DMCA.com Protection Status

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

Những dòng suy nghĩ, những tâm tư, những lo lắng bắt đầu xuất hiện ở Thu và Nghi.
____________________________

CHƯƠNG XXIV
Mỗi khi trong lòng cảm thấy nặng trĩu với những lo lắng ưu tư, Thu thường đi dạo một mình trong các công viên nơi có nhiều cây cối. Thu ngồi thẩn thờ nhìn từng chiếc lá khô rơi lả tả trên không.
Thu là vậy đó, buồn không bao giờ chịu chia sẻ cùng ai, dù ðó là Nghi. Thu không muốn thấy Nghi phải buồn hay bận tâm suy nghĩ điều gì cả. Thu cất giữ nó vào một thế giới riêng của Thu, chỉ có Thu biết mà thôi.
"Mình không biết phải làm sao đây? từ xưa đến nay, mọi người đều cho tình yêu giữa nữ và nữ, nam và nam là không bình thường, trái với quy luật tự nhiên của xã hội. Mà ngay cả chính bản thân mình trước kia củng thấy chuyện này nó... làm sao đó, mình củng không hiểu nổi và còn có thái độ không thích gần gũi quen biết với những người như vậy. Nhưng từ khi mình biết yêu và lại yêu cuồn nhiệt với một cô gái. Và mình đả hiểu tình yêu nảy sinh giữa hai người với nhau, không nhất thiết phải là nam và nữ. Trái tim có ngôn ngữ riêng của nó. Khi những người đồng tính đến với nhau, đó là lẽ sống, là hạnh phúc, là niềm tin yêu, họ củng yêu bằng cả con tim của mình, thậm chí còn cuồng nhiệt mạnh mẻ và chung tình hơn các cặp nam nữ khác. Vậy thì tại sao mọi người lại có những ác cảm đối với người đồng tính như thế, thật bất công quá. Ai đã đặt ra quy luật cho tình yêu là nam phải với nữ chứ? Không ai có quyền đặt ra các quy luật cho tình yêu cả, chỉ có con tim mới có quyền quyết định lấy mà thôi. Mình không để Nghi phải buồn vì cuộc sống lén lút này, mình phải bảo vệ và luôn luôn bên cạnh cô ấy, mình muốn thấy cô ấy vui vẻ không muốn cô ấy phải buồn. Mình phải sống thật với con người của mình, mình là người đồng tính phải tự quyết định lấy tình yêu và hạnh phúc của riêng mình. Mặc kệ cho những con người thiếu hiểu biết kia muốn nghĩ ra sao thì nghĩ, điều đó không quan trọng với Thu. Với mình bây giờ người quan trọng nhất chính là Nghi". - Thu đang tự đưa ra những lý lẽ và đấu tranh tư tưởng cho một tình yêu. Một tình yêu bất diệt.
Lâu lắm rồi ba của Thu mới có dịp lên thăm con. Thu thấy ông thì mừng lung lắm. Sẳng cơ hội này nói rõ cho ông biết mọi chuyện. Ba của Thu hiền và đôn hậu lắm, và là người hiểu lý lẻ, hai cha con thường ngồi tâm sự nói chuyện này chuyện kia, Thu coi ba như thần tượng, như một người bạn. Tuy Thu là con gái đáng lý ra là thường xuyên trò chuyện cùng mẹ, nhưng Thu thì thích nói chuyện cùng ba hơn. Ba hiểu con gái của ba lắm. Thu suy nghĩ nếu nói rõ cho ông biết thì ông sẽ đau khổ lắm, như bị mất đi một đứa con vậy. Còn nếu không nói ra Thu lại cảm thấy giằn vặt cắn rức lương tâm không chịu nổi.
_Ba.. uhm.. con.. con.. có chuyện muốn nói cùng ba, mong ba có thể.. tha lỗi cho con, và hi vọng ba đừng buồn và hãy chấp nhận một sự thật.. về con gái của ba! -Thu ấp úng nói giọng lo lo sợ sợ. Nhưng không rời mắt quan sát theo dõi thái độ phản ứng của ông.
_Có chuyện gì với con vậy? sao cứ ngập ngừng làm ba lo thêm, có gì cứ nói đi con, mà sự thật gì chứ? con bị làm sao? - Ông củng không kém phần lo lắng.
_Ba nghĩ gì về người đồng tính?
Ông im lặng một lúc như đang suy nghĩ, rồi ông lên tiếng.
_Họ củng là người bình thường như bao người khác mà thôi, có điều... có điều..
_Ðiều gì hả ba?
_À.. à.. đôi lúc củng tội nghiệp cho họ, khi yêu ai, họ đâu dám công khai qua lại như những người bình thường đâu, họ củng như ta thôi, nhưng phải sống như vậy tội nghiệp cho họ. Và họ thì sao? Ba sẽ phản ứng ra sao? có còn coi con là con nữa không? Có chấp nhận cho con yêu một người đồng giới không?
_Con nói gì vậy Thu? đừng nói với ba là con.. con..
_Phải, con là như vậy đó ba à !
_Con là người đồng tính, và con đã yêu một cô gái, chúng con... yêu nhau.. và.. chúng con không dối lòng và dối gia đình được! - Thu lấy đôi bàn tay vuốt lên khuôn mặt của mình, mắt cô bé nhắm nghiền lại như đang suy nghĩ.
Ba của Thu ngồi yên bất động nhìn đứa con gái tội nghiệp của mình mà không nói lời nào. Ông củng từng nghe nói và biết chuyện của những người đồng tính là như thế nào. Nhưng ông chưa bao giờ dám nghĩ rằng, con mình là người đồng tính. Ông xót xa và đau lắm. Tại sao lại trở nên như thế chứ? nó là một đứa con gái bình thường như bao đứa khác mà, từ lúc sinh ra cho đến giờ nó luôn được chăm sóc quan tâm, mà không hề thấy tính tình của nó thay đổi hay khác lạ, vậy mà giờ đây đùng một cái ðứa con gái thân thương của ông ngày nào giờ đây...
_Có lẽ đó là số phận của con,ba mẹ sinh con nhưng không sinh được tính tình của con. Ðó là định mệnh của con, ba mẹ không thể nào làm thay đổi được, vì đồng tính nó đã có trong tâm hồn của con từ khi mới lọt lòng mẹ,đến khi trưởng thành mới phát hiện ra điều đó.Thôi thì đành chấp nhận nó thôi,mặt dù trong tận đáy lòng ba mẹ không muốn điều đó. Nếu ba mẹ cố gò ép con thì con sống sẻ không có hạnh phúc, rồi củng sẻ có một ngày con trở về với chính con, con là người đồng tính. Vậy thì bây giờ con hãy sống thật với bản thân của con, sống sao cho có ý nghĩa ha con gái của ba? Con đối với ba mẹ luôn luôn là một đứa con tốt, cho dù con có như thế nào đi chăng nữa, con củng vẫn là con của ba. Ðứa con mà ba hằng tin yêu. Mẹ con nếu nghe được chuyện này bà sẻ ðau lòng lắm, khó mà chấp nhận được,nhưng... củng đành chấp nhận thôi! - Gương mặt ông buồn bả, giọng nói nhỏ lại. Trông ông thật thương tâm.
Thu vẫn ngồi ôm mặt không nói một lời nào, hai hàng nước mắt tuôn rơi, Thu nghe ba nói lòng đau như cắt, thương ba mẹ quá. Thấy ba buồn Thu không biết phải làm sao cả. Vì sự thật vẫn luôn là sự thật không thay đổi được. Nhưng Thu không bao giờ hối hận khi mình nói ra và không buồn vì mình là người đồng tính.
_Con đừng khóc nữa, hãy lau khô dòng nước mắt, hãy ngẩn cao đầu mà đối diện với thực tại nghe con. Con của ba dũng cảm và nghị lực lắm. Can đảm nói ra sự thật ba vui lắm, con hảy trở lại là con của ngày nào vui vẻ lên con. Ðừng vì mình là người đồng tính mà có mặc cảm với gia đình, bạn bè và chính bản thân con, đừng như vậy nha con, đứa con gái khờ khạo của ba. Thôi ba về quê đây, mẹ con đang đợi ba về hỏi thăm đứa con gái của mình sống trên này có quen không? ốm hay mập? có bệnh gì không?... mẹ con là vậy đó. Con ở lại nha con, ba về đây!. - Ông quay lưng bước đi với đôi mắt ưu sầu.
_Ba.. ba ơi! hic.. hic.. con... con.. có lỗi với ba mẹ, ba........ - Thu gọi ba trong tiếng nấc mà nghe sao lòng.
_Con hãy sống thật là con! - ông nói nhưng không quay đầu lại.
Bóng người cha già, đã bị thời gian và gió sương của cuộc đời lấy đi tuổi thanh xuân, dần khuất.... dần khuất... trông đôi mắt đẫm nhòa vì lệ của Thu.
Thu can đảm đối diện với đời, và thừa nhận với gia đình mình là người đồng tính.
Giờ đây còn Nghi, cô bé củng như Thu phải nói ra cho gia đình mình biết. Không biết ba mẹ của Nghi có chấp nhận, được như ba mẹ của Thu không??????
_______________
CHƯƠNG XXV
Thu can đảm quyết định lấy tương lai cho mình, còn Nghi thì thiếu sự quyết đoán, cô bé đắn đo....
Mình có nên nói thẳng ra cho ba mẹ biết không???? nếu nói ra mình sẽ được gì??? mọi người biết sẽ nhìn mình bằng cặp mắt tò mò, e ngại,.. mình không thích những cái nhìn không mấy thiện cảm đó.Hay là cứ yên lặng như thế sẽ tốt hơn. Đến một ngày không xa, khi mình và Thu ra trường, có công ăn việc làm ổn định, lúc đó sẽ cùng nhau ra ngoài sống không cần phải sống dựa vào gia đình nữa. Như vậy là được tự do rồi! Đúng rồi mình sẽ quyết định như thế, mọi chuyện êm xui rồi !okei .. xong rồi, cần cần phải bận tâm suy nghĩ nữa. "cứ vậy mà làm"
Cô bé trở nên vui vẽ hơn, hát líu lo một mình trong phòng.
Thời gian qua đi nhanh mới đó mà Thu và Nghi đã ra trường. Hiện nay Thu đang chập chửng bước vào nghành hướng dẫn viên. Thu ngày nào giờ đây trông chửng chạc hơn. Đẹp hơn xưa rất nhiều.
Sau các chuyến đi dài đến nhiều nơi... và sau đó cô bé dẫn đoàn về lại Thành Phố HCM. Mọi người đang vui vẻ ăn uống nghe các cô gái nhảy múa ca hát trên tàu Bến Nghé, đang thả dọc theo bờ sông. Bầu trời về đêm và ngọn gió mát từ lòng sông thổi vào người thật dễ chịu làm sao. Chiếc tàu thật lộng lẫy và rực rỡ với những bóng đèn chiếu sáng. Con tàu cứ chảy mãi, nó đi đến đâu làm cho khúc sông sáng đến đó.
Thu đang miên man nhìn ngắm dòng sông về đêm, thì có chuông điện thoại reo... Thu đứng dậy rời khỏi bàn bước ra chỗ khác nghe điện.
_Alo, Thu nghe đây..
_Em đây !mấy giờ Thu về dzạ??? Khuya quá rồi, hổng về nhanh em khóa cửa nhốt ở ngoài luôn á! - Nghi vừa nói vừa cười trong điện thoại.
_Em.. định nhốt Thu ở ngoài phải hôn,dám hôn cưng??? Hổng sợ Thu đi ngủ bụi hả cưng???
_Thu dám đi hông??? Nghi kéo dài câu hỏi của mình.
_Nói giởn với em vậy thôi, Thu củng xắp về rồi, mấy người khách ăn uống xong rồi, tí nửa tàu cặp bến rồi. Ah em dẫn đoàn đi sao về sớm vậy????
_Em đưa khách về khách sạn nghỉ sớm, ngày mai phải lên đường đi ra Hòn Gai. Từ ngày hôm qua tới giờ bận quá không gặp Thu, em nhớ muốn chít rồi nè! về... nhanh điiiiiii.... Thu, nhanh lên hén, em có bánh cho Thu nè.
_Coi em đó, nhỏng nhẻo quá trời, haha.. Thu chết vì em đó, chết vì gương mặt lúc nhỏng nhẻo trông muốn... muốn.. hôn... Nghe giọng nói của em, Thu muốn nhảy xuống sông lội về trước khi tàu đến nơi quá.
_Á , em yêu ơi, tàu cặp bến rồi, vậy Thu cúp máy nha, hẹn bà xã 20 phút nữa sẻ có mặt tại phòng, okei. Cho hôn gió cái nghe, bye bye.
Vậy là giờ đây Thu và Nghi được ở bên nhau, mặc dù đôi khi bận và mệt vì công việc, nhưng khi về đến nhà gặp mặt nhau, mọi mệt nhọc đều được xua tan hết. Họ lại tay trong vòng tay nhau, ân ái hạnh phúc biết bao. Và giờ đây không còn trở ngại nào có thể chia cắt được họ nữa.
Chuyện tình của họ gặp bao nhiêu là sóng gió, tưởng chừng như không thể nào hàn gắn lại được,nhưng mảnh lực của tình yêu lớn hơn tất cả, nó đả chiến thắng.
Thu lâu lâu củng dẫn Nghi về quê thăm ba mẹ. Hai ông bà giờ đây củng không còn cảm thấy buồn nữa, vì thấy Thu đã thành đạt, sống vui vẻ là hai ông bà cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Hai người coi Nghi củng như con của mình, đối xử với Nghi không khác gì đối với Thu và thương cô bé lắm.
Còn gia đình Nghi, cô bé không nói cho ba mẹ biết chuyện, nhưng có lẽ họ củng hiểu và biết nhưng không nói ra, vì không muốn thấy con mình phải buồn thêm lần nữa, vì Nghi đả trải qua một lần có chồng rồi, và không có hạnh phúc kết cuộc Nghi quay về bên gia đình. Nên giờ đây hai ông bà cho tự Nghi quyết định chọn lấy hạnh phúc của riêng đời mình.
Trong cuộc sống hay trong tình yêu, luôn luôn có những trở ngại, những khó khăn.. chúng ta hãy cố gắng bằng cả nghị lực, bằng con tim chân tình nhất.. và hãy nghĩ rằng sau khi vượt qua các thử thách đó và phần thưởng đáng yêu nhất đó chính là người yêu của bạn, sẽ bên bạn, đó chính là động lực giúp bạn vượt qua. Chúc mọi người vui vẻ trong tình yêu, nếu có chút nổi buồn nào đó, thì cứ coi đó là cái buồn đáng yêu, của một tình yêu.
____The end____