Góc Tâm Hồn Nhỏ - Hà Nội đang trong những ngày rét buốt. Gió thổi mạnh nghiêng xe, những cơn mưa rắc trên áo, ướt nhòe cả kính, cái lạnh len lỏi qua từng lớp áo ấm mà em vẫn cố mặc để chống chọi. Hà Nội rét. Hà Nội buồn. Hà Nội nhớ anh.
Lá thư thứ ba: Hà Nội yêu chúng ta
Anh,
Hà Nội đang trong những ngày rét buốt nhất của đông. Gió thổi mạnh nghiêng xe, những cơn mưa rắc trên áo, ướt nhòe cả kính, cái lạnh len lỏi qua từng lớp áo ấm mà em vẫn cố mặc để chống chọi. Hà Nội rét. Hà Nội buồn. Hà Nội nhớ anh.
Sáng nay choàng tỉnh dậy, em thấy nước mắt đọng nhẹ trên mi. Chẳng biết hôm qua mơ gì mà lại khóc nhè, mơ thấy ác mộng hay mơ thấy những điều em vẫn hay cất kín trong những góc lòng tưởng chừng đã tĩnh lặng từ lâu. Cái lạnh mùa đông làm nước mắt rồi cũng khô nhanh thôi.
Chuyện thi cử, chuyện học hành, chuyện hoạt động, tất cả cứ quay cuồng và dồn gánh trên đôi vai bé nhỏ của em. Hồi cấp 3, vai em chỉ chứa những quyển sách hay, mang đến lớp nghe thầy cô giảng bài, cười vui với bạn bè. Mùa đông lạnh nhưng rất ấm. Vai em giờ đè trĩu những lo toan. Cũng 1 năm rồi, em lớn hơn, nước mắt ít rơi hơn, lòng giấu buồn khéo hơn, và có đôi lúc cũng tìm được chút bình yên mới mẻ, chứ chẳng phải xưa cũ ngày xưa.
Chỉ là, có đôi lúc đã muốn bớt gánh mà chẳng thể nào bỏ đi, thì em lại nhớ về những ngày xưa ấy, nơi những thầy cô thân yêu thương học trò như con, nơi những bè bạn quý nhau bằng tấm chân tình ngây thơ hồn nhiên. Nơi em gặp anh, nắng rất nhẹ, thu rất vàng, con đường Hoàng Diệu rợp bóng cây cao mát mẻ, chúng ta tíu tít trò chuyện đủ thứ lặt vặt cỏn con của cuộc sống bình dị mà rất đỗi bình yên thuở ấy.
Anh, em vẫn tin vào những điều mãi mãi, chỉ là em biết những điều mãi mãi thường khó xảy ra, khó gặp. Nên anh đừng mất niềm tin, anh của em, kết thúc một cuộc tình cũng chỉ là để bắt đầu một cuộc hành trình mới, phải không anh. Và anh ạ, em vẫn sẽ luôn bên anh, dõi theo anh trong bất cứ cuộc hành trình nào, ngọt ngào hay đắng cay, nhẹ nhàng hay mãnh liệt, êm ả hay trắc trở, của cuộc đời vốn rất công bằng cho những người biết tin và yêu này.
Dạo này, em hay có thói quen xem thông tin về cung hoàng đạo. Chẳng phải mê tín, chẳng phải bói toán, chỉ là khi đang chông chênh, thì một điểm tựa cũng đủ làm cho niềm tin trở lại. Chông chênh, chông chênh, lang thang trên con đường của riêng em, đôi khi rét buốt và gió giật, đôi khi thèm cảm giác bé lại, cuộn tròn trong chăn, chẳng lo âu, chẳng than vãn, chẳng mệt mỏi, cứ hồn nhiên, cứ khóc nhè, cứ cười toe toét, cứ được thương yêu và yêu thương đủ đầy.
“Mùa đi ngang phố, hay phố không mùa nữa
Chỉ một vùng nỗi nhớ, ùa trên phố rất vội”
Giống như một dòng sông trôi, êm ả, miệt mài đến những vùng đất mới, trườn lên cả sỏi lạnh, đá nhọn và những phong ba ngoài kia….
Em khép vội những ký ức, để lại tiếp tục chuyến hành trình quen thuộc đến trường. Là những chuyến xe bus, là con đường sương giăng tinh mơ, là hồ Gươm trầm lắng tĩnh mịch đang ngủ ngon chưa thức dậy. Mua vội nắm xôi nóng, em bước lên xe, bật tai nghe và ngủ thiếp đi trong những bản nhạc mãi đẹp đẽ diệu kỳ.
“Nhìn con đường trong tim
Tôi hát về giấc mơ cao cao
Ai có buồn hãy nghe lòng tôi
Hãy nghe lời tôi
Biết yêu trong sáng…”
Anh thân yêu,
Quán quen vẫn còn. Con đường thân vẫn vậy. Bác lái xe vẫn thế, vẫn vui tính, thỉnh thoảng lại quát bọn trẻ con không chịu ăn mặc tử tế. Mà anh này, mọi thứ đừng thay đổi, cứ y nguyên có phải sẽ tốt lắm không anh. Hà Nội của em vẫn cứ hồn hậu ấm áp che chở như thế. Hà Nội của anh vẫn cứ mong chàng trai xưa trở về. Hà Nội của chúng ta chờ những con người yêu thành phố bé nhỏ lắm chộn rộn yên bình viết nốt những điều còn đang dang dở- những điều còn mãi…
Vậy là em của anh đã tròn 19 rồi đấy. Sinh nhật này vắng anh, vắng tiếng cười giòn, vắng những trong trẻo trẻ con của thời tròn 18. Đông này lạnh hơn đông năm ngoái anh ạ, tay em cứ tê cứng chẳng viết được gì, bấm điện thoại cũng khó khăn. Cũng may quá, anh đi rồi, cũng chẳng phải làm những điều ấy nữa. Nên em bớt ốm vặt rồi, bớt hay sụt sịt, hay lạnh cóng chân tay nữa. Tốt thật, anh nhỉ.
Loáng cái xe bus đã đến trường. Em bước xuống xe, may mắn đón một tia nắng nhẹ hắt qua tóc.
Đông Hà Nội rất lạnh, nhưng vẫn đón chờ anh về.
Đông Hà Nội rất buốt, nhưng luôn dành góc ấm áp cho anh, người con yêu Hà Nội.
Và anh ạ, đông rồi sẽ qua. Rồi hè sẽ sang, rồi anh và em lại cùng ôn lại bài ca tháng sáu, được không anh:
“Em gặp chúng ta một đôi lần ta vẫn thoáng nhìn
Chỉ để biết chắc ta còn gần nhau
Niềm tin vẫn đong đầy và lòng ta bình yên”
Vì Hà Nội của chúng ta vẫn còn đó. Vì em vẫn ở đây, đợi anh quay trở về, về với những ngày tháng sáu, anh của em: ). Đừng ghét Hà Nội, đừng bỏ rơi thành phố của tình thương yêu, anh nhé!
Về với tháng sáu, về với những trái tim đỏ lửa: )
Lá thư thứ 4: Mãi bên anh.
Anh,
Những hạt mưa lại rích rắc trên khung cửa sổ. Hà Nội vào xuân rồi đó anh, nhưng vẫn lạnh, mưa và ẩm ướt. Có lẽ bởi vì đông vẫn còn sót lại, có lẽ bởi vì, quá khứ không bao giờ cắt đứt với hiện tại, chỉ là trộn lẫn và hòa cùng với hiện tại, vốn dĩ không mấy êm ả nhưng luôn xứng đáng được hy vọng.
Năm mới khiến mọi thứ đều mới mẻ, kể cả những thứ cũ kỹ đã lưu lại trong lòng em dẫu đi qua mấy mùa. Em tập thói quen dậy sớm, tập dũng cảm mở lại những ký ức tưởng đã ngủ quên, hoặc em cố ý dìm vào quên lãng. Dũng cảm một lần, để thương yêu và an lòng cả đời.
Trước đây, đã có những lúc, nghĩ về anh, trong em, những ký ức mờ nhòe lại hiện lên, buốt nhói như những mũi kim nhọn hoắt. Trước đây, vào một thời xa lắm, khi đọc những trang tiểu thuyết tình yêu, em không hiểu thế nào là đau buốt, thế nào là đau thấu ruột gan, thế nào là bi lụy tình yêu. Tình yêu trong em, là một thứ gì thiêng liêng, trong trẻo, nhẹ nhàng và êm ái. Vì em quá ngây thơ, hay cố tỏ ra khờ dại. Vì em trót mang nhiều thương yêu, hay cố tham lam vun thương yêu trong lòng. Vì em chân thành đặt một niềm tin, hay tất cả chỉ là níu kéo vô vọng. Đó là những ngày tháng, em chìm vào quá khứ, chấp nhận ngủ vùi trong hiện tại vẫn đang chảy trôi. Nhưng đã có những lúc, em có thể trực tiếp chạm tới những cảm giác đó rồi, anh thân yêu..
Nhưng anh à, em hiểu, em đã hiểu, tình yêu không xuất phát từ những thương đau như thế.
Vẫn là những con đường rợp bóng kỷ niệm
Vẫn là giọng anh, trầm trầm, dứt khoát và chắc chắn
Vẫn là tiếng em, lảnh lót, vui vẻ và yêu đời
Vẫn là chúng ta, của ngày hôm qua, đang lớn dần theo từng ngày hôm nay…
Em sẽ kể anh nghe, một câu chuyện cổ tích có thật, về một người con gái luôn tin tưởng và hy vọng
Em sẽ kể anh nghe, một giấc mơ không hoang đường, về một cô bé luôn trân trọng và biết nâng niu tình cảm của bản thân.
Em sẽ kể anh nghe, một bộ phim có happy ending, mà nữ nhân vật chính luôn mỉm cười và rạng ngời.
Là em, là anh, là chúng ta, của những ngày tươi đẹp, mãi bên nhau, anh nhé…
“Bên nhau”- hai tiếng ấy không quá khó để thực hiện, phải không anh? “ Bên nhau”, nghĩa là cùng nhau chờ đợi, cùng nhau tin tưởng, cùng nhau học cách bao dung và tha thứ, cùng học cách đem con tim vui trở lại.
“Trong cơn mơ cùng anh
Khi đam mê chợt tan
Nơi đây em đang thầm nhớ
Nhớ những lời anh nói
Mãi yêu em như ngày xưa…”
“ Bên nhau”- không có nghĩa là sánh vai cùng nhau như những cặp đôi trên phố xá ngoài kia. “ Bên nhau” – chỉ đơn giản là dõi theo nhau, quan tâm đến nhau và cầu chúc hạnh phúc đến cho mỗi người….
“ Bên nhau”- để cho em mãi được gần bên anh trong tâm hồn, để cho chúng ta, có thể lắm chứ, trong một sáng thanh bình nào đó, ôn lại kỷ niệm xưa, như những người tri kỷ của nhau.
Mấy ai nói trước được tương lai, mấy ai định đoạt được số phận, và mấy ai có thể hiểu được thấu tận trong con tim đang đập những nhịp như thế nào.
Vậy nên, hãy cứ để mọi thứ bình yên anh nhé, hãy cứ để mọi thứ trôi theo đúng quy luật của nó, hãy cứ để em được mãi bên anh, được không anh.
Mà anh ạ, em chẳng còn yếu mềm nữa đâu, chẳng còn ốm vặt nữa, chẳng còn quá níu bám với những điều không-nên-ghi-nhớ nữa…
Đã đến lúc, khép lại một cánh cửa, để mở ra một thế giới mới, ngọt ngào hơn, ấm nồng hơn, và hạnh phúc hơn.. Thế giới của em, em làm chủ và em tạo ra.
Anh sẵn sàng góp mặt chứ, chàng trai yêu Hà Nội. Hãy coi như đây là một lời ngỏ, của cô bé Hà Nội nhé!
Chẳng biết ai đó đã phát hiện ra rằng, Hà Nội đẹp nhất về đêm, là màn đêm đen nhánh, dài miên man vô tận như tóc em, là những vì sao nhỏ, nhấp nháy, khiêm nhường chiếu sáng, nhưng luôn lấp lánh, như mắt em. Là gió thổi, là tóc bay, là những kỷ niệm đi ngược chiều gió, hay là đang cuốn trôi những muộn phiền lo âu. Là những tiếng rao chìm vào màn đêm, là những cửa sổ chẳng còn sáng đèn. Tất cả, tất cả chìm vào đêm khuya tĩnh mịch, chìm vào một chuẩn bị âm thầm cho ngày mới bắt đầu.
Mà anh ạ, sáng sớm Hà Nội cũng đẹp lắm đó anh, có tiếng chim hót, có tiếng đạp xe của người rao báo, có những nụ hoa còn ngái ngủ chưa muốn tỉnh giấc. Anh có muốn đón những tia nắng đầu tiên với em không, anh…
Anh à, em nhận ra, không có tình yêu ủy mị, không có tình yêu mù quáng, không có tình yêu vị kỷ, không có tình yêu ảo mộng… Không có đâu anh à, chỉ là tình yêu mà thôi, và vì tình yêu, người ta nhìn cuộc đời, bằng hai con mắt khác. Em không nhìn tình yêu bằng hai con mắt, không đâu anh, em cảm nhận tình yêu bằng cả tấm lòng.
“Ngập tràn trong ánh nắng rất ấm áp
Đón mùa đông về
Và gió cũng cất tiếng hát…khi mùa xuân sang
Em mang đến anh
Những phút giây tuyệt vời”
Em không còn bước thật nhanh chạy trốn kỷ niệm nữa, em không còn khóc lặng lẽ nữa, em không còn giả vờ vui vẻ trẻ con nữa… Em thật sự hạnh phúc, thật sự vui vẻ, thật sự yêu cuộc sống này, chỉ bởi vì, em xứng đáng được hưởng những điều ấy. Chúng ta đều xứng đáng được đón nhận như vậy, phải không anh.
Đêm nay, em ngủ rât ngon anh ạ. Em mơ thấy có ai đó nắm tay mình thật chặt, em mơ thấy có một bờ vai rất ấm đang chờ đợi em. Không phải ảo ảnh, đó là những giấc mơ có thật, và trái tim em sẽ tạo nên những giấc mơ đó.
Rồi em choàng tỉnh giấc. Bất giác, em kiên nhẫn bấm nút điện thoại, lần tìm về tin nhắn xưa cũ của anh:
“Anh có yêu Hà Nội không?”
“Không, anh ghét Hà Nội lắm. Nhưng anh yêu Hà Nội của em đó”
Còn em, em yêu Hà Nội của chúng ta. Yêu mãi mãi.
Đừng hỏi em vì sao yêu, yêu như thế nào, lúc nào bắt đầu yêu. Khi những tình yêu trở nên lớn lao, chúng không cần cắt nghĩa.
Viết cho anh. Người con trai mãi mãi trong tim em.
Hà Nội, một ngày trong và sáng...