DMCA.com Protection Status

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

CHƯƠNG XIV
Sáng sớm mà ngoài trời đả đỗ cơn mưa, mưa buồn ghê vậy đó. Chủ nhật đáng lí ra bầu trời phải trong trẻo, để mình còn đi chơi với Thu nữa chứ. Nghi tự nói một mình.

Hôm nay có ba mẹ Nghi về nhà, hai ông bà hiếm khi có mặt ở nhà lắm,c ứ đi lo đi làm ăn suốt ngày.
Nghi vừa bước tới gần cửa phòng ăn. Nghe ba đang nói chuyện với mẹ.
_Em đã hỏi mấy người bạn của em chưa? Anh bây giờ.. không biết phải làm sao nữa, hết đường rồi, chắc phải vào tù. Vì chúng ta bồi thường không nổi. Bán toàn bộ tất cả củng chỉ được một phần nào đó thôi.
Nghi nghe nói ba mình phải vào tù, cô bé lo lắng định bước vào trong hỏi chuyện gì đã xảy ra với ba, nhưng khi nghe ba nhắc tới tên mình thì cô đứng xựng lại, không bước vào trong mà đứng ở ngoài nghe.
_Ông Liêm có cách giúp anh, nhưng ông ấy có một điều kiện là phải gả con gái mình cho con trai của ổng. Ông ta thật là.. tại sao ông ta lại muốn cưới con gái gái cho con ổng chứ, giúp được thì giúp đi, lại ra điều kiện như thế mới chịu giúp. Anh đả từ chối lời yêu cầu của ông ta. Anh không muốn con mình phải khổ, và không muốn nó vì cha nó mà phải hi sinh tương lai, và cả cuộc đời con gái của nó.
Mẹ Nghi thở dài lên tiếng:
_Em biết anh rất lo cho con cái, bao nhiêu năm qua anh cố bương chải ngoài đời để có đồng tiền lo lắng cho vợ, cho con được sung sướng.
_Anh định làm xong hợp đồng này sẻ xin từ chức, để về chung sống cùng với gia đình, lo cho con, vì anh đã bỏ bê chúng lâu rồi. Nhưng không ngờ lại bị cấp dưới hãm hại, chữ kí đó quả thật là của anh, nhưng nội dung đó thì anh chưa bao giờ đọc qua. Không hiểu chúng đã làm cách nào? Trong khi các hợp đồng trước khi kí anh đều đọc rất kĩ lưỡng ,không bỏ sót một chi tiết nào cả. Ba nghi nói xong, ông ngồi ôm mặt buồn thỉu não.
Cả hai vợ chồng ngồi trầm lặng, không một ai lên tiếng. Nghi đứng bên ngoài nghe, mà nước mắt cô chảy lúc nào không hay. Nghi thương ba mẹ mình lắm, khi biết ba gặp cảnh tù đày, trong khi ông tuổi cũng đả cao. Làm sao chịu nổi cơ chứ. Chỉ có một cách duy nhất cứu ba thoát khỏi cảnh tù đày là mình tìm đến ông Liêm. Nghi quay về phòng nằm buồn và khóc khi nghĩ về Thu. Mình phải chọn thế nào đây, giữa hiếu và tình. Khó khăn lắm mình và Thu mới ở cạnh bên nhau, bây giờ đây lại gặp cảnh trớ trêu như vầy. Còn cha, ông đả sinh dưỡng ra mình, mình mới khôn lớn như ngày hôm nay, ông đã lao lực thời tuổi trẻ để cố lo cho gia đình.
Nghi nằm úp mặt vào gối và khóc òa lên, mình không muốn xa Thu, mình đã yêu Thu mất rồi, Thu đã ngự trị trong trái tim mình, mình không thể nào xa Thu được. Rồi Nghi bổng la lên trong tiếng khóc nức nở và tuyệt vọng "mình phải làm sao đây, ông trời sao lại trớ trêu bất công như vậy chứ, giữa tình yêu và hiếu thảo con phải chon như thế nào cơ chứ, con không muốn chọn, không muốn chọn..đâu mà". Rồi Nghi như ngất đi trong sự tuyệt vọng.
Ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn, ông trời hình như nghe thấy lời than khóc của Nghi. Ngoài trời đang mưa và trong lòng Nghi cũng đang nổi lên những cơn gió với những trận mưa bão từ sâu thẳm của cỏi lòng.
Qua ngày hôm sau, tuy buồn bả nhưng Nghi vẫn đến lớp, chủ yếu là mong gặp mặt Thu, nhìn người yêu lần sau cuối để rồi Nghi cất bước ra đi cùng với người xa lạ, mà Nghi phải gọi là chồng, thật đau sót thây cho một tình yêu tưởng chừng như bất tận. Sau một đêm ròng rả suy nghĩ, Nghi quyết định cứu cha (Cha có chuyện gì xảy ra sẽ vĩnh viễn không tìm lại được, còn tình yêu, rồi thời gian sẻ xóa lành vết thương). Nghi lo cho Thu lắm, không biết Thu có chịu nổi cú sốc này không?
Hai người ghé vào một quán cafe, nơi đây rất yên tĩnh, hai người tìm ngồi một góc nhỏ của quán ít người qua lại. Thu thấy gương mặt của Nghi hốc hác, trong Nghi buồn rười rượi. Đôi mắt đỏ vì khóc. Thu bồn chồn lo lắng, và suốt buổi học trong Nghi cứ như người mất hồn vậy, Nghi cứ nhìn Thu, mà không nói gì cả. Thu vội nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của Nghi hỏi dồn dập:
_Em sao vậy Nghi, có chuyện gì xảy ra với em vậy mau nói cho Thu biết đi, em đừng im lặng vậy được không? Như vậy càng làm cho Thu lo sợ thêm, có chuyên gì vậy hả? em mau nói đi mà.
Nghi nhìn Thu, trên má Nghi lăn dài những giọt nước mắt, Nghi bổng khóc òa lên như một đứa trẻ vừa bị té đau. Thu sợ sệt vội ôm Nghi vào lòng, nước mắt của Nghi đã thấm ướt cả vai áo của Thu. Thu không hiểu chuyện gì đả xảy ra cho người yêu.
Nghi vẫn đang ôm Thu, tựa đầu vào vai Thu mà khóc, đây là lần cuối cùng Nghi được ở trong vòng tay êm ái nồng nàng yêu thương của Thu, để rồi không bao giờ được khóc trước mặt Thu và được Thu ôm nữa.
Nghi vừa khóc nức nở vừa thủ thỉ bên tai Thu:
_Em rất yêu Thu, Thu có biết không? Thu cho em ôm Thu lần cuối, ngày mai đây em sẽ không còn được bên cạnh Thu nữa, em phải đi lấy chồng để cứu cha em thoát khỏi cảnh tù đày.
Vừa nghe đến đây, Thu như chết lặng, trời đất như tối sầm lại, Thu không còn thấy và nghe gì nữa cả.
.....Nghi đã kể cho Thu nghe đầu đuôi câu chuyện.
Thu cảm giác nước mắt mình đang chảy dài trên má, và bờ môi mặn đắng và tê buốt. Thu không nói được lời nào nửa cả. Thu là một cô gái cứng cỏi, chưa từng biết rơi lệ là gì cả, và hôm nay Thu rơi lệ vì một cuộc tình sắp vở tan.
Nghi giơ đôi bàn tay mình lên lau nước mắt trên má Thu, nhưng sao nó cứ không ngừng đua nhau tuôn chảy ra. Nghi hôn lên những giọt nước mắt ấy và hôn lên đôi bờ môi của Thu.
______________________
CHƯƠNG XV
Trái tim Thu giờ đây, nó như vỡ tan ra thành từng mảnh, chỉ còn đúng ba ngày nửa, ba ngày nửa thôi mình thật sự mất Nghi. Mình muốn níu kéo Nghi quay lại nhưng nếu như vậy thì thật là ích kỉ, và ba của Nghi sẽ phải... nghĩ đến đây Thu cảm thấy lòng mình đau nhói.
Gia đình Nghi và gia đình ông Liêm đả thu xếp xong mọi chuyện. Cả nhà Nghi ai cũng vui mừng vì ba Nghi thoát khỏi cảnh tù đày, nhưng khi nghĩ đến cảnh Nghi phải theo chồng, mọi người không cầm được nước mắt.
Nghi ngồi lặng lẻ cô đơn một mình trong căn phòng nhỏ, trên tay cầm một vật hình con thỏ Thu tặng. Bao nhiêu ngày tháng êm đềm và biết bao kỉ niệm vui buồn hai đứa có nhau, giờ đây Nghi đành chôn chặt nó vào tận đáy lòng. Con thuyền đã tách bến, rồi mai đây không biết nó sẽ trôi dạt về đâu?
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đến ngày cử hành hôn lễ.
Ba mẹ Nghi hỏi:
_Sao con không mời Thu đến dự vậy? con bé chơi thân với con lắm mà?
Nghi chỉ biết im lặng, không biết phải trả lời làm sao nửa, vì Nghi sợ đối mặt với Thu, điều đó sẻ làm cho cả hai đau khổ thêm.
Thu mượn men rượu để giải sầu, đôi mắt chứa đựng bao nhiêu nổi niềm chua xót. Thu tay cầm ly rượu uống cùng với những giọt nước mắt đang rơi vào chiếc ly. Thu nhìn đồng hồ và nói :
_Tới giờ thật rồi! khi kim đồng hồ vừa điểm 8h.
_Giờ này em đang sánh bước bên người, bỏ lại tôi với nổi đau này, nếu biết trước tình yêu sẻ đem đến cho tôi nhiều đau khổ thì tôi sẻ... Rồi Thu bật cười trong nước mắt và xót xa.
_Chúc em hạnh phúc, và mong rằng người ta sẻ yêu em, như tôi từng yêu em !Thu nâng ly lên và uống cạn
Trong giây phút ấy Nghi cùng với chú rễ đi chúc rượu từng bàn, Nghi cũng nhiệt tình uống mỗi khi khách mời. Nghi uống cho say để quên, chứ không vì vui trong ngày cưới mà uống. Nghi cố giữ cho những giọt nước mắt chảy ngược vào tim.
Chú rễ là một anh chàng cũng khá khôi ngô tuấn tú. Anh tên là Hoàng Thái. Tuổi đời chỉ nới hai mươi lăm, cũng còn khá trẻ. Chú rễ cũng uống nhiệt tình không kém gì cô dâu, anh cũng cười nói vui vẻ, nhưng hình như bên trong sự vui vẻ ấy đang ẩn chứa che dấu một nổi niêm sâu kín, hình như anh cười để che lắp sự nổi đau nơi con tim.
_____________________________
CHƯƠNG XVI
Thời khắc dành cho cô dâu và chú rễ cũng đến, căn phòng được trang hoàng lộng lẩy cho đôi tân lang. Giờ đây chỉ còn lại mình Nghi, Nghi uống rất nhiều nhưng không hiểu sao trong giờ phút này Nghi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nghi cảm giác sợ sệt khi lát nữa đây Thái bước vào phòng, và.. mình sẽ không còn thuộc về Thu nữa.
Thu ơi giờ này Thu đang làm gì hả? Thu tha lỗi cho em, em đã phụ tình Thu rồi! và cho dù em thân xác em đã thuộc về người khác, nhưng tâm hồn em mãi mãi thuộc về Thu.
Bên ngoài có tiếng bước chân đi loạng choạng gần tới cửa phòng, cánh cửa phòng được mở thật mạnh và nó va vào vách tường tạo ra một âm thanh rất lớn, làm cho Nghi giật thót người và lật đật đứng dậy quay mặt ngó ra cửa, đó là Hoàng Thái. Anh uống quá say, đi không còn vững nửa.
không biết là anh giả đò say hay là say thật nửa. Anh bước lại giường ngồi xuống, ngước mặt lên ngó Nghi, làm cho Nghi bổng rùng mình, như khó có thể nào chấp nhận chuyện ấy... được. Trong thoáng giây Nghi trấn an lại lòng mình, cố gượng và tự nhủ "mình đả đồng ý điều kiện của họ, thì giờ đây... mình sẻ nhắm mắt buông xuôi mặc cho mọi chuyện đến đâu thì đến, cuộc đời của mình như đả chết từ đây", rồi Nghi từ từ tiến đến bên Thái và ngồi xuống. Thái với tay tắc đèn, chỉ còn lại bóng đèn ngủ mờ mờ ảo ảo, Thái vẫn không nói một lời nào với Nghi cả, anh thả người nằm dài ra giường và nhắm mắt lại, để mặc cho Nghi ngồi đó.
Ánh mặt trời vừa ló dạng Nghi bước xuống lầu đi đến nhà bếp. Người nấu bếp khi trông thấy Nghi, chị ta gật đầu chào và nói:
_Chào mợ, sao mợ thức dậy sớm thế? mọi việc nhà đả có tui lo rồi, mợ lên nghỉ thêm chút nữa đi, ông bà chủ và cậu thức dậy trễ lắm.
Nghi lắc đầu và đáp lời chị bếp:
_Em ngủ không được, định xuống kiếm coi có chuyện gì giúp chị được không?
Chị bếp vui vẻ nhìn Nghi.
_Cậu hai thật có phước khi cưới được một người vợ vừa đẹp lại ngoan hiền như mợ đây.
Nghi tự cười thầm trong lòng, hưzm...Vô phước mới cưới nhằm ngay mình.
Đến 7h thì Hoàng Thái xuất hiện với bộ y phục gọn gàng, anh đang bước xuống lầu, trên tay cầm chiếc cặp táp đi làm. Nhưng đả bị ông Liêm cha anh gọi lại, kiu ngồi xuống ghế ông có chuyện muốn nói. Ông và Ngi đả ngồi đó đợi Thái xuống. Nghi củng lo lắng không biết ông muốn nói chuyên gì?
_Ba có chuyện vui muốn báo cho hai đứa con biết, ba đả mua vé máy bay cho hai đứa sang Canada định cư bên đó, mọi thủ tục ba làm hoàn tất cách đây mấy ngày, vì bên đó có cô của thằng Thái, là em ruột của ba đây.
Cả Thái và Nghi không nói nên lời khi nghe tin này, nó không phải là một tin vui mà là một hung tin thì đúng hơn. Vậy là mọi chuyện ông đã xắp đặc sẳng từ trước.
Chợt Thái đứng lên với khuông mặt tỏ vẻ đầy thất vọng và bất mảng.
_Ba, sao ba lại làm như vậy chứ, ba ép con vào đường cùng sao ba? con đả chấp nhận kết hôn rồi, bây giờ ba còn muốn gì nữa? Con đã chìu theo ý ba, và định từ bỏ tất cả, nhưng ba lại không muốn dừng lại, ba quá phong kiến rồi đó.
Nghi ngớ người ra khi nghe Thái nói như vậy. Chuyện này là như thế nào? tại sao Thái nói là anh bị ép vào con đường cùng và buộc phải kết hôn cùng mình? bao nhiêu câu hỏi thắc mắc về chuyện này bắt đầu xuất hiện trong đầu Nghi. Nghi giử bình tĩnh và nghe Thái nói với ba.
_Con sẻ không đi đâu hết, ba muốn đi thì ba đi đi, bây giờ ba có giết con.. con củng không đi. Bây giờ đây sẳng có cô ta ở đây con sẻ nói thẳng mọi chuyện cho cô ta biết.
Ông Liêm nghe Thái nói vậy, mặt ông bổng biến sắc, ông quát lớn:
_Im ngay.. Mày dám cải lời tao hả?
Nghi giật mình sợ hải, khi thấy ông Liêm nổi cơn tức giận.
_Nếu mày dám, thì mày biết hậu quả sẻ như thế nào rồi đó! Lời ông Liêm.
Nghi nghe hai người cải nhau mà không hiểu chuyện gì cả, vì họ cứ nói tránh đi, không nói thẳng ra, hai người nói thì chỉ hai người hiểu mà thôi, điều đó làm cho Nghi tức tối vô cùng.
_Ba đừng dùng những lời đó đe dọa con nữa, bây giờ đả không còn gì phải sợ sệt nửa cả, ba muốn làm gì thì làm đi, cho dù hậu quả đó tác tệ đến mức nào củng được. Con nhức quyết rồi, con sẻ ra đi cùng với cô ấy, chúng con đả bị ba làm khổ quá nhiều rồi, không thể nào chịu đựng hơn nửa, con yêu cô ấy và cô ấy yêu con, và quan trọng hơn là còn đứa con của con nửa, tại sao ba lại không nhìn nhận nó chứ? Ba thật nhẩn tâm làm khổ ba người chúng con là đủ lắm rồi, lại nhẩn tâm lôi thêm một cô gái vô tội nữa ! Thái vừa nói tay vừa chỉ vào Nghi.
Nghi dần dần hiểu ra mọi chuyện, điều này thật quá bất ngờ và ngoài sức tưởng tượng của Nghi. Anh ta có vợ có con, trời ơi... sao con lại lâm vào cảnh này? chuyện đó đả làm cho con quá đau khổ rồi, chưa đủ sao hôm nay lại còn thêm chuyện này nữa.
Nhưng có một chút tia hi vọng thoáng qua trong đầu Nghi "nếu mọi chuyện như vậy... và nếu... Thái trở về với vợ anh ta.... thì.... Nghi có cơ hội quay đầu trở lại, và.... sẻ... được tiếp tục bên cạnh Thu, người mà mình luôn yêu với trọn trái tim"
CHƯƠNG XVII
Thái quay lưng bỏ đi mang theo sự bực tức và cháng nảng. Bỏ mặt tất cả mọi chuyện. Giờ đây chỉ còn lại Nghi và ông Liêm.
Lúc này đây, Nghi mới lên tiếng:
_Ba, chuyện này là thế nào hả? con không hiểu và không biết gì hết vậy?
Ông Liêm diệu giọng hẳn, gương mặt tỏ vẻ buồn, không còn tỏ ra nóng giận như khi nảy.
_Ba xin lỗi con, vì không nói cho con biết chuyện của Thái.
Gia đình ba từ nào giờ là một gia đình củng thuộc vào hàng danh gia vọng tộc, có tiếng trong xã hội. Ba và mẹ vui mừng vì có được thằng con trai ngoan hiền như thằng Thái. Mọi hi vọng mơ ước ba điều đặt trọn vào nó, mong nó sẽ nối bước cha nó và như bao người lớn trong gia đình này. Nó lớn lên và biết yêu, ba cũng mừng cho nó, nhưng người nó yêu lại là một cô gái nhảy thượng hạng của một quán bar. Cô ta là hạng gái làm tiền, tình cảm bay bướm, và có lẻ cô ta chưa bao giờ biết yêu ai ngoài đồng tiền và bản thân cô ta. Không hiểu sao chung quanh thằng Thái có biết bao cô gái con nhà lành để ý thương nó mà nó lại đi dính vào con girlcave đó. Không biết nó ăn nhằm bùa mê gì của cô ta nữa? và đứa bé đó không biết thằng nào là cha của nó, thằng Thái mê muội nhận mình là cha đứa bé.
Ông nhìn Nghi với vẻ mặt như van xin cầu khẩn một chuyện gì đó.
_Con là đứa con gái ngoan hiền, dễ thương. Ba muốn cưới con cho thằng Thái từ lâu rồi, trước khi ba con gặp chuyện. Vì ba nghe ba ruột của con hay kể về con và ba con còn có đem hình của con theo bên người. Hôm ba con gặp chuyện ba có ý định giúp đỡ,s ẳng có cơ hội ba mới ngỏ lời hỏi cưới con cho thằng Thái, nếu ba của con không đồng ý thì ba củng giúp ông ấy thoát khỏi cảnh khó khăn.
Con hãy giúp ba cứu lấy thằng thái thoát khỏi vòng u mê, con có thể giúp được nó mà ba tin là vậy. Ba đã dùng mọi biên pháp từ mềm đến cứng mà nó vẫn không nghe.Ba chỉ có duy nhất một thằng con đó mà thôi.
Nghi ngồi thẩn thờ, không biết phải làm thế nào đây? ông ấy là ân nhân cứu ba mình, nếu mình giúp ông thì ai giúp mình đây. Thu là người quan trọng đối với mình, nhưng mình không thể vong ơn được. Thật là khó sử quá.
Tối nay bên ngoài trời lại mưa to, sao lúc này những cơn mưa thường hay kéo đến bất chợt. Trời về đêm càng lạnh lẻo hơn. Thái đêm nay lại không có ở nhà, cũng như bao đêm từ khi đám cưới tới nay. Nghi một mình trong căn phòng, cô đứng khép bên khung cửa sổ, đôi mắt đượm những nét buồn mong lung, cô đang nhớ về Thu, không biết Thu như thế nào rồi? muốn gặp Thu lắm, muốn nghe giọng nói êm ái, vòng tay ấm áp cùng với đôi bờ môi ngọt ngào yêu thương của ngày nào, sao giờ đây xa quá.Nghi nhấc chiếc điện thoại lên và bấm số, những con số quen thuộc từ từ nổi lên, Nghi lại dừng không bấm tiếp,c ô đang lưỡng lự có nên gọi không,nếu gặp Thu nữa và day dưa tìng cảm với Thu nữa mà mình nay đã có chồng,như thế sẽ làm cho Thu càng đau khổ hơn mà thôi, thà để tình chôn vào quá khứ, chuyện ngày hôm qua cứ coi như một giấc mơ,một giấc mơ buồn...
___________________________
CHƯƠNG XVIII
Thời gian có thể làm xóa mờ tất cả, nhưng khó có thể làm phai nhạt đi những kỉ niệm về một tình yêu, và nhất là mối tình đầu.
Biết bao đêm rồi, Thu tìm vui trong men rượu. Nhưng mọi chuyện có giải quyết được gì đâu, chỉ càng làm cho Thu đau khổ thêm mà thôi.
Thu nói một mình với giọng chua chác:
_Thu tại sao bây giờ mày lại trở nên quá yếu đuối vậy?mày lạc quang cứng rắn lắm mà, chỉ vì một người con gái thôi à! mà làm cho mày phải ra nông nổi vầy sao?
Đời ai cũng sẽ có ít nhất một lần trót yêu và đời ai cũng có một lần dỡ dang. Mình hãy coi như đây là đoạn đường thử thách để đến được đích của tình yêu. Ta không nên lụy vì tình, hãy đứng lên ngẩng cao đầu mà đi tới. Để cho dòng đời biết ta vẫn hiện hữu.
Mình không nên đa sầu, đa tình và cả đa cảm nửa chứ.Nghi có lần nhận xét về mình như vậy.
Thu đứng lên gạt giọt nước mắt còn động lại trên làn mi cong.
Thu nói thế và đứng dậy bước đi chuẩn bị mọi thứ để cho một ngày mới, một ngày tươi đẹp hơn xắp bắt đầu.
Thu hôm nay vui vẻ và lac quang hơn ngày hôm qua, trông Thu cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Nói về Nghi. Cô bé học được cách kìm nén và che dấu đi nổi buồn và sự nhớ nhung. Cô quyết định tìm hiểu chuyện tình cảm của Thái và cô gái cave đó. Theo sự chỉ dẩn của ông Liêm, Nghi cùng với một người làm thân cận của ông tìm đến gặp cô gái. Khi đến nơi, trước mặt Nghi là một căn nhà nhỏ lộp ton, nền lót gạch ngói trong rất đơn sơ nhưng gọn gàng. Nghi đứng ngoài ngó vào trông, thấy có một cô gái tuổi khoảng chừng hai mươi ba.Cô ta ăn mặc bình dị như một cô gái ở thôn quê. Khuông mặt có nét gì đó như dày dặng gió sương. Đang ngồi bên cạnh chiếc nôi, cô gái với ánh mắt trìu mến nhìn vào trong nôi. Lúc này đây cô gái ấy trông hiền lành và chất phát vô cùng không giống như lời ông Liêm nói cô là một girlcave, sống buông thả bay bướm và sành đời trong việc chuyên dụ dổ đàn ông, nhất là các chàng thanh niên mới lớn chập chửng bước vào yêu. Từ phía trong căn nhà ấy, Thái bước ra, anh ta vui vẻ nói gì đó với cô gái, anh đưa cho cô ta ly nước. Thái ngồi xuống khoác ôm vai cô gái, hai người âu yếm nhìn đứa trẻ. Trông họ hạnh phúc và đầm ấm như một đôi vợ chồng mới cưới vậy đó.