DMCA.com Protection Status

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

Tôi là một cô họcsinh bình thường có thể cho là như vậy nếu tôi có một mái tóc dài dịu dàng hay chí ít một mái tóc ngắn cá tính và vài cái váy.



Nhưng không đó không phải là sự lựa chọn của tôi, tôi có mái tóc ngắn trên cổ, nhuộm vàng và thường hay vuốt cao phần mái lên, mấy cái áo thun và vài chiếc jean trong tủ đồ. Nếu bạn nhìn thấy tôi bạn sẽ không cho rằng tôi là một đứa con gái, đúng vậy trong cái thế giớ này ít ai chấp nhận dược giới tính thật của mình. Nhưng tôi thì không, tôi thích nó, tôi muốn được làm chính tôi dù rằng hằng ngày mẹ có thang vãn: "Con ơi! Mày làm gì không làm! Lại cứ làm thứ biến thái bại hoại xã hội
sao". Tôi mặc kệ vì xin lỗi tôi chỉ có cảm giac với con gái thôi. À mà nãy giờ quên giới thiệu, tên tôi là Hạnh Nhi, nhưng cứ kêu tôi là Bin. Và Xuân Trang là cô bạn gái tôi vừa quen được 3 tháng. Cô ấy khá nữ tính, rất dịu dàng với mái tóc dài huốt lưng.
Trà chanh chém gió
_Muộn thế mới tới ak! (Xuân Trang cằn nhằn)
_Xin lỗi! Tại Bin bận việc. Lát mình đi chơi Bin hứa bù cho Trang nhé. <_-
_Ừ! Lát mình và viện thăm con nhỏ bạn Trang nha nó bị té xe, mấy này rồi chưa
thăm nó
_Ừ! Sao cũng được
Trang xoay qua, hôn và má tôi rồi nói nhỏ và tai : "Yêu Chồng nhất quả đất". Tôi cười tít mắt với câu nói đáng yêu ấy, rồi cũng nhẹ nhàng bảo:" Ừ! Nhất quả đất cơ đấy" Bệnh viện đa khoa XXX Đi theo Trang vào một phòng bệnh dịch vụ, tôi nhìn thấy một cô gái chân bị băng bó và treo ngược lên. Trang nắm tay tôi dẫn đến chào hỏi:
_Này có sao không Phương
_Chưa chết! Giờ mới vào thăm tao ak. Đây là...
_À! Chồng iu tao đấy...
_Mắc ói! Yêu với chả thương. Mai tao ra viện rồi, đến đón tao nhé.
_Ok con dê.
1 tuần sau...
Đang ngủ ngon lành, cái điện thoại đáng ghét reo lenh. Giọng Xuân Trang đầy bực
bội:
_Chồng này! Tối nay chắc vợ không đi được! Xl nhé.
_Ừ! Không sao đâu.
.....
19h30
Không có Xuân Trang bên cạnh cũng buồn thật, lang thang trên chiếc SHi mà chẳng biết đi đâu bây giờ. Ơ! là Phương bạn của Trang sao, giờ này lại đi lang thang một mình hay và nói chuyện với bạn ý.
_Phương này!
_Bạn...(Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới cố gắng lục lội trong trí nhớ hình
ảnh của tôi)
_Bạn trai của Trang này! Đi đâu lên chở cho.
_À! Trang đâu không đi cùng à. Mà nè bạn gái không có mặt mà tự tiện chở người
khác không sợ nó ghen à.
_Trang bận rồi! Ghen gì chở bạn chứ có ai xa lạ đâu, lên đi.
_Bạn đang tán mình đấy à! Nhưng mình không muốn cướp bạn trai bạn mình . :)
_Bạn lạ thật! thấy bạn đi một mình nên mới tính cho có giang thôi. Suy nghĩ bạn
thật...
_Con trai mấy người ai chả vậy.
_Con trai!!! Chắc Trang không nói cho bạn biết rồi, mà thôi bạn không cần biết
không đi thì thôi

_Này! Bin
khìn! Qua chở vợ đi học coi.
Tôi ừ, ừ vài tiếng rồi nhanh dắt xe ra khỏi nhà nhanh chạy qua nhà Trang để đón
cô. Tới nhà cô, tôi lấy điện thoại gọi:
_Tới rồi này!
Đợi khoảng 2 phút thì cô chạy ra mở cửa, leo lên xe cho tôi đèo đi học. Từ đến
trường ít nhất cũng mất 20 phút, trên xe Trang ôm chặt lấy tôi dường như sợ nếu
nới lỏng tay tôi sẽ đi mất. Tôi cũng cảm thấy cô ấy có vẻ bất an, tôi đưa tay
một tay lái xe, một tay nắm chặc tay Trang. Cảm giác hơi ấm từ tay cô truyền
qua, làm tôi cứ nắm mãi không muốn buông ra. Hôm nay trời cũng hơi lạnh nên cảm
giác ấm áp khi nắm tay một người làm tôi cảm thấy thật tuyệt. Tiếng trang nhẹ
nhàng:
_Chồng này! Chồng biết tuy quen nhau 3 tháng nhưng vợ yêu chồng lắm không, đừng
xa vợ nhé. Tuyệt đối lúc nào cũng chỉ đươc ở trong tầm mắt vợ nhé.
_Tất nhiên rồi!
Tôi không biết mình sẽ bên cạnh nhau bao lâu nữa, nhưng ít nhất ngay lúc này
tôi không muốn xa Trang dù là 1 phút.

Trường đại học xxx
Tôi chạy và nhà xe bảo Trang đứng ngoài chờ.
Không muốn Trang chờ lâu, tôi gửi xe nhanh chóng rồi chạy ra với cô. Hai chúng
tôi đều học cùng khoa nhiếp ảnh lại cùng lớp nên thời gian bên nhau càng nhiều.
Trang có đôi mắt rất đẹp, và nó luôn là hình ảnh tôi muốn chụp lại nhất, từ khi
quen cô, cô cũng là người mẫu cho tôi.
_Bin này! Hôm qua Trang xem album ảnh về thế
giới thứ 3 của Maika đấy, thích lắm cơ. Hôm nào mình cũng chụp nhé.

_Ừ! Nếu Trang thích chuyện riêng tư của chúng
ta bị người khác biết .
_Người ta chỉ nói vậy thôi mà.
Ring...ring...ring...
Tiếng chuông điên thoại của Trang reo lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng
tôi. Hình như là Phương thì phải, chỉ thấy Trang gật đầu rồi ừ mấy cái, xong
rồi cúp máy. Tôi hỏi:
_Phương à!
_Ừ! Nó gọi rủ tối nay đi Bar chơi, Bin đi cùng nhé. Tôi nghiệp nó không có bạn
bè thân thiết ngoài Trang, cha mẹ thì ly thân, không ai quan tâm cả.
Tôi không muốn nói nhiều gì cả, chỉ biết gật đầu vì không muốn từ chối bất kì
lời mời nào của Trang thôi.
Hôm nay lớp tan học hơi muộn đưa Trang về, cũng đã gần 12 giờ. Tôi chạy thẳng
về nhà. Haizz! Mệt chết mất! Ơ! Điên thoại của Trang sao, chắc lúc nảy đưa tôi
giữ mà quên lấy vể. Vừa cầm lên thì điên thoại reo, tôi bắt máy, chưa kịp nói
gì thì đầu dây bên kia:
_Cho hỏi phải người nhà em Nguyễn Hà Phương không vậy? Em ấy tự tử đang cấp cứu
tại bệnh viện. Mời người nhà đến ngay.
_Vâng!
Nghe vậy chắc có chuyện gì rồi thôi vào trước rồi báo tin cho Trang, dù sao
chuyện này cũng quan trọng hơn mà. Tôi lao xe nhanh nhất có thể để đến bệnh
viện
 Bệnh Viện Đa
Khoa xxx
_Cho hỏi em là gì của bệnh
nhân?
_Dạ! Bạn
_Chúng tôi đã liên lạc với người nhà em nhưng không được, em có thể liên lạc
với họ hộ không.
_Dạ... Nhưng sao bạn ấy tự tử ai đưa bạn ấy vào đây vậy?
_Là người trong khách sạn, khi đem thức ăn đến vào phòng thì thấy em ấy đã cắt
mạch máu.
_Bạn ấy có dau không ạ?
_Đã cầm máu hiện giờ không sao rồi. Em có thể vào thăm bạn sao đó làm một số
thủ tục nhập viện.
Tôi mở cửa bước vào, mùi thuốc, mùi cồn, mùi máu, mùi máy lạnh, tất cả tạo
thành một thứ mùi khó chịu đến mức tôi chỉ muốn đi ra khỏi đây. Tôi nhìn thấy
Phương đang nằm trên giường đang...khóc. Giọng khàn, đầy đau khổ:
_Tại sao lại là cậu, tại sao lại là câu ( Phương hét lên)
_Họ không liên lạc được với ba mẹ cậu nên gọi cho Trang diện thoại câu ấy ở chỗ
tôi.
_Ai cũng bỏ mặc tôi, câu chẳng qua chỉ là một người xa lạ mới gặp nhau 2 lần ai
cần cậu đến. Con trai mấy người đều vậy, khi có được thứ mình cần rồi thì bỏ
mặc người ta, dù cho người ấy có yêu mình ra sao.
_Vậy đó là lí do bạn tự tử. Vì một thằng con trai.
_Câu thì biết gì! Tôi và anh ta yêu nhau gần 1 năm trời, lúc tôi đau khổ nhất
thì anh ấy cũng bên cạnh, lúc nào anh ấy cũng quan tâm tôi. Cả cái quý giá nhất
của con gái cũng trao anh, vậy mà giờ chỉ vì anh nói không yêu là không yêu, đi
là đi sao.
_Cô ngốc thật. Cô nên biết tên đó không xứng đáng với cô, không nên vì hắn m�
hủy hoại mình.
_Hức! Giờ thì cậu nói vậy, tới khi không còn yêu thì cậu sẽ phủi bỏ như hạt
cát.
_Cô lầm rồi! Tôi không phải người như vậy. Và cũng nói cho cô biết tôi là con
gái.
_ ....
_Cô nên suy nghĩ kĩ hơn, cô đẹp, cô thứ mà bao cô gái mong muốn, cô đáng có
những thứ xứng đáng hơn.

Tôi ra khỏi
căn phòng bỏ mặt Phương đang ngồi khóc, chắc hẳn tôi nghĩ giờ tốt nhất là tôi
cần gọi cho Trang. Không hiểu sao tự nhiên bây giờ mình lại có cảm giác khó
chịu đến thế, hay vì sự ngu xuẩn đó của Phương. Đứng ngoài cổng bệnh viện
khoảng 10 phút, tôi thấy Trang hớt ha hớt hải chạy vào:

_Sao rồi! Nó
có sao không?

_Bác sĩ bảo
chỉ mất máu thôi, còn lại không đáng lo. Mà sao Trang bảo cô ấy chỉ có mình
Trang là bạn thôi mà, sao giờ lại tự tử vì tình.

_Haizz… Cũng
vì cái tên đáng ghét đó. Thôi chuyện đó để sao. Lát về nói.

Tôi không vào
thăm cô ấy nữa, tôi ngồi ngoài đợi Trang, xem có cần giúp gì không. Sau khi
Phương đã ngủ thì Trang về. Trên đường Trang kể về người đó, thì ra đó là chàng
trai quen nhau ở một clud. Họ cho nhau số phone và sao vài lần liên lạc thì hắn
muốn Phương làm bạn gái mình, họ quen nhau được một năm rồi Phương rất yêu cậu
ta nhưng cậu ta thì lại có trò vui. Chỉ tội Phương không ai lo lắng giờ lại như
vậy, nghĩ vậy tôi càng bực giùm cô ấy.

_Ck này! Sao
này ck có như vậy với vk không.

_Tại sao lại
hỏi như vậy? Chẳng lẽ vợ xem chồng như thằng khốn đó.

_Không phải!
Mà nếu sao này! Có muốn rời xa vợ thì hãy thật thẳng thắng nói chuyện với nhau
nhé. Để lúc đó vợ không phải buồn như con Phương.

_Ừ!

Trên đường
chúng tôi im lặng, ôm chặt lấy nhau. Sợ giây phút này sẽ nhanh chóng qua đi
mất, giờ đây có lẽ tôi đã thật sự yêu Trang mất rồi. Về tới nhà, tôi thấy ba mẹ
đang ngồi xem tivi, không muốn ảnh hưởng đến họ nên cứ im lặng mà vào.

_Giờ mày không
xem ai ra gì hết rồi phải không? – Ba tỏ vẻ bực mình hỏi.

_Con thấy ba
mẹ…

_Thôi im đi,
tao không dám có đứa con bại hoại, bệnh hoạn như mày.

Lời nói như
cứa và da thịt tôi, tôi cũng là con họ, cũng là con người, cũng sợ sự kì thị
lắm chứ. Nhưng biết làm sao được, có lẽ số trời đã như vậy rồi, một con người
nhỏ bé chỉ biết chấp nhận mà thôi. Tôi im lặng không đáp, dù sao lần nào gặp họ
không vậy.

_Sinh mày ra
để mày làm thứ bán nam nữ, mất mặt gia đình. Nói tới là..là..là – Mẹ nói trong
tiếng mệt nhọc rồi ngồi bịch xuống ghế.

Nếu không muốn
họ phiền lòng nữa tốt nhất tôi nên rời khỏi đây, đợi khi nào họ nguôi giận rồi
về. Không chừng nhìn tôi them phút giây nào nữa họ lên máu, tôi phải gánh thêm
tội bất hiếu. Lấy xe ra khỏi nhà không biết đi đâu bây giờ, gọi điện cho Trang
thì sợ cô ấy lo lắng, với lại gia đình cô ấy cũng có chấp nhận mình đâu, không
lẽ rủ cô ấy cùng đi với mình à! Cứ vậy mà tôi đi lang thang mãi đến khi găp
được Phương, vẫn vẻ mặt thảm thương ấy, đôi mắt buồn sâu thẩm. Nhưng đáng ra
giờ cô phải ở viện chứ. Tại sao lại ở đây???
Tôi đí đến gần
cô, nhưng không muốn cô nhìn thấy, quan sát từng ánh mắt, cử chỉ, hành động của
cộ. Phải nói cô rất đẹp. Sống mũi cô, hàng mi cong và dày. Thân hình nóng bỏng
làm bất kì người con trai nào nhìn vào không tránh khỏi những ham muốn của
mình. Tôi vẫn im lặng ngắm nhìn ‘bức tranh sống’ ấy. Gió chiều nhẹ nhàng thổi
tóc cô bay, làm nét buồn càng hiện rõ hơn.

_Nhìn đủ chưa?
Gần 30 phút rồi đấy

Tôi giật mình
với câu nói của cô, nảy giờ cũng không hiểu mình đang làm gì nữa:

_À! Tôi… M�
sao giờ không trong viện, mà ra đây ngắm hoàng hôn.

_Thích.

_Nguy hiểm
lắm, sức khỏe chưa tốt cơ mà.

_Quan tâm à!

Không biết trả
lời thế nào đây, mình chưa bao giờ như thế cả, mình chỉ quan tâm một người duy
nhất là Trang nhưng giờ thì mình đang làm chuyện gì vậy.

_Này! Hoàng
hôn thật sự rất buồn, cứ như tâm trang của tôi vậy. Cậu biết không giờ này mình
thật sự cần lắm một người quan tâm đấy – Cô xoay người lại, đi đến chỗ tôi.

Hai chúng tôi
quá gần nhau, đến mức chỉ cần một cử động nhẹ là hai đứa sẽ chạm và nhau. Với
khoảng cách như thế này tôi có thể nhìn thấy rõ làn da trắng ‘không tỳ vết’ v�
gương mặt như thiên thần của cô. Đôi môi căn mong, làm dục vọng trong tôi không
còn kiềm chế được nữa tôi chòm người qua hôn nhẹ lên môi cô. Còn cô cứ đứng
yên, nụ hôn cứ kéo dài đến gần 5 phút. Tôi nhận ra cảm giác tội lỗi với Trang,
sự yếu đuối của Phương và việc làm điên rồ này của mình tôi đẩy Phương ra.

_Xin lỗi!
Nhưng…

_Mình chỉ cần
một người ở bên canh thôi mà!

_Nhưng tại sao
lại là mình? Chúng ta mới quen nhau thôi.

_Mình không
còn niềm tin và bất cứ thằng con trai nào cả. Mình biết được bạn sẽ không làm
mình buồn mà. Đúng không?

Nhìn vào đôi
mắt đầy sự gian nài tha thiết ấy, tôi thật sự không đành lòng từ chối, trong
lòng tôi cảm giác tội lỗi, cãm giác phân vân, tất cả đều xáo trộn lại. Thật khó
diễn tả.

_3 tháng nữa
mình đi du học rồi. Bên cạnh mình 3 tháng thôi, mình chấp nhận là người đứng
sau lưng Trang, là người đợi chờ có đươc không? Thật sự mình cần lắm sự quan
tâm từ ai đó.

Thật sự khi
nhìn vào đôi mắt ấy, sự chân thành ấy tôi không thể nào từ chối. Dường như có
sự mong lung trong lòng tôi, cảm giác muốn bảo vệ cô gái ấy. Không muốn bất kì
ai tổn thương cô, tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nâng nhẹ cầm cô lên. Nhìn vào đôi
mắt ấy, rồi nhìn vào cảnh hoàng hôn, có lẽ cảnh sắc cũng đang buồn theo tâm
trạng con người.

_3 tháng thôi
mà. Đi mình chở cậu về.