DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn Đọc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bạn Đọc. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013


Góc Tâm Hồn Nhỏ - Có thể ngay lúc này bạn thất bại, nhưng bạn sẽ mãi không thành công nếu bạn luôn giấu đi những cơ hội để mình được cố gắng hơn.



Thi trượt đại học không phải là chuyện nhỏ, nhưng cũng thể là dấu chấm hết. Hãy tiếp tục ôn tập, tiếp tục cố gắng trong năm sau. Nếu thực sự quyết tâm thì chắc chắn bạn sẽ thành công. Đừng vì năm nay thi trượt mà buông xuôi mọi thứ, vì khi đó bạn đang tự đánh mất cơ hội của chính mình.

Một kế hoạch bị dang dở, không có nghĩa là sẽ chấm dứt tất cả các kế hoạch khác. Cần hăng say hơn nữa với các dự định, công việc khác mà bạn muốn thực hiện. Nhưng hãy biết rút kinh nghiệm từ những thất bại đã vấp phải. Bởi cơ hội là do mình tạo ra và quan trọng là phải biết nắm bắt và tận dụng thế nào cho tốt.
Chưa từng phát biểu ý kiến trên giảng đường đại học hay ở bất kì đâu trong những năm trước, thì ngay bây giờ hãy thay đổi. Năm trước bạn rụt rè e ngại, không có nghĩa là năm nay lại tiếp tục như vậy. Hãy thử một lần làm khác đi với những gì đã trở thành thói quen, bạn sẽ cảm nhận được những giá trị đích thực.

Lời yêu thương luôn được giấu kín, nhưng sẽ càng trở nên sâu sắc hơn khi biết cách bày tỏ. Có thể bạn định nói, định làm nhưng lại bỏ dở thì hãy tiếp tục thử xem sao? Cho mình một lần được bày tỏ, để biết rằng yêu thương không chỉ là giữ kín trong lòng.
Cuộc sống luôn cần có sự cân bằng bạn ạ! Khi thất bại, buồn chán hay tiếc nuối… chỉ cần bạn cho chính mình thêm một cơ hội thì có thể mọi thứ sẽ khác. Cuộc sống sẽ đầy ắp những niềm vui và trải nghiệm. Cũng có thể bạn vẫn không thực hiện được như mong muốn, nhưng có lẽ sẽ không cảm thấy hối tiếc. Bởi thời gian như chiếc đồng hồ cát, mỗi ngày đều vơi đi và chảy trôi rất nhanh, sẽ đánh mất nhiều thứ khi bạn luôn chần chừ, rụt rè.

Vì thế nên đừng bao giờ để dành cơ hội các bạn nhé!
Ngô Thị Thắm

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Ăn Tết với chiếc tivi và bốn bức tường. Các bạn có ngạc nhiên vì điều đó không?



Không phải tôi không đi ra ngoài, không đi chúc tết, nhận lì xì hay gặp gỡ bạn bè đâu nhé. Mà là thời gian đó không chiếm nhiều bằng 80% thời gian ngày Tết, tôi vùi mình ở nhà và loay hoay chuyển kênh trên tivi, để tìm xem những chương trình mà tôi bất chợt nhận thấy: nơi ấy, tôi nhận ra được giá trị của bản thân.

Có thể nói là về quê thì tivi với tôi là bạn, bởi bạn bè tôi hoặc về quê trễ hoặc không ai đi chơi cả. Vì thế tôi chỉ biết nói chuyện với ba mẹ và chủ yếu là chơi với cái tivi. Nhờ vậy mà tôi tình cờ được xem các chương trình như: Hoa cúc trắng, Chắp cánh ước mơ, Điều kì diệu, Bếp yêu thương, Ngôi nhà mơ ước... Mỗi chương trình đem đến một cuộc đời, một câu chuyện với biết bao cay đắng, mồ hôi, nước mắt và hơn hết là nghị lực phi thường.
Những ước mơ cháy bỏng ở các nhân vật trong câu chuyện đó. Họ vươn lên từ cuộc sống cùng cực nhất, cơ hàn nhất để tồn tại với cuộc sống. Họ vẫn không ngừng khao khát được đổi đời, được thoát ra khỏi cái nghèo và nợ nần. Đặc biệt nhất là những bạn nhỏ, chỉ khoảng từ 8 đến 14 tuổi thôi đã phải lao vào kiếm sống phụ cha giúp mẹ gánh lấy cuộc sống không mấy dễ dàng này. Thế nhưng các bạn ấy vẫn cố gắng vượt khó, cố gắng duy trì niềm tin ở những con chữ để nuôi bao ước mơ, hoài bão tươi sáng hơn trong tương lai, tin vào một ngày mai đổi khác.
Cùng cực vẫn không đánh gục được nghị lực và tình yêu của các bâc cha mẹ, luôn mong muốn con mình được sung sướng, hạnh phúc về sau, dù khó khăn mấy cũng vì con mà sống.
Bên cạnh những câu chuyện ấy là những hình ảnh các bạn trẻ chẳng may mắn, lành lặn như bao người khác, nhưng ở họ bùng cháy lên một nghị lực phi thường, cuộc sống muốn họ gục ngã thì họ càng vươn lên chứng mình những điều kì diệu vô cùng ý nghĩa.
Ở đó tôi nhận thấy bản thân mình sao quá yếu đuối và nhỏ bé. Tôi không gọi là có đầy đủ điều kiện, nhưng tôi vẫn được đến trường, đến với thời sinh viên mà không phải lấm lem bụi đường, không phải nếm trải nắng, gió. Vậy mà sao tôi không biết quý trọng những gì mình đang có, bỏ phí quá nhiều thời gian, công sức, tiền bạc và tôi vẫn còn là gánh nặng trên vai ba mẹ đã già yếu.
Tại sao tôi lành lặn như thế này mà lại chưa làm được gì có ích dù chỉ là cho bản thân, gia đình chứ chưa dám nói đến xã hội? Tôi có điều kiện tốt hơn mà sao không giỏi bằng các bạn trẻ ấy? Hay họ luôn có khát khao, hoài bão, còn tôi, tôi có ước mơ gì không hay vẫn vô định hình? Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu khi tôi xem những chương trình ấy.
Tôi chờ hằng ngày để được xem, được khóc, được vui, được buồn cùng những mảnh đời ấy. Và cũng là để cho tôi được thấm thía hơn cuộc sống của tôi, nhận ra giá trị của bản thân mà mình đã để nó ù lì bấy lâu. Để bắt đầu nhem nhóm ước mơ, niềm tin, nghị lực và sống có trách nhiệm hơn với bản thân, gia đình mình.
Cảm ơn lắm cái Tết buồn chán đã mang tôi đến với những chương trình, những thông điệp ý nghĩa, nhờ đó mà tôi còn kịp dừng chân trước khi mình đi sai lối. Tôi đã bắt đầu, còn bạn thì sao?
Nguyễn Thị Linh Tuyền


Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tuổi thơ tui gắn liền với những buổi trưa. Vào giờ đó, con nít trong xóm đi ngủ hết, riêng tui lại…long nhong bên ngoài vì ba mẹ bận đi làm.

Ba mẹ không an tâm để cho tui ở nhà một mình, nên khóa cửa nhà, gửi tui vô nhà nội gần đó. Đợi đến khi nội ngủ, tui rón rén chạy ra ngoài. Và khi đã đi được một quãng khá xa, tôi nhảy cẫng lên như vừa được “thả”.

Mỗi buổi trưa của tui luôn đầy ắp kỉ niệm. Là con gái, nhưng tui cực kì quậy và nhây. Trưa, trời nắng chang chang, tôi dang đầu trần đi lon ton khắp xóm. Ngồi một mình không ai chơi cùng, tôi bèn…trèo lên cây xoài ngồi chơi, sau đó nhảy ùm xuống từ độ cao gần…một mét. Làm đi làm lại liên tục cũng chán, tôi bắt đầu bứt lá lốt ở gần đó, cuốn chặt, rồi cắt thành từng sợi. Tôi tự chơi đồ hàng, vừa vào vai người bán, vừa đóng vai…người mua. Đến tầm chiều, con nít trong xóm ngủ dậy, tui bắt đầu chơi với chúng. Tụi tui bày ra đủ trò, có những trò lạ đến mức…chắc chỉ có con nít xóm tui chơi. Ví dụ như thảy thun (vạch ra một ô ma trận 10 x 10, trong đó ghi đủ số, thảy thun trúng số bao nhiêu thì sẽ được tặng bấy nhiêu thun), cò cò dí (đứa nào “bị” sẽ phải nhảy lò cò và dí những đứa còn lại trong khoảng sân giới hạn, đứa nhảy lò cò đụng trúng ai thì người đó thua), đập tường (một kiểu chơi cực kì khó hiểu mà đến tận bây giờ khi nhớ lại, tôi luôn thắc mắc, tại sao chúng tôi lại có thể chơi trò đó suốt một thời gian dài được nhỉ…)

Ngày ấy, chúng tui đều là con nhà nghèo. Sau giờ học buổi sáng, mỗi đứa đều có một khoảng thời gian khá dài để ăn ngủ, nghỉ ngơi, chơi đùa. Thường thì tụi tui hay “trốn ngủ trưa” để được đi chơi cùng nhau ở khoảng sân cực rộng giữa xóm (luôn cố gắng chơi im lặng hết mức có thể để không bị phát hiện). Nhưng nếu bị phát hiện rồi thì chỉ cần…mè nheo ba mẹ một chút, giả vờ ngoan ngoãn một tí, là xong.

Những buổi trưa năm đó thường khiến tui bị “no đòn” khi mặt đen như cột nhà cháy, quần áo bẩn thỉu, đầu nóng như lò lửa. Nhiều lần tui bị mẹ cấm cửa cả tuần liền. Nhưng tui không bao giờ hối hận, thậm chí còn ngưỡng mộ sự liều lĩnh thời bé thơ của mình. Nếu được sống lại lần nữa vào ngày này năm đó, chắc chắn tui sẽ…quậy hơn, nghĩ ra những trò độc hơn, và tiếp tục rủ bọn con nít trong xóm trốn ngủ vào buổi trưa để bày ra những trò độc lạ mà chỉ có con nít mới hiểu…
Demi Twinkle ®

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Hồi đó gia đình tôi còn nghèo lắm, chưa tết nào có đủ tiền để mua cành đào, cành quất về bày trong nhà, chị em tôi cứ đến tết là lại loay hoay cắt hoa giấy treo lên cành khô cho có không khí.

Một lần, vào mùng 6 tết, ngày đầu tiên bố tôi đi làm về, trên chiếc xe đạp cũ có chở một cây quất to, xum xuê những quả vàng óng. Mẹ con tôi đều thắc mắc không biết bố mua nó làm gì? “Bố nhặt nó từ thùng rác bên đường ấy, cây quất đẹp như thế mà người ta nỡ vứt đi”,  bố vừa bê chậu quất xuống vừa nói.
Nếu cây quất này xuất hiện trước tết thì chắc phải là niềm ngưỡng mộ của cả làng nhưng giờ thì nó là chủ đề bàn tán của những người xung quanh, người ta bảo bố tôi đua đòi, có thì dùng không có thì thôi mất gì phải nhặt ngoài đường, mất thể diện người dân quê… bao nhiêu lời nói, ánh mắt dè bỉu của mọi người. Mấy chị em tôi lúc đó cũng giận bố lắm. Bố làm chúng tôi xấu hổ. Nhưng bố tôi dường như không để ý đến những gì xung quanh, hôm sau bố lại đem về một chậu cúc vàng, rồi thêm vài cây quất nữa, dần dần cũng chẳng ai để ý đến việc đó nhưng chị em tôi vẫn bị bạn bè trêu chọc mỗi lần đến trường. Bố trồng tất cả chúng vào mảnh vườn nhỏ trước nhà, chăm chút, nâng niu, nhưng mấy hôm sau những cái cây bố trồng bắt đầu héo dần và chết.
Một buổi tối cả nhà ăn cơm, tôi hỏi bố “Bố ơi, bố mang mấy cây quất, cây hoa đó về trồng làm gì, chúng có sống được đâu?”.

Bố nhìn tôi “Các con có biết vì sao bố mang chúng về trồng không?”

“Bố trồng để tết năm sau nhà mình có quất có hoa chưng phải không bố?” Em gái tôi nhanh nhảu trả lời.

Bố lắc đầu “Không phải đâu con gái, chỉ là nhìn thấy những cây hoa, cây quất còn mơn mởn thế mà bị vứt đi bố thấy tiếc và thương chúng thôi, bố mang về trồng là cho chúng một cơ hội để sống…” Bố đặt bát cơm xuống nhìn ra khoảng vườn tối nơi có những cây quất héo khô, trụi lá. “Chúng cũng là những sinh linh bé nhỏ đấy các con à” Giọng bố tôi trầm hơn hẳn nhưng trên miệng lại thoáng có một nụ cười nhẹ.
Một tuần sau, mẹ bảo tôi phụ mẹ don vườn để trồng rau, nhổ đi những cành khô từ những cây mà bố trồng, tôi phát hiện từ chỗ bố trồng chậu cúc lần trước, những thân cây héo đang nảy chồi, những cái chồi nhỏ, xanh non. Cả buổi chiều tôi chỉ mong bố mau về, vừa về là tôi kéo bố ra vườn “Bố ơi, bố nhìn kìa, có phải cây cúc vàng lần trước bố đem về không bố? Nó sống lại rồi kìa” tôi reo lên. Bố nhìn những chồi non nhỏ rồi mỉm cười xoa đầu tôi, vẫn là nụ cười nhẹ nhưng thật tươi.
Song Tử 

Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013


Góc Tâm Hồn Nhỏ - ~ Cuộc sống nó là một cái xích đu, đúng không nhỉ? Ừ đúng rồi, biết sao đúng không? Khi mình ngồi trên chiếc đu quay đó, việc đẩy chiếc đu quay trở thành một khó khăn của mình, nên mình phải nhờ 1 ai đó quay chiếc đu…Có vui có thích hay không thì đó là tùy vào người quay chiếc đu, họ quay nhẹ thì ta thấy chán, họ quay vừa ta thấy thích, còn khi họ quay quá mạnh thì…ta cảm thấy bực bội, khó chịu và muốn nhảy xuống khỏi chiếc đu đó ngay lập tức…Chiếc đu quay đó cũng chính là cuộc sống đang đẩy đưa bạn đi, đi đến nơi thiên đường hay tới địa ngục?
Góc Tâm Hồn 1 Xoay xoay xoay
~ Buồn chán, có bạn…tâm sự, có bạn…muốn yêu, có bạn…muốn nói lên lời yêu thương, cũng là bạn đây! Họ chính là người đưa đẩy chiếc đu quay của bạn, quay nữa đi, hihi mát quá, quay tiếp đi, hihi nhớ cứ quay như thế nhé, đừng thả ra nhé! Cái sự thích thú ấy đã được bày diễn, đã được người ngồi trên chiếc đu đó cảm nhận, cũng đã được người ngồi trên chiếc đu đó nói lời “cảm ơn”? lời cảm ơn ấy có đúng với bản chất của nó không nhỉ? Nó sẽ xảy ra trong bao lâu cơ chứ? Hay nó chỉ xảy ra khi chiếc đu quay và ngừng xảy ra khi chiếc đu không còn quay nữa? Ừ thì đó chính là cuộc sống của mỗi người, nó luôn quay và quay, không ngừng đâu, nó chỉ ngừng khi bạn không còn thấy mặt trời nữa mà thôi! Ai đã làm thay đổi con người của bạn, ai đã làm bạn biến đổi từ thiên thần đến quỷ dữ, hay chính bạn đã cảm nhận sự thích thú đó đến dư thừa nên bạn đã tự làm mình xấu đi. Thật khó khăn khi phân tích nó nhưng thật dễ dàng khi bạn là con người như vậy…đến thì dễ nhưng muốn xóa bỏ nó thì có vẻ là cả một vấn đề đây, không chỉ dùng bút xóa và xóa hết những cái tội lỗi ấy là xong đâu. Mà nó còn được bày ra cho thiên hạ xem, bày ra cho những con người khác nhìn thấy và phỉ nhổ lên những điều ấy dù nó là tốt hay xấu. Con người thật không biết phân biệt, có xấu có tốt cũng phải ngẫm nghĩ lại điều mình vừa nói ra chứ, sao họ lại có thể làm những hành động khó coi như vậy, họ không hề nghĩ tới người đọc sẽ cảm thấy ra sao à? Hay họ chỉ nghĩ cho riêng bản thân họ khi họ đã làm điều mà họ cảm thấy thỏa mãn, thật lỗ mãn.
Góc Tâm Hồn 2 1 Xoay xoay xoay
~ Chóng mặt quá, sao quay nhanh thế kia, làm người ta không biết đất trời luôn đây này >”< ~! Sao thế? Cảm thấy khó chịu rồi sao? Chưa hết thời gian mà, quay tiếp nhé? Thôi thôi đủ rồi, thế là đủ rồi, chóng mặt lắm. Này! Tưởng thoát khỏi đây dễ thế sao? Nhìn đi, con người này mà để em thoát khỏi đây sao, ngồi ngoan đó đi em, để anh quay tiếp, quay đến khi nào anh thấy chán thì thôi! 1 bước lỡ lầm, đi mất rồi, làm sao đây? Tìm lại làm sao đây? Thà lúc nãy mình không ngồi lên đây, để khi nó quay bây giờ không thoát được nữa, đồ phản bội mà, thật không ngờ >”< ~! Nói thế thì được ích gì nữa chứ, lọt vào tầm nhìn, bị hành hạ, sỉ nhục, để ngta cảm thấy vui sướng khi nó phá mình như thế, ai cũng thế thôi, không ai cho không ai cái gì cả, đúng không bé yêu của anh? Quá ngốc để rồi bây giờ phải nhận lấy cái kết quả này, làm sao đây chứ??? Bao ngày phải sống trong vòng tay của nó, khó chịu, bực bội, cằn nhằn…có nói gì đi nữa thì cũng thế thôi, ngốc lắm bé yêu của anh ạ~
Góc Tâm Hồn 3 Xoay xoay xoay
~ Đến khi được thoát ra khỏi cái đu quay ấy, không bị làm phiền nữa, thì lại cảm thấy chán nản, chán cuộc đời, mất lòng tin về mọi người…muốn trả thù, nhưng càng làm thì càng chứng tỏ con người của bạn xấu…giống như người đó! 1 phút tha thứ bằng 1 giờ bình yên…ngậm ngùi nhìn lại và thở dài, xua tan mọi chuyên, chỉ vì mình ngốc mà thôi, thôi thì…lấy 2 bàn tay trắng với con người được rửa sạch để làm lại cuộc đời, đi tiếp quãng đường của mình chứ…!

~ Nhưng dù sao đi nữa…cũng đừng bao giờ ngồi trên chiếc đu quay ấy…Bởi, tớ và cũng như các cậu, rất sợ những vòng quay đó… _ _!

GocTamHon.org (via SiuNhanHeO)

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tôi đang tự do bay nhảy vui chơi và không biết giận hờn hay ghen tuông là gì bỗng anh xuất hiện. Lúc đầu tôi chẳng ấn tượng gì với anh hết, anh là nhân viên mới trong công ty tôi. Anh là quay phim, còn tôi là biên tập, mỗi lần có chương trình thì hai đứa đi làm chung rồ về, chỉ thế thôi. Lúc mới vào nghề tôi tự hứa sẽ không yêu người cùng ngành, vì cái nghề này đi sớm về khuya, giờ giấc lại không ổn định, chán lắm. Gia đình muốn tôi quen một anh chàng kỹ sư hay nhân viên ngân hàng, giờ giấc ổn định sẽ tiện chăm sóc tôi, tôi thấy vậy cũng hợp lý nên loại bỏ tất cả các anh chàng cũng ngành theo đuổi tôi. Lúc anh xuất hiện các chị trong phòng tôi lúc nào cũng khen “ anh chàng quay phim mới cao to, đẹp trai nhỉ” nhưng tôi chẳng để ý, mặc kệ vì tôi đã có mục tiêu của mình rồi.

Thế rồi cái bệnh say xe đã hại tôi, cứ ngồi lên xe là tôi đau đầu chỉ muốn dựa vào ai đó thôi. Mỗi lần đi quay chung, anh lại ngồi kế bên cạnh tôi làm tôi ngớ ngẩn chẳng biết làm sao, nếu không có người dựa chắc tôi sẽ ói, mà chẳng lẽ lại đề nghị anh cho tôi dựa, không biết anh sẽ nghĩ tôi như thế nào nhỉ, quyết tâm không dựa anh nữa. Bực mình, đang say xe mà hắn với cô thư ký cứ chọc nhau ồn ào, làm tôi không ngủ được lại nhức đầu nữa, tôi la toáng lên “im lặng một chút được không? Anh không nhìn thấy người khác đang mệt hả?” Rồi anh và cô thư ký nhìn tôi với ánh mắt tròn xoe, nhưng cuối cùng sau câu hét toáng lên thì hắn cũng ngồi im rồi.

Sau lần đó anh ít chọc tôi hẳn, anh chọc tất cả chỉ trừ tôi ra, chắc anh nghĩ tôi là bà già khó tính. Mặc kệ, muốn làm gì cũng được, miễn không ảnh hưởng đến tôi là được. Cứ như vậy khoảng cách giữa tôi và hắn cứ xa dần.

Một lần tôi đi quay cùng hắn đến khuya, uể oải quá, lên xe tôi ói liền. Lúc đó anh nhanh tay đỡ tôi, lấy nước cho tôi uống và đặt đặt tôi dựa vào vai hắn, tôi cảm thấy dễ chịu và thiếp đi hồi nào không biết. Xe chạy đến công ty, anh kêu tôi dậy rồi đề nghị “ hôm nay em mệt rồi, gởi xe lại công ty đi để anh chở em về”. Không hiểu sao tôi lại gắt gỏng lại “ đưa về rồi ngày mai lấy xe đâu đi làm, tui tự về được rồi”. Lúc đó anh nhẹ nhàng quá “anh đưa về, sáng anh qua chở em nhé, em về một mình không an toàn đâu, khuya quá rồi”. Trời cũng đã khuya quá rồi, đường lại vắng nữa đúng là con gái đi về một mình lúc này cũng không an toàn, thôi đành để anh đưa về vậy, có gì mai tính tiếp.

Trên đường về, anh chở tôi vào một quán cháo. Tôi thầm nghĩ, anh cũng tâm lý thật, tôi đang ước mình có một tô cháo thật nóng. Sáng đến công ty, ai cũng trố mắt lên nhìn tôi ngồi trên xe anh, tôi giải thích ngay còn anh chỉ mỉm cười và lặng lẽ đi vào.
Góc Tâm Hồn GocTamHonorg anh da den Anh đã đến
Sau lần ấy anh nhắn tin với tôi nhiều hơn và đòi trả công, tôi hẹn hắn đi cà phê để trả công cho tối hôm đó. Tối nào anh cũng nhắn tin trêu trọc làm tôi tức điên lên và muốn cãi nhau. Thế rồi một ngày anh xin nghỉ việc ở Công ty chuyển công tác chỗ khác, trong lòng tôi cảm thấy trổng trải quá. Có lẽ nào tôi đã yêu anh rồi sao, không phải đâu tôi tự nhủ “ chỉ là thói quen, một thời gian tôi sẽ quên”. Nhưng không phải, tôi cảm thấy nhớ anh vô cùng, nhớ cái tin nhắn trêu trọc mỗi đêm, nhớ mối lần anh mỉm cưới khi thất tôi bước vào công ty. Dường như cái mục tiêu không yêu người cùng ngành của tôi đã tan biến rồi, tôi đã yêu hắn.

Một thời gian sau, hắn quay lại công ty tôi làm việc, vẫn không thay đổi nhưng tôi thì thay đổi, tôi hiền hòa và nói chuyện với anh nhiều hơn. Noel, anh mời tôi đi chơi, cái lạnh thổi vào, tôi nép vào vai, anh hôn thật nhẹ lên trán và ôm tôi vào lòng, tôi không đẩy anh ra và cảm thấy thật ấm áp, tôi như muốn ở trong lòng anh mãi thôi, ấm áp và bình yên quá.

Cảm giác cô đơn của tôi đã không còn, cảm ơn anh đã đến và mong anh mãi bên em nhé. Và tôi lại gọi anh bằng một cái tên rất ngộ “bobo của em”.

GocTamHon.org (via thaohahanh)

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tại sao khi những cơn mưa kéo về thường làm lòng người buồn man mác nhỉ? Hay những giọt mưa có chứa những cảm xúc nhớ thương?

Chiều buồn, tôi lang thang ra phố, cũng đã lâu rồi tôi không đi dưới cơn mưa như chiều nay.

Những hạt mưa vẫn đan xen hòa lẫn trong từng cơn gió lạnh buốt da, âm thanh của gió của mưa, và tiếng xào xạc của những chiếc lá khô ven đường dường như hợp lại thành một bản hòa tấu lúc như tiếng khóc nhẹ nhàng, lúc như lời trách móc thở than, hờn tủi. Khi trong tôi nỗi buồn khe khẽ tìm về, tôi cứ lầm lũi dưới cơn mưa

“Ôi! ước gì ta không hề biết nhớ
Để lòng mình thanh thản lúc chiều buông
Ôi! ước gì ta chưa hề gặp gỡ
Để vô tư trong sáng mãi tâm hồn”

Tại sao khi những cơn mưa kéo về thường làm lòng người buồn man mác nhỉ? Hay những giọt mưa có chứa những cảm xúc nhớ thương? Đến giờ phút này đây, tôi không còn biết mình phải nghĩ tới điều gì nữa.

Chỉ cần tưởng tượng ra trong đầu những điều đã cũ: tiết học cuối cùng, ngày tổng kết, lễ ra trường… là lại đau thắt lòng đến lạ. Mái trường yêu dấu ngày nào, giờ đây chỉ còn là kỷ niệm…

“Ngày mai xa nhau rồi
Trường mến thương xa rồi”

“Xa” – nghe từ đó mà thấy trống rỗng. Mới đó mà bốn năm đã trôi qua, thời gian bay vút vô tình tựa gió, không đợi ai bao giờ. Tôi nhớ mãi ngày bước vào ngôi trường THCS, khi đó tất cả đều lạ lẫm, đều mới mẻ.
Và rồi bạn đã đến ngồi bên tôi, đã lắng nghe điều tôi nói. Kể từ giây phút đó, tôi biết mình đã trở thành một phần, dù rất nhỏ bé, của “tổ ấm” mới này.

“Ngày bé thơ còn nhớ
Ta dắt tay nhau tới trường
Vào trong lớp học mến thương bạn bè”

Lớp 9A chúng mình, bốn mươi đứa học trò “nhất quỷ nhì ma”, chẳng đứa nào giống đứa nào. Cảm giác thật buồn khi đọc một bài viết mà bên cạnh tên đứa này không có những đứa khác. Cảm giác thật hụt hẫng khi nhìn tấm ảnh thiếu đi dù chỉ một thành viên.

Từ khi nào chúng ta đã trở thành một khối không thể tách rời bạn nhỉ? Yêu lớp mình, yêu trọn vẹn bốn mươi thành viên. Làm sao tôi có thể quên đi cái Ly hay cười, chị Ánh hồn nhiên, Anh Duy lớp trưởng …? Và nhất là làm sao quên được “người ấy”, người mà tôi biết sẽ chẳng bao giờ có thể nói hết những suy nghĩ của mình với “ấy” được.

Thầy cô thân yêu bao kỷ niệm giờ đã qua. Em vẫn còn nhớ mãi giọng nói hiền từ của thầy mỗi khi giảng bài. Em vẫn mang trong tim ánh mắt ấm áp của cô mỗi giờ lên lớp.
Góc Tâm Hồn GocTamHonorg mua ki niem Mưa kỉ niệm
Liệu đó có phải là một cơn ác mộng khi một sớm tỉnh giấc, bỗng dưng thấy mình không còn là người học trò nhỏ mà thầy cô đã chắp cánh ước mơ?

Thèm được thêm một lần ngồi trong giờ Văn, thêm một lần đùa giỡn nhau trong giờ Thể Dục, thêm một lần lặng yên nghe lời cô Lê giảng những triết lý cuộc sống và ít ra cũng mong được thêm một lần được ra hành lang ngồi học thuộc cho dù chỉ là 1 đoạn văn.

Nhưng sao chúng “đắt giá” đến thế? Em biết mình sẽ chẳng thể quay trở về ngày xưa ấy được nữa rồi, dù có bao nhiêu tiền đi nữa.

“Hè về phượng buồn, tiếng ve cũng buồn
Nghe trong tim sao thiết tha.”

Quá khứ là thứ gì đó đẹp đẽ mà xa vắng. Những người bạn thuở thiếu thời, những người thầy mình hằng yêu quý, có bao giờ ta muốn quên đi? Tất cả những điều đó, tôi sẽ không lưu giữ nó trong kí ức đâu!

Tôi sẽ cất giữ trong trái tim mình. Để dù bao năm tháng có trôi qua đi nữa, dù tuổi già có làm tôi lú lẫn thì chúng vẫn ở đó, vẫn nguyên vẹn như thuở nào. Trong lành và ấm áp.

Mùa hè này, ở khắp mọi nơi, bao nhiêu người bạn học sắp phải chia tay nhau? Bao nhiêu lớp học giờ đây sẽ chỉ là quá khứ? Tôi buồn, và tôi biết bạn cũng buồn. Chúng ta, dù ở phương nào, đều sẽ thấy luyến tiếc khi phải rời xa dãy bàn, dãy ghế, rời xa phòng học thân quen…

Những tích tắc cuối cùng của 1460 ngày bên nhau đang dần trôi đi. 1460 ngày – không đủ để nói hết những điều mình muốn nói, không đủ cho những giờ phút vui vẻ mà chúng ta đã kề bên nhau. 1460 ngày – không bao giờ là đủ.

Thời điểm này đây, lúc phượng vĩ nở rộ, lúc ve hè kêu râm ran, thời điểm mà lớp đàn em chúng ta trao nhau những dòng lưu bút của mùa hạ cuối, hãy tận hưởng những giờ phút cuối cùng ở bên bạn bè mình nhé hãy biết trân quý khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời bạn.

Bởi lẽ giảng đường cấp 3 rộng lớn thật sự dễ làm con người ta lạc lõng. Bạn sẽ chẳng thể tìm lại được cảm giác của một thời áo trắng tinh khôi ấy ở bất kì nơi đâu nữa. Đến bên nhau, nắm tay nhau, cùng hát vang cho thầy cô, cho mái trường, cho bạn và cho tôi. Để rồi chúng ta biết mãi mãi, mình thuộc về nhau.

Buổi chiều đã tàn và dần khuất trong đêm, những ánh đèn vàng đã chiếu sáng, những cơn gió hình như đã nhẹ nhàng hơn, nhưng đâu đó vẫn còn có một người lặng lẽ đi trong mưa với mênh mông nỗi nhớ.

GocTamHon.org (via Tuyết Nhân Quý)

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Em yêu ơi! Em có biết được rằng, giờ đây anh đang phải sống trong những ngày, những tháng cô đơn, đau buồn nhất của cuộc đời anh! Giờ đây, em là ai? Anh là ai? Anh đã chẳng thể nào nhận ra được nổi nữa. Anh dường như đã buông thả của sống của anh, và cứ thế, cứ thế… Anh lại khóc rất lâu.

Mỗi tối anh chỉ biết tự giam mình vào bóng tối một mình. Em à! Anh thấy lòng anh đau đớn như thể ngàn kim tựa vào nơi trái tim anh. Trên thế gian này, có những điều, những thứ chẳng bao giờ anh có thể hiểu được và vả chăng cả em cũng chẳng thể hiểu hết về anh? Mỗi ngày với anh thật buồn làm sao! Nhưng anh cũng chẳng thể hiểu được vì sao anh lại trở nên như thế? Em nói rằng giờ anh là kẻ lạnh lùng? Em ơi! Điều đó trở nên từ khi nào vậy em? Vì giờ đây, chính bản thân anh cũng chẳng thể nào hiểu được mình nỗi nữa rồi!

Mỗi sáng khi anh thức dậy, không hiểu vì sao anh lại thấy nhớ em, nhớ em hơn những gì anh đã từng nhớ, anh ước giá như em có thể xuất hiện trước mặt anh, để anh được chạy đến ôm lấy em thật chặc vào lòng và sẽ hỏi vì sao ta lại phải xa nhau trong lặng im như vậy?

Anh vẫn nhớ rằng em đã từng thũ thĩ bên anh và nói rằng “anh là một chàng trai bình dân, hiền lành hơn tất cả trên đời, anh không rượu chè, hút thuốc, không thích đi tay ga, không thích xài những chiếc điện thoại cảm ứng đắt tiền. Vâng! Anh giản đơn lắm em à! Bởi vì anh thích như vậy và sẽ mãi luôn như thế! Dù ở đâu, làm gì Anh cũng đều thích bước đi với những áo sơ mi dài tay vừa đủ thân người cùng những chiếc quần Jean xanh dương sáng nhạt truyền thống ngày xưa…”. Anh trẻ con lắm phải không em? Em ơi! Em có nghe?
Em còn nhớ không? Những lúc anh buồn, anh điều mở những bản nhạc Hongkong lời Anh mà anh rất thích. Nghe xong anh quay sang và ôm em thật dịu dành, và anh bật…khóc! Thời khắc đó, anh sẽ chẳng bao giờ quên. Nhưng giờ đây khi lòng anh đau đớn, những bài hát Just a Fantasy, Love Is Only Just a Dream, Please Don’t Leave Me của anh lại vang lên, chỉ có điều, giờ anh đã chẳng còn có em kề bên nữa, chẳng có bờ vai để anh tựa lúc anh lệ sầu. Em yêu của anh ơi! Em có nghe thấy những gì anh nói chăng?
Góc Tâm Hồn GocTamHonorg yeu chi nhu giac mo Yêu chỉ như một giấc mơ...
Anh đã cố gắng để có thể quên em, nhưng càng quên thì anh lại càng thấy nhớ! Cuộc sống hiện tại của anh là những nỗi cô đơn, buồn đau đến tuyệt vọng. Anh từng tự hào vì anh có nhiều nguời yêu thương và anh cũng đã từng yêu rất nhiều, nhưng em mãi là người anh nhớ và yêu nhất trên thế gian này. Xuân này em đã lại thêm tuổi và anh, tuổi cũng đã gần 23. Thời gian chẳng thể nào đứng yên lại phải không em? Những ngày tháng hạnh phúc, vui vẽ nhất cũa anh đã mãi đi qua, chỉ còn anh lặng lẽ một mình nơi bóng tối.

Em ơi! Nếu như thế gian này không có nỗi buồn, nỗi phiền muộn và chỉ có anh và em thì thật hạnh phúc làm sao! Em nhỉ?, mỗi sáng sớm anh sẽ dắt tay em dạo buớc trên những cáng đồng thơm mát, chiều về ta sẽ cùng nắm dưới thảm cỏ xanh và vui đùa với bầy chó con, nhưng em ơi! đó mãi chỉ là những ước mơ, và những ước đó chẳng bao giờ tồn tại trên cuộc đời của anh.

Đành thôi vậy, Dẫu biết thế gian luôn có bao điều thay đổi và cuộc đời cũng không như mơ uớc của anh, nhưng anh vẫn thầm mong về tình yêu duy nhất! Và tình yêu ấy chính là em em đấy em yêu! Dù không có anh thì em phải luôn sống thật tốt và luôn lạc quan, yêu đời em nhé! Xin đừng giống như anh…anh! Tạm biết em! Chim Bồ câu nhỏ! Với anh “tình yêu chỉ như một giấc mơ…”

(01889548991 gửi mylove…)

GocTamHon.org (via Nguyễn Hồng Thanh)

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Em đã quen anh và yêu anh tự bao giờ em không biết nữa. Chỉ biết được rằng ngày em cảm thấy con tim héo mòn và đau đớn chờ đợi ngày một dài thêm, anh ơi đến bao giờ mình lại đi dạo phố đi tận hưởng mùi hoa sữa nở khắp nơi trên mọi nẻo đường Hà Nội, nơi mà anh và em đang cùng nhau phấn đấu cho sự nghiệp.

Ngày một nhạt nhòa khi những chuyến công tác của anh dài thêm, nhiều lên số lần phải đi, em đã tự nhủ lòng mình hãy hiểu và thông cảm cho công việc của anh và hãy hiểu cho anh nhiều hơn, chứ đừng trách móc hay dận hờn anh nữa và em đã làm điều đó trong những tháng ngày dài, nhưng giờ đây em thấy mệt mỏi lắm, em nhận được gì từ anh ngoài những cái ơ hờ!!! và lặng lẽ và những câu trả lời ngắn ngủi và bận lắm em à.
Góc Tâm Hồn GocTamHonorg minh chia tay 2 Mình chia tay anh nhé...
Giờ đây em biết mình sinh ra không thuộc về nhau, không nên cố làm cho nhau thêm tổn thương nữa và cách duy nhất em có thể làm cho anh lúc này là em ra đi, để anh tiếp tục theo đuổi sự nghiệp anh đang mong chờ và tương lai anh đang hướng bước, cố lên Mr P nhé! Anh đã cho em thêm nhiều niềm tin và sự mạnh mẽ hơn trong cuộc sống thời gian qua, cảm ơn anh đã làm tim em chảy máu và đau để em biết em còn sống và tồn tại trên đời này.

Giờ đây chuyến công tác anh đang ở rất xa, em biết giờ đây nơi ấy anh rất lạnh với cái thời tiết gần qua năm cũ, lạnh lắm phải không anh, em muốn hàng đêm mang cho anh ly nước trà nóng lúc anh làm việc, muốn mang cho anh chiếc áo choàng thêm khi giữa đêm khuya nhưng anh ạ! anh xa em quá anh àh. Biết khi nào vòng tay ấy lại siết chặt em lần nữa, đôi môi ấy sẽ gửi cho em nụ hôn ấm áp, đến bao giờ đây hả anh. Dù xa nhau nhưng có lẽ em không thể quên anh, nhưng em hi vọng sẽ sớm có người thay thế anh trong tim em, có như thế em mới quên được anh, anh cứ im lặng đó là câu trả lời em đọc được từ ý nghĩ của anh, có phải thể không anh?

Em mong sao anh đọc được những dòng tâm sự em gửi nơi đây và anh hiểu được tình cảm và chân thành của em, đã đến lúc tức nước phải vỡ bờ thôi anh à. Anh nói với em rằng thà đau một lần rồi thôi, em thấy buồn hơn khi đó là lời động viên của anh. Mr P! ơi chẳng nhẽ mình dừng lại thật sự sao anh? Em có nên cảm ơn anh đã ra đi hay em nên căm giận anh đến nghẹt thở đây?

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013


 Góc Tâm Hồn Nhỏ - Hà Nội, ngày 24 tháng 12 năm 2012.
Anh à! Em đã trở về sau những ngày dài lạc lối xa cách…!
Có lẽ không ai biết được chuyện tình của anh và em, và em cũng mong đừng bao giờ ai biết, chỉ có 2 đứa mình phải không anh? Em luôn gọi anh là Công đen đó là biệt danh em cho anh đó, anh đừng giận nhé anh. Em sẽ gọi anh như thế cho đến mãi sau này.
Hãy tha thứ và yêu em nhiều hơn anh nhé, sau những ngày tháng dài em luôn xem anh như người bạn. Giờ này và ngày hôm nay em mới cảm nhận được niềm vui và tình cảm anh dành cho em lớn hơn biết bao nhiêu.
Cảm ơn anh nhiều lắm đã luôn yêu thương và chờ đợi em cho đến ngày hôm nay, giờ đây em thấy ấm cúng hơn khi có anh bên cạnh, cái lạnh buốt của Hà Nội khiến em ấm hơn khi mỗi lúc nhận từ anh 1 dòng tin nhắn hay 1 cuộc điện thoại ngắn trước khi đi ngủ, dù không nhiều nhưng em thấy hạnh phúc
Anh ạ, em không hiểu tại sao bao nhiều thời gian 2 đứa mình là bạn mà em không thể có tình cảm dành cho anh, mặc dù em biết anh dành tình yêu rất lớn cho em, tại sao thế, àh …hihi… tại vì anh ngày ấy rất ngóc nghếch ….hihi phải không anh. Khoảng thời gian không còn em bên cạnh như cô bạn thân thế là anh đã kết bạn với nhiều người con gái khác nhưng sao anh không yêu người ta đi và tại sao anh không lấy vợ đi, không đến với người ta mà anh vẫn âm thầm trong lòng mỗi mình em thôi, anh đã quá tệ khi bắt con tim mình chờ đợi 1 kẻ tồi tệ như em, giờ đây có anh rồi em không biết nói gì hơn, cảm ơn anh nhiều lắm, Công đen nhé!. Có lẽ cả đời này em không bù đắp được hết tình yêu anh dành cho em, nhưng em sẽ sống tốt và chia sẻ cùng anh nhiều hơn, em là cố bé xấu tính và tham lam, hơn nữa em lại rất đa tình, em xin lỗi đã bao lần làm anh đau đớn và nước mắt rơi. Hãy tha thứ cho mập anh nghe.
Góc Tâm Hồn GocTamHonorg em da ve zps77e8bf9a Em đã về sau những ngày lạc lối đi xa...
Giờ đây mỗi lúc anh hỏi nhớ anh không? Em bảo không. Anh hỏi thương anh không? Em cũng bảo không và anh hỏi có yêu anh không? Em cũng trả lời là không. Nhưng anh biết đó, em trả lời tất cả câu hỏi là không nhưng anh không buồn và không rời xa em, anh có biết tại sao không, vì anh nói anh chỉ yêu mình em thôi, nếu không lấy được em anh sẽ đi sang Nga nơi đất nước mỗi mùa đông về lại có tuyết trắng để cho tim anh đống băng đi không còn nhớ tới em nữa. Anh ơi!? Anh đừng đi nhé nếu mình không đến được với nhau, vì anh đi xa em không có ai để chia sẻ và biết được những lúc em cô đơn và đau ốm, chỉ những lời động viên thôi mà em cũng thấy ấm lòng. Gần 1 năm qua 2 đứa mình ít liên lạc hơn nhưng tại sao??? Tại em ……..tại em anh ạ………vì em đã đi yêu 1 người khác, giờ đây em không nói rõ cho anh nghe nhưng em biết anh đã hiểu được mọi điều em muốn nói, cảm ơn anh đã không ghét bỏ em và đã tha thứ cho em tất cả, em viết những dòng tâm sự này mong sao anh đọc được và yêu em nhiều hơn nữa anh nhé vì em là cô bé tham lam và đa tình. Em đã biết yêu bản thân mình và biết quý trọng người dành tình yêu cho mình rồi anh ạ, em sẽ trân trọng điêu đó, suốt 8 năm là bạn nhưng có lẽ sự tôn trọng anh dành cho em đến nay vẫn thế, dù là bạn hay là cô bé anh yêu đi nữa thì nó vẫn luôn hiện rõ trong mắt em, anh chưa 1 lần nhìn thẳng vào mắt em và nói anh yêu em và cũng chưa 1 lần anh nắm chặt bàn tay hay 1 cái ôm siết chặt, nhưng giờ đây em đã cho phép anh thể hiện tình yêu đó dành cho em, anh không còn ngượng ngùg và đã nhìn thẳng vào mắt em anh nói không phải là câu lặp lại ngày nào mà lớn hơn đó là “đừng rời xa anh nữa mập nhé” “ nếu em có quay lưng bước đi xin hãy đi lúc này nếu như không xin đừng bao giờ rời xa anh nữa”. Em hiểu được tình cảm anh dành cho em và em câu trả lời là “im lặng”. Vì em là cô bé đa tình mà.
Suốt 1 năm qua anh làm việc miệt mài không nghỉ ngơi, ngày làm hết giờ hành chính anh lại làm thêm, 1 phần do công việc nhưng 1 phần anh muốn làm để có thêm thu nhập và làm cho hết thời gian để về phòng lại buồn và nghĩ ngợi mệt thêm, anh làm không ngày nghỉ và giờ đây em gặp lại anh em nhìn thấy sự mệt mỏi ở anh rất lớn nhưng không vì thế mà anh dừng chân hay nghỉ ở nhà dù 1 ngày. Cố lên anh chúng ta sẽ góp nhóm 1 năm 2 năm hay 3-4 năm nữa sẽ xây lên tổ ấm anh nhé. Cầu mong sao anh luôn có sức khỏe tốt để làm chổ dựa vững chắc cho em. Khi có ước mơ sẽ trở thành hiện thực khi chúng ta cùng nổ lực làm việc anh ạ.


 Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tình yêu của em! Nỗi nhớ trong em…..
Ngày nào đó anh sẽ tìm thấy những lời này, những nỗi nhớ trong tim em. Cảm ơn cái gọi là duyên cho em gặp anh. Anh còn nhớ không, lần đầu minh gặp nhau là qua cái gọi là mạng ảo, là thế giới không có thật. Vậy mà từ cái hẹn hò đầu tiên đã đưa em đến với anh, em và anh quen nhau như bao đôi tình nhân khác, hạnh phúc cũng có, nỗi buồn cũng nhiều. Chẳng buồn vì chuyện gì đâu chỉ là khoảng cách không gian của em và anh không gần nhau. Anh ơi! Từ khi bắt đầu quen anh em phải tập tành với cái khoảng trống không có anh. Em biết yêu người ở xa buồn lắm, có giữ người ta cho riêng mình được không? Những lúc buồn những lúc cô đơn ai sẽ bên em, rồi khi em khóc vì điều gì đó anh sẽ không về kịp với em được. Anh ơi! Đôi lúc em thèm cái cảm giác được nâng niu, những ngày anh không bên em, em thấy bao đôi tình nhân khác người ta tay trong tay bên nhau em lại thấy nhớ anh nhiều lắm.
Góc Tâm Hồn GocTamHonorg khoang cach yeu 1 Tình yêu từ khoảng cách không gian
Với những gì là khoảng cách của không gian khiến em thấy buồn. Nhưng hiện tại bây giờ anh không như em nghĩ, anh dành thời gian rỗi của mình cho em. Em biết anh là con trai bọc lộ cảm xúc không nhiều nhưng đối với em mỗi ngày có thể nghe anh nói chuyện qua điện thoại 5-10 phút em cũng yên lòng hay là nhận được một tin nhắn em cung vui nữa. Anh biết không, có người hỏi em sao có thể tin vào tình yêu ở xa thế. Nhưng em đã trả lời với họ rằng yêu là phải tin, khoảng cách đó là thử thách của một con đường tình yêu mình vượt qua được sẽ tìm được hanh phúc. Nói vậy có đúng không anh?
Khoảng cách đó luôn làm em và anh phải đối diện với bao lần giận hờn, cũng là vì em ngang bướng cố chấp, cũng là vì không thông cảm cho công việc của anh. Anh ơi giờ nghĩ lại em thấy mình cứ như bà cụ non luôn nhắc nhở quan tâm anh chút một, con trai không ai thích một cụ non kè kè bên đúng không anh? Nhưng anh thì không, dù em ngang bướng, lì lợm lắm anh vẫn yêu thương em. Nhớ lần giận nhau cả hai im lặng đến 2 ngày, nhưng rồi anh là người chủ động gọi điện cho em khi em bắt máy lên câu nói đầu tiên anh đã nói: “Anh nhớ em rất nhiều”, anh biết không, câu nói đó cảm xúc đó còn in mãi trong lòng em, lúc đó em đã khóc vì em luôn nhớ luôn nghĩ về anh và giờ nhớ đến nước mắt lại rưng rưng. Khoảng cách không gian không là gì nữa đúng không anh khi trong anh luôn có em và em cũng vậy…
Em yêu anh rất nhiều, yêu cả cái không gian thử thách tình yêu của chúng mình….. Hãy giữ trọn tình yêu này nhe anh, em mãi yêu anh và sẽ chờ hạnh phúc cuối con đường tình yêu của không gian… YÊU ANH!!


Góc Tâm Hồn Nhỏ - Em là một cô gái bình thường, giản dị, khuôn mặt ưa nhìn, da trắng và đặt biệt ở em là một cô gái vui vẻ, cá tính. Khi em cười trông rất dễ thương.

Tôi và em đến với nhau ngày 30 tháng 4 năm 2008 sau khi tôi ngỏ lời yêu em lần thứ 2, lần đầu tôi ngỏ lời thì em đã đồng ý nhưng sau đó nói là chỉ đùa, lần đó em đã khóc sưng cả mắt vì mình làm sai một điều gì đó. Lần này em đồng ý thật lòng. Chúng tôi đã có những kỷ niệm đẹp bên nhau trên chiếc xe đạp, cùng đi học thêm, hái trái cây, ăn hàng, khoảnh khoắc bên nhau thật hạnh phúc… Tất cả kỷ niệm cùng em tôi điều nhớ rõ, nhất là lần tôi với em cùng lọt xuống ruộng trong 1 lần đi hái bắp, mỗi lần nghĩ tới tôi điều cười, may mắn cả 2 điều bình an. Và những nụ hôn đầu đời của 2 đứa bên cầu thang…!

Tình yêu của tôi cứ như vậy cho đến khi tôi tốt nghiệp, tôi thi đậu cao đẳng và phải vào Sài Gòn học. Em đăng ký vào Sài Gòn học nhưng gia đình em không muốn điều đó, rồi em phải theo học cao đẳng trên Kon Tum, nơi gia đình đang sinh sống.

Tôi luôn tin khoảng cách không ảnh hưởng tới tình yêu, vì tôi luôn yêu em và em cũng vậy. Đến tết 2009, chúng tôi có cơ hội về quê và gặp nhau, em dường như xa cách tôi hẳn, trong những lần đi chơi em đều không đi cùng tôi, em lạnh lùng đến khó tả. Tôi cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy em đã hết yêu tôi. Gần ngày sắp trở vào Sài Gòn, em đã đi chơi cùng tôi, tôi đã nghe giải thích tại sao em không đi cùng tôi, tôi hiểu và không nghĩ ngợi gì nữa.

Rồi cũng đến ngày hai đứa lại tiếp tục xa nhau, chúng tôi vẩn giữ liên lạc với nhau và yêu thương nhau.
30 tháng 4 năm 2009, kỷ niệm 1 năm chúng tôi yêu nhau, đây cũng là ngày nơi em ở được lên thành phố. Tôi và em tranh thủ về quê để gặp nhau và cùng 2 người bạn đi chơi xa 1 chuyến. Đây cũng là dịp mà lần đầu tiên em chủ đông hôn tôi. Tuy chỉ là 1 nụ hôn nhưng rất tuyệt vời với tôi, tôi thấy hạnh phúc và yêu em quá. Sau 2 ngày về quê gặp nhau chúng tôi lại tiếp tục mỗi người mỗi hướng.

Đến hè chúng tôi lại có cơ hội gặp nhau, hứa sẽ về nhưng tôi làm em thất vọng, em về rồi trở lên Kon Tum.
Chỉ đúng một ngày sau đó tôi về quê, em nói một câu mà cả 2 phải cãi nhau: “chờ lên đây mí về ak”. Tôi cũng muốn gặp em lắm chứ, rất buồn là đằng khác, nhưng vì bà Nội mười mấy năm mới về Việt Nam, phải ở chơi với Nội rồi về cùng Nội. Tôi trách em vì không chịu hiểu cho tôi, em trách tôi không muốn gặp em, rồi 2 đứa cãi nhau rất lâu.

Tôi còn nhớ những câu đã làm chúng tôi xa cách, vì lúc cãi nhau nên hai đứa đã thay đổi cách xưng hô và cũng vì điều đó mà làm thay đổi cách nói chuyện rất nhanh. Em nói “ông có yêu gì tôi đâu chỉ yêu con H(một người bạn cũ) thôi, tôi chỉ là bình phong thôi”. Yêu nhau bao lâu mà em không tin tôi, vì quá bực nên tôi đã xúc phạm đến em: “…..khùng rồi ak”. Không biết tại sao tôi lại có thể nói ra những lời đó. Em nói: “được, chửi hay lắm”. Thế là kết cục là chia tay, chúng tôi chia tay ngày 18 tháng 7 sau hơn 1 năm yêu nhau. Đây là câu nói làm tôi ấy náy tới giờ, không biết em có bỏ qua cho tôi không nữa.
Góc Tâm Hồn GocTamHonorg yeu xa zps8cc04376 Tập quên em lần nữa!
Tuy chia tay nhưng chưa bao giờ tôi hết yêu em, khi nghe tin em có người yêu tôi đã khóc, không biết tại tôi yếu đuối hay nỗi đau này qúa lớn với tôi. Tôi trách em rất nhiều, tại sao lại nhanh đến vậy chứ. Lúc biết tôi biết chuyện em có người yêu em cũng đã khóc khi điện thoại cho tôi, không biết vì em thấy có lỗi hay tức giận vì người đã cho tôi biết chuyện này nữa… Đây là khoảng thời gian tôi cảm thấy hụt hẫng nhất.

Đến tết năm 2010, lại dịp chúng tôi gặp nhau, tôi thấy bất ngờ khi thấy em ốm và xanh xao rất nhiều. Và khi nói chuyện với em, tôi đã biết tại sao em lại trở nên như vậy. Người yêu của em đã mất trong 1 vụ tai nạn.

Tôi thấy thương em vô cùng, tôi đã trò chuyện cùng em và biết được đây là người em rất yêu, cho em những khoảng thời gian hạnh phúc, những phút giây lãng mạng mà với tôi chưa từng có. Tôi cũng đã hiểu lại sao em lựa chọn người đó. Tôi đã không còn trách em nữa. Tôi vẫn yêu em như ngày nào và thấy thương em nhiều hơn. Nhưng không biết làm gì hơn khi qua Tết cả 2 lại ở xa nhau mà lý do chính chúng tôi chia tay là tôi ở quá xa em, không có những lúc em cần có bên… “xa mặt thì cách lòng”.

Tôi vẫn liên lạc và nói chuyện với em. Một ngày em nói ba mẹ em bắt em lấy chồng, tôi nói yêu mới cưới chứ không yêu ai mà ép. Rồi sau đó vài ngày em nói với tôi em sắp lấy chồng, không biết tại sao tim tôi thấy khó chiệu đến vậy… Sau đó một thời gian em tổ chức đám cưới sau sinh nhật em một ngày, ngày 25 tháng 12 tại quê. Không biết tại sao em lại quyết định lấy chồng mà mình không yêu…

Tôi cũng bắt đầu cuộc sống mới, cũng có một tình yêu mới, tuy không yêu nhiều như tôi đã yêu em nhưng tôi vẫn hết lòng quan tâm, chăm sóc người đó. Nhưng tình yêu không như mong đợi rồi người đó làm tôi mất lòng tin, liên tục chia tay với nhiều lý do rất đơn giản…và thiếu tôn trọng tôi, cuối cùng dẫn đến chia tay…
Tôi quyết định đi nghĩa vụ quân sự, để tạo cơ hội trong công việc sau này. Mới vào được một tháng tôi được chọn đi đá bóng cho đơn vị. Trong dịp này tôi có thời gian lên internet và một ngày trong đó tôi đã gặp và trò chuyện với em rất lâu. Em đã chia tay chồng rất lâu rồi, chỉ vì cả 2 không hợp nhau. Tôi lại có cảm giác khó chịu khi nghĩ đến em, tôi cảm thấy lo lắng và nghĩ tới em nhiều hơn. Vài ngày sau lại có dịp trò chuyện với em lần nữa, tôi ôn lại chuyện trước đây khi 2 đứa bên nhau, em cũng vui vẻ trò chuyện, tôi nói “giá như thời gian trở lại L sẽ không để mất V đâu, em cũng nói “V cũng sẽ có chọn lựa khác nếu như thời gian quay lại”. Trò chuyện một lúc, em hỏi tôi “chẳng lẽ L(tôi) vẫn còn yêu V(em) từ lúc đó tới giờ hả, mong sao điều V(em) nghĩ là sai sự thật”. Tôi đã nói tránh qua câu hỏi này, tôi không biết phải nói gì cả, điều em nói là sự thật, rằng “tôi vẫn còn yêu em”.

Tết 2013, Tết đầu tiên không được về ăn tết cùng gia đình và gặp gỡ bạn bè, nhất là không được nhìn thấy em, trông e như thế nào, có gì thay đổi không. Không được nói chuyện với em nhiều nên không biết em đã có ai chưa, có ai đang yêu em không? Không biết sau này em có gặp được người yêu thương em thật lòng hay không? Có cho em hạnh phúc không? Tôi yêu em, muốn được quan tâm chăm sóc em, muốn đem tới cho em những gì tốt đẹp nhất có thể. Nhưng chỉ có tình yêu, chưa nghề nghiệp, liệu có đủ làm những điều đó không, và liệu em có chấp nhận tôi không, có yêu tôi như trước đây không. Mà chắc là không, với em tôi không có gì để em bận tâm, từ khi em xa rời tôi chưa một lần em chủ động gọi điện hay nhắn tin cho tôi dù chỉ một lần, hay chỉ một tin nhắn “dạo này thế nào”, “có khỏe không”. Có lẽ tôi không tốt, không là gì cả. Có lẽ ai đó sẽ cho em nhiều hơn tôi, có lẽ tôi phải tập quên em, điều mà tôi chưa làm được từ trước tới nay… Tôi sẽ cầu mong cho em luôn được hạnh phúc!

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013


Ba anh và em từng công tác chung với nhau. Tình cờ gặp nhau và kể về chúng mình trong một buổi tiệc cưới. Ba mẹ anh đã đến nhà em và nói chuyện với ba mẹ em vì mong tìm được một người vợ hợp tuổi cho anh. Chuyện của chúng mình bắt đầu từ đấy…

Không như những mối tình khác, anh và em đi ngược lại với những mối tình bình thường khác. Không phải yêu nhau rồi ra mắt ba mẹ mà là ba mẹ xem mắt trước rồi chúng ta mới bắt đầu tìm hiểu nhau. Ngày ba mẹ anh xem mắt em, anh vẫn còn đang công tác ở Hà Nội nên thời gian đó em đã cố gắng hình dung xem anh là người thế nào nhưng có suy nghĩ và tưởng tượng tới đâu thì cũng vô ích nên em thôi không dựng lên hình ảnh về anh nữa.

Ngày anh về Sài Gòn, anh và em đã có cơ hội gặp nhau. Thật sự thì lần đầu gặp anh, em chẳng có ấn tượng gì cả. Với em, anh cũng như những người con trai khác mà thôi. Nhưng càng tiếp xúc với anh, em nhận thấy rằng đằng sau sự chững chạc, trưởng thành của anh là hình ảnh của một người con trai có một tâm hồn sâu sắc.
Góc Tâm Hồn GocTamHonorg ngay anh den zps3f146a3f Ngày anh đến...
Tuy chỉ quen nhau được 2 tuần nhưng anh và em đã có những kỷ niệm vui buồn bên nhau. Có anh, em nhận được hạnh phúc nhưng bên cạnh cũng là những khó khăn đến từ ba mẹ mà trước giờ em chưa bao giờ phải chịu đựng. Tình cảm của anh và em tiến triển rất nhanh, cứ như anh em mình đã biết nhau từ lâu lắm rồi. Bên cạnh nhau, chúng ta có thể chia sẻ mọi điều, ngay cả những điều mà từ lâu em đã chôn dấu trong lòng mà chưa một lần kể với ai. Nhưng điều đó đã lấy đi nước mắt của anh vì tất cả những gì anh mơ tưởng về tương lai đã bị em dập tắt chỉ vì một lỗi lầm trong quá khứ của em.

Em đã giấu điều đó cho tới khi gặp anh. Em biết mình có thể im lặng nhưng anh xứng đáng được biết sự thật về con người của em. Sự quan tâm chân thành của anh đã khiến em yếu lòng và em không thể tiếp tục giấu anh cho dù biết rằng khi nói ra, tất cả những gì em đang có được sẽ chỉ là giấc mơ.

Nhưng anh à, anh xứng đáng có được những điều tốt đẹp từ một người con gái khác, không phải là em. Em không xứng đáng được nhận những sự quan tâm của anh đâu. Sao anh không quên em đi, như vậy có lẽ em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Sao anh lại tiếp tục yêu em dù biết rằng với anh, có những giới hạn anh không thể vượt qua và em đã phạm sai lầm đó. Anh nói rằng hãy cho anh thời gian để anh suy nghĩ nhưng em không thể chịu đựng thêm một nỗi đau nào nữa. Nếu câu trả lời của anh là “KHÔNG” thì em biết phải làm sao?

Em đang cố gắng tập sống những ngày không có anh để nếu anh thật sự không thể chấp nhận em thì em sẽ bớt đau khổ hơn, nhưng nếu anh vẫn quyết định yêu em thì có lẽ khi đó, nhìn anh mà em không còn cảm giác yêu thương nữa vì em đã quen sống không có anh… Giờ em phải làm sao đây anh? Ngày kỷ niệm anh em mình quen nhau 1 tháng lại là ngày anh và em mỗi người một nơi. Anh phải đi học ở Ấn Độ 3 tháng và đó cũng là thời gian anh suy nghĩ về chuyện chúng mình.

Em đã quyết định nhận câu trả lời của anh vào ngày sinh nhật của em. Đó cũng là ngày anh về Việt Nam. Liệu mọi chuyện có trở nên tốt đẹp không anh? Liệu tình yêu anh dành cho em có đủ lớn để anh vượt qua khỏi những nguyên tắc sống của anh? Tất cả hãy để thời gian trả lời anh nhé!!!

 Đó là câu hỏi mà cặp đôi nào cũng đã từng hỏi nhau. “Vì sao ta yêu nhau”? đang gây sốt cư dân mạng vì câu trả lời trong đó quá đỗi giản dị mà đáng yêu biết chừng nào.

Nếu như bộ tranh “Thư gửi nỗi buồn” mở ra cho các bạn trẻ lối suy nghĩ tích cực, dám nghĩ, dám làm để đạt được thành công trong sự nghiệp tương lai thì bộ tranh “Vì sao ta yêu nhau?” lại bàn tới chủ đề tình yêu đôi lứa. Bộ tranh dù mới được đăng tải lên mạng nhưng đã chiếm được tình cảm của rất nhiều độc giả và đã được chia sẻ, bình luận rất sôi nổi.

Chắc hẳn đã từng có rất nhiều bạn đặt ra cho người yêu mình câu hỏi “Vì sao anh yêu em?” hay ngược lại. Tuy nhiên, rất ít người có thể trả lời chính xác được câu hỏi này bởi tình yêu thường đến từ cảm xúc trái tim, hay từ những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhất. Không phải là những chuyến du lịch xa, những món quà đắt đỏ… mà đơn giản là sự rung động, đồng cảm của trái tim.

Câu chuyện tình yêu của 2 nhân vật trong truyện có lẽ đã kéo dài được nhiều năm. Tình yêu ấy bình lặng và có lẽ không còn được lãng mạn như hồi đầu. Có những lúc, họ chợt nhận ra rằng “Đúng là chúng tôi không được lãng mạn cho lắm”, và rồi lại băn khoăn với câu hỏi “Vì sao ta yêu nhau?”.

Trải qua những năm tháng yêu nhau, cô gái nhận ra rằng “Tôi yêu anh ấy không thấy bầu trời xanh hơn, cảnh vật đẹp hơn mà tôi trông thấy bạn trai khô khan của tôi giúp 1 người già qua đường, cứu 1 con chó bị tai nạn, cho người ăn xin 1 chiếc bánh mì. Và tôi yêu anh ấy…”

Kết thúc câu truyện, tác giả Thăng Fly còn gửi đến cái nhìn lạc quan cho những mem còn đang độc thân. Các bạn hãy cứ vui tươi, tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, rồi 1 ngày tình yêu đích thực sẽ đến với bạn.

Hãy cùng thưởng thức bộ tranh ý nghĩa này nhé:
Góc Tâm Hồn 1 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 2 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 3 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 4 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 5 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 6 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 7 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 8 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 9 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 10 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 11 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 12 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 13 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 14 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 15 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 16 b2696 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 17 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 18 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 19 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 20 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 21 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 22 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 23 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 24 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 25 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 26 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 27 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 28 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 29 59048 Vì sao ta yêu nhau?
Góc Tâm Hồn 30 59048 Vì sao ta yêu nhau?
(Tác giả: Thăng Fly)