DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia Đình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Gia Đình. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

Quá nửa đêm, anh bị đánh thức bởi cuộc gọi từ cô. Giọng ngái ngủ xen lẫn cáu gắt, anh gần như hét lên trong điện thoại:
- Có gì mà gọi giờ này?
- Anh đang ở một mình phải không? – Cô thì thầm.
- Ừ thì sao?
- Em…
Anh chán nản toan tắt điện thoại khi nghe cô ngập ngừng ở phía đầu dây bên kia. Những cuộc gọi lúc nửa đêm thế này thường không được chào đón dù cho có đến từ cô, người đang là bạn gái anh. Huống chi, cả ngày nay anh mệt mỏi xoay vòng trong đống công việc cuối năm. Vừa chợp mắt được một tí là cô lại gọi. Cơn buồn ngủ theo đó cũng dần biến mất.
- Anh từng nói chúng ta sẽ có con đúng không?
- Thì sao? – Tim anh đập phịch một cái rồi đột ngột nhảy múa trong lồng ngực. – Đừng nói với anh là…
- Một đứa cũng đang trên đường đến đây…
Đó là cuộc gọi của đêm hôm qua. Anh kết thúc ngay cuộc nói chuyện sau câu nói ấy của cô. Tắt điện thoại. Anh lẳng lặng đi ngay vào toilet. Không cần phải rửa mặt, anh cũng đủ tỉnh táo. Lời nói vừa nãy của cô còn có tác dụng hơn cả cốc cà phê anh uống ban chiều, có khi còn hơn cả chục cốc cộng lại.
Tay run run anh bấm bàn phím điện thoại. Vẻn vẹn chỉ có: “Mai đến bệnh viện cùng anh”. Tin nhắn hồi âm ngay lập tức: “Ừ. Em xin lỗi.”
Đêm nay, lại không thể ngủ. Loay hoay chờ cho trời sáng.

- Được 11 tuần rồi.
- 11 tuần á?
- Đã có tim thai. Khỏe mạnh, chỉ số phát triển tốt. Đây này.
Vị bác sỹ đưa tay chỉ lên màn hình vị trí “đứa nhỏ” đang nằm. Anh chẳng thấy gì ngoại trừ vật thể đen-không-hình-dạng. Nó tách biệt với cái đống cũng đen xung quanh nó bằng một đường viền, mấp máy. Tiếng nhịp tim đập “phình phịch” rõ ràng khiến anh rùng mình. Cô bấu chặt tay vào tấm nệm trên bàn siêu âm, mắt chưa một giây một phút nào rời khỏi màn hình.
Bước ra khỏi phòng siêu âm, cô vẫn cúi mặt.
- Xin lỗi anh, hôm ấy em…
- Lại quên uống thuốc nữa sao?
- Tại công việc bận quá nên…
- Đây là lần thứ mấy rồi?
- …
Cô im lặng. Anh thì đang nhớ xem là lần thứ bao nhiêu dắt cô vào đây. Lần nào anh cũng phản ứng như nhau khi nhận được tin từ cô. Chỉ khác là cái bình tĩnh lúc sau để giải quyết mọi chuyện. Anh thở dài. Yêu nhau gần 4 năm nay, có lẽ chưa bao giờ anh thấy chán nản như lúc này.
- Giờ em tính sao? Lại giống như những lần trước à?
- …
- Ông trời cũng ưu ái nhỉ? Bao nhiêu người cầu mong có con thế mà chưa “dính” lần nào. Còn em, bao nhiêu lần phải bỏ thế mà vẫn…
Anh định thốt ra cho hết câu nhưng thoáng nhìn thấy cô đang cúi gầm mặt, tay bấu chặt vào hai vạt áo, anh lại thôi. Chưa bao giờ anh thấy tình cảm giành cho cô suốt bao nhiêu năm qua giảm sút thế này. Anh thở dài. Nhớ đến lần thứ nhất anh đã hốt hoảng thế nào, lần thứ hai bàng hoàng ra sao, rồi lần thứ ba phân vân thế nào. Bây giờ thì… Cảm xúc trôi tuột như không có gì. Chẳng buồn nói với cô thêm lời nào nữa.
- Mai em sẽ bỏ. Hôm nay em hơi mệt.
- Ừ. Tùy em.
Anh chở cô về. Trên đường đi, hai người chả nói với nhau lời nào. Xe anh đổ phịch trước công ty cô. Chưa kịp chào anh như mọi ngày, cô đã nhanh chóng quay lưng vào đó. Để lại anh nhìn theo cái dáng gầy gầy con con mà nao lòng. Anh không hiểu hay đúng hơn là không biết cô đang nghĩ gì.
Sáng hôm sau hai người lại đến bệnh viện. Anh phải đi cùng cô. Anh buộc mình phải là người có trách nhiệm. Anh biết mình sẽ cưới cô làm vợ. Nhưng không phải là bây giờ và nhất là không phải vì đứa nhỏ.
Vị bác sĩ lấy tay trịnh trọng nâng cặp kính. Đôi chân mày chau lại với nhau, mắt không rời kết quả siêu âm.
- Cô bỏ thai mấy lần rồi?
- Dạ 3 lần rồi.
Vị bác sĩ ném cho anh cái nhìn khinh bỉ rồi hỏi tiếp:
- Thế có muốn mai này làm mẹ không?
- Dạ…
- Bỏ đứa này nữa là mai này không có con được nữa đâu.
Anh lắng tay nghe vị bác sĩ nói. Từng chữ từng chữ thấm vào đầu anh. Cô bỏ thai nhiều lần rồi. Thành tử cung vốn dĩ đã mỏng, giờ mong manh hơn bao giờ hết. Nếu bỏ nữa. Thì tử cung của cô sẽ không có khả năng giữ nổi đứa trẻ nào nữa. Vị bác sĩ thở dài. Các anh chị bây giờ sung sướng quá rồi. Muốn làm gì thì làm. Chúng tôi không can ngăn được. Bao nhiêu người tuyên truyền các tác hại của việc này mà có chịu nghe. Lúc đấy thì không quan tâm. Giờ có chuyện thì…
- Đừng có mà dại dột đến mấy chỗ tư nhân. – Vị bác sĩ lạnh lùng xen lẫn cứng rắn.
Vậy là cô không thể bỏ “đứa nhỏ”. Đồng nghĩa với việc cô phải sinh ra nó. Người anh lạnh toát. Bây giờ mà làm đám cưới thì tiền ở đâu ra. Nhà anh vẫn phải thuê. Gọi là nhà nhưng căn phòng nhỏ xíu. Gia đình cô còn tệ hơn. Gần chục anh chị em chui rúc trong căn nhà bé tí, người nào lấy vợ lấy chồng ra riêng thì đỡ được người đó nhưng cũng chẳng hơn gì. Nghĩ đến tương lai ngày thì làm việc quần quật, con đau con bệnh, con khóc con quấy trong căn nhà chưa đến 10m2 mà anh đổ mồ hôi lạnh toát. Tiền trong ngân hàng dành dụm bao nhiêu năm nay gần như con số không vì anh còn bố mẹ già phải nuôi và đàn em dưới quê.
Anh quay sang nhìn cô. Cô vẫn im lặng. Mặt cúi gầm. Li chanh muối tan cả đá nhạt nhẽo đặt trên bàn. Anh lạnh lùng phá tan bầu không khí đang có.
- Giờ em tính sao?
- Em tự có cách giải quyết.
- Sao những lần trước em không nói với anh?
- …
- Đến thế này thì anh phải làm sao?
- Nếu em nói thì anh cũng đâu có chịu cưới em.
Cô đưa đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Đôi mắt có cả sự căm phẫn đến vô vọng. Cô lấy từ trong ví tờ 10 ngàn đặt xuống bàn rồi đẩy ghế đứng dậy.
- Em có cách tự em giải quyết. Anh không cần lo.
Anh bàng hoàng nhìn cô. Suốt bao năm qua, cô chưa từng cãi anh lấy một câu. Cái gì cũng nghe theo lời anh nói. Thế mà hôm nay cô dám ngang nhiên chống lại anh.
- Em muốn cái gì đây hả?
Cô không quan tâm lời anh nói, cứ thể bước nhanh ra khỏi căn-tin bệnh viện. Đôi vai run lên nức nở. Nước mắt tuôn dài không thể kìm lại được.
Tối đó, anh uống thật say. Bấm số điện thoại của cô, anh như gào lên qua điện thoại: “Cô còn muốn làm gì nữa hả? Giờ cô không bỏ đứa nhỏ được thì tôi sẽ cưới cô. Ngoài chuyện đó ra thì cô còn muốn gì nữa?”
Cô bật khóc. Dù cố nén không cho anh biết nhưng cô vẫn khóc. Nuốt vội giọt nước mắt mặn chát trên môi, cô nói giọng thỏ thẻ nhưng cứng ngắt: “Em sẽ bỏ con. Anh đừng bận tâm đến em”.
Tiếng gác máy lạnh lùng từ phía cô khiến anh thoáng chốc tỉnh táo. Chữ “con” thốt ra từ cô khiến anh đau ngay lồng ngực một chốc. Nhưng hơi men lại mang anh về với suy nghĩ tàn nhẫn kia. Anh ngã phịch lên giường, chiếc điện thoại rớt “bịch” xuống sàn nhà, tự động tắt máy.
Sáng hôm sau, tận gần trưa anh mới tỉnh được. Cơn say để lại dư âm khiến anh choánng váng. Anh liêu xiêu bước về phía toilet rồi tự nhiên nhớ đến lời cô nói tối qua. Anh cố xác định xem có phải là mơ hay không rồi vội vã phát hiện ra điện thoại nằm im lìm trên thềm nhà.
Có 3 tin nhắn đến máy anh. Cùng một người gửi.
“Em đang ở phòng mạch tư. Em chỉ biết có chỗ này. Anh ở đâu vậy? Sao không nghe máy? Em sợ lắm.”
Tim anh đập thịch một cái. Toan bấm nút gọi cho cô ngay thì tin nhắn thứ hai đập vào mắt anh.
“Có thể lần này em sẽ không có con được nữa. Nếu thế, anh vẫn muốn cưới em chứ? Hay là anh sẽ bỏ em để lấy người sẽ sinh con cho anh?”
Anh tưởng tượng cảnh cô co rúm một mình trên bàn phẫu thuật. Thoáng rùng mình, mồ hôi lạnh toát sống lưng.
“Em ra khỏi phòng phẫu thuật rồi. Em mệt lắm. Đau nữa. Lần này đau nhiều hơn trước gấp chục lần. Hình như máu vẫn chảy. Chắc em không tự về được nữa. Anh đến đón em nhé. Em xin anh.”
Tay anh run đến mất cả cảm giác. Bấm máy gọi cho cô. Bác sĩ đã cảnh báo cô thế nào mà còn làm vậy? Sao lại ngốc đến thế chứ?
Điện thoại đổ chuông hồi dài không ai trả lời. Anh định bấm gọi lại thì phía đầu dây bên kia vang lên giọng vội vã.
“Người nhà của bệnh nhân à? Vào viện ngay đi. Băng huyết rồi không cầm được. Chúng tôi đưa vào viện rồi.”
Anh cắn chặt môi khi từng lời nói vang lên qua tai anh. Anh lao như bay ra khỏi nhà, chạy thẳng đến bệnh viện. Chẳng lẽ cô tàn nhẫn đến mức đó, đánh đổi cơ hội làm mẹ để chọn ở cạnh anh?
“Không cứu được.”
Vị bác sĩ lắc đầu nhìn anh. Anh hỏi lại thêm một lần nữa. Vẫn câu trả lời y như thế, không khác một chữ.
Cô mất máu quá nhiều. Máu tuôn ồ ạt không cầm được. Phòng mạch ấy không giấy phép, thiếu trang thiết bị. Đưa đến đây thì quá muộn. Điều mà vị bác sĩ đã từng cảnh báo với cô.
Anh phải vịn tay vào tường lần theo lối vào nơi cô đang nằm. Lòng hi vọng bác sĩ ấy nhầm lẫn. Mắt chờ cô chạy đến thì thầm vào tai anh nói “em không sao” như những lần trước.
Ông ta hỏi anh có muốn nhìn mặt cô lần cuối không? Anh bảo có. Rồi anh thoáng thấy dưới tấm khăn trắng toát phủ cả thân người, bàn tay cô lộ ra. Chiếc điện thoại đặt cạnh bên. Có một tin nhắn sau cùng chưa kịp gửi đi. “Em yêu anh!”
Anh thoáng cười rồi bật khóc. Vừa cười méo xệch lẫn nước mắt. Ôm đầu ngồi bệt xuống sàn nhà. Anh hoang mang cầm lấy bàn tay cô. Lạnh quá em ơi!
Bàn tay tôi lay em dậy. Nhưng em không cử động. Lời tôi nói với em tối hôm qua như mũi dao đâm vào tim tôi. Đau nhói. Đau bao nhiêu không kể được. Bao nhiêu đau đớn tôi đang chịu có xá gì so với em. Trước khi nhắm mắt em còn nhớ tới tôi. Một thằng đàn ông như tôi đáng để em đánh đổi sao? Sao em ngốc nghếch quá? Sao em không giữ lấy mình? Sao em ngu ngốc quá… Sao tôi không?
Đầu óc quay cuồng trong suy nghĩ. Cái gì đã giết chết cô? Anh hay tình yêu của cô dành cho anh.
Anh phóng xe điên cuồng trên đường. Con đường phía trước nhòe đi vì nước mắt. Chiếc xe tải bấm kèn inh ỏi phía chiều ngược lại. Anh lao thẳng vào nó không biết cố ý hay vô tình. Thứ âm thanh chết chóc vang lên dồn dập, tiếng la hét kinh hoàng của những người xung quanh. Anh ngã vật xuống đường. Đầu đập xuống đất. Cơn đau từ tim dội ngược lên đỉnh đầu. Anh nhìn bầu trời đen nghịt phía trên. Môi mấp máy gọi tên cô.
Anh kịp nhìn thấy gương mặt cô khi còn sống, vật vã trong cơn đau mà bốn lần đã phải chịu đựng.
Em đau như anh bây giờ phải không? Hay là đau hơn.

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Đã có lúc tôi cảm thấy cậu ngu ngốc và đáng thương khi chỉ sống mà dựa vào tình cảm, cứ thế chờ đợi tôi. Cuối cùng tình yêu tôi theo đuổi cũng thành cơn gió không thể giữ được, và tôi mất luôn cả cậu.
Cậu ít tuổi hơn tôi nên chưa bao giờ tôi gọi cậu một tiếng anh, dù cậu có năn nỉ hay dọa nạt tôi, có lẽ vì vậy mà tôi cũng phủ nhận luôn tình cảm tôi có với cậu. Tôi muốn yêu một người lớn tuổi hơn mình, người mà tôi có thể gọi là anh và có thể ở bên cạnh bảo vệ tôi.
Cậu không phải là chàng trai đầu tiên bước vào cuộc đời tôi, nhưng có lẽ là chàng trai kiên nhẫn chờ đợi sự hồi đáp của tôi lâu nhất. 5 năm không dài, nhưng đủ để có được tình yêu mình cố gắng theo đuổi, nhưng tôi lại quá cứng rắn, quá nguyên tắc nên mãi vẫn không thể mở cửa trái tim cho cậu bước vào.

Rồi cũng bằng ấy thời gian, tôi mặc định cậu là của tôi và thản nhiên đẩy cậu ra lúc tôi muốn một mình, kéo cậu lại lúc tôi cần người bên cạnh mà không quan tâm đến cảm nhận của cậu. Đó là sự ích kỷ của tôi, là điều có lỗi mà tôi đã gây ra cho cậu trong suốt thời gian dài.

Đã có lúc tôi cảm thấy cậu ngu ngốc và đáng thương khi chỉ sống mà dựa vào tình cảm, cứ thế chờ đợi tôi. Nhưng giờ đây tôi cảm thấy mình còn ngốc gấp trăm ngàn lần so với cậu vì đã không nhận ra cơ hội đến với mình để rồi nó ra đi trong hối tiếc. Tôi càng đáng thương hơn khi theo đuổi một tình yêu cao và xa hơn tình yêu cậu đang theo đuổi. Tôi đã quá tham vọng rồi phải không?
Cuối cùng tình yêu tôi theo đuổi cũng thành cơn gió không thể giữ được, và tôi mất luôn cả cậu.
Trước đây tôi nghĩ mình sẽ là một cô gái đặc biệt, sẽ không yêu giống nhiều cô gái khác. Giờ thì tôi thấy mình lại giống họ. Tôi bỏ mặc cậu, xua đuổi cậu để nuôi hy vọng với anh ấy. Đến khi bị từ chối tình cảm, tôi lại tìm kiếm cậu.

Lần này cũng cũng nhẹ nhàng quay lại như nhiều lần trước, cũng dịu dàng hỏi han, thầm lặng chấp nhận tính tình nắng mưa của tôi. Giờ phút ấy tôi ân hận, tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ đẩy cậu đi nữa. Nhưng… chính cậu lại là người đẩy tôi ra.
Cậu xin tôi hãy quên cậu đi, cậu nói cho tôi biết những cảm nhận trước giờ của cậu khi cố gắng để trở thành người đặc biệt của tôi, và cậu muốn tìm một cô gái khác chứ không phải là tôi.

Tôi chỉ biết cười nhạt cho những điều cậu rành mạch nói ra như chứng cứ để cắt đứt mối liên quan giữa tôi và cậu. Trái tim tôi đã đập nhanh biết bao, người tôi run lên và có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng tôi không khóc.
Như khi anh ấy từ chối tôi, tôi cũng không hề khóc. Phải, tôi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, tôi không còn đánh rơi những giọt nước mắt quý giá cho những điều không phải dành cho tôi.
Nhưng, ký ức là cuốn phim lặp đi lặp lại những phân đoạn người ta không muốn nhớ nhất. Tôi vẫn không khóc vì cậu ra đi, nhưng tôi luôn nhớ đến cậu, cảm thấy tim nhói lên mỗi khi chỉ có một mình và nghĩ về cậu.
Cũng đã là quá muộn khi giờ đây tôi mới bắt đầu nhận ra điều mà tôi luôn phủ nhận, rằng tôi có tình cảm với cậu, rằng không có cậu thì tôi không còn là tôi nữa. Yêu thương đối với tôi là điều không dễ cho đi và càng không dễ đón nhận, cậu đi rồi, sẽ rất lâu nữa tôi mới có thể dành tình cảm thật sự cho người khác, nhưng tôi cũng không biết là đến khi nào.

Tôi vẫn tin nếu là của nhau thì sẽ thuộc về nhau. Cậu có phải là chàng trai của tôi hay không thì hãy để thời gian và định mệnh trả lời. Nhưng tôi vẫn rất chân thành mong cậu được hạnh phúc, mãi mãi.
Chuyện tình yêu cảm động - GreenStar

Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

Kí ức và hiện tại luôn luôn nằm trên cùng một đường thẳng vì hiện tại qua đi sẽ trở thành kí ức…cứ như thế.
Nhưng em và anh lại chẳng bao giờ đi trên cùng một đường thẳng vì chúng ta là hai đường thẳng song song.
Trong truyện ngôn tình anh có thể là gió và em là mây, anh có thể là hoàng tử em là cô bé lọ lem như những câu truyện cổ tích . Gió và mây quấn quýt không rời, gió đẩy mây bay, dù mụ phù thủy có phù phép tới đâu thì hoàng tử và lọ lem của chàng cũng sẽ bên nhau trọng đời. Nhưng thực tế dù có quấn quýt tới đâu thì anh vẫn là anh, em vẫn là em, con người khi phải đứng trước sự lựa chọn thì luôn luôn thực tế phải không?
Xóa sạch kí ức, xóa sạch nước mắt lăn dài, xóa sạch tiếng nấc…và xóa sạch lời yêu thương đầu môi…
Ngày hôm qua !!!
Tình yêu là không khoảng cách chúng ta vẫn thường nói như vậy nhưng có khi thực tế lại khác bởi vì có muôn vàn lý do để chúng ta không phải là định mệnh của nhau, bởi vì chúng ta là hai con người đến từ hai thế giới khác nhau, dù có gắn bó tới đâu rồi cũng sẽ bị vùi lấp bởi số phận và hiện thực.
Anh có tin vào duyên phận không?
Em biết anh không phải là định mệnh là duyên phận của mình nhưng em vẫn tin anh là một nửa bức tranh mà em còn thiếu nên cho dù chúng ta đứng tại hai điểm khác nhau trên thế giới này, chúng ta không đi chung một con đường, không hít chung một bầu không khí, dù chúng ta trái ngược hoàn toàn, mặc dù để nắm tay anh đi hết con đường còn lại là rất khó khăn thậm chí là không thể.
Gặp gỡ…rồi chia ly…người ta vẫn nói rằng thà không gặp còn hơn nhưng lạ làm sao dù biết chia ly, dù biết sẽ đau nhưng con người ta vẫn không hối hận về sự gặp gỡ đó, bởi vì khi đau đớn làm người ta ghi nhớ lâu hơn.
Dù sớm mai tỉnh dậy biết rằng giấc mơ của mình đã tan biến, liệu trong dòng người tấp nập ấy chúng ta có nhận ra nhau sau bao nắng mưa của cuộc sống không?
Dù chỉ là kí ức nhưng lạ thay người ta muốn sống mãi trong cái cảm giác ấy mặc dù nó đi qua rất nhanh thậm chí nó chẳng đủ sức đọng lại lâu nhưng có người lại nhớ mãi, muốn trở về với kí ức đó, có một chút tình yêu, chút vụng dại mơ mộng của tuổi trẻ, và có gì đó cũng nổi loạn hơn.
Một mớ cảm xúc hỗn độn không thể xắp xếp. Nhưng tìm kiếm trong mớ hỗn độn đó em lại tìm được anh và em của ngày hôm qua.
Hoài Thu - Góc tâm hồn

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

Những ngọn gió đầu mùa đã bắt đầu se lạnh. Trên con đường này, ngày nào tôi cũng đi qua, cũng con đường đất ngoằn ngoèo uốn khúc, cũng những chiếc lá me bay bay, nhưng tại sao hôm tay tôi lại cảm nhận rằng: cảnh vật buồn buồn bâng khuâng làm tôi khó tả.

Mùa đông kỉ niệm
                                                              Mùa đông kỉ niệm

Có phải chăng những phút giao mùa như thế này con người ta thường cảm thấy như vậy không? Chắc hẳn là không. Thế là vì một nguyên nhân nào khác chăng? À! Thì ra đấy là kỷ niệm một mùa đông.
Mùa đông năm ấy, khi tôi còn là cô học sinh cấp III của trường, tôi cũng như bao cô bạn khác, cũng hồn nhiên ngây thơ tung tăng cắp sách đến trường một cách vô tư. Hồi ấy, tôi chỉ biết học, chơi và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương như những đứa bạn cùng lứa.
Cứ mỗi buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm để đến trường, mặc dù từ nhà đến trường cũng khá xa, đường xá thôn quê ngày xưa đi lại rất khó khăn “cầu tre lắc lẻo” nên bạn tôi đành phải đi bộ.
Ngày nào cũng vậy, tôi đi học rất đúng giờ khi trống trường giờ vào lớp thì tôi cũng vừa bước vào chỗ ngồi, và khi trống tan trường vang lên, tôi cũng từ trong lớp phóng thẳng một mạch về đến nhà. Lúc nào tôi cũng như một cái máy đến lớp và ra về trong sự vất vả như vậy.
Bỗng có một hôm, vì bận ở lại lớp làm cho xong tờ báo tường để kịp chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 tháng 11, nên khi tôi vừa vụt ra khỏi lớp, hình như giác quan thứ sáu đã báo cho tôi biết là có kẻ nhìn trộm. Quả đúng không sai, khi tôi ngẩng lên thì bên kia đường một gã thanh niên có gương mặt quen quen đã mỉm cười nhìn tôi tự lúc nào. Phần tôi cũng chưa hề biết tên hắn.
Hắn bước đến hỏi:
- Chào cô bé! Sao hôm nay về trễ vậy?
Tôi vẫn im lặng.
Hắn tiếp:
- La cà phải không? Anh về méc má cho coi!
Nãy giờ hắn cứ hỏi nói làm như đã quen biết tôi từ lâu lắm rồi vậy. Tôi lại nhìn hắn như một kẻ từ hành tinh nào lạc đến và nghĩ bụng: “Trước đến giờ tôi rất ghét những kẻ không quen, không biết mà tự dưng lại hỏi chuyện như đã thân mật từ lúc nào”. Vì bụng đang đói nên tôi cau có:
- Mắc mớ gì đến ông mà ông đòi méc má tui chứ?
Nói xong tôi định bỏ đi.
Nhưng gã không quen kia đâu chịu để cho tôi đi. Hắn bước đến chặn tôi lại và hình như hắn không nhận thấy vẻ bừng bừng “sát khí” trên gương mặt của tôi.
Hắn nói:
- Làm gì mà dữ quá vậy bé, nói cho anh nghe đi, tại lý do nào bé lại về trễ, vì mỗi khi trống tan trường lúc nào anh cũng thấy bé là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, nhưng sao hôm nay bé lại trễ hơn nửa giờ rồi vậy?
Tôi nhìn hắn nghĩ thầm: “Thì ra hắn đã theo dõi ta như thế sao? Tại sao hắn lại có nhiều thời gian quá vậy, hay là hắn làm việc ở cơ quan nào gần đây nên ta thấy hắn có vẻ quen quen. Tại sao hắn lại theo dõi mình… vân vân”. Còn rất nhiều câu tại sao nữa. Nghĩ đến đây tôi không dám nghĩ xa hơn. Một lần nữa tôi nói gần như gắt:
- Ơ cái ông này, tự nhiên cản đường không cho tui về sao chứ?
Hắn lại thản nhiên:
- Bộ anh già lắm hay sao mà bé gọi anh bằng ông vậy? Bé nhìn kỹ anh đi, anh đây cũng đâu đến nỗi nào, phải vậy không?
Nghe đến đây tôi nghĩ thầm:  “Thì ra nhìn kỹ lại hắn chỉ hơn mình độ vài tuổi, nhưng tại sao hắn lại gọi mình bằng bé, vậy mới tức chứ?”.
Vì bụng đang đói, hắn thì không quen mà cứ làm “kì đà cản mũi” nghĩ đến đây tôi không bực sao được, tôi càng phản đối.
- Tui đã nói rồi, tui không quen ông một lần nữa yêu cầu ông tránh sang một bên cho tui về.
Lần này hình như hắn đã thấy được gương mặt giận của tôi nên xuống nước nhỏ.
- Được, bé muốn về thì từ này về sau phải gọi bằng anh, nếu không bé chưa về được đâu.
Tức thiệt chứ, cái ông này không quen biết nói chuyện với mình như ra lệnh vậy. Nghĩ đến đây, tôi định xí…!! một hơi cho rõ dài rôi bất chấp bỏ đi, cho hắn một bài học ê cả mặt. Từ nay về sau cho hắn bỏ tật “Tự nhiên sao cứ tự nhiên” ấy! Nhưng giữa lúc đó tôi lại nhìn thấy ông thầy chủ nhiệm đang đi về phía mình, sợ thầy biết chuyện và cũng không muốn kéo dài cuộc đối thoại không mấy gì thú vị này, nên tôi buộc lên tiếng cho qua chuyện:
- Thôi được, tôi về nha anh.
Có vậy tôi mới thoát khỏi cảnh bực dọc ấy. Vừa đi tôi vừa lầm thầm: “Anh, anh của mấy đứa trẻ mẫu giáo ở trường mầm non bên cạnh ớ, chứ với ta đừng hòng”. Nghĩ rồi, tôi xem như chuyện bình thường không để tâm đến.
Thế là một tuần trôi qua, tôi cũng đến trường và cũng quên mất gã không quen hôm nào. Rồi có một hôm không hiểu lý do gì tôi đến lớp trễ. Từ đằng xa tôi đã nghe tiếng trống trường giục giã thôi thúc làm chân tôi luống cuống đi muốn ngã và cũng không cần biết bên đường kia có một kẻ đứng chờ. Hôm nay gã có vẻ bạo dạn hơn, bước vội đến khi thấy tôi:
- Sao hôm nay bé đến muộn vậy? Ngủ trưa phải không?
Đang có chuyện bực mình lại gặp phải “kì đà” nữa. Tôi đứng ngay lại dằn từng tiếng:
- Lại là ông nữa à?
Nói rồi tôi đi thẳng vào lớp để lại trong đầu gã một sự ngẩn ngơ và ý nghĩ về cô học trò cứng đầu như tôi.
Vừa ngồi xuống ghế, một phần vì sợ thầy rày, một phần bực mình vì đi trễ cũng may mà hôm đó thầy không gọi trả bài, nếu có tôi sẽ lãnh con zêrô to tướng. 

Cùng lúc ấy tôi lại được truyền tay một lá thư có nội dung: “Hẹn bé giờ tan trường. Kí tên: S”, thư chỉ vọn vẹn có bấy nhiêu nhưng không hiểu tại sao hôm ấy tất cả bài giảng của thầy cô, tôi đều cố gắng hết sức lắng nghe vậy mà cũng chẳng hiểu nổi.
Tôi đã biết anh kể từ hôm ấy. Ngày tháng trôi qua, tôi và anh đã trở thành đôi bạn rất thân. Vì cơ quan của anh ở cạnh trường nên chúng tôi có rất nhiều thời gian gần gũi, tình cảm hai đứa ngày một đậm đà và tôi đã quên bẵng đi tôi đã thay tiếng “ông” tự lúc nào. Những ngày tháng ấy chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm dưới mái trường cũng như trên con đường kỷ niệm đó.
Bỗng có một hôm anh đến nhà tìm tôi báo tin rằng: “Ngày mai anh lên đường làm nghĩa vụ”. Khi nghe tin ấy tôi thật bàng hoàng và thầm trách rằng tại sao anh cho mình biết quá muộn. Nhưng tôi lại nghĩ “anh phải đi vì quê hương đất nước đang cần”. Vì hay tin muộn nên kỉ vật của tôi làm kỷ niệm cho anh trước lúc lên đường là những lời động viên, an ủi.

Khi ra về tôi tiễn chân anh một đoạn đường, cũng con đường có lá me bay khi những ngọn gió đông thổi về lành lạnh. Đi bên anh tôi càng tin tưởng rằng anh sẽ là người giúp ích rất nhiều cho đất nước quê hương mình. Vì tôi hiểu tính tháo vát, lanh lợi, thông minh, và nhất là tính kỷ luật của anh. Tư chất ấy rất phù hợp với tác phong của người lính.
Ngày nay cũng con đường này, cũng khí trời lành lạnh của mùa đông năm xưa, và cũng dưới mái trường quen thuộc, nhưng tất cả đã vào dĩ vãng, tất cả đã ra đi theo năm tháng. Bây giờ tôi không còn là cô học trò ngây thơ của ngày nào nữa, mà giờ đây tôi đã là một cô giáo rồi. Kỷ niệm ngày xưa còn đó. Nhưng người xưa đã xa rồi.
Theo Phạm Thị Tuyết Vân

Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2014

Một cô gái hỏi bạn trai của mình :

-Tại sao anh yêu em?
-Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lí do chứ! - chàng trai trả lời.
-Không có lí do gì tức là anh không yêu em.
-Em không thể suy diễn như thế được.
-Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy.
-Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì 
em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.

Cô gái cảm thấy rất hài lòng.


Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cơ vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng . Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình.

"Chào em yêu :

Anh yêu em vì em xinh đẹp . Thế thì với vết sẹo trên măt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu . Vậy thì anh không thể yêu em
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn . Đây không phải lí do giúp anh có thể yêu em.

Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn.

Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa.

Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em . Em có cần lí do nào nữa không em yêu.

Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lí do nào nữa . Còn các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lí do đâu bạn ạ.

Vậy lý do yêu một người một ai đó là gì ?? Bạn nghĩ thế nào ?
--sưu tầm--

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

Khi sinh ra, tất cả mọi người đều mong muốn cho bạn được hạnh phúc và thành công trong cuộc sống. Ai cũng cố gắng để đem lại cho bạn niềm vui, niềm hạnh phúc để bạn lớn lên trong tình yêu thương của tất cả mọi người. 

Khi bạn nhận ra điều đó, bạn sẽ đòi hỏi nhiều hơn, càng lớn những đòi hỏi này càng nhiều. Và khi chúng ta trưởng thành, thay vì đòi hỏi người khác mang lại hạnh phúc cho mình thì bạn nên học cách tự mình tìm kiếm những điều đó. Bốn bài học sau sẽ dành cho những ai thực sự mong muốn hạnh phúc luôn luôn đến với mình:

Mỉm cười và tìm thấy một chuyện vui, hài hước mỗi ngày




Bạn có biết vì sao không? Bởi vì nếu mỗi ngày chúng ta đều tìm thấy cho mình niềm vui và tiếng cười thì cả cuộc đời chúng ta sẽ luôn vui vẻ và yêu đời. Hãy mỉm cười khi bạn thấy vui và hài hước, đừng tiết kiệm nụ cười của mình, bởi khi cười chúng ta tạo nên sự hưng phấn cho bản thân mình và những người khác. Nếu không có lợi ích thế thì tại sao lớp Yoga Cười lại xuất hiện ở hơn 60 quốc gia trên thế giới nhỉ?

Sở hữu một ước mơ




Có bao nhiêu người quanh chúng ta, tuy đi đi lại lại đó mà không biết mình đã chết. Bởi vì họ không có ước mơ, không có khát vọng và hoài bão để sống và cống hiên hết mình. Còn bạn, bạn có ước mơ hay không? Nếu không có hãy tìm cho mình một ước mơ, dù giản dị hay cao thượng thì nó luôn đáng quý và đáng trân trọng, và nó cho thấy rằng bạn đang sống, thực sự sống và những ngày trôi qua đều ý nghĩa. Bởi vì nó sẽ chỉ cho bạn đi con đường đến với cuộc sống thực sự của mình.

Có một sự khác biệt khổng lồ giữa già đi và trưởng thành



Bạn có biết rằng, chúng ta ai cũng già đi trong từng ngày hay không? Nhưng chưa chắc ai cũng trưởng thành như nhau! Nếu bạn 19 tuổi và nằm trọn trên giường trọn một năm, không làm được một sản phẩm nào cho đời, bạn sẽ già đi thành người hai mươi tuổi.

Bạn có biết vì sao lại như vậy không? Bởi thời gian trôi qua mà bạn chẳng có thay đổi nào cả, ngoài việc xuất hiện thêm vài nếp nhăn! Ai thì cũng phải già đi. Bạn chẳng cần đến tài năng, năng lực hay kinh nghiệm thì cũng sẽ già đi được. Nhưng trong khi đó, trưởng thành không già đi mà là lớn lên theo năm tháng. Bạn càng trãi nghiệm nhiều, chinh phục nhiều khó khăn và thử thách trong cuộc sống bạn sẽ càng trưởng thành hơn, chín chắn hơn.

Thế nên đừng lãng phí thời gian để già đi chứ không phải dùng thời gian để tận dụng cơ hội, trãi nghiệm và trưởng thành. Bất kỳ ai cũng có thể tạo ra sự khác biệt cho mình khi họ biết trãi nghiệm qua từng cơ hội có được trong đời. Chúng ta có hai lối đi cho con người đó là : một hướng già đi và một hướng trưởng thành lên. Bạn muốn đi theo hướng nào?

Không hối tiếc

Những gì mình đã làm, đã trải qua thì không nên hối tiếc làm gì, cho dù đó là điều bạn đã làm sai, để lại một hậu quả nào đó. Hãy cố gắng thực hiện tất cả những điều bạn muốn để không bao giờ phải hối tiếc. nếu đến cuối đời bạn vẫn còn điều gì đó còn hối tiếc thì thật đáng buồn. Hãy làm ngay khi bạn muốn bởi vì chúng ta không có quá nhiều thời gian để sống đâu bạn.

Bốn bài học lớn đó được rút ra từ một người bạn già 91 tuổi đấy bạn ạ! Bà ấy vẫn còn đi học khi bay ấy đã 87 tuổi! Đáng ngưỡng mộ phải không nào? Thế thì còn chần chừ gì nữa mà không áp dụng cho cuộc sống của mình luôn vui vẻ và hạnh phúc nhỉ?

Vì cuộc sống là không chờ đợi, hãy kiếm tìm hạnh phúc bằng cách tạo ra nó! Hạnh phúc không phải đích đến mà là cả hành trình bạn ạ!

Sưu Tầm

Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Những bữa cơm nhà lắm lúc khiến những đứa xa quê ướt nhòe nước mắt. Chẳng phải vì sơn hào hải vị, mâm cao cỗ đầy, chỉ vì bữa cơm nhà có bố, có mẹ, có anh chị em con thôi!

Học xa nhà, chạnh lòng nhất là mỗi khi đến giờ cơm tối. Khi nhà người ta lục đục bếp đèn, quây quần kề cạnh, thì mấy đứa sinh viên lại í ới gọi nhau hôm nay ăn gì để còn ra ngoài mua. Hôm nào chăm còn cắm nồi cơm rồi nấu mấy món giản đơn, thức ăn để nguyên trong nồi chẳng buồn bày ra đĩa. Hôm nào lỡ ngủ qua trưa, muộn giờ chợ, lại mì tôm, rồi bánh mì, cháo, phở lề đường cho xong bữa. Những bữa ăn vội thế rồi cũng thành quen, cười xòa sinh viên ai chẳng thế!

Những hôm lỡ có sinh nhật tiệc tùng, người này đưa đi ăn, người kia rủ qua ăn ké, cũng ăn nhiều món ngon, cũng thi thoảng vào nhà hàng, quán “xịn”, thế mà chẳng đâu bằng được nồi cá mẹ kho, bát canh chua mẹ làm. Để rồi vội vã, tất bật cả năm chỉ đếm từng ngày mong được về với mẹ, về với bữa cơm nhà đủ người ấm sực mùi yêu thương.

Thành phố lên đèn, cũng là lúc bỗng nhiên thấy lòng mình bé lại. Cứ muốn cuộn tròn một góc, lăn mãi, lăn mãi cho đến lúc chạm được vào lòng mẹ mới thôi…

Ngày xưa xưa, lúc còn mang trong lòng nhiều ước mơ hoài bão, chỉ muốn vẫy vùng biển cả, xách ba lô lên và đi đâu đó ra quá con phố nhà mình để nói với mọi người rằng “nhìn đi, mình đã lớn!”. Giờ đây, đã đặt chân lên một thành phố xa lạ cũng mấy năm, chốn lạ dần thành chốn quen mà sao cứ đau đáu về cái thành phố ngày đó quyết tâm muốn ra đi bằng được.

Ừ thì tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, ăn cái gì thì ăn, muốn đi đâu thì cứ việc đến, thế mà lại muốn mau chóng để về với cái bếp nhỏ giản đơn, chiếc mâm tròn, mấy người trong nhà ngồi thành vòng và yêu thương rôm rả.

Thèm được mẹ gắp cho từng miếng ngon. Thèm mấy món ăn bố cao hứng lên cùng nấu. Thèm được tỉ tê những câu chuyện nhỏ to về cuộc sống chật chội ngoài kia. Thèm kể cho cả nhà nghe ngoài kia con tủi thân lắm lắm, ai tốt với con, ai khiến con buồn.

Thèm cái không khí bếp núp sum vầy, chứ chẳng còn là đứa này ngồi trước laptop ăn cơm, đứa kia úp mì tôm vừa ăn vừa gọi điện. Thèm một bữa cơm mà cả năm chỉ được có mấy dịp. Thế mới nói ngày thường cứ muốn tụ tập bạn bè, bố mẹ gọi điện chẳng thèm nghe, giờ chỉ muốn được nũng nịu đôi ba câu khi mẹ gọi xuống nhà soạn bát đũa…

Cứ ngồi ước giá đâu đó có người đợi tôi, nhưng cứ học xa đi, ở nhà lúc nào bố mẹ chả đợi! Còn những người xa lạ nào nào đó nữa, chẳng biết có đợi mình hay không, những gia đình thì bao giờ cũng là tổ ấm.
Những bữa cơm nhà lắm lúc khiến những đứa xa quê ướt nhòe nước mắt. Chẳng phải vì sơn hào hải vị, mâm cao cỗ đầy, chỉ vì bữa cơm nhà có bố, có mẹ, có anh chị em con thôi!

Góc Tâm Hồn Nhỏ - "Con biết Mẹ đã hi sinh cho con nhiều lắm, con biết cả những nỗi buồn mà con trót làm hằn in trên đôi mắt Mẹ. Nhưng Mẹ ơi, có bao giờ Mẹ trách con không...?"

Mẹ à, con của Mẹ là một cô gái nhạy cảm và ưa viết lách. Con đã viết, viết rất nhiều, viết về bạn bè con, thầy cô con và cả những rung cảm tình đầu  nhẹ nhàng, quyến luyến. Thế nhưng chưa một lần con viết về Mẹ - người đáng được tôn vinh nhất trong cuộc đời của con. Mẹ à, Mẹ có trách con không?
   
Con luôn tự nhận mình sống giàu tình cảm. Nhưng hôm nay ngồi nghĩ lại, cái cảm xúc của con luôn dành cho một ai khác không - phải - Mẹ. Mẹ à, Mẹ có trách con không? 
 
Những ngày lễ, con cũng giống như rất nhiều cô gái khác, đi đến lớp và "mè nheo" đòi các bạn nam tặng quà. Nhưng con đã hối hận vô cùng sau một câu nói tưởng chừng vu vơ: "Đôi khi ta quên Mẹ cũng là phụ nữ". Mắt con nhòe đi sau câu nói ấy. Phải rồi, công sinh thành và dưỡng dục bao năm, đã bao giờ con dành tặng Mẹ một món quà hay đơn giản là một lời cảm ơn đâu. Vậy mà con cứ hay "vòi vĩnh" xin tiền Mẹ để mua quà tặng sinh nhật cho các bạn hay quà mừng vào những dịp tiệc tùng. Con ích kỉ quá, Mẹ nhỉ, Mẹ có trách con không?
 
Con lại nhớ có những đêm mùa đông, miền Bắc trời rét cắt da cắt thịt, Mẹ một mình ra khỏi nhà từ lúc 3 giờ sáng rồi rong ruổi trên những chuyến hành trình kiếm kế mưu sinh cho cả gia đình. Con say giấc chẳng biết đâu những vất vả hi sinh của Mẹ, Vậy mà con vẫn hay than vãn mình mệt mỏi sau mỗi buổi học để rồi Mẹ lo lắng: "Con có sao không?"
 

 Con chợt ân hận lắm vì những lần con lỡ cãi lời Mẹ. Con trách móc Mẹ đủ điều: trách Mẹ không hiểu con, trách Mẹ không cho con tự do mua thứ này, thứ kia, con chỉ biết trách móc và trách móc và chẳng biết rằng sau những lời nói vô tâm ấy, Mẹ đã buồn biết chừng nào.
 
 Con biết có những lầm lỗi mà con đã gây ra khiến Mẹ phải tổn thương rất nhiều. Mẹ chưa bao giờ khóc trước mọi người nhưng Mẹ biết không, con vẫn thấy những giọt nước mắt ấy lặng lẽ rơi sau cánh cửa phòng, từ khóe mắt Mẹ đã hằn in những dấu vết thời gian.
 
Mẹ đã hi sinh nhiều như vậy, thế mà con lại trách móc Mẹ, cãi lời Mẹ và vô tâm với Mẹ. Mẹ à, Mẹ có trách con không? Có lẽ chưa bao giờ và sẽ là không bao giờ phải không Mẹ?. Vì con nhận ra, sẽ chẳng có ai bao dung với con vô điều kiện như Mẹ, không một ai Mẹ ạ.
 
Con và Mẹ vẫn hay bất đồng ý kiến nhưng con biết một điều Mẹ ạ. Rằng Mẹ là lí do lớn nhất và có lẽ duy nhất để con tồn tại trên cuộc đời này. Rằng Mẹ đã cho con sự sống, cho con một cơ thể với trái tim khỏe mạnh, cho con cả một tâm hồn, dạy con biết yêu thương, chia sẻ và quan tâm...
 
Con biết Mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho con. Nhưng Mẹ biết không, Mẹ không thể bên con mãi mãi. Con sẽ phải tự bước đi trên đôi chân của mình. Vì thế, hãy để con lựa chọn, Mẹ à. Hãy để con sống hết mình với tuổi trẻ, với đam mê của con, dù con đường đó có chông gai như thế nào, dù con có thất bại. Con không sợ, vì con có Mẹ, vì Mẹ là niềm an ủi lớn nhất  dành cho con.
 
Và rồi con muốn nói - lời nói mà bản thân con cùng bao nhiêu người con khác đã rất nhiều lần định nói với người Mẹ của mình nhưng lại không thể nói : Con yêu Mẹ!. Mẹ hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà con đã gây ra, Mẹ à, có bao giờ Mẹ trách con không?

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tôi 19 tuổi, cũng là 19 năm bố mẹ tần tảo nuôi tôi, đặt hi vọng vào tôi.

Góc Tâm Hồn 11148718384 e6d81e9327 o Gia đình là điều tuyệt vời nhất

Cuộc sống sinh viên xa nhà chẳng hề dễ. Xa vòng tay của bố mẹ, tôi phải tự lo cho cuộc sống của mình. Tôi muốn chỉ mãi là đứa trẻ, nhưng như vậy là ích kỷ phải không, khi cứ bắt bô mẹ phải lo cho mình.

Tôi vẫn còn nhớ có một lần trời mưa to lắm, nhưng bố vẫn đi ra ngoài và mua cho tôi bịch milô to đùng như lời bố đã hứa. Trước giờ bố vẫn thế, bố đã hứa việc gì là nhất định bố sẽ làm cho tôi.

Tôi là đứa mau nước mắt, chỉ cần bố quát nhẹ là tôi rơi nước mắt liền, nhưng chỉ biết cúi mặt xuống vì sợ bố nhìn thấy. Bố hay nói tôi “tồ”. Có một lần tôi bắt được một con chim nhỏ, nhưng bố nói:

- Hãy thả nó đi, nó như đứa trẻ con vậy, giờ con bắt nó thì mẹ nó sẽ nhớ nó lắm, nếu như con thả nó đi thì nhất định nó sẽ về thăm con.

Bố nói mãi, cuối cùng tôi cũng thả nó. Từ đó, hay có một con chim bay vào cửa kính nhà tôi gõ. Bố bảo, đó làm con chim ngày xưa tôi thả đi. Tôi đã vui lắm, đi khoe khắp nơi với mọi người cho đến khi tôi lớn, đi học chuyên nghiệp rồi, khi nhắc lại với mẹ chuyện đó, mẹ mới nói rằng: “Bố đùa đấy làm gì có con chim nào biết về như vậy, đúng là tồ mà”

Càng lớn tôi càng hư, và tôi làm bố thất vọng nhiều. Tôi vốn là đứa con gái mà bố cưng chiều. Vậy mà tôi đã làm bố khóc vì tôi. Có những đêm bố thức trắng vì tôi. Có những lần cơm không ăn nổi vì tôi. Không phải có những lần mà là vô số lần. Vì tôi, tóc bố bạc nhanh hơn, vì tôi những điếu thuốc trong đêm khuya của bố cũng nhiều hơn. những nếp nhăn trên khuôn mặt bố rõ hơn. Tôi bồng bột, tôi thiếu suy nghĩ, là tôi ham chơi nên tôi làm bố buồn. Đã có nhưng lúc tôi cảm thấy buồn khi bố mắng tôi, những lần đâm ra ghét bố khi bố quát tôi. Nhưng càng lớn, tôi càng hiểu ra một điều rằng, nhờ bố mắng mà tôi đã khôn lớn hơn, nhờ bố mắng mà tôi đã biết suy nghĩ hơn rất nhiều.

Một hôm, tôi đã khóc khi nhận được tin nhắn của bố: “Con gái đang làm gì đấy, bố nằm mà chưa ngủ được, bố nghĩ về con nhiều lắm, bố sợ con sẽ sa ngã, sợ con lại ham chơi, con đừng làm cho bố thất vọng nhé”. Đó là hôm cả ngày tôi đi tác nghiệp để làm bài tập, tôi đã khóc. Tôi thấy mình tội lỗi quá, tôi thấy mình tồi tệ quá. Đến một ngày khi bố nói, hình như bố bị bệnh, nhưng bố không dám đi khám:

- Khám rồi sẽ thế nào, còn gia đình, còn con nữa, còn em Đức nữa

Tôi lại càng thấy xấu hổ về bản thân mình. Tôi thương bố. Thương những đêm bố thức trắng, thương những lúc trời mưa to gió rét bố vẫn quần quật ngoài kia kiếm tiên nuôi tôi. Nhưng bây giờ có phải đã muộn rồi không? Vì tôi mà sức khỏe bố yếu nhanh hơn, vì tôi mà bố vất vả hơn… Tôi phải làm sao đây???
Và mẹ…..

Xa mẹ rồi, không còn được ăn cơm mẹ nấu nữa, không được mẹ mắng nữa. Xa mẹ rồi, ngoài này làm gì có ai lo lắng cho tôi nữa.

Tôi vẫn nhớ, ngày còn nhỏ, có một lần tôi đã dành giụm tiền ăn sáng để có thể mua tặng mẹ một chiếc cặp tóc màu xanh, nhân ngày sinh nhật mẹ. Có một lần đi ngủ, hôm ấy mẹ vắt màn sang hai bên, đẹp lắm, tôi đã hỏi mẹ vì sao lại vắt màn đẹp như thế này. Mẹ bảo: “vì đây là giường của công chúa mẹ”. Tôi cười tít mắt. Rồi những trưa nắng, đợi mẹ ngủ say tôi vẫn thường sờ trộm ty mẹ, trốn mẹ đi chơi mà không chịu ngủ trưa để chiều về bị mẹ mắng.

Sức khỏe mẹ vốn không tốt, mẹ hay phải đi khám vì bị khó thở, nhưng tôi thì chẳng biết thương mẹ, chỉ mải chơi thôi. Càng lớn tôi lại càng làm cho mẹ buồn hơn. Những lần mẹ bị bố mắng vì bênh tôi, nhưng lần bố quát mẹ vì không biết dạy tôi. Tôi thì chẳng chịu suy nghĩ. Cứ chỉ biết đứng nhìn.

Để rồi khi đi xa nhà, tôi mới biết tôi yêu gia đình mình như thế nào. Mới biết gia đình là điều tuyệt vời như thế nào. Tôi biết bố mẹ yêu thương tôi như nào. Vì lo cho tôi nên bố mới hay cáu gắt và mắng tôi. Mẹ vẫn thường nhắn tin hỏi thăm tôi, nhắc nhỏ tôi học tập. Lớn hơn tôi thấy khoảng cách giữa tôi và mẹ hình như gần hơn ngày trước vì con có thể tâm sự với mẹ những điều tôi buồn mà không sợ bị mẹ mắng. Cảm giác thật khác với những ngày còn bé khi mẹ ôm tôi vào lòng và ru tôi ngủ. Mẹ giờ gầy đi nhiều lắm rồi. Đi với mẹ ai cũng bảo là “hai chị em”. Tôi có lỗi vì đã làm hước mắt mẹ rơi. Tôi sẽ nhớ những lần mẹ khóc.


Nhà tôi có một thiên thần nhỏ, năm nay mới vào lớp 1. Tôi yêu cậu em trai bé bỏng của mình, thiên thần đáng ghét của nhà tôi. Tôi đã nhớ em đến phát khóc. Có lần mẹ và em gọi điện, đang nói chuyện, em hỏi: “Chị có nhớ em không, khi nào nhớ em thì đặt hai bàn tay lên má nhé, em luôn ở bên chị”. Tôi nhớ em quá nên khóc và giọng nghẹn đi, em hỏi: “Giọng chị làm sao đấy?”. Tôi chỉ biết nói: “Không! Chị bị ốm”.

Tôi biết 19 năm nuôi con thật không hề dễ. Bố mẹ đã phải đánh đổi cả tuổi trẻ và sức khỏe cuả mình cho tôi. Tôi là đứa con hư của bố mẹ, nhưng con biết dù con có bao nhiêu lỗi làm thì tôi vẫn là con của bố mẹ. Tôi yêu gia đình mình và tôi yêu bố mẹ.
Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra con!
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Con, một cô gái bướng bỉnh đầy quyết đoán, tự tin vào chính mình. Nuôi cho mình những ước mơ khát khao và tham vọng, rồi đôi khi con luôn tự hỏi “có phải tương lai con là gánh nặng của cuộc đời mẹ hay không?

Nhà mình không khá giả, người quê ta gọi là “chạy cơm 3 bữa mỗi ngày”, mẹ oằn mình nuôi năm miệng ăn, miếng đất khô cằn ngày nào bố cũng vào chăm sóc, hi vọng mùa màng bội thu lo cho con cái mỗi lần lễ tết hay đóng học, cô con gái lớn học Đại Học trên đất Sài Thành khi nào mới ra trường ổn định? Cô chuẩn bị rời cấp ba theo chân chị bước vào đời, cô bé nhất lên chín tuổi sáng sáng đến trường chiều nhảy dây, nỗi lo cơm áo gạo tiền cứ vây quanh nhà mình đến khi nào hả mẹ?

Ngày đi học, con không chịu học lớp bình thường, con muốn vào lớp luyện thi để thể hiện sự thông minh và hơn kém bạn bè, lũ bạn phóng xe qua, mặt con mù mịt đất đỏ bám vào, con ghét con phải có xe như chúng nó, con muốn đi học trên Sài Gòn cơ để không bị bỏ rơi nơi này, con muốn mua điện thoại nhưng phải cảm ứng, muốn bay xa hơn nữa trong những dự định của mình về một nơi xa xăm nào phồn hoa tấp nập, thật nhiều vinh hoa và danh vọng.

Nhưng! Mẹ như một gáo nước lạnh dội hết ước mơ của con, biến con trở nên an phận thủ thường bình dị, nhưng mẹ có biết? Đến tận phút giây này con vẫn luôn tự hào chính bản thân mình vì đã làm khô khi cái đầu đầy nước lạnh đó, nhờ có nó con mới mạnh mẽ và dám thử sức mình, dám bỏ, dám buông tay những khi mình cần. Học sư phạm chính là đang giết con và giết luôn một tâm hồn con người căng tràn nhựa sống.

Con hăm hở chuẩn bị tinh thần niềm tin vào ước mơ thứ nhất của mình, trải đầy khó khăn thử thách ước mơ về một nhà thiết kế thời trang sáng tạo, mẹ chắc hẳn vui mừng khi con đã yên phận làm một nhà giáo tương lai? Mẹ tự hào chính mình khi đã nuôi dạy con cái ngoan ngoãn vâng lời! Nhưng mẹ nào biết con gái mẹ đã xoay chuyển niềm vui của mẹ như thế nào?

Con bắt đầu đến với nghề giáo viên như một chiến lược lâu dài, con ghét phải lao động chân tay vì có lẽ con đã quá quen công việc học hành và hưởng thụ, con ghét chính nơi này và con ghét luôn mẹ, ghét gia đình mình, con như chạy trốn mỗi lần cuối tuần lễ tết phải về nhà, con chỉ muốn thực hiện kế hoạch của mình thật nhanh… Và con đã có những thứ con muốn bằng sự kiên trì dèm pha của mọi người, và in đậm lời nói của mẹ “con không có tài “.

Con chà sát trái tim bao người yêu thương con, con chà sát luôn khoảng cách giữa con và gia đình, con dối mẹ bao lỗi lầm ngụy biện cho mình với những lý do thích đáng.

Bước chân xuống đất phồn hoa một mình con quen rồi, con quen cảm giác khi thất bại chỉ có giọt nước mắt làm bạn đồng hành, quen luôn cảnh đi bộ một mình nhìn lũ bạn được đưa rước sau mỗi lần tan học, mỗi thành công của con chỉ thầy cô bạn bè trầm trồ động viên khen ngợi.., quen cách la mắng của mẹ khi con tự ái bỏ đi những cuộc thi trên trường, thuộc bài ca mỗi lần mẹ bực tức,… Im lặng! Chỉ có thể là im lặng và hành động mà thôi, lúc đó con ước “mẹ là bạn bè hay người ngoài, con sẽ cãi đến cùng và cho họ vài cú đấm”.

Con tự tin cho rằng mình tài giỏi lắm, những gì con tính toán đều đạt được, con hãnh diện khi bước chân ra thế giới bên ngoài đầy cạm bẫy hiên ngang, nhưng con nào đâu biết “nỗi lòng của mẹ ngóng trông con như thế nào? con còn khờ lắm”.

Bước chân lần nữa vào con đường Đại Học, cũng đồng nghĩa mỗi tháng nhà mình sẽ tốn thêm khoản tiền gửi đi không biết ngày quay lại, rồi tương lai con sẽ đi về đâu? Khi nhà mình quanh năm chỉ biết việc đồng áng, mỗi ngày thấy mẹ bon chen trong cuộc sống ngoài đường kiếm từng đồng chắt chiu lo cho con ăn học. Bệnh của mẹ không thuốc thang không có lần tái khám liệu có đủ sức mình cho những tháng năm dài của cuộc sống với những đứa con suy nghĩ giản đơn?


Con khóc tiếng khóc chào đời đầu tiên và khi con nhìn thấy mẹ làm món cà pháo khoái khẩu cho con, mẹ sợ con không hợp khẩu vị, lại sợ con đói không biết nấu ăn khi con hậu đậu việc bếp núc, sợ con ốm đau không ai bên cạnh xa nhà… Mẹ sợ! Nhưng mẹ nào đâu biết con còn sợ hãi hơn khi một ngày mẹ bỏ con ra đi và con không thể nghe mẹ la mắng. Con bắt đầu cảm nhận trái tim mình nhiều hơn, yêu mẹ nhiều hơn như yêu chính tương lai của mình, con biết trân trọng đồng tiền mỗi lần con nhận được nó có vi mặn của mồ hôi, biết yêu thương gia đình mình nhiều hơn trong những suy nghĩ, con ngại ngùng khi nói chuyện với mẹ “Lại đóng học phí nữa hả? Mới đóng mà con? Uh để từ từ mẹ gửi…”, rồi lặng im giấu đi giọt nước mắt của mình khi nhìn thấy bệnh án của mẹ vậy mà mỗi khi con ốm đau chỉ bị cảm nhẹ con đã sốt sắng cả lên, con thật là vô tâm có phải không mẹ?


Người ta nói “cha mẹ sinh con trời sinh tính “, mẹ đảm đang bao nhiêu an phận lo cho gia đình bao nhiêu thì con lại nghĩ suy về cách sống của một người đàn ông trong tương lai ghánh vác chuyện gia đình, nhưng dù con bướng bỉnh bao nhiêu, trái tim sắt đá đến dường nào cũng không thể không rung động trước tình mẫu tử, không thể không hiểu quy luật “Hỗ dữ không ăn thịt con cái bao giờ “, rồi khi trên đường đời lầm đường lạc lối con lại trở về bên gia đình, lại được mẹ chở che và bao bọc.

Có lẽ mẹ con mình chằng bao giờ ngồi tâm sự với nhau mẹ nhỉ? Có lẽ chẳng bao giờ mẹ biết trong con đang suy nghĩ những gì? Con có yêu mẹ hay không? Có dự định gì về gia đình tương lai sau này? Nhưng điều đó với con không quan trọng, con chỉ cần một trái tim luôn biết cảm động trước tình yêu thương, cần sự thông minh khôn ngoan khéo léo trên đường đời, cần nhìn mẹ con sẽ hiểu con sẽ là người phụ nữ như thế nào trong tương lai.

Con đủ tỉnh táo để nhận sai lầm sau thất bại, nhưng đến tận phút giây này, đến tận 24 tuổi đầu con mới cảm nhận được sự hi sinh của mẹ dành cho con là vô bờ bến. Nếu có một điều ước? Nhắm mắt lại con nguyện ước, mẹ có biết con ước gì không? “Mẹ sẽ mãi mãi bên chúng con không quy luật nào có thể thay đổi”. Con sợ không được nghe giọng mẹ, sợ mẹ im lặng mỗi lần con sai, thà mẹ cứ hét lên la mắng con để con cảm nhận những gì quen thuộc nhất, xin đừng bắt con thay đổi trái tim cảm xúc của mình khi đã quá quen thuộc, xin đừng buông tay con mỗi khi con cần. Con sợ lắm lúc đó con sẽ sợ hãi và khóc rất nhiều con sẽ đánh mất đi vẻ ngoài mạnh mẽ của mình, sẽ thu mình vào một góc tự kỉ mất, nên mẹ xin đừng bỏ con mẹ nhé! Hãy xem con như đứa trẻ ngày nào vẫn ham chơi vui đùa sớm tối, vẫn nằm trong vòng tay mẹ ngày nào, vẫn còn bé dỗi hờn nằm trên nôi để mẹ ru à ơi mỗi khi trở giấc, đơn giản con chỉ cần như vậy thôi có phải là tham lam quá?

Tương lai con cái có lẽ là gánh nặng của mỗi gia đình, đừng bao giờ nói bạn sẽ “không” và bạn tự lập bởi có gia đình, có cha mẹ tình máu mủ mới tạo nên bạn ngày hôm nay, đừng kiêu căng hay ngạo mạn chạy theo hư vô rồi khi nhận ra những phút sai lầm lúc ấy không gì có thể đánh đổi được, nhất là những người thân xung quanh mình. Và dù đi đến tận phương trời nào hay vấp ngã trên đời chỉ có cha mẹ là cho chúng ta tình yêu vô điều kiện. Hãy cảm nhận sẻ chia những gì tâm tư nhất, hãy thổ lộ và dám thể hiện mình, hãy nói “con yêu mẹ” dù là nói nhỏ thôi cũng là đủ hạnh phúc lắm rồi.