Cũng là một cô bé được sinh ra bình thường như bao cô bé khác. Biết yêu, biết khóc, biết vui, biết buồn, biết giận...
Rồi từng ngày cô bé lớn lên và trải qua biết bao nhiêu cuộc tình đầy sóng gió và nước mắt. Điều cuối cùng cho mỗi cuộc tình là cô bé lặng lẽ quay đi cầu chúc hạnh phúc đến với tình yêu của mình. Con bạn thân nhất của cô bé ngồi bên cạnh và an ủi:
- Đàn ông không đáng để bạn khóc đâu!
Cô bé mỉm cười và quay đi, nước mắt của bé như hạt pha lê trong suốt rơi xuống. Và cứ mỗi giọt nước mắt ấy lại như một vết dao đâm vào tim cô bạn thân...Cô bé đâu biết rằng ngoài những tên con trai giả dối luôn tung ra những lời ngon ngọt để yêu được cô bé thì bên cạnh đó đã có một người con gái yêu cô bé từ rất lâu rồi, một tình yêu nhỏ bé, thầm kín nhưng sâu sắc đến tận đáy lòng đang dành cho cô. Cô bé ngốc nghếch...cứ mải miết tin vào lời yêu của lũ con trai rồi cuối cùng chả nhận được gì cả. Người cuối cùng ở bên cô bé vẫn chỉ là người bạn thân. Đến một ngày, cô bé ngỡ ngàng khi cô bạn thân nhất đã hôn cô bé. Nhẹ nhàng mà ấm áp...Cô bạn thân khẽ nói:
- Mình yêu bạn từ rất lâu rồi!
Cô bé khóc. Cô lắc đầu quầy quậy và nói:
- Không được! Sao chúng ta có thể yêu nhau được chứ!
...Cô chạy về nhà và đóng kín cửa phòng, trái tim cô dường như có gì đó đã thay đổi. Nụ hôn ấy cứ mãi ám ảnh cô...vừa sợ...vừa bồi hồi...lại đan xen sự xúc động và cuốn hút khó cưỡng. Cô tự lừa dối mình...rằng cô đã yêu cô bạn thân ngay từ giây phút hai người hôn nhau rồi. Cô ngồi im lặng để đưa ra suy nghĩ cuối cùng...Không khí ẩm ướt và tĩnh lặng của mùa đông đang từng giờ từng phút trôi qua. Rồi không khí ấy được phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại reo vang lên " Reng...reng...".
Cô bé chạy xuống dưới nhà, tay run run nhấc chiếc điện thoại:
- Aloo...!
- Mình đây...
Chân cô bé như không thể đứng vững được nữa:
- Có...có chuyện gì vậy?
- Mình đang đứng ở dưới nhà cậu...cậu xuống ngay nhé...!
- Ừ...!
Cô bé cúp máy...chạy lên phòng lấy chiếc áo khoác...mỗi bước chân của cô là một cảm xúc vừa sợ...lại vừa khấp khởi mừng...
Hai người đứng nhìn nhau ở trước cửa ngôi nhà lạnh lẽo...Cô bạn thân nói:
- Mình xin lỗi! Mình đã phải trải qua một thời gian khá dài để chấp nhận được tình cảm này. Mình cũng bất ngờ như bạn. Nhưng mình không dám nói...vì mình sợ...mình sẽ mất bạn. Rồi mình không thể kiềm lòng nữa khi thấy bạn quá đau khổ vì con trai. Cứ mỗi lần bạn khóc...là mình lại muốn khóc theo...Và...Mình ko dám mong câu trả lời của bạn...ngày mai...mình sẽ chuyển đi...
Nói đến đó, cô bạn thân lặng lẽ quay về. Cô bé đứng lại một mình, hơi gió mùa đông heo hút, gió giận giữ...thổi vù vù bên tai cô bé...Trái tim cô đã đập nhanh hơn một nhịp.
Cô vào nhà, đóng cửa, lại có tiếng chuông điện thoại reo...Cô chạy đến mệt mỏi nhấc máy:
- Aloo...!
- Là anh đây...!
Trái tim cô bé như thắt sâu lại...người yêu cũ của cô...sao lại gọi cho cô?
- Có chuyện gì vậy?
- Thật khó nói qua điện thoại...mai mình gặp nhau nhé...
- Vâng...
Cô bé cúp máy, lòng như nở hoa. Cô hát vang lòng vui mừng...Và cô cũng chợt quên bay biến đi những lời nói đầy xúc động của cô bạn thân.
Cô mặc bộ váy đẹp nhất, kiểu tóc dễ thương nhất đi gặp tình yêu cũ. Cô ngồi đợi ở quán cafe trống vắng...Rồi tình cũ đã đến, cô vui mừng đứng dậy...Anh ta tiến đến...ôm chặt và hôn cô...Nụ hôn cô nhận được, cô không cảm nhận một tình yêu nồng thắm mà trong đó chỉ có sự giả dối...Cô mạnh mẽ đẩy hắn ra và nói:
- Như thế là sao?
- Như thế là anh yêu em, anh xin lỗi...Mình quay lại với nhau nhé!
- Có vẻ anh nói mọi chuyện đơn giản nhỉ? Chuyện tình của tôi với anh sau bao lần tan hợp anh chỉ biết nói xin lỗi thôi sao? Đồ ngốc?
Trước sự ngỡ ngàng, hắn không thể ngờ cô đã thay đổi, cô không còn yếu ớt e thẹn, hắn ấp úng không nói được lời nào. Cô bé dõng dạc nói to:
- Anh biết không? Sau bao cuộc tình ấy...tôi có thể nói to với anh rằng tôi không còn yêu anh nữa, không còn yêu tên nào nữa...ha ha ha
Cô bé ngập tràn trong hạnh phúc, cô lấy áo khoác bước ra cửa. Hắn đuổi theo gọi bối rối:
- Em đi đâu vậy?
Nước mắt cô rơi xuống:
- Đi tìm tình yêu mà bấy lâu nay tôi đã không nhận ra...!
Những giọt nước mắt giờ đây, không phải là giọt nước mắt đau khổ mà đó là những giọt nước mắt hạnh phúc...
Cô nhìn thấy cô bạn thân đang dọn đồ...Cô bước đến rồi nói:
- Bạn sẽ chuyển đi thật sao? Chẳng lẽ bạn định bỏ mình?
Đôi mắt cô bạn thân long lanh...đầy hạnh phúc:
- Bạn...bạn...!
Cô bé bước đến gần hơn...:
- Mình đã suy nghĩ! Trong những lúc mình đau khổ nhất bạn đã ở bên mình. Mình vừa nhận được nụ hôn của người bạn trai cũ.
- Rồi sao?
- Mình nhận ra rằng đó không phải là nụ hôn mà mình mong muốn bấy lâu!
- Và...?
- Ngốc ạk? Còn và cái gì nữa...
Rồi trong mùa đông lạnh lẽo, có hai trái tim đã sưởi ấm cái giá rét của mùa đông...Những tia nắng bé nhỏ chợt hắt nhẹ lên hai trái tim ấy...
Bạn biết đoạn kết rồi mà....
Rồi từng ngày cô bé lớn lên và trải qua biết bao nhiêu cuộc tình đầy sóng gió và nước mắt. Điều cuối cùng cho mỗi cuộc tình là cô bé lặng lẽ quay đi cầu chúc hạnh phúc đến với tình yêu của mình. Con bạn thân nhất của cô bé ngồi bên cạnh và an ủi:
- Đàn ông không đáng để bạn khóc đâu!
Cô bé mỉm cười và quay đi, nước mắt của bé như hạt pha lê trong suốt rơi xuống. Và cứ mỗi giọt nước mắt ấy lại như một vết dao đâm vào tim cô bạn thân...Cô bé đâu biết rằng ngoài những tên con trai giả dối luôn tung ra những lời ngon ngọt để yêu được cô bé thì bên cạnh đó đã có một người con gái yêu cô bé từ rất lâu rồi, một tình yêu nhỏ bé, thầm kín nhưng sâu sắc đến tận đáy lòng đang dành cho cô. Cô bé ngốc nghếch...cứ mải miết tin vào lời yêu của lũ con trai rồi cuối cùng chả nhận được gì cả. Người cuối cùng ở bên cô bé vẫn chỉ là người bạn thân. Đến một ngày, cô bé ngỡ ngàng khi cô bạn thân nhất đã hôn cô bé. Nhẹ nhàng mà ấm áp...Cô bạn thân khẽ nói:
- Mình yêu bạn từ rất lâu rồi!
Cô bé khóc. Cô lắc đầu quầy quậy và nói:
- Không được! Sao chúng ta có thể yêu nhau được chứ!
...Cô chạy về nhà và đóng kín cửa phòng, trái tim cô dường như có gì đó đã thay đổi. Nụ hôn ấy cứ mãi ám ảnh cô...vừa sợ...vừa bồi hồi...lại đan xen sự xúc động và cuốn hút khó cưỡng. Cô tự lừa dối mình...rằng cô đã yêu cô bạn thân ngay từ giây phút hai người hôn nhau rồi. Cô ngồi im lặng để đưa ra suy nghĩ cuối cùng...Không khí ẩm ướt và tĩnh lặng của mùa đông đang từng giờ từng phút trôi qua. Rồi không khí ấy được phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại reo vang lên " Reng...reng...".
Cô bé chạy xuống dưới nhà, tay run run nhấc chiếc điện thoại:
- Aloo...!
- Mình đây...
Chân cô bé như không thể đứng vững được nữa:
- Có...có chuyện gì vậy?
- Mình đang đứng ở dưới nhà cậu...cậu xuống ngay nhé...!
- Ừ...!
Cô bé cúp máy...chạy lên phòng lấy chiếc áo khoác...mỗi bước chân của cô là một cảm xúc vừa sợ...lại vừa khấp khởi mừng...
Hai người đứng nhìn nhau ở trước cửa ngôi nhà lạnh lẽo...Cô bạn thân nói:
- Mình xin lỗi! Mình đã phải trải qua một thời gian khá dài để chấp nhận được tình cảm này. Mình cũng bất ngờ như bạn. Nhưng mình không dám nói...vì mình sợ...mình sẽ mất bạn. Rồi mình không thể kiềm lòng nữa khi thấy bạn quá đau khổ vì con trai. Cứ mỗi lần bạn khóc...là mình lại muốn khóc theo...Và...Mình ko dám mong câu trả lời của bạn...ngày mai...mình sẽ chuyển đi...
Nói đến đó, cô bạn thân lặng lẽ quay về. Cô bé đứng lại một mình, hơi gió mùa đông heo hút, gió giận giữ...thổi vù vù bên tai cô bé...Trái tim cô đã đập nhanh hơn một nhịp.
Cô vào nhà, đóng cửa, lại có tiếng chuông điện thoại reo...Cô chạy đến mệt mỏi nhấc máy:
- Aloo...!
- Là anh đây...!
Trái tim cô bé như thắt sâu lại...người yêu cũ của cô...sao lại gọi cho cô?
- Có chuyện gì vậy?
- Thật khó nói qua điện thoại...mai mình gặp nhau nhé...
- Vâng...
Cô bé cúp máy, lòng như nở hoa. Cô hát vang lòng vui mừng...Và cô cũng chợt quên bay biến đi những lời nói đầy xúc động của cô bạn thân.
Cô mặc bộ váy đẹp nhất, kiểu tóc dễ thương nhất đi gặp tình yêu cũ. Cô ngồi đợi ở quán cafe trống vắng...Rồi tình cũ đã đến, cô vui mừng đứng dậy...Anh ta tiến đến...ôm chặt và hôn cô...Nụ hôn cô nhận được, cô không cảm nhận một tình yêu nồng thắm mà trong đó chỉ có sự giả dối...Cô mạnh mẽ đẩy hắn ra và nói:
- Như thế là sao?
- Như thế là anh yêu em, anh xin lỗi...Mình quay lại với nhau nhé!
- Có vẻ anh nói mọi chuyện đơn giản nhỉ? Chuyện tình của tôi với anh sau bao lần tan hợp anh chỉ biết nói xin lỗi thôi sao? Đồ ngốc?
Trước sự ngỡ ngàng, hắn không thể ngờ cô đã thay đổi, cô không còn yếu ớt e thẹn, hắn ấp úng không nói được lời nào. Cô bé dõng dạc nói to:
- Anh biết không? Sau bao cuộc tình ấy...tôi có thể nói to với anh rằng tôi không còn yêu anh nữa, không còn yêu tên nào nữa...ha ha ha
Cô bé ngập tràn trong hạnh phúc, cô lấy áo khoác bước ra cửa. Hắn đuổi theo gọi bối rối:
- Em đi đâu vậy?
Nước mắt cô rơi xuống:
- Đi tìm tình yêu mà bấy lâu nay tôi đã không nhận ra...!
Những giọt nước mắt giờ đây, không phải là giọt nước mắt đau khổ mà đó là những giọt nước mắt hạnh phúc...
Cô nhìn thấy cô bạn thân đang dọn đồ...Cô bước đến rồi nói:
- Bạn sẽ chuyển đi thật sao? Chẳng lẽ bạn định bỏ mình?
Đôi mắt cô bạn thân long lanh...đầy hạnh phúc:
- Bạn...bạn...!
Cô bé bước đến gần hơn...:
- Mình đã suy nghĩ! Trong những lúc mình đau khổ nhất bạn đã ở bên mình. Mình vừa nhận được nụ hôn của người bạn trai cũ.
- Rồi sao?
- Mình nhận ra rằng đó không phải là nụ hôn mà mình mong muốn bấy lâu!
- Và...?
- Ngốc ạk? Còn và cái gì nữa...
Rồi trong mùa đông lạnh lẽo, có hai trái tim đã sưởi ấm cái giá rét của mùa đông...Những tia nắng bé nhỏ chợt hắt nhẹ lên hai trái tim ấy...
Bạn biết đoạn kết rồi mà....