DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện les. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện les. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014


Qua mỗi lần a và e chia tay hay giận hờn cãi nhau chuyện gì đó
A lại có cảm giác sợ mất e mãi mãi
Sợ mình không còn tư cách được quan tâm lo lắng cho e mỗi ngày Sợ gặp nhau như một người xa lạ
Lúc đó a cảm nhận được mình cần e như thế nào
A không thể sống mà không có e bên cạnh
Trong thời gian qua có quá nhiều chuyện xảy ra đối với chúng ta
Làm cho e mất dần đi cái niềm tin mà e đã từng có ở nơi a......
A thật sự chưa tốt chưa bằng người ta
Chưa hoàn thiện được bản thân như e từng mong muốn ở a
Nhưng e à vì e a có thể thay đổi tất cả
Đừng bao giờ rời xa a vì a yêu e rất nhiều
A không bao giờ muốn chia tay với e
Lúc a nói chúc e hạnh phúc là lúc a đau rất nhiều
A nghĩ là không phải ai cũng tìm được người yêu mình thật lòng
Để giữ được tình cảm hạnh phúc cũng không phải là điều dễ dàng Cũng không có cái hạnh phúc nào là mãi mãi
Không phải ai cũng được ở bên cạnh nhau
A rất coi trọng tình cảm này
Cũng như e là người mà dành trọn yêu thương và hi vọng
A mong gần e sẽ không bỏ a thêm một lần nào nữa
A sẽ sống tốt hơn sẽ không để người a yêu thất vọng
Hãy đặt niềm tin vào a một lần cuối e nhé....
**********
Ck xin lỗi vk iu nhiều!!!
Ck cũng iu vk nhiều lắm,
Nhưng không hiểu tại sao cũng có những lúc:
Làm vk ngốc phải buồn.
Làm vk ngốc cảm thấy nhàm chán..
Còn có những lúc làm vk ngốc phải tức giận nữa chứ...
Ck biết mình có lỗi rất nhìu, nhưng vk iu hãy bỏ qua cho ck đáng ghét này nhé +.+
Ck biết mình còn trẻ con lắm nhưng ck sẽ sửa mà, sửa để còn được nắm tay vk ngốc của ck đi đến cuối con đường đời nữa chứ
Hãy mãi bên cạnh ck nhé vk !!!!!
P/s : không biết họ có trở về bên nhau được không ????
Rồi thời gian sẽ trả lời
Còn yêu nhau thì sẽ được ở bên nhau mà nhở
*mi su*
les quan hệ. les làm chuyện ấy như thế nào
Liệu phái mạnh có thể học được nhiều điều từ việc quan hệ tình dục của les? Tiến sĩ Joni Frater và Esther Lastique đã cho ra mắt cuốn sách: "Hãy yêu cô ấy đúng cách: Những bí mật về Les sẽ chỉ dẫn cho người đàn ông có quan hệ tuyệt vời với bạn gái" để giúp bạn hiểu rõ thêm chuyện ấy ở người đồng tính nữ.

1. Thủ dâm cho nhau

Thay vì việc quan hệ tình dục, les có thể lần lượt thủ dâm lẫn nhau để thỏa mãn chính mình. Họ sử dụng một ít dầu bôi trơn cho bạn tình và vài cây nến để thêm phần lãng mạn. Sau đó, chống người lên gối để tận hưởng màn dạo đầu. Hãy nằm gần bạn tình của bạn hơn và hôn họ thật nhiều, đặc biệt là ở cổ, ngực và vùng bụng để bạn có thể cảm nhận sự hòa hợp giữa hai cơ thể và bạn có thể thực sự thấy thích thú.

Quan sát cử động của ngón tay đối phương là họ sẽ biết cách khuấy động sự thèm muốn của bạn tình.

2. Sử dụng những bộ phim cấp 3

Một nghiên cứu mới đây cho thấy 30% khán giả xem phim người lớn trên mạng là nữ giới. Điều này là sự thật, rất nhiều chị em thích sử dụng phim cấp 3 như là cách để họ nghiên cứu sex. Có rất nhiều mánh khóe có trong những DVD như chuyện ấy bằng miệng dành cho nữ, cách massage gợi tình và làm sao để nhanh lên đỉnh. Chúng cũng cung cấp rất nhiều chiêu thức thú vị để dụ dỗ đối phương. Họ thấy rằng nghiên cứu chưa bao giờ lại vui như thế.

3. Đồ chơi tình dục

Nhiều eva rất khó có cực khoái nếu không có sự trợ giúp của đồ chơi. Đồ chơi tình dục là thứ mà dân les sử dụng cùng nhau. Nếu người phụ nữ có thể kiểm soát được bản năng của mình, cô ấy sẽ coi những đồ chơi này như là một phần tự nhiên của việc giao cấu.

4. Trò chơi với bộ ngực

Đôi gò bồng đảo đối với người đồng tính nữ được cho là thứ rất hấp dẫn để vui đùa. Họ có thể gia tăng hưng phấn cho bạn tình bằng cách vui đùa ở nhũ hoa, mơn trớn nhẹ nhàng rồi xoa bóp phần xương ức giữa hai bầu ngực. Nó sẽ khiến cô ấy cảm thấy đê mê.

5. Nụ hôn

Họ không bao giờ quên hôn trong khi làm tình. Ngay cả khi ở những vị trí đòi hỏi sự khéo léo thì họ vẫn cố gắng hôn bạn tình.

7. Quan hệ bằng miệng

Tần số sinh hoạt tình dục ở nhóm lesbian thấp hơn so với nhóm phụ nữ sinh hoạt tình dục khác giới hay nhóm gay và tần suất này cũng giảm rõ rệt sau 2 năm đầu sống chung ở nhóm lesbian. Tuy nhiên có đến 50-84% nhóm lesbian nói rằng họ hoàn toàn hay rất hài lòng về vấn đề tình dục. Hầu hết, họ đều dùng miệng để gia tăng khoái cảm cho bạn tình.

Chi Anh

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

truyện les wattpad hay nhất
Tác giả: Vivian
Mưa!
Chị nói yêu em.
Che giấu giọt cảm xúc đang chực tràn ở khóe mắt.

Mưa!
Em nói yêu chị.
Lần đầu em hiểu mưa còn có vị mặn.

Mưa!
Chị tìm được tên gọi cho tình cảm trong lòng


Mưa!
Em nghe tim mình gọi tên “Hạnh Phúc”

Nói “YÊU EM” dưới mưa

1.

Hạ Vy nhoẻn miệng cười khi thấy chị đứng ngoài cổng đợi. “Tách”, chiếc ổ khóa đã được mở, cánh cửa khẽ cựa mình nhích một bên cánh. Hạ Vy bước ra, đứng tựa mình vào cánh cửa. Chị vẫn đứng bên ngoài, cạnh chiếc Classico đen. Nắng nhuộm vàng đường. Chị mặc chiếc đầm trắng, đuôi váy có thêu một ít hoa nhỏ li ti, khuôn mặt thanh tao làm chị toát lên vẻ nhẹ nhàng như thiên thần. Hạ Vy rất thích ngắm chị trong những đầm trắng. Có những đêm, trong giấc ngủ mơ màng, Hạ Vy thấy dáng người chị thấp thoáng, ẩn hiện mờ ảo dưới những dải lụa trắng. Chị thanh khiết nhìn Hạ Vy làm tim cô xao xuyến lạ. Hạ Vy muốn kêu tên chị rõ to trong giấc mơ để được chị quay lại và ôm cô vào lòng, nhưng lần nào cũng thế, Hạ Vy giật mình bởi chính tiếng kêu của mình, chưa lần nào cô thấy mình ôm được chị hay được ngã trong lòng chị.. dù chỉ một lần mơ. Hôm nay chị lại e ấp bên chiếc đầm trắng, Hạ Vy như bị vẻ thanh khiết của chị hớp lấy một ngụm hồn mình. Cô thần người, mơ hồ những giấc mơ hằng đêm.
- Nhìn gì vậy cô bé. Làm gì đứng sững người ra thế kia…?
- Cái chị này.. chọc em nữa àh.!
- Ai biểu cô đứng như say nắng…!
- Em… em…
 Hạ Vy muốn nói “em say chị chứ có say nắng đâu”


2.

Quán café hôm nay vắng khách hơn mọi ngày. Những giai điêu ngọt ngào làm chị chao mình. Tự nhiên thèm một ai đó nói tiếng yêu thương, thèm một vòng tay đỡ lấy trái tim đang thổn thức, thèm một chiếc hôn trên bờ môi mọng chín màu táo đỏ. Chị thả hồn và trải lòng mình theo nhạc. Từng khúc điệu bổng trầm rót vào lòng chị những khoảnh khắc, những khao khát mà bản thân cũng không thể hình dung vào lúc này.

Đối diện chị, Hạ Vy tươi tắn với ánh mắt tinh nghịch. Chị nhìn thấy hình ảnh mình thời tuổi teen cũng thế, một chút lém lỉnh và nhí nhảnh. Chị vô tư với những thứ thay đổi xung quanh. Đôi mắt chị ngày xưa cũng như Hạ Vy bây giờ – tươi màu hi vọng. Mắt Hạ Vy như một mặt hồ phẳng lặng, chị soi vào đó, tìm thấy mình thời non dại.

Thời non dại chỉ cách đây khoảng 3 năm thôi, nhưng nó lại như một ranh giới chia đôi tâm hồn chị về hai cực thái cảm giác. Chị ở khoảng thời gian trước cột mốc luôn đem theo mình gam màu tươi trẻ, luôn mãnh liệt như cỏ non vươn mình đón sức sống mới. Sau cột mốc đó, chị tự nhiên có chút trầm lắng. Cái tuổi chị vẫn còn là thời khắc của một đóa xuân thời sắc trẻ, nhưng cái gam màu xuân đang bị pha nhạt dần bởi sắc thu độ buồn. Sự nồng nhiệt đón mỗi ngày mới thay bằng sự tĩnh lặng chờ nó trôi qua. Ranh giới của hai trạng thái mỏng manh nhưng lại tạo nên hai tâm hồn khác biệt rõ rệt trong một con người. Chị thấy mình khác ngày trước nhiều lắm. Ngày trước của chị giống Hạ Vy. Còn bây giờ, chị là chị, cũng không là chị. Chị cười nhẹ trong lòng, nghe cảm xúc bâng quơ một thứ gì không rõ.


3.

Chị lúc nào cũng thế. Lúc nào cũng có nét gì đó đượm buồn. Đôi mắt chị hay nhìn và nghĩ một điều gì đó xa xăm. Nhưng chính vì điều này, Hạ Vy cảm thấy thích gần chị. Hạ Vy sôi nổi,
nhiệt huyết với tuổi trẻ. Hạ Vy trẻ, thật ra so với chị, Hạ Vy chỉ nhỏ hơn chị 3 tuổi. Nghĩa là Hạ Vy không trẻ quá với chị vậy mà Hạ Vy khác chị nhiều lắm. Sự tương phản rõ rệt càng tạo nên sự hiếu kỳ trong Hạ Vy. Cô muốn đi sâu vào tâm hồn chị, muốn biết rõ điều gì làm mắt chị đượm buồn, ai đã làm tâm hồn chị phảng phất những cung bậc cao thấp.

Hạ Vy nhớ chị trong tấm hình chị tặng cô. Chị mặc đầm trắng với nụ cười rạng rỡ. Hạ Vy đã từng xem qua cuốn album lưu giữ những khoảnh khắc của chị. Tấm hình nào chị cười, khuôn mặt cũng tươi vui. Khóe miệng luôn ánh lên hạnh phúc với đôi mắt nâu tinh nghịch. Hạ Vy có dịp đi chơi với chị một lần ở Bình Qưới và cùng chị chụp được vài tấm hình. Hạ Vy rất thích và yêu những bức ảnh chị đứng bên cô, cười nhẹ. Nhưng Hạ Vy không thích những nụ cười này. Hạ Vy thích nụ cười ngày xưa của chị. Nụ cười tỏa nắng với hàm răng trắng, đều như cô gái quảng cáo kem đánh răng Colgate trên tivi. Hạ Vy thích nụ cười đó. Một cái cười làm bừng sáng mọi thứ. Hạ Vy không thích nét cười bây giờ của chị. Nó vẫn xinh, khóe miệng vẫn chúm chím với lúm đồng tiền trên má, nhưng nó thiếu gì đó. Có lẽ do đôi mắt mắt xa xăm của chị mà nét rạng rỡ đã bị giảm phần nào. Hạ Vy ước mình có thể nhìn thấy lại nụ cười ngày xưa của chị.


4.

Hạ Vy đang nghĩ gì thế. Sao nét non thơ của Hạ Vy lại làm chị yêu thích quá. Từ ngày biết Hạ Vy, chị cảm thấy một điều gì đó lan nhẹ vào lòng. Đôi khi thấy lòng như buổi sớm mai, Hạ Vy như giọt sương điểm tô cho một ngày mới lung linh tinh khiết, nhưng đôi khi lòng lại trầm xuống, bởi ngày mới cũng sẽ trôi qua, giọt sương Hạ Vy cũng sẽ tan biến nhanh dưới ánh nắng. Lòng có những cảm xúc giao thoa khiến chị vụng về không thể diễn tả được điều gì đang xen lẫn vào góc tâm hồn. Chị chỉ biết đón nhận. Khi thì cảm thấy thật hồ hởi, khi lại cảm thấy thoáng buồn. Chị thấy mình trống chênh giữa nhớ và thương. "Nhớ ai ? Thương ai ?..." Chị bất chợt lúng túng, thấy ngượng ngùng khi bắt gặp chữ “thương” trong đầu mình. Cảm giác ngồ ngộ, là lạ. Bất giác, chị thấy cảm xúc này quen lắm. Hình như tâm hồn chị đã từng có nó. Đâu đó trong lòng chị đã từng lưu giữ nó.

Hạ Vy hồn nhiên quá, nhưng Hạ Vy cũng là một người có thể đoán được tâm ý của người đối diện. Chợt thấy e dè, chị sợ Hạ Vy thông suốt được xúc cảm của mình. Chị muốn che giấu. Chị ngượng khi nghĩ đến việc Hạ Vy có thể biết tâm trạng trong chị đang xao động về cô. Chị có ý muốn lấp liếm nó.


5.

– Nè, chị đang nghĩ gì thế ?
- Chị có nghĩ gì đâu…
- Em thấy chị đang thẫn thờ.
 Hạ Vy vừa nói vừa ném cái nhìn lém lỉnh khiến chị bối rối. Nói em nghe xem, chị đang nghĩ gì thế.?
- Chị.. chị chẳng nghĩ gì cả…
- Thế sao chị im lặng và bần thần người thế ? Mọi ngày chị nói nhiều lắm mà.?
- Không đâu, chị bình thường mà. "Hạ Vy đang biết mình nghĩ gì sao..." Nhớ… Thương.. Ôi mọi thứ đang lẫn lộn trong đầu chị.
- Thật là chị nhất quyết không nói sao? Em biết chị đang nghĩ gì đó nhé. Đừng giấu mà ! Nói em nghe đi…!
- Không có gì đâu ! Thật mà ! Tự nhiên chị không biết nói gì nên im thôi.
 Chị muốn né tránh ánh mắt Hạ Vy.
- Chị không nói em cũng biết.
- Em biết gì?
 Lời nói của chị pha một chút hốt hoảng.
- Chị nghĩ đến người xưa àh...?Chị im lặng.
- Im lặng là đồng ý hay phủ nhận vậy?
Ngước nhìn Hạ Vy, chị lúng túng. Sao Hạ Vy hỏi nhiều thế. Chị cũng không biết phải trả lời sao. Tâm trạng chị lúc này cứ như con thuyền, mỗi câu nói của Hạ Vy lại vỗ nhẹ làm nó chòng chành giữa khơi tâm tư.


6.

Chị vẫn im lặng không trả lời. Hạ Vy thôi không hỏi nữa. Mỗi người có những khoảng lặng của riêng mình. Hạ Vy lơ đễnh nhìn khói thuốc vừa phà từ miệng cô ra. Cô nhịp chân theo bài hát trong quán, vu vơ vài câu quen thuộc. Ly café đã ngưng nhỏ giọt từ khi nào cô cũng không biết. Cô cũng không quan tấm đến việc mình phải thêm đường, khuấy nó lên, lắc nhẹ ly đá vá trút ngược nước từ đá tan ra ngoài. Sau khi cái ly đá không còn một chút nước dư, cô sẽ từ từ cho từng muỗng café vào chứ không đổ nhanh một lúc. Hạ Vy thích nhìn những viên đá trong veo bị nhuộm màu café, nhìn cái đen của café đang liếm ngọt dần hết mặt viên đá, từ một sự tinh khiết được kết tinh từ nước, viên đá trở thành sở hữu thuộc về café, nó hòa mình và tan đen vào vị ngọt đắng.

Bất giác Hạ Vy nhìn chị, rồi lại nghĩ đến sự tương quan của café và những viên đá trong veo, cô tự ví mình là café và chị sẽ là viên đá. Ước gì cô có thể ngọt ngào với chị, và chị sẽ tan chảy trong cô.


7.

7 tháng 1 ngày.

Hạ Vy đã quen chị được hơn nửa năm một ít. Thời gian qua, chị trở thành một yếu tố thân quen với cô. Ngày ngày nhắn tin, điện thoại. Chị kể Hạ Vy những câu chuyện xảy ra trong ngày, chuyện trong cơ quan, chuyện bạn bè. Hạ Vy lắng nghe, hạnh phúc đón nhận chia sẻ từ chị như một chiếc bình rượu, càng đong đầy mới cũ càng nồng men.

Có những ngày mệt mỏi, chị về nhà ngả lưng ngủ thiếp, quên gọi điện cho Hạ Vy làm cô trông chờ, ngong ngóng dán mắt vào màn hình di động, hi vọng nó sáng lên và thấy được dãy số thân quen. Dần dần, cô thấy lòng mình yêu cả 24 giờ mỗi ngày vì từng khoảnh khắc trôi qua đều thấp thoáng chị.

Đã bao lần ngồi bên chị trong những quán café khắp phố Sài Gòn, Hạ Vy luôn cảm thấy tim có những rung động mạnh. Lần nào cũng thế, cô nén nó bằng hơi thở của mình, cố che giấu những xúc cảm.

Từ ngày gặp chị, Hạ Vy gieo mầm những hạt hi vọng vào lòng. Cô mong chờ một ngày gặt hái những hạnh phúc ngọt ngào.


8.

– Em có thích mưa không?
- Em không thích lắm!
- Có bao giờ em đi bộ hay nhảy dưới mưa không?
- Có. Rất hiếm khi.
- Em ra mưa với chị đi.
- Sao thế
- Uh, tự nhiên chị muốn thế.


Hạ Vy chưa kịp trả lời đã thấy chị đứng ngoài sân. Chiếc đầm trắng khi nãy nhẹ nhàng đẩy đưa theo gió giờ ướt đẫm, ép chặt vào người chị. Chiếc váy xòe quấn chặt vào phần hông đổ xuống khiến chị thật gợi cảm với bờ mông tròn. Mưa. Trời ngả màu xám, dăm mười phút lại có tiếng sấm đánh từ xa vang lại. Chị đứng, nhắm mắt, khuôn mặt ngửa lên trời. Hàng trăm, hàng nghìn giọt mưa xối xuống, ướt đẫm mặt, ướt đẫm vai, ướt đẫm con người chị. Chiếc áo đầm ướt nước bó sát toàn thân làm hiện lên những đường cong hiền dịu, Hạ Vy nhìn chị lòng ngơ ngẩn.

Chị xoay nhẹ người, hai bàn tay chụm lại đón vốc nước mưa rồi lại tung nó lên trời. Mưa từ trời ào xuống, nước từ tay chị văng ra, những giọt mưa va vào nhau, xô đẩy tung tóe ra những giọt nhỏ, tất cả như một bản hợp ca. Nhìn chị thích mưa như đứa trẻ, Hạ Vy bước ra sân, cùng chị hòa mình vào mưa. Chị nắm tay Hạ Vy. Nhún nhảy đôi chân.
- Nhảy lên đi.

Hạ Vy theo lời chị lắc lư người mình. Những giọt mưa từ cái hất mạnh mái tóc của Hạ Vy tung vào mặt chị. Tiếng chị khanh khách cười, giòn tan muốn át cả tiếng mưa.
- Nắm tay chị đi. Cùng nhảy cao nào.


9.

Hạ Vy nắm chặt tay chị. Cô siết mạnh như muốn bộc lộ điều gì, khiến chị khựng lại. Mọi thứ như chợt đứng hình. Chị nhìn Hạ Vy. Khuôn mặt ướt mưa như chị. Những giọt mưa chực nhỏ giọt dưới phần ngọn tóc. Hình ảnh Hạ Vy không nhòe trong nước dù mắt chị phải chịu trận liên tục mưa hất vào mặt. Hạ Vy xinh quá. Chị nhận ra mình đã nhớ khuôn mặt này rất nhiều lần trong đêm. Hạ Vy gợi cho chị những cảm xúc thân quen. Bỗng lúc này chị chợt biết cái tên mình nên đặt cho cảm xúc này là gì.


10.

– Chị lại nghĩ gì vậy?
Hạ Vy hỏi, ngắt quãng suy tư trong chị. Đưa tay vuốt nhẹ lại mái, chị ngượng ngập kéo lại tóc như thể sợ nó bị rối bởi sự đùa giỡn của nước mưa.
- Chị nghĩ..
- Nghĩ gì…
- Sao lúc nào em cũng gấp gáp hỏi chị vậy?
- Vì em mong chờ câu trả lời của chị
- Sao thế?
- Em cũng không biết. Em thích hỏi, thích nghe chị trả lời.
- Những câu hỏi của em bật lên điều gì từ chị àh.
- Không hắn. Những câu em hỏi vẫn chưa thật sự là những câu em muốn hỏi.
- Thế em thích hỏi gì….
- Em…


Hạ Vy thấy nóng người dù mưa lạnh thấm vào trong cô nãy giờ. Bàn tay xám, những đầu ngón tay nhăn nhúm vì đứng dưới mưa quá lâu.. Hạ Vy run rẩy nắm chặt đôi tay của chị. Cô nghe hơi nóng từ tim lan tỏa tâm hồn. Mặc mưa, mặc gió rít qua những tàn cây, mặc trời buông màu tím ngắt trên vạn vật, cô chỉ biết nắm tay chị và từ từ cố ý kéo sát chị vào lòng.

Chị đứng im. Nghiêng nhẹ đầu vào bờ vai mảnh dẻ. Nghe tim Hạ Vy đập cùng tiếng mưa, chị thấy ấm áp. Chị bỗng có cảm giác mong chờ một câu nói gì đó từ Hạ Vy.
- Chị àh.
- Gì hả em?
- Em yêu chị.


Ngàn tiếng mưa như im bặt để lòng chị tan chảy khi nghe ba từ ấm tình đó. Hạ Vy nhẹ tay còn lại ôm lấy vòng eo thon nhỏ. Chưa bao giờ cô thấy mình dạn dĩ như lúc này. Trái tim xúi giục cô làm nhiều điều hơn thế,
- Chị có thích em không?
- Chị có tình cảm với em. Chị…
- Chị không cần nói thêm gì đâu…
 Hạ Vy bỗng sợ nghe thêm những điều từ chị. Cô sợ lời chối từ.
- Chị muốn nói hôm nay. Có lẽ lúc này là dịp tốt để nói điều chị đang giữ trong lòng…
- …………….
- Chị yêu em.


Hạ Vy tan chảy theo chị.


11.

Hạ Vy kéo khuôn mặt chị gần mình hơn. Cô thấy những giọt nước hình như không phải mưa trên mặt chị. Cô cuối xuống. Thật sát và gần. Hôn nhẹ.
- Chị biết không, trước kia em nghĩ mưa không có vị. Nhưng hôm nay em biết. Mưa có vị mặn.

Hạ Vy vừa nói vừa vuốt nhẹ khuôn mặt chị. Bàn tay cô luồn qua tóc chị, dưới sự đan xéo của giọt mưa, tóc chị vẫn suôn mượt theo cái kéo xuống của Hạ Vy. Bàn tay cô tới đâu, tóc nhẹ nhàng duỗi thân mình ra tới đó. Run rẩy, tay Hạ Vy dừng lại ở giữa khoảng lưng, và rồi cô ghì chặt chị gần hơn nữa. Hạ Vy thì thầm:
- Sao chị lại nói yêu em vào lúc này.
- Vì trời đang mưa
- Sao lại phải vì trời mưa
- Đơn giản chị muốn thế.


Hạ Vy nhận câu trả lời từ chị, nhưng cô hiểu rằng không phải “đơn giản vì chị muốn thế” mà là chị sợ không giấu được giọt nước mắt cảm xúc của mình khi nói điều đó. Cảm xúc tuy mong manh nhưng có thể làm vỡ òa mọi thứ.


12.

Hạ Vy ôm chị. Mặc mưa lạnh. Cô nghe lòng mình hát lời hạnh phúc.
Chị buông người vào lòng Hạ Vy. Mặc gió gào. Chị tìm lại được tên của hạnh phúc ngày xưa../.
xem thêm: doremon chế hài hước vô đối nhất VN

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

Tình yêu diệu kỳ – Phần 8
-Thùy, Thùy… – Ai đó gọi Thùy.


-Ơ! Có chuyện gì sao?!
-Nghĩ gì mà mất hồn dạ?!
-Không có gì, chỉ đang nghĩ đến dự án sắp tới thôi!
-Chăm thế! Ah! Phải rồi, Trợ lí Tổng Giám Đốc mà!
-Đừng đùa nữa, Hà tìm Thùy có chuyện gì không?!
-Bộ có chuyện mới tìm Thùy được sao?!
-Hà biết ý Thùy không phải vậy mà!
-Biết mấy giờ rồi không?!
Thùy đưa mắt nhìn đồng hồ.
-Ấy chết, gần 7h rồi.
-Ăn tối thôi!
-uh! Sao Hà còn ở đây?! Kiên đâu?!
-Hà còn ít việc nên bảo anh ấy 9h hãy đến rước?! Thùy ở lại công ty hả?!
-Uh!! Làm xong việc đã.
Cả hai cùng ra ngoài.
-Kiên đôi xử tốt với Hà không?!
-Anh ấy rất tốt, là một người chồng hoàn hảo… Hà rất hạnh phúc. Nói đến phải cảm ơn Thùy, vì nhờ Thùy mà Hà mới gặp được anh Kiên.
-Hà đừng nói vậy, xém chút Thùy đã hại chết Hà rồi.
-Đâu phải lỗi tại Thùy, tại Hà bất cẩn thôi!! Đến giờ Hà vẫn còn sợ, xém chút là không còn mạng rồi! Anh ấy đưa Hà vào bệnh viện rồi ở đó chăm sóc Hà suốt. Lúc đầu cứ nghĩ rằng do anh ấy sợ lương tâm cắn rứt nếu mình có mệnh hệ gì nên mới ở lì không chịu đi nhưng không ngờ…
-Có lẽ ông trời sắp đặt đó.
-Chiếc xe định mệnh phải không?! – Cả hai cùng cười
Giọng Hà bổng chùng xuống.
-Ngày đám cưới Hà và anh Kiên, Phương chỉ gửi lời chúc chứ không về, Thùy biết tại sao không?!
-………..
-Là Thùy đó… Phương sợ…
-Thùy…
-Hà nghe anh Kiên nói Phương sắp về nước rồi.
-Uh!
-Thùy không quan tâm sao?!
-Quan tâm cũng được gì đâu?! Phương chỉ là bạn Thùy thôi!
-Thật là bạn không?!
-Thùy…
Mỗi khi nghe ai đó nhắc đến Phương, Thùy luôn như thế, bao nhiêu cảm xúc dồn về.
-Đừng dối lòng mình Thùy ah!
-……. – Thùy nhớ đến ngày hôm ấy. Rồi bổng thấy cay cay khóe mắt.
-Thùy yêu Phương nhưng sao lại làm thế?! Phương rất đau lòng Thùy biết không?! Hà cũng từng yêu Phương nhưng không được Phương đáp lại còn Thùy… tại sao?!
-Thùy… Hà biết Thùy không thể nói kia mà…
-Hà chỉ thấy bất công cho Phương thôi!!
-Xin lỗi Hà! Thùy đi trước đây.
-Thùy không trốn được cả đời đâu.
Bỏ ngoài tai lời nói của Hà, Thùy vẫn cứ đi.
“Bốn năm, bốn năm rồi… Sao mình không thể quên?! Tại sao?!… Phương ơi!! Chân trời mới Phương có nhớ đến Thùy không?!…” Lê bước chân mệt mỏi về những con đường quen, tìm hình bóng của ngày nào.
-Phương thích đi trong mưa không?!
-Không!
-Hok lãng mạn gì hết!
-Đi trong mưa bệnh chết, lãng mạn gì nỗi!
-Phương, hok chính chắn được hả?!
-Được chứ!! Nhưng chỉ khi Thùy gặp nguy hiểm thôi!
-Trời!!….
………………..
-Thùy, đi dạo không?!
-Xe đạp nha?!
-Mỏi chân lắm!!
-Đi dạo hok lẻ chạy bốn bánh?!
-Uh!!
-vậy thôi khỏi!!
-Thôi! Được rồi! xe đạp…
…………..
-Phương ăn kem không?!
-Lớn rồi ai ăn kem nữa?!
-Chứ ăn gì?!
-Ăn kẹo…
-Muốn chết sao?!
………………
-Thùy làm gì dạ?!
-Xếp hạc
-Chi dạ?
-Tặng bạn
-Chi dạ?
-Làm kỉ niệm
-Chi dạ?
-Phương… – Ánh mắt hình mũi tên.
-Được rồi… được rồi… không hỏi nữa là được chứ gì!!
-Biết thì tốt!
Quá nhiều thật sự quá nhiều… kí ức cứ tràn về như thác đổ. “Làm sao?! Làm sao?!”, Thùy đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi trên má mình. Yêu người khó đến vậy sao?! Bóng tối dần bao phủ tất cả, ánh đèn đêm cũng mờ dần. “mưa rồi!!…”. Bao quanh Thùy không là cơn gió lạnh, không là cơn mưa ngoài trời mà nổi đau đang rên rỉ nơi tim, lạnh đến “chết đi sống lại”.
-Phương ơi!!……… – Tiếng gọi thống thiết giữa màn mưa.
Phương quay lại khi nghe ai đó gọi tên mình nhưng chẳng có ai cả. “Giọng nói sao thân quen đến thế?!”. Phương tự đánh thức mình khi đó chỉ là “ảo tưởng”. Cô vẫn đang ở xứ sở hoa Anh Đào. Điều gì đang thúc đẩy cô?! Cô đã phải dối lòng mình để ở lại Nhật sau khi học xong bằng Tiến Sĩ… không thể chờ đợi, tiếp tục sống trong hư ảo nữa! Cô trở về nước trước thời gian đã định để tìm lại một nữa.
-Alo… Hà phải không?!
-Vâng! Hà đang nghe.
-Là Phương đây!
-Phương… Chẳng phải Phương đang ở Nhật sao?
-Phương đang ở sân bay, rước Phương được không?! Phương…
-Được rồi! Đợi Hà tí…
-Uh!!
-Thùy không thể!
-Tại sao?!
-Thùy… không thể có lỗi với bác Tùng được.
-Đó không phải lỗi tại Thùy!
-Nhưng… Thùy không thể làm trái với lương tâm mình. Thùy chỉ xem Phương là bạn.
-Thùy biết mình đang nói gì không?!
-Thùy… Được rồi! Thùy sẽ gọi cho bác ấy đến đón Phương.
-Không cần, Thùy tàn nhẫn lắm! Thùy lừa dối Phương cũng không sao nhưng tại sao lại dối cả chính mình, Thùy cũng có tình cảm với Phương kia mà!…
-Phương, bình tỉnh lại đi!! Phương vừa hạ sốt đó.
-Không cần, Phương không cần… Phương không cần.
Phương vụt chạy, Thùy đuổi theo phía sau nhưng không kịp nữa.
-Alo… Bác Tùng là cháu.
-Thùy phải không?!
-Vâng ah!… Phương đang trên đường về nhà đó ah!
-Thật không?!
-Vâng ah!
-Thiệt thòi cho cháu rồi!
-Không sao đâu ah!! Chỉ cần Phương hạnh phúc là đủ rồi!
-Cảm ơn cháu!!
-Bác đừng nói vậy! người cảm ơn phải là cháu. Cháu cúp máy đây ah!!
-uh! Chào cháu!
Thùy buông lơi tất cả… tim Thùy đang rên rỉ, nhoi nhói giữa lòng ngực. Nhớ lại ngày trước đó.
-Bác có chuyện muốn nói với cháu!
-Vâng! Cháu đang nghe ah!
-Chắc cháu biết bác chỉ có Phương là con một nên bác rất yêu thương, chiều chuộng.
-Vâng! Cháu biết…
-Phương rất nghe lời bác nhưng giờ đã không như thế!
-Cháu không hiểu ý bác…
-Năm nay, cả hai đều là sinh viên năm cuối, trường cho phép các cháu được lựa chọn tốt nghiệp ở nước ngoài hoặc ở trong nước, bác muốn Phương sang nước ngoài học tập.
-……….
-Nhưng Phương không muốn đi, cháu biết tại sao không?!
-Dạ, không ah!
-Vì cháu.
-Vì cháu?!
-Phương yêu cháu!
-Bác…
-Đừng lo lắng, bác biết điều này từ trước, vì bác là ba Phương.
-Bác muốn cháu làm gì?!
-Bác biết, cháu cũng có tình cảm với Phương, bác không ngăn cản nếu sau thời gian du học trở về cả hai còn tình cảm với nhau. Nhưng chỉ có cháu mới có thể…
-Cháu biết!!…
-Bác có một người bạn đang ở Nhật, gần đây họ sẽ trở về… Bác đã từng hứa gả Phương cho con trai của người bạn ấy nhưng cháu đừng lo… Hai bác sẽ không ép, Phương hay Kiên chọn ai, quyết định thế nào bác đều tôn trọng.Cái bác muốn nhìn thấy là tương lai cả hai, bác sẽ tạo mọi điều kiện để cháu có thể tiếp tục phát huy tài năng của mình.
-Cháu cảm ơn bác! Nhưng cháu muốn dùng khả năng của mình để có chứ không… mong bác hiểu! Cháu sẽ thuyết phục Phương…
-Phương sẽ không đồng ý ngoại trừ cháu không còn bên cạnh Phương nữa!
-Bác…
-Bác biết sẽ thiệt thòi cho cháu nhưng Phương là người đứng đầu công ty bác sau này, bác muốn mọi điều tốt nhất cho Phương.
-Phương có người cha như bác thật tuyệt vời!… Cháu… cháu sẽ làm theo ý bác. Cháu xin phép về trước.
-Thùy, bác xin lỗi!!
-Không đâu ah!! Người phải nói lời xin lỗi là cháu!! Cháu chào bác! – Thùy ra về cùng những giọt nước mắt cay đắng cho thân mình.
Phương lê bước chân mòn mỏi trên khắp nẻo đường. “Tại sao lại đối xử với Phương như thế?! Không có Thùy, Phương ở lại đây có ý nghĩa gì nữa!!… Thùy có biết rằng Thùy đã giết chết con tim nhỏ bé của Phương không?! Thùy tàn nhẫn lắm!…”
-Tại sao?! – Phương thét lớn rồi ngất đi trước nhà mình.
-Mau gọi bác sĩ đến đây?! – Giọng lo lắng của ông Tùng.
Hai ngày Phương nằm hôn mê trên giường cũng là hai ngày “kêu trời không thấu” với Thùy. Đau đớn nhưng đành phải chấp nhận. Nếu hai người thật sự có duyên chắc chắn sẽ thuộc về nhau dù có xa nhau bao năm đi nữa. Phương tỉnh dậy nhưng cơn đâu vẫn đang âm ĩ, cô muốn đi khỏi đây ngay để không vươn vấn điều gì.
-Ba, con xin lỗi vì đã cãi lời ba! Con sẽ đi Nhật để du học. Ba có thể… -Phương mệt mỏi.
-Được, ba sẽ lặp tức làm hồ sơ cho con. – Ông Tùng vui ra mặt.
-Con muốn đi trong tuần này…
-Sao…?! Được rồi! ba sẽ sắp xếp nhưng con còn đang bệnh. – Ông Tùng hiểu nhưng vẫn lo lắng.
-Con không sao! – Phương quả quyết.
-Được rồi, con nghỉ đi… – Ông Tùng ra ngoài cùng suy nghĩ “Thật không ngờ con bé ấy lại có ảnh hưởng lớn đến Phương như thế?!… Đừng trách ba!!… Ba chỉ muốn tốt cho con thôi!”
Phương đang nhớ về khoảng thời gian qua cùng Thùy mặc dù trong Phương không muốn nghĩ đến nữa. Cô đang đau khổ đến tột cùng chẳng còn tâm trí nào…
Rồi cũng đến lúc phải xa nơi này, Phương trốn chạy đến một chân trời mới nhiều mơ mộng. Ngày đưa Phương ra sân bay, Thùy đã nấp ở một góc nào đó nhìn Phương “lần cuối”, “yêu sẽ hạnh phúc nếu tình yêu được đáp trả nhưng sẽ hận khi người không đáp lại tình yêu”, Thùy biết Thùy đã mất Phương kể từ ngày ấy…
-“Chẳng lẻ, trên đời này chỉ có Thùy?!”
-“Chẳng lẻ, trên đời này chỉ có Phương?!”
Bốn năm không dài nhưng cũng chẳng ngắn để có thể quên một người. Bốn năm qua nơi đất khách quê người, bên cạnh Phương không ít người đeo đuổi nhưng sao trong Phương chỉ có một người, người làm Phương yêu đến ngây dại, yêu đến vở cả trái tim nhưng… Thùy có hơn gì?! Thùy đã từ chối việc giúp đỡ của ông Tùng mà tự mình phấn đấu cho năm cuối, nhưng may mắn một công ty đã nhận thấy tài năng của cô, họ đã giúp cô trong lúc khó khăn nhất và mời cô về làm việc nhưng cô nào biết chính ông Tùng đã làm điều đó. Thời gian cứ tuần hoàn, hạ tới, thu qua lần lượt… trong hai con người ấy đang nghĩ gì?!
Tình yêu diệu kỳ – Phần 9

-Thùy, Thùy… – Ai đó gọi Thùy.
-Ơ! Có chuyện gì sao?!
-Nghĩ gì mà mất hồn dạ?!
-Không có gì, chỉ đang nghĩ đến dự án sắp tới thôi!
-Chăm thế! Ah! Phải rồi, Trợ lí Tổng Giám Đốc mà!
-Đừng đùa nữa, Hà tìm Thùy có chuyện gì không?!
-Bộ có chuyện mới tìm Thùy được sao?!
-Hà biết ý Thùy không phải vậy mà!
-Biết mấy giờ rồi không?!
Thùy đưa mắt nhìn đồng hồ.
-Ấy chết, gần 7h rồi.
-Ăn tối thôi!
-uh! Sao Hà còn ở đây?! Kiên đâu?!
-Hà còn ít việc nên bảo anh ấy 9h hãy đến rước?! Thùy ở lại công ty hả?!
-Uh!! Làm xong việc đã.
Cả hai cùng ra ngoài.
-Kiên đôi xử tốt với Hà không?!
-Anh ấy rất tốt, là một người chồng hoàn hảo… Hà rất hạnh phúc. Nói đến phải cảm ơn Thùy, vì nhờ Thùy mà Hà mới gặp được anh Kiên.
-Hà đừng nói vậy, xém chút Thùy đã hại chết Hà rồi.
-Đâu phải lỗi tại Thùy, tại Hà bất cẩn thôi!! Đến giờ Hà vẫn còn sợ, xém chút là không còn mạng rồi! Anh ấy đưa Hà vào bệnh viện rồi ở đó chăm sóc Hà suốt. Lúc đầu cứ nghĩ rằng do anh ấy sợ lương tâm cắn rứt nếu mình có mệnh hệ gì nên mới ở lì không chịu đi nhưng không ngờ…
-Có lẽ ông trời sắp đặt đó.
-Chiếc xe định mệnh phải không?! – Cả hai cùng cười
Giọng Hà bổng chùng xuống.
-Ngày đám cưới Hà và anh Kiên, Phương chỉ gửi lời chúc chứ không về, Thùy biết tại sao không?!
-………..
-Là Thùy đó… Phương sợ…
-Thùy…
-Hà nghe anh Kiên nói Phương sắp về nước rồi.
-Uh!
-Thùy không quan tâm sao?!
-Quan tâm cũng được gì đâu?! Phương chỉ là bạn Thùy thôi!
-Thật là bạn không?!
-Thùy…
Mỗi khi nghe ai đó nhắc đến Phương, Thùy luôn như thế, bao nhiêu cảm xúc dồn về.
-Đừng dối lòng mình Thùy ah!
-……. – Thùy nhớ đến ngày hôm ấy. Rồi bổng thấy cay cay khóe mắt.
-Thùy yêu Phương nhưng sao lại làm thế?! Phương rất đau lòng Thùy biết không?! Hà cũng từng yêu Phương nhưng không được Phương đáp lại còn Thùy… tại sao?!
-Thùy… Hà biết Thùy không thể nói kia mà…
-Hà chỉ thấy bất công cho Phương thôi!!
-Xin lỗi Hà! Thùy đi trước đây.
-Thùy không trốn được cả đời đâu.
Bỏ ngoài tai lời nói của Hà, Thùy vẫn cứ đi.
“Bốn năm, bốn năm rồi… Sao mình không thể quên?! Tại sao?!… Phương ơi!! Chân trời mới Phương có nhớ đến Thùy không?!…” Lê bước chân mệt mỏi về những con đường quen, tìm hình bóng của ngày nào.
-Phương thích đi trong mưa không?!
-Không!
-Hok lãng mạn gì hết!
-Đi trong mưa bệnh chết, lãng mạn gì nỗi!
-Phương, hok chính chắn được hả?!
-Được chứ!! Nhưng chỉ khi Thùy gặp nguy hiểm thôi!
-Trời!!….
………………..
-Thùy, đi dạo không?!
-Xe đạp nha?!
-Mỏi chân lắm!!
-Đi dạo hok lẻ chạy bốn bánh?!
-Uh!!
-vậy thôi khỏi!!
-Thôi! Được rồi! xe đạp…
…………..
-Phương ăn kem không?!
-Lớn rồi ai ăn kem nữa?!
-Chứ ăn gì?!
-Ăn kẹo…
-Muốn chết sao?!
………………
-Thùy làm gì dạ?!
-Xếp hạc
-Chi dạ?
-Tặng bạn
-Chi dạ?
-Làm kỉ niệm
-Chi dạ?
-Phương… – Ánh mắt hình mũi tên.
-Được rồi… được rồi… không hỏi nữa là được chứ gì!!
-Biết thì tốt!
Quá nhiều thật sự quá nhiều… kí ức cứ tràn về như thác đổ. “Làm sao?! Làm sao?!”, Thùy đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi trên má mình. Yêu người khó đến vậy sao?! Bóng tối dần bao phủ tất cả, ánh đèn đêm cũng mờ dần. “mưa rồi!!…”. Bao quanh Thùy không là cơn gió lạnh, không là cơn mưa ngoài trời mà nổi đau đang rên rỉ nơi tim, lạnh đến “chết đi sống lại”.
-Phương ơi!!……… – Tiếng gọi thống thiết giữa màn mưa.
Phương quay lại khi nghe ai đó gọi tên mình nhưng chẳng có ai cả. “Giọng nói sao thân quen đến thế?!”. Phương tự đánh thức mình khi đó chỉ là “ảo tưởng”. Cô vẫn đang ở xứ sở hoa Anh Đào. Điều gì đang thúc đẩy cô?! Cô đã phải dối lòng mình để ở lại Nhật sau khi học xong bằng Tiến Sĩ… không thể chờ đợi, tiếp tục sống trong hư ảo nữa! Cô trở về nước trước thời gian đã định để tìm lại một nữa.
-Alo… Hà phải không?!
-Vâng! Hà đang nghe.
-Là Phương đây!
-Phương… Chẳng phải Phương đang ở Nhật sao?
-Phương đang ở sân bay, rước Phương được không?! Phương…
-Được rồi! Đợi Hà tí…
-Uh!!
Tình yêu diệu kỳ – Phần 10

30 phút sau, Hà đã có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất để đón Phương. Hà muốn chạy đến để ôm chầm lấy Phương nhưng Hà biết điều đó sẽ có lỗi với Kiên vì cô biết tình cảm với Phương vẫn còn.
-Bốn năm rồi, nhìn Phương chửng chạc hơn trước rất nhiều!
-Uh!! Hà cũng thế!
-Sao Phương không gọi cho bác Tùng?
-Phương không muốn ba biết Phương về trước dự định.
-Vì sao?!
-Phương muốn gặp Thùy.
-Phương vẫn không từ bỏ ý định?!
-Không, chỉ là Phương muốn biết “tại sao?!”
-Hà biết… Để Hà đưa Phương đến khách sạn trước.
-Uh!
Ngày hôm nay với Thùy cứ như thế nào ấy, cứ bồn chồn ngồi đứng không yên.
-Chào Tổng Giám Đốc! Bác gọi cháu có gì không ah!?
-Chào cháu! Có người muốn gặp cháu?!
-Ai ah?!
-Là bác. – Giọng một người đàn ông.
-Bác Tùng – Thùy ngạc nhiên.
-Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước. – Ông Trung lịch sự.
Thùy cuối đầu chào.
-Cháu ngạc nhiên là tại sao bác lại đến đây phải không?!
-Dạ cháu…
-Ông Trung là bạn thân của bác.
-Vậy Kiên…
-Đúng, Kiên là rể hụt của bác.
-…………- Như hiểu ra nhiều chuyện.
-Phương về rồi.
-……… -Tim đạp liên hồi.
-Nhưng nó không cho bác biết. Cháu biết tại sao không?!
-Cháu… cháu không biết!
-Vì cháu!
-Cháu…
-Bốn năm qua bác nghĩ rằng Phương sẽ quên được cháu và chấp nhận một ai khác nhưng thật không ngờ… Bác xin lỗi vì thật chất trước đây bác muốn hai đứa phải cắt đứt quan hệ sẵn việc đưa Phương sang Nhật du học, bác không muốn cả hai sau này phải khổ nhưng phần lớn là vì danh tiếng của bác trên thương trường, thật rất khó để chấp nhận… nhưng giờ, Phương vì cháu mà làm rất nhiều chuyện… Bác không biết mình sẽ làm thế nào nhưng như những gì bác đã từng hứa, chỉ cần hai đứa vẫn yêu thương nhau… bác không ngăn cắm!
-Bác Tùng, cháu xin lỗi! nhưng cháu thật sự rất yêu Phương. Cháu cũng muốn mượn thời gian xa nhau để quên mọi chuyện, nhưng cháu không thể, càng xa cháu lại càng nhớ. Cháu biết tấm lòng của bác thương con vô bờ bến. Nhưng…
-Bác biết! Cháu cứ làm theo con tim mình.
-Cảm ơn bác!! Cháu…
-Uh!! Cháu cứ làm việc của mình.
-Chào bác!!
-“Đúng là mình già thật rồi!!” – Ông Tùng thầm nghĩ.
“Mình phải làm sao mới phải, bác Tùng đã rất khoan dung mình không thể làm chuyện có lỗi với bác… Tốt nhất mình nên đi khỏi đây!!…”. Thùy lang thang không biết phải đi về đâu, làm gì, thế nào?! “Đúng rồi! là nơi đó!”. Thùy đi về nơi mình đã lớn lên cùng những trẻ mồ côi khác để lắp đi thực tại phủ phàng.
-Má! Con đã về… -Thùy gọi lớn.
-a… chị Thùy… chị Thùy về má ơi!
Tui trẻ súm sích bên Thùy như mừng người thân thực sự. Tối hôm ấy.
-Con đang trốn chạy chuyện gì phải không?!
-Má ơi! Con phải làm sao?! – Thùy tựa đầu vào một phụ nữ trung niên khóc như đứa trẻ.
-Đừng quá cố chấp con ah!! Mở lòng được thì phải mở…
-………
Thùy bâng quơ nhìn về xa xăm nhưng hình bóng Phương cứ chập chờn trước mặt.
-Thùy nghỉ việc rồi!
-Tại sao?!
-Hà không biết, hôm nay Thùy không đi làm.
-Ba biết…
Cả hai ngạc nhiên quay lại.
-Ba….
-Bác Tùng.
-Thùy không muốn gặp con.
-Tại sao? Mà sao ba biết con ở đây?!
-Con quên rằng, ba là ba của con sao?!
-Con…
-Tìm Thùy đi…
-Ba nói thậtt không?!
-Con không tin ba sao?!
-Con…
-Ba biết, nhưng ba cũng cần thời gian để chấp nhận.
-Ba không trách con sao?!
-Trách con hay trách bản thân ba?!
-………….
-Con hạnh phúc ba mới có thể hạnh phúc.
-Ba… ba chấp nhận cho con… thật không?!
-Con phải đem Thùy về đây, con biết không?!
-Ba….. – Phương ôm chầm lấy ba mình cảm động.
-Đi đi con… hãy mang nụ cười của mình về.
-Cảm ơn ba!!….
Phương chạy như bay đến nơi mình cần đến. “Chắc chắn Thùy sẽ về đó!!”
-Má ơi!! Có người tìm chị Thùy kìa!
Người phụ nữ trung niên bước ra ngoài nhìn người con gái trước mặt.
-Cháu là Phương?!
-Dạ! là cháu.
-Cháu về đi, Thùy sẽ không gặp cháu đâu!
-Bác, bác có thể…
-Vấn đề là ở hai đứa, bác không thể xen vào!
-Cháu biết, nhưng mong bác nói với Thùy cháu sẽ đợi đến khi nào cô ấy chịu gặp cháu mới thôi!
-Bác sẽ nói lại…
Phương cuối đầu chào người khi nãy. Thùy bên trong đã nghe lời Phương nói nước mắt đang rơi trên khóe mi ấy, người đàn bà khi nãy chỉ biết nhìn đứa con gái tội nghiệp lắc đầu rồi bước tiếp.
-Tội tình gì phải hành hạ mình như thế?! – Thùy tự hỏi.
Mùa hè nắng mưa bất chợt, Phương đã hứng trọn cái nắng gay gắt rồi đến mưa đang hành hạ xác thân Phương nhưng nó không là gì so với vết cắt hằn trong tim suốt 4 năm qua. Phương nói to.
-Phương biết em đang nhìn Phương, đang lo lắng cho Phương nhưng sao em lại bỏ mặc Phương?! Em cũng có tình cảm với Phương kia mà… nếu không em sẽ không trốn tránh! Phương van em… Phương không thể sống nếu không có em… Hãy cho Phương cơ hội được chăm sóc em, yêu thương em… Đừng trốn tránh nữa!!
Nước mắt Thùy đang hòa cùng cơn mưa ngoài kia, nổi đau như xé lòng.
-Phương yêu em!! – Phương gào to giữa đất trời
Hình bóng thân quen dần xuất hiện trước mặt Phương, cả hai ôm chầm lấy nhau trong niềm hạnh phúc vô bờ bến.
-Em yêu Phương!!
-Đừng rời xa Phương nữa!! Phương sẽ chết mất nếu không có em!!
-……
Họ trao nhau nụ hôn thật say đắm, thời gian như ngừng lại ở phút giây này, họ sưởi ấm cho nhau bằng cả trái tim đang khao khát tình yêu mãnh liệt. Ánh cầu vồng nơi cuối chân trời như tôn lên vẻ đẹp của “tình yêu diệu kì”.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 5


Nằm nơi gác vắng một mình Thùy nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, thật không ngờ rằng người cứu cô lại là “kẻ thù truyền kiếp”… người đã khiến cô khốn đốn, khổ sở suốt thời gian vừa qua. Giây phút ấy, Phương không còn là người kiêu căng, tự mãn, đắc ý và đáng ghét nữa, cô trở nên chính chắn, biết suy nghĩ và là một “anh hùng”.
-Thật không ngờ!!… Cảm ơn Phương! – Thùy bâng quơ.
Phương len lõi vào màng đêm nghĩ đến việc đã qua và chuyện vừa rồi.
-Phương xin lỗi!! là Phương đã làm mọi chuyện ra nông nỗi này!… Chính tay Phương đã hủy hoại tương lai tươi sáng của Thùy, Phương… Phương sẽ chuột lại lỗi của mình.
Một đêm thức trắng của cả hai… Ngày mới bắt đầu, tươi sáng hơn, rực rỡ hơn.
-Sao Phương đến đây?! –Thùy ngạc nhiên.
-Đến để chở Thùy vào trường.
-Để làm gì?!
-Học.
-Thùy đã nghỉ rồi!
-Thì bây giờ bắt đầu lại.
-Nhưng…
-Thùy quên điều Phương nói tối qua sau?!
-Thùy không quên nhưng…
-Đừng nhưng nữa!!… Phương không giúp Thùy, là bản thân Thùy cố gắng mà có thôi!
-Thùy…
-Làm thủ tục học lại Thùy nha!!
-……… -Thùy còn e dè.
-Lên đi.
Cả hai bắt đầu với một tình bạn mới.
-Cảm ơn Phương, Thùy đi trước đây! – Thùy xuống xe khi tới nơi.
-uh!….
-Sao hai người lại đi chung?! –Hà lên tiếng khi thấy “hiện tượng lạ”.
-Bạn bè đi chung không được sao?! – Phương với giọng của thường ngày.
-“bạn bè”?!
-Uh!
-Hôm nay có động đất hay sóng thần dzạ?!
-Chẳng động đất cũng chẳng sóng thần, thích thì đi cùng thôi!!
-Thật không đây!!? – Hà nghi ngờ.
-Không tin thì thôi! Tui lên lớp trước đây!
-Khoan đã! Chưa nói xong mà!
-…….. –Phương bỏ đi, để lại Hà với câu hỏi “tại sao?!”
Phương lên bụt cầm micro.
-Chào các bạn, hôm nay là ngày đầu tuần và cũng là ngày rất đặc biệt, các bạn đang thắc mắc đúng không nào?! Nhưng mình sẽ bật mí ngay bây giờ. Đó là… Chúng ta sẽ cùng chào đón sự trở lại của “cựu lớp trưởng” Trần Minh Thùy. –Tiếng vổ tay hoan nghênh của lớp. Bên cạnh đó cũng có nhiều ánh mắt kì thị. Phương tiếp.
-Thùy sẽ tiếp tục đảm nhiệm vị trí trước đó, các bạn có ý kiến gì không?!
-Mình không đồng ý –Tiếng của một bạn nữ cùng lớp.
-Bạn có thể nói lí do…?
-Nó không có tư cách làm lớp trưởng… – Ánh mắt khinh miệt nhìn Thùy
-Vì sao?!
-Nó chỉ là một đứa nhà quê, nghèo rớt mồng tơi đi học phải dựa vào tiền của người khác….
Thùy bỏ chạy ra khỏi lớp, những giọt nước mắt trực chờ rơi trên má, tủi cho phận mình hay đau đớn trước những cố gắng của mình không ai nhận thấy.
-Được rồi! – Phương ngắt lời người bạn khi nãy rồi tiếp.
-Mình xin lỗi trước nếu như có làm phật lòng các bạn về điều mình sắp nói ra, mong các bạn có thể bỏ qua! Mình biết hoàn cảnh Thùy không bằng phần đông lớp ta nhưng hơn nhau là ở sự cần cù, chịu khó, bạn ấy biết vượt qua khó khăn, biết tự mình phấn đấu… các bạn thì sao?! Đúng, Thùy được học ở đây là nhờ nhà tài trợ nhưng nó là do sự cố gắng học tập của bạn ấy mà có được còn chúng ta ngồi đây dựa vào tiền của ba mẹ, của người thân… không phải làm lụng cực khổ, vất vả… Hãy hỏi bản thân mình trước khi buông nên lời nói đó!… Nếu bạn cảm thấy mình đủ đức, đủ tài thì mình không có ý kiến.
-Mình…. – Người bạn khi nãy ậm ừ không thốt nên lời.
-Mời bạn ngồi xuống. Còn ai có ý kiến gì không?! Nếu không mình xin phép… còn bạn mình mong bạn sẽ có một lời xin lỗi với Thùy. – Phương bỏ đi, nói thế để giữ thể diện cho bạn vừa rồi và cũng đúng tác phong một người đứng đầu lớp. Nó như một lời đe dọa, chẳng ai không biết danh “Nguyễn Phương”.
-Bà muốn chết sao?! – Người bạn kế bên lo lắng nhìn người vừa rồi.
-Tui… – Người ấy run sợ.
Thùy chạy vô định hướng đến khi không chạy được nữa, cô dừng lại quỵ chân xuống thảm cỏ, chua xót quá, đau đớn quá!! Nghèo là tội sao?!
-Khóc đi! – Giọng của Phương.
-Thùy không nên ở đây nữa!
-Không đâu Thùy, chỉ là các bạn ấy không hiểu Thùy thôi!
-Thùy…
-Thùy phải chứng minh cho mọi người thấy chứ! Chưa đầy 24h Phương đã thấy Thùy khóc hai lần rồi đấy!! Khác quá với Thùy trước đó. – Phương lau khô nước mắt cho Thùy
-Con người cũng có lúc yếu đuối mà!!
-Cho Thùy yếu đuối phút giây này thôi!!
-uh!…… – Thùy tựa đầu vào vai Phương như tìm chổ dựa cho tâm hồn bé bỏng của mình.
“Sao Phương có thể?!” người từ phía xa nhìn thấy cảnh vừa rồi, nghe lòng mình đau còn có chút gì ganh tị…
…………….
-Phương không cho phép ai xúc phạm Thùy cả, Vân hiểu không?!
-Vân xin lỗi!
-Người Vân xin lỗi không phải Phương, tốt nhất Vân nên xin lỗi Thùy, đừng để Phương làm chuyện không hay…
-Vân biết…
…………….
Một sự thay đổi đến “chóng mặt”, khiến nhiều người không hiểu tại sao, một năm học qua đi chóng vánh với nhiều điều không lí giải được.
-Thùy đến nhà Phương ở nha?! – Phương đề nghị.
-Tại sao?! Thùy vẫn sống tốt mà! Phương làm vậy Thùy ngại lắm!
-Phương chỉ muốn giảm bớt áp lực cho Thùy thôi! Thùy…
-Thùy hiểu, nhưng Thùy không muốn lợi dụng lòng thương hại của ai cả! Thùy vẫn còn đôi tay.
-Phương không có ý đó!
-Nếu không có ý đó thì đừng nhắc nữa.
-Phương… – Phương biết không thể thuyết phục Thùy nữa đành im lặng.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 6

Động lực nào khiến Phương làm điều đó?! Thật khó hiểu ngay cả bản thân Phương cũng…
-Con về rồi!
-Ba có mời một người bạn của con đến đây dùng cơm, con lên phòng tắm rửa rồi xuống nhanh đi. Sắp tới giờ rồi!
-Hà hả ba?!
-Ba muốn cho con một bất ngờ…
-Dạ! “Làm gì bí mật giữ dạ! Ngoài Hà thì còn ai nữa?!” – Phương thầm nghĩ.
“tin…tin” chiếc xe bốn bánh đời mới đi tiến thẳng vào nhà Phương.
-Chào bác!! – Tiếng một chàng trai.
-Tốt! ra dáng đàn ông lắm! a… mà ba cháu có đến không?! – Ông Tùng vổ vai người con trai vừa chào mình.
-Dạ, ba cháu gửi lời xin lỗi đến bác do hôm nay có một cuộc họp quan trọng nên ba không đến được ạ!
-Không sao! Ba cháu về đây rồi thì còn nhiều cơ hội mà. Vào nhà đi cháu.
-Dạ
-Ba, mẹ cháu khỏe không?! Nói vậy nhưng cũng hơn 10 năm rồi không gặp
-Dạ, ba mẹ cháu vẫn khỏe. Ông bà có gửi ít quà biếu bác.
-Đến chơi là được rồi… cần chi…
-Cần… cần chứ bác!!
Phương bước phòng khách trong chiếc quần jien cùng áo sơmi màu nhìn về phía bàn ăn.
-Anh Kiên!… – Phương reo lên, ôm chầm lấy người vừa rồi
-Chào Phương! Trông em thật tuyệt vời.
-Anh vẫn thế!
-Không thế sao làm bằng em được…
-Anh này…
-Phương nó còn trẻ con lắm con ah!!Nhưng có khi thì cứ như bà cụ non vậy!
-Ba… – Phương ngại ngần.
Ba người họ huyên thuyên rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
-Thưa bác! Hôm nay con đến đây trước là thăm bác sau là để…
-Bác biết mà!! Bác và ba cháu cũng tính trước rồi! không mất “vợ” đâu! – Ông cười sau lời nói.
-“Vợ”… -Phương sặc nước.
-Em có sao không?!
-Xin lỗi! em không sao…
-Cuối năm nay Phương ra trường, bác và ba cháu sẽ tính chuyện của hai đứa.
-Ba… – Phương ngạc nhiên.
-Xin phép bác, cũng đã khuya rồi, cháu phải về để mai còn đến công ty phụ ba.
-Uh! Cháu về…
-Chào em…!!
Đợi Kiên lên xe ra về Phương mới có dịp nói chuyện với ba mình.
-Ba, chuyện vừa rồi là sao?!
-Chuyện gì?! A… – Ông Tùng dần hiểu. Rồi tiếp.
-Ba và bác Trung đã hứa với nhau từ trước sẽ làm đám cưới cho hai đứa khi trưởng thành.
-Ba! Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, sao lại?!
-Ý con là gì?!
-Con không đồng ý…
-Con dám! Đó là lời hứa của người lớn, con muốn ba làm trò cười sao?!
-Dù gì đi nữa con cũng không đồng ý!
-Ba cấm!
-……….. –Phương bỏ chạy ra ngoài để lại ông Tùng trong phòng khách với nhiều suy nghĩ “ba chỉ muốn tốt cho con thôi!”
Phương chạy, chạy mãi không biết vô tình hay cố ý cô lại đến nhà Thùy nhưng phải gần 12h đêm Thùy mới về, Phương ngồi đó đợi đến mòn mõi rồi ngủ quên lúc nào không hay.
-Phương… Phương…
-Thùy về rồi hả?
-Sao Phương đến đây?!
-Phương không muốn về nhà!
-Tại sao?!
-Thùy không định cho Phương vào nhà hả?!
-Xin lỗi! Thùy quên mất, Phương vào đi…
Thùy gót một ly nước đưa cho Phương rồi tiếp.
-Bác Tùng biết Phương ở đây không?
-Không!
-Để Thùy gọi cho bác ấy!!
-Đừng, Phương không muốn ông ấy biết Phương ở đây.
-Được rồi!!… đã khuya rồi, chắc bác ấy cũng đã ngủ.
-Tối này Phương ngủ ở đây được không?!
-Ở đây?!
-Không được sao?!
-Không, tại chổ Thùy ở nhỏ quá!
-Không sao, Phương sẽ ngủ dưới sàn nhà.
-Thôi! Phương ngủ trên giường đi, Thùy sẽ ngủ dưới sàn.
-Phương…
-Được rồi! dù gì thì Thùy cũng quen với việc này mà.
Thùy lấy mền, gối chuẩn bị cho giấc ngủ.
-Thùy nè! Phương ngủ cùng Thùy nha!
-Sao dạ?!
-Không sao! Phương thấy mình cô đơn quá!
-Uh!!
Phương xuống nằm cùng Thùy.
-Thùy nè!
-Gì?!
-Phương có chuyện này muốn hỏi Thùy! – Phương ngồi dậy nhìn Thùy.
-Phương cứ hỏi…
-Thùy… Thùy có người yêu chưa?!
-Có…
-Cho Phương biết được không?!
-Phương đó!
-Hả?!
-Đùa thôi! Thùy chưa nghĩ đến điều đó!
-Làm Phương hết hồn!
-Có gì đâu mà hết hồn…
-Thì tưởng thật?!
-Thật thì sao?!
-Thì… có sao đâu??!
-Phương chưa trả lời Thùy “sao lại đến đây?”
-Ba Phương muốn Phương “lấy chồng”
-Hả?! Phương lấy chồng sao?!
-Có gì không được?!
-Phương làm “chồng người ta” thì có chứ ai dám làm chồng Phương. – Thùy đùa.
-Thật mà! Là một người bạn của ba Phương.
-Phương biết người ấy chứ?!
-Biết, vì người ấy cũng là bạn Phương.
-Tại sao Phương không đồng ý?!
-Phương…
-…. –Thùy chờ đợi.
-Phương đã yêu một người.
-…. Phương… – Thất vọng
-Phương không thể lấy anh Kiên như ý của ba…
-Sao Phương không nói với ba mình?!
-Phương không thể…
-Tại sao?!
-Ba Phương sẽ không chấp nhận.
-Tại sao?! Phương không nói sao ba Phương có thể chấp nhận?
-Phương…
-Người ấy có biết tình cảm của Phương không?!
-Không!
-Sao Phương không nói…?!
-Phương không thể nói!
-Thùy không hiểu…
-Vì người đó là…
-Là gì…?!
-Là một người con gái…
-……… – Ngỡ ngàng.
-Người ấy có chấp nhận Phương không bản thân Phương cũng chẳng biết, Phương lấy gì để ba chấp nhận.
-…….. Phương……
-Thùy có rời bỏ Phương không?!
-Thùy…
-Ngay cả Thùy cũng không thể chấp nhận thì sao…?!
-Đừng thế Phương ah!! Không gì là không thể mà!! Cố lên… Nhưng trước hết Phương phải nói tình cảm của mình với người ấy thì mới có thể quyết định được!
-Phương…
-Đã khuya rồi, Phương ngủ đi…
Phương không nói gì rồi len lõi vào giấc ngủ.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 7

-“Phương rất muốn nói người Phương yêu là Thùy, Thùy có thể chấp nhận Phương không?!”
-“Phương ah!! Thùy phải làm sao?! Người Phương yêu là ai?! Là Hà phải không?! Thùy có thể giúp gì cho Phương khi bản thân Thùy cũng không biết Thùy phải làm gì?! Sao lại chớ trêu cảnh này!!…”
Trời về khuya se lạnh hơn như muốn khiêu khích con người, Thùy nằm gọn trong vòng tay Phương, cơ thể như cảm nhận được sự ấm áp, chở che làm Thùy chìm vào giấc ngủ sâu hơn. Ánh nắng ngày mới bắt đầu, Thùy như không muốn tỉnh dậy, mong cho thời gian ngừng lại ở giây phút này. Nhưng không Thùy còn việc phải làm.
-Alo… Chào bác, cháu là Thùy. Xin lỗi đã làm phiền bác.
-Cháu gọi cho bác có gì không?!
-Dạ, cháu gọi để báo với bác rằng, Phương ở nhà cháu từ tối qua ah! Do đêm qua đã quá khuya nên cháu sợ làm phiền bác.
-Cảm ơn cháu!!Bác gọi cho Hà nhưng con bé không biết, bác đang lo không biết phải làm thế nào?!
-Dạ không có chi đâu ah!! Phương suy nghĩ không thông nên mới vậy! bác đừng lo quá!
-Phương giận bác nên vài ngày nữa Phương sẽ không chịu về nhà đâu! Đành làm phiền cháu vậy!!
-Dạ!! cháu biết ah!!
-Cảm ơn cháu!
-Dạ! cháu chào bác ah!!
-Uh! Chào cháu!
Sau khi gọi cho ba Phương, Thùy đã quyết định làm một việc. Cô viết vài chữ trên tờ giấy để lại cho Phương rồi ra ngoài.
-Hà ơi!! – Thùy gọi.
-Thùy hả?! Tìm Hà có gì không?!
-Ah! Không có gì chỉ là Phương nhờ Thùy hẹn Hà tối nay 8h gặp ở công viên.
-Sao Phương không gọi cho Hà?!
-Do máy Phương hết pin, hôm nay lại không đi học nên nhờ Thùy nhắn dùm.
-Đêm qua Phương ở nhà Thùy hả?!
-Uh!! Thôi trể rồi, Thùy phải đi làm đây!!
-Hôm nay chủ nhật mà!
-Chủ nhật mới đông khách và cần đi làm sớm hơn.
-Uh!! Bye Thùy!
-Bye!!
“Mình làm vậy có đúng không?!… Sao có cảm giác tim mình nhoi nhói thế này?!…”
Phương tỉnh lật đồng hồ trên tay xem mấy giờ.
-Trời ah!! 2h chiều rồi sao?!
Phương thấy mình đau đầu, choáng váng, người thì nóng rang… rồi lại nằm thiếp đi. Có lẻ là do tối qua đợi Thùy.
-Đã gần 10h rồi mà Phương chưa đến nữa!! Bộ tính đùa với mình sao?! Quá đáng!! – Hà giận dỗi bỏ về, nhưng kịp cho Hà suy nghĩ “Chắc Phương đang ở nhà Thùy, đến đó hỏi cho ra lẽ…” Hà cho xe quay lại để đến nhà Thùy. Ngừng xe trước cổng nhà trọ nhìn vào phòng Thùy chẳng thấy ai cả ngoài một màu tối đen như mực, đẩy nhẹ cửa vào trong. “cửa không khóa”
-ý… – Hà hết hồn khi chân đụng phải vật gì. Cô với tay bật chiếc đèn ngủ lên.
-Phương… -Hà ngạc nhiên.
-Sao Phương nằm đây?! – Hà lay nhẹ Phương.
-Nóng quá! Chắc là sốt rồi… Thùy đâu nhỉ?! Quên mất, phải gần 12h Thùy mới về.
Hà lo lắng kéo mền đắp cho Phương rồi lấy khăn ấm lau người. Hà chạy đi mua thuốc sẵn tìm gì đó lót dạ cho Phương. Hà vừa đi thì Thùy cũng vừa về đến, hôm nay Thùy xin nghĩ buổi tối nhưng không về mà đi lang thang cho vơi nỗi đau phần nào đó. Thấy đèn sáng “chẳng lẻ, Phương chưa đi?!”, Thùy vội vào nhà.
-Phương… Phương… – Thùy lo lắng nhìn Phương mê man.
-Chết, Phương sốt rồi!… – Nhìn mãnh giấy khi sáng vẫn yên vị Thùy biết rằng Phương chưa đọc nó. “Gặp nhau 8h ở công viên nhé!”
Thùy vội chạy xuống bếp nấu ít cháo trắng rồi nước ấm cho Phương.
-Phương… Phương… dậy đi… – Trên tay Thùy cầm bát cháo nóng hổi.
-……….
-Chắc phải báo cho bác Tùng biết mới được. – Thùy để bát cháo lên bàn rồi chạy đi nhưng đã bị một bàn tay nắm lại.
-Đừng đi!… Thùy đừng bỏ rơi Phương…!! Phương cần Thùy chỉ cần Thùy…
-Phương không sao chứ?!
-Phương… “Phương yêu Thùy”…
Một thước phim quay chậm Thùy ngỡ ngàng nhìn Phương, như không tin những điều vừa nghe được.
-Chẳng phải người Phương yêu là Hà sao?!
-Phương chỉ xem Hà là bạn thôi!! Phương rất muốn nói, rất rất muốn nói… Phương yêu Thùy từ lần đầu gặp mặt Phương muốn làm Thùy chú ý đến Phương nhưng không ngờ lại… đến khi Phương nhìn thấy Thùy bị người ta ức hiếp Phương càng khẳng định rằng ngoài Thùy, Phương sẽ chẳng thể yêu ai được nữa… Đừng rời xa Phương, chấp nhận Phương được không?!
-Phương biết mình đang nói gì không?!
-………… -Không một lời đáp.
-Phương… Phương… -Thùy gọi, nhưng không có phản ứng từ Phương, Thùy chạy ra ngoài.
-Hà… – Thùy ngạc nhiên khi thấy Hà đang tựa cửa.
-Hà đến để đưa thuốc cho Phương. – Đưa gói cầm trên tay Hà bỏ chạy trong màng đêm cùng những giọt nước mắt.
-Hà… Hà… – Thùy không biết phải làm thế nào nữa! chỉ đành cho Phương hạ sốt rồi tính tiếp.
“két….” Tiếng thắng xe nhưng đã quá muộn, chiếc xe đã tông thẳng vào Hà, cô ngã xuống nền đường. Người lái xe vội bế cô vào bệnh viện.
-Cô ơi!! Cô ơi! Tỉnh lại đi… – Người thanh niên lo lắng.
Đã hơn 2h sáng, Thùy mệt mỏi gục đầu bên cạnh Phương. Phương dần tỉnh lại, cơn sốt đã hạ. Phương đưa tay vuốt tóc Thùy, nhìn cô lúc này thật đáng yêu, như một thiên thần trong truyện tranh.
-Xin lỗi! đã làm Thùy tỉnh giấc.
-Không sao!! Phương thấy sao rồi?!
-Phương khỏe hơn rồi!… Cảm ơn Thùy.
-Có gì phải cảm ơn chứ!!
-Thùy!
-Có chuyện gì hả?!
-Thùy có chấp nhận Phương không?!
-Chấp nhận gì chứ?!
-Chấp nhận tình cảm của Phương.
-Không phải Phương mê man nên nói vậy sao?!
-Phương thật tâm đấy!!
-Thùy…
-…….. – Phương chờ đợi.

Tình yêu diệu kỳ – Phần 3


“Không sao!! Sẽ sớm thôi! “Lớp Đại Học Ngoại Thương” tôi sẽ bắt cô chịu hậu quả về những điều vừa rồi!! Mình cùng lớp mà!!” –Phương đắc trí.
Vào lớp Phương lựa chổ ngồi cạnh Thùy, để làm gì nhỉ?! Không hiểu nỗi con người này nữa. Giảng viên bước vào lớp để giới thiệu sơ lược về ngành học cũng như những điều cần biết khi vào đây.
-Tôi cần các bạn bầu cho tôi một dàn ban cán sự – Tiếng của giảng viên.
-Thưa cô!! Lớp chúng ta có một Thủ Khoa và Á Khoa nên để hai bạn này làm lớp trưởng và lớp phó để nâng cao việc học tập của lớp!! – Tiếng một sinh viên.
-Các bạn khác nghĩ thế nào?!
-Chúng em tán đồng ý kiến đó… – Lớp đồng thanh.
-Được! mời hai em lên đây giới thiệu về bản thân để tiện cho việc trao đổi sau này.
-Vâng!! –Hai người cùng lên bục, “oan gia” mà “hợp tác” sao?! Khó tin!
Qua hai phần giới thiệu. Giảng viên tiếp.
-Chúng ta đang ở chế độ dân chủ, các bạn có quyền nói những suy nghĩ của mình, đồng ý hoặc không đồng ý hoặc tự ứng cử.
-Chúng em đồng ý.
-Được! vậy Thùy sẽ làm lớp trưởng lớp ta còn Phương sẽ làm lớp phó hai em sẽ kim Bí thư và Phó bí thư của lớp. Việc còn lại là tìm ra một Phó Đời Sống và Phó Văn Thể Mĩ.
Sau buổi họp mặt đầu tiên Phương vẫn không cam tâm về việc vừa rồi, “heo đất, giỏi lắm!!”. Thùy bắt đầu với công việc một tiếp viên vào buổi tối. Vô tình.
-Bà không cần điều tra nữa!! tui biết rồi.
-Biết gì?!
-Heo đất đó!!
-Bạn ấy học ở lớp nào?! Làm gì? ở đâu?!
-Học chung lớp với tui, còn làm gì, ở đâu? Bà sẽ biết ngay!
Nhìn thấy một tiếp viên đi đến bàn mình, Phương nhanh giọng.
-Tới rồi đấy!!
-Gì?! – Hà nhìn chăm chú vào người trước mặt
-Hai cô dùng gì ah!! –Thùy cầm menu đem đến cho hai vị khách mới vào.
-Cho tôi một coffee, một sinh tố dâu. – Phương lên tiếng.
Thùy không nói gì chỉ làm tròn nghĩa vụ của mình với khách hàng thôi! Cô đem hai ly nước đặt trên bàn.
-Khoan đã!! – Phương đứng lên cố tình làm ly café đổ vào người Thùy.
-Cô!! – Động thái của Phương khiến Thùy bất ngờ và áo thùy hứng chọn ly café
-Xin lỗi!! tôi lỡ tay… – Phương giả vờ, cố tình lau người cho Thùy để vươn vãi vết bẩn nhiều hơn.
-Không sao!! Để tôi vào nhà vệ sinh là được rồi! – Thùy cố giằn cơn giận vì cô không muốn mất công việc này.
-Bà, cao tay thiệt đó!! – Hà khen Phương.
-Hahaha!!… vậy mới được chứ!! Nó sẽ khổ dài dài.
-Bà thiệt là… hả giận rồi bây giờ về được chưa?!
-Bà về trước đi…
-Bà muốn làm gì nữa!!
-Mai tui sẽ cho bà biết
-Uh!! Bye bà…
Hết giờ làm việc đã hơn 11h đêm, Thùy lật đật với chiếc xe đạp của mình về nơi cư ngụ. Cô đâu hay có kẻ đang dám sát mình. Cuối cùng cũng đến nơi, cô mở cửa vào nhà thì một chiếc xe vụt qua mặt cô như một “lời chào”
“Cô đợi đấy!!” – Phương thầm nghĩ.
Thùy không quan tâm đến điều đó, cô chỉ đang nghĩ “Chẳng lẽ, con nhà giàu đều như thế!!?”, cô ngán ngẫm nhìn chiếc áo của mình. “Không biết tẩy thế này có ra hết vết bẩn không nữa!!”
Một ngày nữa lại đến, Thùy mệt mỏi nhưng vẫn cố nở nụ cười chào ngày mới và bắt đầu với công việc tất bật.
-“Heo đất” sao rồi?! tẩy áo ra chứ?!
-Mình nói tiếng Việt bạn nghe không hiểu hả?! Mình tên Thùy hoặc gọi mình là lớp trưởng cũng được.
-Cô… ồ không sao!! Áo Thùy giặc ra chứ?! Có cần mình mua áo mới đền cho không?!
-Cám ơn đã quan tâm!! Mình đi trước nhé! –Thùy ném nụ cười hờ rồi bước vào lớp.
-“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, từ từ…”
Hết lần này đến lần khác Phương tìm cách làm khó Thùy, khiến Thùy phải bỏ công việc ở quán café để tránh việc làm phiền đến chủ quán. Cô nhận công việc dạy kèm cho trẻ cho một gia đình khá giả mà lần này cả Phương cũng không biết. Không những thế Phương lôi kéo bè phái trong lớp chống đối Thùy khiến Thùy khốn khổ, lao đao mấy phen, rồi Thùy nghĩ rằng: “Có lẽ vì mình làm chạm đến lòng kiêu hãnh của bạn ấy, tốt nhất thì… phải làm vậy thôi!!” Vào giờ ra chơi. Thùy đã quyết định
-Chào các bạn!! Mong các bạn có thể cho mình ít phút để nói chuyện với nhau… sau hơn 3 tháng mình học tập cùng nhau, hoạt động và nhiều thứ khác, mình cảm thấy mình không đủ tài để tiếp tục làm “đầu sào” của lớp, hôm nay mình xin được “từ chức” và mong các bạn có thể bầu chọn một người giỏi hơn mình để giúp lớp đi lên!!
-Tại sao?! – Phương phản đối.
-Không sao cả! mình chỉ cảm thấy mình không đủ sức…
-Mình không đồng ý… -Phương kì lạ.
-Nhưng mình đã quyết và xin ý kiến của đoàn trường, bạn sẽ kim vị trí này đến khi bầu chọn được người lãnh đạo lớp. – Thùy quả quyết.
Không nói được gì nữa, Phương đành im lặng nhìn Thùy bước ra khỏi lớp trong sự hụt hẫn khó tả mặc dù đó là điều cô muốn… đến khi ra về.
-Chỉ cần Thùy xin lỗi tôi! Mọi chuyện sẽ cho qua hết – Phương chanh chua.
-Phương nói gì?!
-Xin lỗi tôi!
-Về điều gì?!
-Tôi không cần biết, Thùy phải xin lỗi tôi!
-Tôi không có “lỗi” sao phải “xin”?! vì chuyện cỏn con ngày khai giảng sao?!
-Đúng!!
-Vì chuyện đó mà Phương trả thù tôi, khiến tôi phải bỏ việc, khiến tôi khó xử, khiến tôi dở khóc dở cười thời gian qua sao?!
-Phải!!- Phương ấu trĩ.
-Phương quá đáng lắm!! Tôi đã làm theo ý muốn của Phương, mất việc, không làm lớp trưởng, Phương còn muốn gì nữa!?
-Xin lỗi tôi!!
-Tôi không có lỗi!! Chẳng lẽ con nhà giàu như Phương luôn như vậy?! thích kiếm chuyện với người khác!!… Tôi sẽ không xin lỗi Phương!! Dù là gì đi nữa!!
-Thùy…
-Tôi về trước đây!!
-“cô ta dám”… được “học bổng toàn phần” đúng không?! Tôi sẽ khiến cô phải bỏ học.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 4

Về đến nhà.
-Ba! Con có chuyện muốn nói.
-Chuyện gì mà nghiêm túc vậy con gái cưng?!
-Con muốn ba không hỗ trợ học bổng toàn phần cho thủ khoa năm nay.
-Tại sao?! Con bé đó đắc tội với con sao?!
-Con muốn nó buộc phải thôi học!!
-Con gái ah!! Con quá đáng rồi! Con bé đó thật sự rất giỏi, con nên học hỏi nhiều ở người ta!
-Con không cần biết!! hoặc ba không hổ trợ cho nó hoặc con thôi học?!
-Con…
-………….. –Cô bỏ lên phòng mà không một lần quay lại.
Ba cô đấm tay vào bàn tức giận.
-Nuông trìu riết sinh hư mà!!
Ông cũng không còn cách nào khác là làm theo điều con gái mình muốn. Ông lấy lại học bổng sau học kì I, Thùy không biết tại sao?! Cô dở khóc, dỡ cười xin bảo lưu kết quả sau kì thi. Đành phải làm việc để tích góp tiền học lại. Chua chát cho sô phận mình. Khi mọi người đang mãi mê trên giảng đường cô phải quần quật với công việc chạy bàn, phụ bếp… Chắc Phương sẽ đắc ý lắm vì đã được như ý muốn nhưng không?! Phương thấy thiếu điều gì đó lớn lao lắm! Cô nhận thấy mình đã sai, vì những điều mình đã làm… không đơn thuần là một lời xin lỗi của Thùy mà vì lòng kiêu hãnh, tự ái… đã biến cô thành người như thế!! Cô quyết định tìm đến Thùy.
-Cô em!! Sao về khuya vậy?! –Giọng một trong 3 tên lưu manh.
-………… -Không một lời đáp.
-Mày không nghe ông mày hỏi hả?!
-……….. – Thùy vẫn thản nhiên.
-Con này…mày muốn chết hả?! – Tên kia kéo Thùy lại.
-Các anh muốn gì?!
-Muốn mày…!! – Siết chặt Thùy hơn.
-Vô lại!! thả tôi ra, nếu không tôi la lên đó!!
-La đi… dù mày la gát cổ họng cũng chẳng ai dám xen vào chuyện của mấy ông đâu – Một tên khác lên tiếng.
-Các anh… thả tôi ra… cứu tôi với… cứu tôi với… – Thùy la lên khi bàn tay thô bạo đã chạm vào người nàng.
-Là giọng của Thùy… – Phương nghe thấy.
-La đi… la lớn nữa đi… ông sẽ khoái chí hơn!!…. hahaha – Tiếng cười của lũ “quỹ râu xanh”.
-Dừng lại!!
-Phương! – Thùy ngạc nhiên.
-Ô! Thêm một cô nàng xinh đẹp nữa!! muốn cùng hưởng lạc sao em!!? – Một tên quay lại nói với Phương.
-Thả cô ấy ra!! – Phương tức giận khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
-Không phải chuyện của cô em đừng xen vào!! – Chúng tham lam bắt đầu một vụ cưỡng hiếp. Chúng xé tan tành chiếc áo sơ mi Thùy đang mặt trên người. Nước mắt bắt đầu rơi trên má Thùy.
-Thả tôi ra!! Thả tôi ra!! – Thùy chống cự yếu ớt.
-Chúng bây!! Chán sống rồi!! – Phương chạy đến đấm mạnh vào tên khi nãy.
Hai tên kia buông Thùy ra, tiến đến “tay đôi” với Phương. Chỉ mấy phút sau, 3 tên đã xống xoài dưới đất. Phương bước đến cởi áo khoác của mình che bớt phần da thịt trống trãi trên người Thùy.
-Con nhãi, mày nhớ đó! – Một tên cứng miệng.
-Muốn ăn đòn sao?! Muốn thử karate lần nữa không?!– Phương thủ thế.
Cả 3 tên chạy bán mạng không dám quay đầu lại. Thùy vẫn chưa hết bàng hoàng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này mà đặt biệt hơn người cứu cô lại là Phương.
-Cảm ơn Phương!! Nếu hôm nay không có Phương, Thùy đã…
Phương lau nhẹ nước mắt trên khóe mi Thùy. Lần đầu tiên cô thấy Thùy khóc, trong kí ức cô, Thùy là một người mạnh mẽ, cứng rắn… dù cô làm bất cứ điều gì tổn hại đến Thùy cũng chưa từng thấy điều này xảy ra.
-Đừng nói vậy!! Là Phương có lỗi với Thùy trước.
-Không ai có lỗi cả Phương ah!! Mà sao Phương đến đây?!
-Phương đến để “xin lỗi” Thùy!! – Phương khổ sở.
-Không sao đâu!! Thùy cũng đã sai mà!!
-Không! Là tại Phương vô lí, chính Phương là người đã tước đi học bổng toàn phần của Thùy để ra nông nỗi này. – Phương thành thật.
-Sao có thể?! – Thùy nghi ngờ.
-Ông ấy là ba Phương.
-…………. – Thùy quay đi.
-Phương xin lỗi!! Phương ít kỉ, Phương nhỏ nhen… – Phương tự trách mình.
-Đừng vậy Phương ah!!… đó là số phận của Thùy, Thùy không thể trách ai!! Nhưng Thùy vẫn còn cơ hội mà!! Phương đừng lo. – Thùy ngắt lời Phương
-Thùy… -Phương càng thấy mình có lỗi hơn.
-Hôm nay Phương cứu Thùy xem như mình hòa nhau!! Đừng tự trách nữa!!
-Cảm ơn Thùy!!
-Đây không giống tính cách của Phương lắm! –Thùy cười.
-Thùy vẫn còn sức để cười sao?!
-Không cười chẳng lẻ phải khóc?! Thùy không sao rồi mà!!
-Nhưng nếu…
-Đừng nhắc nữa!! – Thùy né tránh.
-Uh!! Mai Thùy đi học lại nha!! Phương sẽ nói với ba…
-Không cần đâu Phương!!… Thùy có thể làm được mà!!
-Không!! Đó là thứ mà Thùy xứng đáng có!
-Thùy không muốn người ta….
-Đừng từ chối Thùy ah!! Đó là do Thùy dùng năng lực của mình để có được chứ Phương không nói giúp Thùy đâu!
-Thùy!!….
-Đừng nói nữa! Phương đưa Thùy về.
-Uh!!…
Đi được một đoạn.
-Phương về đi, đã khuya lắm rồi!!
-Nhưng…
-Thùy không sao!!
-Uh!! Vậy Phương về trước.
-Uh! Cảm ơn Phương.
-Đừng cảm ơn nữa!!
-Tạm biệt
đọc truyện les 19, 20 hay nhất 2014


Tình yêu diệu kỳ – Truyện les 18 hay nhất : Ngày mới bắt đầu với những gì tinh khôi, tuyệt diệu nhất.



Ánh nắng xuyên qua hàng cây, kẽ lá, len lõi vào ô cửa sổ đánh thức một thiên thần với nụ cười rực rỡ chào nắng ban mai. “Thiên thần” không phải vì sắc đẹp bên ngoài, không phải vì ngoại hình bóc lửa mà “thiên thần từ trái tim”, một ánh mắt thật đẹp, một nụ cười duyên dáng, một giọng nói trìu mến, thân thương đầy ấm áp… Trong căn nhà trọ bé nhỏ Nàng vươn vai, mở toan cửa sổ tận hưởng phút giây ngọt ngào mà thượng đế ban tặng.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 1

-Bắt đầu thôi!!
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng bước vào cánh cửa Đại Học, người chúc mừng nàng là vị sơ ở thánh đường, là trẻ mồ côi không nơi nương tựa… nàng dùng nghị lực, dùng sự lạc quan, yêu đời để bước tiếp trên con đường học vấn. Là ai ư!? Nàng là một cánh “hoa dại” ven đường nhưng sức sống thật mãnh liệt, không gì có thể dặp tắt được niềm tin vào ngày mai tươi sáng từ nơi nàng. Nàng đến trường với chiếc xe đạp củ mèm vừa mua ở một hiệu cầm đồ với giá trị chưa được 200 ngàn nhưng đó là tài sản đáng giá duy nhất của nàng lúc bấy giờ. Lật đật đạp xe hơn 30 phút mới tới trường, trường gì ư?! “Đại Học Ngoại Thương”, một trường Đại Học có tiếng ở Thành Phố này. Không những vì chất lượng giảng dạy mà còn vì sinh viên của trường đa phần đều là con gia đình khá giả. Còn nàng chỉ là “trẻ mồ côi”, tiền đâu nàng đóng học phí ư?! Là do sự cố gắng học tập để lấy học bổng toàn phần và đôi bàn tay làm việc không mệt mỏi. Đáng nể không?! khi nàng là Thủ Khoa của trường năm nay với tổng số điểm là “30”. Nàng đang đứng trước cổng trường, nơi mà mỗi đêm nằm mơ nàng đều mong thấy nó. Đang nghĩ về mọi thứ có một ai đó va chạm mạnh vào nàng làm nàng ngả xuống đất cùng chiếc xe.
-Không thấy đường hả?! Không vào thì để người ta vào chứ?! – Tiếng nói từ một người con gái.
-Cô nói gì?! Ai không thấy đường là cô va vào tôi mà còn lớn giọng hả?! không biết xin lỗi sao?! – Người con gái đứng lên phủi bụi trên người nhưng cũng đã lắm lem chiếc áo đồng phục mới cô đang mặt
-Là cô cản đường tôi! Người xin lỗi phải là cô chứ?!
-Nói vậy mà nghe được hả?! Cô xin lỗi không?!
-Không! Tôi không có lỗi! người xin lỗi là cô!
-Đã sai mà còn lớn giọng ngang ngược…
-Con nhãi này…
-Cô nói ai là con nhãi?!
-Ăn mặc thế kia không là con nhãi chứ con gì?!
-Cô tốt lắm sao?! Đi học chứ đâu phải làm lễ cưới… ăn mặc chẳng giống ai! – Nàng nhìn vào người trước mặt “bụi” không thể tưởng.
-Mặc kệ tôi, không có cô ganh tị sao?!
-Không tranh cãi với cô nữa, xem như tôi kém may mắn…
-Khoan đã, cô phải xin lỗi tôi!!
-…. – Cô xem như không nghe thấy gì mặc cho cô nàng chanh chua kia dặm chân tức giận.
-Cô đợi đó! – Một lời hăm dọa.
Sau những lời phát biểu của Hiệu Trưởng, khách mời… để chào đoán tân sinh viên đến phần trao học bổng cho Thủ Khoa trường năm nay.
-Xin mời bạn Trần Minh Thùy lên nhận học bổng toàn phần của trường năm nay dành cho Thủ Khoa với số điểm tuyệt đối và Kính mời thầy hiệu trưởng trường lên trao học bổng cho bạn. – Tiếng của MC.
Mọi người đang trông chờ xem Thủ Khoa của trường năm nay là ai?! Nàng bước lên sân khấu trước những ánh mắt thán phục vì số điểm tuyệt đối mà nàng có được trong kì thi vừa rồi nhưng cũng chẳng ít kẻ trề môi, chê bai.
-Là cô ta… Đáng ghét!! – Tiếng một người khi nhìn thấy nàng trên sân khấu.
-Chúc mừng em! – Thầy hiệu trưởng bắt tay trao nàng bằng khen, học bổng và một đóa hoa.
Mọi người vổ tay khi trao phần thưởng được cho nàng.
-Cảm ơn Thầy và bạn Trần Minh Thùy và sau đây là hai Á Khoa của trường với 29,5 điểm có được là bạn Lâm Anh Hào và bạn Nguyễn Phương. Mời ông Nguyễn Bá Tùng đại diện phụ huynh học sinh Trường lên trao phần thưởng, bằng khen và hoa cho hai bạn. – Giọng MC vang lên.
-Sao khác xa thế?! Lúc nãy ăn mặc chẳng giống ai giờ lại…?! – Nàng nhìn thấy người đụng mình khi nãy là một trong hai Á khoa.
-Cảm ơn ông và hai bạn!! Sau đây là phần văn nghệ của các bạn khóa trước dành tặng cho các Tân Sinh Viên cùng hội trại thường niên của trường. Mời các bạn thưởng thức.
Cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc. Nàng đi đến để lấy xe ra về thì gặp phải “oan gia” vào sáng nay. Nàng chỉ nhìn người đối diện hờ hửng rồi bước tiếp.
-Cô đui hả?! – Một câu quen thuộc.
-……. – Xem như không nhìn thấy.
-Bị câm hay điếc hả?!
-……… – Vẫn không mở lời.
-Cô… – Tức tối đến tột cùng.
-……… – Nàng vẫn thản nhiên.
-Tôi không cho cô đi! – Người ấy giữ xe Nàng lại.
-Cô đừng vô lí quá! Cô muốn gì?! – Nàng không nhịn được nữa.
-Xin lỗi tôi!! –Dứt khoát
-Cô bị bệnh hoang tưởng hả?! người có lỗi là cô chứ không phải tôi!!
-Cô… -Máu đang dâng lên não
-Muốn đánh tôi sao?!
-Cô…
-Cô thử chạm vào tôi xem?! Tôi không giàu có bằng cô nhưng cũng chẳng dễ bị người ta ăn hiếp đâu! –Nàng không vừa.
-Cô…
-Hoặc cô để tôi đi hoặc tôi sẽ mời bảo vệ đến. – Nàng cứng rắn.
-Cô… – Lại một lần nữa Phương phải nuốt cục tức vào người, để yên cho nàng đi.
Nàng mỉm cười bước đi, để lại đó gương mặt chẳng hay ho gì?!
-Hôm nay nếu không có ba mình tham dự, con nhãi đó sẽ biết tay mình. – Phương tức tối đặp tay mạnh vào tường.
Nàng ngây ngô hát vu vơ để quên đoạn đường xa đầy mệt mỏi để về “nhà” rồi bổng nghĩ tới người lúc sáng.
-Cũng xinh đấy chứ?!con nhà giàu lại học giỏi nhưng sao lại dữ giằn đến vậy… người gì mà vô lí không chịu nỗi… – nàng lắc đầu với những suy nghĩ vừa rồi.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 2

Phương ra về với cơn tức hừng hực, bóc hỏa lên tới đỉnh điểm. Về đến nhà.
-Điếc hết rồi sao?! Hay chết hết rồi?! – Phương tức tối chút giận lên người quản gia của mình vì mở của chậm.
-Ai dám chọc tức con gái cưng của ba vậy?! – Ông Tùng lên tiếng khi nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Phương
-Là… mà thôi! Con lên phòng đây?!
-Không ăn cơm sao?!
-Không! Con muốn mình hạ hỏa! – Phương bỏ đi mà không nhìn lại.
Ông Tùng lắc đầu với tính khí con mình. Mẹ Phương mất sớm nên tất cả tình thương ông đều giành cho cô, ông càng yêu thương hơn khi cô là đứa con có hiếu, rất nghe lời và đặc biệt cô luôn làm ông hãnh diện vì kết quả học tập, khả năng ứng xử và trí thông minh của mình… bằng chứng là chỉ thua Thủ Khoa đúng 0,5 điểm. Nhưng có một khuyết điểm rất lớn là ngang nghạnh, ương bướng ngoài ông ra cô chẳng sợ ai cả.
-Bà qua nhà tui ngay đi! Tui sắp chết vì tức rồi! – Phương nói điện thoại với một người bạn.
-Ai dám làm bà “bóc hỏa” thế?! Bộ chán sống hả?!
-Bà qua đi rồi tui nói!
-Được rồi!! 30’ nữa tui sẽ có mặt ở nhà bà!
-Làm gì mà 30’ giữu dạ?! 15’ thôi!
-Chị của em ơi!! Em mới về tới nhà cũng cần cho em tắm chứ?!
-Nhà bà qua nhà tui mất 10’, đi tắm 5’… 15’ bà phải có mặt.
-Trời ah!! – Người bạn ấy thảm thiết khi nghe lời phân tích của Phương.
-Tui đợi đó! – Phương cúp máy.
-Khoan đã! Alo alo… đúng là… – một tiếng thở dài.
-Mẹ! con qua nhà nhỏ Phương đây!
-Làm gì gấp vậy! con mới về mà ăn cơm rồi hãy đi!
-Thôi khỏi đi mẹ! Con đi đây!!
Xe cô bon bon trên đường, 15’ có mặt tại nhà Phương.
-Chào bác!!
-Hà, mới tới hả cháu?!
-Dạ!! Phương đâu bác?!
-Con bé đang trên phòng ấy, con lên với Phương đi!!
-Dạ! cháu xin phép. – Hà cung kính.
“cốc cốc”
-Vào đi!
-Đại tiểu thư của tôi, ai làm cô giận thế?!
-Bà trể giờ rồi nha!!
-Trời ah! Tui chỉ thay đồng phục thôi đó!! Chưa kịp ăn cơm nữa.
-Lát nữa ăn ở nhà tui!
-Vậy phải được hok?! Mà ai cả gan làm bà như “la sát” dạ?!
-Còn ai hoài con nhỏ Thủ Khoa.
-Ý trời! mới đây mà… hay là bà ghét nó vì chiếm vị trí “quán quân” với bà?!
-Tui cóc cần thứ đó, lúc sáng tui gặp nó trước cổng trường rồi có chút va chạm mà nó không xin lỗi tôi! Còn nói giọng tay đôi với tôi nữa!
-Ai va vào ai?!
-Tui va vào nó! –Phương thành thật.
-Bà đụng người ta mà không xin lỗi còn này nọ nữa!! vậy mà còn ở đây “đốt lửa” nữa!!
-Tại sao nó không tránh tui?!
-Bà chạy xe tayga còn người ta thì dắt xe đạp, bà phải tránh người ta chứ!!
-Không cần biết! nó phải xin lỗi tui… nếu không thì…
-Không thì sao?!
-Bà đợi mà xem…
-Thôi được rồi!! Ăn cơm đi, tui sắp siểu vì đói rồi!!
-Bà… vẫn chứng nào tật nấy!! Ăn cho dữ dzô rồi thành heo cho coi!!
-Kệ tui! Đói chẳng lẻ hok cho ăn!!…
-ah!! Tui vừa nghĩ ra một biệt danh cho con nhỏ đó!!
-Là gì?!!
-“Heo đất”
-Ý! Đụng chạm ah nha!
-Mệt bà quá! tui đâu có nói bà!!
-……….. – Một cái lắc đầu, “bó tay”
-Bà giúp tui điều tra xem nó học nghành gì?! ở đâu? Làm nghề gì?!….
-Dạ em biết rồi!! đây đâu phải là lần đầu tiên… nói nhiều!! –Hà ngắt ngang lời Phương.
-Biết thì tốt… “Đợi đó mà xem, heo đất.”
Nàng vừa xin được việc làm ở quán coffee ngang trường. Vừa tiện cho việc học vừa đi lại dễ dàng. Lại một ngày mới bắt đầu, ngày đầu tiên lên lớp học nàng lại gặp rắc rối.
-Chào “heo đất”!! – Tiếng của Phương.
-Cô điếc hả?! – Phương tức tối kéo Nàng lại.
-Cô muốn gì nữa đây?!
-Sao tôi gọi cô mà cô không quay lại?!
-Tại sao?! Thứ nhất tui không phải là “heo đất”, thứ hai tui không phải là “cô”… Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trần Minh Thùy chứ không phải như những gì cô đã gọi.
-Cô…
-Còn gì nữa không?! Nếu không tôi vào lớp trước đây!!
-Cô đừng đắc ý quá!! rồi cô sẽ biết tay tôi! –Một lần nữa Phương hâm dọa.
-Tôi đợi!! bye!!
-Cô… – không nói nên lời nữa.

Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

Đại dương mênh mông ấy hỡi em ở đâu? trời xanh bao la ơi có thấy bóng em nhờ cơn gió hãy nhắn giùm rằng trái tim tôi vẫn yêu người..."


Biển có thể xoa dịu mọi mõi đau có thật là vậy???nếu là thật cớ sao nổi đau ấy đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai??? đứng trước biển tôi thấy mình thật nhỏ bé! từng cơn sóng trắng xóa như đang xô cuộn, đưa đẩy tâm trí tôi về 1 câu chuyện đã xa....xa lắm rồi...


Ngày ấy chúng tôi học chung 1 lớp, thậm chí ngồi cùng 1 bàn ! tôi là less...tôi đã sống thật với ý nghĩ đấy từ khi có 1 người bạn nói với tôi rằng: "nhìn bạn khá điển trai "
Với 1 dáng vấp cao to, rắn chắn cộng thêm mái tóc tomboy ngộ nghĩnh thật khó cho ai có thể nhận ra tôi là girl. cũng chính vì vậy mà tôi bị nhiều người xa lánh, ruồng bỏ...chỉ duy nhất có em....người bạn thân nhất của tôi
_ Thanh ! ăn sáng với mình nhá ! mình có mua luôn đồ ăn cho Thanh rồi nè!
ngày nào cũng vậy, em luôn chăm sóc và quan tâm tôi như 1 người bạn hiền
- uhm! mình cảm ơn Châu nhá!
_ Thanh này ! bạn thấy Lộc như thế nào?
_ Lộc ah? cũng đẹp trai, học giỏi...lém lĩnh vui tính...mà Châu hỏi chi vậy?
_ hôm qua Lộc vừa mới ngỏ lời với mình!!
Tôi hơi khựng lại 1 cái gì đó nhói ở tim
_ oh vậy ah?? vậy Châu trả lời sao?
_ Thì đồng ý chứ sao dù gì mình thấy Lộc cũng tốt
Bỗng dưng tôi nghe tim mình dập mạnh, mặt nóng bừng lên, bực bội ko thể chịu được! Nhưng khi nghĩ kỹ lại thấy mình vô duyên. Tôi đâu có là gì của em va em đã là gì của tôi???
Bắt đầu từ ngày hôm đó tôi và em đã không còn thân như trước! em đã có người khác người ta là bạn trai của em , người ta có quyền đượcc quan tâm, chăm sóc cho em...còn tôi??? tôi chỉ là 1 cái bóng lặng lẽ yêu em mà thôi...

Sáng hôm đó cũng như mọi ngày...
_ Thanh ăn sáng với mình nhá
Tôi cầm hộp cơm từ tay em
_ cảm ơn Châu ! mà sao Châu cứ mua đồ ăn sáng cho mình hoài vậy??
_ bạn bè mà
_ kể từ ngày mai Châu ko cần phải mua nữa đâu
_ Tại sao vậy? Thanh ko thích chơi với mình nữa ah??? hay là....hay là Thanh giận mình chuyện gì
Em hỏi tôi với vẽ hoảng hốt tôi thở dài...
_ ko có đâu ! tại mình sắp phải chuyển lớp
Em lại càng hoảng hốt hơn
_ Tại sao lại chuyễn lớp chứ??? có chuyện gì xảy ra với Thanh ah?
1 cái gì đó đăng đắng rơi dần xuống miệng...tôi xoay mặt chỗ khác cố dấu những giọt nước mắt đang rơi ngày càng nhiều...
tôi im lặng em cũng im lặng....và im lặng cả ngày hôm đó....1 ngày thật nặng nề...

Tối hôm đó sau khi hoàn thành xong lá đơn xin chuyễn lớp tôi ngã người ra sau ghế...phải rồi tôi phải xa em thôi.....tôi thật sự không thể...không thể đứng nhìn em bên người ta...không thể chịu đựng được khi em ngày 1 thay đổi...ngày 1 rời xa tôi....chuông điện thoại reo vang tôi giật sững cả người..
_alo??
_alo Thanh hả? Thanh ra bờ kè gay nhá ! nhanh lên thanh ! Châu không thể chờ đợi được nữa rồi....
Gác máy tôi phóng như bay ra bờ kè dao dác nhìn xung quanh ! 1 bóng dáng nho nhỏ đã ngồi sẵn ở đấy ! trên cái ghế đá quen thuộc ngày nào...em ngồi im lặng mắt nhìn xa xăm...tôi lặng lẽ ngồi cạnh em...lại im lặng....cả 2 đều im lặng bỗng tôi nghe 1 tiếng nấc dài....ngày 1 nhiều...tôi đánh liều nắm chặc lấy tay em....siết thật chặt...em vẫn cứ khóc...
_ Thanh ah ! mình và Lộc chia tay rồi
_ Sao? Sao lại vậy thằng khốn đó bỏ rơi Châu ah???
_ không...không phải vậy! tại mình phát hiện ra mình ko yêu Lộc mình đã yêu 1 người khác Thanh ah !
_ Vậy tại sao Châu lại khóc chứ?
Em xoay người lại nhìn thẳng vào mắt tôi
_ mình khóc vì 1 tên ngốc. mình khóc vì người đó đã bắt mình phải chờ đợi mỏi mòn trong bao nhiêu năm qua ! rồi bây giờ người ta lại muốn rời xa mình...
_ Là sao? Châu đang nói đến ai???
_ Đồ ngốc! Thanh là tên ngốc Thanh yêu tôi mà ??? đúng không? Vậy tại sao Thanh lại không nói?? tại sao Thanh bắt tôi phải chờ đợi như vậy? Thanh chuyển lớp??? Thanh trốn tránh ư? sao ko đối diện với sự thật? tại sao khi tôi quen Lộc Thanh không giữ tôi lại...??? Thanh cũng biết tôi không yêu Lộc mà? Thanh cũng biết tôi...tôi yêu Thanh mà...
em xoay người bỏ chạy tôi hoảng hốt cầm chắc lấy tay em ! rồi ôm chầm lấy em! đúng tôi yêu em ! yêu em suốt mấy năm trời! yêu trong lặng lẽ...trong vô vọng ! tôi chưa 1 lần ao ước em sẽ chấp nhận và yêu tôi! vậy mà giờ đây em đang nằm trọn trong tay tôi và lại còn nói tiếng yêu tôi...tất cả xoay cuồng....môi tôi tìm đến môi em....tất cả đang chìm ngập trong sự hạnh phúc...

Những ngày sau đó là những ngày liên tiếp của 1 chuỗi hạnh phúc ! em và tôi như hình với bóng...quấn quýt lấy nhau
_ anh chiều nay tan trường đi cùng em nha anh ! em cho anh đến nơi này tuyệt lắm
chiều đến em kéo tay tôi qua 1 khu chung cư cao gần 20 tầng! lên đến tận sân thượng tôi như muốn rụng rời cả tay lẫn chân
_ nhanh lên anh ! sao chậm như rùa vậy ? nhanh lên để không kip nữa...
tôi cố gắng lết lên tện sân thượng em chỉ tay về phía tây ! 1 vùng trời đỏ rực hiện ra trước mắt
_ hoàng hôn đó anh ! nó đang buông dần xuống ! đẹp không?
_ trời đất ! em kéo anh lên đây chỉ để ngắm hoàng hôn thôi ah?
_ sao anh không thích hả?
_ không phải ko thích mà ai lại leo lên nốc nhà ngắm hoàng hôn bao giờ???
_ ơ cái anh này ! vậy anh thử nghi xem trong thành phố này nơi nào thích hợp để ngắm hoàng hôn?
_ nhưng thế này thì kỳ quá ! anh thích ngắm hoàng hôn ở biển hơn
_ biển ah? em chưa 1 lần ra biển....đó là ước mơ của em...
_ sao cơ ! chưa ra ah?
_ uh ! nhà em khó không cho đi xa ! anh cũng biết mà
_ vậy thì để khi nào anh chở em ra biển...anh sẽ cho em thấy sự kì diệu của biển.
_ anh hứa đó nha ! 
_ uk ! anh hứa
Tôi ôm ngang eo em ! giữ thật chặc ! hoàng ôn đang buông dần xuống ! thật đẹp..
Sáng sớm hôm sau như thường lệ tôi và em đến lớp ! đi từ xa tôi đã nghe những lời xì xầm bàn tán 1 vấn đề gì đó! hình như lớp tôi có sự kiện gì đó
chúng tôi vừa bc vào lớp sự ồn ào càng vang lên dữ dội ! như 1 tiếng sét bên tai ! tay tôi run lẩy bẩy khi thấy dòng chữ in hằn trên bảng
" CHUYỆN TÌNH ĐỒNG TÍNH CỦA THANH VÀ CHÂU LỚP 11B5 "

Em đứng nép vào cửa mặt tái xanh tôi giận run người cầm cập nén mạnh xuống đất
_ Đứa nào ghj dòng chữ trên!
Cả lớp im lặng có vài đứa cười khúc khích tôi lôi cổ 1 thằng đang cười ngạo nghễnh ra quát to:
_ tao hỏi lại thằng nào viết
_ tao viết đấy (thằng Lộc lên tiếng)
_ ra là mày ! bốp
1 cú đấm như trời giáng tôi cho thẳng vào mặt nó. nó vung tay đáng lại nhưng là dân học võ tôi đã nhanh tay né cú đánh trả của nó
_ thôi dừng lại đi
Em lên tiếng em kéo tay tôi ra khỏi lớp
_ Anh sao vậy? tụi nó nói gì thì kệ tụi nó 
Cơn tức giận đang cuốn lấy tôi tôi vung tay em ra và chạy thật nhanh ra khỏi trường ! em cũng chạy theo ! tôi xoay người lại hét to
_ Mình chia tay đi ! chia tay để tôi trả lại sự bình yên cho em , chia tay để ko còn nghe dư luận nữa...để em về bên lộc , để...
bốp...1 bạc tay đau nhói in hằn trên mặt tôi
_ Thanh! Thanh nghĩ tôi là con người như vậy sao? anh hèn như vậy sao? sao lúc nào anh cũng chạy trốn vậy? yêu nhau fai chà đạp lên dư luận chứ ! anh sống vì tôi hay vì dư luận???
em vừa nói mà nc mắt rơi lã chã 
_ em không sợ sao?
_ Sợ gì? anh nghĩ tôi sợ gì?
_ Sợ những lời nói, châm chọc, những tiếng miệng đời...
_ Tôi nhắc lại 1 lần nữa tôi không phải hạng người như vậy! tôi yêu anh chứ không phải yêu dư luận 
tôi em chầm lấy em. Em mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều! Tôi hôn em hôn thay cho lời xin lỗi, hôn như mưa để từng nụ hôn như thắm vào da thịt em...em nhắm nghiền mắt lại, hơi thở gấp....tôi dùng tay lướt nhẹ wa cơ thể em...rồi tiếp tục hôn lên môi, cổ, trên mắt....và dần dần tôi chạm đến vùng kín của em...em vẫn im lặng, người tôi nóng lên, mùi nước hoa con gái khớp với mùi da thịt làm tôi không thễ cưỡng lại được....nhưng tôi biết tôi ko thể....tôi đẩy em ra ! xoay người lại tôi đấm 1 cái thật mạnh vào cây ven đường...
_ đồ ngốc sao em ko chống cự???
_ tại sao? nếu anh mún thì anh cứ...
_ em không giữ lại cho riêng mình ah? đó là cả 1 cuộc đời của em
_ em chỉ muốn dành trọn cho người em yêu mà thôi! còn hơn 1 ngày nào đó nó phải thuộc về 1 người mà em không yêu
tôi nhìn thẳng mắt em. thật sự tôi không thể....không thể cướp đoạt tất cả những cái quý giá của em...cái tôi cần là tình yêu và em đã trao cho tôi! Vậy tôi còn đòi hỏi gì nữa

Chiều dần tàn tôi đưa em về! về tới đầu hẽm tôi đã gặp Lộc từ trong đi ra! cả em và tôi đều run cả người, biết chắc đã có chuyện ko hay sắp xảy ra. tôi chặn đường Lộc lại:
_ Mày mún gì đây?
Nó vênh mặt nhìn tôi:
_ Tao muốn tụi bay phải trả giá đắt cho tội phản bội.
_ Lộc tôi không ngờ anh lại là hạng người như vậy. Em lên tiếng.
Nó cười khẩy
_ haha. tôi cũng chỉ mún tốt cho Châu thôi mà ! yêu ai không yêu lại đi yêu less ! Châu là hoa khôi của lớp không thấy uổng sao?
Tôi phóng lại kéo cổ áo nó quát to:
_ thằng khốn
Em cũng lao đến cản tôi
_ Thôi anh ! trước nhà em ! bỏ qua đi đánh nó chỉ thêm bẩn tay
Tôi buông nó ra ! nó lại cười khẩy rồi bỏ đi em xoay qua nói với tôi
_ sắp có chuyện không hay rồi anh về trước đi
_ Không anh không về chuyện này là của cả 2 anh sẽ cùng em chịu 
Đúng như lời tôi và em đã dự đoán...vừa bước chân vào đến cửa nhà đã nghe tiếng mẹ em hét to:
_ con ranh kia ! mày đứng yên đó tao cấm mày bước chân vào nhà ! 
Không kịp chờ em lên tiếng bà đã phóng lại và cho em 1 bạt tai đau điếng
_ Bác! Bác làm gì vậy?
Tôi hoảng hốt lên tiếng ! bà quay người lại trút hết cơn giận giữ lên tôi
_ Là con này! đúng không? mày đã dụ dỗ con gái tao? mất dạy
Bà thả sức đánh đập, cấu xé tôi ! tôi co người chịu đựng đánh bạn ấy! bạn ấy có lỗi gì đâu?
_ Mày còn bênh nó ah? được rồi ! đi ...đi cùng tao qua nhà nó....nói chuyện với ba má nó
vừa nói bà vừa lôi tôi và em đi chúng tôi chưa kịp phản ứng lấy 1 câu

Trời vừa kịp tối ! 1 không khí nặng nề bao trùm căn nhà tôi. Ba má tôi im lặng nghe sự tường thuật đầu đuôi của mẹ em! Mặc cho những lời chửi bới ! dồn hết tội lỗi lên đầu tôi! chúng tôi đều im lặng! Ba tôi lên tiếng trước
_ Tôi hiểu rồi ! tôi thay mặt gia đình xin lỗi chị vì đã dạy con không tốt ! từ nay tôi cam đoan nó sẽ không dám dụ dỗ con gái của chị nữa
_ Thưa bác! bạn ấy không hề dụ dỗ con! chính con là người lên tiếng yêu bạn ấy trước
_ Mày im ngay! Về nhà tao sẽ dạy mày
Đến giờ tôi mới lên tiếng ! 
_ Thưa bác! Châu có lỗi gì để bác phải day ạ?
_ đúng! Tụi con có lỗi gì ạ? yêu nhau là 1 cái tội sao bác? Sao mẹ?
_ tụi con đâu có giết người hay cướp giật! tụi con chỉ yêu nhau thôi mà...!
Em và tôi thay phiên nói .....nói hết những gì đã chất chứa bao lâu qua...
_ Mày im ngay đồ cặn bã của xã hội. Mẹ tôi lên tiếng 
_ Mẹ! thật ko ngờ mẹ lại buông ra câu nói như vậy! con nghĩ mẹ sẽ là người hiểu cho tụi con nhất chứ! thật không ngờ.... trên đời này có ai muốn mình trở nên như vậy đâu mẹ
_ Tao bảo mày câm lại mà
_ Thôi 2 anh chị làm gì thì làm tôi hy vọng anh chị sẽ có cách giải quyết chuyện này! tôi không muốn con tôi phải mang tiếng cặn bã đâu! xin phép anh chị tôi đưa cháu về trước
Mẹ em lôi em ra khỏi nhà tôi! 2 dòng nc mắt em rơi lã chã... Em xoay người lại nhìn tôi với nét mặt đầy đau khỗ....

Em vừa bức chân ra khỏi nhà tôi! Ba tôi đã rút thắt lưng ra cho tôi 1 trận nên thân! còn mẹ tôi lại âm thầm khóc nước mắt đau khổ của người mẹ! qua ngày hôm sau tôi nghỉ học, trận đòn ấy như rã từng khúc ruột, khúc xương trong cơ thể tôi. Tôi nằm liệt giường suốt 3 ngày liền! nhớ em không thể tả nổi không biết em ra sao rồi? tôi ko thể liên lạc với em được nữa! ngày thứ 4 tôi lê từng bước chân nặng nề đau dớn vào lớp và rồi 1 sự thật phũ phàng lại đổ lên nỗi đau của tôi....em đã chuyển trường....Vậy là từ nay mọi chuyện sẽ kết thúc sao? ngày tháng gần em tôi đã quen giờ mất người tim tôi nát tan ! tôi ngã quỵ trước lớp mặt cho bao lời xì xầm, bàn tán, mặc cho những tiếng cười khẩy những lời khinh rẻ ....có lẽ tôi đã quen với cách sống chà đạp lên dư luận để có thể sinh tồn...về chỗ ngồi của mình ...ôi nụ cười của em...ánh mắt ấy...tiếng nói ấy...hơi ấm của em....vẫn còn ngự trị chốn này....vậy mà giờ này em nơi đâu???

Những ngày tháng không em tôi sống như người đã chết...qua chuyện ấy, gia đình quản lý tôi rất chặt chẽ vì vậy thời gian đi tìm em dường như cũng không còn....1 lần nữa nước mắt ai kia lại rơi 1 lần nữa không gian lặng im đến trong tôi....ôi Ngọc Châu...cái tên ấy xoay cuồng trong đầu tôi....nước mưa cứ rơi....nổi trống vắng...cô đơn trong tôi dâng cao....nổi đau thấm vào từng thớ thịt từng mạch máu....

Thấm thoáng đã 3 tháng trôi qua....chắc có lẽ em cũng đã 1 phần vơi đi nỗi đau thiếu vắng tôi...rồi thời gian sẽ xóa tan tất cả...nhưng thật không ngờ chiều hôm đấy tôi vừa đi học về đã bắt gặp mẹ em...bà đứng trước nhà tôi nhưng đang trông chờ 1 điều gì đó...vừa gặp tôi bà đã cuống quít
_ cháu Thanh ! cháu hãy giúp bác...cháu hãy cứu Châu...
_ Châu? Châu bị làm sao hả bác?
_ nó đang nằm trong bệnh viện x...số phòng...
Không chờ bác ấy nói hết câu tôi phóng xe như bay vào bệnh viện! mất cả giờ đồng hồ tôi mới tìm thấy em...em nằm co ro trên chiếc giường trắng xóa...vẻ mặt xanh xao...tiều tụy thấy rõ...chỉ mới có vài tháng mà em đã trở nên như vậy, tí nữa tôi đã ko kịp nhận ra đây là người con gái tôi đã và đang yêu
Bước gần đến em nước mắt tôi dâng trào 1 cái gì đó nghẹn đắng cả cổ...tôi không thể nói nên lời...
_ Châu...Châu ơi! anh đến thăm em đây....anh đây mà Châu...
Em cố mở to mắt ra nhìn tôi! ánh mắt thật yếu ớt em khẽ cười...nước mắt chảy dài...
_ anh! anh đấy ư?...anh ơi....em nhớ anh lắm....
_ anh biết...anh cũng rất nhớ em...
_ sao anh ác vậy? sao anh không đến thăm em sớm hơn? sao anh lại để em phải chờ đợi chứ?
tôi ôm chầm lấy em
_ anh xin lỗi...anh sai rồi...Châu ơi em làm sao thế này?
Em không trả lời em kéo sát người tôi xuống và trao cho tôi hàng ngàn nụ hôn, nụ hôn của những ngày xa cách....của những giọt nước mắt....của những sự mong chờ....trong mỏi mòn...
Mẹ em bước vào....nhưng bà lại khựng lại trước cửa có lẽ bà không muốn làm phiền chúng tôi...đợi 1 lúc thật lâu em mới ngủ tôi bước ra khỏi phòng mà không buồn nhìn mẹ em...tôi bước lên thẳng phòng bác sĩ...
Bác sĩ cho tôi biết em bị bệnh tim bẩm sinh lại cộng thêm sự kiệt sức của em trong thời thời gian qua làm cho bệnh tình ngày càng thêm nặng...có lẽ...em sẽ không sống qua 1 tháng nữa...
Câu nói của bác sị làm tôi ngã quỵ! tim tôi đau rã rời...1 tiếng sét bên tai....tôi không thể đứng vững được nữa...đầu óc lại quay cuồng....tất cả như sụp đổ...
Tôi lê từng bước thật nặng nề về phòng em.....vừa bước vào phòng tôi đã chạm mặt với đám bạn học cùng lớp có cả ba má tôi và mẹ em nữa....bao nhiêu uất hận mà chúng tôi đã phải gánh chịu điều do những con người nay mang đến...giữa tôi và em có bao nhiêu là bức tường vô hình ngăn cách...máu trong người tôi sôi lên...tôi hét lớn...
_ Các người còn vác mặt tới đây làm gì nữa? Nhưng gì tụi này phải chịu đựng như vậy chưa đủ sao? chúng tôi đã làm gì có lỗi chứ? tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy???
nước mắt cứ rơi ! mọi người im lặng tôi tiếp tục nói:
_ Các người đến đây để khinh bỉ, để xa lánh, để lên án đúng ko? hay là đến đây để chống mắt lên nhìn cái hậu quả mà các người đã gây ra?
Tiếng ồn của tôi đã làm em thức giấc ....để không gây sự kích động cho em tôi đành im lặng...tôi tiến lại gần em nhấc bổng người em lên xe lăn rồi đẩy em ra khỏi phòng...mẹ em hoảng hốt lên tiếng:
_ Cháu! cháu đẩy Châu đi đâu vậy?
Ba tôi chặn tay mẹ em lại
_ Thôi! chị hãy để chúng nó đi! hãy cho cháu Châu được sống những ng cuối cùng cùng người mà nó yêu! Thanh nói đúng tất cả những hậu quả ngày hôm nay đều do chúng ta gây nên chúng ta không còn quyền xen vào cuộc sống riêng của chúng.
Mẹ em đành quay mặt chỗ khác! tôi đẩy em ra khỏi bệnh viện rồi kêu ngay 1 chiếc taxi
_ mình đi đâu vậy anh? Em hỏi 
_ Vũng tàu !
_ Vũng tàu? biển ah?
_ uhm ! anh đã hứa sẽ cho em thấy sự kỳ diệu của biển....!
Xe lăn bánh chạy 1 đoạn khá xa...cuối cùng cũng đã đến nơi...ngừng trước bãi Chí Linh! bãi tắm đẹp nhất vũng tàu....và nơi đây cũng là nơi duy nhất có thể ngắm hoàng hôn cùng biển... Em khẽ nói:
_ biển đẹp quá anh ah !
_ uk ! nó đẹp y như em vậy !
_ anh này! đừng đùa nữa ! anh ah em muốn tự đi bằng đôi chân của mình! anh dìu em ra khỏi xe đi anh
Tôi cầm tay em để em từng bước đi dài trên biển...em cười thích thú...vẻ mặt em đẹp như thiên thần
_ anh ah ! em muốn nghịch nước
_ uk ! nhưng cẩn thận bị sóng cuốn trôi đó nha !
_ sao? sóng có thể cuốn trôi em ah?
_ uk ! biết đâu sóng mún chiếm hữu vẽ đẹp của em...
_ anh này! lại chọc em nữa...anh ah! sao không có hoàng hôn vậy?
_ 6h hơn rồi hoàng hôn gì nữa thôi về nhá ngày mai anh sẹ đưa em ra sớm hơn để nhắm hoàng hôn
em gật đầu...hơi thở của em có vẻ yếu dần...tôi dìu em về khách sạn gần đấy...em ngã người lên giường...
_ anh ah ! em mệt quá...
_ Châu ah ! em phải cố lên...em chưa kịp ngắm hoàng hôn mà???
_ uhm ! em sẽ cố! anh ah! 1 ngày nào đó em không còn nữa thì anh phải cố gắng sống tốt nha anh...
_ Tôi đặt trên môi 1 nụ hôn! Tôi không mún nghe em nói thêm gì nữa cả 2 đều im lặng chìm đắm trong những nụ hôn và rồi tối hôm đó...em đã thuộc về tôi...1 cách trọn vẹn..

Những ngày tháng sống cùng em tại vũng tàu như 1 thiên đàng của sự hạnh phúc...chiều nào cũng vậy...tôi đều đưa em đi ngắm hoàng hôn...em và tôi đều không còn nước mắt và cà 2 đều quên dần đi bao nhiêu đau khổ....bao nhiêu nỗi đau...cuộc sống chỉ còn những tiếng cười và sự hạnh phúc....nhưng có 1 điều tôi không thể quên...là bệnh tình của em ngày 1 yếu đi...
chiều hôm đó như thường lệ tôi đưa em đến bãi Chí Linh
_ anh ah ! anh có cảm nhận cái hoàng hôn hôm nay đẹp hơn mọi ngày không anh?
_ uhm ! có...nó đỏ và rõ hơn mọi ngày...
_ anh ah ! anh có cảm nhận thấy nước biển hôm nay xanh và trong hơn mọi ngày không anh?
_ uhm ! có...
Em gục đầu vào vai tôi 
_ anh ah ! em yêu anh
_ anh biết... anh cũng rất yêu em....
Em im lặng 1 hồi lâu
_ anh ah ! anh hôn em đi anh ...hôn nhanh lên anh....
Tôi cuối xuống đặt nụ hôn lên môi em....nụ hôn kéo dài mãi....cho đến khi...tôi nhận ra....em chỉ còn là cái xác không hồn ....hơi thỡ em đã tắt ...tôi hét lớn tên em....tôi gục đầu vào người em...không....không...em không chết....tôi tin em sẽ không chết....em sẽ sống...sống mãi trong tim tôi.....sống mãi cùng đai dương mênh mông ấy...sống mãi trong từng tia nắng của hoàng hôn.....
Những con người coi thường less và khinh bỉ less hãy mỡ to mắt mà đọc cái hậu quả mà họ đã gây ra.