DMCA.com Protection Status

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

đọc truyện les 19, 20 hay nhất 2014


Tình yêu diệu kỳ – Truyện les 18 hay nhất : Ngày mới bắt đầu với những gì tinh khôi, tuyệt diệu nhất.



Ánh nắng xuyên qua hàng cây, kẽ lá, len lõi vào ô cửa sổ đánh thức một thiên thần với nụ cười rực rỡ chào nắng ban mai. “Thiên thần” không phải vì sắc đẹp bên ngoài, không phải vì ngoại hình bóc lửa mà “thiên thần từ trái tim”, một ánh mắt thật đẹp, một nụ cười duyên dáng, một giọng nói trìu mến, thân thương đầy ấm áp… Trong căn nhà trọ bé nhỏ Nàng vươn vai, mở toan cửa sổ tận hưởng phút giây ngọt ngào mà thượng đế ban tặng.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 1

-Bắt đầu thôi!!
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng bước vào cánh cửa Đại Học, người chúc mừng nàng là vị sơ ở thánh đường, là trẻ mồ côi không nơi nương tựa… nàng dùng nghị lực, dùng sự lạc quan, yêu đời để bước tiếp trên con đường học vấn. Là ai ư!? Nàng là một cánh “hoa dại” ven đường nhưng sức sống thật mãnh liệt, không gì có thể dặp tắt được niềm tin vào ngày mai tươi sáng từ nơi nàng. Nàng đến trường với chiếc xe đạp củ mèm vừa mua ở một hiệu cầm đồ với giá trị chưa được 200 ngàn nhưng đó là tài sản đáng giá duy nhất của nàng lúc bấy giờ. Lật đật đạp xe hơn 30 phút mới tới trường, trường gì ư?! “Đại Học Ngoại Thương”, một trường Đại Học có tiếng ở Thành Phố này. Không những vì chất lượng giảng dạy mà còn vì sinh viên của trường đa phần đều là con gia đình khá giả. Còn nàng chỉ là “trẻ mồ côi”, tiền đâu nàng đóng học phí ư?! Là do sự cố gắng học tập để lấy học bổng toàn phần và đôi bàn tay làm việc không mệt mỏi. Đáng nể không?! khi nàng là Thủ Khoa của trường năm nay với tổng số điểm là “30”. Nàng đang đứng trước cổng trường, nơi mà mỗi đêm nằm mơ nàng đều mong thấy nó. Đang nghĩ về mọi thứ có một ai đó va chạm mạnh vào nàng làm nàng ngả xuống đất cùng chiếc xe.
-Không thấy đường hả?! Không vào thì để người ta vào chứ?! – Tiếng nói từ một người con gái.
-Cô nói gì?! Ai không thấy đường là cô va vào tôi mà còn lớn giọng hả?! không biết xin lỗi sao?! – Người con gái đứng lên phủi bụi trên người nhưng cũng đã lắm lem chiếc áo đồng phục mới cô đang mặt
-Là cô cản đường tôi! Người xin lỗi phải là cô chứ?!
-Nói vậy mà nghe được hả?! Cô xin lỗi không?!
-Không! Tôi không có lỗi! người xin lỗi là cô!
-Đã sai mà còn lớn giọng ngang ngược…
-Con nhãi này…
-Cô nói ai là con nhãi?!
-Ăn mặc thế kia không là con nhãi chứ con gì?!
-Cô tốt lắm sao?! Đi học chứ đâu phải làm lễ cưới… ăn mặc chẳng giống ai! – Nàng nhìn vào người trước mặt “bụi” không thể tưởng.
-Mặc kệ tôi, không có cô ganh tị sao?!
-Không tranh cãi với cô nữa, xem như tôi kém may mắn…
-Khoan đã, cô phải xin lỗi tôi!!
-…. – Cô xem như không nghe thấy gì mặc cho cô nàng chanh chua kia dặm chân tức giận.
-Cô đợi đó! – Một lời hăm dọa.
Sau những lời phát biểu của Hiệu Trưởng, khách mời… để chào đoán tân sinh viên đến phần trao học bổng cho Thủ Khoa trường năm nay.
-Xin mời bạn Trần Minh Thùy lên nhận học bổng toàn phần của trường năm nay dành cho Thủ Khoa với số điểm tuyệt đối và Kính mời thầy hiệu trưởng trường lên trao học bổng cho bạn. – Tiếng của MC.
Mọi người đang trông chờ xem Thủ Khoa của trường năm nay là ai?! Nàng bước lên sân khấu trước những ánh mắt thán phục vì số điểm tuyệt đối mà nàng có được trong kì thi vừa rồi nhưng cũng chẳng ít kẻ trề môi, chê bai.
-Là cô ta… Đáng ghét!! – Tiếng một người khi nhìn thấy nàng trên sân khấu.
-Chúc mừng em! – Thầy hiệu trưởng bắt tay trao nàng bằng khen, học bổng và một đóa hoa.
Mọi người vổ tay khi trao phần thưởng được cho nàng.
-Cảm ơn Thầy và bạn Trần Minh Thùy và sau đây là hai Á Khoa của trường với 29,5 điểm có được là bạn Lâm Anh Hào và bạn Nguyễn Phương. Mời ông Nguyễn Bá Tùng đại diện phụ huynh học sinh Trường lên trao phần thưởng, bằng khen và hoa cho hai bạn. – Giọng MC vang lên.
-Sao khác xa thế?! Lúc nãy ăn mặc chẳng giống ai giờ lại…?! – Nàng nhìn thấy người đụng mình khi nãy là một trong hai Á khoa.
-Cảm ơn ông và hai bạn!! Sau đây là phần văn nghệ của các bạn khóa trước dành tặng cho các Tân Sinh Viên cùng hội trại thường niên của trường. Mời các bạn thưởng thức.
Cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc. Nàng đi đến để lấy xe ra về thì gặp phải “oan gia” vào sáng nay. Nàng chỉ nhìn người đối diện hờ hửng rồi bước tiếp.
-Cô đui hả?! – Một câu quen thuộc.
-……. – Xem như không nhìn thấy.
-Bị câm hay điếc hả?!
-……… – Vẫn không mở lời.
-Cô… – Tức tối đến tột cùng.
-……… – Nàng vẫn thản nhiên.
-Tôi không cho cô đi! – Người ấy giữ xe Nàng lại.
-Cô đừng vô lí quá! Cô muốn gì?! – Nàng không nhịn được nữa.
-Xin lỗi tôi!! –Dứt khoát
-Cô bị bệnh hoang tưởng hả?! người có lỗi là cô chứ không phải tôi!!
-Cô… -Máu đang dâng lên não
-Muốn đánh tôi sao?!
-Cô…
-Cô thử chạm vào tôi xem?! Tôi không giàu có bằng cô nhưng cũng chẳng dễ bị người ta ăn hiếp đâu! –Nàng không vừa.
-Cô…
-Hoặc cô để tôi đi hoặc tôi sẽ mời bảo vệ đến. – Nàng cứng rắn.
-Cô… – Lại một lần nữa Phương phải nuốt cục tức vào người, để yên cho nàng đi.
Nàng mỉm cười bước đi, để lại đó gương mặt chẳng hay ho gì?!
-Hôm nay nếu không có ba mình tham dự, con nhãi đó sẽ biết tay mình. – Phương tức tối đặp tay mạnh vào tường.
Nàng ngây ngô hát vu vơ để quên đoạn đường xa đầy mệt mỏi để về “nhà” rồi bổng nghĩ tới người lúc sáng.
-Cũng xinh đấy chứ?!con nhà giàu lại học giỏi nhưng sao lại dữ giằn đến vậy… người gì mà vô lí không chịu nỗi… – nàng lắc đầu với những suy nghĩ vừa rồi.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 2

Phương ra về với cơn tức hừng hực, bóc hỏa lên tới đỉnh điểm. Về đến nhà.
-Điếc hết rồi sao?! Hay chết hết rồi?! – Phương tức tối chút giận lên người quản gia của mình vì mở của chậm.
-Ai dám chọc tức con gái cưng của ba vậy?! – Ông Tùng lên tiếng khi nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Phương
-Là… mà thôi! Con lên phòng đây?!
-Không ăn cơm sao?!
-Không! Con muốn mình hạ hỏa! – Phương bỏ đi mà không nhìn lại.
Ông Tùng lắc đầu với tính khí con mình. Mẹ Phương mất sớm nên tất cả tình thương ông đều giành cho cô, ông càng yêu thương hơn khi cô là đứa con có hiếu, rất nghe lời và đặc biệt cô luôn làm ông hãnh diện vì kết quả học tập, khả năng ứng xử và trí thông minh của mình… bằng chứng là chỉ thua Thủ Khoa đúng 0,5 điểm. Nhưng có một khuyết điểm rất lớn là ngang nghạnh, ương bướng ngoài ông ra cô chẳng sợ ai cả.
-Bà qua nhà tui ngay đi! Tui sắp chết vì tức rồi! – Phương nói điện thoại với một người bạn.
-Ai dám làm bà “bóc hỏa” thế?! Bộ chán sống hả?!
-Bà qua đi rồi tui nói!
-Được rồi!! 30’ nữa tui sẽ có mặt ở nhà bà!
-Làm gì mà 30’ giữu dạ?! 15’ thôi!
-Chị của em ơi!! Em mới về tới nhà cũng cần cho em tắm chứ?!
-Nhà bà qua nhà tui mất 10’, đi tắm 5’… 15’ bà phải có mặt.
-Trời ah!! – Người bạn ấy thảm thiết khi nghe lời phân tích của Phương.
-Tui đợi đó! – Phương cúp máy.
-Khoan đã! Alo alo… đúng là… – một tiếng thở dài.
-Mẹ! con qua nhà nhỏ Phương đây!
-Làm gì gấp vậy! con mới về mà ăn cơm rồi hãy đi!
-Thôi khỏi đi mẹ! Con đi đây!!
Xe cô bon bon trên đường, 15’ có mặt tại nhà Phương.
-Chào bác!!
-Hà, mới tới hả cháu?!
-Dạ!! Phương đâu bác?!
-Con bé đang trên phòng ấy, con lên với Phương đi!!
-Dạ! cháu xin phép. – Hà cung kính.
“cốc cốc”
-Vào đi!
-Đại tiểu thư của tôi, ai làm cô giận thế?!
-Bà trể giờ rồi nha!!
-Trời ah! Tui chỉ thay đồng phục thôi đó!! Chưa kịp ăn cơm nữa.
-Lát nữa ăn ở nhà tui!
-Vậy phải được hok?! Mà ai cả gan làm bà như “la sát” dạ?!
-Còn ai hoài con nhỏ Thủ Khoa.
-Ý trời! mới đây mà… hay là bà ghét nó vì chiếm vị trí “quán quân” với bà?!
-Tui cóc cần thứ đó, lúc sáng tui gặp nó trước cổng trường rồi có chút va chạm mà nó không xin lỗi tôi! Còn nói giọng tay đôi với tôi nữa!
-Ai va vào ai?!
-Tui va vào nó! –Phương thành thật.
-Bà đụng người ta mà không xin lỗi còn này nọ nữa!! vậy mà còn ở đây “đốt lửa” nữa!!
-Tại sao nó không tránh tui?!
-Bà chạy xe tayga còn người ta thì dắt xe đạp, bà phải tránh người ta chứ!!
-Không cần biết! nó phải xin lỗi tui… nếu không thì…
-Không thì sao?!
-Bà đợi mà xem…
-Thôi được rồi!! Ăn cơm đi, tui sắp siểu vì đói rồi!!
-Bà… vẫn chứng nào tật nấy!! Ăn cho dữ dzô rồi thành heo cho coi!!
-Kệ tui! Đói chẳng lẻ hok cho ăn!!…
-ah!! Tui vừa nghĩ ra một biệt danh cho con nhỏ đó!!
-Là gì?!!
-“Heo đất”
-Ý! Đụng chạm ah nha!
-Mệt bà quá! tui đâu có nói bà!!
-……….. – Một cái lắc đầu, “bó tay”
-Bà giúp tui điều tra xem nó học nghành gì?! ở đâu? Làm nghề gì?!….
-Dạ em biết rồi!! đây đâu phải là lần đầu tiên… nói nhiều!! –Hà ngắt ngang lời Phương.
-Biết thì tốt… “Đợi đó mà xem, heo đất.”
Nàng vừa xin được việc làm ở quán coffee ngang trường. Vừa tiện cho việc học vừa đi lại dễ dàng. Lại một ngày mới bắt đầu, ngày đầu tiên lên lớp học nàng lại gặp rắc rối.
-Chào “heo đất”!! – Tiếng của Phương.
-Cô điếc hả?! – Phương tức tối kéo Nàng lại.
-Cô muốn gì nữa đây?!
-Sao tôi gọi cô mà cô không quay lại?!
-Tại sao?! Thứ nhất tui không phải là “heo đất”, thứ hai tui không phải là “cô”… Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Trần Minh Thùy chứ không phải như những gì cô đã gọi.
-Cô…
-Còn gì nữa không?! Nếu không tôi vào lớp trước đây!!
-Cô đừng đắc ý quá!! rồi cô sẽ biết tay tôi! –Một lần nữa Phương hâm dọa.
-Tôi đợi!! bye!!
-Cô… – không nói nên lời nữa.