muốn chọn. Cuộc sống của em là phụ thuộc vào em. - Ngọc nói thêm.
- Ok. em hiểu rồi, ngủ thôi.
Cả 2 im lặng chìm vào màn đêm, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Hương quay vào phía trong bức tường trùm mền kín mặt. Ngọc thì gác tay qua trán suy nghĩ, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài rớt xuống gối. Qua cuộc đối thoại thì cô đã hiểu nhu cầu của người con gái đang nằm bên cạnh mình. Cô tự trách mình ngày xưa quá nông nổi, vội vã yêu thương để rồi giờ đây trượt dần vào nỗi đau tê dại. Giờ cô mới thấm thía câu nói của lũ bạn ngày xưa cảnh báo.
Sau “cuộc đối thoại” đó, Ngọc chùng xuống hẳn, trở nên vô cảm hơn, ít quan tâm hơn, hờ hững hơn, cảm giác yêu thương ngày xưa dường như bị ai đó chặt mất một nửa. Tình yêu đó với Ngọc giờ đây chỉ còn là trách nhiệm, là thương hại chứ không còn tình yêu hiện hữu. Hương hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả 2 ít nói chuyện với nhau hơn trước, ít cười đùa và tâm tình hơn trước, lầm lũi đi về như 2 cái bóng. Tình yêu còn gì khi chỉ còn tồn tại lại sự thương hại, đó là điều đáng sợ nhất trong tình yêu.
Cả 2 sống như thế trong 2 tháng tiếp theo, thì Ngọc lại phát hiện ra 1 sự thật kinh khủng, 1 điều mà không ai có thể nghĩ tới. Lúc Ngọc call cho tôi mà lỗ tai tôi lùng bùng khi nghe đến chuyện đó, Ngọc vừa kể vừa khóc nức lên, tôi thấy thương Ngọc quá.
Hôm đó là thứ 7, sau khi ăn cơm trưa với Ngọc tại nhà xong, Hương lên phòng và mở máy vi tính vào yahoo chát với một người bạn thân, nói chuyện khoảng nửa tiếng. Ngọc thì dọn dẹp dưới nhà xong mới lên. Hương thấy Ngọc vừa mở cửa phòng xong là vội vàng off yahoo ngay và nằm xoài trên giường ngáp dài ra vẻ buồn ngủ. Hành động đó khiến Ngọc nghi ngờ nhưng im lặng không nói gì, khoảng 10 phút sau Ngọc vào yahoo và click vào hộp thư lưu (tất cả những cuộc đối thoại qua chat yahoo, bất kỳ là nick của ai khi sử dụng trên máy này thì đều lưu lại tại đây, Ngọc cài chức năng này khi mới mua máy tính kìa), Hộp chat của Hương với người bạn ban nãy hiện ra:
- T ơi, tao đã làm 1 chuyện rất tội lỗi, tao xấu hổ quá và thấy có lỗi với Ngọc lắm.
- Là chuyện gì vậy? nói tao nghe coi.
- Uh, nhưng mà mày phải giữ bí mật cho tao nha, không được để ai biết đó.
- Ok.
- Tuần trước tao mới ngủ với trai, và tụi tao đã làm tình rồi.
- Trời.... Phải mày không vậy Hương? mày điên rồi.
- Uh, tao biết. Nhưng tao muốn xác định lại bản chất trong tao, tao thử xem có cảm giác với boy không, nếu có tao sẽ wen boy rồi lấy chồng, nếu không thì tao sẽ quay về với Ngọc.
- Trời ạ.... mày tham lam quá rồi đó. Nếu có suy nghĩ như vậy thì đáng lẽ ra 1 năm trước mày phải suy nghĩ cho chín chắn khi bước vào con đường này chứ. Còn bây giờ đã xác định wen les rồi thì đừng bao giờ tư tưởng nghĩ đến tụi đàn ông. Làm như thế là mày đang tổn thương Ngọc rồi đó và không tôn trọng Ngọc nữa. Con ngu.
- Tao biết... nhưng không hiểu sao tao lại làm vậy nữa, tao buồn quá.
- Thực sự tao thấy Ngọc rất thương yêu mày, chăm chút cho mày từng tí, chắc gì cha mẹ mày đã chăm lo cho mày được đầy đủ như thế. vậy mà mày lại đi lừa dối sau lưng người ta. Tao không giống tụi bay nhưng trong trường hợp đó tao khó có thể tha thứ chứ đừng nói tụi les. Nếu không muốn nói là không bao giờ.
- Uh, mày cứ chửi đi, chửi đi để tao cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút. Cách đây 2 ngày tên boy đó đã đến phòng trọ của tao và tụi tao đã làm tình lần nữa.
- Trời ơi..... hết nói nổi mày rồi... con ngu... sao mày ngu quá zậy hả? mày đã 20 tuổi rồi chứ có phải con nít nữa đâu mà làm 1 việc không suy nghĩ thế kia?
- Uh, tao muốn xác định cho chắc mà. Và lần này tao không có cảm giác thiệt. Tao nói với tên boy đó là sẽ quay về với Ngọc chứ không wen nó được nữa.
- Tội nghiệp Ngọc quá. Tao không biết khuyên mày thế nào đây nữa. Việc mày làm thì mày tự chịu thôi. Hậu quả cuối cùng mày sẽ nhận được là gì khi sự việc vỡ lỡ, chắc gì tên boy kia nó không đi rêu rao với cái đám bạn nó, và chuyện đến tai Ngọc là chuyện sớm muộn, mà Ngọc cũng biết mặt cái thằng đó nữa. Hết thuốc.
- Uh tao cũng biết vậy, nhưng giờ làm sao đây? Đối diện với Ngọc tao thấy mình xấu xa đê tịên quá. xấu hổ quá, không dám nhìn vào mắt Ngọc luôn.
- Hix, không xấu hổ mới lạ. Nhìn được mới ghê.....
- ..............
Ngọc đọc tới đâu tay chân bủn rủn tới đó, đầu óc choáng váng, không đủ bình tĩnh để kêu Hương dậy nói chuyện cho ra lẽ. Nước mắt bắt đầu trào ra, uất ức không thể kìm chế lại được. 15 phút sau khi lấy lại được sự điềm tĩnh, Ngọc mới lay Hương dậy nói chuyện:
- Em giải thích cho Ngọc nghe đi. - Ngọc vừa nói vừa chỉ tay vào màn hình cửa sổ chat.
Lúc này Hương nhìn thấy cửa sổ chat đó lộ vẻ hốt hoảng và sợ hãi, chưa kịp nói gì thì nước mắt cũng bù lu bù loa:
- Em xin lỗi Ngọc, em biết em sai rồi, xin Ngọc tha thứ cho em.
- Tha thứ hả? 2 tháng trước em đã đề cập tới vấn đề này nhưng Ngọc đâu nghĩ em lại khờ khạo và dám làm 1 chuyện tày đình như thế. không thể chấp nhận được.
- Chỉ là em thử thôi, thật sự em không có cảm giác, em đã nói với người ta rồi là em sẽ quay lại với Ngọc. Sẽ không có lần nào như thế nữa đâu.
- Thử? - Ngọc cười “đểu”. Uh thì thử, đã nói rồi, nếu muốn thử thì cứ việc, và thử xong rồi thì cũng đi luôn đi. Trong đầu em đã có những tư tưởng đó, bị những suy nghĩ đó vây quanh thì sẽ không bao giờ thoát ra được. Đã có 1 lần, rồi lại 2 lần, thì ắt hẳn lần thứ 3 cũng sẽ có thôi, đừng cam đoan không có lần nữa, giả dối lắm.
- Không có, không có đâu mà, em hứa đó. Ngọc tha thứ cho em đi. kể từ bây giờ em sẽ ở bên Ngọc mãi mãi, em hứa sẽ không làm gì có lỗi với Ngọc nữa đâu.
- Muộn rồi em. Em hãy về đi, dọn dẹp hết đồ đạc của em và về bên phòng trọ đi. Ngọc không muốn thấy em nữa và cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ cái đồ gì của em trong cái nhà này. Đi đi, trước khi Ngọc còn giữ được bình tĩnh.
- Không thể tha thứ cho em sao Ngọc?
- Không bao giờ.
- Không có Ngọc em biết sống sao đây?
- Đó là quyết định của em, là con đường do em chọn. Ngọc chịu đựng nhiêu đó đủ lắm rồi, không để chịu đựng thêm được nữa. Đi đi.
Hương lặng lẽ xếp đồ vào ba lô và nửa tiếng sau thì rời khỏi nhà Ngọc. Người ra đi trong nước mắt và chua xót não nề cho việc làm sai trái của mình. Người ở lại cũng trong nước mắt và đau đớn tột cùng của sự giả dối, phản bội. Thế là kết thúc một cuộc tình, kết thúc trong nước mắt và đau đớn. Chợt nhớ lại câu nói “Trâu già khoái gặm cỏ non, có ngày gặm nhằm cỏ độc chết lăn quay nha cha” của Hà và Ngọc thấm thía. Rồi Ngọc chợt cười lớn, cười như để át đi câu nói đó đang vang trong đầu, cười như cho cơn tức giận được giải thoát, cười như khóc, cười bao nhiêu nước mắt lại trào ra bấy nhiêu.
1 tiếng sau Ngọc cầm phone call về cho cha của Hương ở dưới quê để nói rõ chuyện:
- Alô, Ngọc đó hả con. có chuyện gì không con?
- Dạ, thưa bác con có chuyện muốn nói. chắc con không thực hiện được tâm nguyện của bác rồi, con và bé Hương đã chia tay - Ngọc vừa nói vừa nức nở.
- Hả? Có chuyện gì chứ? sao con khóc nhiều vậy? nói bác nghe.
- Dạ. con cũng xin thưa với Bác luôn, Hương đã qua mặt con mà đi wen trai, đã vậy còn làm tình với nhau luôn rồi, không những 1 lần mà đến 2 lần.
- Cái.... cái... gì...? Con không đùa chứ? có chuyện tày trời đó sao?
- Dạ, sự thực là như vậy. Bác không tin thì có thể hỏi Hương đi ạ.
- Trời ơi, con với cái, ... sao nó ngu quá vậy nè, tự nhiên cho không người ta. – ông vừa nói vừa ngẹn ngào trong nước mắt.
- Dạ, con cũng không nghĩ em nó khờ đến vậy. Chuyện đã như vậy rồi con không thể chấp nhận được nữa. nên con xin thưa với bác rằng từ bây giờ con với Hương không còn liên quan gì đến nhau nữa, xin bác đừng trách con ạ.
- Uh, bác nào dám trách con đâu. Chuyện đã thế rồi, bác thấy nhục nhã lắm, xấu hổ lắm. Con làm thì cha chịu, bác thay mặt nó xin lỗi con. Nếu có thể thì con hãy tha thứ cho nó và hai đứa làm lại từ đầu. Còn nếu không thể thì bác cũng đành chịu chứ biết nói gì hơn, dù sao cũng cám ơn con đã chăm sóc nó trong suốt thời gian qua.
- Dạ, không có gì đâu ạ. bác đừng lo quá.
- Uh, chắc bác cũng phải lô nó về đây quá, chứ để nó trên đó giờ không có cháu bên cạnh bác sợ nó hư hỏng, đi vào con đường giống chị nó nữa.
- Dạ, cháu cũng nghĩ thế. Thôi, chào bác ạ.
cúp phone, lòng Ngọc lại trở nên nặng trịch. Nghe những lời thủ thỉ của cha bé Hương, những câu nói ngẹn ngào kèm những giọt nước mắt khiến Ngọc nặng lòng hơn nữa. Ngọc cảm thấy thương ông quá, hiếm có người cha nào tâm lý và yêu thương con đến vậy.
Ánh mắt tinh ngịch ngày nào của Ngọc nay chứa đựng cả một bầu trời xám xịt trong đó… Đôi mắt trong veo nay đã bị vẩn đục,,,, vì điều gì? Có phải vì sự thật của tình yêu là thế chăng? Sẽ chẳng thể nào hạnh phúc khi sự thật không còn là sự thật! Tôi cũng đắng lòng khi nghe bạn kể về câu chuyện tình của bạn như thế!
-------
Đây là một câu chuyện có thật 100%. Cuội là nhân vật H.Anh trong truyện, bạn thân của Ngọc.
Cuội viết lại và muốn cho các bạn biết mặt trái của normal. Tất nhiên ko phải nor nào cũng thế, nhưng bản chất của nor sẽ ko thể nào thay đổi.
Đã là nor, mãi mãi vẫn là nor... bản chất vẫn mãi là bản chất, ko dễ thay đổi.
Và chính những con người này đã làm ko ít con tim như chúng ta đau khổ, bởi vì nor có những nét ngây ngô đáng yêu luôn khơi gợi cho chúng ta niềm đam mê khám phá, và rồi... khổ vẫn cứ hoàn khổ có phải ko nào?
- Ok. em hiểu rồi, ngủ thôi.
Cả 2 im lặng chìm vào màn đêm, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Hương quay vào phía trong bức tường trùm mền kín mặt. Ngọc thì gác tay qua trán suy nghĩ, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài rớt xuống gối. Qua cuộc đối thoại thì cô đã hiểu nhu cầu của người con gái đang nằm bên cạnh mình. Cô tự trách mình ngày xưa quá nông nổi, vội vã yêu thương để rồi giờ đây trượt dần vào nỗi đau tê dại. Giờ cô mới thấm thía câu nói của lũ bạn ngày xưa cảnh báo.
Sau “cuộc đối thoại” đó, Ngọc chùng xuống hẳn, trở nên vô cảm hơn, ít quan tâm hơn, hờ hững hơn, cảm giác yêu thương ngày xưa dường như bị ai đó chặt mất một nửa. Tình yêu đó với Ngọc giờ đây chỉ còn là trách nhiệm, là thương hại chứ không còn tình yêu hiện hữu. Hương hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả 2 ít nói chuyện với nhau hơn trước, ít cười đùa và tâm tình hơn trước, lầm lũi đi về như 2 cái bóng. Tình yêu còn gì khi chỉ còn tồn tại lại sự thương hại, đó là điều đáng sợ nhất trong tình yêu.
Cả 2 sống như thế trong 2 tháng tiếp theo, thì Ngọc lại phát hiện ra 1 sự thật kinh khủng, 1 điều mà không ai có thể nghĩ tới. Lúc Ngọc call cho tôi mà lỗ tai tôi lùng bùng khi nghe đến chuyện đó, Ngọc vừa kể vừa khóc nức lên, tôi thấy thương Ngọc quá.
Hôm đó là thứ 7, sau khi ăn cơm trưa với Ngọc tại nhà xong, Hương lên phòng và mở máy vi tính vào yahoo chát với một người bạn thân, nói chuyện khoảng nửa tiếng. Ngọc thì dọn dẹp dưới nhà xong mới lên. Hương thấy Ngọc vừa mở cửa phòng xong là vội vàng off yahoo ngay và nằm xoài trên giường ngáp dài ra vẻ buồn ngủ. Hành động đó khiến Ngọc nghi ngờ nhưng im lặng không nói gì, khoảng 10 phút sau Ngọc vào yahoo và click vào hộp thư lưu (tất cả những cuộc đối thoại qua chat yahoo, bất kỳ là nick của ai khi sử dụng trên máy này thì đều lưu lại tại đây, Ngọc cài chức năng này khi mới mua máy tính kìa), Hộp chat của Hương với người bạn ban nãy hiện ra:
- T ơi, tao đã làm 1 chuyện rất tội lỗi, tao xấu hổ quá và thấy có lỗi với Ngọc lắm.
- Là chuyện gì vậy? nói tao nghe coi.
- Uh, nhưng mà mày phải giữ bí mật cho tao nha, không được để ai biết đó.
- Ok.
- Tuần trước tao mới ngủ với trai, và tụi tao đã làm tình rồi.
- Trời.... Phải mày không vậy Hương? mày điên rồi.
- Uh, tao biết. Nhưng tao muốn xác định lại bản chất trong tao, tao thử xem có cảm giác với boy không, nếu có tao sẽ wen boy rồi lấy chồng, nếu không thì tao sẽ quay về với Ngọc.
- Trời ạ.... mày tham lam quá rồi đó. Nếu có suy nghĩ như vậy thì đáng lẽ ra 1 năm trước mày phải suy nghĩ cho chín chắn khi bước vào con đường này chứ. Còn bây giờ đã xác định wen les rồi thì đừng bao giờ tư tưởng nghĩ đến tụi đàn ông. Làm như thế là mày đang tổn thương Ngọc rồi đó và không tôn trọng Ngọc nữa. Con ngu.
- Tao biết... nhưng không hiểu sao tao lại làm vậy nữa, tao buồn quá.
- Thực sự tao thấy Ngọc rất thương yêu mày, chăm chút cho mày từng tí, chắc gì cha mẹ mày đã chăm lo cho mày được đầy đủ như thế. vậy mà mày lại đi lừa dối sau lưng người ta. Tao không giống tụi bay nhưng trong trường hợp đó tao khó có thể tha thứ chứ đừng nói tụi les. Nếu không muốn nói là không bao giờ.
- Uh, mày cứ chửi đi, chửi đi để tao cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút. Cách đây 2 ngày tên boy đó đã đến phòng trọ của tao và tụi tao đã làm tình lần nữa.
- Trời ơi..... hết nói nổi mày rồi... con ngu... sao mày ngu quá zậy hả? mày đã 20 tuổi rồi chứ có phải con nít nữa đâu mà làm 1 việc không suy nghĩ thế kia?
- Uh, tao muốn xác định cho chắc mà. Và lần này tao không có cảm giác thiệt. Tao nói với tên boy đó là sẽ quay về với Ngọc chứ không wen nó được nữa.
- Tội nghiệp Ngọc quá. Tao không biết khuyên mày thế nào đây nữa. Việc mày làm thì mày tự chịu thôi. Hậu quả cuối cùng mày sẽ nhận được là gì khi sự việc vỡ lỡ, chắc gì tên boy kia nó không đi rêu rao với cái đám bạn nó, và chuyện đến tai Ngọc là chuyện sớm muộn, mà Ngọc cũng biết mặt cái thằng đó nữa. Hết thuốc.
- Uh tao cũng biết vậy, nhưng giờ làm sao đây? Đối diện với Ngọc tao thấy mình xấu xa đê tịên quá. xấu hổ quá, không dám nhìn vào mắt Ngọc luôn.
- Hix, không xấu hổ mới lạ. Nhìn được mới ghê.....
- ..............
Ngọc đọc tới đâu tay chân bủn rủn tới đó, đầu óc choáng váng, không đủ bình tĩnh để kêu Hương dậy nói chuyện cho ra lẽ. Nước mắt bắt đầu trào ra, uất ức không thể kìm chế lại được. 15 phút sau khi lấy lại được sự điềm tĩnh, Ngọc mới lay Hương dậy nói chuyện:
- Em giải thích cho Ngọc nghe đi. - Ngọc vừa nói vừa chỉ tay vào màn hình cửa sổ chat.
Lúc này Hương nhìn thấy cửa sổ chat đó lộ vẻ hốt hoảng và sợ hãi, chưa kịp nói gì thì nước mắt cũng bù lu bù loa:
- Em xin lỗi Ngọc, em biết em sai rồi, xin Ngọc tha thứ cho em.
- Tha thứ hả? 2 tháng trước em đã đề cập tới vấn đề này nhưng Ngọc đâu nghĩ em lại khờ khạo và dám làm 1 chuyện tày đình như thế. không thể chấp nhận được.
- Chỉ là em thử thôi, thật sự em không có cảm giác, em đã nói với người ta rồi là em sẽ quay lại với Ngọc. Sẽ không có lần nào như thế nữa đâu.
- Thử? - Ngọc cười “đểu”. Uh thì thử, đã nói rồi, nếu muốn thử thì cứ việc, và thử xong rồi thì cũng đi luôn đi. Trong đầu em đã có những tư tưởng đó, bị những suy nghĩ đó vây quanh thì sẽ không bao giờ thoát ra được. Đã có 1 lần, rồi lại 2 lần, thì ắt hẳn lần thứ 3 cũng sẽ có thôi, đừng cam đoan không có lần nữa, giả dối lắm.
- Không có, không có đâu mà, em hứa đó. Ngọc tha thứ cho em đi. kể từ bây giờ em sẽ ở bên Ngọc mãi mãi, em hứa sẽ không làm gì có lỗi với Ngọc nữa đâu.
- Muộn rồi em. Em hãy về đi, dọn dẹp hết đồ đạc của em và về bên phòng trọ đi. Ngọc không muốn thấy em nữa và cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ cái đồ gì của em trong cái nhà này. Đi đi, trước khi Ngọc còn giữ được bình tĩnh.
- Không thể tha thứ cho em sao Ngọc?
- Không bao giờ.
- Không có Ngọc em biết sống sao đây?
- Đó là quyết định của em, là con đường do em chọn. Ngọc chịu đựng nhiêu đó đủ lắm rồi, không để chịu đựng thêm được nữa. Đi đi.
Hương lặng lẽ xếp đồ vào ba lô và nửa tiếng sau thì rời khỏi nhà Ngọc. Người ra đi trong nước mắt và chua xót não nề cho việc làm sai trái của mình. Người ở lại cũng trong nước mắt và đau đớn tột cùng của sự giả dối, phản bội. Thế là kết thúc một cuộc tình, kết thúc trong nước mắt và đau đớn. Chợt nhớ lại câu nói “Trâu già khoái gặm cỏ non, có ngày gặm nhằm cỏ độc chết lăn quay nha cha” của Hà và Ngọc thấm thía. Rồi Ngọc chợt cười lớn, cười như để át đi câu nói đó đang vang trong đầu, cười như cho cơn tức giận được giải thoát, cười như khóc, cười bao nhiêu nước mắt lại trào ra bấy nhiêu.
1 tiếng sau Ngọc cầm phone call về cho cha của Hương ở dưới quê để nói rõ chuyện:
- Alô, Ngọc đó hả con. có chuyện gì không con?
- Dạ, thưa bác con có chuyện muốn nói. chắc con không thực hiện được tâm nguyện của bác rồi, con và bé Hương đã chia tay - Ngọc vừa nói vừa nức nở.
- Hả? Có chuyện gì chứ? sao con khóc nhiều vậy? nói bác nghe.
- Dạ. con cũng xin thưa với Bác luôn, Hương đã qua mặt con mà đi wen trai, đã vậy còn làm tình với nhau luôn rồi, không những 1 lần mà đến 2 lần.
- Cái.... cái... gì...? Con không đùa chứ? có chuyện tày trời đó sao?
- Dạ, sự thực là như vậy. Bác không tin thì có thể hỏi Hương đi ạ.
- Trời ơi, con với cái, ... sao nó ngu quá vậy nè, tự nhiên cho không người ta. – ông vừa nói vừa ngẹn ngào trong nước mắt.
- Dạ, con cũng không nghĩ em nó khờ đến vậy. Chuyện đã như vậy rồi con không thể chấp nhận được nữa. nên con xin thưa với bác rằng từ bây giờ con với Hương không còn liên quan gì đến nhau nữa, xin bác đừng trách con ạ.
- Uh, bác nào dám trách con đâu. Chuyện đã thế rồi, bác thấy nhục nhã lắm, xấu hổ lắm. Con làm thì cha chịu, bác thay mặt nó xin lỗi con. Nếu có thể thì con hãy tha thứ cho nó và hai đứa làm lại từ đầu. Còn nếu không thể thì bác cũng đành chịu chứ biết nói gì hơn, dù sao cũng cám ơn con đã chăm sóc nó trong suốt thời gian qua.
- Dạ, không có gì đâu ạ. bác đừng lo quá.
- Uh, chắc bác cũng phải lô nó về đây quá, chứ để nó trên đó giờ không có cháu bên cạnh bác sợ nó hư hỏng, đi vào con đường giống chị nó nữa.
- Dạ, cháu cũng nghĩ thế. Thôi, chào bác ạ.
cúp phone, lòng Ngọc lại trở nên nặng trịch. Nghe những lời thủ thỉ của cha bé Hương, những câu nói ngẹn ngào kèm những giọt nước mắt khiến Ngọc nặng lòng hơn nữa. Ngọc cảm thấy thương ông quá, hiếm có người cha nào tâm lý và yêu thương con đến vậy.
Ánh mắt tinh ngịch ngày nào của Ngọc nay chứa đựng cả một bầu trời xám xịt trong đó… Đôi mắt trong veo nay đã bị vẩn đục,,,, vì điều gì? Có phải vì sự thật của tình yêu là thế chăng? Sẽ chẳng thể nào hạnh phúc khi sự thật không còn là sự thật! Tôi cũng đắng lòng khi nghe bạn kể về câu chuyện tình của bạn như thế!
-------
Đây là một câu chuyện có thật 100%. Cuội là nhân vật H.Anh trong truyện, bạn thân của Ngọc.
Cuội viết lại và muốn cho các bạn biết mặt trái của normal. Tất nhiên ko phải nor nào cũng thế, nhưng bản chất của nor sẽ ko thể nào thay đổi.
Đã là nor, mãi mãi vẫn là nor... bản chất vẫn mãi là bản chất, ko dễ thay đổi.
Và chính những con người này đã làm ko ít con tim như chúng ta đau khổ, bởi vì nor có những nét ngây ngô đáng yêu luôn khơi gợi cho chúng ta niềm đam mê khám phá, và rồi... khổ vẫn cứ hoàn khổ có phải ko nào?