Góc Tâm Hồn Nhỏ - ~ Cuộc sống nó là một cái xích đu, đúng không nhỉ? Ừ đúng rồi, biết sao đúng không? Khi mình ngồi trên chiếc đu quay đó, việc đẩy chiếc đu quay trở thành một khó khăn của mình, nên mình phải nhờ 1 ai đó quay chiếc đu…Có vui có thích hay không thì đó là tùy vào người quay chiếc đu, họ quay nhẹ thì ta thấy chán, họ quay vừa ta thấy thích, còn khi họ quay quá mạnh thì…ta cảm thấy bực bội, khó chịu và muốn nhảy xuống khỏi chiếc đu đó ngay lập tức…Chiếc đu quay đó cũng chính là cuộc sống đang đẩy đưa bạn đi, đi đến nơi thiên đường hay tới địa ngục?
~ Buồn chán, có bạn…tâm sự, có bạn…muốn yêu, có bạn…muốn nói lên lời yêu thương, cũng là bạn đây! Họ chính là người đưa đẩy chiếc đu quay của bạn, quay nữa đi, hihi mát quá, quay tiếp đi, hihi nhớ cứ quay như thế nhé, đừng thả ra nhé! Cái sự thích thú ấy đã được bày diễn, đã được người ngồi trên chiếc đu đó cảm nhận, cũng đã được người ngồi trên chiếc đu đó nói lời “cảm ơn”? lời cảm ơn ấy có đúng với bản chất của nó không nhỉ? Nó sẽ xảy ra trong bao lâu cơ chứ? Hay nó chỉ xảy ra khi chiếc đu quay và ngừng xảy ra khi chiếc đu không còn quay nữa? Ừ thì đó chính là cuộc sống của mỗi người, nó luôn quay và quay, không ngừng đâu, nó chỉ ngừng khi bạn không còn thấy mặt trời nữa mà thôi! Ai đã làm thay đổi con người của bạn, ai đã làm bạn biến đổi từ thiên thần đến quỷ dữ, hay chính bạn đã cảm nhận sự thích thú đó đến dư thừa nên bạn đã tự làm mình xấu đi. Thật khó khăn khi phân tích nó nhưng thật dễ dàng khi bạn là con người như vậy…đến thì dễ nhưng muốn xóa bỏ nó thì có vẻ là cả một vấn đề đây, không chỉ dùng bút xóa và xóa hết những cái tội lỗi ấy là xong đâu. Mà nó còn được bày ra cho thiên hạ xem, bày ra cho những con người khác nhìn thấy và phỉ nhổ lên những điều ấy dù nó là tốt hay xấu. Con người thật không biết phân biệt, có xấu có tốt cũng phải ngẫm nghĩ lại điều mình vừa nói ra chứ, sao họ lại có thể làm những hành động khó coi như vậy, họ không hề nghĩ tới người đọc sẽ cảm thấy ra sao à? Hay họ chỉ nghĩ cho riêng bản thân họ khi họ đã làm điều mà họ cảm thấy thỏa mãn, thật lỗ mãn.
~ Chóng mặt quá, sao quay nhanh thế kia, làm người ta không biết đất trời luôn đây này >”< ~! Sao thế? Cảm thấy khó chịu rồi sao? Chưa hết thời gian mà, quay tiếp nhé? Thôi thôi đủ rồi, thế là đủ rồi, chóng mặt lắm. Này! Tưởng thoát khỏi đây dễ thế sao? Nhìn đi, con người này mà để em thoát khỏi đây sao, ngồi ngoan đó đi em, để anh quay tiếp, quay đến khi nào anh thấy chán thì thôi! 1 bước lỡ lầm, đi mất rồi, làm sao đây? Tìm lại làm sao đây? Thà lúc nãy mình không ngồi lên đây, để khi nó quay bây giờ không thoát được nữa, đồ phản bội mà, thật không ngờ >”< ~! Nói thế thì được ích gì nữa chứ, lọt vào tầm nhìn, bị hành hạ, sỉ nhục, để ngta cảm thấy vui sướng khi nó phá mình như thế, ai cũng thế thôi, không ai cho không ai cái gì cả, đúng không bé yêu của anh? Quá ngốc để rồi bây giờ phải nhận lấy cái kết quả này, làm sao đây chứ??? Bao ngày phải sống trong vòng tay của nó, khó chịu, bực bội, cằn nhằn…có nói gì đi nữa thì cũng thế thôi, ngốc lắm bé yêu của anh ạ~
~ Đến khi được thoát ra khỏi cái đu quay ấy, không bị làm phiền nữa, thì lại cảm thấy chán nản, chán cuộc đời, mất lòng tin về mọi người…muốn trả thù, nhưng càng làm thì càng chứng tỏ con người của bạn xấu…giống như người đó! 1 phút tha thứ bằng 1 giờ bình yên…ngậm ngùi nhìn lại và thở dài, xua tan mọi chuyên, chỉ vì mình ngốc mà thôi, thôi thì…lấy 2 bàn tay trắng với con người được rửa sạch để làm lại cuộc đời, đi tiếp quãng đường của mình chứ…!
~ Nhưng dù sao đi nữa…cũng đừng bao giờ ngồi trên chiếc đu quay ấy…Bởi, tớ và cũng như các cậu, rất sợ những vòng quay đó… _ _!
GocTamHon.org (via SiuNhanHeO)