Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tình yêu của em! Nỗi nhớ trong em…..
Ngày nào đó anh sẽ tìm thấy những lời này, những nỗi nhớ trong tim em. Cảm ơn cái gọi là duyên cho em gặp anh. Anh còn nhớ không, lần đầu minh gặp nhau là qua cái gọi là mạng ảo, là thế giới không có thật. Vậy mà từ cái hẹn hò đầu tiên đã đưa em đến với anh, em và anh quen nhau như bao đôi tình nhân khác, hạnh phúc cũng có, nỗi buồn cũng nhiều. Chẳng buồn vì chuyện gì đâu chỉ là khoảng cách không gian của em và anh không gần nhau. Anh ơi! Từ khi bắt đầu quen anh em phải tập tành với cái khoảng trống không có anh. Em biết yêu người ở xa buồn lắm, có giữ người ta cho riêng mình được không? Những lúc buồn những lúc cô đơn ai sẽ bên em, rồi khi em khóc vì điều gì đó anh sẽ không về kịp với em được. Anh ơi! Đôi lúc em thèm cái cảm giác được nâng niu, những ngày anh không bên em, em thấy bao đôi tình nhân khác người ta tay trong tay bên nhau em lại thấy nhớ anh nhiều lắm.
Với những gì là khoảng cách của không gian khiến em thấy buồn. Nhưng hiện tại bây giờ anh không như em nghĩ, anh dành thời gian rỗi của mình cho em. Em biết anh là con trai bọc lộ cảm xúc không nhiều nhưng đối với em mỗi ngày có thể nghe anh nói chuyện qua điện thoại 5-10 phút em cũng yên lòng hay là nhận được một tin nhắn em cung vui nữa. Anh biết không, có người hỏi em sao có thể tin vào tình yêu ở xa thế. Nhưng em đã trả lời với họ rằng yêu là phải tin, khoảng cách đó là thử thách của một con đường tình yêu mình vượt qua được sẽ tìm được hanh phúc. Nói vậy có đúng không anh?
Khoảng cách đó luôn làm em và anh phải đối diện với bao lần giận hờn, cũng là vì em ngang bướng cố chấp, cũng là vì không thông cảm cho công việc của anh. Anh ơi giờ nghĩ lại em thấy mình cứ như bà cụ non luôn nhắc nhở quan tâm anh chút một, con trai không ai thích một cụ non kè kè bên đúng không anh? Nhưng anh thì không, dù em ngang bướng, lì lợm lắm anh vẫn yêu thương em. Nhớ lần giận nhau cả hai im lặng đến 2 ngày, nhưng rồi anh là người chủ động gọi điện cho em khi em bắt máy lên câu nói đầu tiên anh đã nói: “Anh nhớ em rất nhiều”, anh biết không, câu nói đó cảm xúc đó còn in mãi trong lòng em, lúc đó em đã khóc vì em luôn nhớ luôn nghĩ về anh và giờ nhớ đến nước mắt lại rưng rưng. Khoảng cách không gian không là gì nữa đúng không anh khi trong anh luôn có em và em cũng vậy…
Em yêu anh rất nhiều, yêu cả cái không gian thử thách tình yêu của chúng mình….. Hãy giữ trọn tình yêu này nhe anh, em mãi yêu anh và sẽ chờ hạnh phúc cuối con đường tình yêu của không gian… YÊU ANH!!