DMCA.com Protection Status

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012



     Chọn chuyên khoa Nhi để học, đơn giản chỉ vì tôi thích trẻ con. Những đứa trẻ bụ bẩm, đôi mắt trong veo, tinh nghịch cười đùa dễ làm ta vui thích và hạnh phúc hơn. Còn người lớn thì…….! Thế là miệt mài học, vừa tự khen mình sáng suốt, vừa lên mặt với mấy đứa bạn đồng môn.

      “- Hãy đợi đấy!”.

     Mà sự đời thì thường “Cười người hôm trước hôm sau người cười”, đến khi đi thực tập thì đúng là cười ra nước mắt! Nhìn “chúng nó” hớn hở ra về sớm vì đã làm “xong cái vèo” bệnh án thực tế, còn mình loay hoay mãi với những điều vặt vảnh, kể lể dài dòng của các bà mẹ về bệnh của con họ mà lòng “đau như cắt”. Còn bệnh nhi thì sao? Ôi thôi cứ loạn cả lên! Đứa thì khóc hơn “ cha chết”, đứa thì nép sát vào mẹ mà giảy nảy, nặng hơn nữa, có đứa mới nhìn thấy “bác sĩ” đã thét lên làm tôi muốn đứng tim luôn. “- Ngộ phải páo chù!”- tôi lẩm bẩm.

     Thật là “thiên nan vạn nan”! Ngán ngẫm thay cho thân tôi! Càng lúc tôi càng thấm hết sự khó khăn đến không tưởng nổi!  Hỏi bệnh đã khó vì bệnh nhân “hổng” tự khai được, nhiều bà mẹ lại không thể theo dõi con thường xuyên nên không rõ chứng trạng mà khai; khám bệnh lại càng khó hơn vì “bệnh nhân nhí” nào cũng “hổng thèm” khám bệnh (?), gặp “bác sĩ” như gặp “cọp”!

     “- Hãy đợi đấy!”.

     Đành phải “tầm sư” để “cạo đầu”- ý quên- “cầu đạo”, có nghĩa là “học đạo”. Bám riết theo các “sư phụ” Khoa Nhi học cho được “tuyệt chiêu” để trả thù “chúng nó”! Lắm khi gian nan, mướt mồ hôi mà chẳng “nên cơm cháo gì”, tôi nãn lòng tưởng chừng “đổi hệ”!

     “- Hãy đợi đấy!”.

     Cái sự “tưởng chừng…” kia không ngờ đã kéo dài biết bao lâu rồi không rõ. Hiện tại tôi vẫn đang còn là một bác sĩ chuyên khoa nhi với bao niềm vui, nỗi buồn nghề nghiệp!

     Chỉ có điều, tôi không còn thích trẻ con nữa, mà tôi…  yêu chúng, hết lòng vì chúng, trong đó có các con của tôi!


     dovaden2010