Khi quyết định ngồi viết những dòng này, tôi đã không có nhiều thời gian để suy nghĩ mà thực sự tôi cũng không muốn nghĩ nhiều.
Chỉ đơn giản, tôi muốn được nói ra với một ai đó tất cả những tâm sự u uất, chất chứa trong lòng từ bấy lâu nay. Tôi thực sự đã khóc quá nhiều rồi, đã tự sỉ vả, ghê tởm mình quá nhiều rồi nhưng cuối cùng, tôi vẫn trượt dài, trượt dài trong lối sống sa đọa đó đấy thôi. Tôi chán nản và tuyệt vọng lắm rồi.
Nếu có thể được, tôi ước mình mãi mãi ở lứa tuổi ấu thơ để mãi mãi không nhận ra sự khác biệt quá lớn giữa bản thân và những người bạn gái đồng trang lứa khác. Nhìn bên ngoài, tôi không khác gì những cô gái khác và thậm chí còn được đánh giá là xinh xắn và có phần cá tính hơn những người bạn cùng lứa tuổi. Thế nhưng, không một ai, ngay cả bố mẹ tôi biết được một bí mật động trời mà tôi đã âm thầm giấu kín trong hơn một chục năm qua. Tôi là một người đồng tính.
Từ ngày còn nhỏ, tôi đã lờ mờ thấy mình có điều gì đó khác biệt với các bạn nữ khác nhưng lúc đó tôi thực sự không biết gọi tên nó là gì. Chỉ đến khi bước vào lứa tuổi dậy thì, tôi mới ý thức được sự khủng khiếp của những lệch lạc mình đang phải gánh chịu. Trong khi các bạn gái khác đã bắt đầu hẹn hò với những cậu con trai trong trường thì tôi chỉ thích gần gũi các bạn nữ. Tôi đã gần như phát điên lên khi thấy tình cảm mình dành cho người bạn gái thân hình như không còn đơn thuần là tình bạn mà đó còn là một thứ tình cảm tha thiết, nồng nàn và mãnh liệt như tình yêu trai gái. Tôi thích cô bạn đó đến mức gần như không kiểm soát nổi mình. Ăn, ngủ, học bài... tôi đều nhớ đến cô ấy. Tôi mơ đến cô ấy hàng đêm với những giấc mơ kì dị và quái đản.
Sự nồng nhiệt quá mức của tôi khiến người bạn cảm thấy sự bất ổn và lặng lẽ tránh xa. Tôi biết điều đó và cố gắng ngăn mình lại gần cô bạn đó nhưng trái tim tôi thì như cấu xé, tan nát khi tình cảm của cô bạn đó dành cho tôi ngày càng trở nên nhạt nhẽo và xa lạ. Thứ tình cảm quái đản và trái tự nhiên đó đã buộc tôi phải đối mặt với một sự thật rằng tôi sẽ không thể sống bình thường được nữa, tôi sẽ vĩnh viễn không thể là một cô gái bình thường được nữa, bởi vì tôi quá khác biệt, bởi vì tôi nghĩ tôi là một thứ bỏ đi, một thứ quái thai dị dạng của xã hội.
Trước mặt mọi người, tôi vẫn sinh hoạt, học hành và sau này khi đã ra trường thì đi làm như bình thường nhưng đời sống về đêm của tôi thì giàn giụa những nước mắt của sự đau đớn và tự ghê tởm chính mình. Sau tình yêu đơn phương với người bạn gái từ hồi còn phổ thông, tôi cũng đã có quan hệ với không ít những cô gái có hoàn cảnh giống mình. Đơn giản chỉ là để thấy mình không phải là kẻ lạc loài.
Tôi đã 27 tuổi, vì gia đình vẫn nghĩ tôi là một đứa con gái bình thường nên bố mẹ liên tục giục tôi lấy chồng. Tôi thường xuyên phải viện ra đủ mọi lý do để trì hoãn những buổi gặp mặt một người đàn ông nào đó do các bà bạn mẹ tôi mai mối.
Cả một năm, tôi thấy sợ ngày mà người ta gọi là Lễ Tình nhân hơn cả. Trong khi thiên hạ nô nức dành cho nhau những món quà lãng mạn, những bó hoa tươi thắm và tặng cho nhau những cử chỉ lứa đôi thật nồng nàn thì tôi chỉ lặng lẽ đối diện với cái bóng của chính mình trong đêm, thấm thía nỗi cô đơn và đau khổ không ai có thể thấu hiểu. Những ngày này, tôi cũng bị mẹ giục giã chuyện chồng con nhiều hơn hết.
Để trốn tránh và che mắt gia đình, đã mấy mùa Valentine qua, tôi đã phải vờ hẹn hò với những người đàn ông xa lạ. Tôi không thích nhưng vẫn phải đi chơi với họ, cười nói đong đưa với họ như những cô gái thực sự. Trong một lần đi chơi đêm Valentine, tôi đã suýt nữa bị một gã bạn trai hờ hãm hiếp. Đó thực sự là một trong những kí ức khủng khiếp mà tôi muốn quên đi.
Thời gian gần đây, tôi lại vướng vào tình cảm với một người đồng nghiệp là cùng cơ quan. Đó là một cô bé kém tôi 3 tuổi, mới ra trường và rất đáng yêu. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã như bị cô bé đó hút hồn, từ ánh mắt, nụ cười, dáng đi... đều rất ám ảnh. Những tình cảm nồng nhiệt với cô bạn thời phổ thông như sống lại trong tôi. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác đó. Tôi thấy mình đã yêu cô bé đó thực sự và luôn muốn được gần gũi, chăm sóc cho cô bé. Nhưng trái tim tôi gần như bị bóp nghẹt khi biết em đã có bạn trai từ hai năm nay rồi.
Cô bé đó mới đi làm, còn nhiều bỡ ngỡ mà được đàn chị như tôi nhiệt tình giúp đỡ nên rất cảm kích, có chuyện gì cũng kể cho tôi biết kể cả chuyện giận dỗi với bạn trai. Tôi đã nói với em những điều không tốt về bạn trai của em (vì tôi muốn em bỏ anh ta) nhưng rồi lại tự dày vò, sỉ vả mình về điều đó. Đi trên phố, nhìn những đôi tình nhân xúng xính áo quần, mua tặng cho nhau những món quà tuyệt vời trong ngày Valentine, tôi cũng ước mình được giống họ, được mua cho người mình yêu những món quà ý nghĩa và lãng mạn. Nhưng tôi biết em sẽ ghê tởm thế nào khi biết sự thật về tôi. Tôi gần như phát điên khi nghĩ đến một kết cục tương tự như ngày xưa, em giống như cô bạn tôi cũng sẽ xa lánh và nhìn tôi như một kẻ bệnh hoạn, dị đời.
Tôi cảm thấy mọi sự đã bế tắc quá rồi. Tôi ước gì mình chưa từng được sinh ra trong cõi đời này với một thân thể tàn tạ, dị đời như thế này...
(Theo Phununet)
Việt Báo (Theo_24h)
Chỉ đơn giản, tôi muốn được nói ra với một ai đó tất cả những tâm sự u uất, chất chứa trong lòng từ bấy lâu nay. Tôi thực sự đã khóc quá nhiều rồi, đã tự sỉ vả, ghê tởm mình quá nhiều rồi nhưng cuối cùng, tôi vẫn trượt dài, trượt dài trong lối sống sa đọa đó đấy thôi. Tôi chán nản và tuyệt vọng lắm rồi.
Nếu có thể được, tôi ước mình mãi mãi ở lứa tuổi ấu thơ để mãi mãi không nhận ra sự khác biệt quá lớn giữa bản thân và những người bạn gái đồng trang lứa khác. Nhìn bên ngoài, tôi không khác gì những cô gái khác và thậm chí còn được đánh giá là xinh xắn và có phần cá tính hơn những người bạn cùng lứa tuổi. Thế nhưng, không một ai, ngay cả bố mẹ tôi biết được một bí mật động trời mà tôi đã âm thầm giấu kín trong hơn một chục năm qua. Tôi là một người đồng tính.
Từ ngày còn nhỏ, tôi đã lờ mờ thấy mình có điều gì đó khác biệt với các bạn nữ khác nhưng lúc đó tôi thực sự không biết gọi tên nó là gì. Chỉ đến khi bước vào lứa tuổi dậy thì, tôi mới ý thức được sự khủng khiếp của những lệch lạc mình đang phải gánh chịu. Trong khi các bạn gái khác đã bắt đầu hẹn hò với những cậu con trai trong trường thì tôi chỉ thích gần gũi các bạn nữ. Tôi đã gần như phát điên lên khi thấy tình cảm mình dành cho người bạn gái thân hình như không còn đơn thuần là tình bạn mà đó còn là một thứ tình cảm tha thiết, nồng nàn và mãnh liệt như tình yêu trai gái. Tôi thích cô bạn đó đến mức gần như không kiểm soát nổi mình. Ăn, ngủ, học bài... tôi đều nhớ đến cô ấy. Tôi mơ đến cô ấy hàng đêm với những giấc mơ kì dị và quái đản.
Sự nồng nhiệt quá mức của tôi khiến người bạn cảm thấy sự bất ổn và lặng lẽ tránh xa. Tôi biết điều đó và cố gắng ngăn mình lại gần cô bạn đó nhưng trái tim tôi thì như cấu xé, tan nát khi tình cảm của cô bạn đó dành cho tôi ngày càng trở nên nhạt nhẽo và xa lạ. Thứ tình cảm quái đản và trái tự nhiên đó đã buộc tôi phải đối mặt với một sự thật rằng tôi sẽ không thể sống bình thường được nữa, tôi sẽ vĩnh viễn không thể là một cô gái bình thường được nữa, bởi vì tôi quá khác biệt, bởi vì tôi nghĩ tôi là một thứ bỏ đi, một thứ quái thai dị dạng của xã hội.
Trước mặt mọi người, tôi vẫn sinh hoạt, học hành và sau này khi đã ra trường thì đi làm như bình thường nhưng đời sống về đêm của tôi thì giàn giụa những nước mắt của sự đau đớn và tự ghê tởm chính mình. Sau tình yêu đơn phương với người bạn gái từ hồi còn phổ thông, tôi cũng đã có quan hệ với không ít những cô gái có hoàn cảnh giống mình. Đơn giản chỉ là để thấy mình không phải là kẻ lạc loài.
Tôi đã 27 tuổi, vì gia đình vẫn nghĩ tôi là một đứa con gái bình thường nên bố mẹ liên tục giục tôi lấy chồng. Tôi thường xuyên phải viện ra đủ mọi lý do để trì hoãn những buổi gặp mặt một người đàn ông nào đó do các bà bạn mẹ tôi mai mối.
Cả một năm, tôi thấy sợ ngày mà người ta gọi là Lễ Tình nhân hơn cả. Trong khi thiên hạ nô nức dành cho nhau những món quà lãng mạn, những bó hoa tươi thắm và tặng cho nhau những cử chỉ lứa đôi thật nồng nàn thì tôi chỉ lặng lẽ đối diện với cái bóng của chính mình trong đêm, thấm thía nỗi cô đơn và đau khổ không ai có thể thấu hiểu. Những ngày này, tôi cũng bị mẹ giục giã chuyện chồng con nhiều hơn hết.
Để trốn tránh và che mắt gia đình, đã mấy mùa Valentine qua, tôi đã phải vờ hẹn hò với những người đàn ông xa lạ. Tôi không thích nhưng vẫn phải đi chơi với họ, cười nói đong đưa với họ như những cô gái thực sự. Trong một lần đi chơi đêm Valentine, tôi đã suýt nữa bị một gã bạn trai hờ hãm hiếp. Đó thực sự là một trong những kí ức khủng khiếp mà tôi muốn quên đi.
Thời gian gần đây, tôi lại vướng vào tình cảm với một người đồng nghiệp là cùng cơ quan. Đó là một cô bé kém tôi 3 tuổi, mới ra trường và rất đáng yêu. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã như bị cô bé đó hút hồn, từ ánh mắt, nụ cười, dáng đi... đều rất ám ảnh. Những tình cảm nồng nhiệt với cô bạn thời phổ thông như sống lại trong tôi. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác đó. Tôi thấy mình đã yêu cô bé đó thực sự và luôn muốn được gần gũi, chăm sóc cho cô bé. Nhưng trái tim tôi gần như bị bóp nghẹt khi biết em đã có bạn trai từ hai năm nay rồi.
Cô bé đó mới đi làm, còn nhiều bỡ ngỡ mà được đàn chị như tôi nhiệt tình giúp đỡ nên rất cảm kích, có chuyện gì cũng kể cho tôi biết kể cả chuyện giận dỗi với bạn trai. Tôi đã nói với em những điều không tốt về bạn trai của em (vì tôi muốn em bỏ anh ta) nhưng rồi lại tự dày vò, sỉ vả mình về điều đó. Đi trên phố, nhìn những đôi tình nhân xúng xính áo quần, mua tặng cho nhau những món quà tuyệt vời trong ngày Valentine, tôi cũng ước mình được giống họ, được mua cho người mình yêu những món quà ý nghĩa và lãng mạn. Nhưng tôi biết em sẽ ghê tởm thế nào khi biết sự thật về tôi. Tôi gần như phát điên khi nghĩ đến một kết cục tương tự như ngày xưa, em giống như cô bạn tôi cũng sẽ xa lánh và nhìn tôi như một kẻ bệnh hoạn, dị đời.
Tôi cảm thấy mọi sự đã bế tắc quá rồi. Tôi ước gì mình chưa từng được sinh ra trong cõi đời này với một thân thể tàn tạ, dị đời như thế này...
(Theo Phununet)
Việt Báo (Theo_24h)