật ấm áp, tôi như muốn ở trong lòng anh mãi thôi, ấm áp và bình yên quá.

Cảm giác cô đơn của tôi đã không còn, cảm ơn anh đã đến và mong anh mãi bên em nhé. Và tôi lại gọi anh bằng một cái tên rất ngộ “bobo của em”.

GocTamHon.org (via thaohahanh)