DMCA.com Protection Status
  1. 1
  2. 2
  3. 3
Hiển thị các bài đăng có nhãn Văn ngành Y. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Văn ngành Y. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

     …………, ngày 02 tháng 9 năm 2014.     Gấu con thân thương của mẹ!     Bây giờ đã là 12 giờ đêm.     Sau khi cấp cứu hầu như liên tục cho những bệnh nhân bị tai nạn giao thông, ngộ độc thức ăn, ngộ độc bia rượu, tai biến mạch máu não… mẹ đã mệt nhoài! Khoa cấp cứu giờ đây cũng đang tương đối ổn định, mẹ tranh thủ nghỉ ngơi và viết thư này gửi về cho con, gấu con bé bỏng của mẹ vẫn chưa đến ngày mừng thôi nôi!     Không biết gấu con đã ngủ được chưa, hay vẫn còn bám vào...

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

     Nữa đêm. Tiếng ho sặc vì cố nén của mẹ làm con nhói lòng! Con bỏ dỡ dang bài ôn thi cuối khóa, chạy vào giúp mẹ chút nước. Mẹ khuya sớm tảo tần với gánh bún rong, chắt chiu nuôi con ăn học. Đọc thêm...

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

     Nó đi như chạy, cố rảo nhanh từ phố này qua ngõ khác, từ nhà hàng sang trọng đến quán cóc ven đường. Nó phải kiếm cho đủ hai trăm ngàn đồng để trả tiền viện phí cho bạn nó…Hai chú bé nhà quê côi cút, ra thành thị mưu sinh, cùng cảnh ngộ nên coi nhau như ruột thịt, dù chẳng đồng hương, “đồng khói”!     “Đã nghèo còn gặp cái eo”! Bạn nó, cố chạy theo tên ngồi hon-da mua vé số “đểu”, vừa bị mất toi năm chục tờ vé số, vừa bị té gãy tay, phải đi cấp cứu!     Đến bệnh viện lại trúng ngay ngày “xui”, nạn...

Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

     Ngày cuối năm. Khoa phòng thật vắng. Những bệnh nhân không nặng lắm đều xin được xuất viện, về nhà đón giao thừa. Chỉ còn vài ba người nội trú. Ca trực vì thế cũng nhẹ nhàng thôi! Nhưng anh cũng nghe buồn lắm! Vì mất đi cơ hội cùng người vợ yêu và cu tí đón giao thừa.  Lúc chuẩn bị vào ca, anh đã thấy nó phụng phịu, rơm rớm nước mắt, thật thương!     Sau khi dạo một vòng kiểm tra bệnh nhân, mọi sự đều ổn, anh tự pha một ly cà phê đặc, nhâm nhi, dù anh vẫn tỉnh như sáo, chỉ là để có cái mà suy tư, hồi tưởng,...

Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012

     Thấy hắn học hành cũng ra dáng, ông già là dân kinh doanh có máu mặt cứ đinh ninh thằng con sẽ vào ngành Kinh tế tiếp nối truyền thống cha ông nên đầu tư tới bến.     Nào ngờ, hắn lại dứt khoát học ngành Y!     Ông giận tái mặt, tím từ trong ruột tím ra. Sau nhiều lần hiệp thương không thành, để giữ chân hắn, ông đánh cú dứt điểm:     - Mày bước chân ra khỏi cái nhà này là tao cấm cửa! Mày cứ thế mà tự lo, tự học! Tao cắt hết! Để rồi xem, rời bố mẹ ra thì chỉ có đói và rách thôi,...

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

     Chọn chuyên khoa Nhi để học, đơn giản chỉ vì tôi thích trẻ con. Những đứa trẻ bụ bẩm, đôi mắt trong veo, tinh nghịch cười đùa dễ làm ta vui thích và hạnh phúc hơn. Còn người lớn thì…….! Thế là miệt mài học, vừa tự khen mình sáng suốt, vừa lên mặt với mấy đứa bạn đồng môn.      “- Hãy đợi đấy!”.     Mà sự đời thì thường “Cười người hôm trước hôm sau người cười”, đến khi đi thực tập thì đúng là cười ra nước mắt! Nhìn “chúng nó” hớn hở ra về sớm vì đã làm “xong cái vèo” bệnh án thực tế, còn mình loay...

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2012

     Cô nằm đó, bất động. Cơ thể tàn tạ, khẳng khiu. Còn đâu sắc dáng hoa khôi nổi tiếng một thời! Giai đoạn cuối của S! Không thể giấu diếm được ai nữa , chỉ còn con đường tự tử. Cô cười cay độc : “Nhưng ta trả thù đời cũng khá đủ rồi!”. Cô có tội tình gì mà thằng bồ khốn nạn lại lây nhiễm cho cô? Còn cô, như  Tử Thần cuồng loạn, gieo rắc cái chết cho khá nhiều người!     Cô luôn cáu kỉnh, dể kích động, và thầm ghen tị với người nữ điều dưỡng duyên dáng, vẫn ân cần chăm sóc cô mỗi ngày, vẫn nhẹ nhàng khuyên cô...

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

     Năm nay, mình được phân công trực ngay giao thừa. Cả nhà không vui, vì năm nào nhà cũng cúng giao thừa, đoàn tụ, hái lộc ngoài vườn, chúc xuân lẫn nhau. Mình cũng buồn, nhưng nghề Y là thế !     Đêm giao thừa vắng lặng, không bệnh nhân cấp cứu. Giờ này, cả nhà có lẽ đang chuẩn bị bàn thờ, đèn nhang, bánh trái. Không biết cu tí có nhắc đến mình không ! Nếu có, có lẽ cả nhà lại kém vui ! Thôi thì hẹn sáng Mồng Một, cu Tí nhé !     Mình cũng chuẩn bị đón giao thừa thôi ! Nhưng ...     Cửa...

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011

     Nói tới “Chuyên gia” thì không còn gì để nói nữa! Một – lắc đầu chào thua, hai – gật đầu công nhận! Nhưng khi nghe nói rằng cô ta là “Chuyên gia cấp cứu” thì tôi  hơi phân vân, “- Có đúng vậy không hả ta?” – Ta hỏi “Ta” thì “Ta” hỏi ai? Đành “khăn gói quả mướp” lên đường, thề “ngâm cứu” cho ra lẽ, chưa ra lẽ thì chưa trở về, quyết “da ngựa bọc thây” nơi… “Phòng Cấp Cứu”!     “- Cánh phóng viên, nhà báo đi tới đâu là “rầu” tới đó!” -  Nghe đàn anh truyền thụ kinh nghiệm “xương máu”, nên tôi bỏ hết “vũ...

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2011

     Sau cơn hoảng loạn vì má tôi bị tai biến, gia đình tôi đã bình tâm trở lại. Má tôi đã dần hồi phục và được đưa vào Khoa Nội bệnh viện để được theo dõi và tiếp tục điều trị. Các anh chị phải đi làm, còn tôi là con gái út, nên được phân công lãnh phần cơm nước và chăm sóc cho má.     - Các anh chị khôn quá hén!     - Tụi tao đi làm cả ngày, giờ đâu mà đi chợ nấu cơm cho má?     - Nhưng em đang học 12, lại chuẩn bị luyện thi nữa, nặng lắm chứ bộ!     - Thì mày mang...

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

     Anh ra trường với tấm bằng tốt nghiệp chỉ được xếp vào loại bình thường “Đạt yêu cầu”. Được phân công tác về đây, anh luôn cảm thấy mình còn thiếu nhiều kinh nghiệm thực tế trong khi khám, chữa bệnh hoặc khi hội chẩn cùng đồng nghiệp. Anh rất ngại ngùng khi muốn trao đổi với mọi người. Anh chỉ tiếp xúc với các đồng nghiệp khi có công tác chung hay do công việc cần thiết; cũng chỉ vì anh sợ họ cười chê anh còn dở!     Các bệnh nhân thường chỉ đến với anh một, hai lần đầu rồi sau đó như biến mất, cho dù anh...

Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

     Với trách nhiệm là một Điều dưỡng trưởng, tôi kiêm luôn công tác quản lý việc thu gom, phân loại và xử lý chất thải y tế, đặc biệt là chất thải y tế nguy hại tại nguồn trong khoa. Đây đang là vấn đề được quan tâm và kiểm tra nghiêm ngặt theo quy định của Bộ Y tế và của bệnh viện.     Thế là tôi phải miệt mài làm các bản hướng dẫn, tìm nơi đặt các thùng đựng rác ở vị trí thích hợp cho khoa, phòng và cho cả bệnh nhân, thuận tiện cho cả các chị hộ lý cùng bộ phận thu gom, xử lý, tiệt trùng và tiêu hủy.   ...

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

      Từ thưở nhỏ, không hiểu sao tôi rất mê màu trắng. Áo trắng học trò của tôi, lỡ có đứa bạn nào nghịch ngợm làm dơ tí xíu là tôi giận dỗi, không thèm nhìn mặt suốt mấy ngày liền. Còn những thằng em của tôi thì khỏi nói, tôi cấm không được đụng tới bất cứ cái áo trắng nào của tôi. Lần đầu tiên được mặc chiếc áo dài nữ sinh màu trắng, tôi sung sướng vô cùng, ngắm nghía mãi. Má tôi phát bực la rầy: “Con nhỏ này, bộ muốn cái gương nó mòn mất hay sao vậy?”, rồi bật cười vang làm tôi đỏ cả mặt. Nhưng chứng nào tật nấy mà, tôi vẫn không...

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

         Do yêu cầu công tác, chị được quy hoạch đào tạo nâng cấp chuyên môn. Niềm vui to lớn không làm vơi đi bao lo toan của điều kiện gia đình.     Và anh ấy! Vâng, anh ấy! Chồng của chị.     Tuy khác ngành nghề, anh cũng đang là công nhân viên chức trong một cơ quan Nhà nước, thời gian làm việc và trực cơ quan không khác chị bao nhiêu.     Và còn cái Thủy nữa chứ! Cô bé đang trong lứa tuổi mẫu giáo, phải đưa rước hàng ngày, luôn bi bô những điều mới lạ trong trường,...
     Năm nay, chị được phân công trực ngày mồng 2 tết. Chị lên chương trình công việc cho ngày 30 và ngày mồng 1 dày kín, hầu như thời gian nghỉ ngơi không còn bao nhiêu.     Ngày 30. Sáng tổng vệ sinh nhà cửa. Chiều mua sắm. Tối cúng giao thừa.    Ngày mồng 1. Sáng chúc tết họ hàng bên nội. Chiều chúc tết họ hàng bên ngoại. Tối tranh thủ thăm hỏi láng giềng, bạn bè. Thấy chóng mặt!     Lúc 10 giờ tối ngày 30, công việc đang bộn bề thì điện thoại reo vang.     - Chị ơi, vào bệnh...

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

     “Ăn không ngon, ngủ không yên” thì chắc chắn là phải suy dinh dưỡng. Còn tôi thì sao? Chính vì “Dinh dưỡng” mà tôi suy... đủ thứ!     Đầu tiên là... “suy dinh dưỡng” một trăm phần trăm không trật vì “mất ăn mất ngủ”! Số là, tôi, một bác sỹ khoa nhi “tiếng tai”... ý quên, “tiếng tăm” đang nổi như “cồn nổi trên sông Đồng Nai”. Đùng một cái ! Tôi được cấp trên phân công tác về một khoa mới toanh “chưa bóc tem” bao giờ, đó là Khoa Dinh dưỡng!     Xa lìa Khoa Nhi “yêu dấu” đã làm tôi “rầu thúi ruột”,...

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

     Chưa kịp quen thân trong giai đoạn Đại cương tổng quát, thì chúng tôi đã  “chia năm sẻ bảy” để theo học các chương trình chuyên khoa. Bạn bè cùng khóa cứ cười chê mãi “Cậu không biết chọn chuyên khoa nào à? Học đa khoa thì là   “ôm rơm nặng bụng” chứ có ích lợi gì đâu?”. Nhưng tôi cũng “lên mặt anh hùng” cho cái đám bạn “đồng song” kia “tơi bời hoa lá”, và cũng là phần nào nói lên “chí khí nam nhi” của mình. Vốn tôi có “tật xấu” là muốn biết đủ thứ! Người khác tôi không biết, nhưng riêng tôi, nói nhỏ nhỏ vừa đủ...

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

     Bố tôi là một cán bộ thuộc ngành Y hiện đã nghỉ hưu. Tôi là con trai lớn nhất trong nhà, theo nghề bác sỹ và đang công tác tại bệnh viện. Chẳng phải vì là con trai lớn thì phải nối nghiệp bố như đa số mọi người thường quan niệm, bởi bố tôi luôn chấp thuận cho chúng tôi tự do chọn lựa nghề nghiệp, theo khả năng và khuynh hướng của từng người.     Từ thưở nhỏ, tôi đã từng chứng kiến nhiều nỗi đau khổ của bệnh nhân, đứng cạnh bố mà bồi hồi, xúc động khi nghe họ than thở, kể lể biết bao điều, khi bố tôi thăm hỏi bệnh...

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2011

         Nó sung sướng nhảy ùm xuống hồ nước mát lạnh, vẫy vùng đùa nghịch như một con rái cá. Trên bãi cỏ ven bờ,  mẹ nó đang dọn bánh trái, thức ăn trên tấm nilon xanh màu mây trời. Đã lâu lắm rồi, nó thèm được đi chơi dã ngoại một lần với mẹ nó như hôm nay. Mẹ đang âu yếm nhìn nó mĩm cười…    Bỗng một cơn bão ập đến. Gió xoáy mạnh, lôi nó ra xa. Nó chới với, hốt hoảng kêu lớn: “Mẹ ơi cứu con!”. Trước khi bị nước nhấn chìm, nó còn kịp nhìn thấy mẹ nó bị bão cuốn đi. Tiếng gọi “Mẹ ơi!” sặc tắt. Nước...