Góc Tâm Hồn Nhỏ - Em là một cô gái bình thường, giản dị, khuôn mặt ưa nhìn, da trắng và đặt biệt ở em là một cô gái vui vẻ, cá tính. Khi em cười trông rất dễ thương.
Tôi và em đến với nhau ngày 30 tháng 4 năm 2008 sau khi tôi ngỏ lời yêu em lần thứ 2, lần đầu tôi ngỏ lời thì em đã đồng ý nhưng sau đó nói là chỉ đùa, lần đó em đã khóc sưng cả mắt vì mình làm sai một điều gì đó. Lần này em đồng ý thật lòng. Chúng tôi đã có những kỷ niệm đẹp bên nhau trên chiếc xe đạp, cùng đi học thêm, hái trái cây, ăn hàng, khoảnh khoắc bên nhau thật hạnh phúc… Tất cả kỷ niệm cùng em tôi điều nhớ rõ, nhất là lần tôi với em cùng lọt xuống ruộng trong 1 lần đi hái bắp, mỗi lần nghĩ tới tôi điều cười, may mắn cả 2 điều bình an. Và những nụ hôn đầu đời của 2 đứa bên cầu thang…!
Tình yêu của tôi cứ như vậy cho đến khi tôi tốt nghiệp, tôi thi đậu cao đẳng và phải vào Sài Gòn học. Em đăng ký vào Sài Gòn học nhưng gia đình em không muốn điều đó, rồi em phải theo học cao đẳng trên Kon Tum, nơi gia đình đang sinh sống.
Tôi luôn tin khoảng cách không ảnh hưởng tới tình yêu, vì tôi luôn yêu em và em cũng vậy. Đến tết 2009, chúng tôi có cơ hội về quê và gặp nhau, em dường như xa cách tôi hẳn, trong những lần đi chơi em đều không đi cùng tôi, em lạnh lùng đến khó tả. Tôi cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy em đã hết yêu tôi. Gần ngày sắp trở vào Sài Gòn, em đã đi chơi cùng tôi, tôi đã nghe giải thích tại sao em không đi cùng tôi, tôi hiểu và không nghĩ ngợi gì nữa.
Rồi cũng đến ngày hai đứa lại tiếp tục xa nhau, chúng tôi vẩn giữ liên lạc với nhau và yêu thương nhau.
30 tháng 4 năm 2009, kỷ niệm 1 năm chúng tôi yêu nhau, đây cũng là ngày nơi em ở được lên thành phố. Tôi và em tranh thủ về quê để gặp nhau và cùng 2 người bạn đi chơi xa 1 chuyến. Đây cũng là dịp mà lần đầu tiên em chủ đông hôn tôi. Tuy chỉ là 1 nụ hôn nhưng rất tuyệt vời với tôi, tôi thấy hạnh phúc và yêu em quá. Sau 2 ngày về quê gặp nhau chúng tôi lại tiếp tục mỗi người mỗi hướng.
Đến hè chúng tôi lại có cơ hội gặp nhau, hứa sẽ về nhưng tôi làm em thất vọng, em về rồi trở lên Kon Tum.
Chỉ đúng một ngày sau đó tôi về quê, em nói một câu mà cả 2 phải cãi nhau: “chờ lên đây mí về ak”. Tôi cũng muốn gặp em lắm chứ, rất buồn là đằng khác, nhưng vì bà Nội mười mấy năm mới về Việt Nam, phải ở chơi với Nội rồi về cùng Nội. Tôi trách em vì không chịu hiểu cho tôi, em trách tôi không muốn gặp em, rồi 2 đứa cãi nhau rất lâu.
Tôi còn nhớ những câu đã làm chúng tôi xa cách, vì lúc cãi nhau nên hai đứa đã thay đổi cách xưng hô và cũng vì điều đó mà làm thay đổi cách nói chuyện rất nhanh. Em nói “ông có yêu gì tôi đâu chỉ yêu con H(một người bạn cũ) thôi, tôi chỉ là bình phong thôi”. Yêu nhau bao lâu mà em không tin tôi, vì quá bực nên tôi đã xúc phạm đến em: “…..khùng rồi ak”. Không biết tại sao tôi lại có thể nói ra những lời đó. Em nói: “được, chửi hay lắm”. Thế là kết cục là chia tay, chúng tôi chia tay ngày 18 tháng 7 sau hơn 1 năm yêu nhau. Đây là câu nói làm tôi ấy náy tới giờ, không biết em có bỏ qua cho tôi không nữa.
Tuy chia tay nhưng chưa bao giờ tôi hết yêu em, khi nghe tin em có người yêu tôi đã khóc, không biết tại tôi yếu đuối hay nỗi đau này qúa lớn với tôi. Tôi trách em rất nhiều, tại sao lại nhanh đến vậy chứ. Lúc biết tôi biết chuyện em có người yêu em cũng đã khóc khi điện thoại cho tôi, không biết vì em thấy có lỗi hay tức giận vì người đã cho tôi biết chuyện này nữa… Đây là khoảng thời gian tôi cảm thấy hụt hẫng nhất.
Đến tết năm 2010, lại dịp chúng tôi gặp nhau, tôi thấy bất ngờ khi thấy em ốm và xanh xao rất nhiều. Và khi nói chuyện với em, tôi đã biết tại sao em lại trở nên như vậy. Người yêu của em đã mất trong 1 vụ tai nạn.
Tôi thấy thương em vô cùng, tôi đã trò chuyện cùng em và biết được đây là người em rất yêu, cho em những khoảng thời gian hạnh phúc, những phút giây lãng mạng mà với tôi chưa từng có. Tôi cũng đã hiểu lại sao em lựa chọn người đó. Tôi đã không còn trách em nữa. Tôi vẫn yêu em như ngày nào và thấy thương em nhiều hơn. Nhưng không biết làm gì hơn khi qua Tết cả 2 lại ở xa nhau mà lý do chính chúng tôi chia tay là tôi ở quá xa em, không có những lúc em cần có bên… “xa mặt thì cách lòng”.
Tôi vẫn liên lạc và nói chuyện với em. Một ngày em nói ba mẹ em bắt em lấy chồng, tôi nói yêu mới cưới chứ không yêu ai mà ép. Rồi sau đó vài ngày em nói với tôi em sắp lấy chồng, không biết tại sao tim tôi thấy khó chiệu đến vậy… Sau đó một thời gian em tổ chức đám cưới sau sinh nhật em một ngày, ngày 25 tháng 12 tại quê. Không biết tại sao em lại quyết định lấy chồng mà mình không yêu…
Tôi cũng bắt đầu cuộc sống mới, cũng có một tình yêu mới, tuy không yêu nhiều như tôi đã yêu em nhưng tôi vẫn hết lòng quan tâm, chăm sóc người đó. Nhưng tình yêu không như mong đợi rồi người đó làm tôi mất lòng tin, liên tục chia tay với nhiều lý do rất đơn giản…và thiếu tôn trọng tôi, cuối cùng dẫn đến chia tay…
Tôi quyết định đi nghĩa vụ quân sự, để tạo cơ hội trong công việc sau này. Mới vào được một tháng tôi được chọn đi đá bóng cho đơn vị. Trong dịp này tôi có thời gian lên internet và một ngày trong đó tôi đã gặp và trò chuyện với em rất lâu. Em đã chia tay chồng rất lâu rồi, chỉ vì cả 2 không hợp nhau. Tôi lại có cảm giác khó chịu khi nghĩ đến em, tôi cảm thấy lo lắng và nghĩ tới em nhiều hơn. Vài ngày sau lại có dịp trò chuyện với em lần nữa, tôi ôn lại chuyện trước đây khi 2 đứa bên nhau, em cũng vui vẻ trò chuyện, tôi nói “giá như thời gian trở lại L sẽ không để mất V đâu, em cũng nói “V cũng sẽ có chọn lựa khác nếu như thời gian quay lại”. Trò chuyện một lúc, em hỏi tôi “chẳng lẽ L(tôi) vẫn còn yêu V(em) từ lúc đó tới giờ hả, mong sao điều V(em) nghĩ là sai sự thật”. Tôi đã nói tránh qua câu hỏi này, tôi không biết phải nói gì cả, điều em nói là sự thật, rằng “tôi vẫn còn yêu em”.
Tết 2013, Tết đầu tiên không được về ăn tết cùng gia đình và gặp gỡ bạn bè, nhất là không được nhìn thấy em, trông e như thế nào, có gì thay đổi không. Không được nói chuyện với em nhiều nên không biết em đã có ai chưa, có ai đang yêu em không? Không biết sau này em có gặp được người yêu thương em thật lòng hay không? Có cho em hạnh phúc không? Tôi yêu em, muốn được quan tâm chăm sóc em, muốn đem tới cho em những gì tốt đẹp nhất có thể. Nhưng chỉ có tình yêu, chưa nghề nghiệp, liệu có đủ làm những điều đó không, và liệu em có chấp nhận tôi không, có yêu tôi như trước đây không. Mà chắc là không, với em tôi không có gì để em bận tâm, từ khi em xa rời tôi chưa một lần em chủ động gọi điện hay nhắn tin cho tôi dù chỉ một lần, hay chỉ một tin nhắn “dạo này thế nào”, “có khỏe không”. Có lẽ tôi không tốt, không là gì cả. Có lẽ ai đó sẽ cho em nhiều hơn tôi, có lẽ tôi phải tập quên em, điều mà tôi chưa làm được từ trước tới nay… Tôi sẽ cầu mong cho em luôn được hạnh phúc!