Góc Tâm Hồn Nhỏ - Dường như bên Khang, Quyên thấy mình trẻ lại, một tâm hồn yêu mới, muốn trút bỏ hết những kí ức về cuộc tình cũ, muốn lau sạch những phấn son, những hào nhoáng bên ngoài, chỉ muốn giản dị, trở về đúng với con người của Quyên.
Vào một sớm tháng ba, ở nơi ấy – nơi có tên là Mộc Miên Quán.
Chiếc chuông nhỏ rung lên, kêu leng keng, chiếc chuông vẫn ở đó – sau cánh cửa, bao năm nay để mỗi lần có vị khách nào tới, là lại reo lên chào đón.
Quyên nhẹ nhàng bước vào quán – nơi mà cô thường xuyên ghé tới, nhưng hôm nay đây, có một sự xáo trộn kì lạ, không phải từ không gian quán, mà chính từ trong lòng Quyên. Nhi – cô phục vụ bàn đã quá quen với sự xuất hiện của Quyên – chạy tới mừng rỡ, nhưng rồi, nụ cười lại tắt lịm trên gương mặt khi thấy Quyên mang theo một chiếc vali lớn cùng những túi đồ lớn nhỏ trên tay. Phải đến rất lâu sau, Nhi mới thốt nên lời:
- Chị Quyên! Chị định đi đâu thế? – chưa nói hết câu mà Nhi đã nước mắt lưng tròng.
Quyên đặt túi hành lý xuống, bước tới bên Nhi, áp đôi bàn tay lên má cô bé rồi nói như dỗ dành một đứa trẻ:
- Thôi nào! Đừng khóc! – Quyên cũng nghẹn lại – Đến lúc chị phải ra đi rồi…
- Nhưng…nếu anh ấy trở về…
Quyên chỉ lắc đầu, không để cho Nhi nói hết câu. Quyên không muốn bất cứ ai gieo vào lòng cô những hi vọng để rồi trái tim lại phải chịu đựng thêm tổn thương. Cái thứ hi vọng mà suốt bao ngày tháng qua Quyên đã tự thắp lên cho mình, quá nhiều và quá đủ cho một chuyến hành trình. Quyên sẽ trở về nơi mà cô sinh ra, cùng với hành lý là một trái tim tan vỡ, sân ga cuộc đời không còn đợi cô nữa rồi…
Quyên bước tới chiếc bàn quen thuộc đặt tại góc nhỏ của quán, nơi ấy cạnh khung cửa sổ với những dàn hoa li ti màu tím. Cô ngồi xuống, trút một tiếng thở dài thật khẽ trước khi ngước lên nhìn qua khung cửa sổ. Ở trong cái quán nhỏ bé này, người ta lại có thể nhìn được cả một thế giới rộng lớn bên ngoài: nhìn hè phố, nhìn dòng người tấp nập cùng xe cộ, nhìn ánh chiều đổ xuống trên cành cây gạo trước hiên…
Có lẽ bởi thế mà chủ quán đặt cho nó cái tên: Mộc Miên Quán. Ít người biết rằng hoa gạo còn có tên là Mộc Miên, nghe mỹ miều và bay bổng hơn nhiều lắm. Năm nay hoa gạo nở muộn, Quyên sẽ không chờ hoa gạo nở nữa, không phải vì Quyên không còn yêu loài hoa này nữa, Quyên vẫn còn yêu rất nhiều cái màu đỏ rực của những cánh hoa mong manh ấy. Chỉ là vì Quyên không thể ngắm nó một mình, màu đỏ rực ấy cùng với nắng sẽ chỉ thiêu đốt tâm hồn Quyên, trái tim Quyên mà thôi…
***
Ngày ấy…
Khang đẩy cánh cửa, chiếc chuông nhỏ rung lên leng keng, Nhi thích thú chạy tới bên:
- A! Anh Khang! Anh về rồi đấy ư? Có quà gì cho em không thế? – Nhi nũng nịu.
- Chỉ quà là nhanh thôi! Có đây! – Khang vừa nói vừa bước tới chỗ ngồi quen thuộc của mình – nơi góc quán có khung cửa sổ với những dàn hoa li ti màu tím. Khang kéo chiếc khóa của balo và lôi ra một tập ảnh, khẽ bỏ chiếc thun và xếp cẩn thận những tấm ảnh lên mặt bàn. Nhi bước tới cùng cốc cà phê sữa nóng – thức uống quen thuộc của Khang.
- A! Cồn cát hả anh? – Nhi trầm trồ khi thấy những bức ảnh của Khang đặt trên tấm khăn trải bàn caro.
Khang mỉm cười và nói:
- Quà của em đây, thích tấm nào?
Nhi nhìn quanh mấy tấm, đắn đo nghĩ ngợi dữ lắm. Lần nào cũng vậy, sau mỗi chuyến đi phượt, Khang lại chụp những tấm ảnh, và tặng 1 tấm cho Nhi. Nhi thích nhiếp ảnh, thích nghệ thuật – giống Khang – và đi làm thêm ở Mộc Miên quán để có đủ tiền mua một chiếc máy ảnh chuyên dụng cho thỏa đam mê. Nhi cầm lên một tấm ảnh – cái mà có những cồn cát cao ngất, gió đang xoáy tung cát lên cùng với ánh hoàng hôn:
- Em thích tấm này!
Khang khẽ mỉm cười rồi nhâm nhi tách cà phê và nhìn ra khung cửa sổ - nơi những chùm hoa gạo đang hé. Chẳng hiểu sao, sau mỗi chuyến đi phượt dài ngày khắp nơi từ rừng núi đến biển đảo, từ thành thị đến nông thôn… Khang chỉ thích tới đây, ngắm hoa gạo qua khung cửa sổ này, cảm giác bình lặng đến lạ lùng.
Một ngày, khi Khang lang thang trên những con đường để chụp những tấm ảnh, Khang rẽ vào một khu tập thể đã cũ, Khang muốn lên trên cao để phóng tầm mắt xuống. Buổi trưa, khu tập thể yên ắng, có lẽ mọi người đang ngủ trưa. Khang chạy lên sân thượng của khu nhà. Quần áo trên đó phơi ngổn ngang, có một thứ mùi xà phòng quyện với mùi thức ăn quen quen mà lại lạ lẫm, thú vị. Khang hít hà cho đẫy lồng ngực, cho thỏa thích, như thể Khang tìm thấy một sự bình dị, ấm áp của không khí gia đình – cái cảm giác mà đã từ rất lâu rồi Khang không thấy. Bố mẹ Khang chỉ lo kiếm tiền, mang về cho Khang thật nhiều tiền, còn Khang chỉ có thú vui là phượt, thoát ra khỏi căn nhà với bốn bức tường, những bữa cơm chẳng ai về ăn đúng giờ. Khang bắt đầu cảm thấy đói bụng, để quên đi cái đói, Khang tìm một chỗ trống trên nền gạch và nằm dài ở đó, cảm giác quanh mình là thứ mùi gia đình, ánh nắng nhẹ hiếm hoi cuối mùa xuân, gió hiu hiu khẽ thổi, Khang ngủ quên lúc nào không hay. Rồi Khang chợt tỉnh giấc bởi tiếng cãi cọ đâu đó, hình như nó phát ra từ tầng bốn của khu nhà tầng áp sát với sân thượng.
- Cô nghĩ tôi cũng từng yêu cô thật lòng sao? Cô nhầm rồi, chúng ta cũng như nhau cả thôi, lừa dối, lợi dụng, toan tính, chúng ta là một cặp đẹp đôi đấy! – Giọng anh chàng kia mỉa mai, rồi anh ta cười lớn – Sao? Sao cô không nói gì nữa? Đừng có khóc trước mặt tôi, giả tạo lắm! Chẳng phải từ trước đến giờ, ánh mắt và nụ cười của cô, chỉ là chiếc mặt nạ hoàn hảo đó sao?
- Đúng thế đấy, thế nên…chia tay nhau tại đây thôi… - Giọng cô gái ấy trở nên vô cảm.
- Tất nhiên rồi, phải chia tay chứ! Chào! – Anh chàng kia nói rồi, bỏ đi, chỉ còn lại cô gái đứng đó, hai hàng nước mắt lã chã.
Bất giác, Khang cầm trên tay chiếc máy ảnh và chộp lấy khoảnh khắc ấy, không phải Khang muốn chụp trộm, mà chỉ vì Khang không muốn đánh mất đi hình ảnh người con gái ấy ngay lúc này. Hình ảnh mà khiến trái tim Khang như bị bóp nghẹt, tức thở. Rồi như nhận ra sự có mặt của Khang, cô gái xấu hộ, gạt vội dòng nước mắt rồi cũng bỏ đi vội vã như anh chàng kia. Nhìn bức ảnh trong máy, Khang không thể nào kìm được lòng mình, đôi mắt buồn sâu thẳm ấy, dòng lệ ấy cứ ám ảnh Khang. Và Khang quyết định tới tìm cô gái ấy một lần nữa. Khang đã đứng chờ rất lâu ở hành lang tầng bốn, chờ tới khi tối muộn, khi mà hầu khắp cánh cửa ở khu tập thể đã khóa trái, những ánh đèn hắt ra tắt dần, chỉ có mình Khang đứng giữa bóng tối ấy. Chợt Khang nghe thấy tiếng lộc cộc của đôi giày cao gót, tiếng bước chân loạng choạng. Hình ảnh cô gái dần hiện ra trong bóng tối, chuếnh choáng men rượu, quện với hương nước hoa cùng mùi son phấn, mệt mỏi và kiệt sức. Khang chạy tới đưa tay ra đỡ lấy cái dáng hình liêu xiêu, không thể đứng vững của cô.
- Anh…là ai? – Cô gái nheo mắt nhìn Khang.
- Tôi…- Khang ấp úng – Tôi là… - vừa nói vừa rút trong túi ra tấm ảnh của cô – Tôi chỉ muốn…trả lại tấm ảnh này cho cô, tôi không phải có ý chụp trộm hay nghe lén câu chuyện của hai người, chỉ là…
- À!... – Cô gái giằng lấy tấm ảnh, xé tan thành nhiều mảnh một cách giận dữ, rồi ném thẳng vào người Khang như trút bao nỗi tức giận lên Khang – Về đi! Tôi không có gì để nói với anh – Rồi cô gái ấy lại bước đi loạng choạng.
- Tôi…tôi chỉ muốn xin lỗi…
Rầm!!! – Cánh cửa phòng đóng sầm lại trước mặt Khang.
Khang trở về mà lòng nặng trĩu. Cái vẻ ngoài bóng bẩy, son phấn kia, cái thái độ bất cần, khó chịu của cô gái ấy càng làm Khang muốn tới gần, càng muốn hiểu về cô nhiều hơn. Khang quyết tâm sẽ không bỏ cuộc. Ngay hôm sau, anh tới khi tập thể, chờ đợi…và rồi anh chỉ nhận được sự im lặng từ cô, cùng tiếng sập cửa cái rầm cũng như ngày hôm qua. Hôm sau, hôm sau nữa, hôm sau nữa nữa… Khang vẫn kiên trì đứng đợi, những người dân khu tập thể bắt đầu xì xào, nhìn Khang, chỉ trỏ, nhưng Khang không quan tâm. Duy chỉ có một điều khiến Khang cảm thấy vui hơn mỗi khi chờ đợi, đó là cô gái ấy, mỗi ngày qua đi, lại trở về sớm hơn, bớt hơi men hơn, và cánh cửa kia, ngày qua ngày lại đóng nhẹ nhàng hơn. Một ngày, khi đó Khang quyết định tới với một bó hoa thật lớn trên tay – một buổi chiều nắng vẫn nhẹ và gió vẫn thổi hiu hiu như cái ngày đầu tiên Khang đặt chân tới khu tập thể này. Cô gái trở về và ngỡ ngàng khi chàng trai cầm bó hoa trên tay.
- Tặng cô này! – Khang nói cụt lủn như thể không biết nói gì cả, hết sức bối rối và lúng túng.
Cô suýt thì bật cười trước bộ dạng lóng ngóng của Khang:
- Này cậu, sao ngày nào cậu cũng tới đứng trước cửa phòng tôi thế hả? Cậu có nghĩ hàng xóm sẽ bàn tán gì không? Nếu là vì tấm ảnh kia thì cậu không phải làm như thế nữa đâu, tôi quên rồi. Mà trông cậu có vẻ còn trẻ, cậu còn là sinh viên có phải không?
Khang ngượng nghịu gật đầu:
- Sinh viên năm thứ 4 rồi.
Cô gái bật cười, nụ cười tươi tắn, đầi tiên xuất hiện trên gương mặt cô từ lúc cô gặp Khang:
- Vậy cậu kém tôi những 5 tuổi cơ đấy. Bó hoa này…tôi sẽ nhận…hòa nhé.
Rồi cô gái ấy lại bước về phòng.
- Khoan đã! Em tên Khang, chị tên gì?
- Quyên.
Suốt cả ngày hôm ấy, Khang như một kẻ say, chuếnh choáng, ngây ngất. Nếu bây giờ có ai hỏi Khang: “Có tin vào tình yêu sét đánh không?” thì Khang sẽ trả lời ngay lập tức mà không cần suy nghĩ là: “Có!”
Quyên cắm bó hoa vào bình và đặt trên bàn, có một thứ gì đó tươi mới đang tưới vào cuộc sống cằn cỗi của Quyên…
Khang lại tới khu tập thể đợi Quyên.
- Lại tới tìm chị có chuyện gì nữa đây?
- Quyên này… Chúng ta đừng xưng hô chị em có được không?
Quyên bật cười, nụ cười hiếm hoi mà Khang đã từng nhìn thấy, nó đẹp lắm…
- Cậu kém tôi những 5 tuổi, không xưng chị em thì là gì bây giờ?
- Bằng tên! Chỉ có Khang…và Quyên…không có tuổi tác nào ở đây hết!
Quyên nhíu đôi lông mày và đưa ánh mắt dò xét trên gương mặt Khang. Không để giây phút ấy làm mình thêm lúng túng, Khang nắm ngay lấy tay Quyên kéo đi.
- Này! Đi đâu thế? – Quyên tỏ vẻ khó chịu cho dù vẫn đi theo Khang. Khang đưa Quyên lên sân thượng.
- Quyên hãy nhắm mắt, hít thật sâu vào, xem có thấy điều gì không?
- Mùi xà phòng.
- Đúng thế, mùi xà phòng, bình dị và tĩnh lặng đúng không?
Quyên đã lên đây rất nhiều lần, nhưng chưa từng nhận ra cái hương thơm mát của mùi xà phòng, nó lại bình yên đến thế. Dường như cơn bão lòng như đang lắng xuống trong cái khoảnh khắc này đây, khi Quyên đứng cạnh Khang, hít hà hương xà phòng man mát. Ánh hoàng hôn vẫn dịu dàng, gió vẫn khẽ thổi như đang hát bên tai một khúc tình ca. Tình yêu của họ bắt đầu nhẹ nhàng như thế đấy. Những ngượng nghịu ban đầu của cách xưng hô cũng dần tan biến đi, giữa hai người không tồn tại khoảng cách tuổi tác. Khang chỉ biết rằng, Quyên là người con gái mà Khang muốn che chở và bảo vệ, Khang tự hứa rằng, lần đầu tiên anh gặp Quyên là khoảnh khắc nhìn thấy Quyên khóc, đó cũng sẽ là lần cuối cùng, bởi từ nay, Khang sẽ chỉ đem đến cho cô nụ cười mà thôi.
Dường như bên Khang, Quyên thấy mình trẻ lại, một tâm hồn yêu mới, muốn trút bỏ hết những kí ức về cuộc tình cũ, muốn lau sạch những phấn son, vứt bỏ những bộ quần áo diêm dúa, những đôi giày cao gót lênh khênh, những hào nhoáng bên ngoài, chỉ muốn giản dị, trở về đúng với con người của Quyên. Tình yêu chân thành của Khang khiến Quyên thay đổi hoàn toàn, trái tim lần đầu loạn nhịp, khao khát yêu và khao khát được yêu. Quyên học cách yêu thương như một đứa trẻ chập chững tập bước đi, yêu thương bản thân, yêu cuộc sống, và yêu Khang. Quyên thầm cảm ơn trời đã mang đến cho Quyên một món quà tuyệt vời – Khang.
Khang đưa Quyên cùng đi phượt, cùng chụp những tấm ảnh, cùng tới Mộc Miên Quán để ngắm chúng. Khang đã kể cho Quyên nghe về sự tích hoa gạo. Câu chuyện kể về mối tình thủy chung, say đắm của đôi trai gái dù cho họ không đến được với nhau, phải cách rời nơi trần gian và tiên giới. Người con gái dưới trần đã xin Ngọc Hoàng cho cô biến thành một loài cây thân thẳng, vươn cao, rễ bám sâu vào lòng đất để vững vàng trước mọi giông bão, đợi chờ chàng trai. Chiếc khăn màu đỏ buộc trên tay cô gái - tín vật tình yêu của hai người bỗng biến thành những bông hoa năm cánh rực lên sắc đỏ như màu lửa đốt vào mỗi độ tháng ba. Người ta bảo, nếu ai yêu nhau mà được cây gạo chứng giám, thì tình yêu sẽ nồng nàn và bền chặt lắm.
Có lần Khang bảo muốn giới thiệu Quyên với bạn bè của Khang. Quyên miễn cưỡng nhận lời bởi Quyên biết điều gì tới sẽ tới. Những lúc bên Khang, đúng là giữa 2 người không có khoảng cách gì về tuổi tác, nhưng bạn bè của Khang sẽ nghĩ gì khi Khang yêu một người con gái hơn Khang những 5 tuổi?
Những người bạn của Khang, họ chào Quyên là chị, họ bàn tán, xì xào, họ nói những câu chuyện thời sinh viên – những thứ mà Quyên không còn nhớ rõ nữa, năm tháng qua Quyên sống với nỗi lo cơm áo gạo tiền, những toan tính trong tình yêu, dường như Quyên chưa từng có quãng đời sinh viên trong sáng và vô tư như họ. Khang vẫn cười nói với những người bạn, mải mê với những câu chuyện lạ lẫm ấy, bỏ mặc Quyên. Quyên bỗng chốc cảm thấy mình lạc lõng giữa những con người này, giữa cuộc sống của những con người này. Trên đường về, Khang nắm lấy tay Quyên bước đi, nhưng Quyên đã giằng ra, ánh mắt nhìn Khang như trách móc: tại sao Khang lại đưa Quyên tới buổi gặp mặt này, rồi bỏ rơi Quyên giữa những câu chuyện mà Quyên không thể nói gì, không thể hiểu được, những lời xì xào, những ánh mắt dò xét…
Khang dường như hiểu ra tất cả từ đôi mắt biết nói của Quyên, Khang ghì chặt lấy Quyên, ghì chặt đôi bờ vai đang run lên vì những cái nấc nghẹn, đặt đầu Quyên ngả vào ngực mình và thì thầm:
- Khang xin lỗi… Chỉ là Khang muốn nói cho cả thế giới này biết rằng chúng ta yêu nhau thôi…Sẽ không bao giờ Khang bỏ rơi Quyên như hôm nay nữa…Khang hứa đấy…
Vậy mà giờ đây, Khang thất hứa, Khang bỏ lại Quyên giữa dòng người xuôi ngược, với những nỗi dằn vặt, day dứt, nỗi nhớ Khang đến quay quắt, bên ly cà phê sữa, giữa hàng trăm tấm ảnh 2 đứa đã chụp…và một mùa hoa gạo nở muộn. Những bông hoa đã không nở như đã hẹn từ mùa trước…
- Nhi, em có thể giúp chị chuyển cho anh ấy cuốn album này được không, nếu anh ấy quay về…
Bức ảnh cuối cùng mà 2 đứa chụp chung là ngày sinh nhật Quyên, cũng chính là lần cuối Quyên gặp Khang. Hôm ấy, Khang đã chuẩn bị rất nhiều: bánh sinh nhật, nến, hoa hồng… Một ngày mà đáng ra Quyên phải là người hạnh phúc nhất, nhưng…
Khang đã tặng Quyên một chiếc lắc tay bạch kim đắt tiền. Quyên tức giận trả lại cho Khang và trách Khang sao lại hoang phí khi chưa làm ra tiền như thế. Dù cho Khang đã ra sức giải thích:
- Chỉ là Khang thấy nó hợp với Quyên thôi, Quyên hãy nhận lấy như nhận tình cảm của Khang dành cho Quyên.
- Khang à! Tiền bạc không đo được tình cảm của con người, Quyên đã từng bị tiền bạc làm cho mù quáng, Quyên không muốn Khang như vậy.
- Sao lúc nào Quyên cũng nhắc tới tiền với Khang thế? Khang không phải con người như vậy. Bao lần đi ăn với Quyên, Quyên đều không cho Khang trả tiền, Quyên nói Quyên đi làm có tiền, còn Khang còn đi học, đã bao giờ Quyên nghĩ đến cảm nhận của Khang lúc ấy chưa?
- Quyên làm vậy là sai à? Bố mẹ Khang cho Khang nhiều tiền lắm sao ? Khang muốn chứng tỏ tình yêu của mình bằng thứ vật chất này, bằng cách rút ví ra trả tiền cho mỗi bữa đi ăn ư ?
Cuộc cãi vã kết thúc khi Khang cầm lấy chiếc lắc và bỏ đi. Khang đã khóc, chưa bao giờ Khang thấy cuộc sống lại khó khăn đến thế. Người mà Khang nghĩ hiểu Khang nhất thì giờ đây lại nói với Khang những lời như hàng trăm, hàng nghìn mũi dao đâm vào tim Khang thế này. Yêu thương, che chở một người chẳng hề dễ dàng như Khang nghĩ, nhất là với một người con gái hơn Khang những 5 tuổi. Khang cắt đứt liên lạc với Quyên, không còn tới Mộc Miên Quán, lao vào những chuyến phượt dài ngày, lang thang khắp nơi như để quên đi hình ảnh của Quyên.
Còn Quyên, Quyên ngồi lặng rất lâu sau giây phút ấy, có cái gì đó đang vỡ vụn trong Quyên. Cô không chạy đuổi theo Khang, không tìm Khang, không một lời xin lỗi. Có một điều mà có lẽ Khang không hề biết. Thực tâm Quyên không muốn nói ra những lời cay nghiệt ấy. Không phải Quyên không hiểu tình cảm chân thành của Khang, mà chỉ là Quyên cảm thấy ngày qua ngày, mặc cảm càng lớn dần lên trong cô. Mặc cảm về tuổi tác, mặc cảm về sự khác biệt của hoàn cảnh gia đình. Có lẽ Quyên đã quá hạnh phúc trong tình yêu mà quên mất bản thân mình là ai. Hạnh phúc ấy, Khang đã mang tới và đặt vào tay Quyên, nhưng Quyên thấy mình không xứng đáng. Đã đến lúc phải tỉnh dậy khỏi giấc mộng Lọ Lem, đã đến lúc phải trả lại bộ xiêm y lộng lẫy, chiếc xe bí ngô và đôi giầy thủy tinh này. Thứ hạnh phúc ấy quá xa xỉ với Quyên. Cánh cửa trái tim Quyên lại một lần nữa khép lại…
Nhưng ngày qua ngày, Quyên bỗng nhận ra Quyên không thể sống thiếu Khang, không có Khang, cuộc sống với cô khó khăn hơn, ngay cả thở, Quyên cũng tưởng chừng mình không thể thở được nữa rồi. Quyên vẫn tới Mộc Miên Quán, vẫn ngồi ở góc bàn đó, vẫn nhìn ra ngoài khung cửa sổ như ngày Khang còn ở đây bên Quyên, vẫn đợi ngày hoa gạo nở, Khang đã hứa sẽ cùng Quyên ngắm cơ mà…
Có lẽ cả Quyên và Khang đều cần thời gian để suy nghĩ về tình yêu của 2 đứa. Khang cần nhận rõ xem liệu tình yêu Khang dành cho Quyên có phải là những rung động nhất thời, nông nổi và bồng bột của tuổi trẻ hay không. Còn Quyên cần thời gian để biết xem liệu tình yêu của Quyên có đủ lớn để xóa bỏ đi những mặc cảm? Cả 2 đều phải tĩnh lặng để tìm cho mình câu trả lời.
Chiếc chuông cửa kêu leng keng, Khang bước vào trong ánh mắt ngỡ ngàng của Nhi, Nhi reo lên:
- Anh Khang ! Sao giờ anh mới quay lại ? Chị Quyên đi rồi, cách đây 1 tuần… chị ấy kể từ ngày anh đi, hôm nào cũng tới đây, ngồi ở chỗ ấy, và buồn lắm. Chị ấy gửi cho anh cuốn album này – Nhi vừa nói vừa khóc.
Khang cầm cuốn album từ tay nhi, lật giở từng trang, những bức ảnh được Quyên dán cẩn thận và những dòng chữ nắn nót bên dưới. Một trời kí ức bỗng ùa về, cào xé lòng Khang, những tháng ngày vừa qua, Khang đã tới rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, nhưng chưa khi nào trong tâm trí Khang, hình ảnh của Quyên phai nhạt đi, tình yêu anh dành cho Quyên lớn hơn anh tưởng tượng. Cuối cuốn album, Quyên đã viết: Khang à, hoa gạo khi nở sẽ đẹp lắm đúng không, vào tháng ba ấy. Chẳng biết Khang có trở về cùng Quyên ngắm hoa gạo nở không. Nếu ta nhận ra ta không thể sống thiếu nhau, thì lúc đó hãy tìm nhau Khang nhé !
Khang vụt chạy đi… tìm Quyên… giữa những ngày tháng ba… Những bông hoa gạo nở muộn đấy, nhưng lại tươi thắm hơn, rực rỡ hơn, đỏ rực cả một góc trời. Hoa gạo biết rằng: tình yêu đích thực sẽ làm nên những điều kì diệu!